1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc - A Đậu (39 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 15

      được nửa đường, nhận được tin Nguyên Xuân được phong làm Hiển Đức phi, coi giữ cung Phượng Tảo. Giả Liễn nghe tin, vô cùng hoan hỉ, sai gia nhân cấp tốc quay về. Ta để ý lắm, chỉ tranh thủ xem sách thuốc đường.

      Sau khi rời nhà, phát bệnh lần, cũng may còn việc gì cần làm, cho nên bệnh phát tĩnh dưỡng mà thôi.

      Trở lại Giả phủ, lão thái thái thương ta còn mồ côi, lại ôm ta khóc hồi.

      Sau mọi người có đến việc Nguyên Xuân được phong phi, ta cũng bộ vui mừng, mọi người đều hoan hỉ.

      Ta mang những thứ đem từ Tô Châu, lấy ra từng món, thân thiết tặng cho từng người.

      Lại đem bút nghiên, lễ vật tặng cho Bảo Thoa, Bảo Ngọc, mấy chị em Thám Xuân.

      Hai cuộn gấm nhất đẳng Tô Châu, màu trắng đem tặng cho Lý Hoàn, màu đỏ tươi đưa cho Phượng tỷ.

      Mấy đại a đầu bên người bọn họ cũng có quà.

      Lão thái thái thấy ta chu đáo, cũng rất vừa lòng.

      Hàn huyên hồi, mọi người đều tự tản , để ta nghỉ ngơi.

      Chỉ còn Bảo Ngọc lưu lại, cẩn trọng lấy ra chuỗi vòng xuyến, là Bắc Tĩnh vương ban cho , giờ tặng lại ta.

      Ta tiếp nhận chuỗi ngọc, nhìn có vẻ quen mắt, liền tìm trong hộp đồ trang sức, quả nhiên, chuỗi hạt Nam Uyển vương gia đưa cho ta trước đây cũng giống chuỗi hạt này y hệt. Ta mỉm cười, lôi vòng của mình ra, : “Muội cũng có chuỗi giống hệt, là của Nam Uyển vương gia tặng cho muội khi còn ở Tô Châu.”

      Bảo Ngọc cầm chuỗi ngọc của ta, ngắm nghía, chậc chậc ngạc nhiên: “Quả là y hệt.”

      cần tặng muội nữa, chúng ta mỗi người đều có chuỗi. “

      Bảo Ngọc nghe xong cũng vui vẻ nhận lại vòng xuyến, bỏ vào ngực áo, lại xem mấy thứ trang sức khác trong hộp. thích mấy thứ này, vậy tuỳ ý , ta chỉ để ý sắp xếp mấy bộ sách.

      Bỗng nhiên, nhớ tới, sau khi Bảo Ngọc được gặp mặt Bắc Tĩnh vương, là đến việc Tần Khả Khanh qua đời, trong nội tâm lại được thoải mái.

      Mấy tháng sau, Giả phủ bắt đầu việc khảo sát cải tạo biệt viện, có lẽ việc Nguyên Xuân về thăm nhà cũng sắp đến. Bất quá, việc này quan hệ tới ta, ta cũng nghe hỏi. Mỗi ngày chỉ cùng đám Bảo Thoa và mấy tỷ muội Thám Xuân đọc sách, chuyện. Lúc mình đọc sách thuốc, cũng may, đầu óc Đại Ngọc tốt, tuy chưa đến mức đọc lần là nhớ, nhưng dụng tâm học thuộc đọc hai ba bận là quên. Ta đọc ít sách, cho nên về lí thuyết y thuật hẳn là có.

      Mấy chuyện thao tác thực hành gì đó, ta nghĩ hoà thượng chắc quên việc này, cho nên cần sốt ruột.

      Ngược lại, bản thân ta cần chuẩn bị tốt chút, có thể đọc bao nhiêu sách đọc , để cho tương lai đến lúc nhìn thao tác lại hiểu gì cả. Ta dám nhận có thiên phú, nhưng quả trí nhớ của Đại Ngọc giống người thường, học cái mới rất nhanh.

      ngày, có tin truyền đến, Tần Chung qua đời, khiến Bảo Ngọc ngẩn ngơ hồi.

      Lão thái thái thấy Bảo Ngọc khổ sở, liền bỏ ra mấy chục lượng bạc, gọi là lo thêm hậu cho Tần Chung.

      Thấy Bảo Ngọc ngày càng sầu não, bọn tỷ muội bèn hết lời khuyên nhủ, cũng chỉ khiến cười được chốc.

      Ta biết trời sinh tính tình như thế, cũng nhiều lời, chỉ chuyên tâm đọc sách.

      thấy ta lải nhải bên tai, thành ra lại xem ta là tri kỉ, khiến ta kinh ngạc.

      Ngày Nguyên phi về thăm nhà được ấn định vào mười lăm tháng giêng, người người trong Giả phủ đều rất mong ngóng.

      Ta và bên dì Tiết là họ hàng bên ngoại, phải , bèn cùng Bảo Thoa ngồi chỗ.

      Bảo Thoa trước cũng được phụ thân dạy dỗ đọc ít thi thư, nhưng sau khi cha mất, huynh trưởng nên nết, nên càng thêm hiếu thuận với mẫu thân, chỉ chuyên tâm học nữ hồng. Lúc ta đến tìm, nàng ngồi thêu mấy thứ thủ công linh tinh.

      Mấy chuyện này ta cũng ghét, coi như để thư giãn tinh thần và thể xác thôi.

      chuyện lúc, có nha đầu đến báo, Nguyên phi gọi đến gặp mặt.

      Cũng may cả ba đều mặc trang phục nghiêm chỉnh, liền theo sau dì Tiết đến ra mắt.

      Nguyên Xuân quả nhiên có dung mạo phú quý, diện mạo cũng có vài phần giống mẫu thân, khiến ta cảm thấy có chút thân thiết.

      Nàng cũng lặng lẽ đánh giá ta và Bảo Thoa, trong mắt có chút thích.

      được bao lâu, Bảo Ngọc cũng được tuyên vào, Nguyên phi ôm lấy mà rơi lệ. Lúc nàng chưa vào cung, cũng được thái thái nuôi nấng, từ lúc Bảo Ngọc sinh ra, đối với thương vô cùng, lại tự mình dạy đọc sách, viết chữ. Giờ phút này gặp tại em trai quý lâu được nhìn thấy, có thể nào thổn thức.

      Sau đó, theo sau đám người thăm viếng xung quanh biệt viện, tới từng nơi cũng cho hạ biển đặt tên, tứ danh cho các viện. Ta và Bảo Thoa theo sau, đây là lần đầu tiên ta được bước chân vào biệt viện này, các kiểu kiến trúc, các sản vật phong phú của từng địa phương đều tập trung tại chỗ này, phảng phất như tiên cảnh nhân gian.

      Tốt tốt , nhưng quá xa xỉ, Giả gia lụn bại cũng vì nguyên nhân này. Lúc hưng thịnh biết thu liễm, gây đố kị, thù hận với biết bao nhiêu người, kết cục như vậy có gì đáng ngạc nhiên.

      lúc sau, Nguyên Xuân lại lệnh cho chúng ta thi làm thơ, tối hôm qua phong nguyệt bảo giám cũng ra mấy bài, ta nhớ kĩ. Lại chỉ ta phải giúp Bảo Ngọc tay, ta tuy rằng muốn lắm, nhưng vẫn làm theo. Từ trước đến giờ được hoà thượng kia giúp đỡ ít, thoả thuận với , cũng nên thực cho tốt. Với lại thỉnh thoảng gương thần kia mới đưa ra cầu, chữ tín vẫn phải giữ a.

      Bọn tỷ muội chúng ta cùng Lý Hoàn đều tự mình làm bài thơ, dâng lên cho Nguyên phi xem, nàng nhìn qua, : “Tiết, Lâm hai vị muội muội tài cao, đám muội muội trong nhà quả theo kịp.”

      Bảo Ngọc phải làm bốn bài thơ vịnh, lúc này ngồi cắn bút, ta vừa yên lặng nghe Bảo Thoa gợi ý cho , vừa viết bài thơ học thuộc từ trước ra giấy, đến bên cạnh : “Thơ của huynh xong chưa?”

      Bảo Ngọc : “Mới được có ba bài.”

      Ta cúi đầu xem, thấy thiếu “Hạnh liêm tại vọng”, quả nhiên…bèn đưa bài thơ cầm trong tay cho , bảo: “Huynh xem bài này dùng được ?”

      Bảo Ngọc nhìn, mừng rỡ: “Bài thơ này so với ba bài ta làm còn cao minh hơn nhiều, đương nhiên dùng được.”

      Dứt lời liền chép lại, đưa cho Nguyên Xuân.

      Sau lại hồi khen chê, mỗi người được ban thưởng mấy thứ, đều là vàng bạc linh tinh.

      Đến canh ba, có thái giám đến thỉnh Nguyên Xuân hồi cung. Nguyên Xuân luyến tiếc, nhưng còn cách nào khác, chỉ đành cáo biệt rồi .

      * Đoạn truyện kể việc Nguyên phi về thăm nhà thuộc chương 17 – 18 trong Hồng Lâu Mộng, mọi người có thể đọc thêm để nắm chi tiết.

      Việc Nguyên phi về thăm phủ xong, đêm đó ta bỗng nhiên nằm mộng, trong mộng là vị đại phu chuẩn bệnh, là bệnh ta mới đọc thấy trong sách vài ngày trước. Trong mộng, các bước “vọng, văn, vấn, thiết” đều nhìn rất ràng, kể cả mạch tượng ta cũng có cảm giác rất ràng. là kì diệu. Xem xong cho người, lại có người khác thế vào, cả đêm trong mộng được hướng dẫn đến hơn mười loại bệnh. Dù phải tự mình bắt mạch nhưng cảm giác vẫn sai.

      * vọng, văn, vấn, thiết: nghe quen , chính là các bước trong việc khám chữa bệnh trong Đông y. Vọng: nhìn sắc mặt người bệnh, văn: nghe tiếng , vấn: hỏi thêm bệnh căn, thiết: bắt mạch. Có gì thắc mắc, mời hỏi GG ca ca ~

      Sáng tỉnh lại, có chút đau đầu. Xem ra hoà thượng giữ lời hứa. Học như vậy tuy tiện lợi, nhưng vất vả, nếu có Trường Sinh khí hộ thể, ta chắc chắn mệt chết.

      Buổi trưa, vừa ăn xong muốn nghỉ, lại thấy Bảo Ngọc xốc rèm cửa tiến vào: “Muội muội, mới ăn xong muốn nằm?”

      Bảo Ngọc rất quan tâm đến thân thể ta, ta biết lúc này nhất định cho ta ngủ tiếp, tranh cãi cũng lại với “hỗn thế ma vương”, thôi cứ đứng lên, ngồi xuống bàn trà, uống chén cho tỉnh táo còn tiếp chuyện .

      Thấy mặt có vệt son, liền đưa tay lau cho, : “Huynh vẫn còn tật xấu này sao, cẩn thận kẻo cậu biết lột da huynh.”

      Bảo Ngọc cười, hỏi ta chuyện Dương Châu, còn có phong cảnh bên đường thế nào. Lúc đó ta nào có tâm trạng gì ngắm cảnh để giờ trả lời , bất quá cũng biết là Bảo Ngọc sợ ta buồn ngủ mới cố tìm cách gợi chuyện để , cho nên cũng tìm vài chuyện thú vị kể cho nghe, cũng chọc cười hồi.

      Hai bọn ta ngồi chuyện lúc, Bảo Thoa cũng vào, cười : “Hai người chuyện thú vị gì vậy? Kể lại cho ta với!”

      Vừa muốn lên tiếng, liền nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ từ phòng Bảo Ngọc phát ra. Lắng tai nghe, là tiếng Lý ma ma, biết vì cái gì mắng Tập Nhân. Tập Nhân năm trước về nhà chuyến, quay lại bị bệnh, lúc này vẫn còn nằm giường chưa khỏi.

      Ta ghét nhất là có người tranh cãi ầm ĩ bên cạnh, Bảo Ngọc vừa muốn xem, lại bị Bảo Thoa cản: “Đệ đừng cùng bà vú mình nháo loạn làm gì, bà ta già rồi hồ đồ, đệ nhường chút.”

      Bảo Ngọc : “Đệ biết.” liền cất bước rời .

      Ta cùng Bảo Thoa cũng theo sau, gặp Lý ma ma chống tay mắng Tập Nhân, muốn bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu. Tập Nhân vốn sinh bệnh, giờ phút này khóc nức nở.

      Bảo Ngọc đến khuyên nhủ, ma ma kia càng mắng hăng.

      biết bổn phận, ta trong lòng chán ghét, nhưng mặt vẫn lộ thanh sắc gì, chỉ cùng Bảo Thoa khuyên can, bà ta lôi kéo chúng ta, kêu là uỷ khuất, lải nhải lẩm bẩm hồi.

      Vừa lúc đó Phượng tỷ tới, liền lôi Lý ma ma ra ngoài. Ta thở phào nhõm, quay sang nhìn Bảo Thoa cười.

      Lại đến khuyên giải an ủi Tập Nhân, nàng ngày thường ôn hoà, hôm nay là tai bay vạ gió, đụng phải Lý ma ma bực bội, có lẽ là thua bạc chỗ nào rồi.

      Buổi tối lại tiếp tục nằm mộng, vẫn là mười loại bệnh như cũ. Bởi vì có kinh nghiệm, ta nằm mộng cũng khởi động Trường Sinh khí, nên bị mệt mỏi. Trong mộng, người bệnh biến hoá, ai giống ai, già trẻ nam nữ đều có, đại phu cũng giống nhau, ai cũng có sở trường, sở đoản, phương thuốc cũng có khác biệt, ta lập tức cố gắng ghi nhớ, đợi tỉnh lại nghiên cứu.

      Có người đến báo, tiểu thư Sử gia đến, từ lúc ta vào Giả phủ, lão thái thái thỉnh thoảng cũng đón nàng lại chơi, cũng quen thuộc. Tính tình nàng hoạt bát trong sáng, lại hơi bướng bỉnh thẳng thắn, ta cũng thích ở cùng.

      nghĩ ngợi thấy Bảo Ngọc và Bảo Thoa tiến vào, ta cười hỏi: “Hai người đâu vậy? Biết Sử muội muội hôm nay đến ?”

      Bảo Ngọc cười: “Ta đến chỗ Bảo tỷ tỷ, nghe tin rồi, liền chạy đến tìm muội. Sử muội muội mỗi lần đến đây, đều tìm Lâm muội đầu tiên, sau đó ở rịt chỗ này. Muốn tìm nàng bằng cứ ngồi đây chờ.”

      , Tương Vân ùa vào như cơn gió: “Lâm tỷ tỷ, Bảo tỷ tỷ, “ái” ca ca, ta đến, sao mọi người ở chỗ lão thái thái đón ta!”

      Ta nghe nàng ngọng, “nhị ca ca” lại phát thành “ái ca ca” , nhịn được bật cười. Mọi người truy hỏi, ta bèn nguyên do, nghe xong đều cười rộ, chỉ có Tương Vân bất mãn rượt đuổi ta khắp phòng.

      *Trong tiếng trung, “ái” đọc giống chữ “nhị” (hai)

      Cười đến đau cả bụng, sức để chạy cũng có, chỉ đành hét: “Muội muội tốt của ta, tha cho ta lần này !”

      Bảo Thoa và Bảo Ngọc cũng ngăn bên, khuyên nhủ: “Tạm tha cho nàng lần vậy.”

      Bốn người còn giằng co, nhà gọi ăn cơm, Tương Vân mới chịu bỏ qua lần.

      Buổi tối, Tương Vân vẫn theo lệ cũ ngủ tại chỗ của ta, dù có nàng, nhưng ta vẫn có giấc mộng “học vấn”, lại mười căn bệnh mới, mệt chết ta thôi…
      hoàithuyt thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 16

      Ban đêm nằm mơ học mười loại bệnh thành lệ, ta biết muốn làm đại phu giỏi, học từ thực tế dù bao nhiêu cũng đủ. Bởi vậy, cho dù mạch tượng hay phương thuốc của loại bệnh ta thuộc nằm lòng, vẫn muốn ở trong mộng nghiên cứu cẩn thận. Bởi vì mỗi lứa tuổi, mỗi thể chất, mỗi hoàn cảnh đều có thể gây nên những bệnh chứng khác nhau, dùng thuốc cũng phải khác biệt.

      Lúc tỉnh lại, cảm giác người bị đè nặng, vừa mở mắt, hoá ra là Tương Vân ôm ta ngủ. Nàng từ quen ngủ cùng nha hoàn, bởi vậy sinh ra thói quen ôm người ngủ chung, ngay cả ta lúc trước cũng vậy. Thời đại này có gối ôm, quả bất tiện.

      Bởi vì biết vận dụng Trường Sinh khí, cho nên cơ thể thấy mệt mỏi. Hơn nữa, vận khí cả đêm còn khiến công lực tăng thêm bậc. Nằm lúc, ta lại nhắm mắt ngủ tiếp, mấy ngày nay giấc ngủ cũng được tận dụng để học tập, chưa được ngủ đúng nghĩa.

      Trời sáng, Tương Vân vẫn say giấc, ta nửa tỉnh nửa mơ cảm giác được Bảo Ngọc vào phòng, thấy cánh tay Tương Vân rơi ra bên ngoài chăn, liền thở dài: “Ngủ mà cũng hiếu động như vậy.” vừa vừa nhàng đắp chăn cho nàng.

      Ta xoay người hỏi : “Sao tới sớm vậy?”

      Bảo Ngọc cười : “Còn sớm gì nữa, còn mau ngồi dậy mà xem?”

      Bên ngoài quả nhiên sáng từ lâu, liền với Bảo Ngọc: “Huynh ra ngoài trước , để bọn muội thay quần áo xong hãy vào.”

      Bảo Ngọc nghe xong, liền xoay người ra ngoài.

      Ta đánh thức Tương Vân, Tử Quyên, Tuyết Nhạn cùng mấy nha hoàn cũng vào hầu hạ bọn ta rửa mặt chải đầu, thay y phục. Bảo Ngọc chả hiểu sao lại trở vào.

      Thấy chúng ta chải đầu, lại quấn lấy Tương Vân đòi được nàng chải đầu cho. Tương Vân bị làm phiền, chỉ đành chiều theo. Ta cười thầm, cảm thấy đứa Bảo Ngọc này, có mới nới cũ, nhìn thấy ai ưng ý là quấn ngay lấy. Đối với Đại Ngọc vẫn duy trì tình cảm thân thiết lâu như vậy, là đặc biệt rồi.

      Ta khoác thêm áo choàng, ra ngoài hít thở khí trong lành. Bảo Ngọc vừa giúp Tương Vân soi gương, vừa với ta: “Lâm muội muội, mặc thêm áo , buổi sáng còn lạnh.”

      Ta mỉm cười gật đầu, chân vẫn bước ra ngoài. lại chút, định quay về, chợt nghe thấy Tập Nhân chuyện với Bảo Thoa, trách Bảo Ngọc đối với bọn tỷ muội có chừng mực lễ tiết. Lời này hợp với suy nghĩ của Bảo Thoa, hai người còn chuyện thêm vài câu. Ta xoay người tránh ra, phong nguyệt bảo giám trong tay áo chợt nóng lên. Lấy ra xem, thấy bài thơ thất ngôn (bảy từ) liền nhớ tới bài thơ Đại Ngọc trào phúng chê cười Bảo Ngọc. Phong nguyệt bảo giám quả là vật tốt, ta nhìn thấy chỉ thị và thi từ, người khác nhìn vào lại chỉ là mặt gương bình thường.

      Tập Nhân khó chịu với thói quen của Bảo Ngọc, ta coi như biết, cũng rảnh mà để ý. Tương Vân là thẳng thắn, hay nghĩ ngợi sâu xa, hoàn toàn biết có người nghĩ này nghĩ kia về mình. Chẳng mấy khi nàng đến chơi, cứ dẫn đến đám tỷ muội giải buồn vẫn hơn.

      Ngày thứ hai, lúc đến phòng Bảo Ngọc, quả nhiên thấy bài thơ ai vãn của :

      “Đốt hoa, tán xạ, trong khuê các mới hết lời khuyên can lôi thôi;
      Huỷ sắc đẹp của Bảo Thoa, lấp khiếu thông minh của Đại Ngọc, dứt hết tình ý, trong khuê các mới có kẻ xấu người đẹp chênh lệch nhau;
      Thôi khuyên can, lo nỗi sâm thương xích mích;
      Huỷ hết sắc đẹp, còn mối luyến ái vấn vương;
      Lấp khiếu thông minh, mới còn vẻ tài tình quyến rũ.
      Kia bọn Thoa, Ngọc, Hoa, Xạ đều là những kẻ chăng lưới, đào bẫy để cám dỗ hãm hại người vậy.”

      Vì thế cầm bút chép lại bài thơ thất ngôn kia:

      “Bỗng dưng múa bút ấy kìa ai
      Tập tọng Nam Hoa học mấy lời
      Chẳng biết tự mình kiến thức
      Lại đem lời xấu vội chê người!”

      Xong bỏ bút lại, thỉnh an lão thái thái.

      chuyện sinh nhật Bảo Thoa, Tương Vân mang theo ít đồ nữ hồng nàng làm ở Sử gia, tính đem tặng làm lễ vật mừng sinh nhật Bảo Thoa. Lão thái thái cũng thích nàng ổn trọng chín chắn, bỏ ra hai mươi lượng bạc để Phượng tỷ làm lễ sinh nhật cho nàng.

      Đến ngày hai mươi mốt, trong nhà tổ chức buổi xem kịch, cũng có khách lạ, chỉ có dì Tiết, Bảo Thoa, Tương Vân.

      Lão thái thái để Bảo Thoa chọn vở trước, Bảo Thoa dựa theo sở thích của lão thái thái, chọn vở trong Tây Du Kí. Sau đó mới đến mọi người chọn. Các vở cứ lần lượt mà diễn. Đến khi tiệc rượu bắt đầu, lão thái thái lại bảo Bảo Thoa chọn kịch, nàng chấm “Lỗ Trí Thâm say rượu làm nhộn ở núi Ngũ Đài.”

      Bảo Ngọc ghét nhất nghe những vở hát ầm ĩ, thấy nàng chọn vở này có vẻ vui, liền oán trách mấy câu.

      Bảo Thoa bèn chỉ cho chỗ hay của vở kịch, lại đọc bài văn “Kí sinh thảo”, nguyên là lời hát của vở diễn, mới cảm thấy hay, ta ở cạnh nghe cũng cảm thấy thú vị.

      hùng lau nước mắt,
      Tử sĩ tiếc chi nhà.
      Lạy di đà, cắt tóc dưới toà sen Phật.
      Hết duyên pháp, chớp mắt thành ly biệt,
      Trần trùi trụi, về vướng víu.
      Tìm đâu tá, nón mưa áo khói mình ?
      Mặc kệ ta, giày rơm bát vỡ theo duyên đến!”

      Tan diễn, Giả mẫu thích hai đứa bé đóng vai nữ và vai hề, liền sai người gọi vào, đứa mới chín tuổi, đứa mười . Mọi người đều bảo đáng thương, Giả mẫu thở dài, bảo người đem đồ ăn và hai quan tiền thưởng cho chúng.

      Phượng tỷ đến bên cạnh người đứa bé đóng vai nữ, cười : “Đứa này hoá trang rất giống người, mọi người biết là ai ?”

      Ta biết Phượng tỷ lại lôi ta ra trêu chọc, hài tử này quả cùng Đại Ngọc có vài phần tương tự. Người khác biết ý , chỉ có Tương Vân thiếu tâm nhãn, nghĩ ngợi nhiều thốt ra: “Là giống Lâm tỷ tỷ.”

      Mọi người nghe xong cười rộ, ta cũng mỉm cười: “ ? Ta đến nhìn xem!”, rồi gọi đứa trẻ đến bên cạnh, nắm tay nó ngắm nghía. Đứa trẻ này xem ra số mệnh cũng vất vả, ta thầm thở dài, cười với lão thái thái: “Lão thái thái, nếu giống như vậy, con cũng phải thưởng cho nàng chút!”

      Lão thái thái vui vẻ đáp: “Thưởng thế nào tuỳ ý con.”

      Lão thái thái vừa dứt lời, Tử Quyên liền cầm phong bao đưa lại, ta đưa cho nó. Đứa bé định dập đầu tạ, bị ta kéo lại: “Ta lớn hơn ngươi bao nhiêu, lễ này nhận nổi, ngươi ra khấu đầu với lão thái thái là được.”

      Lão tổ tông thấy vậy càng hài lòng, tiệc rượu kết thúc vui vẻ.

      Vốn dĩ nghĩ ta cùng Bảo Thoa ngày thường cũng thân thiết, muốn cùng nàng mừng sinh nhật riêng. ngờ hôm nay lại kết thúc muộn thế này, đành phải thôi, chỉ tặng cho nàng túi hương ta mới làm gần đây. Ta bình thường chỉ hay đọc sách, ít khi làm mấy thứ này. Đồ nữ hồng làm rất mất thời gian, rèn luyện kiên nhẫn là chính, mấy món đồ này làm ta tốn ít công sức. Bảo Thoa biết tính ta, hiểu để có túi hương này đưa cho nàng là muôn vàn khó khăn, cho nên cũng rất hoan hỉ.

      Tối đó, biết Bảo Ngọc cùng Tương Vân lại cãi nhau cái gì, Tương Vân đòi về nhà, bị ta giữ lại, căm giận trốn trong phòng ta. lúc sau, Bảo Ngọc đến, Tương Vân thèm nhìn đến . Muốn chuyện với ta, ta lại thấy khuya, bèn ngăn: “Có chuyện gì để mai .”

      Bảo Ngọc có chút mất hứng, ta cũng để tâm. Hài tử cũng lớn rồi, nên quá dung túng như trước đây.

      Hôm sau, Tập Nhân đến tìm ta, đưa cho ta tờ giấy Bảo Ngọc viết gì đó, còn Bảo Ngọc ở trong phòng nghe ai chuyện. Hoá ra là vài câu kệ, ta cầm lấy đưa cho Tương Vân, lúc đó Bảo Thoa cũng đến, chúng ta cùng nhau xem:

      “Người chứng, ta chứng, lòng chứng, ý chứng.
      có chứng, mới gọi là chứng.
      có gì chứng, mới là chỗ đứng.”

      Bên dưới còn có khúc “Kí sinh thảo”:

      phải ta phải người,
      Theo ai nhưng chẳng biết ai?
      Tha hồ lại vướng mắc,
      Vui vẻ hão huyền thôi cũng mặc.
      Thân sơ ai có kể làm chi!
      Trước đây lận đận bởi duyên gì?
      Bây giờ nghĩ lại vô vị!”

      Bảo Thoa vừa thấy, ngay: “Hỏng rồi, lại nghĩ ra cái gì rồi. Đều tại ta hôm qua đọc Kí sinh thảo cho mà gây hoạ. Sáng mai gia hoả này ăn khùng điên, lại thành ta đầu sỏ mất thôi.” xong cho người đốt tờ giấy này .

      Ta cản, còn nhớ Đại Ngọc cũng vì chuyện này mà châm chọc Bảo Ngọc mấy câu, liền dắt tay các nàng : “ theo muội, muội có biện pháp.”

      rồi cùng đến phòng của Bảo Ngọc, lấy vài câu hỏi : “Bảo Ngọc, muội hỏi huynh, quý nhất là “bảo”, bền nhất là “ngọc”, huynh có gì quý, có gì bền?”

      chẳng qua giận dỗi chúng ta có để ý đến , nay thấy chúng ta đều đến chuyện, trong lòng cũng hoan hỉ. Bị ta mấy câu càng thốt lên lời, liền hồ đồ mấy câu đó là đùa giỡn mà thôi. xong, bốn người lại hoà hảo thân mật như cũ.

      Chợt có người đến báo, nương nương làm câu đố đèn, lão gia cho gọi chúng ta đến đoán. Còn mỗi người làm câu đố đưa vào trong cung. Chúng ta nghe xong, đều đến phòng lão thái thái. Câu đố viết ở cái đèn lụa trắng, tiểu thái giám còn : “Các vị tiểu thư đoán xong cần ra, chỉ viết giấy, đồng loạt đưa vào cung, nương nương muốn tự xem.”

      Bọn ta nhìn kĩ, là bốn câu thơ bảy chữ, có cái gì mới lạ. Đoán xong, viết lên giấy, mấy kiểu đố đèn này ta thạo, may có phong nguyệt bảo giám, việc đạo văn cũng suôn sẻ.

      Mọi người đều viết ra giấy, gấp lại để lên khay cho thái giám mang vào cung.

      Buổi chiều, thấy thái giám quay lại truyền khẩu dụ, trừ Nghênh Xuân và Giả Hoàn, mọi người đều đoán đúng. Lại đem đáp án Nguyên phi đoán câu đố của mọi người, có đúng có sai. Còn Giả Hoàn làm câu đố có nghĩa, cho nên đoán. Giả Hoàn hậm hực, bất quá ta vốn ưa mẹ con Triệu di nương, cho nên cũng buồn quan tâm.

      Lão thái thái thấy Nguyên Xuân có hứng, liền sai người làm cái đèn lớn, viết hết những câu đố của mọi người lên đó để cùng đoán.

      Giả Chính tan triều, thấy lão thái thái vui vẻ, cũng liền tới góp vui. Bọn tỷ muội cùng Bảo Ngọc thấy Giả Chính, bèn cẩn thận lễ nghi. Rượu uống được ba tuần, Giả mẫu liền giục về nghỉ.

      Giả Chính muốn dỗ mẫu thân vui vẻ, cũng qua đoán mấy câu đố ghi đèn. Giả Chính đoán hết lượt, rồi trầm mặc . Ta biết, cảm thấy chúng ta ra câu đố bình thường, cho nên trong lòng buồn bực vui. Lão thái thái lại khuyên nghỉ, liền . Kì , Giả Chính là người linh mẫn, dự cảm được hồi phong ba sắp đến. Chỉ là cứ mặc kệ như vậy, nếu quan tâm chút, Giả phủ cũng đến mức mục nát nhanh như vậy.

      Mấy ngày sau, Nguyên Xuân hạ chỉ, cho tỷ muội cùng Bảo Ngọc đến ở trong Đại Hoa viên. Chúng ta có thể tự chọn vườn, đương nhiên ta phải ở Tiêu Tương quán, khung cảnh cũng rất hợp, thanh u yên tĩnh, đằng sau có vườn trúc, ta muốn luyện kiếm cũng tiện.

      Ngày qua ngày, mỗi đêm đều chăm chỉ học tập trong mộng, các dạng bệnh lí cũng tăng lên. Từng căn bệnh ngày càng phức tạp, bệnh chứng ngày nhiều, đôi lúc bị loạn. Ta chỉ có thể đọc càng nhiều sách càng tốt.

      ngày, phong nguyệt bảo giám chỉ thị ta ra vườn táng hoa, ta đọc dòng chữ mặt gương mà đen mặt. Nhưng đây là việc làm tiêu biểu của Lâm Đại Ngọc, được. Cầm túi the, vai vác cuốc, cầm chổi lại quét được ít hoa rơi nền đất, đến bên dòng suối , thấy Bảo Ngọc tay cầm sách, tay thả hoa vào trong nước. Ta biết, là đọc “Tây sương kí”, nhưng cũng phá, càng hứng thú. người đại kiến thức rộng rãi, sao có thể để ý quyển sách bị coi là sách bất chính cổ đại.

      Bảo Ngọc thấy ta táng hoa cũng rất cao hứng, liền cùng ta thu thập hoa chôn xuống đất.

      Ta diễn xong màn này, thuận lợi về.

      Lúc ta ở đại, cảnh táng hoa này cũng thấy rất lãng mạn duy mĩ.

      Chỉ là tại, y thuật chưa học xong, võ công cũng dang dở, tương lai còn phải tính toán nhiều. Hơn nữa, cũng lấy đâu ra lắm tâm tư như Đại Ngọc, cho nên hoa rơi hoa rụng gì cũng nhìn ra thương cảm hay tủi phận gì hết. Được chỉ thị làm việc này, khiến ta cảm thấy giống hài kịch nhiều hơn.

      cười mình, liền thấy Hương Lăng đến tìm, Phượng tỷ đến, Tử Quyên cũng tìm, liền vội trở về.

      *Những tình tiết trong truyện nguyên bản thuộc chương 18 – 23 trong Hồng Lâu Mộng, mọi người nên đọc để hiểu thêm, nhất là chương 22, viết về những câu đố đèn, hiểu vì sao Giả Chính vui. Mình có link ở đây. Mấy bản dịch thơ mình chỉ dùng lại thôi. Dạo này truyện bắt đầu về cuộc sống của Đại Ngọc ở Giả phủ, thơ cũng nhiều lên, lại phải ngồi đọc nguyên bản để tìm mấy bài thơ dịch cho đúng, mệt chết người ta mà.
      thuyt thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 17

      Bảo Ngọc dự sinh nhật bà Vương Tử Đằng về, ở phòng Vương phu nhân bị Giả Hoàn giở trò xấu, cố ý hất dầu đốt vào mặt . Giả Hoàn tưởng có thể làm Bảo Ngọc bị loà, may mà Bảo Ngọc tránh được. Ta vốn quên có việc này, hôm đó vào phòng thấy mặt xoa đầy thuốc mỡ, mới nhớ ra.

      Liền đó cũng nhớ tới sau đó, dì Triệu bày mưu cùng Mã đạo bà hãm hại Bảo Ngọc và Phượng tỷ. Dù sao lão hoà thượng kia cũng đến cứu giúp, đến lượt ta lo lắng.

      Chỉ là dì Triệu cùng Mã đạo bà kia, nhơn nhơn làm điều tà ác khiến ta khó chịu. Ta vô cùng ghét dì Triệu này, bà ta cũng phải nhân vật chính của Hồng Lâu Mộng, vậy chắc ta nhúng tay sửa hai tình tiết cũng sao, đúng ?

      Dì Triệu giờ phút này chỉ mưu hãm hại hai mạng người, tương lai còn khiến Thám Xuân chịu ít uỷ khuất. Hơn nữa, Giả Hoàn do mụ dạy dỗ cũng xấu xa kém.

      Trở về cẩn thận suy tính, phải làm sao vô thanh vô tức loại được bà ta? Ta nhớ , lúc dì Triệu cùng Mã đạo bà bàn việc mờ ám xong, có nha hoàn bên người của Vương phu nhân đến tìm.

      Nếu để Bảo Ngọc và Phượng tỷ biết trước việc này, hai người bọn họ ra, sợ là ai tin, vì dù sao họ cũng là người bị hại.

      Vậy để Vương phu nhân hoặc lão thái thái phát ra là được.

      Cho nên, hôm Mã đạo bà đến tìm, ta bèn bám chặt lấy lão thái thái.

      Đợi đạo bà kia rồi, ta mới : “Lão tổ tông, con muốn nhờ đạo bà đó cúng cho phụ thân mẫu thân lần.”

      Lão tổ tông gật đầu: “Được, chuyện cúng bái là nên làm. Uyên Ương, ngươi mời đạo bà kia lại đây, có lẽ bà ấy còn ở viện nào đấy chuyện chăng?”

      Ta lại cười, : “Cũng cần gọi bà ấy làm gì, con có vài lượng bạc ở đây, nhờ Uyên Ương đưa cho bà ấy là được.”

      “Vậy cũng được, Uyên Ương, làm .”

      Uyên Ương gật đầu, rồi nhận bạc trong tay ta.

      Vương phu nhân lúc đó cũng có việc cần tìm Triệu di nương, bèn bảo nha hoàn bên người theo Uyên Ương tìm dì Triệu.

      Việc này, ta muốn liên quan gì đến mình, cho nên thể thiết kế quá tinh vi, Uyên Ương có nghe được lời bọn họ hay còn chờ ý trời thôi. Dù sao nếu lần này được, ta lại làm lần nữa, kiểu gì cũng có cơ hội trừng trị dì Triệu lần.

      Ôm lão thái thái lát, thấy Uyên Ương và nha hoàn của Vương phu nhân dẫn Triệu di nương lại đây. Thất bại sao? Ta thầm đoán, sao, thời gian còn dài.

      Ta mệt, lão thái thái vội cho người đưa về phòng. Về phòng cũng chỉ ngồi đọc sách thuốc, chuyện vừa rồi rất nhanh ném qua bên.

      Nhưng đến tối, lão thái thái truyền lời chúng ta tự mình ăn cơm, cũng ai biết xảy ra chuyện gì, đám hậu bối đều thắc mắc. Ta hoài nghi, có phải Uyên Ương nghe được hay ? Dù sao việc lớn như thế, rất nhanh lan khắp phủ, ta sớm biết thôi.

      Ngày hôm sau, sáng sớm Triệu di nương còn giả bộ đến thăm Bảo Ngọc, mụ vừa khỏi, Bảo Ngọc liền lên cơn mê sảng. Nhưng ta ngờ là tình lại đột ngột chuyển biến, phòng ở Triệu di nương bị lục soát, hai hình nộm ếm bùa Phượng tỷ và Bảo Ngọc đều phát , chờ lão hoà thượng kia xuất , bệnh điên của Bảo Ngọc tự động chấm dứt.

      Giả phủ náo loạn trận, Lý Hoàn giữ chặt bọn tỷ muội chúng ta ở trong Đại Hoa Viên, hề cho ló mặt ra.

      Bảo Ngọc cũng được đưa về bên người lão tổ tông.

      Chuyện xảy ra hơn tháng, người hầu của dì Triệu đều bị bán ra ngoài, còn dì Triệu biết chịu hình phạt gì, hề xuất trước mặt chúng ta nữa, khắp nơi đều là người của lão thái thái hoặc Phượng tỷ.

      Giả Hoàn bây giờ hoàn toàn do Vương phu nhân trông coi.

      Sau nghe Tử Quyên dò hỏi mới biết, Uyên Ương và nha hoàn nữa thấy dì Triệu lén lút ở cửa, cảm thấy khả nghi, mới lén lại gần, ngờ lại nghe thấy bọn họ thương lượng chuyện xấu, nhưng lúc ấy dám lộ ra, chỉ chờ họ thương lượng xong mới đánh động, Cũng may, hai người đều có bản lĩnh, mặt hề lộ ra bất thường.

      Bởi vì việc có liên quan đến Bảo Ngọc và Phượng tỷ, cho nên tối qua hai người mới bàn bạc rồi cùng quỳ trước mặt lão thái thái và Vương phu nhân bẩm báo chuyện này.

      Lúc ấy, lão thái thái giận đến phát run, định lập tức cho người bắt dì Triệu, nhưng Vương phu nhân cản lại, chờ Giả Chính trở về thương lượng chút. có chứng cứ cũng tiện bắt người.

      Giả Chính hạ triều, đến thỉnh an lão thái thái cũng biết chuyện này. Dì Triệu dù sao cũng là mẹ của Thám Xuân và Giả Hoàn, cũng muốn khiến mụ còn mặt mũi, liền quyết định đợi dì Triệu ra ngoài, lặng lẽ cho người vào lục soát xem sao. ngờ tới, bên này vừa tiến vào lục soát, bên kia Mã đạo bà làm phép, khiến Bảo Ngọc và Phượng tỷ phát bệnh.

      Vốn Giả Chính và Vương phu nhân tin việc này lắm, tại sờ sờ trước mắt, còn có cái gì nghi vấn nữa. Lập tức cho người tới bắt Mã đạo bà, có mụ làm phép, đám Bảo Ngọc tự nhiên khỏi bệnh.

      Mã đạo bà bị giải quan phủ, trị theo vương pháp.

      Giả Chính luôn có chút thiên vị dì Triệu, lúc này chứng cớ rành rành, cũng thể gì hơn. Tuy rằng thích Bảo Ngọc, nhưng dù sao vẫn là con ruột. Huống hồ, lão thái thái và Vương phu nhân khóc nháo ầm ĩ, đành phải phạt dì Triệu được xuất môn, việc giáo dục Giả Hoàn được nhúng tay vào.

      Sau khi xảy ra chuyện này, Thám Xuân vô cùng suy sụp. Ta cũng có chút áy náy, lúc làm chuyện này chưa nghĩ đến cảm nhận của nàng. Vì thế thường xuất an ủi khuyên nhủ, nàng cũng là người lạc quan, dần dần để ở trong lòng. Bởi vì Triệu di nương thể dạy con, cho nên Vương phu nhân có thể danh chính ngôn thuận nhận Thám Xuân về bên mình. Nàng vẫn thích Thám Xuân, nhưng ngại dì Triệu, cho nên trước giờ ngoài mặt chỉ lạnh tanh. Thám Xuân cũng sớm muốn gần gũi Vương phu nhân, chỉ là sợ mang tiếng ghét bỏ mẹ đẻ, đối với nàng tại có thể là trong hoạ có phúc.

      Dì Triệu trong Hồng Lâu Mộng, là kẻ hồ đồ nhưng lại ngoan tâm. Đối với Thám Xuân là nữ nhi do chính mình đẻ ra, thương còn bằng nửa Vương phu nhân, cho nên kết cục như vậy, ta thấy cũng ổn thoả.

      Qua việc này, Uyên Ương và nha hoàn kia đương nhiên càng được tín nhiệm. Kế hoạch lần này của ta hoàn toàn là nhờ may mắn mà thành , việc có thể vừa vặn nghe thấy kế hoạch của bọn họ hay ta thể quyết định được. Ta như vậy, tính là nghịch thiên ý ?

      hôm, có người hầu đến báo Giả Chính cho gọi, Bảo Ngọc run rẩy rời . Sau đó đến tối cũng có tin tức gì về, ta bèn khoác áo đến Di Hồng viện. Thấy cửa đóng, liền gọi, nghe thấy Tình Văn buồn bực trả lời: “Ngủ cả rồi, mai lại đến .”

      Ta ngẩn ra, buồn cười, đến màn này rồi sao? Tình Văn kiên nhẫn, Đại Ngọc nhìn thấy Bảo Thoa từ Di Hồng viện bước ra, liền suy nghĩ lung tung, tốn ít nước mắt đâu.

      Nhưng ông trời buông tha ta, hôm sau phong nguyệt bảo giám chỉ thị ta phải táng hoa, chưa hết, còn phải ngâm đoạn “Táng hoa từ”, may mà phải lưu lại nước mắt khóc than gì cả. Nguyên văn là Đại Ngọc vì Tình Văn mà đau lòng, nhưng ta là gì có, tại lấy đâu ra nước mắt? Phiền phức…

      Bất quá, nhiệm vụ vẫn phải làm, mấy tỷ muội tụ chỗ chơi đùa, ta lại phải tránh , trốn chỗ làm trò lãng mạn này, thầm nghĩ mau mau làm cho xong, tìm mọi người vui vẻ mới tốt.

      Nhưng đoạn thơ này rất hay, đến lúc đọc, bất tri bất giác lại nhập tâm, giống như diễn viên hoá thân vào nhân vật của mình vậy.

      “Hoa bay hoa rụng ngập trời

      Hồng phai hương lạt ai người thương hoa

      Đài xuân tơ rủ la đà,

      Rèm thêu bông khẽ đập qua bên ngoài.

      Kia trong khuê các có người,

      Tiếc xuân lòng những ngậm ngùi vẩn vơ.

      Vác vai rảo bước bước ra,

      Lòng nào nỡ dẫm lên hoa thế này?

      Vỏ du tơ liễu đẹp thay,

      Mặc cho đào rụng, lý bay đó mà.

      Sang năm đào lý trổ hoa,

      Sang năm buồng gấm biết là còn ai?

      Tháng ba tổ xây rồi,

      xà hỏi én quen người hay ?

      Sang năm hoa lại đâm bông,

      Biết đâu người vắng lầu hồng, còn trơ?

      Ba trăm sáu chục thoi đưa,

      Gươm sương dao gió những chờ đâu đây.

      Tốt tươi xuân được mấy ngày,

      Chốc đà phiêu dạt, bèo mây thêm sầu.

      Nở rồi lại rụng đâu,

      Người chôn hoa những rầu rầu đòi cơn.

      Cầm mai lệ lại ngầm tuôn,

      Dây cành trụi hãy còn máu rơi.

      Chiều hôm quyên lặng tiếng rồi,

      Vác mai về đóng cửa ngoài buồn tênh.

      Ngả người trước ngọn đèn xanh,

      Ngoài song mưa tạt, bên mình chăn đơn.

      Mình sao vơ vẩn từng cơn?

      Thương xuân chi nữa, lại hờn xuân chi?

      Thương khi đến, hờn khi ,

      Đến lừ lừ đến, lỳ lỳ .

      Ngoài sân tiếng khóc rầm rì,

      Chẳng hồn hoa đấy, cũng là hồn chim.

      Hồn kia lảng vảng khôn tìm,

      Chim càng lặng lẽ, hoa thêm sượng sùng.

      Thân này muốn vẫy vùng đôi cánh,

      Nơi chân trời liệng cánh hoa chơi!

      Nào đâu là chỗ chân trời,

      Nào đâu là chỗ có đồi chôn hoa?

      Sẵn túi gấm ta đành nhặt lấy,

      Chọn nơi cao che đậy hương tàn.

      Thân kia trong sạch muôn vàn,

      Đừng cho rơi xuống ngập tràn bùn nhơ.

      Giờ hoa rụng có ta chôn cất,

      Chôn thân ta chưa biết bao giờ.

      Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ,

      Sau này ta chết ai là người chôn?

      Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn,

      Cũng là khi khách hồng nhan về già.

      Hồng nhan thấm thoắt xuân qua,

      Hoa tàn người vắng ai mà biết ai!”

      (bản dịch của nhóm dịch Vũ Bội Hoàng)

      Đọc xong cũng tự cảm thán phen, trong lòng lại thấy may mắn vì chạm mặt người nào, xoay người tính rời , lại nghe thấy tiếng Bảo Ngọc từ sau sườn núi giả: “Lâm muội muội, sao tự nhiên muội lại đọc ra câu thơ bi thương như thế? Có chuyện gì sao?” xong, người cũng xuất . “Thơ rất hay, nhưng quá mức bi thương.”

      Ta cười lắc đầu: “Cũng có gì, chỉ là thấy hoa rụng mà cảm thán thôi. Huynh sao lại ở chỗ này?”

      rốt cuộc vẫn là hài tử, lại biết bản tính ta phải loại hay ai oán, lập tức nghi ngờ gì tin ngay.

      “Sáng hôm nay thấy muội, đám chị em đều ở trong vườn chơi đấy, chúng ta cũng .”

      Gật đầu, liền cùng bước .

      Mấy hôm sau, Nguyên Xuân ở trong cung ban cho nữ quyến ở nhà ít đồ, lần này, Bảo Ngọc và Bảo Thoa được giống nhau, ta và đám tỷ muội so với bọn kém phần.

      Mấy thứ này ta vốn để trong lòng, nhưng Bảo Ngọc thấy phần của ta và bất đồng, lại sinh chuyện, đem mấy đồ được ban đến bảo ta chọn mấy thứ. Nguyên bản Đại Ngọc vì thế càng thêm giận, ta lúc này lại chỉ thấy trẻ con, ai để mấy thứ này vào mắt chứ? Ta liền biết điều chọn cây trâm phượng, còn lại đều sai người đưa lại cho , ta cảm ơn. Nếu ta cần, biết Bảo Ngọc còn muốn ầm ĩ bao lâu.

      thấy ta lấy món, liền tin rằng ta chưa từng đa tâm, cũng bỏ qua việc này.

      Từ chỗ lão thái thái trở về, liền gặp màn Bảo Ngọc say mê nhìn cổ tay Bảo Thoa .

      Bảo Thoa trời sinh da thịt nõn nà, lại sống trong nhung lụa, cổ tay rất đẹp, Bảo Ngọc nhìn đến ngây ngốc, quên cầm chuỗi hạt nàng đưa.

      Đại Ngọc cũng vì thế mà có cớ châm chọc chút.

      Ta lại ngại phiền toái, bọn họ giờ mà thấy ta, lại xấu hổ, đành phải lui xuống, trở lại tiền viện đứng tạm lát.

      Dạo này cuộc sống chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Phiền toái!

      *Nội dung chương này dựa vào nguyên bản Hồng Lâu Mộng từ chương 25 đến chương 28. Bạn nếu cảm thấy tình tiết quá nhanh hoặc khó hiểu có thể đọc các chương trong nguyên tác để nắm được mạch truyện.

      *Mã đạo bà là thầy cúng, xúi giục dì Triệu dùng hình nộm để trù ếm Bảo Ngọc và Vương Hy Phượng phát điên (chương 25)

      *Bài thơ “Táng hoa từ” rất hay, mỗi tội ngồi gõ thơ rất mệt.~~~~~~(@”@)
      hoàithuyt thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 18

      Đợi được chốc, Phượng tỷ biết từ đâu lại đây, lôi kéo tay ta vào trong nhà, là có việc muốn bàn. vào thấy Bảo Ngọc cầm chuỗi hạt ngắm nghía, mà Bảo Thoa cũng khôi phục bộ dáng thường ngày. Phượng tỷ kéo ta ngồi xuống bên cạnh, liền chuyện mùng này làm lễ chay ở quán Thanh Hư, mời đám Bảo Thoa, Bảo Ngọc và ta xem hát.

      Lão thái thái rất hứng thú, lập tức quyết định đưa tất cả chúng ta cùng . Ta kì có hứng thú, mặc dù mấy năm nay đều ở lỳ trong phủ trong ra ngoài, nhưng đạo quan có gì hay mà xem, còn phải nghe mấy lão đạo sĩ dông dài. Xem hí khúc ta cũng hiểu, chẳng bằng ở nhà đọc sách cho xong, đánh đàn, luyện võ vẫn vui hơn.

      Bất quá, thấy lão thái thái cao hứng như vậy, ta tự nhiên cưỡng lại, chỉ dụi đầu vào lòng bà gật đầu. Bởi vì Vương phu nhân phải tiếp người trong cung do Nguyên Xuân phái ra, cho nên ở nhà, còn lại nữ quyến trong nhà đều tham gia, khiến cho đoàn xe của Giả phủ náo nhiệt vô cùng. Ta và Bảo Thoa ngồi chung cái xe ngựa, qua rèm cửa có thể thấy được chút cảnh sắc bên đường, quả người đứng xem đông nghịt, so với ngày thường càng thêm phồn hoa, ồn ã.

      Đến quán Thanh Hư, liền có vị Trương lão đạo sĩ, ngày trước là “thế thân” của Vinh quốc công, tiến lại thỉnh an, đống cát tường này nọ, còn khen Bảo Ngọc giống hệt Đức quốc công ngày trước. Ta chỉ cười thầm, năm đó nếu Vinh quốc công cũng có tính tình giống Bảo Ngọc, đừng là công danh lợi lộc gì, ngay cả gia nghiệp chưa chắc giữ nổi.

      *thế thân: ngày trước nhà quyền quý muốn tu đạo nhưng vướng thân phận, có thể tìm người tu thay, gọi là thế thân.

      Lão đạo sĩ mượn miếng ngọc thiêng của Bảo Ngọc ra ngoài cho đám đạo sĩ xem, lát sau quay lại mang theo khay đầy đồ hạ lễ đưa cho Bảo Ngọc. Trong đó có con kì lân vàng, con kì lân này nếu đặt cạnh con kì lân của Sử Tương Vân xứng là đôi. Bảo Ngọc nhìn quen mắt, nhất thời nhớ ra được, hoang mang. Ta tuy biết nhưng mở miệng, ngược lại là Bảo Thoa nhớ ra, : “Cái này Sử muội muội cũng có con, chỉ là hơn thế này chút.”

      Ta gật gật đầu, lão thái thái cũng : “Quả Tương Vân cũng có con.”

      Bảo Ngọc nghe vậy liền lặng lẽ cất vào ngực áo, có lẽ muốn tìm thời gian đem khoe với Tương Vân . Tuổi cũng lớn rồi, mà chỉ biết để tâm mấy việc trẻ con. trách Giả Chính hài lòng. Ta cần phải có tư tưởng ham cầu danh lợi, nhưng nam tử phải biết tự lập mới được. biết lo cho ngày sau, chỉ lo phóng túng hưởng thụ, cả ngày vui đùa bên người đám tỷ muội, khiến ta thất vọng. Ngay cả người hồ nháo như Tiết Bàn còn có công việc buôn bán, Bảo Ngọc cái gì cũng biết, chỉ phong hoa tuyết nguyệt là giỏi.

      Nếu là vì giáo dục, ai chả chịu giáo dục như thế. Giả Liễn cũng vậy, thậm chí ngay cả nữ tử như Phượng tỷ hay Thám Xuân, các nàng là khuê nữ, còn được giữ gìn hơn nhiều, cũng giống , yếu đuối như vậy.

      nghĩ, Trương đạo sĩ bắt đầu mai mối cho Bảo Ngọc. Bảo Ngọc rất tức giận, lại lén nhìn thái độ của ta. Ơ hay! Nhìn ta làm gì? Ta bình thường đều ràng, giữ gìn, làm gì khiến hiểu lầm nọ kia, đối xử với như huynh muội bình thường, so với đám Thám Xuân là như nhau, nhiều phần, cũng ít phân. nhìn ta, trong mắt phải lo sợ ta sinh khí, mà như là…chờ đợi? Chờ đợi cái gì? Chờ đợi ta để tâm hôn của sao? Đương nhiên thể, ta biết ở thế giới này chỉ là lịch kiếp của vị tiên, kết cục của , của Đại Ngọc ta đều thấy. Thậm chí, là kết cục của cả Giả phủ…

      Ở Giả gia nhiều năm, cùng bọn họ sinh hoạt, bọn họ quan tâm chăm sóc ta rất nhiều, ta cũng luôn tận lực mà đền đáp. Nhưng ta vẫn hiểu được, ta thể quấy nhiễu vận mệnh của bọn họ, ta chỉ là người ngoài, ngày nào đó rời , bởi vậy luôn giữ khoảng cách. Đối xử với ai cũng như nhau, sau này đỡ nhiều phiền phức.

      Dù có mang tiếng là lạnh lùng nữa, ta cũng để mình sa lầy. Nếu biết kết cục, ai lại tự nguyện để mình trầm luân. Ngoại trừ lão thái thái là người ta nỡ nhất, cùng với vài tỷ muội, những người khác, đều là kẻ qua đường thôi.

      Lạnh lùng cũng được, ích kỉ cũng chẳng sao, ta nếu là người như thế, cứ thế mà sống nốt kiếp này. Ta biết, mình thể thay đổi vận mệnh của Giả phủ, hơn nữa ngay từ đầu có giao hẹn với lão hoà thượng, chuyện này là chuyện ta quản nổi từ lâu rồi.

      Mà cái lão đạo sĩ kia thức thời. Có nhiều nương ở đây như vậy, lại động đến việc hôn nhân của Bảo Ngọc, lão thái thái đương nhiên từ chối. Nếu kín đáo riêng với lão thái thái, bà có thể cho người hỏi thăm nương kia tốt xấu ra làm sao, việc còn có cơ hội thành công. Ngay tại chỗ này công khai như vậy, lão thái thái sao đồng ý được, dù sao cũng phải thú thiếp mà ai tiến cử cũng nhận.

      Nếu nghiêm túc mà , nguyên nhân khiến Giả phủ sụp đổ chính là bắt đầu từ việc đầu tư chính trị thất bại. [ mà Nguyên Xuân thông qua bán đứng Tần Khả Khanh đạt được quang vinh, giờ làm Hiền Đức phi, Giả gia trong thời gian ngắn phong quang vô hạn. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, nghĩa trung thân vương lão thiên tuổi thầm người ủng hộ vẫn tồn tại, hơn nữa nháo đứng lên Hoàng thượng cũng muốn nhường bọn họ ba phần. Trận này giác trục kết quả, là Hoàng thượng thoái nhượng, này tạo nên Nguyên Xuân tử hoà Giả phủ suy tàn]*

      *[...] đoạn này hơi khó hiểu chút, mình biết vì sao tác giả lại Nguyên Xuân bán đứng Tần Khả Khanh, trong nguyên tác tìm thấy đoạn nào về việc này, càng luận ra nổi ông “nghĩa trung thân vương lão thiên tuổi” là vì thân vương nào, cho nên, nguyên đoạn này, mọi người cứ hiểu là tác giả phân tích nguyên nhân Giả gia lụn bại, kết luận cuối cùng chỉ là do “đầu tư chính trị thất bại”. Dù sao cũng chả quan trọng lắm…^^

      Kể cả ta có muốn như thế, có tác dụng gì đâu?

      Hơn nữa, đám người Giả gia dung túng hạ nhân, cậy quyền cậy thế ức hiếp ít người, trong Hồng Lâu Mộng đều ràng, ta vẫn còn nhớ, phải là chỉ năm ba mạng người.

      Trong phủ cũng có bao nhiêu nữ tử chết minh bạch, như hai chị em họ Vưu ( chị là thiếp của Giả Liễn, bị Phượng Thư dùng kế ép tự tử), Tình Văn, Kim Xuyến, còn bao nhiêu nha hoàn đầy tớ nữa…

      Đồng tình? Ta rốt cuộc nên đồng tình với ai?

      Chính mình gây hoạ chính mình gánh vác thôi.

      Ta chỉ là nữ nhân nho , tại giống như người làm công mà thôi, cái mà ta có thể thay đổi, may ra chỉ có mệnh của ta.

      Quay lại lúc này, Bảo Ngọc nghe thấy Trương đạo sĩ việc cầu thân, trong lòng thoải mái, muốn xem kịch nữa. Ta cũng từ chối tham gia, chỉ do thời tiết nóng bức. Lão thái thái thấy cả hai chúng ta đều , cũng mất hứng.

      Nhưng Bảo Ngọc chính là người biết an phận, luôn luôn gây ra chuyện.

      lần đòi ăn son miệng của Kim Xuyến, may bị Vương phu nhân bắt được, liền đuổi Kim Xuyến về nhà, đây là chuyện.

      hôm khác trời mưa to, bị mắc mưa, Tập Nhân ra mở cửa chậm chút, liền bị đá cho cước, suýt gãy xương sườn, còn thổ ra huyết, đấy là chuyện thứ hai.

      Hùa với Tình Văn hồ nháo, xé quạt mua cười, chính là chuyện thứ ba.

      Ta mặc kệ, chỉ cảm thấy Bảo Ngọc càng lớn càng hư hỏng, trong lòng có chút giận. Dù sao, cũng thể giống như trước đây suốt ngày ở cùng nhau, chỉ tránh ở quán Tiêu Tương đọc sách.

      Nhớ tới Kim Xuyến vì chuyện này mà tự tử, nhưng đây là việc của Vương phu nhân, ta tiện tham gia. Chỉ dặn dò Tử Quyên: “Chị và Kim Xuyến từ lớn lên bên nhau, sau khi được phân về các viện mới phải chia cách. Nay xảy ra chuyện này, Kim Xuyến đương nhiên phải chịu phạt, nhưng theo ta hơn phân nửa là lỗi của Bảo Ngọc. Chị ngầm khuyên nhủ Kim Xuyến, bảo nó được nghĩ quẩn, đợi mợ hết giận, ta nhất định khuyên mợ gọi nó về, bảo nó nghĩ thoáng chút.”

      Tử Quyên vâng dạ rồi .

      Khi trở về, mặt nàng cho vết nước mắt, kể lại: “Lúc nô tỳ đến chỗ Kim Xuyến, Ngọc Xuyến ở cạnh khuyên nhủ rồi, nô tỳ hết những gì nương dặn, Kim Xuyến, Ngọc Xuyến đều cám ơn nương. Chỉ là Kim Xuyến là đứa ngang bướng, nô tỳ hồi mà nó nghe được câu nào, lại khiến nô tỳ ngồi khóc cùng nó lúc. Cha mẹ nó cũng là người hiểu biết, con về biết an ủi, ngược lại toàn những câu khó nghe.”

      Ta nghe xong chỉ yên lặng, có lẽ kết cục là đổi được rồi.

      Tương Vân lại đến Giả phủ chơi, khiến ta có vài phần cao hứng. Ban ngày,nàng loanh quanh trong viện chơi với bọn chị em, tối về lại tìm đến chỗ ta ngủ lại. Bà vú theo Tương Vân oán giận với ta, nương này quá mức ương bướng, nhờ ta quản giáo nàng chút, khiến ta cười thầm trong lòng. Ta thích nàng là ở tính cách này, chẳng lẽ lại muốn ta biến nàng thành Nghênh Xuân thứ hai hay sao?

      Buổi chiều, có bà tử truyền tin tức, Kim Xuyến nhảy xuống giếng tự tử, ta và Tử Quyên bốn mắt nhìn nhau, vẫn thể cản được nàng a! Cảm thấy trong lòng ảm đạm, liền sai Tử Quyên đóng cửa viện tiếp khách, chỉ thân thể ta thoải mái, cần nghỉ ngơi.

      Hôm nay, đương nhiên Giả Chính tình của Kim Xuyến và Kì Quan mà đánh Bảo Ngọc, ta để ý, thứ nhất vì biết việc gì, thứ hai cũng thầm thấy bị như thế là xứng đáng, phải chịu giáo huấn chút, nếu nhận ra mình khiến người khác gặp tai ương thế nào.

      Đến khi Bảo Ngọc bị khiêng về Di Hồng viện, Tử Quyên mới biết tin, đến báo cho ta biết. Cũng thể quá mức vô tình, liền đứng dậy thăm , đến đó thấy lão thái thái khóc đến đỏ cả mắt, vội vàng lại gần hết lòng an ủi bà. Đợi mọi người về hết, ta cũng nán lại làm gì.

      Sau đó ngày, ta ở chỗ Vương phu nhân chuyện với mẹ con dì Tiết, Phượng tỷ đến, Vương phu nhân liền dặn nàng mỗi tháng lấy hai lượng bạc từ tiền tiêu vặt của Vương phu nhân phát cho Tập Nhân, xem như cho Tập Nhân chút mặt mũi.

      Tương Vân biết chuyện, bèn rủ ta đến Di Hồng Viện chúc mừng Tập Nhân. Đến nơi, thấy trong viện im ắng, Tương Vân liền tiến vào sương phòng tìm, cách màn cửa sổ bọn ta thấy Bảo Ngọc ngủ giường, bên cạnh là Bảo Thoa ngồi thêu, bèn lặng lẽ kéo Tương Vân rời . “Đợi lát nữa hẵng quay lại.”

      Tương Vân cũng hiểu ý, liền gật đầu bước theo.

      Lại có ngày, chuyện với Tập Nhân, biết Bảo Ngọc từ nơi nào chạy về, lại sinh chuyện, miệng : “Tôi hôm qua sai rồi, chả trách lão gia mắng tôi “lấy ống nhòm trời, lấy bầu đong biển”. Đêm qua tôi đòi nước mắt của các chị em chỉ để chôn mình tôi, là lầm to. Nước mắt của các chị em phải chỉ dành cho mình tôi đâu. Từ giờ về sau, mỗi người chỉ được hưởng phần nước mắt thuộc về mình thôi.”

      Chắc là Bảo Ngọc thấy tình cảm của Giả Tường và Linh Quan, cho nên mới hiểu nữ hài tử đời này phải chỉ nhìn vào mà sống.

      Ta thầm cười nhạo, cho rằng đàn bà con đời này đều si ngốc như hay sao?

      Cũng để ý mấy lời quàng xiên ấy nữa, chỉ bàn bạc chuyện làm sinh nhật cho dì Tiết

      Mấy ngày sau người nhà Tương Vân đến đón, còn cách nào khác đành phải , ta và Bảo Thoa tiễn nàng ra cửa trước, trước khi nàng kề tai : “Nếu lão thái thái quên muội, nhờ tỷ ở bên nhắc nhở bà chút, để bà sai người đến đón muội sang đây.”

      Thấy ta gật đầu đồng ý, mới lưu luyến rời

      Dạo này, cuộc sống có thể dùng chữ để hình dung, đó là ——– loạn!

      *chương này có thơ thẩn gì hết, phong nguyệt bảo giám à, đừng bắt “Đại Ngọc” làm nhiều quá, nàng mệt, ta cũng mệt a…

      *nội dung chương này dựa vào nguyên tác Hồng Lâu Mộng hồi 33 – 36
      hoàithuyt thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 19

      Gần đây xảy ra chuyện, chuyện lệch khỏi quỹ đạo Hồng Lâu Mộng vô cùng nghiêm trọng, ta cũng hiểu vì sao, nhưng ta, Lâm Đại Ngọc, được Thái hậu tuyên chỉ gọi tiến cung trò chuyện.

      Đây rốt cuộc là làm sao? Lão hoà thượng kia quản sao? Kịch bản sai khác nghiêm trọng như vậy, sau này thể đổ cho ta được a, ta làm gì đến Thái hậu nha!

      Từ cao xuống thấp Giả phủ loạn thành đoàn, ai cũng thể trấn định, kịp hỏi ta chuyện gì, chỉ nhanh nhanh chóng chóng thay y phục cho ta, rồi tống vào cỗ kiệu.

      Kiệu vào cửa cung, đổi người khiêng hai lần, nhưng ta phải ló mặt ra lần nào. Đợi cỗ kiệu dừng lại, lão ma ma vén rèm, vươn tay đỡ ta hạ kiệu.

      Tuy rằng vào kinh vài năm, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp cận hoàng cung. Thoạt nhìn cũng có gì đặc biệt, phòng ở có cao hơn ít, xa hoa hơn ít, số lượng cũng nhiều hơn, màu sắc chủ yếu là đỏ và vàng.

      Nha hoàn trước dẫn đường chỉ mực cúi đầu, bên cạnh có ma ma dìu tay, phía sau còn có vài thái giám cầm đèn lồng, đây là kiểu gì?

      Ta vốn mơ mơ màng màng bị lôi đến đây, càng lúc càng ngạc nhiên. Dọc đường người nào mở miệng câu, ta cũng nín thinh, chỉ biết xem xét tình hình rồi tính tiếp.

      Vào trong phòng, thấy chính vị có vị trung niên nhìn rất uy nghiêm, bên cạnh là lão phụ nhân, ăn mặc sang quý, bên khác đương nhiên là Nam Uyển vương gia. Chẳng lẽ do cái gì, cho nên Thái hậu mới gọi ta tiến cung? Trong lòng thấp thỏm, ngoài mặt vẫn dám để lộ cái gì.

      Thái giám bên cạnh mở lời thông tri, gọi bọn họ là Hoàng thượng, Thái hậu, Vương gia, ta liền quỳ xuống trước hô vạn tuế, sau hô thiên tuế.

      Thái hậu cho người hầu lui xuống, mới bảo ta bình thân.

      Ta vừa đứng lên, bị Thái hậu gọi lại bên người. Tự nhiên kéo tay ta, quan sát lượt, mới hỏi tên tuổi, xuất thân.

      Ta toát mồ hôi…Lại lão bà bà thích nữ tử trẻ tuổi như lão thái thái ở nhà sao?

      Ta cười, chậm rãi trả lời vị lão bà bà quyền thế nhất nước từng vấn đề .

      Bất quá, nếu gọi ta đến, làm sao lại biết xuất thân của ta được.

      Khiến ta bồn chồn.

      Khoé mắt liếc qua, Hoàng đế vẫn có biểu tình gì, mà thần sắc Nam Uyển vương gia càng lúc càng quái dị.

      Rốt cuộc là làm sao vậy?

      nghe Thái hậu khen ta tuổi tài cao, liền có nha hoàn cúi đầu tiến vào dâng trà. Đầu tiên đương nhiên là dâng Hoàng đế, nhưng nha hoàn này lại cho ta cảm giác kì quái, cố nghĩ xem có chỗ nào đúng, liền nghe Hoàng đế hỏi: “Ngươi là người Từ Ninh cung? Sao chưa gặp qua?”

      Bất ngờ, nha hoàn kia lôi từ dưới khay ra thanh chuỷ thủ đâm tới.

      Ta chưa bao giờ biết mình lại có phản xạ nhanh như vậy, dùng Lăng Ba Vi Bộ phi qua, cho nha hoàn kia kích nội lực vào cánh tay, khiến nàng, , là mới đúng, buông rơi con dao. Tay kia của ta tiếp được nó, lúc này ám vệ nội cung xông ra giao đấu. hiểu ám vệ quá kém, hay tên kia võ công cao, cư nhiên giao tranh hồi ngã ngũ.

      Ta chỉ đứng trước mặt Hoàng đế và Thái hậu, nhất thời có chút mờ mịt, biết đây là chuyện gì, cũng thể tin mình lại nhất thời hiển lộ võ công. Vừa rồi, thích khách hành động, ám vệ khẳng định là phản ứng kịp, cho nên hẳn là ta có làm sai. Thái hậu và Hoàng đế cũng truy hỏi.

      Hai ám vệ càng đánh càng dồn thích khách ra cửa, như vậy phải càng cho cơ hội tẩu thoát hay sao? Nếu làm làm cho trót vậy. Ta cầm chuỷ thủ của bay qua, Nam Uyển vương gia tựa hồ muốn cản, hiểu sao lại thôi.

      sợ ta gặp nguy hiểm sao? Còn đối với ta tốt như vậy nữa?

      Lần đầu tiên dùng đến Độc Cửu Kiếm, tuy trong tay là thanh dao , nhưng vẫn hổ là võ học cao thâm, uổng công ta luyện vài năm, rất nhanh chóng thích khách kia bị ta chế trụ.

      Nhưng đột nhiên thế cục đại biến, hai gã ám vệ quay sang công kích ta, ta giật mình lui lại mấy bước.

      Liền nghe thấy Hoàng đế hét lên, có vẻ phẫn nộ, hoá ra là làm phản sao?

      Mới đầu ta muốn đả thương ai, nhưng bọn họ ba người xông vào khiến ta thể xuống tay, cũng chỉ là dùng chuỷ thủ chém qua cánh tay và đùi mà thôi. Sau đó, sắc mặt bọn họ đột nhiên xanh mét, rồi hộc máu mà chết.

      Ta giết người sao? Cuống quýt ném thanh chuỷ thủ xuống đất, ta ngây ngốc đứng chết trân.

      thanh quen thuộc gọi thần trí ta quay trở lại, nhìn thấy Nam Uyển vương gia đứng bên cạnh, nhàng an ủi, lúc đó mới phát cánh tay cầm dao vừa rồi run dữ dội.

      Ta từ từ bình tĩnh lại, phải ta vô ý chém trúng tử huyệt của họ, mà là thanh chuỷ thủ có tẩm kịch độc.

      “Đa tạ Nam Uyển vương gia, Đại Ngọc tốt hơn nhiều rồi.”

      “Hai người quen nhau sao?” Hoàng thượng hỏi.

      Nam Uyển vương gia đáp: “Thần đệ và phụ thân Lâm nương quan hệ rất tốt, lúc trước từng gặp nhau hai lần ở Tô Châu. Chỉ là thần biết quý nhân trong mộng của mẫu hậu lại là Lâm nương.”

      Đây là chuyện gì? Quý nhân?

      Ta chưa kịp nghĩ ra, nhớ tới vừa rồi trước mặt Hoàng đế dụng binh khí là tử tội, vội vàng quỳ xuống nhận lỗi.

      “Lâm nương là nữ nhi dưỡng nơi khuê phòng, phụ thân là quan văn, vì sao lại biết võ công?”

      “Dân nữ từ thân thể đau yếu, lúc ba tuổi có hoà thượng đến , số mệnh của dân nữ sao này có kiếp nạn, muốn dân nữ học võ để độ kiếp. Võ thuật của dân nữ là do dạy, đến khi mẫu thân qua đời, dân nữ đến sống cùng ngoại tổ mẫu mới thôi. Hoà thượng đó còn dặn việc này nhất định để người ngoài biết, cho nên dân nữ chỉ bí mật luyện tập, cũng có ai biết chuyện dân nữ học võ.”

      Đó đương nhiên là trợn mắt dối, làm sao ta dám đây?

      Thái hậu đột nhiên vỗ tay : “ như vậy sao? Trong mơ ta cũng thấy lão hoà thượng, ta hôm nay nhất định phải đón vị tiểu thư họ Lâm trong phủ Vinh Quốc công vào cung, đây là quý nhân giúp Hoàng thượng tránh tai nạn. Ta vốn tin, chỉ thử lần, chừng trong Vinh quốc phủ có ai tên như vậy. ngờ là chỉ có, lại là nương mảnh mai như vậy, còn có thể cứu nạn Hoàng thượng , a di đà phật, là Phật tổ phù hộ Hoàng thượng a.”

      Lại là lão hoà thượng!!!!!

      Ta với ông thề đội trời chung!!!!!!!

      Khuôn mặt Hoàng thượng lúc này mới hơi hoà hoãn lại, sai thị vệ đem mấy thi thể xuống kiểm tra.

      Thấy ta có vẻ bồn chồn, Hoàng đế lại cười: “Lâm nương còn gì nghi vấn?”

      hỏi, ta cũng thẳng thắn: “Hoá ra thị vệ đều ở bên ngoài, vừa rồi sao ngài gọi bọn họ cứu giá?”

      Hoàng đế đáp: “Thích khách kia võ công tồi, thị vệ trong cung võ nghệ chỉ thường thường, cho nên chỉ để ám vệ đối phó, ngờ hai kẻ đó lại làm phản.”

      Hoá ra Hoàng đế này cũng biết quý trọng mạng người nha!

      Thái hậu cầm tay ta, đeo vào cổ tay ta cái vòng mã não, ôn nhu : “Trong mộng, hoà thượng , ngươi vốn phải người ở thế giới chúng ta, cần dùng nghi lễ thế tục để đối đãi với ngươi. Ta chỉ có thể coi ngươi như ngang hàng mà đối đãi. Ta lòng cảm kích ngươi cứu hoàng nhi của ta mạng, vòng xuyến này cũng phải quá quý giá, nhưng biểu đạt lòng thành của ta, hy vọng tiên tử nhận cho.”

      Xem ra lão hoà thượng lại khiến Thái hậu hiểu lầm, ta quả thực phải người ở thế giới này, nhưng cũng tuyệt đối phải tiên tử linh tinh gì đó. Những lời này thể , thôi đành để Thái hậu hiểu sai thôi.

      Ta đáp: “Thái hậu cứ gọi dân nữ là Đại Ngọc, dân nữ cảm tạ Thái hậu ban cho.” xong liền hành lễ tạ ơn.

      Thái hậu gật đầu cười : “Hoàng nhi, ai gia mệt rồi, ta trước, các ngươi được làm tiên tử khó xử. Lão hoà thượng , bất đắc dĩ mới làm lộ thân phận của nàng, phải cho nàng trở về thoả đáng.”

      Vì thế, ba người chúng ta liền tiễn Thái hậu vệ sau viện nghỉ ngơi, rồi đến cung khác chuyện.

      Hoàng đế ban ngồi, Nam Uyển vương gia rất tự nhiên ngồi xuống, ta cũng thuận thế ngồi theo.

      Có thể cùng Hoàng đế cùng ngồi cùng ăn, cái này người ta vẫn bảo cầu còn được.

      Thái độ Hoàng thượng rất ôn hoà, hề lãnh đạm uy nghiêm như lúc trước. Cẩn thận hỏi tướng mạo lão hoà thượng, lại hỏi cuộc sống của ta ở Giả phủ linh tinh…

      Được đại boss hỏi thăm sinh hoạt bình thường, cảm giác…ừ, cũng tệ. Chỉ là vừa rồi còn đao kiếm giao tranh, giờ phút này an nhiên ngồi chuyện phiếm, có vẻ khiến ta theo kịp.

      Thái độ của Nam Uyển vương gia với Hoàng đế cũng rất tuỳ tiện, dù sao cũng là thân huynh đệ.

      Dần dần ta cũng trầm tĩnh lại, bản chất bị trói buộc bởi tôn ti trật tự của thế giới này, cho nên dù trước mặt là Hoàng đế, nhưng biết có nguy hiểm, bèn đỡ đề phòng hơn chút.

      chuyện hồi, Nam Uyển vương gia nhắc nhở Hoàng đế đến lúc đưa ta về, Hoàng đế mới hỏi ta: “Lâm nương có muốn ban thưởng gì ?”

      Cũng chẳng có gì cần, tiền ta thiếu, nữ tử có thể muốn cái gì chứ, cũng thể làm quan.

      Vì thế bèn trả lời: “Dân nữ chỉ xin Hoàng thượng giữ bí mật chuyện dân nữ biết võ công, lão hoà thượng dặn tuyệt đối được để lộ. Hôm nay dân nữ dưới tình thế cấp bách mà sử dụng dao kiếm, xem ra là thiên ý, nhưng dân nữ vẫn muốn giữ kín chuyện này.”

      Hoàng đế gật đầu : “Được. Nhưng có thể cho trẫm biết, kiếp nạn của ngươi là gì?”

      “Dân nữ cũng biết, chỉ biết là vài năm nữa xảy ra. Lúc đó, nếu có thể bình an độ kiếp được tự do, nếu , chỉ có cái chết. Đây đều là lão hoà thượng .”

      “Là như thế sao? Vậy, ngọc bội này ngươi cầm , nếu có việc cần trẫm giúp, trẫm nhất định hỗ trợ.”

      Lại ngọc bội sao? Ta và ngọc bội hoàng thất là có duyên nha!

      Cung kính nhận lấy, cúi đầu tạ ơn, Hoàng đế bèn cho người đưa ta về Giả phủ.

      ….

      Đương kim thiên tử và Nam Uyển vương gia nhìn theo bóng lưng Đại Ngọc, Nam Uyển vương gia chậm rãi kể lại hai lần gặp Đại Ngọc cho Hoàng thượng nghe, chỉ che giấu chuyện Tĩnh Ngôn.

      “Đệ đối với nàng có ý sao?” Hoàng đế hỏi thẳng.

      “Thần đệ chỉ cho rằng nàng là nữ tử đặc biệt, muốn kết giao. Nếu nàng là nam tử, khẳng định là nhân tài hữu dụng.” Nam Uyển vương gia khéo léo né tránh.

      Hoàng thượng cũng cố chấp. “Nàng quả thực có điểm đặc biệt, chỉ tiếc là sinh lầm thân xác.”

      Nam Uyển vương gia : “Thần đệ còn cho rằng Hoàng thượng cho nàng tiến vào hậu cung.”

      Hoàng thượng gật đầu: “Quả thực là muốn, bất kể dung mạo hay phẩm chất đều tốt lắm. Lại là ân nhân cứu mạng. Nhưng trẫm thấy tâm tính nàng tham vinh hoa phú quý, hơn nữa trẫm cũng muốn cưỡng ép nàng. Mẫu hậu dặn phải đưa nàng trở về.”

      Nam Uyển vương gia cũng gật đầu: “Khi nàng còn bé, đệ cũng từng ban ngọc bội hoàng gia cho nàng, nhưng đến lần thứ hai gặp mặt, nàng tìm mọi cách trả lại cho đệ, có thể thấy tâm tính cao thượng.

      “Trẫm cho người để mắt đến nàng, biết cái gọi là kiếp nạn là gì đây? Có thể giúp giúp . Bây giờ theo trẫm giải quyết tên thích khách vừa rồi, xem ra ám vệ cũng phải thanh tẩy lượt.”
      hoàithuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :