1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Sống lại và quý trọng - Lan Quế (tạm ngưng chờ tốt nghiệp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quanlibingonhi

      quanlibingonhi Active Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      198
      Chương 6: Gặp lại trai cặn bã

      Chân Tích rời khỏi phòng học liền đem mọi việc liên quan đến Tiêu San San quẳng ra khỏi đầu. bây giờ chỉ có thể làm chút chuyện ngáng chân mà thôi, nghĩ thêm cũng có ích gì. Nếu như sau này quan hệ của với Tiêu San San có nhạt dần, cố ý chọc thêm chuyện; cho cùng, nếu có vụ tai nạn kia cũng được sống lại, nguyên nhân của loại việc nhân quả này cũng khó cho . Lại , oán hận người cũng là tự trói buộc bản thân bằng xiềng xích thù hận, giờ chỉ muốn quý trọng tốt những gì có, việc cần làm còn rất nhiều; muốn lãng phí thời gian bản thân đối phó với loại người như kẻ kia.

      Trong giảng đường chính, giảng viên cùng sinh viên qua lại rất đông, Chân Tích nhìn thấy người quen đều mỉm cười chào hỏi; người nặng tâm cơ trong trường đơn giản hơn so với những kẻ nặng tâm cơ ngoài thương trường.

      “Giáo sư, xin lỗi vì lâu quá rồi chưa thể đưa ra câu trả lời cho thầy.” Rất nhanh đến phòng của giảng viên Vu, lại lần nữa được nhìn lại vị giảng viên lão thành ưu nhã này, trong lòng Chân Tích ngổn ngang cảm xúc. Bắt đầu từ lúc năm thứ ba đại học giáo sư Vu luôn khen có thiên phú, thường xuyên hướng dẫn chỉ đạo cho . Kiếp trước vừa tốt nghiệp, sa vào bể lớn thương nghiệp, khiến cho thầy Vu rất thất vọng. vẫn còn nhớ ánh mắt hiểu mọi chuyện của thầy Vu cùng câu thở dài ‘ nên hối hận’. chứng minh, hối hận.

      Gọi thầy Vu là giảng viên lão thành nhưng ra thầy cũng chỉ gần 60 tuổi, thoáng nhìn qua còn tưởng hơn 40 tuổi; thầy vừa thấy xuất liền nở nụ cười, “Tiểu Chân đến rồi? Mau ngồi xuống, thầy nghe thầy hướng dẫn của con bảo con bị bệnh, giờ khỏe chưa?”

      “Cảm ơn giáo sư quan tâm, con tại khỏe hẳn rồi. Hôm nay bắt đầu lên lớp.” Chân Tích thấy giáo sư Vu cầm cốc liền vội đến giúp thầy rót nước “Giáo sư, con nghĩ rồi. Con thích cảm giác theo linh cảm thiết kế ra thành thực tế. Con muốn nhiều người biết đến thiết kế của con, chỉ là trang phục mà còn cả đá quý, quảng cáo, đồ trang trí…chỉ cần là những việc có liên quan đến thiết kế, con đều thích. Nhưng mà giờ mới chỉ là khởi đầu, con vẫn muốn nắm chắc được thiết kế trang phục, có cơ hội lại nghĩ đến những thứ khác”.

      “Ừ, có ước vọng kiên trì, nhưng thể để thành tham vọng, con có suy nghĩ này là tốt. Trước khi con cân nhắc, thầy cũng đoán được phần nào. Sau tốt nghiệp là đến vấn đề nghề nghiệp, nếu như thể nuôi sống bản thân giấc mơ khát vọng cũng chỉ là tưởng. Tiểu Chân à, ở đây thầy có cơ hội giới thiệu sinh viên thực tập, ở tập đoàn Thần Lập, nhưng phải ở phòng thiết kế mà là phòng marketing, vị trí trợ lý văn phòng. Tiền lương ở đây có lẽ đủ trả tiền phòng con thuê, con còn có dự định gì khác ?” Thầy Vu uống ngụm trà, nét cười vẫn luôn mặt. Ông vẫn rất là thích sinh viên nghiêm túc lại cố gắng này, nếu có thể giúp cũng muốn giúp phần nào.

      Chân Tích có chút im lặng. Hôm nay chỉ là muốn đến thăm thầy Vu, có ý định công ty nào thực tập vội. cho cùng mấy việc kia sớm gặp, đợt thực tập cũng phải là thứ gì quá to tát. Nhưng mà nếu là phòng marketing, chẳng phải là có thể cùng Tề Hiên làm sao? Nghĩ tới đây, vội trả lời, “Giáo sư, thực tập tại công ty lớn dù ở bất cứ vị trí nào đều có thể học hỏi được nhiều thứ tích lũy thêm kinh nghiệm. Con giờ còn chưa tốt nghiệp, có được cơ hội như thế này chính là cầu còn được, làm sao có thể tự do thoải mái chọn phòng thực tập được chứ? Về phần cuộc sống sau này, con định tự mình nhận thiết kế số quảng cáo đơn giản cho vài công ty , cầu quá cao. tháng nhận vài đơn cũng đủ chi tiêu cuộc sống, thầy thấy có khả năng ạ?”

      Giáo sư Vu gật đầu, cẩn thận dặn , “Mới bắt đầu khá là vất vả, con vẫn còn trẻ, quay quay lại nếu kiên trì đạt được kết quả. Nơi này là thủ đô, con có làm gì cũng lo chết đói, chỉ cần nhớ phải giữ vững niềm tin, ngàn lần đừng để phồn hoa nơi thành thị làm mờ mắt”.

      “Vâng, con nhớ kĩ”.

      Giáo sư Vu lật lật tập tài liệu bên cạnh, từ trong đó lấy ra phong bì có giấy giới thiệu đưa cho , “ giờ trường còn mấy môn cần học có thể cần học, nếu quyết chí với thầy hướng dẫn vài lời, giữ bí mật lần trải nghiệm ở công ty này. Những cái khác có thể học hỏi được gì nhưng ít nhất vẫn có thể lĩnh hội được nhiều cách giao tiếp nơi văn phòng”.

      Chân Tích lập tức đứng dậy, dùng hai tay nhận phong bì; nhìn xem mới thấy giáy giới thiệu này viết xong từ lâu. Hốc mắt ửng đỏ, đối với giáo sư là tâm cảm kích, cúi gập người, “Cảm ơn giáo sư, lần này con chắc chắn làm thầy thất vọng”.

      Giáo sư Vu vẫy vẫy tay để ngồi xuống, “Chỉ là thuận tay giúp đỡ mà thôi, về sau như thế nào cần xem ở chính con; thấy con đủ xuất sắc thầy mới giới thiệu con .” Đối với câu của , giáo sư Vu chỉ nghĩ là xin lỗi vì mấy hôm trước chưa thể đưa ra câu trả lời thuyết phục; dừng lại chút, thầy dường như tùy ý mở lời, “Loại cơ hội này, vẫn là chính con cố gắng tích cực chút, như bạn học Tiêu San San gì kia, lúc này khá tốt. Mặc dù nghe thầy là vị trí trợ lý, con bé tỏ ý thích hợp lắm, muốn tìm được vị trí vừa mắt* hợp chuyên ngành. Nhưng con bé có thể chủ động tới hỏi thầy cũng là cần can đảm; bình thường học sinh thấy thầy trốn còn kịp đâu”.

      (*: theo bản gốc chỗ này là đối khẩu ý là hợp khẩu vị. phân vân để nguyên cho hợp tính châm biếm hay đổi thành vừa mắt cho thuận edit)

      Chân Tích kinh ngạc nhìn thầy Vu, Tiêu San San thế mà còn tìm giáo sư xin giấy giới thiệu thực tập?

      Giáo sư Vu nhìn ra nghi vấn của khẽ cười, “Gần đây thầy nghe qua cách sống của bạn học Tiêu được tốt cho lắm, nhưng mà xã hội bây giờ phải tất mọi nơi đều coi trọng vấn đề cá nhân. Ngay cả trong trường chúng ta, cũng có rất nhiều thầy tán thưởng tự tin cùng lòng can đảm của bạn học Tiêu”.

      Giáo sư Vu lướt qua xong chuyển sang hỏi việc học hành của Chân Tích có gặp phần nào khó hiểu hay , hai người chuyện đến tận lúc thầy Vu có giờ giảng mới rời khỏi văn phòng. Chân Tích trong sân trường, cảm thụ bầu khí thoái mái khó có được, trong lòng nhưng lại nghĩ đến những việc ở thời điểm này của kiếp trước. Khi đó vừa mới chia tay, trong lòng cực độ thương tâm, đợi đến vài ngày sau mới tìm giáo sư Vu mà lúc đó giấy giới thiệu cũng bị bạn học khác cầm trước. lúc đó cũng nghĩ đến việc tiếp tục học thiết kế cho nên trong lòng cũng quá để tâm. ngờ đến là kiếp trước Tiêu San San cũng từng gặp giáo sư Vu, chẳng qua vị trí đúng ý muốn nên mới cầm giấy giới thiệu. Như vậy việc Tiêu San San ra sức khuyên chia tay có phải là chọn đúng dịp hay ?

      Hai người các phương diện học tập cũng chênh nhau quá xa, chỉ cần nặng quyết tâm tranh giấy giới thiệu, tự nhiên Tiêu San San được hời thêm cơ hội. Chân Tích chậm rãi dọc theo bờ hồ, nghĩ lại bốn năm đại học của cùng Tiêu San San qua chợt nhận ra Tiêu San San quả thích tự đề cử. Như lúc mới đầu nhập học, giảng viên tìm người lên đại diện phát biểu, vốn là chọn Tiêu San San nhưng ả tự chủ động tìm giảng viên bản thân nắm chắc, rất nhiều bạn học gai mắt với việc đó; đến cuối cùng Tiêu San San lại là người đại diện cho nhóm sinh viên mới của khoa các lên phát biểu.

      Kể cả lần tham gia vào hội sinh viên, lúc hai người cùng thông qua phỏng vấn, làm nửa năm liền thấy hứng thú gì; nhiều nhất là làm chân chạy việc cho giảng viên và các chị khóa , vậy nên xin chuyển sang bộ phận nhàn rỗi, dành nhiều thời gian đến thư viện. Nhưng Tiêu San San lại khác, Tiêu San San luôn biểu tích cực, bộ dáng luôn hướng về trước với cuộc sống đại học; vừa có cơ hội liền ra ngoài tìm nguồn hỗ trợ*, ý muốn rèn luyện bản thân. Giờ nghĩ lại, sợ là ả muốn tìm được cơ hội làm quen với những kẻ có tiền .

      (*chỗ này là tìm nhà đầu tư, nhà tài trợ cho các chương trình hoặc các kiện của khoa học hội học sinh; tùy từng trường mà tìm nguồn hỗ trợ các kiện khác nhau)

      Rất nhiều việc còn nhớ , nhưng dựa theo những gì còn nhớ tâm lý của Tiêu San San trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn học cùng tuổi; khi mà các còn suy nghĩ mọi việc đơn giản, hiểu được lợi dụng xung quanh mình để đạt được lợi ích. Kết bạn cùng chắc cũng chỉ vì ả nhìn trúng việc thích giảng dạy nghĩa khí, có khả năng mạnh, thường ngày lại năng cẩn thận ưa buôn chuyện bát quái? Sau này, nguyên do có lẽ vì Thẩm Húc. Nực cười là phải sống lại rồi mới nhận được việc này, bản tính hiếu thắng có vấn đề gì cả, nhưng nếu ở sau lưng ngầm chơi bẩn ngay cả nhân phẩm cũng thấp kém. Quyết định cùng Tiêu San San đoạn tuyệt của lúc trước quả là quyết định đúng đắn.

      Di động trong túi rung, Chân Tích lấy ra, thấy là Tề Hiên gửi tin nhắn hỏi mọi việc xong chưa, có muốn tới đón . Chân Tích tìm chỗ bóng râm gọi thẳng cho , “A lô? phỏng vấn thế nào rồi?”

      Tề Hiên cười, “Phỏng vấn rất thành công, nếu có lỗi với với thức ăn ngon hôm qua Tích Tích vất vả nấu. Phòng nhân sắp xếp để mai bắt đầu làm, có muốn chúc mừng chút ?”

      “Đương nhiên là muốn! bây giờ ở đâu? Em ở bên bờ hồ trong trường.” Chân Tích sờ sờ giấy giới thiệu, muốn lúc nữa cho kinh hỉ.

      “Em đứng yên ở đó đợi, đến rất nhanh”.

      “Ok! đường cẩn thận”.

      Chân Tích cất di động, mặt nét cười, mới trở về vài ngày nhưng mọi việc còn giống như trước. Tập đoàn Thần Lập ở thủ đô là tập đoàn lớn, có thể xếp vào trong mười tập đoàn lớn thế giới. Bọn họ lần này tuy chỉ được phân đến chi nhánh của tập đoàn, nhưng có thể lấy được giấy giới thiệu đối với cả đều là khởi đầu tốt. Hơn nữa, được thực tập ở đây cũng khá có tiếng, là nơi tốt để phát triển; dù bây giờ kiếm được có thể đáng bao nhiêu chị dâu cũng thể cái gì.

      “Chân Tích?”

      giọng nam từng quen thuộc đến thể quen thuộc hơn nữa vang lên, nụ cười mặt Chân Tích nhạt dần, quay đầu hời hợt nhìn lại, Thẩm Húc thời thanh niên vui mừng nhìn .

      “Chân Tích, đúng là em? Em sao lại đứng đây mình? Vừa rồi gọi điện cho Tiêu San San, ấy còn các em còn bận bài vở”. Thẩm Húc tự nhiên đến ngồi xuống đối diện , rất có thiện cảm với nữ sinh có tính cách ngay thẳng (khí chất thuần khiết) này.

      “Chân Tích tùy ý gật đầu, “Tôi đứng đây đợi bạn trai, Tiêu San San còn có chuyện ấy cần phải làm gấp, chúng tôi giờ thường liên lạc nhau. Thẩm nếu cần chuyển lời gì cho ấy có thể đến dưới sảnh kí túc xá hỏi chút”.

      Thẩm Húc vội vàng khoát khoát tay, “ chỉ là ngang qua thấy em nên vào hỏi chút. Lần trước Tiêu San San tìm bàn chuyện nguồn tài trợ cho liên hoan đêm tốt nghiệp, vừa đúng lúc cần hỏi ấy chút việc, có việc gì quá gấp. Mọi người đều là bạn học, gọi Thẩm khách sáo quá, vẫn cứ gọi là đàn ”>

      Chân Tích dấu vết khẽ nhíu mày, nhớ bọn họ lúc này có bao nhiêu quen thân, thế nào mà Thẩm Húc tìm Tiêu San San lại phải mất công giải thích với ? Chẳng lẽ đời trước chỉ số EQ của quá thấp, đối với thái độ tình cảm của người xung quanh đều để ý? Vì sao mà từng việc so với trong trí nhớ của từng thứ từng điều lại giống? Thấy Thẩm Húc còn chờ dáp lời, liền lịch đứng lên lắc đầu, “Dù sao Thẩm cũng tốt nghiệp nhiều năm, lại là nhà tài trợ cho liên hoan đêm tốt nghiệp, tôi kính trọng là điều nên làm. Bạn trai tôi rất nhanh đến, tôi muốn tìm ấy, xin thứ lỗi”.

      Chân Tích xong xoay người rời , lần nữa nhìn lại Thẩm Húc, còn chút cảm giác gì cả. Có lẽ cả phẫn nộ lẫn cảm giác bị phản bội đều đốt hết ở kiếp trước, từ lúc quyết định li hôn kia, Thẩm Húc với chỉ còn là người xa lạ.
      Last edited: 25/3/16
      vk đại ca, thuyt, JupiterGalileo12 others thích bài này.

    2. quanlibingonhi

      quanlibingonhi Active Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      198
      Chương 7: Ấm áp ngọt ngào

      Thẩm Húc phản ứng chậm hơn nhịp, thấy vội vàng đứng lên theo sau, “ chỉ là nhìn thấy em nên qua chào hỏi, muốn về nhà, cùng . Phải rồi, em vừa mới là bạn trai sao? Trước đây sao chưa từng nghe em nhắc đến? Là vừa mới quen à?”

      Thẩm biết đùa, tôi mới chỉ gặp hai lần mà thôi, làm sao có thể nhắc đến việc riêng đó được?”

      “Chân Tích này, sao có cảm giác em có thành kiến với nhỉ? Dường như là quá muốn chuyện với . Nếu có hiểu lầm gì , bằng chúng ta có thời gian ăn bữa cơm rồi giải quyết tốt khúc mắc.” thân Thẩm Húc mặc âu phục, lúc này lại mỉm cười nhìn thoáng qua giống như cậu sinh viên năm nhất, nhiệt tình lại vui vẻ.

      Chân Tích hít vào hơi, nhắc nhở bản thân cần biểu ra điều gì quá kỳ lạ, dù sao bây giờ hẳn là quá quen thân gì Thẩm Húc mới đúng; cần có ác cảm khó hiểu. cười lạnh nhạt đầy xa cách, vẫn duy trì cảnh giác cùng lịch với người xa lạ, “ Thẩm suy nghĩ nhiều rồi, em* chỉ là quá quen chuyện thoải mái với người lạ, nếu có gì phải cho em xin lỗi”.

      (*: bắt đầu đổi lại cách xưng hô, dù sao Chân Tích cũng nghĩ thông mối quan hệ giờ của ấy và Thẩm Húc)

      về trước đến chỗ hòn non bộ cách hồ nước xa, Chân Tích nhìn thoáng thấy Tề Hiên cùng Chu Lôi thẳng về hướng này. vui mừng giơ tay lên vẫy vẫy, vừa đúng lúc chặn lời Thẩm Húc định .

      Thẩm, bạn trai em đến rồi. Bọn em còn có chút việc. Em trước. Chào !” Chân Tích quay đầu tạm biệt Thẩm Húc, sau đó nhanh chóng chạy đến bên người Tề Hiên.

      Thẩm Húc nhìn Chân Tích mỉm cười ngọt ngào với cậu sinh viên nhìn qua điềm tĩnh kia, so sánh với thái độ khi cùng chênh lệch quá lớn; trong lòng nhất thời có phần ghen tị. lần đầu nhìn thấy Chân Tích đem lòng , nếu vậy sao có thể đồng ý hỗ trợ cho Tiêu San San? Ai biết còn chưa kịp theo đuổi bị gạt bỏ ra ngoài. Điều này khiến cảm thấy ngàn lần vô lực.

      Nhưng mà, liếc mắt nhìn qua Tề Hiên, nhìn qua tuyệt phải bộ dạng của kẻ có tiền, chính bản thân chừng còn có phần thắng. Thẩm Húc lần nữa nhếch miệng cười, đeo lên khuôn mặt tươi cười kiêu ngạo tiến đến chào hỏi qua. Lần này nhiều, chỉ cùng Chân Tích vài câu, thường xuên liên hệ liền lịch rời . Tình cảm của cậu trai và bền chắc, vài câu khách sao cũng có thể trở thành bom ngầm đợi bùng nổ. Nếu như cậu trai kia ghen tuông hẹp hòi, có lẽ cũng bị Chân Tích bài xích, trước tiên có thể thăm dò thêm từ bên chỗ Tiêu San San rồi tính tiếp.

      Tính toán của Thẩm Húc nhất định thành, Tề Hiên phải kiểu nam sinh cố tình gây mà Chân Tích cũng tuyệt cho cơ hội tính toán. Hai người đều để ý đến , trái lại là Chu Lôi quay đầu nhìn nhìn Thẩm Húc, “Người kia là ai vậy? Nhìn giống người trong trường học chúng ta, chị dâu biết người đó à?”

      Chân Tích lắc lắc đầu, “Cũng hẳn là quen biết gì! ta là bạn của Tiêu San San, gặp qua hai lần; vừa rồi chạm mặt nên vài ba câu”.

      Chu Lôi quảng việc này ra sau đầu, còn chút tò mò nào khác, “Là bạn của Tiêu San San chắc chắn cũng phải là loại tốt lành gì”, lời vừa xong, cậu liền thấy chân bị đá phát; lập tức phản ứng lại vò đầu tự giễu, “Khụ khụ! Về việc kia, chị dâu phải em chị nha, lại , giờ chị với Tiêu San San cũng còn liên quan nữa nhỉ? Cái kia.. khụ.. Em có ý gì đâu…”

      Chân Tích mỉm cười liếc mắt nhìn Tề Hiên, “Chị là người mọn vậy sao?”

      Tề Hiên đưa tay cầm túi, nắm chặt tay gì.

      Chu Lôi lập tức , “Phải phải! Chúng ta lúc trước còn nhìn ra Tiêu San San là loại người này. Chị dâu cũng bị ta lừa thôi!”

      “Được rồi! Chu Lôi cùng bọn chị ăn . Hôm nay Tề Hiên đến Thần Lập phỏng vấn, chúng ta đến nhà hàng ăn chúc mừng ”.

      “Chị dâu, được rồi! Em hẹn đấu cùng người khác trước rồi, vừa nãy cũng chúc mừng lão đại rồi. Hai người hẹn hò , em theo làm đèn cao áp đâu. đây, bái bai!” Chu Lôi vừa vừa cười chạy .

      Tề Hiên hướng bóng lưng cậu ấy hô câu, “Nhóc Lôi, đừng quên chuyện với chú.”

      yên tâm”.

      Chân Tích cùng Tề Hiên chậm rãi ra khỏi trường, nghiêng đầu tò mò hỏi , “ bảo Chu Lôi giúp làm gì vậy?”

      Tề Hiên nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó cúi đầu bên tai , “Bài post kia của Tiêu San San, Chu Lôi là người quản lý diễn đàn. Lúc trước nhờ cậu ấy nhìn qua, xóa khóa. Hôm nay nghe được cậu ấy ngay cả thầy đều biết, liền bảo cậu ấy đừng quan tâm chuyện này, tránh để cho người khác phát ”.

      Chân Tích bất ngờ nhướn nhướn mày, “ ra cậu ấy là người quản lý à? Sớm biết vậy em phải vất vả, còn cố tình hóa trang mới dám ra quán net”.

      “Em cẩn thận chút là đúng, bị phát cũng tốt đẹp gì. cho Chu Lôi biết việc này, cậu ấy chỉ cho là ưa Tiêu San San cho nên vui mừng khi thấy ta gặp chuyện”.

      Chân Tích lắc cánh tay được nắm chặt, nhịn được bật cười, “Với tính tình này của mà vui mừng khi thấy người khác gặp xui sao? Cậu ấy còn tin?”

      Tề Hiên nhớ đến dáng vẻ vội vàng chơi game của Chu Lôi lúc ấy cũng bật cười, “Nhóc Lôi thẳng tính, với cậu ấy cái gì việc chính là thế đó, tính cách rất được. Đúng rồi, người vừa rồi có gây chuyện gì với em ?”

      ạ! Ở trong sân trường cần gì phải sợ. ta gọi là Thẩm Húc, là người tài trợ cho buổi dạ hội tốt nghiệp, có phần tự nhiên thái quá, đủ phiền. cần để ý đến ta, nếu lần sau ta còn tinh mắt nhận ra bản thân phiền phức cần nể mặt gì hết”.

      Ý cười bên môi Tề Hiên lại càng đậm, Tích Tích của có bao nhiêu tốt đương nhiên biết, ánh mắt của con trai nhìn mình cũng biết. Còn chưa bắt đầu theo đuổi bị Tích Tích chán ghét, tình địch như vậy cũng cần quá để tâm.

      Chân Tích liếc qua khóe mắt lần, trong lòng thấy buồn cười, lập tức lại tự thở dài. Tề Hiên luôn biết điều mình muốn là gì, ý chí kiên định chưa bao giờ dao động. Đời trước, thua bởi suy nghĩ thực tế của , nếu căn bản là có ai có thể đánh bại . Thẩm Húc lại tính là cái gì? Mà đời này, điều muốn là tình , cho dù còn giàu có hay quyền quý, bọn họ cùng nhau cố gắng, tuyệt đối để tổn thương lần nữa.

      Chân Tích quay đầu cười hỏi, “Hiên! muốn ăn gì nào? Hôm nay để chúc mừng , đều do quyết định”.

      Tề Hiên giả bộ suy nghĩ lát, “Vậy ăn cá nướng chua cay , lâu chưa được ăn rồi…”

      [​IMG]
      ràng thích ăn cá, lại bởi vì thích mà chưa bao giờ ra. Nếu như phải trong lúc vô tình nghe được em trai nhắc đến, sợ là phải rất lâu sau mới biết được. Trong lòng Chân Tích cảm động, lắc đầu đề nghị, “Hai người chúng ta cũng ăn hết khay cá nướng, ăn vịt nướng là được rồi. Ăn ngon như nhau, lại gọi thêm hai món nữa là ổn”.

      Vịt nướng là món Tề Hiên thích ăn, giơ tay giúp vuốt tóc mái xuống, ánh mắt dịu dàng.

      Đợi đến lúc hai người ngồi trong bàn đặt ở nhà hàng gọi đợi xếp xong món ngon lên, Chân Tích bí bí mật mật đưa phong bì cho Tề Hiên mở ra, “Bên trong có thứ tốt, nhìn , khẳng định cho kinh hỉ”.

      “Kinh hỉ thế nào?” Tề Hiên cười cười mở ra phong bì, nhìn thấy giấy giới thiệu hơi nhướn mày lấy ra, “Cái này? Giáo sư Vu đưa em giấy giới thiệu à? Vậy là chúng ta cùng thực tập ở công ty, về sau đều có thể cùng nhau làm”.

      “Còn nữa, mở ra xem …”

      Tề Hiên lúc này mới bắt đầu tò mò, mở giấy giới thiệu đọc nhanh qua, lại chuyển thành hơi nhăn mày, “Phòng marketing? Trợ lý văn phòng?” có chút vui lòng nhìn về phía Chân Tích, “Tích Tích, rất vui khi được thực tập với em ở cùng công ty. Nhưng vị trí này phải chuyên môn của em, lại hôm nay phỏng vấn cũng biết qua chút. Trợ lý văn phòng chỉ là cách dễ nghe, thẳng ra chính chân chạy việc, dưới trong phòng có chút chuyện đều muốn tìm em, học được cái gì mà lại rất mệt”.

      “Em biết mà, tan làm về nhà em tự học. Cái gì hiểu có thể hỏi giáo sư Vu, mà nhân viên ở đấy giỏi hơn bên phòng thiết kế nhiều” Chân Tích chút để ý rót đồ uống cho hai người.

      “Như vậy em mệt sao? Bên chỗ giáo sư Vu nếu có giới thiệu vừa mắt còn có thể hỏi các giáo sư khác trong khoa chút mà. Em bình thường biểu tốt như vậy, chắc chắn có thầy vui lòng giới thiệu em. Có thể có công ty nào tầm cỡ như Thần Lập, nhưng về sau chính thức tốt nghiệp có thể tìm tiếp mà”.

      yên tâm , trong lòng em cũng tính rồi, để bản thân quá mệt…” Chân Tích thấy còn lo lắng, khẽ đảo mắt bĩu môi , “ thấy mối quan hệ bạn bè của em nghèo thế này rồi à? Làm bạn cùng Tiêu San San mấy năm mới nhận khuôn mặt của ta, ngộ nhỡ về sau laoij bị người khác lừa phải làm sao? bằng thừa dịp thực tập tiếp xúc với nhiều dạng công việc, đồng nghiệp. Hơn nữa, có ở bên cạnh nhìn, em có thể tự tôi luyện tốt chút”.

      Tề Hiên bất đắc dĩ nhéo mũi , “Em ý, lại em. Thời điểm thực tập nhất định phải chú ý, nếu như quá mệt thôi, đổi nơi thực tập khác”.

      “Được được được. cũng đừng gọi em, đến phòng kinh doanh cũng là làm việc vặt. Đến lúc đó cũng đừng quá liều lĩnh, hai ta vừa lúc trông coi lẫn nhau.” Chân Tích cười khiến mắt cũng cong cong theo. Kiếp trước, trong mắt người khác là người phụ nữ mạnh mẽ, có chuyện gì cũng chỉ có bản thân tự gánh vác. Sau này, đến cha mẹ cũng cảm thấy có khả năng, còn dặn dò quan tâm. giờ có người vì mà lo lắng mọi việc, khiến cho có thể dựa vào, chỉ muốn làm trong mắt , yên lặng giúp giữ vững nghiệp. Trong gia đình luôn cần người lo việc nhà, đời này nguyện ý làm người để tâm mọi việc trong nhà, cẩn thận bảo vệ tình của bọn họ.

      con vịt nướng, hai phần thức ăn chay, phần súp, còn có bàn món chính, hai người đốt hết hơn hai trăm*, gần bằng nửa tháng tiền thuê nhà. Đối với tình hình kinh tế của hai người giờ có chút tiêu xài phung phí, chẳng qua hai người đều ăn rất vui vẻ, dù sao đây cũng là phần công việc nghiêm túc đầu tiên của hai người họ.

      (*xấp xỉ 900.000)

      Ăn uống xong, hai người lại chợ mua thức ăn cho ngày hôm sau, khi tản bộ về nhà có cảm giác giống cặp vợ chồng già, chỉ là hai người vẫn còn trẻ, so với vợ chồng già lại nhiều thêm phần mãnh liệt, cùng nhau chia sẻ thời gian thanh xuân ngọt ngào.

      Về đến nhà, vừa mới khóa cửa, Tề Hiên ôm chặt Chân Tích từ sau lưng, ngón tay linh hoạt dò xét vào từ vạt áo sơ mi của . Vuốt khẽ bên hông , thanh khàn khàn dán vào bên tai thầm, “Tích, rất nhớ em. Em có nghĩ đến , hả?”

      Túi xách trong tay Chân Tích rơi xuống đất, tim đập loạn nhịp, đỏ mặt nhắm mắt lên tiếng. Tề Hiên hôn vội vành tai, sườn mặt, cằm ; từ từ đem xoay qua hôn lên môi. Hai tay vòng chặt đem khóa vào trong ngực, dẫn hướng về phía giường.

      Động tác Tề Hiên vội vàng lại chút thô lỗ, thời điểm ngã xuống giường, quần áo người hai người vứt đầy đất. Trong phòng ánh sáng mờ nhạt, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc lúc nặng lúc cùng tiếng giường gỗ lay động.

      Ngoài của sổ, trăng tròn dần lên cao, nửa thân mình khuất sau bóng mây tựa như xấu hổ lại như ngượng ngùng quấy rầy đôi tình nhân chìm đắp trong phòng.
      AikoNguyen, thuyt, JupiterGalileo13 others thích bài này.

    3. quanlibingonhi

      quanlibingonhi Active Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      198
      Chương 8: Bắt đầu kiếm sống
      Từ lúc Chân Tích rối rắm đòi chia tay, hai người chưa từng làm chuyện thân mật lầ nào. Lần này thấy Chân Tích dưỡng bệnh tốt, còn có thể cùng thực tập chỗ, trong lòng Tề Hiên cực kì vui sướng, vẫn dày vò đến nửa đêm mới ngủ. Sáng sớm hôm sau, Tề Hiên chuẩn bị bản thân tốt, thay thành mặc áo sơ mi quần âu, tinh thần thoải mái làm còn Chân Tích sau khi rời giường, nhìn tay mấy nốt hồng do muỗi đốt mà khóc ra nước mắt. Tối hôm qua hai người tắm rửa qua loa xong liền trực tiếp nằm ngủ, quên thắp hương đuổi muỗi. Lần này thế mà hiến máu nhân đạo thỏa sức cho bệnh viện Muỗi rồi.

      Chân Tích nằm giường lăn vòng, giãn mình lúc mới ngồi dậy làm vệ sinh cá nhân buổi sáng, trong lòng suy nghĩ: có lẽ nên học yoga; nghe yoga rất có lợi cho thân thể. Đời trước, luôn ngồi trong văn phòng, khiến cho xương cổ và eo ổn, khớp xương cũng mềm dẻo, vài thời điểm đau đến thể chịu được. giờ, trở lại là đôi mươi nhất định phải rèn luyện tốt thân mình, tránh bệnh tật về sau.

      Giấy giới thiệu của giáo sư Vu bắt đầu thực tập là cuối tuần, vừa lúc giúp có chút thời gian rảnh chuẩn bị tốt cho vài việc trong thời điểm này. Tuy là mấy ngày nay có làm sai điều gì nhưng dù sao sống trở lại 10 năm, rất nhiều việc còn nhớ ; thời gian dài khó tránh khỏi lộ ra vài điều ăn khớp, đặc biệt phương diện học tập, vẫn cần phải cẩn thận mới được.

      Xuống tầng mua bánh cuộn* về ăn, Chân Tích vừa đọc lướt qua nội dung sách giáo trình bốn năm đại học vừa nghĩ kĩ những việc nên làm tiếp theo. Trước mắt, quan trọng nhất vẫn là tiền, bố mẹ Tề Hiên mở cửa hàng bán tạp hóa. Nếu như là người con duy nhất chắc chắn cần lo gì về kinh tế, nhưng bên dưới còn hai đứa em sinh đôi 17 tuổi học cấp ba; là giai đoạn tốn kém nhiều nhất vậy nên bên nhà Tề Hiên thể hỗ trợ hoàn toàn kinh tế. Dù gì cũng học đại học chuẩn bị làm còn em trai và em chưa thi lên đại học đâu.

      [​IMG]

      Bên nào nặng bên nào có thể dễ dàng nhìn ra, hiếm thấy là người nhà họ Tề đều biết cư xử, hai em đều hiểu chuyện, cố gắng học hành. Tề Hiên bình thường dạy thêm rồi nhận vài phần việc làm thêm tháng cũng có thể kiếm được khoảng 2.000 (hơn 6 triệu rưỡi). Lúc trước khi học đại học dùng gần hết tiền tiết kiệm trong nhà, tiền học đại học của hai đứa em cũng là khoản khó. Mỗi tháng, chỉ giữ lại đủ tiền sinh hoạt cá nhân, còn lại gửi về hết cho mẹ Tề. Lần này Thần Lập thực tập, còn thời gian làm, mỗi tháng rút còn khoảng 800 khối tiền lương (hơn 2 triệu rưỡi), bản thân ấy còn nhiều việc để dùng, giúp được người trong nhà chắc chắn Tề Hiên cũng rất sốt ruột. Ngộ nhỡ buổi tối làm quá cố sức khiến bản thân mệt mỏi quá độ mất nhiều hơn được.

      Còn , bố mẹ là giáo viên bình thường, giờ về hưu, mỗi tháng lương hưu cũng phải là ít nhưng mà trai học hành tốt, sớm bỏ học cưới vợ sinh con; bản thân trai mở tiệm sửa xe kiếm được là bao, bây giờ vẫn còn sống cùng với bố mẹ. Muốn con được ăn ngon mặc đẹp, đồ chơi đắt tiền chất gây hại, muốn con học trường mẫu giáo song ngữ cao cấp, còn muốn con ăn đủ canxi, vitamin, dầu cá… chị dâu thích sĩ diện, muốn con mình bị đánh giá thấp. Tiền lương hưu của hai ông bà đều đổ vào người đứa . Chân Tích học đại học cũng gần bốn năm, năm người trong nhà dường như là gia đình hoàn hảo, trừ lúc đưa tiền học, bằng chị dâu cũng nhớ nổi là còn em chồng như .

      Vậy nên, muốn lấy tiền từ trong nhà ra là gần như thể, có ác cảm với kiểu tinh thần than nghèo kể khổ như đúng rồi của chị dâu; tựa như nhà họ Chân có gì đều phải để lại cho cháu của . Mặc dù chị dâu là người khác họ (người ngoài) nhưng cả năm về nhà, giờ về mở lời lại khiến trong nhà có cãi nhau để làm gì đây? Đời trước chính là nhịn hồi bực bội, sau khi tốt nghiệp cũng muốn lấy phân tiền của nhà. Sau này bỏ tiền cho trai với chị dâu mua nhà cũng là nể mặt hai người đó chăm sóc bố mẹ ở quê, chỉ cần chị dâu chăm sóc tốt cho bố mẹ, đương nhiên muối mặt tranh giành bất cứ thứ gì.

      Suy nghĩ hồi, tay lật sách của Chân Tích bỗng nhiên dừng lại, đọc sách thấy viết về xu thế phát triển của buôn bán qua mạng, lúc này mới phát bản thân cầm nhầm sách của Tề Hiên, là sách về kinh doanh. có tiền vốn thể đường tắt, kể cả chơi cổ phiếu đầu tiên vẫn là tiền đâu, nhưng giờ mở cửa hàng online chỉ cần chứng minh thư. Thời gian làm việc nhàn hạ cần trông hàng, kể cả có thời gian cũng có thể buôn bán sau khi làm xong việc chính hoặc vào lúc cuối tuần, thích hợp làm công việc phụ để kiếm thêm thu nhập. có trong mình 10 năm kinh nghiệm, biết được xu hướng thịnh hành, về vấn đề thiết kế chắc chắn thiếu ý tưởng. Trừ bỏ phân mảng quảng cáo, có thể thiết kế quần áo đem bán, chẳng qua thứ đầu tiên cần là chiếc máy vi tính.

      “Buzz…” di động bàn rung, Chân Tích cầm lên thấy là bạn học Tô Lập ngày hôm qua ngồi cùng bàn, “A lô? Tô Lập?”

      “Ừ, là tớ. Cậu làm gì thế? Sao lại lên lớp vậy? Tiết học buổi chiều cậu có lên lớp hay ?” Thanh Tô Lập chút buồn chán vang lên.

      Chân Tích ngồi dậy tới bên cửa sổ, “Tớ lên lớp đâu, bận chuẩn bị cho đợt thực tập”.

      “Như vậy à... Haizzz… Nhiều người muốn thực tập, lên lớp chả còn mấy ai, chả thú vị gì hết. Về nhà cũng có gì hay để làm, tớ cũng biết đâu chơi…”

      “Cậu có thể hẹn bạn window-shopping hoặc hát mà”.

      Tô Lập lầm bầm than phiền, “Đừng nữa! Mấy chị em tốt của tớ biết nghĩ gì mà nước ngoài hết. Tớ tiềng nước ngoài nghe còn trôi chảy kiểu gì đây… khó mới kiếm được người cảm thấy có vẻ hợp như cậu lại ở ngoài trường…”

      Chân Tích chợt nhớ đến smart-phone của Tô Lập cùng toàn thân mặc đồ hiệu quá gây chú ý, ngón tay nhàng gõ lên cửa sổ, im lặng trong lúc.

      “Này? Này? Chân Tích sao cậu lại gì rồi?”

      Chân Tích cầm áo khoác cùng chìa khóa ra ngoài, mở miệng cười, “Ngược lại đấy, tớ có việc muốn nhờ cậu giúp, chẳng qua chúng ta vừa mới quen nên có chút ngại, cân nhắc có nên hay ”.

      “Có việc gì cậu cứ luôn , hai đứa mình khá hợp cạ. Tớ nếu có thể giúp cậu nhất định cố gắng giúp”.

      “Được rồi! Tớ lên trường tìm cậu, có gì gặp nhau bàn lại cụ thể”.

      Chân Tích nhanh chân bước về hướng trường học, giờ cần mua bộ máy vi tính, mà tình hình nhà Tô Lập rất có khả năng có bộ vi tính để ai dùng; tìm Tô Lập nhờ giúp đỡ là thích hợp nhất. Tuy là trước đây các quen nhau nhưng vừa mới nhớ đến chuyện liên quan Tô Lập. Có lẽ, cũng có thể giúp được Tô Lập, hình thức đôi bên cùng có lợi này luôn là thứ mà thích nhất.

      Hai người hẹn nhau ở sảnh nơi bán đồ uống lạnh cạnh trường học. Lúc Chân Tích đến nơi, Tô Lập gọi xong hai ly trà sữa, “Cậu uống thử trà sữa ở đây . Mùi vị đậm, trân châu cũng cực Q*”.

      (*: cầu người giải đáp, chỗ này chắc chỉ trân châu ngon mềm dai, Tomi hiểu từ Q)

      “Được”, Chân Tích hút hai ngụm, loại trà sữa trân châu này đúng là nhiều năm chưa uống lại, so với hương rượu cay nồng, quả vẫn thích hương vị trà sữa thơm ngọt hơn, “Quả sai, trước giờ đến đây đều chỉ ăn kem, tớ biết là trà sữa ở đây lại ngon như vậy”.

      “Chính xác. Cái chính là do tên các món bảng viết lớn, bình thường ai lại gọi trà sữa nóng. Đúng rồi, cậu tìm tớ có chuyện gì thế?” Tô Lập cắn ống hút tò mò nhìn .

      Chân Tích đan hai tay đặt lên bàn, thẳng vào vấn đề, “Tớ muốn mua máy tính xách tay* dùng rồi, muốn hỏi cậu có cái nào để , dùng đến bán lại cho tớ. Tớ cần cậu giúp là chỉ khoản tiền trả, nếu cậu có máy mà để đó dùng, giá bán cũng cần lấy quá thấp; chỉ là hi vọng cậu có thể du di chút về thời gian trả tiền; sau 10 tháng tớ thanh toán đủ cho cậu, có được ?”

      (*: bản gốc là 笔记本 phiên ra tiếng là notebook, chỉ máy tính xách tay gọn, và mỏng hơn laptop với kích cỡ tối thiểu là 11", thường là có ổ đĩa CD/DVD)

      Tô Lập có chút kinh ngạc, “Để đúng là tớ có máy, chẳng qua nếu cậu thiếu tiền đầu tiên phải hỏi vay tiền mới đúng chứ? Vì sao lại muốn mua máy xách tay trả theo thời hạn? Cậu giống kiểu người thích lên mạng nha”.

      Chân Tích lại uống ngụm trà sữa, “ giờ tớ còn khoản phí sinh hoạt cá nhân, thể có ngay nhiều tiền mặt như thế. Sáng nay tớ nghĩ cách kiếm tiền mạng, chỉ cần có máy tính xách tay, sau này cố gắng kiếm tiền. Mỗi tháng nếu có thể có được lãi nhiều chút, nếu cố gắng để dành ra, có thể trả đủ cậu tiền trước 10 tháng”.

      Mắt Tô Lập sáng rỡ, “Lên mạng mà cũng kiếm được tiền sao? Chuyện này có vấn đề gì, dù sao trong nhà tớ máy xách tay cũng là để . Cậu cứ cầm lấy dùng , làm sao kiếm được tiền cậu với tớ , cái này mới là điều khiến tớ thấy hứng thú”.

      Chân Tích lắc đầu, lấy giấy bút trong túi ra nhanh chóng viết giấy nợ, phần tiền để trống đưa qua cho Tô Lập, “Cậu nếu coi tớ là bạn tớ thể chiếm lợi từ cậu được. Có qua có lại, cậu cho tớ trả tiền theo từng đợt là giúp tớ rất lớn rồi”.

      Tô Lập từ chối hai lần, thấy kiên quyết đành bất đắc dĩ cho giấy vào ví. ra với ấy mà , mấy cái máy tính xách tay cũ kia đúng là bỏ ở nhà dùng đến, thỉnh thoảng đọc tin tức mà thôi. Nếu là mấy người bạn kia của Tô Lập mà chắc chắn câu thứ hai mà tự chọn luôn. Chỉ có điều, mới cùng Chân Tích quen thân, Chân Tích có thể làm như vậy cũng khiến rất vui, hoàn toàn giống với mấy người bạn bên cạnh .

      “Được rồi, tớ cầm giấy này. Dù sao giờ cũng có việc gì, cậu theo tớ về chọn cái ”.

      Chân Tích có chút do dự, “Thế có được ? Có thể làm phiền cậu ? Ngày mai cậu mang đến cho tớ cũng được mà, tớ cũng cần máy gì có tính năng quá tốt, lên mạng bình thường là tốt rồi”.

      “Có gì đâu mà phiền! Bố tớ bận ở công ty ở nhà, trong nhà chỉ có người giúp việc. nào! nào! Đúng lúc tớ cũng chán”. Tô Lập thu dọn xong mọi thứ liền đứng dậy kéo , cũng phải đối với ai cũng nhiệt tình như vậy; cái chính là do Chân Tích là sinh viên đa tốt của khoa bọn họ. Mặt nào cũng xuất sắc, từ trước rất tán thưởng. Càng tiếp xúc lại càng thấy người này quá rất tốt, thế nên mới coi Chân Tích thành bạn, nhiều khi chỉ dựa vào trực giác cũng cảm thấy là hợp nhau.

      Cuối phố có xe con màu đen từ từ tới, nhìn thấy các ra, lái xe lập tức xuống xe cung kính mở cửa. Chân Tích cúi vào ngồi cạnh Tô Lập thần sắc kinh ngạc, “ ra chiếc xe này là của nhà cậu sao? Trước đây tan học thường nhìn thấy nó, chỉ là chưa từng thấy qua là đón ai…”

      “Đó là do cậu hay buôn chuyện, trường học chúng ta ít người biết đâu. May là đón ở cổng trường đúng là phiền chết người.” Tô Lập tinh ý thấy lộ ra biểu tình hâm mộ hay ghen tị, trong lòng càng thấy nhận người bạn như thế này chính xác.

      Chân Tích lấy di động ra nhắn tin cho Tề Hiên, cho bản thân về muộn sau đó chuyện với Tô Lập việc mình định mở shop online. Tính toán đầu tiên là nhận số biểu quảng cáo, sau từ từ mở rộng quy mô. Lúc rảnh thiết kế vài mẫu quần áo ghim lên trang đầu để bán, lãng phí tài nguyên mà còn có thể xem xét đánh giá của khách hàng, tìm ra điểm yếu.

      Tô Lập cũng học thiết kế, vừa nghe hào hứng liền bùng lên, “A? Chỉ thiết kế mà cũng có thể mở shop online sao? có người mua à?”

      Chân Tích biết, rất nhanh internet phất triển nhanh chóng, tự nhiên ngập tràn lòng tin, “Tớ thấy vấn đề gì, tại lên mạng mua đồ tiện lợi. Bây giờ nếu chúng ta ra cửa hàng hoặc trung tâm mua sắm mua quần áo nếu tắc đường phí mất hơn nửa thời gian, nhiều lúc đến nơi cũng còn hứng quanh chọn đồ. Nếu mở shop online rất nhanh được mọi người tiếp nhận. Chúng ta ở mạng chỉ là mở shop chuyên bán đồ thiết kế, sau đó vài diễn đàn quảng bá chút; đến lúc có ai có đơn hàng tìm chúng ta đặt càng thuận tiện. Hơn nữa chúng ta trưng đồ shop online, đăng giá công khai, đối với khách hàng mà cũng rất là có lợi”.

      “Nghe cậu như vậy quả là rất tốt, có thể tính thêm phần của tớ ? Tớ lo rảnh quá có việc gì làm đây, lúc cậu thực tập tớ có thể phụ trách coi shop”. Tô Lập càng nghĩ càng cảm thấy việc này thú vị, quay đầu nhìn chằm chằm Chân Tích chờ đợi.

      Chân Tích bỗng chợt có cảm giác chị lớn trông em, nhìn đáng trong sáng trước mắt, trong mắt lên ý cười, “Được thôi, vậy đành để cậu vất vả rồi”.
      Last edited: 30/3/16
      thuyt, quỳnhpinky, heoconchuayeu9 others thích bài này.

    4. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      Truyện này có yếu tố huyền huyễn à???. Cốt hay hơn nếu tác giả đừng cho bàn tay vàng vào. Truyện đại mà có bàn tay vàng ko thực tế j hết

    5. quanlibingonhi

      quanlibingonhi Active Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      198
      Chương 9: Cửa hàng Giấc mơ (Dream Shop)
      Nhà Tô Lập là kiểu biệt thự có bể bơi kèm vườn hoa, thoải mái mở party cho công ty với đủ thành viên đến dự. Chân Tích theo sau Tô Lập thẳng đến phòng ngủ ở tầng hai, nhìn thấy dáng vẻ cung kính của quản gia và người giúp việc, trong lòng kinh ngạc thôi. biết Tô Lập là con của gia đình giàu có, nhưng nghĩ là giàu đến độ này. Thảo nào lại có thái độ quá quan tâm với mấy thứ đồ tốt, buồn phiền duy nhất có lẽ là quá nhàm chán mà thành.

      Ngồi ghế sofa trong phòng ngủ, Chân Tích lịch cảm ơn người giúp việc đưa lên nước hoa quả, sau đó nửa trêu nửa đùa Tô Lập, “Cậu quá yên tâm về tớ , sợ sau này tớ bám chặt cậu chiếm lợi sao?”

      Tô Lập cởi áo khoác tùy ý quăng lên giường, cười đáp, “Việc này có gì phải sợ? Nếu chỉ khoản tiền mà thấy bộ mặt người tớ cũng ngại nha, kết bạn cần vô tư thoải mái, tớ lại làm việc gì xấu cần gì phải che giấu gia thế bản thân? Trước đây tớ cũng có kết thân vài người bạn, sau thời gian dài biết gia thế của tớ thi thoảng vài câu ghen tị hiểu nguyên do, sớm lộ ra lãng phí cảm tình của tớ”.

      Chân Tích nhớ tới nạn đời trước qua, tươi cười mặt dần nhạt, “Tuy rằng cậu sai, nhưng lòng người hiểm ác, phải tất cả bạn học đều có ác ý; lừa cậu đến bước đường cùng, hối hận cũng muộn”.

      sao đâu, tớ lại ngu, làm sao có thể dễ bị lừa?” Tô Lập cười cười khoát khoát tay, “Chẳng qua vẫn là cảm ơn cậu nhắc nhở, tớ chú ý chút”.

      Chân Tích gật đầu uống ngụm nước hoa quả, nhìn đến tủ cạnh đầu giường để khung hình hai nam nữ chụp chung; nữ đương nhiên là Tô Lập, nhưng cái người nam ôm chặt vai của ấy

      Tô Lập để ý đến tầm mắt của liền vui vẻ cười khì, cầm lấy khung ảnh ngồi xuống cạnh cười hỏi, “Đây là trai tớ, cậu nhìn xem ấy có phải vừa béo vừa ngố ? Đây là thời lịch sử đen tối của ông ấy. Cả nhà tớ giờ còn mỗi tấm này, tớ cố tình để lại chê cười ổng”.

      Chân Tích thoáng cái sặc nước, “Cậu cùng trai tình cảm tốt.” Nếu phải là Tô Lập quả nhìn ra bọn họ là em, Tô Lập ràng là người đẹp, nhưng cả Tô béo đến nhìn mắt, so với trai đẹp là trời vực.

      “Đương nhiên… Mỗi lần nhìn thấy tấm hình ổng đều hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng mà lại dám lén vứt tấm hình . Ha ha!” Tô Lập vừa vừa nổi lên tâm tình mất mát, “Nhưng mà ổng đúng là vô lương tâm, vừa xuất ngoại du học là liền bốn năm. Mấy hôm trước gọi điện ổng còn chưa muốn về đâu, hừm, chắc chắn là cùng mấy người bạn của ổng chơi đến quên cả đường về rồi”.

      Chân Tích trong lúc ngồi xem vừa nhìn ảnh chụp vừa nghĩ chút hình ảnh cả Tô bị dàn người đẹp chân dài vây quanh nhịn được khẽ rùng mình, vội giả ho khan hai tiếng chuyển đề tài, “Yên tâm, tốt nghiệp xong kiểu gì chả phải về. Máy tính xách tay của cậu ở chỗ nào vậy? giờ xem qua sao?”

      Tô Lập gật gật đầu kêu tiếng, quản gia ngoài cửa liền bảo người đem vào phòng mấy cái máy tính xách tay dùng đến. Chân Tích đến nhìn lướt qua, máy kém nhất tính năng cũng hề thấp, cũng nhờ việc Tô Lập học thiết kế, máy tính để dùng đều muốn là loại có thể nhanh chóng chạy được phần mềm thiết kế tốt. từ trong đống máy tính đủ loại màu sắc chọn ra cái màu xám bạc, cho dù tuổi nhưng vẫn giữ thói quen xấu, vẫn thích dùng những màu tối thể tính cẩn trọng.

      Tô Lập còn dề cử cho cái máy tính màu hồng, “Cái này nhiều thứ tốt lắm, cậu nhìn xem, tớ còn cố ý đổi lại bàn phím nữa nè”.

      “Chân Tích cười cầm máy tính màu bạc lên, nhanh chóng mở máy, “ cần đâu, tớ thích mấy màu rực rỡ. Hơn nữa, bạn trai tớ làm chừng cũng cần, ấy là con trai trưởng thành lại cầm máy tính màu hồng làm khiến người khác chê cười mất”.

      Tô Lập thất vọng ồ tiếng, nhìn nghịch nghịch máy tính lại gần hỏi, “Bạn trai cậu cũng thực tập? Các cậu muốn cùng nhau phấn đấu sao? Tính toán lâu dài rồi à?”

      Trước khi tốt nghiệp những cặp đôi khóc lóc chia tay quả thiếu, giờ toàn bộ sinh viên năm tư đại học đều trần đầy cảm xúc bi thương, có thể kiên định cùng nhau ở lại thành phố làm việc quá ít, cũng khó trách được người khác tò mò.

      Chân Tích vừa mở trang web vừa gật gật đầu, “Đúng vậy, cho nên muốn nghĩ cách nhanh kiếm tiền. Hiên giờ cái này cũng cần tiền vốn kinh doanh lắm, có làm được hay cần dựa vào sức sáng tạo của chúng ta có bao nhiêu. Cậu tuy là thiếu tiền, nhưng nếu nghiêm túc làm việc cũng có thể từ đó tìm được niềm vui, cảm giác thỏa mãn sau khi hoàn thành đơn đặt hàng khiến cuộc sống cậu ngập tràn thú vị. Máy vi tính của cậu đâu? Chúng ta lấy mấy cái số hiệu dự trù, giờ bắt đầu mở shop”.

      Tô Lập hưng phấn chạy đến tủ đầu giường cầm lấy laptop màu xanh da trời của mình, “Được, chúng ta giờ cần vài người nhân viên liên lạc quảng bá cho shop, đợi sau này làm lớn nhận người. Chúng ta phải làm bà chủ, mỗi ngày đứng sau quan sát là được”.

      Chân Tích buồn cười nghe Tô Lập thỏa sức tưởng tượng cho tương lai, làm từng bước dựa theo bảng hướng dẫn để mở shop online, tên gọi càng đơn giản, gọi là ‘Thiết kế giấc mơ’, nhắc nhở luôn phải nhớ tực giấc mơ ban đầu, cần lại vì chuyện liên quan nào khác mà nhầm đường. Thẻ tag điền ‘Thiết kế mặt bằng’, ‘Thiết kế quảng cáo’, ‘Thiết kế thời trang’, ‘Thiết kế đá quý’, ‘Thiết kế trang trí’. Tuy rằng thứ nắm vững nhất là thiết kế thời trang nhưng nếu phải đơn đặt lớn cũng thành vấn đề gì, cần sao chép ý tưởng của người nào, chỉ bằng tầm mắt trước 10 năm của cũng đủ để hoàn thành số đơn hàng bình thường.

      Tô Lập cũng nghĩ xong tên thành viên cửa hàng, đưa tên hai người đặt trong shop, còn đăng lên hình mấy đồ mình thiết kế làm mẫu. Chân Tích nhìn đến bản thiết kế có chút đen mặt, người này chỉ thích màu sắc mơ mộng mà ngay cả thiết kế cũng đậm màu mơ mộng, nhưng thế cũng tốt, hai người bọn họ mặt thiết kế coi như bù đắp cho nhau.

      Bước đầu là mở shop online, tiếp theo chính là trang trí cho shop sau đó vài diễn đàn, diễn đàn QQ để quáng bá. Trong nhà Chân Tích còn chưa lắp mạng, hai ngày nay mọi việc chỉ có thể để mình Tô Lập bận rộn. Hai mắt Tô Lập nhìn chằm chằm màn hình, xem mấy bài post chia sẻ kinh nghiệm mở shop tận đến lúc Chân Tích tắt máy mới ngẩng đầu lên, thoáng nhìn ngoài cửa sổ sắc trời nhuộm nửa hồng mới kinh ngạc mở to mắt, “ tối nhanh vậy sao? Chúng ta làm nguyên buổi chiều? Nhưng mà sao tớ cảm giác cái gì cũng chưa xong là sao?”

      Chân Tích cất gọn máy tính uống ngụm nước hoa quả, “Chúng ta chưa từng làm việc này, có rất nhiều chuyện đều là lần đầu trải nghiệm, đương nhiên là tốn thời gian. Trờ tối rồi, tớ còn phải về nhà nấu cơm, giờ shop cũng mở rồi, những việc khác đều cần vội. Cậu cũng đừng để bản thân nghỉ quá muộn, chờ tớ lắp mạng xong lên bàn tiếp cùng cậu”.

      Tô Lập biết muốn về nấu cơm cho bạn trai ăn nên cũng lưu người lại, chỉ là nhất quyết chịu giá máy tính, nằng nặc đòi lấy máy tính đổi thành cổ phần. Chân Tích tất nhiên thể đồng ý, “Nhập cổ phần gì chứ? Mở shop online tiền vốn còn cần; chúng ta mở là cùng nhau mở shop của hai người. Tớ nếu lấy máy tính này khác gì bắt nạt cậu, cái máy tính này giá chắc cũng khoảng 8.500 (khoảng 27 triệu rưỡi) . Tớ trả cho cậu theo đợt trong 10 tháng, hơn nữa trả đều theo đợt; mỗi tháng đưa cậu 850. Dù có là chị em ruột cũng phải tính toán ràng, nhanh viết vào giấy nợ ”. Tuy rằng ở chỗ khác có thể chiếm được lợi nhưng ở nơi khác cho trả tiền theo đợt, cái này ra là chiếm lợi .

      Tô Lập le le lưỡi, lấy giấy nợ từ ví ra viết, “Được rồi, bà chủ lớn Chân còn cố gắng nghiêm túc có khí thế, cùng mấy vị giám đốc với tổng giám đốc trong công ty ba tớ giống nhau. Tớ biết, chị em ruột cũng phải tính toán ràng. Dù sao chúng ta nhận đơn đặt hàng giống nhau, cần chia thành cổ đông cổ phần. Nơi này tiện gọi xe, để tớ bảo lái xe đưa cậu về, cậu từ chối cả việc này chứ?”

      Chân Tích bị trêu bật cười, “Đương nhiên là rồi! Tớ cũng đâu có ngốc, có xe mà ngồi”.

      Lúc gần , Chân Tích lại dặn nàng Tô Lập nên thức đêm, rồi mới ngồi lên xe con kia về chỗ ở. Chân Tích ngồi dựa vào lưng ghế sau, nhìn cảnh đêm tấp nập ngoài cửa kính, khóe miệng kéo lên nụ cười nhạt, trong lòng lại thản nhiên. Hôm nay là lần đầu tiên ở đời này được ngồi xe tốt như vậy, cũng là lần đầu tiên biết bạn mình lại có vai vế lớn đến thế; vậy mà cco lại gợi nổi loại vui sướng cùng kích động như kiếp trước. Mở shop bán hàng online là bước đầu tiên của , tương lai muốn làm từng việc bình tĩnh mà cẩn thận tiến về trước, cầu lợi, liều lĩnh chỉ cầu bình an cùng thẹn với lương tâm.

      Tô Lập đối xử tâm với , cũng lòng đối tốt với Tô Lập. Tuy từng có mắt kết bạn với loại tiểu nhân như Tiêu San San nhưng đời này rất may mắn quen được người bạn nhiệt tình cởi mở, tình bạn tốt khó có được thế này dẽ lòng quý trọng. Kiếp trước lúc gần tốt nghiệp nghe được tin Tô Lập bỗng dưng mất tích, theo Tiêu San San kể là bị bạn học bắt cóc nhằm tống tiền. Tên bắt cóc kia còn có ý định quay video khỏa thân để giữ làm nhược điểm của Tô Lập, tuy rằng đúng lúc bị cảnh sát bắt giữ nên thành nhưng cũng dọa cho Tô Lập khiếp sợ cực độ, nhanh chóng ra nước ngoài.

      lúc ấy vừa mới chia tay chưa lâu, tâm tình suy sụp, chỉ là thở dài chút khi trường học cũng còn an toàn, cũng quá để tâm chuyện này; cũng là đến sáng nay mới nhớ loáng thoáng đến. biết Tô Lập bị bắt cóc như thế nào, trước tiên chỉ có thể nhắc nhở ấy vài câu. Từ lúc sống lại đến giờ, cảm thấy trí nhớ của bản thân ngày càng tốt lên, chừng càng về sau lại càng nhớ được nhiều thứ hơn nữa; tựa như tên bắt cóc kia là ai. giờ, Tô Lập còn bận trông shop online, có lẽ cũng thường xuyên đến trường học nữa.

      Còn chưa đến giờ tan tầm cao điểm, rất nhanh xe đến dưới nhà trọ của Chân Tích, xuống xe cười cảm ơn lái xe, nhìn người đó lái mới quay đầu lên tầng. Trước hết đến nhà bác chủ trả tiền mạng, hẹn bác chủ chiều mai cho thợ đến lắp mạng sau đó về nhà, tay chân nhanh nhẹn rửa rau bắt đầu nấu cơm. Sau vài ngày làm quen, giờ quen dùng dần với đồ dùng đơn giản trong bếp. Chỉnh lửa nồi rau hầm* lại, Chân Tích xoa xoa tay ngồi lên giường làm quen dần với máy xách tay. Buổi chiều mải lo việc mở shop online, những thứ khác còn chưa nhìn, hệ thống giống kiếp trước, vị trí nhiều ứng dụng cũng giống trước, còn số phần mềm nữa. phải đợi Tề Hiên về dạy lại cho , bằng dựa theo thói quen dùng máy từ kiếp trước quả là kì lạ.
      (*: chung cứ là đồ ăn mình để hình, chỉ vì sở thích mĩ thực của mình trỗi dậy :3)
      [​IMG]
      loại cay

      [​IMG]
      loại cay

      “Tích Tích, về”, Tề Hiên mở cửa bước vào, đem áo khoác cầm tay treo lên giá, quay đầu nhìn máy tính xách tay đùi Chân Tích mà giật mình chút, “Mượn của ai vậy? Em muốn viết luận văn tốt nghiệp à?”

      Chân Tích để máy tính lên giường, ngồi dậy ôm cổ , cười nháy mắt, “ phải mượn, là em mua. Em bắt đầu tính đến lập nghiệp, mở cửa hàng bán đồ mạng!”
      Last edited: 31/3/16
      vk đại ca, AikoNguyen, thuyt8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :