1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Quay Về Yêu Anh - Chi Hoãn (Full + ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 35
      Edit: Tư Tư
      Beta: Hân Nhi


      Thấy An Tử Thiên đến, Bạch Thấm dừng lại động tác, nhìn tay mình: “ Sao vào đây? Đồ em còn chưa rửa xong đâu, lại ra đợi lát nữa em làm xong ngay đây, rửa sạch tay xong lập tức rửa rau." cười híp mắt tiếp tục chuẩn bị .

      Bên cạnh là nguyên liệu nấu ăn đều yên vị ở nơi nào đó chưa được xử lý, An Tử Thiên nhìn thoáng qua: "Em vẫn dưỡng da tay?"

      "Đúng vậy." bên vừa làm vừa , thanh thực sung sướng.

      "Em chưa rửa đồ ăn."

      "Đúng vậy, em phải rửa tay sạch mới có thể rửa rau. Hôm nay em giặt sạch đống lớn các thứ, tay trở nên khô ráp , nhiều đồ bẩn như vậy tay em bẩn đến mức nào, kem dưỡng có thể bảo dưỡng tay của em, chắc có thể sát trùng nữa, à, đúng rồi, em còn thêm chút giấm trắng ở bên trong, nhất định có thể sát khuẩn!" Lau khô tay, xoay người nhìn .

      " xem giờ tay em sạch rồi, em bắt đầu rửa rau đây, vì giữ cho nguyên liệu nấu ăn sạch, ít nhất em phải rửa trong nửa giờ, đây là tiêu chuẩn thấp nhất!"

      An Tử Thiên: "..."

      " nhìn em như vậy làm gì?"

      "Thấm Thấm, em chưa rửa thức ăn."

      "Em đây phải chuẩn bị rửa sạch sao!"

      "Em làm đến giờ."

      "Có phải cảm thấy em cố ý rửa rau ?" Bạch Thấm bỗng nhiên nghe ý tứ của An Tử Thiên.

      "... có "

      "Cái gì có, ràng là có! Cả ngày hôm nay em giặt sạch bao nhiêu thứ cũng phải biết, bây giờ có rửa đồ ăn nữa ? Em làm thế phải là vì muốn à, thích sạch như vậy, đương nhiên em cũng thể qua loa, giặt nhiều đồ như vậy tay em vừa bẩn vừa đau, tay bẩn rửa rau cuối cùng phải là rửa sạch sao, vì muốn ăn đến đồ ăn sạch , em chịu đau tay để tay tiêu độc, kết quả bây giờ còn như vậy! Hừ, chính tự rửa tự mình ăn , em hầu hạ nổi , An đại thiếu gia !" Ủy khuất, giận đùng đùng đẩy , muốn ra.

      An Tử Thiên nghĩ tới Bạch Thấm đột nhiên liền phát giận, vội vàng nắm tay .

      "Ai nha, đau!" Bạch Thấm nhíu mặt.

      Nghe được kêu đau An Tử Thiên vội vàng thả lỏng tay, vừa thấy, quả nhiên tay đỏ lên rồi, làm lại đau lòng.

      Bạch Thấm tránh ra khỏi : "Đừng xoa nữa, còn phải là bởi vì hôm nay muốn em giặt nhiều đồ như vậy, giặt rửa đến tay của em đều sưng lên, bị thương rồi." Có thể đau sao? Bạch Thấm vốn chính là tiểu thư trời sinh, căn bản rất ít làm việc nhà, sau khi sống lại ở cùng chỗ với An Tử Thiên mới bắt đầu làm chút việc nhà, đôi tay bé trắng noãn vì bỗng nhiên phát tác tính thích sạch nghiêm trọng mà chịu nhiều đau khổ. cái rèm cửa sổ kia , hàng tháng đều phải giặt lần, còn phải dùng tay giặt, mỗi lần giặt xong rèm cửa sổ, tay sưng lên đến vài phần!

      Cho nên quyết định vì đôi tay bé đáng thương của mình nhất định phải xóa bệnh thích sạch quá mức của An Tử Thiên!

      Thấy Bạch Thấm vui, còn là bởi vì , An Tử Thiên áy náy, cũng có quản đến nguyên liệu nấu ăn bên: "Thấm Thấm "

      "Đừng gọi em, em mệt mỏi, ngủ trước, tự mình ăn !" về hướng phòng

      Mới nằm lên giường cái , An Tử Thiên liền vào theo, do dự tới trước giường: "Thấm Thấm "

      Bạch Thấm quay đầu để ý tới nữa.

      "Thấm Thấm, tay em còn ướt chưa lau, lau giúp em." xong nắm tay Bạch Thấm, lại bị Bạch Thấm hất ra, giấu tay vào trong chăn.

      ...

      "Thấm Thấm" trầm mặc hồi, An Tử Thiên thận trọng kêu.

      " ngủ" ở trong chăn rầu rĩ .

      "Thực xin lỗi."

      Vốn dĩ đệm chăn an tĩnh rốt cục có động tĩnh, Bạch Thấm đem đầu trùm kín trong chăn đưa ra ngoài, mặt còn mang theo vẻ tức giận : "Biết lỗi rồi?"

      " Ừ"

      "Vậy , sai thế nào ?"

      " nên hiểu lầm em."

      "Còn gì nữa ?"

      "... nên để em giặt nhiều đồ như vậy."

      "Về sau còn có thể tái phạm hay ?"

      " "



      Nhìn An Tử Thiên hơi ủy khuất, Bạch Thấm ở trong lòng cười trộm, em mà trị được còn ai có thể trị đây !



      "Về sau còn như vậy, phải giặt đống lớn đồ gì đó cần thiết?" Còn hứa mà, phải giặt tay đó, năm ngày ba bữa làm lần tay rất đau đó!

      "..."

      Thấy An Tử Thiên đáp, làm bộ lại muốn lùi về trong chăn.

      " " An Tử Thiên vội vàng hứa hẹn, .

