1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Nhặt nhầm nam thần - Mèo Lười Ngủ Ngày

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 6


      Sau khi tiệc cưới kết thúc, Văn Tử đích thân tiễn hai vợ chồng Đông Tâm ra về.

      Lúc nghe bản thân vì tiếp khách mà bỏ lỡ màn kịch hay, Văn Tử hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Mắng hay lắm! Loại người như Tiêu Tình Tình với Dịch Phỉ chính là thiếu dạy dỗ đó! Cậu có biết Tiêu Tình Tình kia là người đáng ghét như thế nào ? Khi tự nhiên lại ra vẻ bạn bè nhắn tin cho Trình Nham cái gì mà “Dạo này sao cậu gầy nhiều thế?” rồi “Tới Bắc Kinh công tác cậu nhớ mặc thêm nhiều áo nhé” vân vân mây mây….. CMN, tin nhắn như thế mà ta cũng dám viết, coi tớ là người chết rồi sao?? Đáng giận hơn là, tớ với Trình Nham suối nước nóng, ta lại còn dám nhắn tin cho Trình Nham hỏi “ chơi mà rủ tớ, hừ!” CMNNN!!! Tớ cùng người đàn ông của tớ suối nước nóng bồi dưỡng tình cảm, ta theo cái rắm?! Tới làm gì? Làm vòi phun nước à??!!”

      Đông Tâm bị dáng vẻ của Văn Tử chọc cho bật cười, chọc chọc trêu ghẹo ấy: “Cậu cũng “bánh bao”* quá nhỉ? Đến như vậy rồi mà còn nổi giận sao? Đây hề giống phong cách của cậu nha!”

      *ý chỉ dễ bị bắt nạt

      Văn Tử đẩy ngược lại Đông Tâm, lỗ mũi hừ lạnh: “Xì, cậu gì đó? Chị đây là loại người hiền lành đó sao? Chuyện như vậy đương nhiên là phải nổi giận rồi! Khi đó tớ trực tiếp kéo tên ta vào danh sách đen!”

      Đông Tâm vẫn còn muốn trêu chọc: “Phụ nữ thời kì tiền mãn kinh quả nhiên tính tình đều dễ nổi giận nha!”, sau đó lại cau mày : “A, đúng, nếu cậu kéo Tiêu Tình Tình vào danh sách sổ đen sao hôm nay ta còn tới được?”

      Văn Tử cười ha ha hai tiếng, giọng điệu vô cùng châm biếm: “Cho nên, Tiểu Đông Tâm à, hai người chúng ta cho dù tu luyện thêm ngàn năm trăm năm nữa cũng đuổi kịp quý Trà xanh biểu kia đâu? Nhìn người ta kìa, da mặt này, khí phách này…. Tớ cho ta vào danh sách đen rồi mà ta còn mặt dày đến đưa quà. Đây đúng là cực phẩm nha, nếu phải hôm nay tớ kết hôn, tớ nhất định cởi giày của tớ ra mà đập thẳng vào miệng ả!”

      “Được rồi mà…” Đông Tâm an ủi Văn Tử: “Cái gì cũng có thể bỏ nhưng tiền thể nha. Người khác đưa đồ tới mình cứ nhận thôi, giận nhiều làm bạch cầu bị chết đó, cậu coi đó như phí tổn thất tinh thần !”

      Văn Tử trợn trắng mắt: “Bà nội, làm ơn có chút văn hóa được ? Tức giận mà làm chết bạch cầu ư? phải là làm thương gan tổn thận sao?” xong liền nghiến răng nghiến lợi tiếp: “Mà bọn họ đúng là cá mè lứa mà, vị bạn khuê mật Dịch Phỉ của ta đúng là cũng thể khiến người ta thương nổi. Lúc ta kết hôn, chúng ta được nên gửi hồng bao 800. Tớ kết hôn, ta dẫn cả nhà theo, lại còn chỉ đưa có 200, ha ha. Lúc này em họ tớ còn với tớ, chồng ta lúc ra về còn lấy hai bao thuốc Trung Hoa đút tú quần nữa. Tớ cũng đến quỳ với cái nhà này luôn.”

      Đông Tâm thấy Văn Tử nếu còn nữa, lỗ mũi chừng to như vị Chu Kiệt nổi tiếng mạng kia, liền trêu: “Buổi lễ kết hôn này của cậu coi như tấm lưới lớn giúp cậu sàng lọc mọi người nha. Kết thúc hôn lễ, ai là bạn bè , ai là bạn nhậu nhìn lướt qua liền biết rồi.”

      Nghe vậy Văn Tử liền cho rằng Đông Tâm vẫn còn suy nghĩ chuyện của Lôi Lôi, liền kéo tay : “Tiểu Tâm, chuyện của Lôi Lôi cậu đừng để bụng. giờ ấy ở trong cái vòng hỗn loạn, người hay chuyện tiếp xúc cùng đều giống với chúng ta nên chuyện chỉ được vài câu là hết cũng là bình thường. ra, lần này gửi thiệp mời cho ấy, tớ vốn nghĩ ấy tới. Nhưng ấy vẫn bay từ ngàn dặm xa xôi tới đây để dự hôn lễ làm tớ rất cảm động. Tớ cảm thấy, trong lòng ấy vẫn coi chúng ta là bạn bè, vẫn coi trọng phần tình bạn này, nếu cả chuyến xa như vậy tới đây.”

      Đông Tâm nghe vậy cũng nửa cảm thấy chua xót, nửa thấy vui mừng, cười lại với Văn Tử: “Cái gì mà cảm động với cảm động chứ, tớ thấy cậu đây là nhận được cái hồng bao nặng trịch của người ta, bắt người tay ngắn nên mới tốt cho ấy đúng ? Cậu yên tâm, tớ sao. phải tớ vẫn còn có cậu sao?”

      chết !” Văn Tử liếc mắt. Dứt lời lại liếc về Trình Nham và Tô Lịch đứng cách khoảng 50m, xác định hai người họ thể nghe thấy mình cái gì, mới kéo Đông Tâm lại, lặng lẽ vào tai : “Còn nữa…. Tiểu Tâm, cậu cũng biết đấy, tất cả bạn học tớ đều mời, nếu mời Tô Yến rất kì cục… cho nên tớ mới đưa thiệp mời cho cậu ấy. Tớ có thể thề với trời đất là tớ hề cố ý nhằm gì vào cậu cả.”

      Thấy bộ dáng Văn Tử vỗ ngực thùm thụp để thề thốt, Đông Tâm nhịn được nhíu mày..

      ---tất cả bạn học tớ đều mời, cho nên tớ thể đưa cho Tô Yến tấm? Thế này là sao chứ? Ý của Văn Tử là gì?

      và Tô Yến có thù oán gì sao? Tại sao đến Tô Yến lại thể đến? Liên hệ với loạt hành vi quái dị của Tô Yến lúc trước, Đông Tâm đột nhiên tỉnh táo lại: nhất định giữa và Tô Yến trước đây xảy ra chuyện. Nghĩ đến đây, Đông Tâm vừa định mở miệng hỏi lại cho ràng phía sau liền truyền đến giọng của Tô Lịch: “Hai chị à, hai người còn định tám trong bao lâu nữa? Nếu còn lâu, vậy tôi có thể cùng lão Trình có thể hút điếu thuốc rồi quay lại ?”

      đợi Đông Tâm mở miệng chuyện Văn Tử ồn ào: “Còn dám hút? Tôi thay Tiểu Tâm nhà tôi đánh chết ! Còn có, ông xã à, cách xa Tô Lịch chút , ngàn vạn lần đừng để ta dạy hư !”

      Trình Nham vui tươi hớn hở cười coi như đáp lại.

      Văn Tử buông Đông Tâm ra, khua tay : “Được rồi được rồi, cậu và Tô Lịch nhanh , tớ cùng thân ái nhà tớ phải động phòng hoa chúc rồi.”

      Nghe vậy, Tô Lịch liền sải bước lớn tới, ôm eo Đông Tâm ra ngoài, trước khi còn quên dặn dò: “Lão Trình, nhớ kiềm chế eo nhé!”

