1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Nhặt nhầm nam thần - Mèo Lười Ngủ Ngày

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Từ chương này trở là tớ làm tiếp nhé:ex10:

      Chương 3


      Tháng 11, trời bắt đầu trở lạnh. Tô Lịch biết Đông Tâm sợ lạnh nên đối phương vừa lên xe liền cẩn thận đóng kín cửa xe. Nhưng mặc dù là như vậy, trong xe vẫn có lấy nửa phần khí ấm áp. ghế phó lái, có thể cảm nhận được bầu áp suất thấp vờn xung quanh Đông Tâm. lạnh mặt, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, câu nào.

      Thất bại! là quá quá bại mà! Đông Tâm cảm thấy, trán mình chính là khắc hai chữ ‘ngu xuẩn.’ Sao mình lại có thể tin lời Tô Lịch chứ? Sao lại có thể cứ thế mù quáng mà tin lời ta đây? hiển nhiên quên, thứ tên này am hiểu nhất chính là dối.

      Nhớ lại dáng vẻ đau đến mồ hôi đầy đầu lúc nãy của Tô Lịch, Đông Tâm liền nhịn được tặc lưỡi hai tiếng, tên khốn này làm diễn viên là đáng tiếc mà, bằng với trình độ diễn xuất của ta, giành giải Oscar phải cũng chỉ là chuyện thôi sao?

      “Còn giận sao?” Đông Tâm còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, liền cảm thấy mặt bị người ta véo, quay lại nhìn thấy tên đầu sỏ vẫn nhìn mình với vẻ mặt hài hước: “Em trẻ con đến mức đó chứ?”

      Đông Tâm lớn đến bằng này, vẫn là lần đầu tiên bị đàn ông trêu chọc, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời biết làm gì, mãi lúc sau mới nhớ ra gạt phăng tay Tô Lịch ra, cả giận : “ buông tay!”

      Nhưng Tô Lịch lại cho rằng Đông Tâm vẫn còn giận dỗi nên mới như vậy, giọng liền mềm xuống mấy phần: “ đều nghe được lời em mà. phải là muốn tham dự hôn lễ của Liễu Văn, nhưng quả thực dạo này trong viện quá nhiều việc, lại đúng lúc lại có hội nghị trao đổi và đánh giá Trung- khiến chỉ hận thể phân thân ra làm tám mà làm việc, em lại còn nháo với thành như vậy….”

      Tô Lịch vừa lái xe vừa lảm nhảm dừng, Đông Tâm giả vờ ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ trả lời. AAyda, như vậy hình như hai người bọn họ vì chuyện này mới cãi nhau sao? Sao nghĩ thế nào cũng cảm thấy, dường như là mình …….chuyện bé xé ra to? Đàn ông công việc bận rộn, có thời gian đưa mình tham dự hôn lễ tự mình cũng được mà, làm như ta hôn lễ cử hành được ấy… lại có thể vì việc như thế này mà giận dỗi chạy về nhà mẹ đẻ? Khụ! Khụ! Mình bắt đầu tự tung tự tác như vậy từ khi nào thế?

      Nhưng mới để ý, lúc nãy Tô Lịch cái gì mà viện, cái gì mà hội nghị giao lưu Trung-… rốt cuộc là ta làm cái gì vậy nhỉ? Là bác sĩ? Nghiên cứu sinh? Hay là--------

      Đông Tâm chống cằm suy nghĩ, đột nhiên ý nghĩ xẹt qua trong đầu. kinh ngạc, lúc này mới bất giác túm chặt Tô Lịch : “Từ từ nào! Lúc nãy, là hôn lễ của ai cơ??”

      Tô Lịch nhíu mày, hiển nhiên là hiểu nhầm ý của Đông Tâm.

      biết biết! Liễu Văn là người bạn tốt nhất của em, khi chúng ra kết hôn ấy lại giúp đỡ nhiều như vậy…. Cho nên hôn lễ của ai cũng có thể vắng mặt, chỉ trừ hôn lễ của ấy, đúng ?”

      Tô Lịch liền mạch xong, lúc này mới kiên nhẫn liếc mắt nhìn Đông Tâm, “Mấy lời này em cứ luôn lải nhải bên tai , nhất định phải nghe ra em mới hài lòng sao?”

      Nghe vậy, Đông Tâm há miệng định gì đó lại bị Tô Lịch cắt ngang: “Dừng! sợ em rồi đấy! Hôn lễ ngày mai nhất định đến đúng giờ, sớm muộn phút, được chưa?”

      Đông Tâm: “........”

      Hai người mắt lớn trừng mắt bé lúc, Đông Tâm mới như vừa tỉnh ra từ trong mộng. như vậy, thực nghe nhầm ------ nha đầu Văn Tử chết tiệt kia --muốn-kết-hôn!!! A, Đông Tâm nhớ , trước hôm xảy ra chuyện ngày vẫn còn cùng Văn Tử xem mắt, ngờ nháy mắt cái kết hôn rồi??!! Mà từ từ , đối tượng kết hôn của Văn Tử phải chính là đối tượng xem mắt hôm đó chứ?

      Nghĩ đến đây trong đầu đột nhiên nhớ tới chàng IT lắp kia, Đông Tâm nhịn được bật cười ra tiếng, tròng mắt xoay chuyển, quay sang Tô Lịch, khách sáo : “Tô Lịch, xem, cảm thấy chồng của Văn Tử là người như thế nào?”

      “Trình Nham ư?” Tô Lịch chút để ý nhướng mày, “Khá tốt, con người kiên định, công việc cũng tệ.”

      Nghe vậy, Đông Tâm nhíu mày, cái tên Trình Nham này, sao nghe cứ thấy quen quen nhỉ? Sau đó, giây tiếp theo liền trợn mắt hít ngụm khí lạnh.

      Là Trình Nham!!!! Trình Nham kia chẳng phải chính là “Trấn sơn thạch” sao? Bảo sao đến cái tên Trình Nham này đột nhiên lại nhớ ra. Hồi bọn họ còn học, Trình Nham có vô số biệt danh: Mập Mạp, Tên Mập Mạp chết tiệt, Thạch Đầu, Trấn sơn thạch….nên chẳng còn gọi tên của cậu ta nữa/

      Mà Trình Nham cũng hoàn toàn phụ cái danh hào “Trấn sơn thạch” của cậu ta, vai rộng eo thô, cả người toàn là mỡ. Hơn nữa cậu ta còn cao tận 1m87, vừa cao vừa to như vậy, quả thực như hòn đá lớn. Nhưng, ngờ thiếu niên vừa to vừa béo như vậy lại là người có trái tim vô cùng mềm mại tinh tế. Lúc ấy cậu ta viết biết bao nhiêu là thư tình cho Văn Tử, có số câu thậm chí đến bây giờ Đông Tâm vẫn còn ấn tượng vô cùng sâu đậm…

      A! Nếu em là lửa nóng, muốn nhảy vào;

      A! Nếu em là vực sâu, muốn nhảy xuống;

      A! Nếu em là núi đao, muốn trèo lên;

      A! Nếu em là rượu độc, cũng muốn uống cạn!

      Lần đầu tiên Đông Tâm đọc được mấy câu thơ này, cười đến rách cả miệng. Sau đó cũng biết vì sao, bài thơ này liền được chậm rãi lưu truyền trong lớp học. Văn Tử cảm thấy vô cùng xấu hổ, lúc đó, khi mọi người lại lần nữa trêu chọc ấy với Trình Nham, ấy thề rằng, cho dù toàn bộ đàn ông trong thế giới này chết sạch ấy cũng gả cho Trấn thạch sơn.

      Sau đó……. Cho nên…..

      Đông Tâm thở dài hơi. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ dữ tợn của Trình Nham, Đông Tâm liền cảm thấy nhức răng. Rốt cuộc vẫn là vật đổi sao dời, tiêu chuẩn chọn chồng của Văn Tử sao lại xuống thấp như thế chứ, con mắt thẩm mỹ của ấy chạy đằng nào mất rồi? Sao có thể vừa mắt Trình Nham đây?? Cho dù là dáng người hay khuôn mặt đều phải là loại mà Văn Tử thích mà. Người mà năm đó Văn Tử thích đến chết sống lại ràng là……..

      Đông Tâm vừa nghĩ vừa ngắm trộm gương mặt nhìn nghiêng của Tô Lịch lái xe bên cạnh. Khụ, tuy rằng muốn thừa nhận nhưng thể khen ngợi câu, Tô Lịch này lớn lên đúng là phải dạng vừa mà. Ngũ quan tinh xảo, sườn mắt cong cong đường nét ràng, ngay lúc này, dưới bóng đêm bên ngoài, đôi mắt ta càng trở nên sáng cách bất thường.

      Đông Tâm còn nhìn đến xuất thần, đột nhiên nghe Tô Lịch : “Ngắm nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa chán sao?”

      Đông Tâm đần mặt ra trong chốc lát, rồi chợt cười nhạo ra tiếng: “ hay nhỉ, Tô tiên sinh? Tôi mà ngắm ư? Thực ra tôi-------”

      Nhưng Đông Tâm còn chưa xong, Tô Lịch liền nghiêng người qua xoa đầu Đông Tâm, : “Em yên tâm, mối này em làm mai tệ đâu. Trình Nham đối xử tốt với Liễu Văn mà.”

      làm cái gì?!” Đông Tâm cố gắng trốn tránh móng vuốt của Tô Lịch, sau khi nghe được nửa câu đầu liền hóa đá, kinh hô: “ gì? Tôi làm mai? Trình Nham và Văn Tử ư?”

      Tô Lịch dùng ánh mắt kì lạ nhìn Đông Tâm, gật đầu ừ tiếng.

      Khóe miệng Đông Tâm run rẩy, ngồi cứng đờ ghế, cảm thấy ba chấm. Ha ha ha, hóa ra người đầu óc có vấn đề phải là Văn Tử mà là mình ư? Rốt cuộc là đứt dây thần kinh nào mà lại muốn giới thiệu ‘Trấn thạch sơn” cho Văn Tử chứ?

      Đông Tâm gần như sụp đổ, cố gắng xem xét lại bản thân, xe cũng chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe của tiểu khu.

      -------------


      Phòng tân hôn của Tô Lịch và Đông Tâm mua ở khu Nhị Hoàn, là căn hộ có ba phòng ngủ. Có thể nhìn ra được đôi vợ chồng son này sống khá hòa thuận, căn nhà được dọn dẹp ngăn nắp đâu ra đấy, thoải mái, sạch , phong cách cũng là phong cách đại mà đơn giản Đông Tâm thích nhất.

      Tô Lịch vừa về đến nhà liền thẳng vào thư phòng, là vì ngày mai phải tham dự hôn lên nên đêm nay phải thức đêm làm việc. Chân trước Tô Lịch vừa tiến vào thư phòng, chân sau Đông Tâm cũng chui tọt vào phòng ngủ …….khụ khụ, là để chọn lựa “trang bị” cho ngày mai.

      Tuy rằng nghĩ trăm ngàn lần vì sao Văn Tử lại tiến tới với Trình Nham, nhưng bạn thân kết hôn, nhất định phải trang điểm xinh đẹp mà cổ vũ rồi. Vốn Đông Tâm còn cân nhắc, cho dù là cổ vũ, nhưng ngày mai dù sao Văn Tử cũng mới là chủ, mình cũng thể ăn mặc quá nổi bật đoạt hào quang của dâu được….

      Nhưng vừa mở tủ quần áo ra, Đông Tâm mới đau lòng phát ra… là do mình nghĩ nhiều rồi.

      Tủ quần áo của , đừng là “chiến bào” gì gì đó, ngay cả bộ quần màu sắc tươi sáng chút cũng có đến vài bộ! Quần áo lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo còn chưa tính, nhưng tại sao kiểu dáng lại ít đến thảm thương như vậy chứ? phải áo phông là áo len, phải quần bò là đồ ngủ ở nhà. Áo lụa áo sơ mi chiffon áo gió áo lông áo choàng của đâu hết rồi? Còn cái váy len lông cừu chữ A bó sát dài quá mông quý của đâu rồi???

      Đông Tâm quả thực phát điên rồi, quả thực hiểu mấy năm này rốt cuộc mình sống kiểu gì. Lục tung tủ quần áo cả buổi, lúc này mới miễn cưỡng lôi ra được bộ váy liền. Đông Tâm cởi quần áo, định mặc thử liền nghe thấy giọng lành lạnh của Tô Lịch vang lên từ phía sau: “Đừng thử, mặc vừa đâu.”

      Đầu Đông Tâm oanh tiếng, sửng sốt quay đầu lại, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong đầu lại rầm rầm hai tiếng, thành mớ hỗn loạn….

      Tô Lịch nửa thân ở trần, phía dưới chỉ quấn cái khăn tắm lỏng lẻo. ta vừa vào phòng, vừa dùng khăn lau mái tóc ướt đẫm, nhìn dáng vẻ hiển nhiên là vừa tắm xong.

      Thấy thế trong lòng Đông Tâm có cả vạn con thảo nê mã rầm rầm chạy qua, hoảng loạn mất 3s, sau đó mới nhớ ra mình chỉ mặc nội y, vội vàng túm lấy quần áo giường che ngực, hốt hoảng : “Lưu manh!”

      lưu manh?” Tô Lịch cười, dường như để ý, thản nhiên mở tủ quần áo ra, vừa tìm áo ngủ vừa , “Đông Tâm, hai người chúng ta, là ai lưu manh em còn hơn đó.” xong còn quay sang liếc mắt đưa tình với Đông Tâm.

      ……” Đông Tâm run rẩy, muốn phản bác nhưng hệ thống tổ chức ngôn ngữ lại đột nhiên đình chỉ. Cùng lúc đó, vài hình ảnh hạn chế lại thoáng lên trong đầu, chính mình giở trò lưu manh với ta ư? rốt cuộc giở trò lưu manh gì với Tô Lịch vậy?? Ngao ngao ngao gào khóc-ing , linh tinh nào, được suy nghĩ nữa! Ngừng ngay những suy nghĩ đen tối đó lại , Đông Tâm!

      Đông Tâm lắc đầu, cố gắng cưỡng ép chính mình ngừng suy nghĩ lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lịch hỏi: “Kể cả chúng ta có là vợ chồng, vào phòng cũng phải gõ --------- a a a!!!!” Đông Tâm mới được nửa lời liền chuyển thành tiếng hét chói tai, bởi vì, Tô Lịch, tên khốn đó lại dám thả khăn tắm ra ngay trước mặt , mà….. Mà….. bên trong tên đó lại mặc gì!!! Con hàng Tô Lịch này, quả-nhiên--biết-xấu-hổ mà!!!!!

      Trong phút chốc, mặt Đông Tâm đỏ rực, định xoay người sang chỗ khác liền bị Tô Lịch tóm lại. Tô Lịch cưỡng chế kéo Đông Tâm đến trước mặt mình, trán hai người gần như chạm vào nhau. Cảm giác được hô hấp của Tô Lịch nặng nề hơn, Đông Tâm cúi thấp mặt, lắp bắp hỏi: “ định làm gì?”

      Tô Lịch hơi híp mắt lại, giọng khàn khàn quyến rũ: “Giả bộ thiếu nữ thẹn thùng cũng giống ghê.”

      Nghe giọng Tô Lịch như vậy, trái tim Đông Tâm cơ hồ nhảy vọt lên tận cổ họng, vừa định mở miệng phản bác, Tô Lịch buông ra, hừ hai tiếng: “Đáng tiếc, bây giờ đại gia đây rảnh để chơi với em.” Dứt lời, Tô Lịch liền nhanh chóng mặc áo ngủ vào, vừa ra ngoài vừa dặn dò: “Đêm nay nhất định phải thức khuya, em cứ ngủ trước .”

      Lúc ra đến cửa, Tô Lịch vốn khép cửa đột nhiên quay lại, chỉ vào cái váy giường: “Đừng cố mặc, bị rách phí lắm!”

      “Cút!!!”

      “Cạch” tiếng, cửa được đóng lại, phòng ngủ lại yên tĩnh như cũ, nhưng Đông Tâm vẫn chìm trong ma chướng lại vẫn đừng sững sờ tại chỗ như cũ.

      Mọi thứ đến quá đột ngột, tại vô cùng hoang mang, rốt cuộc nên rối rắm vì mình nhìn thấy toàn bộ Tô Lịch, hay là nên rối rắm vì Tô Lịch nhìn sạch mình? A, từ từ ! Hình như còn quên mất chuyện gì đó quan trọng hơn phải? Vừa rồi Tô Lịch cái gì nhỉ?

      Cái gì mà thức khuya, em ngủ trước…

      Em ngủ trước…

      Ngủ trước……

      Ngủ……..

      Đúng vậy, sao có thể quên chuyện quan trọng như vậy chứ?? Cư nhiên lại có thể mơ mơ màng màng theo Tô Lịch trở về. Là vợ chồng phải ngủ chung a!!!!! Nhỡ may Tô Lịch đòi giở trò lưu manh với phải làm sao bây giờ??

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Cuộc tình của cặp đôi oan gia đây sao
      seo-senpai thích bài này.

    3. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 4


      Lúc Tô Lịch làm xong hết báo cáo, quay lại phòng ngủ là 3h sáng. Vì muốn đánh thức Đông Tâm nên bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt từ màn hình di động để về phòng. Vừa tới bên giường, người giường liền cử động, lăn lông lốc vòng rồi xoay người ngồi dậy

      Tô Lịch cho rằng muốn vệ sinh, nhưng chờ cả nửa ngày cũng thấy người giường có động tĩnh gì nữa, ngược lại còn cẩn thận cuốn chặt chăn người, bày ra bộ dáng nhập định (ngồi thiền)

      Tô Lịch buồn bực: “Đánh thức em à?”

      Đông Tâm lắc đầu, hít sâu hơi, sau đó mới ồm ồm : “Tôi vốn dĩ đợi .” Trong suốt mấy tiếng Tô Lịch xử lý báo cáo, Đông Tâm cũng nằm suy nghĩ N cách để khiến mình và Tô Lịch phải chung giường nữa: Về nhà mẹ đẻ, ra ngoài ở khách sạn hoặc đơn giản hơn là trực tiếp khóa cửa lại. Nhưng có cách nào là mang tính dài hạn cả.

      Thực ra, từ lúc ở Đông gia, Đông Tâm cũng hiểu được, việc mình trùng sinh này, có gạt ai gạt nhưng chắc chắn gạt được người bên gối. Nếu như vậy, còn bằng mình thẳng thắn năm mười luôn với Tô Lịch cho rồi, còn về phần ta có tiếp nhận được hay tính sau ! Ít nhất như vậy cũng cần ngày ngày sầu não tìm cách phân giường với Tô Lịch nữa.

      “Chờ làm gì? phải bảo em ngủ trước rồi sao?” Lúc Đông Tâm còn mải mê suy nghĩ Tô Lịch nhanh chân lật chăn trèo lên giường nằm. Mắt thấy Tô Lịch nằm xuống cạnh mình, Đông Tâm theo bản năng rụt người lại chút, lại lấy chăn che kín mình, sau đó mới ho khan : “Có chuyện muốn với .”

      “Mai rồi .”

      Đông Tâm kiên trì: “Nhất định phải hôm nay.”

      Tô Lịch trầm mặc lát, sau đó mới giọng rầu rĩ đáp ứng.

      Đông Tâm hắng giọng, bắt đầu : “Cái kia…. Chuyện này nghe có chút thể tưởng tượng nổi, nhưng phải nhớ, những chuyện tôi chuẩn bị đều là . Tôi hề đùa, cũng dối, lại càng mắc chứng hoang tưởng.”

      Tô Lịch: “Ừ.”

      Đông Tâm ôm ngực, suy nghĩ lời mở đầu: “Trọng sinh, từng nghe qua chưa?”

      “Ừ.”

      “Trong tiểu thuyết trọng sinh, có kiểu là trọng sinh đến tương lại, ý là nhân vật chính sau khi chết sống lại ở thời điểm vài năm sau, thậm chí là vài trăm năm sau… cái này cũng biết chứ?”

      “Ừ.”

      hiểu rồi tốt”, Đông Tâm cắn răng, thừa thế xông lên, “Bây giờ tôi chính là trường hợp này đó.”

      Lúc này, Tô Lịch ngừng lại chút, lát sau mới khẽ ừ tiếng.

      Trong bóng tối, đỉnh đầu Đông Tâm toát ra hàng chục dấu hỏi. Chỉ “ừ” câu là xong rồi sao? Phản ứng này của Tô Lịch là thế nào vậy? ta muốn hỏi mình cái gì ư?

      Đông Tâm tặc lưỡi: “Rốt cuộc có hiểu tôi vậy? Tôi là, tôi-trọng-sinh!”.

      “.... Ừ.”

      “Tôi đùa với , tôi thực trọng sinh, là sống lại đó. Lúc năm 2009 tôi bị chậu hoa rơi trúng đầu, trọng sinh đến thời điểm 6 năm sau, là bây giờ đó. hiểu ??”

      Đến lúc này, Tô Lịch cũng ừ ừ đáp lấy lệ Đông Tâm nữa, mà đáp lại là tràng ngáy ùn ùn kéo tới=.= Tô Lịch hoàn toàn ngủ thiếp .

      Đông Tâm: “........” CMN (╯°益°)╯彡┻━┻

      ---------------


      Cuối cùng, vừa bức bách lại vừa bất đắc dĩ, Đông Tâm đành phải ngủ tạm ở giường ngủ trong thư phòng đêm. Rạng sáng hôm sau, dậy sớm chút, ăn vận chỉnh tế, trang điểm trang nhã. Tô Lịch nhìn Đông Tâm bận rộn quay quay lại cũng gì, mãi đến trước khi xuất phát, mới nhàn nhạt liếc nhìn cái áo khoác tua rua mặc người, hỏi: “Em nhất định phải mặc cái áo này sao?”

      Đông Tâm lại cho rằng Tô Lịch nghĩ cái áo khoác này quá mỏng, vội giải thích rằng bản thân cảm thấy lạnh. Nhưng mãi đến khi đến khách sạn, Đông Tâm mới thực hiểu được ý của Tô Lịch.

      Tiệc cưới của Liễu Văn và Trình Nham tổ chức ở khách sạn Hilton. Lúc hai người đến, dâu và chú rể đứng ở ngoài đón khách. Đông Tâm đứng từ xa nhìn, chỉ thấy Văn Tử mặc chiếc váy cưới đuôi cá trắng như tuyết, đầu đội chiếc vương miện sáng lấp lánh, đẹp đến mức dám nhận là người quen. Còn Trấn sơn thạch……. Đây mà là Trấn sơn thạch ư?? Chú rể mặc sơ mi trắng âu phục đen, vai rộng eo thon, điển hình cho cái gọi là “mặc quần áo gầy nhưng cởi ra có da có thịt”. Đông Tâm nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú kia cả nửa ngày, mới tìm thấy được chút ít gọi là dấu vết của ngày xưa.

      Có câu thế nào nhỉ? Đằng sau mỗi người béo chính là cả tiềm năng. Nhìn Trình Nham này chỉ đơn giản là có tiềm năng nữa rồi, mà phải là nghịch thiên mới đúng. Đông Tâm bỗng nhiên cảm thấy tự hào về bản thân, có thể tìm được cho bạn thân lão công đẹp trai đến như vậy, bà mối như quả thực còn gì để chê trách mà, muahahaha!!!!

      Đông Tâm vênh mặt vào, Văn Tử vừa nhìn thấy liền vẫy tay. Đông Tâm cầm tay Tô Lịch kéo , ba bước gộp làm hai bước nhanh chóng tới khu vực đón khách. Nhưng chân còn chưa kịp đứng vững sau lưng liền có người lớn giọng : “Bà mối tới rồi, chăm sóc đại hỷ.”

      Vừa dứt lời đám người cả trai lẫn đều ùa ra, vây Đông Tâm ở bên trong, ríu ra ríu rít ngừng.

      “Bà mối bà mối, mau tới nhận hồng bao này.”

      “Bà mối, mau mau , sang năm bà đây nhất định phải gả được.”

      “Tránh ra , hồng bao của tôi là lớn nhất đây này.”

      “Mấy người đừng tranh cãi nữa, cho tôi câu với.”

      Đông Tâm bị đám người túm lấy kéo qua kéo lại, nhìn bọn họ người trước nối tiếp người sau nhét hồng bao vào người mình mới biết được là mình bị nháo.

      Thành phố H từ xưa đến nay đều có tục lệ nháo bà mối. Tức là những người nam nữ còn độc thân, vào lễ kết hôn của chủ hôn tìm bà mối để được nhe những câu chúc cát tường, sau đó dùng hồng bao của mình để “mua” lại những câu chúc đó. Sở dĩ làm như vậy là do mọi người cho rằng bà mối là người chuyên “buôn bán” hôn nhân, nếu làm như vậy những câu chúc tốt lành từ miệng bà mối ra có thể thành . Đông Tâm liếc nhìn đoàn nam nữ trẻ tuổi hung hăng này, cũng biết hơn phân nửa đến đây là để tìm kiếm hoa đào, chính là dùng sức chín trâu hai hổ, vắt hết óc ra để có thể có được lời chúc tốt lành từ bà mối. Vì do biết trước nên kịp chuẩn bị, hơn nữa những người xinh đẹp đáng quả thực là quá nhiều, Đông Tâm còn chưa chúc được hai câu liền hoàn toàn ngã gục.

      Lời chúc cát tường cũng từ “Hạnh phúc dài lâu” “Kim ngọc lương duyên” thành “Đừng kéo đừng kéo” “Mợ nó, tóc của tôi” “Các trai, chị à, tha cho tôi với, tôi thực nghĩ được gì nữa rồi”......

      Bên này Đông Tâm bị nháo đến đầu óc hỗn loạn bên kia Tô Lịch lại đứng vô cùng nhàn nhã bên cạnh dâu chú rể, Văn Tử đưa cho điếu thuốc hỉ, Trình Nham đứng bên cạnh nhìn đám người huyên náo phía trước, nửa đùa nửa : “Nháo đến đây cũng đủ rồi đấy, còn nháo nữa chắc bà mai phát điên luôn mất.”

      ngờ Tô Lịch lại : “ sao, kệ bọn họ nháo . Sư tử hà đông này suốt ngày ở nhà làm mưa làm gió, hôm nay vừa vặn có người thay tôi xả giận với ấy.

      Ngoài miệng như vậy nhưng tay Tô Lịch dập điếu thuốc tay, chen vào đám người, vừa ôm lấy Đông Tâm che chở trong lòng vừa : “Được rồi được rồi, tất cả mọi người hôm nay đưa hồng bao đều có thể thuận lợi thoát ế. Nhóm soái ca lấy được bạch phú mỹ, nhóm mỹ nữ gả được cho cao soái phú, tất cả đều tạm biết kiếp sống cẩu độc thân, kể từ giờ quang côn lễ* liền trở thành đóa thủ lễ**..."

      *光棍节 **剁手节 hai từ này t kb dịch là gì nên đành để nguyên, bạn nào biết cmt đóng góp để t sửa nhé.

      Dứt lời tất cả đều cười rộ lên, sau đó mọi người liền tản ra. Lại nhìn sang Đông Tâm vẫn ngây như phỗng ở bên cạnh. rồi sao? Cứ thế mà sao? Lời chúc cát tường phải nên có bốn tiếng sao? Cái gì mà soái ca lấy bạch phú mỹ, mỹ nữ lại gả cho cao phú soái chứ?, cò nữa, cẩu độc thân là cái gì? Đóa thủ lễ lại là cái quái gì chứ?

      Đông Tâm còn suy nghĩ, cái hồng bao lớn liền được đưa tới trước mặt . Là Văn Tử với vẻ mặt tràn bỏ ghét bỏ : “Cầm cầm , tiền thưởng làm mối của cậu.”

      Đông Tâm phụt cười ra tiếng,vừa cầm hồng bao vừa làm bộ mở ra, hề khách khí với Văn Tử: “Cậu cho bao nhiêu vậy? Tớ đếm ngay ở đây, thiếu đồng tớ cũng nhận đâu đó.”

      Văn Tử cũng giả bộ giơ nắm tay về phía : “Đủ cho cậu mặt mũi đó! , , mang người đàn ông của cậu lăn lên tầng 2 uống nước , tớ nhìn hai người thôi cũng thấy phiền rồi.”

      Mẹ Văn Tử hiểu lắm cách hai người giao tiếp với nhau, thấy con càng càng quá đáng, liền hung dữ mắng: “Con linh tinh cái gì đó? Ở đâu ra cái kiểu chuyện với bà mối như vậy hả?” xong liền quay sang Đông Tâm, bày ra vẻ mặt tươi cười : “Bác còn phải cảm ơn Tâm Tâm nhiều. có bà mối là cháu cái cục nợ này nhà bác biết phải đến khi nào mới gả ra được đây…”

      “Mẹ…” Văn Tử kéo tay mẹ mình lại: “Mẹ còn cảm ơn cậu ấy làm gì? Sao mẹ hỏi bà mối xem, người đàn ông đầu tiên cậu ấy làm mối cho con ở đâu kìa?”

      Mẹ Văn Tử liếc nhìn con , chuyện gì, mà bên kia Đông Tâm liền ho khan hai tiếng, thiếu chút nữa là bật thốt lên: “ ôm tớ đây này!”

      ra rất dài-------

      Nếu năm đó, Tô Yến là nam thân trong lòng Đông Tâm Tô Lịch lại là nam thần của cả ba khối. Bất kể là học tỷ lớp tan học hay là học muội lớp dưới, tất cả nữ sinh đều tập trung chỗ để thảo luận xem hôm nay Tô Lịch lớp 5 cao trung hôm nay làm gì, buổi trưa chuyện nhiều nhất với ai… Mà điều bất hạnh ở đây chính là Văn Tử cũng là thành viên trong đám bát quái đó.

      Đông Tâm cả ngày nghe Văn Tử lải nhải lẩm bẩm về nam thần của ấy, đến mức lỗ tai mọc cả kén. Cho đến buổi trưa nào đó, cuối cùng Đông Tâm cũng thể chịu được nữa, đập bàn đứng dậy : “Cậu cả ngày lải nhải như thế có tác dụng cái mắm!!? Thích thổ lộ !!”

      Nghe xong mắt Văn Tử liền trợn trắng: “Cậu cũng phải biết, thổ lộ với Tô Lịch, xác suất bị từ chối chính là 200% luôn đó.”

      Đông Tâm nghĩ nghĩ chút, thấy quả thực là đúng, liền vỗ đầu : “Nếu thổ lộ được cậu theo đuổi ngược lại !

      “Cái gì gọi là theo đuổi ngược?”

      “Cái này đơn giản quá chứ còn gì nữa? Hàng ngày mua điểm tâm cho cậu ta, bánh mì bánh ngọt sandwich sữa…. Các thể loại, phong phú đa dạng. Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, tớ tin cậu ta ăn suốt học kì lại mềm lòng đấy.”

      Sau đó NO ZUO NO DIE*, Đông Tâm bắt đầu hành trình đưa bữa sáng của mình….

      *no zuo no die là câu của người Trung, đại khái là nếu bạn làm điều gì ngu ngốc cũng bị gậy ông đập lưng ông, từ zuo (作) có nghĩa là hành động ngu ngốc.

      Vì da mặt Văn Tử mỏng, chịu đưa bữa sáng, Đông Tâm lại chịu được ấy cứ bám dính lấy mình thôi nên chỉ có thể trở thành hồng nương* bất đắc dĩ, mỗi sáng gió mặc gió, mưa cũng mặc mưa mang đồ ăn sáng đến cho Tô Lịch. Ban đầu Tô đại nam thần mắt cao hơn đầu đối với bữa sáng của Đông Tâm đến cái ánh mắt cũng bố thí, trực tiếp ném thẳng vào thùng rác. Về sau, chắc là cảm thấy hành vi ném đồ ăn của mình quá lãng phí lương thực, Tô Lịch liền chuyển qua phân chia đồ ăn cho các bạn trong lớp, về sau nữa, Tô đại nam thần mắt cao hơn đầu thế mà lại chịu nhượng bộ trước đối phương thấp hơn mình cả cái đầu mà ăn bữa sáng. Lại về sau hơn nữa, Tô đại gia nhà thế nhưng lại còn bắt đầu đòi chọn món!!

      *hồng nương: bà mối.

      Cứ như vậy hết học kì, Đông Tâm cảm thấy thời cơ chín muồi, liền giật dây Văn Tử viết thư tình, nhưng ngờ lại phát sinh cái kiện quạ đen kia, khiến cho Đông Tâm và Tô Lịch hoàn toàn trở mặt. Văn Tử ở giữa tình và tình bạn kiên quyết lựa chọn tình bạn, kể từ đây liền phân giới hạn với Tô Lịch, cũng hề nhắc đến việc thầm mến cậu ta nữa.

      Vốn dĩ những chuyện xưa cũ này nên để gió cuốn , mà Đông Tâm cũng cho rằng sau khi tốt nghiệp, đời này mình cũng có liên hệ gì với Tô Lịch nữa, nhưng ở đời ai học được chữ ngờ chứ…….

      Đông Tâm nghiêng đầu nhìn về phía Tô Lịch, thở dài lần thứ N+1, để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc là lúc đó mình nghĩ cái quái gì chứ? Về sau sao lại ở chỗ với Tô Lịch đây? Thanh danh bà mối cả đời của mình aaaa, đều bị hủy tay con hàng này rồi.

      Văn Tử chế nhạo: “Lại còn dắt mối cho tớ nữa chứ? Hừ, kết quả là tớ mất tiền bữa sáng cả kì, cuối cùng lại để cậu trục lợi ôm người chạy mất. Aizzz, mới nhớ, lúc nào cậu định trả tớ tiền bữa sáng kia đây?”

      Đông Tâm bị nghẹn đến câu cũng phản bác được, thế, Trình Nham ở bên cạnh lại còn vui vẻ bồi thêm đao: “Tiền nay coi như tớ bỏ , coi như tiền cảm ơn! May mà Đông Tâm cậu làm mai có tí đạo đức nghề nghiệp nào, nếu tớ có ngày hôm nay rồi.”

      Đông Tâm bị hai vợ chồng này làm cho tức đến hộc máu. Trong lúc chính mình tức giận lại biết làm gì ngoài việc nuốt hận vào trong liền nghe được Tô Lịch lạnh nhạt mở miệng: “Để người độc thân làm mối, có ấy . chưa nghe bao giờ sao?”

      Nghe vậy, đầu tiên Văn Tử ngẩn người ra, sau đó mới bật cười: “ Được rồi, tôi lại hai người, được chưa?” Đúng lúc này lại có tân khách đến, Văn Tử và Trình Nham vội quay lại tiếp khách, Đông Tâm và Tô Lịch liền chuẩn bị lên tầng. Nhưng mới được hai bước, Đông Tâm mới như nhớ ra cái gì đó, sờ sờ vai mình, sau đó cả kinh : “Áo choàng của tôi đâu mất rồi?”

      “Giờ mới nhớ tới nó sao?” Tô Lịch dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Đông Tâm, sau đó lấy ra thứ gì đó nhăn nhúm đưa đến. Đông Tâm nhìn kĩ lại, sau đó bàng hoàng phát ra đó là áo khoác của mình, quá đáng hơn nữa, ngay chính giữa còn in dấu chân đen sì, to tướng. Như vậy hiển nhiên là thể mặc được nữa rồi.

      Tô Lịch còn ném thêm quả bom: “ đừng có mặc cái áo này rồi mà nghe! Đáng đời!”

      Đông Tâm trợn mắt: qua sao? Có sao?? Nhưng ngay vào giây phút Đông Tâm chuẩn bị nhào tới bóp chết Tô Lịch liền nhận ra vấn đề quan trọng hơn rất nhiều….

      Vì đẹp nên hôm nay Đông Tâm chỉ mặc cái váy liền mùa thu màu đỏ ở trong. biết là do mấy năm nay trôi qua quá thoải mái hay là sao mà eo liền cẩn thận có thừa ra ngấn, rồi lại cẩn thận thừa thêm ngấn nữa. Đông Tâm vốn dùng áo choàng là để che hai cái ngấn đáng ghét này, nhưng bây giờ …….

      Đông Tâm nghiêng đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình ở trong cửa kính trong suốt của thang máy, thấy bụng có nhiều hơn lớp “phao bơi”, cho dù mình hóp bụng thế nào cũng vẫn nhìn thấy , cảm thấy vô cùng đau lòng-ing.

      Trong lúc Đông Tâm còn chìm đắm trong đau khổ, tay bóp bóp đống thịt thừa bụng mình liền nghe được giọng nam dễ nghe từ đằng sau: “Cậu , mợ !”

      ……… Là Tô Yến.
      Last edited: 20/10/17

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Đông Tâm chết rồi. Gặp người trong mộng biết phải làm sao
      seo-senpai thích bài này.

    5. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 5


      Mượn câu Internet mà sáng nay mới học được, tâm trạng giờ của Đông Tâm chỉ có thể gói gọn trong hai chữ “Đậu má”.

      ngàn tính vạn tính cũng tính được chiếc áo choàng mình cẩn thận chọn lựa lại bị người ta biến thành giẻ lau, hại mình lộ “phao bơi” trước mặt người khác. lại càng nghĩ tới màn này lại bị Tô Yến nhìn thấy. Trong lúc nhất thời, Đông Tâm chỉ hận thể đào cái lỗ mà chui xuống. Lúc này Tô Lịch cũng quay lại chỉ nhìn thấy mình Tô Yến liền nhướng máy : “Sao cháu chỉ đến mình thế này? Nhuế Thanh đâu?”

      Tô Yến cười: “ ấy có việc gấp nên tới được ạ.”

      Đông Tâm vừa nghe được lời này liền hiểu Tô Yến là hoa có chủ, mà người tên Nhuế Thanh phải bạn chính là vợ của cậu ấy. Trong lúc Đông Tâm lén lút đau lòng lại nghe Tô Lịch : “Cậu có chút việc phải ra ngoài chút, hai người cứ lên trước .”

      Đông Tâm ú ớ, còn chưa kịp hỏi Tô Lịch đâu đôi chân dài của đối phương sải bước ra khỏi đại sảnh khách sạn. Trong thoáng chốc chỉ còn Tô Yên và Đông Tâm đứng tại chỗ, bầu khí có chút cứng ngắc.

      Tô Yến ho , hiển nhiên cũng có chút xấu hổ: “Vậy chúng ta….. Lên trước?”

      “Được.”

      Đông Tâm vừa lên vừa nhìn trộm Tô Yên bên cạnh. Khác với Tô Lịch lột xác trở thành người đàn ông thành thục, Tô Yến dường như vẫn còn giữ được nét đẹp thời thanh xuân, chỉ là vẻ bề ngoài, mà ngay cả khí chất hay cử chỉ của cậu ấy cũng có gì thay đổi cả. Vẫn tỏa sáng như vậy, sạch , tinh khiết.

      Đông Tâm vẫn nhớ bầu khí khi hai người ở cùng nhau hồi ấy cũng như bây giờ, trong đầu liền lên hai chữ “xấu hổ” to đùng, chỉ chút cẩn thận là bầu khí lập tức bị đóng băng.

      Lúc ấy, việc Đông Tâm thích Tô Yến là bí mật công khai, chỉ cần hai người đứng cùng chỗ với nhau liền có người lên tiếng trêu chọc. Tuổi trẻ da mặt mỏng nên cứ như vậy mà hình thành nên cái bầu khí đáng xấu hổ như này. Nhưng về lý mà , giờ quan hệ giữa hai người là quan hệ họ hàng mợ-cháu, ngày lễ ngày tết ít nhiều gì cũng gặp mặt, tại sao ở mình với nhau vẫn có thể dễ dàng xấu hổ như vậy?

      Đông Tâm yên lặng suy nghĩ đột nhiên nghe Tô Yến lên tiếng: “Gần đây có khỏe ?”

      Đông Tâm hoảng hốt, vừa ngẩng đầu liên rơi vào đôi mắt đen láy trong suốt của Tô Yến. Bốn mắt nhìn nhau, To Yến như đứa làm sai chuyện gì, liền chột dạ rời mắt , “Cháu thấy mợ…. Khoảng thời gian trước lại bị đau nửa đầu, cho nên chỉ muốn hỏi thăm chút…”

      Đông Tâm mím môi, trong khoảng thời gian ngắn càng trở nên hồ đồ.

      Nếu hai người thời gian dài gặp mặt, Tô Yến hỏi thăm gần đây có khỏe chuyện rất bình thường. Nhưng lúc nãy cậu ấy lại “Khoảng thời gian trước thấy cậu lại bị đau nửa đầu..” đây phải có nghĩa là gần đây hai người mới gặp nhau sao? Lại hỏi “lại” là có ý gì đây?

      Đông Tâm do dự đáp qua loa: “Khá tốt, cảm ơn cậu quan tâm.”

      Tô Yến cười, cúi đầu nữa.

      ---------


      Lên đến tầng hai, vừa đến thấy có người vẫy tay với bọn họ từ xa. Bởi vì Văn Tử và Trình Nham là bạn học, cho nên cũng mời ít bạn học trong lớp đến. Mọi người già trẻ dẫn dắt nhau đến chiếm tới hai bàn lớn. Hai người vừa đến, Tô Yến liền bị lớp trưởng lôi kéo ngồi ở phía bên trái, Đông Tâm thấy bên phải hết chỗ, nên cũng ngồi xuống phía bên phải.

      Đến lúc ngồi xuống, Đông Tâm mới trông thấy Lôi Lôi.

      Lúc ấy, ngoại trừ Văn Tử là bạn thân tính, người có quan hệ thân thiết nhất với Đông Tâm là Lôi Lôi nên giờ phút này nhìn thấy Lôi Lôi, Đông Tâm liền cảm thấy thân quen, nhịn được tiến lên vỗ vai đối phương, vẻ mặt lưu manh : “Nữu nhi, càng lớn càng đẹp nha.”

      Lôi Lôi bị hành động này của Đông Tâm làm cho sợ hãi, sững lại lúc, sau đó mới lễ phép gật đầu: “Cảm ơn.” xong liền mang vẻ mặt xa cách quay , tiếp tục cúi đầu lướt điện thoại.

      Đông Tâm bị mặt nóng áp mông lạnh, nhưng rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần. chưa từng nghĩ tới, ngờ sinh thời này, mình còn có thể nghe được hai ừ “cảm ơn” từ miệng Lôi Lôi. phải từ trước đến nay mỗi lần hai người ở cùng nhau đều là chọc tôi tôi biếm sao? Cảm ơn là cái khỉ gì chứ? Từ khi nào và Lôi Lôi lại trở nên khách sáo và xa lạ như vậy?

      Đại khái là cũng nhìn ra Đông Tâm xấu hổ, lớp phó Đại Lâm liền sang chuyện khác: “Sao cậu lại mình thế này? Vị kia nhà cậu đâu?”

      Đông Tâm vẫn thất thần: “Lát nữa ta đến.”

      ……….

      ----------------


      đường WC, vừa mới từ nhà vệ sinh bước ra, đến chỗ rẽ liền nghe được hai người phụ nữ khí thế ngất trời mà tám chuyện, hơn nữa nhân vật chính còn là mình.

      “...... Vừa rồi là buồn cười đến chết được mà. Tớ chưa từng thấy qua người nào chỉ số EQ lại thấp đến thảm thương như vậy đó. Người có mắt đều nhìn thấy Lôi Lôi chính là cảm thấy bị ta làm phiền, vậy mà ta còn cố tình mặt nóng áp mông lạnh mà dán vào.”

      giọng khác lại vang lên: “Chỉ số thông minh của ta chắc chắn được hai chữ số mất! Cậu biết thân phận bây giờ của Lôi Lôi là gì ? Nếu muốn bám lấy ấy, cái khác nhưng ít nhất sau này mà muốn mua nhà có thể tìm ấy để xin giảm giá nhé. Nhưng Đông Tâm lại ngu xuẩn chơi trò chơi bạn cũ, ha, hai người bọn họ nhiều năm liên lạc, ta vừa xuất liền bảo bối bảo bối, nếu là cậu cậu có khó chịu ?”

      Nghe đến đây, Đông Tâm liền tự cong khóe miệng nở nụ cười chế giễu.

      Nhiều năm liên lạc sao? Trách được mình vừa lại gần, toàn thân ấy cao thấp đều bày ra dáng vẻ “người sống chớ lại gần” như vậy. Nếu đổi lại là mình, tự nhiên có người bạn cũ lâu ngày gặp chạy lại lôi lôi kéo kéo, chắc chắn cũng cảm thấy phiền muốn chết rồi? Có khi còn nghĩ đối phương là người điên ý chứ.

      Đông Tâm thở dài, trước khi trọng sinh, Lôi Lôi vừa mới từ thành phố H đến đế đô để lang bạt. Đại khái là bắt đầu từ lúc ấy, hai người mới dần dần trở nên xa cách, hai người từ có chuyện gì cũng giấu giếm nhau nửa câu đến câu cũng chuyện với nhau nữa.

      Thực ra nhân sinh giống như đoàn tàu, có người lên nhưng cũng có người xuống. Có số người bạn số phận chỉ sắp đặt họ cùng bạn đoạn đường chứ phải cả nhân sinh dài đằng đẵng. Đạo lý này phải Đông Tâm hiểu, nhưng khi nó trực tiếp áp dụng lên người mình lại cảm thấy khó khăn. Muốn tiêu sái tạm biệt với người bạn xuống tàu, quả thực là điều hề dễ dàng gì.

      Bên này Đông Tâm thầm sầu não về phiền muộn nho của mình, bên kia hai người chuyện từ chuyện EQ của chuyển qua cách ăn mặc.

      “Cậu xem hôm nay trước khi ra khỏi nhà rốt cuộc ta có soi gương hay chứ? đúng là ngoa chứ ta vừa ngồi xuống cái bụng liền thừa ra cả rổ mỡ. Béo như vậy nhưng lại còn cố tình mặc chiếc váy ôm sát như thế thế nào chứ? Điên rồi sao?”

      Khóe miệng Đông Tâm run rẩy, hai tay theo phản xạ muốn ôm lấy rổ mỡ của mình.

      Mà người phụ nữ còn lại sau khi nghe những lời này liền cười đến run rẩy: “Cậu là thiếu đạo đức mà, cái gì mà cả rổ mỡ chứ? Nhưng cũng phải lại, Tô Lịch nhìn ta như vậy sao mà cứng lên được nhỉ?”

      “Cái này cũng khó lắm…” Đối phương dùng giọng mờ ám : “Biết đâu Tô đại nam thần khẩu vị khác người liền thích Đông Tâm như vậy sao? cũng có thể do kĩ thuật của ta quá lợi hai ?” Dứt lời, hai người phụ nữ lại nhìn nhau nở nụ cười ám muội.

      Đông Tâm nghe hai người này càng càng bỉ ổi, cắn răng chuẩn bị lao ra cào xé hai người kia, liền nghe được giọng trầm thấp mà vang vọng của Tô Lịch từ phía sau: “Đông Tâm!”

      Bởi vì quá tập trung vào hai người kia nên Đông Tâm bị câu này của Tô Lịch dọa đến mức thiếu chút nữa quỳ sụp xuống. Mà bên kia, hai thanh ba hoa chích chòe cũng lập tức im bặt, chờ đến khi Đông Tâm có phản ứng lao ra ở đó sớm còn bóng người.

      Nhìn hành lang trống , Đông Tâm phát điên, quay người lại liền trừng lớn đôi mắt heo của mình, bày ra dáng vẻ muốn ăn thịt người: “ có ý gì? Cố tình đánh tiếng với bọn họ sao? nghe thấy bọn họ cái gì hay sao??”

      Tô Lịch bày ra dáng vẻ liên quan đến đại gia đây”, nhã nhặn đến trước mặt Đông Tâm, đem cái túi trong tay dúi vào ngực , : “Mặc vào.”

      Đông Tâm nhìn lại thấy cái áo khoác lông cừu, đó còn chưa cả cắt mác, hiển nhiên là Tô Lịch vừa mới mua. Lại nhìn thấy mác áo ghi hai chữ XL, ngọn lửa vô danh trong lòng Đông Tâm bùng cháy. nghiến răng nghiến lợi : “ cũng chê tôi béo sao?” Cho nên mới lo lắng chạy mua quần áo, muốn che mỡ của sao??

      Tô Lịch ném cho ánh mắt khinh thường, sẵng giọng mắng: “Mặc vào nhanh lên, muốn chết rét sao?”

      Nghe vậy Đông Tâm mới lấy lại được lý trí. Nếu Tô Lịch ghét bỏ hoàn toàn có thể để về nhà thay quần áo, cần phải chạy mua áo khoác cho như thế này. Cho nên, ta đây là thực sợ mình lạnh nên mới mua áo sao?

      Đông Tâm hơi hơi cảm động, nhưng lại nghĩ đến hai con “chim chích chòe” kia, liền tức giận giậm chân bình bịch: “Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua cho bọn họ sao? có biết vừa rồi lời của bọn họ có biết bao nhiêu hạ lưu ?”

      Tô Lịch vẫn bình tĩnh như cũ: “Em chấp nhặt với mấy người đó làm gì?” xong liền kéo tay Đông Tâm vào yến hội.

      -----------


      Mặc dù Tô Lịch và đám người Lôi Lôi phải bạn cùng lớp, nhưng vì quan hệ của Tô Yến và Đông Tâm nên mọi người cũng biết nhau cả. Đôi vợ chồng son sau khi ngồi xuống, Tô Lịch liền lịch chào hỏi lần lượt tất cả mọi người. Chờ mọi người hàn huyên xong, Tô Lịch mới quay đầu nhìn về phía Tiêu Tình Tình, vẻ mặt nghiêm túc : “Tôi vẫn cứng được khá tốt.”

      Tiêu Tình Tình bị câu đầu đuôi này làm cho sửng sốt, mãi lúc sau mới tìm về đầu lưỡi: “Cái gì cơ?”

      Tô Lịch nhướng mày, khuôn mặt tràn ngập vẻ ý vị sâu xa: “Đều 30 tuổi rồi, là người già cả rồi, lại còn giả bộ ngây thơ cái gì nữa? Cứng, nghe hiểu sao? cách khoa học gọi là tình trạng cương-dương, cách thô tục chính là “lên” đó.”

      Giọng Tô Lịch lớn , vừa đủ để tất cả mọi người bàn đều nghe thấy. vừa xong mọi người đều trực tiếp hóa đá. Mà Đông Tâm ngồi bên cạnh cằm cũng rơi cả xuống đất.

      Nhớ năm đó, Tô Lịch là nam thần cao trung, biết được bao nhiêu nữ sinh đem lòng ái mộ. Các nữ sinh luôn giọng thỏa luận là thân sĩ có biết bao nhiêu giáo dưỡng, lại có dáng vẻ biết bao nhiêu cấm dục thanh tao… Lại nhìn lại người trước mặt này, đột nhiên Đông Tâm cảm thấy mình thậm chí còn xấu hổ thay ta nữa.

      bàn này còn cả 2, 3 nữ sinh năm đó thầm Tô Lịch, giờ phút này, nghe xong lời Tô Lịch bong bóng mộng tưởng tan vỡ còn mảnh. Mà đương , Tiêu Tình Tình, lúc này lại càng mặt đỏ tai hồng, hít hít vài hơi, mãi mới thốt ra được câu: “Tô Lịch, đề nghị hãy lịch .”

      Tô Lịch cười lạnh: “Cho hỏi tôi tôn trọng chỗ nào? Vừa rồi phải tò mò biết lúc tôi đối mặt với Đông Tâm có lên được hay sao? tại tôi liền chính thức trả lời , tôi đối với Đông Tâm phản ứng vẫn khá tốt, vẫn rất cứng rắn. Tiện thể luôn, kĩ thuật của vợ tôi rất tốt, cuộc sống tính phúc của chúng tôi rất hoàn hảo, phiền nhọc lòng.” xong Tô Lịch lại bộ ngây thơ chớp chớp mắt, bày ra nụ cười mê hoặc chết người của mình.

      Trừ Đông Tâm, những người khác đều vô cùng yên tĩnh…. Mọi người ai uống trà tiếp tục uống trà, ai chơi điện thoại tiếp tục chơi điện thoại, nhưng lỗ tai đều yên lặng mở rộng hết cỡ để hóng hớt động tĩnh của Tô Lịch và Tiêu Tình Tình ở bên này. Đông Tâm yên lặng cười ha ha hai tiếng, mấy người…. Mấy người… có diễn cũng làm ơn diễn có tâm chút được ? Vị bạn học chơi điện thoại kia, có người nào dùng điện thoại mà mắt lại chỉ nhìn chằm chằm vào cái màn hình khóa như vậy ? Còn có vị bạn học uống trà… cậu biết là cậu vừa uống chén trà của em bên cạnh chứ?

      Trong lúc nhất thời, giữa cả đại sảnh ồn áo náo nhiệt, bàn của họ lại an tĩnh đế quỷ dị? Ngay vào giây phút Đông Tâm chuẩn bị bị bầu khí làm cho đóng băng, tiểu loli nhà Đại Lâm bỗng vô cùng ngây thơ mà hỏi: ‘Mẹ, cái gì là cương dương ạ?”

      Đại Lâm sợ tới nỗi vội vàng che miệng con lại, lại bảo ông xã mang con trước, sau đó mới nhìn về phía Tiêu Tình Tình, vẻ mặt khó xử : “Tình Tình, cậu…… Aizzz, cậu cũng là, , còn chưa có cả người , quan tâm chuyện vợ chồng nhà Đông Tâm làm cái gì?”

      Tiêu Tình Tình sớm bị làm bẽ mặt đến mức mặt mũi đỏ bừng, lúc này thấy Đại Lâm lại bồi thêm đao, lập tức đập bàn gào lên: “Tôi cái gì cũng chưa ! Là ta xấu tôi!!”

      xấu?” Tô Lịch hơi híp mắt lại, “Vậy lúc nãy và Dịch Phỉ ở hành lang cái gì vậy nhỉ? À phải rồi, muốn mua nhà…” Tô Lịch vừa vừa nhìn về phía Lôi Lôi: “A, Lôi tổng, nghe thân phận của tầm thường, muốn mua nhà tìm liền có thể được giảm giá, có vậy?”

      Dịch Phỉ vừa nghe xong liền đứng bật dậy, vội vàng : “Lôi Lôi, cậu đừng nghe ta linh tinh! Tớ chưa hề cậu là tình nhân của Viễn lão tổng! Tớ chỉ là nghe người khác………” Dịch Phỉ mới được nửa liền nhận ra mình tự nhảy vào cái hố mà Tô Lịch đào sẵn, đầu lưỡi lập tức cứng lại, tài nào nốt nửa câu còn lại.

      Lôi Lôi kinh nghiệm thương trường đầy mình, đối với mấy lời đồn nhảm này nghe được cũng phải lần lần hai, chỉ hừ lạnh tiếng, đáp lại.

      Dịch Phỉ thấy thế liền định thêm gì đó nhưng đột nhiên bị chồng mình giữ lại, quát khẽ: “Đủ rồi, em còn ngại chưa đủ mất mặt sao?” Dứt lời liền đứng dậy thẳng ra ngoài. Dịch Phỉ sửng sốt hai giây, sau đó vội vàng túm lấy túi xách ghế rồi đuổi theo. Tiêu Tình Tình này xem ra sớm muốn rời từ lâu, nay thấy bạn mình rời cũng liền vội vã vin vào đó mà mất.

      Mọi thứ trở lại như cũ, Tô Lịch đắc ý nhìn Đông Tâm nhướn mày, biểu tình vừa như khoe khoang lại vừa giống như kể công.

      Đông Tâm cười ha hả lấy lệ, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy:

      “Vừa rồi là ai cần cùng mấy người này chấp nhặt hả?”

      Tô Lịch nga tiếng, vẻ mặt ngây thơ : “Em hiểu lầm rồi. …. cần cùng mấy người này chấp nhặt ở đây….. Có chấp cũng phải chấp bọn họ trước mặt bàn dân thiên hạ mới đúng…”

      Đông Tâm quỳ, hoàn toàn vị vô lại của Tô Lịch đánh bại rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :