1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Quay Về Yêu Anh - Chi Hoãn (Full + ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Thấm Thấm có lẽ là có tiểu bảo bối rồi cũng nên, vận động mạnh qúa nguy hiểm lắm Tử Thiên
      song ngư thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      làm, có thời gian cmt, cứ đọc chùa mãi cũng ngại. Cảm ơn bạn edit nhé, cố lên bạn :), Thấm thấm có thai cũng rồi :))))
      song ngư thích bài này.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 58

      Edit: Song Ngư

      Lão gia tử bỗng nhiên đến, làm cho vợ chồng son có chút ngoài ý muốn. Càng làm cho hai người nghi hoặc, là lão gia tử thế nhưng đưa ra ý muốn ở lại nhà trọ, tuy biết vì cái gì, nhưng Bạch Thấm vẫn là lưu loát thu thập phòng khách.

      “Ông nội, có vấn đề gì sao?” Tự sau khi gặp mặt, gương mặt lão gia tử vẫn làm cho Bạch Thấm có chút nghi hoặc cùng yên.

      có, con thu thập tốt lắm!” suy nghĩ vấn đề đến xuất thần An lão gia tử bị Bạch Thấm gọi ý thức trở về, thần sắc nhu hòa ít, nghĩ nghĩ vẫn là hỏi: “Các con gần nhất có khỏe ?”

      “Chúng con tốt lắm, có gì vấn đề.”

      “Ân, tốt là tốt rồi, tốt là tốt rồi... các con, gần đây có gặp phải người kỳ quái nào .” Lão gia tử lựa chọn từ ngữ hỏi.

      Kỳ quái... vốn dĩ thần thái ôn hòa Bạch Thấm lập tức nghĩ đến mẹ ruột An Tử Thiên bỗng nhiên xuất .

      Thấy Bạch Thấm nhăn mày lại, lão gia tử vẻ mặt cũng khẩn trương lên: “Con phải đụng phải kẻ kỳ quái rồi chứ?”

      “Ông nội vì cái gì bỗng nhiên đến đây?” Bạch Thấm có ngay, mà là hỏi nguyên nhân lão gia tử tới nơi này.

      Thân người ngồi thẳng lập tức chùng xuống, tựa lưng vào ghế sô pha: “Các con nhìn thấy nó, khi nào ...?”

      ra, Bạch Thấm cũng hiểu được lão gia tử là ai: “Ngày hôm qua, buổi chiều nhìn thấy .”

      “Nó gì?”

      “Bà ta là mẹ của An Tử Thiên! Tử Thiên ngay từ đầu cũng có nhận ra bà ta, chúng con cũng thêm cái gì liền .” Bạch Thấm cố gắng dùng giọng bình thản thuật lại tình trải qua.

      “Tử Thiên có hay muốn nhận thức nó?” Tiếng lão gia tử đề cao mấy độ.

      “Tử Thiên biết bà. Nhưng tình huống ấy vẫn có chút thích hợp, con hẹn Lâm Mặc đêm nay lại xem.” Nhìn phương hướng phòng bếp, Bạch Thấm giọng .

      “Ân, làm sai. Người phụ nữ này Tử Thiên tuyệt đối thể nhận thức, nhận thức rồi chừng nó lại làm ra cái ‘chuyện tốt‘ gì nữa!” Khí thế lão gia tử đột nhiên tăng cao, tức giận ràng.

      “Bà ta biết chúng con ở nơi này nhưng vào được tiểu khu, cũng thường xuyên xuất ở gần công ty.” Bạch Thấm cau mày thấp giọng .

      Co quắp ngồi ở ghế, Viên Tú Vân cúi đầu dám nhìn thẳng An lão gia ngồi đối diện. Bà biết, chỉ cần bà trở về An gia nhất định biết, chính là vì cái gì nhanh như vậy? Bà cái gì cũng chưa làm, An Xế Cảnh tới rồi.

      “Hừ!” Lão gia tử hừ lạnh tiếng đánh vỡ trầm mặc lâu.

      Viên Tú Vân theo hừ lạnh mạnh run lên: “Lão, lão gia...” nhiều năm như vậy bà vẫn đối với người đối diện ôm lòng sợ hãi.

      phải chết sao, hồn dã quỷ cũng có thể ra sáng?”

      Viên Tú Vân sắc mặt tái nhợt, bị lão gia tử đả kích dám trả lời.

      An Xế Cảnh càng xem bộ dáng yếu đuối của bà càng tức giận: “Nhân tình của đâu? Như thế nào, hoa tàn ít bướm, tiền cũng còn, nên giữ được đàn ông!”

      Cắn chặt môi, Viên Tú Vân cúi đầu, dưới khí thế bức người của An lão gia, cố gắng áp lực run run thân mình.

      tại trở về giống cái u hồn quấn quít lấy Tử Thiên, lần này lại muốn trộm bao nhiêu tài sản của An gia, a?”

      Tựa như va chạm vào khu cấm, bị áp lực rốt cục nhịn được lên tiếng: “Con có, có! Con chỉ là...”

      “Ba”! Lão gia tử vỗ cái bàn: “ có! có gì? nghĩ giống như u hồn xuất , hay là có mơ ước phú quý của An gia? Viên Tú Vân, làm bao nhiêu chuyện tệ hại, nay còn có mặt mũi trở về gặp Tử Thiên sao!” Ông lưu tình chút nào.

      “Con, con... ô ô ô...” Bị hỏi đến á khẩu trả lời được, Viên Tú Vân che mặt khóc lớn lên.

      Nhìn thoáng qua người khóc lóc làm người ta mất cảm tình, An Xế Cảnh đứng dậy: “Từ giờ trở , lập tức biến mất, cần vọng tưởng cái gì, Tử Thiên căn bản nhớ , thằng bé tại hạnh phúc! Chuyện trước kia ta có thể bỏ qua, nhưng nếu còn tự lượng sức, đừng trách ta khách khí!”

      Xoay người rời .

      Chỉ để lại Viên Tú Vân người mình khóc...

      “Em phải hôm nay muốn trường học sao?” Bị Bạch Thấm tha lên xe An Tử Thiên nghi hoặc hỏi.

      “Bài tập giao, cần . Em hôm nay cùng công ty!”

      “Thấm Thấm, sao, nghỉ ngơi ngày, em có thể yên tâm.” cũng phải biết Bạch Thấm lo lắng cái gì, ôn nhu an ủi .

      Bạch Thấm nhìn , lắc lắc đầu trịnh trọng : “Em cùng !”

      Trong lòng liền mềm mại, hôn hôn mặt , chuẩn bị cái gì.

      Xe chút đến ngay, Bạch Thấm nhất thời bắt bẻ, ngã vào lòng An Tử Thiên

      “Sao lại thế này?” An Tử Thiên lạnh lùng

      “Tổng giám đốc, vừa mới có người bỗng nhiên chạy ra ngăn xe...” Lái xe có chút bối rối, hoàn hảo chính mình phanh lại đúng lúc, kém chút đụng vào a!

      Nguy hiểm ... người phụ nữ kia xảy ra chuyện gì, điên rồi sao? Bỗng nhiên bỏ chạy ra ngăn xe, muốn sống nữa!

      An Tử Thiên che chở Bạch Thấm xem xét xe, cửa xe còn chưa mở, bên kia có thanh truyền đến .

      “Tiểu Thiên!”

      Là bà ta!

      Bạch Thấm kinh ngạc nhìn lại, ngày hôm qua lão gia tử phải tìm bà ta sao, hôm nay chạy lại ngăn xe, là bị bức nóng nảy !

      Thấy An Tử Thiên nhìn về phía mình, Viên Tú Vân cố gắng lộ ra cái cười, hai chân liền về phía .

      Vẫn là cách thước, Bạch Thấm tự động ngăn ở trước mặt An Tử Thiên, ánh mắt ý bảo bà dừng lại.

      Bị ngăn lại, Viên Tú Vân theo bản năng nhìn về phía An Tử Thiên, có nhìn mình mà chỉ ôn nhu nhìn người con trước mặt.

      Nụ cười mặt nháy mắt đông cứng, ôm chặt lấy cái gì đó trong lòng, bà bỗng nhiên phản ứng lại, đưa cái hòm trong tay ra: “Tiểu Thiên, cầm lấy!” Thanh ân cần mang theo lấy lòng.

      Ngày hôm qua bị An Xế Cảnh tìm được, bà chỉ biết chính mình chỉ còn lại cơ hội cuối cùng này, nếu tranh thủ bà liền cái gì đều có.

      Năm đó vì cái gọi là tình mà bản thân làm chuyện sai trái, phối hợp Tôn Duệ Viễn vụng trộm lấy tài sản của An Thị, lại thiết kế cho An Tử Thiên ngất, lợi dụng thời cơ mà cùng xa chạy cao bay. Đến nước M, hai người dùng chút tiền thuận lợi xin được thẻ xanh dưới thân phận giả.

      Hoàn cảnh mới, thân phận mới, còn có người luôn che chở cho bà, thề non hẹn biển, bà nghĩ từ đây hạnh phúc của bà mới bắt đầu. Lại nghĩ đây là bi kịch chính tay mình tạo ra!

      Mấy năm đầu Tôn Duệ Viễn đối với bà tốt lắm, nhưng càng về sau càng ngày càng lộ ra khuyết điểm, ham thích rượu chè cờ bạc, phong lưu lãng phí thành tính.

      Bà vốn được giáo dục theo tư tưởng truyền thống, lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó. Sau đó gặp , như củi khô bốc cháy, bà cứ nghĩ mình may mắn, gặp được tình tươi đẹp của cả đời – do đó việc cùng bỏ trốn là việc làm can đảm nhất cuộc đời bà!

      Bà vẫn nghĩ, cho dù ta có bao nhiêu thói hư tật xấu cũng sao, chỉ cần vẫn bà là tốt rồi. Cho đến khi tiền bà mang theo từ An gia dần tiêu hết, bà cũng nhanh chóng phát tàn khốc!

      uống rượu uống đến điên luôn, cho dù bà có nhẫn nại bao nhiêu cũng bị mài mòn, gào thét với có còn tiền, phải là đàn ông, suốt ngày chỉ biết xài tiền mà biết kiếm tiền!

      bắt đầu đánh bà, túm tóc bà, ngồi người bà, rốt cục , tao có phải đàn ông mày phải biết sao? Mày cho là mày là ai? Bất quá là con đàn bà đê tiện bỏ nhà theo trai mà thôi, có tưởng có đàn ông muốn thương lòng sao! Nếu mày có tiền, mày nghĩ rằng tao tốt với mày như vậy sao, còn mang mày xuất ngoại? có tiền, có tiền phải ? Hảo, có tiền liền cút cho tao! Lão tử phải là nhìn trúng tiền của mày sao, có tiền mày cũng chả có giá trị gì, tại liền cút cho ta!

      hung hăng đá bụng bà, nhưng đem bà đuổi ra , mà là đem bà tha lên giường, lột quần áo bà, hung hăng chà đạp bà, là kẻ biến thái, bức bách bà ở giường làm đủ các loại chuyện hạ lưu ...

      Từ ngày ấy về sau, Tôn Duệ Viễn bà thấy mới là chân chính Tôn Duệ Viễn , tàn bạo vô tình, biến thái ngoan!

      Bà nhớ đến cuộc sống trước kia, giàu có, nhàn nhã, mỗi người đối với bà tôn kính có thêm, có đôi trai đáng , bà lúc trước như thế nào bị mù mắt tin vào người đàn ông đó, như đứa ngốc cùng ta bỏ trốn.

      em sao? chê em gả hơn người, còn sinh đứa ? Cũng ghét bỏ em lớn tuổi hơn ?” Mây mưa qua , bà mềm mại rúc vào trong lòng , giọng hỏi.

      “Em , em còn muốn hỏi vấn đề này bao nhiêu lần nữa? đều thề với trời, chính là em, mặc kệ em như thế nào đều ! Tuy trước kia muốn tìm trẻ đáng xinh đẹp để kết hôn. Nhưng từ sau khi gặp em, mới hiểu cái gì là kiềm chế được, mặc kệ em có thân phận gì, dung mạo ra sao, đều em, cuộc đời như thế này, chết cũng vui lòng!” gắt gao ôm bà, ở bên tai bà rót vào độc dược tối ngọt ngào, bà chỉ lo ngọt ngào, lại phát trong mắt chợt lóe mà tia hèn mọn...

      Kích động ôm , chủ động đưa lên môi đỏ mọng: “Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta lão. Duệ Viễn, em hận em có sớm chút gặp !”

      “Vân, có việc gì, chỉ cần chúng ta còn có , hết thảy đều còn kịp!” vừa vừa động tình, tùy ý vuốt ve hai luồng trắng noãn cao ngất của bà.

      Dưới kỹ thuật cao siêu của , cần quá nhiều khiêu khích bà lập tức động tình, ngân nga phối hợp, trong nháy mắt đó bà từng nghĩ, nếu chưa kết hôn, chưa sinh qua đứa tốt, bà gặp vẫn là tấm thân trong trắng.

      Bà vẫn là Viên gia đại tiểu thư hoàn mỹ!

      Sau đó bà cùng muốn tái giá để ở cùng , cũng đồng ý.

      ban đầu ở thương trường từng cùng An Thị đối đầu, lão gia tử khẳng định chán ghét , như thế nào đồng ý cho bà tái giá cùng !

      Bà thất kinh hỏi làm sao bây giờ? nếu chúng ta bỏ trốn ?

      Trong đầu bà đều là , ly khai sống nổi.

      Trong nháy mắt đồng ý kia, bà căn bản quên mình còn hai đứa con .

      còn bà ở An gia lâu như vậy, vì An gia sinh đôi nam nữ, có công lao cũng có khổ lao, cứ như vậy rất đáng. Hẳn là muốn đòi thù lao.

      Sau đó, đối với người hiểu vụ công ty như bà, chỉ huy từng bước rút ra vốn cố định của An Thị.

      Hôm phóng hỏa đó, bà nhìn thấy tình nhân lâu gặp, trong ánh lửa, như uy vũ tướng quân, đột phá mạo hiểm đến đón bà.

      Bà kích động chạy về phía ôm ấp, lại quên con trai của mình ở trong biển lửa nhìn thế giới xung qunh từ từ sụp đổ!

      Sau đó, bị ngược đãi hơn hai năm, rốt cục bị hàng xóm nhìn thấy báo cảnh sát, bị phạt phải ở tù.

      Có người hỏi bà vì cái gì báo nguy?

      Bà mờ mịt nhìn người kia, báo nguy? Trời mới biết bà căn bản là chưa từng có nghĩ đến ý tưởng đó!

      Nước M là nước cộng hòa! Người kia giận người này có thể rống to lên, làm bà sợ đến mức run cả người.

      Sau bà mình sống trong gian khổ, dựa vào thương hại của người ngoài củng trợ cấp của chính phủ nước M, khốn khổ mà sống, trải qua nhiều năm mới có thể trở về.

      Bà muốn tìm về nhà, cùng người nhà sum họp, cùng con cái sum vầy. Chỉ cần bà trở về, bà có thể trở lại như xưa, có cuộc sống hạnh phúc. Chỉ cần bà trở về, cái gì cũng phát sinh .

      Bà dùng gỗ tinh xảo đựng món ăn điểm tâm trước đây An Tử Thiên rất thích tự bà làm. Hôm nay bà ăn mặc cùng trang điểm giống như ngày trước An Tử Thiên hay thấy. Bà tin mình có thể lại thân cận cùng con trai. Bà tin tưởng.

      Thấy An Tử Thiên nhìn chằm chằm cái hộp gỗ, bà liền tươi cười sáng lạn, vội vàng mở hộp ra: “Tiểu Thiên, đây là món trước đây con thích nhất. Là mẹ tự tay làm!”

      “Bà muốn làm cái gì?” An Tử Thiên cũng cử động, trầm mặc lâu, rốt cục mở miệng!

      Viên Tú Vân nước mắt lập tức chảy ra: “Tiểu Thiên, ta là mẹ con a, mẹ trở lại a, con nhớ mẹ sao?”

      “Bà muốn làm cái gì?” An Tử Thiên bình tĩnh lập lại lần.

      “Tiểu... Tiểu Thiên, mẹ trở về. Mẹ biết sai rồi, con tha thứ cho mẹ được ? Mẹ biết sai rồi!” Bà hoảng hốt, bắt đầu khóc thành tiếng!

      “Cho nên, bà muốn làm cái gì?” An Tử Thiên lần thứ ba lặp lại.

      Cách xa nhiều năm như vậy, nay bà trở lại với thân chật vật, muốn kiếm chút gì đó sau?

      “Me… mẹ chỉ là muốn trở về a! Tiểu Thiên, mẹ biết mẹ thực có lỗi với con! Mẹ tại trở về bù đắp cho con! Con cho mẹ trở về được ? Con kêu ta tiếng mẹ được ?” Bà kiệt lực khóc, tựa hồ muốn đem những đau khổ hối hận trong những năm gần đây tất cả đều khóc ra!

      An Tử Thiên như cũ hề động, Bạch Thấm lại biết cảm xúc là có cỡ nào kích động, nắm tay mình có bao nhiêu dùng sức.

      Rất đau, rất đau, Tử Thiên, là càng đau hơn phải ?

      Bạch Thấm đau lòng muốn khóc.
      Cobe, chun chun, thuyt13 others thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 59

      Edit: Song Ngư

      “Bà trải qua tốt, bị người ta vứt bỏ, cho nên muốn trở về.” An Tử Thiên phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật -- đây là !

      Viên Tú Vân tựa hồ có nghe, khóc càng ngày càng lớn, trải qua tàn khốc mấy năm nay bài mòn toàn bộ khí chất người bà, giờ phút này bà vội vàng trở lại muốn được công nhận, muốn lần nữa trở lại cuộc sống giàu có lo nghĩ.

      “Tiểu Thiên, mẹ biết sai rồi! Con cho ta trở về được ? Mẹ rất nhớ con và Tiểu Nguyệt, con biết mẹ ở bên ngoài có bao nhiêu khổ, mẹ bị người đánh chửi, bị người ngược đãi, mẹ có thể gắng gượng đến giờ, chính là bởi vì mẹ muốn trở về, trở về nhìn xem con và Tiểu Nguyệt!” Hộp gỗ trong tay rơi xuống, điểm tâm rơi rớt khắp nơi, Viên Tú Vân chút nào để ý chỉ lo kêu khóc.

      Quần áo vò nát, lớp trang điểm cũng bị nước mắt cọ rửa khó coi, tiểu thư khuê các vốn dĩ xuất thân dòng dõi thư hương bị cái gọi là tai họa tình bài mòn như điếm trong ngõ hết thời, nếp nhăn đầy mặt, đôi mắt đục ngầu, hành vi cử chỉ hề có tu dưỡng, liều mạng vươn tay đòi lấy thứ mình mong muốn.

      “Bà nghĩ muốn cái gì?”

      Tiếng khóc phiền, An Tử Thiên chưa bao giờ nghĩ đến người xấu nhất đời chính là người mà luôn tâm tâm niệm niệm – người mẹ bỏ rơi , bỗng nhiên cảm thấy chấp niệm của mình là chê cười.

      “Tiểu Thiên, con nhận thức ta có phải hay , con nhận thức ta!” Viên Tú Vân thế nhưng bò đến cạnh An Tử Thiên, đến nửa mới ý thức được hành vi bản thân, vội vàng đứng dậy, ngay cả tro bụi người cũng chưa phủi.

      “Đủ, bà dừng lại cho tôi!” Bạch Thấm rốt cục nhịn được, ngăn ở phía trước An Tử Thiên, lần nữa quát bảo Viên Tú Vân ngưng lại.

      là ai? Vợ của Tiểu Thiên sao? làm sao dám chuyện với ta như vậy, ta nhưng là...” Viên Tú Vân lời cũng xong bị An Tử Thiên đánh gãy.

      “Bà nghĩ muốn cái gì?” Bà ta thế nhưng trừng mắt cùng Thấm Thấm chuyện, bà ta dựa vào cái gì, chính mình đều luyến tiếc như vậy. An Tử Thiên giờ phút này rất là khó chịu.

      “Ta nghĩ trở về An gia ở. Tiểu Thiên con tại tiếp quản An Thị đúng ? Tiểu Thiên mẹ ăn rất nhiều khổ, con về sau hảo hiếu kính mẹ a!”

      “Đủ! Viên Tú Vân, làm sao da mặt dày đến như vậy dây dưa đến nơi đây?” Tiếng An lão gia bỗng nhiên vang lên, Viên Tú Vân sợ đến lập tức quên chuyện.

      “Ông nội!” Bạch Thấm chưa từng có cao hứng như vậy khi An lão gia xuất , tại thầm nghĩ chạy nhanh thoát khỏi người đàn bà này.

      “Ân. Còn đứng ở nơi này làm cái gì, còn công ty làm!” Lão gia tử đáp lại Bạch Thấm, lập tức đối với An Tử Thiên có hảo .

      “Dạ.” An Tử Thiên đáp, xoay người chuẩn bị lên xe.

      “Con thể !” Viên Tú Vân tay mắt lanh lẹ giữ chặt ống tay áo An Tử Thiên, vội vàng hô.

      “Bà buông ra!” Bạch Thấm vội vàng kéo bà ra, muốn cho bà buông tay.

      Ai ngờ Viên Tú Vân có khí lực lớn như vậy, Bạch Thấm kéo thế nào cũng ra.

      Lại đem Viên Tú Vân bức nóng nảy: “ cút ngay cho ta! Ta kéo con ta, liên quan gì ?” xong giương tay còn lại, hướng Bạch Thấm đánh tới.

      Tay vừa giơ lên liền bị bàn tay mạnh mẽ giữ lại, vừa nhấc đầu chống lại ánh mắt An Tử Thiên rét lạnh như băng khỏi rùng mình cái.

      “Buông tay!” An Tử Thiên trầm giọng mở miệng, tức giận!

      buông, con, con thể a, ông nội con giết ta!” Viên Tú Vân cố chấp buông, e ngại rống to đến!

      Bạch Thấm thể tin người phụ nữ trước mặt quá vô lại, dám tin tưởng đây là Viên gia đại tiểu thư năm đó.

      An Tử Thiên cũng vô nghĩa, buông ? cái xoay người, thuận thế cởi áo khoác, lôi kéo Bạch Thấm bước nhanh tới.

      “Ông nội, tùy người xử trí!”

      Viên Tú Vân lúc này rốt cuộc kéo được An Tử Thiên, ở phía sau thê lương gào thét, cũng gọi gọi được dừng chân!

      Bạch Thấm lo lắng canh giữ ở bên ngoài phòng tắm, thỉnh thoảng xem thời gian, muốn nửa giờ còn ra.

      lúc trước, bỏ lại câu tắm rửa liền chui vào, đến bây giờ còn ra! Phải biết rằng trước khi ra cửa tắm a!

      “Tử Thiên, ra được ?” ghé vào cửa giọng cầu xin, cũng dám lớn tiếng thúc giục.

      ở bên trong liều mạng tẩy trừ vết bẩn tồn tại, ở bên ngoài đau khổ chờ, nước mắt đều nhanh rơi xuống.

      Cửa bỗng nhiên mở ra, Bạch Thấm còn có kịp lên tiếng, bị An Tử Thiên gắt gao ôm, dùng sức ôm: “Vì cái gì, bị bà ta đụng tới cảm thấy thực bẩn, thực bẩn!” thanh khàn khàn mang theo áp lực.

      Bạch Thấm nhẫn cho nước mắt rơi xuống:“Tử Thiên, cần như vậy! cho tới bây giờ cũng bẩn, tất cả đều là ảo giác thôi!”

      “Là con của bà ta, trong thân thể chảy máu của bà ta, rất dơ bẩn!” Vì cái gì ta trước kia còn có thể liều mạng nhớ thương bà? An Tử Thiên ở trong lòng liều mạng phỉ nhổ chính mình!

      “Tử Thiên cần như vậy được ! bẩn, ! xem!” lung tung hôn mặt , từ cái trán đến hai má, đến cái mũi rồi xuống dưới: “ xem, bẩn, cho dù là bẩn cũng có em lau sạch rồi!”

      ngước nhìn , trán tựa trán.

      Hai người nhìn chằm chằm vào đối phương, đột nhiên An Tử Thiên mở miệng: “Thấm Thấm, em có thể hay ..”

      , , ! Cái gì cũng ! Em rời , bỗng nhiên biến mất, em vẫn ở bên cạnh a, em vĩnh viễn đều cùng ! Em , Tử Thiên, em ! Em như thế nào bỏ được...” Bạch Thấm bỗng nhiên khóc thành tiếng, vì cái gì hoảng hốt như vậy, vì cái gì đau như vậy?

      An Tử Thiên đột nhiên thanh tỉnh, bối rối ôm khuôn mặt nhắn đầy nước mắt của Bạch Thấm: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Thấm Thấm, sai rồi, làm cho em lo lắng như vậy, sai rồi!”

      “Tử Thiên, nên suy nghĩ bậy bạ được ? Bà ta muốn xa, mẹ sớm chết, bà sớm bị trận hỏa hoạn thiêu chết!” Bạch Thấm cơ hồ là cầu xin.

      “Đúng vậy, bà chết, hôm nay phải là bà, Thấm Thấm, thực xin lỗi, lại cho làm em rơi nước mắt, thực xin lỗi!” hôn nước mắt khuôn mặt nhắn của , áy náy .

      Hai người trấn an lẫn nhau, gắt gao ôm, cuối cùng trầm mặc, như cũ buông ra.

      xa lâu rồi!

      “Suy nghĩ trước kia của thực ngốc có phải hay ?”

      phải!”

      “Rất đáng chê cười, nghĩ bà là trân châu cầu mà được, bất quá chỉ là viên sỏi bên đường.”

      nên thấy may mắn vì nhìn bà ta, có cả đời ôm ý tưởng sai lầm, tiếc nuối cả đời.”

      “Thấm Thấm, phải làm sao với bà ta bây giờ?”

      biết, Tử Thiên thông minh như vậy khẳng định biết làm sao!”

      Trầm mặc cả ngày, sáng sớm ngày hôm sau An Tử Thiên liền lôi kéo Bạch Thấm ra cửa .

      nơi nào?” Xe ở đường vững vàng chạy như bay, cuối cùng ra nội thành, Bạch Thấm nhịn được mở miệng hỏi.

      Xe vững vàng dừng lại, An Tử Thiên mới nắm tay dắt xuống xe: “Mang em gặp ba.”

      Ba?

      Ba của Tử Thiên?

      Bạch Thấm nhìn chung quanh bốn phía, quả nhiên là khu nghĩa trang.

      gì nữa, ngoan ngoãn im lặng theo An Tử Thiên.

      đến khu mộ , bia mộ được điêu khắc tinh xảo là hình người đàn ông có bảy phần giống An Tử Thiên.

      Ông cũng có thể thường cười, mặt tươi cười cực nhạt, nhạt đến cơ hồ nhìn thấy. Mặt mày sắc bén mà tại An Tử Thiên có.

      Chung quanh mộ bia là cây vạn niên xanh um tươi tốt làm bạn, nếu người đàn ông này còn sống, An gia nhất định phải như tại, Tử Thiên cũng phát sinh biến cố như tại.

      nếu là thấy được, tâm, đau ?

      Đem đóa hoa cúc màu trắng đặt ở trước mộ bia, An Tử Thiên gì mà chỉ đứng đó.

      “Đây là ba nha!” Bạch Thấm tinh tế nhìn tấm ảnh trắng đen chụp người đàn ông có bảy phần giống người , thấp giọng thào .

      Sau đó nắm tay An Tử Thiên, trịnh trọng cúi đầu, mang theo nụ cười ôn nhu: “Ba, chào ba, con là con dâu Bạch Thấm của ba. Kết hôn lâu như vậy mới đến xem ba, hy vọng ba cần trách cứ.”

      Dừng chút: “Hình như là lần đầu tiên chính thức người lớn đâu, con còn có chút khẩn trương. Ba, người đối con còn vừa lòng sao?” Nắm tay chặt, nhìn nụ cười nhạt như có của người đàn ông, trong lòng Bạch Thấm hiểu sao bắt đầu nho khẩn trương.

      An Tử Thiên đem ánh mắt chuyển dời đến thân thể của , cười yếu ớt: “Ba, ấy là vợ con. Chúng con thực nhau.”

      ba cũng biết.”

      “Ân?”

      “Ông luôn luôn nhìn chúng ta phải sao? chừng ông sớm nhận thức em, thực đáng tiếc, em hôm nay mới nhìn thấy ba.” Bạch Thấm ngữ khí mang theo hơi hơi tiếc nuối.

      Sủng nịch nhu nhu đầu .

      Khi nhìn lại mộ bia, biểu tình An Tử Thiên rất thản nhiên: “Như vậy, ba nhất định cũng biết bà ta trở lại.”

      Bạch Thấm kinh ngạc nhìn thoáng qua , há miệng thở dốc, cuối cùng cũng có lên tiếng, ngược lại im lặng nhìn mộ bia, cùng đợi câu tiếp theo.

      “Bà trải qua tốt, cho nên trở lại. Bà bị gã đàn ông mang danh tình kia lừa gạt thương tổn.”

      “Bà nghĩ chỉ cần bà trở lại, chúng ta vẫn còn tại chỗ chờ bà, bởi vì bà có công sinh thành.”

      “Nhưng là bà quên thời gian có sức mạnh rất lớn, cũng quên người bị cảm tình khống chế. Thời gian đem kỳ vọng của con đối với bà ta bài mòn sạch . Tình thương con dành cho bà, biến mất...”

      “Cho tới bây giờ con luôn khát vọng phần ấm áp tình thương của mẹ, nhưng là, bà là mẹ con, lại cho con được cái con cần, con thương bà.”

      Ta nhớ mãi quên chuyện bị từ bỏ, là nhớ mãi quên, ta bị bà ta lấy thân phận người mẹ từ bỏ con mình, mà phải, ta bị bà từ bỏ.

      “Cho nên, ba à, ba nên biết, mẹ của con, chết trong trận hỏa hoạn kia.”

      Cúi đầu chào sâu, cảm xúc An Tử Thiên sớm bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt về lựa chọn sắp tới của mình.

      Nhìn bình tĩnh nhàn nhạt xong, Bạch Thấm lại ở bên rơi lệ.

      “Đứa ngốc, có việc gì, có việc gì!” An Tử Thiên ôn nhu ôm .

      “Em biết, , em muốn khóc, em cũng biết vì cái gì lại khóc.” Ở trong lòng , Bạch Thấm như cũ khóc thút thít .

      “Ba nhìn đến chê cười em!”

      “Gạt người!”

      lừa em, trước đây, và chị mỗi lần khóc, ông đến dỗ, ngược lại, cười nhạo chúng ta, cười nhạo chúng ta khóc nhè, cười nhạo khóc ra nước mắt. Ông người An gia chưa bao giờ dễ dàng khóc, bị người khác thấy nhất định cười nhạo châm chọc, cùng với bị người cười nhạo, còn bằng để người làm cha như ông cười trước, xấu hổ.”

      “Ông thích cười, nhưng là đối với và chị tốt lắm, công ty bề bộn nhiều việc nhưng chỉ cần chúng ta cầu, ông nhất định rút ra thời gian theo giúp bọn ! Khi ông dạy chúng ta rất kiên nhẫn ôn nhu, lúc trừng phạt chúng ta cũng chút nào lưu tình.”

      bắt đầu chậm rãi kể lại người cha trong trí nhớ bám bụi từ lâu, bỗng nhiên phát , chúng nó thế nhưng lại ràng như thế, khắc nào mơ hồ.

      , chợt ngừng lại, chính là lẳng lặng nhìn mộ bia nhúc nhích.

      Bạch Thấm cũng bắt đầu, đối với người ba uy nghiêm nhưng cũng ôn nhu này liên miên cằn nhằn, kể lại chuyện hai năm qua của hai người, từ việc lớn đến từng việc nhặt, sau khi kể chuyện của hai người xong đến chuyện An Tử Nguyệt cùng Lâm Mặc phân phân hợp hợp, cuối cùng là đến An lão gia mấy thập niên vẫn như cũ thích vẽ tranh, sưu tầm tranh đẹp.
      Cobe, thuyt, Lucia Anna11 others thích bài này.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 60: Đại kết cục

      Edit: Song Ngư

      Lẳng lặng chờ hộ lý gọi số ở phòng khám, Bạch Thấm nhình chung quanh đều là nhóm các chị em với bụng bầu to khác nhau, tay tự chủ vuốt ve bụng mình.

      Nơi này, cũng tiểu sinh mệnh lặng lẽ sinh ra sao?

      muốn gọi gọi điện thoại cho Tử Thiên a! Tay cầm lấy di động lại nghĩ nghĩ thả xuống.

      tại hẳn là xử lý kiện kia .

      “Hôm nay đưa em đến gặp ba, đồng thời là vì cho ba biết quyết định của . Ba, nhất định đồng ý.” đường trở về, ở xe An Tử Thiên .

      “Ông từ đầu tới đuôi đều xem rành mạch, ông trách .” Nắm chặt tay , cổ vũ .

      trở về hẹn gặp bà ta, cùng bà ta ràng.”

      “Ân, xử lý tốt, em tin tưởng.” tựa vào vai ôn nhu , nghĩ nghĩ tiếp tục :“Như vậy em , ông nội cùng .”

      An Tử Thiên nghi hoặc nhìn .

      xử lý tốt phải sao?” vuốt trán , vô cùng thân thiết : “Hơn nữa em còn có chuyện muốn làm!”

      “Chuyện gì?”

      cho biết! Trở về cho sau.”

      Vô luận An Tử Thiên như thế nào hỏi, đều mở miệng. Chê cười, em cũng chỉ là đoán a, nếu đến lúc đó kiểm tra ra là có, kia phải mất mặt lớn sao!

      “Số sáu mươi bảy, Bạch Thấm!” Tiếng hộ lý vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Bạch Thấm.

      Làm sao bây giờ, bỗng nhiên khẩn trương a! Bạch Thấm ngồi ở ghế thế nhưng có chút cử động.

      “Số sáu mươi bảy, Bạch Thấm!” Tiếng của hộ lý lại vang lên.

      Nhìn chút bốn phía chung quanh, là những thai phụ tươi cười chờ mong đứa chào đời, hít hơi sâu, thở ra, nắm nắm tay, đứng dậy như tử sĩ lâm trận, vào phòng.

      Viên Tú Vân có chút co quắp, đoan chính ngồi ở đối diện An Tử Thiên, hé miệng lại biết cái gì.

      Ngày đó bị An Xế Cảnh hạ tối hậu thư, bà nếu còn ôm hy vọng xa vời tiếp tục dây dưa, năm đó chứng cứ bà cùng Tôn Duệ Viễn vì bỏ trốn, trộm tiền An gia cũng như đánh ngất An Tử Thiên, tất cả đều nằm trong tay An lão gia, khi giao lên, nửa đời sau của bà cũng chỉ có thể vượt qua trong lao ngục, kia mới là chân chính sống bằng chết!

      Cho dù trong lòng còn có cam lòng, cũng chỉ có thể buông tha.

      Lại nghĩ rằng, hôm nay An Tử Thiên lại chủ động hẹn bà gặp mặt. Tuy rằng An Xế Cảnh còn canh giữ ở bên ngoài ở, nhưng dù sao An Tử Thiên là gia chủ An gia sau này, chỉ cần nhận thức chính mình, An Xế Cảnh hết thảy cũng thể dùng!

      Nghĩ như vậy, trong lòng Viên Tú Vân lại sinh ra nồng đậm hy vọng, tâm tình cũng theo kích động .

      Nhưng là, tại ngồi ba năm phút, An Tử Thiên lại có mở miệng, chuyện gì xảy ra? Lòng của bà lại bắt đầu bất an lên.

      “Hôm nay hẹn gặp là muốn giải quyết tất cả ràng.” rốt cục lên tiếng, Viên Tú Vân theo bản năng nhìn chút.

      “Tiểu Thiên.”

      “Viên phu nhân, xin nghe tôi .” Đánh gãy lời Viên Tú Vân, An Tử Thiên .

      Viên, Viên phu nhân? Viên Tú Vân mở to hai mắt nhìn con trai mình, gọi mình là Viên phu nhân! Dày đặc bất an theo đáy lòng bỗng nhiên sinh ra.

      “Năm đó là bà chính mình lựa chọn rời , bà cũng nghĩ tới phải về đây. Nếu sớm làm ra lựa chọn, bà vốn có nên thay đổi.”

      “Tiểu Thiên, con...” Viên Tú Vân kích động mở miệng.

      “Mời bà trước hết nghe tôi !” Thân mình hơi hơi né ra sau, tránh thoát bà muốn nắm tay mình: “Ngay khi bà rời , bà còn là người An gia. Cũng theo lựa chọn ban đầu của bà, bà cùng tôi và chị tôi còn quan hệ, chúng ta chính là con cháu An gia, cũng chỉ có thân phận này.” Đây là An Tử Nguyệt gọi điện thoại lại , muốn An Tử Thiên nhất định phải ra những lời này, khi đó giọng của còn mang theo dày đặc giọng mũi, còn nghe thấy tiếng Lâm Mặc ở bên cạnh dỗ dành.

      Tay Viên Tú Vân run run, An Tử Thiên cũng phải có thấy.

      “Vứt bỏ rồi thể tìm lại, Viên phu nhân. Chúng ta từ mười bốn năm trước còn liên quan .”

      phải, phải...” Bà lại lần nữa nhịn được đánh gãy lời An Tử Thiên, mở miệng muốn .

      “Viên phu nhân, bà xuất thân là dòng dõi thư hương, đánh gãy lời người khác , thích hợp.” Cũng có bị cảm xúc kích động của bà ảnh hưởng, An Tử Thiên : “Về phần tài sản bà mang , cho dù là dựa theo luật ly hôn vợ chồng phân chia tài sản mà , bà mang nhiều gấp hai lần, coi như là thù lao bà buông tha quyền nuôi nấng chị em tôi, còn có cái này, mời bà nhận lấy.” xong xuất ra ra chi phiếu, nhàng đặt lên bàn.

      Thấy bà gắt gao nhìn chằm chằm, nước mắt đầy mặt hề động đậy, An Tử Thiên chung quy có chút đành lòng: “Mặc kệ như thế nào, cho dù cùng chị em tôi đoạn tuyệt quan hệ, tôi và chị cũng hy vọng bà khổ sở. Này chút tiền, ít nhất có thể bảo đảm bà áo cơm lo nửa đời sau.”

      Sửng sốt hồi lâu, Viên Tú Vân chung quy vẫn là nhận chi phiếu kia. Mười mấy năm qua bị cuộc đời tôi luyện bà mất tính chân thành thanh cao ngông nghênh, sâu hiểu được, tiền quan trọng, huống chi vẫn là số tiền lớn như vậy.

      Giờ phút này bà rốt cục hiểu được khắc bắt đầu bà trở về định là vô dụng, An Tử Thiên rất đúng, lúc trước là chính bà chủ động vứt bỏ, nay như thế nào lại trở về. Là bà mơ mộng hão huyền...

      Hai người tương đối gì, khi An Tử Thiên đứng dậy rời , khắc cuối cùng bị bà gọi lại.

      “Tiểu Thiên, mẹ thực xin lỗi con cùng Tiểu Nguyệt. Con, cũng thể gọi ta tiếng mẹ sao?” Trong thanh nồng đậm cầu xin, An Tử Thiên nghe, nhịn được đau lòng.

      Thời gian tại thời khắc ấy chậm rãi trôi qua, Viên Tú Vân tâm cũng lạnh dần.

      cuối cùng vẫn là mở miệng: “Mẹ của tôi, từ trong trận hỏa hoạn kia qua đời.”

      Đẩy cửa rời , lưu lại Viên Tú Vân vô lực ngã ngồi mặt đất tuyệt vọng khóc, từ khóc ra tiếng cuối cùng biến thành đứa gào khóc.

      Bà là hối hận!

      Nhưng là, có chút sai lầm có thể tha thứ, có chút sai lầm cả đời đều tha thứ được!

      An Tử Thiên bước nhanh , trước khi đến nơi này, qua với Bạch Thấm.

      “Chị hỏi hận bà ta sao? hận, hận bà. Nhưng biết đời này, cũng cùng bà lại có liên hệ .”

      “Bà liều lĩnh chạy về phía tình của bà, tự do của bà, lấy cả đời ra cược. tại, bà thua cuộc, bà có quyền lợi thay đổi.”

      cho bà đủ tiền. Ở trong cuộc sống hàng ngày, có người trong tối chiếu khán bà, chỉ có thể làm đến như vậy – đảm bảo bà áo cơm lo, cuộc sống trôi chảy.”

      Cho dù Thấm Thấm đến, cũng cho toàn bộ ý tưởng. tại, muốn gắt gao ôm , tinh tế hôn khóe miệng mềm mại của .

      “Về nhà.” Ngồi xe, phân phó lái xe.

      thích ở nhà chờ . Khi trở về, trước tiên ôm chặt cùng hôn môi sâu.

      Ba, nếu ngài thấy được, thấy được sao, con cùng Thấm Thấm bù lại tình khiếm khuyến của ba, bổ sung vào tình mà ba chưa từng có!

      Bạch Thấm mở cửa ra, liền thấy An Tử Thiên ngồi sô pha, đợi mình -- như lúc mình vừa trọng sinh, ngồi ở sô pha nhìn chằm chằm cửa im lặng mà nhẫn nại chờ mình trở về.

      Thời gian Bạch Thấm trố mắt, An Tử Thiên muốn lên cho cái ôm chặt. chiếm lấy miệng , khiến kịp lời gì.

      Nụ hôn này triền miên nhiệt liệt, thẳng đến hai người đều nghẹn đỏ mặt thở hổn hển mới dừng lại.

      rúc vào trong lòng , bỗng nhiên cảm thấy thực an tâm, ngay lồng ngực cảm xúc như con suối nhàng chảy ra.

      Cảm giác được ngực bị thấm ướt, mới phát biết khóc từ khi nào, cuống quít lau nước mắt : “Làm sao vậy?”

      có việc gì, em là cao hứng!” Bạch Thấm khóc khóc liền nở nụ cười, phe phẩy đầu.

      muốn với , em , Tử Thiên! Vì bị hạnh phúc quét đến, thậm chí tìm được lời để .

      “Cao hứng? Cao hứng sao lại khóc đâu?” An Tử Thiên cau mày, nước mắt của làm cho tâm nho co rút đau đớn .

      “Là cao hứng, Tử Thiên, em là cao hứng! Ông xã, em rất hạnh phúc!” Cho dù mang theo giọng mũi, cũng nghe ra đến kích động.

      Buông lo lắng, ôn nhu lau nước mắt cho .

      “Tử Thiên, sắp làm ba ba!” Bạch Thấm bỗng nhiên .

      Động tác dừng lại, An Tử Thiên sửng sốt. Còn có phản ứng, ngơ ngác nhìn , cái gì?

      “Tử Thiên, em mang thai !” nháy mắt cười, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

      “Ba, ba ba, mang thai...” An Tử Thiên tìm nửa ngày rốt cục tìm về thanh chính mình.

      dại ra lặp lại vài lần, niềm vui từ trời rơi xuống làm cho ngây dại ra.

      “Thấm Thấm, là ?” ngây ngốc hỏi câu.

      “Đương nhiên là ! Chúc mừng , An tiên sinh!” Bạch Thấm vội vàng lấy ra ảnh siêu , đưa tới trước mắt .

      là thần kỳ, ai có thể nghĩ đến, cái tế bào nho trong bụng , chín tháng sau biến thành đứa bé nho sinh ra từ bụng !

      Nghĩ đến đây, nhịn được cảm thán tạo hóa thần kỳ, cảm tạ vận mệnh thiên vị, cho trọng sinh, cho lại gặp gỡ người , cùng kết hôn, tại lại có đứa đáng .

      Hơn nửa ngày An Tử Thiên mới hoàn toàn phản ứng lại, hưng phấn ôm Bạch Thấm năng lộn xộn, kích động gọi điện thoại cho An lão gia, giọng run run làm An lão gia sợ tới mức lập tức chạy xe đến. Nhìn thấy cháu trai mình như gã điên ôm vợ nó la to.

      “Ông nội, Thấm Thấm mang thai!” Nhìn thấy lão gia tử, An Tử Thiên thậm chí hưng phấn tiến lên gắt gao ôm ông: “Con muốn làm ba!”

      Đương nhiên lão gia tử cũng kích động rơi nước mắt, chỉ bởi vì Bạch Thấm mang thai, ông sắp có chắt trai, mà còn bởi vì mười mấy năm qua cháu trai chưa bao giờ thân cận qua thế nhưng chủ động ôm ông!

      Dù sao, An gia là trải qua trận hoang mang rối loạn vì nghiên cứu cách dưỡng thai tốt cho Bạch Thấm. An Tử Thiên cùng lão gia tử bởi vì ý kiến bất hòa náo loạn vài lần, ngay cả An Tử Nguyệt cũng thường thường đến trộn lẫn chút.

      Bởi vì mang thai, An gia lại lần nữa náo nhiệt lên, lâu An gia mới hy vọng đón chào sinh mệnh mới.

      Chứng tự bế của An Tử Thiên cũng bởi vì khúc mắc được cởi bỏ cùng việc Bạch Thấm mang thai, tích cực phối hợp trị liệu, tình huống tiến triển rất tốt.

      Bảy tháng sau

      An Tử Thiên lại theo thường lệ cùng Bạch Thấm khám thai, bụng rất lớn, phỏng chừng qua mười ngày nửa tháng nữa vào viện chờ sinh.

      Từ buồng vệ sinh ra, Bạch Thấm ở cửa lại nhìn thấy An Tử Thiên. Hộ lý bên cạnh cũng kỳ quái : “Di, An tiên sinh bình thường phải đều là ở cửa chờ sao? Người đâu?”

      Bạch Thấm nhìn chung quanh bốn phía, tìm kiếm thân ảnh .

      “Cẩn thận chút, chú ý bậc thang.” Tiếng An Tử Thiên truyền ra từ góc cầu thang.

      Nữ hộ lý thông minh, vội vàng đỡ Bạch Thấm hướng bên kia đến.

      chưa được mấy bước liền thấy An Tử Thiên cẩn thận đỡ thai phụ bụng rất lớn chuẩn bị bước xuống lầu.

      Bụng thai phụ kia đại khái chín tháng, so với Bạch Thấm lớn hơn chút, phỏng chừng nhanh đến ngày dự sinh, lập tức sinh sản.

      An Tử Thiên dùng lực vừa phải đỡ lấy ta, thanh mềm : “Cẩn thận chút, từ từ đến, vội.”

      “An phu nhân, làm sao vậy?” Nữ hộ lý cảm giác được Bạch Thấm run run, vừa thấy Bạch Thấm biết khi nào đỏ hốc mắt.

      Nghe tiếng, An Tử Thiên ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt Bạch Thấm, hơi hơi sửng sốt sau liền ôn nhu cười.

      Đem thai phụ giao cho hộ lý xong, Bạch Thấm kích động cầm lấy cánh tay An Tử Thiên: “Tử Thiên, Tử Thiên...”

      “Ân, đứa ngốc, khóc cái gì.” An Tử Thiên ôn nhu lau hai dòng nước mắt của .

      khỏe, rốt cục tốt lắm!” Bạch Thấm nhào vào trong lòng co rúm bả vai.

      Dùng thời gian dài như vậy, rốt cục tốt lắm! Tử Thiên của rốt cục cùng những người khác có gì bất đồng, so với rất nhiều người còn xuất sắc hơn!

      “Đứa ngốc, đây đều là công lao của em! Em còn khóc, người khác cho là khi dễ em đâu!” Cằm cọ cọ đỉnh đầu , giọng An Tử Thiên vẫn như trước sủng nịch.

      cũng thực kích động, vừa mới rồi thai phụ kia mở miệng nhờ hỗ trợ, thế nhưng tia ý niệm cự tuyệt trong đầu, theo bản năng đỡ ta, mới phát chính mình rốt cục nguyện ý chủ động cùng người khác tiếp xúc. Đỡ từ lầu xuống, cũng có gì thích ứng cùng hờn giận, ngược lại bởi vì có thể giúp ấy mà cảm động cao hứng.

      Rốt cục tốt lắm a, rốt cục có thể giống người chồng bình thường, lâu về sau cũng người ba bình thường xuất sắc.

      Ánh mắt An Tử Thiên hướng về phía bụng cao ngất của Bạch Thấm, tràn đầy ôn nhu, khẽ vuốt lên.

      “Chúng ta về nhà !”

      “Tốt!”

      cẩn thận đỡ Bạch Thấm, An Tử Thiên cảm giác toàn thế giới giống như nắm ở trong tay, lưng đeo gánh nặng nhưng lại vui vẻ chịu đựng.

      “Trở về chúng ta liền gọi điện thoại cho ông nội cùng chị hai được ?”

      “Tốt, bất quá gọi, di động có phóng xạ.”

      “Tốt, em cùng cục cưng ở bên cạnh nghe. Bác sĩ hôm nay cục cưng thực hoạt bát, khẳng định thằng bé cũng là vì chuyện này mà cao hứng...”

      Ánh nắng buổi chiều ta chiếu vào hai người, làm cho chung quanh họ bao phủ màu vàng, da thịt non mịn rạng rỡ, hình thành bức tranh ấm áp.

      Thân ái, chúng ta cứ như vậy gắn bó mang theo con của chúng ta chậm rãi tiêu sái hết con đường hạnh phúc này......

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Đến nơi đây liền kết thúc, về kết cục miêu tả ta có ghi nhiều, là có vẻ vội vàng chút. Viết này nọ tối là mở đầu cùng kết cục , ta có đôi khi thực dong dài, nếu thực tinh tế viết xuống , sợ là cái kết cục làm ta viết ba chương , dong dài kết cục tốt lắm.

      Cứ như vậy , ta lần đầu tiên viết văn, có thể kiên trì đến kết thúc, đối với người luôn nhiệt tình vài ngày mà , lớn từng bước a ~~

      Cám ơn các vị cho tới nay duy trì, mặc kệ là có nhắn lại vẫn là vẫn lặn xuống nước, chỉ cần các ngươi luôn luôn tại nơi này xem văn ta, ta đều thực cảm kích.

      Thâm cúi đầu, cám ơn mọi người hơn hai tháng qua làm bạn cùng duy trì!
      Bebj91, Cobe, chun chun18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :