1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Nhặt nhầm nam thần - Mèo Lười Ngủ Ngày

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Mấy bữa trước mị bận kỉ yếu các kiểu nên đăng bài được. Giờ mị comeback:yoyo14::yoyo14::yoyo14:

      Chương 8


      Đại khái là do đặt được tảng đá lớn trong lòng xuống nên đêm nay, Đông Tâm ngủ vô cùng ngon. Trong mông lung, dường như còn mơ thấy cả Tô Yến.

      Trong giấc mơ, trời mưa tầm tã, xung quanh tối đen như mực thể nhìn thấy gì cả, ngoài ngọn đèn ở cách đó xa xa. Dưới ánh đèn ấm áp, có người bung dù đứng ở đó. Người nọ đưa lưng về phía Đông Tâm, nhưng biết vì sao, Đông Tâm lại cảm thấy đó chắc chắn là Tô Yến.

      vui vẻ chạy tới, định lên tiếng chào hỏi, liền thấy tán dù đen được giơ cao hơn chút, lộ ra khuôn mặt đẹp trai tinh xảo của Tô Lịch.

      Đông Tâm nghe thấy ta cười nhạt, : “Đồ ngốc, em khóc cái gì?”

      Mơ tới đây đột nhiên mọi thứ im bặt, Đông Tâm tỉnh dậy, trong đầu vẫn còn lại chút hình ảnh của giấc mơ: khóc trong mơ sao? ràng là mình vui vẻ đến mặt mày cong cong chạy tới cơ mà, chẳng lẽ Tô Lịch nhìn nhầm nước mưa mặt thành nước mắt?

      Đông Tâm mang theo nghi vấn khó hiểu này rời giường, dép vào, duỗi người…. Nhưng eo mới duỗi được nữa, Đông Tâm liền giật mình, quay ngoắt lại nhìn, thoáng chốc cằm liền rơi xuống đất.

      ! Chắc! Chắn! Có! ! Sai! Sót! Gì! Đó! Ở! Đây! Nếu ai đó có thể cho , rốt cuộc Tô Lịch vào phòng từ bao giờ ? Lại còn là đứng ở trước tủ quần áo chọn quần áo? Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, tại sao mỗi lần chọn quần áo nhất định phải khỏa thân mà chọn như vậy??? ta đây chính là ngại ngày hôm qua đau mắt chưa đủ đúng ???

      Lúc này, đại khái là Tô Lịch cũng cảm nhận được động tĩnh của Đông Tâm, nhưng vẫn rất thản nhiên chọn quần áo, còn vừa chọn vừa hỏi: “Tỉnh rồi à?”

      “Sao vào được?” Đông Tâm phát điên, nhớ chắc chắn mình khóa cửa trước khi ngủ rồi mà!

      Tô Lịch chọn xong áo sơ mi và áo khoác, vừa ướm lên người vừa hất cằm về phía bàn trang điểm. Tầm mắt Đông Tâm theo đó nhìn qua liền thấy chùm chìa khóa ở bàn trang điểm.

      Tô Lịch : “Chị à, chị nghĩ đây là đâu chứ? Chìa khóa phòng ngủ nhà mình mà tôi lại có sao?”

      Đông Tâm định thừa dịp Tô Lịch mải chuyện để trộm chìa khóa, ngờ Tô Lịch này lại như mọc mắt đằng sau gáy, hoàn toàn nhìn thấu trò vặt của Đông Tâm: “Em cần giấu, vẫn còn chìa khóa dự phòng.”

      Đông Tâm hoàn toàn điên rồi: “Trước khi vào thể gõ cửa sao?”

      Tô Lịch nhướng mày hỏi vặn ngược lại: “Em có thể ngủ mà khóa cửa phòng ngủ sao?”

      Đông Tâm bị chặn họng, còn do dự nên cãi lại thế nào Tô Lịch ném bộ quần áo lại đây: “Thay quần áo .”

      “Làm gì?”

      phải em muốn biết sáu năm qua xảy ra chuyện gì sao? mang em gặp người.”

      -----------


      Hai tiếng sau, Tô Lịch trực tiếp lái xe vào con ngõ yên lặng. Vòng vòng vo vo hồi đến trước tòa tứ hợp viện.

      Đông Tâm bước vào tứ hợp viện, còn cố tình dừng lại ở trước cửa nhìn bức hoành đề tên, ở chỉ có ba chữ viết bằng chữ Khải: Tinh Kì Bát. Sân lớn lắm, ở giữa có cây bạch quả, bên cạnh có cái ao . Tháng 11 là cuối thu, lá cây bạch quả đều chuyển sang màu vàng hết, hơn nữa hôm nay trời cũng nắng rất đẹp, ánh nắng chiếu xuống những chiếc lá vàng tạo nên loại cảm giác thư thái khó tả.

      Lúc hai người đến, bên trong có tốp năm tốp ba những vị khách ngồi uống trà phơi nắng. Đông Tâm lúc này mới nhận ra đây là phòng trà.

      Đông Tâm líu lưỡi, ngẩng đầu nhìn Tô Lịch: “ dẫn tôi đến phòng trà làm gì?”

      “Chờ lát nữa em biết.” Tô Lịch dẫn Đông Tâm về phía bàn ngay dưới tán cây bạch quả, ở đó có người phụ nữ tóc dài ngồi cách lười biếng ghế chơi điện thoại, thấy hai người đến liền vội vàng đứng dậy cất điện thoại .

      Tô Lịch giới thiệu hai người với nhau: “Vị này là bạn của , Nhiễm Ninh Ninh, còn vị này là vợ của tôi, Đông Tâm.”

      Đông Tâm mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, Nhiễm tiểu thư.”

      Người phụ nữ tóc dài gật đầu đáp lễ, cũng mỉm cười lại: “Xin chào, cứ gọi tôi là Ninh Ninh là được rồi.”

      Tô Lịch giới thiệu hai người với nhau xong liền mặt đổi sắc với Nhiễm Ninh Ninh: “Ngại quá, tắc đường nên đến muộn.”

      Đông Tâm cười ha ha hai tiếng. Đại ca à, sao phải chờ xe lắp ráp lại linh kiện mới nên hơi lâu ? Bây giờ còn có người dùng cái cớ tắc đường này nữa sao? Thậm chí cái cớ bị tiêu chảy để xin nghỉ làm còn sáng tạo hơn đấy! Mắc công đối phương phải bày ra dáng vẻ tin tưởng.

      Tô Lịch và Nhiễm Ninh Ninh tiếp tục hàn huyên đôi ba câu, sau đó liền quay đầu lại nhìn Đông Tâm: “ có chút việc phải trước lát, em cùng Nhiễm tiểu thư cứ chuyện trước với nhau nhé.” xong liền thực nhấc chân dời , để lại Đông Tâm mình đứng đó, được mà ở cũng xong.

      Trong nhất thời, Đông Tâm liền thầm lôi Tô Lịch ra mắng cả trăm ngàn lần ở trong lòng.

      Rốt cuộc người này có bao nhiêu phần tin cậy đây? cái gì mà mang tới gặp người, kết quả liền cứ thế ném cho người xa lạ rồi phẩy đít bỏ ? Lại còn bảo ở lại trò chuyện với Nhiễm tiểu thư? Trò chuyện cái gì? cũng có quen biết gì người ta đâu. A, từ từ, cái cảm giác này sao giống cảm giác bị lão mẹ lừa đem con bán vậy chứ??

      Trong khi Đông Tâm bên này trí tưởng tưởng ngừng bay cao đối tượng người mua bên kia, a, khụ khụ, là Nhiễm Ninh Ninh làm tư thế mời: “Đông tiểu thư, mời ngồi.”

      Người ta cũng đến như thế rồi, Đông Tâm còn có thể làm gì đây? Ngồi xuống thôi chứ còn gì nữa.

      Hai người vừa an vị xong bên kia quán trà cũng mang trà lên. Nhiễm Ninh Ninh : “ biết thích uống cái gì nên lúc nãy tôi gọi trước cho trà hoa lài rồi vì dù sao trà lài cũng là món trà nổi tiếng nhất ở đây mà.”

      “Cảm ơn!” Đông Tâm cười đáp lại, mở nắp chén trà gạt gạt thử, quả nhiên ngửi được mùi hương nhàng mà thanh mát. Nhưng Nhiễm Ninh Ninh cũng là quá giỏi rồi, lại có thể biết trước Tô Lịch có việc bận trước cho nên chỉ gọi tách trà cho thế này. Đông Tâm càng nghĩ càng thấy thích hợp, nhưng mặt vẫn có biểu gì.

      Lúc này, Nhiễm Ninh Ninh lại : “Nghe quán trà này mở được 40 năm rồi, truyền qua tới hai đời. Bây giờ ở thành phố H mà muốn tìm quán trà cổ như thế này đúng là dễ. Đúng rồi, Đông tiểu thư là người thành phố H chính gốc sao?”

      Đông Tâm gật đầu: “Đúng vậy.”

      “Vậy và Tô tiên sinh cũng quen nhau từ luôn phải ?”

      Đông Tâm mím môi, trả lời tiếp. Người phụ nữ đầu tiên là lôi kéo làm quen, chuyện tìm chuyện để , bây giờ lại muốn điều tra hộ khẩu nhà , rốt cuộc ta muốn làm gì? phải muốn làm quen chứ?

      Nhiễm Ninh Ninh thấy Đông Tâm im lặng chuyện liền lộ ra dáng vẻ tươi cười vô hại: “ đừng khẩn trương, chúng ta cứ coi nhau như bạn bè bình thường mà chuyện thôi. chuyện về cuốc sống hàng ngày, về công việc, sở thích gì gì đó… Đúng rồi, thích vẽ tranh phải ? Tôi còn nghe xuất bản được mất quyển truyện tranh, mà quyển nổi tiếng nhất là cái gì đó hủ nữ……..”

      Đông Tâm khụ khụ ho khan hai tiếng, sau đó tiếp lời Nhiễm Ninh Ninh: “Hủ nữ gaga.”

      “Đúng, chính là cái này!” Hai mắt Nhiễm Ninh Ninh sáng bừng, “Lúc nãy trong khi chờ đợi hai người tôi còn lên mạng để xem bộ truyện tranh kia của mà.”

      Đông Tâm khiếp sợ: “ đùa phải ?”

      tin?” Nhiễm Ninh Ninh : “Tôi vừa mới xem đến đoạn nam chính cẩn thận phát được nữ chính cất giấu GV liền trực tiếp đem ổ cứng dọn dẹp lại sạch lượt, nữ chính quá tức giận, ngay tối hôm đó liền đổi tên tài khoản game thành tên nam chính sau đó chém giết hồi phải ?”

      Nghe vậy mặt Đông Tâm hơi nóng lên. ra bộ truyện tranh này là hồi còn học đại học, nhàm chán nên vẽ chơi. Bởi vì lúc vẽ hoàn toàn nghĩ được in thành sách hay là làm cái gì khác, cho nên toàn bộ tình tiết hay là phong cách vẽ, Đông Tâm đều là tùy tâm tùy ý làm theo ý mình. Vừa vặn lúc ý Đông Tâm cũng hết sức mê luyến thể loại cẩu huyết tiểu bạch văn, cho nên tác phẩm này trắng ra chỉ đơn giản là bộ truyện nhàng có chút hài hước và hơi YY.

      Năm đó Đông Tâm cảm thấy có gì, nhưng tại quay lại nhìn tác phẩm hồi non nớt này của mình liền cảm thấy có chút ngượng ngùng. Đông Tâm xấu hổ: “ vẫn nên xem hơn, bộ tiểu thuyết này có tí dinh dưỡng nào cả, nét vẽ cũng rất thô sơ, đến tôi bây giờ nhìn lại cũng còn cảm thấy ngại nữa là….”

      “Tôi thấy nó rất ổn mà.” Nhiễm Ninh Ninh , “Mỗi người đều trải qua những giai đoạn khác nhau, mỗi giai đoạn lại có những hành vi khác nhau nên tác phẩm cũng giống nhau. Bây giờ Đông tiểu thư cảm thấy ‘Hủ nữ gaga’ quá mức non nớt, tác phẩm của tại mới là tốt nhất. Nhưng qua 10 năm rồi phải sao? chừng khi đó, khi xem được tác phẩm bây giờ của mình, lại cảm thấy tác phẩm bây giờ quá xem trọng các tiểu tiết kỹ xảo mà quên bản chất cốt truyện í chứ.”

      Nghe xong lời này, ánh mắt Đông Tâm liền trở nên buồn bã, theo bản năng lại cắn môi. Tác phẩm bây giờ sao… có. Tô Lịch hôm qua nó cho biết, từ mấy năm trước cầm bút vẽ nữa rồi. nhớ trước khi mình trọng sinh vẫn còn vẽ dở bộ truyện tranh, cũng biết bộ truyện kia được vẽ nốt xong chưa nữa.

      Trong khi tâm trí Đông Tâm bay xa vạn dặm lại nghe được Nhiễm Ninh Ninh gọi mình: “Đông tiểu thư, làm sao vậy?”

      sao.” Đông Tâm ho khan.

      Nhiễm Ninh Ninh cười cười, vừa gạt nắp tách trà vừa : “Để tôi đoán xem vì sao Đông tiểu thư lại thất thần nhé. Là do những bình luận đó phải ?”

      “Bình luận ư?” Đông Tâm giật mình, lúc này mới hiểu ý Nhiễm Ninh Ninh là gì. Năm đó khi ‘Hủ nữ gaga’ được xuất bản, thị trường truyện tranh anime còn tương đối bế tắc, đại bộ phận mọi người tiếp nhận được phong cách của Đông Tâm, chỉ trích vẽ quá tùy tiện, quá xấu, mấy kiểu này căn bản thể coi là truyện tranh được, rồi loại truyện tranh rác rưởi như thế này mà cũng được xuất bản, trẻ con mẫu giáo còn vẽ đẹp hơn ….

      Ban đầu Đông Tâm đọc được những bình luận đó còn rất thương tâm, nhưng sau này lại ở trong cái vòng luẩn quẩn thời gian, cũng chậm rãi tôi luyện trái tim pha lê của mình trở thành trái tim cao su, mấy cái bình luận kiểu này cũng sớm bị vứt ra sau đầu.

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm muốn tự giễu hai câu, Nhiễm Ninh Ninh lại :

      “Những bình luận đó chắc hẳn để lại trong lòng Đông tiểu thư những ấn tượng rất tốt phải ? Nếu có thể trở lại quá khứ, Đông tiểu thư nhất định vẽ lại bộ truyện này đúng chứ?”

      “Sao có thể chứ?” Đông Tâm nhíu mày, “ phải lúc nãy với tôi nhân sinh mỗi người mỗi giai đoạn đều giống nhau sao? ‘Hủ nữ” bộ truyện này tốt cũng được, mà chê tốt cũng sao, bởi vì dù sao nó cùng là ‘đứa con’ của tôi, cho dù trọng sinh lại tôi vẫn vẽ nó như cũ.”

      Nhiễm Ninh Ninh nghe như vậy liền nữa, chỉ cong mắt lên, lát sau mới : “Đúng đúng đúng, nhân sinh vốn là nên tiến về phía trước, luôn rối rắm với sai lầm trong quá khứ là chuyện nên, bởi vì đời này vốn có thuốc hối hận, phải ?”

      Đông Tâm càng nghe càng mơ hồ, sao lại hướng đến thể loại tâm linh canh gà* thế này? Nhiễm Ninh Ninh này đông tây hồi rốt cuộc là muốn gì đây? Chẳng lẽ Tô Lịch thấy mạng có người ném tác phẩm của , cho nên thỉnh vị “cao thủ nấu canh” này đến an ủi ? Cái này cũng đúng nha, ‘Hủ nữ gaga’ bị người ta ném trứng thối là chuyện của cả tỉ năm trước rồi! Kể cả muốn an ủi thời điểm an ủi này có phải cách hơi xa rồi ?

      *tâm linh canh gà: chicken soup to the soul: kiểu chữa trị tổn thương á.

      Bên này Đông Tâm còn hồ đồ, bên kia câu chuyện của Nhiễm Ninh Ninh chuyển hướng: “Thuốc hối hận đúng là bán, nhưng khoảng thời gian trước tôi đọc được cuốn tiểu thuyết, viết rất có ý tứ. Chính là kể vể người đàn ông quá mệt mỏi với cuộc sống tại nên ảo tưởng mình lần nữa được trở về thời học sinh, lần nữa học tập, lần nữa theo đuổi nữ thần mối tình đầu của mình…..” Nhiễm Ninh Ninh được nửa liền dừng lại, tủm tỉm nghiêng đầu hỏi Đông Tâm, “Kết quả thế nào, đoán thử xem?”

      Đông Tâm : “Thế nào?”

      “Kết quả là người đàn ông kia thực mất ký ức của mấy năm, cho nên cho rằng mình vẫn là môt học sinh trung học, còn ồn ào muốn cùng vợ mình ở riêng, là căn bản quen biết đối phương…”

      “..........”

      Đông Tâm im lăng, im lăng, lại im lặng. Mất trí nhớ, ở riêng, theo đuổi nữ thần mối tình đầu thời học… Đông Tâm có ngốc cũng nghe ra đây là ám chỉ mình.

      có ý gì?”

      Nhiễm Ninh Ninh : “Đông Tâm, tỉnh lại ! Căn bản có cái gì gọi là trọng sinh cả, cũng hề có chậu hoa nào cả, đây hoàn toàn đều là do tưởng tượng ra. vì muốn trốn tránh thực nên tự phong bế kí ức của 6 năm này, bởi vì bị đả kích quá nặng nề vì thể vẽ tranh nên mới muốn trở lại khoảng thời gian trước khi kiện kia xảy ra, cho nên mới tự ảo tưởng ra cái cớ trọng sinh này.”

      Nhiễm Ninh Ninh càng càng kích động, đến phút cuối thậm chí còn thâm tình nắm lấy tay Đông Tâm. Đông Tâm nhìn cái miệng hoạt động liên tục của ta quả thực thấy phiền chịu được, hất tay ta ra, cả giận : “ bị bệnh à?!”

      Ai ngờ Nhiễm Ninh Ninh lại lời lẽ chính đáng : “Tôi có thuốc, có muốn uống ?”

      Đông Tâm quỳ. Giờ phút này mới hoàn toàn hiểu , ra là từ đầu Tô Lịch tin trọng sinh, mà trực tiếp biến thành kẻ tâm thần. Ha ha ha!

      ----------


      Đông Tâm nổi giận đùng đùng lao ra khỏi con ngõ , di động trong túi vang lên ngừng, chuông điện thoại cũng reo vài lần. Cuối cùng quá mệt mỏi, Đông Tâm mua chai nước ngồi bệt xuống ven đường, sau đó mới nhàn nhã mở điện thoại lên xem. Hừm, 7 cuộc gọi nhỡ, n tin nhắn, n+1 tin nhắn Wechat. Đông Tâm vừa mở Wechat ra tin nhắn của Tô Lịch liền nhảy ra liên tục, tất cả đều có nội dung, chỉ có câu: Em ở đâu?

      Đông Tâm hừ lạnh, vừa nhàm chán kéo xuống đọc tin nhắn, đến tin nhắn cuối cùng phát nội dung rốt cuộc thay đổi: Đông Tâm, gọi điện thoại cho ông đây ngay!!!

      Đông Tâm cười ha ha hai tiếng, nén lại cảm xúc nhắn tin thoại cho Tô Lịch: “Tô Lịch, đoán đúng rồi. Thực ra từ trước đến giờ tôi chưa từng trọng sinh. Nhưng yên tâm , tôi phải bệnh nhân tâm thần, sau này cần mời bác sĩ tâm lý. Tôi đây chính là cố tình giả vờ trọng sinh ở trước mặt đấy. Mục đích sao? Rất đơn giản……….”

      đến đây, Đông Tâm liền hít sâu hơi, sau đó hét vào điện thoại: “BÀ ĐÂY MUỐN LY HÔN VỚI !!!!!”

    2. dieulinhaha

      dieulinhaha Well-Known Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      2,126
      :ex10::ex10: cắt đúng đoạn hay. :031::031:
      seo-senpai thích bài này.

    3. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 9

      “BÀ ĐÂY MUỐN LY HÔN VỚI !!!!!” Đông Tâm vừa dứt lời, Wechat liên đing đing báo tin nhắn liền tục.

      Đông Tâm líu lưỡi nắm chặt cái di động rung lên điên cuồng kia, phải là vừa mới nhắn tin bên kia nhận được luôn rồi chứ? Có cần rep nhanh đến như vậy ?? Đông Tâm hít sâu mở động lên, hóa ra là Văn Tử.

      biết nha đầu này trúng cái gì mà gửi cho Đông Tâm liền lúc 10 cái ảnh của buổi hôn lễ hôm qua. Trong đó có ảnh hai người chụp chung, cũng có ảnh tự mình tự sướng. Ở cái ảnh cuối cùng, Văn Tử còn gửi kèm tin nhắn: “Ai nha, xem chị đây xưn đẹp chưa này! cần hâm mộ nha, ghen tỵ cũng vô dụng thôi, biết làm sao được, bởi vì chị đây chính là trời sinh thiên tư lệ chất nha~~~”

      Đông Tâm lo lắng có chỗ phát tiết, ngay lập tức trả lời: “Tớ trọng sinh rồi!”

      Văn Tử vẫn chưa bình thường trở lại, tiếp tục ông gà bà vịt rep lại: “Tớ biết tớ biết, cậu đây chính là vừa nhìn thấy ảnh chụp của chị đây liền cảm thấy mất hồn mất vía, cảm thấy mình được thức tỉnh lần nữa, được sống lại lần nữa đúng ? Emma, Tiểu Tâm à, có phải cậu rất muốn tám chuyện phải ? Được, chị đây cho cậu hẳn 5 hào! Sao, đủ hào phóng chưa?”

      Cuối cùng còn thêm hai cái icon mặt cười gian nữa.

      Đông Tâm trợn trắng mắt, lập tức nhắn trả: “Cái rắm!”

      Văn Tử: Hắc hắc, cái người mọn này, có phải cậu chê 5 hào quá ít ? Cậu có biết lực lượng thủy quân của đất nước ngày đêm ra sức làm lụng vất vả chính là vì 5 hào này , vậy mà cậu còn dám ghét bỏ nó sao? Lão nương thay mặt NDT khinh bỉ cậu!

      Đông Tâm hôm nay có tâm trạng đùa với Văn Tử, ấn mở tin nhắn thoại : “Đại tỷ à, tớ ‘trọng sinh’ phải là so sánh, mà là . phải cậu rất thích đọc tiểu thuyết sao? Trọng sinh đến tương lai, cậu nghe qua bao giờ chưa? phải ngày hôm qua cậu còn hỏi tớ vì sao vẽ lại được tranh mà với cậu sao? Thực ra là do tớ. Tớ có thể vẽ tranh bởi vì tớ là Đông Tâm của 6 năm trước. Đông Tâm của 6 năm trước vốn dĩ có chướng ngại gì làm cho vẽ tranh được cả.”

      Tin nhắn thoại gửi xong, di động lúc lâu sau cũng có động tĩnh gì. Đông Tâm chống cằm thở dài, chắc Văn Tử cũng cho rằng bị điên rồi nhỉ.

      Mở chai nước khoáng ra, uống từng ngụm lớn nước lạnh, Đông Tâm hy vọng nó có thể làm mình bình tĩnh trở lại. Nghĩ kĩ lại chuyện vừa rồi quả thực có điểm kì lạ. Nếu , Tô Lịch tối hôm qua sau khi nghe xong bài thuyết minh trọng sinh kia của liền cảm thấy có bệnh, lén tìm bác sĩ tâm lý chuyện cái Nhiễm Ninh Ninh kia cũng là quá thần thông quảng đại rồi.

      Thông qua nội dung cuộc trò chuyện với Nhiễm Ninh Ninh, thấy đối phương chỉ hiểu bối cảnh, nghề nghiệp, sở thích, thậm chí là cả tác phẩm của cũng nắm như lòng bàn tay. Chỉ trong buổi tối mà Nhiễm Ninh Ninh có thể biết nhiều như vậy sao? Hơn nữa nhìn hình thức Tô Lịch và Nhiễm Ninh Ninh chung đụng dường như đây phải là lần đầu hai người bọn họ gặp gỡ. Chẳng lẽ hai người biết nhau từ trước? Chẳng lẽ…….

      Đông Tâm nghĩ đến xuất thần di động đổ chuông, vốn tưởng là Tô Lịch, định tắt máy nhận ra người gọi tới là Văn Tử. Đông Tâm bĩu môi, nhận điện thoại, còn chưa kịp lên tiếng, liền nghe Văn Tử ở bên kia mắng: “Đồ chết tiệt nhà cậu! Cậu biết tớ học toán bao giờ được quá 50 điểm nên cố tình trêu ngươi tớ đúng ? Cái gì mà 6 năm trước 6 năm sau chứ? Cậu làm đầu óc tớ loạn hết cả lên rồi!! Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, mau khai hết ra!”

      Cách cái di động, Đông Tâm vẫn có thể cảm nhận được sốt ruột của Văn Tử, lại tưởng tượng đến dáng vẻ vò đầu bứt tai của Văn Tử, nhịn được bật cười thành tiếng, đám mây đen bao phủ đầu cũng tan ít.

      “Cậu tin lời tớ sao?”

      “Vớ vẩn!” Văn Tử đáp chút nghĩ ngợi: “Cậu tớ tin tin ai?”

      Nghe vậy, trong lòng Đông Tâm liền cảm thấy vô cùng ấm áp. Cảm động còn trào dâng lại nghe Văn Tử tiếp: “Ngốc như cậu mà cũng học được dối đời này còn người ngốc nữa rồi.”

      Đông Tâm hộc máu, chết .

      “Biến!”

      “Emma, cậu cũng đừng có thừa nước đục thả câu! Lão nương nhịn sắp hỏng đến nơi rồi.”

      Đông Tâm im lặng lát, sau đó đem đầu đuôi việc với Văn Tử. Kể đến việc sáng nay Tô Lịch lừa mình đến gặp bác sĩ tâm lý, Đông Tâm giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Tớ nghĩ sao tối hôm qua tên kia lại dễ chuyện như vậy, bảo ta thư phòng ngủ ta đến cái rắm cũng thèm phóng liền ngoan ngoãn đến thư phòng ngủ ! Tớ lại còn ngây thơ mà cảm kích ta nữa, thầm nghĩ bản thân mình nên dùng ánh mắt hồi năm đó để nhìn người ta nữa, kết quả hóa ra đấy chỉ là kế hoãn binh! Trước giả vờ tin tưởng tớ, để tớ nơi lỏng cảnh giác, sau đó lừa tớ khám bệnh! Tớ xxx cả nhà ta! ta mới bị thần kinh! Cả nhà ta đều bị thần kinh!!!”

      Đông Tâm mắng liền mạch đến hụt cả hơi, sau đó mới đau lòng phát ra mình lôi cả bản thân mình vào mắng chung, mà cùng lúc đó, đầu dây bên kia cũng vô cùng im lặng. Đông Tâm ngại ngùng ho khan: “Sao cậu gì thế? Bị dọa đến choáng váng rồi? Hay cũng nghĩ tớ bị điên?”

      Văn Tử hít hơi sâu, cuối cùng buồn bã nó: “Mẹ ơi, Bồ Tát hiển linh……”

      “Cái gì hiển linh cơ?” Đông Tâm ngàn tính vạn tính cũng thể ngờ được phản ứng của Văn Tử lại là cái dạng này. trọng sinh liên quan quái gì đến Bồ Tát chứ?

      Văn Tử : “Tiểu Tâm à, nếu có vụ cậu bái Bồ Tát kia khi nghe cậu cái gì mà trọng sinh, tớ nhất định cũng cho là cậu điên rồi. Nhưng cậu còn nhớ những lời cậu lúc đó trước mặt Bồ Tát ? Tía má ơi, là thiêng quá là thiêng mà! Lúc ấy tớ Bồ Tát nhất định hiển linh mà cậy còn tin? Bây giờ cậu tin chưa??”

      Văn Tử hoàn toàn tiến vào hình thức độc thoại, hoàn toàn quan tâm đến phản ứng của Đông Tâm ở đầu dây bên kia. Trong lúc nhất thời, trán Đông Tâm chảy dài mấy vạch đen. Xem ra chưa có điên nhưng Văn Tử điên trước rồi. Đông Tâm cắt ngang lời của Văn Tử: “Chị à, chúng ta bình tĩnh trước chút được ? Nếu hay là……”

      “Cậu ở đâu?” Văn Tử trực tiếp ngắt lời Đông Tâm, nghiêm túc : “Tớ lập tức đến ngay.”

      ………

      ---------------------


      Đông Tâm và Văn Tử hẹn nhau ở quán Starbucks gần đó. Bởi vì khoảng cách gần hơn nên Đông Tâm đến trước Văn Tử và tự gọi đồ uống trước. Sau khi ngồi xuống, Đông Tâm tự giác liếc nhìn điện thoại cái, vẫn hoàn toàn im ắng, xem ra tình cảm của và Tô Lịch cũng chỉ đến thế mà thôi. muốn ly hôn, vậy mà bên kia hề hoang mang chút nào, đến cái tin nhắn lại cũng có.

      Đông Tâm thở dài, nhất thời biết nên vui hay nên buồn. Thực ra, lúc nãy ra câu ly hôn, cũng chỉ là cảm xúc nhất thời xúc động. Nếu lời này có 6 phần là giận dỗi cũng có đến 4 phần nghiêm túc. Từ sau khi trọng sinh, Đông Tâm vẫn luôn ở trong thế bị động mà tiếp nhận mọi chuyện: ba mẹ già, mình cũng trở thành vừa già vừa mập, khoảng cách với Lôi Lôi cũng ngày xa…. Tất cả mọi chuyện đều có thể tiếp nhận, chỉ duy nhất Tô Lịch là khiến bối rối biết phải làm sao.

      Rốt cuộc mình của 6 năm sau kết hôn với Tô Lịch, hề có tình cảm làm cơ sở, làm sao có thể sống chung đến giây phút này đây? Nghĩ đến đây, Đông Tâm lại thở dài, hơi ngẩng đầu lên.

      Nhưng vừa ngẩng đầu, đập vào mắt ngay bên ngoài cửa sổ sát đất là mọt đôi tình nhân. Đại khái là dây giày của bạn bị tuột, chàng trai nửa quỳ mặt đất cẩn thận buộc lại dây giày cho bạn kia. Mà kia cũng cảm thấy gì cả, ngược lại còn thoải mái duỗi chân ra để bạn trai mình buộc lại cho mình, vừa với đối phương điều gì đó vừa nở nụ cười hạnh phúc.

      Đông Tâm chống cằm suy nghĩ, nhìn người ta đương như vậy chứ, nhưng nếu đổi lại thành và Tô Lịch …. Khụ khụ, vẫn thôi . Thực dám tưởng tượng hình ảnh Tô đại thiếu gia quỳ xuống thắt dây giày ! Đông Tâm còn cảm khái, chàng trai kia buộc xong dây giày rồi đứng lên, Đông Tâm vừa nhìn mặt đối phương liền nghẹn họng nhìn trân trối……….

      Đây…. Đây…. Đây phải là Tô Yến sao?! như vậy bên cạnh chính là bạn Nhuế Thanh mà Tô Lịch nhắc tới sao?

      Đông Tâm vẫn khiếp sợ, Tô Yến bên kia cũng lơ đãng quay đầu lại rồi nhìn thấy . Bốn mắt nhìn nhau, trong thoáng, mặc dù cách tấm kính nhưng Đông Tâm cũng có thể cảm nhận được xấu hổ của đối phương. Nhưng xấu hổ xấu hổ, nhìn thấy nhau rồi cũng thể giả bộ là quen được đúng ??

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm định gật đầu coi như chào hỏi bên kia cái, nhưng đầu còn chưa kịp gật Tô Yến liền kéo lấy tay Nhuế Thanh, sau đó…. Quay đầu thẳng………

      Đông Tâm trực tiếp hóa đá, chỉ nghe tiếng crack giòn giã, cả người liền vỡ vụn thành từng mảnh . CMN chứ, là ôn thần sao?? Hay bị bệnh truyền nhiễm? Làm gì mà phải dùng đến tốc độ như chạy trốn ma quỷ mà như thế chứ? Hay là, Tô Yến cảm thấy xấu hổ vì có người mợ vừa già vừa xấu như ??

      Đông Tâm tấm tắc giọng của Văn Tử vang lên: “Cái tạo hình này của cậu là cái thể loại gì thế? Tay chân sao lại còng quèo cứng ngắc thế kia? Cosplay chiêu tài miêu à?”

      “Cái gì mà chiêu tài miêu chứ? Có mà chiêu tai* miêu có!” Đông Tâm khụ khụ ho khan hai tiếng, thuận thế buông tay : “Cậu nhìn lại mình xem, sao giờ này mới đến vậy?”

      *tai trong tai họa

      “Tớ đây tới với tốc độ nhanh nhất rồi đấy được chưa?” Văn Tử trợn mắt, muốn biện giải, lại chuyển thành phất tay : “À đúng rồi, tớ phải trước lại quên, cuối tuần này cậu đừng có hẹn gì nhé, tớ đặt vé Oanh Sơn rồi. Để tạ ơn, chúng ta nhất định phải đến tạ ơn Bồ Tát.”

      Nghe vậy Đông Tâm hơi nhíu mày. Từ lúc nãy ở trong điện thoại Văn Tử ngừng cái gì mà tạ ơn Bồ Tát, rốt cuộc là có chuyện gì chứ? hề nhớ mình đến nơi nào gọi là Oanh Sơn nha.

      Văn Tử cũng nhìn ra thắc mắc của Đông Tâm, vỗ vỗ tay : “ Oanh Sơn là việc của mấy năm gần đây, cậu đương nhiên biết rồi!” Sau đó mới kể ngọn nguồn câu chuyện Oanh Sơn cho Đông Tâm nghe.

      ra là Văn Tử và Đông Tâm từng hẹn nhau Oanh Sơn giải sầu. Trong lúc dạo, hai người tình cờ phát tòa miếu ở giữa núi. Theo như Văn Tử lúc đó nàng liên tục gặp xui xẻo, lại nghe thôn dân phụ cận Bồ Tát ở đền nay đặc biệt hiển linh nên liền nhập gia tùy tục vào thắp cho mỗ Bồ Tát kia ba nén nhang.

      Nhưng thắp hương xong hai người mới phát ra vị Bồ Tát này hóa ra là Tống Tử Nương Nương. Lúc đó Văn Tử vẫn con cún độc thân, Đông Tâm liền cười nhạo vào khấn nhầm miếu rồi. Văn Tử phục đáp: “Bổn tỷ tỷ đây gọi là biết lo xa hiểu chưa? Nếu Tống Tử Nương Nương thực hiển linh, ban cho tỷ đây đứa con, trước hết mang đến cho tỷ người đàn ông khỏe mạnh tinh tráng làm cha đứa trước nhé!”

      ngờ lời vu vơ như vậy mà liền thành thực, ngay năm sau chuyện tốt của Văn Tử và Trình Nham liền tới. Văn Tử cầm giấy đăng kí kết hôn, hùng hổ kéo Đông Tâm quay lại Oanh Sơn, là để làm lễ cảm tạ Tống Tử Nương Nương. Cầu nguyện xong, Văn Tử liền bảo Đông Tâm cũng thắp cho Tống Tử Nương Nương nén hương .

      Lúc đó Đông Tâm sống chết chịu, là mấy chuyện thần phật kiểu này, tin linh, mà tin linh. Chính bản thân vốn tin thần phật, vì ước muốn của bản thân mà tự nhiên chạy đến dâng hương cho Tống Tử Nương Nương chính là đại bất kính với ngài ấy.

      Văn Tử uống ngụm cafe, tiếp: “Cậu biết lúc đó mấy lời đạo lý của cậu méo mó đến nhường nào đâu, cái gì mà chuyện của mình và Trình Nham chỉ là trùng hợp, rồi tất cả đều là do mình tự thôi miên ám thị bản thân mà thôi. Nhưng về sau cậu cũng thuyết phục được mình, liền ở trước mặt Tống Tử Nương Nương câu.”

      Đông Tâm nín thở: “ gì?”

      “Cậu , nếu Tống Tử Nương Nương linh nghiệm, liệng giúp cậu xóa sạch mọi chuyện của 6 năm nay .” Dứt lời, Văn Tử liền hăng như đánh tiết gà: “Cậu xem, điều đó phải linh nghiệm rồi sao? Tổng Tử Nương Nương thực giúp cậu xóa hết mọi chuyện của 6 năm này rồi nhé! Cậu trực tiếp quay ngược thời gian 6 năm, người chút debuff, mà kỹ năng vẽ tranh vẫn hoàn hảo vô khuyết!”

      Đông Tâm toát mồ hôi, như vậy vị Tống Tử Nương Nương đúng là cao thủ chơi game rồi!

      Cũng biết Đông Tâm tin, Văn Tử lại tiếp: “Thực ra, ban đầu nghe cậu cái gì mà trọng sinh, tớ cũng cho rằng là cậu đùa, nhưng lại thất thái độ của cậu vô cùng nghiêm túc… Tiểu Tâm à, cậu đừng tớ mê tín. Trọng sinh ư? Việc này quá huyền huyễn rồi, vừa vặn lúc trước cậu ở trước mặt Tống Tử Nương Nương qua cậu như vậy, nên ngoài trừ tin rằng đây là do thần phật hiển linh, tớ thực còn cách nào hợp lý hơn để giải thích cho việc này.”

      Nghe vậy, thái độ của Đông Tâm liền hòa hoãn hơn ít. Thực ra, chuyện đến nước này nguyên nhân có phải do thần phật đối với Đông Tâm còn quan trọng nữa. Điều duy nhất quan tâm bây giờ là 6 năm qua xảy ra những chuyện gì.

      Mặt khác, có chuyện vẫn luôn nghĩ ra, Tô Lịch từ 4 năm trước thể vẽ tranh rồi, nhưng tại sao lúc ở trước mặt Tống Tử Nương Nương lại muốn đem mọi chuyện của 6 năm qua quên sạch ? Sáu năm trước…. Sáu năm trước…. Sáu năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trong lúc hoảng hốt, trong đầu Đông Tâm đột nhiên lên hình ảnh chậu hoa từ trời rơi xuống, run lên theo bản năng, trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ tới chuyện. Chẳng lẽ là………

      Marley?

      Đúng vậy! Trước khi trọng sinh vừa được Marley nhận vào làm, mà gia nhập Marley là bởi vì……….

      Thoáng chốc, tuấn nhan của Tô Yến bỗng lên ở trước mặt Đông Tâm. Đông Tâm cắn môi dưới, sai, trong khoảng thời gian đó nhất định giữa và Tô Yến xảy ra chuyện gì đó, cho nên khi Văn Tử kết hôn, cách bọn họ cư xử với nhau mới kì lạ như vậy, và cả lúc nãy nữa…….

      Hít sâu hơi, Đông Tâm đột nhiên túm chặt vai Văn Tử: “Rốt cuộc giữa tớ và Tô Yến xảy ra chuyện gì?”
      Alice Huynh, Xuxu2109, chjchj100111 others thích bài này.

    4. dieulinhaha

      dieulinhaha Well-Known Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      2,126
      :yoyo52::yoyo19: tem tem
      seo-senpai thích bài này.

    5. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 10


      Đông Tâm túm chặt vai Văn Tử: “Rốt cuộc giữa tớ và Tô Yến xảy ra chuyện gì?”

      Văn Tử mím môi, định mở miệng lại bị Đông Tâm ngắt lời: “Cậu đừng có với tớ là cái gì mà chuyện cũ rồi cần nhắc lại.”

      “Đệt!” Văn Tử nhịn được mà văng tục: “Thế mà cậu cũng đoán được?”

      Đông Tâm hừ lạnh: “Vớ vẩn! Mấy cái chuyện nhặt này mà còn đoán được còn gọi gì là bạn thân nữa chứ? Nhưng lại bạn thân như cậu làm nhiều năm chắc cũng uổng nhỉ? Cậu biết tớ là người như thế nào rồi phải ?”

      Văn Tử trừng mắt với Đông Tâm, sau đó mới rầm rì : “Đương nhiên! Cho dù tớ kể cho cậu chuyện của mấy năm gần đây cái đồ cứng đầu nhà cậu cũng tự nghĩ cách tìm hiểu ràng đúng ?”

      Đông Tâm gật đầu, khóe miệng cong cong thành nụ cười đáng , cố ý cầm tay Văn Tử làm nũng: “Cho nên, nếu đằng nào kết quả cũng như nhau sao cậu thẳng với tớ cho nhanh nhỉ, đỡ mất công cậu phải ngày ngày chịu đựng tớ lải nhải bên tai khiến ăn ngon ngủ yên nha~~~”

      Văn Tử bị dáng vẻ bán manh của Đông Tâm làm cho hồn xiêu phách tán, giật mạnh tay mình về, chà sát từng tầng dà gà nổi đầy tay: “Đại tỷ à, chuyện đầu tiên tớ cần phải chính là, cậu làm ơn hãy nhớ kĩ, năm nay cậu 30 TUỔI rồi! Mấy cái trò nũng nịu bán manh kiểu này, nếu là tiểu nương hai mươi tuổi làm người ta gọi là thuần khiết đáng , còn cậu làm người ta gọi là cưa sừng làm nghé đó biết chưa! Còn có, đừng có hở tí là lại bạn thân này bạn thân nọ nữa, tớ có hứng thú với Tô Lịch nhà cậu, cũng cho phép cậu có hứng thú với ông xã nhà tớ đó, biết chưa?”

      Đông Tâm nghe cái hiểu cái , hỏi: “Cậu hươu vượn cái gì thế?”

      Văn Tử kiên nhẫn giải thích: “Cậu biết đó thôi, bây giờ hai từ ‘bạn thân’ chính là mang nghĩa xấu điển hình đó nha. Mấy người thông đồng với ông xã của người khác hay là chuyên hắt nước bẩn lên người người khác…. Tất cả đều được gọi chung là ‘bạn thân’ đó biết chưa.” Dứt lời, Văn Tử, Văn Tử mới như nhớ ra điều gì đó, trợn mắt nhìn Đông Tâm: “Tỷ tỷ à, phải câu tiếp theo cậu hỏi tớ xiang* nghĩa là gì chứ?”

      *xiang: ngôn ngữ mạng, đọc lái của từ shit.

      Đông Tâm ho khan, thực định hỏi *xiang đó cái quá gì, cuối cùng đành chuyển sang đẩy đẩy Văn Tử, : “Được rồi được rồi, đừng có lạc đề nữa. Cậu mau vào trọng tâm cho tớ nghe .”

      Nghe vậy, Văn Tử trợn mắt, : “Chậc, như thế nào nhỉ? Tổng kết ngắn gọn lại trong câu chính là: cuộc đời ấy mà, ai chẳng gặp phải vài tên khốn nạn chứ.

      Đông Tâm nhíu mày: “Khốn nạn?”

      “Ừ.” Văn Tử gật đầu. “Cậu còn nhớ , trước khi trọng sinh chính là lúc cậu mới cầm được giấy trúng tuyển của công ty Marley. Lúc trước cậu còn chưa lọt đến vòng phỏng vấn Game Over rồi, nhưng lần này cậu lại có thể thuận lợi vào được công ty làm việc….”

      Sau đó, mọi chuyện đều đúng như Đông Tâm mong đợi, có nhiều cơ hội tiếp xúc với nam thần Tô Yến của mình hơn. Hai người sớm chiều gặp mặt, lại thêm Đông Tâm cố tình tiếp cận, nên rất nhanh, mối quan hệ của hai người liền tiến tới giai đoạn ái muội. làm cùng xe, tan làm cùng ăn, nghỉ phép cùng nhau du lịch, ngoại trừ chưa ở chung, hai người gần như khác gì cặp đôi bình thường cả. Chỉ có điều duy nhất - chính là mọi chuyện như vậy nhưng Tô Yến vẫn chậm chạp tỏ thái độ ràng với .

      Văn Tử kể đến đây liền bực mình : “Lúc ấy tớ với cậu điều này bình thường rồi. người đàn ông, nếu thực lòng thích cậu sao có thể cùng cậu có quan hệ ái muội đến hơn năm mà còn tỏ thái độ của mình chứ?”

      Đông Tâm líu lưỡi: “Tớ và Tô Yến ái muội tận hơn 1 năm sao?”

      “Cậu cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi đúng ?” Văn Từ hừ hừ, “ chủ động, cũng chịu cự tuyệt, lại càng chịu trách nhiệm, đây ràng chính là coi cậu như cái bánh xe dự phòng còn gì? Ái muội sao? Ái muội cái em nhà cậu í!!”

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó, vào đêm thất tịch, tớ khuyên cậu nên giải quyết dứt điểm với cậu ta, thế nào cũng phải lấy được từ cậu ta câu trả lời. Nếu như đồng ý hai người liền chính thức qua lại, còn nếu dứt khoát chia tay luôn . Cậu nghe lời tớ tìm Tô Yến, nhưng kết quả …. Khụ khụ….. Khá là máu chó. Lúc cậu đến nhà Tô Yến thấy người ta và bạn chàng chàng thiếp thiếp, vừa ăn tối dưới ánh nến vừa diễn màn mua thoát y kích tình tứ phía….”

      Đông Tâm bị miêu tả của Văn Tử làm cho bàng hoàng. Cái gì gọi là thoát, y, kích, tình, tứ, phía chứ? Quả nhiên, phụ nữ sau khi kết hôn cái gọi à tiết tháo đều đồng loạt logout hết sao? Đại tỷ, cậu có biết mấy chữ này của cậu làm tớ liên tưởng đến số hình ảnh rất rất hạn chứ ? Đông Tâm vào cõi thần tiên lúc mới đột nhiên nhận ra trọng điểm: “Cậu là bạn cũ?”

      Văn Tử nhướn mày: “Kỳ diệu lắm đúng ? Cho nên tớ mới , Tô Yến chính là tên khốn nạn mà! Con hàng này, vốn dĩ là có người bạn thanh mai trúc mã, nhưng này sau đó Pháp du học nên hai người chia tay. Đúng lúc Tô Yến cảm thấy hư tịch mịch cậu lại vào được Marley, Tô Yến kia liền nghiễm nhiên coi cậu thành “bát canh gà” để an ủi tâm hồn mình. Nhưng dù sao cũng chỉ là vật bổ sung, đương nhiên thể so sánh với chính phẩm, cho nên người bạn cũ này vừa về nước, cậu ta liền bơ luôn chuyện của cậu .”

      Nghe đến đây Đông Tâm giật mình, giật mình, lại giật mình, lúc này mới nhớ ra cần phải tức giận. chưa từng nghĩ tới giữa mình và Tô Yến lại có loại chuyện như vậy, cũng chưa bao giờ ngờ được, Tô Yên trong lòng ngày rớt đài như vậy, từ Tô nam thần trở thành Tô tra nam.

      Có lẽ vì vẫn chưa trực tiếp trải qua nên hai chứ Tô Yến và tra nam đối với để tìm ra chút quan hệ vẫn miễn cưỡng. Sợ hãi mất nửa ngày, suy nghĩ đầu tiên hình thành trong đầu Đông Tâm cư nhiên lại là: ……. Bảo sao hồi ấy mình học mãi theo đuổi được Tô Yến, hóa ra vì người ta vị thanh mai trúc mã rồi nha…

      Đông Tâm xoa trán cười mỉa, lần này rốt cuộc hiểu vì sao giữa mình và Tô Yến cư xử lại được tự nhiên như vậy rồi. người từng là lốp xe dự phòng của mình nay nhảy phát lên thành mợ của mình, sao có thể xấu hổ được cơ chứ? Đông Tâm ngừng lại chút, hỏi tiếp: “Vậy bạn cũ đó tên là Nhuế Thanh sao?”

      phải, Nhuế Thanh là sau này Tô Yến mới quen.” đến đây, đôi mắt Văn Tử híp lại thành đường chỉ, đập bàn cười gian : “Cái này gọi là quả báo đó! Tô Yến coi cậu là lốp xe dự phòng, ngờ bạn cũ của cậu ta cũng chỉ coi cậu ta là cái lốp xe dự phòng mà thôi. A, thậm chí cũng được coi là lốp xe dự phòng, mà đơn giản chỉ là tình đêm mà thôi. Người ta chỉ là tranh thủ kì nghỉ trở về thăm bố mẹ, thuận tiện hẹn thanh mai trúc mã gặp mặt trò chuyện chút, sau đêm thất tịch, người ta quay trở lại Pháp luôn rồi. Sau đó, Tô Yến mãi vẫn có thêm ai, cho đến năm ngoái mới quen biết với Nhuế Thanh. Bây giờ hai nhà bàn bạc xong xuôi rồi, nghe là ra Tết đăng kí đó.”

      Đông Tâm nghe Văn Tử xong thiếu chút nữa là quỳ xuống mà vái lạy ấy: “Đại tỷ, đến cùng là tớ gả vào Tô gia hay cậu gả vào Tô gia vậy? Sao cậu còn biết nhiều chuyện hơn cả tớ thế?!”

      “Vớ vẩn!” Văn Tử trợn mắt mắng: “Cậu cho rằng mấy người phụ nữ kết hôn tụ tập với nhau tám cái gì chứ? về mấy chuyện trong nhà như thế này về cái gì? Quốc gia đại à?”

      Có vẻ đúng…….. Thực ra hôm đám cưới Văn Tử, Đông Tâm phát , ngày xưa, mỗi lần bạn bè tụ tập chính là chuyện về ước mơ của mình, rồi mấy hôm nữa du lịch ở đâu, chuyện công việc giờ của mình như thế nào... , nhưng bây giờ đám phụ nữ đầu ba tụm lại chỗ, phải về các biện pháp bảo dưỡng nhan sắc chính là chuyện chồng chồng con con.

      Năm tháng là vô tình, chỉ khiến nhan sắc người ta phai tàn, mà còn bào mòn cả giấc mơ của người ta nữa. Nhìn xem, còn mấy ai nhớ tới giấc mơ ngày ấy của mình nữa chứ?

      Đông Tâm phiền muộn suy nghĩ, cuối cùng hỏi: “Vậy chướng ngại thể vẽ tranh của tớ là thế nào vậy?”

      Nghe thế, Văn Tử thu lại gương mặt tươi cười của mình, hắng giọng : “Thực ra cái này tớ cũng lắm. Tớ chỉ biết, khi đó, sau khi cậu phát chuyện của Tô Yến và bạn cũ của cậu ta được thời gian xin nghỉ phép, rồi bao lâu sau liền nộp đơn từ chức ở Marley. Từ đó về sau cậu liền cầm bút vẽ nữa, bộ truyện tranh vẽ dở lúc đó cũng bị dừng lại.”

      “Lúc đầu tớ cũng để ý lắm, chỉ cho rằng cậu thất tình nên muốn thay đổi môi trường chút. Mãi đến khi cậu đăng thông báo phong* bút mạng tớ mới biết cậu gặp chướng ngại thể vẽ tranh được.”

      Đông Tâm nhíu mày: “Nguyên nhân cụ thể sao? Ngay cả cậu cũng biết sao?”

      Văn Tử lắc đầu: “Tớ từng hỏi cậu nhưng lúc đó cậu lại đầu lừa bướng bỉnh chịu . Việc cậu thể vẽ tranh chắc cũng có liền quan đến hạng mục cuối cùng của cậu ở Marley . A, đúng rồi, bây giờ cậu có thể lên mạng tìm kiếm game mobile này đó, tên là <Hoang hỏa>.”

      “Hoang hỏa?”

      “Ừ.” Văn Tử gật đầu, giọng chua lè: “ giờ trò chơi này dù cho muốn, nhưng vẫn đứng thứ nhất bảng xếp hạng các ứng dụng đó. Trò chơi này là hạng mục của cậu khi còn ở Marley, cậu là người thiết kế đồ họa chính, còn Tô Yến là người chịu trách nhiệm chính. Hai người mỗi ngày ngẩng đầu gặp cúi đầu gặp mặt. Lúc đó, sau khi hai người nháo lên, lúc cậu nghỉ phép dài hạn, tớ hỏi có phải cậy có ý định từ chức , cậu đây là đứa con tinh thần hao phí bao nhiêu tâm huyết của cậu, có từ chức cũng phải đợi sau khi nó thực hoàn thiện mới nghỉ được. Nhưng kì lạ là, bao lâu sau đó cậu liền nộp đơn từ chức. Nên tớ đoán, nhất định trong khoảng thời gian nghỉ phép này xảy ra chuyện gì đó nên mới làm cậu nản lòng thoái chí, cuối cùng cách nào cầm bút vẽ được nữa…..”

      Nhìn thấy đơn dưới đáy mắt Đông Tâm, Văn Tử liền thay đổi lời , giọng điệu cũng trở nên nhàng hơn rất nhiều: “Tiếp sau đó, cậu gặp được Tô Lịch. Cái này phải gọi là thiên lôi gặp địa hỏa, hãn nam gặp đãng nữ… Mọe nó chứ, kết hôn nhanh chịu được. Khi đó thiếu chút nữa là tớ tưởng hai người chính là bác sĩ bảo cưới rồi.”

      Nghe mấy lời này, tâm trạng u ám của Đông Tâm lập tức bị quét sạch, thay vào đó là xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ-ing. Cậu cmn là thô tục, cái gì gọi là thiên lôi gặp địa hỏa, cái gì gọi là hãn nam gặp đãng nữ chứ?!!! Tiết tháo của nha đầu Văn Tử này tại sao lại lúc nào ở nhà như vậy chứ??

      Đông Tâm mở miệng, muốn phản bác lại Văn Tử hai câu, Văn Tử lại nghiêng người tới vỗ vai Đông Tâm: “Cậu yên tâm, lần đầu tiên của cậu là cho Tô Lịch, tên Tô Yến kia vẫn chưa sơ múi được cái gì.”

      Đông Tâm triệt để sụp đổ, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lừ như quả cà chua, giậm chân : “Ai hỏi cậu vấn đề này chứ!”

      Văn Tử hừ hừ: “Cậu dám cậu muốn biết ? Mọe nhà nó, trước đây biết là ai ngày ngày khoe khoang trước mặt tớ là người đàn ông của mình thể lực tốt đến nhường nào, sức đẩy khỏe đến bao nhiêu đâu?!”

      Đông Tâm khóc ra nước mắt tự tát mình: “Tại sao cái gì tớ cũng kể với cậu hết như thế chứ T^T”

      Văn Tử nắm lấy tay Đông Tâm lặng lẽ cười: “Ai nha, đây mới gọi là chị em tốt với nhau gì giấu diếm nha! sao sao, đợi hai năm nữa khi cậu và Tô Lịch nhà cậu năm được tới mấy lần, khi đó tớ nhất định ngày ngày hồi báo cậu lịch sử hùng tráng của tớ và lão Trình nhà tớ như thế nào nha!!”

      “Cậu sống có tâm quá cơ!” Đông Tâm đẩy Văn Tử ra hừ lạnh. Sau đó lại hỏi tiếp: “Vậy tình cảm của tớ với Tô Lịch là như thế nào?”

      ……..thế kia chứ..?” Nếu vì sao chủ động ra cầu ly hôn mà bên kia vẫn có động tĩnh gì chứ.

      Ai ngờ, lời này của Đông Tâm vừa thốt ra, Văn Tử liền dùng ánh mặt quái dị nhìn chằm chằm. lát sau mới thở dài, dáng vẻ cao thâm : “Tiểu Tâm à, tớ lấy ví dụ cho cậu nhé. phải vừa rồi cậu Nhiễm Ninh Ninh hết sức khả nghi sao? ấy thế nhưng chỉ cần buổi tối mà có thể hiểu hoàn toàn cuộc sống của cậu, nghề nghiệp của cậu, thậm chí là các tác phẩm của cậu cũng như lòng bàn tay. Để tớ cho cậu lí do nhé…….”

      “Bởi vì ấy chỉ dành buổi tối để tìm hiểu về cậu thôi đâu.”

      Nghe đến đây, Đông Tâm vô cùng khiếp sợ, trợn tròn mắt nhìn Văn Tử. Văn Tử tiếp: “Đúng thế đó, lỗ tai cậu có vấn đề gì đâu, tất cả những gì cậu vừa nghe chính là đó. Vị Nhiễm Ninh Ninh Nhiễm đại cố vấn kia, trị liệu cho cậu, nhiều ít, cũng được non nửa năm rồi đó.”

      Đông Tâm run giọng: “Đến tột cùng có chuyện gì xảy ra chứ?”

      Văn Tử tiếp: “ phải cậu thể vẽ được tranh nữa sao. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được đây là do chướng ngại về mặt tâm lý, nhưng cậu lại chết vì sĩ diện, nhất định chịu gặp bác sĩ tâm lý. Sau đó Tô Lịch thấy khuyên được cậu nên dứt khoát tìm người tư vấn tâm lý, đó chính là Nhiễm Ninh Ninh. ta qua chút về tình huống của cậu cho Nhiễm Ninh Ninh, sau đó lại dựa theo phương pháp mà Nhiễm Ninh Ninh để đả thông cậu. Việc này thực ra cậu cũng sớm phát , nhưng lại vạch trần, mà tùy ý để cho Tô Lịch trị liệu cho cậu non nửa năm.”

      Dứt lời, Văn Tử liền đan hai tay vào nhau: “Cho nên, tình cảm của hai người như thế nào, cậu tự mình xem xét , tớ tính. Nhưng nếu tình cảm vợ chồng của hai người thực tốt, liệu có người khổ khổ cực cực trở thành bác sĩ tâm lý bất đắc dĩ, còn người lại cứ im lặng ra mà tiếp nhận hay ?”

      Nghe đến đây Đông Tâm liền á khẩu, thể phản bác được.

      Đúng là thôi, nhưng vài ngay nay chung đụng cùng Tô Lịch, mặc dù về cơ bản ta vẫn luôn cà phơ cà phất, nhưng cũng cố tình biểu lộ quá thân mật với , và mặc dù lời cay nghiệt chút, nhưng vẫn mua áo khoác cho . Về cơ bản, chính là vẫn luôn chăm sóc rất tốt cho .

      Cho nên, biểu của tình khi đương và sau khi kết hôn chính là giống nhau sao?

      Nghe được nghi hoặc của Đông Tâm, Văn Tử đáp lại bằng cái nhìn khinh bỉ: “Vớ vẩn! Đại tỷ à, cậu giở ngón tay ra mà đếm , cậu và Tô Lịch kết hôn được bốn năm rồi, thành vợ chồng già cả rồi. Cậu có gặp qua đôi vợ chồng già nào ngày ngày lúc nào cũng dính vào chỗ với nhau, có việc gì liền hở chút là thân thân cái miệng này tí, cái tay này ? Đây phải là chọc mù mắt của người khác sao? Mà khoan đến mấy cái này, đàn ông ấy mà, chỉ cần sau khi kết hôn được năm, đến việc ấy còn coi như trả bài mỗi ngày lên lớp, lão bà mà gào lên nhắc nhất định bao giờ chịu chủ động giao, chứ đừng đến mấy cái kia nhé!”

      Đông Tâm gõ đầu Văn Tử, ai oán : “Sao chuyện gì cậu cũng có thể kéo lại về chuyện đó vậy?”

      “Tớ kiêu ngạo về đen tối của tớ, tớ tự hào về tiết tháo đánh rơi của mình!” Văn Tử ưỡn ngực xong, sau đó mới quay lại chủ đề chính: “Ai nha nha, dù cậu có tin tưởng chị đây cũng sao, đàn ông suy nghĩ thẳng đuột, nhất định vòng vo. Ở trong quan niệm của bọn họ, phụ nữ sau khi dụ được về nhà kết hôn chính là hoàn thành nhiệm vụ rồi. Người cùng lừa được về nhà rồi, ai còn tâm trạng mà mua quà dỗ ngon ngọt cậu nữa chứ. Có thời gian làm mấy chuyện đó còn bằng ngồi đó đánh thêm hai trận DOTA còn hơn!”

      Nghe lời này, trong đầu Đông Tâm bỗng vang lên câu kia của Tô Lịch: Đông Tâm, em hành lần còn chưa đủ mà còn muốn lần thứ hai sao? Cho nên, việc ta ám chỉ chính là việc này? Ừ, nghĩ lại đúng là dễ dàng gì. Lấy tính cách trâu bò của mình, hơn nữa còn trải qua chuyện của Tô Yến, chắc chắn lúc đó Tô Lịch theo đuổi mình rất vất vả rồi.

      BOSS vốn khó công, vất vả mới đánh được BOSS, trang bị và vật phẩm mà BOSS rớt ra cũng đút cả vào túi rồi, lúc này lại đột nhiên ra thông báo, hệ thống cho mình biết: ngại quá, ta bị BUG, đại hiệp thỉnh làm lại từ đầu , là ai hẳn cũng phát điên thôi.

      Như vậy , sau khi mình trọng sinh thảm nhất phải là mình mà hẳn nên là Tô Lịch . Nghĩ đến đây, trong nháy mắt, tâm trạng của Đông Tâm liền được thăng bằng, trong thời gian ngắn thậm chí vui đến mức cười ra tiếng. ngờ, Tô đại nam thần năm đó phong vân cõi mắt cao hơn đầu vậy mà cũng có ngày hôm nay! Muahahah!!!

      Bên này Đông Tâm còn vui mừng, bên kia Văn Tử vẫn thao thao bất tuyệt: “Lại , Tiểu Tâm à, thực ra tớ cảm thấy, chuyện đến nước này thể đổ toàn bộ lỗi lầm cho Tô Lịch được. Cậu thử đổi lại mình vào vị trí đó mà xem, cậu vốn có chướng ngại tâm lý thể vẽ tranh, tại lại đột nhiên cái gì mà mình trọng sinh. Phản ứng đầu tiên của Tô Lịch là đưa cậu gặp bác sĩ tâm lý phải cũng rất bình thường sao? Nếu phải chuyện này có liên quan đến Tống Tử Nương Nương tớ cũng nhất định kéo cậu bệnh viện tâm thần rồi.”

      Nghe vậy, Đông Tâm khẽ cắn môi. Lời Văn Tử quả rất có lý nên thể cãi lại được. Cho nên…..là do mình làm quá lên thôi sao? Trách nhầm Tô Lịch rồi? Nghĩ đến đây, trong lòng Đông Tâm khẽ dao động, phân vân biết có nên gọi điện thoại cho Tô Lịch điện thoại đing tiếng. Có thông báo.

      Đông Tâm mở blog lên xem, vừa nhìn liền nổi điên.

      Người đăng blog ai khác ngoài Tô Lịch. Nội dung cũng vô cùng đơn giản và ràng, chỉ có mấy chữ: Nấu lẩu ăn mừng, hình ảnh kèm theo là đủ các loại món ăn từ hải sản các loại đến mấy món đồ ăn vặt bình dân với bia và đồ uống.

      Thấy vậy, trong mắt Đông Tâm nổi lên hai ngọn lửa , lại còn nấu lẩu ăn mừng! Ăn mừng cái khỉ gì chứ? Bên này vừa muốn ly hôn bên kia liền nấu lẩu ăn mừng? Đây là tình cảm tốt mà Văn Tử ư? Tình cảm với còn sánh bằng nồi lẩu sao?

      Haha, Tô Lịch, điên rồi!!!
      Last edited: 23/11/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :