1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc - A Đậu (39 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 30

      Ở thời đại này, muốn lập nhi viện phải chuyện đơn giản, hơn nữa phải được triều đình và quan viên địa phương đồng ý. Nhưng lại có điểm, đó là buôn bán người làm là chuyện vô cùng bình thường và hợp pháp, cho nên chuyện này, dễ phải, khó đến. Đám trẻ mồ côi, tuổi đủ lớn có người mua hoặc là thuê dùng, nữ tử dung mạo tốt chút hoặc là làm nha hoàn hoặc vào thanh lâu. Còn lại là trẻ , nữ hài tử dung mạo xấu xí. Chúng hầu như đều tham dự vào hệ thống ăn xin hoặc nhóm móc túi trong trấn, muốn đưa chúng tới được điền trang của ta cũng đơn giản. Bởi vì bất luận là khất cái hay móc túi, kẻ cầm đầu cũng giống như dân xã hội đen vậy, khống chế bọn trẻ rất ác liệt.

      Bất quá, vấn đề được Tĩnh Ngôn yên lặng giải quyết. Ta biết dùng cách gì, cũng cho ta biết, trọng điểm là mang được bọn về đây, hơn nữa chính mình có chịu thiệt, vậy là đủ rồi.

      Đều là lũ trẻ hơn mười tuổi, thậm chí có cả trẻ em mới hai, ba tuổi. Quần áo tả tơi, nhem nhuốc, số lượng ít hơn ta nghĩ. Kì , càng ít càng tốt, tốt nhất là có. Ta tuy tình nguyện thu nhi, nhưng hi vọng đời có nhiều nhi. Sai hạ nhân chuẩn bị đồ ăn trước, để chúng ăn no rồi sau.

      Bọn chúng biết lưu lạc bao lâu, trong mắt tràn đầy cảnh giác phòng bị, có lẽ luôn bị người khác lợi dụng.

      Ở điền trang, ta sinh hoạt như người bình thường khác, ăn đồ ăn thôn dã, dùng đồ dùng sinh hoạt bình thường. phải ta tiết kiệm, hay tự uỷ khuất mình, mà là cảm thấy, điền trang , chủ nhân cũng nên như vậy, mới gây nghi ngờ. Tuy sống trong vinh hoa phú quý nhiều năm, nhưng còn có kí ức kiếp trước, ta vẫn hiểu tiêu chuẩn sinh hoạt của người bình thường. Nhất là làm chủ điền trang, cho cùng là phú hộ thường mà thôi, sống phải tuỳ tiện chút.

      Đầu bếp làm đồ ăn cho bảy, tám đứa trẻ, vài đứa buông phòng bị, bắt đầu ăn cơm. Những đứa tự nhiên có đứa lớn lo liệu.

      Yên lặng nhìn bọn chúng, có lẽ chịu ít khổ rồi. Bọn chúng, hoặc là ăn xin, hoặc được dạy kĩ thuật móc túi, cũng biết ăn cắp là sai trái, việc dạy dỗ là vấn đề lớn đây.

      Chờ bọn ăn no, mới gọi đến ngồi trước mặt ta và Tĩnh Ngôn, đám câu nào, đây là biểu của việc trưởng thành sớm, lũ trẻ này xem ra cũng nhận thức được nhân tình ấm lạnh rồi.

      Ta nhìn lúc, chợt mỉm cười, thản nhiên : “Chúng ta là chủ điền trang này. Chúng ta biết các ngươi là nhi, cũng biết trước đây các ngươi từng làm gì. Chỗ chúng ta tuy rằng có gì hay, nhưng ngày ba bữa cơm no, có chỗ che nắng che mưa. Các ngươi có muốn ở lại hay ?”

      Bọn nhìn nhau, đứa lớn nhất hỏi: “Chúng tôi phải làm gì?”

      “Bất luận lớn , tại cần làm gì, học việc nhà nông là được, học nuôi gia súc, nữ hài tử học làm nữ hồng. Chờ các ngươi lớn, có thể tự làm việc, phải ở lại làm cho điền trang năm năm, sau đó liền tự do, rời cũng được, ở lại thuê đất làm ruộng cũng được.”

      Bọn trẻ nghe xong, hơi yên tâm, mới quy củ quỳ xuống lạy bọn ta vài cái.

      Ta tính cho người trực tiếp trông nom, bọn chúng lăn lộn bên ngoài lâu, đều có thể tự chăm sóc cho mình, đứa có đứa lớn coi, thành vấn đề.

      Tĩnh Ngôn cho người mang khế ước chuẩn bị sẵn, bảo chúng ấn dấu tay, sau đó bảo người phát cho bọn chúng mỗi người hai bộ quần áo, dẫn tắm rửa, chuẩn bị chỗ ở.

      Nghĩ đến Giả Vũ Thôn, ta thực có tâm tình giáo dưỡng chúng thành văn nhân, thi tìm công danh cái gì hết. Chỉ muốn chúng có thể an phận ở chỗ này, dựa vào hai bàn tay nuôi sống chính mình là được. Nhưng nếu đứa trẻ nào có lí tưởng riêng, ta ngăn cản, tương lai của mình tự mình cố gắng.

      Mua điền trang là vì muốn cho nhi chốn dung thân, sau đó mới phát , quản lí điền trang, so với quản lí mấy đứa trẻ đau đầu hơn nhiều lắm, tuy rằng chỉ có ngày mùa là bận rộn.

      Lúc bình thường, hài tử tuổi được ở trong viện chơi đùa, hài tử lớn hơn chủ động hỗ trợ quét dọn, hay cho gia cầm ăn. Hạ nhân trong viện ít, có bọn chúng thành ra lại bớt bận rộn. Thỉnh thoảng, ta dạy chúng vài chữ, ít nhất để lúc xem khế ước bị lừa, hoặc có thể xem vài quyển truyện đơn giản gì đó. Tuy rằng phát tiền tiêu vặt, đây là vì phòng ngừa kẻ có tâm thuật bất chính lợi dụng bọn chúng, nhưng ngoài ba bữa ngày, ta vẫn bảo đầu bếp làm bữa điểm tâm phụ cho chúng, ta nghĩ dinh dưỡng như vậy là được rồi.

      Bọn dần dần đỡ phòng bị, yên tâm ở lại điền trang.

      Tĩnh Ngôn vì chuyện bán đồ trong khố phòng ở Lâm trạch, cho nên có rời nhà vài lần, nhưng ta chưa lần xa. Thứ nhất vì vừa thay đổi hoàn cảnh, muốn tìm hiểu thêm về điền trang chút, hai vì bọn trẻ mới đến, ta tín nhiệm đem chúng giao vào tay người khác.

      Đợi Tĩnh Ngôn về, ta thương lượng với , mua thêm điền trang khác. Ta đếm chỗ ngân phiếu còn lại, cả tiền bán đồ cổ, như vậy chắc cũng đủ. Hơn nữa, đằng sau ta vẫn còn hai kim khố chưa sử dụng đây. biết độ lớn , lần này ta xác định , chỉ mua năm trăm mẫu đất, còn lại mua thêm ít trang viên.

      Đúng vậy, cái ta muốn, phải là mua điền trang để nuôi nhi. Mà là ở khắp nơi lập điền trang nuôi trẻ mồ côi. cách khác, chính là hệ thống nhi viện cả nước. Mua điền trang là cái cớ, vừa có thể có tiền nuôi chúng, vừa có thể cho chúng việc làm trong tương lai.

      Trong lòng chợt nhớ ra, sinh nhật Bảo Thoa qua được vài ngày rồi, lão thái thái sắp qua đời, người sắp tám mươi, có lẽ còn được mấy ngày. Tuy rằng gặp được, nhưng vẫn muốn dập đầu đưa tiễn. Còn nữa là chuyện của Tương Vân, trượng phu nàng bị lao, có lẽ ta chữa được, ta muốn thử lần. Chuyện thứ ba là Uyên Ương, lão thái thái còn, nàng treo cổ chết theo, tuy rằng ta muốn lộ hành tung, nhưng còn cách nào khác, cứ cứu trước sau. Còn cả kiếp nạn của Diệu Ngọc, đám đạo tặc kia phải ngăn lại. Cuối cùng, ta cũng muốn thăm Tử Quyên chút.

      Điểm qua điểm lại, xem ra ta còn nợ ít việc ở kinh thành.

      Thời gian còn nhiều, ta liền cùng Tĩnh Ngôn quay lại kinh thành, năm qua ta đều mặc nam trang, thành thói quen. lo chuyện Tương Vân trước , ta cũng lo bị Tương Vân nhìn thấy, bởi ta là nam tử, nàng đương nhiên phải tránh, mà những người khác chưa từng gặp ta, cho nên cứ quang minh chính đại mà vào thôi.

      Ta với gác cổng, là nhà ta với nhà lão gia là chỗ quen biết lâu đời, nghe nhà có người bệnh nặng, đặc biệt xin đến chữa bệnh. Gác cổng vào bẩm báo, lát ra dẫn ta vào. Bọn họ có lẽ hết cách, thấy ta đến, cũng ôm hi vọng thử lần.

      Quả nhiên là bệnh lao, đầu tiên, ta bảo bọn họ thay đổi phòng bệnh thông thoáng chút, có mặt trời chiếu vào. Thời đại này có thuốc đặc trị, ta cũng hoàn toàn nắm chắc, chỉ có thể cố hết sức, chờ ý trời mà thôi. Ta để lại đơn thuốc, rồi rời . Hai ngày sau quay lại, phát bệnh trạng giảm ít, xem ra có tác dụng. Lại bắt mạch lần nữa, dựa theo tình trạng cơ thể sửa đổi đơn thuốc, cả nhà bọn họ coi ta như ân nhân cứu mạng, mới ta ở lại trong phủ. Ta khéo léo từ chối, chỉ hai ngày sau lại đến. Cũng có thể là thiên ý, lại chậm rãi khoẻ dần.

      Đơn thuốc cuối cùng ta kê cho , là đơn thuốc điều dưỡng cơ thể, gần khỏi rồi, từ nay về sau cần cố gắng giữ gìn, nên để tái phát, nếu vô phương cứu chữa. Người nhà mang vàng bạc ra, kiên quyết bắt ta nhận lấy.

      Ta thản nhiên từ chối, chỉ : “Tiền bạc ta nhận, ta cố ý tới chữa bệnh, kì cũng phải tổ tiên hai nhà chúng ta có quen biết, mà là vì có người nhờ.”

      “Có người nhờ?”

      Ta gật đầu: “Ân nhân ta có đứa con , nàng ấy bạc mệnh mất sớm, trước khi chết có nhờ người chuyển lời, muốn ta hỗ trợ chiếu cố thiếu phu nhân nhà ta, coi như thế là trả cho nàng nhân tình còn nợ, cho nên lúc ta biết thiếu gia bị bệnh, liền đến đây.”

      “Ân nhân của ngài là?”

      “Ân nhân của ta là người Tô Châu, tên Lâm Như Hải, con ông là Lâm Đại Ngọc, ngày trước sống ở Vinh Quốc phủ. Ta nghĩ nàng quen thiếu phu nhân ở đó. Ngày đó, Lâm nương bệnh nặng qua đời, ta thể ở cạnh chữa trị, quả đủ hổ thẹn, cho nên lần này, vô luận thế nào cũng muốn chữa khỏi bệnh cho thiếu gia, nếu phần ân tình này, biết trả thế nào, ân nhân của ta lại có con trai nối dòng. Xin hỏi thiếu phu nhân có phải họ Sử? Nếu đúng ta tìm sai người.”

      “Nương tử của tại hạ quả họ Sử, là họ hàng bên ngoại của Vinh Quốc phủ.”

      Ta gật gật đầu: “Vậy là đúng rồi, ta đến lần này chính là vì tìm ngài chữa bệnh, coi như ngài nể tình ta cứu chữa, đối xử tử tế với thiếu phu nhân chút, giúp ta trả phần ân nghĩa kia được đầy đủ. Bạc này ta thể thu, giờ có việc phải rời kinh thành. Xin cáo từ.”

      Vì muốn tìm chút tiện nghi cho Tương Vân, ta phải vòng vo dối hồi, mệt chết ta.

      Phụ tử hai người cảm động đến rơi nước mắt, như vậy, Tương Vân, tỷ muội tốt, chuyện ta có thể giúp, chỉ sợ có bấy nhiêu thôi. Tính nết nàng kiên cường sang sảng, chỉ là đôi khi quá thành thẳng thắng, có trượng phu và trưởng bối coi trọng, hẳn quá khổ đâu.

      Bất quá, chuyện ba vợ bốn nàng hầu ở thời đại này là cửa ải bất cứ nữ nhân nào cũng phải đối mặt. Nhất là nữ tử nhà quyền quý, từ hoàn cảnh này mà lớn lên, nhìn đủ tranh đấu nội viện. Đáng tiếc, với ta mà , đây là chuyện vô cùng khó chấp nhận, chung thân lấy chồng, phải ta muốn tự làm khó mình. Nếu có thể được người tốt, ta khó khăn đến mức tự làm khổ mình khổ người…

      Lão thái thái quả nhiên bệnh nặng, ta lôi kéo Tĩnh Ngôn, mỗi ngày đều chạy đến xà nhà phòng bà thăm, gặp được ít cố nhân. Bảo Ngọc còn thần thái nông nổi như ngày xưa. Bảo Thoa vẫn là bộ dáng lạnh nhạt như vậy, chỉ là có vẻ càng lúc càng ít lời, ánh mắt nhạt hơn trước rất nhiều. Còn có Vương phu nhân, Phượng tỷ, Uyên Ương, Tập Nhân, Tử Quyên. Có lẽ vì trong phủ liên tục gặp chuyện may, cho nên mặt mọi người đều có vẻ mệt mỏi.

      Ngày ngày đến thăm lão thái thái, tâm cũng dần nặng nề, đại nạn của bà đến rồi.

      Tĩnh Ngôn nhàng hỏi ta: “Đệ xuất gặp bà lần cuối sao?”

      Gặp thế nào đây? là chuyện thể từ rất lâu rồi…

      “Đại Ngọc” của bà chết từ lâu, chỉ còn Vu Viễn, Vu Viễn mà thôi…

      Bà nhìn vòng, từ Giả Lan, sang Bảo Thoa, Phượng tỷ, Tương Vân, cuối cùng nhìn Giả Chính, sau đó mỉm cười nhắm mắt xuôi tay.

      Nước mắt ta cũng yên lặng rơi xuống…
      hoàithuyt thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 31

      Tĩnh Ngôn lau nước mắt cho ta, nhàng an ủi: “Làm khó đệ rồi.”

      Ta hơi lắc đầu, nhìn mọi phía dưới vội vàng lo liệu tang , ta lẻn ra phía sau nhà, tranh thủ lúc người, hướng về phòng dập đầu ba cái. Lúc này, Giả gia còn phú quý như xưa, trong phủ có việc là loạn trước loạn sau. Phượng tỷ cũng còn được phong độ ngày xưa.

      Ta thầm rời tìm Tử Quyên, Giả phủ lắm người nhiều miệng, nên ta điểm huyệt cho nàng ngất luôn, mang thẳng về xe ngựa.

      Giải huyệt đánh thức nàng tỉnh lại, vừa thấy ta, liền đỏ mắt khóc nức nở.

      Ta khẽ cười : “Khóc cái gì, ta phải trước, quay lại thăm chị sao?”

      Nàng hỏi ta: “ nương là vì lão thái thái mới quay về?”

      Ta có chút ảm đạm gật đầu: “Chỉ có thể lẳng lặng dập đầu vài cái, thể người trong phủ nhìn thấy…”, lại cố ổn định tâm trạng, hỏi: “Sao chị vẫn còn trong phủ, lúc trước phải cho chị bạc chuộc thân rồi sao? Tuổi chị còn , mà lại là người theo ta từ trước, sau này chỉ sợ Bảo tỷ gả ra ngoài, chút tự chủ cũng có. Chuộc thân rồi, phải tốt hơn sao?”

      Tử Quyên cười khổ : “Ngân lượng nương cho, tôi đưa cho cha mẹ cả rồi, cha mẹ ở trong phủ cả đời, tôi cũng là nô tài sinh ra trong phủ, bọn họ muốn rời , tôi cũng nỡ mình.”

      “Giả phủ suy thoái, về sau dần dần bán bớt người hầu ra ngoài. Huống hồ, tại lão thái thái tạ thế, người hầu bên cạnh bà và người theo ta lúc trước, chắc chắn bị đuổi đầu tiên. Chị nên tự liệu cho mình trước mới phải. Có muốn với ta ? Ta mua điền trang ở trấn Tân Truy, đến đó sống cùng ta được ? Nếu chị yên lòng cha mẹ, có thể dẫn họ đến cũng được, nhưng chuyện của ta được cho họ biết.”

      Tử Quyên suy nghĩ lát, : “ nương, tôi muốn theo nương rời , vốn là nếu nương gả cho người ta, tôi cũng theo nương làm nha hoàn hồi môn, nương còn đó, tôi có lí nào lại xa ngài. Cha mẹ tôi muốn rời Giả gia, huống hồ trai và chị dâu của tôi cũng là người trong phủ, ngân lượng nương cho, cũng đủ cho cha mẹ dưỡng già, tôi cũng yên tâm.”

      “Cha mẹ chị cần lo lắng sao? Kì , có thể nhận bọn họ vào điền trang cũng sao. và chị dâu của chị cũng thế, chỉ cần họ giữ bí mật là được.”

      Tử Quyên kiên quyết lắc đầu: “Chuyện nương càng ít người biết càng tốt, tôi nghĩ kĩ rồi, tôi muốn theo nương. Dù có chuyện này, nương xuất giá tôi cũng phải theo, sao có thể lo cho cha mẹ được. Thế mà giờ rồi còn có tiền để lại cho cha mẹ dưỡng già, là nương ban ân, cũng là phúc phận của nhà tôi. theo nương là bổn phận, tôi có gì phải đắn đo.”

      Ta thở dài gật đầu: “Đều theo ý chị , ta còn phải ở lại kinh thành vài ngày, nếu chị đổi ý có thể cho ta bất cứ lúc nào. Việc chuộc thân của chị, nên thương lượng với cha mẹ mà làm cho tốt, sau đó ta đến đón chị .

      Tử Quyên gật đầu, ta liền đưa nàng quay về trong phủ.

      Khi ta và Tĩnh Ngôn trở lại quán trọ, lập tức có khách đến phòng: Nam Uyển vương gia, nhiều khi ta có cảm giác, vương gia này, giống như hồn bất tán vậy.

      có đưa bái thiếp, có hạ nhân chuyển lời, mà trực tiếp đến gõ cửa phòng, giống như trước đây, hoàn toàn câu nệ tiểu tiết.

      Ta thấy Tĩnh Ngôn mở cửa rồi đứng ngẩn ngơ, liền nghiêng đầu nhìn. “Đại ca, ai vậy?”

      Tĩnh Ngôn quay lại nhìn ta : “Tiểu Viễn, là Nam Uyển vương gia.” lại quỳ xuống hành lễ: “Thảo dân bái kiến vương gia.”

      Ta định che dấu hành tung của mình với Hoàng đế, bọn họ biết cũng là bình thường. Đây chỉ là quán trọ bình dân, làm khó phải hạ mình trực tiếp đến. Năm tháng tựa hồ để lại nhiều dấu ấn người , ta thầm đánh giá, phụ thân cùng xưng huynh gọi đệ mất gần chục năm, vậy mà giờ nhìn vẫn có bao nhiêu thay đổi, là vì sống an nhàn sung sướng sao?

      Ta tự mình rót ly trà dâng lên, hỏi: “Vương gia sao biết dân nữ vào kinh?”

      mỉm cười : “Hoàng thượng và ta luôn theo dõi tin tức của nương, tin nương tạ thế truyền ra, chúng ta vẫn thể xác định nương có độ kiếp thành công hay . Lần này, lão thái quân Giả phủ bệnh nặng qua đời, ta nghĩ nếu nương còn sống, có khả năng trở về, liền cài người ở Giả phủ, quả nhiên đón được nương.”

      Ta gật đầu: “Hoàng thượng và vương gia tìm dân nữ có chuyện gì sao?”

      lắc đầu: “Việc Giả phủ, ta thực xin lỗi, Hoàng thượng…”

      Ta mỉm cười ngắt lời : “Mọi chuyện đời này đều theo luật nhân quả, cũng là số mệnh định trước rồi. Hoàng thượng là chủ của muôn dân, đương nhiên phải nghĩ cho giang sơn xã tắc, dân nữ biết mỗi chuyện Hoàng thượng làm đều có cái lý riêng của người. Hoàng thượng giữ lại tính mạng của mọi người trong phủ, dân nữ muôn phần cảm kích.”

      Nam Uyển vương gia : “Khó có được người thấu tình đạt lý như nương, Hoàng thượng cũng vì nghĩ đến ân tình của nương, cho nên nương tay cho Giả gia rất nhiều. biết nương sau này định nơi nào?”

      Vì ta, nên mới tay với Giả phủ?

      Thế này lại thành món nợ lưng ta rồi sao?

      Thôi, thế cũng tốt, như vậy, khẳng định là Hoàng thượng còn thấy ta có chỗ hữu dụng. Đối với ta, Hoàng thượng nghĩ như vậy, lại càng an toàn. Nhưng, giá trị lợi dụng gì đây?

      Ta chỉ cười: “Dân nữ có mua điền trang ở Tân Truy, sống ở đó. Hoàng thượng có gì phân phó, xin vương gia cứ .”

      lắc đầu : “Hoàng thượng biết nương ở kinh thành, cũng cần nương làm cái gì. Nhưng Hoàng thượng cảm kích ơn cứu mạng của nương, cũng lo lắng sau này nương mình lưu lạc bên ngoài, nên ban cho hai thị vệ bảo vệ nương.”

      Hoàng thượng ban thị vệ cho ta? Muốn giám thị sao? Hoặc có thể chỉ muốn biết ta ở chỗ nào?

      Cũng chẳng sao, ta cũng có ý định gì cần giấu giếm, gây ảnh hưởng đến chính trị gì đó, nhận người về, ta lại có thêm hai người để sai bảo thôi.

      Vì vậy, cũng thoải mái trả lời: “Hoàng thượng ban thưởng thị vệ cho dân nữ, là phúc của dân nữ rồi. biết bọn họ xuất thân thế nào, theo dân nữ chỉ sợ uỷ khuất bọn họ.”

      Nam Uyển vương gia cười : “ nương cần băn khoăn, bọn họ là ám vệ trong cung, xuất thân nhi.”

      Ta gật gật đầu: “Hoàng thượng ban thưởng, chúng ta sao dám chối từ, dân nữ xin nhận. Vậy hai người bọn họ đâu? Dân nữ hẳn là nên tiến cung tạ ơn Hoàng thượng?”

      Nam Uyển vương gia lắc đầu : “ nương thân phận đặc thù, cho nên Hoàng thượng muốn để chi lễ phiền phức làm khó nương, nương cần đa tâm. Hai thị vệ kia theo nương rồi, cũng chính là người của nương, Hoàng thượng về sau còn mệnh lệnh gì cho họ nữa. Chỉ là, nếu nương cần giúp, hai người đó có thể báo cho Hoàng thượng, để tránh việc Hoàng thượng ban cho nương ngọc bội, lại cách nào dùng được.”

      Ta gật đầu : “Dân nữ cảm kích ân đức của Hoàng thượng. Hoàng thượng nếu có chuyện muốn dân nữ làm, dân nữ còn phải hết lòng hết sức, huống chi là Hoàng thượng ban cho.”

      Nam Uyển vương gia cười: “ nương thông tuệ khảng khái khiến bản vương khâm phục, hai người kia chờ ngoài cửa, ta gọi bọn họ tiến vào.”

      Đều mặc quần áo màu xanh đậm, kiểu dáng phổ thông, mặt biểu tình, nhìn giống hệt bộ dạng Tĩnh Ngôn ngày trước. Ta mỉm cười trêu chọc liếc Tĩnh Ngôn cái, cũng nhìn ta cười ngượng.

      Nam Uyển vương gia lên tiếng: “Bọn họ trước giờ đều dùng biệt hiệu để xưng hô, Hoàng thượng ban người cho nương, nương nên ban tên cho họ mới phải.”

      Bọn họ giống Tĩnh Ngôn, bất cứ lúc nào, cũng đều là người của Hoàng thượng. Cho nên, đối với bọn họ ta thể giống đối với Tĩnh Ngôn, yên tâm thân cận.

      Ta nhìn bọn họ, cười : “Hai người trước kia theo Hoàng thượng là đại , về sau phải theo ta, uỷ khuất rồi.”

      Hai gã thị vệ cùng nhau : “ uỷ khuất, thánh chỉ , chủ tử của bọn nô tài về sau là nương.”

      Ta gật đầu : “Vậy các huynh lúc trước tên là gì, tại cứ thế gọi là được, cần ta đặt lại làm gì. Về sau, xưng hô với ta gọi mình là thuộc hạ là được, cần xưng nô tài.”

      Hai người nhìn nhau, sau đó trong hai người : “Vẫn xin chủ tử ban tên, trước kia bọn thuộc hạ chỉ có tên hiệu, có tên .”

      Ta nghĩ chút, nhìn thiếu niên mi thanh mục tú bên trái, hỏi: “Vậy huynh gọi là Thanh Phong được ?”

      quỳ xuống hành lễ: “Đa tạ chủ tử ban tên.”

      Lại nhìn thiếu niên có vẻ lạnh lùng bên phải, hỏi: “Còn huynh, Mặc Vũ, thế nào?”

      cũng quỳ xuống hành lễ : “Đa tạ chủ tử ban tên.”

      Hai người khí chất khác nhau, chỉ có điểm chung duy nhất, là tướng mạo rất được. Ám vệ đều khôi ngô như vậy sao? Hay là Hoàng thượng cố ý chọn người đẹp ban cho ta?

      Bọn họ đứng lên, tự động vòng ra đứng sau ta và Tĩnh Ngôn. Nam Uyển vương gia hỏi: “Khi nào nương rời kinh?”

      “Dân nữ chưa xác định. Có chuyện gì sao?”

      lắc đầu: “ có. nương về sau định cư ở Tân Truy?”

      Ta trả lời: “ phải lâu dài. Dân nữ còn định mua thêm điền trang ở vài nơi, trước mắt chưa định là ở đâu. Nếu Hoàng thượng và vương gia lo lắng, dân nữ định kì báo tin về, để hai người biết dân nữ ở đâu.”

      Nam Uyển vương gia gật đầu : “Nếu nương ngại, như thế rất tốt. nương như người khác, Hoàng thượng nhất định phải bảo hộ nương cho tốt.”

      Ta khẽ cười : “Hoàng thượng quan tâm, khiến dân nữ thụ sủng nhược kinh. bằng để Thanh Phong và Mặc Vũ định kì liên lạc với hoàng cung là được. Bọn họ trước kia là ám vệ, tự khắc có cách truyền tin. Dân nữ chỉ là người bình dân, rất khó truyền tin về vương phủ hay hoàng cung.”

      Nam Uyển vương gia gật đầu, : “Rất tốt, chỉ là, mong nương nhất định cần đa tâm.”

      Ta mỉm cười : “Dân nữ có gì cần đa tâm. Thanh Phong và Mặc Vũ tuy là thuộc hạ của dân nữ, nhưng ngay cả dân nữ cũng là con dân của Hoàng thượng, nên tận trung với người mới phải.”

      “Vậy bản vương cáo từ, nương nghỉ sớm chút.”

      Ta đứng dậy tiễn ra cửa: “Vương gia, dân nữ tại dùng tên giả là Vu Viễn, là đệ đệ của Tĩnh Ngôn. Quá khứ tất cả đều quan hệ gì với dân nữ nữa, mong vương gia thay dân nữ bẩm báo với Hoàng thượng.”

      gật đầu, coi như đồng ý, lại liếc ta cái. Đêm nay, coi như phát ngôn của Hoàng thượng. Lúc này, khí giống như lúc chúng ta mình gặp mặt, có lẽ là vì còn có người của Hoàng thượng .

      Ta mỉm cười, : “Vương gia, dân nữ tiễn ngài đoạn đường.”

      Lại quay đầu dặn Tĩnh Ngôn: “Đại ca, huynh sắp xếp cho Thanh Phong và Mặc Vũ nghỉ .”

      Tĩnh Ngôn gật đầu, ta liền theo Nam Uyển vương gia xuống lầu.

      Ra khỏi quán trọ, cười : “ nương có bằng lòng dạo với bản vương lát?”

      Ta gật đầu, liền bảo thị vệ và gia nhân khiêng kiệu lùi lại quãng xa, chúng ta ở phía trước chậm rãi cất bước.
      hoàithuyt thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 32

      Nam Uyển vương gia cạnh ta, bước chân chậm rãi, đế giày ma sát xuống những viên sỏi đường phát ra tiếng lạo xạo

      “Lâm nương…”

      Ta mỉm cười ngắt lời : “Vương gia từ nay gọi thảo dân là Vu Viễn , để tiện xuất môn, về sau thảo dân đều mặc quần áo nam tử, vương gia nên gọi thảo dân là nương nữa.”

      gật đầu, lập tức sửa miệng: “Vu Viễn, ta và ngươi dường như rất có duyên, cho nên có chuyện, muốn bàn với ngươi chút, lại sợ mạo phạm. Cho nên vẫn băn khoăn.”

      “Vương gia là người thẳng thắn, có gì xin cứ .”

      “Ngươi mình phiêu bạt nhân gian, người thân thích, việc chung thân đại chỉ sợ chậm trễ. Nếu ngươi cầu Hoàng thượng ân điển, xin Hoàng thượng cho ngươi thân phận mới, chỉ hôn với hùng tuấn kiệt trong triều, như vậy chẳng phải có thể tiếp tục cuộc sống an nhàn như trước. Hoàng thượng coi trọng ngươi như vậy, muốn làm cáo mệnh phu nhân cũng phải thể. Cách này ngươi từng nghĩ qua chưa? Nếu có ý tứ này, ta có thể thay ngươi bẩm báo với Hoàng thượng.”

      Ta cúi đầu, lựa chọn từ ngữ cẩn thận, sau đó mới trả lời: “Vương gia, cuộc sống thảo dân mong ước phải là vinh hoa phú quý như thế. Thảo dân lớn lên trong hoàn cảnh nào, ngài phải biết, cho dù an nhàn sung sướng, nhưng cái giá phải trả là tự do. Như thế là lại tìm về cuộc sống như nữ tử bình thường, gặp được trượng phu tốt hay đều chỉ trông chờ vận may, thảo dân muốn chịu cảnh bất lực như vậy. Nếu thần tiên thương tình cho thảo dân cơ hội tự do, cơ hội để thoát ly, thảo dân tận lực hưởng thụ, sợ cuộc sống kham khổ. Vương gia, hơn năm qua, thảo dân ở nơi thôn dã, ăn cơm bình dân, sinh hoạt có nha hoàn hầu hạ, nhưng lại rất thoải mái, thảo dân hề nuối tiếc cẩm y ngọc thực chút nào. Vương gia, thảo dân gặp ngài từ năm mới năm tuổi, người khác , nhưng vương gia hẳn biết thảo dân là người thế nào, đúng ?”

      gật đầu : “Ta cũng cho rằng ngươi nghĩ như vậy, cho nên từ đầu mới ngập ngừng, những lời ta vừa , chỉ là muốn cho ngươi đường lui, nếu hài lòng với cuộc sống, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta.”

      Ta mỉm cười : “Đa tạ vương gia, thảo dân hiểu ý tốt của ngài. Xin vương gia bẩm báo với Hoàng thượng, nếu thảo dân có thể làm được chuyện gì, xin hết lòng hết sức phục vụ Hoàng thượng.”

      Ta như thế hẳn là đủ thành tâm rồi chứ, bọn họ nên yên tâm mới phải.

      Cứ đề phòng ta như vậy làm gì?

      Vì lão hoà thượng thần thông quảng đại? Hay là Thiên cơ? Thực coi ta là tiên nữ hay sao?!

      “Chúng ta dừng ở đây thôi, bảo trọng, Vu Viễn.”

      Ta gật đầu, nhìn lên kiệu, sau đó mình quay về quán trọ. Trở về phòng, thấy Thanh Phong và Mặc Vũ vẫn đứng ở đó, ngạc nhiên hỏi: “Sao chưa nghỉ?”

      Thanh Phong đáp: “Bổn phận của bọn thuộc hạ là bảo hộ chủ tử, chủ tử chưa về, sao có thể nghỉ ngơi?”

      Ta khẽ cười: “Về phòng mình , đại ca của ta ở ngay phòng bên cạnh. Ta chỉ là người bình thường, cần phòng bị nhiều như vậy. Các huynh cũng cần phải nấp làm gì, trực tiếp theo ta là ổn.”

      Thanh Phong và Mặc Vũ thoáng ngạc nhiên, sau đó Thanh Phong ngập ngừng : “Chủ tử, như vậy cũng được sao?”

      Ta gật đầu, mỉm cười : “Đương nhiên, đây là cầu của ta đối với hai người. Về sau các huynh là thị vệ của ta rồi, nên nghe lời chút.”

      Thanh Phong và Mặc Vũ đồng thanh đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh!” sau đó rời phòng.

      Tĩnh Ngôn từ đầu đến cuối chỉ im lặng ngồi bên uống trà, thấy bọn họ rồi, mới ngẩng đầu hỏi ta: “Đệ khấu đầu lạy ngoại tổ mẫu xong rồi, còn ở lại kinh thành làm gì?”

      Ta ngồi xuống chiếc ghế cạnh , cũng rót chén trà uống ngụm, xong mới chậm rãi : “Bên cạnh ngoại tổ mẫu của đệ có nha hoàn, trước đây rất được bà coi trọng, nhưng lại đắc tội với đại cữu cữu của đệ. tại ngoại tổ mẫu tạ thế, đại cữu cữu và mợ cả khẳng định bỏ qua cho nàng, cho nên đệ tính đưa nàng về điền trang. Hơn nữa, nàng là người thông minh khôn khéo, rất có năng lực, đưa về có chỗ trọng dụng.”

      Tĩnh Ngôn gật đầu, chúng ta chuyện thêm vài câu rồi nghỉ.

      có Thanh Phong và Mặc Vũ, ta cần tự mình hành . Sai bọn họ đến Giả phủ trông chừng tang lễ của lão thái thái, nếu có nha đầu nào tự sát, cứu về đây. Bọn họ tuy biết ta làm sao biết trước có người tự tử, nhưng hỏi nhiều, chỉ lĩnh mệnh rời .

      Tử Quyên tìm đến quán trọ, nàng để lại thư cho cha mẹ, nhờ họ chuộc thân cho mình, nhưng mình đâu. “Như vậy tốt hơn, nương, tại trong phủ bận tang , bọn họ có hơi sức đâu tìm tôi. Nếu tôi cho họ biết, nhất định liên luỵ nương.” Tử Quyên chỉ như thế.

      Ta tán thành, vẫn bảo Mặc Vũ thăm dò, nghe được cha mẹ Tử Quyên có khóc lóc hồi, nhưng bị liên luỵ gì, mới an tâm. Cứ an ổn sống cùng con trai con dâu cũng được. Thời đại này, con được coi trọng, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, cũng coi như bát nước đổ , cho nên bọn họ nghĩ, Tử Quyên theo người ta bỏ trốn, cũng gắt gao tìm kiếm.

      Đợi Thanh Phong, Mặc Vũ mang được Uyên Ương quay về, ta giải huyệt đạo cho nàng, nhìn nàng từ từ tỉnh lại. Nàng nhìn thấy ta, ngơ ngẩn cười: “Tôi sao lại gặp nương rồi, Lâm, như vậy là tôi chết rồi sao? Lão thái thái đâu? có thấy bà ? Bà sớm hơn tôi chỉ hai ngày thôi.”

      Nàng nghĩ mình chết rồi sao?

      Ta khẽ cười : “Chị chưa có chết đâu, ta cũng . Là ta sai người cứu chị về đây, Tử Quyên, kể đầu đuôi cho Uyên Ương nghe.”

      Mấy lời dối lòng vòng hồi trước gạt Uyên Ương, ta muốn mất công lại. Rất phiền phức.

      Ta ngồi bên cạnh, nghe Tử Quyên giọng kể lại từ lúc thần tiên cho ta giả chết rời phủ đến giờ. Uyên Ương lúc đầu còn có vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, sau đó im lặng cúi đầu, có vẻ chấp nhận việc hoang đường này.

      Nàng tự tử cũng vì tình thế bất đắc dĩ, có ai tự nguyện tìm chết khi mà vẫn còn đường để đâu.

      Nàng xuống giường, đến trước mặt ta quỳ xuống, ta ra hiệu cho Tử Quyên đến nâng dậy, nhưng nàng nhất định chịu đứng lên, khóc lóc : “Đa tạ đại ân đại đức của nương, nhưng Uyên Ương còn chốn dung thân, nương sao để tôi chết .”

      Ta hơi thở dài : “Nếu chị tình nguyện theo ta, ta đưa chị . Nếu chị muốn rời kinh, ta cũng có thể tìm chỗ tốt cho chị an thân, cần tìm chết. Trước kia, chị đối với lão thái thái hết lòng trung thành, ta vẫn cảm kích trong lòng, lần này cứu giúp cũng là điều chị xứng đáng được nhận.”

      Uyên Ương liên tục dập đầu, : “Lâm nương vẫn còn coi trọng tôi, tôi liền theo hầu nương, tuyệt hai lòng.”

      Ta tự mình kéo nàng dậy, mỉm cười : “Tốt lắm, về sau theo ta là được. Chỉ là có vài chuyện chị cần nhớ kĩ. tại, tên ta là Vu Viễn, là nam nhân, được gọi ta là nương nữa, gọi là Viễn thiếu gia, hoặc nhị gia.”

      Tử Quyên và Uyên Ương đều nhất tề phúc thân, : “Viễn thiếu gia.”

      Ta hài lòng gật đầu, chỉ Tĩnh Ngôn đứng bên cạnh: “Vị này là đại ca kết nghĩa của ta, Vu Tĩnh Ngôn. Hai người gọi huynh ấy là Ngôn thiếu gia, hoặc đại thiếu gia.”

      Hai người cũng hành lễ gọi: “Ngôn thiếu gia.”

      Tĩnh Ngôn gật đầu, xem như nhận lễ.

      Lại chỉ Thanh Phong và Mặc Vũ: “Đây là hai thị vệ theo ta, tên Thanh Phong, Mặc Vũ, về sau mọi người chung sống hoà thuận chút, giúp đỡ lẫn nhau.”

      Hai người vén áo thi lễ, Thanh Phong, Mặc Vũ cũng theo đúng quy củ đáp lại.

      Ta mỉm cười kéo hai nàng ngồi xuống, : “Các chị, là người cũ của ta, là người của lão thái thái, cùng ta cũng để các chị phải làm hạ nhân. Ta có điền trang ở Tân Truy, trong ngoài đều cần người trông nom. Hai chị đều là người ta tin tưởng, điền trang do các chị quản lí, người làm ở đó nghe hai người sai sử.”

      Tử Quyên và Uyên Ương nhất thời biết sao, ta cười nhìn Uyên Ương, : “Chị là người tỉ mỉ, trước kia lão thái thái chuyện gì cũng nghe chị, hơn nữa, việc quản gia chị làm hẳn kém Phượng tỷ bao nhiêu. Chỗ của ta chỉ là điền trang , người ít hơn Giả phủ rất nhiều, cũng đơn giản hơn, việc quản lí chắc làm khó chị. Ta cho chị thời gian để quen dần. Uyên Ương, ta rất tin tưởng năng lực của chị, chị có tình nguyện làm việc vì ta ?”

      Uyên Ương kiên định gật đầu: “Viễn thiếu gia tin tưởng tôi như vậy, tôi nhất định để thiếu gia thất vọng. Uyên Ương cố hết sức.”

      Ta lại với Tử Quyên: “Chị ngày trước chỉ quanh quẩn bên cạnh ta, học chuyện quản gia gì, tranh thủ lần này cùng Uyên Ương học hỏi . Ta còn định mua thêm vài nông trại nữa, sau này cần giúp đỡ.”

      Tử Quyên gật đầu: “ nương…, Viễn thiếu gia, tôi cố hết sức. Nhưng, tôi vẫn nghĩ để tôi theo hầu bên cạnh thiếu gia hơn, bây giờ bên cạnh thiếu gia người cũng có.”

      “Chuyện này đợi lúc về thương lượng sau, ngày mai lên đường. Ta thuê phòng cho hai người rồi, các chị cứ về nghỉ .”

      Tử Quyên và Uyên Ương hành lễ chào, rồi ra ngoài.

      Tĩnh Ngôn rót cho ta ly trà, Thanh Phong và Mặc Vũ đứng bên lẳng lặng đứng chờ. Ta mỉm cười nhận lấy, với đám Thanh Phong: “Hai người cũng tranh thủ về nghỉ , đêm nay còn có chuyện cần làm.”

      Bọn họ lĩnh mệnh xuống.

      Ta ngồi cạnh Tĩnh Ngôn, mỉm cười : “Đại ca, có thấy nhàm chán ?”

      Tĩnh Ngôn lắc đầu: “ có, cùng đệ chạy khắp nơi thế này, ngược lại cuộc sống càng thú vị.”

      “Vậy huynh có muốn về lại tộc lần ? Đợi chuyện bên này an ổn chút, đệ có thể cùng huynh về nhà chuyến.”

      Tĩnh Ngôn lắc đầu: “Ta cần về, cũng muốn về.”

      “Về sau, đại ca nhất định phải ở cạnh đệ, dù là mua điền trang hay buôn bán, nhất định phải cho đệ cùng. Chúng ta cùng xem phong cảnh khắp thiên hạ.”

      Tĩnh Ngôn hiền lành vươn tay vuốt mái tóc của ta, mỉm cười.

      Đến tối, bốn người bọn ta vào trong Đại Quan Viên, đợi đám đạo tặc xuất . Bọn chúng vừa xông vào, Thanh Phong và Mặc Vũ xử lí rất nhanh gọn, ta và Tĩnh Ngôn cần nhúc nhích ngón tay.

      Ta bảo Thanh Phong bắt Giả Hoàn đến gian phòng trống trong phủ, dùng phương pháp ngày trước chỉnh trượng phu của Nghênh Xuân diễn lại lần, loại người lòng lang dạ sói, bằng cầm thú này ta ghét nhất đời.

      Giải hận xong, lập tức chuồn trở về, bất quá, Thanh Phong và Mặc Vũ thấy vở kịch ta vừa diễn, biểu tình mặt rất khó tả.

      Lúc rời Giả phủ, ta đứng nóc nhà quay lại nhìn lần cuối. Đại Quan Viên, đây là lần cuối cùng ta đến nơi này. Từ nay về sau, tất cả còn quan hệ gì nữa.

      Ngày hôm sau, Tĩnh Ngôn thuê hai xe ngựa, ta và Tử Quyên, Uyên Ương ngồi xe, đám Tĩnh Ngôn ngồi xe, rời khỏi kinh thành.
      hoàithuyt thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 33
      Trở lại điền trang, Tử Quyên và Uyên Ương xuống xe trước, sau đó mới vén rèm đỡ ta xuống. Hạ nhân ở trong viện thấy ta đưa về hai nha đầu trẻ tuổi và hai thị vệ, đều có chút giật mình. Đợi bọn họ vào thỉnh an, ta mới giới thiệu thân phận từng người, bọn họ biết đây là mấy người quản lí, thân phận gần ta và Tĩnh Ngôn nhất, cho nên đều quy củ hành lễ.

      Bọn trẻ thấy chúng ta trở lại, cũng hoan hỉ, vì lúc rỗi rãi, ta dạy chúng nó vài chữ, còn ôm vài đứa bé trong lòng. Đám trẻ này trưởng thành sớm, biết ta là chủ tử, bởi vậy trong thân thiết cũng có ý lấy lòng, sợ ta cần chúng, đuổi chúng ra ngoài, lại rơi vào cảnh phiêu bạt khắp nơi.

      “Viễn thiếu gia, mấy đứa trẻ này…?” Uyên Ương có chút giật mình, hỏi.

      “Chúng là nhi vùng này, ta đưa chúng vào điền trang nuôi nấng. tình cụ thể ngày mai ta cho chị biết, hôm nay mọi người đều mệt rồi, nghỉ sớm .”

      Bốn người lên tiếng trả lời rồi , ta lúc này mới thấy có chút mệt mỏi.

      Lão thái thái mất rồi, Giả phủ cũng suy tàn.

      Trở lại kinh thành, nhìn thấy vài người quen cũ, trước kia gần gũi thân thiết là thế, bây giờ đến gặp mặt cũng dám.

      Quá khứ, mới chỉ năm, cảm thấy xa xôi vô cùng.

      Nhìn thấy Nam Uyển vương gia, lại càng khiến ta mệt mỏi, nhắc cho ta nhớ, còn có Hoàng thượng vẫn luôn gắt gao theo dõi.

      Ta cần nghỉ ngơi…

      Tĩnh Ngôn đứng sau lưng ta, im lặng, bất chợt đưa tay nhè giúp ta day huyệt thái dương. Nam tử ngoại tộc cũng có chỗ tốt của , như người Hán kiêng dè đặc biệt nhiều, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân linh tinh. giống như người đại, rất tự nhiên, thoải mái, ở cùng lo bị gò bó.

      “Đại ca, đệ muốn mua trang trại ở phương Bắc, để nuôi ngựa, huynh thấy sao?”

      “Đệ muốn làm làm thôi, ta có ý kiến.” Tay vững vàng trán ta, thuần thục xoa bóp.

      Ta nhắm mắt hưởng thụ chăm sóc, mỉm cười hỏi: “Đại ca, huynh hồi còn ở trong tộc định thân chưa? Hoặc có nhìn trúng nương nhà nào ? Đệ giúp huynh sắp xếp…”

      chắc chắn phải lớn tuổi hơn ta, nên để chậm trễ chuyện hôn nhân. Lúc làm ám vệ, đương nhiên khó thành gia lập thất, tại hoàn cảnh khác rồi, cũng nên tính dần chuyện trăm năm cho .

      Ngón tay ấn đầu ta hơi dừng chút, sau đó mới nghe thấy tiếng trả lời: “Ta chưa có hôn ước, cũng có ý trung nhân. Còn đệ?”

      Ta cười khẽ ra tiếng: “Tình huống của đệ, huynh hẳn cũng biết phần nào, đương nhiên có định thân gì. Đệ cũng có người trong lòng. Nam tử đời này, chỉ cần có điều kiện chút, đều theo chế độ đa thê, ba vợ bốn nàng hầu, đệ muốn gả cho người như vậy. Cho nên, đệ nghĩ mình chắc gả nổi. Nhưng như thế này phải cũng tốt sao?”

      Tĩnh Ngôn ngồi xuống cạnh ta, gì nữa.

      Uyên Ương dần dần tiếp nhận vụ trong điền trang, học làm sổ sách. Nàng từng sinh tồn trong đại gia tộc, kinh nghiệm đối phó có thừa, biết tiến thoái, biết dùng người. Có nàng trông coi bọn , ta cũng yên tâm.

      Thời điểm thu hoạch là lúc bận rộn nhất, nhưng thóc lúa đầy bồ, còn thu được bạc, nếu có nhà tá điền nào săn bắt được con nai, con hoẵng gì đó, cũng biếu ta coi như hiếu kính, cuộc sống sảng khoái.

      Năm mới đến, ta giao lại điền trang cho Uyên Ương và Tử Quyên, rồi dẫn Tĩnh Ngôn, Thanh Phong và Mặc Vũ xuất phát. có mục tiêu cụ thể, nên trước sai người hỏi thăm phương Bắc có mục trường nuôi ngựa cần bán , còn mình hướng về Tô Châu.

      Ở đó, Tĩnh Ngôn mua căn nhà, tuy rằng , nhưng thiết kế tốt, khung cảnh rất được. Vào mùa mưa, ngồi trong phòng nhìn cây cỏ núi non bên ngoài, cũng khiến người ta chìm ngập trong an bình.

      Sinh hoạt ở Tô Châu rất bình dị, hàng năm Tĩnh Ngôn bán đồ cổ tranh chữ thành thói quen, chỉ cần lộ ra tin tức năm nay muốn bán cái gì, tự nhiên có người tìm đến cửa, cho nên chuyện này cần lo lắng. Lúc nhàn rỗi, ta thường cùng đám Tĩnh Ngôn dạo xung quanh, ở đây có công viên công cộng, cho nên chỉ lòng vòng dạo quanh phố xá và chùa miếu trong thành.

      Hôm nay vừa ra ngoài gặp mưa. Ta rất thích mưa, bởi vì khí mát mẻ, thoang thoảng hơi bùn đất lành lạnh, hơn nữa lúc mưa, người đường rất ít, xung quanh rất thanh tĩnh.

      Bọn ta rẽ vào quán rượu quen thuộc, trong quán vắng khách, tiểu nhị nhận ra bọn ta là khách quen, cho nên lập tức mời đến vị trí quen thuộc, là bàn cạnh cửa sổ tầng hai.

      “Bốn phần điểm tâm, bình rượu hạnh hoa.” Ta gọi món, nhìn ba người còn lại trong bàn, : “Đại ca, cả Thanh Phong, Mặc Vũ, mọi người thích gì thêm tự mình gọi .”

      Tĩnh Ngôn ngồi cạnh ta, vẫn bình thản uống trà nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, Thanh Phong mỉm cười, hỏi: “Chủ tử, điền trang thu dưỡng ít hài tử, sao để thuộc hạ và Mặc Vũ dạy võ công cho chúng, biết đâu tương lai lại hữu dụng?”

      Bọn và ta có chút hiểu biết lẫn nhau, đều tuổi thiếu niên, Thanh Phong nhanh nhẹn hoạt bát, Mặc Vũ trầm mặc ổn trọng. Nhưng cho dù tại rất hoà hợp, ta cũng dám quên đó đều là người của Hoàng thượng.

      Nếu theo cách thức huấn luyện ám vệ, thu dưỡng nhi chính là để phục vụ đầu vào, huấn luyện chúng thành công cụ đắc lực, lại phải lo bối cảnh thân phận.

      Ta chưa từng nghĩ đến làm việc này, bởi vì ta nhận chỉ là hai đứa trẻ, nếu các nơi đều có sản nghiệp của ta và nhi viện, ta lại huấn luyện cho bọn chúng đến mức văn có thể an bang, võ có thể định quốc, sợ rằng Hoàng thượng lại cho ta có ý đồ mưu phản…(=.=”) !!!

      Ta chỉ muốn chúng lớn lên an ổn chút, văn biết vài chữ là được rồi, võ đủ để bảo vệ bản thân, còn sau này thế nào là tuỳ chúng. Bởi vậy, cần làm chuyện thừa thãi.

      Ta nhàn nhạt trả lời: “Trong đám trẻ, nếu có đứa nào huynh nhìn trúng, cảm thấy có thể dạy dỗ được, nhận là đệ tử ta phản đối. Nhưng ta muốn bồi dưỡng chúng thành cái dạng gì, sau này cũng muốn sử dụng ai làm đại gì. Tuy nhiên, nếu phát đứa trẻ nào có tư chất, báo cho ta, ta giao lại cho Uyên Ương dạy dỗ, sau này quản lí điền trang cũng được lắm.”

      Thanh Phong gật đầu: “Thuộc hạ hiểu.”

      Ánh mắt trong trẻo, ám vệ mà cũng có ánh nhìn như vậy sao? ngoại lệ .

      Mặc Vũ nghe chúng ta chuyện, chỉ trầm mặc rót rượu cho ta.

      Ta đón bình rượu trong tay : “Mặc Vũ, huynh thả lỏng chút , cần hầu hạ ta, ta tự mình làm cũng được.”

      gật đầu, vẫn chịu câu. Ta cũng ép.

      ngờ lại gặp Tĩnh Ngôn huynh ở đây, là may mắn khó gặp a…” bỗng có mấy người bước vào, nguyên bản trong quán tĩnh lặng chợt ồn ào hẳn, sau đó tiếng trầm thấp dễ nghe vang lên.

      Người quen của Tĩnh Ngôn sao? Ta chuyển mắt lại nhìn ba người mới đến, đều mang dáng dấp tiểu tư sản, áo lụa đeo ngọc, hạ nhân theo sau cũng có quy củ, xem ra là công tử nhà giàu. phải con cháu nhà quan, cũng là thương gia phú hộ.

      Tĩnh Ngôn thấy bọn họ, nụ cười mặt trở nên cực kì chuyên nghiệp, tuy ý cười chạm đến đáy mắt. Ta cười thầm, ngờ Tĩnh Ngôn cũng có khiếu làm thương gia nha. thay ta xử lí gia nghiệp, tiếp xúc xã giao với nhiều loại người, khiến ta cảm động mà.

      “Văn Đào huynh, lâu gặp.” Tĩnh Ngôn mỉm cười .

      Từ lúc nghe thấy có người tiến lại chào hỏi Tĩnh Ngôn, Thanh Phong và Mặc Vũ lập tức đứng lên, vòng ra sau người ta. Ta im lặng đánh giá vị khách mới đến, cũng quay sang nhìn. hiểu sao, ánh mắt khiến ta thấy chột dạ, có vẻ rất kinh diễm thích, lẽ…lại đoạn tụ chi phích? BL phổ biến đến vậy?…(_”_)

      Hai người cùng , Tĩnh Ngôn ra tiếng chào hỏi, có thể là quen chăng?

      “Hai vị Liên huynh, vị này là Tĩnh Ngôn huynh, thương nhân buôn đồ cổ. Báu vật tại nhà ta chính là mua về từ tay vị huynh đài này . Tĩnh Ngôn huynh, đây là hai vị thiếu gia của Liên gia ở phương Bắc, vị này là đại thiếu gia Liên Thành, còn đây là nhị thiếu gia Liên Quyết. Tĩnh Ngôn huynh, biết vị tiểu công tử này là ai?” nhìn ta hỏi.

      “Đây là bào đệ của tại hạ, tên là Vu Viễn, lần này ra ngoài theo tại hạ học hỏi chút kinh nghiệm. Tiểu Viễn, vị này là Hoàng Văn Đào, đệ nhất tài tử Tô Châu.” Tĩnh Ngôn giới thiệu.

      Tài tử hả? Nơi nào chẳng có vài người, cũng có gì đặc biệt.

      Ta chỉ nhìn bọn họ gật đầu mỉm cười, gì.

      “Khó mới gặp nhau lần, Tĩnh Ngôn huynh mời chúng ta ngồi sao?”

      Tĩnh Ngôn cười : “Thất lễ, Văn Đào huynh, cả hai vị Liên công tử, mời ngồi.”

      Bọn họ cũng khách khí, có lẽ vì thân phận cao, cho nên kiêng dè thương nhân như Tĩnh Ngôn, thái độ cũng tuỳ tiện hơn. Bọn họ cầm thực đơn tiểu nhị đưa, gọi thêm vài món.

      Ta thấy buổi chiều yên tĩnh bị quấy rầy, trong lòng vui, còn khiến cho Thanh Phong và Mặc Vũ ngại người ngoài, được ngồi ăn cơm.

      Nghe hai huynh đệ Liên gia như có như thăm dò gia cảnh của ta và Tĩnh Ngôn, đều bị Tĩnh Ngôn lạnh nhạt lảng tránh, trả lời lấp lửng, rất dễ khiến đối phương điên đầu, ta cười thầm. Đại ca của ta càng ngày càng nhiều bản lĩnh!

      “Vu nhị gia là lần đầu đến Tô Châu sao?” Hoàng Văn Đào hướng sang ta chuyện.

      Ta lắc đầu: “ phải, dạo trước cũng từng tới rồi.”

      có lẽ thấy ta tuổi , lúc chuyện ngữ khí cực kì nhu hoà, giống như dỗ trẻ con. “ chơi những đâu rồi? Cảm thấy Tô Châu có đẹp ?”

      rất nhiều chỗ, chợ phố chùa miếu đều xem rồi. Nơi này rất được.”

      “Vậy Tiểu Viễn thích nơi nào nhất?”

      Tiểu Viễn? Vừa mấy câu thành thân mật như vậy? Ta liếc Tĩnh Ngôn, cũng vừa lòng, hơi nhíu mày.

      “Nơi nào cũng như nơi nào, đệ thích nhất là con đường đá xanh này lúc trời mưa, khi đó có cảm giác đặc biệt tĩnh lặng.”

      “Tiểu Viễn thích thanh tĩnh sao?” mỉm cười hỏi tiếp: “Tiểu Viễn ở nhà đọc sách gì rồi? Có biết làm thơ ?”

      Làm thơ? Ta lắc đầu : “Chỉ biết chữ mà thôi, cũng chưa từng làm thơ.”

      mặt lộ vẻ thất vọng, vẫn giữ nguyên nụ cười, dịu dàng : “ cần vội vàng, chỉ là đáng tiếc Tiểu Viễn thông minh lại ôn hoà như vậy.”

      chuyện có chút kì quái, bất quá, ta từ nhìn quen ngốc tử Bảo Ngọc , giờ gặp phải tài tử, đối với những người ăn bất thường miễn dịch từ lâu.

      Liên Thành có lẽ cũng tầm tuổi Tĩnh Ngôn, chỉ là khí chất khá lạnh lùng, thích nhiều. Liên Quyết chắc cùng lứa với ta, non nớt hơn chút, chắc là theo huynh trưởng ra ngoài chơi. Có lẽ bởi ta là nữ tử, mặc quần áo nam, có chút trẻ con, cho nên cả bàn nhìn ta là tuổi nhất.

      Liên Quyết có vẻ thẹn thùng hỏi ta: “Vu nhị gia, ta có thể gọi đệ là Tiểu Viễn ?”

      hỏi thế, ta còn có thể từ chối sao? Chỉ đành gật đầu khách khí : “Tiểu đệ ngại. Huynh cứ gọi như vậy cũng được.”
      hoàithuyt thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 34

      “Vậy đệ cũng trực tiếp gọi ta là Liên Quyết, được ?” ngượng ngùng cúi đầu , e thẹn như nương gia, khiến ta vất vả lắm mới bật cười.

      Ta gật gật đầu, mỉm cười : “Liên Quyết, vậy huynh cũng nên gọi đệ là Vu Viễn thôi. Gọi Tiểu Viễn đệ nghe quen.”

      thấy ta cười, rất là hoan hỉ, đứng dậy rời khỏi chỗ của mình, sang ngồi xuống cạnh ta. …nắm tay ta, bắt đầu tỉ tê hỏi ta đọc sách gì rồi, thích ăn cái gì, chơi cái gì…

      Ta cảm thấy mồ hôi toát ra lạnh cả sống lưng, Thanh Phong và Mặc Vũ đứng sau bắt đầu toả ra sát khí. Tĩnh Ngôn ngồi bên cạnh, tuy có biểu tình gì, nhưng ta có thể cảm nhận ràng là vui. Ta làm như vô ý rút tay ra, doạ chết người a… thấy ta, làm sao lại giống như Bảo Ngọc thấy Tần Chung, y hệt tiểu cẩu bắt được cục xương lớn vậy?

      Ta từ tốn trả lời mọi câu hỏi của , thái độ chung chung khách khí, nhưng Liên Quyết vẫn hồn nhiên nhận ra ý tứ của ta, vẫn vui vẻ ngồi bên cạnh tán hươu tán vượn. Tuổi còn , bộ dáng rất hoạt bát, nhưng vẫn có chút gì đó phù hợp…

      Hoàng Văn Đào cùng Tĩnh Ngôn chuyện, bỗng nhiên quay sang ta hỏi: “Tiểu Viễn, ở ngoại thành có Hàn Sơn Tự, đệ xem chưa? Hôm sau, nếu trời đẹp, ta đưa đệ chơi, được chứ?”

      Vì sao càng càng giống như lừa con nít đem bán vậy?

      Ta nhìn Tĩnh Ngôn, mỉm cười : “Hoàng công tử, đệ Hàn Sơn Tự rồi, cùng ca ca.”

      gật gật đầu, với Tĩnh Ngôn: “Tĩnh Ngôn huynh, gần đây có món đồ cổ nào quý giá ? Mấy hôm nữa, ta muốn sang phủ thăm chuyến, vấn đề gì chứ?”

      Tĩnh Ngôn gật đầu : “Đúng là có vài vật phẩm cần bán, Văn Đào huynh rảnh rỗi có thể sang phủ xem. Nhưng đệ đệ nhà ta thích chơi, ta hay phải cùng. Nếu Văn Đào huynh muốn đến, thỉnh đưa bái thiếp đến báo trước.”

      Hoàng Văn Đào gật gật đầu, lại mỉm cười nhìn ta. Ánh mắt , hiểu tại sao lại khiến ta nổi da gà…+.+!!! Chẳng lẽ đoạn tụ ?



      Ta dùng thìa múc muôi cháo, cố ý né mấy cọng hành đáng ghét, bỗng nhiên, có cái thìa khác đổ thêm cháo vào bát cho ta, thìa cháo này, đầy hành…=.=!!!

      Tĩnh Ngôn tuy đồng ý chuyện ta kén ăn, nhưng cũng nên dạy dỗ ta trước mặt người ngoài như vậy…Ta ngẩng đầu lên, muốn tỏ vẻ bất mãn, lại ngây ngẩn cả người, Liên Thành?

      Mặt vẫn biểu lộ gì, giọng thản nhiên ra lệnh: “Ăn , được kén ăn.”

      Này…này…này…mấy vị là có chuyện gì? Ta còn tưởng Liên Thành là kẻ bình thường nhất, có cái vẻ vừa gặp mặt là xán vào thân thiết, bây giờ như thế nào là lấy dáng vẻ trưởng bối trong nhà giáo huấn ta…=.=!!!

      Bây giờ thế nào đây? Nếu ta ăn, giống như rất nghe lời , nhưng là gì của ta, mà ta lại phải nghe lời ? Nếu ăn, lại có vẻ coi ra gì, như vậy cũng nên…

      Nhìn hành đầy trong bát, ta bĩu môi nhìn Tĩnh Ngôn. Tĩnh Ngôn cười, cầm khăn lau khoé miệng cho ta, dùng thìa múc toàn bộ chỗ hành trong bát ta bỏ vào bát của mình, ngẩng đầu nhìn Liên Thành : “ là ngại, xá đệ ở nhà kén ăn thành nết, nếu ép đệ ấy, đệ ấy ngược lại càng chịu ăn cái gì. Cho nên, trong nhà vẫn thường nuông chiều.”

      Vĩ đại!!! Chính là ý nhắc nhở ngươi đó, người ngoài đừng có xen vào chuyện nhà chúng ta. khách khí a, sợ đắc tội với tài chủ phương Bắc… nhàng chút ca ca, đệ còn muốn lên phương Bắc náo vài tháng đó…

      Liên Thành nhìn có vẻ như lưu tâm, lại tiếp tục gắp cho ta món ăn khác, quả nhiên là thần kinh thép, da mặt chắc cũng gần như thế…=.=!!!

      Ta muốn tình huống quá căng thẳng, đành giọng cảm tạ, sau đó chầm chậm ăn đồ ăn trong bát. hiểu vì cái gì, bàn bốn gã nam nhân, thêm hai gã đằng sau là sáu, đều nhìn chằm chằm ta nhai nuốt! Áp lực thực lớn a…ăn cơm mà cũng có người nhìn mình đăm đăm như thế, ta có thể bình an nuốt trôi hết chỗ thức ăn trong bát mà bị nghẹn, quả kì tích. vất vả mới có thể thở ra, vừa ngẩng lên, trong bát lại có nhiều thêm hai cái thìa. Liên Thành và Hoàng Văn Đào?

      Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Đồng tâm hiệp lực muốn chỉnh ta sao?

      Ta cụp mắt, giọng kháng nghị: “Đệ ăn no rồi.”

      Hoàng Văn Đào nghe vậy, cười cười, rút thìa lại cho đồ ăn vào bát mình, còn Liên Thành chỉ chăm chú nhìn ta, cuối cùng vẫn bỏ đồ ăn vào bát ta, thản nhiên : “Ăn thêm thìa cuối này thôi, ăn nhiều chút mới tốt.”

      kẻ gia trưởng…Ta thèm che giấu biểu tình, nhìn cau mày. Muốn làm trưởng bối của ta sao? Nếu là lời Tĩnh Ngôn, ta có thể nể mặt mà nghe theo. Nhưng bọn họ là lần đầu gặp mặt, sao lại có lối cư xử như thế, kì quái…Nếu nhìn ra ta là nữ tử, hẳn càng phải giữ gìn lễ nghĩa mới đúng.

      Ta còn suy nghĩ, cái bát trước mặt bị Tĩnh Ngôn đoạt , cười nhạt, với Liên Thành: “Khiến cho huynh đệ chê cười, xá đệ ăn no, ăn nhiều quá đối với cơ thể cũng tốt…”

      …Cảm giác này là gì nhỉ, giống như mưa bão sấm chớp ầm ầm đánh đầu…

      Tuy chưa định đây là tình huống gì, nhưng ta biết Thanh Phong và Mặc Vũ tâm tình rất xấu, bởi vì sau khi Tĩnh Ngôn cầm bát , bọn họ lập tức đến cạnh ta, tự động tự phát bưng chậu nước và khăn tay cho ta súc miệng. Sau đó, Thanh Phong cung kính với Tĩnh Ngôn: “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia mệt rồi, hay là để tiểu nhân đưa nhị gia về phủ nghỉ ngơi trước?”

      Thanh Phong cũng rất nhạy bén nha, biết ta khó chịu, còn có thể giúp giải vậy, đồng chí tốt…

      Tĩnh Ngôn hơi gật đầu, với Hoàng Văn Đào: “Văn Đào huynh, thân thể xá đệ tốt, giờ này hàng ngày đều phải nghỉ ngơi. Thứ cho tại hạ thể phụng bồi. Hai vị Liên công tử, sau này còn gặp mặt.”

      Bọn họ cáo biệt nhau, ta mỉm cười đứng bên cạnh Tĩnh Ngôn, chỉ gật đầu cho có.

      “Tiểu Viễn, ta có thể đến chơi nhà đệ ? Ta vẫn còn ở Tô Châu mấy ngày nữa.” Liên Quyết vội vàng lôi tay áo ta, hỏi.

      Ta thở dài trong lòng, ngoài miệng vẫn lễ phép : “Huynh đương nhiên có thể đến chơi với đệ, chỉ là phải ngày nào đệ cũng ở nhà.”

      Liên Quyết vui mừng gật đầu, thêm vài câu rồi mới để chúng ta .

      Trời vẫn mưa ngớt, Tĩnh Ngôn giúp ta giương ô, tay cầm ô, tay ôm bả vai của ta hướng về phủ. Thế giới cuối cùng cũng được thanh tĩnh…

      Nhưng ngờ, về đến nhà, lại phải nghe bài thuyết giáo khác.

      Tĩnh Ngôn vốn hay nhiều, chỉ cần thận lau khô tay cho ta, rồi bảo ta về phòng thay quần áo.

      Ngược lại, Thanh Phong bắt đầu lải nhải, phàn nàn ai đó sao có thể cầm tay ta, ai đó sao có tư cách ép ta ăn rau, còn có ai đó sao lại càn rỡ đến mức gọi thẳng nhũ danh của ta…

      Ta nghe đến đầu óc quay mòng mòng, bất quá, đại để cũng hiểu ý , ba người bọn họ rất quái lạ. Bèn hỏi Tĩnh Ngôn: “Bọn họ là làm sao vậy? Đệ khẳng định hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy họ, nhưng họ cư xử cứ như quen thân lâu lắm rồi vậy. Rốt cuộc có ý tứ gì đây?”

      Tĩnh Ngôn lắc đầu : “Tiểu Viễn cần lo lắng, cho dù họ có ý định gì, ta đều có cách đối phó. Đệ cứ yên tâm, có ta ở đây, có việc gì.”

      Ta gật đầu, an tâm hơn chút, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cắn răng hỏi: “Đại ca, huynh xem, bọn họ…có xu hướng đoạn tụ chi phích hay ?”

      Thanh Phong ôm bụng cười ra tiếng, Mặc Vũ cũng đỏ mặt, chỉ có Tĩnh Ngôn còn bình tĩnh, tuy có vẻ bất đắc dĩ xoa đầu ta: “Tiểu Viễn, đệ cũng là…”

      biết ta thế nào sao? Nhưng ta cảm thấy, có khả năng này lắm a!

      Ta giả nam có thể sánh với bộ dạng xinh trai của Bảo Ngọc, thái độ bọn họ kì quái như vậy, nếu có xu hướng đó… lẽ muốn thu ta làm nam sủng? Tĩnh Ngôn cũng coi như là thương nhân có chút tiếng tăm, sao có thể để đệ đệ làm nam sủng cho người ta…Bọn họ cũng nên biết nghĩ chút chứ!

      Tóm lại, bọn họ rất quái. Liên Quyết còn , có thể tính toán với . Bởi vì ta hiểu bọn họ có mục đích gì, kể cả có biết ta xuyên tới (tuy khả năng này gần như thể) cũng thể lợi dụng ta làm cái gì?

      Kì, rất kì a…

      Tĩnh Ngôn thấy ta rối rắm yên, hơi nở nụ cười, đây mới là nụ cười của , giống với nụ cười xã giao vừa rồi. “Tiểu Viễn, cần lo lắng, đệ còn có ta.”

      Được rồi, đằng nào cũng nghĩ ra, băn khoăn chỉ tổ mệt óc…

      “Nếu mấy ngày nữa họ có tới, đệ cáo ốm tiếp là được. Cứ để ta đối phó cho.”

      “Ý kiến hay, bất quá Hoàng Văn Đào là người địa phương, thể trốn mãi, gặp chút cũng sao.”

      Tĩnh Ngôn gật đầu, lại với Thanh Phong: “Nếu bọn họ còn giống hôm nay, có hành vi phù hợp, các ngươi cứ lấy cớ đưa Tiểu Viễn về phòng, cần nể mặt.”

      Thanh Phong và Mặc Vũ đều vâng dạ, Thanh Phong còn mang bộ dáng phòng giặc cướp đến nhà…=.=!!!

      Hôm sau, Tĩnh Ngôn nhận được bái thiếp của Hoàng Văn Đào. ra, năm nay bọn ta ở lại Tô Châu hơi lâu, bán đồ nhiều hơn mọi lần. Nhưng khách tới cửa, cũng phải lấy ra vài thứ chào hàng. Đại ca ở đại sảnh tiếp cảnh, ta ở hậu viện chơi cờ với Thanh Phong.

      Chợt có hạ nhân đến báo, có mấy vị khách xin gặp ta.

      Ta ngẩng đầu, hỏi: “Là ai?”

      “Có ba người. vị là công tử Hoàng Văn Đào, còn hai người kia họ Liên, theo Hoàng công tử.” Người hầu rành rọt trả lời.

      Nghe thấy huynh đệ Liên gia cũng tìm tới, sắc mặt Thanh Phong và Mặc Vũ lập tức trở nên khó coi. Thanh Phong bĩu môi : “Chủ tử, ngài đừng ra làm gì, bệnh , cần nghỉ ngơi.”

      Ta mỉm cười lắc đầu: “Nếu như người hầu chưa đến báo có thể, nhưng tại hạ nhân đến hỏi ý kiến, ra trả lời như vậy rất thất lễ. Nhưng sao đại ca ở ngoài cản họ nhỉ?”

      Gã hầu trai kia đáp lời: “Đại thiếu gia đến khố phòng lấy đồ cho Hoàng công tử xem. Đại thiếu gia để lại bọn họ ngồi chờ ở đại sảnh, Hoàng công tử nhờ người đến thỉnh nhị gia ra chuyện.”

      Ta gật đầu : “Vậy ta ra gặp chút, cũng có gì cần lo lắng. Hay là, ta bị họ nhìn ra là nữ nhân rồi?” Mong là , diện mạo này bất nam bất nữ, ngoại trừ cảm giác nhìn rất đẹp mắt, có dấu hiệu gì đặc biệt tố cáo ta là nữ nhân.

      Thanh Phong lắc đầu: “Hẳn là , tướng mạo chủ tử tuy thanh tú, nhưng hành xử phóng khoáng, tác phong khép nép, cùng lắm là thiếu niên xinh trai mà thôi, chúng tôi theo bên cạnh chủ tử thỉnh thoảng còn quên ngài là nữ nhân kia mà.”

      Ta hình như bị hội chứng ám ảnh bị hại rồi…Hơi an lòng cười, ta còn có võ nghệ, sợ bọn khi dễ hay sao?

      Bèn sửa sang xống áo, rồi dẫn Thanh Phong và Mặc Vũ ra đại sảnh.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :