1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Quyến rũ yêu nghiệt thủ trưởng - Độc Cô Cầu Yêu (Hoàn - Đã có Ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Ngoại truyện 6
      Khụ khụ. . . Những tiếng ho vang lên, tràn ngập trong gian lớn. Thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng khóc của những đứa trẻ: “Mẹ ơi…hu hu…Con đến…đến bác sĩ đâu…”, mấy bà mẹ cũng chỉ biết ngồi yên mà ôm con dỗ dành.

      Đây là phòng khám chuyên khoa tai mũi họng khá nổi tiếng trong thành phố, ngày thường lúc nào cũng chật ních người đến khám bệnh, nghe trình độ của các bác sĩ ở đây rất tốt, có y đức, hơn nữa nơi này có truyền thống được hai mươi năm rồi, cho nên dù là mùa hè hay mùa đông vẫn luôn luôn có người đến đây thăm khám.

      Đào Tử Tuấn yên lặng ngồi chỗ, chờ y tá gọi đến số của mình, trong tay cầm điện thoại di động check e-mail, thỉnh thoảng lại khẽ ho tiếng.

      hiểu sao mùa hè mà lại bị cảm, hơn nữa dịch cảm cúm lần này còn diễn biến cực kỳ nhanh, nghe nếu để lâu người bệnh bị sốt cao khỏi, phải điều trị tháng mới khỏe lại.

      muốn để đến lúc đó rồi mới khám, tháng phải uống thuốc, mệt mỏi làm, sao chịu nổi chứ! Cho nên ngay khi cơ thể bắt đầu có triệu chứng ho và sổ mũi là lập tức đến bệnh viện rồi.

      Mắt nhìn vào màn hình số tường, thấy còn số nữa là đến lượt mình, có chút nhàm chán cất di động vào túi, giơ tay khẽ xoa bóp mi tâm đau nhức.

      Đinh ~ Sau tiếng kêu của màn hình là giọng từ micro phát ra: “Số trăm chín mươi chín. ”

      Y tá lại tiếp tục gọi lại lần nữa “Số trăm chín mươi chín, Đào Tử…”, còn chưa xong bị đứa trẻ chạy nhảy xông tới, khiến lảo đảo suýt ngã.

      “Em ! Lại đây cho chị! Còn chịu ngồi ngoan chị gọi bác sĩ đến tiêm đấy nghe chưa!” lập tức lên tiếng ngăn cản , chạy tới bế bé lên rồi áy náy xin lỗi y tá.

      Đào Tử Tuấn nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn kia cũng có phản ứng gì, lúc đứng lên đến phòng khám, chợt nghe thấy có giọng cười từ phía sau vang lên.

      Thanh nhàng xen lẫn chút khàn khiến bị thu hút quay đầu sang nhìn, ngờ lại nhìn thấy xinh đẹp mà gặp tháng trước ở quán cà phê, lúc này khuôn mặt trắng bệch, gò má tái nhợt, đôi môi cánh hoa vẫn có màu hồng nhạt.

      Theo phán đoán của này cũng bị cảm, ở đây, hơn nữa tình trạng của còn nghiêm trọng hơn nhiều, bởi vì trời nóng thế này mà còn mặc chiếc áo khoác dạ.

      “Đào Tử…Ha ha ha ~” Diệp Linh Tiệp cười rộ lên, song dám cười lớn quá, bởi vì cổ họng đau rát như bị thiêu đốt vậy.

      kia, ngồi đây chờ tôi ra, cấm được chạy đó!” Đào Tử Tuấn trừng mắt với , sau đó vào phòng khám.

      Năm phút sau, khám xong, trở về khu ghế chờ vẫn thấy ngoan ngoãn ngồi yên chỗ đó, nở nụ cười với , lộ ra cái răng nanh nho , trông rất đáng .

      vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như trước, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh , giây tiếp theo lại nghe thấy : “Đào Tử…A…” Ngữ điệu mang theo trêu chọc.

      kia, cười đủ chưa? Tên tôi phải là Đào Tử, tôi là Đào Tử Tuấn, họ Đào, tên Tuấn!” nghiêm túc , giơ ngón trỏ đẩy gọng kính lên, động tác vô cùng tao nhã.

      “Ừm…Tôi chỉ nghe thấy quả đào ngọt, quả đào lớn, chứ chưa từng nghe có quả đào tuấn bao giờ ~ với lại gọi là Đào Tử nghe cũng đáng mà. ” Diệp Linh Tiệp vui vẻ chuyện với , mục đích là để xoa dịu đau nhức nơi thái dương.

      Đào Tử Tuấn cảm thấy mồm miệng của này vô cùng lanh lợi, nếu có thể, chỉ muốn che cái miệng của lại, để bớt những lời khó nghe chút.

      Mắt thấy vẫn im lặng nhìn mình, Diệp Linh Tiệp bỗng dưng lại bị thu hút, nhìn kỹ mới thấy đôi mắt của rất đẹp, lông mi dài đậm, đuôi mắt còn hơi hướng lên .

      “Này, tên là gì?” bị này nhìn đến mất tự nhiên, bởi vì đâu có nào lại nhìn chằm chằm người đàn ông đến ngây ngốc như vậy chứ, hơn nữa bọn họ mới chỉ gặp nhau có ba lần.

      Bị gọi làm cắt mạch suy nghĩ, cũng giận mà dùng giọng khàn khàn hơi khó nghe : “Diệp Linh Tiệp, nếu ngại cứ gọi tôi là Tiểu Tiệp, mọi người đều gọi tôi như vậy. ” nghĩ nếu người đàn ông này là gay cứ gọi nhũ danh của cũng được, coi như trở thành chị em tốt.

      Đinh ~ Sau tiếng kêu báo hiệu, micro lại phát ra giọng : “Số hai trăm mười hai. ”

      “Tới lượt rồi kìa, để tôi giúp cầm bình giữ nhiệt. ” Đào Tử Tuấn thản nhiên , rất tự nhiên giơ tay ra chờ đưa đồ cho mình.

      Hành động này làm cho Diệp Linh Tiệp sửng sốt, sau đó mới gật đầu đưa bình giữ nhiệt cho , đứng dậy xong còn : “Cảm ơn , trong đó là trà gừng, nếu ngại tôi bị cảm nặng có thể uống nhé, Đào Tử!”

      Dứt lời, vui vẻ theo y tá đến phòng khám, để lại Đào Tử Tuấn nheo mắt nhìn chằm chằm bình giữ nhiệt trong tay, thầm nghĩ: này đúng là cần phải chỉnh đốn lại!

      Ngoại truyện 7
      Đào Tử Tuấn mình ngồi chờ ghế, mắt nhìn bình giữ nhiệt màu hồng, mở khóa an toàn bên ngoài, ấn nút cái, nắp bình lập tức bật mở, mùi hương thơm ngát của gừng tỏa ra bốn phía, còn thoang thoảng hương táo đỏ ngọt ngào.

      Chỗ miệng bình để uống nước in dấu son môi màu phấn hồng, còn có chút sáng bóng, làm cho nhìn đến thất thần, trong đầu lại vang lên lời của lúc nãy.

      “Trong đó là trà gừng, nếu ngại tôi bị cảm nặng có thể uống nhé. ”

      Lời kia dường như trở thành lời mời gọi thể kháng cự, dụ dỗ hành động.

      Chờ khi hoàn hồn lại mới phát ra môi mình trùm lên dấu son môi của , mang theo cảm xúc rất khó diễn tả.

      Cứ như vậy, liền uống ngay ngụm trà gừng táo đỏ, nếm hương vị vừa cay vừa ngọt ngào, đột nhiên nhận thấy vị của trà này rất giống với phong cách của , mùi vị ngậm ở trong miệng cũng tệ lắm.

      Đậy nắp bình nước lại, ngẩng lên thấy bước ra, khóe miệng tươi cười ngồi xuống cạnh , chờ nhân viên ở quầy gọi đến lấy thuốc.

      “Đào Tử… có uống vậy?” Diệp Linh Tiệp giọng hỏi, cầm lấy bình nước từ trong tay , biết tại sao mà bỗng nhiên rất chờ mong vào đáp án này. Song lại nghĩ hình như mình hơi hoang tưởng rồi, vì chàng đeo kính này ràng là thích đàn ông mà, sao phải mong đợi đến nụ hôn gián tiếp của hai người chứ?

      khẽ nhướn mi, trực tiếp trả lời câu hỏi của mà hỏi lại: “ hy vọng tôi uống hay là uống?”, nhìn khuôn mặt tái nhợt của , chợt thấy rất đau lòng.

      đúng là điên rồi!

      Loại phụ nữ xinh đẹp này căn bản hợp khẩu vị của , nhất định là vì thấy sinh bệnh nên mới nổi lên chút quan tâm mà thôi.

      “Ừm…Tất nhiên là hy vọng uống rồi…Như vậy quả đào biến thành quả đào hồng nha…Ha ha…” Diệp Linh Tiệp yếu ớt cười, mở bình nước ra rồi uống ngụm trà.

      Đào Tử Tuấn nghe , nghĩ thầm quả nhiên là loại phụ nữ lòng dạ rắn rết, hóa ra là muốn bị lây bệnh, lại còn tiếp tục gọi là Đào Tử nữa chứ!

      Nhưng khi nhìn động tác của , bỗng tưởng tượng nếu như hôn lên môi biết có hương vị gì nhỉ?!

      Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, tâm tình của trải qua ba cung bậc, lúc ấm áp, lúc lại nóng bỏng, khi lạnh lẽo.

      Giữa lúc Đào Tử Tuấn bối rối lại thấy cánh tay dài bé nắm lấy tay áo , quay sang nhìn đôi mắt trong veo như nước của , có chút sửng sốt.

      “Đào Tử…Giúp tôi …đến quầy lấy thuốc…Được …Khụ khụ…” dùng ánh mắt lấy lòng nhìn , đầu choáng váng đến buồn nôn nhưng vẫn cố nén nhịn.

      hai lời liền đứng dậy đến quầy lấy thuốc.

      “Đây là thuốc của Diệp, uống ba viên chia ba lần sáng trưa tối, còn gói màu đỏ này là thuốc hạ sốt. ” Nhân viên đưa thuốc cho xong rồi lại tiếp tục phục vụ cho bệnh nhân khác.

      ấy bị sốt sao?! Thế mà còn tỏ ra kiên cường như vậy! có ai cùng nên phải cố gắng đến bệnh viện mình sao? biết này là sợ sống chết hay là thế nào nữa!

      về chỗ ngồi, Đào Tử Tuấn từ cao nhìn xuống , có chút tức giận : “ là, phát sốt rồi mà vẫn còn cậy mạnh, để tôi đưa về nhà. ”

      Mắt to chớp chớp, Diệp Linh Tiệp mãi mới phản ứng lại được, : “Ừm…Được…Khụ khụ…” Vừa mới đứng lên cảm giác choáng váng mãnh liệt ùa tới, làm cho đứng vững được mà dựa vào lòng , : “Chóng mặt quá…”

      Đào Tử Tuấn thầm thở dài, bàn tay to vòng qua vai , để có thể dựa vào người , hai người rời khỏi phòng khám rồi lên xe về.

      Đỡ ngồi vào ghế lái phụ, ngồi vào ghế lái, đưa tay giúp cài dây an toàn rồi mới cài dây an toàn cho mình, sau khi hỏi địa chỉ nhà lập tức nổ máy lái xe .

      Khẽ híp mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của , Diệp Linh Tiệp cảm nhận được quan tâm của qua từng hành động, tuy rằng biểu của vẫn có vẻ được vui, nhưng động tác vẫn rất dịu dàng.

      Nếu như, có người đàn ông như vậy làm người của mình tốt quá!

      Đáng tiếc, ngay lần đầu tiên chẳng những từ chối thẳng thừng, đến lần thứ hai còn gặp hẹn hò với bạn trai, là quá bi phẫn, là GAY, là GAY đó!

      Càng nghĩ đầu càng thấy đau, quyết định suy nghĩ nữa mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Lúc xe dừng đèn đỏ, Đào Tử Tuấn liếc mắt nhìn ngồi bên cạnh, hình như ngủ, lông mi dài nhàng rung động, đôi môi có vẻ hồng hơn lúc trước, thoạt nhìn rất mê người, mái tóc dài xõa tung ra, trông rất giống búp bê.

      phải là thừa nhận điều rằng rất xinh đẹp động lòng người, nhưng vẫn quên này giống như con bướm bay tới bay lui trong bụi cỏ vậy, nếu sao mới lần đầu gặp mà thẳng thắn muốn kết bạn với chứ!

      Làm bạn có thể, nhưng làm người …Quên !

      Ngoại truyện 8
      Chỗ ở của Diệp Linh Tiệp nằm trong con ngõ , tòa nhà có tuổi thọ khoảng bốn năm nhưng vẫn rất đẹp, thích ở cao quá, cho nên chọn ở tầng ba.

      Đỡ vào phòng ngủ, Đào Tử Tuấn đưa tay sờ lên trán , cảm giác nóng bỏng khiến khẽ nhíu mày.

      “Ừm…Đào Tử…Cảm ơn …Xin lỗi vì tiễn được…” khẽ mở mắt nhìn , tại ngay cả sức để đứng lên cũng có. Cố gắng về được đến nhà là cực hạn của rồi, lúc này người dính lên giường, muốn cử động nữa.

      Đào Tử Tuấn thầm than tiếng, lại mà quay người rời khỏi phòng ngủ của , nhân tiện đóng cửa lại, nhưng cũng đóng chặt.

      Nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng khép cửa, Diệp Linh Tiệp đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã và mất mát. quên mất xin số điện thoại và danh thiếp của chàng đeo kính kia rồi, chỉ biết là tên Đào Tử Tuấn mà thôi.

      Tuy là bọn họ rất có duyên với nhau, gặp nhau ba lần rồi, nhưng có nghĩa là tiếp tục như vậy, có khi nào duyên phận hết bọn họ cũng có cơ hội gặp mặt nữa hay ?

      “Đào Tử…” thào tự , sau đó chìm vào giấc ngủ.

      giờ trôi qua, giật mình khi bỗng dưng nghe thấy có người gọi : “Tiểu Tiệp…Dậy ăn chút gì . ”

      Đây là mơ sao? Trong nhà làm gì có đàn ông, vậy mà lại nghe thấy giọng của đàn ông là thế nào?

      Theo bản năng lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, ngờ tiếng kia vẫn ngừng vang lên bên tai, làm cho phải miễn cưỡng mở mắt ra, trong lúc nhất thời còn chưa định hình được tiêu điểm.

      “Ưm…Đào Tử…?” Diệp Linh Tiệp ngờ người mà nhìn thấy lại chính là , cứ ngỡ là quay về tiếp tục công việc của mình rồi chứ.

      Nghe yếu ớt gọi tên , bên trong còn hàm chứa vui mừng, khiến cho tâm trạng của Đào Tử Tuấn có chút xao động, may là còn gọi là Đào Tử đấy, nếu mà dám gọi tên của người đàn ông khác nhất định

      Ý niệm đáng sợ trong đầu trực tiếp bị cho knock-out ngay lập tức, hơn nữa còn nghiêm cấm mình được suy nghĩ linh tinh như vậy nữa!

      vẫn còn sốt, mau ăn chút cháo, uống thuốc xong rồi ngủ tiếp. ” Đào Tử Tuấn biết thuốc cảm có dược tính rất mạnh, nếu ăn lót dạ rất nguy hiểm. Cho nên mới chạy ra ngoài mua cháo, sau đó lại lấy laptop trong xe ra, nhân tiện lúc rảnh còn có thể đem việc ra làm.

      “Ưm…Người ta muốn ăn…” Diệp Linh Tiệp lúc này chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cổ họng cũng khô rát, chả muốn ăn gì hết, bèn dẹt cái miệng nhìn .

      này tại dáng vẻ yếu ớt, mắt to phiếm hồng như con thỏ , nhưng vẫn có khí chất như con mèo hoang, làm nhìn vào mà rạo rực trong lòng.

      Bàn tay to đỡ dựa vào đầu giường, để cho ngồi nửa người, sau đó cầm lấy bát cháo, xúc thìa rồi đưa tới miệng : “Ngoan, muốn cũng phải ăn, đừng để cơ thể bị mệt. ”

      nâng mắt lên nhìn dáng vẻ cố chấp của , ràng là hạ quyết tâm bắt phải ăn, cho nên cũng đành ngoan ngoãn mở miệng ra ăn thìa cháo.

      Đào Tử Tuấn đút cho từng thìa , cuối cùng cả bát cháo nằm gọn trong bụng , sau khi ăn xong, Đào Tử Tuấn lại đưa thuốc và nước cho , thấy nuốt thuốc xuống mới yên tâm.

      Có thể vì dạ dày ấm lên nên còn khó chịu như trước nữa, Diệp Linh Tiệp mắt thấy lại thu dọn thìa bát rồi ra ngoài, bèn cuống quýt nắm chặt lấy ống tay áo của .

      bàn tay yếu ớt bỗng dưng kéo lấy tay , đưa mắt nhìn vào bàn tay trắng nõn kia, sau đó lại chuyển lên nhìn .

      “Đào Tử…Khụ…Ừm…Nếu nhớ…Khụ…Để lại số điện thoại cho tôi…” cắn môi , sợ nếu bỏ qua lần này còn được gặp lại nữa.

      yên tâm, nếu tôi bị lây bệnh nhất định tôi gọi điện thoại bảo tới chăm sóc tôi, còn phải trả lại gấp bội nữa kia. ” Đào Tử Tuấn hậm hừ , ngoài mặt ta trông có vẻ rất kín đáo, ngờ trong lòng lại nhiều toan tính như vậy.

      ra hoàn toàn có thể mặc kệ đáng ghét này, nhưng trong đầu lại cứ ra dáng vẻ lúc yếu ớt cười với , khiến muốn để tâm cũng được.

      Có phải những đẹp đều dùng cách này để quyến rũ đàn ông hay ? biết là bị trúng tà gì nữa!

      Nghe thấy lời , Diệp Linh Tiệp hề tức giận đáp: “Vậy là tốt rồi…Khụ…Nếu như vậy…Khụ…Tôi nhất định chịu trách nhiệm…” xong mới buông tay ra, nhắm mắt lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

      Trong suốt quá trình, vẫn có thể cảm giác được trán truyền đến cảm giác mát lạnh, đầu còn đau như trước nữa.

      này sao chút đề phòng gì vậy hả?! kỳ lạ!” Đào Tử Tuấn ngồi xuống giường, đưa tay nắm lấy bên má của .

      Hôm nay may mà gặp được người đàn ông biết tự chủ là , chứ nếu gặp tên háo sắc nào đó sớm bị ăn sạch rồi!

      Đào của chúng ta căn bản vẫn chưa hiểu được rằng người đẹp Diệp hoàn toàn coi là GAY rồi, hai chị em ở chung phòng có gì mà phải đề phòng chứ!Diệp Linh Tiệp trong đầu chỉ nghĩ nếu Đào Tử mà có háo sắc cũng mò lên giường của đâu, mà là mò lên giường của người đàn ông khác!

      Ngoại truyện 9
      Diệp Linh Tiệp bị cơn sốt giày vò suốt đêm, may là có Đào Tử Tuấn ở bên cạnh chăm sóc cẩn thận, lấy thuốc, đổi khăn lạnh giúp . Đến lúc hạ sốt gần năm giờ sáng, chỉ cảm thấy rất may mắn vì hai người gặp nhau vào cuối tuần, lại phải mang đôi mắt gấu trúc làm mất.

      Xác định hơi thở của ổn định, còn cựa quậy kêu rên nữa, Đào Tử Tuấn mới tới ghế nằm rồi nằm xuống, chỉ vài giây sau ngủ mất, dù sao cũng người bệnh, người bệnh chăm sóc cho người bệnh nặng, cũng kiệt sức rồi!

      Trong phòng ngủ chỉ còn nghe thấy tiếng hơi điều hòa phả ra, cộng thêm tiếng thở của hai người.

      Mãi đến giữa trưa, khi ánh mặt trời chói lóa chiếu vào mặt Diệp Linh Tiệp, mới cảm thấy thoải mái mà khẽ mở mắt ra.

      Gặp ánh mặt trời chiếu vào, vẫn quyết định ngồi dậy mà trở mình quay sang chỗ khác, đưa lưng về phía cửa sổ, nhưng cũng bởi vậy mà nhìn thấy Đào Tử Tuấn ngủ trong phòng mình.

      ngờ là lại tận tâm chăm sóc suốt đêm như vậy, làm cho cảm thấy vô cùng ấm áp, căn phòng vốn đơn trống vắng nay vì có mà tươi sáng hơn rất nhiều.

      nhàng ngồi dậy, Diệp Linh Tiệp rón rén xuống giường rồi bước tới chỗ ghế nằm.

      Lúc này mới nhìn dáng vẻ của Đào Tử Tuấn, cái kính thường ngày che lấp mắt được tháo ra, trông vẫn nhã nhặn nhưng lại mang theo chút gì đó cuồng dã.

      ra bộ dạng của người này rất đẹp trai, đôi lông mày rậm nhíu lại, lông mi dài thẳng, sống mũi cao hài hòa, cặp môi mỏng, tóc mái xòa xuống trán. Diệp Linh Tiệp thể rời mắt khỏi gương mặt này, cứ như vậy ngây ngốc ngắm lúc lâu mới hoàn hồn lại được.

      Khóe miệng gợi lên đường cong nho , cẩn thận tìm túi xách, lấy iphone ra rồi mở máy ảnh lên chụp tấm lúc ngủ, quên lưu lại vào thư mục của mình.

      ngồi xổm xuống, chậm rãi tới gần , mùi hương thơm ngát nam tính lập tức xông đến chóp mũi, làm cho tim đập loạn xạ.

      Diệp Linh Tiệp là có thể được xếp vào loại ưu, khuôn mặt xinh đẹp, dáng chuẩn, có bằng cấp, tốt nghiệp đại học, giao tiếp tốt, cho nên cũng từng có mấy cuộc tình. Nhưng chưa từng cảm thấy trái tim xao động mãnh liệt như lúc này, mấy người bạn trai trước cũng tồi, nhưng cảm giác đối với họ lại thể sâu sắc bằng .

      Mắt nhìn vào bờ môi của Đào Tử Tuấn, cuối cùng quyết định cúi người hôn lên đôi môi kia, cảm xúc nóng ấm làm cho kìm chế được mà hãm sâu vào.

      Khẽ vươn đầu lưỡi liếm cái, lúc theo bản năng há miệng ra, liền đưa lưỡi tiến sâu vào, cùng triền miên quấn quýt.

      Đào Tử Tuấn vì quá mệt mỏi nên ngủ say, hề biết rằng có hôn mình, chỉ cảm thấy có mùi hương thơm ngát ngọt ngào phảng phất trong miệng, giống như được ăn thạch hoa quả ướp lạnh, khiến theo bản năng khẽ mút vào nhấm nháp.

      Mãi cho đến khi cảm thấy hô hấp thông, mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi .

      Trời ơi ~ lại rung động với tên gay! Thế là thế nào hả? Đáng ghét đáng ghét!

      Từ rất lâu rồi Diệp Linh Tiệp mong muốn gặp được người đàn ông khiến cho hoàn toàn rung động, ảo tưởng cũng sai, rất muốn lần được trải qua cảm giác ngọt ngào trong tình như tiểu thuyết thường hay viết.

      tại, chỉ cần nụ hôn là khiến cho mất khống chế rồi, muốn được hôn nữa, thậm chí muốn được sà vào lòng , cảm nhận tình của .

      Nhưng buồn làm sao, người đàn ông này lại chỉ thích đàn ông, điều này làm cho chỉ còn biết cắn khăn mà khóc!

      Lúc này, thầm nghĩ biết có phải vì hồi trước mình từ chối và vứt bỏ nhiều đàn ông quá, cho nên ông trời mới bắt phải cảm nhận được cái cảm giác khi được đáp lại hay ?!

      Đúng là đáng ghét mà!

      Lúc Diệp Linh Tiệp còn buồn bực Đào Tử Tuấn bỗng tỉnh lại. Việc đầu tiên mà làm là sờ lên trán xem hết sốt chưa, thấy còn nóng nữa mới yên tâm.

      Bị hành động của làm cho kinh ngạc, tâm của lại bắt đầu gợn sóng, nhàng : “Đào Tử…Hôm qua làm vất vả rồi…”

      “Khoan ! Tôi tên tôi là Đào Tử Tuấn!” Đào Tử Tuấn nhăn mặt nhìn xinh trước mặt, gò má có chút ửng hồng, đôi mắt to ngập nước, thoạt nhìn rất ngon miệng.

      biết Diệp Linh Tiệp là vì vừa hôn trộm nên khuôn mặt trắng nõn mới ửng hồng như vậy, tuy nhiên nhìn có sức sống như thế còn hơn là dáng vẻ yếu ớt như tối qua.

      “Ừm…Người ta muốn gọi là Đào Tử đấy…Nghe vậy thân thiết hơn mà đúng ? Ha ha…Tôi nấu cháo cho ăn nhé. ” xong liền đứng dậy ra ngoài.

      dám lòng mình với …rằng muốn là Đào Tử độc nhất vô nhị của …là Đào Tử khiến cho rung động…

      Ngoại truyện 10
      Bầu trời trở nên u, từng đám mây đen bao phủ, chậm rãi biến thành cơn mưa, sau đó dần dần tạnh. Mặt đất khô ráo giờ ẩm ướt, làm cho các hàng quán san sát ven đường càng thêm ảm đạm, hôm nay cũng rất ít người ra ngoài mua sắm.

      Lúc này trong cửa hàng bóng khách lui tới, ba ngồi trước quầy tính tiền nhàm chán lôi điện thoại ra nghịch, thỉnh thoảng lại quay sang tán gẫu với nhau đôi ba câu.

      Đây là cửa hàng tây trang rất đẹp và thanh lịch, lấy hai màu đen vàng làm chủ đạo, sàn đá cẩm thạch màu đen khiến cho người ta cảm thấy xa hoa, màu vàng của đồ trang trí lại tăng thêm nét sang trọng, các bộ đồ phong phú cả về kiểu dáng lẫn màu sắc.

      “Tiểu Tiệp, cuối tuần này là sinh nhật của phó tổng, mời mọi người đến dự, cậu có ?” Tiểu Mễ làm việc cùng Diệp Linh Tiệp cẩn thận hỏi, phó tổng cũng phải người xa lạ gì, chính là bạn trai cũ của Diệp Linh Tiệp, hai tháng trước chia tay.

      “Ừm…Chắc là có!” Diệp Linh Tiệp tập trung đáp, mắt nhìn vào bức ảnh trong di động, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

      Trong ảnh, khuôn mặt nhợt nhạt của người đàn ông dưới ánh sáng trông càng thêm mờ ảo, ngũ quan tuấn tú ràng, chỉ tiếc là đôi mắt kia nhắm lại, tuy thế cũng làm cho người ta ngắm mãi mà chán.

      Từ lần gặp nhau ở phòng khám, Đào Tử Tuấn sau khi chăm sóc đêm hai người cũng từ đó mà trở nên thân thiết, thỉnh thoảng lại ra ngoài ăn cơm cùng nhau, rảnh rỗi lên núi ngắm cảnh đêm, dạo phố cổ.

      Khi ở bên cảm thấy rất thoải mái, như những người đàn ông khác mà từng quen, bởi vì hầu như chưa bao giờ thèm quan tâm đến cảm xúc của bọn họ. Nhưng Đào Tử Tuấn như vậy, bởi vì đó là Đào Tử độc nhất vô nhị của !

      Nghĩ đến hai chữ “Đào Tử”, Diệp Linh Tiệp thấy rất buồn cười, thích gọi như vậy, nhưng cuối cùng vì chịu nổi kiên trì của nên đành nhận cách gọi này, cũng để mặc cho chọc tức , bởi vì…Dường như bắt đầu biểu lộ chút cưng chiều dành cho rồi.

      Tiểu Mễ liếc mắt nhìn đối phương cái, thấy si ngốc nhìn di động nên cũng tò mò lao người tới nhìn vào màn hình.

      “Trời ơi trời ơi trời ơi ~ Mình nghi là Tiểu Tiệp có bạn trai mới rồi mà! Thảo nào tháng này suốt ngày ngồi nhắn tin, số lần chơi với bọn mình cũng ít , ra là đây!” Tiểu Mễ hưng phấn , quên bổ sung thêm câu: “ này đẹp trai đó ~”

      Lời này lập tức lôi kéo chú ý của khác: “Đâu đâu, mình muốn xem mình muốn xem!” Tiểu Nhàn nhanh chóng xúm lại đoạt lấy di động trong tay Diệp Linh Tiệp, hai mắt mở to ngắm kỹ.

      Tiểu Mễ và Tiểu Nhàn thi nhau khoa trương khen Đào Tử Tuấn đẹp trai, còn oán giận Diệp Linh Tiệp coi bọn họ là chị em tốt, có bạn trai mà tiếng.

      “Xin các cậu, mình thích sao chứ, người ta là gay mà!” Diệp Linh Tiệp tức giận đáp, còn thưởng thêm cho họ cái lườm.

      Lời vừa ra lập tức nhận lấy tiếng kinh hô của hai người, tiếp tục : “Người ta cũng có bạn trai rồi. ”

      Nghĩ đến những lúc ở cùng , tin chắc là công, bởi vì dù có tưởng tượng thế nào cũng hình dung ra được dáng vẻ của khi làm thụ. (Tác giả: Suy nghĩ này của người đẹp Diệp mà bị Đào Tử Tuấn biết được chắc chắn là bị bóp chết!”)

      lúc các thảo luận về chuyện công thụ cửa vào được đẩy ra, hai người đàn ông bước vào phải ai khác mà chính là Đào Tử Tuấn và Trầm Úy Vũ.

      Diệp Linh Tiệp khẽ chớp đôi mắt to quyến rũ, kinh ngạc hỏi: “Đào Tử! Sao lại đến đây?” Tay lập tức cướp lại di động trong tay Tiểu Mễ, tắt màn hình rồi cất vào trong túi.

      Nghe thấy hai từ “Đào Tử” trong miệng , Tiểu Mễ và Tiểu Nhàn muốn cười mà dám, Trầm Úy Vũ còn tao nhã nhếch miệng lên, trong nháy mắt thành công mê hoặc được các .

      “Đừng có gọi tôi như vậy!” Đào Tử Tuấn tức giận trừng mắt nhìn Diệp Linh Tiệp, mắt quét lượt từ xuống dưới người , bởi vì chưa từng thấy mặc đồng phục làm nên thấy có chút mới mẻ.

      Áo sơ mi màu tím bó sát người tôn lên nước da trắng nõn, nhưng mà phần ngực có phải hơi chật với ? lo rằng lớp vải kia thể chống đỡ nổi với cúp D của mà bục ra mất! Thêm cả chiếc váy đen ngắn khéo léo bao trọn bờ mông căng tròn kia nữa, trông rất cuốn hút.

      “Hì, đến ủng hộ đấy à? Đào Tử…Tuấn, ha ha. ” vốn muốn tiếp tục dùng cách xưng hô thân mật, nhưng lại gặp ánh mắt cảnh cáo của nên đành phải chuyển sang gọi tên đầy đủ.

      Ai ~ còn mang cả bạn trai đến đây mua sắm, nếu làm cho mất mặt phải khiến người của coi thường sao?

      Đào Tử Tuấn ừ tiếng, sau đó nhìn quanh chút, cuối cùng cầm lấy khối vải mịn trơn nhẵn màu đen đưa cho Diệp Linh Tiệp, là muốn đặt may bộ tây trang.

      Thế là Diệp Linh Tiệp dẫn tới phòng thay đồ để lấy số đo, bởi vì chưa từng trực tiếp nhìn xem số đo của là bao nhiêu, bây giờ có cơ hội được động tay động chân, nên đương nhiên là rất vui rồi.

      “Đầu tiên là vòng ngực ~” nũng nịu , tay bé vòng thước dây dưới nách , bầu ngực nhàng áp lên ngực , còn cố tình cọ xát hai cái.

      Mũi ngửi thấy mùi hương quả mâm xôi mê người cơ thể Diệp Linh Tiệp, tầm mắt của cũng vừa vặn nhìn xuống ngực , nhìn thôi, nhìn rồi là dứt ra được.

      Đo vòng ngực xong, Diệp Linh Tiệp lại tiếp tục đo xuống thắt lưng, mông, đùi, cuối cùng mới đến vai và chiều cao, trong lòng khẽ cười trộm, hôm nay coi như tay được “ăn no” rồi.

      Đào Tử Tuấn bị sờ loạn mà bụng dưới nóng rực, vật kia cũng rục rịch thức tỉnh nhưng bị cố gắng giữ bình tĩnh để trấn an lại, vừa rồi hoài nghi biết có phải là cố ý hay , sau lại nghĩ đây vốn là công việc của .

      Trong lúc vẫn cúi đầu nhìn đột nhiên lại ngẩng đầu lên, môi vô tình chạm lên môi , vậy còn nghịch ngợm vươn lưỡi ra liếm cái nữa chứ!

      Bị đùa ác như vậy, rốt cục cũng nhịn được nữa mà ôm lấy eo , hôn sâu lên đôi môi kia, dùng sức mà liếm mút.

      Hành động này của hoàn toàn là ngoài ý muốn của , khiến cho chỉ biết ngây ngốc mà há miệng, biến thành lời mời gọi cho đưa lưỡi tiến vào.

      Gắt gao cuồng nhiệt hấp thụ nước bọt ngọt ngào trong miệng , xúc cảm kia quả mềm mại giống như ăn miếng đậu hũ, làm người ta muốn ăn mãi thôi, mà cũng bắt đầu nhiệt tình hôn trả lại, cùng quấn quýt chơi đùa.

      Lúc này, trong gian yên ắng vang lên tiếng mút nước chậc chậc vô cùng mờ ám…
      Last edited by a moderator: 27/9/15
      HoanHoan, xukem, Khanh¥Ni41 others thích bài này.

    2. hoadaoanh

      hoadaoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      110
      azzzzzzzzz....sao lai bi cat uiiiii
      :yoyo44:
      naughtygirl_35Ngân Nhi thích bài này.

    3. hoadaoanh

      hoadaoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      110
      azzzzzzzzz....sao lai bi cat uiiiii
      :yoyo44:
      naughtygirl_35Ngân Nhi thích bài này.

    4. HangNguyen

      HangNguyen New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      19
      Bị cắt... Ức chế.:yoyo28: Hay quá! Cố lên nàng nhé!!!:yoyo45:
      naughtygirl_35Ngân Nhi thích bài này.

    5. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      naughtygirl_35Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :