[Trọng sinh] Nhàn thê - Vị Miên Quân

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Ú ù, hố mới, cám ơn editor
      linhdiep17bnm thích bài này.

    2. Lnmt131

      Lnmt131 Active Member

      Bài viết:
      174
      Được thích:
      221
      Hú hú hú.....lọt hố nhà bạn nhé:uong2: Đọc chương 1 thôi mà thấy hấp dẫn quá:034:
      linhdiep17bnm thích bài này.

    3. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      Ko có văn án hả bạn
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      @bnm Bộ này ngừng lâu quá rồi bạn. Bạn có edit tiếp ko hay drop? Nếu bạn ko theo đc truyện phiền bạn báo lại với mình nha.
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 2 – Tiếc rằng khói thành sương (Hai)

      Diêu Chỉ Yên đột nhiên mở miệng : "Thính Vũ, giúp ta thay đổi chăn giường , đổi thành màu trắng thêu hoa mai. Chụp đèn cũng đổi thành màu trắng có họa trúc diệp, đổi huân hương thành hoa bách hợp, vào thời điểm này để ở đây phạm vào kiêng kị."

      Thính Vũ vừa nghe, quay đầu nhìn về phía giường, phát vẻ đẹp của hải đường là chói mắt. Lúc này mới khúm núm trả lời. Tin dữ bất quá mới có ba ngày, mọi người trong phủ vẫn bối rối thu xếp tang lễ, nên đồ vật trong phòng cũng ai để ý tới.

      Lại nhìn quanh phòng của tiểu thư, Thính Vũ mới phát trong phòng đa phần đồ dùng đều là màu hồng phấn, màu sắc mà các tiểu thư khuê các thường dùng, tất cả đều nên đổi, bằng phạm vào kiêng kị. Cũng may tam tiểu thư là đích nữ, ai dám đến phòng của nàng lấy cái gì, thế này mới có thể bình yên.

      Phàm là việc gì cũng phải phòng vạn nhất, gần đây đại thiếu gia mất, trưởng tử trong nhà lập tức đổi người, vài vị di nương có người vui sướng. chừng quá mấy ngày nữa trong phủ có con vợ kế được nâng lên. muốn lúc này lại bị người ta xoi mói chuyện gì, có chăng chỉ toàn đều khó nghe. Nếu lại bị đàm tiếu tam tiểu thư có khóc ngất đến xỉu vài lần cũng cứu vãn được.

      Thính Vũ bỗng giật mình, nàng biết ở phủ Quốc Công, ai nấy lòng dạ đều ác độc. Nam tử Diêu gia tuy ngay thẳng nhưng có nghĩa là thiếp thất trong phủ chịu sống yên ổn, nghĩ đến có chút lo sợ.

      Trong phòng, tám thị nữ nhị đẳng tiếp thụ ánh mắt của Thính Vũ, đồng loạt gật đầu xác nhận. Lúc này, Diêu Chỉ Yên cũng ăn mặc chỉnh tề.

      Nàng thân áo tang trắng, trong thanh nhã lại thêm vài phần thoát tục. Thân váy dài rộng thướt tha vừa đẹp đẽ lại vừa tôn quý. Đầu nàng chỉ cài cây trâm hoa màu trắng, tuy quý giá nhưng tinh xảo.

      Như thế là xong, Diêu Chỉ Yên liền trực tiếp ra ngoài. Thính Sương cùng Thính Vũ nhanh chóng đuổi theo, giúp nàng nhấc bức rèm ngoài cửa. Diêu Chỉ Yên lướt qua bình phong bằng gỗ đàn hương, ra khỏi khuê phòng.

      qua hành lang dài, vừa muốn vào tiểu viện, nàng liền nhìn thấy Trịnh ma ma dẫn vài nữ tử khóc đến hoa lê đái vũ vào tiểu viện ở hậu viện, trong đó còn có nữ tử bị nâng vào.

      Diêu Chỉ Yên dừng lại nhìn các nàng, trầm mặc chuyện. Nàng biết, đó chính là thông phòng cùng tiểu thiếp của đại ca. Sau khi đại ca mất, phải mang vào phần mộ tổ tiên để chôn cùng. Lúc này mấy người đó muốn làm gì, nàng đều biết .

      Mấy ngày này, những nữ tử đó chết, ngược lại còn nuôi các nàng cho mập mạp. Đương nhiên, những ngày tốt lành cũng trôi qua, đợi đến thời điểm cúng thất tuần của đại ca, vào lúc đưa tang, toàn bộ nữ nhân này bị chôn cùng. Cái loại tư vị này, nghĩ nghĩ lại cũng đủ khiến cho những nữ nhân kia sợ hãi.

      Diêu Chỉ Yên bỗng dừng lại, trong lòng nhói đau, liền lấy tay che ngực.

      Thính Vũ là người thông minh, lúc này liền đỡ Diêu Chỉ Yên ngồi xuống hành lang dài, an ủi : "Tam tiểu thư, người thiện tâm, nên gặp những việc này, đều là lỗi của nô tì đem người đến đây."

      Thiện tâm?

      Nếu ở kiếp trước, vào tuổi này chừng nàng cũng có thiện tâm . Nhưng kiếp này, nàng có.

      Nàng sở dĩ khổ sở là do cảm thán thế gian này hỗn loạn, vận mệnh của nữ nhân được ai xem trọng.

      Nếu có thể, nàng hy vọng tẩu tử cũng có thể chôn cùng đại ca. Nhưng chính vì thân phận nàng tôn quý, hai bên gia tộc cũng có tình nghĩa với nhau, nên thể chôn cùng. Cuối cùng ở lại trong nhà làm quả phụ, bị dày vò khổ sở nên như con thiêu thân oán trách mọi người trong phủ cùng cái chết của đại ca.

      Diêu Chỉ Yên ngồi hành lang, thân thể có chút vững, liền tựa vào lan can, phất tay với Thính Vũ và bốn tì nữ: "Các ngươi lui qua bên, ta cần yên tĩnh lát."

      Bốn người liền đáp: "Vâng"

      Khi được trọng sinh, chuyện thứ nhất nàng muốn làm chính là nhìn thấy mẫu thân và muội muội, nhưng khi sắp được nhìn thấy nàng có chút sợ hãi. Kiếp trước đau tận tâm can, làm sao nàng đối mặt với mẫu thân và muội muội vẫn hoàn hảo đây.

      Nàng dựa vào tường suy nghĩ đến thất thần, ngoài cửa viện còn ai.

      Chốc lát, có tiếng bước chân truyền đến, nàng nghiêng đầu nhìn, liền nhìn thấy đại tẩu và nha hoàn hồi môn của nàng tới, bước chân vội vàng như có ai đuổi theo, hề chú ý tới Diêu Chỉ Yên ngồi đây.

      Diêu Chỉ Yên ngẩn ra, nhìn đại tẩu tiến vào cửa . Chần chờ lát, nàng mới theo, sau đó quay đầu nhìn bốn tì nữ ý bảo họ giữ im lặng. Lúc này nàng mới lẳng lặng đứng bên ngoài cửa , hề nhúc nhích.

      “Tiện nhân kia tỉnh?” Là giọng của đại tẩu, cho dù vài năm nàng mới nghe lại nhưng vẫn nhớ giọng này. Vì ở kiếp trước nàng ghét nhất là giọng này.

      “Mới tỉnh, cho ăn dược, vẫn còn ít sức lực.” Đây chính là giọng của Trịnh ma ma.

      Diêu Chỉ Yên nhíu mày, tại sao lại cho ăn dược? Nàng cảm thấy có chút kỳ quái? Những nữ nhân này vốn bị chôn theo, nếu phản kháng, chỉ cần trói lại là được, làm sao có chuyện ép ăn dược?

      Lại có tiếng bước chân định ra nhưng lại lui trở về, giọng của đại tẩu lại truyền đến: "Bây giờ căn phòng này có điềm xui xẻo, dẫn tiện nhân kia ra đây, ta có lời muốn với nàng”

      Trong nội viện hề động tĩnh, Trịnh ma ma gật đầu liền vào bên trong đưa người ra.

      Ngay sau đó, có thanh người bị đẩy ra ngoài.

      Xung quanh lại im lặng.

      “A! Nhìn bộ dáng đức hạnh của ngươi kìa!” Ngữ điệu của đại tẩu đầy châm chọc, chỉ có hận sâu sắc mới có kiểu chuyện như thế này.

      "Ha ha ——" trong viện truyền đến loạt tiếng cười làm cho Diêu Chỉ Yên cả người nổi da gà. thanh này giống như là từ trong phổi dùng hết sức phát ra, vô cùng đáng sợ. Người chuyện hết sức yếu ớt, giọng có chút khàn khàn, giống như là bị độc dược ăn mòn yết hầu. Nàng ta rất khó khăn mới mở miệng: "Dư thị.. Ta nay … Ngươi, ta chỉ lòng hướng về thiếu gia.. Ta thẹn với lương tâm, còn ngươi…Ngươi dám túc trực bên linh vị của thiếu gia sao? Ngươi ở trong mộng dám gặp thiếu gia sao? Ngươi... ... Dám! Bởi vì ngươi sợ thiếu gia biến thành lệ quỷ, tới lấy mạng của ngươi! Ha ha —— ha ha a —— "

      Dư thị vừa nghe nữ tử như vậy, liền có chút điên cuồng, nàng ta hét lên to tiếng, sau đó là loạt tiếng bàn tay đánh xuống, vô cùng chói tai, mỗi cái đánh xuống đều hết sức tàn nhẫn.

      Hiển nhiên là bị người trúng tâm địa đen tối nên bất an, mới mất lý trí như vậy. Giống như bản thân chỉ còn làn hơi mỏng manh, lại bị người khác ra điểm then chốt, khi thấy cái để bản thân duy trì bị hủy , cả người cũng bị sụp đổ theo.

      Diêu Chỉ Yên đứng ở nơi đó, nhíu nhíu mày muốn biết hơn. Chợt nghe thanh của Dư thị dường như mất sắc: "Giết ả, thể để cho ả sống sót "

      Mặc dù có tiếng bước chân truyền đến, nhưng cước bộ lại vững vàng, là rời khỏi tiểu viện, về phía Diêu Chỉ Yên đứng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :