Chương 18. Trong nhà có chuyện thị phi ( 3 ) Editor : pippi111 Nhị thẩm đứng ở chỗ kia, nhìn Diêu Chỉ Yên khóc đến thương tâm, liền trừng mắt liếc Tần di nương cái. Nhị thẩm nghĩ nhi tử của mình có thể làm con thừa tự của Dương Uyển Bạch, trong lòng liền nghĩ bản thân nên hướng về Diêu Chỉ Yên mà giúp đỡ, sau đó để cho Dương Uyển Bạch ốm yếu, bệnh tật biết, muốn kéo mình về phía nàng ta. Nghĩ như vậy, nàng liền trầm mặt, miệng nhếch lên, trịch thượng nhìn Tần di nương. Khí chất giữa phu nhân và thiếp thất là bất đồng, cho dù Tần di nương là quý thiếp, nàng ta cũng chỉ là thiếp. "Theo lẽ thường, đây là chuyện của đại phòng, ta là chi thứ hai nên nhúng tay vào, nhưng hôm nay ta thể ." Nhị thẩm xong, liền đối với đoàn người của Từ phu nhân gật đầu, xin lỗi : " ngại, trước mặt các vị mà ta lại làm càng." Đương nhiên Từ phu nhân thêm cái gì, chỉ gật gật đầu, : "Nhị phu nhân cần đa lễ, hôm nay vốn là chúng ta cấp quý phủ phiền toái." Nhị thẩm nhàng lắc đầu, lại nhìn về phía Tần di nương. Tần di nương đấu tranh tâm lý đấu lát, yên lặng cúi đầu, giả bộ thành dáng vẻ của nữ nhân bé. Nếu lúc này tranh luận với nhị phu nhân, tất nhiên bị mọi người đàm tiếu. Lát nữa cho dù nhị phu nhân có gì quá đáng, nàng đều phải chịu đựng, dù bị mất mặt cũng phải nhịn, nàng chỉ oán bản thân xem Diêu Chỉ Yên. ngờ, tiểu nha đầu này cố ý chọc nàng giận, rồi sao đó tìm sai sót của nàng, lúc này chỉ sợ là nàng trúng chiêu của nha đầu kia. Hình tượng bên ngoài của nhị thẩm, theo quan điểm bảo thủ là dáng người trung đẳng. Theo quan điểm cởi mở là dáng người quá xấu, cũng quá đẹp, ngoại hình rất có nội hàm. Khí chất của nàng ấy lại ôn hòa, dáng người cũng phúc hậu, đây là kiểu nữ tử vô cùng dịu dàng. Lúc này nàng chậm rãi mở miệng, thanh cao thấp, cũng nghiêm khắc, thậm chí có chút hòa ái, giống như đối với đứa tận tình khuyên bảo: "Tần di nương, ngươi cũng làm mẫu thân, sao lại biết đúng mực? Trong lòng phải cân nhắc chuyện gì nên, chuyện gì nên . Đại phu nhân cho ngươi cùng cháu dâu quản gia, đó là tin tưởng ngươi. Sao ngươi lại đem chuyện quản gia sai sót oán trách tam nương, ngươi sao lại nhường nhịn? Thế này phại dọa tới đại phu nhân rồi sao?” Tuy rằng giúp, nhưng ý tứ là thầm châm chọc tương lai Tần di nương cũng quản gia, vô tình ám chỉ mọi người chung quanh : nếu lúc này Dương Uyển Bạch thân thể khỏe mạnh, nàng ấy đến quản lý vụ, tất nhiên hỗn loạn như vậy. Tần di nương phẫn hận cắn răng, bộ dạng trước sau đều đoan trang. Nàng vốn là hương kiều ngọc nộn(*), làm cho người khác có cảm giác nhu nhược, lúc này lại tỏ ra yếu thế, vô hình làm cho người khác cảm thấy nàng đáng thương, khổ sở, thấy nàng lúc này cúi mắt , bộ dáng sắp khóc, liền có chút đồng tình. Nàng cúi đầu câu: "Nhị phu nhân phải, ta chỉ là thiếp thất, vì được phu nhân coi trọng mới có thể quản lý công việc trong phủ, chỉ là ta lần đầu ra trận liền gặp tình lớn như vậy, mới bị rối loạn, thế nhưng lại mang phiền toán cho mọi người, có lỗi…” "Biết sai là tốt rồi, lần tới hãy chú ý thêm, lúc này ngươi nên học hỏi ít kinh nghiệm quản gia, để sau này giáo dưỡng nữ nhi cũng tốt." Lời này rất ràng cho Tần di nương biết ngươi có học quản gia cũng vô dụng, nhiều lắm là dùng để dạy nữ nhi, chuyện quản gia tới phiên ngươi nhúng tay vào. Sau này, thân thể Dương Uyển Bạch khỏe hơn, Tần di nương còn có đất dụng võ sao? Cho dù có Dương Uyển Bạch, phải còn có nàng là phu nhân chi thứ hai sao? "Cảm ơn nhị phu nhân nhắc nhở." "Người xin lỗi tam nương , sau đó hãy tiếp tục công việc." Nhị phu nhân , nàng ta uy nghiêm đứng ở nơi đó, để cho người khác hoài nghi chuyện tình. Di nương phải xin lỗi đích nữ? Tần di nương giương mắt liếc Diêu Chỉ Yên cái, mới : "Tam nương đừng trách, vừa nãy di nương cũng có ý như vậy… " "Là ta suy nghĩ quá nhiều ? Hay là di nương trốn tránh trách nhiệm?" Diêu Chỉ Yên lau nước mắt mặt, rồi dùng đôi mắt đẹp liếc Tần di nương cái, dùng khí thế bức người hỏi. Đứng bên người Diêu Chỉ Yên là bốn tì nữ đứng thẳng lưng, bọn họ biết khi Diêu Chỉ Yên nghiêng mắt liếc là nàng rất tức giận. Quốc Công phủ ai chẳng biết khi tam tiểu thư tức giận là muốn quất roi ! Nếu nàng muốn gây chuyện chừng còn mang trường thương ra. " phải..." Tần di nương còn muốn giải thích. " phải là tốt rồi, giúp ta lấy chén nước, ta khóc đến khô cả cổ ." Diêu Chỉ Yên rất nhanh đánh gãy lời của Tần di nương, từ giữa cắt câu lấy nghĩa, tiếp theo nhìn nàng ta, đợi cho nàng ta đưa nước lại đây. Tần di nương ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Diêu Chỉ Yên, chần chờ hồi lâu, mới nhìn thoáng qua tì nữ bên người, Như Nha liền gật đầu lấy nước, ngờ lại bị Thính Sương chặn đường. Thính Sương nhướng mày nhìn Như Nha, là nha hoàn của đích nữ, nàng tuyệt đối sợ nha hoàn của di nương. Tần di nương thấy vậy liền biết Diêu Chỉ Yên cố ý làm khó nàng. Lúc này nhiều người nhìn, nàng phải làm ra bộ dáng thấp kém, đến tối lúc lão gia rãnh rỗi, nàng nhất định phải cáo trạng Diêu Chỉ Yên! Nàng bước vài bước, qua lấy chén nước cung kính đưa Diêu Chỉ Yên. Diêu Chỉ Yên nhìn thoáng qua, nhúc nhích, khóe miệng nhếch lên, sau đó : "Ta lại muốn uống, bỏ , ngươi xử lý vụ ." xong, liền nhìn về phía Diêm phu nhân, thân thiết cầm tay nàng, : "Tỷ tỷ tốt của ta, lại để tỷ thấy được những việc thế này, ngày sau chỉ sợ có mặt mũi gặp người." Diêm phu nhân biết nàng là mỉa mai Tần di nương làm nàng mất mặt, nên chỉ thấy khó xử rồi vỗ vỗ vai Diêu Chỉ Yên an ủi, : "Tình huống thế này có ai nghĩ tới, trong nhà bị loạn là chuyện có thể hiểu được, chính là muội muội tiều tụy đến đáng thương, vậy mà còn khóc như lệ nhân(*)." Tần di nương nghe xong, trong lòng rất là vui, liền quay đầu , ngay cả nhị thẩm cũng rời khỏi, tiếp tục thu xếp mọi việc. Lúc này Diêu Chỉ Yên chỉ châm chọc khiêu khích vài câu, có lấy roi đánh người, nàng ta thở dài nhõm. Diêu Chỉ Yên nhìn hai người rời , đôi mắt híp lại, trong lòng nhịn được oán thầm : giờ hai người các ngươi phải trở thành địch, như vậy sau này nghi kỵ lẫn nhau mới tốt, các người tự đối phó nhau, nương ta có thể thoải mái ít. Từ phu nhân coi như hiểu tình huống, biết được Diêu Chỉ Yên được sủng ái như trước. Di nương này chung quy cũng chỉ là di nương, làm được việc gì, thế nên cũng vội vàng muốn Diêm phu nhân rời khỏi, cùng Diêu Chỉ Yên tâm để tạo cảm tình. Ai ngờ, Diêm phu nhân lại tinh mắt, vội vàng đứng lên, : "Muội muội, hôm nay còn sớm, tỷ nghĩ hôm khác chúng ta hẵn chuyện . " xong, vụng trộm nhìn thoáng qua sắc mặt Từ phu nhân, thấy nàng vui, lúc này e ngại rụt cổ Diêu Chỉ Yên thấy thế liền ghé mắt nhìn Từ phu nhân, sắc mặt Từ phu nhân cứng đờ, vừa định cười hòa nhã, nhưng lý thức được nơi đây là nơi nào, liền xấu hổ mở miệng : "Hôm nay tam tiểu thư trong lòng bi thương, con lưu lại cùng trò chuyện với nàng cũng tốt." Diêu Chỉ Yên nghe Từ phu nhân như vậy, liền gật gật đầu, nhìn Diêm phu nhân : "Đúng vậy, tỷ tỷ, tỷ và ta lâu rồi gặp nhau, muội muội vô cùng nhớ người, mấy ngày nay trong lòng muội đau khổ, thế kể ra, hôm nay người liền cùng muội trò chuyện ! " *Chú thích - Hương kiều ngọc nộn : dáng vẻ kiều, thướt tha, mềm mại lại trắng bóng - Lệ nhân : người nước mắt, bất cứ lúc nào cũng khóc được *Lời của editor : càng ngày càng cảm thấy khả năng edit quá tệ
Chương 19. Trong nhà có chuyện thị phi (4) Editor : pippi111 Diêm phu nhân là người nhát gan, nàng hiểu tại sao Từ phu nhân đột nhiên thay đổi thái độ, nên đứng chỗ do dự biết phải làm thế nào cho phải. Từ phu nhân thầm mắng Diêm phu nhân có cái đầu nhạy bén, ngày thường mặt lúc nào cũng tỏ ra hèn nhát, yếu đuối, bộ dáng hẹp hòi, đến lúc này, cũng làm được chuyện gì cho tử tế. biết nữ nhân ngu xuẩn như vậy, sao lại có thể làm vợ của nhi tử nhà nàng, nếu phải năm đó phu quân nhà nàng bị ma xui quỷ ám đính hôn với Diêm gia, rồi sau đó lại ngoan cố thay đổi chủ ý, sao Diêm phu nhân có cơ hội? Càng nghĩ như vậy lại càng cảm thấy chán ghét Diêm phu nhân. Sắc mặt Từ phu nhân liền tối vài phần, u ám đến mức có thể làm rêu xanh phát triển, ngay cả khi hô hấp, hơi thở đều mang chút áp lực. Diêu Chỉ Yên liếc mắt nhin Từ phu nhân cái, lập tức nhìn về phía Diêm Phu Nhân khúm núm, thế này mới : "Tỷ tỷ, Từ phu nhân là đích nữ của thế gia, đương nhiên tâm tư khoáng đạt, tất nhiên hà khắc với tỷ. Tỷ là nữ tử hiền lương thục đức, Từ phu nhân đương nhiên là thích, nếu vậy tỷ lưu lại có làm sao?" xong, liếc nhìn đứa trẻ bên cạnh Từ phu nhân, hỏi: "Tiểu nữ nghe tướng công của tỷ là trưởng tử trong nhà, tỷ cùng đại lang(*) mới kết hôn, đứa này là của ai? Sao lại được Từ phu nhân đối đãi như con cháu trong nhà.” Vừa nghe được câu này, sắc mặt vài người liền thay đổi, ngay cả Diêm Phu Nhân cũng giống như sắp khóc, dường như đứa bé này chính là điểm ủy khuất của nàng. Diêu Chỉ Yên đem biểu tình của vài người kia thu hết vào mắt, liền nhìn về phía Từ phu nhân, chờ đợi đáp án. "Đây là Tiêu nhi." Từ phu nhân chỉ giới thiệu câu, hơn, dường như có điều kiêng dè. Diêu Chỉ Yên gật đầu, thấp giọng than: "Tuy tiểu nữ còn , nhưng xin hỏi câu, Từ phu nhân chớ trách. ra ban nãy, đứa này đứng ở bên trong lễ đường, bộ dáng tươi cười như hoa, làm cho người khác cảm thấy đứa ngây thơ, lương thiện. Bất quá, đứa bé này biết lễ nghĩa, tất nhiên là phải do nhà gia thế nuôi dưỡng?” Từ phu nhân vừa nghe, lúc này hô hấp ngưng trệ, lập tức kéo tay đứa đem ra phía sau ngăn trở, thế này mới : "Đứa bé này còn quá , biết lễ nghĩa, tam tiểu thư chớ trách.” Đứa này vừa nghe xong liền đồng ý, giãy ra khỏi phạm vi bảo hộ của Từ phu nhân, sau đó chất vấn ngược lại Diêu Chỉ Yên : “Ngươi ta là do nhà nghèo dưỡng ra? Ngươi có biết ta là ai hay ?” Diêu Chỉ Yên nhướng mày, lập tức : "Ta biết." Nữ tử bên người Từ phu nhân hoảng, liền đem người đè Tiêu nhi lại, làm cho mở miệng được, ngờ như vậy mà nhanh mồm nhanh miệng, la lên : “Ta là trưởng tử của đại lang Từ phủ, tương lai chính là thế tử gia, ngươi có biết hay !? " Lời vừa thốt ra, Từ phu nhân cơ hồ muốn đá Tiêu nhi cước, lập tức quở trách : "Sao con lại bừa? !" "Tổ mẫu, người cư nhiên đánh ta! Ta muốn cáo trạng với tổ phụ!" Dĩ nhiên là được hai vị trưởng bối che chở, trách được Diêm phu nhân khổ sở như vậy. Bên này ầm ĩ, làm cho Diêu Chỉ San cùng Diêu Chỉ Nhược lại xem, vô cùng tò mò nhìn gia nhân của Từ gia, kể cả nhị phu nhân rời , nghe có thanh cãi nhau cũng tới. Theo quy củ, ở trong linh đường thể có thanh hay tiếng động nào lớn gây ồn ào. Bỗng có nhiều người đến xem, ngờ Tiêu nhi lại khóc lên, tiếng khóc lớn, lâu lâu còn kêu gào mấy câu, cho dù phụ nhân kia quản chế thế nào cũng được. biết đứa này ở nhà tính cách như thế nào nữa. Đây vốn là ở gian ngoài linh đường, có người khóc cũng có gì, nhưng đứa trẻ này vừa khóc vừa la, còn muốn dánh Diêu Chỉ Yên, nhưng ngờ Diêu Chỉ Yên được bốn tì nữ che chắn xung quanh cực kỳ kín kẽ, liền trực tiếp qua đánh Diêm phu nhân, mắng to : "Ngươi là đồ chân thối, bằng hữu của ngươi cũng là chân thối, ta đánh chết các ngươi!" Phụ nhân trẻ tuổi liên tục xin lỗi: " là ngại, tiểu hài tử khóc nháo, để ta mang ra ngoài. " xong, liền ôm Tiêu nhi chạy nhanh ra ngoài, cũng cần biết Diêu Chỉ Yên có đồng ý hay . Từ phu nhân cũng định theo ra ngoài, còn xin lỗi với nhị phu nhân, Diêu Chỉ Yên chỉ lạnh lùng nhìn, rồi đột nhiên mở miệng : "Tiểu nữ có chuyện , mong Từ phu nhân giải đáp giúp." Từ phu nhân cũng là người khôn khéo, vừa nãy Tiêu nhi làm ầm lên làm cho Diêu Chỉ Yên biết chuyện tình nhà bọn họ. Lúc này, đôi mắt Từ phu nhân đảo liên tục, nhưng lại biết phải làm thế nào. Ở phía sau, Diêm phu nhân kéo cánh tay Diêu Chỉ Yên lại, ý bảo nàng cần lo cho nàng ấy. Diêu Chỉ Yên cũng thuận theo, mở miệng hỏi :"Từ phu nhân, cùng với tiểu nữ mấy lời, được ?" Đây cũng coi như là trước mặt mọi người, giữ mặt mũi cho Từ phu nhân. Lúc này, Từ phu nhân cân nhắc, Diêu Chỉ Yên bất quá mới là đứa trẻ mười tuổi, có thể làm gì ? Còn nữa, tính tình Diêu Chỉ Yên thế nào nàng cũng từng thấy, nhiều lắm là khóc lóc hồi, rồi sau đó là hờn dỗi, chỉ vì ở trước mặt nhiều người nên mới chuyện tử tế như vậy. Diêm phu nhân có chút lo lắng, nàng ấy muốn theo, nhưng Diêu Chỉ Yên muốn để nàng ở lại nơi này, liền hướng nàng : "Tỷ tỷ, tỷ nên xem đứa kia, đừng để ở trước cửa phủ Quốc công mà ầm ỹ, cho dù chỉ là đứa nhưng cũng có thể đưa lên Tông Nhân phủ ! Vài ngày nữa tỷ với muội cùng trò chuyện, được chứ ? " Lúc này, Diêm phu nhân mới do dự mà gật đầu, hướng Từ phu nhân hành lễ cáo từ. Sau đó Diêu Chỉ Yên lại lên tiếng chào nhị thẩm, rồi rời . Từ phu nhân cùng Diêu Chỉ Yên vào tiểu viện, Diêu Chỉ Yên mời Từ phu nhân ngồi ghế đá, sau đó nàng mới ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Từ phu nhân. Đối với xem thường của đứa làm cho trong lòng Từ phu nhân yên, thầm nghĩ vài câu rồi nhanh rời . Chuyện tình của Từ phủ tới phiên Diêu Chỉ Yên nhúng tay vào. Diêu Chỉ Yên lại vội vàng, chậm rãi mở miệng : "Phu thân của tiểu nữ cùng phụ thân của Diêm tỷ tỷ chính là bạn cũ, phụ thân cả đời tiêu sái(*), khó có được vài vị bằng hữu là nho sinh, Diêm thúc thúc cũng xem là trong những người đó. ." "Ah, ta có nghe qua." "Phụ thân là người trọng tình trọng nghĩa, cho nên phụ thân mặc kệ nữ nhi duy nhất của Diêm thúc thúc." Từ phu nhân vừa nghe, đầu liền căng cứng, nhìn Diêu Chỉ Yên. Tuy vậy trong mắt nàng ta có chút bực mình, nàng ta là lão phụ nhân(*), lại đàm đạo với đứa trẻ, là hoang đường. Chỉ là đứa trẻ ranh, vậy mà chuyện bài bản trước mặt nàng, coi chừng nàng nóng giận, mắng cho nha đầu ấy phải bây giờ. Diêu Chỉ Yên biết Từ phu nhân nghĩ gì, nhưng tính để ý đến, chỉ là để ý đến vẻ mặt của nhị thẩm lúc nàng cùng Từ phu nhân rời . "Diêm tỷ tỷ mới gả đến Từ gia được năm, thực biết đứa bốn, năm tuổi này ở đâu ra ? Là trưởng tử của thế tử Từ phủ, tương lai thành thế tử ? " "Lời của trẻ , tam tiểu thư cũng tin?" Từ phu nhân lơ đễnh . "Vậy ra, đứa bé này quả nhiên là con của thế tử ? Nữ tữ bối rối ôm đứa trẻ rời chính là thiếp thất chăng ?" Diêu Chỉ Yên xong, lời phía sau liền chuyển hướng : "Nếu như vậy tiểu nữ hiểu. Từ phu nhân, Diêm tỷ tỷ cùng nhi tử của người được đính ước từ lúc , tuổi vừa cập kê liền gả qua, sao vừa vào cửa thê tử lại có con ? Chẳng lẽ vì Diêm thúc thúc qua đời, Từ phủ liền đem Diêm tỷ tỷ để vào mắt ? Hay cách khác là đem Quốc Công Phủ để vào mắt ?! " *Chú thích : - Đại lang : chức vụ trong triều đình - Lão phụ nhân : người vợ lớn tuổi - Tiêu sái : bị ràng buộc bởi những quy tắc đạo đức bên quan văn, vì thế mới khó kết bạn với quan văn
Chương 20. Trong nhà có biểu ca là gian thương (1) Editor : pippi111 Lúc này, Từ phu nhân cả kinh, nhìn Diêu Chỉ Yên, lập tức hừ lạnh tiếng, : "Đúng là năm đó Từ gia cùng Diêm gia định hôn ước, nhưng sau đó Diêm đại nhân lại qua đời, gia thế cũng suy tàn. Phu quân ta vẫn coi trọng ước định năm đó, hối hôn là hết lòng rồi. Diêu tam tiểu thư sao lại muốn hỏi đến chuyện tình của Từ phủ? " "Tiểu nữ quả có tư cách quan tâm đến tình trong phủ, nhưng chuyện trong phủ Quốc Công tiểu nữ có thể quản, đúng Từ phu nhân? Lúc nãy, tôn tử của người linh đường của đại ca tiểu nữ mà tươi cười vui vẻ, như vậy là bất kính với người chết, dựa theo luật lệ đương triều, phải phạt đánh mười trượng. Ở bên cạnh linh đường ẩu đùa giỡn, là đại bất kính, theo lý là trách phạt hai mươi trượng. Từ phu nhân đem thiếp thất vào linh đường, đối với trong phủ mất con trai trưởng chính là tôn trọng, theo lý là hai mươi trượng. Tiểu nữ cảm thấy, người cùng thiếp thất còn có thể chịu đựng hai mươi trượng, nhưng còn đứa thế nào? Ba mươi trượng là đủ lấy mạng rồi!" Từ phu nhân tức giân, hít vào hơi : "Ý của Diêu tam phu nhân là muốn đối phó với người của Từ gia công đường ?! " "Nếu Từ phu nhân nghĩ vậy, tiểu nữ nên đưa mọi chuyện lên triều đình chăng?! Đầu tiên là Từ đại lang để ý đến kỷ cương của triều đình, sủng thiếp diệt thê, chuyện này có thể viết thành bản tấu chương. Tiếp theo là trước khi cưới chính thê vào cửa có đứa , lại thêm bản tấu chương. Cuối cùng, chưa hết thời gian tân hôn mà lập con của thiếp thất làm thế tử, đây chính là tội nặng nhất của Từ đại lang." Diêu Chỉ Yên xong, con ngươi nheo lại chút : "Ba bản tấu chương cũng đủ làm cho Từ đại lang khốn khó! Tiếp theo Từ đại lang khi dễ nữ nhân của Quốc Công Phủ, đó là đối địch với Quốc Công Phủ, Từ phu nhân chắc cũng biết được đối nghịch với Quốc Công Phủ ra sao, đúng ?" Lúc này Từ phu nhân vỗ mạnh lên mặt bàn, lớn tiếng mắng : "Ngươi chỉ là đứa trẻ, hiểu được cái gì? Thế nhưng ở đây uy hiếp ta ?! tự biết bản thân cao thấp ra sao? " Vậy mà Từ phu nhân dám xé rách mặt với đích nữ của Quốc Công phủ, là đáng giận mà. Khi Từ phu nhân đứng dậy, xoay người muốn rời khỏi. ngờ Diêu Chỉ Yên lại mở miệng, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh : "Từ phu nhân, người là phụ nhân, nên cấp cho phu quân phiền toái. Người thử nghĩ xem, nếu người rời khỏi chỗ này, hậu quả như thế nào. " Từ phu nhân liền dừng bước, tức giận đến run cả người, quay trở lại, căm tức nhìn Diêu Chỉ Yên. Diêu Chỉ Yên ngồi ở chỗ kia, bắt chéo hai chân, câu : "Hôm nay thời tiết tốt, lát nữa cũng có thể lên Tông nhân phủ thưa chuyện. Lúc này thánh thượng quan tâm lo lắng cho Diêu gia, nếu người Diêu gia tự mình cáo quan, bọn họ chắc dám để ý tới." "Ngươi... Ngươi..." Từ phu nhân thể được gì. Diêu Chỉ Yên lại làm ra vẻ như có chuyện gì, ngồi ở chỗ kia tiếp tục : "Phụ thân cũng từng qua, phụ thân của Diêm tỷ tỷ mất, Quốc Công phủ coi nàng ấy như con ruột, Quốc Công phủ chính là nhà mẹ đẻ của nàng. Nếu Diêm tỷ tỷ được gả đến Từ gia, nhưng lại để cho con thiếp thất làm thế tử, như vậy… Từ phù là tát vào mặt của Quốc công phủ sao? " "Việc này Từ phủ tự mình xử lý. " Từ phu nhân xong, vung tay áo rời , hề muốn thêm gì nữa. "Người thiếp kia tốt nhất là nên đưa đến thôn trang, bằng chỉ sợ sống yên ổn. Ah, đúng rồi, ngày mai Từ phu nhân cần phải phái người đưa Diêm tỷ tỷ lại đây, mấy ngày nay thân thể của nương ta khỏe, ta nghĩ cần có người bên cạnh chuyện trò, Từ phu nhân thể đồng ý chứ? " Từ phu nhân hừ lạnh tiếng, cái gì, trực tiếp rời khỏi. Vóc dáng của Từ phu nhân cao, thân thể lại béo, nhìn nàng ta bước nhanh rời khỏi chỗ này, cũng có chút thú vị Diêu Chỉ Yên lạnh lùng nhìn Từ phu nhân rời , cũng tiễn, nàng đúng là đối xử với nữ nhân bức chết Diêm tỷ tỷ có chút khách khí. Nhìn bộ dáng kích động của Từ phu nhân, đột nhiên Diêu Chỉ Yên muốn cười to, nhưng cuối cùng nàng chỉ lạnh nhạt cười. Trong lòng nàng thầm vui vẻ. Chỉ mới ngày, nàng trả thù mấy người đáng ghét, thế nào lại vui? Ai ngờ, lúc nàng thất thần đột nhiên có người giọng thốt lên : "Vừa mới người khác tươi cười như hoa là tội, sao chính mình lại ở đây nở nụ cười?" Diêu Chỉ Yên kinh ngạc, nghe lúc nàng mới biết giọng từ phía sau truyền ra, nàng cũng xoay lại xem xét mà tay vịn vào bàn đá, đầu ngửa ra sau để nhìn, rồi hỏi : "Ngươi ở phía sau, sao biết ta cười?" Phạm Trạch Thu từ trong vườn cây ra, liền nhìn thấy tiểu biểu muội ngửa thân mình ra sau nhìn , nàng ấy giống như con cá gần chết. Lúc này mảnh khăn tang toàn bộ ngửa ra sau, lộ ra cái trán cùng cái cằm nhắn, trong rất đáng . đến phía sau Diêu Chỉ Yên, cúi đầu xuống chút, dùng tay búng vào ót của nàng, giọng mang theo tia trách cứ : "Huynh còn biết tiểu nha đầu này sao? Nhìn thấy người khác bị làm khó như vậy, trong lòng tiểu nhân đắc chí mới là lạ." là thế, nhưng ánh mắt Phạm Trạch Thu nhìn Diêu Chỉ Yên tràn đầy thương. Diêu Chỉ Yên lúc này mới ngồi lại đàng hoàng, sau đó xoay người, ngồi ghế đá nhìn Phạm Trạch Thu, lập tức hỏi: "Biểu ca, huynh ở chỗ kia từ khi nào?" "...Là khi hai người vừa tới." Phạm Trạch Thu xong, kéo vạt áo qua bên, ngồi xuống, lúc này nhìn là tuấn dật tiêu sái(*). Phạm Trạch Thu là người vô cùng ôn hòa, người khác cùng ở chỗ với , cảm thấy vô cùng thoải mái. Dung mạo Phạm Trạch Thu khôi ngô, mặt hơi dài lại , con ngươi hẹp dài, tuy đẹp đến chói mắt như Minh Tranh, nhưng cũng là người vạn phần tuấn. Dáng người cao gầy, so với Diêu Chỉ Yên cao hơn rất nhiều, mặc dù thân thể to lớn nhưng thân hình cũng cường tráng. Lúc này híp mắt, nhìn khuôn mặt tang tóc của Diêu Chỉ Yên, thấy nàng lộ ra bộ dáng ủy khuất. "Vậy là huynh nghe được toàn bộ ? " Diêu Chỉ Yên hỏi. "Huynh cũng chỉ kiếm thanh nhàn(*) ở bên kia khu vườn, ngờ lại gặp trúng muội, muội muội thế nhưng trách huynh? " " dám, dám?" "Muội thế nào lại dám?" Diêu Chỉ Yên khẽ nhíu mày, hừ lạnh tiếng, thanh có chút nũng nịu. Phạm Trạch Thu dùng tay xoa đầu Diêu Chỉ Yên, lại sờ sờ vài sợ tóc bị rối, lúc này mới : "Huynh nghe liền hiểu, muội là bảo hộ Diêm nương ? đến Diêm nương là phúc mỏng, hơn mười tuổi liền mất phụ thân, nàng ấy lại phải là nữ nhi nhà thế gia, nay… Ai, lòng người ấm lanh, đôi khi làm cho người ta thất vọng buồn bã. Muội muội chính trực của huynh làm như vậy là đúng, chỉ là ngôn ngữ có chút cực đoan. " "Loại nữ nhân ngu xuẩn như vậy, sao lại để mặt mũi cho nàng ta chứ? " Để cho thiếp thất tham gia lễ tang, mà đó lại là lễ tang của phủ Quốc Công, biết quan hệ giữ Diêm Phu Nhân cùng Diêu Chỉ Yên vô cùng tốt, thế nhưng còn làm thế, quả thực chính là ngu xuẩn! Thậm chí Diêu Chỉ Yên còn cảm thấy hôm nay Từ phu nhân tới đây, chính là cố ý gây chuyện cho thiên hạ đàm tiếu. Hiểu biết nông cạn, còn quản được tính tình của bản thân, đáng thương thay cho Từ đại nhân. Phạm Trạch Thu lắc đầu, ý vị thâm trường sờ sờ chóp mũi Diêu Chỉ Yên, : "Nếu Từ phu nhân như thế, muội có dễ dàng đối phó hay ? Từ phu nhân càng giương nanh múa vuốt, càng chứng tỏ nàng ta chẳng có thực lực gì, lúc đó chúng ta chỉ cần cố gắng chút, liền đem phu nhân ấy khóa trụ." *Chú thích : - Tuấn dật tiêu sái : gương mặt khôi ngô, phong thái thoải mái, thong dong - Thanh nhàn : yên tĩnh, nhàn hạ
Chương 21. Trong nhà có biểu ca là gian thương (2) Editor : pippi111 Diêu Chỉ Yên nhíu mày, trộm nhìn Phạm Trạch Thu, làm bộ như hỏi: "Ồ, biểu ca có ý gì?" "Ý của huynh giống muội." Phạm Trạch Thu nhướng mày với Diêu Chỉ Yên, đồng thời thu hồi cánh tay, giả vờ giả vịt run run tay sao, dường như chờ Diêu Chỉ Yên đến lấy lòng . Quả nhiên, Diêu Chỉ Yên hấp tấp lại gần hỏi : "Có phải biểu ca có chủ ý gì ?" Phạm Trạch Thu ra vẻ bí hiểm, thở hơi dài, lắc đầu: "Dù sao huynh cũng là nam nhân, nên quản chuyện của phụ nhân… " "Biểu ca tốt của muội! Huynh là người biết thương hoa tiếc ngọc, nhìn thấy nữ nhân yếu ớt bị phụ nhân xấu xa khi dễ, đương nhiên mặc kệ. " "Ai da, tiểu biểu muội của huynh chuyện là dễ nghe, nhưng là..." "Nhưng là cái gì?" "Vì sao huynh cảm thấy ý tứ của muội là huynh rất phong lưu? Từ xưa nhân sĩ phong lưu đều là người biết thương hương tiếc ngọc ." Diêu Chỉ Yên thở dài hơi, đứng dậy, chấp tay sao lưng, khi nàng đứng lên chỉ cao ngang tầm Phạm Trạch Thu ngồi, lúc này ra dáng cụ non mở miệng : "Muội khó khăn lắm mới có người bạn khuê phòng thân thiết như Diêm tỷ tỷ, huynh cũng biết, từ tính tình của muội điêu ngoa, tùy hứng. Ngoại trừ San nhi cũng chỉ có Diêm tỷ tỷ là có quan hệ tốt với muội. Nay tỷ tỷ khổ sở như thế, muội làm sao có thể mặc kệ?" Phạm Trạch Thu nghe xong, có chút đồng tình liền : "Đúng là khó có thể gặp được nữ tử dễ dàng nhẫn nhịn đứa trẻ như muội. Tính tình người này cũng rất tốt ? " Diêu Chỉ Yên nhịn được trừng mắt liếc cái, lúc này mất hứng : "Biểu ca đồng cảm sao ! " "Huynh là người góa vợ, đồng tình với chuyện thê thiếp nhà người khác, phải làm chuyện cho người khác đàm tiếu hay sao!" Phạm Trạch Thu lơ đễnh ngáp cái, thân mình lại xê dịch rồi : "Ghế đá này ngồi thoải mái, trong sân ở phủ của huynh có cái bàn làm hoàn toàn từ cẩm thạch, bất quá vài ngày trước huynh gặp được Nguyệt Quang thạch ở Tây Vực, muốn lấy nó làm cái bàn ở trong lương đình, biểu muội nhìn xem có được ?" "Hừ, câu nệ." Diêu Chỉ Yên cười nhạt. Phạm Trạch Thu vẫn an phận, tiếp tục nhích tới, đưa khiểu tay chống lên bàn, ngón tay gõ mặt bàn đá, tiếp tục trêu chọc vị tiểu biểu muội này : "Biểu muội, khi muội xuất giá, đương nhiên huynh tặng muội mấy rương đồ cưới." Diêu Chỉ Yên liếc Phạm Trạch Thu cái, rồi : "Huynh chắc là biết, muội quan tâm đến những thứ đó." Nếu năm đó nàng cũng nhất quyết phải gả cho người nghèo như Bạch Cốc. "Hay lúc muội xuất giá huynh nên đưa hai rương binh khí loại tốt nhất cùng với tiền bạc mà ta vơ vét được?" "Ai nha, biểu ca!" Diêu Chỉ Yên tức giận dậm chân: "Thời điểm muội thành thân mang theo nhiều binh khi thế làm gì ? Muội thành thân hay là xét nhà chứ ? " Phạm Trạch Thu nhìn bộ dáng Diêu Chỉ Yên tức giận, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, rốt cục nhõm thở dài hơi, nắm bàn tay bé của Diêu Chỉ Yên, ôn nhu : "Biểu muội, nữ tử như muội thích hợp làm người có lòng dạ sâu sắc hay người có tâm kế. Về chuyện của Diêm phu nhân, huynh nghĩ dượng cũng giúp huynh. Chuyện này huynh xử lý, làm cho Diêm phu nhân chịu ủy khuất, bất quá cuộc sống ngày thường của nàng ấy có khó khăn huynh thể lo tới, dù sao đó cũng là việc trong nhà. " Phạm Trạch Thu xong, nhéo nhéo lòng bàn tay của Diêu Chỉ Yên, rồi tiếp : "Muội có chút ít thông minh là điều tốt, nhưng huynh vẫn hy vọng muội luôn giống như San nhi, ngây thơ, hồn nhiên, đợi ngày có thể tìm được phu quân tốt, vui vẻ sống hết đời. " Nghe được điều mà Phạm Trạch Thu , Diêu Chỉ Yên đột nhiên có chút kinh ngạc, chợt thấy ánh mắt Phạm Trạch Thu có chút đơn, giống như từng bỏ lỡ nữ tử vô cùng tốt, nên muốn nhìn bất cứ nữ hài tử nào trở nên hiểm, quỷ kế đa đoan. Tuy vậy, lúc này nàng chỉ có thể cười khổ, nàng cũng thích như vậy. Nhưng tình về sau có thay đổi, lúc mẫu thân của nàng mất, Phạm Trạch Thu cũng qua đời nhiều năm, thời điểm kia sao Phạm Trạch Thu có thể giúp được nàng? Chỉ có trở nên lớn mạnh, mới có thể tự bảo vệ mình Hai người cùng trầm mặc, lâu sau, Phạm Trạch Thu mới đứng dậy, xoa xoa đỉnh đầu Diêu Chỉ Yên, rồi rời . thể , Phạm Trạch Thu là người ôn nhu, nhưng lại có cái tôi to lớn của nam nhân, liền thích nữ nhân nhúng tay vào chuyện của . Diêu Chỉ Yên nhìn rời , sau đó nhìn bóng dáng của hô câu: "Biểu ca, lúc muội thành thân, muội muốn huynh tặng muội san hô đỏ, muội muốn dùng nó nắm lấy vận mệnh trong tương lai của muội cùng tướng công." Nhất định huynh ấy phải sống đến lúc nàng thành thân, thay nàng thực nguyện vọng. Phạm Trạch Thu đột nhiên ngẩn ra, lập tức quay lại nhìn Diêu Chỉ Yên, mắt híp lại, thế nhưng đột nhiên hành lễ, bộ dáng tao nhã, mở miệng đáp : "Nguyện ý vì Diêu tam tiểu thư cống hiến sức lực." Biểu ca đồng ý rồi. Phạm Trạch Thu đồng ý hứa với nàng, vài năm sau Phạm Trạch Thu cũng làm đúng những gì hứa, chỉ là Diêu Chỉ Yên ngờ tới khi nàng thành thân, san hô biển lại nhiều như vậy, thế nhưng về sau lại thành câu chuyện truyền kỳ. Cái này cũng chỉ là câu chuyện sau này thôi. Phạm Trạch Thu chậm rãi trở về viện của , vừa mới vào sân ở bên ngoài, liền thấy mẫu thân của . Nàng ấy từ trong phủ tới, mặt có nước mắt, hiển nhiên là mới vừa khóc. Chắc là mới vừa ở trong phòng Dương Uyển Bạch ra. Phạm Trạch Thu qua, đỡ tay mẫu thân, khuyên nhủ: "Người chết thể sống lại, mẫu thân nén bi thương." "Thu nhi, con xem mệnh tỷ tỷ sao lại khổ như vậy, nhi , chính là lấy nửa cái mạng của tỷ tỷ!" Dương Uyển Lan xong, kéo cổ tay Phạm Trạch Thu, nhìn . "Kỳ , dì cũng hạnh phúc… Ít ra dì cũng gả cho người trong lòng. " Nghe Phạm Trạch Thu thế, tay Dương Uyển Lan run lên, lập tức càng dùng sức cầm tay Phạm Trạch Thu. "Chuyện năm đó con còn trách nương ? " "Con dám?" "Hừ, ngươi cho ta biết sao? Ngươi nếu hận, làm sao nhiều năm như vậy cũng nạp kế thất hay thông phòng?" Dương Uyển Lan xong, buông lỏng tay Phạm Trạch Thu, hừ lạnh tiếng: "Vì tì nữ có liêm sỉ, vậy mà ngươi lại oán trách mẫu thân! Tốt rồi, ta quản được ngươi, nhưng ta cho ngươi biết, ta với dì của ngươi, đem Yên nhi gả qua cho ngươi, khi nàng đủ tuổi cập kê liền…" Phạm Trạch Thu vừa nghe liền hoảng hốt, để ý đến cấp bậc lễ nghĩa đánh gãy lời của mẫu thân: "Biểu muội còn như vậy, như thế nào..." Mẫu thân của muốn nghe lời vô nghĩa, liền ngắt lời : "Chuyện này cần ngươi phải quản , nghe nương an bài là được." Dương Uyển Lan xong, liền trực tiếp vào phòng của mình, đóng cửa lại. Phạm Trạch Thu đứng chỗ, nhìn cửa phòng của mẫu thân, đột nhiên nở nụ cười đầy bi thương, chỉ nghe thanh biết là khóc hay cười truyền ra. chỉ muốn thực tâm người, chuyện này cũng là sai sao ? Nhưng tại sao lại để ý đến xuất thân? cần, cảm thấy thích là được rồi, chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao? Vì sao... Vì sao kết quả lại như vậy? Biểu muội... Đúng là thương biểu muội, nhưng vì sao hỏi ý ? chỉ xem Diêu Chỉ Yên là tiểu hài tử! nghĩ đến chuyện thành thân, thậm chí còn nghĩ đến cái chết, thầm nghĩ kiếm đủ tiền bạc, làm cho mẫu thân sống trong tài phú, sau đó buông tay mà . Năm Phạm Trạch Thu hai mươi mốt tuổi, người chết trong tai nạn ở mỏ than cũng chỉ có người, chính là Phạm Trạch Thu… Bản thân vất vả mua sản nghiệp chỉ để mai táng chính mình, như vậy cũng coi là trước sau vẹn toàn ? *Lời của editor : ta bảo Thu Nhi là người chung tình mà, nhưng nam phụ hông có chung tình với nữ chính ^^
Chương 22: Tỷ muội gian khổ chống địch () Editor: Estella Diêu Chỉ Yên tính cách hào sảng, câu nệ tiểu tiết, Phạm Trạch Thu cố ý lảng tránh chuyện của , bốn ngày sau nàng mới phát ra chuyện này, điều này làm cho nàng có chút khó hiểu. Từ lúc Diêu Chỉ Yên cãi nhau với Từ phu nhân đến giờ qua năm ngày Diêm phu nhân mới đến, vẫn bộ dáng dịu dàng, hốc hác khác gì lần gặp trước, điều này làm cho Diêu Chỉ Yên thở dài, xem ra Diêm phu nhân trước đó vài ngày vẫn rất khổ, cho nên vẫn tiều tụy có chút sinh khí. Nàng đến thăm Diêu Chỉ Yên, tính mở miệng an ủi Diêu Chỉ Yên, nghĩ đến Diêu Chỉ Yên trực tiếp đem nàng kéo vào tiều viện của mình, nàng vừa mới vào, liền thấy cảnh tượng hết sức hoành tráng, sân toàn nô bộc bận rộn làm việc, thiếu chút nữa nghĩ cái viện này bên trong ở ba, bốn vị tiểu thư, chỉ là nàng biết tính tình của Diêu Chỉ Yên, ngoại trừ Diêu Chỉ San, nàng muốn cùng người tỷ muội nào cùng ở chung. Diêu Chỉ Yên và Diêu Chỉ San lại đều là đích nữ, phủ Quốc công to như vậy chắc biết mà để hai đích nữ tiểu thư ở chung trong viện , cho nên ba, bốn mươi nô bộc này đều là người hầu hạ bên cạnh Diêu Chỉ Yên. Đích nữ phủ Quốc công quả thực là địa vị cao a! Kỳ bên người Diêu Chỉ Yên có hai ma ma, người xin về lo liệu hôn của nhi tử, nhận được tin tức trở về. người là vừa mới có cháu trai, Diêu Chỉ Yên cảm thấy để Bối ma ma lưu lại trong phủ tốt, thế này mới cho Bối ma ma về nhà, đưa tang xong mới trở lại. Vào phòng Diêu Chỉ Yên, Diêm phu nhân cũng chú ý đến trong phòng trắng thuần, nhịn được cầm tay Diêu Chỉ Yên, tựa hồ rất là lo lắng cho nàng. Diêu Chỉ Yên lắc lắc đầu, : “Tỷ tỷ đừng khuyên muội, muội nghĩ thông suốt rồi, huynh ấy để huynh ấy thôi, tại muội chỉ muốn quý trọng những người trước mắt, muốn bảo hộ họ tốt.” Diêu Chỉ Yên xong còn nhìn mặt Diêm phu nhân, làm Diêm phu nhân kinh ngạc lát, lập tức nàng gật đầu : “Muội muội tốt của tỷ, muội nghĩ thông là tốt rồi.... Ty ăn vụng về, gì nữa, muội chớ trách.” “Làm sao có thể? Tỷ tỷ có thể đến muội liền vui mừng.” Diêu Chỉ Yên mời Diêm phu nhân ngồi trước bàn, nàng cũng nâng làn váy ngồi xuống, lúc này có nha hoàn tới đưa điểm tâm và nước trà, lát sau, lại có nha hoàn bưng mâm hoa quả tươi, quy củ đặt ở bàn. Nha hoàn lui về sau, cúi người cẩn thận lui xuống, sợ có gì sơ suất, thập phần cẩn thận, những nha hoàn này chỉ sợ đều e ngại Diêu Chỉ Yên . Nàng nếu như có thể có tình tình giống Diêu Chỉ Yên tốt rồi, đến Từ phủ cũng mạnh mẽ vang dội, cũng chịu nhiều ủy khuất như vậy. “ nhiều ngày Từ phu nhân có làm khó tỷ ?” Diêu Chỉ Yên có chút lơ đãng cầm nho ăn, đồng thời đưa cho Diêm phu nhân quả, Diêm phu nhân muốn cầm, Diêu Chỉ Yên cũng cho, trực tiếp đưa đến miệng của nàng, lại hỏi: “Ngọt ?” Diêm phu nhân lấy tay áo che miệng, cẩn thận ăn nho, sau đó cẩn thận nhổ hạt ra, nhìn nhìn trái phải, liền đem hạt nắm trong tay. Diêu Chỉ Yên nhìn thấy nhíu mày, tay trực tiếp cầm tay nàng, mở lòng bàn tay Diêm phu nhân ra, sau đó run lên, nhìn mấy hạt nho, lập tức Diêu Chỉ Yên mở miệng : “Diêm tỷ tỷ, muội và tỷ chỉ hơn năm gặp mà thôi, sao lại xa lạ nhiều như vậy? Phòng của muội chính là phòng của tỷ, tỷ cần câu nệ như vậy!” Diêm phu nhân cơ hồ là theo bản năng rụt cổ lại, lập tức : “ cần đâu, làm phiền bọn nha hoàn....” “Tỷ tỷ! Tỷ là chính thê, phải có phẩm giá của chính thê. Các nàng là nha hoàn, phải làm việc các nàng cần làm! Ngay cả sắc mặt nha hoàn tỷ cũng phải xem, vậy tỷ làm chính thê cũng quá uất ức rồi! Đừng để phủ Quốc công ta đánh mất mặt mũi!” nghĩ tới Diêu Chỉ Yên lại nghiêm khắc giáo huấn nàng như vậy, lúc này ánh mắt nàng đỏ hoe, khóe miệng hạ xuống, tựa hồ có thể mở miệng khóc ngay lập tức. Diêu Chỉ Yên liền hoảng sợ, lúc này mới đầu hàng, sau đó : “Tỷ tỷ tốt của muội, tỷ đây là muốn nháo ra cái gì? Cư nhiên có thể bị muội muội đến khóc? Đều là lỗi của muội!” “ phải, phải, tỷ biết muội muội muốn tốt cho tỷ, chỉ là tỷ vô dụng.” “Tỷ tỷ, tuy rằng phụ thân tỷ qua đời, nhưng tỷ vẫn có Diêu thúc thúc che chở tỷ, tỷ còn có người muội muội là muội, tỷ cần lo lắng ở nhà chồng thể thẳng sống lưng.” Nàng vừa nghe, lúc này mới bối rối xua tay: “Điều này sao có thể....” Diêu Chỉ Yên liền đánh gãy lời của Diêm phu nhân, kêu to lên: “Sao lại thể?! Ai phục, muội lập tức cầm trường thương chém nhà bọn họ!” Nàng như trước thuận theo, càng nghĩ càng cảm thấy ổn, hai tay thu lại đầu gối, khẩn trương : “Đây là vượt qua.” “Phi! Ta còn chưa hết đâu!” “Muội muội....” “Tỷ gọi muội là muội muội, sao còn khách khí với muội, quả nhiên xem muội là người ngoài rồi?” Thế này nàng mới khó xử thu hồi cánh tay, chần chờ trả lời. Diêu Chỉ Yên cũng thúc giục nàng, chỉ là lại hỏi: “ muốn ủy khuất của tỷ cho muội biết sao?” “, tỷ hôm nay là tới an ủi muội....” “Nếu vậy tỷ , muội muốn gặp tỷ nữa, tỷ hoàn toàn xem muội là tỷ muội, còn giữ bí mật với muội.” Diêm phu nhân để ý vấn đề này, lúc này mới hoảng sợ, im lặng hồi mới : “Được rồi...Tỷ cho muội, nhưng muôi muội chớ mắng tỷ vô dụng, tỷ chỉ là....” xong lại nghẹn ngào đứng lên. Diêu Chỉ Yên trở lại, nhìn về phía bốn nha hoàn, người trong đó đưa qua chiếc khăn tay, tiếp theo rời khỏi phòng để hai nàng chuyện. Diêm phu nhân bên vừa khóc vừa : “Sau khi phụ thân tỷ qua đời, mình mẫu thân cùng tỷ rơi vào hoàn cảnh nhà mẹ đẻ chào đón, bị nhà chồng ghét bỏ. Mẫu thân vài lần Từ phủ quỳ cầu xin bọn họ thực hôn ước năm đó, đem tỷ gả vào cửa để tỷ khỏi chịu khổ, việc này biết bị vị quan nào biết được, cho phụ thân...chũng chính là Từ đại nhân vài câu, bọn họ mới miễn cưỡng cưới tỷ vào cửa. Vào trong phủ, tỷ mới biết được tỷ vào trong địa ngục. Phu quân vui, bà bà chán ghét, liền ngay cả đứa của phu quân cũng ba tuổi, còn với tỷ, đứa này tương lai là thế tử, ngày sau cho dù tỷ có sinh con, cũng được si tâm vọng tưởng.” Sau khi Diêu Chỉ Yên nghe xong, lúc này mới vỗ bàn cái, “Oành” tiếng nổ vang lên, Diêm phu nhân sợ tới mức thân thể đều run run, Diêu Chỉ Yên tức giận quát khẽ: “Vô liêm sỉ, muốn cưới liền cự tuyệt, người như tính là cái gì?” Diêm phu nhân vẫn khóc lóc như cũ, vả lại càng lúc càng lợi hại: “Đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi, ngày động phòng hôm đó, phu quân vào phòng nhấc khăn voan lên liền ném xuống đất, chỉ tay vào mũi tỷ uy hiếp: sau này ngươi tốt nhất thành chút, bằng liền chờ xem. Hơn nữa đêm đó đối với tỷ rất hung ác...” Nghĩ đến Diêu Chỉ Yên vẫn chỉ là tiểu hài tử, nàng tiếp mà lảng qua chuyện khác, tiếp tục : “Sau khi động phòng, liền đến phòng thiếp thất. Trong phòng có nô tỳ hầu hạ, ngay cả việc nấu nước tẩy rửa thân mình tỷ đều phải tự làm...” Diêu Chỉ Yên tức giận đến hít mạnh hơi, thiếu chút nữa làm chính mình bị khó thở, đành phải rất nhanh cầm ly trà lên uống thuận khí. ----------------------------------- Lời của editor: Ta mới edit lần đầu, nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý để ta làm ngày càng tốt hơn nha, thks....