1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Nhược Thuỷ - Mộng Kiều [Hoàn](60c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15

      Update: 07/01/2015

      Edit: Lengkeng_Sophie

      Beta: uchihasaki

      “Em là… Nhược Thủy?” Ở phía sau vang lên giọng chần chờ, Nhược Thủy quay đầu, liền thấy được người mà đời này bao giờ muốn gặp lại.

      Lâm Hồng Phi thấy lên tiếng trả lời, nhưng lại quay đầu nhìn, mà diện mạo cũng vẫn còn có chút bộ dáng lúc , có chút kích động: “Nhược Thủy, vài năm nay em đâu? Bà ngoại nhớ em đều muốn sinh bệnh! Ba và các mỗi lần tìm em đều tìm thấy, công ty ba em cũng thấy được người…”

      Lúc này Nhược Thủy mới thu hồi tầm mắt ở người Nghiêm Vũ Hàng, nhìn Lâm Hồng Phi bên cạnh . Vài năm gặp, người họ này của cũng trưởng thành giống y bộ dáng đời trước, làm cho thích.

      Đem tóc rơi bên tai nhàng vén lên, Nhược Thủy nhàn nhạt cười cười: “Em du học, sao, mẹ em cho mọi người biết sao?”

      “…” Nguyên bản huyên náo ngớt, Lâm Hồng Phi im bặt, ngẩn người, dường như có nhắc qua em xuất ngoại, nhưng lúc ấy chỉ lo chuyện cùng em mới nhận thức lâu, nên đem chuyện này để trong lòng.

      Lâm Hồng Phi là đứa bị làm hư, chưa bao giờ biết che giấu biểu tình và cảm xúc của mình, Nhược Thủy vừa thấy liền hiểu được đại khái, cũng lơ đễnh.

      “Đại Phi, đây là em họ… bạn?” Ở bên bị vắng vẻ hồi lâu, Nghiêm Vũ Hàng rốt cục nhịn được chen vào, sắc mặt ửng đỏ mở miệng hỏi.

      Lâm Hồng Phi lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có bạn tốt của mình, hai người muốn siêu thị mua nước, trong chốc lát còn phải trở về học giờ thể dục. vỗ vỗ bả vai Nghiêm Vũ Hàng bên cạnh, sang sảng cười : “Nhược Thủy, đây là bạn tốt của Nghiêm Vũ Hàng, tụi là bạn học.” Lại nhìn về phía Nghiêm Vũ Hàng: “Đây là em họ của mình Hách Liên Nhược Thủy.”

      Nghiêm Vũ Hàng giơ tay, thái độ ôn hòa muốn bắt tay với người em họ Lâm gia mới gặp mặt này.

      Nhược Thủy nhìn vươn tay, nhíu mày, thản nhiên cười : “Ngượng ngùng, tôi có thói quen cùng người khác bắt tay.”

      Bắt tay, ở trong khoá học lễ nghi của Nhược Thủy, là chương trình học cơ bản nhất.

      Nghiêm Vũ Hàng cũng biết xấu hổ, khách khí chu toàn vài câu, Lâm Hồng Phi liền nhớ tới sắp bắt đầu tiết học thể dục, sau khi lời tạm biệt Nhược Thủy liền lôi kéo chạy như bay.

      Nhược Thủy đứng yên dưới nắng hạ, lạnh lùng nhìn hai người rời , trong mắt có nửa điểm độ ấm.

      ☻☻☻

      Tiết thể dục ở Nhất Trung quản lý rất lỏng lẽo, đời trước Nhược Thủy hầu như học tiết thể dục, mỗi lần đều chạy đến thư viện ngồi, im lặng đọc sách.

      Mà Từ Tử Huyên cùng Trương Hiểu Tuyền là phần tử rất tích cực ở tiết thể dục, bởi vì trường học đối với phương diện thể dục coi trọng, cho nên thường thường vài lớp cùng học thể dục, nam nữ đều có, đây là thời kỳ trưởng thành của nam sinh, mà các thích nhất.

      “Hách Liên Nhược Thủy, bạn học thể dục sao?” Nhược Thủy mới ngồi xuống chỗ ngồi, Lí Nham Tùng bên cạnh khó dằn nổi nên mở miệng hỏi.

      Nhược Thủy ngay cả dư quang đều lười phóng tới người , nhàng gật đầu xem như trả lời.

      Giọng Lí Nham Tùng tính , tiết vừa rồi là tiết thể dục, lúc mọi người đều mệt mỏi, ngồi tại chỗ uống nước nghỉ ngơi, nghe vừa như vậy, đều có ý vô tình nhìn qua.

      Trương Hiểu Tuyền thích ngồi ở mấy bàn sau cùng chuyện với mấy nam sinh có vẻ chơi tốt, lúc này ta an vị ở bàn thứ hai đếm ngược lên, phía sau Nhược Thủy. Nghe vậy, ta cười cười: “Thầy giáo điểm danh, Hách Liên Nhược Thủy bạn lần sau vẫn nên , vạn nhất bị bắt gặp trốn học, liền thảm.”

      Nhược Thủy mang ra quyển tiểu thuyết tiếng , lật trang, lẳng lặng xem.

      Chung quanh trận yên tĩnh.

      mặt Trương Hiểu Tuyền có chút nhịn được, nữ sinh bên cạnh ta bất bình cho ta, lấy tay chỉ trạc trạc sau lưng Nhược Thủy, khách khí : “Nè! Hách Liên Nhược Thủy, Trương Hiểu Tuyền chuyện với bạn, bạn có nghe thấy sao?”

      Nhược Thủy cực nhanh lấy cuốn sách dày kia vỗ xuống cái tay chọt chọt , “Ba” tiếng, rất thanh thúy vang dội.

      “Tôi ghét nhất bị người khác tùy tiện động tay động chân.” Tiếp tục đọc sách, trong phòng học vào lúc này phá lệ im lặng, có vẻ có chút quỷ dị.

      Nữ sinh kia bị đánh tỉnh, phỏng chừng là chưa từng có người dám làm ta mất mặt như vậy, lúc này đôi mắt liền đỏ, Trương Hiểu Tuyền vội vàng ôm ta lại, bên cạnh còn có lớp trưởng, lớp phó xông lên hoà giải.

      Bạn bè của Trương Hiểu Tuyền ít, nhưng lúc này thấy mọi việc xảy ra, câu cũng dám .

      Lúc này, thân ảnh nhu nhược đến, đứng bên cạnh Trương Hiểu Tuyền, đau lòng nhìn về phía nữ sinh bị đánh bên cạnh Trương Hiểu Tuyền: “Tiểu Nhã, có sao ?”

      Nữ sinh tên Tiểu Nhã được Từ Tử Huyên dùng ngữ khí ôn nhu như vậy hỏi đến, lập tức liền rơi lệ, thấp giọng khóc nức nở. mặt Từ Tử Huyên lại đau lòng, ngẩng khuôn mặt nhắn trắng thuần, nhìn về phía Nhược Thủy thờ ơ như trước, mềm giọng : “Chị, lần này là chị đúng, chị hơi quá đáng.”

      “Chị?!” (lk: tự nhiên nhớ tới Kiều Tâm ghê, cũng bị wê xệ y chang, coi chương 6,7 là biết hà)

      Tựa như trong nước sôi bỏ bom, mọi người nơi này vốn dĩ hứng thú bừng bừng, nhất thời hưng phấn như đánh máu gà.

      Sau mười giây, Nhược Thủy mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Từ Tử Huyên vẻ mặt quật cường kiên trì: “ gọi tôi?”

      Sắc mặt Từ Tử Huyên nhất thời có chút khó coi.

      Nhược Thủy sờ sờ lỗ tai, nghi hoặc : “ gọi tôi là chị?”

      Từ Tử Huyên lung lay sắp đổ.

      “Nhưng tôi biết nha? là con nhà ai?” Nhược Thủy tiếp tục đặt câu hỏi.

      Từ Tử Huyên lã chã chực khóc.

      Nguyên bản thấy Từ Tử Huyên hiên ngang lẫm liệt xuất đầu vì Trương Hiểu Tuyền cùng nữ sinh tên Tiểu Nhã, ít nam sinh đều thầm gật đầu. Nhưng biểu kế tiếp của Nhược Thủy làm cho mọi người cảm thấy thầm nghi vấn.

      Ở chung đoạn thời gian, cách làm người của Nhược Thủy, bọn họ cũng nhìn sai biệt lắm, bình thường chuyện cùng các học sinh khác đều rất khách khí có lễ, nhất cử nhất động đều lộ ra giáo dưỡng vô cùng tốt, nhưng bình thường cũng thích chuyện, cũng như Trương Hiểu Tuyền cùng nam sinh cười đùa, đại đa số thời điểm là ngồi ở vị trí của mình xem ít sách bọn họ xem hiểu. Loại cảm giác xa cách này làm cho nhiễm lên tia thần bí, trong lớp học này, các học sinh đều có chút kính sợ thể hiểu đối với , ở trong lòng mọi người, đây là nữ sinh có xuất thân tốt, có chút cao ngạo.

      Dùng danh từ đời sau rất lưu hành, chính là “NỮ THẦN”.

      Tuy rằng sau này nữ thần biến thành nghĩa xấu, nhưng lúc này lại tìm được từ khác để thay thế.

      Hách Liên Nhược Thủy như vậy, biết chính là biết, căn bản khinh thường dối!

      Từ Tử Huyên tuy rằng chịu đả kích lớn, nhưng vẫn kiên định lấy lại công đạo cho chị em tốt của mình: “Chị, tuy rằng chị thừa nhận em, nhưng lần này quả là chị đúng. Tiểu Tuyền ấy là hảo tâm nhắc nhở chị, mà Tiểu Nhã chính là vì Tiểu Tuyền tổn thương nên bất bình mà thôi.”

      Nhược Thủy bất đắc dĩ thở dài, đau đầu nhìn ta: “Tôi biết nha! ràng là con nhà ai, bảo tôi như thế nào nhận thức , tôi ngay cả tên cũng biết!” Kiếp này này bất quá gặp mặt hai lần, lại nhiều năm trước kia, Nhược Thủy quả coi như muốn nhận thức Từ Tử Huyên.

      “Về phần , bạn học… Trương Hiểu Tuyền ” Nhược Thủy nghiêng đầu: “Tôi nhớ lúc khai giảng, thầy chủ nhiệm lớp rất ràng, thân thể tôi tốt, cho nên miễn học quân cùng tiết thể dục.”

      “Nhưng… Chị cũng nên bỏ qua Tiểu Tuyền như vậy a! Chị có thể trả lời ấy câu, như vậy Tiểu Nhã cũng cẩn thận đụng tới chị!” Từ Tử Huyên vẫn bất mãn, đôi mắt thu thủy trừng to, bất bình cho hai người bị hại.

      Nhược Thủy hờ hững nhìn ta cái, đứng lên, từ cao nhìn xuống : “Ai quy định ta chuyện tôi liền nhất định phải trả lời? Tôi thích ta, cho nên chuyện với ta, hơn. Về phần vị này… bạn học biết tên” Mặt Nhược Thủy chút thay đổi nhìn Tiểu Nhã còn thấp giọng khóc: “Tôi giải thích qua, tôi ghét nhất bị người khác động tay động chân. Có hay cẩn thận’ đụng tới tôi sao cả, dù sao cũng là đụng tới tôi.”

      “Giải thích như vậy, vừa lòng chưa?” Nhược Thủy nhìn Từ Tử Huyên cái, trong mắt trào phúng, liền thu hồi ánh mắt, trở lại chỗ ngồi, tiếp tục xem sách.

      Từ Tử Huyên tức giận đến sắc mặt trắng bệch, vốn dĩ ta tính ra tuyệt chiêu, lệ quang trong suốt nhìn đảo qua nam sinh chung quanh, đều ta xuất đầu, nhưng lần này trăm thử mất linh, tuyệt chiêu lúc này lại mất hiệu lực.

      Các nam sinh lúc này, phần lớn đều là động vật thị giác, Nhược Thủy đẹp hơn ta nhiều, mà vừa rồi lại trật tự ràng, mặc dù bên trong có chút bốc đồng, nhưng hoàn toàn phải là vấn đề! Trong lòng suy nghĩ lại, tự nhiên liền cảm thấy Từ Tử Huyên cùng Tiểu Nhã có chút chuyện bé xé ra to, mà Trương Hiểu Tuyền, quên , mâu thuẫn của nữ sinh, bọn họ sảm vào.

      Sau khi về nước, Nhược Thủy cùng Từ Tử Huyên lần đầu tiên giao phong, Nhược Thủy liền lấy điêu ngoa cùng tùy hứng, phân phải trái thắng lợi chấm dứt.

      xì poi: chương sau biết độ vô sỉ ở mức độ của Nghiêm Vũ Hàng!!!
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16

      Update: 07/01/2015

      Edit: Lengkeng_Sophie

      Beta: uchihasaki

      “Đại Phi, sao bạn còn có em họ nữa? Từ trước cũng chưa nghe bạn qua?” Nghiêm Vũ Hàng đối với Nhược Thủy mới nhìn thấy tò mò thôi, hết tiết thể dục, đường về lớp liền khẩn cấp hỏi thăm.


      Lâm Hồng Phi cười : “Chính là con của a!”

      Nghiêm Vũ Hàng kinh ngạc: “Con của của bạn phải là Tử Huyên sao? Lần trước còn theo chúng ta ăn cơm mà!”

      Lâm Hồng Phi lắc đầu: “ cùng dượng là tái hôn, Tử Huyên phải là con ruột của , Nhược Thủy vừa nhìn thấy mới là con ruột mình.”

      “Hóa ra là như vậy a.” Nghiêm Vũ Hàng cười : “Vậy Tử Huyên cùng bạn cảm tình tốt lắm, chút đều nhìn ra là mẹ kế cùng con chồng, giống như là mẹ con ruột. Bất quá theo diện mạo mà , vẫn là Nhược Thủy cùng bạn rất giống nhau, đều xinh đẹp như vậy.”

      Nghe bạn tốt như thế, Lâm Hồng Phi nâng mắt lên bỡn cợt nhìn , trêu ghẹo : “Sao? Lần trước nhìn thấy Tử Huyên, ngừng theo mình khen người ta thanh thuần xinh đẹp là ai vậy? Nhanh như thế liền thay đổi.”

      Nghiêm Vũ Hàng ngượng ngùng sờ sờ cái mũi: “ có, chính là đơn thuần xem diện mạo mà thôi. Lại , hai người đều là em họ bạn, mình khen người nào bạn cũng thiệt.”

      thể như thế, tuy rằng Nhược Thủy mới là em họ của mình, nhưng Tử Huyên thân thiết với mình hơn, thời gian ở chung cũng lâu. Nhược Thủy từ du học, nhiều năm như vậy đều chưa gặp lại…” Lâm Hồng Phi thừa nhận hai em là giống nhau.

      “Du học?” Nghiêm Vũ Hàng lúc này mới chú ý tới tin tức vừa rồi xem , nghĩ nghĩ, uyển chuyển : “ như vậy liền xuất ngoại, đó là học tiểu học hay trung học, còn phải mướn người chiếu cố, chi phí hẳn là rất lớn?”

      Lâm Hồng Phi lắc đầu: “Chuyện này ra mình cũng biết. Bất quá ba Nhược Thủy có công ty riêng, hình như rất lớn, muốn xài bao nhiêu tiền cũng được.”

      Trong mắt Nghiêm Vũ Hàng lóe lóe, nhắc lại nữa.

      ☻☻☻

      Nhược Thủy gần đây rất phiền chán, quy luật cuộc sống trung học mỗi ngày làm cho tự do lâu là khó có thể chịu được.

      Hách Liên Thành đều nhìn hết vào trong mắt, đau ở trong lòng, vô số lần hối hận chính mình ra chủ ý ngu ngốc, cho nên thường thường lặng lẽ cùng con bảo bối thương lượng phen, lại gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp giả bệnh xin nghỉ…

      Ngụy Như Tuệ nhìn cha và con cấu kết với nhau làm việc xấu, trốn học, quả nhiên là biết nên khóc hay cười. Bà vẫn từng bước lớn lên, Ngụy lão tướng quân là người thực nghiêm túc bảo thủ, đối đãi với con cái cũng như thế, cho nên từ đến lớn bà vẫn đều theo khuôn phép cũ mà sống, mặc dù sau ly hôn, mình tha hương, cũng vẫn như cũ dựa theo cách sống từ trước tới nay.

      Nhưng nghĩ tới, đời này gặp cha và con ấn theo lẽ thường ra bài, các loại quy củ ở trong mắt hai người đó chính là mây bay, làm cho năng lực chấp nhận đối với các loại ý tưởng thần kỳ của hai người này càng ngày càng cao. Lập tức liền mở con mắt nhắm con mắt, kệ hai người nháo .

      ☻☻☻

      Làm chồng của thị ủy bí thư, cùng bà xã quyền cao chức trọng nhà mình tham dự ít trường hợp là tất yếu. Mà nay Nhược Thủy về nước, làm thiên kim của thị ủy bí thư, tuy rằng xã giao này nọ đều trọng yếu lắm nhưng hai vợ chồng Ngụy Như Tuệ và Hách Liên Thành vẫn mang Nhược Thủy ra ngoài làm quen chút, bất luận Nhược Thủy tương lai muốn làm cái gì, đều đứng trong giới thượng lưu này, thậm chí còn cao hơn nữa, nhận thức chút bạn cùng lứa tuổi có gia thế tương đương mới có lợi.

      Cho nên hôm nay, sau khi Nhược Thủy bị ép tỉ mỉ trang điểm phen, cùng cha mẹ dự tiệc.

      Cộng cả hai kiếp, đây là lần đầu Nhược Thủy đến những nơi như thế này. Mặc dù khi ở nước ngoài, trong trường học luôn có đủ loại yến tiệc, ngẫu nhiên ít nhà bạn học cách trường học có vẻ gần, cũng tổ chức trong nhà, nhưng mấy bữa tiệc này đều giống với bữa tiệc hôm nay.

      Ở trong yến hội hôm nay, tràn ngập khen ngợi cùng nịnh nọt, quyền lợi cùng dục vọng, ganh đua so sánh cùng phù hoa. Nhược Thủy thích nơi này, nhưng hôm nay nể mặt mũi ba mẹ, thể mất mặt. Cho nên tuy rằng sắp kiên nhẫn, nhưng vẫn kiên trì đứng cười ở bên cạnh cha mẹ, đem vài năm lễ nghi ở trường học dạy đều dùng tới, hiển thị phong phạm danh môn thục nữ.

      cuối cùng hiểu được tâm tình phát điên của công chúa Ann trong “Kì nghỉ ở La Mã”* khi phải ở nơi kim bích huy hoàng tiếp khách,.

      Đời này, năng lực nhìn sắc mặt của ba ba Hách Liên đều dùng người con , phát giác con kiên nhẫn, Hách Liên Thành quyết định nhanh, cùng cục phó, cục trưởng thành phố còn muốn tiếp tục hàn huyên khách khí cười, gật gật đầu với Ngụy Như Tuệ, liền dẫn con đến chỗ yên tĩnh.

      Rốt cục có thể ngồi xuống nghỉ ngơi chút, tiếp nhận đồ ăn ba ba thu thập mang đến cho, Nhược Thủy hạnh phúc nheo mắt lại, vẫy vẫy tay với ba ba xông pha chiến trường, thực có lương tâm bắt đầu ăn.

      “Em là… Nhược Thủy?” giọng nam sinh trong sáng dễ nghe ở bên cạnh vang lên, Nhược Thủy cứng đờ, nhưng có lập tức ngẩng đầu —— thanh này, nghe bốn năm, quả nhiên rất quen thuộc.

      Đem đồ ăn trong miệng chậm rãi nuốt xuống, Nhược Thủy lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, tao nhã xa cách cười : “ là?”

      Nghiêm Vũ Hàng nhìn dung mạo xinh đẹp, trận thất thần, nửa ngày mới phản ứng lại, xấu hổ sờ sờ đầu: “… Ngày đó chúng ta gặp qua, là bạn học của Lâm Hồng Phi họ của em, tên là Nghiêm Vũ Hàng.”

      Nhược Thủy lúc này mới như nhớ tới, vẫn như cũ khách khí có lễ tươi cười: “ là ngượng ngùng, trí nhớ tôi tốt lắm.” Ngoài miệng mặc dù như thế, nhưng Nhược Thủy cũng có biểu tia ngượng ngùng nào, vẫn thản nhiên như trước, thậm chí thái độ có chút tự cao.

      Chức quan của ba Nghiêm Vũ Hàng , từ cũng là giữa sân quyền lực nhìn qua, làm sao xem thái độ của Nhược Thủy, chính là mới vừa rồi thấy hai vợ chồng bên cạnh Nhược Thủy, đánh giá chính là ba cùng mẹ kế của Nhược Thủy, vậy hai vị… Vẫn là da mặt dày, ngồi xuống bên cạnh Nhược Thủy, tiếp tục cùng đáp lời.

      “Nhược Thủy là theo ba mẹ đến sao?”

      Trong mắt Nhược Thủy có chút kiên nhẫn, tùy ý gật đầu, tiếp tục ăn.

      Nghiêm Vũ Hàng cũng thèm để ý, tiếp tục hỏi: “Vậy… Vừa rồi đứng ở bên cạnh em, hình như là Ngụy bí thư cùng tổng giám đốc tập đoàn Cường Thịnh?”

      Nhược Thủy đặt dĩa ăn xuống, phát ra tiếng vang.

      “Ba tôi là Hách Liên Thành, mẹ là Ngụy Như Tuệ.” Ngẩng đầu cười mà cười nhìn : “ còn muốn hỏi cái gì nữa ?”

      Mặt Nghiêm Vũ Hàng đỏ lên, xấu hổ biết như thế nào cho phải, vừa vặn lúc này, giọng nữ thanh thúy đánh vỡ khí xấu hổ giữa hai người, cứu vớt da mặt mỏng manh xanh mét của Nghiêm Vũ Hàng.

      “Nhược Thủy, sao bạn ở trong này?” thanh kinh ngạc, là Thu Thiên, bạn học cùng lớp với Nhược Thủy.

      “Theo ba mẹ mình đến.”

      “Ba mẹ bạn? Ôi chao, nghe đại boss của tập đoàn Cường Thịnh cũng họ Hách Liên, phải là ba của bạn?” Năng lực liên tưởng của Thu Thiên thực sai.

      Thấy Nhược Thủy gật đầu, Thu Thiên kinh hô tiếng: “Vậy… vậy mẹ bạn chẳng phải là Ngụy…?”

      Nhược Thủy lại gật đầu.

      Năng lực liên tưởng của Thu Thiên lại được phát huy: “Trách được Từ Tử Huyên lại kêu bạn là chị, ta khẳng định biết gia thế của bạn, muốn người sang bắt quàng quan hệ với bạn!” Càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán đúng: “Ừ, khẳng định là như thế!”

      Thu Thiên là khá tình, cũng có đại ác ý phỏng đoán “kẻ thù” của . Bất quá bởi vì đứng ở góc độ giống nhau, Nhược Thủy rất thích phỏng đoán của ấy, lập tức chỉ cười cười, chuyện cũng phủ định.

      Nghiêm Vũ Hàn ở bên cạnh môi giật giật, nhưng cái gì. biết quan hệ của Nhược Thủy và Từ Tử Huyên, nhưng nay thân phận Nhược Thủy ở trong này, lại là trường hợp như vậy, cho dù cùng Tử Huyên quan hệ vô cùng tốt, cũng thể mở miệng vì rửa oan tội danh bắt quàng quan hệ.

      Sau khi về nhà, Nhược Thủy nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu Thu Thiên biết thân phận của cha mẹ mình, phỏng chừng được vài ngày cảlớp đều biết. Vốn Nhược Thủy có hứng thú đến trường, nay lại phản cảm, vừa vặn ba ba Hách Liên vừa hoàn thành công trình lớn, có thời gian nghỉ ngơi rất dài, Nhược Thủy liền kéo ba ba du lịch, thừa dịp phải thời kì du lịch hoàng kim, du lịch các nơi trong nước, để phải học.

      Về phần Ngụy bí thư đáng thương, biết lại có an bài kỳ quái gì, thế nhưng phải Moscow công tác, còn phải gần tháng… Cha và con chỉ có thể mỗi khi đến chỗ, liền chụp hình lại cho Ngụy Như Tuệ xem, làm an ủi.

      *“Kì nghỉ ở La Mã”: là bộ tái lại quãng thời gian ngắn ngủi hạnh phúc của Ann, nàng công chúa châu Âu ở thành Roma. Chuyến phiêu lưu phá rào của nàng công chúa nảy nở mối tình với nhà báo Mỹ dẫn dắt người đọc qua những ngả đường thành phố vĩnh cửu La Mã này.

      Ann là mới lớn xinh đẹp và khao khát được khám phá cuộc sống sôi động bên ngoài. Nhưng vị thế công chúa phải tuân theo các nghi thức ngoại giao cản trở nàng làm được những điều mình muốn. Trong đêm hè ở Roma, Ann lẻn ra ngoài phố và tình cờ gặp Joe Bradley, nhà báo Mỹ làm ở văn phòng tại đây. Dĩ nhiên Joe biết Ann chính là công chúa. Do bị uống thuốc ngủ ở lâu đài, Ann ngủ gật và Joe đành đưa nàng về căn hộ của mình trọ. Khi biết được Ann chính là công chúa Joe cũng bị cầu phải viết phóng về nàng. Joe rơi vào tình cảnh khó xử khi phải lựa chọn giữa việc viết bài báo giật gân về Ann và chia sẻ hạnh phúc bên . Chuyến phiêu lưu quanh thành phố cổ làm nảy sinh tình cảm giữa hai con người. Đúng lúc đó, Ann phải lựa chọn giữa việc từ bỏ ngai vàng kế vị và việc theo tiếng gọi trái tim để làm bình thường.



      Bộ phim vào huyền thoại với hai diễn viên Audrey Hepburn và Gregory Peck. Bộ phim được xếp hạng số 1 trong 100 phim tình cảm lãng mạn của điện ảnh Mỹ nhờ diễn xuất tuyệt vời và kịch bản hấp dẫn sinh động lạ thường. Cuốn sách mang lại khí của thời hoàng kim của điện ảnh kinh điển Hollywood và thành phố Roma đẹp tráng lệ thần tiên.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17

      Update: 07/01/2015

      Edit: Lengkeng_Sophie

      Beta: uchihasaki

      “… em phản đối! Chị tự mình giám sát, có thể để sảy ra chuyện gì được chứ? Mọi chuyện cũng đều sắp xếp theo kế hoạch của em, sai được!” Hách Liên Minh Tú bị em trai hỏi kiên nhẫn.


      Đầu bên này điện thoại, Hách Liên Thành ngượng ngùng sờ sờ lỗ tai, hắc hắc cười : “Còn phải Nhược Thủy ở đó bốn năm sao, luôn muốn chuẩn bị tốt, em mới an tâm.”

      Hách Liên Minh Tú biết em trai lòng thương con , trêu ghẹo : “Nhìn em, giống như hận thể theo đến Bắc Kinh! Nếu cùng Như Tuệ thương lượng , triệu hồi về trung ương, tư lịch này của ấy, vốn nên thăng cấp. Em cũng đem vụ công ty dọn dẹp chút, cả gia đình cùng đến Bắc Kinh, em cũng đỡ phải cả ngày nóng ruột nóng gan.”

      Hách Liên Thành cũng có ý này, nhưng tình làm sao đơn giản như vậy. Hiểu được chị trêu ghẹo mình, ông cũng giận, vẫn cười , tinh tế hỏi chi tiết trang hoàng nhà mới của Nhược Thủy.

      Ở kiếp này, Nhược Thủy cuối cùng cũng cảm nhận được đặc quyền của con nhà giàu, là học ở đâu ở đó liền mua phòng ở.

      Nhược Thủy có điểm cổ quái nho , gian riêng của mình thích người khác tiến vào, khi ở nhà, phòng mình ở đều là chính mình thu thập, trừ phi là muốn sạch toàn bộ, nếu cũng mượn tay người khác. Khi du học, trường học bởi vì là trường nữ quý tộc, cho nên điều kiện rất tốt, ký túc xá cũng là người phòng. Ở ký túc xá nhiều năm như vậy, giờ Nhược Thủy học đại học Thanh Hoa, ở bốn người phòng, đừng Nhược Thủy chính mình chịu nổi, ngay cả vợ chồng Hách Liên Thành Ngụy Như Tuệ đều cảm thấy ủy khuất con.

      Năm đó khi Nhược Thủy sắp sửa xuất ngoại, Ngụy Như Tuệ từng cùng Hách Liên Thành thương lượng qua an bài vài năm kế tiếp của con , có Ngụy lão phu nhân cam đoan, tuy rằng Hách Liên Thành cũng xác định tương lai con có thể thay đổi chủ ý muốn ở nước ngoài học đại học hay , nhưng vẫn có ý tưởng lo trước khỏi hoạ, ở gần Đại học Thanh Hoa mua căn phòng.

      Sau khi Nhược Thủy về nước bao lâu, Hách Liên Thành liền cùng Nhược Thủy chọn xong thiết kế nội thất nhà mới, có Hách Liên Minh Tú định cư ở thủ đô, liền đem phòng kia sắp xếp phen.

      Nay Nhược Thủy sắp rời nhà, Hách Liên Thành càng thêm quan tâm tiến trình nội thất phòng ở, làm cho Hách Liên Minh Tú dở khóc dở cười —— phòng ở đều làm xong hơn nửa năm, em mới nhớ tới hỏi, này là…

      ☻☻☻

      Nhược Thủy rất vừa lòng phòng ở mới, trang hoàng bên trong cần phải , địa điểm từ nơi này đến cửa đông của đại học Thanh Hoa, bộ chỉ cần mười phút, đến cửa sau trường học có thể ngồi xe buýt trong trường, tới chỗ nào cũng rất dễ dàng, rất thuận tiện.

      Lúc này Ngụy Như Tuệ cũng đường đến Bắc Kinh, thấy bảo an tiểu khu làm rất tốt, hoàn cảnh cũng tốt, liền cũng yên lòng.

      Về phần Hách Liên Thành, cho tới bây giờ đều chỉ cần con cảm thấy tốt ông liền cảm thấy tốt, cần lo lắng.

      

      Lúc này, nhà ba người ở trong phòng khách Trịnh gia, cùng hai vợ chồng Hách Liên Minh Tú thương thảo về vấn đề “Nhược Thủy có nên tham gia quân huấn”.

      Bốn vị trưởng bối đều nhất trí nhận thức vì thời tiết ánh mặt trời Bắc Kinh rất độc, quân huấn rất khổ, thời gian quá dài… nên quân huấn.

      Ngoài dự đoán mọi người, Nhược Thủy luôn luôn yếu ớt lúc này lại kiên trì muốn tham gia quân huấn.

      “Nhược Nhược à, lần quân huấn cũng đại biểu được cái gì, kỳ quân huấn ở đại học chính là cái tượng trưng mà thôi, có ý nghĩa thực tế, có hay đều sao cả.” Trịnh Xuân là tướng lãnh quân bộ cao cấp, cũng như thế, ba người khác tất nhiên là liều mạng gật đầu phụ họa.

      Nhược Thủy nhướng mày lên, đồng ý : “Con vốn vào đại học Thanh Hoa chính quy, nếu còn làm cho bạn học khác nhìn thấy con dùng đặc quyền, ngay cả quân huấn cũng chưa tham gia, tương lai bốn năm con phải theo chân bọn họ ở chung như thế nào?”

      Bốn người á khẩu trả lời được.

      Nhược Thủy tiếp tục đả thông tư tưởng: “Con biết quân huấn thực vất vả, nhưng nghe quân huấn năm nhất là thời điểm tốt nhất để bồi dưỡng cảm tình bạn học, con thể bỏ lỡ. Hơn nữa thân thể con cũng rất tốt, quân huấn tính là gì.”

      Ngụy Như Tuệ thở dài, thương tiếc sờ sờ đầu Nhược Thủy: “Nhược Nhược cần sợ, bạn bè ở đại học Thanh Hoa giống con ít, xa , trong đại viện bà ngoại con ở, các học đại học Thanh Hoa đều tham gia quân huấn.”

      Hách Liên Minh Tú đồng ý gật gật đầu: “Đúng rồi, các này còn khiêm tốn bằng Nhược Nhược chúng ta đâu, mỗi ngày đều có lính cần vụ xe tiếp xe đưa, có đôi khi còn phải đến trường?”

      Nhược Thủy vẫn kiên trì ý nghĩ của chính mình, lắc đầu: “Con muốn giống các đó, con muốn làm sinh viên bình thường.”

      Bốn vị quyền cao chức trọng cũng thể xoay chuyển được Nhược Thủy, khi Nhược Thủy kiên trì muốn làm chuyện gì, cơ hồ là ai có thể ngăn được.

      Nếu kiên trì muốn quân huấn, vậy… mọi người cũng khuyên nữa, chỉ có thể dùng biện pháp của mình làm cho nửa tháng quân huấn này nhàng hơn.

      ☻☻☻

      “Ôi chao, ôi chao, ôi chao, các bạn biết , chúng ta lần này may mắn, nghe mấy khoá trước đều bị kéo quân huấn rầm rộ, chỉ có chúng ta học ở bên trong trường!” Trong thời gian nghỉ ngơi của quân huấn, mấy nữ sinh ngồi dưới cây lớn ở sân vận động, người nữ sinh trong đó như thế.

      Nữ sinh B vừa nghe, lập tức hưng phấn tiếp lời : “ chỉ vậy nha, nghe các huấn luyện viên thường lui tới đều rất nghiêm khắc, lúc này biết vì sao, các giáo quan phái xuống chỉ quân hàm cao, hơn nữa cũng rộng rãi nhiều lắm, bạn xem chúng ta mới huấn luyện bao lâu có thể nghỉ ngơi lần!”



      Nhược Thủy tháo mũ xuống, lau mồ hôi trán, yên lặng nghe các bên cạnh hưng phấn đem đề tài từ các vị quân huấn rộng rãi xả đến người huấn luyện viên nào đẹp trai, 囧 囧cầm lấy mũ làm quạt cho người mát mẻ chút.

      “Hách Liên, làn da bạn cũng tốt, sao phơi nắng mà đen!” nữ sinh cùng lớp tên Mạnh Doanh hâm mộ .

      Nghe vừa như vậy, các chung quanh lập tức đem tầm mắt chuyển tới người Nhược Thủy, thấy da thịt như bạch ngọc, bởi vì thời tiết nóng bức lộ ra chút màu hồng nhuận như tô son, làm ngũ quan càng thêm chói mắt, phá lệ kinh diễm.

      Nhược Thủy sửng sốt, cúi đầu ngượng ngùng nở nụ cười.

      Bất quá các đều hâm mộ chút thôi, đề tài rất nhanh lại chuyển tới các sản phẩm chống nắng, loại nào hiệu quả tốt, loại nào tốt, thảo luận bất diệc nhạc hồ.

      nữ sinh bỗng nhiên lên tiếng : “Ai ~ nếu có thể cần quân huấn tốt rồi, làm sao còn phải lo lắng vấn đề kem chống nắng nha!”

      Mọi người cười : “Đúng vậy, bất quá muốn quân huấn làm sao có đơn giản như vậy.”

      Nữ sinh B cũng cười nêu ví dụ : “Bạn xem người kia đứng hàng bên cạnh chúng ta, nữ sinh kia cười giống như khóc, quân huấn mới bắt đầu chưa đầy tuần, ta tìm vô số lý do. Nghe ngày hôm qua ta bị đau răng nha, kết quả huấn luyện viên căn bản tin, sau đó ta phải khóc rất to sao, mọi người đều nghĩ rằng ta giả vờ, có người để ý ta nữa! Nếu phải phụ đạo viên vừa vặn qua, mang ta phòng y tế xem, ta sao có thể nghỉ ngơi cả buổi trưa nha!”

      Mạnh Doanh khinh thường : “Đau răng có liên quan gì đến quân huấn! ta toàn giở trò!”

      Đề tài còn nhiệt liệt tiến hành, nữ sinh – người đầu tiên đưa ra muốn quân huấn – bỗng nhiên cố ý đè thấp thanh, thần bí : “Kỳ muốn quân huấn cũng khó, chỉ cách đơn thuần là gia thế, bối cảnh nhà bạn như thế nào. Các bạn cũng biết , người đứng hàng thứ tư hệ tân văn bên kia, người bạn của mình, cho mình”

      Thấy ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn, có chút đắc ý: “Trong lớp các bạn ấy có nữ sinh, từ khi vừa khai giảng gặp mặt qua lần, sau có thấy nữa.” Dừng chút, rất cường điệu: “Quân huấn cũng có tới!”

      Mọi người ồ lên, Nhược Thủy cũng bị lực chú ý hấp dẫn, cẩn thận nhìn thoáng qua nữ sinh kia, nhớ bạn tựa hồ gọi là Lý Lộ Lộ, nữ sinh thực năng nổ, đồng dạng, cũng rất xinh đẹp. Bởi vì quân huấn, mọi người đều đem tóc dài búi lên, nhưng chỉ có bạn này vẫn “bảo kế tùng tùng vãn tựu”, phá lệ quyến rũ.

      *Bảo kế tùng tùng vãn tựu: đây là 1 câu thơ trong bài thơ “Giai nhân” của Tư Mã Quang

      Phiên Hán-Việt:

      Bảo kế tùng tùng vãn tựu,

      Duyên hoa đạm đạm trang thành.

      Hồng yên thuý vụ trạo khinh doanh,

      Phi nhứ du ty vô định.

      Tương kiến tranh như bất kiến,

      Hữu tình hoàn tự vô tình.

      Sinh ca tán hậu tửu vi tỉnh,

      Thâm viện nguyệt minh nhân tĩnh.

      Tạm dịch:

      Người đẹp

      Búi tóc buông lơi mới kết,

      Phấn thơm man mác tân trang.

      Khói hồng sương biếc chèo loang,

      Tơ liễu bay vô định.

      Gặp gỡ thà rằng chẳng gặp,

      Hữu tình rồi cũng vô tình.

      Người say tỉnh rượu bặt ca sênh,

      Viện thẳm bên trăng u tịch.

      Mạnh Doanh hoài nghi : “Nhưng có khả năng thân thể người ta tốt , bạn xem lớp bên cạnh phải có nữ sinh chính là thân thể yếu ớt, cho nên đặc biệt cho phép cần quân huấn sao?”

      Lý Lộ Lộ dùng ánh mắt “bạn rất đơn thuần” nhìn về phía Mạnh Doanh, : “Mới phải đâu, nghe lai lịch nữ sinh này rất lớn, lần trước lớp bạn mình họp mặt lần đầu tiên, ta được lái xe đưa tới, nghe xe đó có biển số của chính phủ thành phố Bắc Kinh đó!”

      Bát quái, là thiên tính của nữ sinh. So với bát quái ngôi sao giải trí cũng có lực hấp dẫn, là bát quái hào môn. Mà nay, thế nên ở bên cạnh mình phát ra người có đặc quyền giai cấp, mọi người nhất thời đều hưng phấn, mặt mày hồng hào, giống như sói đói dùng ánh mắt xanh u, nhìn chằm chằm Lý Lộ Lộ.

      Đáng tiếc, trời toại ý người, tiếng huýt sáo sắc bén bỗng nhiên vang lên ——

      “Tập hợp! Tập hợp!”

      Mọi người lập tức đem bát quái quên đến sau đầu, cầm lấy nón chạy tới chỗ tập hợp.
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18

      update: 07/01/2015

      Edit: Lengkeng_Sophie

      Beta: uchihasaki

      Trong thời gian kế tiếp, vị nữ sinh có “lai lịch thâm hậu ” kia bởi vậy “ cần đến quân huấn” vẫn thường thường bị nhắc tới, bất quá bởi vì vừa khai giảng bao lâu, vị nữ sinh kia chỉ xuất lần, cho nên nghiệp bát quái về ta thủy chung có cái gì tiến triển.


      Ngay cả vị bạn học hệ tân văn kia của Lý Lộ Lộ cũng có bao nhiêu tin tức mới có giá trị, mọi người chỉ có thể tích tụ nhiệt tình, chờ đợi sau khi quân huấn kết thúc lại thảo luận.

      Thời điểm quân huấn rốt cục chấm dứt, đám nữ sinh trẻ tuổi vây quanh huấn luyện viên, lau nước mắt, xin chụp ảnh chung, huyên náo làm Nhược Thủy đau đầu, chỉ có thể tìm chỗ im lặng chút ngồi xuống, chờ các nương trong lớp nháo xong.

      Sau khi ngồi xuống, cực kỳ nhàm chán, Nhược Thủy lấy điện thoại ra bắt đầu xem Microblogging*, đây là lạc thú gần đây mới phát .

      *Microblogging: là dạng blog có các bài đăng có nội dung thu như câu ngắn gọn, hình riêng, hoặc liên kết đến video. Phần mềm có hạn chế rất thấp về kích thước nội dung để khuyến khích người viết đăng bài thường xuyên. Giống như blog bình thường, các tiểu blog được dùng cho đủ thứ mục đích, thí dụ cho biết những gì làm; về chủ đề riêng; quảng cáo trang Web, dịch vụ, sản phẩm; hoặc đẩy mạnh cộng tác trong tổ chức. Các mạng xã hội chuyên môn về tiểu blog, tức mạng xã hội thu gọn, được sử dụng rộng rãi các máy tính và điện thoại thông minh. số mạng xã hội thu gọn cho phép điều khiển ai có thể đọc các bài đăng để duy trì quyền riêng tư và cho phép đăng bài qua giao diện và phương tiện khác như SMS, nhắn tin nhanh, thư điện tử, hoặc máy chụp hình điện thoại.



      Các tiểu blog đầu tiên được gọi tumblelog. Thuật ngữ này được đặt bởi lập trình viên why the lucky stiff trong bài blog ngày 12 tháng 4 năm 2005 để miêu tả blog Anarchaia của Christian Neukirchen. Vào năm 2006 và 2007, từ microblog chỉ đến những mạng xã hội thu gọn nổi tiếng như Tumblr và Twitter.



      Các mạng xã hội thu gọn nổi bật bao gồm FriendFeed, identi.ca, Instagram, Me2day, Tumblr, và Twitter. Ngoài ra, các mạng xã hội lớn nhất như diaspora*, Facebook, Google+, LinkedIn, Myspace, và XING đều cũng có tính năng tiểu blog, thường được gọi các bản “cập nhật trạng thái”. Ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, các mạng lớn như Twitter, Facebook, và Google+ đều bị kiểm duyệt, nên nhiều người trong nước đó sử dụng các mạng “vi bác” (tiếng Trung: 微博) thay thế như Sina Weibo, Tencent Weibo,[3] Sohu Weibo, NetEase Weibo, và Fanfou.



      Trong kiếp trước Microblogging thông dụng cũng vào lúc này, khi đó Nhược Thủy học lớp 11, ngay cả Từ Tử Huyên đều có di động thông minh, Nhược Thủy liền càng cần phải .

      Sau lại học đại học, chính mình kiếm chút tiền đổi chiếc di động cũ dùng của Lâm Mộng Thi, có điều kiện chơi, nhưng lại luôn bận rộn, ngay cả các cuộc vui của các học sinh bình thường Nhược Thủy cũng chưa từng tham dự. (lk:tội nghiệp, kiếp trc mang tiếng thừa hưởng tài sản, ko đc hưởng 1 đồng, còn phải nai lưng ra làm! Haizzz… có mẹ kiểu đó ko có hơn)

      Nay có thể Nhược Thủy là người rảnh rỗi, kiếp trước chưa từng thử qua gì đó, kiếp này liền lần lượt bù lại.

      Nhược Thủy nhìn hôm nay có chuyện lý thú gì, bỗng nhiên phát chính mình bị bóng người lớn bao trùm.

      “Nhược Nhược ~!” Tiếng hơi hơi mỉm cười, rất dễ nghe.

      “Cậu !” Nhược Thủy kinh hô nhảy dựng lên, kinh ngạc : “Cậu , sao cậu ở trong này?”

      Ngụy Ương nhéo nhéo cái mũi của cháu , hỏi ngược lại: “Cậu sao thể ở trong này?” Ngữ khí rất buồn cười: “Nghe con hôm nay quân huấn xong, Ngụy lão tướng quân cùng lão phu nhân kêu cậu tới đón Hách Liên đại tiểu thư trở về nhà ăn cơm.”

      Nhược Thủy ngượng ngùng ngẩng đầu: “Con tự mình qua là được rồi, còn phiền cậu chuyến.”

      “Hắc, khó mà làm được, vạn nhất dọc đường có cái gì sơ xuất, cậu chết muôn lần ~” Ngụy Ương cười trêu ghẹo .

      Mặt Nhược Thủy hơi hơi đỏ, cúi đầu rất nhanh : “Con cùng bạn học tiếng.” xong liền rất nhanh chạy tạm biệt mấy nữ sinh vẫn còn náo nhiệt, chạy nhanh giống như phía sau có tiểu quái thú truy đuổi .

      Ngụy Ương bật cười, mới bao lâu gặp tiểu nha đầu liền xa lạ với như vậy.

      Nhược Thủy thầm vỗ ngực, bình phục tim đập kịch liệt—— thế này mới bao lâu gặp, cậu mỹ mạo liền nâng cao bậc. Lúc nãy mặt mày xuân sắc nhìn như vậy, là đòi mạng a!

      ☻☻☻

      Ở Ngụy gia, Ngụy Bá Bình giống như thường lệ ở nhà, phu nhân Đào Diệc Ninh ở nhà. Ngoài ý muốn là, Đào Diệc Ninh dường như đối với Nhược Thủy phá lệ quan tâm, sủng ái. Trước khi khai giảng, vừa tới Bắc Kinh, Nhược Thủy cùng cha mẹ đến Ngụy gia lần, liền có chút cảm giác, lúc này cha mẹ ở đây, loại cảm giác này càng ràng.

      “Ai nha, Nhược Nhược đến đây mợ xem.” Đào Diệc Ninh vừa thấy Nhược Thủy liền nắm tay , kéo đến trước mặt tinh tế đánh giá, Nhược Thủy bị nhìn chằm chằm mặt đỏ lên, lại thấy Đào Diệc Ninh đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhắn của : “May mà phơi nắng bị đen, nhưng gầy ít. Ai ~ cái này cần bồi bổ thời gian.”

      Ngụy lão phu nhân mới từ lầu xuống dưới, liền thấy con dâu lớn lôi kéo cháu ngoại buông tay, hai người thân thiết vô cùng, nhịn được cười : “Nhược Nhược sau này cần phải thường tới nhà ăn cơm đấy nhé! Mợ lớn của con cả ngày nhắc tới con, chỉ sợ con quân huấn chịu khổ.”

      Nhược Thủy cảm thấy kinh ngạc, mặt vẫn là nhu thuận cười đáp ứng.

      Cho đến khi ăn cơm, Ngụy Dịch cũng xuất , Nhược Thủy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng có hỏi, vẫn là Ngụy lão tướng quân nhắc tới: “Tiểu Dịch sao trở về?”

      Sắc mặt Đào Diệc Ninh thay đổi.

      Ngụy lão phu nhân vẫn cười tủm tỉm: “Văn phòng luật Tiểu Dịch vừa mở lâu, gần đây đều rất bận.” Dứt lời nhìn về phía Nhược Thủy, hiển nhiên hướng Nhược Thủy giải thích Ngụy Dịch phải muốn gặp , mà là có thời gian về.

      Ánh mắt Ngụy lão tướng quân lạnh lùng, nhưng cũng cái gì nữa.

      Ngụy Ương ngẩng đầu nhìn mẹ, yên lặng cúi đầu ăn cơm.

      Nhược Thủy mỉm cười tỏ vẻ thèm để ý, nhưng vẫn cảm thấy lộp bộp trong lòng.

      ☻☻☻

      Sau khi ăn xong hai người lớn Ngụy gia kêu Ngụy Ương dẫn chung quanh chút, coi như tản bộ tiêu thực.

      Nhược Thủy vẫn trầm mặc, lẳng lặng suy nghĩ thái độ gần đây của Đào Diệc Ninh, cùng chuyện mới vừa rồi.

      Ngụy Ương nhìn tiểu nha đầu còn tuổi, lại làm phen trầm tư, có chút buồn cười: “Nhược Nhược nghĩ cái gì vậy?”

      Thần sắc Nhược Thủy khó lường nhìn cái, lời nào.

      Ngụy Ương cười ra tiếng: “Con đừng đa tâm. Lúc con cùng Tiểu Dịch kết bạn du lịch, nó thường thường gởi hình chụp hai người các con trở về, nhìn thấy nhiều, chị dâu cũng liền đối với con quen thuộc. Lúc trước chị dâu có thai , đáng tiếc sau lại giữ được, cho nên đối với sai biệt tuổi lắm đặc biệt thương.”

      Nhược Thủy giật mình, ra là thế. Nhưng: “Vậy, Ngụy Dịch làm sai chuyện gì sao?” Nhược Thủy có chút chần chờ: “Con nhìn thấy, ấy trở về ăn cơm, ông ngoại cùng mợ lớn đều vui lắm.”

      Cái này, mặt Ngụy Ương mới ra chút biểu tình phải cười, kinh ngạc vì cháu mẫn cảm. Nhíu mày nghĩ nghĩ, lại thở dài: “Kỳ cũng phải chuyện đại gì, nhưng mà cậu thể , qua thời gian đại khái sao, cần lo lắng cho nó.”

      Nhược Thủy thấy như thế, cũng hỏi nhiều nữa. nghĩ tới, tình cũng đơn giản giống như Ngụy Ương .

      ☻☻☻

      Khi nhận được điện thoại của Ngụy Như Tuệ, Nhược Thủy vừa mới tan học. Chia tay cùng với mấy nữ sinh, liền tìm chỗ yên lặng nghe điện thoại.

      Trong điện thoại, thanh Ngụy Như Tuệ có chút mỏi mệt, đơn giản Ngụy Dịch bị đánh, tại ở bệnh viện quân khu, hỏi Nhược Thủy có muốn cùng bà thăm chút.

      Nhược Thủy kinh ngạc vạn phần: “Mẹ, mẹ tại ở Bắc Kinh sao?”

      “Ừ, vừa xuống máy bay lâu.”

      Nhược Thủy lấy lại bình tĩnh, hỏi địa chỉ cùng phòng bệnh liền cúp điện thoại, vội vàng gọi xe .

      nghĩ tới, lần này , cũng là thương tâm mà về.

      ☻☻☻

      Trước khi vào phòng bệnh, Nhược Thủy nghĩ tới bên trong có người Ngụy gia, có bác trai và chú họ quyền cao chức trọng của Ngụy Dịch, có bạn từ của , nhưng lại nghĩ rằng, bên trong người như vậy ——bạn Ngụy Dịch.

      Vị nữ sinh trắng nõn thanh tú này nhìn thấy Ngụy Như Tuệ vào, rất là bối rối từ bên giường đứng lên, cẩn thận gọi người: “Thím hai…”

      Nhược Thủy đột nhiên hiểu được vì sao Ngụy Bá Bình xuống tay đánh con mình nặng như vậy.

      Ngụy Như Tuệ khoát tay, khẽ cười : “ và chú hai con sớm ly hôn, đừng gọi là thím hai.”

      Sắc mặt Tạ Nhân Nhân trắng nhợt.

      “Vẫn là gọi như ngày bé .” Ánh mắt Ngụy Như Tuệ mềm mại, ngữ khí cũng ngoài ý muốn cực kỳ ôn hòa.

      Tạ Nhân Nhân có chút dám tin, quay đầu cùng Ngụy Dịch nửa tựa giường liếc nhau, kinh hỉ vạn phần: “ Tuệ!”

      Tim Nhược Thủy như tiến vào vực sâu, càng ngừng rơi xuống, rơi xuống.

      Cũng biết cùng Ngụy Dịch chào hỏi như thế nào, chỉ phát khi mình tỉnh táo lại, Ngụy Như Tuệ vừa vặn ra ngoài nhận điện thoại.

      “Em chính là Nhược Thủy! Ngụy Dịch hay thường nhắc tới em với chị!” Tạ Nhân Nhân thu được ủng hộ quan trọng của Ngụy Như Tuệ, cười đến phá lệ rạng rỡ.

      Nhược Thủy cũng cười, đem sở học năm năm ở trường nữ quý tộc đều dùng tới, cười đến tao nhã lại hoàn mỹ.

      Cho dù thua, cũng muốn thua xinh đẹp!

      Từ lúc tới đến khi về, Nhược Thủy đều có cùng Ngụy Dịch mấy câu, luôn Tạ Nhân Nhân hỏi, Nhược Thủy đơn giản trả lời vài câu.

      Khi rời , Nhược Thủy nhìn , trong mắt nhu tình như nước, làm cho Nhược Thủy gần như hít thở thông.

      Làm sao có thể, sao lại như vậy?

      Làm sao có thể?

      Ở cửa gặp Ngụy Như Tuệ còn muốn Ngụy gia, vội vàng lời tạm biệt, Nhược Thủy hoảng hốt đến góc im lặng, ngồi xổm xuống, rốt cục ngăn được nước mắt.

      Vì sao?

      Vì sao?

      ra, khi lần đầu tiên gặp mặt, cũng có người trong lòng.

      ra, hao hết khổ tâm xuất ngoại là vì muốn có cơ hội ở chung chỗ với người khác.

      ra, mỗi khi đến chỗ liền mua bưu thiếp là gởi cho kia.

      ra, vì muốn cùng chỗ với Tạ Nhân Nhân, cố gắng như vậy… như vậy…





      ☻☻☻

      Ngụy Ương cùng Thôi Tiến Đông cũng lên xem Ngụy Dịch, gặp Tạ Nhân Nhân, hai người liền ở lâu, tùy tiện mấy câu liền ra.

      Khi đến gara, Ngụy Ương lại đứng lại, Thôi Tiến Đông phía sau , bị đụng vào lưng , ôm cái trán oán niệm, trừng mắt nhìn cái, hung hăng vỗ hai cái vào bả vai : “Mày làm gì vậy? !”

      Ngụy Ương phục hồi tinh thần lại, tùy ý hướng gã vẫy vẫy tay: “Mày trước, tao còn có chút việc.”

      Thôi Tiến Đông nhìn biểu kỳ kỳ quái quái, tuy rằng tò mò, nhưng là —— em đợi người nha!

      Gã gần đây coi trọng hoa hậu giảng đường, kêu là Thủy Linh, đúng ngay thời điểm hứng thú, cũng lười quản Ngụy Ương, bản thân lái xe trước.

      Ngụy Ương lẳng lặng đứng yên lâu, nhàng đến gần, nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia, nghe thấy tiếng như động vật bị thương thấp giọng nức nở.

      Tâm, biết vì sao liền xoắn thành cục.

      Nhược Thủy khóc quên trời wên đất, hoàn toàn biết có người đến gần, đến khi người nọ ngồi xổm xuống ở trước mặt mình, mới ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt hồng hồng giống con thỏ , trừng mắt nhìn người tới.

      “Ngoan, đừng khóc nào.” Khẩu khí Ngụy Ương mềm , tay càng thêm mềm lau nước mắt cháu .

      Nhược Thủy thấy cậu có chút bối rối, nhưng hiểu sao càng cảm thấy ủy khuất, vừa nghe dỗ chính mình, cái miệng nhắn mở to, lại khóc lên.

      Ngụy Ương luống cuống tay chân, đành phải đem cháu khóc càng lúc càng lợi hại ôm vào lòng, vỗ , dỗ: “Ngoan a, Nhược Nhược ngoan, đừng khóc. Ai bắt nạt Nhược Nhược của chúng ta, cậu đánh tên đó cho con hết giận được !”

      Ở kiếp này Nhược Thủy được sủng mà lớn lên, phá lệ yếu ớt, càng có người dỗ , khóc càng hăng say, đến cuối cùng Ngụy Ương cũng dỗ nữa, vỗ phía sau lưng cho khóc trận thống khoái, mặc kệ đem nước mắt, nước mũi cọ lên tây trang của mình.

      ☻☻☻

      Trong phòng bệnh, Tạ Nhân Nhân ngồi sững sờ.

      Ngụy Dịch ôn nhu sờ sờ tóc dài của : “Suy nghĩ cái gì?”

      Tạ Nhân Nhân phục hồi tinh thần lại, cười : “Suy nghĩ em Nhược Thủy của .”

      “Nhược Thủy?” Ngụy Dịch khó hiểu: “Em có cái gì mà nghĩ?”

      Tạ Nhân Nhân hạ mắt cười , nên lời, uyển chuyển hàm xúc nhàn nhã: “Vẫn là lần đầu nhìn thấy xinh đẹp như vậy.”

      Xinh đẹp? Ngụy Dịch nghĩ nghĩ, cười : “Rất quen thuộc, đều nhận ra đẹp xấu. Bất quá em xinh đẹp, vậy nhất định là xinh đẹp.”

      Ánh mắt Tạ Nhân Nhân lóe lóe, hơi hơi thở dài: “Đáng tiếc vài năm kia, bồi ở bên cạnh phải em.”

      Ngụy Dịch minh bạch ý tứ bạn , buồn cười vỗ vỗ tay : “Em ấy vẫn còn , em nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? chỉ coi là em .”

      Em ? Đáng tiếc, coi người ta là em , người ta đâu có coi trai đâu! Như thế nghĩ, Tạ Nhân Nhân ôn nhu rộng lượng nở nụ cười: “Em nghĩ như vậy. Nhược Thủy rất tốt, tâm tư đơn thuần, liếc mắt cái liền nhìn ra được.” Sau lại nhắc tới đề tài này.

      xì poi chương sau: biết nhiều hơn về chồng trc của Ngụy Như Tuệ
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19

      Edit: Lengkeng_Sophie

      Trong phòng bao trang trí rất trang nhã, Ngụy Ương đem thực đơn đưa tới trước mặt Nhược Thủy, giọng : “Nhược Nhược muốn ăn cái gì, gọi .”


      Nhược Thủy vừa mới khóc hồi, giờ phút này hai mắt ửng đỏ, sưng sưng, cả người mệt mỏi có tinh thần, thấy Ngụy Ương đem thực đơn đưa qua, nàng cũng nhìn, lười khoát khoát tay, sau khi khóc tiếng có chút khàn khàn: “Con có khẩu vị, cậu chọn .”

      Ngụy Ương thấy vậy, cũng ép buộc, cầm lại thực đơn đưa cho người phục vụ, là khách quen nơi này, thuận miệng liền gọi chuỗi tên đồ ăn.

      Người phục vụ xuống, Ngụy Ương thấy Nhược Thủy vẫn nửa dựa vào ghế, buông đôi đũa xuống, khe khẽ thở dài, ôn nhu : “Nhược Nhược, có chuyện gì có thể cùng cậu .”

      Lông mi Nhược Thủy lại run rẩy, như con bướm chấn kinh, ra bộ dáng nhu nhược khó thấy được.

      “Nhược Nhược muốn cùng cậu ?” thanh Ngụy Ương hiển nhiên có chút thất vọng.

      Nhược Thủy lúc này rốt cục nâng mắt lên, cũng rất nhanh lại nhìn về phía nơi khác, thấp giọng : “Cũng có gì hay để .”

      Nếu là đổi thành người khác, Ngụy Ương sao có thể tốt tính như vậy! Đáng tiếc đây là Nhược Thủy, khi Tiểu Nhược Nhược còn làm phá lệ thương như vậy. Ngụy Ương lấy tay vê vê cằm: “Để cậu đoán chút, là… thất tình?”

      Nhược Thủy lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn tinh xảo bàn.

      Ngụy Ương mỉm cười cái, đây là đoán đúng rồi?

      “Này… Nhược Nhược của chúng ta tốt như vậy, là người kia có mắt! Đến, cho cậu, con thích cái dạng gì, cậu tìm cho con!”

      Nhược Thủy yên lặng nhìn cái, “Con còn có trưởng thành.” Cậu nghĩ giới thiệu đối tượng cho con sao?

      “A! Ha ha… Này…” Ngụy Ương 囧, “Kia, người kia có cái gì tốt đâu? Nhược Nhược suy nghĩ chút, chừng người chung quanh so với tốt hơn.”

      Lúc này Nhược Thủy làm như suy nghĩ, ra cái kết luận làm cho người ta hộc máu: “Trừ bỏ thích con, cái gì cũng đều tốt.”

      “…”

      ☻☻☻

      “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…” Thôi Tiến Đông nghe Ngụy Ương thuật lại xong, ôm cái gối Ngụy Ương âu yếm nhất, phát ra chuỗi tiếng cười phát rồ.

      Ngụy Ương phẫn nộ trừng mắt , từ trong tay đoạt lấy tiểu A Ly, ôm vào trong ngực mình.

      Qua hồi lâu, thấy còn cười, Ngụy Ương rốt cục nhịn được, cước đá lên người : “Cười cái gì cười! Này có cái gì buồn cười! cho cười!”

      “Ha ha ha ha ha… Ngao!” Thôi Tiến Đông ôm nơi bị đá, kinh nhảy dựng lên, “Mày đá a!”

      Ngụy Ương ghét bỏ nhìn liếc mắt cái, giải thích.

      Rốt cục khôi phục trạng thái bình thường, Thôi Tiến Đông có đầu có đũa, “Nghe lời tao , tâm tư của mày đừng đoán, đoán đoán lại mày cũng . phải thất tình thôi sao, ai mà bị wa, Nhược Nhược nhà mày lúc này khóc lợi hại, sau cũng liền quên nhanh. Mày cũng đừng phân tâm, ba mẹ người ta đều còn sống đấy!”

      Ngụy Ương bất mãn: “Tao như thế nào có thể quan tâm! Là tiểu nha đầu tao nhìn từ lớn lên, nay bị xú tiểu tử cái dạng gì cũng biết đá, mày bảo tao như thế nào tức giận!”

      “Cũng phải là bị đá” Thôi Tiến Đông phân tích : “ phải sao, trừ bỏ thích nàng cái gì cũng tốt, phải là hai người cùng chỗ,thằng nhóc kia thích người khác. Tao đoán là thầm mến.”

      Hoa hoa công tử chính là hoa hoa công tử, đoán cái là trúng phóc.

      Ngụy Ương bán tín bán nghi: “Điều kiện của Nhược Nhược nhà tao, còn cần thầm mến sao?”

      Thôi Tiến Đông liếc trắng mắt, muốn giải thích với nhi đồng lớn tuổi chỉ lần đương mà vẫn là nhà truy này.

      Ngụy Ương biết bị bỏ lơ, lại tuyệt cảm thấy ngượng ngùng, hung tợn : “Nếu làm cho tao biết xú tiểu tử kia là ai, thế nào cũng phải đánh cho nó bò nổi!”

      “Thôi , đánh người ta làm gì, nếu thực giống như tao đoán, người ta chừng cũng biết tâm tư Tiểu Nhược Nhược nhà mày đâu! Cứ như vậy còn biết ai đánh ai, là…” Thôi Tiến Đông khách quan chuyện cho mỗ nam biết tên.

      Ngụy Ương .

      Thôi Tiến Đông lại : “Cũng là, cháu trai của mày mới xảy ra chuyện này, cháu lại thất tình, đời này, hai đứa đều là bớt lo.”

      Nếu Nhược Thủy ở trong này, nhất định phỉ nhổ , còn chúng tôi bớt lo, chú lớn tuổi rồi, còn cả ngày nhảy lên nhảy xuống!

      Đáng tiếc Nhược Thủy ở trong này, giờ phút này chỉ có Ngụy Ương lòng tràn đầy ưu sầu: “Ai ~ đến Tiểu Dịch, đây mới là bớt lo, hiểu nghĩ như thế nào, ở cửa thư phòng ba tao quỳ cả ngày, lão nhân tức giận đến thiếu chút nữa ngất lịm. Ba khó mới được trở về chuyến, thấy chỉ vì Tạ gia kia làm mẹ tao cùng chị dâu tức giận ngồi ở trong phòng lau nước mắt, liền phát tác, cũng quản cầm lấy cái gì đều hướng người đứa đánh…”

      Thôi Tiến Đông vừa nghe, cũng thở dài hơi: “Chuyện này cũng là nghiệp chướng, tất cả đều phải trách tên khốn Tạ An Quốc kia, hại chị mày , ngay cả đời này cũng vì rối tinh rối mù.” (lk: chửi ng ta là tên khốn, mình cũng éo có tốt đẹp gì hơn, may mà sau bị wả báo!)

      Nghe nhắc tới Tạ An Quốc, ánh mắt Ngụy Ương lạnh lùng: “Là Tiểu Dịch hiểu chuyện, đời này, Tạ Nhân Nhân kia đều có khả năng vào cửa Ngụy gia tao! Tao từ trước cũng cùng qua, muốn ở chung có thể, đừng để người ở nhà thấy là được, sau lại du học, tao còn tưởng rằng buông xuống, nghĩ tới trở về bao lâu, lại nháo ra chuyện như vậy, còn cái gì muốn danh chính ngôn thuận cùng Tạ Nhân Nhân cùng chỗ!”

      Nhắc tới chuyện này, Ngụy Ương liền tức giận đến bốc hỏa. Chuyện năm đó, Ngụy Dịch có lẽ tuổi còn nhớ , nhưng nhớ nhất thanh nhị sở! Đời này đều quên được lúc ấy chị mình có bao nhiêu tuyệt vọng, người ôn nhu như vậy, lại cắn răng ly hôn, sau lại xa xứ thành phố L, người sống tha hương.

      Mà Tạ An Quốc kia, có Tạ gia phù hộ, mặc dù bị Ngụy gia chèn ép nên vô vọng vào trung ương, nhưng sau đó Tạ gia an bài, thối lui đến chính phủ thành phố Bắc Kinh, vẫn như cũ wa sai, thậm chí còn đem ngoại thất kia phù chính, con trai riêng, con riêng thành danh chính ngôn thuận con trai trưởng và dòng chính nữ của Tạ gia, nghe còn được cực kỳ sủng ái, thương! Như vậy, làm cho người Ngụy gia như thế nào có thể chấp nhận Tạ Nhân Nhân ——trưởng nữ đồng lứa này của Tạ gia làm con dâu, cháu dâu!

      Thôi Tiến Đông gặp ánh mắt Ngụy Ương ngoan lệ, biết nhớ tới chuyện rắc rối với Tạ gia, cũng lại mở miệng, chỉ chờ chính đem cảm xúc dịu xuống.

      Qua hồi lâu, Ngụy Ương mới đem tức giận hoãn xuống dưới, nhớ tới kiện: “Đúng rồi Đông tử, khi nào có rảnh, kêu Lương Hàm ra ăn bữa cơm, nàng cùng Nhược Nhược cùng học trường, hẳn là có chung đề tài.”

      Thôi Tiến Đông sửng sốt, sau liền cười đáp ứng.

      ☻☻☻

      Dù thương tâm vẫn phải học.

      Nghe Tư Tu lão sư thao thao bất tuyệt, Nhược Thủy cảm thấy chán, tính ngồi ngủ, nghĩ tới ý thức vừa mới mơ hồ, bị người bên cạnh mãnh liệt lay tỉnh: “Nhược Thủy Nhược Thủy, bạn xem!”

      Nhược Thủy thống khổ mở mắt ra: “Mạnh Doanh, nếu bạn làm cho mình xem gì đó đủ kình bạo, bạn nhất định phải chết.”

      Mạnh Doanh để ý tới uy hiếp của nàng, hưng phấn mà ngồi sát lại, thấp giọng : “Bạn xem a! Nơi đó!” nàng chỉ vào góc ở cầu thang gần phòng học, “Nữ sinh kia, chính là lần trước Lý Lộ Lộ , người ở hệ tân văn* có tới quân huấn!”

      *hệ tân văn: có 2 bản cv, 1 bản dịch là tân văn, 1 bản là tin tức (theo mình nghĩ có lẽ là ngành báo chí ở nước mình), nên mình để là tân văn nhé! A! Có ai mún 8 ko, bạn thân từ lớp 6 với mình làm BTV ở HTV, mỗi lần gặp nhau là nó lôi 1 đống chuyện trong đài ra , cười đến thở ko nổi!!!

      Nhược Thủy cùng Mạnh Doanh còn có vài vị bạn học khác tới tương đối trễ, đều ngồi ở vị trí cuối của phòng học cạnh cầu thang, tầm nhìn vô cùng tốt, đủ để xem thoả thích toàn phòng học.

      Theo phương hướng ngón tay Mạnh Doanh nhìn lại, Nhược Thủy có chút kỳ quái : “Mình thấy Lý Lộ Lộ.”

      Mạnh Doanh lúc này cũng phát bóng dáng Lý Lộ Lộ, chớp mắt trầm mặc cái, càng thêm hưng phấn mà thấp giọng : “Trời ạ, Lý Lộ Lộ thế nhưng ngồi ở bên cạnh nữ sinh kia!”

      Nhược Thủy nhìn kỹ lại, Lý Lộ Lộ uốn tóc lọn to, nay có quân huấn, để lại thả xuống, rối tung ở sau đầu. Nữ sinh bên cạnh nàng, bởi vì là ngồi, cho nên cũng xem được gì, bất quá cũng đồng dạng uốn tóc lọn to, chính là đẹp hơn so với Lý Lộ Lộ mà thôi.

      Nhìn trong chốc lát, Nhược Thủy hờ hững quay lại đầu, tính tiếp tục nhìn tới phương hướng bục giảng rồi ngủ, nhưng Mạnh Doanh lại còn hưng phấn, ghé vào bên người nàng thấp giọng bát quái: “Bạn còn biết , Lý Lộ Lộ là đặc cách vào, nghe là luyện thể thao, chứ thành tích tốt. Bất quá nàng thực có thể giải quyết, nên mới vừa khai giảng bao lâu, bạn học cùng khoa chúng ta hầu như đều biết tên của nàng. Nàng còn tham gia tranh cử vào hội sinh viên, tại là hội phó bộ ngoại giao rồi…”

      Sâu gây mê bị Mạnh Doanh đuổi hết, Nhược Thủy chỉ có thể nghe Mạnh Doanh chuyện, nghe nghe đến đây cũng hứng thú, Lý Lộ Lộ này là rất lợi hại.

      “… Lần trước tân sinh viên biểu diễn tài nghệ, bạn phải có tới sao, lớp chúng ta tính diễn tiểu phẩm, tự viết kịch bản, vốn bạn có việc tới được, nữ nhân vật chính liền định nàng, kết quả, bạn đoán kết quả thế nào!” Mạnh Doanh càng càng hưng phấn.

      Nhược Thủy phối hợp hỏi: “Kết quả thế nào?”

      Mạnh Doanh đánh tới cú nho : “Nàng thế nhưng lấy cớ tham gia tiết mục cảnh xuân nghệ thuật, mở màn nhảy, chính là cái loại múa xoay đến xoay , làm lý do, cự tuyệt tham gia tiết mục của lớp chúng ta!”

      Chuyện này làm Nhược Thủy có chút kinh ngạc, việc này nàng làm phúc hậu.

      Bằng phẳng cảm xúc chút, Mạnh Doanh tiếp tục thấp giọng : “Này đó đều quên , chính là mới chút thời gian như vậy, nàng liền nháo ra nhiều chuyện xấu, phó chủ tịch hội sinh viên, tên là Lương Thần, nghe liền vì nàng, chia tay bạn !”

      “Lương Thần?!” Nhược Thủy biết nên khóc hay cười, “Bạn xác định là Lương Thần?”

      Mạnh Doanh đối với tín nhiệm của nàng tỏ vẻ thực phẫn nộ: “Đương nhiên là Lương Thần, mình hỏi thăm làm sao có thể sai được!”

      Nhược Thủy gật gật đầu, cảm thấy cười : nếu quả là Lương Thần, vậy bạn hỏi thăm đúng là sai rồi.

      “Ai, bạn nàng như thế nào liền có thể ép buộc như vậy? tại lại tiến đến bên người Tạ Phỉ Phỉ, Tạ Phỉ Phỉ cũng phải nam, cho dù bối cảnh nhà nàng hiển hách, có năng lực cấp Lý Lộ Lộ cái gì ưu việt?” Hiển nhiên biểu của Mạnh Doanh đối với Lý Lộ Lộ thập phần khinh thường.

      “Tạ Phỉ Phỉ? Nữ sinh hệ tân văn kia?” Nhược Thủy thuận miệng hỏi.

      “Ân, ” Mạnh Doanh gật đầu, “Nghe nhà nàng rất lợi hại, ông nội nàng làm trong trung ương, ba nàng là thị ủy, rất khá, nàng còn xinh đẹp như vậy.”

      Nhược Thủy đối với vị kiều này ra cảm thấy hứng thú lắm, nên lên tiếng.

      Mạnh Doanh đột nhiên liền nở nụ cười, bộ dáng rất đắc ý: “Bất quá cho dù Lý Lộ Lộ nhảy lên nhảy xuống lợi hại thế nào, nháo ra thân chuyện xấu, nhưng khi bầu chọn hoa khôi của khoa vẫn là kém bạn mảng lớn.”

      “A? Hoa khôi của khoa?” Nhược Thủy hoảng sợ, đây là có chuyện gì? Nàng như thế nào biết?

      Mạnh Doanh sờ sờ tay non nớt của Nhược Thủy, hạnh phúc nheo mắt lại cười : “Mỗi lần hết khóa bạn đều trước, lại lên diễn đàn, biết cũng thực bình thường. Lúc trước trong diễn đàn trường học bầu chọn hoa khôi của khoa cùng hoa hậu giảng đường, phỏng chừng là người khoa máy tính khởi xướng, bằng hình chụp cùng tin tức sớm bị người quản lý và admin san rớt. Khoa chúng ta xem như mỹ nữ có vẻ nhiều, post lên rất nhiều hình chụp, biết hình chụp của bạn là ai post, còn giống như là chụp hình nghệ thuật, lập tức liền áp đảo mọi người, số phiếu bầu tăng vọt.”

      Nhược Thủy cười cười, này, này…

      Nghĩ nghĩ, Nhược Thủy lấy điện thoại di động ra, vào diễn đàn trường học. Quả nhiên, mới vào là thấy, bái thiếp bầu chọn hoa khôi của khoa cùng hoa hậu giảng đường còn phiêu hồng ở trang đầu.

      Nhược Thủy tìm được hình chụp của mình, nháy mắt gì ——

      Ni mã*, người khác đều là hình nghệ thuật, nếu cũng là hình quần áo xinh đẹp, như thế nào đến phiên hình chụp của nàng lại là thân trang phục quân huấn, ngồi đất cầm cái nón quạt gió?!!!

      *Ni mã: chính là em Grass mud horse, hay Alpaca. Đó cũng là 1 câu chửi thề của TQ
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :