1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh ngụy loli - Mặc Hoành Thủy (35/172)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 37 : Ba ba

      Có lẽ là nghe thấy nghiêm túc trong giọng của Sở Vô Dực, Sở Quân Quốc nhanh chóng đến trường học, khi ông vào phòng hiệu trưởng, sắc mặt của Chu Sơ Tuệ tái nhợt đến mức thể tái hơn nữa, cả người cũng sợ hãi đứng nổi.

      ra, vừa rồi Sở Phong cũng xử trí Chu Sơ Tuệ như nào, chỉ để bà ta đứng ở kia, nhưng mà trong lòng Chu Sơ Tuệ vô cùng sợ hãi cùng chột dạ, thận chí còn ra tất cả những lời mà Hàn Dĩnh với bà ta chỉ hy vọng người Sở gia thấy bà ta thẳng thắn mà xử lý bớt .

      Sở Quân Quốc đến, Sở Phong cũng mở miệng lên tiếng, ông với Chu Sơ Tuệ: “ lại những lời mà vừa rồi cho chúng tôi, lại cho nó nghe.”

      Chu Sơ Tuệ nghe xong, dám nghe, lập tức đem những lời thú nhận của bà ta lại lần với Sở Quân Quốc.

      Sở Quân Quốc nghe, sắc mặt càng ngày càng lạnh xuống, đợi đến khi nghe xong, sắc mặt ông làm cho người ta sợ hãi.

      Sở Quân Quốc cúi đầu, nửa ngày mới nâng đầu lên, ông để ý đến Chu Sơ Tuệ, thẳng tới chỗ Sở Vô Dực, nhàng ôm Vân Thiên Mộng, im lặng ôm vào lòng, nhàng vỗ lưng , giọng : “Mộng nhi, xin lỗi”

      Vân Thiên Mộng im lặng lúc, sau ngẳng khuôn mặt nhắn lên, với Sở Quân Quốc: “Mộng nhi phải bé mồ côi.”

      Trong đối mắt đôi mắt đen láy của Sở Quân Quốc lộ ra tia đau lòng, do dự lúc, thanh vô cùng dịu dàng với : “Mộng nhi phải, Mộng nhi có ba ba, bác chính là ba ba của Mộng nhi, ba ba Mộng nhi nhất.”

      Lần này khiếp sợ là Vân Thiên Mộng, hoàn toàn đoán được Sở Quân Quốc lại trực tiếp thừa nhận bản thân là ba ba của . biết Sở Quân Quốc thương , nhưng ngờ được Sở Quân Quốc tính tình lãnh đạm, thế nhưng lại vì an ủi mà thừa nhận bản thân là ba .

      Ba ba đây là hai từ vô cùng quen thuộc lại cũng rất lạ lẫm, kiếp trước vẫn khát vọng có được người cha thương sủng , nguyện vọng này rốt cục cũng thực được ở kiếp này.

      Nhưng mà, cảm giác như là càng gần như đạt được lại càng sợ, hai chữ ba ba này đối với còn quá xa lạ, làm cho thốt được ra miệng.

      Sở Quân Quốc cũng bắt kêu ba ba luôn, ôm an ủi rồi ôm để vào trong lòng Sở Vô Dực nhàng vuốt tóc : “Mộng nhi, ba ba để cho con phải chịu ủy khuất.”

      Sở Quân Quốc ngẩng đầu, bĩnh tĩnh hơn, ông Sở Phong: “Ba, Chu Sơ Tuệ giao cho ngài xử lý, còn Hàn Dĩnh cứ để cho con.”

      Sở Phong gật đầu, lập tức nhìn thấy Sở Quân Quốc ra ngoài.

      Sở Phong lạnh lùng nhìn Chu Sơ Tuệ, sau đấy ra quyết định của mình, “Từ ngày mai cần làm nữa, cũn cần thử tìm công việc mới, tôi đem tất cả mọi hành vi của thông báo cho các trường học, tôi tin rằng có trường nào dám nhận .”

      Nghe xong, Chu Sơ Tuệ tuyệt vọng, chỉ mất việc, còn vĩnh viễn chặt đứt đường kiếm tiền của bà ta, những chuyện bà ta làm đề được thông báo cho các trường khác…..

      Như thế người nhà bà ta nhất định biết bà ta làm những gì, nhất định biết bà ta có mắt tròng, nhất định trách mắng bà ta biết lượng sức mình, bà ta vốn cùng chồng mình có tình cảm sâu đậm gì, ở biết bà ta làm những chuyện kia sau, còn có thể chấp nhận bà ta sao? Bầu trời của bà ta dường như sắp sập rồi….

      thể thừa nhận nổi hậu quả này, bà ta lập tức chạy đến bên người Sở Phong, ngừng cầu xin, “Cầu xin ngài, tôi sai rồi, xin đừng trừng phạt tôi như vậy, xin đừng trừng phạt tôi như vậy…..”

      Sở Phong để ý đến bà ta, Sở Phong tuy rằng hơi lớn tuổi, nhưng khi còn trẻ cũng tướng mạnh trong quân đội, quyền cước cũng sai, dễ dàng đẩy Chu Sơ Tuệ bám theo, dẫn Sở Vô Dực bọn họ ra ngoài.

      Sở Phong nhìn Vân Thiên Mộng được Sở Vô Dực ôm trong ngực, giọng thở dài, “Chúng ta về nhà trức, chuyện Mộng nhi học ông sắp xếp.”

      *

      Sở Quân Quốc lái xe đến chỗ ở của Hàn Dĩnh, lúc này sắp đến giữa trưa, Sở Quân QUốc lên gác gõ cửa, đợi lúc vẫn thấy có người ra mở cửa, ông nhíu mày, yên lặng nghe động tĩnh trong phòng, phát trong phòng vô cùng ồn ào, thỉnh thoảng còn có người : “Dựa vào,” Ngẫu nhiên còn nghe thấy thanh rầm rầm.

      Ông lại gõ mạnh lên cửa vài cái, lần này có người nghe thấy, Hãn Dĩnh ở trong phòng to giọng : “Đến đây, đợi chút.”

      Lần này, chờ lát cửa mở ra.

      Chẳng qua, Hàn Dĩnh mở cửa nhất nhất thời ngây người, bà ta nhìn người đứng ở cửa, chân tay luống cuống, vội vàng sửa sang lại tóc tai rồi bời, lập tức xoay người giọng : “Có khách đến, hôm nay mọi người về trước .”

      Trong đấy có mấy người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi đánh vui vẻ, nghe thấy vậy vui : “Mội người đều chơi vui, sao bà lại bảo mọi người về.”

      là nhà tôi có khách đến.” Hàn Dĩnh lo lắng ,bà ta ngờ được, Sở Quân Quốc lại đến chỗ bà ta, mà bà ta lại đánh mạt chược, như thế này hoàn toàn hủy mộng hình tượng ôn nhu hiền thục mà bà ta muốn cho Sở Quân Quốc thấy.

      Lúc bà ta chuyện, Sở Quân Quốc từ từ vào trong nhà, nhìn thấy bàn bừa bộn, trong mắt lên tia trào phúng.

      Những người trong phòng thấy có khách đến , cũng thức thời rời . Hàn Dĩnh vội vàng sắp xếp lại bàn mới chơi mạt cược, nhanh chóng dọn dẹp, lại cầm lấy cốc thủy tinh rót nước cho ông, xong mới ngồi xuống bên cạnh ông, dịu dàng hỏi: “Quân Quốc, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm em, sau báo trước câu.”

      Sở Quân Quốc lạnh lùng nhìn bà ta, sau đấy lãnh đạm : “ mang theo Liễu Nguyệt về quê .”

      “Cái gì?” Hàn Dĩnh nghĩ là mình nghe nhầm, ý cười dịu dàng cương lại ở mặt, dám tin hỏi lại: “Quân Quốc, vừa gì?”

      mang theo Liễu Nguyệt về quê .” Sở Quân Quốc lại, “Về sau tôi chu cấp tiền sinh hoạt cho các người nữa.”

      “Vì sao?” Hàn Dĩnh hỏi, nhưng nhanh chóng ý thức được thanh của mình quá chói tai, cố gang dịu giọng, nhưng vẫn khó nén được lo lắng: “Quân Quốc, vì sao tự dưng lại như thế?”

      “Hàn Dĩnh, biết tại sao lại như thế.” Mặt Sở Quân Quốc thay đổi “Vài năm nay có ý đồ tiếp cận tôi cũng thôi, nhưng vì sao ngay cả con của tôi cũng nhìn vừa mắt, phải tìm giáo viên hủy cuộc đời con bé, tôi có thể ở mức độ nhất định tha thứ cho làm hại đến tôi, nhưng mà tôi cho phép tổn thương đến con của tôi.”

      Hàn Dĩnh vừa nghe, hiểu được chuyện sai Chu Sơ Tuệ làm lộ ra. Chu Sơ Tuệ cũng xem như là hàng xóm của bà ta, bình thường cũng có gặp nhau, bà ta thường xuyên ở trước mặt Chu Sơ Tuệ biểu ra quan hệ khác thường của mình với Sở gia, lần này nghe Vân Thiên Mộng muốn học, nghĩ đến lợi dụng Chu Sơ Tuệ để đạt được mục đích của mình,bảo bà ta làm giáo của con bé chết tiệt Vân Thiên Mộng kia, từ từ hủy nó.

      Ý của bà ta ràng là bảo Chu Sơ Tuệ từ từ hủy hoại Vân Thiên Mộng, đừng để cho Sở gia phát , nhưng mà Chu Sơ Tuệ người phụ nữ ngu xuẩn kia ở ngay ngày khai giảng đụng vào họng súng, được việc có hỏng việc có thừa!
      Phong Vũ Yên, Phương LăngChris thích bài này.

    2. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 38 : Lại được ăn bánh ngọt

      Hàn Dĩnh còn muốn giải thích: “Quân Quốc, phải đâu, Chu Sơ Tuệ ngậm máu phun người, em làm chuyện này, Quân Quốc, phải tin em.”

      Trong ánh mắt lạnh như băng của Sở Quân Quốc lên khinh thường, “Đến lúc này rồi, Hàn Dĩnh còn muốn dối sao? xứng với người em Liễu Chấn.”

      Hàn Dĩnh dừng lại, hiển nhiên là nhắc đến Liễu Chấn làm cho bà ta nhớ đến chuyện kia, thanh bà ta bắt đầu bi thương hơn, “Sở Quân Quốc, nếu còn nhớ Liễn Chấn, như vậy chắc còn nhớ chuyện mà ta dặn dò với , mặc kệ em làm gì, có thể nhẫn tâm mà phụ lại công ơn mà Liễu Chấn dành cho sao?!”

      Nghe được những lời này của Hàn Dĩnh, Sở Quân Quốc hơi xúc động, chậm rãi với Hàn Dĩnh, “Người em Liễu Chấn can đảm nghĩa hiệp, có người vợ như đúng là đau buồn nhất trong cuộc đời ấy. Tôi đồng ý chiếu cố vợ con ấy nhưng cũng có giới hạn, điểm giới hạn là thể xúc phạm đến người nhà tôi, người em Liễu Chấn năm đấy đúng là có dặn tôi chiếu cố , nhưng mà ấy cũng nhìn được bản tính của , cho nên ấy cũng với tôi, nếu làm việc quá khác người, thương tổn đến người nhà của tôi, tôi cũng cần để ý đến nữa.”

      Nghe xong những lời này, sắc mặt Hàn Dĩnh tái mét lại, bà ta ngờ được Liễu Chấn lại những lời này, Liễu Chấn sắp chết còn quên cho bà ta chiêu như vậy, là uổng công năm đó bà ta còn tận tâm hầu hạ ông ta nhiều năm!

      Bà ta ngẩng đầu, trong mắt lại ngang ngược điên cuồng, “Sở Quân Quốc, tôi tận tâm nhiều năm với như vậy, còn đem tôi làm người nhà, ngược lại cái con bé Vân Thiên Mộng chết tiệt kia, mới tới vài ngày làm cho đối với nó tốt như thế, con bé kia lại có mưu kế như vậy, còn che chở cho nó, cẩn thận sau này lại bị nó cắn ngược lại cái!”

      Nháy mắt ngữ khí của Sở Quân Quốc sẵng lại, “Hàn Dĩnh, vũ nhục tôi cũng sao, Mộng nhi chỉ là đứa bé bốn tuổi, cũng có ân oán gì với , con bé thông minh, hoạt bát đáng , tôi chính là thích che chở cho con bé, sau này con bé cũng thể nào lòng dạ xấu xa như , hôm nay chỉ tới đây, nếu ba ngày sau tôi còn chưa thấy mang theo Liễu Nguyệt chuyển , tôi gọi người cưỡng chế đưa các người .”

      Ông xong, xoay người, chút lưu luyến tới cửa, lúc muốn bước , Hàn Dĩnh kéo cánh tay ông lại, vẻ mặt điên cuồng, “ lại vì chuyện như vậy mà đuổi tôi , tôi cam lòng, dựa vào cái gì mà tôi cố gắng nhiều năm như vậy, vẫn đối xử ôn hòa với tôi, chỉ vì con bé lai lịch mà đuổi tôi , tại sao lại xử công bằng với tôi như vậy?!”

      Sở Quân Quốc thở dài, trong đầu lên gương măt mơ hồ của Liễu Chấn, cuối cùng vẫn mềm lòng : “Về quê , yên tĩnh chút, trong đầu cần lúc nào cũng nghĩ xem đường tắt nào để được lợi, dạy dỗ Liễu Nguyệt cho tốt vào, Liễu Nguyệt lúc còn vẫn là đứa bé ngoan, bây giờ lại cực đoan giống , như thế có lợi với tương lai của nó, mang con bé về quê cho nó đổi hoàn cảnh sống, có lẽ trong lòng có thể nhìn thoáng hơn, xem ở mặt mũi người em Liễu Chấn, tôi chỉ như thế….” xong, ngữ khí của ông lạnh lùng, “Nhưng mà nếu còn có ý đồ hủy hoại cuộc đời Mộng nhi, tôi nhàng như thế này.”

      xong, bỏ tay Hàn Dĩnh ra, chút lưu luyến rời , hoàn toàn để ý đến Hàn Dĩnh khóc gọi.

      Mặc dù có hơi xin lỗi người em Liễu Chấn, nhưng ông thể lại dễ dàng tha thứ cho Hàn Dĩnh, mấy năm gần đây, bà ta có ý đồ tiếp cận ông, ở bên ngoài truyền ra lời đồn hai ngườn bọn họ, còn thường xuyên vì lý do mà đến quấy rầy em hai cùng em ba, nhẫn nhịn đẫ đến cực hạn, mà chuyện của Vân Thiên Mộng, làm cho ông hoàn toàn thể nhịn Hàn Dĩnh thêm nữa, đưa Hàn Dĩnh rời , là nhân nhượng cuối cùng ông dành cho Liễu Chấn.

      Người em Liễu Chấn, hy vọng kiếp sau có thể tìm được người vợ tốt….

      *

      Hai ông cháu Sở gia mang Vân Thiên Mộng về nhà rồi đương nhiên là tìm mọi cách an ủi , sợ để lại bóng ma tâm lý, ảnh hưởng đến trưởng thành của co.

      ra Vân Thiên Mộng hơn hai mươi tuổi, bóng ma gì đó tự nhiên đều mây bay trời, nhưng mà cũng thể biết xấu hổ vừa rồi còn khóc lóc thương tâm như vậy, được bao lâu bình thường lại, tương phản như thế cũng quá lớn. Cho nên chỉ đành làm bộ tính tình tốt, nhưng mà cũng giả vờ quá lâu, dù sao trẻ con chính là cảm xúc tới nhanh cũng nhanh.

      Nhưng mà, giả vờ như tâm tình tốt cũng có thu hoạch, trưa hôm nay Hà tẩu vì an ủi , cho nên làm bánh ngọt thích nhất Tiramisu.

      Lúc Hà tẩu ở trong bếp làm bánh ngọt, thoải mái ngồi sofa, ăn hạt dưa được tiểu chính thái bóc vỏ. Tiểu chính thái còn vừa bóc vừa ôn nhu dỗ : “Mộng nhi, khổ sở, chúng ta cần để ý đến những lời Chu Sơ Tuệ , bà ta đều lừa gạt em, bà ta bởi vì lừa gạt Mộng nhi nên bị đuổi việc rồi, cho nên Mộng nhi cần nghĩ đến bà ta nữa.”

      Vân Thiên Mộng hơi mỉm cười với Sở Vô Dực, trong nụ cười còn có đơn, nhưng mà ràng tốt hơn lúc trước nhiều. Sở Vô Dực thấy thế, lại đem máy hạt dưa cho vào miệng , hôn lên mặt , “Mộng nhi khổ sở, buổi chiều đưa em chơi được ?”

      Hai mắt sáng lên, Sở Phong lo rằng lên tiểu học theo kịp được chương trình học cho nên mấy ngày nay đều ở nhà học, thời gian được ra ngoài chơi, lần này tiểu chính thái chủ động muốn đưa chơi, làm sao có thể vui….. Nhưng mà năm nay tiểu chính thái lên cao nhị, để cho đưa chơi nhất định làm phiền thời gian học bài, vẫn là cần.

      Vì thế lắc đầu, “ cần, bận học bài, cần đưa Mộng nhi chơi, Mộng nhi sao, lúc nữa được rồi.”

      Tiểu chính thái nghe những lời này, càng đau lòng hiểu chuyện, đứa bé còn như vậy, hiểu chuyện, hiểu biết làm cho người ta thương…

      “Mộng nhi, sao, vội học bài, cần….” cần tham gia thi đại học, nhưng mà những lời này dừng lại trong miệng , cuối cùng cũng gì. vừa định an ủi hai câu, lại nhìn thấy Hà tẩu đưa bánh ngọt Tiramisu ra.

      Vân Thiên Mộng nhìn thấy bánh ngọt mà mình thèm muốn lâu, cũng khổ sở, hai mắt sáng lên nhìn bánh ngọt, từ sofa nhảy xuống, tới cạnh Hà tẩu ngọt ngào : “Cảm ơn Hà tẩu,” Sau đây khách khí cầm thda ăn bánh ngọt, quay đầu gọi Sở Vô Dực, “ , lại đây ăn bánh ngọt.”

      Sở Vô Dực nhìn thấy Vân Thiên Mộng được an ủi lâu như thế cũng có tiến triển gì mà lại dễ dàng bị cái bánh ngọt dỗ cho mặt mày hớn hở, trong lòng hơn ghen, ghen tị chiếc bánh ngọt kia dễ dàng cướp toàn bộ dự chú ý của Vân Thiên Mộng, sắc mặt hơi trầm xuống.

      Sở Phong thấy thế khẽ cười : “Đúng là trẻ con, cái bánh ngọt làm cho con bé mặt mày hớn, nhưng mà chỉ cần con bé khổ sở là được rồi.” xong, cúi đầu nhìn cháu ngoại nhà mình biểu tình còn hơi buồn bực kia, giống như biết được cái gì….

      Chính là, ông còn chưa kịp nghĩ gì thêm, nhìn thấy cháu ngoại nhà mình bị Vân Thiên Mộng gọi qua, nghe thấy Vân Thiên Mộng gọi lại, biểu tình của cháu ngoại nhà mình ràng dịu , khỏi vừa cười vừa thở dài: “ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    3. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 39 : Ngồi cùng bàn với Sở Vô Trạch

      Lúc ăn trưa, bình thường ít thấy Sở Quân Quốc về nhà, ông nhìn thấy Vân Thiên Mộng vui vẻ ăn bánh ngọt, bước chân hơi dừng, nhưng vẫn về phía .

      đến bên người , Sở Quân Quốc ngồi xuống ghế cạnh , giọng hỏi: “Mộng nhi ăn ngon ?”

      Vân Thiên Mộng ngẩng đầu phát Sở Quân Quốc về, lập tức mỉm cười ngọt ngào với ông, cầm lấy cái thìa chưa dùng bàn, múc thía bánh ngọt đưa đến bên miệng Sở Quân Quốc, ngọt ngào : “Bác cả, bác cũng ăn thử, ăn ngon lắm”

      Sở Quân Quốc liền ăn bánh ngọt tay , hơi nhíu mày, rất ngọt, phải khẩu vị của ông, nhưng mà nhìn thấy Vân Thiên Mộng ăn vui vẻ như vậy, ông vẫn đêm cái loại đồ ngọt tốt cho răng này nuốt vào bụng.

      Nhưng mà đến lúc ăn cơm Vân Thiên Mộng liền buồn rầu, mình ăn ít bánh ngọt, thành ra đến lúc ăn trưa lại ăn được gì, Sở Phong cười hai câu, dặn sau này đừng ăn nhiều bánh ngọt như thế trước giờ cơm trưa, nhưng mà Vân Thiên Mộng làm nũng : “Gia gia bánh ngọt cũng là bữa ăn chính, chẳng qua là bữa ăn chính của người phương Tây thôi.”

      Sở Phong nghe thế, cười hỏi Sở Vô Dực: “Trước kia cháu thích dùng bánh ngọt làm bữa ăn chính sao?”

      quá thích.” Sở Vô Dực xong, nhưng nhìn thấy Vân Thiên Mọng chu môi, lập tức bổ sung thêm câu, “Nhưng thỉnh thoảng cũng ăn như thế.”

      “Được rồi, hôm nay tùy cháu.” Sở Phong từ ái vỗ vỗ đầu Vân Thiên Mộng.

      Bữa trưa Vân Thiên Mộng ăn được bao nhiêu, nếu phải Sở Vô Dực luôn ở bên cạnh dỗ ăn mấy miếng rau, có khi ngay cả chiếc đũa cũng lười cầm.

      Cơm nước xong vốn định lên gác vào phòng mình ngủ, nhưng mà Sở Quân Quốc lạ bế lên : “Mộng nhi, bác kể chuyện cũ cho cháu nghe được ?”

      Vân Thiên Mộng dừng lại, bỗng nhiên ý thức được có lẽ Sở Quân Quốc muốn kể chuyện ông cùng nhà Liễu Nguyệt, vì thế gật gật đầu, “Vâng ạ, bác cả vào phòng Mộng nhi kể .”

      Sở Quân Quốc gật đầu, ôm lên gác.

      Vào phòng Vân Thiên Mộng, Sở Quân Quốc ngồi giường, để cho ngồi đùi ông, với : “Mộng nhi, kể chuyện cũ của bác được ?”

      tỏ vẻ mình muốn nghe, ra rất trân trọng ấm áp bây giờ, giống như con ngồi trong lòng của ba nghe ba kể chuyện….

      loại ngọt ngào thản nhiên.

      Sở Quân Quốc kể chuyện ông cùng ba của Liễu Nguyệt – Liễu Chấn, ra chuyện cũ cũng quá phức tạp. Năm đấy Liễu Chấn là binh của Sở Quân Quốc, theo Sở Quân Quốc tác chiến ở vùng biên giới Triều Tiên, lần ở trong chiến dịch, ở trong mưa bom bão đạn che chở cho Sở Quân Quốc an toàn rời , có thể là người hết sức trung thành.

      Liễu Chấn được cứu chữa nhưng có hiệu quả, trước khi qua đời khẩn cầu Sở Quân Quốc thay ông ta để ý đến vợ con mình, Sở Quân Quốc cũng coi như là người coi trọng tình cảm an hem, cho nên liền đồng ý, vì thế có vài năm nay chiếu cố mẹ con Hàn Dĩnh cùng với Sở gia dung túng bọn họ.

      Tuy rằng Vân Thiên Mộng nghe xong câu chuyện này, nhưng mà cũng hiểu được tại sao Sở Quân Quốc lại kể chuyện này cho , : “Bác cả, cháu rất cảm ơn chú Liễu Chấn.”

      “Vì sao?” Sở Quân Quốc khó hiểu.

      “Bởi vì có chú ấy cứu đại bá, nếu có chú ấy, Mộng nhi có được bác cả tốt như này.” còn rất nghiêm túc trả lời.

      Sở Quân Quốc thấy trong lòng ấm áp, càng cảm thấy bản thân cho mẹ con Hàn Dĩnh rời là đúng, nếu như lại tiếp tục dung túng bọn họ, chả may ông cẩn thận, Mộng nhi đứa đáng bị bọn họ làm hư.

      Ông tiếp: “Mộng nhi, cháu còn thông minh như vậy, đứa bé ba tuổi hiểu rất nhiều chuyện, cho nên bác biết hôm nay những lời bác cháu cỏ thể hiểu, hôm nay bác kể câu chuyện này cho cháu hy vọng rằng nó ảnh hưởng đến cháu, chỉ là muốn cho cháu biết tại lúc trước lại khoan dung với mẹ con Hàn Dĩnh như vậy, bây giờ bọn họ được bác đưa , Mộng nhi hãy quên chuyện này , đừng để nó ảnh hưởng đến cháu, được ?”

      Vân Thiên Mộng gật đầu, Sở Quân Quốc bình thường hay im lặng, rất ít khi cùng nhiều như vậy, cho nên lúc nghe được những lời Sở Quân Quốc với phải là cảm động,huống hồ bản thân cũng lưu lại cái bóng ma gì, bây giờ đương nhiên là gật đầu cho ông yên tâm.

      Sở Quân Quốc thấy thế sủng ái vỗ vỗ đầu : “Chiều hôm nay bác đến trường học đổi lớp khác cho cháu, cháu nghỉ ngày hôm nay, ngày mai có thể học.” xong, ôm đặt lên giường, xoay người ra ngoài.

      Mà Vân Thiên Mộng mình nằm giường, suy nghĩ hỗn loạn, nhưng mà ép buộc đến trưa cũng mệt mỏi, thân thể trẻ con chịu được, rất nhanh ngủ.

      *

      Ngày hôm sau lúc đến trường, Sở Vô Dực kiên trì muốn đưa vào lớp mới yên tâm, bất đắc dĩ đành phải tùy ý tiểu chính thái kéo tay mình tìm lớp học.

      Ngày hôm qua Sở Quân Quốc với , lớp của đổi thành lớp ba năm nhất, lúc tiểu chính thái dẫn đến của lớp học, trong lớp học giáo viên đứng trong lớp, vị giáo viên kia nhìn thấy đứng ở cửa cũng nhanh chóng đến hỏi: “Bạn này là Vân Thiên Mộng sao?”

      Vân Thiên Mộng gật đầu, đánh giá vị chủ nhiệm lớp của mình, chủ nhiệm lớp này trẻ tuổi hơn Chu Sơ Tuệ, tầm 27,28 tuổi, thuộc loại xinh xắn,lanh lợi, nhìn bộ dạng ra ân cần hỏi han, chắc là cũng tốt hơn Chu Sơ Tuệ nhiều.

      Vì thế với Sở Vô Dực, “ , đưa đến đây thôi, em vào lớp học”

      Sở Vô Dực nhìn vị chủ nhiệm lớp kia : “Về sau làm phiền chiếu cố Vân Thiên Mộng,” xong cúi đầu : “Mộng nhi, đây, có việc sang trường trung học tìm .”

      Vân Thiên Mộng vẫy vẫy tay với tiểu chính thái, sau đấy nghe thấy chủ nhiệm lớp mới với : “Vân Thiên Mộng đúng , là Kiều Uyển Đình giáo viên chủ nhiệm mới của em, chỗ ngồi của em ở đây.” ta vừa vừa dẫn Vân Thiên Mộng đến chỗ ngồi.

      thể , Kiều Uyển Đình để ngồi chỗ này rất tốt, là vị trí ở giữa , tiện cho nhìn bảng, cũng làm cho vì ngẩng đầu trong lúc lâu mà đau cổ, vị trí này rất vừa lòng.

      Nhưng mà, ngồi cùng bàn với …..

      Mắt đầu tiên nhìn thấy người ngồi cùng bàn với ngây người, nghĩ đứng ngồi cùng bàn với lại là Sở Vô Trạch, vị họ hay thẹn thùng nhà chú ba.

      Thế giới này đúng là , chí có thể cảm thán như vậy.

      Kiều Uyển Đình dường như cũng rất vừa lòng, ta với Vân Thiên Mộng: “ biết hai trò là họ hàng, quen từ trước, vậy chắc là có thể hòa thuận, được rồi, nhanh chóng ngồi xuống, tiết thứ nhất sắp bắt đầu rồi.”

      Vân Thiên Mộng im lặng ngồi tại chỗ, ra mà Kiểu Uyển Đình sắp xếp như thế này vẫn rất tốt, nghĩ là bọn họ quen từ trước, cho nên để cho bọn họ ngồi cùng bàn, như vậy có thể ngồi cùng nhau càng thêm hòa thuận, ra, bỏ qua chuyện của Lí Thiếu Điềm, Sở Vô Trạch cũng là cái tiểu chính thái sai, tuy rằng hay thẹn thùng, nhưng mà mỗi lần thấy đều cười, còn có thể lấy ra kẹo mà bản thân giấu lâu cho ăn.

      Nghĩ vậy chắc ngồi cùng bàn với Sở Vô Trạch cũng sai….

      Lúc còn suy nghĩ, Sở Vô Trạch nhìn im lặng lấy ra sách giáo khoa, trong lòng cũng vui vẻ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Vân Thiên Mộng xinh như búp bê, còn có thể ngồi cùng bàn với , rất hạnh phúc.

      Tiểu Vô Trạch trong lòng vô cùng vui vẻ, khó được chủ động với Vân Thiên Mộng: “Mộng nhi, chúng ta ngồi cùng bàn, sau này có cái gì hiểu em có thể hỏi .”

      Vân Thiên Mộng gật đầu, thầm hắc \tuyến, khi nào Sở Vô Trạch cùng thân thiết như vậy còn gọi Mộng nhi….

      P/S ( tác giả ): có lỗi, cả ngày hôm nay đều làm thí nghiệm, để phản ứng hỗn hợp lấy mẫu, bây giờ mới về, là mệt biết được, phần hôm nay ngày mai bổ sung……………..
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 40 : Bữa trưa

      Giữa trưa, Vân Thiên Mông vừa định đứng dậy ra ngoài, Sở Vô Trạch ở bên cạnh hỏi : “Mộng nhi, buổi trưa muốn đến can-teen ăn cơm sao?”

      Vân Thiên Mộng quay đầu nhìn cậu, đối với việc Sở Vô Trạch chọn ở lại can-teen ăn cơm cũng thấy ngạc nhiên, nhà bác họ cách trường khá xa, lại có điều kiện xe đưa xe đón, tự nhiên là chọn ở lại trường ăn cơm.

      Nhưng mà ở lại, lắc đầu : “ cần, mang cơm lại cho em.”

      Ánh mắt Sở Vô Trạch lộ ra thất vọng.

      Vân Thiên Mộng vẫy tay với cậu tạm biệt, bắt đầu bước ra ngoài cổng trường, nhưng mà cho dù lúc này ngoài cổng trường tấp nập, cũng coi như là vạn đầu xuất động. Vì tiết học buổi sáng kết thúc, có nghĩa là học sinh có thể về nhà ăn cơm.

      Trường tiểu học này bắt buộc học sinh phải ăn ở can-teen, áp dụng chính sách tự nguyện, có chút học sinh nhà cách trường gần lại có điều kiện chọn về nhà ăn cơm, còn những học sinh nhà cách trường xa lại muốn về về chọn ở lại trường ăn cơm, hàng tháng đúng hạn nộp tiền ăn, tuy là rẻ, nhưng nghe thức ăn cũng được.

      Vân Thiên Mộng thấy ba em Sở gia đến trường hai năm cũng về nhà ăn cơm trưa, cho nên cũng muốn đặc biệt, thẳng ăn cơm ở trường học cũng được, nhưng mà Sở Vô Dực đồng ý, đồ ăn ở trường học sạch , Vân Thiên Mộng còn như vậy, chẳng may đau bụng linh tinh tốt, cho nên đề nghị mỗi buổi trưa về nhà ăn, dù sao xe đưa xe đón lại phiền. Nhưng mà Vân Thiên Mộng đúng là phiền, nhưng mà làm phiền lái xe nha, có chút ngại, cho nên đồng ý phương pháp của Sở Vô Dực. Sở Vô Dực suy nghĩ lát lại dùng phương án khác, mỗi ngày để người trong nhà mang cơm trưa đến, Vân Thiên Mộng nghe vậy, cảm thấy lái xe chỉ cần lái xe chuyến là được, liền đồng ý.

      Nhưng mà, bây giờ nhìn tình huống này, bỗng nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình có vẻ đơn giản, cửa trường học nhiều người như vậy, cái đứa bé, Sở Vô Dực muốn tìm là chuyện dễ dàng, cho dù tìm được rồi có khi cũng tốn ít thời gian.

      để người nhà mang cơm đến chẳng qua là để cho tiện, nhưng àm tính thời gian, ngờ như vậy lại càng tốn thời gian.

      còn bằng buổi trưa về nhà ăn…..

      Vân Thiên Mộng đứng cổng trường, nhìn người đến người , chờ Sở Vô Dực, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi : “Mộng nhi”

      kinh ngạc quay đầu lại, phát Lâm Dục Phong về phía .

      Lâm Dục Phong, cũng học ở trường này …..

      Da đầu hơi run lên, hình như suy đoán của , Lâm Dục Phong năm nay chín tuổi chắc là lên năm 4, bây giờ nhìn càng mị hoặc, mắt xếch hẹp dài càng xinh đẹp, đường nét hoàn mỹ sắp thành khuôn mặt nghiệt, nếu phải con trai phát triển muộn dáng người còn chưa cao, sợ là trở thành cái Lâm Dục Phong làm cho đa số mơ tưởng thôi.

      nhìn Lâm Dục Phong đến trước mặt, thu hồi suy nghĩ, cười chào , “ Lâm”

      Lâm Dục Phong khó hiểu nhìn , “Mộng nhi, sao em lại đứng ở đây?” Tuy là nghe nó Vân Thiên Mộng đến trường giống , nhưng mà nghe bé được phân đến lớp nào, vốn định hai ngày nữa đến nhà hỏi, nghĩ tới lại ở cổng trường gặp , đúng là duyên phận.

      “Em đợi ” Vân Thiên Mộng nhu thuận trả lời.

      “Chờ ta? Ở đây?” Lâm Dục Phong nhìn , lập tức lôi ra khỏi đám người : “Cổng trường người đến người , em ở đây lát nữa bị người đẩy ngã, đứng ở chỗ ít người, của em mới dễ tìm được em.”

      Vân Thiên Mộng nghe vậy cũng thấy đúng, x era chính mình hồ đồ rồi, nhìn Lâm Dục Phong vẫn đứng ở bên cạnh mình hỏi: “ Lâm, em đứng ở đây chờ là được rồi, nhanh về nhà ăn cơm .”

      Lâm Dục Phong nhìn : “ chờ cùng em, em mình ở đây lo lắng, huống chi trung học tan muộn hơn tiểu học.”

      Vân Thiên Mộng hoàn toàn nghĩ tới chỗ này, Sở Vo Dực cẩn thận mấy cũng có sai sót.

      Được rồi, ra cái này cũng thể trách tiểu chính thái, dù sao có học tiểu học ở trong nước, vể nước trực tiếp bắt đầu lên sơ trung luôn, hơn nữa thời gian sơ trung tan học luôn giống trung học, cho nên để ý đến….

      Lâm Dục Phong cùng chờ, hỏi: “Mộng nhi, em học lớp nào?”

      “Lớp 3 năm 1”

      “Vậy em….”

      Lâm Dục Phong mới hỏi được nửa, bị câu của Vân Thiên Mộng đánh gãy.

      “Em nhìn thấy .”

      Sở Vô Dực cầm hai hộp cơm vào trường, liếc mắt cái nhìn thấy Vân Thiên Mộng, liền cầm hai hộp cơm tới, nhìn thấy Lâm Dục Phong đứng cạnh , thản nhiên hỏi: “Lâm Dục Phong, sao cậu còn chưa về ăn cơm?”

      “Mình cùng Mộng chờ cậu.” Lâm Dục Phong cười trả lời, “ mình đứng ở đấy chờ cậu, mình lo lắng”

      Sở Vô Dực lập tức nhíu mi nhìn Vân Thiên Mộng, “Mộng nhi, phải bảo em ở trong phòng học chờ được chạy loạn sao?”

      Vân Thiên Mộng nghe vậy cười gượng, sáng nay học môn toán vô cùng đơn giản, làm cho hận thể lập tức tạn học ra ngoài hít thở khí, cho nên tiết học buổi sáng vừa xong, lập tức giống như phạm nhân lâu được tự do hưng phấn chạy ra lớp, hoàn toàn quên lời Sở Vô Dực dặn.

      kéo tay Sở Vô Dực nhận lỗi: “ xin lỗi, về sau em như vậy, em ngoan ngoãn ở trong lớp chờ .”

      Sở Vô Dực xoa xoa đầu , thể làm gì được .

      Lâm Dục Phong đứng bên cạnh cùng Vân Thiên Mộng chờ người, vừa định gì, khéo lại nhìn thấy lái xe nhà mình vào trường tìm, chắc là thấy lúc lâu nhìn thấy mình ra cho nên yên tâm vào nhìn.

      đành phải ngắn gọn: “Mộng nhi, về sau buổi trưa mang cơm đến cùng em ăn có được ?”

      Vân Thiên Mộng lắc đầu, “ cần, Lâm, ngày mai em mang cơm.”

      “Vậy trưa mai em định ăn cơm ở đâu?” Lâm Dục Phong kiên nhẫn hỏi tiếp.

      “Ngày mai con bé ăn trưa ở nhà.” Lần này là Sở Vô Dực dứt khoát trả lời.

      Đợi đến khi Lâm Dục Phong rồi, Vân Thiên Mộng vừa ăn cơm hương vị sắc câu toàn do Hà tẩu làm, suy nghĩ dần dần bay về kiếp trước…

      Kiếp trước buổi trưa ăn cơm như thế nào, chính mình mang bánh bao đến trường học, đến buổi trưa phải uống nước là bánh bao, phải bánh bao cũng là nước lạnh, ngẫu nhiên có chút dưa muối vẫn là Tề Lăng cho….

      So sánh với kiếp trước, bây giờ giống như thiên đường vậy….

      lắc lắc đầu, thu lại suy nghĩ, vừa ăn vừa hỏi Sở Vô Dực, “ , vì sao buổi trưa ngày mai chúng ta lại về nhà ăn cơm?”

      “Mộng nhi, vừa mới biết em tan học sớm hơn , để em chờ được, cho nên tối nay về với ông ngoại, từ ngày mai em về nhà ăn cơm .”

      đương nhiên là muốn, bĩu môi : “Nhưng mà cùng chị hai đều về nhà ăn, Mộng nhi về ăn rất kỳ lạ…”

      Sở Vô Dực mỉm cười, hóa ra là lo lắng việc này, “Vậy về ăn cơm cùng em được ?”

      “Như vậy có phải làm phiền tiểu Lí hay ?” vẫn hơi do dự.

      Sở Vô Dực lắc đầu, “Mộng nhi sao, nếu Mộng nhi cảm thấy như vậy làm phiền tiểu Lí, về bảo ông ngoại tăng lương cho ta.”

      nghe vậy, nở nụ cười, lập tức gật đầu đồng ý, vậy chắc tiểu Lí rất vui vẻ được tăng lương
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 41 : Triệu Di Hinh

      Sau khi kết thúc chương trình học buổi chiều, Vân Thiên Mộng bắt đầu cất sách vở.

      Thời gian trung học tan học muộn hơn tiểu học nhiều, nếu Vân Thiên Mộng đợi Sở Vô Dực tan học cùng về, như vậy có khi xe có thể được vài vòng từ nhà đến trường cho nên Sở Vô Dực cho biết rồi bảo về nhà trước, cần chờ , Vân Thiên Mộng nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, Sở Vô Dực lên cao nhị, chắc chắn học càng ngày càng nhều, thời gian tan học mỗi ngày cũng cố định, nếu là buổi trưa, thời gian đợi bao lâu , nhưng mà thời gian buổi chiều có vẻ lâu, bản thân cũng chỗ mà chờ, cho nên đồng ý về trước, nhưng mà đồng ý xong luôn có cảm giác bản thân từ bỏ tiểu chính thái.

      đeo ba lô thu dọn xong, cùng học sinh nữ Triệu Di Hinh ngồi trước mặt mà mới quen chào qua, Triệu Di Hinh người đầu tiên trừ Sở Vô Trạch ra mà quen trong lớp, hơn nữa nhìn qua tính cách hiền hòa sang sảng bắt đầu hình thành , có thể suy nghĩ về việc phát triển hướng về phía bạn thân, cho nên vẫn chú ý cùng bé làm bạn bè.

      Sau khi Triệu Di Hinh nghe được cũng quay đầu chào , thuận tiện hỏi: “Vân Thiên Mộng, cậu về bằng cách nào?”

      “Người nhà mình đến đón mình.” cười cười, “Triệu Di Hinh cậu sao?”

      “Ba mình đến đón mình, chúng ta ra cổng trường .” xong, tươi cười hạnh phúc, vừa nhìn cũng biết là đứa bé được người nhà nuông chiều.

      Vân Thiên Mộng gật đầu, đeo ba lô quay đầu với Sở Vô Trạch ở bên cạnh, “Bọn mình trước, tạm biệt”

      Vì thế, kéo tay Triệu Di Hinh, rất sung sướng ra lớp học, mà ở đằng sau , mỗ đứa Sở Vô Trạch ngẩn ngơ nhìn bóng dáng rời , ngẩng đầu 45 độ ưu thương….

      Cảm thấy bản thân bị búp bê xinh đẹp bỏ rơi, khóc-ing~

      lâu rồi Vân Thiên Mộng cảm nhận được cảm giác nắm tay bạn , cho nên bây giờ lôi kéo tay Triệu Di Hinh, lần nữa cảm giác được loại ấm áp này, hình như, rất sai….

      Xem ra đời trước, bỏ lỡ rất nhiều việc hẳn là hưởng thụ tốt đẹp, đời này, nhất định phải bổ sung.

      Chính là, lúc tính toán cuộc sống tốt đẹp, có người nhìn được chạy đến trước mặt : “Vân Thiên Mộng”

      kinh ngạc ngẩng đầu, phát dĩ nhiên là Liễu Nguyệt lâu thấy.

      Chẳng qua, bộ dạng bây giờ của Liễu Nguyệt quá tốt, tóc tai lộn xộn, quần áo người biết vì sao mà bẩn thỉu, trừng mắt nhìn giống như là muốn ăn , hơi hơi nhíu mi, với Triệu Di Hinh ở bên cạnh: “Cậu trước , mình có chuyện muốn với ta.”

      Triệu Di Hinh hơi sợ nhìn Liễu Nguyệt, với Vân Thiên Mộng: “Bộ dạng cậu ta đáng sợ, chúng ta vẫn là .”

      Vân Thiên Mộng mỉm cười với bé, buông tay Triệu Di Hinh ra, vài bước về phía Liễu Nguyệt, ở trước khi Liễu Nguyệt ra tay : “ muốn mẹ đánh , vậy tốt nhất là bây giờ đừng hành động thiếu suy nghĩ, lát hai chúng ta chuyện mình.”

      Người Liễu Nguyệt run lên, nhớ tới vài lần mẹ vì Vân Thiên Mộng đánh ta, nhất thời dám gì.

      Lúc này quay lại cười cười với Liễu Nguyệt: “Đây là người chị mình mới quen, chị ấy được tốt lắm, mình cùng chị có chuyện muốn , cậu về trước .”

      Triệu Di Hinh còn tuổi có vẻ dễ lừa, nghe thấy Vân Thiên Mộng vậy cũng nghi ngờ gì, gật đầu rời .

      Sau khi bé rời khỏi, Vân Thiên Mộng cố kỵ gì, đoán đúng rồi, Liễu Nguyệt nhìn qua ngang ngược bốc đồng, nhưng mà người mẹ bạo lực chính là điểm chết ở ta, từ trước nghĩ đối phó ta là vì muốn người Sở gia nhìn thấy còn tuổi uy hiếp đe dọa người khác, nhưng mà bây giờ xung quanh người học Sở nào, tự nhiên nhường Liễu Nguyệt.

      Nhưng mà ở trong trường tiểu học, nhất là lúc tan học người đến người tranh chấp với Liễu Nguyệt ở cổng trường cũng tốt, giọng với Liễu Nguyệt: “ theo tôi, đến chỗ yên tĩnh hơn”

      Nhưng mà làm sao Liễu Nguyệt lại nghe lời .

      Vân Thiên Mộng cười lạnh với ta: “ phải , sao, tưởng gây ầm ỹ ở đây sao? đừng quên, nơi này cửa lớn người đến người , tôi là cãi nhau người hay ho , cũng có Sở gia làm chỗ dựa, ở đây cãi nhau cùng tôi ảnh hưởng đến trường học giáo viên đối xử với thế nào?!”

      Liễu Nguyệt hít ngụm khí lạnh, ra ta cũng chỉ là cái hổ giấy, chỉ bắt nạt kẻ yếu, bây giờ nhìn thấy Vân Thiên Mộng như vậy [ năng ngắn gọn, gương mặt nghiêm nghị], giống như khí thế uy nghiêm từ người , ta khỏi nhớ đến khí thế lạnh như băng của Sở Vô Dực, làm cho ta tự giác sợ hãi. Hơn nữa ta còn muốn cầu xin giáo viên cho mình ở lại trường, tự nhiên muốn đắc tội giáo viên, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi theo Vân Thiên Mộng đến chỗ ít người.

      Vân Thiên Mộng khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Liễu Nguyệt hỏi: “ tìm tôi có chuyện gì?”

      Liễu Nguyệt lúc này mới nhớ tới mục đích tìm tới , ta trừng mắt, ánh mắt giống như sắp xông lên: “Có phải là mày , có phải mày cho tao đến trường? Có phải mày cái quỷ chán ghét này làm cho mẹ tao đánh tao?! Có phải là mày ?!”

      Liễu Nguyệt càng càng kích động, mắt thấy muốn tiến lên công kích , lập tức nhanh chóng tránh sang bên lúc này khỏi cảm thán bình thường Sở Phong để cho rèn luyện thân thể cuối cùng phát huy tác dụng, ít ra tại vẫn có thể tránh khỏi điên cuồng của Liễu Nguyệt.

      liên tục lùi về phía sau vài bước quát lên: “ bình tĩnh , mà đánh tôi chỉ là bác cả trừng phạt ác hơn thôi!”

      Nhưng mà ngày hôm qua Liễu Nguyệt bị mẹ mình đánh ít, trong lòng có chỗ phát tiết ủy khuất của mình, bây giờ bắt đầu muốn phát tiết ra, lại vừa vặn gặp được Vân Thiên Mộng người làm cho ta thù hận, ta sớm có lý trí, như trước đuổi theo đánh .

      Vân Thiên Mộng hơi nhíu mắt lại, ỷ vào thân thể của mình, xoay người hung hăng đẩy bụng Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt lập tức bị đẩy đứng thẳng được ngã xuống đất.

      Vân Thiên Mộng thấy thế cười híp mắt đúng là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây nha, cũng có thể đẩy ngã Liễu Nguyệt, chỉ tiếc bác cả thay ta báo thù.

      vừa định thừa thắng xông lên dạy dỗ Liễu Nguyệt, đến lại nghe thấy tiếng bước chân rất , lập tức cảnh giác quay đầu phát Lâm Dục Phong về phía .

      sửng sốt, ngẩn ngơ nhìn Lâm Dục Phong đến bên cạnh cười với : “ ngờ Mộng nhi lại lợi hại như vậy, có thể đẩy ngã người lớn tuổi hơn”

      Vân Thiên Mộng nhất thời đỏ mặt, cảm thấy những lời này của Lâm Dục Phong phải là khen ngợi gì, con đánh nhau lợi hại, kia nhưng gọi là dã man….

      Lâm Dục Phong đến bên cạnh , lạnh lùng nhìn Liễu Nguyệt vừa mới đứng lên, lạnh lùng : “Liễu Nguyệt, sao lại ở đây.”
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :