Chương 13. Bàn về hôn ( 1 ) Nghe xong lời của Diêu Chỉ Yên, Dương Uyển Bạch suy sụp ngồi ở đầu giường, giật mình sửng sốt lát, mới nhớ tới đứng dậy rồi kéo Diêu Chỉ Yên vào lòng nàng. Nàng đau lòng ôm nữ nhi, giúp nàng xoa đầu gối: "Đau lắm đúng ?" Diêu Chỉ Yên nhìn bộ dáng này của mẫu thân, biết rằng nàng chẳng những tức giận, ngược lại đem lời mình nghe lọt. Nàng lắc đầu : "Nương, nữ nhi là người tập võ, sao lại thấy đau được, bất quá là cảm thấy ngứa chút? " Nàng xong, liền rúc vào trong lòng mẫu thân, tham lam ngửi mùi hương người của mẫu thân. Dương Uyển Bạch gật đầu, ôm nữ nhi, giọng thở dài: "Nhị thẩm luôn đối với ngươi tệ, quan hệ của nàng với ngươi cũng rất tốt, vì sao lúc này lại giúp nàng ấy? " “Mặc dù quan hệ của nữ nhi với Nhị thẩm tệ, nhưng nương là nương của nữ nhi, cái này có thể thay đổi. Đến thời điểm quan trọng, người mà nữ nhi có thể dựa vào chỉ có thể là nương.” Ý tứ của Diêu Chỉ Yên rất ràng, nếu như nàng có gặp chuyện gì khó khăn, người chân chính có thể giúp nàng là Dương Uyển Bạch, chứ phải là Nhị thẩm Trần thị. “Theo như ngươi , nương cần phải nghỉ ngơi thêm vài ngày, nếu việc quản lý trong nhà rơi vào tay Tần di nương, phải làm sao đây.” Dương Uyển Bạch hỏi, lúc này nàng muốn hỏi ý kiến của nữ nhi xem phải làm thế nào. Lời của Diêu Chỉ Yên đều tâm, nàng làm sao có thể tin phục chứ? Kỳ Diêu Chỉ Yên cũng biết, Tần di nương muốn mình nắm quyền quản là chuyện thể, về lý là đúng, huống chi còn có tẩu tử nắm ít quyền quản trong nhà. Nhưng chỉ cần nàng ta có chút quyền trong tay, cũng đủ làm cho mẫu thân kiêu ngạo tức điên rồi. Thực ra mẫu thân của nàng cũng phải là người xấu, chỉ là được nuông chiều từ bé, lúc này mà bị Tần di nương chọc tức, trong lòng chỉ phục mà thôi. Lại thủ đoạn của mẫu thân bằng Tần di nương, ngay cả tình cảm vợ chông cũng được như nàng ta, cho dù nàng có xinh đẹp chỉ có thể làm đóa hoa tường vi độc. Phụ thân là nam tử hán đại trượng phu, tính tình của mẫu thân mạnh mẽ, quật cường, kể từ đó hai người luôn đối đầu nhau, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng. Tần di nương đến từ thư hương thế gia, tính tình dịu dàng hiền lành, lại khéo léo hiểu lòng người, quan trọng nhất là có thể khiến phụ thân muốn bảo hộ, chuyện như vậy liền làm cho mẫu thân càng thêm tức giận, sau đó việc càng lúc càng xấu. ra thủ đoạn của Tần di nương chỉ là giả vờ đáng thương, rồi làm nũng, sau đó có việc gì liền chọc phụ thân vui vẻ. Về việc làm phụ thân vui .. bất quá là nàng ta đột nhiên xuất trong bộ dáng ướt đẫm, hoặc là đầu thêm đóa hoa, hoặc là mặc bộ đồ yếm xinh đẹp, nàng ta còn có đòn sát thủ nữa, chính là lúc giường cùng phụ thân, thanh của nàng ta lớn, dường như có người muốn giết nàng ấy, trong phủ cũng có vài hạ nhân đều nghe được, Diêu Chỉ Yên loáng thoáng cũng nghe được. Mẫu thân của nàng là trưởng nữ của Đại Đô đốc, ngạo khí ngút trời, đương nhiên làm chuyện hạ lưu này, vậy nên liền thất bại liên tiếp, về sau lại bị Nhị thẩm cùng Tần di nương làm cho tức chết. “Nương, người nên yếu đuối tí, làm cho phụ thân mến, phụ thân làm bạn bên cạnh người thời gian dài, người cũng nên chiều theo phụ thân. Gần đây tâm tình của phụ thân cực kém, người có thể than khổ, nhưng nên đề cập đến chuyện nạp thiếp cùng chuyện con thừa tự, phụ thân nhớ đến nỗi khổ của người, nhắc đến việc này, chuyện con thừa tự liền có thể kéo dài hai năm. Người chăm sóc tốt bản thân, nắm chắc thời điểm, lúc đó lại cùng Tần di nương tranh.” Nàng xong, đột nhiên áp sát vào mẫu thân, thầm : “Tần di nương tuy là quý thiếp, bất quá cũng chỉ là thiếp, làm được việc gì, người cho nàng ta ngông cuồng , để nàng ta kiêu ngạo , đến lúc nàng ta gây ra chuyện, người lại đến xem nàng ta.” Về phần nàng ta có thể gây ra chuyện gì, Diêu Chỉ Yên lo, có nàng ở đây, Tần di nương còn tốt được hay sao? Dương Uyển Bạch gật đầu, sau đó trìu mến xoa đầu nàng, giận giữ : “Ngươi chỉ mới là tiểu hài tử, sao lại có nhiều ý kiến xấu xa vậy chứ? Có phải là do Tranh nhi và Bạc nhi dạy hư hay ?” Diêu Chỉ Yên nghe đến hai cái tên này, khóe miệng cong lên, nghiêng người, nhanh chóng quăng giầy ra ngoài, sau đó nằm giường, xấu xa : “Hôm nay nữ nhi mệt rồi, liền ngủ ở đây với nương, ngày mai nương với phụ thân mới ân ân ái ái .” xong, liền giả bộ ngủ. giỡn sao, đường đường là Tam tiểu thư của phủ Quốc công, là quan trung lương, sau lại cùng hai người ở tương lai làm gian thần qua lại chứ? Dương Uyển Bạch nhìn thân hình nhắn của nữ nhi, nhịn được thở dài hơi, sau đó dịch chăn cho nàng, rồi ôm nàng cùng nhau ngủ. Ngoài cửa, Trịnh má má con mắt lóe sáng, cao hứng chà tay. Dù sao nàng cũng nhìn Diêu Chỉ Yên lớn lên, ngày thường theo thói quen của người tập võ, liền tùy tiện, hề có tâm cơ, nhìn qua thấy hề thông minh. Lúc này xem ra tam nương cũng là người có đầu óc, đến bây giơ mới đột nhiên bộc phát ra, dường như người có tâm cơ sâu nhất cũng phải là bọn họ mà chính là tam nương. Sau này về nhà chồng, cũng cần lo lắng cho nàng ấy. Bình thường, nàng đều nghĩ tới việc làm sao cho tiểu thư nhà mình phải bị khi dễ, liền tán thành chủ ý đem Diêu Tử Nhạn làm con thừa tự, dù sao cũng lôi kéo được Trần thị, nếu hai nhà có thể hòa thuận, còn có thể làm thế lực mạnh lên. Nhưng nghe Diêu Chỉ Yên vậy, cũng hiểu được chủ ý này tốt. Nàng thong thả qua lại, cân nhắc lát, mới bước vào bên trong, cẩn thận thổi tắt ánh nến, chỉ chừa hai ngọn nến mà thôi. Lại nhìn hương liệu bên trong huân hương, lúc này mới bước ra khỏi phòng. Diêu Chỉ Yên vốn chỉ muốn trêu mẫu thân, nhưng cả đêm Dương Uyển Bạch dường như có tâm , thể nào ngủ được, tay nàng từng chút từng chút chỉnh lại tóc cho Diêu Chỉ Yên, còn giúp nàng xoa đầu, làm cho Diêu Chỉ Yên cảm thấy vô cùng thoải mái, bất tri bất giác liền ngủ. Ngày hôm sau lúc Diêu Chỉ Yên tỉnh dậy thấy mẫu thân ở giường, nghe đông tĩnh, hẳn là mẫu thân lôi kéo Trính má má ra gian ngoài chuyện. ra nàng nghĩ nghe lén, nhưng ở gian ngoài hai người kia giống như càng càng hưng phấn, giọng dần lớn lên, làm nàng mơ hồ nghe được, hình như là về hôn của nàng. Dương Uyển Bạch quật cường, Diêu Chỉ Yên cũng quật cường, dù năm đó có kế thất(vợ kế) vào cửa, nàng đều làm theo ý nguyện của bản thân là gả cho Bạch Cốc, dù thế nào đều hối hận. Bất quá, lúc này cũng nên nghe xem năm xưa mẫu thân từng nghĩ thế nào về hôn của nàng. Câu chuyện của hai người bắt đầu từ việc hôm qua Diêu Chỉ Yên đột ngột thay đổi, rồi sau đó chuyển sang tới việc lấy chồng của nàng, Diêu Chỉ Yên phải chịu khổ. Ngay sau đó, là câu chuyện thế này. “Mấy ngày trước muội muội ta có nhắn qua, là nhị tử của nàng muốn tìm mối hôn , ý của nàng ta là nhìn trúng Diêu Chỉ Yên.” Dương Uyển Bạch mở miệng . Lúc này, Trịnh má má liền nóng nảy, rất nhanh mở miệng : “Sao có thể được, nhi tử của Nhị nương là người góa vợ mà!” Dương Uyển Bạch gật đầu, sau đó chậm rãi : “ ra Thu Ca Nhi cũng là người vô phúc, cha định cho hôn với tiểu oa nhi, mười lăm tuổi thành thân, lại cưới về cái ma ốm, gả qua được bao lâu hai năm sau liền mất. Cũng may Thu Ca Nhi chịu thua kém ai, tuy chỉ có chức quan hữu danh vô thực, nhưng lại có mỏ than, mấy năm nay kiếm được rất nhiều tiền, tuy so được với những người buôn muối. Nghe vàng bạc nhà , cũng có thể so với…” xong thanh liền rất nhiều, nàng muốn là, so với vàng bạc trong quốc khố cũng ít hơn bao nhiêu. được bao lâu, giọng Dương Uyển Bạch liền lớn hơn chút, Diêu Chỉ Yên lờ mờ nghe được : “Khi đó ta nghĩ, bình thường Yên nhi cũng phải là người có tâm cơ, gia đình bình thường quản được nàng, vì muốn cho nàng chịu khổ, gả cho Thu Ca Nhi là tốt nhất, Thu Ca Nhi là người ôn nhu, cũng rất hiếu thuận. Đừng thấy bình thường chỉ cười vui vẻ, chính là tính tình tệ, có thể nhường nhịn Yên nhi. Mẹ chồng lại là muội muội của ta, cũng xuất chuyện mẹ chồng làm khó dễ.” ------------------------------------------------------------------- Nam phụ chính thức lên sàn, và nam phụ này có đầy đủ tố chất của nam phụ ngôn tình, chung tình, ôn hòa, kiến thức uyên bác, quan trọng là luôn ở bên cạnh giúp đỡ nữ chính
Chương 14. Bàn về hôn ( 2 ) Editor : pippi111 Trong nhận thức của Diêu Chỉ Yên, Thu Ca Nhi chính là trong những biểu ca của nàng. Ngày thường đối với nàng cũng tệ, ngờ người đầu tiên mà mẫu thân tiến cử vào vị trí hôn phu của nàng lại là . Tên tự(*) Thu Ca Nhi là Phạm Trạch Thu, là nhi tử thứ hai của muội muội Dương Uyển Bạch, góa vợ, tại hẳn là… Ôi, năm nay nàng chỉ mới mười tuổi, như vậy Thu Ca Nhi mười chín tuổi. là chánh tứ phẩm, sơ thụ trung thuận đại phu(*), là chức quan nhàn tản, nghe êm tai, nhưng có thực quyền gì. Nhìn như vậy nhưng đầu óc kiếm tiền vô cùng lợi hại, chính là lão bản giấu mặt của mỏ than, nghề chính của là kiếm tiền, gảy bàn tính, ký sổ. Ngày thường, luôn cười híp cả mắt, khi còn Diêu Chỉ Yên từng nghĩ rằng, người này cười nhiều mặt bị co quắp mất, mắt của dường như chưa từng mở ra, nàng còn kéo ống tay áo của Thu Ca Nhi hỏi : “Ngươi đường sao lại mở to mắt ra.” Sau này Diêu Chỉ Yên mới biết được, Thu Ca Nhi thực kiếm được rất nhiều tiền, nên mỗi ngày đều cười vui vẻ như vậy. thể , Thu Ca Nhi giống với những người thân bên nhà ngoại của nàng. Người bên nhà ngoại phần lớn là ngay thẳng, chính trực, nếu kết giao với Diêu gia. Nhưng Thu Ca Nhi lại là người khéo đưa đẩy, gặp người tiếng người, gặp quỷ liền tiếng quỷ, bộ dáng y hệt gian thương, vậy mà quan hệ của với Diêu gia cũng tệ. Giống như... Lúc ở lễ tang, Thu Ca Nhi có đến, khi nàng khóc đến xỉu lần đầu tiên, nghe Thu Ca Nhi luôn vịn bả vai nàng dìu về phòng, nếu phải sợ hỏng thanh danh của nàng ôm nàng trở về rồi. Nhưng Diêu Chỉ Yên biết kết cục của vị biểu ca này. có tiền lại làm ra tiền, nhưng đoản mệnh. Chuyện kế thất còn chưa định tới, mỏ than xảy ra tai nạn, liền dẫn thuộc hạ xem. Thu Ca Nhi là người tốt, còn giúp đỡ việc cứu người, lúc qua đời chỉ mới hai mươi mốt tuổi, chính là chuyện của hai năm sau. Phía sau, Trịnh má má : “Phu nhân, Thu Ca Nhi quả tệ, hào hoa phong nhã, tướng mạo cũng là cực phẩm, nhưng hôn giữa và tam nương, có điểm hơi thấp.” Có tiền sao chứ, vẫn là gả thấp. Quan trọng nhất, là hai tay hai việc (vừa làm quan vừa làm thương gia), là trọng tội, chuyện hôn nhân cũng dễ dàng. Dù cho năm hai mươi tuổi, Thu Ca Nhi trở thành người giàu nhất Liễu thành, việc hôn nhân chỉ sợ thành. Dương Uyển Bạch gật gật đầu, cũng câu : “Muội muội nghe Yên nhi có tướng vượng phu, nên mới nghĩ cách làm cho Yên nhi gả qua.” tới đây, mặt Dương Uyển Bạch khỏi lộ ra chút đắc ý. Cằm của Diêu Chỉ Yên có nốt ruồi, là tướng vượng phu, chuyện này truyền khắp giới quý tộc trong Liễu thành. Rất nhanh Dương Uyển Bạch thở dài hơi, : "Chuyện của Thu Ca Nhi cũng nên nghĩ lại, tứ nhi tử của thượng thư Thái Hành Di, năm nay mười hai tuổi, ngày thường cũng hiền hòa lễ độ.” Ở giường, Diêu Chỉ Yên lật người, nàng biết tứ nhi tử của thương thư Thái Hành Di, bình thường học ở viện Thái Học cũng từng gặp qua, diện mạo bình thường, xấu, đẹp, cũng có tài, trừ bỏ gia thế vô cùng tốt cái gì cũng chỉ bình thường, về sau này… Trí nhớ của Diêu Chỉ Yên được tốt, nàng nhớ nữa, hình như là bằng hữu của Bạch Cốc, cũng là hiền thần. Ở bên ngoài, hai người còn chuyện, bên trong Diêu Chỉ Yên cảm thấy buồn ngủ. Đột ngột, Trịnh má má nhắc tới hai cái tên : “Còn Minh Tranh và Văn Tĩnh Bạc, quan hệ của hai người với tam nương cũng tệ.” “Tuy hai người bọn họ với Diêu Chỉ Yên qua lại vô cùng tốt, nhưng quyết thể, về phần Lục hoàng tử, càng được, phụ thân nàng tuyệt đối đồng ý, trừ phi Hoàng thượng ban hôn, nếu ba người này với Yên nhi tuyệt đối là có duyên phận.” Trịnh má má thở dài hơi : “Hoàng thượng là người minh, biết tình, đương nhiên tùy tiện tứ hôn.” lát sau, hai người liền chuyện về Tần di nương. Trong phòng Diêu Chỉ Yên rốt cục cũng nhõm thở dài hơi. ————*————*———— Trong phủ Thượng thư, đột nhiên truyền đến giọng của nam tử trẻ tuổi kháng nghị : “Nương, nhi tử muốn lấy nàng, nhất định lấy nàng, vì sao mẫu thân chứ?” Thượng thư phu nhân Hướng thị ngồi đối diện với thái độ kiên quyết của nhi tử, liền thở dài hơi. Nhi tử này của nàng là con út trong nhà, khi nàng lớn tuổi mới có được, nên rất thương, vô tình lại đem Văn Tĩnh Bạc dưỡng thành bộ dạng này. Ngày trước cùng Minh Tranh ra ngoài đấu dế gì đó, nàng nhịn, dù sao cũng còn . Nhưng sau này càng nghiêm trọng hơn, đánh nhau ở đầu đường, suýt chút nữa đánh chết người. Sau đó bị phụ thân đánh trận nên mới ngoan ngoãn chút, nhưng được bao lâu, lại như cũ. Ba năm trước, đột nhiên quen biết đích nữ tam tiểu thư phủ Quốc Công, bao lâu sao cũng thu liễm lại ít nhiều, gần đây còn ở nhà đọc sách luyện võ, làm cho Hướng phu nhân cao hứng mà. Văn Tĩnh Bạc cũng lớn, cũng đến lúc bàn chuyện hôn nhân. Nàng cùng Văn đại nhân nhìn trúng vài nữ tử, nhưng lại có Diêu Chỉ Yên trong đó. Văn Tĩnh Bạc biết thế nào mà nghe được chuyện này, cứ thế làm loạn hồi, vì trấn an Văn Tĩnh Bạc, nàng liền đáp ứng. nghĩ tới Văn Tĩnh Bạc lại để tâm chuyện này, xem như chuyện hôn nhân được định, cao hứng mấy ngày. Đột nhiên nghe thấy tin đại ca Diêu Chỉ Yên qua đời, nghĩ phải phủ Quốc Công chuyến, tiếc rằng lúc ấy phủ Quốc Công rối loạn nên đóng cửa từ chối tiếp khách. Ngày sau mới mở cửa cử hành tang lễ, liền cùng Minh Tranh vội vã qua. Hôm qua bị Diêu Chỉ Yên cự tuyệt, trong lòng vui, khi trở về liền cùng Văn đại nhân náo loạn trận. Sáng sớm hôm nay, liền tìm nàng, đòi nàng phải cầu hôn. Văn Tĩnh Bạc thích Diêu Chỉ Yên, bọn họ đều biết, cũng để ý đến tâm tình của nhưng thực là hai nhà thích hợp. "Bạc nhi, dù người có ầm ĩ thế nào, việc hôn này đều là thể.” Hướng phu nhân rốt cục cũng mở miệng , sau đó liền nhìn Văn Tĩnh Bạc đột nhiên đứng lên, nắm chặt quyền nhìn nàng, dường như rất tức giận. Trong nhà, người thương che chở Văn Tĩnh Bạc nhất chính là Hướng phu nhân, nay cả Hướng phu nhân đều như vậy, thể sao? “Tại sao, người cũng người thích Yên muội! Bộ dạng nàng xinh đẹp, lại thông minh, gia thế cũng xứng đôi, như thế nào nàng lại đảm đương được chức Quốc cữu phu nhân chứ?” “Bởi vì nàng ta thể nào được gả vào đây để làm Quốc cữu phu nhân!” Hướng phu nhân lớn tiếng bác lại(*), nàng luôn là người ôn nhu, dịu dàng, đột nhiên lại nghiêm khắc , làm cho Văn Tĩnh Bạc sững sốt tại chỗ. Thấy tiểu dã thú rốt cục cũng ầm ĩ nữa, nàng mới nâng tay cầm chén trà, thổi mấy hơi, nhấp miếng, dáng vẻ trầm ổn : “Diêu Chỉ Yên là đích nữ của Quốc Công Phủ, đại biểu cho Quốc công Phủ, còn ngươi là trưởng tử của Thượng thư, đại biểu cho Hoàng hâu, cùng thái tử và lục hoàng tử! Quốc Công Phủ đứng về phía tân quân, có tiếng là giữ mình ngay thẳng, nếu như ngươi cùng Yên nhi thành thân, liền đại biểu cho Quốc Công Phủ giúp Thái tử cùng Lục hoàng tử, mà vây cánh của Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử có cảnh giác. Ngay cả Hoàng thượng, chỉ sợ cũng…” Văn Tĩnh Bạc như cây cột đứng sững chỗ, nghe những lời đó, giống như bị sụp đổ, ngồi phịch xuống ghế, sững sờ nhìn về phía trước. “Nay đại ca Yên nhi mất, địa vị các nàng quả còn như trước, nhưng nương của các nàng cũng nhắm mắt làm ngơ, thế lực của Đại đô đốc cũng phải suy tàn. Hơn nữa, cho dù Yên nhi đính hôn, cũng lựa chọn nhà chúng ta. Về lý, thế tử của Quốc Công Phủ vừa mới mất, nếu đồng ý mối hôn với chúng ta, có nghĩa là hướng về Thái tử và Lục hoàng tử, chỉ sợ là thêm chuyện tốt, mà là họa vô đơn chí! Ý tứ trong lời của Yên nhi chính là muốn cho ta biết, nàng nghĩ thông suốt, cũng là người hiểu chuyện.” Hướng phu nhân xong, nhìn bộ dáng suy sụp của nhi tử, nhin được đau lòng đứng lên. *Chú thích- Tên tự : tên giấy tờ - Sơ thụ trung thuận đại phu : chức quan ngày xưa - Bác lại : phản đối *Lời của editor : hoàng thượng ra cũng chẳng phải là người minh gì đâu . Mà Bạc đệ 17 tuổi mà sao đạo lý thông thường biết gì cả, haizz... qua những chuyện thế này Bạc đệ mới lớn lên được.
Chương 15. Bàn về hôn ( 3 ) Editor : pippi111 Dường như Văn Tĩnh Bạc đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ánh mắt bỗng ngời sáng, phấn khởi hỏi Hướng phu nhân, ngữ điệu cao lên, ràng rất vui sướng: "Nương, nếu nhi tử cùng với Yên muội có qua lại thân mật, có phải Quốc Công Phủ thể gả nàng cho nhi tử? Nhi tử từng ôm nàng, còn nắm tay nàng..." Văn Tĩnh Bạc còn chưa dứt lời, thân thể của Hướng phu nhân run lên, nàng lập tức vỗ lên mặt bàn, mắng to : “Đồ vô liêm sỉ, ngươi có nghĩ đến nếu ngươi lấy lý do này mà cưới Yên nhi, Quốc Công Phủ chấp nhận sao? Đúng là ngươi cưới được thê tử, nhưng lại làm quan hệ hai nhà trở nên căng thẳng. Ngươi cũng biết, Quốc Công Phủ chính là nơi tập trung những võ quan có phẩm hàm cao nhất, ngươi như vậy là tự tìm đường chết. những vậy tỷ tỷ ngươi là hoàng hậu, về sau thái tử cùng lục hoàng tử đều cần đến võ tướng giúp đỡ, cho dù bọn họ giúp đỡ, cũng thể đắt tội! Ngươi… ngươi… quỳ xuống cho ta!” Văn Tĩnh Bạc bị mẫu thân mắng liền hoảng hốt, lúc này mới chán nản cúi đầu, miệng run lên dường như muốn gì đó, nhưng lại ra. Dáng người thẳng đứng cao ngất, đến phía trước hai bước, quỳ gối trước mặt Hướng phu nhân, lầm bầm : “Nương, ba năm trước khi nhi tử cứu Yên nhi, có chạm qua nàng, còn lúc bình thường rất quy củ.” Hướng phu nhân nhõm thở dài hơi. "Cho dù như thế, việc này cũng tuyệt đối thể truyền ra ngoài, tuy tại Yên nhi vẫn còn , nhưng cuộc sống sau này của nàng ở phu gia được tốt lắm.” Hướng phu nhân dặn dò. Nghe được tương lai phu gia của Diêu Chỉ Yên phải là , miệng Văn Tĩnh Bạc méo xệch, mặt như đưa tang, giống như khóc ngay lập tức. Hai con ngươi trong suốt, khuôn mặt vì cố nén cho nước mắt rơi mà có chút run rẩy, cuối cùng cũng nâng tay lên, che mắt, bả vai run nhè . Cứ như vậy, trước sau cũng có thanh gì. “Làm sao mà nương thích Yên nhi cơ chứ, trong thành này có ai mà thích nàng đâu…” Hướng phu nhân than câu. Năm đó ở thời điểm Hoàng hậu mở tiệc chiêu đãi các vị cáo mệnh phu nhân, Dương Uyển Bạch cũng mang theo Diêu Chỉ Yên cùng Diêu Chỉ San tham dự. Trong đó có vị phu nhân tinh thông việc xem tướng mạo, lúc nhìn thấy Diêu Chỉ Yên mắt sáng ngời, lôi kéo Diêu Chỉ Yên nhìn trái nhìn phải, vô cùng thích thú. Phải biết rằng, vị phu nhân này là cao thủ xem tướng, chỉ cần dựa vào tướng mạo,có thể nhìn ra cả đời sau của người đó có phú quý hay , hay sau này phu gia thế nào, cơ hồ là sai lần nào. Khi đó, vị phu nhân này lôi kéo Diêu Chỉ Yên rồi nhìn Dương Uyển Bạch : "Dương phu nhân, nữ nhi của phu nhân đúng là mệnh phú quý, có những ba nốt ruồi ở vị trí vô cùng tốt, đây là tướng vượng phu. Cả đời nàng nhất định phú quý, tương lai phu gia cũng là vị quan có tài, ngay cả nam nhân phong lưu cũng có thể lãng tử quay đầu. Nếu là hoàng tử cưới nàng, …” Vừa tới đây, vị phu nhân kia liền im bặt, sắc mặt lập tức tái nhợt, biết được mình lỡ lời, vội vàng sang chuyện khác, đùa với Dương Uyển Bạch rằng Diêu Chỉ Yên có thể kết thân với cháu trai mới tuổi của nàng ấy , các phu nhân khác nghe vậy liền cười chê. Tuy vậy, nếu là người có ý cũng hiểu được câu sau của nàng ta, ý rằng sau này nếu Diêu Chỉ Yên gả cho vị hoàng tử nào người đó có mệnh đế vương. Sau này, trong thành đô mọi người đều biết tiếng của Diêu Chỉ Yên, ít người cố ý muốn gặp mặt Diêu Chỉ Yên lần để nhìn xem vị mỹ nhân có tướng vượng phu trong truyền thuyết. Lần đầu tiên, Hướng phu nhân thấy Diêu Chỉ Yên vô cùng thích, nhất là nàng ấy có thể làm cho con mình lãng tử quay đầu, Hướng phu nhân đương nhiên rất vui, phỏng đoán chừng tin đồn là . Liền nghĩ cho hai người qua lại thời gian xem thế nào? Nhưng nay Diêu Chỉ Yên mười tuổi, Văn Tĩnh Bạc mười bảy, nên kiêng dè. Nhìn đến bộ dáng muốn khóc của Văn Tĩnh Bạc, Hướng phu nhân vô cùng khổ sở, nhưng cũng thể để cho Văn Tĩnh Bạc có hy vọng gì. “Sau này, ngươi thành thành ở nhà cho mẫu thân, được phép ra ngoài khi chưa thành thân, nên đọc sách, sang năm xuất sĩ(*).” "Dạ…" Văn Tĩnh Bạc rầu rĩ trả lời. Hướng phu nhân xoa tóc Văn Tĩnh Bạc, đột nhiên kể câu chuyện xưa : "Ngày trước Liêu quốc cũng là quốc gia phồn thịnh, nhưng tiên đế là hôn quân, dâm quân, mới làm cho Liêu quốc suy tàn nhiều. Tiên đế từng thích vị hoàng tử phi của Chu quốc, tên là Trang phi. Người tiếc hy sinh trung thần để bảo hộ Trang phi, làm cho nhà của lão tướng quân Đoạn Mộc thất vọng , đau khổ quy . Khi đó hoàng thái hậu cũng được coi là mỹ nhân, từng bị Trang phi hãm hại mà trúng độc, biến thành mặt quỷ, cả người cũng thiếu chút nữa bị độc hại chết. ngờ tới, vất vả mới giải được độc, vậy mà tiên đế lại muốn hoàng thái hậu cùng Trang phi chung sống hòa thuận, hoàng thái hậu bị chọc tức phun ra búng máu. Sau lại xảy ra loạt tình khiến cho tam quốc phẫn nộ, đồng loạt tấn công. Mấy năm nay, nếu phải có Diêu gia vì hoàng thượng tranh đấu giành thiên hạ, chỉ sợ Liêu quốc suy tàn. tại, tiên đế băng hà, tân đế lên ngôi, hoàng thái hậu qua đời. Lão gia nhà Diêu gia cùng phụ thân của Yên nhi là nguyên lão hai triều, địa vị Diêu gia ở Liêu quốc có ảnh hưởng vô cùng lớn, nay trưởng tử lại chết trận, hoàng thượng đương nhiên ca ngợi, an ủi. Vị thế của Diêu gia càng có ảnh hưởng quan trọng, thế nên rời xa việc tranh giành quyền lực, bo bo giữ mình. Việc kế vị, Diêu gia nhất định nhúng tay.” Văn Tĩnh Bạc quỳ ở nơi đó, thoáng nghẹn lời mới đồng ý. "Ngươi là Quốc cữu gia, cần kiêng dè vài chuyện. Sau này chức quan của ngươi bằng Minh Tranh, nhưng phải vì vậy mà đoạn tuyệt quan hệ. Minh Tranh, người đó là vãn bối(*) mà thái hoàng thái hậu thương nhất." Để cho Văn Tĩnh Bạc qua lại với Minh Tranh, đây là gián tiếp mượn sức của thái hoàng thái hậu. Thái Hoàng thái hâu là bà (*) của Minh Tranh. Lão thái thái này thích vị hoàng tử nào, mà lại thích người què là Minh Tranh, thương hết. Tính cách của Minh Tranh cùng Văn Tĩnh Bạc cũng hợp, nên quan hệ của cả hai người cũng tệ. thể , tiên đế băng hà, hoàng thái hậu cũng về cõi tiên, vậy mà thái hoàng thái hậu gần bảy mươi tám tuổi, vẫn còn sống, thân thể lại khỏe mạnh như xưa. Văn Tĩnh Bạc chán nản gật đầu, sau đó mất mát hỏi: "Nương, ngày sau Yên nhi gả cho ai?" " tại, tuổi nàng còn , hôn còn chưa định, có lẽ là thế gia trong sạch nào đó? Diêu gia tất nhiên vì nàng mà lựa chọn mối hôn tốt." Văn Tĩnh Bạc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn mẫu thân, ánh mắt dị thường kiên định, làm cho Hướng phu nhân ngẩn ra, liền hoài nghi lẽ hài tử của mình lại có suy tính cổ quái nào đây? “Nương, nhi tử muốn nhập sĩ(*), sau đó lập công, làm cho hoàng thượng tứ hôn của nhi tử, phụ mẫu có thể cho nhi tử thời gian là hai năm hay ?” Hướng phu nhân nhìn nhi tử chăm chú, nhịn được nhíu mày, nhưng nghĩ đến tính tình quật cường của nhi tử, quả nhiên là đao thương gậy gộc cũng xoay chuyển được, lúc này mới thở dài hơi, : “Có thể có thể, nhưng ngươi đừng nóng vội, nóng lòng lập công, ngược lại làm hỏng việc, biết chứ?" Văn Tĩnh Bạc lắc đầu cười, sau đó thở dài : “Nương, nhi tử đâu phải là người nóng vội, cho dù gặp chuyện gì nữa, nhi tử cũng để cho kẻ thù thoải mái.” Nhìn gương mặt Văn Tĩnh Bạc giảo hoạt tươi cười, Hướng phu nhân liền ngẩn ra, chần chờ lúc, mới gật đầu. Làm cho vươn lên, so với việc đả kích để cho gây ầm ỹ, thế này tốt hơn. Có thể lợi dụng Diêu Chỉ Yên lợi dụng ít, dù sao cũng là nam tử, cho dù tuổi có lớn hơn chút cũng có thể lấy vợ. *Chú thích- Xuất sĩ, nhập sĩ : ra làm quan - Vãn bối : con cháu trong nhà - Bà : thái hoàng thái hậu là của mẫu thân Minh Tranh
Chương 16. Trong nhà có chuyện thị phi ( 1 ) Editor : pippi111 Những gia tộc lớn khi có tang có nhiều việc, nhiều người, nên tiếng khóc cũng nhiều. Dựa vào luật lệ đương triều, ở lễ tang mà khóc, hoặc khóc mà có nước mắt chính là bất kính với người chết. Ngoài ra, nếu người quỳ ở lễ đường mà khóc ra tiếng hoặc có nước mắt, đấy là tội, có thể kéo đến quan phủ để trừng phạt. Ở tang lễ mà đùa, cười cợt tội càng nặng. Gia tộc càng lớn yên cầu càng nghiêm khắc. Nếu tính tình của người trong nhà được tốt, vì có người thân qua đời, tâm tình càng xấu, đụng phải người tới viếng mà khóc, có thể coi người đó tới kiếm chuyện, chừng còn đem người đó loạn côn mà đánh đuổi ra ngoài, khi đó chỉ có thể tự thấy mình gặp xui xẻo mà thôi. Diêu Chỉ Yên quỳ gối sau bình phong, nhìn thứ muội ở bên cạnh hơi thở nặng nề, liền bĩu môi. Thứ muội của Diêu Chỉ Yên là nữ nhi của Tần di nương, là muội muội Diêu Tử Minh, năm nay chín tuổi, hơn Diêu Chỉ Yên tuổi, tên là Diêu Chỉ Nhược. Nàng ta có cảm tình gì đối với Diêu Tử , ở trong này khóc lóc bất quá chỉ là diễn trò, khi có người đến bái tế, cố gắng khóc ra vài tiếng. Nếu người tới viếng có gia thế tệ, khóc dịu dàng chút, nếu là cừu nhân của Diêu gia tới đây chỉ là giả mù sa mưa(*), Diêu Chỉ Nhược khóc như gọi hồn người chết để bọn họ gặp điềm xui. Đối với vị thứ muội này, Diêu Chỉ Yên vốn rất chán ghét. Nàng ta chỉ là thứ nữ, nhưng được phụ thân thương, lại thích cáo trạng, cho nên khi còn khiến nàng cùng muội muội là hai đích nữ trong nhà gặp ít phiền toái. Đích nữ các nàng có cái gì, nàng ta liền muốn cái đó, cho, nàng ta khóc lóc ầm ỹ phen, cái gì là chỉ vì nàng ta là thứ nữ, nên bị đối xử được tốt, được ai thích. Nếu nàng ta náo loạn mà vẫn được, giả bộ đến phòng của Diêu Chỉ Yên hoặc Diêu Chỉ San, thấy thích cái gì, liền lấy cái đó, là mượn dùng, rồi trả lại, nếu đòi, tám phần là nàng ta dùng lời để châm chọc khêu khích, dạng như : “Ah, người là đích nữ, sao lại keo kiệt vậy chứ? phải chỉ là ít đồ thôi sao, ràng là cho ta mà còn muốn lấy về, đạo lý gì đây?” xong, còn tìm đến phụ thân gây ầm ỹ, khi đó Diêu Chỉ Nhược khăng khăng là hai người cho nàng ta, chứ phải do nàng ta lấy, sau đó khóc lóc xấu các nàng, bị Diêu Chỉ Yên đánh cái có thể giả vờ bất tỉnh. Kiếp trước, nàng ta luôn ra sức tranh giành nhưng hôn cũng được tốt. Ở tuổi cập kê là lúc Dương Uyển Bạch vừa qua đời, vì phải giữ đạo hiếu nên thể thành thân. Hiếu kỳ(*) vừa hết phụ thân trong nhà tìm kế thất, hôn phải hoãn lại, cho đến khi nàng ta mười tám tuổi kế thất mới vào cửa. nghĩ tới là kế thất vừa vào cửa, liền ra oai với Tần di nương. Cái gọi là Tân quan thượng nhâm tam ba hỏa(*) , là con dâu với vào của, chuyện thứ nhất cần làm chính là nắm quyền, chuyện thứ hai là đem hôn của Diêu Chỉ Nhược cùng Diêu Chỉ Yên định thành, Diêu Chỉ Yên gả cho Bạch Cốc xem như là thấp gả nên kế thất cũng thấy sao cả. Diêu Chỉ Nhược nghĩ có thể được gả cao, có cửa đâu, bất quá cuối cùng gả cho quan viên thất phẩm, gả đến địa phương cực kỳ xa, dù muốn dựa vào nhà mẹ đẻ cũng thể, ngay cả khi Tần di nương mất, nàng ta cũng thể trở về xem cái. Nghe bị nhà chồng tham hết đồ cưới, có mặt mũi trở lại. Lúc đó, Diêu Chỉ Yên thể cảm thán, núi cao còn có núi cao hơn, Diêu Chỉ Nhược cũng là người giỏi tính toán vậy mà đụng phải người cao tay hơn. Cuối cùng bị đoạt đồ cưới, còn bị nhà chồng gây khó dễ. Phía sau có người tới bình phong, gọi to : “Tam tiểu thư, Diêm phu nhân tới tìm người chuyện, tiểu thư có muốn gặp ?" Diêm phu nhân là bạn của Diêu Chỉ Yên, hai người được xem như bạn khuê phòng thân thiết, tuy gọi là phu nhân, nhưng cũng chỉ mới mười sáu tuổi, nàng ấy đính hôn từ , vừa đúng tuổi cập kê, liền thành thân, nay thành thân mới được năm, cũng coi như còn tân hôn. Nàng ấy lớn hơn Diêu Chỉ Yên sáu tuổi, ràng là tuổi tác chênh lệch, vậy mà hai người dường như có khoảng cách gì. Nghe Diêm phu nhân tới, Diêu Chỉ Yên mấy câu với Diêu Chỉ San quỳ bên cạnh nàng, rồi rất nhanh đứng dậy cùng tì nữ ra ngoài. Vừa mới đến liền nhìn thấy Diêm phu nhân đứng ở nơi đó. Xuất giá mới năm, người trổ mã vô cùng duyên dáng, dáng người nàng tinh tế, vắn tóc mai kiểu thiếu phụ, ngày trước khuôn mặt trẻ con có chút tròn, nay cằm . Khuôn mặt của nàng tuy đẹp, nhưng khí chất như hoa lan, thanh khiết, tao nhã. Kỳ , đích nữ nhà thế gia phần lớn là diện mạo bình thường, có thể có diện mạo xinh đẹp, phần lớn là thứ nữ. Nguyên nhân rất đơn giản, nhà thế gia cũng chỉ có mấy nhà, con vợ cả cũng chỉ có vài người, diện mạo đều là bình thường hoặc khá hơn chút. Thế nên chính thê có mỹ mạo như Dương Uyển Bạch rất ít, còn như Nhị thúc buồn thay là có rất nhiều. Nhiều trưởng tử trước khi cưới đều diện mạo của thê tử, mong muốn khi vén khăn voan lên được nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, tám phần là ảo tưởng. Cho nên để bù lại tiếc nuối, trưởng tử mới nạp ít thiếp thất xinh đẹp. tình liền mặc định như sau, rất nhiều nhà khi đích nữ và thứ nữ đôi co, mắng chửi nhiều nhất là : “Ngươi là con vợ cả thế nào, cũng chỉ là người xấu xí? !" “Ngươi là đồ tiện nhân, ỷ vào vài phần mỹ mạo mà đắc ý, bất quá cũng chỉ là thứ xuất!” Dĩ nhiên là có nhiều thứ xuất, do di nương có tiếng nên cũng dám tranh cãi với con vợ cả. Diêu Chỉ Yên đến bên người Diêm phu nhân, thấy Diêm phu nhân quả nhiên là cao lên ít, Diêu Chỉ Yên chỉ đứng đến bả vai của nàng. Kiếp trước, lúc hai tỷ muội gặp mặt, Diêu Chỉ Yên liền ngã vào lòng Diêm phu nhân mà khóc lóc, nàng chỉ khóc kể mà còn khóc đến ngất xỉu. Sau này nàng mới nhớ tới, đó cũng là lần cuối nàng nhìn thấy Diêm phu nhân. Nghĩ đến kiếp trước nàng đắm chìm vào bi thương của bản thân mà quan tâm đến gương mặt u buồn của Diêm phu nhân, thế nên mới bỏ qua việc an ủi Diêm phu nhân, làm cho nàng ấy tự tử. Diêu Chỉ Yên vừa nhìn thấy Diêm Phu Nhân, cước bộ dừng lại nhìn nàng lát, rồi bước nhanh qua, nắm tay của Diêm Phu Nhân, cẩn thận đánh giá gương mặt của nàng. Lúc này trong mắt Diêu Chỉ Yên chỉ toàn là người bạn này hoàn toàn có đau thương nào. Diêm Phu Nhân nhìn bộ dáng tiều tụy của Diêu Chỉ Yên, đưa tay lên sờ khuôn mặt nhắn của nàng, chú ý sờ bộng mắt, thế này mới đau lòng hỏi : “Gần đây có phải muội muội vô cùng đau lòng đúng ?” Diêu Chỉ Yên gật đầu, nàng nắm chặt tay Diêm phu nhân, sau đó kéo Diêm phu nhân xoay người hướng khuê phòng của nàng mà : “Tỷ tỷ, người trò chuyện với ta " Lúc này Diêu Chỉ Yên có tâm , lôi kéo tỷ muội của mình cùng trò chuyện là chuyện hợp tình, nên bị ngăn cản, nhưng Diêm Phu Nhân dường như rất sợ hãi, nhanh rút tay về, có chút bất an : “… thể, đại phu nhân còn chờ ta, đợi ta bái tế xong, cùng trở về.” Diêu Chỉ Yên quay đầu nhìn thoáng qua, gặp Diêm phu nhân sợ hãi đến run rẩy, đột nhiên mím môi như hiểu được điều gì đó, liền tới phía người nhà Diêm Phu Nhân, tự nhiên : "Tỷ tỷ sao lại sợ hãi, muội đến với đại phu nhân tiếng, phu nhân phải là người thông tình đạt lý.” xong, nàng dùng khinh công bước , nàng biết Diêm Phu Nhân e sợ đại phu nhân, nhưng Diêu Chỉ Yên nàng sợ. Hôm nay nàng cùng Diêm Phu Nhân trò chuyện, để xem đại phu nhân làm thế nào cản lại? *Chú thích - Giả mù sa mưa : làm việc gì chỉđểđối phó - Hiếu kỳ : thời gian để tang - Tân quan thượng nhâm tam ba hỏa : lấy từđiển tích trong Tam Quốc Chí, đại ý là người mới đến phải làm vài việc có ích cho mọi người, đồng thời khiến cho kẻđịch phải sợ hãi. *Lời của editor : ai cầu gia đấu xin trước rằng, gia đấu rất bình thường, có cao trào, có nguy hiểm trùng trùng, câu chuyện chủ yếu về chuyện Yên nhi cảm hóa gian thần thế nào mà thôi ^^.
Chương 17. Trong nhà có chuyện thị phi ( 2 ) Editor : pippi111 tại, Diêm phu nhân còn trong thời điểm tân hôn, vốn nên tới tham gia tang , nhưng phu gia của nàng cố ý muốn cùng Diêu gia kết giao, biết được quan hệ của Diêm phu nhân cùng Diêu Chỉ Yên tệ, liền nghĩ đưa nàng tới viếng. Nhưng đại phu nhân Từ thị vừa mới vào phủ, nhìn thấy Tần di nương thu xếp mọi việc, còn Diêu Tử ra ngoài tiếp khách, hỏi thăm biết được quản trong nhà tại là Tần di nương, Dương Uyển Bạch sợ là là ổn rồi, địa vị Diêu Chỉ Yên cũng lớn như xưa, tại quản trong phủ đại tướng quân lại là di nương, mà phải là chính thê. Biết được mấy việc này, Từ thị liền trừng mắt liếc Diêm phu nhân cái, trong lòng thầm mắng nàng ta vô dụng, mình còn mang nàng ta theo, đúng là vướng víu, ngồi trong xe còn chiếm thêm chỗ. Tính tình Diêm phu nhân nhu nhược, thế lực trong nhà cũng như xưa, cho nên địa vị trong nhà cao, luôn bị người khác khi dễ. Lúc này bị trừng mắt liền cảm thấy sợ hãi. Đoàn người bái tế xong, liền chuẩn bị rời , Diêm phu nhân vì lo lắng Diêu Chỉ Yên nên xin phép nhìn nàng lát. Đại phu nhân Từ thị miễn cưỡng đồng ý, dặn nàng ta nhanh nhanh để trễ nãi thời gian. Lúc này Diêu Chỉ Yên muốn cùng nàng chuyện, tức nhiên là thể chuyện trò trong thời gian ngắn, nếu vậy Từ thị vui, lúc trở về tất nhiên bị quở trách. Suy nghĩ đến điều này, Diêm Phu Nhân liền đuổi theo nhưng cước bộ của Diêu Chỉ Yên so với tiểu thư khuê các nhanh hơn, nàng ấy còn chưa kịp cản Diêu Chỉ Yên lại Diêu Chỉ Yên tới bên cạnh đoàn người của Từ thị. Từ thị mang theo hai nữ nhi cùng hài tử tuổi, còn có con dâu trưởng đứng ở đằng kia. Nhìn thấy Diêu Chỉ Yên lại, tuy rằng trong lòng có chút xem thường nhưng vẫn kính cẩn đứng ở nơi đó, thấy Diêu Chỉ Yên hành lễ quy củ với bọn họ, mới thấp giọng đáp lại. Diêu Chỉ Yên nhìn trái nhìn phải, thấy bọn họ đứng, liền cao giọng : “Gia nô(*) các người biết làm việc sao? Từ phu nhân đứng nơi này, cũng đưa ghế dựa sang?” Nàng vừa dứt lời, liền có gia nô vội vàng đưa ghế dựa tới, Diêu Chỉ Yên lạnh lùng hừ câu : “Vừa mới để Tần di nương quản việc trong nhà mấy ngày nay, vậy mà liền đánh mất quy củ, lòng dạ hẹp hòi, quả nhiên là làm được việc gì, các người gọi Tần di nương tới cho ta, muốn hỏi nàng ta đãi khách thế nào.” xong, liền tiếp đãi đám người Từ phu nhân ngồi. Sắc mặt Từ phu nhân biến đổi, bất quá vẫn vững vàng ngồi ở chỗ kia, mở miệng câu hòa hoãn : "Trong phủ rối loạn, tránh khỏi có chút sai sót.” Diêu Chỉ Yên chỉ lạnh nhạt : "Gia nô ở Diêu gia đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù sài phòng hay thiêu hỏa(*) đều có bản lĩnh, chỉ vì hôm nay thay đổi đương gia..." tới đây giọng liền cố ý kéo dài, bất quá mọi người đều nghe hiểu ý tứ trong đó. Từ phu nhân liếc mắt thấy Tần di nương sắc mặt tốt tới, lại nhìn thoáng qua Diêu Chỉ Yên vừa mới ngồi xuống, lúc này Diêu Chỉ Yên kéo tay Diêm Phu Nhân, mời nàng ấy ngồi xuống. Tần di nương theo tỳ nữ đến nơi nghe được lời Diêu Chỉ Yên , lúc này liền có chút tức giận, tại nàng có cảm giác Dương Uyển Bạch muốn ổn, nàng nên nắm quyền quản trong nhà. Diêu Chỉ Yên chỉ là hài tử, vậy mà ra uy với nàng, trong lòng liền thoải mái. tới đây là muốn cho Diêu Chỉ Yên thấy lợi hại của nàng, làm cho tiểu nha đầu ngoan cố biết rằng nàng mới là gia chủ ở đây, lúc này phải là lúc nàng ta ra oai. tại, nhi tử của nàng là trưởng tử của lão gia, tương lai chính là thế tử, mấy ngày trước nghe ý tứ của lão gia là muốn đem Diêu Tử Minh lập làm thế tử. Nàng vốn là quý thiếp, nếu Diêu Tử Minh làm thế tử, địa vị của nàng còn thấp so với Dương Uyển Bạch. Chênh lệch giữa nàng cùng Dương Uyển Bạch phải chỉ là người vào cửa trước, người vào cửa sau hay sao? Nàng xoay thắt lưng thon về phía bọn họ, sau đó đứng ở chỗ được mời tới, mở miệng : “Tỷ tỷ cùng mấy vị phu nhân, tiểu thư, công tử tới? Mấy ngày nay trong nhà bận rộn, thể chiêu đãi thỏa đáng, mọi người đừng trách.” Vừa mới tới liền lên tiếng xin lỗi, bởi vì có tang , nên mặt có ý cười, vậy nên càng thấy được thành khẩn trong đó. Tần di nương vốn là nữ tử nhu nhược, lời ra liền có chút mềm mại, yếu đuối, làm cho người ta yên mến, đương nhiên tức giận. Tần di nương xong, liền nhìn về phía Diêu Chỉ Yên, sau đó rũ mắt với Diêu Chỉ Yên : "Di nương biết Yên nhi thích di nương quản gia, nhưng di nương cũng là bất đắc dĩ, nay thân thể tỷ tỷ vì bi thương mà suy yếu, thể ra ngoài, di nương nhìn thấy vô cùng thương tiếc…" Nàng còn muốn giả bộ nhu nhược, thấy Diêu Chỉ Yên ngây thơ ngẩng đầu, nhìn nàng. Tần di nương ngẩn ra, nếu là ngày thường Diêu Chỉ Yên hung hăng rống to, lúc này tại sao lại im lặng, quả nhiên là nằm ngoài dự kiến của Tần di nương. Nếu như sau khi nàng những lời đó, Diêu Chỉ Yên liền quát lớn, ai nhìn thấy cũng nghĩ Diêu Chỉ Yên ỷ thế hiếp người, sau đó đồng tình với kẻ yếu. ngờ Diêu Chỉ Yên đột nhiên rơi lệ, sau đó lấy tay nắm tay vịn của ghế dựa, bởi vì dùng sức nên mu bàn tay đều nổi gân xanh : “Di nương, chẳng lẽ người nghĩ ta là loại người như vậy sao?! Nay ca ca của ta ra , mẫu thân bệnh, ta chỉ là nữ nhi, phải nhi tử trong nhà, thể chia sẻ chuyện gì. Nhìn thấy Tần di nương thay mẫu thân xử lý mọi việc, ta cảm thấy vô cùng cảm động. Vừa nãy nhìn thấy sai sót, liền nghĩ nhắc nhở di nương chút để di nương quản gia tốt hơn. nghĩ di nương lại đây chỉ trích ta! Di ngương, người làm cho ta là thất vọng, ta…” Tần di nương ngờ Diêu Chỉ Yên như vậy, lúc này sững sốt đứng ở nơi đó, vừa mới định thần lại, nhìn trái phải thấy có vài người lại đây xem náo nhiệt. Diêu Chỉ Yên nắm vạt áo trước ngực, khóc đến tê tâm liệt phế, nàng đợi Tần di nương mở miệng chuyện, : “Hôm qua, nương còn kéo tay của ta , Tần di nương lo mọi chuyện trong ngoài, giúp nàng chia sẻ ít chuyện, cho nên ta nhất định phải giúp di nương san sẻ phần, vậy mà hôm nay di nương lại nghi kỵ, bài xích ta, ta đau lòng.” Dương Uyển Bạch mà như vậy mới lạ, nương đem Tần di nương uốn nắn, là rất khách khí! Từ phu nhân còn xem tuồng, thấy hai người vừa mới đấu trận, Tần di nương liền thua thảm hại, hơi choáng váng, khỏi khuyên nhủ vài câu : “Tam nương chớ khóc, Tần di nương có ý tứ đó đâu, nàng ấy chỉ là thẳng thắn nên lỡ lời…” “Người thẳng thắn, lời lòng.” Diêu Chỉ Yên nâng tay xoa xoa khóe mắt, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn nhị thẩm tới đây, thấy nàng liền hỏi xảy ra chuyện gì, lúc này nàng mở miệng giải thích : “ Mới nãy con thấy người nhà Từ phu nhân đứng ở chỗ này, nhưng có gia nô nào để ý tới, liền bảo mang ghế dựa tới, dù trong nhà có chuyện nhưng lo chu toàn cho khách tới, là nên. Con mới gọi Tần di nương tới, nhắc nhở di nương chút, dù sao di nương vừa làm quản gia, rất nhiều việc nắm , con nhắc chút tốt hơn. nghĩ tới, con còn chưa cái gì, Tần di nương liền con thích người quản lý việc trong phủ, thậm chí người còn cảm thấy uất ức.” Mới vừa nãy mọi người xung quanh đều nghe Diêu Chỉ Yên khóc kể, giờ lại nghe tiền căn hậu quả(*) liền hiểu được Tần di nương có chút quá đáng. Quần chúng chính là thế, thích xem náo nhiệt, rồi phân tích việc cách đơn giản, nhiệm vụ của họ hoàn thành. phân tích cẩn thận kiện nào đó, cũng phải là phán quan ở Đại Lý Tự mà chính là những người kể chuyện ở trà quán. *Chú thích - Gia nô : nô tài trong nhà hay trong phủ - Thiêu hỏa : người nhóm lửa - Tiền căn hậu quả : nguyên do dẫn đến chuyện gìđó *Lời của editor : ta thấy Tần di nương ngoài cái bộ dáng giả dối, yếu ớt, nhu nhược ra chẳng gây hại được cho ai, bản lĩnh quá non, kiếp trước ăn hiếp được Yên nhi và mẫu thân chẳng qua là vì hai mẹ con Yên nhi cương trực thẳng thắng, tâm kế, mưu mô, chứ về sau khi kế thất vào cửa, chẳng phải cả mẹ con Tần di nương đều thảm bại hay sao