Chương 8 - Ở đây có gian thần đợi trưởng thành ( 5 ) Trong lòng Diêu Chỉ Yên tự nhủ, đây là muốn mình nàng theo , nam quả nữ ở chung chỗ chuyện, nếu bị người ta cố ý nhìn thấy bị chê cười. đương nhiên sợ, vì là nam nhân mà. Còn nàng là nữ tử khuê phòng, bị người khác đàm tiếu sao nàng gả ra ngoài được . "Ngươi muốn cái gì, cứ thẳng." Nàng muốn cho Văn Tĩnh Bạc biết là có chuyện gì thẳng , đừng có quanh co lòng vòng nữa, ta theo người đến chỗ khác để chuyện đâu. Ai ngờ đâu Văn Tĩnh Bạc lại trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt có vài phần đáng sợ, dọa đến mấy tì nữ ở phía sau Diêu Chỉ Yên. đúng là tiểu bá vương mà, chỉ cần câu hợp liền trở mặt. “Hôm nay, sao ngươi lại toàn nhảm với ta chứ. Vì biết ngươi thương tâm, thế nên mới nhân nhượng người vài phần. Nếu ta trở mặt với ngươi rồi.” Nàng ngờ thẳng như vậy. xong, nhìn xung quanh, rồi về phía nhà thủy tạ(*), đồng thời với Diêu Chỉ Yên : "Theo ta lại đây!" Giọng điệu của là cho phép thương lượng gì hết, là ngang ngược mà. Diêu Chỉ Yên cũng phải nữ tử hiền lành, vừa nghe Văn Tĩnh Bạc ngang ngược sai khiến nàng, nàng tực giận quát tiếng : “Tiểu tử, ngươi chuyện với ai thế.” Văn Tĩnh Bạc nghẹn họng, theo bản năng nuốt ngụm nước miếng, lại từ bỏ ý định: "Kêu ngươi lại đây, ngươi nghe hiểu sao? Nếu ta nắm tay ngươi kéo ." ràng khí thế của giảm nửa, nhưng vì muốn giữ mặt mũi, nên mới tiếp tục gây với Diêu Chỉ Yên. Diêu Chỉ San khỏi cảm thấy buồn cười, Văn Tĩnh Bạc hoàn toàn bị tỷ tỷ ăn hiếp. Mà tính khí của cũng như ngày thường, ràng trong lòng có tỷ tỷ, vậy mà còn làm bộ làm tịch, đúng là người chết vì sĩ diện mà . Thích tỷ tỷ cứ thể , sao phải làm chuyện khiến bản thân khó xử như vậy? ra phải Diêu Chỉ San trưởng thành sớm, mà do biểu của hai người quá ràng . Kỳ Diêu Chỉ Yên cũng tò mò biết là Văn Tĩnh Bạc muốn gì cùng nàng. Sau khi xác định xung quanh có người khác, nàng mới phân phó tì nữ xem chừng. Chính mình cùng vào bên trong nhà thuỷ tạ, vừa mới vào nàng liền ngồi ở bên, nhìn chằm chằm Văn Tĩnh Bạc với vẻ mặt phòng bị. Văn Tĩnh Bạc biết được đây là ở phủ Quốc Công, cũng dám làm càn, chỉ nhìn Diêu Chỉ Yên lát, thấy nàng trừng mình, liền cố ý than thở câu cho hợp phong cảnh: "Hôm nay sao muội lại kỳ lạ như vậy chứ!" "Làm phiền Quốc cữu gia lo lắng ." Ngày thường, Văn Tĩnh Bạc được kêu như vậy liền cảm thấy rất nở mày nở mặt. Nhưng hôm nay nghe lại cảm thấy có chút châm chọc, có chút mất hứng : "Về sau, muội cũng là Quốc cửu phu nhân đó!" Diêu Chỉ Yên giật mình, nàng suýt chút nữa tát Văn Tĩnh Bạc cái rồi, nhưng nhìn thấy ánh mắt chăm chú của , nàng liền kinh ngạc... Ở kiếp trước, sau việc ở hang gấu, nàng cùng Bạch Cốc đính ước. phải ở kiếp này cũng thông qua chuyện đó mà cùng Văn Tĩnh Bạc đính đước chứ? Đừng làm mọi chuyện loạn lên được , điều này sao có thể... Dù sao Bạch Cốc cũng là người hiếu học, đầy bụng kinh luân, lại tao nhã. Còn Văn Tĩnh Bạc sao? chính là kẻ ăn chơi thành tính! Nghe đâu bên ngoài cũng có ít nợ phong lưu. "Người đừng bậy!" Diêu Chỉ Yên giận dữ. "Ta bậy, ta thưa chuyện với mẫu thân, mẫu thân cũng đồng ý, là sau khi cúng thất tuần(*), tới đây cầu hôn." Diêu Chỉ Yên cảm thấy đầu nàng như bị gậy đánh xuống, ngồi thất thần tận nữa ngày, kinh ngạc nhìn Văn Tĩnh Bạc, nên lời. Văn Tĩnh Bạc nhìn bộ dạng ngốc của nàng, cũng có buồn bực tí nào, cười tươi, kiêng kị đây là phủ Quốc Công nữa : "Như thế nào, vui mừng đến choáng váng?" phải, là nàng bị dọa đến choáng váng. "Trời ạ, chuyện này nên thương lượng lại." Diêu Chỉ Yên mở miệng . "Thương lượng cái gì?" Văn Tĩnh Bạc bỗng giật mình ngạc nhiên. "Việc này có thể nào bàn bạc kỹ lại ?" "Hả? !" "Ngươi nghĩ lại , nếu ngươi cưới ta, chúng ta thể đánh nhau mỗi ngày phải ?" Văn Tĩnh Bạc dùng tay xoa xoa chóp mũi của mình, thà cười : "Như vậy phải thú vị sao?" Hừ, thú vị cái đầu ngươi, ngươi rãnh rỗi đến mức nào mới thấy cái chuyện đánh nhau là thú vị chứ? Nếu đánh ngươi thành bộ dạng như Minh Tranh, xem người còn thấy hứng thú . Giống như là tâm linh tương thông, Diêu Chỉ Yên oán thầm liền thấy Minh Tranh khập khiễng tới, đứng cách xa đám người Diêu Chỉ San khoảng mười bước, liếc mắt nhìn nàng và Văn Tĩnh Bạc, sau đó quay đầu gì đó với tên sai vặt, rồi cả hai cùng cười. Có tật giật mình, Diêu Chỉ Yên liếc nhìn Minh Tranh vài lần, nàng cảm thấy tiểu tử này đứng yên chỗ sao giống bức tranh thủy mặc trải ra trước mắt nàng, rồi họa lên đó tiên nhân, chỉ cần hơi nhắc tay, liếc mắt, là có bức tranh vô cùng đẹp đẽ. "Tỷ tỷ của ta cũng , đại ca ngươi mất rồi, sau này địa vị của ngươi và Diêu Chỉ San trong phủ chừng còn được như xưa, bằng cùng ta đính hôn, đến tuổi cập kê liền xuất giá, như vậy giúp ngươi vừa có tiếng trong phủ, vừa làm cho mọi người ở phủ cũng kiêng dè ngươi bậc." Văn Tĩnh Bạc lần nữa mở miệng , hề nghĩ đụng đến vết thương lòng, nàng liền quay đầu lại nhìn . Mẫu thân của nàng Dương thị chỉ có trưởng tử, nay chết trận. Năm nay mẫu thân hơn ba mươi, thân thể liền suy sụp sau khi biết tin đại ca mất. Đây là , mọi người đều biết cũng chẳng phải bí mật gì. Nhưng so với người khác, nàng càng biết ba mẹ con các nàng về sau khổ thế nào, nàng thậm chí còn biết được mọi chuyện sau này trở thành cái gì. Bây giờ lại bị người ta thẳng ra như thế, nàng cứ im lặng. Văn Tĩnh Bạc là người nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ cái gì liền cái đó, nhìn thấy Diêu Chỉ Yên đột nhiên cúi đầu gì, lúc này có chút hoảng, do dự lát mới thêm: "Muội đừng sợ, cho dù đại ca của muội còn, sau này vẫn có ta che chở cho muội." xong liền cảm thấy có chút buồn nôn, vội bổ sung câu: "Còn có Minh Tranh nữa." Diêu Chỉ Yên vẫn như trước ngồi ở chỗ kia, nàng nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn ra phía ngoài nhà thủy tạ, hồ nước bên trong chỉ có vài phiến lá sen, hề có đóa hoa sen nào, bất quá vẫn lờ mờ thấy nụ hoa nho . Ngày đông cái lạnh dường như còn chưa tản hết, thổi tới cơn gió lạnh lẽo. Gió làm mái tóc của Diêu Chỉ Yên bay lất phất, lộ ra khuôn mặt tinh xảo tì vết, vẻ đẹp của nàng dường như hề dính tạp chất của thế gian. Nốt ruồi ở cằm mỹ nhân của nàng khiến cho người khác phải chú ý tới, giống như hoa văn tơ lụa thượng hạng, mỹ càng thêm mỹ. Văn Tĩnh Bạc giật mình sửng sốt lát, cuối cùng ho tiếng. Mặt hơi đỏ, được tự nhiên quay sang chỗ khác, nhưng chỗ quay sang chỉ có núi giả, ngoài đá tảng ra chẳng có gì để xem. Thế này mới quay lại nhìn Diêu Chỉ Yên, an ủi nàng : "Nếu , muội đánh ta cho bớt giận?" Diêu Chỉ Yên bị lời của hấp dẫn, nàng nhìn về phía Văn Tĩnh Bạc, liền phát hơi run run, từng bước lui ra sau. ràng chỉ khách sáo, nghĩ tới nàng nhìn chầm chầm, làm có chút hoảng loạn. ---------------------------------------------------------- *Chú thích : - Nhà thủy tạ : nhà nghỉ mát bên hồ của vương tôn quý tộc, quan lại, thương nhân giàu có ngày xưa - Cúng thất tuần : cúng 49 ngày --------------------------------------------------------- Lúc Bạc đệ gọi Yên nhi là ngươi, lúc là muội, tui dựa theo tâm tình lúc nóng lúc nguội của Bạc đệ mà chỉnh sửa cách xưng hô. Mới edit nên việc xưng hô làm tui rối luôn.. hì hì... Trong suy nghĩ của tui, Bạc đệ dầu gì cũng 17 tuổi rồi, còn Yên nhi giỏi lắm cũng chỉ tầm 11 - 12 tuổi, mà như mấy chương đầu chị dâu của nàng còn nàng có 10 tuổi. Yên nhi 10t, phải phát dục nhanh thế nào mới làm chàng thanh niên 17t động tình cơ chứ.. thiệt tình là trâu già gặm cỏ non mừ.... Nam là văn nhược thư sinh, nữ là con nhà võ tướng, kỳ này nam chết chắc thiệt rồi, mong đến cảnh Yên nhi dùng roi quật 2 đại gian thần này Cuối tuần này mới có chương mới nha, tui lên cơn lười rồi ^^. À, mà tui cũng thích Minh Tranh lắm đó, vì tên ấy mà edit tiếp bộ này đó.. hì hì.....
Chương 9 - Ở đây có gian thần đợi trưởng thành ( 6 ) Nàng lắc đầu : "Ta biết ngươi có ý tốt, nhưng việc kết hôn đâu phải trò đùa, đừng vì nghĩa khí mà làm vậy. Hơn nữa, tuổi ta còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, mà đây là chuyện mà phụ mẫu ta nên bận tâm, ta thể có ý kiến. Còn có... đại ca vừa mới mất, mà ta lại tới chuyện cưới gả, biết người ngoài nghĩ về ta thế nào nữa.?" "Ta phải vì nghĩa khí mới làm vậy!" Người đơn giản thường chỉ trả lời ở câu đầu tiên, mà ý tứ của nàng nằm ở câu sau, thế là chẳng để ý tới. "Vào lúc này ngươi mà cầu hôn, ngược lại gây phiền toái cho ta, người về lại với mẫu thân ngươi, nàng ấy là người thông minh, hiểu cho ta." Nàng xong, liền trực tiếp đứng dậy, hành lễ với rồi rời khỏi. Khi đến bên cạnh tì nữ, dù muốn để ý tới Minh Tranh nhưng nghĩ đến kiếp này quan hệ giữa nàng và cũng tệ, liền nhìn về hướng Minh Tranh rồi : "Hôm nay, thân thể của ta khoẻ, ta về trước nghỉ ngơi, ngày khác tạ lỗi với các ngươi." xong nàng liền đứng ở bên chờ Văn Tĩnh Bạc tới, nhìn bọn họ rời sau đó nàng mới về phòng. Văn Tĩnh Bạc cảm thấy mình bị cự tuyệt, nổi giận đùng đùng sải bước thẳng mạch, nhìn tới bọn người Diêu Chỉ Yên. Minh Tranh lập tức muốn đuổi theo, lại quay đầu liếc Diêu Chỉ Yên cái, dường như thấy được ánh mắt khó xử của nàng, nhíu mày, rồi lơ đãng cười, giống như hoa đào nở, đẹp sao tả được. "Ngày khác chúng ta lại đến." Minh Tranh , sau đó theo Văn Tĩnh Bạc rời khỏi. Diêu Chỉ Yên thở dài hơi, tiếp tục về đằng trước. "Tam tỷ, Bạc ca cùng Tranh ca đối với tỷ tốt, bọn họ rất là quan tâm đến tỷ." Diêu Chỉ San vô tư , làm cho tâm trạng của nàng khá lên, gật đầu, nàng cũng đáp lại mà chỉ cảm thấy đau đầu. Vào trong phòng, Diêu Chỉ Yên liền nhanh đến giường, lao đầu xuống, giống như là cá chép vượt vũ môn vậy, rất là chuẩn xác. Diêu Chỉ San thục nữ hơn tỷ tỷ, nên chỉ qua ngồi bên giường. Nàng lấy tay kéo muội muội vào lòng, nằm đè lên, cảm thấy ôm thế này là thoải mái, liền mắt nhắm mắt mở ngửi mùi tóc thơm ngát của muội ấy, tâm tình liền tốt lên vài phần. Nàng thích nhất muội muội của nàng. “Muội đau lòng lắm đúng ?” Nàng giọng hỏi muội muội. "Vâng" Vừa mới trả lời câu, liền muốn khóc. Muội muội của nàng vô cùng hiền lành. Từ bị nàng cùng đại ca cưng chiều, nên hề có tâm cơ, chỉ có ngây thơ và hồn nhiên. Ban đầu nàng thấy tính cách của muội ấy như thế là tốt, nhưng sau này trưởng thành, nàng mới thấy được là mình hại muội muội. "Tỷ cũng đau lòng." Nàng xong, liền lau nước mắt cho muội muội, lại để cho muội muội điều chỉnh tư thế, nằm đối mặt với nàng. Tì nữ thấy hai người muốn tâm liền lui ra đứng chờ ở gian ngoài. Diêu Chỉ San nghẹn ngào, giọng khóc nức nở. "Muội có nghĩ tới, mẫu thân nhìn đại ca lớn lên từ cũng đau lòng; phụ thân đổ hết tâm huyết lên người đại ca cũng đau lòng; còn tổ phụ, tổ mẫu người đầu bạc tiễn người đầu xanh lại càng đau lòng hơn?" Diêu Chỉ San ngẩn ra, lập tức gật đầu: "Muội biết." "Cho nên chúng ta phải kiên cường lên… nếu cả hai ta đều yếu đuối, các trưởng bối nhìn thấy càng bi thương hơn. Hôm nay muội có gì đau buồn, hãy với tỷ, sau này thế cứ buồn bã như vậy, biết chưa?" Tính tình Diêu Chỉ San đơn thuần, nghe tỷ tỷ vậy, lúc này liền gật đầu đồng ý. Nàng suy nghĩ lát, quả nhiên nàng cảm thấy các trưởng bối tuy rằng đau lòng, nhưng lúc này biểu lộ ra, nàng lại cảm thấy bọn họ cũng khổ sở, liền "Vâng" tiếng. Hai người ở giường co lại thành đoàn, rất nhiều chuyện, cho đến khi Diêu Chỉ San cứ như vậy mà mặc áo tang ngủ thiếp , Diêu Chỉ Yên mới rón ra rón rén ra khỏi phòng. Nàng đứng bên ngoài thư phòng, thấy có người di chuyển đồ đạc ở trong phòng, cái nào có màu sắc tươi sáng bị bỏ vào thùng đóng lại, màn cũng đổi thành màu trắng có họa lá trúc. Thấy nàng vào, Thính Sương liền mở miệng : "Tiểu thư, lát nữa người hãy vào, bên trong dọn dẹp, rất nhiều bụi?" Bốn tì nữ này theo nàng từ , tính cách của các nàng nàng đều biết , liền thèm để ý, chỉ lắc đầu cười ha hả : " sao, ta cũng muốn xem náo nhiệt." "Tiểu thư, có gì vui để xem đâu?" Thính Sương xong liền đứng bên cạnh Diêu Chỉ Yên, đưa nàng cây quạt để quạt bụi. lâu rồi nàng thể trở lại thư phòng này, lần này tới nhìn đúng là có chút tưởng niệm. Thính Sương biết nàng trải qua những gì, cho nên khó hiểu nhìn nàng, Diêu Chỉ Yên liền khen thưởng câu : "Đổi thành những thứ trang nhã, liền cảm thấy có chút lạnh lẽo u buồn." "Nô tì cũng hiểu được, ông trời vốn còn ấm áp như trước, nên chỉ cần thay đổi chút liền cảm thấy có chút quạnh quẻ." Thính Sương thêm vào. Trong bốn người, Thính Sương là thẳng tính nhất, nàng ta là nha hoàn thân cận của Diêu Chỉ Yên, cũng vì tính của cả hai có phần giống nhau. Nhưng mà mẫu thân Diêu Chỉ Yên lại thích nàng ta, cũng vì tính tình giống nàng. Các nàng sợ Diêu Chỉ Yên kiếm cớ la mắng, nên làm hết sức hăng say, chẳng mấy chốc dọn dẹp xong, cùng nối đuôi nhau khiêng đồ ra ngoài. Thính Sương cùng Thính Vũ đứng bên cạnh Diêu Chỉ Yên, còn Thính Phong, Thính Tuyết quan sát mấy tì nữ dọn dẹp ở ngoài sân, bên trong phòng. Diêu Chỉ Yên ngồi ở trước bàn, cầm lấy xấp giấy để lên bàn, sau đó cùng Diêu Chỉ San chuyện phiếm, Diêu Chỉ San những chuyện nào giống trong trí nhớ của nàng, nàng liền ghi lên giấy. Nàng giống như nhớ tới chuyện gì đó, bỗng ngẩng đầu nhìn bốn nha hoàn nhất đẳng của mình mà : "Các ngươi làm việc hả? Như thế nào đều ở đây mắt lớn trừng mắt ?" Nàng bới móc bọn họ ư. Rất nhiều chủ tử lúc tâm tình tốt liền thích la mắng hạ nhân, vô luận hạ nhân làm thế nào, cũng đều bị trách mắng, dù đúng cũng tìm ra lỗi sai để mà mắng. Loại chuyện này cũng bình thường, như khi Diêu Chỉ Yên bị phụ thân răn dạy, phần lớn tìm các nàng phát tiết, đa phần là mắng thế này "Các ngươi đúng là tiểu nhân mà, hề có nghĩa khí, ta bị phụ thân giáo huấn, mà các ngươi cũng giúp ta tiếng!" "Các người làm việc kiểu gì vậy, phụ thân đến cũng báo cho ta biết!" Nàng la mắng rất nhiều thứ. Thế nên các nàng có khả năng chịu đựng rất tốt, liền cúi đầu sụp mắt, chờ nàng mắng. Ai ngờ, nàng xuất ra chồng giấy, đưa cho mỗi nàng xấp, rồi : "Các ngươi nếu có việc gì làm hãy giúp ta luyện viết chữ… à.. hay viết những chuyện thú vị xảy ra trong mấy năm gần đây, ví dụ như gần đây có chuyện gì xảy ra, nương tử của nhà nào mang thai, tướng công của người nào thăng quan, cũng có thể viết những chuyện của ta cùng Văn Tĩnh Bạc, Minh Tranh, chuyện về Bạch Cốc, Hứa Thải Văn cũng được. Hoặc chuyện cổ quái, thần tiên linh tinh gì đó. Nếu viết tốt, ta có thưởng. " Bốn người mê mang nhìn Diêu Chỉ Yên, biết hồ lô của nàng bán thuốc gì, tay cầm bút có chút chần chờ. Nha hoàn nhất đẳng biết viết vốn có gì lạ. Bốn nha hoàn nhất đẳng của nàng, Thính Sương giỏi về cầm, Thính Vũ giỏi về kỳ, Thính Phong giỏi thư pháp, Thính Tuyết giỏi về họa. Bốn người này có được vị trí nha hoàn nhất đẳng, tuyệt đối là người có tài hoa. Tại sao bây giờ tiểu thư lại muốn các nàng luyện chữ? ------------------------------------------ thực là ở kiếp này Yên nhi vẫn còn tình cảm sâu nặng đối với Bạch Cốc lắm, nên ai đây là chướng ngại vật vô cùng khó khăn để vượt qua đối với người theo đuổi Yên nhi ở kiếp này
Chương 10 : Vượt qua quá khứ đau khổ (1) Bất quá, các nàng vẫn cúi đầu viết, Diêu Chỉ Yên lại lại ở giữa phòng, xem các nàng viết cái gì. nghĩ tới Thính Sương vì muốn trêu chọc tiểu thư vui vẻ, liền đem chuyện thú vị của nàng cùng Minh Tranh, Văn Tĩnh Bạc viết ra, những vậy còn viết cả những chuyện mất mặt của nàng nữa. Diêu Chỉ Yên nhìn Thính Sương gật đầu, còn thưởng bạc cho nàng ta. Lúc này bốn người điều hưng trí, tuyệt bút vung lên, liền viết suốt buổi chiều. Đến nửa đêm, có người đến gọi Diêu Chỉ Yên dùng bữa, bọn họ mới ngừng lại. Bởi vì mấy ngày này trong phủ lòng người hoảng loạn, nên ăn cơm cùng nhau. Do vậy nàng và Diêu Chỉ San mới ở trong thư phòng dùng bữa, phần lớn là thức ăn chay, hề có miếng thịt nào. Hai người ăn cơm xong liền nhìn về mấy thứ mà bốn nha hoàn viết. nhìn sao, vừa xem qua liền làm cho nàng nhảy dựng. Nàng cùng Minh Tranh, Văn Tĩnh Bạc ở chung chỗ cũng ba năm, quan hệ vô cùng tốt, ngẫu nhiên còn có vị Lục hoàng tử, cùng với muội muội của Minh Tranh. Ngày thường nàng cùng bọn họ chơi đùa, nghịch phá ở viện Thái Học làm gì. Mấy người đó còn thường xuyên mang nàng ra ngoài ăn, mùa hè chèo thuyền du ngoạn hồ, mùa thu leo núi lễ Phật, mùa đông chơi đùa băng, thậm chí ban đêm nàng còn lén cùng bọn họ ngắm sao. Còn rất nhiều thứ khác nữa, nàng cảm thấy Minh Tranh cùng Văn Tĩnh Bạc còn thiếu chuyện mang nàng thanh lâu chơi đùa mà thôi. Dựa vào những gì ghi giấy, nếu hai người đó mời, chắc chắn đến tám phần là nàng . Thực tế mà ở cùng đám người ăn chơi, chí ít cũng khá thoải mái, người khác biết chơi địa phương nào, bọn biết, người khác biết tiệm nào ngon, bọn họ đều biết. Ở đây có nhiều chuyện mà kiếp trước nàng chưa từng làm qua. Còn việc nữa, so với trí nhớ ở kiếp trước của nàng, kiếp này Văn Tĩnh Bạc hề phong lưu. Nhìn những gì bốn nha hoàn của nàng viết, tất cả đều là Văn Tĩnh Bạc che chở nàng ra sao, về phần Minh Tranh, chỉ cần nhìn thấy chuyện của hai người họ, liền tự động trở thành khí. Văn Tĩnh Bạc sở dĩ thường xuyên đem Minh Tranh theo, hơn phân nửa là sợ nam quả nữ, tránh cho người khác ra vào. Về phần nàng, hình như đối với thái độ mập mờ của Văn Tĩnh Bạc cũng có ghét, có việc gì liền thích tìm bốn nha hàng tâm về tâm tình của thiếu nữ. Vừa mới xem đến đây, nàng liền đoạt tờ giấy tay Diêu Chỉ San, cho muội ấy xem, chỉ mỗi mình nàng xem cẩn thận. Làm Diêu Chỉ San ngồi bên ngượng ngùng, chu cái miệng nhắn ra. chỉ có chuyện này thay đổi, Thái Hoàng thái hậu vẫn chưa về cõi tiên, Thái tử phải là Lục hoàng tử, mà là Đại hoàng tử. Mà quan hệ giữa Lục hoàng tử cùng Minh Tranh, Văn Tĩnh Bạc khá tốt nên thường xuyên cùng nhau chơi, đương nhiên là mang theo Diêu Chỉ Yên . Còn có người kỳ quái được gọi là “Thần tử”, nhiều lần xuất trong câu chuyện của mấy nha hoàn, làm nàng rất hoài nghi. Vị thần tử này được người đời gọi là “Thiên thần chi tử” (*). rất ít xuất nhưng tài trí hơn người. Từng có người , được cử xuống để chỉ điểm giang sơn, có thể được dẫn dắt được thiên hạ, quả thực khả năng của bị thổi phồng lên nhiều rồi. sống mình ở trong thâm sơn, nơi đó cảnh trí tuyệt đẹp, có thể so với tiên cảnh ở nhân gian. Nghe vị Thần tử này cực thích Quân tử lan, trong sân đều là loại hoa này. Chỉ vừa mới bước vào viện gửi được hương thơm từ bốn phía, thấm vào cả ruột gan. Làm cho người ta lấy làm lạ là sơn trang của ngoài việc bày trận pháp, còn tiềm thuật kỳ môn độn giáp. Kể cả đại ca nàng cũng từng bái phỏng , còn cùng kết bạn, quan hệ của hai người cũng tốt. Ngay cả lúc đại ca muốn ra chiến trường, khi đó Thần tử từng khuyên đại ca đừng nóng vội, lúc đại ca xuất môn, Thần tử còn phái người đưa thư tận ba lần, trong thư cũng chỉ ghi có hai chữ “Cẩn thận”, nhưng cuối cùng đại ca vẫn mất. Vị Thần tử này chỉ tiếp khách vào ban ngày, mỗi ngày chỉ gặp năm người, năm người này có thể cùng bất cứ chuyện gì, là chuyện phiếm hay là cần hỏi tình. Tâm tình của Thần tử mà tốt, giải đáp vài điều, được Thần tử chỉ điểm giống như mở ra con đường tươi sáng trước mắt. Ngay cả đương kim thánh thượng, cũng rất tán thưởng vị Thần tử này, còn nguyện ý tự mình tới cửa cầu kiến. Nếu tâm tình của Thần tử tốt, liền ngủ ở trước mặt khách, hoặc tự mình đánh cờ, quan tâm đến ai. Người đến cầu kiến còn phải đem ngân lượng dâng lên, hơn nữa còn đợi tâm tình của Thần tử tốt quay lại cầu kiến. Vị Thần tử này lúc gặp khách thường là cách bức màn, ràng là nam nhân mà lại muốn người khác nhìn thấy diện mạo. Còn làm cho người khác ngạc nhiên nữa là có y thuật cực kỳ cao, từng đem người sắp chết cứu sống, tuy nhiên trong nhà lại có các loại dược nào, ở ngoài sân cũng hề phơi dược thảo gì. Ở kiếp trước, nàng thấy người này ở Liêu quốc. Đem xấp giấy mà bốn nha hoàn viết gấp lại, sau đó lấy hộp gấm Bát Bảo giá sách xuống, nàng mở khóa rồi đem xấp giấy bỏ vào, rồi khóa lại. Hộp gấm Bát Bảo chính là cống phẩm thượng hạng, Hoàng thượng ban cho phụ thân nàng, sau đó phụ thân lại tặng cho nàng. Khóa cài(*) bên trong hộp có cơ quan tinh vi do người thợ có tay nghề giỏi làm, chỉ có chủ nhân có trí nhớ tốt mới nhớ được cách thức xoay đổi độ cong để mở ổ khóa, nếu ai có thể mở được. Diêu Chỉ San ở bên tò mò nhìn động tác của tỷ tỷ, vươn cổ nhìn xung quanh, độ nhiên tỷ tỷ mở miệng hỏi : "San nhi, muội biết Thần tử sao?" Diêu Chỉ San nghe được tỷ tỷ hỏi như vậy, thân mình liền cứng đờ, ngồi chỗ có chút đứng ngồi yên liền đứng lên. Đem những chuyện bốn nha hoàn kết hợp với lời của Diêu Chỉ San, dường như Diêu Chỉ San cố ý tránh về Thần tử. Trong trí nhớ của nàng, Diêu Chỉ San vô cùng nhu thuận, giấu nàng chuyện gì cả, sao vừa mới trọng sinh, nàng với muội muội lại có khoảng cách chứ? Có lẽ về chuyện của Thần tử, còn tình khác? Diêu Chỉ Yên liền xoay qua nhìn muội muội, ánh mắt nàng vô cùng chăm chú, khiến cho Diêu Chỉ San dần trở nên mất tự nhiên. Sau đó đưa cánh tay bé ú nù của nàng mở quyển sách bàn ra, lật vài tờ, rồi khép lại, rồi liếc nhìn Diêu Chỉ Yên cái, phát Diêu Chỉ Yên còn nhìn nàng. Liền ngồi ghế, quơ chân của nàng, có chút bất an nhìn xung quanh. Quả nhiên là có chuyện. Diêu Chỉ Yên điều chỉnh lại tư thế, ngồi ngay ngắn nhìn đứa Diêu Chỉ San, nàng nghĩ bé này nhất định cho nàng biết. Rồi nàng phất phất tay, ý bảo bốn tì nữ lui xuống trước, nghĩ tới bốn tì nữ vừa mới quay , Diêu Chỉ San liền nhảy xuống ghế, sau đó vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài. Muội muội tay ngắn chân ngắn, ra sức chạy trốn, nhìn qua rất buồn cười, giống như quả cầu lăng mà, bất quá như vậy là muội chịu rồi. Bốn tì nữ liếc mắt nhìn nhau cái, vẫn là nên rời khỏi thư phòng. Diêu Chỉ Yên giật mình sững sỡ tại chỗ, nàng ngồi thất thần, sau đó bình tĩnh lại chỉ có thể thở dài hơi. Trọng sinh, mọi thứ đều thay đổi, ông trời trêu đùa nàng phải ? Cho nàng đầu óc linh thông, nhưng vẫn để nàng phải trải qua trận đau đớn? ---------------------------------- * Thiên thần chi tử : con trời --------------------------------- Dụng hết tâm cho người, sau đêm người quên hết mọi chuyện, người trong lòng của người bỗng đổi thành người khác. Bạc đệ, khổ cho ngươi rồi. À, ngoài lề chút, chừng nào ta mới được nhìn thấy cảnh Yên nhi hành hạ Minh Tranh đây, lâu quá đê.. convert ta đọc nổi nên đành ngồi edit cách chậm chạp... những vậy... ta còn tò mò biết cái vị Thần tử và bé con đáng Diêu Chỉ San có gian tình gì nữa... ôi....
Chương 11 : Vượt qua quá khứ đau lòng (2) ngực đột nhiên đau nhói, cái cảm giác hít thở thông dường như tấn công vào nàng, công hãm vào điểm yếu trong trái tim nàng. Nàng trở nên mê mang cùng bất an, bởi vì nàng phải đối mặt với mọi chuyện ở kiếp trước, những chuyện mà nàng ngờ tới lại làm cho nàng khắc cốt ghi tâm, giờ đây ngay cả nhớ nàng cũng muốn nhớ lại. Sống lại lần nữa, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy mọi chuyện phía trước mịt mù, mọi thứ quanh nàng đều đột nhiên thay đổi, lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, làm cho nàng biết phải làm sao. Có người, hay là nhiều người, trọng sinh sớm hơn nàng, người đó thay đổi rất nhiều thứ, vận mệnh của chính họ? hay vận mệnh của Diêu gia? Nàng úp mặt xuống bàn, đem mặt dán vào mặt bàn, suy nghĩ cẩn thận về việc này. Lông mi của nàng run nhè , tựa như có thể khóc ngay lập tức, nhưng rất nhanh sau đó nàng đột nhiên mở to mắt, ngồi thẳng dậy, ngồi ghế ngẩn người, nhìn vào vắng vẻ, lạnh lẽo ở trong thư phòng. Mọi thứ xung quanh đúng là có thay đổi, nhưng quỹ đạo phát triển của Diêu gia có thay đổi. Như trước kia, đại ca vẫn mất, Nhị thẩm tham lam muốn ra tay giúp đỡ, chỉ sợ là mẫu thân lúc này cũng bi thương. Nàng nên bận tâm chuyện gì khác, nàng chỉ cần thay đổi vận mệnh của Diêu gia, nàng muốn chỉ vì đại ca qua đời mà làm cho mọi người trong phủ suy sụp Nghĩ được vậy, nàng đột nhiên đứng lên, bước nhanh ra khỏi thư phòng, chỉ nghe tiếng két cửa thư phòng bị đẩy ra, cũng để ý tới cửa còn khép kín, nàng liền bước nhanh về phía phòng của mẫu thân, ngay cả ở phía sau tì nữ gọi cũng để ý. Đêm khuya. Lồng đèn trắng được treo lên dọc theo hai bên hành lang, giống như những đóa hoa Sơn chi(*) nở, mang theo nỗi buồn thê lương. Ánh sáng hắt lên mặt hồ, nổi lên những mảng sáng mặt hồ tối tăm, giống như những cánh hoa rơi. Nàng bước nhanh, gió đêm thổi qua làn váy, những sợi tóc của nàng xoắn xuýt ở phía sau, nhìn qua thấy thân thể nàng chao đảo như con diều đơn độc mất phương hướng, rất cần người theo bảo hộ. Ở phía sau nàng, bốn tì nữ vô cùng hoang mang đuổi theo tới, cũng may các nàng được dạy dỗ nghiêm khắc, dù sợ hãi nhưng các nàng cũng kêu loạn lên. Năm người rất nhanh đến viện của Dương Uyển Bạch, trong phòng còn để đèn sáng, hiển nhiên là chưa ngủ. Trong viện có mùi dược thoang thoảng, có thể thấy được tình trạng bệnh của người trong phòng. Vừa mới vào sân liền ngửi thấy mùi dược, bước chân Diêu Chỉ Yên ngừng lại lát, rồi chậm chạp bước tới cửa, vừa định gõ cửa, có vị ma ma ra đón nàng : "Tam tiểu thư tới rồi? Phu nhân còn chưa ngủ, tiểu thư vào ngồi chút, vừa đúng lúc phu nhân cần người chuyện." Diêu Chỉ Yên thất thần nhìn Trịnh má má trước mặt, nàng nhìn chằm chằm vào bên thái dương đầy tóc hoa râm của người, giống như những nếp nhăn cánh hoa cúc, đột nhiên cảm thấy chua xót. Nàng cố nén nước mắt gật gật đầu, sau đó chậm rãi vào phòng của mẫu thân. Mới vừa nãy khá vội vàng, nhưng khi đến gần, nàng lại bắt đầu khẩn trương. Nàng do dự đứng ở giữa phòng, bên trong truyền ra tiếng ho khan, thanh ràng lớn, giống như lông chim nhàng bay xuống, dường như tan biến vào trung. Nhưng hai tiếng ho khan này lại như nện vào ngực nàng. Nàng liền bước nhanh về phía giường ở bên trong, nhìn thấy nữ tử đắp chăn màu trắng, cùng với gương mặt tiều tụy, dù nàng cố nén nước mắt nhưng cũng thể khống chế được để nó rơi xuống. Nước mắt như ngọc trai bao quanh lấy gương mặt nàng, rồi rơi xuống lồng ngực, thấm vào quần áo. Nữ tử ở giường nhìn thấy Diêu Chỉ Yên, đột nhiên thở dài hơi , rồi vẫy tay, ý bảo nàng đến đây. Diêu Chỉ Yên đột ngột quỳ xuống trước giường, rồi sau đó dập đầu mạnh, khiến người nữ tử giường giật mình cả kinh, liền ngồi dậy nhìn nàng. Trịnh má má là người hiểu chuyện, biết hai người muốn cái gì đó, liền đem các tì nữ đuổi ra ngoài, còn chính mình ra gian ngoài bên trong phòng đứng đợi lệnh. Lúc Diêu Chỉ Yên ngẩng đầu lên, nàng dùng tay quệt nước mắt mặt rồi nhìn mẫu thân, mấp máy môi, rốt cuộc cũng tìm được thanh của chính mình: "Nương..." "Yên nhi, con đây là làm gì thế?" Mẫu thân nàng mệt mỏi , nhìn thấy Diêu Chỉ Yên như thế rất đau lòng muốn kéo nàng đứng dậy, nhưng Diêu Chỉ Yên muốn đứng lên, nàng vẫn muốn tiếp tục quỳ ở đó, liền né tránh tay của mẫu thân. "Nữ nhi muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo, cho nên lúc này nữ nhi chỉ có thể quỳ như vậy." Dương Uyển Bạch ngẩn ra, cánh tay vẫn như cũ dừng lại ở khoảng , sau đó lập tức thu về. Nàng cố gắng chống người ngồi dậy, thay đổi tư thế, đoan chính ngồi ở chỗ kia, chuẩn bị nghe xem Diêu Chỉ Yên muốn cái gì với nàng. "Nương, nữ nhi bất hiếu, lúc nương khổ sở thế này mà bản thân con lại đắm chìm trong đau khổ, còn khóc xỉu hai lần, càng làm cho người thêm đau lòng cùng lo lắng. Sau này, nữ nhi nhất định ngày đêm ở bên cạnh hiếu kính với người, khi người cần giữ đạo hiếu, con thay thế người chiếu cố tổ phụ, tổ mẫu. Nữ nhi là trưởng nữ của người, còn ca ca... Con trợ thành trụ cột của người." Dương Uyển Bạch nghe đến đó, nàng nén nước mắt, nghiêng đầu, nâng tay lau nước mắt mặt, liền lộ ra cánh tay rất , gầy tưởng tượng được. Bình thường thân thể nàng gầy yếu, mấy ngày nay lại gầy hơn rất nhiều, vô cùng tiều tụy. Nàng biết, nữ nhi những lời này, chỉ mới là bắt đầu mà thôi, bởi vì những điều này cần thiết phải quỳ xuống. Diêu Chỉ Yên nhìn Dương Uyển Bạch có vẻ rất chăm chú lắng nghe, liền biết được mẫu thân đoán ý định mà nàng đến đây, nàng cũng giấu giếm. Nàng tình nguyện để mẫu thân vui, cũng nguyện cho mẫu thân phải rời xa nàng. Thà rằng chính bản thân chịu khổ, nhận hết mọi dày vò, cũng muốn nhìn thấy những người mà nàng thương, rời xa nàng! "Nương, người phải chỉ có đại ca là người con duy nhất." Nàng vừa mới mở miệng, thân thể Dương Uyển Bạch liền run lên, nhan sắc nàng nhợt nhạt, đồng tử run nhè , tiếp đó nàng dùng ánh mắt dường như tin nổi nhìn nữ nhi, dùng giọng yếu ớt phản bác lại : "Ta sao lại biết chứ? Ngươi đến đây là để chất vấn mẫu thân sao? Yên nhi, lúc này phải là lúc ngươi đến khuyên giải ta." là vậy, nhưng thân thể của nàng bắt đầu suy nhược, trán bắt đầu đổ mồ hôi, nàng dường như đoán được lý do mà Diêu Chỉ Yên đến đây. Quả nhiên, Diêu Chỉ Yên mở miệng tiếp tục : "Nương, người cho rằng đại ca rồi, người cũng theo luôn phải ? Nhưng ngươi có nghĩ tới, nếu người cũng ra , sau này ai che chở cho con cùng San nhi, còn có tẩu tử nữa? Lúc người bị bệnh, Tần di nương nhân cơ hội này nắm quyền, khi đó con với San nhi, cùng tẩu tẩu liền để nàng tùy ý bắt nạt. Nương, con có lời đại nghịch bất đạo muốn , nếu ngài cứ như vậy mà , đợi sau này con cùng San nhi đến tuổi thành gia lập thất, biết bị hứa gả cho cái dạng gì nữa?Tổ mẫu tuổi tác cao, còn nhiều quyền lực, có khả năng giúp đỡ. Nếu Tần di nương nắm quyền, đương nhiên do nàng ta lựa chọn. là mẹ kế đương nhiên nàng ta để cho thế lực của chúng ta mạnh hơn nàng, chừng liền tìm cớ, gả chúng ta cho người thấp kém. Đến lúc đó..." " như thế!" Dương Uyển Bạch đột ngột , thân thể nàng hoảng loạn, ngồi ở bên giường thân thể suy yếu bắt đầu có chút chống đỡ được. Nhưng thân là đích nữ của nhà Đại Đô đốc, nàng có kiêu ngạo của nàng, lúc này liền gắng ngượng lát, sau đó : "Yên nhi, mẫu thân buông tay các ngươi, cha ngươi cũng phải là người hồ đồ, đem các ngươi gả đến chỗ đàng hoàng." Mẫu thân của nàng phải là nữ tử hiểu biết, nghe ý tứ của Diêu Chỉ Yên, liền hiểu được. --------------------------- *Hoa sơn chi : còn được gọi là hoa dành dành, có ý nghĩa mang đến niềm vui trong nhà. --------------------------- Lịch post truyện từ tuần sau : thứ hai - thứ năm - chủ nhật, tuần từ 3 - 5 chương.
Chương 12 : Vượt qua quá khứ đau khổ (3) Diêu Chỉ Yên lắc đầu: "Con muốn thuận theo ai cả, con chỉ muốn ở bên cạnh mẫu thân, tự mình chăm sóc người, nhìn người càng ngày càng khỏe mạnh, nếu nữ nhi liền quỳ ở đây đứng dậy." Nước mắt Dương Uyển Bạch như sóng cuộn, trong hốc mắt bỗng trào ra, rồi nàng cúi người xuống, sờ sờ tóc mai Diêu Chỉ Yên, : "Nữ nhi của nương, ngươi lớn rồi ..." "Nương, người là lo lắng về chuyện thế tử?" Diêu Chỉ Yên chút khách khí mở miệng hỏi, đánh thẳng vào Dương Uyển Bạch. Dương Uyển Bạch kinh ngạc, rất nhanh liền muốn về đề tài này: "Yên nhi, đây phải là chuyện nương nên quản." Ngữ khí của nàng gấp gáp, dường như hi vọng Diêu Chỉ Yên biết được chuyện này, trong suy nghĩ của nàng, loại chuyện này phải là loại chuyện mà hài tử có thể đến. Vốn dĩ mẫu thân là người kiêu ngạo, liền muốn nữ nhi biết được khó khăn của bản thân, Diêu Chỉ Yên sao lại biết chứ? “Tuy rằng con nên quản chuyện này, nhưng giờ con là chỗ dựa của mẫu thân.” Dương Uyển Bạch rưng rưng lắc đầu, bộ dạng vô cùng quật cường, thậm chí thái độ của nàng còn muốn đuổi người: "Ta vẫn là chỗ dựa của ngươi và San nhi, nếu dựa vào hai ngươi giúp ta, nương còn là nương của các ngươi.” "Nương, cả đời người kiêu ngạo, chẳng lẽ giờ nương vẫn muốn như vậy sao? Vì sao người muốn nghe vài lời của nữ nhi?" “Chuyện này phải là chuyện hài tử như ngươi nên quản!” Dương Uyển Bạch gần như quát lên, giọng vô cùng cứng rắn. Bởi vì cảm xúc ổn định, làm cho nàng ho khan kịch liệt, thân thể đơn bạc rung rung, ngồi thẳng lưng ở chỗ kia. Diêu Chỉ Yên thấy Dương Uyển Bạch tức giận, nàng chút sợ hãi, vẫn quỳ ở chỗ cũ, nàng vương tay lấy chén thuốc giường đưa cho mẫu thân. Sau đó nàng ngẩng đầu, thẳng lưng, nghiêm túc : “Người chỉ có bốn con đường để chọn : là lập Diêu Tử Minh con trai của Tần di nương làm thế tử, hai là nhận con trai của Nhị thẩm là Diêu Tử Nhạn làm con thừa tự danh nghĩa, sau đó đem nuôi lớn để làm thế tử, ba là sinh con nối dỗi làm thế tử, bốn là lại nạp thiếp của phụ thân, sau đó mẫu lưu tử(*), người nuôi lớn đứa để làm thế tử. Nếu người chọn đường thứ nhất, sao người có thể chấp nhận Tần di nương trước mặt người diễu võ dương oai. Điều thứ ba là sinh tam đệ, người lại tin tưởng. Điều thứ tư người đành lòng. Cho nên, người muốn để con của Nhị thẩm làm con thừa tự, đúng ?” Nghe được nữ nhi còn mà được những điều như vậy, Dương Uyển Bạch kinh ngạc thể gì, im lặng lúc lâu, tức giận giảm bớt vài phần. Ở gian ngoài, Trịnh má má hít hơi, dịch bước chân lại gần kế màn cửa, muốn nghe cho . "Yên nhi, ngươi..." Dương Uyển Bạch cũng hoàn hồn, vốn định phản đối, nhưng nàng nghĩ nữ nhi nghĩ kỹ càng về vấn đề này, liền tò mò xem nữ nhi có ý tứ gì, vô cùng chăm chú hỏi “Yên nhi, ngươi có chủ ý khác phải ?” ràng là nàng rất muốn nghe nhưng còn bày ra bộ mặt nghiêm túc. Bình thường, nàng cảm thấy nữ nhi chính là nữ tử tùy tiện, có tâm cơ, lại thích chơi với đám người ra gì. Nhưng điều làm cho nàng phải lo lắng là nữ nhi qua lại với Lục hoàng tử, đây là điều tối kỵ ở Diêu gia. nghĩ tới, thời điểm nàng bất lực nữ nhi đột nhiên trưởng thành, nhưng lại ra những lời như vậy. Diêu Chỉ Yên kề sát mẫu thân, giọng : “Mẫu thân tuyệt thể nhận con của Nhị thẩm làm con trai người, người nghĩ xem, nếu là con của Tần di nương, ít nhất cũng là người của nhà ta, lúc đó tùy ý người dạy dỗ. Còn con của Nhị thẩm, Nhị thúc và phụ thân có dự vào, lúc đó phụ thân muốn để chút mặt mũi cho Nhị thúc, liền…” tới đây, Diêu Chỉ Yên dừng lát, nhìn thấy mẫu thân dường như hiểu, lúc này mới tiếp : “Nhìn qua thấy Nhị thẩm khá hiền lành, nhưng mấy năm gần đây, phải chúng ta đều thấy được, thủ đoạn của nàng lợi hại , làm cho trong phủ ai dám nàng cái gì. Người là đích nữ của Đại Đô đốc, hiểu chuyện, lại đầy ngạo khí(*), vị thế trong phủ bằng Nhị thẩm, nếu hai người đối đầu nhau, người được lợi là Nhị thẩm, người được người khác bênh vực cũng là Nhị thẩm. Nương, Diêu Tử Nhạn vẫn là con thân sinh của Nhị thẩm” Năm đó, mẫu thân cũng giống lúc này, để con trai của Nhị thẩm làm con thừa tự, vốn định tỉ mỉ bồi dưỡng. ngờ tới, Diêu Tử Nhạn vẫn qua lại thân thiết với Nhị thẩm, mẫu thân oán trách phụ thân, phụ thân vì để mặt mũi cho Nhị thúc, cũng can dự vào. Sau này, mâu thuẫn càng ngày càng nghiêm trọng, mẫu thân cùng Nhị thẩm làm to chuyện, phụ thân vì giữ thể diện, liền đứng về phía Nhị thẩm. Trong phủ liền mẫu thân chanh chua, còn thân thể nàng bệnh tật, tính cách cũng trở nên vặn vẹo. Sau kiện đó, mẫu thân uất ức trong lòng, bệnh tình càng nặng thêm. Câu cuối cùng như cây gậy nện xuống Dương Uyển Bạch, làm nàng choáng váng, nàng nhanh chóng : “Ta…” “Nương, nữ nhi cũng nghĩ người thích Tần di nương, nàng ta bất quá chỉ là thiếp thất, mà lại lên mặt với người, người thích là chuyện bình thường. Ở lễ tang của đại ca, nàng muốn ra dáng phong thái của gia mẫu, thu xếp mọi việc, ngay cả Diêu Tử Minh, mấy ngày này đều được người ta vây quanh, cũng muốn ra dáng phong thái của thế tử tương lai. Cho nên Diêu Tử Minh cũng thể. Cách tốt nhất, là chính người sinh con nối dỗi, người cùng phụ thân con trẻ, sợ thể sinh được nữa. Nếu như sau năm mà có tin tức, tìm người thích hợp để nạp cho phụ thân làm thiếp, đến lúc đó nếu là nữ nhi liền lưu lại còn là nam nhi, … mẫu lưu tử” Diêu Chỉ Yên chỉ là đứa , cái chuyện tàn nhẫn vô tình vậy mà nàng lại có thể quyết đoán như vậy, làm cho Dương Uyển Bạch giật mình, nhưng nàng vẫn do dự, chợt nghe Diêu Chỉ Yên tiếp tục : “Nương, mấy ngày trước người ở trong phòng nghỉ ngơi, tùy ý để Tần di nương làm khó người, nàng ta chỉ là thiếp thất, lúc chính thê đau ốm liền cảm thấy đắc ý, có mắt đều thấy được ý đồ của nàng. Nhưng người đừng vì việc này mà làm khó phụ thân, càng thể ỷ vào sức khỏe mà ra ngoài thu xếp mọi việc. Đến thời điểm nàng ta lộ ra mặt , ngược lại làm cho phụ thân càng thương tiếc người. Bình thường, người quá mạnh mẽ, kiêu ngạo, nên mới dẫn tới khoảng cách giữa người và phụ thân càng ngày càng lớn.” Năm đó Dương Uyển Bạch, tựa như đóa hoa kiêu ngạo, vô cùng hiếu thắng, luôn gây khó dễ cho người khác. Lúc nàng gả đến, liền trừ tất cả thông phòng của phụ thân, ngay cả thị nữ có chút nhan sắc cũng bán . Sau này có Tần di nương làm quý thiếp, hai người liền ngầm đấu đá nhau. Lúc đại ca qua đời, Tần di nương làm mọi chuyện càng tệ hơn, đấu đá với mẫu thân khắp nơi. Nếu phải do Tần di nương cùng Nhị thẩm bức, năm đó mẫu thân cũng qua đời sớm như vậy. Kiếp này, Diêu Chỉ Yên nhất định phải bảo vệ được mẫu thân, ai muốn làm tổn thương mẫu thân và muội muội của nàng, chờ xem . -------------------------------------------------------- * mẫu lưu tử : giết mẹ, giữ con. *Ngạo khí : tính khí kiêu ngạo ----------------------------------------------------------- Cái việc nạp thiếp, nếu thiếp thất sinh được con trai diệt ngay người thiếp ấy, cũng là chuyện bình thường ở thời đại đó. Huống chi, ở vào tình huống của Yên nhi, thương người tức là hại mình, nếu nàng từ bi với người khác, ai từ bi với mẫu thân và muội muội nàng. Mà trời cao cho nàng trọng sinh, đương nhiên cho tay nàng nhúng chàm lần nữa