      Văn Tử trợn mắt, giơ quả đấm về phía hai người, Đông Tâm nhoẻn miệng cười, theo Tô Lịch được hai bước, bỗng nhiên vỗ đầu kêu “A” tiếng.

      xong cũng mặc kệ Tô Lịch vẫn tròn mắt nghi hoặc, xoay người chạy về phía Văn Tử. Văn Tử thấy thế liền sẵng giọng: “Làm gì? Còn muốn tham quan bọn tớ động phòng hoa chúc à?”

      “Cậu cho rằng ai cũng biết xấu hổ như cậu sao?” Đông Tâm vừa vừa lấy tờ giấy từ trong túi xách ra, nhét vào tay Văn Tử: “Này!”

      “Lại là cái đồ chơi gì thế?” Văn Tử cười híp mắt nhận lấy, vừa mở ra, tay liền run lên, mà lúc này, Tô Lịch cũng đúng lúc tới, nhìn thấy thứ bên trong thần sắc cũng hơi động.

      Đông Tâm bên này hề nhận ra khác lạ của mọi người, tiếp tục : “Tuy hồng bao chính là tâm ý rồi, nhưng tớ vẫn cảm thấy đưa tiền quá là tục khí. Khụ, khụ, Văn Tử à, cậu cũng biết tớ rồi đấy, lên được phòng khách, cũng xuống được phòng bếp. Đời này kĩ năng điêu luyện duy nhất của tớ chỉ có vẽ tranh thôi. Cái này là tớ dùng cả đêm hôm qua để vẽ, tuy là hơi qua loa, cũng đem đồng chí Trình Nham vẽ thành….. béo như vậy… nhưng các cậu cứ nhận tạm nhé! Chờ tờ trở về nhất định cẩn thận mà vẽ lại, sau đó làm thành tấm thiệp rồi gửi lại cho các cậu.”

      Đông Tâm xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt hồng hồng của Văn Tử, mà dáng vẻ của Trình Nham bên cạnh cũng là vô cùng kích động liền ngây ngốc nhìn.

      Chỉ là bức vẽ thôi mà? Có đến mức ý ? thực đúng như Đông Tâm , có tài năng gì cả, chỉ có thứ duy nhất có thể đem khoe ra chính là vẽ tranh. Trước khi trọng sinh có thể được nhận vào công ty Marley chính là nhờ vào hai cuốn truyện tranh thanh xuân được xuất bản của mình. Cho nên, tiện tay nguệch ngoạc vẽ bức tranh đối với Đông Tâm quả thực gọi là chuyện. Nhưng như vậy cũng có thể khiến hai vợ chồng Văn Tử cảm động như vậy sao?

      “Cậu chết !” Văn Tử ngoan tuyệt nhéo cánh tay Đông Tâm, nức nở : “Chuyện như vậy sao sớm với tớ tiếng chứ? Lại còn cố tình chọn thời điểm như thế này….. Cậu có biết tớ lo lắng cho cậu như thế nào ?”

      Đông Tâm bị nhéo đau đến nhăn cả mặt, may mà có Trình Nham ở bên cạnh giữ tay Văn Tử lại: “Được rồi, em xem ấy đau thành cái dạng gì rồi kìa. Đông Tâm cố tình đợi đến lúc chúng ta kết hôn mới phải vì muốn cho em bất ngờ sao?”

      “Bất ngờ cái rắm!” Văn Tử tức đến độ tục, vừa lau nước mắt vừa chĩa súng về phía Tô Lịch mà ồn ào: “Tô Lịch, cũng là người xấu, lại còn giúp ấy lừa gạt tôi.”

      Tô Lịch lạnh mặt: “Nếu tôi đến tận giây phút này tôi cũng mới biết, có tin ?”

      Đông Tâm nghe bọn họ như lạc vào sương mù, càng nghe càng hiểu, mà hết lần này đến lần khác lại sợ hãi dám thắc mắc. lúc vắt óc suy nghĩ, Văn mẹ liền tìm tới, hỏi xem nên xử lí đống rượu và thuốc là thừa như thế nào, Văn Tử mới lau sạch nước mắt, ai oán trừng Đông Tâm: “Chờ lần tới gặp xử lí cậu.”, xong mới xoay người cùng Trình Nham trở lại khách sạn.

      Nhìn theo bóng dáng đôi vợ chồng son xa, Đông Tâm vô cùng yên lặng, trong đầu quanh quẩn lại chuyện vừa rồi. Lúc này, Tô Lịch bỗng vỗ lưng : “ thôi.”

      -----------


      đường trở về nhà cả hai đều vô cùng im lặng.

      Trở về nhà, chuyện đầu tiên Tô Lịch làm chính là tắm. Ở bữa tiệc ầm ĩ cả buổi, Đông Tâm cũng vô cùng mệt mỏi, trở về phòng ngủ nằm, nhưng chưa nằm được bao lâu, cửa phòng tắm lại “cạch” tiếng mở ra:

      “Bà xã, quên mang khăn tắm vào rồi.”

      Đông Tâm nghe Tô Lịch mè nheo phiền chịu được, liền thốt lên: “Tự ra mà lấy!”

      “Em chắc chứ?”

      nhảm!”

      Vừa dứt lời, Đông Tâm liền cảm thấy tiếng nước chảy nghe ngày hơn, sau đó ngay vào giây phút đôi chân trần ướt nhẹp lấp ló đằng sau cánh cửa, đầu óc Đông Tâm mới ầm tiếng, chợt nhớ ra Tô Lịch tắm xong có mặc quần áo, hôm qua ta chỉ miễn cưỡng dùng cái khăn tắm che lại rồi mới ra, nhưng bây giờ… theo như ta ta mang khăn tắm vào………..

      chậm nhưng xảy ra nhanh, Đông Tâm kêu lên hai tiếng sau đó dùng tốc độ sét đánh lao về phía phòng tắm, vừa kịp lúc ngăn lại cảnh xuân của Tô đại nam thần lộ ra ngoài. Chân bị Đông Tâm kẹp cửa vào đau đến phát run, Tô Lịch ở trong phòng tắm phẫn nộ hét lên: “Em làm cái quái gì thế?”

      Đông Tâm sờ mũi, ngượng ngùng : “Tôi đổi ý rồi, chờ chút, tôi lấy cho . Để ở đâu vậy?”

      Trong phòng tắm truyền đến động tĩnh gì, mãi lúc sau mới nghe tiếng Tô Lịch: “Mấy thứ này bình thường phải là em dọn sao? Sao lại hỏi ?”

      Đông Tâm ho khan hai tiếng, gõ gõ cửa: “Đợi chút.”

      Đông Tâm đứng trước tủ quần áo bới loạn từ dưới lên , cuối cùng tìm thấy cái khăn tăm màu xanh nhạt. đứng ở bên ngoài mở hé cửa đưa khăn tắm vào bên trong nhưng người bên trong lại nhận lấy.

      Đông Tâm buồn bực khuơ khuơ cánh tay: “Cầm lấy này!”

      Tô Lịch: “Sao lại mang khăn tắm dùng để bơi đến thế này?”

      Đông Tâm bĩu môi: “Khăn tắm nào chả là khăn tắm, nhiều thế làm gì!”

      Bên trong có tiếng gì nữa, Đông Tâm giơ tay được lúc, ngay lúc cảm thấy sắp hết kiên nhẫn, bên trong đột nhiên truyền đến lực kéo kéo cả và khăn tắm vào trong phòng. Đông Tâm lảo đảo, mắt thấy mình sắp ngã xuống eo liền được bàn tay to lớn vững chãi đỡ lại.

      Đông Tâm phẫn nộ, vừa mới đứng vững đập vào mắt là….tiểu huynh đệ của Tô Lịch. Mặc dù trong phòng tăm hơi nước mịt mù, nhưng Đông Tâm vẫn cảm thấy chuyện mình bị đau mắt hột là chắc chắn thể nghi ngờ rồi.

      Đông Tâm tức giận: “ làm cái gì thế?”

      “Tắm chung.”

      Nghe vậy, cả người Đông Tâm vô thức run lên, theo bản năng lùi dần về phía cửa: “ cần……”

      Tô Lịch nhướn mày: “Sao vậy? Cũng phải chưa bao giờ tắm chung mà.”

      Đông Tâm lắc đầu: “Hôm nay tôi muốn tắm.”

      “Nhưng quần áo em ướt mất rồi.”

      Đông Tâm kiếm cớ được nữa, cúi đầu lớn giọng kêu lên: “Tôi cần!” Dứt lời liền che mặt chạy ra khỏi phòng tắm.

      Ra khỏi phòng tắm, Đông Tâm mới nhận ra trái tim mình loạn nhịp trong lồng ngực, còn cố gắng khôi phục tinh thần, cửa phòng tắm lại “cạch” tiếng lần nữa được mở ra, lúc này Tô Lịch cũng bước ra, nhưng quần áo chỉnh tề.

      Đông Tâm thấy thế sững sờ, định mở miệng, Tô Lịch mặt biến sắc : “ là ai?”
      Last edited: 30/10/17

    2. dieulinhaha

      dieulinhaha Well-Known Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      2,126
      cảm ơn bạn edit bộ này nha. chờ lâu lắm mới có người edit đó:yoyo69:
      seo-senpai thích bài này.

    3. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      :038:
      Hấp dẫn ghê!
      Hóng chương mới của nàng từng ngày!!!
      seo-senpai thích bài này.

    4. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 7


      Bầu khí vô cùng căng thẳng.

      Đông Tâm cứng người, trong đầu có hàng trăm suy nghĩ lên. cảm thấy bát tự của mình và Tô Lịch nhất định là hợp. Hôm qua quyết tâm cho ta chân tướng việc ta lại ngủ thẳng cẳng, bây giờ còn tính toán phương án xử lí thích hợp hơn tên điên này lại chạy tới hỏi là ai?

      là ai ư? Nếu bây giờ cho Tô Lịch mình là Đông Tâm của 6 năm trước, liệu ta có cảm thấy là mình bị thần kinh ?

      Dường như biết Đông Tâm gì, Tô Lịch lạnh lùng : “Đừng có là Đông Tâm, bắt đầu từ bốn năm trước, Đông Tâm thể vẽ nữa rồi.”

      thể vẽ ư?” Đông Tâm bật thốt lên kinh ngạc. Vẽ tranh là bát cơm của , sao có thể vẽ được nữa? Nếu đúng là như thế, bảo sao hôm nay lúc Văn Tử nhìn thấy bức tranh mình đưa lại phản ứng khoa trương đến như vậy, mà Tô Lịch cũng lại nghi ngờ mình. ra………

      “Tại sao tôi lại thể vẽ tranh được nữa? Tôi……….”

      Tô Lịch lập tức ngắt lời: “Bây giờ là tôi hỏi , phải hỏi tôi.”

      Nghe vậy Đông Tâm mím môi, đột nhiên : “Tô Lịch, hồi năm ba, từng theo dõi tôi phải ?”

      Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Tô Lịch liền trở nên căng thẳng.

      Thấy thế, Đông Tâm hơi cong môi, bắt chước bộ dáng nhướng mày của Tô Lịch. Đông Tâm đương nhiên có đủ khả năng chỉ bằng lời suông mà có thể thuyết phục Tô Lịch tin mình thực là trọng sinh, mọi việc đều cần chứng cứ, cho nên, từ tối hôm qua, khi quyết định hết mọi việc cho Tô Lịch vắt hết tế bào não ra để giải đề bài nan giải: “Chứng minh bạn chính là bạn.”

      Đông Tâm vặn óc suy nghĩ đến hơn nửa đêm, cuối cùng cũng nghĩ được việc mà chỉ có và Tô Lịch biết….

      Năm đó Tô Lịch năm ba, Đông Tâm là năm nhất, chính là thời điểm bà mối Đông kiên cường chính trực giúp Văn Tử theo đuổi Tô đại nam thần. Học kì đó, Đông Tâm đại diện cho ba khối tham gia cuộc thi biện luận bằng Tiếng , trong nháy mắt hạ gục hoa khôi giảng đường, giành được vị trí thứ hai.

      Hoa khôi giảng đường là đối tượng được nhà trường và truyền thông xem trọng, bị thảm bại như vậy đương nhiên là thất cam lòng, liền ở sau lưng Đông Tâm truyền ra mấy lời đồn đại tốt. cái gì mà Đông Tâm thắng được chỉ là do may mắn, là do trạng thái hôm đó của mình được tốt…. Vân vân và mây mây. Lúc đầu Đông Tâm cảm thấy mấy lời đồn đại này cũng ảnh hưởng gì lớn, cho nên dù truyền đến tai cũng chỉ cười xuề cho qua.

      Nhưng điều ngờ là vị hoa khôi giảng đường đó lại càng làm to chuyện, bắt đầu bốn phía rằng Đông Tâm có chân với trọng tài nên mới thắng. Đông Tâm nghe được tức đến giậm chân bình bịch, lập tức muốn tìm hoa khôi giảng đường để liều mạng. Cũng may có Lôi Lôi ngăn lại, là dùng sai lầm của người khác để trừng phạt mình là đáng, thành công khiến Đông Tâm an tĩnh lại mất ngày. Kết quả là chỉ mấy ngày sau, lời đồn kia của hoa khôi giảng đường truyền đến tai vị trọng tài kia. Trọng tài kia là giảng viên của trường đại học trọng điểm, hơn 70 tuổi, ở trong giới giáo dục cũng vào hàng đức cao vọng trọng. Vị giảng viên kiêm trọng tài này nghe xong mấy lời kia liền tức đến độ phải nhập viện. Sau đó, việc càng ngày càng lớn, khiến cho người chủ trì buổi tranh luận hôm đó phải đứng ra làm trung gian hòa giải, phía nhà trường cũng ra mặt làm sáng tỏ lời đồn, lại buộc vị hoa khôi kia đến xin lỗi ông cụ giảng viên đó, mọi chuyện mới dần lắng xuống.

      Xong việc, hoa khôi giảng đường liền bị vết nhơ xóa được. Bị mất hết mặt mũi, hoa khôi giảng đường kia liền tức giận tìm người dạy dỗ Đông Tâm bài học. Đông Tâm bề ngoài vẫn tỏ vẻ để bụng, nhưng trong lòng vẫn nén được sợ hãi. Vừa vặn lúc đó, mỗi ngày trở về nhà, Đông Tâm vẫn luôn cảm thấy có người theo dõi mình, sau đó lại lén lút nhìn qua chiếc gương ở xe đạp mới phát ra người theo mình hóa ra là Tô Lịch…..

      “Lúc đó nghe người ta hoa khôi giảng đường kia tìm người đánh tôi, sợ tôi xảy ra chuyện nên mới theo tôi đúng ? Tôi nhớ lúc ấy theo tôi tầm nửa tháng, sau khi xác định có chuyện gì mới dừng lại đúng ?” Đông Tâm hạ tay xuống, “ xem, chuyện này vốn dĩ chỉ có trời biết đất biết biết tôi biết, bây giờ tôi lại có thể rành mạch từ đầu đến cuối, chứng tỏ tôi chính là Đông Tâm.”

      Tô Lịch nghe xong chỉ hơi híp mắt, gì.

      “Còn chuyện nữa….” Đông Tâm sợ Tô Lịch tin, lại tung thêm quả bom nữa, “Việc này đừng những người khác, chỉ sợ là chính cũng biết .”

      Tô Lịch nhíu mày: “Chuyện gì?”

      Đông Tâm nhìn Tô Lịch, nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Tô đại nam thần, có cảm thấy sandwich khi đó Văn Tử đưa cho có chút kì lạ ?”

      Điều này kể ra cũng là câu chuyện dài.

      Năm nhất hồi đó, mẹ Đông biết từ chỗ nào nghe được phương thuốc cổ truyền, mỗi ngày bất kể sớm muộn mà ăn quả trứng chần giúp đứa trở nên cao lớn hơn. Đông Tâm sáng ăn trứng tối ăn trứng, liên tục trong 1 tuần liền, khiến sau đó chỉ cần nhìn thấy trứng gà thấy buồn nôn. Nhưng mẹ Đông vẫn bất chấp tất cả, cứng rắn ép Đông Tâm tiếp tục ăn.

      Bữa tối, ngay dưới mắt của lão mẹ, Đông Tâm có biện pháp né tráng, đánh phải khốn khổ nghĩ cách giải quyết quả trứng của buổi sáng. Này đem trứng gà chôn ở trong sân, chỉ để lại vỏ trứng ngụy trang, này biến trừng gà thành con lật đật trang trí ở bàn…… Đông Tâm thử mọi biện pháp nhưng tất cả mưu quỷ kế của vẫn bị hỏa nhãn kim tinh của mẹ Đông nhìn thấu.

      Cuối cùng, Đông Tâm vô tình phát ra, vẫn còn cách nữa……

      Đông Tâm ngượng ngùng ho khan : “Lúc đó thực tôi ăn trứng gà đến phát ớn rồi, còn cách nào khác, cho nên tôi liền ép trứng lại, rồi nhét vào bên trong bánh sandwich…”

      Dứt lời, trong phòng lại mảnh yên tĩnh.

      Đông Tâm nhìn mặt lạnh của Tô Lịch, do dự nên cái gì để hóa giải tình trạng xấu hổ bây giờ, Tô Lịch đối diện nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Đông! Tâm!” kèm theo động tác nhào tới mang đậm sát ý muốn bóp chết đối phương.

      Đông Tâm vừa chạy vừa mắng: “ có phải là đàn ông vậy? Chỉ vì việc như vậy mà biết xấu hổ tức giận sao? Lại , lúc đó phải là cũng ăn đến là vui vẻ sao? đừng quên, sau đó còn chỉ mặt gọi tên muốn ăn loại sandwich này thôi đấy? có biết vì làm cho loại sandwich đặc biệt này mà mẹ tôi phải nấu bao nhiêu quả trứng gà ?!”

      còn mặt mũi chuyện này sao? có biết ngày đó ông đây bao nhiêu lần ăn phải vỏ trứng ??”

      “Vỏ trứng chứa nhiều protein, chỉ có thể chữa đau dạ dày mà còn có thể hạ nhiệt giảm đau, chị đây hảo tâm tẩm bổ cho nhiều như thế, còn trách ngược lại sao? đúng là biết tốt xấu mà!!!”

      Đông Tâm múa mép khua môi đến sảng khoái, nhưng dù sao nhà cũng chỉ lớn đến như thế là cùng, thể lực của đương nhiên thể so được với Tô Lịch luôn tập thể hình hàng năm, cho nên chỉ sau hai ba vòng nằm trọn trong tay đối phương.

      Vừa bị Tô Lịch tóm lại, Đông Tâm liền thu lại vẻ mặt bông đùa, nghiêm túc : “ xem, tóm lại tất cả những chuyện thấy, tôi lừa , tôi chính là Đông Tâm. Nhưng là Đông Tâm của sáu năm trước.”

      Ánh mắt Tô Lịch híp lại: “Cái gì?”

      Đông Tâm hắng giọng, : “Trọng sinh? từng nghe chưa?” Sau đó, Đông Tâm liền kể lại mình bị chậu hoa rơi trúng đầu như thế nào, rồi lại chết như thế nào, rồi lại kể sau khi thức dậy thấy mọi thứ thay đổi như thế nào. Vì để gia tăng độ tin cậy, Đông Tâm còn cố tình miêu tả lại cảm giác lúc hấp hối cách vô cùng chi tiết.

      Ví dụ như cảm thấy thân mình cứ thế nặng dần nặng dần xuống, trí nhớ giống như cuộn phim được chiếu lại trong đầu, cảm giác trước khi mình tắt thở cảm nhận được luồng sáng ấm áp chiếu rọi vào người…. Từ sau khi trọng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên Đông Tâm có cơ hội chia sẻ với người khác đoạn cảm giác đặc thù này, cho nên vô cùng hăng say, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng lột tả được hết mọi cảm xúc của mình.

      “.......Còn nữa, trong tiểu thuyết thường nhắc tới sau khi người ta chết cảm nhận được bản thân trôi nổi nhàng trong trung rồi nhìn lại thi thể của chính mình gì gì đó, nhưng tất cả đều là lừa đảo. Lúc đó ý thức của tôi chỉ chậm rãi mơ hồ, sau đó liền ngủ thiếp , căn bản hoàn toàn có chuyện gì mà linh hồn xuất khiếu!”

      Đông Tâm khoa trương kể xong, khi quay lại liền bắt gặp Tô Lịch vẻ mặt cảm xúc đứng đó, dùng ánh mắt sâu kín nhìn mình. Đông Tâm hiểu Tô Lịch nghĩ gì, trong chốc lát trái tim cũng vọt tới tận cổ họng. Đoạn thời gian đó quả thực quá mức ly kì, thân theo chủ nghĩa vô thần, chắc là Tô Lịch tin?

      Đông Tâm bị Tô Lịch nhìn đến mức nổi da gà, nuốt nuốt nước miếng định gì đó, giọng trầm thấp dễ nghe của Tô Lịch vang lên: “Cho nên, ý của em là, em cẩn thận hoàn dương rồi? Tuy rằng linh hồn là của tuổi 24, nhưng vì hệ thống xuất bug nên liền nhảy vọt lên thân thể của tuổi 30?”

      Đông Tâm nghẹn lời: “Từ góc độ thân thể này mà , hình như chính là ý này nha….”

      Nghe xong Tô Lịch xoa xoa trán, trong giọng có lẫn chút bất đắc dĩ nên lời: “Đông Tâm, em hành lần chưa đủ còn muốn làm lần nữa ư?”

      Đông Tâm mờ mịt ừ tiếng, hành sao? Là ý gì? Còn nữa, chiếu theo ý tứ lời này của Tô Lịch ta tin mình rồi? Đông Tâm mới nghĩ đến đây liền thấy Tô Lịch xoay người về phía phòng ngủ, liền vội vàng lên tiếng: “ định làm gì?”

      muốn yên tĩnh.”

      Nghe xong Đông Tâm liền vội bước đến chắn trước mặt Tô Lịch, túm lấy tay áo đối phương. Tô Lịch liếc nhìn Đông Tâm, ánh mắt sắc bén: “Đừng hỏi Yên tĩnh là ai?!”

      Đông Tâm nghe vậy liền bật cười, đại ca, thời điểm này kể chuyện cười như vậy là thích hợp sao?”

      Hắng giọng, Đông Tâm cố ý thay đổi ngữ điệu : “Tô tiên sinh, vừa rồi cũng nghe rồi phải ? Tôi hoàn dương lại thời điểm có chút sai lệch, trang bị, kĩ năng, sức chiến đấu gì đó đều ở cấp 24, đánh được quái cấp 30.”

      Tô Lịch nhíu mày: “ tiếng người.”

      “Tiếng người chính là--------- tại ký ức của tôi chỉ dừng lại ở tuổi 24, khi đó, quan hệ của chúng ta ở mức [kẻ thù lâu liên lạc], giá trị thân mật đủ, cho nên, Tô tiên sinh, có phải đêm nay nên ủy khuất tới thư phòng ngủ ?”

      Tô Lịch cười hai tiếng: “Ý của em chắc chắn phải là đêm nay, mà là từ nay về sau luôn đúng ?”

      Đông Tâm cười làm lành, dựng ngón tay cái : “Tô tiên sinh quả nhiên cơ trí hơn người, đa mưu túc trí, thần cơ diệu toán, thông minh tuyệt đỉnh. Vậy…. thỉnh ngài vào thư phòng, sau đó tùy ngài yên tĩnh, ngài muốn nghĩ như thế nào là như thế đó……”

      Tô Lịch trừng mắt nhìn Đông Tâm, sau đó đôi chân dài miên man kia liền thực bước vào thư phòng. Mãi cho đến khi cánh cửa kia khép lại, cả người Đông Tâm mới nhũn xuống.

      ------- Mọi chuyện xong rồi sao?

      Sơ hở sau khi trọng sinh thực lộ ra quá nhiều. Thời gian dài, đừng là Tô Lịch, chỉ sợ ngay cả Văn Tử cũng lão ba lão mẹ cũng giấu được. Cho nên, mới đem mọi chuyện với Tô Lịch là để mượn sức ta làm đồng minh với mình, cho mình nghe mọi chuyện phát sinh suốt 6 năm qua.

      Chỉ là biết vì sao, sau hồi thẳng thắn, trong lòng Đông Tâm ngược lại càng trở nên bất an hơn. Người bình thường khi nghe được trọng sinh gì gì đó, phản ứng đầu tiên phải nên là hoài nghi sao? Nhưng tại sao mình vừa xong Tô Lịch kia đều tin hết? Còn ngoan ngoãn chạy đến thư phòng ngủ? ta đâu phải dạng người dễ chuyện như vậy….

      Cho nên, có phải mình vượt qua cách qua dễ dàng rồi ?

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Đồng Tâm vui mừng quá sớm. Thanks Nàng
      seo-senpai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :