1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Quay Về Yêu Anh - Chi Hoãn (Full + ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1620thuy

      1620thuy Active Member

      Bài viết:
      92
      Được thích:
      151
      Chương 50:

      Chúng ta phải ở bên nhau, chúng ta phải ở bên nhau! Tại sao em muốn rời ? Thấm Thấm, vì sao em muốn rời ?


      phải cả đời đều được sao? tại, em cũng muốn vứt bỏ tôi sao? Bỏ tôi sao?


      được, được , được bỏ tôi!


      được....


      “ Tử Thiên, , em bỏ ,em làm sao bỏ đâu!” Bên tai vang lên thanh lo lắng của Bạch Thấm, cảm xúc ấm áp từ trán truyền đến.


      Em ràng rời , bây giờ tại sao lại an ủi tôi? Em gạt tôi sao?


      Gạt tôi!


      có, em có lừa , xin lỗi em nên nhất thời xúc động mà như vậy, xin lỗi!” Bạch Thấm lau mồ hôi lạnh trán An Tử Thiên ở trong mộng, trả lời tiếng thào của khi gặp ác mộng.


      tại em phải bên cạnh sao, có cảm giác được ? Tử Thiên, em ở bên cả đời, làm sao có thể đổi ý? cũng biết, Thấm Thấm chưa bao giờ dối!” Nhìn An Tử Thiên ngay cả khi hôn mê đều cảm thấy bất an, Bạch Thấm vừa hối hận lại đau lòng, thời điểm khi còn là hồn phách, bị buộc chặt giường bệnh, cũng ngừng lâm vào mộng như vậy, ngừng thào, gọi tên của .


      Thiếu chút nữa nước mắt liền trào ra, đem tay nắm chặt: “Tay chúng ta đều nắm chặt lại, nắm như vậy, Tử Thiên cảm nhận được , em ở ngay bên cạnh , nhanh tỉnh lại !” Thanh của mang theo tiếng nức nở, ba ngày, ngủ ba ngày mà chưa tỉnh lại còn gặp ác mộng. Bác sĩ thân thể việc gì, chính là muốn tỉnh lại.


      Cho nên, lúc này, chờ em gọi tỉnh lại sao?


      Ngày đó, sau thi rời khỏi An thị Bạch Thấm thất hồn lạc phách trở về trường. Sau khi khỏi cửa văn phòng An Tử Thiên, nháy mắt lòng của cảm thấy giống như mất nửa sức nặng.


      Ngây người trong phòng ngủ hẹp, có sô pha mềm mại thoải mái, cũng được nằm trong lồng ngực ấm áp của , ràng tất cả đều bình thường, nhưng lại cảm thấy thích hợp, tay chân biết để ở đâu.


      Hình như là buổi tối, bởi vì hai người Tô Thanh Thiển trở về mà căn phòng trở lên sáng ngời, ánh đèn chiếu vào làm mở mắt ra được, thanh của Lâm Thước Nhạc vang bên tai: “ Tiểu Thấm, nguyên lai cậu ở trong phòng ngủ! Chúng mình tìm cậu lâu, gọi bao nhiêu cuộc, điện thoại cậu đâu, tại sao cậu lại tắt máy?”


      Chờ thích ứng với ánh đèn trước mắt, Lâm Thước Nhạc muốn lấy túi tay của tìm điện thoại.


      hỏi tại sao ở chỗ này, Tô Thanh Thiến nghiêm túc nhìn Bạch Thấm, ngữ khí bất đồng với mọi ngày mang theo lo lắng: “Tiểu Thấm, tại An Tử Thiên trong bệnh viện. Mọi người tìm cậu lâu, gọi điên thoại cũng liên lạc được.”


      tại An Tử Thiên trong bệnh viện!


      Lời của Tô Thanh Thiển như tiếng sấm, trong đầu Bạch Thấm bỗng nổ vang, đánh thiếu chút nữa ngất , bắt chăt lấy tay bạn tốt, gấp giọng hỏi: “ Nằm viện? ấy ràng tốt tại sao lại nằm viện?”


      bên Lâm Thước Nhạc vừa mới tìm được điện thoại mở ra, mới ý thức được đây là việc quan trọng: “Tiểu Thấm, An Tử Thiên bị tai nạn xe. Nghe vì ra ngoài tìm cậu, ấy phát bệnh, vượt đèn đỏ, cuối cùng hôn mê đường.”


      Nhất thời sau lưng Bạch Thấm liền toát trận mồ hôi lạnh ướt sũng nước: “ Như thế nào rồi? Nghiêm trọng ? được mình phải tìm ấy.”


      Buông tay ra, chạy hướng ra bên ngoài, lại bị Tô Thanh Thiển giữ lại: “ Tiểu Thấm, cậu bình tĩnh chút, cậu cũng biết ấy nằm ở bệnh viện nào, cứ lao như vậy ra bên ngoài cũng làm gì được.....”


      “Mình bình tĩnh được, ấy gặp chuyện may mình làm sao bình tĩnh được. cho mình biết, ấy ở trong bệnh viện nào, cho mình biết.” Bạch Thấm đánh gãy lời của Tô Thanh Thiển, toàn thân run lên, nghĩ đến An Tử Thiên bị tai nạn bối dối muốn ngất .


      Cầm lấy tay Bạch Thấm, Tô Thanh Thiển liền chần chờ liền lôi kéo ra ngoài: “ Cậu cứ như vậy mình rất lo lắng, mình muốn hai người các cậu gặp chuyện may. Chúng mình đưa cậu , yên tâm, An Tử Thiên bị làm sao.”


      Khi đến bệnh viện nhìn thấy An Tử Thiên nằm giường bình an vô , người có vết thương nào, Bạch Thấm rốt cục thở nhõm hơi, thần kinh khẩn trương cực độ thả lỏng ra sau đó ngất .


      Làm cho mấy người bên cạnh lại phen luống cuống, sau khi bác sĩ kiểm tra có việc gì, chủ yếu là gần đây dinh dưỡng kém dẫn đến cơ thể suy yếu, hơn nữa thần kinh khẩn trương cực độ sau bỗng nhiên trầm tĩnh lại làm cho hôn mê, truyền dinh dưỡng sao.


      Khi tỉnh lại, An Tử Thiên còn hôn mê, ngày đầu tiên còn có thể kiên nhẫn chờ đợi, ngày hôm sau còn chưa tỉnh lại, cảm thấy kiềm chế được, nhịn được suy nghĩ miên man, thân thể ràng có ngoại thương, có phải bên trong nội tạng bị thương hay ? Mọi người mới có thể gạt mình xe dừng lại đúng lúc, ấy chỉ bị trầy da chút thôi.

      Tay chân bối dối cầm tay bác sĩ mãi buông, cuối cùng bác sĩ cùng mọi người luôn cam đoan An Tử Thiên khôg bị làm sao mới bán tín bán nghi buông tay bác sĩ ra, lần nữa canh giữ bên cạnh gường .


      tại gần hết ngày thứ ba, tại sao lại chưa tỉnh, mỗi ngày mình ràng đều ghé vào tai chuyên, gọi , bác sĩ phải trong tiềm thức có thể nghe thấy hay sao? Tại sao lại chưa tỉnh?


      “Tử Thiên, nếu sớm thức dậy, có lẽ nhìn thấy em nữa.” Ghé vào tai thấp giọng .


      lại dọa nó?” Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của An Tử Nguyệt vang lên.


      Ngẩng đầu đứng dậy, hướng An Tử Nguyệt cùng Lâm Mặc gật đầu bảo: “ Tôi nghĩ ấy nhanh tỉnh lại.”


      “ Cho nên cứ như vậy? Nó vì như vậy mới gặp chuyện may, Bạch Thấm phải cam đoan với tôi phải giải quyết tốt mâu thuẫn của hai người.” Vẫn là lo lắng em trai nằm ba ngày, An Tử Nguyệt đứng dậy bình tĩnh đối mặt với Bạch Thấm : “ chẳng lẽ còn ràng tính của nó sao? Còn có thể kiêu căng như vậy, có phải ngày nào đó thể cứu vãn được mới có thể an phận được hay .”


      Dù trong lòng áy náy, nhưng khi nghe thấy An Tử Nguyệt trách cứ như vậy Bạch Thấm nhịn được mà tức giận, còn thái độ cung kính ban đầu, thẳng tắp nhìn về phía An Tử Nguyệt: “ Tôi cam đoan giải quyết vấn đề tốt. Lần này sảy ra chuyện cũng có nguyên nhân phần là do tôi xúc động tùy hứng, tôi rất áy náy, Tử Thiên nằm ở đây tôi so với chị càng đau khổ hơn. Nhưng mà chị Tử Nguyệt cũng thể vì tính đặc thù của Tử Thiên liền lấy cớ làm cho tôi dung túng ấy thậm chí là những hành vi nguy hiểm mà ngăn cản. Như vậy làm cho ấy ngày càng sai thái quá. Tương lai chúng tôi sống với nhau cả đời, tôi phải sửa sai lầm của ấy, như vậy phải là trách nhiệm của tôi mà còn cả của ấy. Chuyện lần này là tôi nhất thời xúc động, nhưng chị Tử Nguyệt xin hãy yên tâm, loại chuyện như này nhất định có lần sau.” xong hơi hơi gật đầu, nhìn An Tử Nguyệt, chỉ chăm chú nhìn vào người ngủ giường bệnh.


      An Tử Nguyệt mắt lạnh nhìn chằm chằm vào Bạch Thấm vẻ mặt giận giữ, ngoài ý muốn của bình thường ở trước mặt Bạch Thấm cung kính như vậy hôm nay phạm sai lầm lớn như thế mà còn hợp tình hợp lý phản bác lại mình: “Hừ, cam đoan, tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng lại lần cam đoan?”


      Bạch Thấm cũng ngẩng đầu lên, mí mắt nhàng đảo qua nghịch ngợm nhìn xuống An Tử Thiên: “Chị chỉ có thể tin tôi.”


      .....” An Tử Nguyệt tức giận, lại bị Lâm Mặc đứng bên ngăn cản.


      “Được rồi, Tử Nguyệt, Bạch Thấm đúng đấy, ấy là người ở cùng Tử Thiên cả đời, em phải tin ấy hại Tử Thiên. Nhiều năm như vậy, ấy là người như thế nào, em còn biết sao?”


      An Tử Nguyệt giận trừng mắt Lâm Mặc cái, trong lòng lại bị thuyết phục, Bạch Thấm tuyệt đối hại Tử Thiên, tại, trước kia ấy kháng cự Tử Thiên như vậy luôn mồm hận nó nhưng cũng có ý niệm hại nó trong đầu. này, tuy rằng cố chấp, nhưng trong lòng hết thảy đều ràng.


      hề cái gì, hầm hừ ly khai, Lâm Mặc phía sau xin lỗi Bạch Thấm gật đầu liền đuổi theo.


      để ý đến động tĩnh bên ngoài, Bạch Thấm như trước chuyên chú nhìn khuôn mặt Tử Thiên, có dự cảm nhanh tỉnh lại.


      Hôm nay trong mộng ra những lời này, đều đáp lại, nghe thấy được và cũng đáp lại -- ý thức của dần thức tỉnh.


      Đây là chuyện tốt, nhàng xoa nắn gò má gầy yếu của , Bạch Thấm tràn đầy đau lòng: “ Tử Thiên, phải nhanh lên, em chờ tỉnh lại.”


      Động tĩnh nhàng của khóa cửa, lại có người vào.


      Là An lão gia, Bạch Thấm vội vàng đứng dậy, cung kính: “An gia gia.”


      An Xế Cảnh mặt chút thay đổi gật đầu, nhìn về phía An Tử Thiên, tuy rằng biết , nhưng vẫn hỏi: “ Tử Thiên còn ngủ?”


      Bạch Thấm gật gật đầu.


      Tuy rằng biết, nhưng mặt An lão gia vẫn mang biểu tình thất vọng.


      Thấy ông như vậy, Bạch Thấm vội vàng : “ Bất quá cháu cảm thấy Tử Thiên rất nhanh tỉnh, ấy hôm nay mơ khi mơ còn có thể trả lời lời của cháu với ấy. ấy ý thức được chút.”


      Tinh thần lão gia tử chấn động, vội vàng đến trước giường quan sát cháu trai: “ sao?”


      “Dạ.” Tuy rằng ánh mắt của lão gia tử đặt người An Tử Thiên, nhưng Bạch Thấm vẫn gật đầu mạnh cái.


      Khi An Tử Thiên gặp chuyện may, An lão gia chạy suốt đêm qua đây, mãi cho đến bây giờ.


      Mấy ngày nay, An lão gia luôn suy nghĩ, tâm trạng lo lắng làm cho khuôn mặt tiều tụy nhiều.


      Trong phòng bệnh im lặng chốc lát, An lão gia rốt cục đem ánh mắt nhìn về phía Bạch Thấm.


      “Bạch Thấm, chuyện lần này ông đều biết. Cháu bảy tuổi đến An gia, cho đến tại, cháu là người bên cạnh thân cận với An Tử Thiên nhất, có thể là người hiểu nó nhất. Tình huống của nó đặc thù, có thể làm số hành động quá khích, cháu......”


      “An gia gia, ông có phải trách cháu vì việc này mà trách An Tử Thiên, ông cảm thấy cháu là người tùy hứng, cảm thông cho người khác?” Bạch Thấm nghĩ An lão gia với An Tử Nguyệt giống nhau gặp chuyện gì cũng nghĩ là mình sai khi bao dung được Tử Thiên mà nghĩ đến việc phải sửa chữa sai lầm của , thu hồi thái độ tôn kính, lạnh lùng .


      An Xế Cảnh sửng sốt, thấy Bạch Thấm lạnh mặt nhìn về phía mình, thở dài tiếng động mở miệng : “Suy nghĩ của Tử Thiên khác người bình thường, Tiểu Thấm, cháu nếu có thể bao dung hãy bao dung chút. Nhưng khi đụng vào sai lầm nghiêm trọng, cháu sửa là đúng, nhưng là phương thức phải nhàng chút, cần xúc động quá.”


      Đây là thái độ nhiều năm qua An Xế Cảnh đối với Bạch Thấm mềm mại được lần. Cố gắng hai năm qua của Bạch Thấm, nhiệt tình đối với An Tử Thiên ông đều nhìn thấy chỉ là mà thôi, lần này An Tử Thiên làm quá, mà có thể tha cho nó, kiên trì bên cạnh như vậy, đả động An lão gia. Kỳ , chuyện An Tử Thiên làm ông cũng có biết chút, nhưng chung quy là cháu của mình, ông cũng cản trở, tại trong lòng đối với Tử Thấm cũng có chút áy náy.


      Ngoài ý muốn thấy thái độ của ông, Bạch Thấm ngây ngốc nhìn An lão gia vài giây sau mới phản ứng được, lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay, có chút kích động đáp: “An gia gia cháu , về sau có chuyện như này xảy ra. Mong ông yên tâm.”


      An lão gia gật đầu: “Cháu mới là người cùng Tử Thiên hết cuộc đời, ông hy vọng các cháu có thể mạnh khỏe cả đời.” xong im lặng nhìn Tử Thiên sau lập tức rời khỏi.


      “Đêm khuya, cháu cũng nghỉ , Tử Thiên nếu tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng của cháu như thế này chắc chắn đau lòng.”


      Tác giả: Cuộc sống giống như cưỡng bức, thể phản kháng mà chỉ có thể hưởng thụ. Đối với Bạch Thấm mà , An Tử Thiên giống như tội phạm cưỡng gian ôn nhu, mà lại là người được tên tội phạm này thương rất nhất.


      biết so sánh như vậy mọi người cảm thấy có đúng ?

      P/S: editor truyện này có việc bận nên mình edit từ chương 50 nha
      Sweet you, chun chun, Cobe30 others thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay quá cảm ơn editor
      1620thuy thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Hô hô mừng ed trở lại :yoyo55::yoyo55::yoyo14::yoyo14:
      sagile1620thuy thích bài này.

    4. 1620thuy

      1620thuy Active Member

      Bài viết:
      92
      Được thích:
      151
      Chương 51

      “Hôm nay có rất nhiều người đến xem , nếu tỉnh nhất định đem tất cả bọn họ đuổi ra, sau đó ôm em bọn họ thực ồn, em cũng thể ôm nhiều hơn.” Như mọi ngày, Bạch Thấm ở cạnh An Tử Thiên, cùng chuỵên ngừng.


      “Tiểu Nhạc cũng chỉ lúc này có thể quang minh chính đại mà nhìn , bình thường làm gì có cơ hội tốt như vậy đâu. Gần đây luôn ở bên giường rời, em đều nhịn được mà ghen tị, còn tỉnh tại em mà tức giận cũng có người dỗ dành.” Bạch Thấm giống như bà lão già vừa cầm khăn bông chà tay cho vừa ngừng cằn nhằn miên man.


      Bàn tay vốn bị đùa nghịch bỗng nhàng cử động, nắm lấy tay .


      Khăn rơi xuống đất, Bạch Thấm giống như bị định thân, ngơ ngác nhúc nhích, lời được nửa cũng dừng lại.


      dỗ em.” thanh quen thuộc vang lên trong phòng bệnh, mà lúc này nước mắt Bạch Thấm lại rơi xuống.


      cảm thấy mấy ngày nay nước mắt mình rơi so với kiếp trước cùng kiếp này còn nhiều hơn, khi nào chính mình thích khóc như vậy? Có phải bây giờ nước mắt rơi hết về sau rơi nữa?


      Nước mắt rơi lên mu bàn tay An Tử Thiên, ràng có sức nặng nhưng lại làm cho đau đến trong lòng, bối rối : “ Thấm Thấm, xin lỗi.”


      Lại nghĩ rằng vừa thốt ra những lời này lại làm cho người yên lặng rơi lệ xoay người khóc lớn tiếng chạy vào trong phòng nghỉ.


      Nguyên lai phải vì nghe em, cũng phải cảm thấy mệt mỏi muốn buông tay. Chỉ cần có thể giống như trước mở mắt ra, nhìn thấy người đầu tiên là em mới là điều quan trọng nhất. ra, điều em muốn chỉ là có thể bình an ở bên cạnh em, nhìn em hạnh phúc cười. Mặc kệ làm gì, em đều trách , đều có thể dễ dàng tha thứ cho , chỉ cần vĩnh viễn mạnh khỏe mà thôi.


      Trong nháy mắt Bạch Thấm mới hiểu được điều quan trọng nhất trong lòng mình rốt cuộc là cái gì.


      Bị người từ phía sau nhàng ôm lấy thắt lưng, trong nháy mắt Bạch Thấm cảm thấy khẩn trương. Cảm nhận được thân thể cứng ngắc, trong lòng An Tử Thiên cũng khẩn trương theo, thanh khàn khàn khô khốc run run: “ Thấm Thấm, biết sai rồi, sửa, tha thứ .....”


      chưa dứt lời, bị người trong lòng đưa miệng lên chặn lạ. Động tác của Bạch Thấm rất kịch liệt, dùng sức dây dưa An Tử Thiên, đôi tay quấn lên cổ cũng tự giác dùng sức.


      An Tử Thiên đắm chìm tại cái hôn bất ngờ này,ngốc lăng, thể kiềm chế được. Biết Bạch Thấm ôm cánh tay cứng ngắc của bị đau, mới trì độn phản ứng lại.


      Ôn nhu mà vội vàng đáp lại Bạch Thấm nôn nóng cắn cắn -- này thể là hôn được.


      Thân mật mà ôm nhau, mặt còn lây dính nước mắt chưa khô của , trong lòng cảm thấy đau đớn, mấy ngày nay mê man phản ứng, Thấm Thấm có bao nhiêu kích động cùng bất lực, cũng thể dựa vào ai được.


      “Thấm Thấm...” thanh khàn khàn vang lên đầu lưỡi, liều mạng quấn quýt lấy nhau, gắt gao như thấy nước giữa sa mạc.


      Hai người đều tự giác được mà dùng sức, tay ôm đối phương càng ngày càng chặt, dây dưa càng chặt, cuối cùng đổ hướng lên chiếc giường mềm mại.


      lâu sau, rốt cục cảm thấy mệt mỏi, hai người đều thở hổn hển nhìn đối phương, giống như muốn khắc sâu hình dáng người trong mắt, cả đời cũng thể quên được.


      Ngón tay mát lạnh khẽ vuốt đôi môi ấm áp, vì hôn mà sưng đỏ của , nhìn cặp mắt kia ướt sũng cùng với vẻ mặt bất an gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, làm cho An Tử Thiên lâm vào si mê, nếu phải vì mình mới tỉnh dậy thể lực thể chống đỡ nổi, dễ dàng buông tha cho tiểu nữ nhân chọc hỏa này như vậy. Tuy nhiên, nghỉ ngơi được chút, tại thể lực khôi phục được ít...


      Cho dù đến bây giờ, Bạch Thấm vẫn luôn gắt gao ôm lấy , giống như nếu buông tay lại mê man. vui vẻ, vui, vui đến.... lại muốn khóc, làm sao bây giờ?


      Hôn lên đôi mắt ướt át của , dễ dàng cảm thấy có chút ẩm ướt, An Tử Thiên giọng thở dài: “ Làm cho Thấm Thấm khóc, càng khó chịu.”


      có, do phòng độ ẩm quá cao.” Bạch Thấm giải thích lung tung, khi chuyện còn mang theo giọng mũi.


      Ôm , im lặng nhìn, đem ôm gắt gao trong lòng, mặt của kề sát vào ngực , quần áo thuần trắng, còn mang mùi khử trùng đặc trưng của bệnh viện, vóc dáng tiều tụy nép vào ngực Bạch Thấm cơ hồ tham lam hít lấy khí đầy hương khử trùng trong ngực . khẽ cọ cọ đỉnh đầu , ở nơi Bạch Thấm nhìn thấy, ánh mắt ôn nhu như nước trong đầm khiến cho cam tâm tình nguyện chết chìm trong đó tràn đầy tình ngọt ngào.


      “A! Bác sĩ. Em quên gọi bác sĩ.” Bạch Thấm im lặng bỗng nhiên đứng dậy kêu to. Đáng chết, thế nhưng quên gọi bác sĩ đến kiểm tra rồi! ảo não vỗ đầu của mình.


      Đứng dậy hướng bên ngoài chạy , lại bị An Tử Thiên giữ chặt chẽ lại thể nhúc nhích được: “Tử Thiên, buông ra trước , em gọi bác sĩ đến đây xem có vấn đề gì .” Bạch Thấm đành phải ra ý tưởng của mình, thuyết phục trước, khiến cho buông tay.


      được, tại sao em lại muốn đích thân ?” An Tử Thiên cố chấp , sau đó kéo ngồi lên đùi của mình.


      “Ở đây chỉ có hai người thôi, em chẳng lẽ ...” Bạch Thấm nhàng giãy dụa muốn đứng dậy, lại nhìn thấy tay An Tử Thiên hướng đến cái nút, lời được nửa liền im lặng.


      Vẻ mặt xấu hổ nhìn cái nút lóe ánh sáng hồng, Bạch Thấm...


      Bác sĩ kiểm tra có vấn đề gì, nhưng mà thân thể vẫn còn suy yếu, tâm trạng tốt nhất là phải vui vẻ, cố gắng đừng làm cho bệnh nhân chịu kích thích.


      Ý muốn của mọi người là nằm viện thêm hai ngày để quan sát, nhưng An Tử Thiên vừa tỉnh lại liền muốn ở lại bệnh viện ngốc thêm nữa. An đại nhân lên tiếng, có người nào dám phản đối đâu? Mọi người lại bận rộn chuẩn bị, cuối cùng cũng bình an về đến nhà.


      “Bạch Thấm lại đây chút.” Trong nhà, nhìn thấy tay hai người từ sau khi An Tử Thiên tỉnh lại vẫn luôn nắm chặt, An Tử Nguyệt biểu tình phức tạp, xoay người về phía ban công.


      An Tử Thiên nắm chặt tay Bạch Thấm, mi nhăn lại, nguyên bản còn khó chịu An Tử Nguyệt và An lão gia cùng vào nhà bọn họ, bây giờ còn muốn gọi Bạch Thấm qua, thực muốn.


      Cười cười trấn an với , hôn lên khuôn mặt, buông lỏng tay nắm tay ra: “Chị Tử Nguyệt tìm em nhất định là có việc quan trọng, em xem chút, có chuyện gì đâu.” kỳ cũng có chuyện gì có thể xảy ra.


      “Nhanh quay lại.” vẫn cau mày, bộ dạng tình nguyện lắm.


      “Biết rồi, chỉ là ra ban công thôi. được nghe lén nha, chừng là bí mật của phụ nữ bọn em đâu.”


      Thấy Bạch Thấm đến đây, An Tử Nguyệt nhìn rồi lại chuyển tầm mắt về phía khác, há miệng thở dốc lại ngậm lại được cái gì.


      cảm thấy kỳ quái: “ Chị Tử Nguyệt, chị tìm em có chuyện gì?”


      Tử Nguyệt đành phải chống lại tầm mắt của , chốc lát lại dời , biểu tình rối rắm: “Tôi.....”


      “Dạ?” Giờ phút này biểu của Bạch Thấm vô cùng kiên nhẫn, tùy ý An Tử Nguyệt ấp úng , cũng thúc giục.


      Cuối cùng An Tử Nguyệt hạ quyết tâm, bày ra biểu tình thấy chết sờn: “ xin lỗi, chị muốn giải thích chuyện lần trước ở bệnh viện, hôm đó thái độ của chị tốt.”


      chờ Bạch Thấm phản ứng, lại thêm: “Chị tin em, nhất định có thể làm cho Tử Thiên hạnh phúc, đúng ? Hai người bọn em nhất định tốt!” Tuy rằng câu là nghi vấn, nhưng giọng lại khẳng định lời .


      Bạch Thấm sửng sốt, như trước cau mày nhìn An Tử Nguyệt, nhưng trong lòng tràn đầy cảm động, đây phải là chị Tử Nguyệt bắt đầu mở lòng với mình rồi hay sao.


      “Chị Tử Nguyệt cần với em chuyện này nữa, ở bệnh viện em lần sau có chuyện như thế này nữa, chị Tử Nguyệt xin yên tâm, chỉ cần hai người chúng em ở cùng nhau, hạnh phúc.


      “Chị tin em.” Tựa hồ trong lòng suy nghĩ lâu cuối cùng An Tử Nguyệt trịnh trọng ra lời chân thành nhất.


      làm cho chị thất vọng.”Bạch Thấm cũng đồng dạng : “ Chị Tử Nguyệt cũng nên nhanh ở bên Lâm Mặc nha, hai người bên nhau nhất định hạnh phúc.”


      Câu kế tiếp thành công phá vỡ biểu tình nghiêm túc của An Tử Nguyệt, nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng, cũng trả lời Bạch Thấm xoay người dời như chạy.


      Bạch Thấm cười tủm tỉm ở phía sau nhìn An Tử Nguyệt , thấy phía sau tai hồng mảng, vụng trộm mỉm cười trong lòng.


      “A, sao lại đến đây?” chuẩn bị dời , thấy An Tử Thiên ở đây: “ Có phải nghe lén em với chị ấy chuyện?” trừng mắt nhìn cái.


      có, mặt chị ấy hình như đỏ.” xong còn hướng vào trong nhìn thoáng qua, muốn xác nhận chút xem mình có phải nhìn nhầm hay , đáng tiếc An Tử Nguyệt sớm thấy bóng dáng. mới thừa nhận mình có ý đồ nghe lén đâu.


      “Có sao? Chắc là chị ấy nghĩ đến Lâm Mặc .” mân miệng cười.


      Lâm Mặc, ta phải ở trong phòng hay sao? đáng ghét, bọn họ đều ở đây. hề hỏi tại sao mặt An Tử Nguyệt đỏ nữa, lôi kéo Bạch Thấm ra khỏi ban công: “Vào thôi, ở đây bẩn.” Ban công vài ngày quét dọn, ở đây toàn là bụi, ghét bỏ cau mày.


      Bạch Thấm chỉ nghĩ là bệnh sạch của An Tử Thiên lại tái phát, cũng gì ngoan ngoãn theo vào phòng.


      Sau khi tiễn An Tử Nguyệt và An lão gia về, mệt mỏi cả ngày hai người có tinh lực làm gì, ôm nhau mà ngủ, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.


      nhìn cái gì?” Hôm sau hai người đâu cả, ở trong nhà hưởng thụ chút ngọt ngào thế giới hai người khó mà có được. An Tử Thiên thấy Bạch Thấm nhìn máy tính ngốc, liền cũng nhìn theo.


      “Là ảnh chụp ở nước Pháp lần trước.” Bạch Thấm mỉm cười nhàng , lực chú ý dời , vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào ảnh chụp màn hình, xác thực mà là nhìn An Tử Thiên trong ảnh chụp.


      Cảnh hoàng hôn giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau -- bầu trời đỏ rực. Đám mây phân tán mỏng phía trời, ánh tà dương đem chúng nhuộm thành màu chanh hồng, mang theo chút ẩm ướt sau cơn mưa, những ngọn gió nhàng thổi qua, đám mây thong thả di chuyển, phân tán hoặc tụ lại chỗ. Giữa hành lang Derby Hashemi Klemm( Cầu Bir-Hakeim) có đôi tình nhân ôm nhau thân mật, người con kiễng mũi chân hôn lên khóe miệng chàng trai. Mà chàng trai cúi đầu xuống biểu tình thong dong, đôi mắt nồng đậm ôn nhu, chuyên chú nhìn người con trong lòng, giờ phút này toàn bộ thể xác và tinh thần đều đặt ở người người con ấy, đôi mắt từ từ nhắm lại, bỏ lỡ ánh mắt tràn ngập tình của người .


      Có lẽ, cũng bỏ lỡ.....


      Bạch Thấm ngơ ngác nhìn ảnh chụp, nhớ tới người phụ nữ Pháp quốc kia đẹp, ra là thế, ánh mắt ôn nhu toát ra tình nồng đậm của An Tử Thiên là lý do để động tâm , liên quan đến phong cảnh thay đổi, liên quan đến thời gian trôi , đơn giản chỉ là tình vĩnh hằng kia thôi.....

      P/S: Cảm ơn chị Hằng Lê và người bạn dấu tên sửa cho mình :th_41::Cheerleader::yoyo55:
      Last edited: 5/7/16
      Sweet you, chun chun, Cobe37 others thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      mình góp ý tí thôi: dối dắm -> rối rắm
      bạn edit mượt ghê
      hóng chương mới :yoyo26:
      đọc lèo quá :034: còn quá hay nữa chứ
      1620thuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :