Chương 1.1
Edit:Trinhsnow
Đêm trắng gió gào thét, tiếng gió gào thét bên ngoài tòa miếu đổ nát tiếng xào xạc khiến cho tòa miếu rung động, trong rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng sói hú, giống như quỷ khóc kêu gào, lại che giấu tiếng kêu sợ hãi được phát ra từ trong ngôi miếu đổ nát.
"Nàng ta -- nàng ta chết!" Nam tử gầy gò kinh sợ thở gấp, sắc mặt sợ tới mức tái xanh, ngừng lui vài bước, hai tay hai chân ngừng run rẩy đánh vào nhau, trừng mắt nhìn thiếu nữ nằm mặt đất.
gã nam tử mập mạp khác lấy tay kiểm tra xem nữ tử kia còn thở hay , quả nhiên còn thở nữa, liền thấy vô cùng tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn tên đồng bọn được việc đủ bại có thừa của .
"Chết tiệt! Ngươi làm việc kiểu gì vậy hả, tự nhiên lại giết chết nàng ta!"
"Ta, ta chỉ là muốn chặn miệng nàng ta lại mà thôi, ai biết được nàng ta -- nàng ta cứ như vậy liền chết?"
Nhưng thực tế, chỉ che miệng của nàng, mà cũng che luôn mũi của nàng, nàng là bị hại chết.
"Ngươi con bà nó! Nữ nhân xinh đẹp như vậy, lão tử còn chưa kịp bán với giá tốt, ngươi liền làm hỏng tài lộ của lão tử rồi!"
Trong ngôi miếu đổ nát, ánh trăng lay động, cái bóng đen mập mạp đuổi đánh cái bóng đen gầy gò, gió mạnh gào thét bên ngoài thổi trúng vào cửa sổ khiến vang lên tiếng kêu bang bang rung động, chậm rãi tan vào ánh trăng mờ ảo, đem khuôn mặt thanh lệ đất được ánh trăng chiếu vào lên lờ mờ.
Những đóa hoa lê theo cửa sổ thổi vào, ào ào bay xuống mái tóc đen của mỹ nhân, rơi khuôn mặt cùng thân mình, phảng phất giống như đưa tiễn nàng, đem nàng trang điểm càng thêm xinh đẹp.
Bỗng dưng, bầu trời đêm bỗng tia sét đánh ngang qia, làm cho trong miếu hai bóng đen ảnh cứng đờ, nhắc nhở bọn họ mới giết chết thiếu nữ vô tội, đây là tiếng sấm rống lên vì giận, quả thực làm cho người ta run như cầy sấy, biết có phải hay là do thấp thỏm yên, bọn họ cảm thấy trong miếu này ánh mắt của thần linh, tựa hồ trừng mắt nhìn bọn họ.
Kỳ thực bọn họ chính là thu bạc, đáp ứng người ta đem thiếu nữ này bắt , rồi bán trao tay đến phương bắc làm kỹ nữ, làm cho nàng vĩnh viễn về được trấn .
tại nàng chết, tuy rằng xảy ra chuyện lớn, nhưng cần tỉnh táo để báo cáo kết quả công tác cho xong việc, hai cái bóng đen sợ phiền phức hốt hoảng chạy ra khỏi miếu, tất cả đều coi như là ngoài ý muốn , đừng trách bọn họ, có trách trách nàng hồng nhan bạc mệnh.
Tiếng sấm ầm ầm, trận gió thổi vào bên trong, cuồn cuồn bay mặt đất những cánh hoa, chạm qua thân ảnh đó liền phát ra ra thanh , như là tiếng thở dài.
lát sau, thiếu nữ sớm hương tiêu ngọc vẫn đột nhiên ngồi dậy.
Nàng mở đôi mắt linh động long lanh, nhìn phía bốn phía, làm như xác nhận đây là nơi nào, đó là đôi mắt xinh đẹp, ở trong bóng đêm càng thêm rạng rỡ, cuối cùng tầm mắt ngừng lại nhìn ra bên ngoài cách tượng thần hai muơi bước chân.
Nàng từ dưới đất bò dậy, cánh hoa màu trắng như tuyết nàng bay bay xuống, nàng cách tượng Phật ba bước liền dừng lại, thào mở miệng.
"Ta thế nào lại chết?" Thiếu nữ tựa như lầm bầm lầu bầu, hoặc như hỏi thần linh.
Tượng thần có trả lời, thánh nhan từ mục chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú nàng, giống như trăm ngàn năm qua, mặc kệ bao nhiêu người thắp hương bái Phật, thần linh cũng hiển linh.
Thiếu nữ cúi đầu, xem kỹ hai tay của chính mình, đôi tay này trắng noãn mà mảnh mai, vừa nhìn biết phải làm làm việc chân tay cực nhọc.
Lại nhìn cánh tay mảnh khảnh cùng đôi thon dài chân, sờ lướt qua cái liền cảm thấy hứng thú với thân thể này, còn có khuôn mặt trơn mịn.
Nhíu đôi mày thanh tú nhăn, nàng theo túi tiền bên mình lấy ra cái gương đồng , tiếp theo tới cửa, muốn nhờ ánh trăng để thấy khuôn mặt của mình.
Vừa đúng lúc hợp lòng người, tia chớp thoáng qua liền đủ ánh sáng cho nàng từ trong gương đồng nhìn thấy khuôn mặt xa lạ.
Chân mày như liễu, môi cong như ngọc, mũi ngọc tỉ mỉ, hợp với đôi mắt tựa như minh châu mỹ ngọc.
Đây phải khuôn mặt nàng, nàng tuy rằng có kinh ngạc, nhưng cũng thập phần trấn định, nàng cũng nhận ra vị thiếu nữ trong gương, nhưng vị thiếu nữ này lại biến thành nàng.
Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ chính mình mượn thân sống lại?
Nàng bộ dạng suy nghĩ sâu xa, nghiêng thân mình quay đầu về hướng tượng thần liếc mắt nhìn cái, lần thứ hai nàng đến trước tượng thần, khom minh quỳ gối xuống.
"Mặc kệ người là ai, ta đều phải cám ơn người, xin nhận của ta tam bái." Thiếu nữ liên tục khấu đầu ba cái, liền đứng dậy.
Nhìn chung quanh gian ngôi miếu này, tuy rằng tại trời tối, bên ngoài lại lóe lên tia sét, lâu nữa trời mưa to, nhưng theo trực giác của nàng phán đoán rằng nơi này nên ở lâu.
Bởi vì, nàng là ở nơi này sống lại, chứng tở thiếu nữ chết ở chỗ này, chưa biết ràng thiếu nữ này là bị bệnh mà chết hay lại là bị người ta giết, nàng thể ở lại nơi này được.
Bước ra cửa của ngôi miếu, bước chân ung dung lại, thân ảnh xinh đẹp dứt khoát vào trong bóng đêm.