1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc - A Đậu (39 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 25

      Bởi vì Tương Vân đề nghị, chúng ta liền Ao Tinh quán, tìm hai cái ghế tre ngồi xuống, chọn loại thơ ngũ ngôn trường thiên, hạn vần thập tam nguyên.

      (Tiểu Hồng: @.@ kiên nhẫn đến cực hạn, ta xin lược đoạn đọc thơ. Bạn nào có hứng thú link đây! Bài thơ ở khoảng giữa chương.)

      Chúng ta vừa đọc nối vừa cười, cuối cùng giống như làm thơ nữa, mà là liều chết chịu thua.

      Bỗng thấy Diệu Ngọc từ sau núi bước ra, nguyên lai nàng đứng nghe được lúc. Giờ mới lộ mặt, muốn mời chúng ta am Lũng Thuý uống trà. Còn đem những câu thơ bọn ta vừa làm chép lại ra giấy, chính nàng cũng cao hứng muốn viết vài câu. Ta và Tương Vân cũng vui mừng, giục nàng mau viết.

      (Tiểu Hồng: lần nữa, xin lỗi, link bên *chỉ chỉ*)

      Ta và Tương Vân khen ngợi hồi, lúc này trời hừng đông, liền cáo từ, dẫn Tương Vân về chỗ ta nghỉ ngơi.

      Mấy ngày sau, đám bà tử báo cáo lại với Vương phu nhân kết quả tra xét trong vườn đêm nọ, cả chuyện của Tư Kì, Vương phu nhân vừa sợ vừa giận, lập tức đuổi Tư Kì về nhà.

      Bởi vì chuyện này, trong lòng nàng càng khó chịu, hồ nghi càng nặng, đại khái lại nhớ tới Tình Văn diện mạo phong tình, cảm thấy lo lắng. Liền lập tức triệu tập nha hoàn trong phòng Bảo Ngọc đến, những ai nàng thấy có bộ dáng hồ mị, như Tình Văn, Phương Quan…đều sai người đem trả về nhà. Cũng bởi vì Tập Nhân ở bên phải bảo vệ thanh danh cả đời của Bảo Ngọc gì đó, cho nên lần này, Vương phu nhân làm rất mạnh tay.

      Tình Văn vốn bệnh nặng, lại bị lôi từ giường xuống ném ra ngoài. Tình Văn trước giờ tuy miệng lưỡi bén nhọn, nhưng cũng là người có khả năng, tính cách lại bộc trực, trong phòng chỉ có nàng áp chế đám bà từ lắm mồm lắm miệng, thành ra kết lắm thù oán với bọn họ. tại, thấy nàng bị Vương phu nhân ghét bỏ, đám người chỉ chăm chăm lấy đá bỏ giếng (ý tứ cũng giống như thêm dầu vào lửa), là tội nghiệt.

      Giả Xá gả Nghênh Xuân cho Tôn gia, lão thái thái vừa lòng, nhưng tiện ngăn cản, dù sao cũng là nữ nhi của . Đợi Nghênh Xuân về thăm nhà, liền khóc sướt mướt tố khổ. Mấy ngày này, đám phụ nữ trong nhà luôn hết lời khuyên giải. Vương phu nhân và dì Tiết thường xuyên an ủi nàng, ngược lại, Hình phu nhân và Giả Xá là cha mẹ ruột lại bỏ mặc thèm nhìn đến, cũng hỏi vợ chồng hoà thuận hay , gia vụ thế nào, cha mẹ chồng có dễ hầu hạ, chỉ ngoài mặt chào hỏi câu, là trái tim băng giá mà.

      Giả Chính gần đây ép Bảo Ngọc phải học lại, còn hay xuất trong Đại Quan Viên nữa, ta cũng được thanh tĩnh.

      Tình Văn chết rồi, Nghênh Xuân chịu khổ, Bảo Ngọc thấy thế, lại mắc tật cũ, si ngốc tìm đến phòng ta khóc lóc. Có lẽ vì ta là người duy nhất khuyên giải , muốn khóc cứ khóc , phát tiết cảm xúc ra ngoài đối với thân thể vẫn tốt hơn là cứ canh cánh trong lòng. Cho nên, càng ngày càng thích đến quán Tiêu Tương, nhiều khi ta ngồi xem sách của ta, ngồi khóc hay làm gì cũng mặc , hai người chỉ trầm lặng ngồi hết buổi rồi tan.

      Dạo gần đây, bệnh của ta phát ra ngoài biểu càng nghiêm trọng, còn ho ra máu. Tuy rằng lúc hết cơn, cơ thể có vấn đề gì, còn khoẻ mạnh hơn trước, nhưng thời điểm phải nằm chỗ vẫn rất khó chịu. Ta mệt mỏi đến còn sinh khí, thậm chí đến mở miệng tiếng cũng lười, chỉ ngủ suốt. Bởi vì chuyện kiểm tra lần trước, Bảo Thoa cảm thấy e ngại, quyết định về nhà mình ở, cũng ít khi vào lại trong vườn. Chỉ còn Thám Xuân và Tương Vân lại thăm, thấy ta thổ huyết, còn bị doạ cho nhảy dựng.

      Hôm sau, Giả Liễn dẫn đại phu đến thăm bệnh, lão đại phu này bắt mạch rất cẩn thận, so với ta tự mình xem cũng giống chín phần, đơn thuốc cũng tốt. Ta biết, đây là mệnh, phải bệnh, cho nên để ý. Ngược lại, mọi người xung quanh còn gấp hơn cả ta.

      Ta vẫn uống thuốc đều đặn, Thám Xuân cũng thường đến chơi, đọc cho ta nghe hai quyển sách giải trí.

      hôm, ta nửa thức nửa ngủ, chợt nghe Tuyết Nhạn giọng chuyện với nha đầu khác bên ngoài, có nhắc đến Bảo Ngọc định thân gì đó, liền biết đại khái thời điểm này, việc chung thân của Bảo Ngọc và Bảo Thoa sắp định rồi. Cũng có nghĩa là ngày ta “rời khỏi hồng trần” còn xa nữa, trong lòng thấy nhõm ít. Chỉ hơi tiếc chút, Bảo Thoa vướng lễ giáo, thể vào trong vườn được nữa, trước khi thể gặp nàng lần.

      .

      .

      .

      Lại qua vài ngày, hôm nay tinh thần tỉnh táo hơn chút, Tử Quyên hôm nay trong viện Di Hồng , hoa hải đường vốn héo rũ bỗng ra hoa, lão thái thái và mọi người đều xem, hỏi ta có muốn nhìn chút.

      Ta biết hoa nở lần này phải điềm tốt, đúng như Thám Xuân : “Vật gì cũng thế, thuận tốt, nghịch xấu. Cỏ cây biết vận trời, nảy nở đúng thời, chỉ sợ là nghiệt.” phải chuyện tốt, làm gì?

      Quả nhiên, Bảo Ngọc mấy hôm sau bị mất viên ngọc hộ thân, người cũng thành si ngốc ngơ ngác.

      Nguyên phi tạ thế, nhất thời, Giả phủ lâm vào tình cảnh lao đao.

      Ta cũng bắt đầu tính đến chuyện sau khi rời , nghĩ nghĩ lại cũng chỉ có thể tìm thi thể, phóng hoả thiêu cháy mới che giấu được. Liền thổi cây tiêu, gọi Tĩnh Ngôn đến Trường An.

      Trong lúc chờ đợi, cũng có chuyện. Lão thái hậu biết ta bệnh nặng, liền cho Thái y đến xem bệnh cho ta. Còn có cung nhân cùng. Cung nhân đó đợi mọi người lui ra ngoài, mới cho ta lời Hoàng thượng, , Hoàng thượng biết tình hình của ta, hỏi ta có cần cái gì, người tận lực thay ta làm. Lại hỏi ta kiếp nạn này là gì, có phải chỉ là bệnh thôi ?

      Ta nghĩ, tương lai có ra ngoài, cũng khó thoát khỏi tầm mắt của Hoàng đế, bằng để cho mình đường lui, liền bảo: “Đúng là lần bệnh này, nếu có thể qua, chính là cơ duyên tạo hoá, về sau phải mai danh tích rời . Nếu qua được, chính là ứng kiếp mà chết. Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, nhưng e rằng lần này chỉ có thể trông đợi vào ông trời mà thôi.”

      Cung nhân kia nghe xong quay về, ngờ Hoàng thượng còn nhớ đến ta. Trong phủ thấy Thái hậu để ý quan tâm, đều hoan hỉ, thấy ta bệnh tình trầm trọng, lại càng lo lắng.

      Ta nghĩ bọn họ định xong hôn cho Bảo Ngọc và Bảo Thoa rồi, chọn ta, thứ nhất vì bệnh, thứ hai vì còn ôm hi vọng để ta tiến cung chăng?

      Tĩnh Ngôn vẫn chưa xuất , lão hoà thượng lại ló mặt ra trước.

      Chúng ta quen biết lâu, huống hồ phải người ngoài, cho nên cũng cần quá khách khí. Bệnh của ta dạo này đỡ dần, liền hỏi : “Về sau, ta còn bị bệnh này nữa ?”

      đáp: “Bệnh cả đời của ngươi đều xuất hết ra rồi, còn ở đâu ra nữa?”

      Ta hơi yên tâm, gật đầu hỏi : “ tình nhanh chóng đến hồi kết, ông tới lần này có việc gì?”

      “Ta đến hỗ trợ ngươi thoát thân, nương ngươi phải từng giúp ta lần sao? Có qua có lại .”

      “Giúp thế nào?”

      “Thế ngươi muốn thoát thế nào?”

      “Ta vốn nghĩ tìm tử thi, rồi phóng hoả đốt chỗ này, mấy thứ thu dọn hết cũng huỷ luôn , đỡ phiền phức.”

      Lão hoà thượng : “ cần phiền toái, ta có thể dùng thủ thuật, biến ra khối thi thể giả cho.”

      Ta lắc đầu: “Ta muốn lấy theo số thứ, ngoại trừ ngân phiếu tiền bạc, còn có vài bộ sách. Ta chết, mấy thứ này vô duyên vô cớ biến mất, khiến người ta sinh nghi, liên luỵ đến người hầu bên cạnh ta. Nếu phóng hoả, coi như toàn bộ bị huỷ, rốt cục cũng ai trong phòng ta cụ thể có những gì. Bất quá, Tiêu Tương quán bị huỷ cũng đáng tiếc.”

      Lão hoà thượng trấn an: “ lo, là giả, ta giả hết luôn, ngươi còn làm giả được, những thứ người đem ta làm được hay sao. Đợi thời gian nữa, ta thu hồi phép, cũng ai để ý, có để ý cũng tra được.”

      Nghĩ lúc, xem ra cũng ổn, liền gật đầu đồng ý.

      Lão hoà thượng cười hì hì rồi .

      Ta lại nhìn trong phòng hồi, trong Tiêu Tương quán nhiều nhất là sách, ta đều đọc qua, trừ bỏ vài quyển quý hiếm, còn lại đều có thể mua được, cần mang theo.

      Cũng biết mình có ngày phải , nên ngày trước lúc cùng mọi người làm thơ, viết chữ linh tinh, ta cũng giữ lại ít làm kỉ niệm, khâu thành quyển sách mỏng, mang cũng đến mức phiền toái.

      Ngân phiếu, sổ sách, sao, cũng .

      Còn châu báu trang sức, lúc ta tới đây, có mang nhiều. chỉ có mấy thứ lão thái thái cho, còn lại là đồ trong phủ phát cho các nương, trừ mấy thứ đặc biệt thích, còn đâu đều để lại .

      Khối ngọc bội của Hoàng thượng, nếu để lại gây hoạ, bằng cầm theo. Tương lai, Giả phủ bị khám xét, thứ này bị tìm thấy e rằng tốt.

      Đồ Thái hậu ban, trong phủ ai cũng biết, để lại.

      Cuối cùng là người. Tử Quyên theo ta lâu. Người khác , nhưng với nàng, ta lại nỡ giấu.

      Mấy ngày sau, Tĩnh Ngôn mới đến, lần này lâu hơn lần trước chút, có lẽ vẫn nhớ lời ta .

      Mời ngồi xuống, rót ly trà cho , ta : “ thời gian nữa, ta rời Giả phủ, cũng phải đường đường chính chính mà , huynh ở lại kinh thành chờ ta. Chuẩn bị xe ngựa, lần sau ta gọi huynh đến, mang cho ta bộ quần áo nam nhân.

      Tĩnh Ngôn hỏi câu, đợi ta giao hết việc, liền gật đầu rời .
      hoàithuyt thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 26

      Tử Quyên có lẽ cũng biết chuyện Bảo Ngọc định thân, nhưng mọi người trong vườn đều cho ta và Bảo Ngọc xứng đôi, vốn nghĩ việc hôn nhân là của chúng ta. Nay đổi thành Bảo Thoa, ta lại ốm nặng, ai dám cho ta biết, sợ ta nghe xong lại ốm thêm.

      Tử Quyên cho là ta đối xử với Bảo Ngọc so với người khác bất đồng nhiều lắm, bởi vậy càng lo lắng.

      Ta gọi nàng đến bên giường, thản nhiên hỏi: “Lão thái thái có phải định hôn cho Bảo Ngọc với Bảo tỷ tỷ bên kia hay ?”

      Tử Quyên có chút hoảng hốt: “Làm sao nương biết?”

      Ta khẽ cười: “Theo ta lâu như vậy mà chị hiểu ta thêm chút nào sao? Ta đối với Bảo Ngọc tuy là ân cần hơn với người khác, nhưng chỉ là tình huynh muội mà thôi. Chị gạt ta thôi , khi còn nghĩ như vậy?”

      Nàng hình như hơi nhè thở ra, gật đầu cười : “Tôi cho là nương có ý tứ gì khác, nhưng mợ hai Liễn được cho nương hay, tôi mới…”

      Hoá ra là Phượng tỷ, nàng cho ta có tình với Bảo Ngọc sao? Xem ra, làm đương gia có tài, nhưng tình trường hơi hoang tưởng rồi…

      Bèn cười: “ chuyện này nữa, ta có vài câu muốn với chị. Chị phải thề với ta, tuyệt đối được cho bất cứ ai.”

      Tử Quyên gật đầu: “ nương cứ , Tử Quyên có chết cũng để lộ chữ.”

      “Năm ta ba tuổi, từng có thần tiên tới nhà, ông ta ta tuyệt đối được sang nhà ngoại, được gặp thân thích bên họ Giả, nếu mang bệnh ra . Sau khi mẫu thân qua đời, lão thái thái đón ta về bên này, thần tiên lại chỉ điểm cho ta, đợi giờ phút Bảo Ngọc thành thân, ta phải vượt qua ải sinh tử, nếu có thể thoát được, bệnh lập tức khỏi.”

      Tử Quyên sốt ruột hỏi: “Bảo nhị gia sắp thành thân, kiếp nạn kia có phải…?”

      Ta gật đầu: “Vị thần tiên kia có tấm lòng nhân từ, đồng ý giúp ta độ kiếp. Chỉ có điều kiện cả đời này ta được quay lại Giả phủ nửa bước, cũng thể gặp lại người thân thích.”

      “Thần tiên định làm thế nào?”

      “Lúc Bảo Ngọc thành thân, ông ấy biến ra thi thể giả dạng ta, sau đó tuỳ ta làm cách nào đó để rời phủ ra bên ngoài. Đây vốn là chuyện cơ mật, nhưng vì chị và ta bên nhau lâu, tình cảm gắn bó, cho nên nỡ gạt chị, miễn cho chị nghĩ ta ra rồi lại thương tâm.”

      nương, tôi…”

      Ta vỗ vỗ tay nàng: “Ta nguyên là muốn mang chị theo, nhưng cha mẹ,người thân của chị đều ở trong phủ. Nếu chị theo ta, đời này kiếp này gặp lại họ nữa. Ta chỉ muốn chị nghĩ cho kĩ. Nếu ở lại trong phủ, phải ly biệt gia đình. Nếu chị quyết theo ta , tình cảm chúng ta trước sau như , gì thay đổi.”

      nương ra ngoài định sống thế nào?”

      “Năm đó phụ thân ta bệnh nặng qua đời, chị cũng từng theo ta về Lâm phủ, gia tài phụ thân để lại, chị phải biết hai. Cuộc sống là có vấn đề gì. Huống hồ, người năm đó Vương gia để lại cho ta, ta nhận làm đại ca, giờ ở bên ngoài làm giúp ta vài việc. Thần tiên cũng từng truyền dạy cho ta ít bản lãnh, sợ đụng phải cường hào ác bá. Vậy nên, Tử Quyên, chị phải lo lắng ra ngoài cùng ta về sau quá long đong lận đận gì. Chị cứ nghĩ , giờ ra ngoài gọi bọn nha hoàn vào cho ta.”

      Tử Quyên gật đầu, ra ngoài gọi Tuyết Nhạn cùng bốn năm nha đầu tuổi vào phòng. Bọn họ biết ta bệnh hàng tháng trời, càng lúc càng nghiêm trọng. Thấy ta gọi vào, ai cũng đều có chút lo lắng.

      Tử Quyên đỡ ta ngồi dựa vào thành giường, nâng gối cho ta kê lưng, Tuyết Nhạn hai tay bưng đến chén tổ yến chưng để ta nhuận hầu, ta uống vài ngụm rồi trả lại, chậm rãi : “Ta đến Giả phủ vài năm, đều là mọi người vất vả hầu hạ, chúng ta cũng coi như có chút duyên phận. Bệnh của ta phải ngày ngày hai, có lẽ còn nhiều thời gian nữa.”

      Vài tiểu nhà đầu bật khóc, đều : “ nương có phúc, bệnh rồi khỏi.”

      Ta có chút bất đắc dĩ, con trong phủ này quả hơi khóc hơn bình thường. Tử Quyên an ủi bọn họ chốc, ta lại cười, nhàng tiếp: “Hi vọng có thể như vậy. Mọi người theo ta lâu như vậy, tiền lương hàng tháng đều là Giả phủ chi trả, hôm nay ta tự mình phát cho mỗi người hồng bao, coi như cảm kích các người tận tâm.”

      Tiếng khóc lại vang lên, lần này còn to hơn lần trước, ta nhíu mày, bảo Tử Quyên phát hồng bao cho các nàng, ai chịu cầm, biết là ta vì sợ chính mình xong, nên muốn cho các nàng ít để từ biệt.

      “Tiền này, coi như giải xui . Vài người trong các ngươi tuổi còn trẻ, sinh lực viên mãn, để mọi người giải xui, bệnh của ta có lẽ cũng chuyển tốt.”

      Nghe những lời này, các nàng mới dám nhận, thút thít lau nước mắt. Ta đối với người trong phòng tương đối khoan hậu, các nàng cũng coi như trung thành. Huống hồ, đám bà từ trong viện kính sợ ta, cũng nể ta là người ngoài phủ, chưa từng đến nháo ầm ĩ, giống như ở Di Hồng viện, thỉnh thoảng lại có trận cãi vã, các nàng ở Tiêu Tương quán cũng tương đối được yên ổn.

      “Chỉ có điều, việc này, cần báo với lão thái thái và mợ hai, bọn họ đều bận lo hôn của Bảo Ngọc, đừng đem chuyện của ta quấy nhiễu.”

      Các nàng thấy ta nhìn thấu mình muốn làm gì, giật mình cái, gật đầu rồi rời .

      Mọi người ra ngoài hết, ta gọi Tuyết Nhạn lưu lại. “ nương…” nàng vừa gọi ta vừa lau nước mắt, tiểu nương theo ta đến chốn này cũng lớn rồi, vẫn thà chất phác.

      Ta khẽ cười : “Chỉ có em là người theo ta từ Tô Châu đến đây, nếu ta…em nhất định phải nghe lời lão thái thái, biết chưa?”

      Sau khi Đại Ngọc chết , Bảo Thoa gả Tuyết Nhạn cho người hầu trai, rồi cho nơi khác.

      Ta cười, lại mở hồng bao của nàng ra, bỏ thêm vào đó đôi vòng ngọc.

      “Vòng ngọc của nương, em thể nhận.”

      “Nha đầu ngốc, em thể so với người khác, trong phủ này em có khác gì ta, đều là tứ cố vô thân, còn ai vì em mà chuẩn bị cái gì. Vòng này ta cho em làm đồ cưới. Về sau dù gả cho ai, có nơi nào sống cũng phải cố mà sống cho tốt.”

      Tuyết Nhạn khóc, nghe vậy lại đỏ mặt: “ nương…”

      Ta thản nhiên cười: “Em . Nếu lão thái thái có gọi em đến giúp đón dâu, em cứ thôi. cần hỏi ta.”

      Tuyết Nhạn gật đầu rời .

      Chỉ còn lại Tử Quyên, nàng ngồi xuống bên giường, do dự.

      Có ai muốn phải ly biệt với cha mẹ đâu, thôi vẫn cứ để nàng lại, lo cho nàng tương lai an ổn chút. Tuy rằng Giả phủ sụp đổ, nhưng mấy nha hoàn ta biết cũng bất hạnh lắm. Tập Nhân được bán về với Tưởng Ngọc Hàm, nhân duyên cũng sai. Bởi vì Tử Quyên là nha hoàn thân cận của ta, cho nên Bảo Thoa đối xử với nàng cũng đến nỗi nào.

      Nữ tử chốn này chỉ cần tìm được trượng phu tốt là yên thân cả đời. Nếu ta mang nàng , có phải làm chậm trễ chuyện chung thân đại của nàng? Liệu sau này ta có thể tìm người xứng với nàng?

      Tử Quyên theo ta nhiều năm, tác phong có thể khác bình thường chút. Nhưng đến cùng vẫn là người cổ đại. Nếu Đại Ngọc còn sống, chờ đợi Tử Quyên chỉ có hai con đường: hoặc là gả cho người hầu trong phủ, hoặc là theo ta về nhà chồng, sau đó trở thành thiếp, cũng giống Bình Nhi và Phượng tỷ, cùng nhau chung chồng. Ta nghĩ, dù thế nào nàng cũng ngoan ngoãn nhận mệnh

      Nếu như vậy, ta mang nàng theo làm gì?

      Chính mình trước mắt còn chưa biết có gả cho ai hay , ở trong phủ căn đế. Làm sao có thể tính toán tương lai cho nàng?

      Quan trọng là, ta có khả năng làm giống Vương phu nhân và Bảo Thoa, chỉ cần thuận mắt, liền đem bán, đem cho, đem gả, hoặc ném lên giường phu quân để giữ chân chồng, quan tâm nha hoàn có đồng ý hay .

      Ta chấp nhận theo đa số lễ nghi tục lệ nơi này, nhưng Tử Quyên giống như chị em của ta vậy, sao ta có thể đối xử với nàng như vậy?

      Ta muốn cản, nhưng đó là điều thể.

      Theo ta, chỉ sợ phải độc cả đời.

      Ta cũng sợ chính mình như vậy…

      lúc lâu sau, Tử Quyên nhàng mở miệng : “ nương, xin lỗi, cha mẹ tôi đều ở trong này, tôi…”

      Ta cầm tay nàng, lắc đầu: “Ta hiểu, vừa rồi ta cũng nghĩ qua, chị quả ở lại vẫn tốt hơn. Cùng ta rồi, thể gặp lại cha mẹ nữa. Cha mẹ vẫn còn sống, liền bỏ mặc nhìn chính là bất hiếu. Chị yên tâm ở lại, chỉ là chuyện hôm nay thể để người thứ ba biết, nếu , mạng của ta…”

      Tử Quyên rưng rưng gật đầu, ta tiếp: “Ta cho chị tiền, phải muốn phá hỏng quan hệ thân thiết giữa chúng ta. Mà vì sợ rằng ngày sau gặp nhau nữa, khó có người bảo hộ chu toàn cho chị. Tiền này, chị tính toán cho tốt, muốn chuộc thân ra ngoài cũng được, làm những việc buôn bán mà kiếm sống. Chị phải người có chủ kiến, đời mình nên tự định đoạt. Đừng lãng phí trong phủ này.”

      Ta đưa thêm cho nàng tờ ngân phiếu, nàng cúi đầu nhận lấy. Ta lại đưa thêm vài món trang sức. “Đây là đồ cưới ta cho chị, đều là đồ ta mang từ Dương Châu đến, phải từ trong phủ, chị cứ yên tâm giữ lấy.”

      Tử Quyên biết tính ta, gật đầu cảm tạ rồi ra ngoài.

      Vài ngày sau, trong phủ vì chuẩn bị hôn của Bảo Ngọc mà bận tối mắt tối mũi. Trong vườn lại yên ắng vô cùng, có lẽ là Phượng tỷ hạ lệnh cho ai đến quấy rầy. Chỉ còn Lý Hoàn và Thám Xuân thường xuyên đến thăm ta. Lý Hoàn là người hiền lành, sau này con trai nàng là Giả Lan đỗ tiến sĩ, cũng coi như có phúc. Thám Xuân phải gả xa, bất quá hôn của nàng do Giả Chính định đoạt, có lẽ cũng đến nỗi nào.

      Ngày Bảo Ngọc đón dâu, Tuyết Nhạn bị mượn . Ta thổi tiêu, gọi Tĩnh Ngôn đến, sau đó với Tử Quyên: “Chị ra ngoài trước , lát thần tiên đến, nhưng ông ta thích xuất trước mặt người khác, đợi bao giờ ta gọi rồi vào.”

      Tử Quyên gật đầu lui ra, lão hoà thượng xuất ngay tức khắc, cười hì hì : “Ngươi phải rồi.”

      Ta gật gật đầu, ý cứ việc bắt đầu.

      Tay vung cái, giường quả nhiên xuất xác chết tái nhợt giống ta như đúc. Đồ đạc ta muốn mang cũng nhiều, vung vẩy chút là xong.

      Lúc này, bệnh của ta giống như bốc hơi sạch bách, thân thể nhàng thoải mái. biết lão hoà thượng có dùng phép thuật gì . thu dọn cục diện trong phòng, rồi : “ nương bảo trọng, hoà thượng ta trước.”

      Ta gật đầu, lấy phong nguyệt bảo giám ra trả cho , cười hì hì thu vào tay áo. tình đến đây chấm dứt, có lẽ về sau gặp lại. Ta khẽ cười: “Từ nay về sau, những việc ta làm, có bị giới hạn gì ?” Ý là, cuộc sống của ta, tính toán của ta, ảnh hưởng đến số mệnh ai đó nữa chứ? Ta ghét bó tay bó chân lắm rồi!

      “Giả phủ hưng bại là thế cục định, chỉ cần ngươi động tay động chân ngăn cản chuyện này, mọi việc khác đều sao.”

      Ta gật đầu, lão hoà thượng mới rời .

      Tĩnh Ngôn ở kinh thành, đến rất nhanh, ta mở cửa sổ cho nhảy vào.

      nhìn đến thi thể giường, thoáng biến sắc.

      Ta cười: “Đại ca, đây là thần tiên giúp ta thoát thân, thủ thuật mà thôi, phải .”

      Định lực của cũng mạnh, nghe vậy chỉ gật cái, đưa cho ta bọc hành lí: “Tiểu Viễn, đây là quần áo đệ cầu.”

      Ta cầm lấy, vòng ra sau bình phong thay, giày nam, vấn tóc buộc khăn. Chuẩn bị đâu vào đấy, nhìn trong gương, quả nhiên là thiếu niên thanh tú.

      Ta mỉm cười hỏi : “Thế nào? Có nhìn ra chân tướng nữ nhân ?”

      Thân thể này bệnh lâu năm nên gầy, tuổi lớn, phát triển chưa đầy đủ nên bộ ngực , quần áo rộng chút là nhìn ra, tốt!

      Tĩnh Ngôn mỉm cười gật đầu: “Tiểu Viễn mặc rất hợp.” cau mày, tựa hồ cân nhắc từ ngữ, hồi lâu mới nghẹn ra bốn chữ: “Thư hùng mạc biện.” (có lẽ là phong độ, tuấn thể chối cãi chăng, ta hiểu lắm *gãi đầu* thôi cứ hiểu là í khen chị í .(~^.^~). Bạn nào biết, xin chỉ giáo!)

      Ừ, ta mặc nam trang tuy có như phấn điêu ngọc mài, nhưng vẫn giống thiếu niên non trẻ thanh thuần mà thôi.

      Chuẩn bị xong xuôi, ta gõ lên cửa vài cái, Tử Quyên nghe tín hiệu vào, thấy ta mặc nam trang, rất ngạc nhiên. Lại phát Tĩnh Ngôn đứng đằng sau, lại càng thốt nên lời. Quay đầu nhìn đến thi thể giường, đầu óc nàng chính thức đình trệ. Vốn Tử Quyên còn tin chuyện thần tiên lắm, tại tận mắt nhìn thấy, trong lòng cũng yên tâm về tương lai của ta chút.
      thuyt thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 27

      Tử Quyên kéo tay ta, mắt hàm lệ, ta khẽ an ủi: “Khắp thiên hạ có cuộc vui nào tàn, đây cũng phải sinh tử chia lìa, tuy chúng ta còn ở cạnh nhau, nhưng đều còn sống, vậy là đủ, có phải ? Giờ phút này, cái xác kia còn chút hơi thở mong manh, đợi thời điểm Bảo Ngọc thành thân, mới tắt thở. Nhưng mọi người bận bên kia, tất nhiên tới được. Chị cũng cần tìm, chỉ gọi đại tẩu tử cùng Thám Xuân là được.”

      Tử Quyên rưng rưng gật đầu.

      “Nhất định được lời với Bảo Ngọc, chuyện này bà và mợ có chủ ý, tự biết làm thế nào.”

      “Nếu bề phát thi thư của ta thấy, liền là ta oán hận đốt rồi. À, với lão thái thái, Đại Ngọc nhắn nhủ nàng bất hiếu, phúc bạc, phận mỏng, thể hầu hạ người thêm nữa.”

      Ta giao lại mọi việc cho nàng, rồi cùng Tĩnh Ngôn rời . Lúc ra khỏi cổng viện, nghe thấy xa xa có tiếng nhạc hỷ như có như , có lẽ là lúc đón dâu. Nhìn về phía đó, trong lòng có chút thổn thức, làm bạn bao nhiêu năm, cuối cùng lúc mình chết, người ta lại thành thân, vận mệnh Đại Ngọc quả đủ thảm.

      Từ này về sau, lão thái thái, các chị em, Bảo Ngọc, “Đại Ngọc” này còn cơ hội gặp lại mọi người nữa…

      Tĩnh Ngôn đeo túi hành lý lên người, muốn cõng ta , ta mới nhớ, biết ta biết võ thuật, liền cười : “Đại ca cứ trước dẫn đường, tiểu đệ theo được.”

      Lúc này trời nhá nhem tối, sợ có người phát , mà trong Giả phủ mọi người đều tập trung bên hỷ đường, trong viện có mấy người qua lại. Tĩnh Ngôn có chút ngờ vực, nhưng vẫn dùng khinh công phóng , thấy ta theo được, bộ pháp có vẻ thuần thục, mặt chợt có nét vui mừng. Ra ngoài phủ rồi, chúng ta dừng lại bộ như người bình thường phố, tìm được chiếc xe chuẩn bị sẵn, rời .

      xe ngựa, Tĩnh Ngôn hỏi ta: “Tiểu Viễn, chúng ta đâu? Về Tô Châu hay điền trang?”

      Ta mỉm cười trả lời: “Sáng mai chúng ta mới rời thành, hôm nay còn có chuyện phải làm. Đại ca có biết phủ của Tôn Thiệu Tổ, tập chức chỉ huy ở kinh thành, hậu bổ ở bộ binh chờ thăng chức, ở chỗ nào ?”

      “Lúc trước làm ám vệ theo Vương gia, phủ đệ quan viên lớn trong kinh thành này ta đều biết.”

      Ta gật đầu: “Ta muốn đến đó có chút chuyện, huynh đưa ta được ? Tất nhiên là phải chuyện có thể cửa chính. Để xe ngựa dừng ở chỗ xa chút, chúng ta lẻn vào.”

      Tĩnh Ngôn hỏi nguyên do, chỉ theo lời ta hành . Lúc bọn ta đột nhập, cũng là giờ cơm chiều. Ngồi chính giữa trong phòng là gã thoạt nhìn thô tục, ôm vài nữ tử mĩ miều uống rượu hành lạc, hề thấy bóng dáng Nghênh Xuân.

      Ta tiện tay bắt lấy gã hầu trai, để nhìn thấy mặt, điểm huyệt đạo, đứng sau lưng hỏi: “Ta có vài chuyện cần hỏi ngươi, trả lời cho thành , ta thả ra. Nếu dám dối chữ, liền giết tha. hiểu chưa?”

      Tên kia thể cử động, run giọng : “Đại nhân cứ hỏi, tiểu nhân dám dối.”

      “Mợ các ngươi đâu?”

      “Đại nhân hỏi mợ nào?”

      “Trong phủ các ngươi có nhiều mợ như vậy?” Ta nhớ Tôn Thiệu Tổ ở đây cha mẹ huynh đệ, còn mợ nào nữa?

      Tên hầu đáp: “Có vị Giả thị ở nhà giữa, ngoài ra còn vài vị di nương nữa, cũng xưng là mợ. Nhưng gia và các di nương cho nô tài chúng tôi gọi Giả thị kia kia là mợ, họ bảo nàng xứng.”

      Khinh người quá đáng! Ta lại hỏi: “Trong phủ có mấy di nương?”

      “Có năm người.”

      cùng gia các ngươi uống rượu?”

      phải, đó là nha hoàn và thông phòng.”

      “Vậy mợ và mấy di nương kia ở chỗ nào.”

      “Các di nương ở hậu viện phía sau, còn mợ cả, vì đắc tội với gia, nên bị gia sai người nhốt vào phòng chứa củi.”

      “Trong phủ các ngươi ma ma và nha hoàn nào lợi hại nhất?”

      “Lý ma ma là lợi hại nhất, gia bảo bà trông coi dạy dỗ mợ cả. Còn nha hoàn…là Hồng Nhi, hầu gia uống rượu trong kia.”

      “Lý ma ma giờ ở đâu?”

      “Chắc ở phòng di nương nào uống rượu rồi.”

      Đại khái nắm được tình hình, ta bèn điểm huyệt ngủ của . Lấy cây trâm bạc từ trong tay áo, châm vào huyệt đạo, khiến quên mất chuyện ngày hôm nay. Tĩnh Ngôn chỉ mực đứng nghe bên cạnh, chen vào, cũng ngăn cản. Thấy ta dụng châm, lại hơi kinh ngạc.

      Giải quyết xong tên hầu trai, ta đưa cho Tĩnh Ngôn ống trúc, thuốc trong đó là phát minh của ta trong lúc rỗi rãi – Mê Hồn Yên – cũng phải để giết người diệt khẩu gì. Ta học y, ngoài thuật châm cứu, cũng bỏ công tìm tòi ít dược liệu, thử nghiệm vài lần, tạo được vài loại thuốc khá hay. Mê Hồn Yên là trong số đó. Ta : “Đại ca, huynh thổi thứ này vào phòng Tôn Thiệu Tổ, cẩn thận kẻo hít phải. Ta tìm mụ ma ma kia, huynh cứ ở đây chờ ta.”

      Tĩnh Ngôn gật đầu, cầm lấy ống trúc.

      Ta phi thân đến hậu viện, thuận tay điểm ngã vài nha hoàn, bà tử, lại vài vòng, cuối cùng cũng thấy trong căn phòng, lão ma ma và nữ nhân hồ mị tâng bốc lẫn nhau, còn thương lượng nên sửa trị Nghênh Xuân thế nào, rồi đem nàng ta lên làm mợ cả. Hẳn là Lý ma ma rồi, tiện thể còn có thêm kẻ tâm địa ngoan độc, được, ta mang nốt.

      Lẳng lặng lẻn vào điểm huyệt bọn họ, khiêng ra ngoài.

      Quay về chỗ Tĩnh Ngôn, thấy trong phòng có bảy tám người bất tỉnh nằm lăn lóc, ta ném nốt hai người vừa xách về vào phòng. Bởi vì chỗ này là nơi Tôn Thiệu Tổ cùng cơ thiếp mua vui, cho nên người làm ai dám đến gần quấy rầy, càng tốt. Đám nha hoàn được Tĩnh Ngôn mang sang phòng bên cạnh, chỉ để lại Tôn Thiệu Tổ, Lý ma ma cùng ả thiếp thất kia. Ta điểm vài huyệt đạo, lại cắm ngân châm lên đỉnh đầu bọn họ, khiến chúng tạm thời bị mù. Sau đó, dùng chậu nước trong phòng hắt lên người cho bọn họ tỉnh lại.

      Tỉnh lại, phát mình thể nhìn, thể , thân thể thể hành động, làm sao hoảng loạn? Ba người nằm song song đất, cũng biết bên cạnh có ai, chỉ mình chìm trong bóng tối, đủ đáng sợ, đúng ?

      Ta dùng nội công làm biến , khiến cho giọng ra nam, ra nữ, lại như gần như xa, mở miệng : “Ta là Thiên Thượng Tinh Quân, các ngươi có biết mình phạm tội gì ?”

      Cả ba người đều lộ vẻ kinh hãi, chắc là chuyện xấu làm nhiều, giờ biết ta đến việc gì nữa rồi.

      Ta lại tiếp: “Đồ nhi của ta hạ phàm độ kiếp, gửi hồn vào Giả thị, giờ mình phạm tội gì chưa?”

      mặt bọn họ càng khiếp đảm, đều toát mồ hôi, có thể thấy, ngày thường đối xử với Nghênh Xuân chưa được khắc tử tế.

      Tĩnh Ngôn đứng cạnh nghe vậy, mỉm cười nhìn ta, vẫn gì, ta cười lại với , rồi tiếp: “Ngươi hãm hại thần tiên hạ phàm, phải đày xuống mười tám tầng địa ngục. Nàng lại là đồ đệ của ta, ta càng nhất định phải bắt các ngươi trả giá.”

      Vừa , ta vừa cắm thêm vài ngân châm lên người bọn chúng. chết được, nhưng gây đau đớn vô cùng, toàn thân đau như bị lột da róc thịt, bọn họ nhìn thấy, thể giãy giụa, cảm giác đau đớn bất lực càng dữ dội. chốc, mồ hôi và nước mắt đầm đìa mặt.

      Ta điểm huyệt cho Lý ma ma và ả thiếp cho nghe thấy gì, giải á huyệt của Tôn Thiệu Tổ, ta hỏi : “Giờ ta đưa ngươi xuống địa ngục, còn lời gì muốn lưu lại nhân gian cho hết ?”

      thề sống thề chết, biết Nghênh Xuân là thần tiên hạ phàm, về sau dám khi dễ nàng nữa. Còn cam đoan từ nay về sau, đối đãi tốt với nàng như thế nào.

      Ta thâm trầm : “Đồ nhi của ta tu hành chưa xong, nếu ngươi chết, nàng còn phải đầu thai lần nữa, tu lại từ đầu, quả có phiền toái. Bất quá, phiền phiền, ta nhìn ngươi vẫn chướng mắt, vẫn là đày ngươi cho thoải mái. Những gì ngươi vừa chịu, còn bằng góc hình phạt ở Địa ngục. Dù sao ta cũng là thần tiên, so với bọn họ dưới đó còn nhân từ chán.”

      Tôn Thiệu Tổ kêu cha gọi mẹ, van xin ta để cho mạng. Còn tỏ vẻ nếu vì mà để Nghênh Xuân chậm trễ việc tu hành, chẳng phải đáng tiếc hay sao?

      đến sùi bọt mép, ta mới giả vờ ậm ừ hai tiếng, lại cảnh cáo phen, ép ngày mai đuổi ả Hồng Nhi đó ra khỏi phủ. gật đầu lia lịa.

      Sau đó, ta liền điểm huyệt, bắt câm điếc, theo thứ tự trị đến ả hồ ly và Lý ma ma.

      Riêng với Lý ma ma, ta cầu bà ta từ nay về sau phải trông coi cho Nghênh Xuân, nàng chỉ cần chịu chút uỷ khuất, bất luận vì ai, tội lỗi đều do bà ta gánh chịu.

      Ả hồ ly kia, ta muốn nàng ta từ nay, đối với Nghênh Xuân phải cung kính, tôn trọng. Vốn Nghênh Xuân là mợ cả, đó là bổn phận của nàng ta, đáng lẽ ta cần dùng cách này ép mới đúng. Trong Tôn phủ này, tôn ti dưới loạn hết cả. Vốn định hành hạ nàng ta, nhưng vừa vặn nghe được ả tính kế độc hại Nghênh Xuân, tiện tay trị luôn làm gương.

      Điểm huyệt đạo cho bọn họ ngất xong, ta quay lại hỏi Tĩnh Ngôn: “Đại ca, nếu hạ cổ, có thể phạt bọn họ từ xa hay ?”

      Tĩnh Ngôn gật đầu.

      “Đối với cơ thể của huynh có bất lợi gì chứ?”

      mỉm cười, lắc đầu.

      Ta lại hỏi: “Có loại cổ nào, khiến người ta đau đớn hàng tháng hay ? cần quá hành hạ, chỉ cần đau thường cũng được, tốt nhất là nên hại đến thân thể.”

      Tĩnh Ngôn gật đầu. “Tiểu Viễn muốn hạ cổ với bọn họ sao?”

      Ta gật gật đầu, Tĩnh Ngôn lấy từ trong ngực áo ra ống trúc màu tím, đổ ra ba con ấu trùng đen thui đặt lên tay bọn họ. Ấu trùng cắn nát đầu ngón tay, theo miệng vết thương chui vào trong cơ thể.

      Ta nhìn, hỏi lại : “Thế này là được? hại đến thân thể của huynh chứ?”

      Tĩnh Ngôn vẫn cười, gật đầu, trong mắt thoáng tia ấm áp.

      Ta yên tâm, lần lượt giải huyệt, đánh tỉnh ba người, : “Ta gặp Diêm Vương cầu tình, ngài đồng ý tha cho các ngươi, ép xuống địa ngục. Nhưng tội chết được miễn, tội sống thể bỏ qua. Từ nay về sau, tháng các ngươi đều phải chịu đau đớn, nhắc nhở các ngươi phạm tội gì. Nếu các ngươi còn hành hạ đồ nhi của ta lần nữa, lập tức phải xuống Địa ngục, có hiểu ?”

      Bọn họ đều tạ tội xin tha, dám nữa.

      Ta lại làm bọn chúng ngất , thu hồi ngân châm, trả ma ma và ả thiếp về chỗ cũ, đám nha hoàn phòng bên cũng được khiêng trở lại. Xong xuôi, bèn kéo Tĩnh Ngôn xuống bếp tìm ít điểm tâm và bánh bao, rồi cầm theo bình trà, trèo lên nóc nhà chờ xem kịch vui.

      Ngồi suốt đêm, trời cũng dần sáng. Tôn Thiệu Tổ hẳn cũng sắp tỉnh. Hai người kia cũng vậy.

      Lúc Tôn Thiệu Tổ nửa tỉnh nửa mê tỉnh lại, nhìn xung quanh, nghĩ mình hôm qua uống say, gặp ác mộng. Nhất thời nhớ đến đau đớn tối qua, mặt chợt nổi lên nét dữ tợn, chạy ra ngoài tìm Nghênh Xuân trút giận.

      cần ta , Tĩnh Ngôn liền phát động cổ trùng, khiến Tôn Thiệu Tổ đau đớn đến lăn lộn đất, ta đợi lúc, mới ra lệnh cho Tĩnh Ngôn dừng lại. Tôn Thiệu Tổ nhìn bốn phía, luôn miệng niệm: “Tiểu nhân dám nữa.” rồi chạy .

      Ta và Tĩnh Ngôn lẳng lặng bám theo, đến căn phòng hoang phế. Tôn Thiệu Tổ mở khoá, bên trong đương nhiên là Nghênh Xuân. cung kính đỡ Nghênh Xuân ra, lúc này ả di nương và ma ma kia cũng chạy lại, ân cần hầu hạ cho nàng, có lẽ vừa phải chịu thống khổ ít.

      Sắc mặt Nghênh Xuân tái nhợt, cước bộ lảo đảo, nàng tuy biết những người này sao đột nhiên lại ân cần như vậy, nhưng cũng còn sức lực mà để ý. Chỉ mặc cho bọn họ đỡ về phòng.

      Ta mỉm cười nhìn Tĩnh Ngôn: “Chúng ta được rồi.”

      Tĩnh Ngôn ôn tồn hỏi ta: “Đệ gặp nàng sao?”

      Ta lắc đầu: “Bắt đầu từ tối qua, Giả gia với ta còn duyên gặp mặt nữa rồi. Duyên phận hết, ta nên cưỡng cầu.”

      Tĩnh Ngôn nghe vậy gật đầu, cùng ta nhảy tường ra ngoài.

      Nghênh Xuân, người khác tỷ trì độn nhu nhược, ta lại thương tỷ trung hậu thà, ít nhất tâm hại người là có. Lần này từ biệt, những gì ta có thể làm cho tỷ, chỉ có thế thôi. Về sau thế nào, tỷ chỉ có thể dựa vào chính mình . Bảo trọng!
      hoàithuyt thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 28

      xe ngựa, Tĩnh Ngôn mỉm cười hỏi ta: “Tiểu Viễn, giờ đâu? Trong kinh thành còn nhà nào đệ cần chuyện nữa ?”

      cho ta ngược cuồng hay sao? Buồn bực nhìn cái, vừa lúc nhận ra ý cười trong mắt , ta cũng bật cười. “Đại ca, điền trang mua rồi đúng ? Tiền còn đủ dùng ?”

      Nếu đủ, Lâm trạch ở Tô Châu và Dương Châu đều có kim khố.

      Tĩnh Ngôn gật đầu: “Ừ, điền trang mua rồi, ở trấn Tân Truy, chỉ có vài ngày lộ trình. Tiền còn ít, đủ dùng.”

      Ta ngăn lấy ra ngân phiếu, : “Huynh là đại ca, chi phí đường đương nhiên do huynh trả, ngân phiếu huynh cứ giữ. Giờ chúng ta điền trang. Huynh cho ta nghe tình hình ở đó chút.”

      Tĩnh Ngôn gật gật đầu: “Tân Truy phải có thiên tai, chủ nhân cũ của điền trang chính là tên nhị thế tổ*, người biết việc nông, ăn tiêu hết tài sản ông cha để lại, vay nợ khắp nơi, túng quẫn quá mà ra tay bán điền trang. Cũng có người mua, nhà giàu đều có ruộng đất của bọn họ, cần phải mua điền trang như vậy. Nhà khác đủ tiền. rao bán nhiều năm, vẫn ai hỏi đến, cho nên lấy giá thấp bán cho ta.”

      *Nhị thế tổ: thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông, lấy từ tích vua Tần Nhị Thế, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà biết lo lắng cho nghiệp, như Tần Nhị Thế phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

      có điền trang, hẳn là phải có thu nhập, sao lại đến mức vì tiền bán đất chứ?”

      “Tên nhị thế tổ kia cái gì cũng biết, hiểu, thu nhập từ ruộng đất đều bị người dưới lừa gạt biển thủ mất, bán , còn có chút tiền.”

      “Thủ tục lo đầy đủ rồi chứ? Tên kia có thế lực gì đứng sau chứ? Đừng để chúng ta kinh doanh có lời rồi, lại mang quyền thế quay lại đòi đất.”

      Tĩnh Ngôn mỉm cười : “Thủ tục xong xuôi, khế đất, khế nhà đều nắm trong tay ta cả. Hơn nữa, gia cảnh tên kia ta điều tra qua, điền trang ra nhờ tổ tiên lập công mà được ban cho, nhưng nay nhà sớm suy tàn, có bằng hữu thân thích hữu dụng gì. Hơn nữa, có đầu óc, nếu đến nước này. Nhà chính ở trong thành, điền trang này đối với mảnh đất mà thôi, có ý niệm cố chấp gì lớn. vậy, sau này nếu có quay lại tìm phiền toái , ta cũng có biện pháp khác.”

      Ta mỉm cười hài lòng, chuyện này có lẽ cũng ổn thoả. Bất quá, nghe Tĩnh Ngôn , nơi sắp đến là vùng quê đơn giản, người ở đó quá tò mò, quá am hiểu. Như vậy, với ta mà , là vô cùng tốt.

      “Điền trang có bao nhiêu ruộng đất, đều có tá điền canh tác sao?”

      “Khoảng năm ngàn mẫu, đều là những tá điền cũ tiếp tục canh tác. Trước kia, quản gia cũ của điền trang lòng tham đáy, địa tô thu rất cao. Tá điền chỉ là miễn cưỡng sống qua ngày. Sau khi ta tiếp nhận, theo lời đệ, giảm xuống chút, sinh hoạt bọn họ tốt hơn nhiều.”

      Năm ngàn mẫu, lớn hơn nhiều so với ta tưởng tượng, như vậy mà còn sao?!

      Nhất thời được gì…

      Hoá ra ta thành đại địa chủ rồi sao?

      Nghĩ đến lúc ở đại, làm việc vất vả cực nhọc bao nhiêu năm mới có thể mua được căn hộ mấy chục mét vuông. Vẫn là cổ đại sống tốt hơn…

      Ta im lặng chút, lại hỏi: “ huynh dùng người nào quản lí điền trang? Những hạ nhân cũ của nhị thế tổ định xử lí thế nào?”

      “Đương nhiên thể dùng bọn họ, đều là gia nô sinh trong nhà, phục vụ nhà họ nhiều đời, ta đều đuổi hết. Ta có huấn luyện vài người của mình quản lí điền trang, hơn nữa bình thường cũng nhiều việc lắm. Chỉ có lúc thu tô và bán lương thực cần thêm người mà thôi.”

      Ta gật gật đầu, như vậy tốt rồi. Điền trang này chỉ là nơi ta muốn làm thí điểm vài việc. phải để kiếm tiền, tài sản Lâm gia đủ dùng cho ta và Tĩnh Ngôn, thêm thu nhập từ điền trang, cuộc sống sinh hoạt phải lo lắng. Chỉ là muốn tìm chuyện có ý nghĩa làm thôi, để tồn tại của ta trong thế giới này đến mức vô nghĩa, cũng tránh nhàm chán.

      “Ở Tân Truy có nhiều lưu dân ? Hay là khất cái, nhiều ?”

      nhiều ít, so với mấy trấn khác khác là bao nhiêu. Sao vậy?

      “Trẻ em có nhiều ?”

      “Có lẽ nửa là trẻ em. Tiểu Viễn, đệ định làm gì?”

      “Đệ muốn ở điền trang nhận nuôi những đứa trẻ lưu lạc từ mười hai tuổi trở xuống, con dạy thêu thùa may vá, chăn gà thả vịt gì đó. Con trai dạy trồng trọt, làm ruộng. Trước mười tuổi, ta thu phí ăn mặc nuôi dưỡng gì cả, từ mười tuổi trở , liền cho làm vài công việc đơn giản, xem khả năng thế nào, cần thiết phát tiền công. Đến mười lăm tuổi, bọn chúng chính thức coi như người lớn, làm việc tại điền trang vài năm coi như trả nợ, đương nhiên cũng phát tiền công, sau khi hết hạn, nếu muốn tiếp tục ở lại làm việc, coi như những tá điền khác, thuê đất đóng thuế, nếu muốn, có thể tự do rời . Đây mới là ý tưởng thôi, cụ thể thế nào, còn phải thương lượng thêm với huynh mới được.”

      Tĩnh Ngôn trầm ngâm: “Tiểu Viễn rốt cục là muốn làm gì? Nếu cần người làm, mua hay thuê đều tiện hơn nhiều, vì sao phải nuôi tiểu hài tử? Tuy rằng có lẽ tương lai thu được lợi khá lớn, nhưng trước đó, phải trả giá tiền bạc và tâm sức, ta cảm thấy bõ.”

      Vì cái gì sao?

      Có lẽ vì cảm giác đơn khủng hoảng sau khi mẫu thân tạ thế ở kiếp trước để lại ám ảnh quá lớn .

      Có lẽ vì ánh mắt ghét bỏ của họ hàng, loại ánh mắt khiến ta cảm thấy mình như vật phiền phức, thứ dư thừa ai muốn nhận…

      Cũng có lẽ chỉ vì muốn cho những đứa trẻ nơi nương tựa chốn an toàn để lớn lên.

      Đến khi bọn trưởng thành rồi, đối mặt với cuộc sống cũng dễ dàng hơn nhiều. Đứa trẻ nào cũng có quyền được từ từ lớn lên như vậy.

      Sở dĩ định ra điều kiện này, là bởi vì mình làm từ thiện thuần thuý, nếu rất nhanh tán gia bại sản. Điều ta muốn, là mô hình này có thể duy trì càng lâu càng tốt. Bởi vì, nhi lúc nào cũng có, có đứa trẻ tiến vào, cũng có đứa trẻ lớn lên phải cho tách ra. Nếu cứ bao bọc mãi, dù là nhiều tiền đến đâu cũng chống đỡ nổi.

      Ta mỉm cười, với Tĩnh Ngôn: “ phải vì muốn thu lại ích lợi gì. Đệ chỉ muốn cho bọn trẻ nơi an thân thôi. Ước thúc bọn chúng, là vì muốn bọn chúng trở thành người biết làm việc, chỉ biết hưởng thụ. Huống hồ, chuyện này đệ muốn làm lâu dài. Nếu hàng năm có hài tử gia nhập, mà để bọn chúng ra làm việc rất nhanh bị quá tải. Bất quá chỉ là suy tính thôi, đại ca xem có được hay ?”

      Tĩnh Ngôn gật đầu: “Hoá ra là như vậy. có rất nhiều vấn đề cần suy xét. Từng đứa trẻ gia nhập đều phải kí khế ước, tuổi còn , phải có người quản lí. Lúc chúng lớn, làm việc gì, trả bao nhiêu tiền công, đều phải tính cẩn thận. Thực phiền toái, chuyện phát sinh cũng rất nhiều, đau ốm, dạy dỗ…tuy vụn vặt nhưng đều phải giải quyết cẩn thận.”

      câu, mày của ta lại cau thêm chút, đúng vậy, có rất nhiều chuyện vụn vặt phát sinh khi trông nom những đứa trẻ, cho nên đến nay vẫn có ai tình nguyện làm .

      thấy ta nhăn mày, bỗng nhiên khẽ cười: “Bất quá, tuy rằng phiền toái, nhưng muốn làm cũng phải thể, đợi chúng ta về đến điền trang, từ từ bàn bạc cẩn thận là được.”

      Hoá ra cố ý đùa giỡn ta sao, ta lườm , bất mãn kháng nghị: “Đại ca, huynh khi dễ ta!!!”

      Nét cười môi Tĩnh Ngôn càng sâu, ánh mắt loé sáng nhìn thẳng ta.

      Ừ, cũng là soái ca rất được!

      Ta vừa ngáp, vừa yên lặng chấm điểm, dung mạo khí độ của khiến ta nhớ đến lão chủ chuyên bóc lột sức lao động của ta ở kiếp trước…Giờ mới nhận ra, hoá ra lão ta nhìn cũng rất được. Ha ha, tự nhiên lại nghĩ đến , ta còn tưởng, bao nhiêu năm sống ở chốn này, nhìn bao nhiêu khuôn mặt, hẳn là sớm quên, ngờ vẫn còn nhớ bộ dạng như thế.

      Tối qua ngủ, mệt, như ngày trước có thể chiến đấu thâu đêm vài ngày liền chỉ vì hợp đồng, bây giờ sinh hoạt quy củ quen, chỉ mất ngủ đêm, gật gù như thế này đây.

      Tĩnh Ngôn thấy ta ngáp liền mấy cái, liền thu dọn khay trà nước điểm tâm sang bên, đưa cho ta gối đầu và cái chăn, ôn nhu : “Tiểu Viễn, quậy đêm rồi, mệt như vậy ngủ .”

      Ta cầm lấy, nằm xuống, dùng chăn bọc mình thành cái bánh chưng. Thấy Tĩnh Ngôn định ra ngoài ngồi với phu xe, ta bèn giữ lại: “Đại ca, tối qua huynh cũng theo đệ nháo mà, cũng nên nghỉ . phải vẫn còn chăn sao, xe ngựa lại rộng rãi.”

      Tĩnh Ngôn khẽ cười : “Ta nghĩ đệ là nữ tử người Hán, lại là thiên kim nhà quan, quy củ hẳn là nhiều chứ, cùng ta nằm cùng chiếc xe ngựa, sợ là làm khó đệ rồi.”

      Ta lắc lắc đầu: “Từ nay về sau, chỉ có Vu Viễn, có cái gì mà quan gia thiên kim cả. Hơn nữa, huynh là đại ca của ta, ta còn thân nhân, đại ca cũng trong tộc còn thân thích, vậy từ nay chúng ta chính là người thân của nhau, được ?”

      Tĩnh Ngôn gật đầu: “Chuyện này Tiểu Viễn dặn qua lần, ta đều ghi tạc trong lòng. Đệ ngủ , ta cũng nghỉ.” xong, liền xả chăn nằm ở bên khác của xe ngựa, nhưng ta thấy thoáng trong mắt , nếu ta nhầm, có chút lệ quang.

      Trong xe chợt im lặng, ta và nhìn nhau, ngượng, bèn cố tìm đề tài chuyển hướng câu chuyện.

      Ta nằm trong chăn, chỉ nhô đầu ra, cười : “Về sau, đệ đều mặc trang phục nam nhân, là đệ đệ của huynh đó, đừng có lỡ miệng nha!”

      “Ừ, đệ yên tâm.” Tĩnh Ngôn khẽ, giọng mang theo ý cười.

      Gần mấy ngày, ta nhận ra, thực ra rất hay cười, chỉ là làm ám vệ, khiến mất cơ hội biểu đạt cảm xúc.

      “Đại ca, cho đệ chuyện trước kia của huynh .”

      “Ta? Cha mẹ ta đều mất sớm, có bà con họ hàng gì. Nhưng người trong tộc cũng rất tử tế, thay nhau cho ta ăn ngủ, ta cũng xem như ăn cơm trăm họ mà lớn lên. Bởi vì trưởng lão ta có căn cơ, cho nên tự mình dạy ta võ học và cổ thuật, sau đó bảo ta thay cả tộc báo ân.”

      Ta nhịn được, cười: “Huynh đủ ngắn gọn. Đệ là muốn hỏi huynh, trước đây có bằng hữu thân thiết nào ? Có hồng nhan tri kỉ nào ? Thích chơi cái gì, thích ăn cái gì? Đọc sách gì? Còn cả phong tục trong tộc của huynh nữa. Nhưng tại đệ mệt quá, về sau huynh nhất định phải cho đệ , biết ?” xong lại ngáp cái.

      Tĩnh Ngôn nghiêng người, nằm đối diện với ta, cười gật đầu: “Tiểu Viễn ngủ , về sau ta kể hết cho đệ biết.”

      “Ừ…” ta gật đầu, cảm giác an tâm, “Đại ca, huynh cũng ngủ .” Ta khẽ cười với , chỉ phút sau liền ngủ say.

      Tuy rằng phải lần đầu tiên du ngoạn, nhưng là lần đầu tiên được xuất đầu lộ diện. Lúc đến trạm nghỉ chân bên đường, ta được đường hoàng xuống xe ngựa ăn cơm, bởi vì ta là nữ tử đại, cho dù ép mình theo phong phạm truyền thống mười mấy năm, nhưng khi cần tác phong vẫn có thể phóng khoáng được, cho nên mặc nam trang cũng có gì quá gượng ép. Nhưng những người ở trạm dịch đó, nhìn mặt ta xong, liền như ghim luôn mắt ở đó vậy. Có những kẻ còn lộ ra vẻ thèm khát thèm kiềm chế, khiến ta cảm thấy, bọn họ phải nhìn ra ta là nữ tử, mà ở đây BL rất phổ biến .

      Ta biết mình mặc nam trang thế nào, cũng có chút “thư hùng mạc biện” như Tĩnh Ngôn nhận xét, nhưng cũng phải có sơ hở. Tinh ý chút nhận ra giới tính của ta. Thế nhưng tựa hồ ai phát giác ra cái gì, vấn đề chính là ở tác phong . Nữ tử, cho dù thoải mái đến đâu, cũng bước như ta bước, càng thoải mái đến ngồi giữa đám nam nhân như vậy. Đại ca ngược lại, hề để ý những chi tiết đó, vốn phải người Hán, cho dù biết phong tục người Hán, cũng vẫn cởi mở hơn nhiều, cho dù là ăn mặc, cử chỉ hay là tình , hôn nhân, thậm chí sinh hoạt bình thường cũng hề cổ hủ. giống nam nhân người Hán, người nào người nấy đều chăm chăm nhốt nữ nhân trong nhà nuôi dưỡng, khác nhau duy nhất là lồng nhốt lớn xa hoa thế nào thôi. Nữ tử nhà quý tộc còn bằng nữ tử nhà bình dân, ít nhất họ còn có ít tự do.
      thuyt thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 29

      Ta để ý nhiều lắm, bởi vì ta biết với dung mạo này, dù đâu cũng thế cả, ta phải tự mình thích ứng. còn cách nào khác, tiên tử Giáng Châu sinh ra với gương mặt rất tốt, Giả phủ nhiều nữ tử như vậy, có người nào sánh được với cái bình đựng hồn (ý chỉ thân xác) ta sở hữu. Chỉ là, nguyên bản tiên tử Đại Ngọc luôn có vẻ buồn khổ âu sầu, đương nhiên ảnh hưởng đến mĩ mạo của nàng, ngược lại mang cho nàng khí chất riêng. Nhưng, từ ngày sang tên đổi chủ cho ta sử dụng, lại đổi thành vẻ khoái hoạt tràn đầy sức sống, ngoại trừ lúc sinh bệnh, hầu như có lúc “cau mày nhăn mặt”, chẳng hiểu sao, Bảo Ngọc vẫn đặt biệt hiệu “Tần Tần” cho ta.

      Cuộc sống tự do sảng khoái, cũng cảm thấy có gì thích hợp với vẻ ngoài sinh ra để sầu khổ này, dường như nét đẹp mỏng manh như sương khói của Đại Ngọc vào tay ta biến đổi rất nhiều, ít nhất là về cảm giác về tinh thần.

      Ta nghĩ ta có thể quen việc đâu cũng có người nhìn chằm chằm.

      Nhưng Tĩnh Ngôn lại thoải mái như thế, rất có ác cảm với những ánh mắt như lang như hổ săm soi nhìn ta, ta biết cho vào đồ ăn bọn họ thứ bí hiểm gì, ta cũng ngăn cản. Có người bảo hộ, cảm giác ra rất tốt đó nha!

      Nhưng đến lúc lôi ra cái mũ có thể che khuất dung mạo đưa cho ta, ta khỏi tức giận. phải như vậy càng khiến người ta chú ý hay sao? Hơn nữa, bình thường ta đều ngồi xe ngựa, chỉ có lúc ăn cơm ở trọ mới có thể ra ngoài, còn muốn ta đội thứ này? Muốn ta bí bách mà chết hay sao? Còn nữa, làm sao ăn cơm? Huống hồ, tương lai đều phải dùng thân phận nam tử mà sống, nam nhân suốt ngày che mặt sao, ta muốn phải trốn tránh cả đời.

      Vì vậy, ta khẽ mỉm cười, kéo kéo tay áo Tĩnh Ngôn, giọng : “Huynh dạy dỗ bọn họ là được, đệ muốn đội thứ phiền toái này. Đệ còn muốn sau này cùng huynh chạy đông chạy tây, cùng huynh làm đại , hơn nữa còn muốn thành đại phu, lúc cần thiết cứu người. Đại ca, đệ muốn tránh né, hơn nữa, phải còn có huynh sao, huynh bảo vệ đệ, bản thân đệ cũng có thể tự bảo vệ mình.”

      Tĩnh Ngôn nao nao, liền gật đầu, mỉm cười vỗ vỗ bàn tay ta nắm ống tay áo . Ta cũng ngẩn ngơ, thân thiết như vậy, tự nhiên, từ khi nào ta có tư tưởng làm nũng với rồi?

      ngốc…Nghĩ nghĩ, khỏi bật cười, trong trạm dịch chợt yên tĩnh tiếng động. Ta có chút bồn chồn liếc bọn họ, lại nhìn Tĩnh Ngôn, thản nhiên cầm thực đơn đưa cho ta, bảo ta chọn đồ ăn. Chỗ này đương nhiên có đồ ăn làm rườm rà phức tạp như ở Giả phủ, tỷ như miếng cà ăn vào miệng thậm chí còn chút mùi cà. Ở đây đều là đồ ăn gia đình thông dụng, mì phở, cơm cháo linh tinh, đều là thứ ta từng ăn quen. Ta tuỳ ý gọi vài món, bầu rượu, rồi đưa lại thực đơn cho Tĩnh Ngôn, để gọi thêm. chỉ gọi bổ sung vài món chính rồi thôi.

      Tiểu nhị trẻ tuổi vẫn nhìn ta đến ngây ngốc, Tĩnh Ngôn đưa thực đơn cũng quên cầm. Thấy ánh mắt Tĩnh Ngôn bắt đầu trở nên trầm, ta vội siết tay , sau đó thản nhiên với tiểu nhị: “Chúng ta gọi món xong rồi, làm .”

      Tiểu nhị giật mình, cúi đầu khom lưng nhận thực đơn rời .

      Ta quay đầu nhàng nhắc nhở Tĩnh Ngôn: “Kể cả huynh muốn dạy bảo, cũng nên chờ chúng ta ăn cơm xong , nếu ai phục vụ chúng ta. Thêm nữa, cũng có làm ra chuyện gì, chỉ là nhìn mà thôi, thêm chuyện bằng bớt chuyện .”

      Tĩnh Ngôn gật đầu, mở miệng hỏi ta: “Tiểu Viễn, đệ ngại sao? Ánh mắt bọn họ…”

      Ta hơi lắc đầu: “Chuyện thường mà thôi, đệ muốn chỉ vì dung mạo mà bỏ lỡ điều gì, ví dụ như sinh hoạt tự do của đệ. Tương lai, đệ còn muốn nhìn nam thăm bắc, còn muốn làm đủ thứ, trước sau gì cũng phải đối mặt với chuyện này. vấn đề gì, tương lai khác, đệ còn những giá trị khác khiến bọn họ nhìn vào, như những chuyện đệ làm, như võ thuật, y thuật của đệ, sớm thôi, những gì họ nhìn chỉ là dung mạo nữa, như vậy mới có ý nghĩa. Mà ra, đệ với bọn họ quen biết, chỉ nhìn mà thôi, có quan hệ gì đâu? Vô luận là gương mặt này, hay là gương mặt như quỷ dạ xoa nữa, đệ đều ngẩng cao đầu mà sống. Hơn nữa, sống còn tự tại, thoải mái hơn bọn họ nữa kìa, muốn làm gì làm cái đó. Đệ hỏi , nếu đệ xấu xí, đại ca liệu có chịu nhận đệ đệ ta hay ?

      Tĩnh Ngôn nghe xong, nghiêng đầu nghĩ lát, trả lời: “Lời đệ đều có đạo lý, dù sao vẫn có đại ca che chở cho đệ, ai có hành vi khinh nhờn đệ, ca ca móc mắt chúng ra.”

      mấy câu này, thanh rất lớn, ta khỏi bật cười, phải cho ta nghe, là cho đám người vẫn biết phải trái nhìn chằm chằm về bên này. lũ ngốc! Đại ca của ta đáng quá !

      Trầm mặc lúc, lại tiếp: “Lần đầu gặp đệ, trong lòng liền nghĩ, thế gian hoá ra còn có người đẹp như thế. Sau thành hộ vệ, rồi lại thành ca ca, mỗi lần gặp nhau đều rất ngắn, nhưng mỗi lần đều cảm thấy khí chất của đệ rất đặc thù, rồi lại như có chút bất đồng. Ta biết dung mạo của đệ khác thế nào. Ta chỉ biết, đệ chính là trông như thế này, là gương mặt này, là tính cách này, là bản lĩnh này, ta cũng thích bộ dáng này. Bất quá, nếu vẻ ngoài của đệ thay đổi, ta vẫn nhận ra đệ.”

      Nghe , ta bật cười, lại cảm thấy vui vẻ. Ca ca của ta là hàng cực phẩm a, còn biết thành như vậy. Người bình thường, những lúc thế này hẳn là : “ liên quan, dù đệ có thay đổi, đệ vẫn là đệ.”

      Nhưng thế, còn thành tự hỏi mình, thẳng với ta, thích ta đẹp, chỉ đơn giản vì ta là như vậy.

      Đương nhiên còn bổ sung câu, kể cả ta thay đổi, vẫn nhận ra.

      Ta chưa bao giờ sợ lừa lọc dối trá, nhưng có người tình nguyện thành với mình vẫn đáng quý, giống như Tĩnh Ngôn vậy.

      Trong lòng nghĩ gì, cho ta nghe, khách khí, dối trá.

      Tử Quyên của ta cũng là người như vậy, cho nên ta mới luyến tiếc nàng. Trước kia, ngày nào cũng có nàng làm bạn, tại đột nhiên còn ở bên, có chút thích ứng kịp, hơi nhớ nàng rồi.

      Ngồi ngây ngốc hồi, đồ ăn được đưa tới. Rượu tệ, chỉ là…hình như có thuốc? Dính phải hắc điếm sao? Hoặc là…Ta liếc nhìn bàn bên kia, đám người có hảo ý vẫn nhìn chằm chằm từ đầu đến giờ, hẳn là chúng mua được chủ quán rồi.

      May mà trước rời kinh, ta chuẩn bị trước ít dược liệu, lúc ngồi xe ngựa nhàn rỗi bào chế được vài loại thuốc, đặc biệt đối phó với mê dược hay xuân dược của bọn đạo tặc bên đường. Ta khẽ đá vào chân Tĩnh Ngôn, nhanh tay rắc ít bột vào bình rượu, ngửi qua, ừ, có thể uống rồi.

      Tĩnh Ngôn nhận ám hiệu, lại thấy động tác của ta, lập tức nheo mắt.

      Ta cười cười rót cho ly, lại tự rót cho mình, nhàng cười : “Uống được rồi, đừng lãng phí như vậy.”

      Cũng may trong đồ ăn có gì lạ, ăn cơm cũng cần có tâm trạng, giờ cùng ngồi với Tĩnh Ngôn, hơn nữa tương lai là trời cao biển rộng, tâm tình cũng tốt lên, đồ ăn cũng ngon hơn nhiều.

      Tửu lượng của ta kém, ngày trước ở Giả phủ yến tiệc rất nhiều, uống được ít. Ngay cả kiếp trước, tửu lượng của ta cũng được tôi luyện từ bàn nhậu mà ra. Tâm trạng tốt, rượu cũng ngon. Phấn khởi nhất là, Tĩnh Ngôn cũng là người đồng đạo, chúng ta nâng chén, sau đó mỉm cười uống ngụm, rượu thuần hương a, khiến mắt tự chủ khẽ nheo lại. Tĩnh Ngôn uống ngụm, nhìn ta thích thú nhấm nháp ly rượu trong tay, hiểu sao lại vươn tay xoa đầu ta cái. khiến ta giật mình, trước giờ đều thủ lễ, tuân theo bổn phận, mới uống cùng nhau chén rượu, hạ xuống khúc mắc trong lòng, coi ta là muội muội rồi? Biết thế này nên mời uống rượu sớm hơn mới phải, miễn cho được tự nhiên mấy ngày qua, chẳng bù cho ta, chẳng cảm thấy lúng túng chút nào, coi trai luôn. Bản năng phụ nữ chăng, dù độc lập thế nào cũng muốn tìm người bảo hộ cho mình…

      Chúng ta chuyện cười đùa, bàn bên kia thấy chúng ta có phản ứng, đều căng thẳng, mà nghe đến nội dung cuộc chuyện của bọn ta, chính là bàn cách chỉnh bọn họ.

      “Đợi ta ăn xong móc mắt bọn chúng cho đệ xem…” Đây là Tĩnh Ngôn.

      “… cần, dù sao mưu cũng thành, cần vừa ra tay khiến bọn họ mất năng lực tự lo liệu cuộc sống…”

      Tĩnh Ngôn còn suy nghĩ, gật đầu: “Vậy được rồi, ta hạ cổ, để bọn họ mỗi ngày đều đau đớn vài canh giờ, như vậy giải hận rồi chứ?”

      Ta lắc đầu: “Tuy huynh dùng cổ đối với cơ thể mình hại gì, nhưng đệ yên tâm. Huống hồ, bọn họ đều là người thường, cần ra tay ngoan độc như vậy…”

      Tĩnh Ngôn nghe ta , yên lặng tự kiểm điểm mình có phải quá tâm ngoan thủ lạt, nghe người trước mặt lạnh tanh : “Cũng cần phiền toái như vậy, chỗ đệ có nhiều thuốc hay mới bào chế, muốn thử công hiệu, cho bọn chúng cả đời nằm chỗ là được…”

      Tĩnh Ngôn: “…”. phương pháp của ta ngoan độc sao?

      Lại nghe nàng tiếp: “Đại ca, huynh cũng biết, đánh rắn bảy tấc. Chỉnh người khác cũng phải chỉnh đến nơi đến chốn. Giống như loại háo sắc bại hoại này, huynh đánh đau cũng chỉ là khó chịu nhất thời, huynh phải khiến háo sắc mà làm gì được mới là hả giận. Huynh có đúng , đại ca? Đại ca? Huynh phát ngốc cái gì vậy?”

      Tĩnh Ngôn vội vàng thu liễm biểu tình, yên lặng gật đầu, ý vô cùng đồng ý.

      Trong lòng, ngoại trừ bất đắc dĩ, hiểu sao chợt xuất cảm giác…sủng nịnh! Đúng! Chính là khao khát muốn được dung túng nàng, được sủng nàng nhiều hơn chút.



      Ăn xong cơm trưa, ta chậm rãi lau miệng, lấy từ trong ống tay áo mấy gói thuốc đưa cho Tĩnh Ngôn, sau đó ngồi nhìn rắc vào đồ ăn của bàn bên kia, vậy mà cũng ai phát , nhãn lực kém như vậy! Nhìn bọn ăn uống đề phòng, ta kì đến nỗi vô tình như vậy, cùng lắm chỉ là nằm liệt ba đến năm năm mà thôi, đến mức cả đời.

      Thuốc này ta còn nhiều lắm, bởi vì ta biết, dung mạo của ta gây hoạ, thể tránh khỏi những tình huống như vừa rồi.

      Gọi tiểu nhị đến tính tiền, lại kín đáo để lại người ít bột thuốc gây bất động. Thấy lợi quên nghĩa, chút đạo đức làm người cũng có, nếu là người khác chừng mà gặp nạn. Thuận tay cướp lấy thỏi bạc người ta dùng để mua chuộc , đợi đường gặp khất cái bố thí cho người ta .

      Ta là nữ nhân, nữ nhân vốn nhen, lại là người có thù tất báo, chọc tới ta, coi như ngươi xui xẻo.

      Bản tiên mới gia nhập trần thế, muốn thử xem bản lĩnh mình đến đâu, các ngươi tự dâng đến cửa, ta sao có thể bỏ qua?

      Quang cảnh sau khi hạ thuốc ta được nhìn, nhưng nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của tiểu nhị sau khi xe ngựa của chúng ta rời lâu, ta liền vui vẻ, nghi thức tiễn chân tệ!

      Ta hài lòng gác chân lên gối, cân nhắc lại bào chế thứ thuốc gì công dụng thú vị hơn chút.

      Tĩnh Ngôn pha trà, thấy bộ dáng ta, đoán chắc trong đầu ta lại toan tính chuyện kì quái, cười cười : “Bướng bỉnh!”

      Ta cảm giác, mình rất giống Tôn Ngộ bị Đường Tăng quở trách…

      Sau đó, bị chính ý nghĩ của mình chọc cho cười ha ha, Tĩnh Ngôn lại ân cần xoa đầu ta, làm lần này đặc biệt thuận tay, chút ngượng ngùng. Ta nhận ly trà của , ừ, rất tốt, cuộc sống giang hồ tồi chút nào…
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :