1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Quyến rũ yêu nghiệt thủ trưởng - Độc Cô Cầu Yêu (Hoàn - Đã có Ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hoadaoanh

      hoadaoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      110
      mieng nam 9 ngot de so
      :yoyo52::yoyo52:
      naughtygirl_35Ngân Nhi thích bài này.

    2. hoadaoanh

      hoadaoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      110
      sao mình có cam giac chuong nay ngan hon nhug chuog truoc:yoyo51:
      pelyn, naughtygirl_35Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 56
      Đào Lộ đứng trước cửa nhà tầng sáu, lúc này biết nên gọi nơi đây là nhà của Trầm Úy Vũ hay là nhà của hai người nữa, tay cầm vali, tay kia giơ lên chìa khóa nhưng chần chừ mãi mà vẫn dám mở cửa.

      lo lắng đến toát cả mồ hôi, nghĩ tới việc lát nữa phải đối mặt với Trầm Úy Vũ là tim lại đập loạn nhịp.

      vốn định thuê phòng khách sạn ở gần đây, nhưng Quản Sĩ Huân lại khuyên nên, nếu quyết tâm nghe theo bây giờ mình trong phòng khách sạn rồi.

      Cắn chặt môi, hít sâu cái, mới từ từ đưa chìa khóa ra mở cửa.

      Được thôi! Dù sao sớm muộn gì rồi cũng phải đối mặt, hơn nữa kiếp trước cũng trải qua lần rồi, kiếp này được nhát gan như thế nữa!

      Hơn nữa còn có quân sư Quản ở sau lưng giúp đỡ mà, đừng sợ đừng sợ, còn lâu mới sợ, nghĩ là làm, dứt khoát đưa tay đẩy cửa bước vào.

      Phòng khách có bật đèn vàng, cửa thư phòng hơi hé mở, Đào Lộ biết là bận rộn ở bên trong, định trực tiếp vào phòng mình, nhưng lại cảm thấy về nhà mà chào hỏi tiếng cũng nên, do dự lúc, cuối cùng bèn về hướng thư phòng rồi im lặng đứng ở cửa.

      Trùng hợp là Trầm Úy Vũ cũng vừa nâng mắt lên nhìn về phía , Đào Lộ giật mình nhìn , thời gian tựa như ngừng trôi, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

      “Ừm…Chào…Tổng giám đốc, em về rồi. ” Đào Lộ lên tiếng phá vỡ im lặng, cố gắng để cho giọng của mình vui vẻ, tuy được tự nhiên lắm nhưng cũng có thể chấp nhận được.

      Lúc này mà gọi là “Úy Vũ” hơi ngượng ngùng, gọi “ Trầm” lại quá kỳ lạ, cho nên vẫn gọi là “Tổng giám đốc”.

      Ánh mắt của Trầm Úy Vũ nhìn cách lạnh lùng, đôi môi cong duyên dáng mím chặt lại thành đường thẳng, dường như có ý định đáp lại .

      Tầm mắt dừng lại bọng mắt sưng đỏ của , cho dù ánh đèn hơi mỏng manh, nhưng vẫn có thể phát được, hơn nữa cũng gầy rất nhiều, khuôn mặt càng trở nên hơn trước.

      Bị nhìn đến mức da đầu phát run lên, Đào Lộ cảm thấy toàn thân dần lạnh ngắt, từ lòng bàn chân truyền lên , sau đó lan tỏa ra khắp cơ thể.

      Ngay cả như vậy cũng biểu ra yếu đuối, trong sách tiểu ác ma , phụ nữ phải giữ cho mình lòng tự trọng, cho dù chia tay cũng được quyến luyến bám riết lấy người ta, làm vậy chỉ khiến cho đàn ông càng thêm chán ghét mà thôi.

      “Ừm…Em cần chút thời gian để tìm nhà ở, cho nên mong tổng giám đốc hãy nhẫn nại cho em ở đây thêm vài ngày nữa. Đêm rồi, tổng giám đốc cũng nên nghỉ ngơi sớm , chúc ngủ ngon. ” Đào Lộ xong mỉm cười, tiếp theo quay người đến phòng dành cho khách ở bên cạnh phòng .

      Đóng cửa phòng lại, lập tức ngồi bệt xuống thảm, ánh mắt hơi mờ sương, nhưng tâm trạng lại khá bình tĩnh, còn buồn bã đến mức chỉ biết khóc như trước nữa.

      nghe lời Quản Sĩ Huân, phải ngủ sớm để cho cơ thể khỏe mạnh, nếu ngày mai làm có sức. tuyệt đối làm với tinh thần tốt nhất, vì nếu biểu tốt bị cách chức, theo đó cơ hội cứu vãn càng mong manh hơn.

      ra, trong ấn tượng của Trầm Úy Vũ là người công tư rất ràng, nhưng sau mấy tháng sống chung với nhau, cảm thấy điều này cũng đúng lắm. Cho nên ngày mai phải cẩn thận ứng phó mới được!

      Vội vàng tắm rửa xong, tâm tình bị buộc chặt của Đào Lộ mấy ngày nay cuối cùng cũng thoáng được buông lỏng, bởi vậy nên vừa đặt lưng xuống giường là chìm vào giấc ngủ.

      Mà Trầm Úy Vũ ngồi trong thư phòng nghe dọn ra ngoài, trong mắt liền ánh lên lửa giận, nhưng lại bị dùng toàn bộ sức lực để áp chế xuống.

      Tại sao phải tức giận chứ? Hai người còn liên quan đến nhau nữa rồi, dọn ra ngoài sống cũng là điều dễ hiểu, nhưng hiểu tại sao nghe xong lại cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

      Trước khi trở về, cũng nghĩ tới chuyện bảo rời , nhưng lại ngờ chính lại là người mở miệng trước, nếu vậy hẳn là phải nên vui mới đúng.

      Thế nhưng càng nghĩ lại càng thấy tức giận, ràng muốn mặc kệ rồi, vậy mà cầm bản báo cáo lại đọc vào đầu được chữ, đột nhiên, cảm thấy gian xung quanh trở nên rất nặng nề.

      Cuối cùng bèn thu dọn văn kiện giấy tờ lại rồi ra khỏi thư phòng, qua cửa phòng , thấy bên trong khe cửa tối đen.

      Chết tiệt! lập tức lại muốn phát hỏa rồi!

      vẫn còn chưa ngủ, vậy mà này lại có thể coi như có việc gì xảy ra mà ngủ sớm trước ?!

      Nếu như là lúc trước, thấy làm việc muộn, vào thư phòng rồi nhào vào lòng làm nũng, giục ngủ, ghé vào người mà cọ tới cọ lui, đến khi nào chịu nổi được nữa mà bế về phòng ngủ mới thôi.

      Đột nhiên trong đầu lại nhảy ra suy nghĩ: Đợi ! Trầm Úy Vũ, mày nghĩ cái gì vậy? chia tay với mày người ta tiếp tục làm những chuyện thân mật như thế với mày nữa đâu, mày quên rồi sao?! Hai người chia tay! Chia tay rồi!

      Tâm trạng thoáng chốc bị buộc chặt, mau chóng quay lại phòng ngủ của mình, ra lệnh cho mình được suy nghĩ lung tung nữa.

      Dù cho nhiều đến đâu, cũng thể thay đổi rằng, chính là con của kẻ giết người!

      Người lòng đúng là , nhưng nỗi hận này…lại rất khó để xóa bỏ.

      Chương 57
      Đêm qua lăn lộn khó ngủ đến mấy giờ sáng, cuối cùng Trầm Úy Vũ cũng cưỡng lại được nhu cầu của cơ thể mà ngủ thiếp , đến mức sáng ra suýt ngủ quên.

      Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên lần thứ ba mới tỉnh dậy, với tay cầm lấy rồi tắt , nhìn màn hình là tám giờ bốn mươi phút rồi.

      “Shit!” khẽ chửi tiếng, sau đó mau chóng xuống giường rồi vào phòng vệ sinh tắm rửa gội đầu.

      Nếu là trước đây, nếu sau tiếng chuông lần đầu tiên vang lên mà còn rời giường, Đào Lộ nhất định nằm sấp người , hôn hôn sờ sờ đến khi nào chịu dậy mới thôi.

      tại để bỏ được thói quen này đúng là có chút khó khăn, điều này khiến cho cảm thấy vui lắm, nhưng cho rằng thói quen là do thời gian tạo thành, nếu có thể quen được chắc chắn cũng bỏ được. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi!

      dùng tốc độ nhanh nhất làm xong mọi chuyện, ra khỏi phòng, tiện thể lướt qua phòng bên cạnh, phát cửa khóa, hiển nhiên Đào Lộ làm rồi.

      Bước ra phòng khách, mặt bàn trống trơn sạch , thứ đồ nào bàn. Đột nhiên cảm thấy thoải mái với điều này, bởi vì mọi khi Đào Lộ luôn chuẩn bị bữa sáng cho ăn.

      Nếu còn là người của nhau, vậy cũng nên hưởng thụ phúc lợi này, thầm nhắc nhở chính mình như vậy. Tuy phải là tay nghề nấu nướng của rất tốt, nhưng nếu bị làm cho nghiện xem ra cũng phải là chuyện tốt.

      Trầm Úy Vũ mang theo tâm trạng tốt đến công ty, lên tầng thứ mười lăm, thấy Đào Lộ ngồi làm việc ở chỗ của mình, đôi mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, ngay cả đến gần cũng phát ra.

      Trầm Úy Vũ ho tiếng, lúc này Đào Lộ mới chú ý tới , phục hồi lại tinh thần, thản nhiên mỉm cười chào : “Chào buổi sáng, tổng giám đốc. ”

      Sau đó lại vùi đầu vào công việc, dáng vẻ như rảnh để chuyện với , làm cho có “ chút” kinh ngạc. Tại sao lại là “ chút”, bởi vì cho rằng đây là vấn đề về thói quen.

      Nếu này để ý đến , cũng muốn tốn thời gian chuyện với , bèn trực tiếp vào phòng tổng giám đốc rồi ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu làm việc.

      Đào Lộ liếc mắt trộm nhìn , tại dáng vẻ của giống như cây kem vậy, làm lạnh muốn chết, nhưng mà, lạnh lạnh, ai sợ ai chứ?!

      Hai người yên lặng ngồi làm việc tầng mười lăm, nhưng các tầng dưới thi nhau bàn tán về chuyện của bọn họ.

      Các nhân viên trong công ty đều biết chuyện Trầm Úy Vũ và Đào Lộ nhau, giờ lại chia tay cách chớp nhoáng, có ít các chàng độc thân chờ đợi ngày này, uy hiếp của Trầm Úy Vũ, họ đương nhiên có nhiều cơ hội để theo đuổi thư ký Đào.

      Đừng thấy khi mới vào công ty Đào Lộ chỉ giống như tên nhóc mà nhầm, sau nửa năm cải tạo, biến thành ngọt ngào dễ mến được ít người thích.

      Mà tâm điểm của mọi nguồn tin đương nhiên là Quản Sĩ Huân, kích động quần chúng là việc mà thích làm nhất, cứ để cho bọn họ bàn tán , càng náo nhiệt càng tốt.

      Nào Đào Lộ thích ăn gì, làm gì, tất cả đều được ra, còn thêm là tại có bạn trai, hy vọng có thể quên tình cũ, cho nên nghênh đón mọi người tới làm quen.

      Miệng lưỡi con người đáng sợ, trong nháy mắt Đào Lộ trở thành chủ đề cho người ta từ sáng đến khi tan làm, hơn nữa xem ra còn kéo dài thời gian nữa, đến khi người khác mới thôi cũng nên.

      buổi sáng nọ, Đào Lộ sắp xếp lại văn kiện và các giấy tờ quan trọng, trước giờ nghỉ trưa mới vào đưa cho tổng giám đốc.

      “Tổng giám đốc, đây là văn kiện cần xét duyệt, sau khi xét xong đưa lại cho tôi. ” Đào Lộ mỉm cười , sau đó đặt xuống bàn làm việc.

      Mấy ngày nay bởi vì Đào Lộ toàn ngồi ở chỗ của mình, nên có cơ hội nhìn thấy cách ăn mặc của , hôm nay ngẩng lên nhìn mới thấy .

      Tuy rằng bên vẫn mặc áo dài tay có in hoa, nhưng bên dưới lại mặc chiếc váy da ngắn mê người, lộ ra cặp đùi trắng nõn.

      Lúc trước cho phép được mặc váy ngắn, nhưng cùng lắm là loại đầu gối 5cm, bình thường đều mặc váy ngang đầu gối hoặc váy dài, nếu mặc váy ngắn phải mặc quần tất bên trong mới được.

      Nhưng hôm nay lại mặc váy ngắn mà có quần tất bên trong, da thịt trắng nõn sáng bóng lại còn tương phản rệt với màu đen của váy nữa. Cặp mông cong vểnh lên, đôi chân thon dài cuốn hút ánh nhìn, khiến cho đàn ông nhìn vào chỉ muốn cởi ngay nó ra để tìm hiểu bên trong.

      Người phụ nữ chết tiệt này!

      Suy nghĩ vừa lên trong đầu, miệng lại tự chủ được mà lạnh lùng : “Sao lại mặc váy ngắn như vậy hả? Muốn trêu hoa ghẹo nguyệt phải ?”

      Nghe xong, liền giật mình sửng sốt, ngay sau đó lại nhanh chóng hồi phục tinh thần, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp, nhàng đáp: “Chỉ đơn giản là tôi muốn mặc thôi, tổng giám đốc thấy có vấn đề gì ạ?”

      Trầm Úy Vũ nheo mắt nhìn , trong đầu hối hận tại sao mình lại ra! Nhưng mà này ăn gan hùm mật báo hay sao mà dám chất vấn lại hả!

      Đợi mãi thấy trả lời, di động của Đào Lộ chợt vang lên, cầm lên nghe, mấy câu trong điện thoại rồi quay sang : “Tổng giám đốc, đến giờ ăn trưa rồi, tôi xin phép ăn trước, tạm biệt. ”

      xong, mau chóng xoay người ra khỏi phòng, đồng thời cũng che dấu được mà cười to, bởi vì thấy sắc mặt của xanh mét, hiển nhiên là cực kỳ khó chịu, ha ha ~~~

      Chương 58
      Ánh nắng mặt trời của mùa đông xuyên qua cửa sổ rồi chiếu vào phòng, ấm áp làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.

      Tuy nhiên Trầm Úy Vũ lại hoàn toàn có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, thậm chí ánh sáng ấm áp kia còn khiến cho phiền lòng và khó chịu hơn. Hơn nữa khi đứng ở cửa phòng tổng giám đốc, thoáng liếc nhìn chỗ ngồi của Đào Lộ, lập tức cảm thấy gian sáng rực kia đúng là quá chói mắt.

      Từ khi bắt đầu làm trở lại, chỗ làm việc của kia luôn được duy trì trạng thái vô cùng phong phú và sặc sỡ.

      Đúng! Rất sặc sỡ! Muôn màu muôn vẻ!

      Xung quanh có khoảng ba bốn bó hoa to, có hoa hồng, hoa bách hợp, hoa hướng dương, khoa trương nhất là mỗi ngày lại có những loại hoa khác nhau. Bên còn có những tấm thiệp viết mấy lời buồn nôn như “My baby, hãy nhận lấy tình của ”, “Mỗi ngày chỉ muốn được nhìn thấy nụ cười của em”, “Sweety, em là mặt trời của lòng ”…

      Tầm mắt lại chuyển tới những món quà, đủ các loại chocolate, nào là chocolate Ferrero Rocher, chocolate tươi Godiva, chocolate Chuao, chocolate Richart của Pháp…

      Trừ chocolate ra còn có kẹo mềm hương quýt, bánh ngọt vị quýt…Tất cả đều là những món đồ ngọt mà thích ăn.

      Đột nhiên rất muốn cầm lấy thùng rác, sau đó cầm hết mấy thứ đồ kia vứt hết vào trong đó.

      Trầm Úy Vũ chưa bao giờ biết rằng Đào Lộ lại chịu được việc đàn ông tới làm quen, trước đây chỉ nhìn thấy có duy nhất Quản Sĩ Huânlà mãnh liệt công khai theo đuổi thôi, nhưng bây giờ lại có cả đống ruồi bọ bâu xung quanh thế này.

      Mấy tên kia có phải là quá nhàn rỗi rồi ? Công ty có nhiều phụ nữ như thế mà theo đuổi, lại cứ cố tình nhắm tới Đào Lộ, có lầm hay hả?! Đào Lộ là…là…

      Huyệt thái dương khẽ nổi gân xanh, lại nhịn được mà muốn kéo về lãnh thổ của mình, rốt cục phải tới khi nào mới thôi chú ý đến nữa đây!

      Lúc lâm vào mâu thuẫn Đào Lộ nhàng quay trở lại tầng mười lăm.

      Cách đó xa nhìn thấy Trầm Úy Vũ yên lặng đứng nhìn vào bàn làm việc của , làm cho muốn bật cười lớn, nhưng lại dám nên đành cố gắng nhịn xuống.

      Quản Sĩ Huân , nếu như Trầm Úy Vũ , tiếp tục duy trì lạnh lùng vì muốn phá hỏng hình tượng, chỉ khi nào chủ động tìm đến , lúc đó mới có thể gương vỡ lại lành.

      “Tổng giám đốc, bàn làm việc của tôi rất đẹp đúng ? nhiều màu sắc ~” Đào Lộ dịu dàng , sau đó tới ngồi xuống vị trí của mình, ngón tay khẽ vuốt ve cánh hoa hồng, khóe miệng còn khẽ mỉm cười.

      Giọng ngọt ngào của truyền vào tai , làm cho có chút thất thần lặng nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của .

      Lúc còn chưa kịp trả lời cầm văn kiện bàn lên rồi mở miệng nhắc nhở : “Tổng giám đốc, mười giờ có cuộc họp đó ~ Tôi xin phép tới phòng họp trước để chuẩn bị. ” xong liền bỏ lại rồi rời khỏi chỗ ngồi.

      Trầm Úy Vũ phải lúc sau mới định thần lại được, cầm giấy tờ lên rồi mau chóng tới phòng họp, lại ngờ rằng là người đến cuối cùng.

      Vừa thấy cấp đến, những người đàn ông chuyện với Đào Lộ đều đồng loạt thu lại nụ cười, tuy là Trầm Úy Vũ và Đào Lộ chia tay, nhưng cũng có nghĩa là Trầm Úy Vũ để ý nha ~ Đặc biệt khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng kia, mọi người vẫn nghĩ là nên đứng đắn chút hơn, nên đắc tội với ông chủ.

      Hội nghị diễn ra khoảng năm mươi phút rồi mới chấm dứt, cũng gần với giờ ăn trưa, cho nên bụng ai nấy đều đói lắm rồi.

      Đào Lộ thu dọn tài liệu trưởng phòng nhân tên là Tiểu Ngũ tới, thường ngày là người rất nhã nhặn, thái độ ôn hòa với mọi người, lúc này cũng rất lịch hỏi Đào Lộ: “Thư ký Đào, lát nữa tôi có thể mời cùng ăn trưa được ?”

      “À vâng…Tôi rất sẵn lòng…Nhưng mà tôi hẹn với Sĩ Huân rồi…Làm thế nào bây giờ?” tỏ ra khá bối rối, cái miệng còn cong lên, hai má ửng hồng, thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào đáng .

      Tiểu Ngũ bị dáng vẻ làm nũng của làm cho hồn bay phách lạc, vành tai đỏ lên, hồi hộp đáp: “ sao, có trưởng phòng Quản càng vui, cứ với ấy là lát nữa ba người chúng ta cùng nhau ăn trưa. ” Sợ người đẹp đồng ý, bèn cuống quýt .

      Vài đồng nghiệp nam khác nghe vậy đương nhiên cũng muốn có cơ hội gần gũi chút, tuy là bữa cơm mà có nhiều người quá cũng hơi sát phong cảnh, nhưng có thêm Đào Lộ vui vẻ hơn nhiều.

      Ngay lập tức các đồng nghiệp nam đều mở miệng “Thư ký Đào cho tôi cùng nữa. ” “Tôi nữa tôi nữa. ”, “Tôi cũng muốn , càng đông càng vui mà ~”

      Đào Lộ nhìn bọn họ nhảy nhót như mấy đứa nhóc vậy, định mở miệng nhận lời chợt nghe thấy giọng nam lạnh lùng cắt ngang ý định của mọi người.

      “Thư ký Đào, có văn kiện cần xử lý gấp, tôi cần thảo luận với chút, chỉ sợ dùng cơm xong mất nhiều thời gian. ” Trầm Úy Vũ tay đút túi quần, tay giơ lên văn kiện, gương mặt tuấn tú tỏ ý cho phép từ chối.

      Lập tức ai còn muốn chống lại ý của tổng giám đốc nữa, đồng loạt : “Thư ký Đào, vậy để ngày mai cũng được, hôm nào chúng tôi cũng sẵn sàng, tóm lại cứ có cơ hội cứ tìm chúng tôi rồi cùng nhau ăn nhé!”

      xong ai nấy đều nhanh chóng rời khỏi phòng họp, nhìn thôi cũng thấy sắc mặt của tổng giám đốc tối sầm lại rồi, bọn họ muốn bị gây khó dễ đâu!

      “Này này…Các …Được thôi, vậy để hôm khác nhé. ” Đào Lộ cắn môi, liếc mắt nhìn Trầm Úy Vũ cái, quên giơ tay lên vẫy chào bọn họ.

      Sau đó trong phòng họp trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại đứng cách xa đoạn, yên lặng nhìn nhau.

      Chương 59
      Trầm Úy Vũ như có ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực, nhìn mấy con ruồi bọ bay tới bay lui trước mặt , phải là cực kỳ cực kỳ chướng mắt, thế mà kia còn tỏ ra thích thú nữa chứ.

      Nhìn bộ dạng vui vẻ của khiến cho máu của như thể lưu thông được, chỉ thiếu là phụt ra ngụm máu để tỏ ý kháng nghị mà thôi.

      Nhưng mà, trong lòng lại cực kỳ mâu thuẫn, có phải là ăn nhầm thuốc hay ? ràng là đường Dương quan của , cầu độc mộc của rồi, còn liên quan gì đến nhau nữa!

      Nhưng liên quan này khiến rất vui, bởi vì tại sao có vẻ thích ứng được với mọi chuyện, còn như thể vẫn đắm chìm thoát ra được?!

      Ánh mắt hừng hực lửa cháy, như muốn thiêu đốt người mới cam chịu, mà tuy bị nhìn như vậy nhưng Đào Lộ vẫn có biểu gì.

      Tuy nhiên, thực tế trong lòng sớm toát mồ hôi hột rồi, dù sao tại Trầm Úy Vũ là con sư tử giận dữ, chứ phải là con sư tử say ngủ ~

      “Tổng giám đốc, có vấn đề gì cần thảo luận vậy?” Đào Lộ nhàng mở miệng , đứng yên tại chỗ mỉm cười với , tới trước mặt là bởi vì lửa giận của lúc này quá lớn, sợ.

      Tuy là Trầm Úy Vũ cũng biết mình giữ lại với mục đích gì, chỉ biết là thích ăn với lũ quỷ háo sắc kia, vậy thôi!

      Tác giả: Tổng giám đốc à, bọn Tiểu Ngũ chỉ muốn ăn bữa cơm bình thường thôi mà, đâu có làm chuyện bỉ ổi gì?

      “Hừ!” khó chịu hừ tiếng, được tự nhiên dời ánh mắt chỗ khác, ngồi ghế chủ tịch mở tài liệu ra xem, sau đó bỏ lại câu: “Lại đây! Sợ tôi ăn thịt à?”

      Gì hả!!!

      Nhìn xem cái thái độ gì kìa?! tỏ ý khinh thường cho ai xem?! Muốn đem dẫm nát dưới lòng bàn chân mới vừa lòng à?!

      Trong lòng khẽ mắng , nhưng chung quy vẫn phải nhịn xuống, sau đó chậm rãi tới, ngồi xuống chiếc ghế ở gần cách khoảng 30cm, cuối cùng mở tài liệu ra xem.

      Đối với bảo trì khoảng cách của Đào Lộ, vui chút nào, nếu muốn đến gần đến gần là được chứ gì, nghĩ là làm, đẩy ghế ngồi gần chút, lại ngờ là kia lại tự giác lùi ra sau.

      “Thư ký Đào, ngồi xa như vậy làm sao thảo luận được!” lên giọng , ngữ điệu ngập mùi thuốc súng.

      Đùa à, vẻ mặt của lúc này như muốn bóp chết vậy, sao dám đến gần chứ!

      lúc Đào Lộ suy nghĩ biết có nên lại gần hay di động lại vang lên, làm cho khẽ thở phào nhõm, vội vàng lấy ra nghe.

      “Hello ~ Sĩ Huân à. ” cố tình cười ngọt ngào, giọng điệu còn nhàng nũng nịu, làm cho người ta nghe mà tê dại từ đầu đến ngón chân.

      Dám vênh mặt với à, vậy sẵn sàng đáp lễ , cho tức đến mức sắc mặt tím như gan heo luôn!

      Trầm Úy Vũ ngồi cạnh nghe thấy tên người đàn ông khác được phát ra từ cái miệng nhắn của , trong lòng cực kỳ khó chịu, hung hăng trợn mắt nhìn cái điện thoại trong tay .

      Sĩ Huân?! Trước đây đều gọi ta là trưởng phòng Quản, sao bây giờ lại thân thiết như vậy? Chia tay với xong là chạy ngay đến người khác rồi à?

      Hơn nữa vô tâm này lại còn cười đến vui vẻ như vậy, để cho mỗi đêm nằm mình nghĩ tới mà lăn lộn mãi ngủ được.

      “Sĩ Huân, chuyển sang ăn tối được ~ Trưa nay được rồi, tổng giám đốc có văn kiện cần thảo luận với em…Vâng, tốt nhất!” Đào Lộ cố tình cười tươi, nhàng liếc nhìn gương mặt xanh mét của Trầm Úy Vũ cái.

      Chờ lúc tắt máy, Trầm Úy Vũ mới quản được miệng mình mà nghiêm khắc chất vấn: “Buổi tối định ăn với Quản Sĩ Huân? Tôi cho phép!” xong, nhìn vào ánh mắt khó hiểu của Đào Lộ, trong lòng lại vô cùng hối hận!

      Nhưng lời ra thể lấy lại được, cho nên lại khó chịu lại lần nữa: “Tóm lại tối nay được ăn với Quản Sĩ Huân!”

      “Tổng giám đốc, xin hỏi là gì của tôi vậy? Tôi cứ nghĩ rằng tổng giám đốc chỉ quan tâm xem tôi làm việc thế nào thôi, ngờ còn muốn quản cả việc tôi quen ai và ăn cơm với ai nữa sao?” Đào Lộ mỉm cười, hai tay khoanh trước ngực, chân vắt chéo lên cao thoáng để lộ ra tam giác thần bí, rất có khí chất của nữ vương.

      Cảnh xuân lộ ra đương nhiên lọt vào tầm mắt của Trầm Úy Vũ, cảnh này mà bị tên Quản Sĩ Huân nhìn thấy làm sao đây!

      “Tôi…tôi ngoại trừ là ông chủ của còn là…ừm…Là bạn cùng phòng của , đúng, tôi vẫn là bạn cùng phòng của , cho nên an nguy của vẫn là do tôi phụ trách, vậy nên buổi tối được ăn với bất cứ tên đàn ông nào!” Trầm Úy Vũ nghĩ tới việc vẫn còn ở nhà mình, bèn lập tức đưa ra lý do, nghe có vẻ rất đúng đắn.

      Đây là lần đầu tiên mà có giọng điệu như vậy trước mặt phụ nữ, bình thường ngữ điệu của đều vô cùng hùng hồn và đầy lý lẽ, uy phong vô cùng, chứ lắp bắp như lúc này, buồn cười quá mất…

      Đào Lộ yên lặng nhìn lúc, sau đó tao nhã đứng lên : “Tổng giám đốc, tôi toilet lát. ” Lúc ra tới cửa còn quay lại cười tươi với cái, : “Tổng giám đốc, như vậy, nếu tôi chuyển ra ngoài sống còn là bạn cùng phòng của nữa, lúc đó tôi ai làm gì cũng cần phí công mà quan tâm rồi. ”

      Trầm Úy Vũ nghe vậy thoáng sửng sốt, sau đó nghe thấy tiếng giày cao gót của ngày , chỉ muốn kéo lại rồi đánh đòn trận mà thôi!

      có chỗ giải tỏa cơn giận, bèn dùng sức đập tay xuống bàn rồi hất tay gạt phăng tất cả đống giấy tờ văn kiện bàn xuống, từng tờ giấy cứ như vậy bay xuống đất như tuyết rơi.

      Ở đằng xa, Đào Lộ bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang mạnh, tâm trạng dễ chịu vô cùng ~

      Tổng giám đốc à, chiêu của em còn chưa xuất ra hết đâu ~

      Chương 60
      Suốt cả buổi chiều, tâm trạng của Trầm Úy Vũ tệ vô cùng, đơn giản là vì làm việc cùng tầng với kia buông ra câu như thể đó là việc cực kỳ bình thường.

      “Nếu tôi dọn ra ngoài sống còn là bạn cùng phòng của nữa rồi. ”

      Chướng tai! Chướng tai! Quá chướng tai! Trong đầu ngừng lặp lại hai chữ này, huyệt thái dương co rút đến phát đau, mãi cho đến lúc tan tầm.

      cứ nghĩ đến lúc tan tầm tâm tình được thả lỏng, bởi vì trong lúc vô tình có nghe thấy tên trợ lý nào đó hỏi Đào Lộ tối nay có bận gì , là phải về nhà ăn cơm, xem ra là có để tâm đến lời .

      Nhưng có phải là lại nghĩ sai rồi ?!

      Trầm Úy Vũ ngồi trong chiếc xe BMW màu lam của mình, nhìn vào bến xe bus cách đó xa, giữa đám người có nam nữ đứng tán gẫu vui vẻ.

      Nữ cần phải cũng biết là Đào Lộ, còn tên kia chính là trưởng phòng nhân Tiểu Ngũ.

      biết Tiểu Ngũ gì mà kia lại cười ngọt ngào đến vậy, như đóa hoa nở rộ, trông rất động lòng người, cũng bởi vậy cho nên mấy cậu thanh niên xa lạ đứng bên cạnh cũng nhịn được mà quay sang ngắm nhìn .

      Từng chiếc xe bus cứ đến rồi , nhưng kia lại có ý định muốn lên xe về nhà, điều này khiến cho càng thấy khó chịu hơn!

      biết là do tuyến xe bus về nhà chưa tới hay vì bọn họ tán gẫu vui vẻ quá nên để ý đến, nhưng cho dù là lý do gì chăng nữa cũng muốn nhìn nữa, thầm nghĩ phải mau chóng đưa về nhà.

      lúc Trầm Úy Vũ tự hỏi biết có nên lái xe đưa Đào Lộ đoạn bỗng xuất màn “ hùng cứu mỹ nhân. ”

      Tuyến xe bus mà Đào Lộ đợi cuối cùng cũng tới, nhưng lại có ý định dừng lại mà tiếp tục thẳng, thế là Tiểu Ngũ vội vàng giơ cao tay lên vẫy, sau đó đuổi theo chiếc xe đó.

      Tài xế lái xe qua bến đoạn rồi mới dừng lại, Tiểu Ngũ đứng ở cửa xe chuyện với tài xế chút, mà lúc đó Đào Lộ cũng nhanh chóng chạy tới, cười với Tiểu Ngũ cái, rồi mới vẫy tay chào rồi bước lên xe bus.

      Nhìn Tiểu Ngũ có vẻ như rất hạnh phúc, Trầm Úy Vũ thể nào mà cười nổi, lại nghĩ đến tính cách tốt đẹp của , ai giúp đỡ đều nhớ như in trong lòng.

      Nếu như khi nãy người giúp đỡ tốt quá…Nhưng biết lấy thân phận gì để giúp đây? vị tổng giám đốc cao cao tại thượng? Hay người bạn cùng phòng bình thường?

      Quan trọng là, tâm tình của vẫn vô cùng rối rắm, bởi vì vẫn thể xóa bỏ được chuyện ngoài ý muốn kia, nhưng lại vẫn để ý đến việc kết giao với ai, hai mặt đều cân xứng năm mươi năm mươi, làm cho biết phải giải quyết thế nào.

      ra, Trầm Úy Vũ vẫn chưa nhận ra rằng tỷ lệ kia dần được thay đổi, ngay từ đầu vì oán hận nên muốn rời khỏi , nhưng sau thời gian, lại muốn bắt về, nhưng chung quy vẫn thể làm được.

      Trở về nhà, Đào Lộ vào phòng tắm rửa. Tay bé đổ sữa tắm ra rồi xoa lên người, vui sướng khẽ hát bài hát, tối nay ăn với Quản Sĩ Huân nữa, là vì sợ làm cho tức giận đến đỉnh điểm, như vậy có thể mất hy vọng mà buông tay , lúc đó mọi kế hoạch của đều trở nên vô dụng.

      Buổi chiều lúc đứng chờ xe bus, có liếc đến chiếc xe của Trầm Úy Vũ đậu cách đó xa, xe của chỉ cần nhìn thoáng qua là phát ra ngay, bởi vậy nên còn cố ý bắt chuyện với mấy người, bỏ qua mấy chuyến xe bus.

      Việc đuổi theo xe bus đúng là nằm ngoài dự kiến của , tuy nhiên lại rất có hiệu quả, nghĩ đến liền vui vẻ nở nụ cười.

      Tắm rửa xong, thay bộ áo ngủ mới, bất đồng với kiểu dáng đơn giản đáng trước kia, bộ này lại mang phong cách nóng bỏng quyến rũ, là chiếc áo lụa mỏng cổ chữ V sâu và quần sooc ngắn, ngoài bộ ngực trắng nõn ra phần lưng trơn bóng và đôi chân dài cũngbị hở ra ngoài.

      Đào Lộ xuyên qua phòng khách rồi tiến vào bếp, mở tủ lạnh ra lấy đồ nấu ăn.

      Khi bận rộn tới lui trong phòng bếp Trầm Úy Vũ cũng từ thư phòng vào bếp muốn lấy nước uống, ngờ lại gặp ở đó.

      Con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào đường cong như như của , miễn cưỡng mà chỉ có ít phần ngực và nơi riêng tư được che lại, hiệu quả thị giác làm cho miệng lưỡi trở nên khô nóng.

      Sau đó mới nghĩ đến việc nếu như cứ mặc thế này ra ngoài làm sao?! Đặc biệt là khi cùng tên Quản Sĩ Huân kia…

      Cơn tức lại xông thẳng lên đầu, khó chịu : “Đào Lộ, sao lại ăn mặc hở hang như vậy hả! mặc thế này cho ai xem?”, tay cầm cốc của tự chủ được mà siết chặt lại.

      “Gì? Tôi mặc cho tôi xem đó ~ thích đừng nhìn, đâu có ai quy định là ở nhà tôi được ăn mặc như vậy, miễn là tôi thấy thoải mái là được rồi. ” Đào Lộ nghiêng mặt nhìn đáp, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.

      Tiếp theo, cố tình cẩn thận đánh rơi nguyên liệu trong tay xuống đất, miệng khẽ kêu lên “A…”, sau đó quay lưng lại về phía rồi cúi xuống nhặt lên.

      thấy chiếc quần ngủ mỏng tan này như thể là lớp da thứ hai của vậy, bao trọn bờ mông tròn của , hơn nữa còn vì động tác của mà kéo lên chút, chỉ còn bao được phần ba cái mông, chỗ mềm mại giữa hai chân được chiếc quần bó sát phác họa lại ra bên ngoài, vô cùng gợi cảm và nóng bỏng.

      nhìn vào mà bừng bừng dục hỏa, còn biết là lửa giận hay lửa dục nữa, tóm lại cảm thấy người mình bị thiêu đốt cách nghiêm trọng, vội vàng cầm cốc nước đá trong tay lên rồi uống ừng ực.

      Cuối cùng bỏ lại câu: “ chỉ có thể ăn mặc hở hang trong nhà thôi, ra ngoài cho phép mặc như vậy!” Sau đó mang theo côn thịt dần sưng cứng quay về phòng.

      sợ nếu ở đây lâu biến thành sói lao vào ăn sạch tiểu tinh kia mất!

      “Ha ha ~ Tổng giám đốc, chờ bị em thu phục ~” Đào Lộ nghe thấy tiếng cửa phòng đóng sập lại, liền nhàng nở nụ cười, cảm thấy phần thắng càng lúc càng lớn rồi!
      Last edited by a moderator: 27/9/15
      HoanHoan, Khanh¥Ni, Tiểu Cốt46 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      SAo quên được........hận ko bấm được nhiều 1 chút ấy chứ.......sến đến ngọt ngấy luôn rồi.......cõng hp lưng kìa.......GATO quớ...hichic......tiến lên chị.....
      naughtygirl_35, milktruyenky, A fang2 others thích bài này.

    5. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      Ac sến wa cơ
      naughtygirl_35Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :