1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Quyến rũ yêu nghiệt thủ trưởng - Độc Cô Cầu Yêu (Hoàn - Đã có Ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Cả 2 luôn ấy nhoa........JQ cao quớ......:yoyo36:
      milktruyenky, anhtoan74Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 46
      Đào Lộ và Trầm Úy Vũ giống như đôi nam nữ bình thường chìm đắm trong tình cuồng nhiệt, thiếu dây dưa của Quản Sĩ Huân, hai người càng thêm ngọt ngào ấm áp, ít nhất Trầm Úy Vũ cũng phải lo lắng về đám ruồi bọ xung quanh của mình, tâm trạng nhờ đó cũng thoải mái hơn nhiều.

      Thời tiết bắt đầu trở lạnh, chuẩn bị đón Tết lịch, ngày cuối cùng của năm cũ, các nhân viên đều gấp rút hoàn thành xong công việc, hy vọng sau giờ tan làm lúc năm giờ có thể kịp thu xếp hành lý rồi đón xe trở về quê nhà.

      Cuối cùng kim đồng hồ cũng chỉ đến số năm, Đào Lộ thở phào, phải ở lại tăng ca rồi.

      Dù sao, trong ngày đặc biệt mà phải làm thêm giờ vui chút nào!

      sửa sang lại bàn làm việc, đem văn kiện sắp xếp cẩn thận, bê tay rồi vào phòng tổng giám đốc.

      “Tổng giám đốc, văn kiện chuẩn bị xong rồi, chờ hết năm rồi trình lên là được!” Đào Lộ nở nụ cười ngọt ngào, đem chồng giấy tờ đặt bàn, nhân tiện nhắc nhở .

      Trầm Úy Vũ dừng lại hành động đánh máy, hơi nhíu mày, giọng điệu có chút tức giận : “Quả đào , lại đây!”

      Trong lòng khẽ cười trộm, nhàng đến bên cạnh .

      có mệt ? Hôm nay thư ký cho phép tổng giám đốc tăng ca đâu ~” cười , tay bé khoác lên vai .

      “Hửm ~ Cho dù tôi có tăng ca thư ký cũng có bận tâm đâu!” Trầm Úy Vũ lạnh nhạt , bàn tay to vuốt ve ngực , còn như thể muốn phát tiết mà nhéo mông cái, làm cho khẽ kêu lên.

      Ai ~ Sao tự nhiên lại khó chịu rồi! Phải nhanh chóng cho kẹo ăn, lại chịu thảm cho xem!

      Khẽ nâng mặt lên, cúi đầu hôn lên đôi môi ấm áp của , khẽ mút vào cái, chậm rãi đưa lưỡi vào bên trong, quấn quýt lấy lưỡi , vừa nhàng mà lại quá mức cuồng nhiệt.

      này phải nghĩ cứ như vậy là có thể trấn an được mất mát của đấy chứ?! Nhân cơ hội lại hỏi lại lần thứ N vấn đề mà luôn bận tâm: “ thể ở lại Đài Bắc đón năm mới cùng sao?”

      Đúng vậy, Tết lịch Đào Lộ bị ba mẹ gọi về Hoa Liên (Đài Loan), đương nhiên chị dâu và trai cũng về nhà ăn tết, cho nên cũng nên về, vì cả năm chỉ có dịp này là cả gia đình mới được đoàn tụ mà.

      “Úy Vũ… có hỏi bao nhiêu lần đáp án vẫn chỉ có thôi ~” cười , phát nghị lực của tốt đấy, muốn cái gì là phải đòi hỏi đến tận giây cuối cùng.

      nheo mắt lại, nhếch môi lên, hôm nay mặc cái váy len ngắn, vô cùng tiện lợi cho tay , cho nên ngón tay liền tà ác mò vào trong sờ nắn mảnh đất mềm mại, đầu ngón tay ma xát qua lớp vải dệt.

      “Nào…Hư hỏng, được, cửa còn khóa đâu!” Đào Lộ cuống quýt , tuy tầng này chỉ có hai người họ, nhưng cũng phải là có nhân viên khác lên, hơn nữa lúc tan tầm tần suất có người đến đưa văn kiện tương đối nhiều.

      Ngón tay dài xoa nắn lúc, đóa hoa thẹn thùng bên trong liền phun ra đủ mật dịch, hai vách thịt nhờ vậy mà càng trở nên mềm mại.

      “Em cũng ướt rồi này! Còn phải vì em muốn nên mới phải làm chuyện xấu hay sao!” Trầm Úy Vũ mặt đỏ khí suyễn đổ tội cho , ngón tay dài lại làm càn cắm vào tiểu huyệt mà ma xát, sau đó ấn vào hoa hạch.

      Đào Lộ ảo não nhìn gương mặt xấu xa của , kẹp chặt đùi cho nhúc nhích, nhưng lại chen chân vào giữa hai chân , khiến cho có muốn khép chân lại cũng thể.

      tuyên bố ràng là muốn đùa , đành phải sử dụng chiêu khác, chân phải lùi về sau từng bước, nhưng đầu gối lại bị tóm lại, hại cả người mất trọng tâm mà ngã vào người .

      Nơi riêng tư đành để mặc cho bàn tay to của đùa giỡn, Đào Lộ ngẩng cao đầu, dù cắn môi nhưng tiếng rên rỉ vẫn kìm được mà phát ra, tay bám chặt vào áo .

      Lúc đầu óc còn hỗn độn, bị xoay người lại, đưa lưng về phía , sau đó mông bị ấn xuống, cảm giác cự long của ở ngay trước miệng tiểu huyệt, bèn hốt hoảng : “Úy Vũ…Đừng mà…Ưm…”

      Trầm Úy Vũ cho có cơ hội từ chối, trực tiếp dùng lực ấn ngồi xuống, côn thịt nhanh chóng bị kẹp lấy, khoái cảm khiến cho thở hắt ra tiếng.

      “Bảo bối thoải mái ? Bên trong là ấm. ” hôn lên vành tai rồi hỏi, cảm giác được mềm mại bao bọc, dục hỏa càng lúc càng lớn.

      “Vâng…Thoải mái…” thuận theo trả lời, tay vịn vào ghế da, nâng mông lên để ma xát thuận lợi hơn.

      Tần suất đâm vào ngày lớn, mỗi lần đều đâm sâu, khiến cho nhịn được khát khao càng nhiều, quên luôn việc vừa nãy còn kháng cự cho vào.

      Hai người vì đắm chìm trong lửa dục nên chú ý tới động tĩnh bên ngoài, mãi đến khi tiếng bước chân tới gần văn phòng tổng giám đốc ngày trở nên ràng, bọn họ mới giật mình sửng sốt!

      Chương 47
      Tiếng bước chân ràng truyền vào tai, Đào Lộ biết có chuyện ổn, sợ tới mức muốn rời khỏi , nhưng lại bị giữ chặt lại.

      “Úy Vũ…?” bối rối khẽ hỏi, tay bé cố gắng đẩy tay ra, cái mông vặn vẹo muốn thoát khỏi giam cầm của .

      “Đừng nhúc nhích… bị phát đấy!” ghé vào tai , vừa rồi giãy dụa làm cho càng tăng thêm khoái cảm, suýt nữa là muốn liều lĩnh tiếp tục làm rồi.

      Cảm giác được giọng đầy mùi tình dục của , cả người trở nên cứng đờ, dám vặn vẹo mông nữa.

      Trời ơi ~ Rốt cục là ai vậy?! Tự nhiên lại đến vào lúc này, tuy nên ý loạn tình mê mà phối hợp với , nhưng mà cũng đến giờ tan tầm rồi, các nhân viên cũng phải bắt xe về quê rồi mới đúng!

      lẽ là Quản Sĩ Huân? Người này thường rất im lặng lên đây đưa văn kiện, mục đích chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ bốc hỏa của tổng giám đốc, coi như là cách để giải trí.

      Nếu quả là Quản Sĩ Huân tới đây rình mò chuyện của người ta, chắc chắn thể trong nhất thời mà đuổi ta được! lúc Đào Lộ còn miên man suy nghĩ bàn tay thon dài khẽ gõ hai tiếng lên cánh cửa.

      “Vào . ” Trầm Úy Vũ trầm ổn , tay trái ôm lấy eo , tay phải đặt lên con chuột, làm vậy là để che cảnh xuân bên dưới của hai người.

      Hu hu… rất muốn là “Đợi chút. ”, mà lại vậy biết làm sao bây giờ! Lúc này muốn có phép màu nào đó để có thể biến mất ngay tại đây!

      Người kia vào văn phòng, : “Tổng giám đốc, tôi muốn hỏi Tiểu Lộ…”, người tới phải trưởng phòng Quản, mà là…Đào Tử Tuấn, vừa rồi có gọi điện thoại nội tuyến cho Đào Lộ nhưng thấy ai nghe máy.

      muốn mau chóng đưa em rời khỏi công ty, sau đó đón Diệp Linh Tiệp rồi về Hoa Liên luôn, vì đến giờ tan tầm nên chắc xe cộ rất đông, sớm sợ phải tới ba giờ sáng mới về được đến nhà.

      ấy còn ngồi đùi tôi đây này. ” Trầm Úy Vũ nở nụ cười ôn hòa, coi như bọn họ chỉ ôm nhau bình thường thôi chứ phải làm chuyện mờ ám gì.

      Nhưng cái gì gọi là tâm tư bất chính dẫn đến suy nghĩ lệch lạc, ngay cả câu trả lời rất bình thường của Trầm Úy Vũ cũng bị Đào Lộ nghĩ rằng ám chỉ điều gì đó cho trai .

      “Em …” Đào Lộ muốn đính chính lại thấy trai dùng nét mặt khó tả nhìn , thế là bèn cười : “…Sao lại lên đây ạ?”

      Dây thần kinh của bị buộc chặt, tiểu huyệt cũng tự giác mà co rút lại, làm cho cơ thể run bắn lên, vành tai cũng khẽ ửng đỏ.

      “À…Thời gian vẫn còn sớm, lên đây gọi em để cùng về Hoa Liên. ” Đào Tử Tuấn hơi xấu hổ mỉm cười, tuy rằng biết thủ trưởng rất em mình, nhưng nhìn cảnh ân ái này quen!

      xong rồi! lại nhắc lại chuyện khiến cho Trầm Úy Vũ buồn bực!

      “Vâng…Đúng đúng, phải ngay thôi!” Đào Lộ vội vàng phụ họa, lập tức muốn theo , tay bé chống lên mặt bàn muốn đứng dậy.

      Trầm Úy Vũ ngồi ghế phản ứng nhanh hơn, tay nắm lấy eo , dùng sức ấn ngồi xuống đùi của mình, côn thịt vừa mới bị rút ra nửa lại lần nữa chui hết vào trong tiểu huyệt.

      suýt chút nữa là bị cảm giác tê dại làm cho kêu lên rồi, đành phải ra vẻ tự nhiên : “Ừm…Tổng giám đốc?”

      “Tiểu Lộ, còn phần này chưa dạy xong mà! Sao muốn rồi?” Trầm Úy Vũ giả bộ di chuyển con chuột, vừa rồi khiến cho mất hồn, muốn ma xát nhiều hơn chút, mà giọng điệu trấn định của quả nhiên làm cho Đào Tử Tuấn nghĩ rằng bọn họ bàn công việc, chẳng qua là dáng vẻ hơi thân mật chút mà thôi.

      “Em…em phải về nhà ~” Đào Lộ cắn môi trả lời, sợ để lâu càng làm cho trai hoài nghi, tốt nhất là chạy lấy người càng sớm càng tốt, cùng lắm thân dưới cảm thấy hơi khó chịu chút mà thôi.

      Điều này khiến cho Đào Tử Tuấn khó xử, ý tứ của tổng giám đốc muốn cho Đào Lộ , trừ phi dạy xong việc, mà Đào Lộ lại có vẻ nôn nóng muốn ngay.

      Trầm Úy Vũ nhìn Đào Tử Tuấn đứng ở cửa biết nên làm thế nào cho phải, bèn ra quyết định luôn: “Tử Tuấn, có thể đợi khoảng nửa tiếng được , để cho Tiểu Lộ học xong !”

      Nghe thấy lời của lãnh đạo, tuy là câu hỏi nhưng cũng là mệnh lệnh, đương nhiên là Đào Tử Tuấn phải đồng ý rồi!

      “Tất nhiên rồi, thành vấn đề, Tiểu Lộ, ở sảnh tầng chờ em, học xong xuống ngay nhé. ” mỉm cười trả lời.

      Nghe thấy lời trai, Đào Lộ quả thực muốn trực tiếp đứng lên chạy lấy người, nhưng lại bị giữ chặt, thế là đành gật đầu, nhưng tay phải lại mò xuống nắm lấy túi côn thịt của , đắc ý cảm nhận được toàn thân trở nên cứng ngắc.

      Hừ! Đây là quả báo cho việc dám trêu chọc , còn cưỡng chế giữ lại nữa!

      Ngay khi Đào Tử Tuấn quay người rời , Trầm Úy Vũ mở miệng : “Tử Tuấn, thuận tiện đóng cửa lại giúp tôi, “nội dung” công việc này là cơ mật, thể cho người khác nghe thấy, làm phiền !”

      Tuy rằng Đào Tử Tuấn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn suy nghĩ nhiều, bởi vì ánh mắt của Trầm Úy Vũ luôn rất bình tĩnh văn nhã, hơn nữa có thể là do tính chất công việc nên cầu này của thủ trưởng cũng là bình thường.

      Cạch cái, cửa cứ như vậy bị đóng vào!

      “Quả đào , lá gan lớn đấy ~ Tốt lắm, chúng ta có nửa tiếng, em nghĩ xem nên làm thế nào để báo đáp cái tay phải của em đây? Hả?” Trầm Úy Vũ cắn vành tai , tà mị hỏi.

      Đào Lộ hối hận quá, biết thế hai mươi phút trước cứ thế mà về nhà cho xong, tự nhiên lại vào đây rồi lao vào lòng làm gì biết nữa!

      Chương 48
      Trầm Úy Vũ với tay đem văn kiện, bút máy này nọ xếp thành núi ở cạnh bàn, chừa lại khoảng trống ở giữa bàn, may là bàn làm việc của lớn, phải hất hết đồ xuống đất rồi.

      Gì vậy! muốn tử hình ở ngay đây đó hả?!

      Đào Lộ chống hai tay lên mặt bàn, giãy dụa muốn đứng dậy, giọng mềm dịu : “Tổng giám đốc, người ta biết sai rồi, đừng so đo với em nữa mà!”

      Trong đầu chỉ suy nghĩ đến trai đợi ở dưới lầu, nếu Trầm Úy Vũ còn làm rộn biết kiểu gì đây!

      kịp nữa rồi, quả đào thông minh phải biết được hậu quả sau khi mò mẫm tay lung tung như thế chứ! phải vừa nãy em còn vui vẻ lắm à!” Trầm Úy Vũ quyết tâm phải ăn sạch luôn, mặc kệ gì.

      Nếu có ý xấu khơi mào dục hỏa của có lẽ thả rồi, cùng lắm là vào WC tắm rửa, nhưng ai bảo lại mò xuống bóp như vậy, điều này thể dùng nước lạnh để giải quyết được nữa rồi!

      Cảm giác được bàn tay vuốt dọc lưng , sau đó áo lót trói buộc trước ngực biến mất, ràng là bị cởi ra.

      đẩy cao áo lên, lòng bàn tay ấm áp bao phủ bộ ngực trắng nõn, lại nắm vào đầu ngực mà vân vê, khiến cho cảm giác tê dại lan tỏa toàn bộ khuôn ngực .

      “Ưm…Tổng giám đốc…Tha cho em được ?” chưa từ bỏ ý định muốn ngăn cản , cảm thấy cứ để cho trai chờ lâu hay lắm, họ còn phải đón chị dâu nữa mà!

      Trầm Úy Vũ thoáng đem côn thịt rút khỏi đường mòn, lập tức cảm nhận được chút nước tuôn ra, trêu đùa đáp: “ được đâu ~ Miệng em xin tha thứ, nhưng miệng dưới lại cầu đừng buông tha em, còn chảy nhiều nước như vậy, phải dỗ dành nó chút thôi ~”

      Gì vậy hả! phải đều tại sao! Chọc cho dục hỏa của bừng lên!

      Xem ra nếu dập lửa thể bước ra khỏi đây rồi, hơn nữa phải khiến cho hài lòng mới thôi, khi thế đành phải hào phóng cho hưởng dụng vậy.

      “Hả? Đúng là vậy rồi ~” Đào Lộ lần xuống sờ lên nơi riêng tư của mình, ngón tay dính đầy mật dịch, sau đó lại đưa ngón tay ướt át đặt lên môi , làm nũng : “Vậy phải dùng hết toàn lực an ủi nó đó!”

      Bị hành động của trêu chọc đến nóng cả người, hai tay ôm lấy eo rồi mới đứng dậy khỏi ghế, nhanh chóng đem Đào Lộ từ đùi đặt xuống ghé lên mặt bàn, để cho cái mông của vểnh lên đối mặt với .

      Cảm giác mát lạnh bất chợt xông tới làm cho khẽ run lên, toàn thân căng cứng, cái miệng liền méo xẹo: “Lạnh quá. . . Người ta cần tổng giám đốc làm nóng lên ~” xong còn khẽ lắc lư cái mông.

      Thân dưới bị kẹp chặt, hùa theo đáp: “ làm nóng người cho em ngay đây, làm cho em toát mồ hôi nhé!”

      Bàn tay to đặt lên eo , bắt đầu đong đưa hông, mãnh liệt ma xát mật huyệt, đem lối vào chật hẹp giãn căng ra, mỗi lần khi đưa vào, bên trong tiểu huyệt lại kẹp vô cùng chặt.

      “A…Chặt quá, sao em lại như vậy hả?” Trầm Úy Vũ tán thưởng , giọng điệu bao hàm mùi tình dục nồng đậm.

      muốn cắm vào chỗ sâu nhất của , đem nhập vào trong cơ thể, có như thế mới thể rời , mãi mãi ở bên cạnh .

      “A…Ưm…Là vì …quá lớn a…Thích quá…” Đào Lộ cố gắng vểnh mông lên, nhũ hoa theo đong đưa của mà khẽ chạm vào thành bàn, khiến cho nó trở nên ngứa ngáy khó chịu.

      Côn thịt ngừng va chạm vào sâu bên trong, phát ra tiếng bạch bạch của nước, túi côn thịt đập vào phát ra tiếng vang, làm tăng thêm dục hỏa của hai người.

      “Chờ …Úy Vũ…Đổi…Đổi tư thế …” chịu nổi việc bị ngăn chặn mà thể làm được gì, còn muốn làm nhiều việc nữa cơ!

      Trầm Úy Vũ nhướn mi, tà ác cười : “Quả đào càng ngày càng dâm đãng rồi, đổi đổi!” Dứt lời liền rút côn thịt ra, xoay người lại, để dựa lưng vào bàn, côn thịt thô to lại tiếp tục cắm vào tiểu huyệt.

      Mắt nhìn nằm dưới thân mình, bộ ngực lộ ra nửa, váy ngắn kéo lên thắt lưng, quần lót bị tụt xuống nhưng vẫn còn mặc đùi, khuôn mặt nhắn tràn đầy sắc xuân.

      Đào Lộ vòng hai chân lên eo , tay bé cầm lấy ngực mình rồi tự ý đùa bỡn, lúc bóp lúc xoa, còn khẽ nắm lấy hai quả mâm xôi trước ngực khiến cho nó cứng lên.

      Trầm Úy Vũ nhìn vào mà miệng đắng lưỡi khô, bụng dưới càng bị thiêu đốt, dẫn tới côn thịt ở bên trong cũng cứng rắn theo, vừa cọ xát vừa phóng đãng : “Đúng là tiểu tinh, còn tự nghịch hai quả đào nữa, đút em ăn no cái miệng phía dưới đúng là được mà ~”

      “A…Tổng giám đốc…Ưm…Thoải mái quá… mạnh nữa lên…Chật quá…” Đào Lộ dâm đãng rên rỉ, bất chấp cả việc có ai đứng bên ngoài nghe hay , chỉ thấy tại toàn thân chỗ nào cũng vui thích, muốn được âu yếm nhiều hơn nữa.

      “Kêu phóng đãng thêm chút nữa , thích nghe thấy em kêu!” Trầm Úy Vũ thở dốc , nhìn vào nơi riêng tư giao hợp của hai người, mật dịch chảy dọc ra đùi, hai vách thịt bị đưa vào rút ra, giống như cái miệng tham ăn vậy.

      “Tổng giám đốc…Đâm em thích quá…Nóng quá…Còn ướt nữa…Mạnh nữa lên a…Phá hư em …” thở gấp kêu, hai chân vòng chặt lên hông , vách thịt hút ngày chặt, cuối cùng hét chói tai vì đạt cao trào.

      Trầm Úy Vũ phát cuồng va chạm tiểu huyệt của , chạy nước rút khoảng hơn mười lần rồi thỏa mãn gầm : “A…Sướng …”, côn thịt chạm vào miệng tử cung của rồi bắn tinh dịch nồng đậm vào sâu bên trong.

      Chương 49
      Buổi chiều đầu tiên của năm mới, ánh mắt trời vẫn chiếu rọi mặt đất, thỉnh thoảng có cơn gió lạnh thổi tới, làm cho người ta phải rét run.

      Đào Lộ đứng ở trong vườn phơi quần áo, trong đầu khỏi nghĩ tới Trầm Úy Vũ, biết tại làm gì nhỉ? Ở bên bà nội? Hay là bị Tô Trinh Trinh quấn lấy? Hoặc có lẽ là làm ổ sô pha xem sách?

      Người ta thường cách ngày như cách ba thu, hai người xa nhau ba ngày rồi, như vậy tính ra là chín năm, nhớ quá.

      Hôm qua là đêm 30, cả nhà quây quần ăn bữa cơm đoàn viên, ba mẹ còn tiện thể nhắc: “Tiểu Lộ, còn trẻ phải tìm bạn trai , tốt nhất là tìm được người để dựa vào rồi ổn định cuộc sống. ”

      trai ngồi bên cạnh lập tức thay trả lời: “Tất nhiên rồi mẹ ~ Tiểu Lộ em ấy…” Còn chưa xong bị nhét cái chân gà vào miệng.

      đương nhiên là hiểu được lo lắng của ba mẹ, vì từ trước đến giờ chẳng có ai theo đuổi, cách ăn mặc lại trung tính, có thể còn bị coi là đồng tính cũng nên!

      Nhưng mà còn chưa chuẩn bị tinh thần chuyện của Trầm Úy Vũ cho ba mẹ biết, cho nên trước hết cứ phải bịt miệng trai lại , sau đó tùy cơ mà ứng biến, cuối cùng đánh trống lảng sang chuyện họ hàng thân thích.

      Phơi xong rổ quần áo, Đào Lộ xoay người vào trong, định ra mấy tiệm sách báo gần đây mua mấy quyển tạp chí về đọc, nhưng vừa mới ra đến cửa chuông di động vang lên, cuống quýt lấy điện thoại trong túi ra nghe.

      “Bảo bối, em làm gì vậy? Có nhớ ?” Trầm Úy Vũ dịu dàng .

      “Hi hi ~ Người ta muốn ra ngoài chút, thỉnh thoảng cũng thấy nhớ . ” Đào Lộ cười trả lời, ngồi xuống bậc cửa chuyện, còn lâu mới với lúc nào cũng thấy nhớ .

      “Thỉnh thoảng thôi à? Nhưng mà tiểu Úy Vũ của nhớ em lắm đó ~ Xem ra là đủ chăm chỉ rồi, lúc gặp mặt thể nào cũng phải cho em ăn đến nghiện thôi. ” nhàng , ràng nội dung có phần nhạy cảm, nhưng lại bình tĩnh như thể chuyện phiếm bình thường vậy.

      Đào Lộ nghe xong hai má đỏ ửng, hờn dỗi : “ bắt nạt em!”

      khẽ cười, thanh trầm thấp nghe rất gợi cảm, làm cho muốn gặp ngay bây giờ.

      lại tiếp: “Quả đào , chờ đến khi gặp nhau, cho em niềm vui bất ngờ. ”

      Đào Lộ nghe vậy rất tò mò, nhưng cho dù có hỏi thế nào cũng tiết lộ nửa chữ, làm cho khó chịu nhăn cả mặt.

      Kính coong ~

      chờ em chút, chắc là trai em về, để em ra mở cửa. ” giơ tay mở cửa ra, trong nháy mắt liền ngơ ngẩn, suýt nữa là đánh rơi điện thoại xuống đất.

      Người đứng ngoài cửa tươi cười nhìn , áo khoác gió bó sát và quần bò, làm tôn lên vóc dáng thon dài của , trong tay còn cầm theo món quà.

      “Úy…Úy…Úy Vũ!?” Đào Lộ giật mình tin nổi, ngay cả chuyện cũng lắp bắp, khuôn mặt nhắn bỗng tái nhợt.

      Bỏ điện thoại di động vào túi, nhướn mi nhìn , thấy giống như là vui, trái lại còn hơi hoảng sợ, hơi tức giận : “Em chào đón sao?”

      ra trước đó dưới ba lần nhắc đến việc đến nhà thăm ba mẹ Đào Lộ, nhưng mỗi lần đến là này lại ra sức từ chối. Lúc ba mẹ có ở nhà, lúc cả nhà chơi, lúc lại bảo cùng bạn học ăn cơm, tóm lại lần nào cũng có lý do hết, biết là như thế nào.

      “Nào có, sao lại đến đây?” Đào Lộ giọng , định đóng cửa lại rồi ra ngoài chuyện với , ngờ lại bị ba mẹ phát ra.

      Mẹ Đào từ phòng bếp ra phòng khách, còn lớn giọng hỏi: “Tiểu Lộ, ai tới vậy con? Sao mời khách vào nhà?”

      Trời ơi! Sao mẹ nhanh quá vậy? Sớm biết phản ứng của mẹ nhanh như vậy kéo ra ngoài ngay từ đầu rồi.

      “Con…con…con…” Đào Lộ “con” ba lần rồi mà vẫn tiếp được, giống như đĩa vấp vậy, định là có bạn đến chơi bị người ta cướp lời.

      “Chào bác ạ, cháu là bạn trai của Tiểu Lộ, tên là Trầm Úy Vũ. ” khó hiểu liếc mắt nhìn cái, sau đó trực tiếp chào hỏi người phụ nữ đứng sau lưng Đào Lộ, điệu bộ còn rất hiền lành.

      Xong rồi…xong rồi…

      Đào Lộ xấu hổ cắn môi, lại nghe thấy mẹ vui vẻ : “Bạn trai? Ai nha ~ Mời vào mời vào, dì là mẹ của Tiểu Lộ, cháu cứ gọi dì là dì Đào, đứa này còn xấu hổ nên gì với dì cả, tối hôm qua hỏi nó nó còn đánh trống lảng nữa kìa.

      Hai mắt ngừng đánh giá Trầm Úy Vũ, mẹ Đào cực kỳ vừa lòng về cậu bạn trai của con, thoạt nhìn rất tuấn tú lịch , tuy là dáng vẻ hơi đẹp quá mức nhưng lễ phép như vậy, còn mang quà tới nữa, bà rất rất vừa lòng!

      Đào Lộ thầm hét trong lòng: Mẹ ơi ~ Đừng nữa mà! Còn nữa chắc ăn tiêu mất. Bởi vì vừa mới phát ra ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của Trầm Úy Vũ kìa!

      Cứ như vậy, ba người mang theo ba tâm trạng khác nhau cùng vào trong phòng khách.

      Chương 50
      Đào Lộ cứng ngắc ngồi nghe mẹ và Trầm Úy Vũ ngồi trong phòng khách chuyện, có chuyện gì đặc biệt, chỉ là cuối cùng mẹ còn thẳng với là ‘con dì sau này giao cho cháu chăm sóc’.

      Trầm Úy Vũ nghe vậy đương nhiên hiểu được ý tứ của mẹ Đào, liền dặn bà cứ yên tâm để Đào Lộ cho chăm sóc, còn thêm nhiều ưu điểm của nữa, làm cho nghe mà đỏ cả mặt.

      biết có phải “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” hay lại có thể tốt về như vậy?!

      Cứ tưởng rằng sau khi thăm hỏi mẹ xong về, nào ngờ mẹ lại giữ ở lại ăn cơm tối, còn hôm nay cứ qua đêm ở đây cũng được.

      Đương nhiên là Trầm Úy Vũ cung kính vâng mệnh ngay lập tức, tuy rằng rất muốn mở miệng ngăn cản, nhưng nghĩ chắc chắn là hai người kia nghe nên lại thôi.


      Còn lúc nữa mới đến bữa tối, Đào Lộ dẫn Trầm Úy Vũ ra ngoài tản bộ chút.

      “Quả đào , sao hôm nay gặp mà em lại tỏ vẻ gì vậy?” cầm tay bước đường.

      “Dạ…Cái gì cơ?” giờ suy nghĩ của rất hỗn độn, đến bữa tối có cả bố , có thể ông hỏi về gia thế bối cảnh của , nghĩ đến thôi là thấy ruột gan quặn thắt rồi.

      Trầm Úy Vũ nhăn mày dừng bước, bàn tay to ôm lấy mặt Đào Lộ, nhìn thẳng vào mắt , muốn nhìn xem nghĩ điều gì.

      Có vẻ của có phần yên lòng, tuy mặt vẫn ngọt ngào cười, nhưng thể che giấu được phức tạp đôi mắt.

      Bị Trầm Úy Vũ nhìn đến tâm hoảng ý loạn, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, ngây thơ hỏi: “Phải tỏ vẻ thế nào đây?”, tay bé chủ động ôm lấy thắt lưng .

      Đôi mắt thâm thúy của luôn sắc bén vô cùng, cho nên phải cẩn thận ứng phó với câu hỏi của mới được.

      “Tỏ vẻ là em rất nhớ , muốn gặp ~ Còn nữa, em suy nghĩ gì vậy? Trông em có vẻ như thấp thỏm lo âu điều gì đó. ” nhàng , tay khẽ vuốt ve má .

      nhớ đến chịu nổi, phải tức tốc phi xe xuống Hoa Liên tìm , đường nôn nóng đến phát điên, càng gần đến nhà tim đập càng nhanh hơn.

      Tay bé chuyển hướng vòng ra sau gáy , kiễng chân hôn lên môi cái, đầu lưỡi tinh tế phác họa đường nét môi , tiếp theo tiến vào trong đùa giỡn với đầu lưỡi .

      Mùi vị quen thuộc, xúc cảm tuyệt vời, thân hình kề sát nhau, làm cho trái tim bất an của dần bình tĩnh trở lại, quan tâm lúc này mình đứng ở nơi có nhiều người qua lại, quan tâm đến việc hôn nhau ngoài đường là trái với suy nghĩ của người phương Đông, lúc này chỉ muốn cuồng nhiệt tìm lấy ấm áp nơi mà thôi.

      Mãi cho đến khi cảm thấy khó thở, mới rời khỏi môi , thở : “Em rất nhớ , nhớ…rất nhớ , vì quá nhớ nên khi gặp nhau mới thể bình tĩnh được. ” Bây giờ mới có thể bày tỏ được cảm xúc của mình.

      “Ai…Đáng tiếc bây giờ ở bên ngoài…Nếu …” Trầm Úy Vũ giơ tay lên vuốt ve đôi môi vừa bị tàn sát bừa bãi kia, ánh mắt ánh lên ngọn lửa , bụng dưới lại bắt đầu có phản ứng.

      “Hừm ~ Sau khi về nhà bổn tiểu thư giúp ngươi nhé ~ Hy vọng rằng ngươi bị nghẹn đến hỏng ~” Đào Lộ cười quyến rũ, quên trêu chọc vỗ mặt cái.

      Đáng chết ! Trong đầu lập tức tưởng tượng ra bộ dạng phóng đãng của khi làm tình, tiểu Úy Vũ cũng cứng thêm chút rồi, hận thể đè xuống ngay tại đây, ra sức khiến cho phải kêu rên liên tục.

      Tuy nhiên, tại có việc quan trọng hơn phải làm, cho nên đành phải chuyển chú ý sang hướng khác.

      Kéo Đào Lộ ngồi xuống chiếc ghế đá, cùng nhau ngắm nhìn ánh chiều tà màu cam sáng rực mặt sông, nghĩ nếu có thể được ở bên cả đời hạnh phúc.

      đứng dậy khỏi ghế rồi quỳ xuống đất, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười quyến rũ say lòng người, dịu dàng : “Quả đào , còn nhớ cho em niềm vui bất ngờ ?”

      “Kìa……” Đào Lộ bị hành động của làm cho sửng sốt, chỉ biết ngây ngốc nhìn người đàn ông quỳ trước mặt, tim khỏi loạn nhịp.

      lấy ra từ trong áo chiếc hộp nhung màu xanh ngọc, chậm rãi mở ra, là chiếc nhẫn kim cương được chế tác đơn giản nhưng rất tinh tế.

      Dưới ánh sáng mặt trời, viên kim cương như tỏa ra ánh hào quang, thêm màu xanh ngọc làm nền trông càng thêm đoan trang và sang trọng.

      “Đào Lộ, quả đào của , muốn giữ em lại bên cạnh cả đời này, giấu hết dáng vẻ xinh đẹp và đáng của em, cho ai được nhìn thấy, cho nên, em hãy cưới nhé ~” Trầm Úy Vũ nhàng vén những lọn tóc của ra sau tai, mắt nhìn chăm chú vào gương mặt nhắn của .

      Đối mặt với những câu bất ngờ của , Đào Lộ sững sờ đến biết phải làm sao, thể đoán được là cầu hôn ngay tại lúc này.

      Tại sao tình lại diễn ra theo tiết tấu giống như kiếp trước? Ở kiếp trước, phải quen nhau năm bọn họ mới tiến tới hôn nhân cơ mà?

      cắn chặt môi, thấy trong mắt tràn ngập chờ mong, khiến cho cảm thấy bối rối…
      Last edited by a moderator: 27/9/15
      HoanHoan, Khanh¥Ni, Tiểu Cốt41 others thích bài này.

    3. hoadaoanh

      hoadaoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      110
      azzzz...hai nguoi den voi nhau nhanh wa zay....

    4. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      Ac nhanh that do
      naughtygirl_35Ngân Nhi thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Nhanh thế mới có thịt ăn ngay nhoa....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :