Chương 6.2
Edit: Trinhsnow
Dương công tử suy nghĩ chút liền gật đầu."Đúng vậy."
Đường Nguyệt Hàm cố tình lộ ra biểu cảm giật mình nhu hiểu ra: “Quả nhiên là như vậy."
" nương ý có ý gì?"
Dương công tử thập phần tò mò, thắc mắc của mọi người lên tới đỉnh điểm.
" dám dối công tử, tiểu nữ cho rằng, công tử chẳng những thể trách tội hai ông cháu cùng con chó này, thậm chí còn cần đưa tiền cho họ gọi là cảm ơn."
Lời này vừa ra, chỉ Dương công tử cùng nhóm quan sai ngờ tới, ngay cả dân chúng có mặt tại đều thầm ồ lên, phát ra những thanh tranh nhau thảo luận
" nương như vậy là có ý gì? Bản công tử bị chó của họ cắn, còn vỡ mất bình rượu quý, sao lại muốn ta đưa bạc cảm ơn bọn họ?" chỉ Dương công tử cảm thấy buồn cười, ở đây ai cũng thấy nàng quá lời, ít người cười ra tiếng.
Đường Nguyệt Hàm sớm biết phản ứng của mọi người như vậy, cũng hề để ý đến, ánh mắt vẫn kiên định như cũ nhìn Dương công tử, từng chữ từng lời ràng truyền vào tai mọi người.
"Bởi vì nhờ có con chó này, nên công tử mới uống bình rượu có độc." Nghe được trong rượu có độc, mọi người ở đây đều là ngẩn người.
"Trong rượu có độc?"
"Đúng vậy, vừa rồi tiểu nữ có hỏi qua lão bá cùng cháu của lão, mới biết rằng chú chó này ngày thường rất nhu thuận, cũng cắn người, cũng kêu sủa loạn lên, nó sở dĩ tấn công công tử, bởi vì ngửi được trong rượu có độc, chính xác hơn mà , nó phải tấn công công tử, mà vì trong rượu có độc khiến nó phản ứng kịch liệt."
Mọi người lại lần nữa ồ lên, Dương công tử thần sắc cũng dần biến đổi, trừng mắt nhìn bình rượu rơi mặt đất, hiển nhiên bị lời của nàng làm kinh hãi, giống như là nhớ tới điều gì.
Đường Nguyệt Hàm thấy vị công tử này bị lời của nàng làm ảnh hưởng, nhưng thấy như vậy còn chưa đủ, nàng cần phải chứng minh, liền thừa thắng xông lên, tiếp tục : "Trong nha môn phá án, họ huấn luyện loại chó, dùng để phát loại độc mà người bình thường phát ra, khi nó nhận biết có độc phản ứng vô cùng dữ dội, nếu công tử tin, có thể hỏi các vị quan gia đây."
Nàng vừa vậy, Dương công tử cùng mọi người đều chuyển hướng ánh mắt, lập tức quay sang nhìn quan gia đại nhân.
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của mọi người, ba gã quan sai thoáng chốc trở thành tiêu điểm, vì vậy dám qua loa, vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra khí thế quan gia, giả bộ là người trong nghề.
" sai."
Kỳ thực bọn họ chỉ là quan sai địa phương, nào biết đến loại chuyện này, bất quá khi nghe thấy nhừng lời này, cùng với ánh mắt nhìn của mọi người, tuyệt đối dám ở này trước mắt mọi người để lộ ra chuyện chính bọn họ cũng biết, bọn họ nhận thấy tiểu nương chắc như đinh đóng cột, bất luận về nội dung chuyện hay là thái độ, đều là người có kiến thức, sợ rằng vị này trong nhà có người làm trong hình phủ, vạn nhất đúng như lời nàng , bọn họ nếu rằng biết, có thể bị mất mặt xấu hổ, cho nên mới biểu ra bộ dáng khẳng định, dù sao cũng là bình rượu có vấn đề, lại có người chết, loại việc này liền được giải quyết nhanh chóng còn gì.
Nhìn thấy quan sai tán thành, nàng liền đem đề tài dẫn đến người chó , Chỉ vào chó : "Này con chó này là được hai ông cháu mới nhặt hai tháng trước, tiểu nữ đoán trước kia nó từng được huấn luyện qua khi phát ra độc cần phản ứng giận giữ, các vị cũng thấy, mới vừa rồi tiểu nữ đem chút rượu đưa đến trước mặt nó, nó liền phản ứng đặc biệt kịch liệt, tiểu nữ tin tưởng bình rượu của công tử, có vấn đề."
Nàng kiếp trước là danh bộ, đối với việc huấn luyện dùng chó để phát ra độc hề xa lạ, nàng sớm nhìn ra chú chó này trong phản ứng có vấn đề, nhưng mà lại ngại với thân phận tiểu nương tại, nếu nàng ra rất nhiều người tin, cho nên cần mượn mấy vị quan sai này, giúp?
Chỉ có làm như vậy, mới có thể minh oan cho hai ông cháu, làm cho vị công tử này hiểu sai cho con chó hiểu mọi việc.
Sau khi nàng xong, chỉ thấy biểu cảm trầm trọng của Dương công tử, nàng biết, nhưng câu mình vừa có sức ảnh hưởng.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Dương công tử đến bên cạnh quan sai đại nhân chút, sau đó liền đem túi tiền lớn đưa cho lão bá, rằng đây là cảm ơn, tiếp theo xoay người chắp tay hướng Đường Nguyệt Hàm cúi chào.
"Đa tạ nương nhắc nhở, tại hạ thiếu chút hàm oan cho gười tốt." Sau khi Dương công tử hướng nàng gửi lời cảm ơn, đôi mắt đặc biệt sáng ngời.
Người này chưa cần thử nghiệm xem trong bầu rượu có độc hay , liền tin tưởng lời của nàng, có thể thấy được trong lòng có suy nghĩ.
Đường Nguyệt Hàm nhàng cúi người, xem như đáp lễ, tiếp theo Dương công tử mang theo hai tên thủ hạ rời , chắc chắn đến tám phần xử lý chuyện ân oán các nhân
Sau khi đối phương rời , nàng cũng nghĩ ở lại, thấy mọi chuyện bị trì hoãn thời gian, liền xoay người chạy, về phần những người dân vây xem tranh nhau thảo luận, đều bị nàng ném sau đầu, tuyệt để ý.
Nàng đường gặp chuyện này liền chạy đến xem, tại tình cũng được giải quyết, liền quay về đường cũ để tiếp tục .
Nàng muốn đến nơi, đó là căn nhà ở phía thành nam của nàng, căn nhà kia được nàng mua khi còn sống, nàng muốn đến đó lấy vài thứ cần thiết.
Nhưng khi nàng vừa chạy đến ngõ, liền có tên cao lớn cường tráng, eo đeo kiếm, bộ mặt nam tử này nghiêm túc chắn trước đường nàng .
Đối mặt với tên nam tử cao to này, Đường Nguyệt Hàm sợ hãi hoảng hốt, giương mắt nhìn thẳng đối phương, ung dung bình tĩnh hỏi: "Xin hỏi các hạ có chuyện gì?"
Nam tử ôm quyền : “Chủ nhân của ta vừa nhìn thấy mọi chuyện vừa phát sinh, ngài rất khâm phục trí thông minh của nương chỉ sau thời gian ngắn, có thể minh oan cho hai ông cháu, còn giúp giải thích trước sau mọi việc, bởi vậy chủ tử muốn gặp nương để chuyện."
Đường Nguyệt Hàm quay đầu sang bên cạnh liếc mắt cái, cảm giác có ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến nơi đó là cửa sổ ở lầu hai của tửu lâu, nàng đoán kẻ đó ở đây.
Hôm nay, vạn dặm mây, mặt trời có chút chói mắt, chói mắt càng khiến cho quanh cảnh cảm giác tối đen, khiên cho thân ảnh ngồi bên của sổ lầu hai càng thêm mơ hồ, người đó quay sang, nhưng nàng ràng cảm giác được, người đó từ cao nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng lấy lễ để từ chối."Vị tráng sĩ này, tiểu nữ chỉ người, có nhiều điểm bất tiện, xin thứ lỗi." Sau khi hành lễ, nàng định vòng qua nam tử này để rời .
Nhưng mà đối phương dịch sang bước, lại đứng trước mặt nàng.
"Chỉ hỏi, có việc khác, mong nương cấp cho chút mặt mũi." Nam tử kiên định muốn hoàn thành mệnh lệnh chủ nhân giao, mời nàng chuyến.
Đường Nguyệt Hàm khuôn mặt tú lệ mềm mại đáng nhưng lại giữ vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt sáng ngời bình tĩnh gợn song.
Nàng nhìn nam tử, nghĩ rằng mình mới thành Đường Nguyệt Hàm lâu, cũng biết nguồn gốc của đối phương như thế nào, càng muốn gây chuyện, nếu chỉ muốn cùng nàng chuyện, có mục đích khác vậy thôi, nếu có ý tốt, nàng cũng có gì phải sợ, cùng lắm tùy cơ ứng biến.
Nghĩ đến đây, nàng liền gật đầu."Được rồi, mời dẫn đường."
Nàng cùng nam tử vè hướng tửu lâu, lên đến lầu hai của tửu lâu, nhìn thấy sau bình phong, vị mà nam tử kia luôn miệng gọi chủ tử, nàng khỏi nhíu đôi mày thanh tú nhăn.
Dĩ nhiên là ! Phong Vô Kỵ?