      Thế này còn tạm được, Bạch Thấm trong lòng cười to, mặt lại chỉ gợi lên chút mỉm cười, dựa vào vai An Tử Thiên: "Tử Thiên, đừng trách em bướng bình, đây phải là thói quen tốt, em phải sửa đổi cho ."

      " Ừ" An Tử Thiên ôm hông của , hôn cái.

      Hai người lẳng lặng trong chốc lát, "Soạt..." Bạch Thấm quẫn bách đỏ mặt, ngẩng đầu: "Em đói bụng, bụng cũng kêu rồi !"

      An Tử Thiên khẽ búng lên cái trán , tâm tình vui vẻ làm cơm.

      Từ đó về sau, bệnh thích sạch quá mức của An Tử quả nhiên cải thiện rất nhiều, tuy rằng vẫn như cũ mất nhưng là bảo trì ở trong phạm vi Bạch Thấm chịu được.

      "Thanh Thiển, cậu nàng Tiểu Thấm này đúng là lương tâm, cầu hôn đấy, An Tử Thiên đặc biệt thiết kế màn cầu hôn lãng mạn đó, thế mà cho chúng ta biết! Ngày hôm sau tớ nghe thấy báo đài đưa tin mới biết!" Lâm Thước Nhạc miệng ngậm miếng kem lớn mơ hồ hướng Tô Thanh Thiển cáo trạng.

      Tô Thanh Thiển: "Cầu hôn? An Tử Thiên? Lãng mạn? Kinh hỉ?" Mấy cái từ này tách ra đều có gì, ghép vào với nhau vì sao lại cảm thấy chân thực như vậy nhỉ? Tuy rằng lúc nghỉ hè ở nhà cũng có nghe thấy chút, nhưng vẫn cảm thấy có chút thể tin.

      "Đúng vậy đúng vậy, kiện kinh thiên động địa như vậy, thế mà Bạch Thấm bảo tớ đến xem!" Tuy rằng cách khoảng thời gian rồi nhưng Lâm Thước Nhạc vẫn oán niệm mãnh liệt như cũ.

      Bạch Thấm có chút vô lực đỡ trán, ngay cả vẻ mặt Tô Thanh Thiển cũng đầy tò mò: "Cậu ăn ít kem chút. phải tớ đem băng ghi hình toàn cảnh nét nhất đưa cho cậu sao? Còn tự mình kể lại tình hình ngày đó nữa. Mà vậy thôi tớ cũng bất ngờ mà, đâu có biết trước đâu mà gọi cậu đến xem chứ!" đầu thu rồi, nha đầu này còn ăn đồ lạnh nhiều như vậy, có bản lĩnh lần sau khi dì cả* tới hỏi thăm đừng có kêu thê lương như vậy. (Dì cả chính là ngày mà mỗi tháng con đều có đó, hẳn là cả nhà đều hiểu ha ^ ^)

      Toàn bộ quá trình cầu hôn đều được ghi lại, đầy đủ hết các góc, cuối cùng đem cắt nối biên tập thành phim ngắn. Đó cũng là do An Tử Thiên tìm được biện pháp ở mạng, là lưu lại để về sau có thể có đoạn kỉ niệm lãng mạn.

      "Tớ muốn xem!" Tô Thanh Thiển vội vàng , mặc dù lúc ở nhà có xem qua ít tin tức và video nhưng tóm lại vẫn là cắt cắt ghép ghép, đầy đủ.

      "Hắc hắc, để tớ, để tớ! Bọn mình cùng nhau xem, tớ cho cậu biết nhé, lúc đó An Tử Thiên đại nhân phải là quá đẹp trai luôn, là mị lực bắn ra bốn phía đó!" Lâm Thước Nhạc vẻ mặt say mê lấy ra máy tính mang theo trong balo.

      "Di, Trình Việt Vũ?" Nhìn qua chút, Tô Thanh Thiển chợt phát thân ảnh Trình Việt Vũ ở góc khuất trong clip.

      " Ủa vậy hả? Sao tớ phát ?" Lâm Thước Nhạc trợn to hai mắt tìm khắp nơi.

      "Người này." Tô Thanh Thiển chỉ chỉ màn hình.

      "Ừ, đúng là ta này, Trình Việt Vũ sao lại ở trong clip?" Lâm Thước Nhạc nghi ngờ, nghiêng đầu: "Nga, đúng rồi, Trình Việt Vũ nghỉ hè bọn mình ở thành phố W, lúc sinh nhật Tiểu Thấm còn tặng quà cậu ấy, là khuyên tai Tiffany đặt làm riêng, độc nhất vô nhị, rất được, giá trị xa xỉ nga! ta từng là thực tập ở cơ sở An thị, tiểu Thấm, có phải hay ? Tiểu Thấm, Tiểu Thấm..." Vươn tay ở trước mắt Bạch Thấm quơ quơ hồi lâu mới gọi được suy nghĩ của ấy quay về.

      "Ừ ? A, đúng vậy, ấy ở thực tập An thị, là được giáo sư Lê sắp xếp, là giúp ích cho luận văn nghiên cứu của ấy." Bạch Thấm phục hồi tinh thần lại, đáp.

      "Tiểu Thấm, cậu nghĩ gì vậy? Mất hồn như vậy!" Lâm Thước Nhạc

      " có gì, chỉ là ngây ngẩn chút thôi."

      Tô Thanh Thiển nhìn chăm chú Trình Việt Vũ màn hình, ánh mắt ta nhìn về phía Bạch Thấm, lại liếc sang Bạch Thấm cùng Lâm Thước Nhạc chuyện như nghĩ tới cái gì.

      Kỳ vừa rồi Bạch Thấm suy nghĩ đến chuyện buổi sáng giáo sư Lê với , Trình Việt Vũ bởi vì biểu tốt trong kỳ nghỉ hè thực tập ở An thị, nên được công ty An thị tán thành, đồng nghĩa với việc được cấp giấy chứng nhận thực tập.

      Giáo sư Lê lấy năng lực biểu của Trình Việt Vũ nhất định kém, học sinh của mình chẳng lẽ ông còn ràng sao, nhất định là thời điểm thực tập thái độ của ta đủ nghiêm túc, nghĩ rằng ở cơ sở có thể bông đùa bỡn cợt.

      Vì thế, giáo sư Lê còn đem ta mắng cẩu huyết lâm đầu.

      Theo hiểu biết của Bạch Thấm về Trình Việt Vũ, có đôi ta mặc dù cười đùa hí hửng đứng đắn, nhưng mà tuyệt đối bởi vì giao cho ta việc đơn giản mà coi thường , chỉ cần là chính , thái độ của ta đều là nghiêm cẩn.

      Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?

      Bạch Thấm nghĩ mãi cũng ra, vẫn là lần tới gặp ta hỏi chút .

      Chuông điện thoại di động vang lên, Bạch Thấm vừa cầm lên thấy là Trình Việt Vũ. A, đúng là vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

      " Chào , Trình Việt Vũ."

      " Ừ, Bạch Thấm, buổi chiều em có giờ học ?"

      "Có việc gì sao?"

      " Ừ, chỗ số việc, nếu em bận rộn tới đây giúp chút ." Trình Việt Vũ ở đầu bên kia điện thoại nhìn đống lớn tư liệu trước mắt liền đau đầu.

      " Được, buổi chiều em có chuyện quan trọng gì, ngại đợi lâu chứ ?" Bạch Thấm đồng ý .

      "Được, em đến đây nhanh chút . cúp máy trước!"

      nhiều thêm câu vô nghĩa, cuộc gọi bị Trình Việt Vũ nhanh chóng cắt đứt. Bạch Thấm nhìn di động, lưu loát chấm dứt trò chuyện như vậy đúng là hiếm thấy, chính vẫn có chút thích ứng, khỏi có chút buồn cười. Xem ra ta bề bộn nhiều việc, vẫn nên đến nhanh chút .

      "Trình Việt Vũ tìm cậu?" Lâm Thước Nhạc lại xúc miếng kem lớn cho vào miệng

      " Ừ, ta bên kia có số việc người làm xong, gọi tớ tới giúp chút." Bạch Thấm đáp.

      " phải tối nay cùng nhau dạo phố sao?" Lâm Thước Nhạc có chút muốn.

      sắp xếp lại túi xách, Bạch Thấm nghe vậy khẽ nắm khuôn mặt Lâm Thước Nhạc: "Cục cưng, tớ cùng cậu dạo phố ba giờ rồi, nhìn kết quả trước mắt này ít nhất cậu cũng còn muốn dạo ba giờ, dù tớ có muốn tiếp tục cùng cậu dạo chăng nữa cũng mệt chết đó, lịch trình cực khổ kế tiếp liền giao cho Tô Thanh Thiển thôi. Tớ vốn là tính nghỉ ngơi chút rồi chuồn , tại vừa đúng lúc."

      Cũng để ý ánh mắt bạn tốt nhìn mình có bao nhiêu ai oán, Bạch Thấm cầm túi xách đứng dậy, chào Tô Thanh Thiển: "Cực khổ đồng chí rồi, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng!"

      Tô Thanh Thiển liếc cái: " đường cẩn thận."

      Lâm Thước Nhạc nhìn theo Bạch Thấm rời , ghé vào bàn kêu rên: "A... Mỗi lần dạo phố phải cậu nửa đường chuồn , là Tiểu Thấm có việc rời ! Các cậu rất tri kỉ!"

      Tô Thanh Thiển tiếp tục bình tĩnh xem clip An Tử Thiên cầu hôn: "Mỗi lần cậu dạo phố đều phải dạo đến 5-6 giờ, lại còn đổi khu mua sắm có tư cách những lời này!" thèm liếc mắt nhìn nàng nào đó ai oán.

      À, khoan hãy , An Tử Thiên là quá đẹp trai! Nhìn bạn tốt nghẹn ngào hạnh phúc, luôn luôn lạnh lùng cũng yên lặng chúc phúc hai người ở trong lòng, hy vọng bọn họ mãi luôn như vậy.
      Yoororo, Sweet you, Suuuly36 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 36
      Edit: Tư Tư
      Beta: Hân Nhi




      Bạch Thấm vừa đến liền thấy tóc Trình Việt Vũ bị vò thành tổ quạ, tò mò hỏi: "Sao có thể bận rộn đến như vậy?"



      "Em đến rồi à . Ừ, từ khi bắt đầu khai giảng cũng khá nhiều việc, vốn chút việc ấy cũng bình thường, nhưng mà chút chuẩn bị cũng có, ai..." Vốn Trình Việt Vũ gõ bàn phím lách cách, nghe thấy Bạch Thấm ngẩng đầu nhìn chút, sau đó lại cúi đầu chăm chú nhìn màn hình đánh chữ .



      Bạch Thấm thấy trong mắt ta có lên tơ máu: "Tối hôm qua thức đêm ?"



      Ngón tay Trình Việt Vũ gõ chữ cũng hề ngừng lại chút nào, cười khổ : " tại cũng chẳng có thời gian rỗi rãnh làm chuyện khác! Đêm qua tra tài liệu này nọ đến khuya." Hiển nhiên ta là nhớ tới nghỉ hè khi bị Bạch Thấm nhạo báng lần đó.



      Đây cũng phải chỉ thức khuya mà đến mức này được. Nhưng Bạch Thấm cũng hỏi nhiều, ngồi xuống đối diện , mở máy tính trước mặt: "Dù bận rộn nữa vẫn cần chú ý nghỉ ngơi ! Cần em làm những gì?"



      Trình Việt Vũ lúc này mới lộ ra chút tươi cười: "Cám ơn, em cầm những tư liệu bên kia tới, giúp tìm ra nội dung số liệu có liên quan đến đề tài này, sau đó sửa sang lại." ta chỉ hộp đựng tài liệu cao ngất sau lưng Bạch Thấm, sau đó đưa tờ giấy có ghi đề tài cho .



      Bạch Thấm vừa cầm lấy nhận ra: "Đây phải là đề tài nghiên cứu lúc nghỉ hè thực tập à, sao thời điểm thực tập lấy số liệu của công ty?"



      Động tác gõ chữ của Trình Việt Vũ ngừng lại: " Ừ, nhưng dù sao thời gian thực tập ngắn nên có rất nhiều nội dung, số liệu hoàn chỉnh. Hơn nữa độ chân cao, cho nên vẫn là thu thập nhiều tư liệu càng có sức thuyết phục."



      Bạch Thấm có động tác, biểu tình ràng nghiêm túc hơn rất nhiều: "Trình Việt Vũ, sao lại thế này?"



      "Sao lại thế này cái gì? Thấy nhiều tư liệu như vậy nên muốn giúp nữa hả ?" Trình Việt Vũ nở nụ cười.



      "Nếu chỉ là bổ sung tư liệu thôi căn bản đến mức này. Nhìn bây giờ ràng phải tình trạng vội vàng đơn giản như vậy!" Thấy Trình Việt Vũ né tránh vấn đề mình đưa ra, Bạch Thấm trực tiếp tiến hành ép hỏi.



      "..." Trình Việt Vũ gì, tầm mắt lại trở về màn hình máy tính.



      Trong phòng làm việc im lặng khoảng 3 phút.



      "Chịu thua em rồi, cho em biết là được chứ gì, đừng có nhìn như thế." Trình Việt Vũ cuối cùng chống lại được ánh mắt của Bạch Thấm, phá vỡ trầm mặc.



      Đó là đương nhiên, so chuyện trầm mặc này Bạch Thấm có lẽ sánh bằng An Tử Thiên, nhưng tuyệt đối có thể đánh bại Trình Việt Vũ, mấy chục năm cũng phải là luyện .



      "Nghỉ hè đúng là ở An thị thực tập, nhưng mãi cho đến lúc kết thúc thực tập vẫn được An thị chấp nhận, từ chối xác nhận kết quả thực tập cho . được bọn họ xác nhận nên tất cả tư liệu có liên quan của An thị thể tùy tiện sử dụng. Dù xin phép bọn họ mấy lần rồi nhưng vẫn bị từ chối. Tất cả tư liệu nghiên cứu cần cho đề tài đều phải tự mình tìm tòi. Gần đây giáo sư Lê còn muốn nhân lần thực tập này đến đó học tập, trải nghiệm thực tế để lấy căn cứ viết ra bài luận văn chuyên nghiệp, là đến lúc đó tham gia trận đấu cấp quốc gia." Trình Việt Vũ mệt mỏi xoa huyệt thái dương, thở dài cái.



      " được xác nhận? Vì sao?" có khả năng giống như lời giáo sư Lê , thái độ ta đủ nghiêm túc tạo thành chứ!



      " cũng biết." Trình Việt Vũ thực bất đắc dĩ, có lẽ là trong lúc vô tình đắc tội người nào đó, nhưng cũng thể suy đoán này với Bạch Thấm .



      "Nếu quả là như vậy, vậy luận văn tiến sĩ của và đề tài nghiên này tiến hành song song à?"



      "Đúng vậy, cho nên gần đây rất bận. Nếu có chuẩn bị tốt rồi, nhưng mà chút chuẩn bị cũng có nên giờ mới chật vật như vậy." Trình Việt Vũ cười khổ, phát gần đây càng ngày càng thích cười khổ.



      Bạch Thấm trầm mặc, gì, yên lặng suy nghĩ gì đó.



      "Được rồi, bắt đầu làm việc! Em có giúp hay a, có thể rất mệt mỏi, lượng công việc khá lớn mà có tiền lương đâu đấy!" hít sâu hơi dài, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình.



      Bạch Thấm nhìn Trình Việt Vũ mệt mỏi nhưng vẫn tươi cười, xoay người hộp hồ sơ bàn phía sau mở ra, ôm ra ngoài xấp tư liệu dày, gì vùi đầu bắt đầu nghiêm túc lật tìm.



      Trình Việt Vũ thấy như thế, gì mà cúi đầu làm việc, nhìn chằm chằm, ánh mắt càng ngày càng sâu, suy nghĩ càng bay càng xa, biết nghĩ chuyện gì.



      "Còn làm việc ? Có thời gian nhìn em chăm chú thế xem ra cũng bận lắm đâu nhỉ!" Bạch Thấm ngẩng đầu, giọng nặng vang lên trong phòng làm việc.





      Suy nghĩ bị gọi quay về, Trình Việt Vũ cười cười, cúi đầu lại bắt đầu gõ bàn phím.



      Văn phòng im lặng, chỉ nghe tiếng gõ bàn phím lạch cạch và trang giấy lật giở, thời gian lặng lẽ trôi qua trong tĩnh lặng này.



      "Nothing 's gonna change my love for you" tiếng chuông dễ nghe bỗng nhiên vang lên khiến hai người đều dừng động tác lại.



      Bạch Thấm cầm túi xách, lấy điện thoại ra, vô tình gặp phải ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Trình Việt Vũ đối diện nhìn sang, cười ngại ngùng.



      Từ sau ngày đó An Tử Thiên cầu hôn, Bạch Thấm liền thích bài hát dễ nghe này, thế là cài đặt nhạc chuông cuộc gọi của An Tử Thiên thành như thế, hơn nữa còn là An Tử Thiên tự mình hát.



      "Tử Thiên."



      "Thấm Thấm, sáu giờ rồi." Em còn chưa về nhà.



      "Nha, em quên mất cả thời gian !" Bạch Thấm kinh hô, thời gian trôi qua nhanh như vậy, sáu giờ rồi?



      "Em ở đâu?" tay An Tử Thiên cầm mấy bức ảnh Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc cùng nhau dạo phố, Bạch Thấm mình rời trước trở lại trường học, còn có Bạch Thấm vào phòng làm việc ngày thường Trình Việt Vũ làm. ở bên trong đó vẫn ngốc đến bây giờ còn ra, bức ảnh bị nắm chặt đến biến dạng.



      "Em ở trường học, Trình Việt Vũ, chính là học trưởng lần trước đó, em giúp ấy sửa sang lại ít tư liệu." Bạch Thấm nghĩ đến sinh nhật mình vào kỳ nghỉ hè, thấy thái độ An Tử Thiên như vậy vô hình có chút chột dạ.



      "... Khi nào trở về?" Bức ảnh bị vò thành cục, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh.



      "Có thể phải đến tối mới trở về, em vẫn còn việc chưa làm xong." Bạch Thấm nhìn nhìn đống hồ sơ trong tay, do dự : " cần chờ em, chính mình ăn cơm chiều trước ."



      "Nhanh chút trở về." thêm gì, giọng buồn bực.



      Nghe tiếng tút… tút của di động, Bạch Thấm nhíu nhíu mày, tức giận sao, ở nhà chờ đợi quá lâu à ? ảo não vỗ vỗ đầu mình.



      "Nếu em về trước , việc còn lại cũng nhiều có thể tự xử lý được." Trình Việt Vũ mỉm cười nhìn về phía Bạch Thấm vỗ vỗ đầu mình.



      " có việc gì, là em quên mất gọi điện thoại về , cũng còn lại ít thôi, em cố gắng nhanh hơn chút xíu là có thể làm xong rồi." Bạch Thấm thu hồi suy nghĩ, cự tuyệt Trình Việt Vũ đề nghị lại cúi đầu lật ra trang giấy.



      Thấy cúi đầu, biểu tình Trình Việt Vũ hề thoải mái, ánh mắt thầm tối lại, nhăn mày. ta hiểu được tại sao lúc nghe thấy cái tiếng chuông kia bắt đầu vang lên vốn dĩ tâm tình rất tốt liền bỗng nhiên trở nên kém .



      Bạch Thấm quả nhiên rất nhanh làm xong, chỉ tốn nửa giờ.



      Trình Việt Vũ kinh ngạc nhìn chỗ văn kiện xử lý kia: "Nhanh như vậy?"



      Nhìn Trình Việt Vũ kinh ngạc như vậy, Bạch Thấm cười: "Yên tâm , em tuyệt đối ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, cam đoan chất lượng đấy!"



      Trình Việt Vũ có chút xấu hổ, mặc dù biết cũng chỉ vui đùa: " có ý tứ này."



      Bạch Thấm gì, rất nhanh thu dọn xong, quay ra chào tạm biệt: "Em trước đây, tạm biệt!"



      "Tạm biệt!" đứng dậy, Trình Việt Vũ cứ ngồi như vậy nhìn theo bóng rời .



      tới cửa, Bạch Thấm bỗng nhiên dừng lại, xoay người: "Đừng có gấp, từ từ xong, thân thể quan trọng nhất, đêm nay nghỉ ngơi cho khỏe !"



      Trình Việt Vũ cười: " biết, cám ơn!"



      Đây đại khái là nụ cười sáng sủa nhất hôm nay của ta , dù cũng biết nguyên nhân sao lại nghĩ thế. Thẳng đến lúc Bạch Thấm rời khỏi lâu, ta mới thu hồi ánh mắt ngẩn người, tâm tình lại hơi xuống.



      Tại sao lại như vậy? Trình Việt Vũ muốn tự hỏi nữa.



      "Tử Thiên?" Vừa đến cổng trường liền thấy chiếc xe quen thuộc đậu ở chỗ này. Mở cửa xe vào, An Tử Thiên ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sau, nhìn thấy Bạch Thấm lộ ra nụ cười tươi rói.



      Bạch Thấm có chút kinh hỉ, vui vẻ, rất vui, bởi vì Tử Thiên của đến tận cổng trường chờ, giống như người vợ săn sóc đón chồng tan tầm trở về nhà vậy. Vừa lên xe liền nhào vào ngực : "Sao lại tới đây?"



      "Đón em" vội vàng ôm hông của để trượt xuống.



      "Ha ha, sao lại nghĩ đến việc đón em thế?" Em đương nhiên biết là tới đón em mà.



      " nghĩ nếu như tới đón em về nhà sớm hơn."



      Chui vào trong lòng , muốn khoảng cách giữa hai người gần hơn chút nữa: "Đồ ngốc!" cho em biết là tới đón làm sao em biết được ở nơi này chờ em chứ!



      An Tử Thiên , cằm chà vào đỉnh đầu .



      " ăn cơm chưa?" Bạch Thấm bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề này



      "Chưa "



      " phải bảo đừng chờ em mà cứ ăn trước sao, có đói bụng ?"



      " đói bụng, đồ ăn nóng ở nhà làm tốt rồi." Sao có thể đợi em chứ, em ở nhà, làm sao có thể đợi em trở về?



      "Chúng ta về nhà ăn cơm thôi, đói bụng nhưng em đói đấy!" Bạch Thấm nở nụ cười, còn có ai có thể săn sóc hơn so với người đàn ông trước mắt này được?



      "Ừ "



      "Đêm nay em rửa bát!" Nhanh chóng hôn cái môi .



      "Ừ "



      Xe vững vàng chạy chở hai người đường lái về phía nhà trọ.



      " Alo, chị Tử Nguyệt." Bạch Thấm nghe tiếng nước trong phòng tắm, đến ban công gọi điện thoại cho An Tử Nguyệt.



      "Bạch Thấm, có chuyện gì à?"



      "Có việc em muốn nhờ chị giúp em tìm hiểu chút."



      " "



      "Em có học trưởng tên Trình Việt Vũ, ấy thực tập hè ở cơ sở công ty, làm nhân viên của bộ phận. Lúc kết thúc nghỉ hè, công ty đồng ý năng lực công tác của ấy, đóng dấu xác nhận thực tập. Em hiểu chút về vị học trưởng này, năng lực của ta lẫn thái độ đều có vẻ xuất sắc, hẳn là thể nào vì năng lực làm việc mà xảy ra vấn đề được. Em muốn nhờ chị giúp em nhìn xem, có phải ta đắc tội với vị nào đó trong cơ sở chỗ ta thực tập hay mà có kết quả như thế."



      "Bình thường thực tập được công ty chấp nhận đều là vì nguyên nhân năng lực làm việc đủ, nếu công ty cũng chẳng gây khó dễ cho nhân viên thực tập, em nên bởi vì quen biết mà sinh ra phán đoán sai lầm!" An Tử Nguyệt nhanh chóng đáp, trực tiếp vì công ty đính chính.



      "Em biết công ty sai, nhưng cũng loại trừ khả năng nhân viên quản lý bậc trung nào đó đủ công chính thôi. Đàn này của em là học lên tiến sĩ, sắp tốt nghiệp rồi, bởi vì phải chuẩn bị tài liệu luận văn mới đến An thị thực tập, cho nên báo cáo thực tập lần này với ấy mà rất quan trọng. Năng lực của ta cơ bản là thành vấn đề. Chị Tử Nguyệt, chị giúp em tìm hiểu thêm chút thôi!" Bạch Thấm thậm chí bắt đầu nũng nịu. tìm An Tử Thiên nhờ tìm hiểu chuyện này. Theo trực giác, cảm thấy An Tử Thiên thích Trình Việt Vũ cho lắm, lần trước ta tặng quà sinh nhật cho , từ phản ứng của An Tử Thiên liền nhìn ra được, vì để tránh cho hai người sinh ra mâu thuẫn cần thiết, vẫn nên tìm An Tử Nguyệt thôi.



      " Được, hai ngày nữa chị cho em câu trả lời thuyết phục." An Tử Nguyệt trầm mặc chút, rồi đáp ứng Bạch Thấm. hỏi vì sao bé này tìm An Tử Thiên, bởi vì biết tính tình em trai mình, cũng biết tính cách của Bạch Thấm. Huống hồ Bạch Thấm bình thường rất ít tìm nhờ hỗ trợ, gây ra phiền toái gì giúp chút cũng sao, dù sao về sau đều là người nhà.



      "Cám ơn chị Tử Nguyệt, em quấy rầy chị nghỉ ngơi nữa, chị ngủ ngon nhé!" Bạch Thấm ngoan ngoãn , ở trước mặt An Tử Nguyệt luôn là dáng vẻ em ngoan. Đại khái là lần đầu tiên gặp mặt chị ấy lạnh như băng gây ấn tượng quá sâu đối với , làm cho cho dù là sống lại rồi nhưng đối với An Tử Nguyệt vẫn dám quá mức làm càn như trước.



      "Ngủ ngon."
      Sweet you, Suuuly, Thanh Ngọc 150235 others thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      A Tử Thiên ghen là kinh khủng thế đấy, bá đạo mà, thks ed

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 37
      Edit: Tư Tư
      Beta: Hân nhi​

      "Thấm Thấm, chúng ta du lịch ." An Tử Thiên tắm rửa xong, ra ôm lấy Bạch Thấm giường, bỗng nhiên mở miệng .

      " Dạ?" chơi game máy tính, Bạch Thấm bất ngờ ngẩng đầu: "Du lịch, sao bỗng nhiên lại muốn du lịch?"

      "... Thực buồn bực" nghiêm túc suy nghĩ lâu, lý do tại sao phải du lịch, rốt cục An Tử Thiên nghĩ ra đáp án này.

      " muốn cuộc sống cùng em như vậy rất buồn chán, có lạc thú gì sao?" Ai nha, củ cải thiếu chút nữa bị quái vật cắn cái, đáng giận, quái này chạy nhanh như vậy làm gì a!

      " phải, công việc công ty thực nhàm chán!" Đúng vậy, chính là như vậy!

      " ở công ty đương nhiên là nhàm chán nha, rất nhiều chuyện đều là An Trì giải quyết, là BOSS, chỉ cần xử lý chuyện quan trọng nhất là được rồi." Đến cửa cuối cùng, giết chết BOSS quái giữ cửa là có thể lấy thêm cái kim la bặc, khà khà!

      "Nhưng cho dù là như vậy, có thể sao? Tuy rằng tình nhiều lắm, nhưng mỗi ngày vẫn có việc cần phải xử lý mà."

      "Gần đây chẳng có việc gì." Vốn là có việc gì, mà dù có việc chỉ cần em đồng ý du lịch cùng cũng thành có thôi.

      "Như vậy sao, ra ra ngoài du lịch cũng là chuyện tốt, tiếp xúc nhiều chút với mọi người và hoàn cảnh khác biệt, đối với mới có lợi."Khà khà, củ cải vàng tới tay! Mục tiêu của chỉ có củ cải vàng thôi!

      "Em đồng ý?" Nhìn ipad trong tay Bạch Thấm, An Tử Thiên có loại xúc động muốn xóa bỏ trò chơi này.

      " Dạ"

      " Được..."

      "A, đợi chút, được!" Bạch Thấm bỗng nhiên ngắt lời lời của , nhìn về phía .

      An Tử Thiên lẳng lặng nhìn , lại làm sao vậy?

      "Em muốn trước tiên hỏi Lâm Mặc chút, xem trạng thái bây giờ của có thích hợp du lịch hay , phải chú ý những gì."

      " Được, bây giờ gọi." Điện thoại đưa đến trước mặt .

      " tại? mười giờ rồi, chắc là ấy nghỉ ngơi rồi ? trễ thế này, đừng quấy rầy người ta, chừng bây giờ ấy cùng chị Tử Nguyệt tỷ tỷ ở chỗ đó!" Lúc vừa rồi gọi điện thoại có vẻ nghe thấy được giọng ta, ha ha...

      "Bây giờ gọi." An Tử Thiên kiên trì

      "Tử Thiên, phải lo lắng, dục tốc bất đạt, ngày mai gọi cũng sao mà. Với lại dù Lâm Mặc nghỉ ngơi em cũng phải nghỉ ngơi chứ, hôm nay mệt mỏi quá ." Kết quả điện thoại lại bị bỏ lại chỗ cũ, đem An Tử Thiên ấn nằm xuống, làm cho ngủ.

      Được rồi, tắt đèn. An Tử Thiên ôm Bạch Thấm, trong bóng tối, hai mắt cam lòng nhắm lại, ngủ thôi, ấy mệt mỏi rồi.

      "Gọi điện thoại cho Lâm Mặc." Sáng sớm hôm sau lúc ăn điểm tâm xong, An Tử Thiên lập tức nhắc Bạch Thấm.

      Bạch Thấm kỳ quái nhìn : "Sao lại nóng lòng như vậy?"

      "Hỏi mau."

      "Được rồi." Kết quả cầm điện thoại ấn dãy số, sắp chín giờ, chắc là Lâm Mặc cũng dậy rồi, hôm nay đâu phải cuối tuần.

      "Có thể chứ?" Bạch Thấm vừa cúp điện thoại, An Tử Thiên liền hỏi, chỉ hỏi có mỗi vấn đề này thôi mà sao còn phải ra ban công , còn dài như vậy nữa.

      Kỳ cũng chỉ dưới 3 phút mà thôi, An đại nhân nội tâm . Bạch Thấm là cố ý ra ban công , muốn làm sốt ruột chút.

      "Lâm Mặc vấn đề gì." Nhưng muốn em thời khắc đều theo bên cạnh .

      " đặt vé máy bay." An Tử Thiên xoay người lấy di động muốn bảo An Trì đặt vé.

      "Chờ chút, Tử Thiên, đừng gấp như vậy a." Bạch Thấm vội vàng kéo , cầm lấy cánh tay lắc lắc: " Tử Thiên, hai ngày nữa được , thời gian này em có số việc bỏ được, hai ngày nữa chúng ta nhé. Vừa vặn có thể thương lượng chút nơi nào chơi này, còn lên kế hoạch lộ trình du lịch nữa. Vội vội vàng vàng đặt vé máy bay như vậy đến em cũng chẳng biết là muốn đâu."

      nơi nào cũng tốt cả, chỉ cần cách xa cái tên Trình Việt Vũ, thực chán ghét, chán ghét ta lấy lấy cớ cột lấy em bên cạnh, chán ghét ta tặng quà cho em còn cười đùa với em, chán ghét ta lợi dụng bất cứ cơ hội nào tiếp cận em!

      An Tử Thiên gì, là vì Trình Việt Vũ mới muốn cùng du lịch, trước kia ràng còn lẩm bẩm muốn ra ngoài chơi đùa.

      "Được Tử Thiên?" thân mật để trán đụng trán , cố gắng thuyết phục.

      " tìm hiểu lộ trình." Đối diện hồi, An Tử Thiên cuối cùng phản đối, xoay người vào phòng.

      Bạch Thấm cười ngăn lại: "Hay là nhờ công ty du lịch làm ! cũng quá gấp thôi, nếu xuất phát nhanh lên trễ mất, em còn phải học."


      Đưa Bạch Thấm tới trường học, lúc gần , Bạch Thấm nụ hôn tạm biệt in môi : "Đây là thưởng cho !" Sau đó cười híp mắt vào giảng đường trong ánh mắt dõi theo của An Tử Thiên.

      Tan học, Bạch Thấm tới phòng làm việc của Trình Việt Vũ: "Biết ngay ở đây mà, thế nào, đêm qua nghỉ ngơi đủ ?"

      Nghe thấy giọng , Trình Việt Vũ ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện: " cũng mới tới, buổi sáng nay còn tiết quan trọng cho năm thứ nhất, tan lớp lại tới." Trình Việt Vũ học tiến sĩ đồng thời cũng dạy thay ở trường học, nhưng bình thường đều là dạy chương trình học căn bản, hơn nữa giờ dạy học cũng nhiều, có khi cũng giúp giáo sư Lê dạy mấy tiết khóa. Nhìn thấy Bạch Thấm ngồi xuống ở vị trí ngày hôm qua, cười : "Cũng tệ lắm, ít nhất mất ngủ. Ngày hôm qua làm phiền em, hôm nay muốn để cho em chịu khổ."

      " khách khí như vậy từ lúc nào thế?" Mở máy vi tính ra, Bạch Thấm nghe thấy Trình Việt Vũ như vậy liền quăng sang ánh mắt xem thường.

      " có, chỉ là lượng công việc quả quá lớn!" cười khổ, lúc trước vì để cho luận văn càng có sức thuyết phục hơn, chọn đại đa số người thuộc công ty An thị làm mẫu, đó cũng là nguyên nhân căn bản vì sao thầy lại an bài đến An thị thực tập. Chỉ là tư liệu về An thị góp nhặt thời gian rất lâu, còn đặc biệt cùng ít quản lý của An thị làm tốt quan hệ vì mong bọn họ đồng ý để mình trích dẫn chút tình huống An thị vào luận văn. tại được cho phép, cái gì cũng phải làm lại. Tuy rằng tư liệu số liệu có thể lần nữa thu được. Nhưng khối vải dệt đầy đủ màu sắc và hoa văn khẳng định so với khối vải dệt đông chắp tây vá màu sắc và hoa văn hỗn độn hề có mỹ cảm giá trị sang quý hơn rất, luận văn của cũng theo đạo lý này, hiệu quả khác biệt rất nhiều, đối với việc luôn theo đuổi hoàn mỹ của kiện tệ hại!

      " sao, đến lúc đó luận văn tiến sĩ được thông qua phải mời em ăn bữa đại tiệc đó!" Bạch Thấm thuận miệng đáp. giúp Trình Việt Vũ chỉ là bởi vì ấy là bạn của , quan trọng hơn chính là vì đây là do An thị làm cho ta bị như vậy , nghĩ đến An thị, cảm thấy chính mình hẳn là nên giúp chút.

      "Cám ơn em, nhất định phải vậy rồi!" Trình Việt Vũ cảm thấy trong lòng ấm áp, nghiêm túc hướng Bạch Thấm lời cảm ơn và trịnh trọng hứa hẹn.

      Bạch Thấm chỉ cười , cúi đầu làm việc.

      Bởi vì có Bạch Thấm hỗ trợ, chuyện ngày hôm nay hoàn thành rất nhanh, hiệu suất cũng cao hơn ít. Buổi chiều, Bạch Thấm đúng giờ về nhà, vừa vặn kịp theo An Tử Thiên siêu thị mua thức ăn.

      Ở siêu thị tới lui chọn này nọ đều bị An Tử Thiên nắm chặt tay: "Sao lại nắm chặt như vậy, gỡ cũng ra." Lúc ban đầu, hai người chỉ cần cùng chỗ An Tử Thiên cầm lấy tay buông, cho dù làm việc có phiền toái nữa cũng cố chấp buông ra. gỡ ra cũng gì nhiều, bởi vì cảm giác này tốt lắm, ở trong lòng thầm cười trộm.

      Chọn xong rau xanh đặt ở trong rổ, nghiêng người : " buông, phải nắm cho chặt nhé."

      Lúc này đôi tình nhân trẻ qua bên cạnh, nhìn chăm chú hai người nắm tay nhìn hồi ra vẻ hâm mộ, tiến lên hai bước đuổi theo bạn trai: " xem người ta đều là vợ chồng rồi, chồng chị ấy còn thương chị ấy như vậy, mua đồ cũng buông tay! Hai chúng ta cùng chỗ mới nửa năm thôi thế mà ngay cả cũng muốn chờ em cùng, em tại thực hoài nghi rốt cuộc có phải là em hay ?"

      Chàng trai đáp thú vị: "Em biết cái gì chứ, người ta là ngại vợ mình chậm nên mới kéo đấy! Em cũng muốn kéo sao? Đem tay em kéo đau cũng đau lòng, cái này còn là do em à!"

      Đôi tình nhân trẻ này hẳn là đều nhìn thấy chiếc nhẫn tay hai người nên lầm cho là bọn họ kết hôn, là vợ chồng.

      lại gì đó Bạch Thấm nghe , nhưng nghe thanh cùng tiết tấu chuyện có vẻ là tin chàng trai , bị cậu ta dỗ cho vui vẻ.

      Bạch Thấm nghiêng đầu nhìn An Tử Thiên, dáng vẻ có chút vui: "Còn chưa có kết hôn mà, sao lại thành vợ chồng rồi, An Tử Thiên, lại làm hỏng danh dự của em rồi!"

      "Nhanh thôi, đừng nóng vội!" Chúng ta sắp kết hôn rồi, em đừng có gấp.

      Bạch Thấm sửng sốt, An Tử Thiên, ...

      Nặng nề quơ quơ tay bị nắm chặt: " sợ đem tay em kéo đau sao? thực em sao?"

      An Tử Thiên nhướng mày: "Là do em đường chậm thôi"

      Lại lặng chút, hai người nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau hẹn mà cùng nở nụ cười, khí khó được thoải mái như thế.

      Chuông điện thoại di động vang lên, Bạch Thấm lấy điện thoại ra, là An Tử Nguyệt, hẳn là trả lời kiện kia, hiệu suất làm việc đúng là mau!

      "Chị Tử Nguyệt!"

      Đầu kia điện thoại, nghe thấy giọng Bạch Thấm vui vẻ như thế, An Tử Nguyệt giọng hỏi: "Bây giờ cùng Tử Thiên ở chỗ à?"

      " Vâng, bọn em siêu thị mua đồ!" Nhìn An Tử Thiên, phát nhìn mình bèn cười cái.

      " Ừ, chị ngắn gọn chút. Chính là việc tối hôm qua em , chị hỏi người phía dưới, Trình Việt Vũ năng lực làm việc quả tệ, trong kỳ thực tập cũng có gì sai lầm, thậm chí cùng ít nhân viên quản lý bậc trung của công ty quan hệ cũng tệ. Theo lý thuyết giấy chứng nhận thực tập cũng vấn đề gì, công ty thậm chí còn có ý thông báo tuyển dụng ta vào An thị làm việc. Nhưng vài ngày thực tập cuối cùng, Tử Thiên bỗng nhiên hỏi tới người này, đưa ra thông báo gì đó. Về phần ra nội dung thông báo cùng việc kế tiếp chị nữa, chính em cũng biết. Nguyên nhân chắc em ràng, dù sao người này là học trưởng của em! Cứ như vậy, chị cúp máy trước, chính em cẩn thận suy nghĩ cách ôn hòa chuyện này cùng Tử Thiên thế nào ! À, đúng rồi, bảo nó chủ động gọi điện thoại cho gia gia , lão nhân gia gần đây vẫn nhớ kỹ nó." An Tử Nguyệt nhanh chóng báo cho Bạch Thấm biết kết quả điều tra, cuối cùng hai chữ "Ôn hòa" còn đặc biệt nhấn mạnh. Người khác như thế nào là chuyện của người khác, em trai mình bất kể đúng sai, cũng mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì, vẫn là về phía em ấy, truy cứu gì hết, xã hội này bây giờ thứ thiếu nhất chính là nhân tài, An gia luôn bao che người nhà, biết Bạch Thấm đem việc này suy nghĩ cẩn trọng.

      " Được ạ, chị Tử Nguyệt, em kêu Tử Thiên buổi tối gọi điện thoại cho ông nội." Bạch Thấm vẫn duy trì mỉm cười như trước: " Tạm biệt chị Tử Nguyệt!"

      "Tạm biệt!"

      Cúp điện thoại, thấy An Tử Thiên còn nhìn mình, biểu tình của trầm xuống, vui vẻ vừa rồi toàn bộ đều thấy, tức giận nhìn lời nào.

      An Tử Thiên trong lòng cả kinh, có chút bất an, nắm chặt tay lôi kéo: "Chị ấy gì đó?"

      Bạch Thấm cố gắng xem cảm giác tim đập rộn lên trong nháy mắt vừa rồi, muốn che giấu cảm xúc trong lòng bỗng nhiên sinh ra, mở miệng: "Tự làm gì còn biết sao?"
      Yoororo, Sweet you, Suuuly39 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Đừng dọa mà tội nghiệp
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :