1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Quyến rũ yêu nghiệt thủ trưởng - Độc Cô Cầu Yêu (Hoàn - Đã có Ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HangNguyen

      HangNguyen New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      19
      hay quá!!!! thik ăn thịt...:yoyo53::yoyo53:
      naughtygirl_35, milktruyenkyNgân Nhi thích bài này.

    2. Sắc Sắc

      Sắc Sắc Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      154
      thịt thịt thịt <3

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      :yoyo36::yoyo38:Từ từ nào các nàng, người ta còn tung JQ mà =.= Bao giờ người ta rồi toàn thịt là thịt =.= Mà đến chương thịt là ta edit chậm lắm đó ~~~ Sợ edit thịt :v Chỉ thích đọc thôi :v

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 51
      Đào Lộ nhìn vào chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tựa như chứng minh cho tình của hai người lúc này, làm chợt nhớ tới câu.

      Hạnh phúc đến từ lời ước hẹn hoàn mỹ.

      Đối với việc Trầm Úy Vũ cầu hôn, cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng khi đồng ý, nhất định phải trao được cho lời ước hẹn hoàn mỹ.

      Nhưng mà…Lời ước hẹn đó có tồn tại được hoàn toàn biết!

      Ở kiếp trước, Trầm Úy Vũ cũng như bây giờ, hề hay biết về quá khứ mà muốn kết hôn với , chỉ khi tới hôn lễ, mới biết được ba của là hung thủ giết chết ba mẹ , khiến cho còn ai để nương tựa.

      Mà lần này, chẳng lẽ lại phải đứng trước cha sứ lần nữa, rồi để cho tàn khốc kia phá hủy tình cảm giữa hai người hay sao? Sau đó lại nhìn đứng yên với ánh mắt rét lạnh đầy đau đớn?

      Đột nhiên, cảm thấy mình còn đủ dũng khí và tự tin nữa…

      Dù sao bọn họ mới chỉ bên nhau được nửa năm thôi! Trầm Úy Vũ nhiều đến đâu? Có đủ khiến kiên định cả đời ? Có đủ để xóa oán hận với nguyên nhân cái chết của ba mẹ mình hay ?

      Trầm Úy Vũ thấy trầm mặc , nghĩ là do quá bất ngờ nên biết trả lời thế nào, bèn tiếp tục dịu dàng : “Quả đào , vui quá nên biết phản ứng thế nào đúng ?”

      “Lấy nhé, toàn tâm toàn ý che chở cho em. ” cầm tay lên rồi đưa lên môi hôn, muốn làm cho cảm nhận được thành ý của mình.

      chờ đợi trong ánh mắt biểu lộ quá ràng, đến mức khiến cho có muốn giả bộ nhìn thấy cũng được, đành phải rũ mắt xuống, nhìn đầu gối run rẩy của mình.

      rất sợ, rất sợ lịch sử lại tái diễn lần nữa…

      “Em…Ừm…Chúng ta…” Đào Lộ suy nghĩ xem nên làm thế nào để tránh chuyện này, vừa làm tổn thương, vừa để cho mình có thời gian để xử lý mọi chuyện.

      Mắt nhìn chăm chú vào , Trầm Úy Vũ cảm nhận được do dự của Đào Lộ, muốn cho có cơ hội né tránh, chỉ mong sao có thể cưới được ngay lập tức, để cho tất cả mọi người đều biết chính là vợ .

      “Quả đào ngốc, em có ?” Giọng của trong trẻo như dòng suối mát chảy vào tim , khiến cho cảm thấy trong lòng khẽ đau.

      Mũi có chút chua xót, đôi mắt mờ sương, nhàng đáp: “…rất …” Nếu sau khi sống lại, tìm đủ mọi cách để được gần làm gì chứ.

      Nhìn mình sắp khóc, Trầm Úy Vũ đưa tay khẽ nhéo mũi cái, miệng mỉm cười.

      cũng rất em ~” Giọng của tràn ngập cưng chiều, đem nhẫn kim cương từ trong hộp lấy ra, cầm lấy tay : “Cho nên mới muốn cưới em về nhà. ”

      Nhưng còn chưa biết chuyện gì mà ~ Nếu biết có còn quyết định cưới em nữa ? Đào Lộ thầm hỏi trong lòng.

      Mắt thấy chiếc nhẫn sắp bị đưa đến ngón tay, bèn cuống quýt rút tay về rồi co thành nắm đấm, khiến cho Trầm Úy Vũ sửng sốt, khuôn mặt tràn đầy hoang mang. hiểu vì sao gần như xé lòng ra cho xem rồi, vậy mà lại chần chừ, cuối cùng biến thành cự tuyệt!

      Biết hành động của mình làm cho vui, Đào Lộ cúi gằm mặt xuống, dám nhìn nữa, tuy rằng trước đây từng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của rồi, nhưng cũng có nghĩa là quen thuộc với nó.

      “Úy Vũ…Em còn chưa nghĩ đến việc kết hôn với …Vì…Vì…Em cảm thấy chuyện này quá nhanh, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, với lại…Em cũng chỉ mới vừa tốt nghiệp đại học…” lo lắng nắm chặt váy, lớp vải cũng trở nên nhăn nhúm.

      đem những lý do xác đáng nhất để từ chối rồi, chỉ mong có thể tin tưởng và cho thêm chút thời gian nữa.

      Nhưng lâu vẫn nghe thấy đáp lại, Đào Lộ càng thêm hoảng hốt, nước mắt đảo quanh, do dự biết nên làm gì bàn tay bị nắm lấy.

      Ai ~ Đúng là do quá nóng vội, chưa thăm dò ý kiến lần nào, quan tâm đến suy nghĩ của , cho nên mới bị dọa thành như vậy.

      sao, chờ em. ” Trầm Úy Vũ ngồi lại ghế, vòng tay kéo vào trong ngực, hôn lên môi để dỗ dành.

      Hành động dịu dàng này khiến cho lòng thêm đau xót, khuôn mặt nhắn vùi vào ngực , nước mắt tuôn ra như mưa, làm ướt cả áo .

      Em xin lỗi…Xin lỗi khẽ trong lòng, có thể cảm nhận được buồn bã của , nhưng lời xin lỗi lại thể ra khỏi miệng.

      Trầm Úy Vũ vỗ lên lưng , khẽ thở dài tiếng, đem nhẫn kim cương để lại vào túi áo, chờ ngày khác lại đưa ra cho .

      Ý niệm này bao giờ thay đổi!

      Chương 52
      Ráng chiều hoàn toàn biến mất ở đường chân trời, sắc trời trở nên tối xầm, đèn giao thông ở các ngã tư bắt đầu sáng lên, Đào Lộ và Trầm Úy Vũ thấy vậy liền quay trở về nhà.

      Mặc dù Đào Lộ muốn trở về chút nào, nhưng mẹ gọi ba cuộc điện thoại giục về, vì vậy thể kiếm ra lý do để chần chừ ngoài đường lâu hơn nữa.

      Trầm Úy Vũ ngẫm nghĩ, có phải của vui kể từ khi về Hoa Liên đúng ? Vừa ra khỏi nhà kéo dạo phố, như thể muốn lang thang ngoài đường đến nửa đêm mới về bằng.

      Nhìn từ xa thấy trong nhà bật đèn sáng trưng, trông vô cùng ấm áp, nhưng bây giờ đối với Đào Lộ mà đó như nơi để tra tấn tinh thần vậy, cho nên bước của lại càng thêm nặng nề.

      Kiếp trước, chưa từng đưa Trầm Úy Vũ về nhà gặp ba mẹ, thứ nhất là vì có phần sợ , thứ hai là nghĩ dù sao sau khi kết hôn thời gian gặp nhau cũng nhiều, cần gì phải vội, mà tại mọi việc hoàn toàn thay đổi!

      Trong lòng buồn bực bước , song dù có cố bước chậm đến mấy cuối cùng cũng phải về đến nhà, sau khi hít hơi sâu, rút chìa khóa ra mở cửa rồi dẫn vào nhà.


      Ba mẹ Đào Lộ, Đào Tử Tuấn và Diệp Linh Tiệp thấy hai người có vẻ được vui, sáu người ngồi xuống bàn rồi cùng nhau ăn tối.

      Đào Lộ hề có tâm trạng ăn uống chút nào, trong lòng luôn nơm nớp lo sợ, động tác nhai cơm cũng cực kỳ chậm.

      Đào Tử Tuấn ngừng khen thủ trưởng của mình trước mặt ba mẹ, nghĩ thầm lần này phải cố gắng giúp muội muội phen, dù sao cũng đưa về nhà gặp mặt rồi, hôn lễ chắc cũng còn bao lâu nữa.

      Diệp Linh Tiệp ngồi bên cạnh Đào Lộ, thấy có vẻ buồn rầu, liền ghé vào tai thầm: “Tiểu Lộ, ăn thấy ngon sao? Các em cãi nhau đấy à?”

      Đào Lộ lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười, nghĩ đến lúc Trầm Úy Vũ cầu hôn mà lòng đau đớn thôi, tuy rằng sau đó vẫn tỏ ra dịu dàng như thường ngày, nhưng lại cảm thấy được có phần xấu hổ.

      Thấy em dâu muốn , Diệp Linh Tiệp cũng hỏi nữa, với lại trước mặt nhiều người cũng tiện chuyện, liền gắp miếng thịt gà vào bát Đào Lộ rồi tiếp tục ăn cơm.

      Đối với cậu bạn trai mà con đưa về, ba Đào Lộ phải là vô cùng hài lòng, tuy Trầm Úy Vũ ngồi yên lời nào, khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ làm cho người ta đau đầu, nhưng khi bắt chuyện với Trầm Úy Vũ lại cảm thấy cậu này tính cách vững vàng như núi Thái Sơn, cũng khiêm tốn nữa, coi như bù lại được phần nào cho gương mặt đẹp kia.

      “Chà chà ~ Tôi nghĩ rồi mà, con chúng ta chắc chắn là , bằng sao lại từ thằng nhóc con biến thành rồi, nửa năm trước gặp vẫn còn giống hệt con trai, tại trở nên xinh đẹp thế này. ” Ba Đào cười toe toét, trong nhà có hai đứa con, Tử Tuấn kết hôn, còn mỗi Tiểu Lộ là làm cho ông đau đầu suy nghĩ suốt ngày.

      “Ba à…” Đào Lộ nghe vậy hai má đỏ bừng cả lên, sau đó lại nghe Trầm Úy Vũ phụ họa theo: “Đúng vậy ạ! Lúc mới nhìn thấy Tiểu Lộ cháu còn tưởng ấy là con trai, hóa ra là bị người ta đánh lừa. ”

      “Úy Vũ!” xấu hổ trừng mắt nhìn , dáng vẻ như làm nũng, đáng đến mức khiến chỉ muốn hôn cái.

      Ba Đào thấy con có phần mất hứng, liền chuyển đề tài sang gia thế bối cảnh của Trầm Úy Vũ.

      Vốn gương mặt của Đào Lộ còn ửng đỏ bây giờ trở nên tái xanh, nghe Trầm Úy Vũ ba mẹ qua đời, ba Đào cảm thấy vô cùng thương xót nên hỏi thêm nữa. Tưởng như cửa ải khó khăn nhất qua ba lại kể về công việc trước đây của mình.

      “Hai ba mươi năm trước bác cũng chỉ từ công chức mà bò lên, lúc đó bác làm ở Hoành Điện, làm đến chức tổng giám đốc chuyển nghề, nếu khi đó đổi công tác có thể mở được công ty riêng rồi. ” Ba Đào xong mỉm cười, nếu phải vì bí mật thể ra kia, ông kiếm được nhiều tiền hơn bây giờ rồi.

      “Hoành Điện? Trùng hợp quá, trước khi ba cháu mất, ông ấy cũng làm việc ở công ty đó. ” Trầm Úy Vũ lúc đó mới sáu tuổi nên nhớ gì nhiều lắm, chỉ biết là ba mẹ rất , lúc nào cũng thích chơi đùa với ba, sau này, mọi chuyện về ba mẹ đều là do bà ngoại bà nội kể lại.

      Nghe Trầm Úy Vũ , ba Đào liền tràn đầy hưng trí, vui vẻ hỏi: “Ba cháu tên là gì? Có lẽ bác với ba cháu cũng từng là đồng nghiệp cũng nên!”

      “Ba à, Úy Vũ là ba ấy mất rồi, sao ba vẫn còn hỏi nhiều thế?” Đào Lộ để tâm đến ánh mắt của mọi người khi thấy cuống lên như vậy, chỉ muốn cố gắng bảo vệ hạnh phúc của mình mà thôi.

      Ba Đào nghe vậy cũng thấy con đúng, song chẳng qua là điệu bộ của Đào Lộ có phần nghiêm túc đến kỳ lạ, làm cho ông nhăn trán khó chịu.

      Mà Trầm Úy Vũ lại nghĩ là sợ tổn thương khi nhắc tới ba mẹ, bởi vì nhớ có lần ở trong thư phòng khóc ngừng, làm cho người ta vừa buồn cười vừa biết phải làm sao.

      Thế là bèn nhàng : “Tiểu Lộ, sao đâu, ngại mà ~ Ba cháu tên là Trầm Xuất Lương, bác có quen ạ?”

      Trong nháy mắt, ba Đào Lộ cảm thấy như tim mình ngừng đập, cánh tay gắp thịt cũng dừng lại trong bát, sửng sốt vài giây rồi mới trả lời: “Bác biết, nhưng có nghe đồng nghiệp nhắc tới…”

      Nhìn hành động của ba Đào Lộ, Trầm Úy Vũ cảm thấy phản ứng và lời của ông có phần đồng nhất, nhưng cũng suy nghĩ gì nhiều.

      Cho dù Đào Lộ rất muốn phủ định điều này, cũng dám thăm dò , thậm chí còn hy vọng tất cả đều là giả, nhưng nhìn dáng vẻ của ba, biết hết thảy mọi chuyện đều là , thể chối cãi được!

      Chương 53
      Đào Lộ lăn qua lộn lại giường, mắt mở to, hề buồn ngủ nhìn những ngôi sao phát sáng dán trần nhà, thứ ánh sáng yếu ớt giống như tình sắp vụt tắt của vậy.

      Sau bữa tối, biết là do ba thể đối mặt, hay là có hẹn mà ngay lập tức ra ngoài gặp bạn bè, mãi đến khi vào phòng cũng chưa thấy ba về.

      và Trầm Úy Vũ cùng mấy người trong nhà xem chương trình ca nhạc đầu năm, mặc dù có tâm trạng, nhưng vẫn phải giả bộ như rất vui vẻ chuyện phiếm với nhau.

      Xem xong, dẫn Trầm Úy Vũ đến phòng dành cho khách ở bên cạnh phòng mình, dù sao bọn họ vẫn chưa kết hôn, quang minh chính đại ngủ phòng hơi kỳ, hơn nữa tại có tâm tình ở cạnh , trong đầu chỉ nghĩ mãi về tình huống lúc ăn tối.

      “Ba của cháu tên là Trầm Xuất Lương, bác có quen ạ?” “Bác biết, nhưng có nghe đồng nghiệp nhắc qua…”

      Hai câu khiến cho như rơi xuống vực thẳm, dù có giãy dụa muốn thoát ra cũng thể.

      Rạng sáng bốn giờ rưỡi, Đào Lộ cẩn thận bước ra khỏi phòng rồi xuống lầu, muốn đến phòng khách uống cốc nước, ngờ thấy bên trong sáng đèn.

      thân ảnh già nua độc ngồi salon, tay còn cầm chai rượu, trong miệng thào tự , nghe là ông gì.

      “Ba à…Ba uống nhiều rồi. ” Đào Lộ đến bên cạnh ông, nhàng , rồi lại đưa tay muốn lấy lại chai rượu tay ông, nhưng lại bắt vào khoảng .

      nhiều… nhiều…Nếu say được tốt… tốt…” Ba Đào Lộ mặt đỏ bừng, nhưng ý thức của ông vẫn rất tỉnh táo, hồi trẻ từng xã giao rất nhiều nên tửu lượng cũng coi như khá tốt.

      Đào Lộ nghe ba , lại thấy ông buồn rầu, trong lòng cũng khẽ nhói đau, bèn đứng im cắn môi biết nên làm gì.

      rất muốn hỏi ba xem là như thế nào, nhưng điều này phải cần rất nhiều dũng khí mới có thể ra, với lại cũng biết nên mở lời thế nào.

      Chẳng lẽ hỏi, ba ơi, ba có phải là người hại chết ba của Trầm Úy Vũ ? Hay là, ba ơi, ba từng làm điều gì mà khiến mình phải hối hận hay chưa?

      Mặc kệ có hỏi thế nào Đào Lộ cũng mở miệng được, vấn đề là đặt yết hầu, ra được mà nuốt cũng xong.

      “Ba à, ba mệt rồi, để con dìu ba lên nhà nghỉ ngơi. ” khẽ mỉm cười , muốn để cho mình thoạt nhìn vui vẻ chút, nên trầm ngâm buồn bã quá.

      “Con , cho ba ba nghe, vì sao con người khác, mà lại vị tổng giám đốc cao cao tại thượng như vậy? Nó còn đẹp hơn con, có tiền có thế, chẳng lẽ con sợ là nó chỉ chơi đùa với con thôi sao? Ba ba khuyên con nên chia tay sớm với nó , miễn cho đến khi thất tình lại đau khổ!” Ba Đào Lộ đột nhiên hỏi, cặp mắt hơi mờ đục nhìn thẳng vào con .

      Bị hỏi thẳng như vậy, cánh tay vươn ra của Đào Lộ bất chợt dừng lại giữa trung, đáp: “Ba à, ấy phải là người như vậy đâu, con rất ấy…” Còn chưa xong bị cắt lời.

      ? Con có ích gì chứ? Nó có con như vậy ? Nếu như nó biết được vì sao ngày xưa ba nó chết, còn con nữa đâu!” Ông quát lên, rồi mới nhìn thấy ánh mắt của con nhìn mình, miệng khẽ : “Ba…Có phải ba …” Lời bị nghẹn lại sao thốt ra được.

      Đào Lộ toàn thân ngày càng run rẩy, muốn…muốn chạy về phòng, muốn đem tất cả mọi chuyện biến thành giấc mơ, sau khi tỉnh giấc còn gì nữa, nhưng ngược lại, chỉ có thể đứng im chỗ, sao cử động nổi.

      “Ha ha…Ha ha…Con đoán đúng rồi đấy, như vậy khiến con chết tâm mà chia tay với nó được chưa?” Ba Đào Lộ cười khổ, cảm thấy bản thân quá vô dụng, vì phút nhất thời bồng bột mà làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của con , vô cùng đáng tiếc, nhưng những thứ qua thể lấy lại được.

      nghe thấy Đào Lộ trả lời, ông tiếp tục : “Năm đó ba và ba cậu ta làm việc chung trong công ty, cấp có người chuyển công tác, cần trưởng phòng mới, con cũng biết đấy, núi thể chứa hai cọp, đó là cơ hội tốt để cho ba thăng chức. Ba làm việc sáu năm rồi, vậy mà vẫn chỉ là viên chức bình thường, mà ba nó mới vào công ty hai năm được công ty coi trọng, gì cũng thể nuốt trôi cơn tức này…Vốn ba chỉ muốn cho ông ta chút giáo huấn, cho nên táy máy vào phanh xe của ông ta, lại ngờ vì vậy mà xảy ra tai nạn…Con , con có trách ba ? Có trách hay …”

      Ba Đào Lộ nghẹn ngào kể lại, lòng bàn tay úp lên mặt, cố nuốt nước mắt vào trong.

      Cảm giác chua xót ập tới, tim cũng khẽ nhói đau, giọt nước mắt yên lặng chảy xuống gò má, cứ ngỡ là mình có thể bình tĩnh mà đối diện với , nhưng cuối cùng lại thể.

      “Ba…Con trách ba đâu…” Đào Lộ thể căm hận ba, bởi vì từ đến giờ, ba đều đặt trong lòng bàn tay mà thương , chuyện gì muốn ba cũng chiều, chuyện gì thích ba bao giờ lần thứ hai.

      người cha như vậy, sao có thể hận được chứ? chỉ còn cách tự mình đối diện với tương lai mà thôi, đối mặt với chỉ trích của Trầm Úy Vũ, thậm chí phải…Rời xa lần nữa.

      Chương 54
      Bên ngoài sắc trời hửng sáng, nhưng Đào Lộ vẫn chưa nhận ra.

      ngồi mình trong phòng khách, ngay cả ba lên nhà lúc nào cũng biết, chỉ biết rằng sau khi chân tướng bị lộ diện, ý thức của bắt đầu trở nên hỗn loạn, bèn cầm chai rượu của ba lên tu vài ngụm.

      Giống như ba , nếu say được có phải tốt ? Nhưng say rồi vẫn phải đối mặt với thôi.

      Đào Lộ mệt mỏi đứng dậy, nhấc chân lên cầu thang, mỗi bậc thang đều trở nên hư ảo, bước cũng được chắc chắn, nghĩ, nếu vụ tai nạn xe kia cũng là hư ảo tốt biết mấy!

      đến cửa phòng mình, chần chừ lúc rồi lại chuyển hướng tiếp sang bên cạnh, đôi môi tái nhợt, tay nhàng mở cửa tiến vào.

      giống như con mèo vô thanh vô tức đến bên giường, hai mắt nhìn Trầm Úy Vũ ngủ say, gương mặt tuấn tú khi ngủ khiến cho nhìn đến mê mẩn, sợ cẩn thận lại đánh thức .

      quỳ xuống, nghiêng đầu áp tai vào ngực Trầm Úy Vũ, nghe tiếng tim đập trầm ổn của .

      thích nhất là lúc như thế này, mỗi lần làm vậy, tựa như trái tim của hai người ở cùng chỗ, tần suất nhịp tim cũng giống nhau, thể tách rời.

      Đào Lộ ngẩng đầu, nhàng hôn lên môi .

      Ngay khi rời khỏi gương mặt tuấn mỹ của , ngoài ý muốn lại phát ra mở mắt nhìn .

      Hai người nhìn nhau vài giây, nhưng lại lâu như thể cả vạn năm vậy, bối rối rũ mắt xuống.

      “Chào…Chào buổi sáng, Úy Vũ. ” Đào Lộ cảm thấy hơi có lỗi khi đánh thức , ngay cả câu chào hỏi cũng lắp bắp ràng.

      Nhưng, lại hề mỉm cười như mong muốn, cũng cưng chiều kéo vào trong ngực, trao cho nụ hôn buổi sáng như thường ngày.

      Trầm Úy Vũ chỉ lạnh lùng nhìn , nhìn đến mức tay chân cũng trở nên rét run, cho dù người vẫn mặc quần áo ấm.

      “Tôi nên gọi là gì đây?. . . Mà tôi cũng nên xưng hô với ba như thế nào?” Giọng của lạnh nhạt vang lên, sau đó chậm rãi ngồi dậy.

      Đào Lộ trợn tròn mắt, cái miệng nhắn há ra, tâm phiền ý loạn, lâu sau mới run rẩy : “ gì vậy?. . . Úy…Vũ…”

      đưa tay lên, ngón tay thon dài vuốt ve má , chậm rãi di chuyển xuống cổ, cả bàn tay bao trùm lên nó, chỉ thiếu là dùng lực bóp chặt lại thôi.

      “Đào Lộ, thông minh lắm mà, đừng có với tôi là hiểu tôi gì nhé. ” nhếch miệng lên, giọng điệu mang theo châm biếm.

      Đào Lộ! gọi là Đào Lộ!

      Đôi mắt mờ sương, cắn chặt môi biết nên gì, bởi vì dù nữa tất cả đều trở thành thừa thãi.

      Trầm Úy Vũ tuy ngoài mặt lạnh lùng, nhưng nội tâm cực kỳ khiếp sợ, giống như mặt biển lúc đầu còn yên bình, giờ bắt đầu nổi sóng.

      Vốn là nửa đêm có rời giường để ra ngoài vệ sinh, kết quả lại lơ đãng đứng ở cầu thang nghe thấy Đào Lộ và ba chuyện.

      nghĩ là mình nên đứng lại nghe chuyện riêng của họ, nhưng khi ba Đào Lộ phản đối chuyện giữa , bèn nhịn được mà im lặng lắng nghe. Bởi vì vì sao lúc ăn tối ba còn rất vui vẻ chấp nhận , sao đột nhiên lại phản đối? Có phải vì vô tình đắc tội với ba ?

      Tuy rằng nghe lén là chuyện nên, nhưng muốn biết lý do tại sao, như vậy mới có thể tìm cách để cứu vãn.

      Nhưng ngờ, đáp án mà chờ đợi lại có cách nào cứu vãn được!

      ngờ tôi với lại oan gia ngõ hẹp như vậy đấy!” khẽ cười thu tay lại, lướt qua Đào Lộ rồi xuống giường.

      ngồi yên giường nhúc nhích, tay bé nắm chặt vạt áo, ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng của , ngay cả mắt cũng dám chớp, sợ ở trong cái nháy mắt đó mà biến mất.

      Trầm Úy Vũ lấy áo sơ mi và quần bò từ trong tủ rồi mặc vào, sau đó tiếp tục thu thập hành lý, từ đầu tới cuối lời.

      “Úy Vũ…Chúng ta…” Đào Lộ khóc lóc , biết ý của là gì, cũng muốn mình và cứ như vậy mà kết thúc.

      nghĩ chúng ta còn có thể sao?” Trầm Úy Vũ gầm , ngực đau đớn vô cùng, thể tiếp nhận được điều này, thể, cuối cùng bỏ lại câu: “Chúng ta dừng ở đây !”

      Người con duy nhất mà thương lại khiến cho đau lòng như vậy, có phải kiếp trước gây tổn thương cho hay ? Cho nên kiếp này ông trời mới bắt phải trả giá!

      Nếu là vậy, tình nguyện buông tay, như vậy phải chịu đau đớn nữa!

      !” Đào Lộ kích động lao tới ôm lấy Trầm Úy Vũ từ đằng sau, tay bé siết chặt lấy hông , giống như con thú bị thương, nước mắt thấm đẫm cả lưng áo .

      Trầm Úy Vũ nắm chặt tay, cảm giác nóng ẩm phía sau lưng khiến cho thể chịu đựng nổi, nhắm chặt mắt lại, bàn tay to dứt khoát hất tay ra, quay đầu lại mà thẳng xuống dưới nhà, rời khỏi nơi làm cho thể hô hấp được.

      …Đừng …Úy Vũ…. ” Đào Lộ ngồi bệt xuống sàn nhà, nhìn biến mất trong tầm mắt, đau đớn khóc thành tiếng.

      Chẳng lẽ, cho dù có sống lại, kết cục vẫn thể thay đổi hay sao?

      Nếu như vậy ông trời tội gì lại muốn cho sống lại để ? Để cho phải chịu nỗi đau này thêm lần nữa?

      Chương 55
      Từ ngày Trầm Úy Vũ rời cho đến nay, Đào Lộ khóc sưng cả hai mắt, trừ có ba là biết nguyên nhân ra những người khác đều biết, tuy rằng họ luôn hỏi có chuyện gì, nhưng chịu , đành phải dùng lý do “ nhau cũng có lúc xảy ra cãi vã” để tự trả lời.

      Vài ngày sau, Đào Lộ như người mất hồn, phải ở trong phòng từ sáng đến tối cũng mình ra bờ sông ngồi, mặc cho gió lạnh thổi đến choáng váng đầu óc.

      Đào Tử Tuấn người luôn thương em thậm chí còn gọi điện cho Trầm Úy Vũ, hỏi xem rốt cục hai người xảy ra chuyện gì mà lại biến thành như vậy, kết quả đối phương chỉ lạnh nhạt câu: “Đào Tử Tuấn, cậu tự mà hỏi Đào Lộ, ấy biết nhất, đừng làm phiền tôi, tôi còn phải làm việc!”

      Tiếp theo là tiếng tút tút trong điện thoại, khiến tức giận đến mức muốn đập nát di động ra, nhịn được khẽ chửi: “Nếu biết rồi cần gì phải gọi điện cho nữa? Mẹ nó chứ!”

      Tha lỗi cho có chỗ phát tiết nên đành phải chửi tục!

      Nếu Trầm Úy Vũ chịu , em cũng cần quan tâm, Đào Tử Tuấn đành phải dẹp chuyện này sang bên.

      Đào Lộ cứ buồn bã như vậy, Đào Tử Tuấn và Diệp Linh Tiệp phải an ủi chăm sóc , sau đó ba người mới lên xe quay trở về Đài Bắc.

      Dọc đường , Đào Lộ ngồi ở đằng sau yên lặng , đôi mắt có tiêu cự nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, ánh nắng buổi chiều lúc hai giờ chiếu sáng rực rỡ, nhưng lại thể chiếu sâu vào bên trong đáy lòng u của .

      Rời xa Trầm Úy Vũ, sinh mệnh của chỉ còn lại khoảng hư vô trống rỗng, cảm giác này còn đau hơn cả khi biết được tin kết hôn ở kiếp trước.

      nghĩ, nếu kiếp trước cứ như thế bị tai nạn xe chết , cũng phải là chuyện gì quá đau buồn, ôm tâm trạng chúc phúc cho tiếc nuối rồi kết thúc sinh mệnh, có lẽ còn thoải mái hơn bây giờ!

      ngẩn ngơ suy nghĩ chuông điện thoại vang lên, nhưng Đào Lộ hề nghe thấy, Diệp Linh Tiệp phải gọi mấy lần, còn vỗ lên đùi , lúc đó mới hoàn hồn mà lấy di động ra.

      màn hình tên người gọi là Quản Sĩ Huân.

      Tay bấm nút nghe, rầu rĩ : “Xin chào…Chúc mừng năm mới. ” muốn gọi tên Quản Sĩ Huân vì sợ trai và chị dâu chú ý.

      “Hi ~ Chúc mừng năm mới, nhưng mà sao giọng của Tiểu Lộ nghe có vẻ vui thế?” Quản Sĩ Huân đứng ở cửa hàng gần công ty, còn quên chào hỏi nhân viên cửa hàng câu.

      “…” Đào Lộ nghe xong, nước mắt lại suýt nhịn được mà chảy ra, đành phải cố gắng chớp mắt để kìm chế.

      Thấy trong điện thoại truyền đến tiếng thở , Quản Sĩ Huân hề tỏ ra kinh ngạc hay kích động, chỉ rất tự nhiên : “Cãi nhau với sếp Trầm chứ gì? Hôm nay ăn tối với được ?” gặp Trầm Úy Vũ, thấy tâm tình của ta có vẻ cực kỳ khó chịu, tuy rằng bình thường Trầm Úy Vũ luôn tỏ ra trầm mặc và khinh thường khi nhìn thấy .

      Thế là bèn gọi điện ngay cho Đào Lộ để chúc tết, thuận tiện hỏi xem tình hình thế nào, quả nhiên ngoài dự đoán của , hơn nữa lần cãi vã này chắc chắn là vô cùng nghiêm trọng.

      Đào Lộ và Quản Sĩ Huân hẹn gặp nhau ở nhà hàng, cúp điện thoại, trai và chị dâu ngay lập tức hỏi han , bèn là có hẹn ăn với người bạn học cùng đại học, đánh chết cũng ăn với trưởng phòng Quản, đề phòng trai lại hiểu lầm.

      Khi Đào Lộ xuất trước mặt Quản Sĩ Huân, thái độ của như thể thăm dò lượt người vậy, thấy hai mắt sưng to như quả đào, khuôn mặt gầy hóp lại, : “Trời ạ ~ Bom nguyên tử nổ mạnh rồi ~”

      xong liền rước lấy cái trừng mắt của , nhưng cũng giận, bởi vì còn có tâm tình để tức giận chắc tâm trạng cũng đến nỗi suy sụp quá mức. Với lại thấy tức giận còn đáng hơn ý chứ, ha ha ~

      Hai người ngồi ở góc yên tĩnh trong nhà hàng, đồ ăn được đưa lên, tay cầm dĩa của Đào Lộ ngừng chọc trái chọc phải, nhưng miếng cũng đưa vào miệng.

      “Đại tiểu thư của tôi ơi, em muốn chiến tranh cũng phải có sức chứ, nhìn em gầy như vậy, đau lòng lắm. ” Quản Sĩ Huân ngừng động tác tay, thở dài tiếp: “Nếu dinh dưỡng của em đầy đủ, té xỉu ai tới chăm sóc đây? Mau ăn cho ! Ăn xong cùng em tâm , ăn có sức mà đâu!”

      Đào Lộ nghe lời , cúi xuống bắt đầu ăn.

      Mãi đến khi ăn xong điểm tâm ngọt, Quản Sĩ Huân mới hỏi Đào Lộ rằng xảy ra chuyện gì với Trầm Úy Vũ, kèm theo lời cam đoan cho ai biết, lúc đó mới đồng ý kể hết mọi chuyện cho nghe.

      Quản Sĩ Huân chỉ cảm thấy chuyện này quá mức khó tin, nhiều đàn ông như vậy mà Đào Lộ lại , cứ cố chấp đụng phải quả bom này.

      “Nếu đồng ý giúp em chắc chắn giúp đến cùng. Cách giải quyết đương nhiên là có, đó là phải đánh cược xem tình của sếp Trầm đối với em nhiều đến đâu. ” đoán Trầm Úy Vũ phải là người hoàn toàn tuyệt tình như vậy.

      Điều quan trọng là phải làm thế nào để cho người đàn ông này thoát ra khỏi thù hận, cái này có lẽ phải cần nhiều thời gian!
      Last edited by a moderator: 27/9/15
      HoanHoan, Khanh¥Ni, Halong-ngoc51 others thích bài này.

    5. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      :yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      naughtygirl_35Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :