Chương 23: Tỷ muội gian khổ chống địch (hai) Editor: Estella “Thường ngày, đại phu nhân tỷ được nhà nghèo nuôi dưỡng, có tư sắc, có địa vị, gả cho Đại Lang chính là hại Đại Lang. Đại Lang cũng nhiều lần oán thầm Từ đại nhân, thường hay oán trách: “sao lại chấp nhận cửa hôn nhân này chứ? với tỷ thành thân cũng được năm nhưng thời gian ở trong phòng tỷ cũng vượt quá mười lần.” Diêm phu nhân tiếp tục . Diêu Chỉ Yên nhịn được hỏi: “Còn thiếp thất kia có thân thế như thế nào?” “Nàng kia là cháu bên ngoại của đại phu nhân, vốn dĩ là gia đình nhà quan, vì bị gian thần làm hại, trong nhà suy tàn, chỉ có thể đến phủ nương tựa đại phu nhân. Nàng cũng phu quân từ cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã. Kỳ nàng cũng xấu xa, là người lương thiện, nàng cũng giúp đỡ tỷ nhiều lần, bằng phu quân cũng nghĩ đến việc lập đứa cuae nàng làm thế tử để bồi thường cho nàng.” Diêu chỉ Yên nghe xong lúc này mới cười lạnh tiếng, sau đó lại cười ha hả dứt, khiến cho Diêm phu nhân phải qua che miệng nàng lại, kích động : “ thể cười đâu, phạm vào kiêng kị.” Diêu Chỉ Yên trực tiếp đẩy tay nàng ra, mở miệng hỏi Diêm phu nhân: “Tỷ tỷ, tỷ bị ngốc sao? người lương thiện để phu quân của nàng ta lập đứa của nàng ta làm thế tử sao? Điều này là vi phạm luật pháp triều đình, làm cho phu quân nàng ta bị người đời thóa mạ! người đơn thuần, lừa gạt người nhà cách kĩ càng như vậy! Nàng ta rất lợi hại, nàng ta biết gia đình nàng ta lụi bại, phải phụ thuộc vào Từ gia, gả cao là có khả năng, gả thấp nàng ta cũng muốn, như vậy chỉ có tìm thế tử, bởi vì thế tử rất có tiền đồ! Nàng ta biết thân thế của mình được làm chính thê, liền chờ tỷ vào cửa, sau đó áp chế tỷ. Sau đó...Nàng ở trong phủ lên mặt, chỗ tốt đều là của nàng, mà tỷ sao, có thể được cái gì? Chỉ là chính thê hữu danh vô thực, chừng ngày nào đó tỷ có con, con của tỷ cũng gặp chuyện ngoài ý muốn sao, tỷ tỷ, tỷ quá đơn thuần rồi! Diêm phu nhân nghe xong lập tức sợ hãi, vừa mới nghĩ lắc đầu phủ định lời Diêu Chỉ Yên , liền đứng lên cúi đầu cân nhắc, lập tức thân thể nàng liền run run, mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Diêu Chỉ Yên, trong mắt tất cả đều là sợ hãi. Chỉ sợ là nghĩ tới chuyện kì quái gì, đột nhiên nghĩ tới nguyên nhân ? “Làm sao bây giờ? Tỷ...Tỷ nên làm cái gì bây giờ?” Diêm phu nhân có chút hoảng, ngồi ở chỗ kia chân tay luống cuống. “Hoặc là trở nên ác độc, hoặc là nhẫn, liền !” Diêu Chỉ Yên xong, kéo tay Diêm phu nhân qua, : “Chính tỷ tự xem chỉnh mình, người khác làm sao có thể để mắt tỷ? Tỷ phải đòi lại quyền lực của chính thê, phải lấy lại quyền quản gia Từ phủ.” “Bọn họ có khả năng để tỷ quản gia.” “Tỷ phải mặt dày theo đại phu nhân, coi như là hầu hạ nàng, kỳ là vụng trôm học, nàng im lặng tháng, tỷ theo năm.” “Này...” “Đều cần mặt mũi mà gả vào, thời điểm này mà tỷ còn để ý mặt mũi gì nữa?” Diêm phu nhần ngồi ở chỗ kia đứng lên tự hỏi, trong mắt có do dự, lâu sau lên tiếng. Diêu Chỉ Yên cũng nóng nảy, ngồi ở chỗ kia ăn nho, tiếp theo “phốc phốc phốc” phun hạt, lúc này Diêm phu nhân mới mở miệng : “Phu quân từng cảnh cáo tỷ....” “ cái rắm! Ra oai phủ đầu ai biết? Nếu là muội, hai bàn tay đem đánh cho tìm ra nam bắc!” “Bất quá cũng phải , hai ngày qua phu quân đối với tỷ cũng coi như hòa khí, hôm kia lại vào phòng tỷ, nghe gặp biểu ca của muội.” Diêu Chỉ Yên nghe thế ngẩn ra, trong lòng cân nhắc, chẳng lẽ biểu ca lặng lẽ giải quyết mọi chuyện thỏa đáng, chỉ là cho nàng biết mà thôi? Phạm Trạch Thu người này đem đến cho người ta cảm giác hiền lành, ai lại nghĩ có phải là người thâm sâu hay ? Dù sao người lương thiện, có thủ đoạn sao lại gây dựng được sản nghiệp như vậy. Chẳng lẽ Phạm Trạch Thu làm gì với Từ Đại Lang? Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Diêu Chỉ Yên, Diêm phu nhân nhịn được hỏi nàng: “Muội muội, muội làm sao vậy?” “ có việc gì, có việc gì, Muội chỉ nghĩ biểu ca làm việc nhanh như vậy.” Diêu Chỉ Yên xong, liền đến gần bên tai Diêm phu nhân giọng : “Biểu ca đáp ứng muội giúp tỷ, hơn nữa phụ thân cũng làm chỗ dựa cho tỷ, tỷ cần phải ăn khép nép với người Từ gia, đừng để người ta khinh thường, Quốc công phủ là hậu thuẫn của tỷ, mấy người đó chỉ là phủ đệ của quan viên tam phẩm, có thể làm gì được chúng ta?” Diêm phu nhân vừa nghe như thế biết nàng đe dọa rồi, lúc này mới ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ đến lợi hại. Diêu Chỉ Yên lấy tay vén lại sợi tóc ra sau tai cho Diêm phu nhân rồi thở dài: “Diêm tỷ tỷ có khuôn mặt rất đẹp, vì sao phải dùng tóc ngăn trở? Để muội giúp tỷ vấn tóc.” Diếm phu nhân vốn ngượng ngùng, nghe Diêu Chỉ Yên vậy càng thêm nhăn nhó, đảy Diêu Chỉ Yên ra: “Muội muội đừng làm tỷ xấu hổ.” Diêu Chỉ Yên là người luyện võ, Diêm phu nhân lại là tiểu thư khuê các chính gốc. Năm đó nàng là viên ngọc quý ở kinh thành, nhưng loại chuyện vấn tóc này nàng cũng thường xuyên làm, vì khi đó mẫu thân bệnh nặng, người trong phủ khinh thường, có ai chiếu có tới muội muội nàng, nàng mới tự mình làm. Đem tóc Diêm phu nhân thả xuống, bàn tay thuần thục đem tóc vấn lên, sau đó cẩn thận cố định lại, chỉ mái tóc mà nàng làm liền nửa canh giờ, chờ tóc vấn tốt, Diêu Chỉ Yên liền về phía tủ lấy ra cây trâm bạc khắc hoa, cắm vào búi tóc của Diêm phu nhân, nhìn người bình thường trông rất yếu ớt, khúm núm, nhở mái tóc mà người sáng sủa rất nhiều, nhịn được câu: “Ân, xinh đẹp, nhìn rát hoạt bát, Diêm tỷ tỷ của muội xinh đẹp nhất.” Diêm phu nhân đau lòng nhìn trâm cài tóc, vuốt trâm cài tóc đầu, sau hồi, môi cũng bắt đầu run lên, nàng trực tiếp dựa vào trong lòng Diêu Chỉ Yên khóc lên: “Muội muội đối đãi với tỷ tốt như vậy, tỷ lại cứ vô dụng...” “Tỷ tỷ tốt của muội, hôm nay tỷ khóc bao nhiêu lần rồi?” “Tỷ...Là tỷ tốt...” “Aizzz...” Diêu Chỉ Yên biết, tính cách Diêm phu nhân là được dưỡng thành từ , có khả năng nhất thời liền sửa lại được, chỉ hy vọng nàng trỏ nên kiên cường hơn chút, tìm đến cái chết là tốt rồi. Diêm phu nhân khóc lóc trận, mới dùng khăn tay xoa xoa mặt, lại sửa sang phen mái tóc. Diêu Chỉ Yên giúp nàng lau nước mắt rơi xuống. “Tỷ đừng khóc.” “Ừ....” Diêm phu nhân ở trong phủ địa vị cao, lại chịu gặp người khác, nàng dám ở lâu, ngồi hồi liền chuẩn bị cáo từ, Diêu Chỉ Yên biết hoàn cảnh của nàng, cũng giữ nàng lại, hai người sóng vai bước ra sân, vừa mới tới của phủ, liền đụng phải chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại. Hai người có điều kiên dè, lui qua bên, người trong xe ngựa vén rèm ra, nhìn thấy hai người liền ngẩn ra, cánh tay nhấc màn xe cứng đờ, chần chờ phen, rồi vẫn tới chào hỏi hai người. Diêm phu nhân có điều tiện, liền hành lễ, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên. Phạm Trạch Thu cũng nhìn nàng, chỉ liếc mắt nhìn Diêu Chỉ Yên cái, muốn lại thôi, cuối cùng vẫn từ bỏ, trực tiếp nhanh vào phủ. “ chính là biểu ca của muội?” Diêm phu nhân hỏi. “Vâng.” “Khi vén rèm tỷ có nhìn thoáng qua, là người tuấn tú, biết có hôn phối chưa?” “Di, tỷ tỷ đây là muốn....” Diêu Chỉ Yên tinh quái hỏi câu. Diêm phu nhân đưa tay gõ đầu Diêu Chỉ Yên, mắng: “Nghĩ cái gì vậy? Tỷ chỉ nghĩ muội vẫn chưa có hôn phối...” “Đúng là mối nhân duyên tốt, để muội đến cùng biểu ca được ?” Diêu Chỉ Yên xung phong nhận việc. “Này làm sao có thể? Hôn nhân đại sao có thế như trò đùa? Là chuyện phụ mẫu đôi bên quyết định, ngươi nương có quy củ, ăn lung tung.” Diêm phu nhân trách mắng câu, rồi lại lôi kéo tay Diêu Chỉ Yên lưu luyến vài câu, sau đó lên xe ngựa nhà mình cùng Diêu Chỉ Yên lời từ biệt.
Chương 24: cuốn sổ sách dẫn đến phong ba () Editor: Estella Diêu Chỉ Yên vừa mới trở về phòng liền đặt mông ngồi bàn tròn, đung đưa đôi chân như hai củ sen, nhìn cả phòng trắng thuần ngẩn người. Nhìn thấy nương mới mười tuổi lộ ra biểu tình phiền muộn, bốn nha hoàn đứng đó hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Thính Sương gan lớn mở miệng : “Tiểu thư, hôm nay khí trời rất tốt, bằng ra ngoài luyện thương .” “ được, thục nữ.” Diêu Chỉ Yên nghiêm túc lắc đầu cự tuyệt. Bốn nha hoàn nghe xong lại trận trầm mặc, cái từ thục nữ này cùng với lão nhân gia ngài có quan hệ gì sao? Chỉ sợ tám cây gậy tre cũng đều bắc tới ? Kỳ Diêu Chỉ Yên rất sầu não, nàng thực nghiêm túc tự hỏi nhiều chuyện, tỷ như: Nàng có thể làm được chuyện gì? Những chuyện nàng làm có giúp được cho những người nàng quan tâm hay ? Nghĩ đến chuyện mẫu thân, nghĩ đến chuyện của Diêm phu nhân, lại nghĩ tới thái độ quỷ dị của muội muội đối với Thần tử, sau đó.... Biểu ca! Nàng đột ngột mở to hai mắt. Ngay tại lúc Thính Sương muốn đưa ra đề nghị khác, Diêu Chỉ Yên đột nhiên nhảy dựng lên, thân thể nhàng hạ xuống, làn váy bay lên, nàng kéo tay áo, rất nhanh dụng khinh công vào thư phòng. Bốn nha hoàn theo sát sau đó, rất nhanh nghe thấy Diêu Chỉ Yên ở nơi nào đó kêu lên: “Tổ phụ tặng cho ta cái bàn tính vàng đâu? Mau tìm ra giúp ta. Thính Vũ, lấy giấy và bút tới, ta muốn gặp biểu ca.” Các nàng bối rối tìm kiếm, còn lại Diêu Chỉ Yên ở trong thư phòng quét mắt nhìn vòng, lại cầm lấy bản đồ đến, liền nhằm sân Phạm Trạch Thu đến. Bốn nha hoàn thân thủ bằng nàng, đuổi theo cách khó khăn, ở phía sau bối rối cầm này nọ chạy chậm theo phía sau. Diêu Chỉ Yên đến sân, cũng gõ cửa mà trực tiếp dựng thân mình nhảy qua cửa, nhàng hạ xuống, tới vài bước tới cửa phòng , hô câu: “Biểu ca!” Liền trực tiếp hướng phòng vào. Đối với việc Diêu Chỉ Yên mời mà đến, Phạm Trạch Thu bày ra biểu tình kinh ngạc, đặt chân ngồi giường, người đắp chăn, miệng còn ngậm điểm tâm ngọt, bởi vì kinh ngạc làm tay run lên, điểm tâm thiếu chút nữa rơi xuống chân . Thế nhưng lại núp trong ô chăn vụng trộm ăn đồ ngọt! Diêu Chỉ Yên cũng để ý đến vẻ mặt nghi hoặc của , trực tiếp vào, đem bản đồ đặt bàn trước mặt mở ra, sau đó cánh tay bé ngoắc ngoắc ý bảo qua. “Lúc muội vào phòng của nam nhân đều gõ cửa à?” thể Phạm Trạch Thu là người có năng lực tiếp nhận rất mạnh, cho dù thấy Diêu Chỉ Yên vô lễ, cũng có thể đem miếng điểm tâm còn lại nhét vào miệng, ngoài miệng dính vụn bánh cũng lau. “Huynh là biểu ca của ta, có cái gì phải khách khí?” Diêu Chỉ Yên xong, tiếp tục ngoắc, đồng thời dùng ngữ khí dụ dỗ người : “Huynh đến đây.” Phạm Trạch Thu ăn điểm tâm, lười biếng từ trong ổ chăn chui ra, mang giày vào, đến bên người Diêu Chỉ Yên, bên cầm miếng điểm tâm từ trong bao giấy dầu, bên hỏi nàng: “Muội thần thần bí bí qua đây có việc gì?” Diêu Chỉ Yên hưng trí bừng bừng chỉ vào bản đồ hỏi: “Biểu ca, đây là nơi có mỏ quặng của huynh à?” Phạm Trạch Thu mở miệng, đem điểm tâm nhét vào, sau đó vỗ vỗ tay, đến gần xem bản đồ. Đại khái nhìn lướt qua bản đồ, rồi chỉ vào chỗ : “Đây....Chỗ này có mỏ than của ta.” xong còn vẽ vòng tròn lớn bản đồ, Diêu Chỉ Yên bĩu môi, trong lòng nghĩ toàn bộ tỉnh thành đều là mỏ than của huynh ? Bất quá đây cũng là thủ đoạn bình thường của thương nhân, chính là đem sản nghiệp của mình khoa trương cách mơ hồ. Diêu Chỉ Yên xem bản đồ ở chỗ này, còn Phạm Trạch Thu có điểm bị nghẹn, uống mấy ngụm nước trà, lúc này mới đem bao điểm tâm đưa tới trước mặt Diêu Chỉ Yên, hỏi: “Biểu muội, có muốn ăn miếng ? Ta cố ý thành tây mua đấy.” “ cần, ngọt quá.” “Ăn miếng , ngon lắm.” Diêu Chỉ Yên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phạm Trạch Thu cái, nhìn thấy mặt nhiều vụn bánh, nâng tay lau . Phạm Trạch Thu chỉ cảm thấy trận gió phất vào mặt, thời điểm hoàn hồn lại, vụn bánh rơi xuống. sờ sờ mặt, lại nhìn thoáng qua chỗ vụn bánh rơi xuống, nâng tay phủi phủi vụn bánh rơi xuống, đột nhiên cảm thấy thú vị, hỏi nàng: “Biểu muội còn biết nam nữ thụ thu bất thân à?” “Biểu ca mấy ngày trước phải cũng như thế à?” Phạm Trạch Thu ngẩn ra, lập tức biểu tình mất tự nhiên khụ tiếng, sau đó đưa tay vuốt đầu Diêu Chỉ Yên : “Mấy ngày trước biểu ca đột nhiên nghĩ đến những chuyện vui, trong lòng cảm thấy phiền muộn, với ai cũng đều có chút tốt, còn mong biểu muội tha thứ chút.” Lừa gạt, đích thực là lừa gạt! “Biểu ca nghĩ đến việc gì vậy?” “À... Mùa đông năm nay giá than đá tăng.” “....” Phạm Trạch Thu có khuôn có dạng đứng bên người Diêu Chỉ Yên, hỏi nàng: “Muội tới đây chỉ hỏi ta chuyện này sao?” “Muội muốn bàn việc làm ăn với huynh, kiếm tiền nuôi gia đình. Nay mẫu thân thân thể tốt, muội cũng muốn thay mẫu thân chia sẻ chút.” “À, suy nghĩ sai, muội muốn bao nhiêu tiền?” “Chúng ta phải nên chuyện tiếp tục hợp tác sao?” “Đúng vậy, ta cùng muội đàm phán tiền công, lần này muội cần ngân lượng, hay là vẫn muốn binh khí? Ba xe đồ cưới được ?” Quả nhiên là miệng cường hào a. “Đương nhiên muốn ngân lượng!” “Tốt.” “Muội cần phải làm gì?” “Làm biểu muội của ta là được rồi.” Diêu Chỉ Yên biết, Phạm Trạch Thu là trêu chọc tiểu hài tử, hoàn toàn đem lời của nàng trở thành chuyện đùa. Diêu Chỉ Yên chu miệng, cơ hồ là cùng lúc Phạm Trạch Thu liền làm ra biểu tình ủy khuất, có chút cho là đúng. Cùng gian thương cò kè mặc cả cần phải động não. Diêu Chỉ Yên nhìn mấy nha hoàn theo vào, thân thủ tiếp nhận cái bàn tính vàng đặt ở mặt bàn, lại lấy giấy bút đến, hướng Phạm Trạch Thu : “Huynh đừng xem thường muội, muội có thể tính sổ sách, muội cũng có thể viết chữ, việc tốn sức muội cũng làm được.” Nàng xong, có khuôn có dạng gảy bàn tính, đời trước nàng thế nhưng là quản gia phủ đệ, gảy bàn tính cũng biết ít. nghĩ đến, Phạm Trạch Thu nhìn hồi liền cầm lấy bàn tính bên người Diêu Chỉ Yên, chính mình cũng lấy ghế ngồi xuống bên người nàng, ngón tay cực nhanh gảy gảy bàn tính, miệng lại nhắc nhở: “Xem huynh làm, huynh làm tay muội làm hai tay, muội có tin hay ? Muội biết cách tính sao? Còn nữa, năm cây ngũ gia bì nhập thêm vào cửa hàng, lên , xuống năm qua bốn, qua chín. Hai hai lên hai, hai xuống năm qua ba....” (Đoạn tính toán này mình lắm nên dịch theo nguyên bản nhé) Diêu Chỉ Yên và bốn nha hoàn nhìn Phạm Trạch Thu gảy bàn tính đến hoa cả mắt, liên tục thầm than, ngay cả Diêu Chỉ Yên cũng cảm thấy thua kém, bên nuốt nước miếng, bên lo lắng cho ngón tay của Phạm Trạch Thu, sợ gảy gảy liền bị rút gân. Gã sai vặt bên người Phạm Trạch Thu đứng ngoài cửa phòng nhìn mấy gương mặt ngồi trong phòng, liền chạy nhanh đến chỗ của phu nhân báo tin. Biết được tin tức Dương Uyển Lan liền trực tiếp tìm Dương Uyển Bạch, hai hài tử chơi rất hợp nhau. Dương Uyển Bạch vẫn còn chần chờ, có nên theo ý muội muội xem xét Thu nhi hay ? Cứ mãi suy nghĩ, Dương Uyển Bạch vẫn mở miệng đáp ứng cửa hôn này, chỉ cười cười đối phó mà thôi.
Chương 25: cuốn sổ sách dẫn đến phong ba (hai) Editor: Estella Diêu Chỉ Yên đột nhiên muốn cùng Phạm Trạch Thu học gảy bàn tính, những lúc có việc gì liền tìm Phạm Trạch Thu, cũng phiền chán, ngược lại rất kiên nhẫn giảng giải cho nàng, ở trong lòng , Diêu Chỉ Yên bất quá chỉ là hài tử mới mười tuổi, có thể học tập phen để giúp ích cho việc quản gia sau này. Làm sao có thể biết, lúc này Diêu Chỉ Yên cố gắng tìm cách làm thế nào để hai năm sau cứu được . muốn chết, nhưng nàng muốn chết. Đôi khi sinh mệnh giống như tờ giấy trắng, ta cầm bút trong lòng bàn tay, có người tùy ý vẽ loạn, có người tỉ mỉ viết chữ, vẽ bức tranh đẹp. Còn Phạm Trạch Thu lại muốn đem tờ giấy này vứt bỏ ở bên trong nước bẩn, tùy ý để nó hư thối. Diêu Chỉ Yên muốn cứu vớt tờ giấy, cố sức lôi ra, mới phát mùi hôi ngấm sâu vào, hư thối đến tận xương tủy.... Đến thời điểm đó, Diêu Chỉ Yên mới biết việc này khó giải quyết đến thế nào. Vẫn chưa qua cúng thất tuần của Diêu Tử , bên ngoài vẫn còn người tới phúng viếng. Mặc dù hơi muộn, nhưng người cũng đến, biểu thị thành ý trong lòng. Mỗi ngày Diêu Chỉ Yên đều phải cùng muội muội quỳ gối khóc trong nội điện. Diêu Chỉ Yên vẫn chăm chỉ đến nơi ở của Phạm Trạch Thu, ngẫu nhiên còn có thể mang theo Diêu Chỉ San, đối với hai tiểu biểu muội hết sức đáng này, Phạm Trạch Thu rất tận tâm dạy dỗ, thỉnh thoảng còn đưa các khoản làm ăn của mình cho các nàng tính toán. Tình huống này diễn ra kể từ buổi tối hai ngày trước khi hạ táng linh cữu, buổi tối đó cả tang lễ đều tràn ngập nước mắt. Mặc dù đối với chuyện đại ca mất yên lặng bi thương bao lâu, Diêu Chỉ Yên đêm đó vẫn khóc đến mức gần như ngất . Ngay cả Dư thị, cũng khóc lóc ngã vào linh cửu, cuối cùng được người đỡ ra ngoài. Sau khi rời khỏi lễ đường, Diêu Chỉ Yên vẫn khóc thút thít, Diêu Chỉ San lại thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, được ma ma ôm trở về phòng. Pham Trạch Thu đến bên người Diêu Chỉ Yên hỏi: “ bằng huynh dạy cho muội tính bàn tính?” dù sao cũng là nam nhân, chịu nổi các nương khóc lóc, lại biết biểu muội này khó dỗ, dùng kẹo linh tinh là thể nào. Diêu Chỉ Yên nâng tay xoa xoa nước mắt mặt, trong lòng thầm chua xót, ràng qua hai kiếp làm người, cư nhiên còn dễ dàng sầu não như vậy. Lúc này phải thời điểm bi thương, nàng còn có chuyện phải làm. Nàng nhìn thoáng qua canh giờ, thế này mới : “Được, chúng ta phòng thu chi bên kia , kiểm tra chút vật bồi táng đại ca.” Phạm Trạch Thu có nghi ngờ gì, để Diêu Chỉ Yên thực hành nhiều cũng là cách để tiến bộ, hơn nữa lúc này nàng thân thiết với ca ca như vậy cũng hợp tình hợp lý. Hai người lấy bàn tính, liền cùng đến phòng thu chi bên kia, dọc theo đường câu được câu chuyện phiếm, Diêu Chỉ Yên có tâm nên có tâm trạng chuyện. Tới phòng thu chi, Trần quản gia cùng tiên sinh phòng thu chi lúc này ở khố phòng, phòng thu chi được năm đồ đệ của tiên sinh phòng thu chi trông nom, thấy Diêu Chỉ Yên cùng Phạm Trạch Thu tới, đều cả kinh, vội vàng buông sổ sách trong tay, từ chỗ ngồi đứng lên, nhất tề đến hành lễ. Diêu Chỉ Yên có thời gian hỏi han các học đồ, nàng cũng phải người có tính tính thân thiện, trực tiếp ngồi cái ghế, dựa vào tay vịn, hơi nghiêng người, chân bắt chéo, quét mắt nhìn vòng các học đồ, mở miệng phân phó : “Đem danh sách những vật bồi táng theo đại ca cho ta xem.” Hai người học đồ quỳ gối phía trước thế nhưng ai lên tiếng, chỉ quỳ ở nơi đó, cúi đầu, nhìn trộm người quỳ bên phải cái. Phạm Trạch Thu là người thành tinh, phát có điều kì quái, liền hé mắt, vừa mới muốn mở miệng, liền nhìn thấy Diêu Chỉ Yên đến trước mặt người nọ, thấp giọng uy hiếp: “Nghe hiểu lời ta sao, muốn ta loạn côn đánh chết ngươi sao?” Dĩ nhiên là trực tiếp tìm đúng người rồi! Lời khí phách khó có thể . Thanh nàng cao, lại đủ để vài người trong phòng đều có thể nghe . Cố tình điệu này lại làm cho lòng người ta run lên, uy hiếp mười phần. Trong phòng nhiệt độ khí bỗng ngưng đọng lại, dần dần thấm vào tia lạnh lẽo, Lời của Diêu Chỉ Yên cho phép bất luận kẻ nào cự tuyệt. “Dạ.....Trước đó.....” Học đồ kia biết tam tiểu thư tính tình nóng nảy, mình lại bị hỏi câu như vậy, sợ tới mức liên tục rụt cổ, dám lỗ mãng, liền đáp chi tiết. “Nga?” Diêu Chỉ Yên điệu cao lên, tựa hồ xác định. “Ở trong tay áo .....” Diêu Chỉ Yên gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Pham Trạch Thu. Phạm Trạch Thu đối với nha hoàn bên người Diêu Chỉ Yên : “ Các ngươi lưu lại trông chừng hai người bọn họ, còn lại hai người theo chúng ta qua.” Tiếp theo quay đầu với gã sai vặt bên cạnh mình: “Gọi đại phu nhân và Tần di nương, hơi muộn chút.” xong, dùng tay ước lượng khoảng thời gian cho gã sai vặt biết. Diêu Chỉ Yên nhìn Phạm Trạch Thu, trong lòng nghĩ tiểu tử này là giảo hoạt, chính mình biết tin tức, còn Phạm Trạch Thu bất quá chỉ ở bên cạnh quan sát, vậy mà phát ra có tình, trách được buôn bán lời nhiều tiền như vậy, nhanh nhẹn! Phạm Trạch Thu phân phó xong, quay đầu với Diêu Chỉ Yên: “Biểu muội, khố phòng nhiều bụi, làm bẩn quần áo, để ta cũng qua .” dù sao cũng là ngoại nhân, khố phòng thể cứ thế tiến vào. Diêu Chỉ Yên gật gật đầu, giả bộ dáng ngây thơ theo , muốn nhìn chút nếu là Phạm Trạch Thu đến xử lý chuyện này kết quả như thế nào. Phát tình có điểm kỳ quái, tốc độ hai người đến khố phòng cũng nhanh ít, thời điểm đến khó phòng cũng có chút do dự gì, trực tiếp bước vào. Trần quản gia cũng tiên sinh phòng thu chi lúc này đối chiếu các vật phẩm, sau đó nhanh chóng đóng rương lại, thấy vài người rất nhanh tới, lúc này mới ngẩn ra, bất quá so với nhóm học đồ hai người kia trấn định hơn, khôi phục bộ dáng bình tĩnh cực nhanh, thong dong tiến lên hành lễ, sau đó Trần quản gia mở miệng hỏi: “Tam tiểu thư cùng Phạm công tử sao lại đến nơi này? Bên này bụi bẩn rất nhiều, chớ để bụi bẩn bám vào quần áo hai vị.” Phạm Trạch Thu đầu tiền nhìn thoáng qua mấy cái rương, lại đánh giá hai người phen, rồi mới lên tiếng: “Tam tiểu thư mấy ngày gần đây học quản gia, hôm nay đặc biệt đến thực tiễn phen, xin tiên sinh đem danh sách vật bồi táng đến cho chúng ta nhìn cái, để Tam tiểu thư học đối chiếu sổ sách.” Tiên sinh phòng thu chi là lão giả có chòm râu hoa râm, hai má gầy yếu, làn da có nếp nhăn và các đốm đồi mồi. Đỉnh đầu có chút trọc, nên có thể thấy được mồ hôi ra rất ràng. Môi trở nên tím ngắt, mắt mở lớn, lại cái gì cũng chưa , ánh mắt nhìn qua Trần quản gia. Cuối cùng vẫn là Trần quản gia mở miệng: “Việc nặng này để bọn tiểu nhân làm được rồi, sao dám làm phiền thân mình quý giá của hai vị?” “Ta chỉ muốn làm chút gì đó cho đại ca mà thôi.” Diêu Chỉ Yên xong, trực tiếp hướng đến người tiên sinh thu chi đưa tay ra: “Đưa cho ta, ta thích lời vô nghĩa.” Diêu gia Tam tiểu thư, khẩu khí bá đạo là thập phần bình thường. Đối mặt với tính tình tốt của Tam tiểu thư từ trước đến nay, thế nhưng có vài người lập tức nghe theo, ngược lại do dự đứng lên, cùng lúc đó Phạm Trạch Thu quay đầu nhìn về phía Thính Sương. Thính Sương lúc này hiểu , gật gật đầu, trực tiếp qua tới bên người tiên sinh phòng thu chi, lục soát tay áo của . Tiên sinh phòng thu chi tuy già, nhưng thân hình vẫn khỏe mạnh, thấy nàng lại đây, liên tục trốn tránh, chất vấn : “Ngươi....ngươi làm gì, đừng làm ta bị thương.” “Lão tiên sinh ngài thành giao ra đây, ta tuyệt đối làm ngài bị thương, nếu ngài cố ý giao, chỉ sợ cũng....” Thính Sương xong, động tác nhanh nhẹn rút từ trong tay áo tiên sinh phòng thu chi ra tập giấy, mở ra liếc nội dung cái liền trở lại giao cho Phạm Trạch Thu. Phạm Trạch Thu cũng khách khí, trực tiếp mở ra nhìn. Diêu Chỉ Yên ở bên trông mong nhìn xem, tiếc rằng vóc dáng của nàng có cao bằng Phạm Trạch Thu, cầm trong tay nàng đều nhìn tới. Bất quá nàng chú ý đến, Phạm Trạch Thu bên xem bên ngón tay động, giống như tính bàn tính, sau đó đem danh sách cho Diêu Chỉ Yên, vuốt tóc của nàng : “Biểu muội, cầm xem cẩn thận, nếu là có người có gan đoạt lại, người liền đánh .” xong, nhìn mấy gã sai vặt, phân phó : “Mở hết rương ra cho ta!”
Chương 26: cuốn sổ sách dẫn đến phong ba (ba) Editor: Estella Trần quản gia nhíu mày, vẻ mặt lộ vẻ hờn giận. ở trong phủ coi như là lão nhân, đối đãi mọi người được tính là khách khí, nhưng lại hà khắc với hạ nhân, đối với nô tài làm mặt lạnh cũng là chuyện hết sức bình thường. Lúc này bất quá chỉ làm mặt lạnh, mấy gã sai vặt cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, thế nhưng có người để ý đến mệnh lệnh của Phạm Trạch Thu. Trần quản gia thế này mới thầm thở dài nhõm hơi, tiếp theo nhìn về phía Phạm Trạch Thu : “Phạm công tử, chuyện của Diêu phủ chúng ta, người ngoài....quản hình như thỏa đáng?” Phạm Trạch Thu trả lời, Diêu Chỉ Yên liền mở miệng: “Thính Sương, lấy roi đến, ta muốn đem tên cẩu nô tài này đánh cho da tróc thịt bong! Diêu phủ chúng ta chưa bao giờ phân gia, chẳng lẽ thân thích của mẫu thân chính là người ngoài? Ta còn ở tại đây, lẽ lại để người khác khi dễ?” Nàng xong, lại mắng mấy gã sai vặt: “Nếu ai làm, ta liền đánh chết !” Nàng xong đặt mông ngồi mặt đất, hướng Trần quản gia kêu gào: “Xiêm y bẩn rồi, làm sao đây!” khóc hai nháo ba thắt cổ, đôi khi đó là phương pháp hiệu quả nhất. Phạm Trạch Thu cũng giúp Diêu Chỉ Yên đứng lên, mà là vụng trộm hướng nàng giơ ngón tay cái, tán thưởng phen. Tiếp theo lập tức đến trước mấy rương đựng vật bồi táng, trước quan sát mấy thứ này. trước hết cầm lấy cái bát sứ hình bát giác, tám mặt được dát vàng, thập phần hiếm thấy, chính là hàng thượng phẩm. Ai ngờ Phạm Trạch Thu chỉ nhìn thoáng qua, liền trực tiếp ném cái bát xuống mặt đất, “Ba” tiếng rơi dập nát, làm mọi người kinh ngạc. Gã sai vặt bên cạnh ồ lên trận, thân mình Trần quản gia run lên. Phạm Trạch Thu nhìn về phía Trần quản gia cùng tiên sinh phòng thu chi, hừ lạnh tiếng: “Bát bát giác phương Nam là dùng bút lông bằng lông thỏ để vẽ nên hoa văn gốm sứ, bát được vẽ “tuổi hàn tam hữu đồ án”, đây là muốn nháo cái gì? Còn nữa, sứ phương Nam làm nên bát đều rất nặng, mãi mãi thay đổi, sao cái này chỉ nặng có hơn mười cân? Là giả ? Bát sứ phương Nam cái có giá hai trăm lượng, đồ giả này.....là mười hai lượng?” Diêu Chỉ Yên hề hề nhìn trộm Phạm Trạch Thu, Phạm Trạch Thu qua, nghi hoặc nhìn nàng. “Biểu ca thường hay ước lượng than nặng bao nhiêu , là dùng tay để cầm?” Bằng làm sao có thể đánh giá độ nặng chuẩn như vậy? “Hừ, ngày thường huynh đều lấy tay cầm bạc.” Phạm Trạch Thu mất hứng trả lời. Mấy thứ này đối với người trong nghề như Phạm Trạch Thu, liếc mắt cái là có thể nhìn ra, nếu lúc này Trần quản gia còn biện giải, cũng có chút tái nhợt vô lực, cho vạn lá gan cũng dám nhìn được hàng mới mua đồ giả, như vậy địa vị của thể bảo trụ được. lúc này mắng to: “Là đứa nô tài nào có mắt mua về cái phế phẩm?” “Trần quản gia dùng người thiệt vô dụng a...” Phạm Trạch Thu xong, lại đến chỗ khác tiếp tục nhìn. Diêu Chỉ Yên ở phía sau nhìn lướt qua danh sách, có khoảng chừng ba trăm vật phẩm đủ loại, đồ sứ, vũ khí, trang sức, tượng điêu khắc, cái gì cần có đều có, mà ngay cả lược, chậu rửa mặt, quần áo, khôi giáp đều phải chôn cùng. Vừa mới nhìn đến dòng thứ sáu, Diêu Chỉ Yên tay cầm quyển sổ đều run lên. “Thần tử đưa đến viên định nhan châu, ở trong miệng người chết.” Định nhan châu! Vật này tuyệt đối là vật thông thần, có thể bảo trụ người chết, làm dung nhan người chết thay đổi, thi thể thối rữa, nghe lúc đầu định nhan châu chỉ được sản xuất ba viên mà thôi, mà ngay cả tiên đế lúc băng hà cũng có cơ hội được viên, thể tưởng tượng được, đại ca qua đời mà thần tử thế nhưng lại tặng viên. Thần tử này đến tột cùng là ai? lại là người nơi nào, định nhan châu hiếm thấy như vậy thế nhưng liền đưa cho đại ca, cùng với đại ca rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Có thể làm ra tay hào phóng như vậy sao? Vì sao San nhi luôn muốn nhắc tới ? Người này quả nhiên mình rất muốn gặp lần. Là thần, quỷ hay là người, phải gặp mới biết được. Lúc Diêu Chỉ Yên ngây người, Phạm Trạch Thu đem vật bồi táng kiểm tra phen, chia làm hai nhóm, đống lớn và đống . Bên này vừa làm xong, gã sai vặt bên người chạy lại, : “Đại phu nhân thân thể khỏe, tới được, Tần di nương tới, cũng sắp đến ạ.” Phạm Trạch Thu gật gật đầu, trong lòng có cân nhắc. Quay đầu nhìn thấy Diêu Chỉ Yên đứng đơn độc mình, đột nhiên qua, khoác áo choàng lên vai nàng, đem nàng đỡ đứng lên, sau đó gọi nha hoàn đến, : “Các ngươi đưa tiểu thư quay về.” “Vì sao? Muội muốn ở chỗ này chủ trì công đạo, thể để bọn điêu nô này khi dễ người!” Diêu Chỉ Yên thuận theo, vừa mới đứng lên liền đặt mông ngồi xuống. Muốn đuổi nàng a, nàng muốn việc này bị giấu diếm, đem tình nháo lớn, nàng mới cam lòng đâu. năm kia, Tần di nương vẫn luôn mồm bộ dáng khoe khoang về việc này, nàng tức giận đến cả người phát run. Đại ca vì nước hy sinh thân mình, vì Diêu gia chết trận, nàng cư nhiên vì bản thân tư lợi, tham lam chiếm đoạt vật bồi táng của ca ca, ít nhiều cũng ngàn lượng hoàng kim a. Năm đó, người trong nhà vẫn đắm chìm trong bi thống, có ai để ý đến việc này, Tần di nương lại bắt đầu quản gia, thế nhưng vừa mới tiếp nhận việc này liền lớn mật tham của. Quan gia cùng hoàng gia giống nhau vẫn đều chú tâm đến lời đồn thị phi, đối đãi người sống như thế nào khi chết cũng phải giống vậy, làm cho người chết ở phủ có thể hưởng được đãi ngộ giống như ở dương gian. Cho dù Diêu gia chỉ là nhà thanh quý, cũng thể phá hủy quy củ của tang lễ, bởi vì có rất nhiều cách : nếu phần mộ tổ tiên an bài thỏa đáng, ảnh hưởng đến gia tộc đời sau. Diêu gia đành lòng để người sống chôn cùng, lại càng nhẫn tâm để thế gia xuống dốc. Phần mộ của Diêu gia nằm gần với lăng mộ của hoàng gia.... Thế nên chuyện có người đứng giữa vụ lợi này tuyệt đối thể tha thứ. Nàng tuyệt ! Bởi vì nghe Diêu Chỉ Yên câu kia, Phạm Trạch Thu biết Diêu Chỉ Yên là muốn bảo vệ , đột nhiên mâu trung ấm áp, lời cũng ôn hòa chút, : “ Lát nữa là thời điểm người lớn chuyện, sao có thể cho muội tham gia? Biểu muội tốt của ta, muội cũng phải kiêng kị chút, chừng hồi biểu dượng cũng tới.” “Muội .” Diêu Chỉ Yên rất nhanh đứng dậy, nhấc chân muốn chạy vào trong khố phòng, muốn trốn , còn quên bảo Thính Sương Tính Vũ cùng nàng. Phạm Trạch Thu đen mặt, bước nhanh đuổi theo Diêu Chỉ Yên, cầm cổ tay áo nàng, túm nàng ra ngoài, trầm giọng : “Biểu muội, đừng hồ nháo, đây phải việc đơn giản, muội nếu còn tùy hứng, chừng làm hỏng đại , việc này huynh xử lý tốt, muội tin huynh sao?” Phạm Trạch Thu muốn đùa giỡn tâm cơ với nữ tử, cũng thích Diêu Chỉ Yên học cái xấu, mới biểu thần sắc như vậy. Diêu Chỉ Yên biết Phạm Trạch Thu quyết tâm muốn nàng ở trong này, bỉu môi, buồn buồn gật đầu ly khai. Thời điểm rời nhìn thấy Tần di nương hấp tấp chạy tới, thế nhưng còn bộ dáng của tiểu thư khuê các, hề bước nhàng, mà là sải bước chạy tới, sắc mặt đỏ ửng, thở hổn hển liên tục. Diêu Chỉ Yên nhìn thoáng qua Tần di nương, muốn chào hỏi, chỉ nhìn nàng chạy vào khố phòng, lạnh lùng phân phó Thính Vũ đứng bên người: “ gọi phụ thân tới, đồng thời gọi Trịnh ma ma tới đây.” xong, nàng hướng phòng mẫu thân đến, rồi hướng Thính Sương : “Ngươi về phòng mang roi của ta đến, còn nữa, gọi Thính Tuyết cùng Thính Lộ đến cho ta.” Hai nha hoàn vừa rời , nàng liền dừng bước. giờ hoa hòe còn chưa nở, bên trong phủ quốc công vẫn như trước là màu trắng, Tần di nương thể đem chuyện phòng nàng toàn màu hồng ra để gây chuyện, hại nàng chật vật chịu nổi mà lại bị nàng chỉ trích ván. Thay đổi, thay đổi, tình cải biến rất nhiều. Chính là Bạch Cốc a, kiếp này nàng còn có thể có duyên tái giá làm vợ ? Thầm nhớ về quá khứ nằm bên trong vườn hoa hòe, tay cầm chén rượu, giải tỏa ưu phiền. Ngắm đôi mắt bình tĩnh của , ngắm nụ cười ôn nhu của , nghe đánh đàn, nghe ngâm thơ. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Nàng còn có thể sinh con nối dòng cho , còn có....tư cách đứng bên cạnh người lần nữa hay ? Mấy độ luân hồi, hai thế tang thương, nàng thế nhưng vẫn cuồng dại thay đổi. Nhiều lần quay vòng, năm tháng đổi thay, thế nhưng ký ức vẫn còn mới mẻ, vẫn là lời ngon ngọt, quấn quýt si mê như còn ở trong giấc mộng hôm nào.
Chương 27: cuốn sổ sách dẫn đến phong ba (bốn) Editor: Estella Diêu Chỉ Yên ngồi bên cạnh mẫu thân, lúc nàng giúp mẫu thân sửa sang móng tay Trịnh ma ma trở lại. Trịnh ma ma chuyến chính là hai canh giờ, bây giờ vào đêm, Trịnh ma ma mặc dù rất đói bụng nhưng cũng có câu oán hận nào. Tiến vào đầu tiên là hành lễ với Dương Uyển Bạch và Diêu Chỉ Yên, rồi mới nhìn Dương Uyển Bạch hỏi: “Có cần đưa tam tiểu thư trở về ạ?” Dương Uyển Bạch lắc lắc đầu, đồng thời xoa đầu Diêu Chỉ Yên : “ cần, nàng cũng ở chỗ này chờ hồi lâu, ngươi cứ .” Kì lúc này Dương Uyển Bạch rất phẫn nộ, nàng từ trong lời của Diêu Chỉ Yên biết được Tần di nương tham vật phẩm bồi táng con mình! Vừa mới quản liền dám làm ra chuyện như vậy, đợi về sau quản gia như thế nào? Hơn nữa, nàng ta cũng dám đối với đứa con mất của nàng xuống tay, nàng làm sao có thể chịu để yên? “Lão gia bảo nô tỳ tới gặp tam tiểu thư lấy danh sách.” Trịnh ma ma mở miệng câu như vậy, căn bản làm hai nữ nhân thỏa mãn, đối với ánh mắt chấp nhất của hai mẹ con, thế này Trịnh ma ma mới thở dài hơi, : “Thu nhi biết Tần di nương cư nhiên tham vật phẩm bồi táng, nên tức giận, thỉnh lão gia qua, nhất nhất lại bình phẩm của mình về các vật phẩm, thế nhưng đại bộ phận là đồ giả, hoặc là chất lượng phải vô cùng tốt, nhưng sổ sách báo cáo vẫn ấn theo giá cả của đồ thượng đẳng. nghĩ tới Thu nhi còn hiểu thuyết phong thủy, trước mặt lão gia nếu bồi táng các vật phẩm như vậy, chừng đời sau Diêu gia cũng suy tàn, còn : trong nhà cũng được yên! Nữ nhân phản bội. Ai u, ta cũng được đọc qua sách, được nhiều học vấn như vậy. Tóm lại nếu nho nhã chính là ý như vậy. Nhà cửa yên, nữ nhân phản bội? có chuyện như vậy, nếu bị gian thần biết được, suýt nữa bị tịch thu tài sản và giết cả nhà! Diêu Chỉ Yên cơ hồ nhảy dựng lên, cái gì cũng , chính là lấy roi từ trong tay Thính Sương, lập tức chạy ra khỏi cửa phòng. “Mau...Mau ngăn nàng lại, tính tình của nàng chỉ sợ là muốn đem Tần di nương đánh chết.... Khụ khụ, đừng để nháo thành tai nạn chết người...” Dương Uyển Bạch vội vàng mở miệng, lại bắt đầu ho khan kịch liệt, lnàng lập tức ngồi dậy, lấy quần áo phân phó : “Đỡ ta qua.” “Phu nhân, thân mình ngài khỏe, thể nhúc nhích, để lão nô làm việc này .” Trịnh ma ma đương nhiên đồng ý, lập tức ngăn trở. Dương Uyển Bạch lại lắc đầu, : “Ta còn chưa có chết, chưa gì làm tai họa đến con ta, nếu ta chết thế nào? Tần di nương này cũng nên bị trừng trị phen, phải để cho nàng biết, ai mới là chủ nhân của nhà này.” xong, tự đứng dậy. Cùng Diêu Chỉ Yên giống nhau đều là tính tình quật cường, Trịnh ma ma ngăn trở được, liền đáp ứng. Vội phân phó bên ngoài: “Trông nom tam tiểu thư, đừng để nháo ra tai nạn chết người.” cách khác tam tiểu thư có thể đánh người, đừng đánh chết là được. Những người đó cũng minh bạch quan hệ giữa Bạch phu nhân cùng Tần di nương, đều lĩnh mệnh lui xuống. Diêu Chỉ Yên rất nhanh vọt tới thư phòng phụ thân, cũng gõ cửa, trực tiếp liền đẩy cửa vào. Vừa mới tiến vào liền thấy Phạm Trạch Thu hai tay ôm ngực, đứng ở vị trí gần cửa, lạnh lùng nhìn hai người trong phòng chuyện, vẫn híp ánh mắt, con ngươi đen đặc, lộ ra dày đặc hàn khí. tùy ý liếc mắt cái, chú ý tới Diêu Chỉ Yên tiến vào, mới lần nữ híp mắt, lộ ra bộ dáng ôn hòa ngày thường, coi như nam tử lãnh khốc vừa rồi căn bản phải . Bên trong, Tần di nương ngồi chồm hỗm mặt đất, khóc ôm chân phụ thân, cầu xin điều gì. Phụ thân quay đầu nhìn thấy Diêu Chỉ Yên cầm roi tiến vào mới kinh ngạc, bộ dáng lại là thấu hiểu, cước đá văng Tần di nương, sửa sang lại vạt áo chút, : “Yên nhi, danh sách có ở chỗ ngươi ?” Diêu Chỉ Yên mím môi trả lời, nhìn thấy phụ thân cước văng Tần di nương, giơ cằm lên, trong mắt tất cả đều là phẫn nộ. Phạm Trạch Thu cước bộ vừa động, roi của Diêu Chỉ Yên muốn quất ra, Tần di nương kêu lên thảm thiết, tình cảnh càng thêm hỗn loạn. Diêu Văn Hải sớm dự đoán được Diêu Chỉ Yên đánh người, cũng biết nếu hôm nay Diêu Chỉ Yên đánh thể yên tĩnh, cho nên cũng có ý định ngăn trở. Kỳ trong lòng cũng tức giận, lại thể động thủ đánh nữ nhân, nên chỉ có thể quở trách Tần di nương, Biết được tính tình Diêu Chỉ Yên, nên mới bảo Trịnh ma ma kêu Diêu Chỉ Yên lại đây. là cố ý, trong lòng cũng rất giận. Ba roi rớt xuống, Tần di nương bị đánh cho da tróc thịt bong, nàng cuộn mình ở trong góc, mặt hướng về Diêu Văn Hải liên tục cầu xin tha thứ: “Lão gia...cứu cứu ta, tam nương muốn giết ta...Nàng muốn giết ta!” Diêu Văn Hải rốt cục động, với loại người hiểu võ công như Phạm Trạch Thu là khinh thường động tác của Diêu Văn Hải, nhưng Diêu Chỉ Yên lại thấy được phụ thân đầu tiên là nhấc chân đá vào đỉnh roi, tiếp theo tay cầm lấy roi, dùng sức túm lại, roi trực tiếp rơi mặt đất. Diêu Văn Hải nhìn về phía Diêu Chỉ Yên, vừa mới chuẩn bị quát lớn, tưởng được nữ nhi tính tình nóng nảy thế nhưng lại trực tiếp quỳ gối, lệ rơi đầy mặt nhìn . Lời chuẩn bị muốn liền nghẹn nuốt trở về, nuốt nước miếng mới : “Ngươi phân tốt xấu đánh người, lúc này còn muốn thế nào? Khóc cái gì?” “Cha!” Diêu Chỉ Yên hàm chứa nước mắt, đưa tay chỉ hướng Tần di nương, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn. Thân thể đơn bạc, sắc mặt tái nhợt, nhược cốt tiêm tiêm, thoạt nhìn đơn bạc, xứng với biểu tình bi thương của nàng, ánh mắt phẫn hận, khuôn mặt xinh đẹp nhắn ra làm cho người ta đau lòng khôn tả. Nàng phẫn nộ mở miệng : “Loại người còn muốn hại đại ca mất của ta, chết cũng luyến tiếc!” “Vô liêm sỉ, ngươi còn muốn giết người mới được sao?” Tần di nương vừa mới ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng Diêu Chỉ Yên lã chã rơi lệ, tự chủ được run rẩy trận, làm cho Phạm Trạch Thu quan sát ở bên ngẩn ra, lập tức nhìn về phía Diêu Chỉ Yên, thấy nàng đột nhiên thẳng sống lưng, mím môi, lời nào. Diêu Văn Hải vẫn còn lớn tiếng quát, còn Phạm Trạch Thu lại lười biến nhìn về phía cửa mở, biểu muội có lẽ là chờ cứu binh ? Quả nhiên chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy Dương Uyển Bạch gian nan tới. Dương Uyển Bạch sau khi tiến vào, Diêu Văn Hải trận im lặng. Tính tình của Diêu Chỉ Yên cùng Dương Uyển Bạch đều giống nhau, nóng nảy đòi mạng, biết được Tần di nương làm ra chuyện như vậy, Dương Uyển Bạch bỏ qua mới là lạ! đứng dậy qua giúp đỡ Dương Uyển Bạch, đỡ nàng đến ngồi ghế trong thư phòng, Phạm Trạch Thu cũng rất nhanh chóng rót cho Dương Uyển Bạch ly trà. “Thân thể khỏe sao còn lại đây, chuyện này ta tự nhiên với nàng.” Diêu Văn Hải , đồng thời giúp Dương Uyển Bạch thuận khí. Dương Uyển Bạch sắc mặt tái nhợt, chỉ đoạn đường ngắn cũng phải thở lên thở xuống, ngồi nơi đó thế nhưng có phát giận, mà suy yếu dựa vào trong lòng Diêu Văn Hải, giọng tố khổ: “Con của ta mất, ta nháo, oán hận, thầm nghĩ an táng con an ổn, như vậy thôi cũng được sao?” Tần di nương lại lần nữa kinh ngạc, này....Loại phương thức khóc lóc kể lể này, phải phong cách của Dương Uyển Bạch a! Diêu Chỉ Yên cùng Dương Uyển Bạch hai người đột nhiên chuyển biến, tại thời điểm nguy hiểm này là rất đúng lúc ? Biết được bây giờ địa vị của họ tốt, liền lộ ra tư thái mềm yếu. Chỉ có nàng ngốc, cư nhiên bị người bắt được nhược điểm. Phạm Trạch Thu làm sao biết Tần di nương lo lắng, chỉ lén lút nhéc cho Diêu Chỉ Yên cái đệm lót đầu gối, sau đó tiêu sái ra ngoài, đây là chuyện của Diêu gia, những gì có thể làm cũng làm, tiếp theo còn chuyện gì cần nữa. Thời điểm đóng cửa, lại nhìn thoáng qua Diêu Chỉ Yên, thở dài hơi, tính tình nóng nảy của biểu muội nên dỗ thế nào mới tốt đây?