1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Nhặt nhầm nam thần - Mèo Lười Ngủ Ngày

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      @meomeomeo1995 chính là tg Mèo Lười Ngủ Ngày đó ty ạ. B k thấy tg còn nhắc đến bộ Hủ nữ gaga nữa sao:)))
      Ngọc Ngốc Nghếch thích bài này.

    2. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Các ty ạ, mình bắt đầu quay lại làm tiếp bộ này rồi. Và bộ này được đăng song song nick Watt của mình. Nhưng đây chậm hơn 1 chap so vs Watt. Hy vọng các ty tiếp tục ủng hộ nha.
      Nick Watt của mình cũng là Seo-senpai nhé, ava cũng như này luôn :3
      B.Cat, lan anh ngo, AELITA4 others thích bài này.

    3. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 19


      “Chị Đông, chị đứng ngoài cửa làm gì thế?”

      Đông Tâm vừa nghe liền lập tức quay đầu lại, liền thấy Tô Yến và Nhuế Thanh vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mình. Đông Tâm im lặng, còn rối rắm biết nên trả lời thế nào cửa liền được mở ra từ bên trong. Tô Lịch nắm lấy tay vặn, dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía Đông Tâm, rồi lại ngó nghiêng nhìn Tô Yến và Nhuế Thanh đứng dưới hiên, sau đó mới nhướn mày : “Đều đứng ở cửa làm gì? Vào .”

      Đông Tâm vừa vào nhà, Tô Minh Tâm liền sáp lại, đôi mắt phượng cong lên, cười híp mắt : “Ai nha, Đông Tâm về rồi à? Mau ngồi xuống !”

      Đông Tâm nhìn dáng vẻ giả vờ kia của bà ta liền cảm thấy vô cùng chán ghét, trước mặt người ta kiểu, sau lưng người ta lại là kiểu khác? Bà ta coi mình là đồng xu hai mặt à? Nhưng trong lòng Đông Tâm vẫn nhớ kĩ lời Văn Tử , nếu Tô Lịch thay “dạy dỗ” Tô Minh Tâm rồi mà bây giờ còn lật mặt với bà ta lại chứng tỏ bản thân hiểu chuyện.

      Chính vì thế nên Đông Tâm chỉ nhàn nhạt ừ tiếng, cũng để ý tới Tô Minh Tâm nữa. Nhưng biết vì sao bà ta vẫn tiếp tục ở bên lải nhải: “Ai nha, có phải em lại béo lên rồi ? Sao chị cứ cảm thấy mới thời gian ngắn gặp mà eo em hình như lại to lên vòng í nhỉ? Ai dô, đúng là béo lên này, nhìn mặt mũi em này…….”

      Đông Tâm cắn răng, móng tay ghim sâu vào thịt mới có thể kiềm chế bùng nổ. Thân là phụ nữ, hận nhất bị người khác chê béo, thế nhưng cái người tên Tô Minh Tâm cũng là phụ nữ kia lại hết lần này đến lần khác chê béo! Bà ta đây chính là cố tình, cố tình đúng ??

      Nhuế Thanh ngồi bên cạnh cuối cùng cũng nghe nổi nữa, liền chen miệng giúp: “Cháu thấy mợ bây giờ trông đẹp hơn trước kia nhiều. Trước kia mặt mợ ấy có thịt, xương gò má nhô cả lên, trông đầy đặn chút nào cả. Bây giờ tốt rồi, khuôn mặt tròn trịa nhắn trông dễ thương! Cho nên vẫn là cậu tốt nhất, mỗi ngày đều nấu bao nhiêu món ngon cho mợ ấy như vậy nên mợ ấy mới có thể trắng trẻo mềm mại thế này.”

      Nhuế Thanh hồi, rồi đột nhiên vỗ tay : “A đúng rồi! đến cháu cũng quên mất. Hôm đó hai người ăn lẩu mà gọi cháu. Mãi đến khi cháu xem blog của cậu mới thấy được. Hừ!”

      Nghe đến đây, Tô Minh Nguyệt rót trà cũng quay đầu lại: “Còn dám nhắc đến lẩu sao?! Vậy con hãy hỏi bọn họ chút, xem rốt cuộc bọn họ ăn uống kiểu gì mà ăn thẳng đến tận trong viện luôn thế?”

      Người sáng suốt đều nhìn ra được đây là Nhuế Thanh và Tô Minh Nguyệt cố tình chuyển chủ đề, nhưng biết tại sao Tô Minh Tâm ở trong phòng lại có mắt như mù chỉ dừng lại chút, rồi tiếp tục lôi kéo tay Đông Tâm : “Em xem, đến Nhuế Thanh cũng em béo.”

      Đông Tâm đấm ngực, cắn răng cắn răng rồi lại cắn răng, cuối cùng mới nhịn đem vạn từ khốn kiếp xả ra ngoài. Bác à, rốt cuộc là bác ngốc hay giả ngốc thế? Bác nghe được Nhuế Thanh ý tại ngôn ngoại sao?? Trọng tâm của bác sai lệch hết rồi!!!

      Thấy Đông Tâm câu nào, Tô Minh Tâm lại tận tình khuyên bảo tiếp: “Em ấy à, thể cứ tiếp tục cả ngày ăn rồi lại ngủ như thế được. Rảnh rỗi nên ra ngoài dạo nhiều chút, như vậy mới bị béo lên. Nếu rủi mà thời tiết xấu thể ra ngoài vẫn phải ở nhà ngừng vận động, làm chút việc nhà, tập mấy bài tập đơn giản gì gì đó. Ai nha, Tiểu Ảnh nhà chị dạo trước mới mua cái gì mà…...cái đó gọi là….. A, đúng rồi, là thảm tập Yoga*. Cái đó là đồ dùng công nghệ cao, nghe có thể đối chiếu tập theo động tác của người trong máy tính hay sao đó..”

      Đông Tâm yên lặng cười ha ha ha. ra rất muốn cho Tô Minh Tâm biết, Tiểu Ảnh nhà bà quá out rồi, từ hồi năm 2009 trước khi trùng sinh mọi người đều biết cái này rồi, bây giờ trào lưu mới nhất phải là máy chơi game thực tế ảo**, Tiểu Ảnh nhà bà bây giờ vẫn còn dùng cái món đồ cổ đó mà dám khoe khoang sao?

      * t nghĩ nó là cái thảm nhảy audition á.

      ** còn cái nì là cái máy kiểu máy chơi game cầm tay wii, kiểu máy của nintendo í.


      Bên này Đông Tâm còn chưa kịp bên kia Tô Minh Tâm lại phất tay đắc ý : “Chắc chắn em chưa bao giờ thấy qua thứ đó đâu, hôm nào để chị bảo Tiểu Ảnh mang qua cho em, em theo đó mà tập luyện chút, nếu cứ giữ nguyên tình trạng này sớm hay muộn Tô Lịch cũng ghét bỏ em đó.”

      Nghe đến đây Đông Tâm cuối cùng cũng nhịn được nữa, cười ngọt ngào : “Đúng rồi, bà chủ gia đình như em có thể làm gì được chứ? ! Bị! Chồng! Đánh! Chết! Cũng là do em tốt số. À, nhưng em vẫn phải tiếng cảm ơn với chị hai vì nhắc nhở em, haha, thực ra bây giờ cũng chẳng cần đợi đến lúc Tô Lịch ghét bỏ em làm gì, vì dù sao cũng có người gấp gáp muốn giới thiệu đối tượng cho rồi, có khi ngay ngày mai em bị ly hôn ngay í chứ. Thế nên dù em béo hay gầy cũng chẳng liên quan đến ai hết!”

      Lời vừa dứt cả phòng khách liền yên tĩnh. Khuôn mặt Tô Minh Tâm xanh lét, đại khái là do bà ta thể nào ngờ được Đông Tâm lại toạc mọi chuyện ra trước mặt mọi người thế này. Cuối cùng, vẫn là Tô Lịch đứng lên phá vỡ yên lặng trước: “ bậy bạ gì đó, ai muốn ly hôn với em!”

      Đông Tâm hừ tiếng, ngoảnh mặt sang bên.

      Tô Yến vẫn luôn im lặng từ đầu cũng đột nhiên lên tiếng: “Cháu nhớ hình như trong nhà còn mấy quả thanh long đỏ nhập khẩu từ Việt Nam phải. Nhuế Thanh, em cũng mợ vào bếp cắt thanh long mang ra đây .”

      …..

      --------------

      Sau khi vào phòng bếp, Nhuế Thanh thuần thục lột vỏ thanh long ra, cắt thành từng miếng đặt lên đĩa, động tác nhanh đến mức khiến Đông Tâm nhìn mà líu lưỡi. Thế này có chỗ nào cần giúp chứ? Nhuế Thanh xiên miếng thanh long cắt đưa tới miệng Đông Tâm, mỉm cười: “Hết giận chưa ạ?”

      Đông Tâm hừ hừ hai tiếng , nuốt miếng thanh long xuống, : “Chị phiền nhất là những người hai mặt, có gì cứ thẳng trước mặt nhau đây này, việc gì phải xiên sau lưng nhau dao như thế chứ.”

      Nhuế Thanh vừa dọn vỏ thanh long vừa : “Được rồi, chị cũng phải nhân dân tệ, sao có thể khiến mọi người đều thích được chứ. Bà ấy cái gì, chị liền để nó vào tai trái ra tai phải , bà ấy thấy chị để ý đến bà ấy, đương nhiên là thấy thú vị nữa mà bỏ qua rồi.”

      Nhuế Thanh vừa mắt vừa vô ý thức liếc về phía phòng khách, sau khi xác định người bên ngoài thể nghe được hai người chuyện, lúc này này mới đến bên cạnh Đông Tâm, giọng : “Vị kia cũng hết sức vừa mắt em. Lúc trước bà ấy nghe họ em làm việc ở cục nhà đất, liền đó là công việc hết sức béo bở, muốn nhờ họ em giới thiệu đối tượng cho Tiểu Ảnh. Nhưng có lẽ trong cục có ai thích hợp nên em liền lại với bà ấy, ngờ bà ấy liền ghi hận em từ đó. Khoảng thời gian trước chị cũng thấy rồi đó bà ấy ngừng trong tối ngoài sáng kiếm cớ dạy dỗ em. Chị xem em có làm gì lại bà ta lần nào ?”

      Đông Tâm nghe vậy trí thông minh login trong nháy mắt, giả bộ bừng tỉnh :

      “A, thảo nào khoảng thời gian đó lại thấy bà ta chuyện luôn dương quái khí như vậy.”

      Nhuế Thanh chu môi, dáng vẻ bán manh: “ để ý để ý đến bà ta nữa. Người ta nào để ý là con lợn.”

      Nghe xong Đông Tâm liền bật cười, đúng là xả ra rồi, khói mù đỉnh đầu cũng tan đến phân nửa. Hai người vừa cười vừa tán gẫu, Nhuế Thanh rửa thớt điện thoại đổ chuông, liền : “Tay em ướt tiện, chị Đông Tâm, chị nhận giúp em với.” xong liền nghiêng người ý bảo Đông Tâm lấy điện thoại từ trong túi áo khoác của mình ra.

      Đông Tâm nghe vậy gật đầu lấy điện thoại từ túi áo khoác của Nhuế Thanh ra, nhưng vừa lấy ra tiếng chuông dừng lại. Đông Tâm kì quái : “Sao vừa mới kêu có 1, 2 tiếng tắt máy rồi thế này?”

      Nhuế Thanh hỏi: “Là số lạ sao?”

      “Ừ, đầu 400”.

      Nhuế Thanh ừ tiếng, tiếp tục rửa sao: “Vậy cần quan tâm nữa, chắc là mấy cuộc điện thoại làm phiền thôi.”

      Đông Tâm cười cười, thêm gì, thoát khỏi nhật kí điện thoại để đưa cho Nhuế Thanh, nhưng trong nháy mắt đó, lại nhịn được a lên tiếng kì quái. Bên kia Nhuế Thanh rửa xong hết đồ, thấy Đông Tâm lên tiếng liền mỉm cười quay đầu lại: “Sao vậy ạ?”

      Đông Tâm kì quái : ‘Buổi chiều em có gọi điện thoại cho Tô Lịch à?” Trong lịch sử cuộc gọi của Nhuế Thanh có ghi chép rất ràng, là cuộc gọi lúc 2h43’ chiều. Lúc đó Tô Lịch và Đông Tâm đều ở Tô gia, thậm chí còn nhớ lúc đó, sau khi Tô Lịch nhận điện thoại còn chạy lên tận sân thượng để nghe. Đông Tâm lúc đó còn thắc mắc biết đó là điện thoại của ai mà Tô Lịch phải thần thần bí bí như vậy nữa, ngờ người đó là Nhuế Thanh.

      Nhuế Thanh nghe xong trong nháy mắt đáy mắt lên hoảng hốt, giật mình, sau đó lập tức : “À, chuyện là em có người đồng nghiệp, đợt Hongkong có mua sợi dây chuyền phỉ thúy, em muốn nhờ cậu giám định nó chút thôi.”

      Đông Tâm à tiếng, nữa.

      ----------

      Buổi tối, Tô Lịch và Đông Tâm lái xe về nhà.

      Tô Lịch vừa lên xe liền mở miệng: “Hôm nay lúc chuyện với chị cả, chị hai, em ở ngoài cửa nghe được hết rồi phải ?”

      Đông Tâm nghe vậy trong lòng vang lên hai tiếng lộp bộp. cũng biết, phải Tô Lịch bỏ qua cho , mà là chưa đến lúc mà thôi. Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền ho khan hai tiếng, sau đó mới rối rắm : “Tôi….Cái kia….thực ra tôi biết tôi nên làm khó xử. Nhưng những lời kia của chị thực quá mức tổn thương người……...thực ra tôi biết giúp tôi dạy dỗ chị hai rồi nên sau khi tôi vào cố gắng giả ngu. Nhưng…..nhưng…...miệng chị hai quả thực quá mức bỉ ổi! Tôi nhất thời nhịn được nên………”

      Đông Tâm còn chưa xong, Tô Lịch lại đột nhiên vươn tay xoa đầu . Đông Tâm chợt cứng lưỡi, lại nghe Tô Lịch ôn nhu : “ trách em.”

      Ba chữ nhàng rơi vào tai Đông Tâm, khiến trong lòng dâng lên trận ấm áp. Đông Tâm cúi đầu, lại nghe giọng êm tai của Tô Lịch vang lên: “Những người khác đều là trước đương rồi mới tiến tới kết hôn, rồi mới chậm rãi dung nhập vào gia đình nhà trai. Em vừa rồi chính là phải lập tức tiếp xúc với những trưởng bối quen biết trong nhà, nếu lại muốn em lập tức rũ bỏ hết gai góc của mình, cái gì cũng nhẫn nhịn nhường mấy chị ấy đúng là làm khó em quá rồi.”

      Nghe mấy lời này, trong lòng Đông Tâm chợt run lên, giống như có gì đó khẽ chạm vào nơi mềm mại nhất trong trái tim vậy. Quả thực là lúc đầu mới quen biết với Tô Minh Nguyệt, lại bị đối phương sai xử làm đông làm tây, trong lòng Đông Tâm cảm thấy vô cùng vô cùng khó chịu. Ai chả có chút tính tình đây. Ở nhà đến đun nước cha mẹ cũng luyến tiếc muốn để làm tại sao vừa đến Tô gia lại phải nai lưng ra làm trâu làm ngựa chứ?

      Đông Tâm vốn cho rằng mình đúng, cho nên mới bày tỏ oán hận với Văn Tử, với mẹ mình, thậm chí lên mạng để nhờ mọi người tư vấn cũng bị mọi người là mình già mồm hiểu chuyện, trắng ra là lãng phí sơn hào hải vị cho lợn ăn vân vân mây mây. Đông Tâm trong lòng rất ủy khuất, nhưng lại dám tự biện bạch cho bản thân, ngờ người đứng ra chuyện thay , đứng về phía cuối cùng lại là Tô Lịch.

      Tô Lịch : “Vấn đề này trước kia là do sơ sót, mãi cho đến hôm nay chuyện với chị cả, chị hai hồi mới nhận ra. Lúc đó chúng ta mới kết hôn, em cũng thiếu xung đột với chị cả và chị hai. Sau đó hai bên chung đụng thời gian dài với nhau, cũng biết bản chất của đối phương xấu, cho nên mới dần hòa hợp được.”

      “Bản tính của em chính là như vậy. Tính tính nóng nảy, mau mồm mau miệng, nhưng xong bản thân lại hay hối hận mềm lòng. Mặc dù mặt vẫn luôn giả bộ như ai, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là con cọp giấy, chỉ cần người khác gặp khó khăn, mặc kệ giữa hai người có ân oán gì, em nhất định đưa tay hỗ trợ, như kẻ ngốc vậy.”

      Đông Tâm nghe được đoạn cảm động đến rối tinh rối mù, ai ngờ, Tô Lịch thôi hồi, cuối cùng lại chuyển thành cười nhạo Đông Tâm. Đông Tâm nghe xong lập tức xù lông, duỗi tay nhéo Tô Lịch. Tô Lịch nhanh tay nhanh mắt giữ lấy tay : “Đừng nghịch nữa, lái xe đấy.”

      Đông Tâm khinh thường hừ lạnh tiếng, những cũng biết lái xe là thể sơ xuất, cho nên vẫn ngoan ngoãn thu tay về.

      Tô Lịch thấy vậy mới tiếp tục : “Tóm lại, vợ chính là con cọp giấy miệng cứng lòng mềm, nếu như ép buộc em vì mà thay đổi, vậy em còn được là bản thân mình nữa. Cho nên, Đông Tâm à, em cần gấp gáp, cứ từ từ là được. Cho dù em có sai cũng sao, còn có cơ mà. Từ từ rồi em cũng hiểu, bản chất của chị cả, chị hai xấu. Hơn nữa, cũng lòng cảm ơn em mà nhường nhịn bọn họ.”

      Nghe mấy lời này của Tô Lịch, trong lòng Đông Tâm nở hoa, mũi cũng nhịn được mà chua xót. Kể từ khi trùng sinh tới nay, phải trải qua quá nhiều biến hóa và khủng hoảng, mà những tâm trạng này lại dám để lộ ra ngoài dù chỉ là nửa phân. bị ép buộc tiếp nhận người chồng Tô Lịch này, bị ép buộc tiếp nhận toàn bộ Tô gia, thậm chí bị ép buộc phải tiếp nhận thân phận người phụ nữ có gia đình.

      Người khác đều cho rằng suốt ngày hi hi ha ha tim phổi, thực ra, trong lòng cảm thấy như thế nào mình hiểu . Câu châm ngôn cửa miệng chính là nhân sinh thể hoàn mỹ mười phần, cho nên ta chỉ cần hoàn mỹ 2, 3 phần là được. Nhưng vào lúc nãy, đột nhiên Đông Tâm cảm thấy mình tìm được người đàn ông mà mình có thể thoải mái hết mọi phiền não của mình với người đó, hết toàn bộ tâm tư tiếng lòng của mình ra.

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền giả bộ ho khan hai tiếng, làm như hề để ý vỗ tay Tô Lịch: “Vậy , mau quay lại với chị cả tiếng, chuyện của Nhuế Thanh, tôi nhận. phải chỉ là dẫn ba mẹ ấy du lịch dạo phố thôi sao? Làm như chuyện khó khăn gì bằng í.”

      Tô Lịch nhìn Đông Tâm, khẽ híp mắt lại: “Đông Tâm, lúc nãy với em nhiều như vậy, phải là muốn khuyên em giúp chuyện này cho chị cả. Những lời hôm nay ở Tô gia đều là lòng, nếu em muốn……….”

      “Sao lại dông dài như thế chứ?” đợi Tô Lịch xong, Đông Tâm liền cắt lời : “Tôi tôi đồng ý rồi, đừng có nhảm nữa!”

      “...... Được rồi.”

      Vợ chồng son vừa vừa vậy mà đến bãi đậu xe. Lúc Đông Tâm tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe, lại đột nhiên nhớ tới chuyện, liền thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, lúc trưa ai gọi điện cho thế? lại còn thần thần bí bí chạy lên tận sân thượng để nghe.”

      Tô Lịch run sợ mất nửa giây, lúc này mới lên tiếng: “ có gì, là chuyện công việc thôi.”

      Nghe vậy, Đông Tâm vốn mở cửa xe chuẩn bị bước xuống lập tức cứng ngồi, sau đó ngồi trở lại ghế, đóng cửa xe rầm tiếng.

      Đến đây, Tô Lịch vẫn có chuyện gì xảy ra, nháy nháy mắt: “Em làm gì thế?”

      Đông Tâm cười lạnh hai tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Lịch, vẻ mặt lạnh lẽo: “Tô tiên sinh, tôi cho cơ hội trả lời lại. “Buổi trưa nay, Là! Ai! Gọi! Điện! Cho! !!”


      Lời tác giả: Hệ thống thông báo, chỉ số thông minh của bà xã login, tự động hóa thân thành Sherlock Tâm, thỉnh tự cầu phúc!

    4. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 20

      “Buổi trưa nay, Là! Ai! Gọi! Điện! Cho! !!”

      Tô Lịch nghe xong đồng tử lập tức co lại, trầm giọng hỏi: “Em điều tra ?”

      Đông Tâm ngàn tính vạn tính cũng tính đến phản ứng này của Tô Lịch, cứng lưỡi : “Cái quái gì gọi là tôi điều tra ?? Tôi chỉ thuận miệng hỏi câu, ngờ vừa há mồm liền dối. Nếu phải hôm nay tôi tình cờ thấy được lịch sử trò chuyện của với Nhuế Thanh trong điện thoại của ấy tôi bị lừa rồi!!”

      “Vậy mà còn phải là điều tra cái gì mới gọi là điều tra đây??” Tô Lịch phẫn nộ: “Em biết điện thoại là Nhuế Thanh gọi điện cho rồi lại còn cố tình hỏi , em có dám thề là em có ý đồ gì khi hỏi ? Em phải hy vọng trả lời đúng sao?”

      Đông Tâm nghe Tô Lịch xổ ra tràng, hỏa khí cũng bốc lên, gân cổ lại: “ đây chính là lấy lòng tiểu nhân để đo dạ quân tử! Tôi chỉ thuận miệng hỏi câu, nếu trong lòng có quỷ sao phải sợ người khác hỏi chứ? Vốn từ đầu tôi hề nghĩ đào hố gì cả, lúc tôi câu kia ra vốn có suy nghĩ gì trong đầu hết!!”

      “Đó mới là điều đáng sợ nhất.” Tô Lịch hơi híp mắt lại: “Em xem, bây giờ em hỏi câu cũng cần suy nghĩ, mở miệng liền hỏi, điều đó có nghĩa là trong tiềm thức của em lúc nào cũng đề phòng . Đông Tâm, em tin như vậy sao? là loại người đáng để em nghi ngờ như vậy sao?”

      Đông Tâm tức đến nên lên, vừa muốn mở miệng giải thích lại nhận ra điểm thích hợp.

      đúng!” Đông Tâm trừng lớn mắt: “Rốt cuộc là tôi thẩm vấn hay thẩm vấn tôi chứ? Người dối là ! Người làm sai cũng là ! Tại sao thoắt cái lại biến thành tôi sai rồi? muốn tôi tin sao? Được, vậy phiền hãy giải thích dùm tôi, tại sao phải lừa tôi việc chuyện với Nhuế Thanh? Giữa hai người rốt cuộc có bí mất lớn lao gì mà phải giấu giấu diếm diếm như thế chứ?”

      Lời vừa xong, Đông Tâm lập tức sửng sốt. Đúng vậy nha….. Hai người này, người là chồng , người là cháu dâu tương lai của , đều là mối quan hệ họ hàng thân thích cả, bọn họ có chuyện gì mà phải giấu chứ? Chắc phải là Nhuế Thanh đối với Tô Lịch cũng…..

      Đông Tâm tự bổ não được nửa xong liền dám suy nghĩ tiếp. OTZ, trời ạ, cầu các vị chư thần phật thủ thần tiên phù hộ mọi chuyện ngàn lần vạn lần giống như nghĩ. Cái thể loại <Chỉ cần là phụ nữ đều thích tôi>, cái thể loại thánh mẫu Mary Sue này phải chỉ có thể xuất trong mấy cái loại ngôn tình nam chính ngựa đực thôi sao??!! Chuyện này phát sinh người Tô Lịch đâu, đúng ?!!! mới là nhân vật chính chứ! Cho dù có mở bàn tay vàng cũng phải là mở cho chứ, đúng ?!!!

      Đông Tâm còn YY ngợp trời lại nghe thấy giọng lạnh lùng của Tô Lịch: “ có gì để giải thích cả. , Tô Lịch làm người đường đường chính chính chính, cũng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em cả, cho nên có gì để giải thích chứ? Chuyện kia của Nhuế Thanh là ấy hy vọng có thể giữ bí mật cho nên mới cho em. Chuyện đó có gì sai đâu.”

      “Chuyện kia?” Đông Tâm chớp chớp mắt, ánh sáng bát quái từ từ sáng lên, lập tức quên cả giận, “Chuyện gì cơ? Có phải là Nhuế Thanh phát chuyện của Tô Yến và Hoàng Hiểu Thiến rồi ? A a a, nhất định là như vậy rồi có phải hay ?? Nếu ấy cũng tìm tới làm gì. như vậy ngay cả chuyện và Hoàng Hiểu Thiến cũng là thanh mai trúc mã Nhuế Thanh cũng biết rồi có đúng hay ? A, nếu như thế việc ba mẹ Nhuế Thanh đột nhiên tới thành phố H xem ra cũng đơn giản nhỉ……. A a a, mau , !”

      Đông Tâm càng nghĩ càng kích động, cuối cùng dứt khoát túm luôn lấy tay Tô Lịch lắc lắc. Nhưng khổ nỗi Tô đại thiếu gia bên này lại vẫn vững vàng như “kiềng ba chân”, đen mặt giật cánh tay bị Đông Tâm ôm trong lòng về: “Em nhìn lại bản thân mình . Chính vì biết em như thế này cho nên mới với em đấy.”

      Đông Tâm ngẩng đầu: “Được, em tha thứ cho ! Nhưng với điều kiện, đó là kể cho em chuyện đó .”

      Tô Lịch trưng ra vẻ mặt vô cảm, . Đông Tâm thấy Tô Lịch vẫn im lặng liền liều mạng ôm lấy cánh tay mè nheo: “ làm người ai lại làm thế chứ? Nào có kiểu mơi ra nửa rồi dừng lại thế này. Nếu ra tối nay tôi mất ngủ là cái chắc.”

      Tô Lịch cười ha ha hai tiếng: “Đáng đời em! Nếu em hỏi tra hỏi chuyện kia cũng biết đến chuyện này. Em mất ngủ là do em gieo gió gặt bão!”

      Đông Tâm lơ lời của Tô Lịch, tiếp tục làm nũng bán manh: “Ai nha, mau , mà. xem hồi đó tôi bắt gặp Tô Yến hẹn hò lén lút bên ngoài phải cũng kể hết cho từ đầu đến cuối rồi sao.”

      Tô Lịch hừ mũi khinh thường: “Đó là do em làm người có nguyên tắc. Sao? Bây giờ còn muốn kéo xuống nước chung sao?”

      Nghe xong mấy lời này, hỏa khí vừa mới bị dập tắt của Đông Tâm lập tức lại bùng lên, ném tay Tô Lịch , lạnh giọng : “Tô Lịch, đừng có mà được nước lấn tới. Mặc kệ mọi chuyện thế nào nhưng đều là lừa tôi trước, là người đúng. Dẫn tôi gặp bác sĩ tâm lý là lừa tôi, chuyện của Hoàng Hiểu Thiến, lừa tôi. Bây giờ, đến cả việc Nhuế Thanh gọi điện thoại cho , cũng lừa tôi. Rốt cuộc còn giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa vậy?”

      Nghe xong mấy lời này Tô Lịch liền cười lạnh ra tiếng, sau đó buồn bã : “Đông Tâm, có lẽ là chính bản thân em cũng chưa nhận ra đúng ? Chỉ cần là chuyện của Tô Yến, em đều đặc biệt, đặc biệt quan tâm đó~”.

      Đông Tâm nghe Tô Lịch xong chợt sửng sốt. yên lành sao lại kéo đến Tô Yến rồi? Đông Tâm líu lưỡi: “ có ý g….”

      Ai ngờ Đông Tâm còn chưa xong Tô Lịch xuống xe trước rồi đóng rầm cửa xe lại. Đông Tâm thấy vậy càng thêm hoang mang. Con hàng này lại đột nhiên phát điên cái gì thế?!!!

      --------

      Đôi vợ chồng son liền cứ như vậy mà chiến tranh lạnh. Sau khi về đến nhà, Tô Lịch câu nào liền thẳng vào thư phòng, còn Đông Tâm trở về phòng ngủ chính. Nằm ở giường, Đông Tâm càng nghĩ càng thấy giận, chuyện hôm nay ràng Tô Lịch là người đúng, sao cuối cùng kẻ tội đồ lại biến thành rồi? thể hiểu nổi, ta lại ăn dấm bậy bạ ở đâu thế biết. chỉ đơn giản là muốn hóng chuyện xíu thôi, ta đông tây hồi thế quái nào lại đến tận Tô Yến được!

      Nghĩ đến đây trong đầu Đông Tâm linh quang chợt lóe, lúc trước vẫn luôn xem chi tiết ở ngay trước mắt này. Hình như bất cứ chuyện gì liên quan đến Tô Yến Tô Lịch lại trở nên mẫn cảm cách bất thường phải? Lần trước lúc muốn gặp Tô Yến cũng thế này, mà lần này cũng vậy.

      Chẳng lẽ, Tô Lịch bên ngoài làm bộ quan tâm nhưng trong nội tâm vẫn luôn canh cánh mối quan hệ trước đây của mình với Tô Yến? Cho nên mới dễ buồn bực như vậy? Nghĩ đến đây Đông Tâm cũng bị chính suy nghĩ của bản thân làm cho khiếp sợ. Đúng lúc đó điện thoại liền có báo.

      ------ Là thông báo nhắc nhở của Wechat. Đông Tâm cầm điện thoại lên xem. Người nhắn tin cũng phải ai khác, mà chính là Tô đại thiếu gia, nội dung cũng vô cùng đơn giản mà ràng, ngắn gọn mà súc tích, chỉ có hai chữ: Uống thuốc.

      Đông Tâm giật mình, lúc này mới hiểu Tô Lịch đến chuyện gì. Mấy hôm nay trời trở lạnh, hơn nữa sương mù dày đặc, Đông Tâm có chút ho khan. Sau khi Tô Lịch biết liền mua nước đường sơn tra về, lại hầm lê cách thủy cho Đông Tâm, ép ngày uống ba lần. Hôm nay ràng hai người chiến tranh lạnh rồi mà Tô đại thiếu gia vẫn quên nhiệm vụ, lại còn nhắn tin Wechat để đôn đốc thực .

      Trong khoảng thời gian ngắn, Đông Tâm nhìn tin nhắn Wechat này biết nên giận hay nên cười nữa. Lại nếu vẫn muốn giận nhau Tô đại thiếu gia lại vẫn rất săn sóc người, quên chăm sóc . Nhưng nếu muốn làm hòa, ràng hai người họ cũng chỉ cách nhau bức tường, tên này lại còn làm trò chỉ đồng ý chuyện với qua Wechat. Ý tứ đây phải chính là “ vẫn rất giận cho nên muốn chuyện với em” sao?

      Nghĩ đến đây, tính tình bướng bỉnh của Đông Tâm lại bùng phát, gửi tin nhắn thoại: “Đừng có chuyện với tôi, phiền phức!” Gửi xong liền ném điện thoại sáng bên, cầm notebook lướt Weibo. Cũng biết vì sao, những video, truyện tranh bình thường vô cùng thích bây giờ xem lại vào được tí nào. Sau khi tắt video , Đông Tâm cuối cùng vẫn nhịn được mà thò tay tìm điện thoại trong chăn.

      thanh công cụ có tin nhắn nào, hệ thống cũng biểu có cái gì mới, Đông Tâm lại vẫn chưa từ bỏ ý định, F5 lại lần, nhưng lịch trò chuyện của và Tô Lịch vẫn chỉ dừng lại ở tin nhắn thoại gửi trước đó. Điều này có nghĩa là...Đông Tâm cuối cùng vẫn thể thừa nhận…...đó là Tô Lịch thèm trả lời lại tin nhắn của .

      Bằng cái lông!!!! muốn chuyện, ta liền muốn bất hòa mà chuyện với ? Sao bình thường thấy ta nghe lời như thế nhỉ? Mắng nhiều hơn hai câu chết hả? Hừ, quả nhiên cái gì mà quan tâm đôn đốc uống thuốc đều là giả! Đồ làm màu!!

      Đúng, nhất định là như thế rồi! chừng bây giờ Tô Lịch vui vẻ chết được í. phải chơi điện tử chính là chơi game! Muốn để ở bên này ôm cục tức to đùng còn mình lại sớm vứt ra đằng sau đầu mà chơi đến ngất người sao. có cửa đâu! Đến cửa sổ cũng có!!

      Nghĩ như vậy, Đông Tâm liền vô cùng phục mở Wechat lên, chuẩn bị nhắn tin đáp trả Tô Lịch. Nhưng khi mở khung đối thoại lên lại biết nên nhắn lại cái gì cho tốt….

      Mắng ta để ý đến mình ư? được, vốn dĩ là mình bảo ta câm miệng mà.

      Mắng ta lừa mình? được, ta lại mình lừa lẫy ta trước.

      ta ăn dấm linh tinh? Như thế càng tệ hơn phải….

      Cuối cùng, sau hồi trăn trở, Đông Tâm gửi tin nhắn rất liên quan. Nội dung tin nhắn là như thế này: Đúng rồi, hôm nay quên . Dù thế nào hôm nay cũng phải cảm ơn Tô tiên sinh giúp tôi lấy lại chút mặt mũi trước mặt chị cả và chị hai. Vì hình tượng của tôi, còn tiếc lời bịa đặt tôi ở nhà nhận thêm đơn đặt hàng, giúp người ta vẽ tranh minh họa gì gì đó. Cảm ơn ngài.

      Sau khi tin nhắn gửi , Tô Lịch trả lời ngay lập tức: cần cảm ơn.

      Đọc được tin nhắn trả lời, Đông Tâm tức đến mức thiếu chút nữa ném luôn điện thoại . Con hàng này có ý gì đây? Trả lời cách lạnh lùng như vậy là muốn chiến tranh lạnh với đến cùng sao? Là muốn lập tức kết thúc luôn cuộc trò chuyện này như thế thôi sao?!!

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm tức đến nghiến răng kèn kẹt, bỗng nhiên “ting” tiếng, lại thêm tin nhắn mới. Lúc này, Tô Lịch gửi tin nhắn thoại. Đông Tâm thấy vậy tâm tình lập tức trở nên tốt đẹp hơn, rầm rì : Coi như còn biết thức thời đó!

      Sau khi mở tin nhắn thoại lên, Đông Tâm liền nghe được giọng trầm thấp tràn đầy từ tính của Tô Lịch vang lên: “ dối. Em vẫn luôn nhận đơn giúp người khác vẽ tranh minh họa. Nếu em tin mở notebook lên mà xem. nhớ đơn hàng gần đây nhất của em, hạn chót là trước mùng 10 phải.”

      Nghe xong Đông Tâm chớp mắt, lại chớp chớp mắt. Sau đó mới bất tri bất giác liếc nhìn lịch điện thoại. Ở góc bên phải màn hình lên dòng chữ, 6/12. Tức là, từ bây giờ đến hạn chót phải nộp là chỉ còn 4 ngày??!!!

      Trong phút chốc, Đông Tâm lập tức gào lên thảm thiết, lập tức lao ra khỏi phòng ngủ đứng ở cửa thư phòng gào thét: “Tô Lịch, là đồ khốn nạn! Tại sao sớm cho tôi chứ!!!!!”

      Bên trong thư phòng vẫn có động tĩnh gì, mặc cho Đông Tâm như người điên hết đấm lại đá với cánh cửa thư phòng. lâu sau sau, điện thoại của Đông Tâm mới lại “ting” tiếng, Tô ngạo kiều trả lời bằng Wechat: Em cũng hỏi , sao phải với em chứ.
      Tôm Thỏ, SiAm, daovan2104 others thích bài này.

    5. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 21

      Sau đó, cả người Đông Tâm đều bật chế độ Hard mode. Ban ngày dẫn ba mẹ Nhuế Thanh dạo đông dạo tây ở thành phố H, khuya về nhà cũng thể nghỉ ngơi mà phải chạy deadline bản thảo. Bởi vì từ giờ cho đến deadline chỉ còn 4 ngày cho nên kế hoạch mà Đông Tâm đặt ra chính là: sau khi đưa ba mẹ Nhuế Thanh dạo vào ban ngày buổi tối thức thâu đêm làm bản thảo. Cứ như vậy cố gắng kiên trì và nhẫn nại ba ngày liên tiếp, sau đó có thể hoàn toàn thả lỏng tận hưởng giấc ngủ thoải mái và ấm cúng rồi.

      Ừ, đây đúng là kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, nhưng thực lại vô cùng dữ dội. Đông Tâm ngàn tính vạn tính nhưng lại tính sai điểm, đó là bây giờ ba mươi tuổi rồi chứ phải là hai mươi tư cái xuân xanh phơi phới như trước kia nữa. Và chênh lệch ràng nhất của hai con số này chính là thể lực tụt nửa.

      Đông Tâm 24 tuổi có thể thức trắng đêm để vẽ tranh, sau đó hôm sau vẫn có thể như bình thường nhảy chân sáo làm. Mà Đông Tâm của tuổi 30, đừng là thức đêm, chỉ mới dẫn ba mẹ Nhuế Thanh dạo vòng thôi về đến nhà mệt đến nỗi nằm bẹp dí giường như con gián rồi. Đông Tâm 24 tuổi có thể ngồi ì chỗ động đậy uống nước cả tiếng đồng hồ chỉ để vẽ cái họa tiết, mà Đông Tâm của tuổi 30 chỉ mới ngồi vẽ hơn nửa tiếng đồng hồ.......ai nha, tại sao eo lại mỏi như thế nhỉ, phải đứng lên lại chút mới được. Khụ khụ, sao hai mí mắt nó cứ dính vào nhau thế nhỉ, làm ly cafe cho nó tỉnh người cái nào!

      Hơn nữa, điều khó khăn nhất chính là, cứ đếm đến, cho dù có xoa đến hai chai dầu thuốc, chân Đông Tâm vẫn cứ tê rầm lạnh buốt, mà đầu gối cũng xuất tượng đau ỉ. Đối mặt với tất cả những thứ này, Đông Tâm cuối cùng cũng thể thừa nhận, già rồi. Theo kế hoạch, hôm nay Đông Tâm phải thức làm việc đến gần sáng, nhưng trời còn chưa sáng mí mắt thể mở được nữa, mà Đông Tâm cũng cảm thấy cứ cố như vậy phải là cách, cho nên liền gục xuống bàn ngủ.

      cũng nghĩ rằng mình chỉ nằm sấp xuống bàn như thế mà cũng có thể ngủ say đến vậy. Trong mơ, Đông Tâm vẫn vẽ tranh, chỉ là trong giấc mơ này, tất cả các nhân vật trong truyện tranh đều có sức sống, ngừng nhảy nhót trước mặt . Đông Tâm vô cùng sốt ruột, chỉ có thể cầm bút đuổi theo sau nữ chính. Nhưng cho dù chạy nhanh đến thế nào, cố gắng đến thế nào cũng thể đuổi kịp đối phương. Nhưng trong nháy mắt Đông Tâm chạm đến được mép váy của đối phương đột nhiên cảm thấy có bàn tay từ phía sau vươn lên tóm lấy cổ .

      Toàn thân Đông Tâm khẽ run rẩy, bừng tỉnh lại từ trong mộng. Trong lúc mơ màng còn chưa kịp mở mắt, vẫn cảm nhận được bàn tay kia đặt cổ mình, nhưng nó hề hung ác bóp chặt như trong mơ mà nhàng xoa bóp cho .

      Cùng lúc đó cũng phát mình phải ngủ gục cái bàn cứng nhắc nữa mà là nằm sấp cái đệm mềm mại. Chắc là được Tô Lịch ôm về giường.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Đông Tâm đột nhiên rung động. Bởi vì cuộc cãi vã lần trước mà mấy hôm nay hai người hề chuyện với nhau. Đông Tâm còn tưởng rằng lần này Tô Lịch hạ quyết tâm ép xuống nước trước đến cùng mới thôi, ngờ Tô Lịch này bên giả bộ lạnh lùng xa cách với , bên lại thâm quan tâm chiếu cố đến như vậy.

      Trong lúc Đông Tâm mải suy nghĩ Tô Lịch mát-xa xong phần cổ, bàn tay chậm rãi di chuyển xuống dưới eo . Đông Tâm ngồi lâu nên eo là phần khó chịu nhất, lúc này lại bị Tô Lịch ấn cái liền nhịn được mà kêu ra tiếng. Lần này cũng thể giả vờ ngủ được nữa rồi.

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm thở dài, xoay người chuẩn bị ngồi dậy lại bị bàn tay lưng ấn nằm xuống lần nữa. Tô Lịch buồn bực : "Đừng động!" Dứt lời tay cũng phối hợp ấn xuống lần nữa. Ấn đến đúng vị trí mỏi nhất, Đông Tâm nhịn được kêu ai nha mấy tiếng, gắt: " làm thôi."

      Tô Lịch hừ lạnh: "Em cứ ngồi lâu thêm chút nữa, rồi lại để thêm hai ngày nữa xem? Đến lúc đó em chết vì đau mới là lạ đó."

      Nghe xong, Đông Tâm liền nhịn được mà cong môi. Ừ, biết mắng người vậy là tức giận nữa rồi. Cho nên Đông Tâm liền ngoan ngoãn nằm sấp xuống, vừa hưởng thụ tay nghề xoa bóp của Tô đại thiếu gia, vừa câu được câu : "Haizz, cho rằng tôi muốn thức đêm lắm sao? Đơn hàng lần này đơn giản nhưng đến lúc làm lại phức tạp vô cùng. Đối phương cầu rất nhiều, nội dung Mary Sue, buồn nôn chịu được! Trời ạ, biết hai năm qua tôi sống như thế nào! Vẽ tranh! Nhất định tôi phải vẽ tranh lại! Tô Lịch, tôi nghĩ kĩ rồi, chờ hết bận chuyện của ba mẹ Nhuế Thanh tôi ra ngoài tìm việc, còn phải làm đúng nghề của tôi, là tác giả truyện tranh nữa!"

      Tô Lịch: "....."

      Đông Tâm xong nhưng Tô Lịch bên kia vẫn im lặng. Đông Tâm lại cho rằng hy vọng xuất đầu lộ diện ra bên ngoài nên liền hạ giọng xuống: "Tô Lịch, tôi biết trước kia mình thuyết phục như thế nào, nhưng tôi cảm thấy, người phụ nữ cũng cần phải có nghiệp của riêng mình. Trước kia bởi vì tôi gặp chút chướng ngại nên mới thể trở thành bà nội trợ. Nhưng xem, cho dù như vậy tôi vẫn tiếp tục nhận việc làm thêm ở bên ngoài. Cho nên, nếu bây giờ tôi có thể vẽ lại rồi, vậy hãy để tôi làm ."

      Dứt lời, Tô Lịch vẫn lên tiếng. Đông Tâm liền nhịn được nữa, muốn ngồi dậy, lại bị Tô Lịch ấn nằm xuồng, lúc này mới nghe thấy giọng buồn bực của Tô Lịch vang lên: " bảo em đừng cử động rồi mà! Em làm cũng được, ở nhà cũng được, có ý kiến. chỉ đơn giản là muốn chuyện với em mà thôi."

      chỉ đơn giản là muốn chuyện với em...

      Chỉ đơn giản là muốn chuyện với em.......

      muốn chuyện với em..........

      chuyện........................

      Nghe xong, Đông Tâm liền bật cười ha ha hai tiếng: Tên đàn ông này đúng là so với phụ nữ chỉ có hơn chứ có kém! Rốt cục phạm phải tội ác tày trời gì mà ta lại giận như thế chứ? Được! đến nước này rồi dứt khoát sòng phẳng lần ! Nghĩ đến đây Đông Tâm liền bất chấp tất cả mà ngồi bật dậy, nửa nằm nửa ngồi ở giường.

      Tô Lịch thấy vậy liền nhăn mày, thấp giọng : "Sao thế? Ấn đúng chỗ à? Được, vậy ..."

      chờ Tô Lịch xong, Đông Tâm lập tức chen ngang : "Tô Lịch, rốt cuộc giận hay là giận bản thân mình vậy?"

      Nghe xong Tô Lịch liền sửng sốt. Đông Tâm thấy vậy liền thầm thở ra hơi, tiếp: "Chuyện tôi vẽ được tranh nữa có liên quan đến Tô Yến đúng ? luôn luôn canh cánh trong lòng cũng là chuyện này phải ? Bởi vì trong thâm tâm vẫn cảm thấy tôi đối với Tô Yến....."

      Thấy Tô Lịch nhíu mày, Đông Tâm thở dài, yên lặng oán thầm. ngờ lại bị đoán trúng. Thực ra, mấy hôm nay hai người chiến tranh lạnh, Đông Tâm liền than thở với Văn Tử. ngờ Văn Tử nghe mọi chuyện xong lại : "Nếu là bình thường, Tô Lịch mà dám làm như vậy bà đây nhất định giúp cậu tát chết ta. Nhưng lần này .... Tiểu Tâm, cậu biết vấn đề nằm ở đâu ?"

      Đông Tâm líu lưỡi: "Ở chỗ nào?"

      "Chính là Tô Yến á!" Văn Tử : "Cậu đừng thấy bình thường Tô Lịch luôn bày ra dáng vẻ sao hết, nhưng thực ra đối với chuyện của Tô Yến để ý chết được. Nếu Tô Yến thực chỉ là bạn trai cũ cũng thôi , nhưng lại là cháu của ta, hai người ngẩng đầu gặp cúi đầu gặp. Cậu thử tự mình tính xem, bóng ma trong lòng ta lớn đến nhường nào chứ?"

      Đông Tâm nghe xong liền xấu hổ: "Bảo sao ngày hôm đó nhắc tới Tô Yến xong ta lại xù lông lên như vậy."

      Văn Tử đồng ý: "Cho nên, đây mới là nguyên nhân chính của cuộc chiến tranh lạnh lần này của hai người. Chậc, thực ra tớ cảm thấy, ta giận cậu, còn bằng ta giận chính bản thân mình. Giận mình năm đó sao xuất sớm chút, như thế cậu gặp phải tên Tô Yến kia trước."

      Lúc Đông Tâm nghe xong mấy lời này, vấn đề được chôn sâu trong lòng cuối cùng cũng tìm được đáp án.....

      nhìn chăm chú vào đôi mắt đen mà sáng của Tô Lịch, : "Hình như tôi chưa với đúng ? Văn Tử tin rằng tôi trọng sinh là vì tôi cầu nguyện trước mặt Tống Tử nương nương. Nhưng có biết tôi cầu nguyện điều gì ? Tôi lúc đó , hy vọng Tống Tử nương nương có thể xóa sạch tất cả kí ức suốt 6 năm qua của tôi."

      "Lúc đầu tôi cũng cho rằng tôi cầu nguyện điều đó là vì tôi đối với Tô Yến quá mức khắc cốt ghi tâm, cho nên muốn hủy để có thể quên lãng. Nhưng đến hôm nay tôi mới hiểu được, điều đó là vì , Tô Lịch. đối với chuyện của Tô Yến quá mức nhạy cảm, quá mức để ý, hơn nữa chúng ta lại là người nhà cho nên lại càng khó tránh tiếp xúc. Tôi đoán, nguyên nhân cuộc chiến tranh lạnh lần trước cũng là vì vấn đề này phải ? Khi đó, nhất định tôi cũng giải thích với , là chuyện của Tô Yến hoàn toàn là quá khứ, tôi còn bất cứ tình cảm gì với ta nữa, nhưng vẫn tin tôi."

      Cho nên, Đông Tâm mới có thể nhờ cơ duyên xảo hợp, ở trước mặt Bồ Tát mà đùa giỡn ra nguyện vọng như vậy - nguyện vọng muốn xóa sạch kí ức của 6 năm qua.

      phải vì muốn quên tình cảm của mình với Tô Yến, mà là vì muốn nhổ sạch cái gai kia trong lòng Tô Lịch. có chuyện xưa với Tô Yến, có chướng ngại chuyện vẽ tranh, ngay từ ban đầu, chỉ là Đông Tâm toàn tâm toàn ý, từ đầu đến cuối chỉ Tô Lịch. Chắc khi đó bản thân mình nghĩ như vậy?

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền vỗ trán : "Tôi này người em, mặc dù tôi là người dễ xúc động, cũng cứng đầu, lại thường xuyên mắc sai lầm nhưng cho dù là như vậy tôi cũng chưa bao giờ nghĩ muốn quên hoàn toàn bất cứ chuyện nào cả. Bị Tô Yến lừa lừa , chỉ cần bước qua được điểm mấu chốt mọi chuyện đều trở nên dễ dàng. Có thể lúc đó tôi hoàn toàn nghĩ rằng chuyện tôi muốn trùng sinh chỉ vì thành thực! Nhưng thực là, mụ nội nhà nó chứ, thế mà nó lại thành được! Chuyện đến như vậy rồi mà vẫn còn tin tôi sao?"

      Tô Lịch nghe xong, há hốc mồm định lên tiếng lại bị Đông Tâm ngắt lời: " đừng có lên tiếng, để tôi hết . Còn về chuyện thể vẽ tranh, bởi vì bây giờ tôi cũng biết chân tướng việc lúc đó là như thế nào. Nhưng lấy hiểu biết của tôi về bản thân mình tôi cảm thấy lý do nhất định phải là vì Tô Yến. thế nào nhỉ, mặc dù trình độ của tôi có hơi nát, những mỗi bức tranh vẽ ra đều là đứa con tinh thần của tôi, là đứa con tôi vất vả sinh ra. Nếu đột nhiên đứa con đó bị người ta phá hủy, tôi có tâm trạng tạo ra đứa mới là chuyện rất bình thường....ây da, sao tôi cứ cảm thấy mình càng càng loạn thế nhỉ? Thôi, tóm lại chính là, tôi cảm thấy chuyện chướng ngại đó lý do là từ bản thân tôi, Tô cặn bã cùng lắm chỉ được coi là cái ngòi nổ, còn chưa đủ đô để trở thành...."

      Đông Tâm còn , Tô Lịch đột nhiên nhích lại gần. Đông Tâm thấy đối phương càng ngày càng tiến sát về phía mình lấy làm lạ, định hỏi định làm gì Tô Lịch ôm chặt lên , môi dán lên môi . Trong thoáng chốc, trái tim Đông Tâm lệch nửa nhịp, cũng vào thời điểm còn mơ hồ, Tô Lịch cạy được hàm răng của ra tiến hành công thành đoạt đất.

      Đông Tâm chưa hôn ai bao giờ. Trước kia xem truyện tranh và tiểu thuyết luôn cho rằng hai người hôn nhau chính là thể tình cảm mãnh liệt bùng cháy. Cho đến giây phút này mới hiểu được, ra ôm hôn cũng có thể là thứ tình cảm ấm áp đến vậy. Môi Tô Lịch mềm mại, hai người vành tai tóc mai chạm vào nhau, thậm chí còn nghe được tiếng đập của trái tim Tô Lịch.

      Thịch, thịch, thịch!

      Mạnh mẽ như vậy, ràng như vậy, khiến cho người ta cảm thấy yên tâm. Trong thoáng chốc, Đông Tâm chợt sinh ra ý nghĩ hoang đường là hy vọng giây phút này kéo dài mãi mãi. lúc lâu sau, Tô Lịch mới buông Đông Tâm ra, xoa đầu , ôn nhu : " ngốc, từ trước đến giờ chưa bao giờ nghi ngờ con mắt của mình cả."

      Đông Tâm mờ mịt "ừ" tiếng, liền thấy Tô Lịch khôi phục dáng vẻ của Tô đại gia, liếc nhìn khinh bỉ: "Nghe vẫn hiểu đúng ? Lời này phiên dịch ra thành văn chính là, cho đến bây giờ, hề nghi ngờ trong lòng em vẫn còn Tô Yến. Chỉ là....."

      Chỉ là, có đôi khi, cho dù là đàn ông cũng kiềm được mà suy nghĩ lung tung rồi muốn khóc lóc ăn vạ mà. Mặc dù tin Đông Tâm mình, sớm vất bỏ Tô Yến ra đằng sau đầu rồi, nhưng có đôi khi vẫn rất khó chịu. Khó chịu nhất là lúc mọi người cùng ăn cơm, Đông Tâm xới cơm thay cho Tô Yến, rồi lúc Đông Tâm xem ảnh cưới của Tô Yến và Nhuế Thanh, khen hai người họ trai tài sắc cũng khó chịu. Mặc dù biết đây chỉ là lời xã giao bình thường nhưng Tô Lịch cảm thấy thoải mái hay khó chịu đây? Đương nhiên là khó chịu rồi!

      Nếu là tình huống tương tự mà rơi người phụ nữ đối phương nhất định sớm ăn vạ khóc hai nháo ba thắt cổ rồi. Nhưng là đàn ông lại được phép như vậy. Là người đàn ông phải có dáng vẻ của thân sĩ, phải bao dung rộng lượng bày ra dáng vẻ sao cả. sao cái rắm! Nực cười! Chuyện này quá là nực cười! Nếu người đàn ông thực người phụ nữ làm sao có thể có ham muốn muốn độc chiếm ấy? Làm sao có thể đố kỵ những người đàn ông từng tiếp xúc thân mật với ấy đây? Rộng lượng cũng chỉ là làm màu cho người khác xem mà thôi.

      Có thể bởi vì thể khiến Đông Tâm cắt đứt toàn bộ liên lạc với Tô Yến, lại càng thể cố tình gây với Tô Yến, cho nên đôi khi, lại bày ra tình tình với người vợ thân nhất của mình. Nghĩ đến đây, Tô Lịch liền thở dài hơi, ôm lấy Đông Tâm, đặt đầu lên bả vai làm nũng: "Vợ à, xin lỗi. nên phát cáu lên người em. Là do nhất thời kiềm chế được."

      Nghe Tô Lịch xong, Đông Tâm liền giật mình, bày ra dáng vẻ bừng tỉnh: "Tôi biết rồi."

      Tô Lịch nhíu mày: "Biết cái gì?"

      Đông Tâm cười: "Đàn ông mà, tháng luôn có vài ngày luôn cảm thấy bực bội bất an trong lòng. Đây là do chồng dì cả sắp tới. Có thể thông cảm! Có thể thông cảm!" Đông Tâm vừa vừa lấy tay vỗ vai Tô Lịch bày ra dáng vẻ thấu hiểu.

      Phát mình bị trêu, Tô Lịch định mở miệng đốp trả, ngờ đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông. Tô Lịch cầm điện thoại lên xem, là Tô Yến. Thấy vậy, Tô Lịch liền híp mắt lại: muộn như vậy rồi cậu ta còn muốn gọi cho mình làm gì?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :