1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc - A Đậu (39 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 10

      Các nàng thấy Lý ma ma bị chỉnh tới chỉnh lui, còn dám mở mồm câu nào, chỉ mực dập đầu xin tha thứ.

      Ta nhàng mở miệng : “Cha và nương trước kia là người hiền hậu, bao nhiêu năm các người hầu hạ, chưa từng ngược đãi ai. Tuổi lớn thể làm việc, còn phụng dưỡng các người. Nhưng lũ lòng lang dạ sói các ngươi hồi báo Lâm gia như thế nào? Ta tại , trong vòng mười ngày, khố phòng phải đúng như trong sổ. Đừng nghĩ chạy trốn, Lâm gia neo người, nhưng bằng hữu thiếu, cha ta dù sao cũng từng là tuần muối ngự sử. Chạy hoà thượng chạy được miếu. Các ngươi đều có khế ước bán thân còn nằm trong tay ta, cần đưa đến quan phủ, có dùng gia pháp đánh chết các ngươi cũng phải có đạo lý. Hiểu cả chưa?”

      xong, mặc kệ bọn họ quỳ rạp ở đó, ta nắm tay Tử Quyên, quay về phòng ngủ của phụ thân. Người vẫn còn say giấc, Lục di nương vừa thấy ta liền cười yếu ớt đứng dậy, ta cho nàng ngồi xuống, giọng : “Phụ thân tỉnh lại sai người báo ta tiếng.”

      Thấy nàng gật đầu mới yên tâm mang Tử Quyên về phòng.

      Nhìn phòng ngủ quen thuộc, có vài phần cảm khái, nhiều năm ở trong căn phòng này. Mọi thứ đều y nguyên như lúc trước.

      Tử Quyên đỡ ta ngồi xuống, mới mở miệng : “Tôi vẫn biết nương là người có bản lĩnh, tính tình phóng khoáng. Nay mới biết nương lợi hại. nhàng mấy câu khiến bọn họ sợ hãi thành cái bộ dạng kia.”

      Ta khẽ cười: “Chị cũng mệt rồi, buổi sáng theo ta về cũng chưa có nghỉ ngơi. Nhiều ngày đường, cũng nghỉ .”

      Kỳ , đám bà tử này phải sợ ta, mà sợ quyền lực vẫn nằm trong tay phụ thân. Nếu phụ thân mất rồi, về sau ta có thể trấn áp được các nàng hay , cũng có gì chắc chắn.

      Những người này biến chất, đám thiếu tiền, nhưng vẫn tham lam. Hơn nữa, làm nô bộc lại khi dễ chủ tử, trừ bỏ phụ thân và ta, bọn họ ai cũng để vào mắt. Chắc chắn Lục di nương cùng Vương di nương phải chịu đựng bọn họ rất nhiều. Nếu , thời điểm đem sổ sách giao cho ta, có biểu tình nhõm như vậy.

      Như vậy vẫn chưa xong đâu, ta còn muốn trị thêm mấy người nữa. Bọn họ bình thường chỉ làm ít việc vặt, tiền lĩnh hàng tháng cao hơn người khác , nhưng cơ hội lấy cái này cái kia là được. Lại , kiểu gì trong phủ cũng có kẻ từ trước có cơ hội trộm này trộm nọ, tránh được tị nạnh với đám bà tử kia. Bây giờ người ta thất thế, chắc chắn bỏ qua mà đá thêm cho cước. Quả rất đáng khinh, ta cũng vừa mới nhận ra.

      Ta hỏi vài ma ma kém vế trong nhà, kết quả muốn biết bao nhiêu biết bấy nhiêu. Người này người kia lấy cái gì, họ đều biết cả. Quả nhiên, thường ngày luôn nhìn chằm chằm vào miếng mồi ăn được. Vài người còn xung phong nhận việc giám thị mấy bà tử kia, ta gật đầu, họ đương nhiên vô cùng hứng khởi làm.

      Chẳng có cái gì gọi là hết lòng vì chủ, chỉ là người khác gặp chuyện hay ho cao hứng mà thôi.

      Rất khó hết, dù sao cũng là phương tiện giúp ta làm việc.

      Nếu họ làm quá đáng, ta đáng lý phải tra cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng bọn họ thực rất quá phận, trong khố phòng, có nhiều thứ do tổ tiên thừa kế tước vị nhiều đời để lại, đều là hoàng thượng ban cho, còn có chút hàng mỹ nghệ thượng hạng đều còn. Lưu lại chưa lấy, chỉ còn chút tranh chữ mấy vị danh gia, đám bà tử xem hiểu, cho nên mới bỏ qua.

      Nếu , khố phòng giờ chắc chỉ là căn phòng trống.

      Kỳ , khố phòng ở chỗ này cũng tính là nhiều, lúc chuyển nhà dạo trước, phần lớn vẫn để lại nhà cũ. Trong thư phòng cũ của phụ thân có gian mật thất, đại khái do tổ tông kiến tạo, vô cùng an toàn. Vật phẩm có giá trị , phụ thân đều để lại đó, còn từng mang ta xem, chỉ cho ta cơ quan mở cửa.

      việc trong phủ, ta cũng có kinh động Giả Liễn. Dù sao, cũng chỉ là thân thích bên ngoại, ta nếu có thể tự xử lí, tất yếu cho biết. Ngày thứ hai, thân thể phụ thân khá hơn chút, có thể vì nhìn thấy ta, trong lòng cũng nhõm hơn, cũng có thể là nhờ Trường Sinh Khí ta truyền cho người.

      Giả Liễn nghe tin, liền qua thăm.

      Phụ thân bệnh thành như vậy, ta cũng tránh mặt nữa, trực tiếp ngồi bên cạnh hầu hạ.

      Nha hoàn dâng trà xong, Giả Liễn mới mở miệng : “Dượng nhìn qua tinh thần tốt lắm, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, thân thể nhất định khang phục.”

      Phụ thân mỉm cười gật đầu: “Ta gọi Ngọc nhi về thế này, lại phiền toái hiền chắt lưu lại trong phủ vài ngày.”

      Giả Liễn trong lòng biết phụ thân như đèn cạn dầu, còn gì thể đáp ứng, lập tức gật đầu.

      Thấy phụ thân được mấy câu, bộ dáng như mệt chết , cũng nhiều lời, thêm mấy câu rồi cáo từ ra.

      Ta đưa ra cửa, mở miệng : “Liễn nhị ca, trong phủ có nam đinh, phụ thân lại bệnh nặng. Huynh đường xa đến, nhưng chúng ta thể tiếp đãi chu đáo. Nếu chuyện ăn mặc, chi phí có gì ổn, nhất định phải sai người cho muội biết.

      Giả Liễn nhìn ta cười: “Muội muội cần khách khí, chúng ta vốn là thân thích. Nếu cần giúp gì, xin cứ . Hạ nhân trong phủ mang đến, cũng là theo lệnh của thái thái, đều rất tận tâm, muội cần cứ sai bảo họ, ngại.”

      Ta mỉm cười gật gật đầu, để nha hoàn đưa ra khỏi viện

      Mỗi ngày, ta đều ngồi cùng phụ thân, vừa chuyện, vừa xử lí việc trong nhà, ngày ngày nhàn rỗi thoải mái. Sau vụ ta xử lí đám bà tử thà, bọn hạ nhân dám lười biếng, đều cẩn thận mà làm việc.

      Lục di nương và Vương di nương phải lo chuyện phiền toái trong phủ, ngày ngày chuyên tâm chăm sóc phụ thân, khiến ta rất yên tâm. Thời gian rảnh, đều ở bên cạnh phụ thân đọc sách. Gần đây, ta đọc sách thuốc rất nhiều, tuy rằng tại là vô dụng, nhưng vẫn muốn đọc.

      cần đến mười ngày, ngay hôm sau, ngày thứ ba ta về phủ, toàn bộ những vật phẩm bị mất đều ngoan ngoãn quay lại khố phòng. Xem ra ta đoán đúng, bọn họ căn bản thiếu tiền, chỉ là tham đồ quý giá mà thôi. Đến ngày thứ mười, khố phòng gần như hoàn toàn đầy đủ. Còn thiếu vài thứ , có lẽ bị thất lạc lâu, bọn họ tìm lại nổi. Dù sao cũng phải trọng yếu, có thể bỏ qua.

      Lần này, ta lại gọi bọn họ lên đại sảnh. Các nàng đều nhất loạt quỳ xuống, ai dám mở miệng câu.

      Ta vẫn bưng ly trà, thản nhiên lên tiếng: “Biết ta tìm các ngươi vì chuyện gì ?”

      Các nàng nhìn lẫn nhau, sau đó có người thưa: “Van xin tiểu thư, đừng đưa chúng tôi giao cho quan phủ, chúng tôi đều là nhất thời bị ma xui quỷ khiến, về sau dám làm chuyện này nữa.”

      Ta đặt chén trà lên bàn, bình thản : “Nếu đồ các ngươi lấy đều thu trở về, ta đương nhiên truy cứu.”

      Nhóm bà tử ngừng dập đầu: “Đa tạ nương! Đa tạ nương!”

      Ta khẽ hắng giọng, lúc sau mới chậm rãi lên tiếng: “Các ngươi có thể đứng lên mà . Mọi người đều là lão nhân trong Lâm phủ, Lâm phủ bảo hộ các ngươi cả đời. Nhưng nếu làm chuyện như vậy, ta có khả năng lưu các ngươi lại. Trước khi đưa các ngươi ra ngoài, ta gọi các ngươi đến, hỏi xem, các ngươi có nguyện vọng gì ?”

      Các nàng lại nhìn nhau, vốn tưởng bị đuổi ra là tránh khỏi, nay lại được hỏi có cầu gì, đều là ngạc nhiên và hổ thẹn. Cuối cùng, ma ma lớn tuổi bị đẩy lên trước, : “Lâm phủ đối với đám lão nô hề tệ bạc, bọn lão nô lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, dám đòi hỏi gì nương. nương lương thiện cho chúng tôi con đường sống, chúng tôi vô cùng cảm kích.”

      Ta gật gật đầu, lại suy nghĩ lát, : “Các ngươi dù sao cũng từng vì Lâm phủ mà lao lực cả đời, thể có công, tuy lần này làm sai, ta cũng quên công sức các ngươi trước kia. Nhưng nếu xử phạt, khiến hạ nhân phục. Thế này , đuổi các ngươi ra ngoài, nhưng vẫn cấp cho các ngươi bạc để dưỡng lão. Bình thường là trăm lượng, nay gây chuyện, mỗi người lĩnh năm mươi lượng rồi bước . Những thứ chưa thu về được, thiếu cái gì ta đều biết, trong lòng các ngươi càng , do ai lấy bây giờ đứng lại đây. Những người khác lui xuống .”

      Vài bà tử hành lễ rồi rời , chỉ còn hai vị ma ma chưa nộp hết đồ lại khố phòng, đều khẩn trương nhìn ta, lại muốn quỳ xuống nhận tội.
      hoàithuyt thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 11

      Ta thản nhiên : “ cần quỳ. Cũng may mấy thứ bị mất phải thứ gì quá lớn, ta biết các ngươi cố hết sức, quả lực bất tòng tâm. Nhưng, nếu các ngươi dùng những thứ đó đổi thành bạc, vậy năm mươi lượng kia đến lượt các ngươi lĩnh. Có ý kiến gì ?”

      Hai ma ma vội vàng dập đầu tạ ơn, ta phất tay cho họ lui xuống.

      Chuyện này đến đây kết thúc. Đến cùng, Lâm gia cũng làm ra chuyện gì tàn nhẫn, chỉ thả cho họ con đường sống, còn đưa bạc cho họ nghỉ hưu.

      Mọi người đều Lâm gia khoan hậu, vài ma ma dính líu cũng dám oán giận ghi hận gì, ta cho bọn họ bạc, ngược lại làm các bà vừa thẹn vừa ân hận.

      Bọn hạ nhân trong phủ thấy ta chỉnh mấy ma ma có vai vế trong phủ sai, cũng có bất phục.

      Đuổi vài ma ma, cùng với đó là người thân của bọn họ, hạ nhân trong phủ thành ra thiếu hơn mười người. Bất quá, cũng ảnh hưởng gì lớn, mấy người đó trước nay đều ỷ mình có danh dự hơn người khác mà làm việc. Chủ tử trong phủ, tổng lại chỉ có phụ thân, ta cùng hai vị di nương. Bốn người chỉ cần nhiêu đó hạ nhân hầu hạ cũng đủ rồi.

      Người của Giả phủ theo về đây, cũng hơn hai mươi người. Mà đều là người có chút mặt mũi ở Giả phủ, thể so đo với người Lâm phủ, hơn nửa là phải làm gì.

      Bọn người Giả phủ biết thái thái coi trọng ta, hơn nữa, ngoài tiền tiêu vặt hàng tháng của Giả phủ, đến chỗ ta cũng được ta cấp thêm tiền tiêu hàng tháng, lời ta thể nghe. Thấy phủ ta thiếu người, cũng xắn tay giúp đỡ, tuy rằng việc bọn có thể làm nhiều.

      Bởi vì phụ thân lâm bệnh, nên lễ năm mới cũng có gì quá long trọng. Quan viên bản địa có cho người đưa bái thiếp đến, phụ thân thể tiếp đón, ta bèn sai người trả về. Với bọn hạ nhân trong phủ cùng Giả phủ, đều phát hồng bao chu đáo. Cho nên, dù bệnh trong người phụ thân mấy tiến triển, khí trong phủ cũng đến nỗi u ám.

      Thời điểm phụ thân có tinh thần, ta liền đọc cho người đoạn thơ, đánh bản nhạc, hoặc kể mấy câu chuyện cười. Lúc phụ thân mệt nhọc, ta cầm sách thuốc ngồi bên cạnh người đọc đọc, có khi so sánh những chỗ bất đồng với phương thuốc đại phu kê,tìm những dược liệu giống, lại nghiên cứu mấy vị dược này có dược hiệu gì khác biệt.

      Y học cổ truyền quả quá mức bác đại tinh thâm, ta chỉ dựa vào chút y lí gà mờ, đọc để tạm an ủi bản thân mà thôi.

      Phụ thân khi khoẻ khi ốm, đêm giao thừa, cũng chuyển biến gì ràng. Ta sai phòng bếp làm bàn đồ ăn, đưa sang chỗ Giả Liễn. Bên phòng có mấy người hầu cận, hẳn là có thể bồi uống rượu mừng năm mới.

      Trong phòng phụ thân cũng có bày bàn tiệc , ta cùng hai vị di nương, Tử Quyên, cùng nhau đón năm mới.

      Lễ Tết cũng nhanh chóng qua .

      Sang tháng, trong phủ bỗng xuất vị khách ai ngờ đến, là Nam Uyển vương gia.

      Từ lúc về phủ, ta phân phó. Nếu có nam khách đến, liền Lâm lão gia bệnh lâu, thứ thể tiếp đãi.

      Nhưng người đến lần này là vương gia, hạ nhân dám tuỳ tiện, đành để vương gia chờ ở đại sảnh, sau đó đến bẩm báo ta.

      Là vị vương gia trước đây ban cho ta khối ngọc bội kia?

      Vậy thể từ chối, mà quan hệ giữa cùng phụ thân tựa hồ cũng thân thiết.

      Phụ thân vừa mới tỉnh, ta liền cho việc vương gia đến thăm.

      Phụ thân nghe xong liền gật đầu: “Nhắn vương gia chờ ở phòng khách, ta hẳn là có thể ra gặp lúc.”

      Ta lấy tay giữ lại: “Bọn hạ nhân đưa vương gia vào phòng khách, tại dâng trà chu đáo. Phụ thân cần đứng lên, dù sao người cũng bệnh, để ngài ấy trực tiếp vào đây cũng tính là thất lễ . Con nhớ quan hệ giữa hai người cũng thân thiết.”

      Phụ thân suy xét lúc, cũng thể ngồi dậy nổi, mới gật đầu đồng ý.

      Ta để hai vị di nương quay lại viện của các nàng, sai gia nhân trong phủ mời vương gia đến, rồi mới ra ngoài đứng chờ.

      lúc, lại mang theo Tử Quyên quay lại trong phòng phụ thân, đứng khuất phía trong, cũng là sợ phụ thân đột nhiên phát bệnh.

      Cũng là muốn biết Vương gia có mục đích gì đối với Lâm gia, với phụ thân, hoặc giả…đối với ta.

      Ngọc bội kia ta có quên đâu, vốn chẳng phải lễ vật có thể tuỳ tiện nhận.

      Trong phòng phụ thân, chỉ còn lại nha hoàn hầu hạ trà nước.

      Lúc Nam Uyển vương gia đến, phụ thân vẫn còn muốn đứng dậy hành lễ, bị vương gia ngăn trở, dìu phụ thân quay lại giường nằm, còn mình ngồi tại chiếc ghế cạnh đó.

      “Như Hải, làm sao lại bệnh thành như vậy, nếu có quan sai ngươi mang bệnh, tại công vụ đều do phó Ngự sử phụ trách, ta còn biết đâu.”

      Phụ thân cười : “Vương gia sao lại đến Dương Châu, vì công vụ sao?”

      “Công vụ quan trọng, chỉ là kiếm cớ đến Dương Châu thăm ngươi thôi.”

      “Đạ tạ vương gia quan tâm, từ lần gặp trước đến nay cũng vài năm gặp ngài rồi.”

      “Đúng vậy, ngày Lâm phu nhân qua đời ta cũng có nghe tin, nhưng có cơ hội tới phúng viếng.”

      “Vương gia công vụ bận rộn, sao có thể để việc này phiền đến vương gia.”

      “Như Hải, ngươi lúc nào cũng quy củ như vậy, chúng ta phải bằng hữu sao?”

      Phụ thân tiếp cái gì đó, ta nghe cũng ràng, vương gia lại hỏi: “Công tử Giả Liễn của Vinh quốc công quý phủ ở trong phủ của ngươi?”

      “Đúng vậy. Từ ngày nương tử qua đời, nhạc mẫu liền đón tiểu nữ Đại Ngọc về Giả phủ chăm sóc, Liễn nhi vì hộ tống Đại Ngọc quay về mà ở đây.”

      “Nguyên lai như vậy, hẳn là nữ nhi của ngươi giờ cũng ở nhà .”

      Phụ thân hình như có chút ngập ngừng, sau đó mở miệng : “Vương gia, thuộc hạ có vấn đề, biết có nên hỏi hay ?”

      “Có gì mà ấp a ấp úng, Như Hải cứ xem.”

      “Vương gia từng ban cho tiểu nữ khối ngọc bội, ngọc bội đó là đại biểu thân phận hoàng gia. Thuộc hạ chưa hiểu vương gia có dụng ý gì, xin ngài .”

      Vương gia ha ha cười: “Còn có thể có dụng ý gì cơ chứ. Lúc trước nhìn thấy hài tử kia, liền cảm thấy thích, Lâm nương hẳn tầm thường, rất đặc biệt. Cũng là nhất thời cao hứng đưa cho nàng mà thôi, ngươi còn biết tính tình ta hay sao?”

      “Nếu là nhất thời cao hứng, xin để thuộc hạ bảo tiểu nữ mang ngọc bội dâng lại cho vương gia?”

      “Nếu ban tặng, nào có đạo lí thu về, cứ để cho nàng ngoạn . chừng, nàng về sau có việc gì cần đến, có thể dùng thứ đó đến tìm ta.”

      Phụ thân lên tiếng, ta cũng thầm suy tư, ta có thể có chuyện gì tìm tới vương gia cơ chứ?

      Trước mắt, thứ ta cần duy nhất là người có thể tin được. Sau khi phụ thân mất, ta tất yếu phải trở lại Giả phủ, nhất định phải lưu lại tâm phúc giúp ta trông coi chỗ này. Nhưng nhìn nhìn lại, cũng thấy ai dùng được.

      Bên người vương gia quả nhân tài thiếu, ta có thể dùng ngọc bội này xin về hai người. Nhưng, ta có thể tin cậy vị gia hoả này được ? Có thể yên tâm đem Lâm phủ giao vào tay ?

      Mặc dù trong mắt , Lâm phủ có thể có giá trị gì, nhưng lại là toàn bộ những gì ta có. Nếu có ý đồ khác, giờ ta lại tự nguyện để đem toàn bộ thân gia của ta nắm trong tay, quả thực là hành vi ngu xuẩn.

      nghĩ, bên kia mỗ vương gia hướng phụ thân cáo từ, là chỉ dừng ở Dương Châu mấy ngày, có cơ hội lại đến. xong, tựa hồ hướng về phía rèm cửa ta đứng liếc mắt cái, rồi theo nha hoàn ra ngoài.

      Ta mang theo Tử Quyên ra, nhìn sắc mặt mệt mỏi của phụ thân: “Phụ thân, ngài nghỉ thôi. Có chuyện gì đợi ngài khoẻ lại rồi tiếp.”

      Phụ thân nghe xong lời ta , nhắm mắt lại dưỡng thần. Người hôm nay cố gắng hơn mọi ngày rồi, ta cầm tay phụ thân, truyền sang ít Trường Sinh khí, đến khi phụ thân ngủ an ổn mới dừng lại.

      Dù ta thường xuyên truyền khí sang, nhưng phụ thân vẫn phát cái gì khác thường. Cùng lắm chỉ cảm thấy tay ta ấm hơn tay người chút, nắm lâu khiến người thư thái.

      Mọi chuyện ta đều tính gạt Tử Quyên, hơn nữa ta cũng quyết định rồi, sau này mang nàng cùng rời , tất nhiên nếu nàng nguyện ý. Tử Quyên trung thành, lại có chút đầu óc, trong phạm vi quan hệ hạn hẹp của ta, có nhiều người hiểu chuyện như nàng, cũng đáng tiếc. Ta tại chính là cầu nhân tài a!

      Phụ thân ngủ rồi, ta cho Tử Quyên lui xuống, còn mình ở lại trong phòng suy tính chuyện này. Vừa vận công, vừa luyện Lăng Ba vi bộ, ở trong phòng phụ thân tới lui, hoặc là, bay tới bay lui ?

      Bộ pháp này ta sớm thuộc lòng, ngày thường dù là bộ ta cũng dùng bộ pháp này, cũng mất nhiều công phu. Hơn nữa, từ thời điểm Trường Sinh khí tăng mạnh, lại càng phát được uy lực của nó.

      Trong khoảng thời gian này, ở nhà tương đối rảnh rỗi, ta bèn luyện Độc Cửu Kiếm trong đầu biết bao nhiêu lần. Trong khố phòng cũng có thanh kiếm cổ, ta luôn nhân lúc vắng người lôi ra thực hành.

      Cứ như vậy, yên lặng chuẩn bị cho ngày sau.
      hoàithuyt thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 12

      Thỏ khôn đào ba hang, đạo lí này ta biết, cũng may tại có điều kiện, ta tìm vài hạ nhân Giả phủ trung hậu, lấy cớ ra ngoài thành dâng hương, mang theo vài người xuất môn.

      Trong thành Dương Châu có ai biết mặt ta, cũng bởi ta chưa từng gặp qua ai. Bọn hạ nhân Lâm phủ tương lai hẳn là phải về Tô Châu, cho nên ở chỗ này an trí nhà cửa, là tối an toàn. Nơi bọn ta tại là nhà triều đình cấp, tương lai trả về. Mấy thứ ở khố phòng, ta cũng muốn lại mang về Tô Châu.

      Lúc sáng ý định tìm phủ đệ khác, bọn họ cũng đây là chủ ý của ta, còn tưởng đây là ý phụ thân muốn nhà chăng?

      Hôm nay, ta chính là xem nhà, chờ chủ cũ dọn dẹp sạch , Tử Quyên cùng ma ma đỡ tay ta nhìn vòng. Thực phù hợp với cầu, hoa viên lớn, xem ra trước kia chỉ thuộc về phú hộ bình thường. Bày trí có gì sai, có thụ (cây), có thuỷ (nước), có đình, có kiều (cầu), còn có toà giả sơn.Nội viện phòng ốc đầy đủ, thoáng mát.

      Hơn nữa, vị trí cũng phải ở phố phường náo nhiệt, khiến người bên ngoài chú ý. Bên ngoài nhìn vào cũng chỉ là tiểu hộ bình thường, cũng thu hút cường đạo ghé thăm.

      Dương Châu giá cả khá rẻ, khu nhà này cũng quá mới, cho nên chỉ cần bỏ ra số bạc lớn là mua được. Để cho vài hạ nhân thu dọn trong ngoài, ta mang theo Tử Quyên thong thả đến xem thư phòng. Người bình thường cũng thiết kế cái gọi là mật thất gì cả, ta muốn cẩn thận nghĩ xem, phải tạo như thế nào.

      Ngày thứ hai, cho mời thợ đến, đem hai phòng ngủ trong nội viện đả thông, cải tạo thành ba phòng, phòng giữa có cửa sổ, chỉ có cửa thông với thư phòng.

      Chờ bọn họ hoàn thành, lại cho người thiết kế cửa sắt, làm cho ai, sau đó mới cho hạ nhân trong nhà khiêng đến lắp ở tân phòng, bên ngoài chỉ để cửa như bình thường.

      Lại tìm thợ rèn tốt nhất trong thành làm cái khoá lớn.

      Tân khố phòng của ta xem như hoàn thành.

      Sau đó vài ngày, im lặng chuyển toàn bộ khố phòng có của Lâm phủ qua đó.

      Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ là hai gian phòng bình thường. vào trong, cũng chỉ nghĩ là thông sang phòng bên kia hoặc là nội gian, phong nghỉ gì đó. Mỗi gian trong nhà ta đều lắp khoá giống hệt nhau. Chìa khoá, đương nhiên do ta giữ. Chỉ cần ta nhớ số thứ tự, còn đâu toàn bộ chìa giống hệt nhau, muốn thử, cũng phải thử mệt.

      Như vậy hẳn là đủ cẩn thận , lần này chuyển tài sản, ta đều để hạ nhân Giả phủ làm. Bọn chỉ cho là phụ thân phân phó, cũng thể dò xét này nọ. Hơn nữa, sau này đều trở lại Giả phủ, đến lúc đó ai còn lưu tâm, Lâm gia từng mua tiểu viện khác ở Dương Châu đâu.

      , đều là thuật che mắt, thực tế, ta còn đặt làm cái hộp sắt, chính lại thư phòng kia tạo ám cách (ngăn bí mật). Từ lúc ta trở về, phụ thân giao quyền quản gia cho ta, toàn bộ ngân phiếu cùng chìa khoá kim khố ở nhà cũ đều đưa ta giữ. Ngoại trừ chùm chìa khoá mang theo bên người, những thứ này ta đều bỏ vào hộp, để tại ám cách.

      Ta tự mình làm những chuyện đó, tin tưởng bị ai phát giác.

      Nếu cẩn thận có người để ý chỗ này, nhiều lắm là động đến khố phòng kia thôi, tiểu kim khố của ta an toàn.

      Hết thảy đều sửa sang chu toàn mới quay về, ta khoá cửa tân viện, nếu để người ở lại, chỉ sợ càng khiến người khác chú ý.

      Phủ cũ của Lâm gia vẫn là nơi ta ưa thích, nghĩ bỏ . Hơn nữa, ám cách bên trong Lâm gia do tổ tiên thiết kế cũng tốt lắm, lại kín đáo hơn nhiều. Cũng may, nhà cũ có nhiều người chú ý đến, cũng ở nơi phồn hoa như thế này.

      Mỗi ngày đều phải tính toán, là hại não a! Có nhiều tài sản như vậy, việc sinh tồn hẳn là vấn đề. Nhưng là dùng thân phận gì mà sống? Nữ tử chưa gả ở chốn này rất phiền toái, cũng may, thời gian còn dài, từ từ nghĩ là được.

      Lúc luyện Độc Cửu Kiếm, phát lúc vận Trường Sinh khí, sinh ra kiếm khí quá mức mạnh mẽ, cho nên lưu lại tường vệt chém dài. Vì thế, bèn thu lại khí công, chỉ luyện chiêu thức cho đến thuần thục.

      Ta nhân lúc phụ thân nghỉ ngơi mà tập luyện, bởi vì có công lực, nên lúc lại lại có phát ra tiếng, ngược lại, phụ thân có động tĩnh gì ta đều có thể nghe được.

      Bất tri bất giác qua mấy tháng, ngày, có bà tử đến báo, có Nam Uyển vương gia đến chơi. vẫn chưa trở lại kinh sao? Phụ thân gần đây thường mê man tỉnh, ta cũng nghĩ lại làm phiền người, bèn bảo Tử Quyên đáp lời, phụ thân nhiều ngày hôn mê tỉnh, thứ cho thể gặp mặt.

      Kết quả, Tử Quyên trở về , Nam Uyển vương gia truyền lời, gặp ta cũng được.

      Ta có vài phần phiền não, biết như vậy hợp lễ giáo, sao còn gọi ta. Ta nghĩ nghĩ, với Tử Quyên: “Chị cho người đưa vương gia đến đây, mời đến gian ngoài thôi. Cho người dưới lui hết xuống, trong phòng chỉ cần chị hầu hạ là được.”

      Tử Quyên lĩnh mệnh ra ngoài, ta ngồi giường nhìn phụ thân, lúc này dù có người chuyện lớn tiếng bên tai, người cũng nghe thấy.

      Ta vào nội gian, mở hộp vẫn mang theo bên người, lấy ngọc bội bỏ vào trong tay áo, nếu có cơ hội liền trả lại vương gia .

      Đợi vương gia tiến vào phòng, ta từ bên trong ra, thi lễ cười : “Vương gia, mời ngồi.”

      mỉm cười ngồi xuống, ta cũng ngồi đối diện, tuỳ ý để Tử Quyên dâng trà, cũng mở miệng chuyện. Cái này gọi là địch bất động ta bất động, bởi vì ngay cả ý định của ta cũng biết, chỉ có thể lấy tĩnh chế động.

      Hơn nữa, ta là nương gia, làm như vậy cũng tính là thất lễ, người ta còn đây là ta ngượng ngùng hàm súc !!! =_=

      thấy ta im lặng, bèn mở lời: “Lần trước đến quý phủ, nghe Lâm nương vừa về nhà, liền dùng gia phong trấn chỉnh từ trong ra ngoài. Hạ nhân Lâm phủ, kể cả những người bị nương đuổi ra ngoài, ai câu bất mãn, dám oán hận nương tốt. Quả hiếm có!”

      Ta cười lạnh, làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Vương gia làm sao lại biết đến việc trong nội viện này chứ?”

      “Lâm nương chớ trách, đều là hạ nhân của ta, đối với mỗi chỗ ta đến đều thăm dò chút, hơn nữa, ta với Lâm ngự sử là bằng hữu, tin tức của Lâm phủ đương nhiên ta càng để tâm.”

      Ta gật gật đầu: “Tạ vương gia quan tâm. Hạ nhân Lâm gia đều theo Lâm gia nhiều năm, nghe tiểu nữ an bài cũng là chuyện bình thường. Là người bên ngoài đồn đại phô trương thôi.”

      Hai mắt loé loé: “Ta còn nghe , Lâm nương mấy tháng trước mua tiểu viện, Lâm ngự sử bệnh nặng như vậy, còn định chuyển nhà sao?”

      Ta khẽ cười : “Phụ thân vẫn muốn đến nơi thanh u tĩnh lặng để nghỉ ngơi. Nhưng người trước giờ công vụ quấn thân, cũng để tâm. Lần này tiểu nữ về, bèn giúp phụ thân . Cũng là chuyện mà thôi. Tương lai nếu người khá hơn chút, tiểu nữ đưa phụ thân về đó tĩnh dưỡng tuổi già.”

      ? Bất quá, Lâm nương dụng tâm kín đáo a, cải tạo phòng ốc, làm cửa sắt, đinh khoá, cũng để hạ nhân trong phủ làm.”

      Mặt ta hơi trầm xuống, điều tra ta rốt cuộc có mục đích gì? Nếu đều ra như vậy rồi, ta còn úp mở làm cái gì. Còn có chuyện gì biết sao?

      “Vương gia những việc này, là có ý gì đây?”

      ha ha cười: “ có dụng ý gì, chẳng qua đều là chứng minh ta nhìn lầm người. Lần trước gặp cảm thấy nương tầm thường, tại thấy nương tuổi còn mà khôn khéo như vậy, nhất thời cảm khái thôi.”

      Ta cũng khẽ cười: “Đáng tiếc, Đại Ngọc thân là nữ tử, khôn khéo hơn thế nữa cũng vô dụng.”

      thế nhưng cũng gật gật đầu: “Đúng là đáng tiếc.”

      Ta cười thầm, thời đại này, người có thể coi trọng tài năng của nữ nhân như là rất ít.

      Lần trước gặp mặt khoảng ba mươi tuổi, vài năm rồi, vẫn là bộ dáng kia, giống như già chút nào. Thế nhưng, phụ thân là tiều tuỵ nhiều…

      Ta lấy ngọc bội từ trong tay áo ra, đặt trước mặt : “Vương gia, khối ngọc bội này quá giá trị, Đại Ngọc xin vương gia thu về.”

      lại cười: “Ta rồi, nương có thể dùng ngọc bội tới tìm ta, tương lai có lúc cần đến, nương muốn giữ lại sao?”

      Cự tuyệt dụ hoặc, ta : “Nếu vương gia có lòng giúp đỡ, vậy ngọc bội có hay có ảnh hưởng gì đâu.” Cổ nhân lúc nào cũng thích tín vật, hoàn toàn cần thiết.

      tán thưởng gật gật đầu: “Lâm nương sai.”

      Rồi cũng nhận lại ngọc bội. Ném ra được củ khoai lang nóng bỏng tay, ta cuối cùng cũng có thể thở ra.

      Nam Uyển vương gia này quá để ý lễ tiết, đối với thần tử có thể kết bằng hữu, ta thậm chí cảm thấy chút hiệp khí giang hồ.

      Trước mắt, ta chưa nhận thấy đối với ta có ý đồ gì, giống như ngoạn món đồ chơi thú vị giống hơn, hoặc có thể , đối với ta, thuần thuý là hiếu kì.

      “Quý phủ tại có bận rộn gì ?”

      “Cũng có gì, chỉ là hạ nhân trong phủ thiếu ít. Người trông coi phủ cũ bên Tô cũng già. Tiểu nữ nghĩ tìm vài người đắc lực. Mua từ bên ngoài lại yên tâm, tại cũng tính toán.”

      “Vậy sao? Nếu Lâm nương chê, ta có người thích hợp, có thể đưa sang cho nương dùng.”

      “Như vậy sao tiện, Lâm gia sao dám dùng người của Vương phủ đây.”

      có gì tiện hết, cũng phải hạ nhân vương phủ bình thường, là người ta tự mình thu. Hay nương tin ta?”

      Tự nhiên là tin nổi. Nhưng vẫn duy trì nụ cười: “Nếu vương gia có lòng, tiểu nữ liền cung kính bằng tuân mệnh.”

      “Vậy nương cần bao nhiêu người.”

      là đủ rồi, chủ yếu là giữ nhà hộ viện. Mấy ma ma hay nha hoàn trong Lâm phủ cũng đủ.”

      Tương lai phụ thân mất, Lâm phủ quyền thế, tránh khỏi có người mượn gió bẻ măng.

      “Giữ nhà hộ viện sao? Ta nơi này có người phù hợp, là nam tử, Lâm nương có đồng ý gặp mặt ?”

      Ta khẽ cười: “Có vương gia ở đây, tiểu nữ sợ gì dám gặp. Thỉnh vương gia gọi đến .”

      Nam Uyển vương gia lấy từ trong lòng ra vật giống như cây tiêu , ta chưa nghe thấy thổi cái gì, bóng người triển thân từ bên ngoài vào, quỳ gối trước mặt. Nguyên lai cũng có võ công, hơn nữa còn tồi. Hỏi sao ta biết? Cao thủ tự nhiên có thể nhận định đối thủ mạnh hay yếu. Dựa vào Trường Sinh khí trong người ta, có thể miễn cưỡng xem như cao thủ .

      Tử Quyên kinh hãi kêu tiếng, liền bị ta bịt miệng, ôn thanh : “Tử Quyên, chị vào trong trông coi lão gia , phụ thân có lẽ cũng sắp tỉnh.”

      Tử Quyên ràng tình nguyện để ta lại mình với vương gia và nam nhân kì quái kia, nhưng thể cãi lời, bèn bất đắc dĩ vào.

      Ta ngẩng đầu nhìn vương gia, chờ giải thích.
      hoàithuyt thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 13


      Ta đương nhiên tín nhiệm nổi Nam Uyển vương gia.

      Nhưng ta cũng nghĩ ra mình rốt cuộc có cái gì đáng giá để cho vương gia mưu đồ.

      Nếu tham luyến mĩ sắc của Đại Ngọc, vương gia, cho dù ta có ở Giả phủ chăng nữa, chỉ cần đưa sính lễ đến cho phụ thân, ta đều chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi kiệu vào vương phủ. Cho nên, loại trừ.

      Nếu quyền thế, Lâm gia suy thoái từ lâu, có gì hay mà ham. Giả phủ, ta chỉ là tiểu thư bên ngoại đến ở nhờ, căn bản chút ảnh hưởng cũng có.

      Nếu tiền tài, phụ thân cũng phải tham quan, gia sản trong nhà đều là tổ tiên để lại qua mấy đời. ít đó, đối với vương gia như , đáng bao nhiêu đồng tiền.

      Nghĩ nghĩ lại, nghĩ ra rốt cuộc vì cái gì. Thôi tạm cho quan tâm đến tình bằng hữu với phụ thân đại nhân .

      Dù sao, chuyện ta làm biết được mười cũng được chín phần rồi, cũng còn muốn để ý điểu tra ta bao lâu nữa. Để cho đặt người lén theo dõi, bằng cứ để đưa người ra công khai luôn, nhìn được, ta cũng nhìn được, đỡ mất công lo lắng.

      Hơn nữa, nếu với ta có hứng thú như vậy, cũng phải thể lợi dụng. Bị xem thấu cố nhiên là chuyện xấu, phải làm sao để chuyện xấu thành chuyện tốt, còn phải xem ta có đủ bản lĩnh hay .

      Vương gia để ý gia tài của ta, vậy ta ngại dùng người của đến giúp ta giữ nhà. Bởi vì dù là người Lâm phủ hay Giả phủ đều thể dùng được, tương lai Lâm Đại Ngọc chết rồi, ta lại trở về Lâm gia ở Tô Châu, phải đều bị vạch trần sao?

      Cho nên, Lâm gia hạ nhân nhất định phải giải tán, có thể tìm được bên thứ ba tới giúp ta làm việc, cũng là chuyện tốt, đỡ cho ta hao phí bao nhiêu tâm lực a.

      Về chuyện tương lai bị Nam Uyển vương gia biết được chuyện ta giả chết, về sau rồi tính cách giải thích vậy. Ta nghĩ, chuyện trong thiên hạ muốn ngăn chặn triệt để là vô phương, giống như gió lùa tường, kiểu gì cũng có người biết.

      Để Nam Uyển vương gia biết, so với nhiều người biết vẫn tốt hơn.

      Mà có lẽ khi đó, chừng ta còn có thể biết Nam Uyển vương gia muốn cái gì.

      Liền đó biết đâu còn có thể cùng trao đổi điều kiện.

      Có lẽ bảo tìm cho ta thân phận hợp pháp.

      Mấy thứ đó là việc sau này, ta cũng chỉ dựa vào trực giác mà tính, nếu như vương gia với ta có ác ý.

      Nam Uyển vương gia cho đứng lên, nhìn ta, tán thưởng: “Lâm nương quả nhiên có khí độ. là hộ vệ bên người ta, ta và người Miêu từng có chút ân nghĩa, bọn họ liền phái bảo vệ ta, coi như báo ân.”

      Người Miêu? Ánh mắt quả có chút sâu, ngũ quan cân xứng, phù hợp với mĩ quan đại, hơn nữa còn là hảo soái ca. Chỉ là, nếu có nhiệm vụ báo ân, đương nhiên tuyệt đối trung thành đối với vương gia. như vậy, còn ném cho ta làm chi, kể cả ta có sử dụng , phải vương gia vẫn là chủ nhân đích thực sao?

      Ta mỉm cười: “Tiểu nữ chỉ muốn tìm người giữ nhà hộ viện, vương gia đưa cho tiểu nữ có phải có chút lãng phí nhân tài ? kể, , hộ vệ bên vương gia sao?”

      Vương gia lắc đầu, hơi cười khổ : “ phải người trong vương phủ, thể nhập biên chế, bởi vì là người Miêu, nếu để hoàng thượng biết, còn cho rằng ta có tâm tư gì, cấu kết với người Miêu, đối với ta quả tốt. Trong triều vốn có nhiều quan viên cho rằng ta và người Miêu quá mức gần gũi. Cho nên, Lâm nương thu lưu , ngược lại cho ta cái ân.”

      Làm sao mà chuyện trong triều cũng bàn bạc với ta vậy? Bất quá, nếu như , ta đây chính là nhặt được bảo bối.

      “Nguyên lai là như vậy. Vậy vương gia tương lai có muốn gọi về ?”

      Vương gia nở nụ cười: “Đương nhiên là .”

      Ta gật gật đầu, hỏi nam tử kia: “Huynh tên là gì? Về sau có bằng lòng làm việc cho ta ?”

      trả lời: “Thuộc hạ nguyện ý nghe theo phân phó của vương gia, theo nương, tên thuộc hạ là do chủ tử tương lai quyết định.”

      Tiếng Hán khá tốt. “Vậy huynh trước đây tên gì?”

      phát ra vực kì quái, giọng mũi khá nặng, giống như tiếng “Bảo” gì đó, có điểm nhận .

      Ta quay đầu hỏi vương gia: “Ngài đặt tên cho sao?”

      Nam Uyển vương gia gật đầu: “Ta có ý định giữ lâu dài, đối với ta phải chuyện tốt. Nhưng ta tìm được nơi nào cho , người Miêu trọng tín nghĩa, cũng thể bảo trở về. theo ta cũng vài năm rồi. Ta cho tên, là vì muốn coi ta là chủ. Lâm nương ban tên cho , để nhận chủ là được.”

      Ta được gì, phương thức này quả kì quái. Có điểm giống như nuôi…chó vậy. Đặt tên là nhận chủ.

      Vì thế mở miệng hỏi nam tử kia: “Tộc nhân của huynh cho huynh theo vương gia để báo ân, huynh theo ta cũng được sao?”

      Nam tử gật đầu: “Nghe theo vương gia phân phó chính là báo ân.”

      Ta mỉm cười: “Nhưng sau khi theo ta, chỉ có thể nghe lời ta, như vậy cũng được sao?”

      Thuận tiện nhìn Nam Uyển vương gia cái. nghe được lời của ta, ngược lại nở nụ cười.

      Nam tử kia nhìn Nam Uyển vương gia, thấy vương gia gật đầu, mới gật đầu với ta.

      “Được rồi, về sau huynh kêu Tĩnh Ngôn , Tĩnh trong tĩnh lặng, Ngôn trong ngôn ngữ. Ta là Lâm tiểu thư, huynh chỉ nghe mệnh lệnh của ta, làm chuyện ta muốn huynh làm. Hiểu chưa?”

      gật gật đầu, đáp: “Tĩnh Ngôn ràng.”

      Ta mỉm cười, quay vào phòng gọi: “Tử Quyên?”

      Tử Quyên có lẽ vẫn đứng sau rèm canh chừng, ta vừa gọi, nàng liền xốc rèm ra, đến bên người ta hỏi: “ nương, có chuyện gì?”

      “Chị cho người đưa Tĩnh Ngôn xuống nghỉ ngơi, hết thảy đều đối xử như hạ nhân bình thường mới vào phủ, sắp xếp cho làm ít tạp vụ, cần để người ta chú ý đến.”

      Lại với Tĩnh Ngôn: “Huynh trước mắt cứ ở nơi này làm việc trong nhà, về sau ta có an bài khác.”

      Tĩnh Ngôn gật gật đầu, đối với việc ta để làm tạp vụ có gì bất mãn. Tốt lắm, chứng tỏ có tâm khí cao ngạo. kiêu ngạo, siểm nịnh, nóng nảy là tốt nhất. Ta nguyên bản có chút lo lắng, cao thủ võ lâm dễ dàng nghe lời như vậy, giờ cũng coi như tạm yên tâm .

      Trước khi , lại đưa cho ta cây tiêu giống hệt cây tiêu của Nam Uyển vương gia, thấy ta sảng khoái nhận lấy, trong ánh mắt có nét vui mừng. Sau đó, xoay người theo Tử Quyên rời .

      Bọn họ rồi, ta mới với Nam Uyển vương gia: “Vương gia lần này cho tiểu nữ cái ơn, Đại Ngọc biết làm sao để cảm tạ ngài. Nếu có việc gì Đại Ngọc có thể làm, xin vương gia cứ việc phân phó.”

      lắc đầu: “Người tìm người giữ nhà hộ viện khó, ta tìm cho Tĩnh Ngôn nơi để mới là nan giải, chỉ sợ nhân gia biết được thân thế của . tại giao cho ngươi, ta cũng an tâm. Kì , ngược lại là ngươi giúp ta việc.”

      Ta gật đầu : “Vương gia yên tâm, Tĩnh Ngôn ở tại Lâm phủ, vĩnh viễn là người của Lâm phủ, cùng vương gia có nửa phần quan hệ. Cho dù ai hỏi cũng là như vậy.”

      Nam Uyển vương gia mỉm cười gật gật đầu: “Lâm nương sau này có về kinh thành ?”

      Ta gật đầu đáp: “Chờ phụ thân hết bệnh tiểu nữ quay về, ngoại tổ mẫu thực muốn xa tiểu nữ.”

      “Như vậy, có lẽ còn cơ hội tái kiến nương. Làm phiền lâu, bổn vương cáo từ.”

      Ta gật gật đầu: “Thứ cho Đại Ngọc thể tiễn xa. Vương gia thong thả.”

      cũng gật đầu rồi rời . đến ngoại viện có bà tử đưa ra cửa, cần đến ta lo lắng.

      Ta vào trong phòng, phụ thân vẫn chưa tỉnh. Ta đến bên giường yên lặng ngồi xuống, nắm lấy tay phụ thân tựa vào. Ta mong người có thể khoẻ mạnh, lại biết là phụ thân Đại Ngọc, thể tránh khỏi kiếp này. Cũng là vận mệnh cả rồi, ta đều biết cả, cho nên chút hi vọng ta cũng dám. Vô luận là phụ thân hay mẫu thân, trong Hồng Lâu Mộng chỉ là những nhân vật phụ qua vài nét bút mà thôi, nhưng đối với ta, lại chính là người ngay trước mắt, là người ta quan tâm.

      Tử Quyên trở lại, thấy ta như thế, liền đứng bên cạnh giọng khuyên giải. Ta mỉm cười gật đầu, bảo nàng cần lo lắng. Tiếp đó nhớ ra chuyện, liền bảo Tử Quyên cầm giấy bút, ta viết danh sách, đưa cho nàng, bảo dẫn theo bà tử và hạ nhân ra ngoài mua cho ta mấy quyển sách ghi trong này. Tử Quyên theo ta vài năm, cũng nhận biết được vài chữ, đọc vài quyển sách. Mua sách hẳn là làm khó nàng .

      Sách trong nhà thiếu, nhưng có nhiều sách thuốc, cho nên ta muốn mua vài quyển. Có thể học chút gì học , ta cũng muốn tìm sư phụ lúc này.

      Nửa năm đầu qua nhanh, phụ thân thoạt nhìn có chút khởi sắc. Hai vị di nương đều hoan hỉ, nhưng lòng ta nặng trĩu, thầm biết, đây chỉ là hồi quang phản chiếu. Bởi vì ta biết, trong Hồng Lâu Mộng, phụ thân Đại Ngọc, đại khái đến mùa đông là còn. Cho nên, sang tháng chín, ta càng thêm lo lắng. Có lẽ ông trời biết ta còn có chuyện phải làm, cho nên có để ta phát bệnh thêm lần nào, thực khiến ta cảm kích.

      ngày, phụ thân đột nhiên muốn đứng lên chút. Lục di nương thay xiêm y cho phụ thân, ta đỡ người chậm rãi trong vườn.

      Phụ thân nhắc lại rất nhiều chuyện trước đây, ta bồi phụ thân chuyện rất lâu.

      Dìu người về phòng nghỉ ngơi, phụ thân nằm xuống, bỗng nhiên : “Ngọc nhi tính tình kiên cường, lại chu đáo, ôn hoà, biết săn sóc người khác. Mệnh ta có con trai, may mắn có được con, cũng là an ủi lớn nhất của ta.”

      Ta miễn cưỡng cười : “Phụ thân nơi nào rồi, về sau Ngọc nhi vẫn ở cạnh phụ thân, hiếu thuận với phụ thân, so với nhi tử còn tốt hơn.”

      Phụ thân cười gật gật đầu, rồi ngủ.

      Đó là lần cuối cùng ta được cùng người chuyện, phụ thân nằm xuống lần đó, rồi dậy nữa.



      Toàn bộ gia cụ chuyển đến tân trạch bên kia, phủ đệ được niêm phong, giao lại cho quan phủ tiếp quản. Ta cùng Giả Liễn, hai vị di nương và hạ nhân trong phủ đưa thi thể phụ thân về Tô Châu an táng. Tô Châu tuy là gia hương, nhưng tộc nhân cũng còn nhiều. Người đến phúng viếng, đều là Giả Liễn ở bên ngoài tiếp đãi. Ta cũng xen vào việc này, quan viên bản địa cũng nhiều.

      Chỉ yên lặng quỳ gối bên linh đường, yên lặng khóc.

      Ta tiễn bước cha mẹ ta, về sau chỉ còn lại mình…

      lúc thất thần, lão hoà thượng kia lại đột nhiên xuất . mấy năm thấy tăm hơi, hay là lại có gì muốn ta làm?
      hoàithuyt thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 14

      nhiều năm gặp lão hoà thượng, là người duy nhất biết thân thế của ta. Hơn nữa, cha mẹ lại vừa qua đời, nhất thời thấy trong lòng lại ấm áp ngờ.

      Ta ngẩng đầu hỏi : “Sao ông lại tới đây? Lại có việc gì dặn dò sao?”

      Hoà thượng cười hì hì, lắc đầu : “Ta chỉ là lâu gặp ngươi, cho nên muốn xem thế nào. Bọn họ dù sao cũng phải cha mẹ của ngươi, số mệnh của họ ngươi cũng biết trước rồi, còn thương tâm như vậy sao?”

      Ta yên lặng lắc đầu, hỏi lại : “Có phải ông từ tu , biết tình cảm con người sao? Nhập tâm “tứ đại giai ” lắm nhỉ?”

      *Tứ đại giai : Khái niệm thuộc Phật giáo, đại khái là nhắc đến bốn yếu tố: Đất, Nước, Lửa, Gió, giải nghĩa vòng vo hồi, ý chính là: bấm vào đây nếu có lòng mộ Phật ( xin lỗi, ta cũng muốn tóm tắt lắm, nhưng nổi @.@~)


      Hoà thượng cau mày: “Ngươi là…”

      Cùng cái này có ích lợi gì chứ? Ta bèn mỉm cười chuyển chủ đề: “Ông chỉ tới thăm ta?”

      Hoà thượng gật gật đầu: “Phải, xem ngươi thế nào rồi, có cái gì cần hỗ trợ hay ?”

      À, trước mắt là cũng có chuyện, ta sờ sờ mép bàn: “Lão hoà thượng này, năm đó ta và ông có ba hiệp ước, còn nhớ ?”

      gật gật đầu, cười : “Đương nhiên là nhớ, ngươi gian xảo đòi này đòi nọ còn phải sao?”

      Ta nhìn : “Ta có thể đổi điều kiện thứ ba được ?”

      Lão hoà thượng nhíu mày: “Còn phải xem là cái gì ?”

      “Ta muốn biết y thuật.”

      “Y thuật?”

      “Đúng, phải chỉ có đem sách thuốc nhét vào đầu ta. Nếu chỉ cần thế, ta tự mình tìm đọc là được. Ta là muốn nhìn thấy thao tác.”

      “Chuyện này có vẻ tốt lắm.”

      “Là trao đổi cân xứng sao? Cơ hội được cứu mạng đáng giá bằng cơ hội học y?”

      phải nguyên nhân này. Mà là thân phận của người, cho ngươi học tập thao tác hơi khó.”

      “Sao có thể? Ông chỉ việc đem hình ảnh nhét vào đầu ta, như vậy cũng được rồi.”

      gật đầu: “Vậy còn được. Ngươi chắc chắn là muốn đổi?”

      Ta gật đầu khẳng định: “Đúng, nhưng ông phải tìm cho ta y thuật người nào đáng tin chút. Đừng có tìm lang băm lại hại chết ta.”

      cười hì hì, xem ra có chuyện gì tìm ta làm, chỉ là đến thăm mà thôi.

      Ha ha, đối với ta có hứng thú sao?

      Lâm gia tuy rằng suy thoái, nhưng bà con thân thích vẫn còn. Cho nên, có người nhiều chuyện, cha ta có nhi tử thừa tự, gia sản hẳn phải do bọn thừa hưởng. Ta cần ra mặt, Giả Liễn làm tốt hơn ta nhiều, đem bọn họ đuổi hết. Bọn họ thấy Giả gia xử lí gia vụ, có chút bất mãn. Nam Uyển vương gia gửi thư an ủi, bọn họ liền xám xịt , đúng là đáng ghê tởm.

      Ta thầm cười lạnh, kể cả có Giả Liễn và Nam Uyển vương gia, sản nghiệp Lâm phủ cũng đến tay bọn chúng. Muốn đấu với ta sao?

      Tang xử lí xong xuôi, ta mời hai vị di nương đến, đợi hai người ngồi xuống, mới hỏi: “Hai vị di nương, về sau hai người có tính toán gì ? Mấy năm nay ta ở bên cạnh phụ thân, hai người rất vất vả, ta rất cảm kích, nhất định để hai người chịu khổ nửa đời còn lại. Nhưng ta phải trở lại Giả phụ, sợ rằng hai người còn ở đây, bị ác nô lừa gạt, ngược đãi. Cho nên, gọi hai người đến đây, muốn hỏi xem, còn bà con thân thích gì . Nếu là có, hai người ai muốn , ta liền đưa bạc dưỡng lão, cho trở về với gia đình. nếu có, hoặc muốn , ta vẫn có biện pháp an bài thoả đáng.”

      Hai vị di nương quay đầu nhìn nhau, dường như chưa quyết định được.

      Ta cười : “ sao, cứ trở về nghĩ cho kĩ, thương lượng chút. Bao giờ có quyết định báo lại cho ta.”

      Các nàng gật đầu .

      Bọn họ đều quá mức yếu đuối, ta ở nhà, khẳng định là hai nàng quản nổi hạ nhân. đến mấy năm, tiền bị người ta lừa hết. Cứ nhìn lúc ta mới về biết, khố phòng còn lại bao nhiêu?

      Hôm sau, các nàng cùng nhau lại đây, ta bảo Tử Quyên dâng trà, Lục di nương lên tiếng: “ nương, chúng tôi nghĩ kĩ rồi. Cha mẹ chúng tôi đều còn sống, ở quê, chúng tôi muốn trở về nhà.”

      Ta hài lòng gật đầu: “ như vậy, ta cho mỗi người ngàn lượng bạc, chắc sinh hoạt phí là đủ rồi chứ? Còn cầu gì khác, các dì cứ việc . Chỉ cần trong khuôn khổ, ta tuyệt đối từ chối.”

      Hai vị di nương đều đỏ hoe mắt, Lục di nương lại : “ nương đối với chúng tôi quá rộng lượng, đừng ngàn, chỉ cần trăm lượng, cũng đủ cho chúng ta sống thư thả. ngàn lượng là rất nhiều.”

      Ta cười : “Hai dì tuy tiếng là di nương, nhưng cũng là trưởng bối, mẫu thân qua đời nhiều năm, phụ thân đều do hai người chăm sóc. Ta chỉ muốn, dù về nhà, hai người vẫn được duy trì cuộc sống như ở trong phủ. Ta thể để hai người sống kham khổ. Ngoại trừ chi tiêu hàng ngày, chi phí cho hạ nhân cũng cần thiết. Ta ở Tô Châu, đương nhiên phải để lại ngân lượng cho hai người.”

      Các nàng mắt long lanh nước, liên tục gật đầu, : “Chúng ta đều nghe nương sắp xếp.”

      Ta cười gật đầu: “Hai di nương, là trưởng bối, đương nhiên có số việc đến lượt ta mở miệng với hai người. Nhưng ta cũng xem ai là người ngoài, cho nên mới thẳng.”

      Lục di nương vội đỡ lời: “ nương có chuyện gì xin cứ , chúng ta biết nương chỉ muốn tốt cho chúng ta, đều nghe nương cả.”

      Ta gật đầu: “Hai người đều là tâm địa Bồ Tát, người ta tin cái đấy. Có những hạ nhân đạo đức tốt, biết các dì có tiền tìm cách lừa gạt chiếm đoạt. Còn có, thân thích, cũng phải ai cũng có tình người, các dì là nữ lưu, thể tranh chấp với người khác, sợ rằng có thể bị chiếm đoạt tiền tài. Ta đúng ?”

      Hai người liếc mắt nhìn nhau cái, cúi đầu : “ nương phải.”

      Ta tiếp tục: “Nay ta muốn đem bạc gửi vào ngân hàng tư nhân. Có hai khối lệnh bài, các dì mỗi người cái, ngân hàng mỗi tháng đưa tiền cho các dì lần, bằng với số tiền tiêu vặt hàng tháng trước kia của hai người cùng với hạ nhân hầu hạ. Đương nhiên, các dì muốn thêm cũng có thể, đều do các ngươi tự quyết định, như vậy được ?”

      Hai nàng đều gật đầu : “Như vậy tốt quá, đều nhờ nương suy nghĩ chu đáo.”

      Ta mỉm cười: “Ta sai người làm. Hai người tự trở về sửa soạn chút. Trong phủ ưng cái gì, quen ai hầu hạ, cứ cho ta biết.”

      Lại mấy ngày sau, ta đem hai lệnh bài phát cho mỗi người cái, cũng dặn dò: “Lần lĩnh tiền đầu tiên, nên tự mình , cho bọn họ biết phải đưa tiền đến nơi nào, vào ngày nào đưa đến.”

      Sau đó, đồ đạc, quần áo, trang sức, nha hoàn trong viện của hai nàng đều cho cùng, coi như chuyển nhà . Mỗi người cỗ xe, ta đều tiễn chân chu đáo.

      Sau đó, hạ nhân còn lại trong phủ, cũng phát cho bọn họ phần tiền tháng, trả lại giấy bán mình. Bọn họ đều kí tử khế (khế ước bán mình làm nô tài đến chết), nay được lấy lại thân phận, còn có tiền ra , đều hoan hỉ vô cùng.

      Giả Liễn chỉ ngồi yên, có thể thấy cách ta an bài hạ nhân, cũng hỏi đến sản nghiệp Lâm gia làm thế nào, có lẽ cam chịu để cho ta làm đồ cưới.

      Buổi tối, ta bí mật gọi Tĩnh Ngôn đến, đợi ngồi xuống, mới hỏi: “Tĩnh Ngôn, huynh theo vương gia được bao nhiêu năm rồi?”

      “Năm năm.” Quả nhiên, tích chữ như vàng.

      Xem ra, cách làm người cũng học được ít thủ đoạn, ta thầm nghĩ.

      “Tĩnh Ngôn, về sau có ai hỏi, huynh họ Vu, được chứ?”

      Đó là họ của ta kiếp trước, sau khi tự do, ta cũng dùng tên .

      Tĩnh Ngôn gật gật đầu: “Thuộc hạ hiểu.”

      thời gian nữa, ta muốn huynh giả làm người đến mua Lâm trạch, làm tân chủ nhân, làm được ?”

      “Thuộc hạ làm được, chủ tử.”

      Ta dẫn vào khố phòng, mở mật thất dẫn vào. Tĩnh ngôn theo vương gia lâu, vàng bạc nhìn ít, cho nên thấy khố phòng xa hoa gì đó, mặt vẫn biểu tình gì, ta thầm vừa lòng.

      Ta nhàng : “Những thứ này, huynh hàng năm đem ra chợ lớn bán vài thứ, để người ta nghĩ huynh là thương nhân buôn đồ cổ. Tiền bán được, để duy trì cuộc sống của huynh, còn lại để dành, tìm mua căn nhà khác ở Tô Châu. Bên trong, cũng lập mật thất cho ta, rồi chuyển những đồ còn lại qua đó.”

      Tĩnh Ngôn nghe đến đó có chút giật mình: “Chủ tử tin ta?”

      Ta gật đầu: “Chỉ cần huynh chưa phản bội, ta có lí do gì tin huynh? Nhưng nếu huynh làm ta thất vọng, dù chỉ lần, cũng đừng mong quay đầu lại, hiểu ? Trước kia huynh là ai, ta quan tâm. Bây giờ, ta là chủ tử, ta nghi ngờ huynh vô căn cứ, nhưng cũng tha thứ cho việc phản bội.”

      Tĩnh Ngôn gật gật đầu, quỳ gối xuống trước mặt ta, cầm tay ta đặt lên trán của , lẩm bẩm cái gì, ta nghe hiểu. Sau đó, biết từ chỗ nào lôi ra chuỷ thủ, hỏi ta về cây tiêu hôm nọ, dùng chuỷ thủ đâm vào huyệt đạo tay, cho máu xuống cây tiêu, kì quái là giọt máu biến mất rất nhanh, thấm vào hoa văn cây tiểu giống như thấm vào miếng bọt biển.

      Tĩnh Ngôn dùng hai tay dâng cây tiêu lên cho ta: “Từ nay về sau, Tĩnh Ngôn chỉ có mình nương là chủ tử.”

      Ta có chút giật mình, đến lúc này mới thừa nhận ta sao? Cất cây tiêu vào ngực áo, ta mới đưa tay nâng dậy. Người Miêu quá quy củ, cho nên đối với việc ta dìu lên cũng quá bài xích.

      Ta tiếp: “Đồ chuyển xong rồi, huynh vẫn ở tại Lâm phủ như thường. Hằng năm cứ lôi hai món đồ ra bán. Ta sau này gặp vài chuyện, cho dù huynh có nghe được tin tức gì cũng cần để tâm, chỉ cần ở Lâm phủ chờ ta, kể cả Giả phủ có thông báo chuyện ta chết, cũng cần để ý.”

      Tĩnh Ngôn gật đầu, mở miệng : “Cây tiêu kia, nương có thể triệu hồi ta, vô luận nương có ở đâu, ta cũng tìm được.”

      Ta gật đầu, cho ngàn lượng ngân phiếu: “Ta rồi, huynh lập tức lấy thân phận tân chủ nhân chuyển vào đây. mua ít đồ đạc, dáng vẻ dù sao cũng phải đàng hoàng chút.”

      Tĩnh Ngôn nhận ngân phiếu rồi xoay người . Ta khoá khố phòng, Tử Quyên chỉ đứng ngoài cửa canh, cũng nghe được lời bọn ta . Chỉ thấy ta mang Tĩnh Ngôn vào khố phòng, liền có chút lo lắng: “ nương, người kia có thể tin ?”

      Ta mỉm cười : “ việc gì, ta tin .”

      Hơn nữa, ta vẫn để cho mình đường lui.

      Vạn nhất, Tĩnh Ngôn đáng tin, coi như khố phòng này giúp ta thử lòng người cũng tốt lắm.

      Địa khế Lâm gia ta vẫn nắm trong tay, kim khố chân chính ta vẫn chưa cho bất kì kẻ nào, mà ta vẫn còn khố phòng nữa, chỉ nhiều bằng ở đây thôi. Mấy thứ này vẫn chưa phải cái hang duy nhất của ta đâu.

      Mấy ngày sau, ta bận rộn thu dọn đồ đạc, chủ yếu là sắp xếp đồ phụ thân để lại cùng chỗ sách thuốc ta mua. Cũng cần chuẩn bị quà cho trưởng bối ở Giả phủ cùng đám tỉ muội, lại còn phần thưởng cho bọn hạ nhân theo về đây.

      Đến ngày lên đường, vẫn như trước, lên thuyền xa nhà. Lần này, là xa mãi.
      hoàithuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :