1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh ngụy loli - Mặc Hoành Thủy (35/172)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lonna

      Lonna Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      38
      Có lẽ nào mộng nhi là con tống gia nhỉ

    2. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 28 : Canon in D

      Vân Thiên Mộng bị tiếng ồn ào đánh thức, lúc tỉnh lại thấy trời tối, vào phòng toilet rửa mặt cho tỉnh hơn, mở cửa phòng ra kinh ngạc nhìn mấy người mặc quần áo lao động màu xanh bê cái gì đấy vào phòng để đồ ở tầng hai.

      vừa định tới xem, Sở Vô Nhã đặt tay lên vai , giọng : “Cẩn thận chút, bên kia bận, em đừng lại dễ bị đâm vào người”

      quay đầu nhìn Sở Vô Nhã đứng phía sau, phát thấy Sở Vô Nhã thân thiết hơn nhiều, trong ánh mắt còn mang theo thân thiết, hiển nhiên là càng ngày càng có dáng dấp của người chị tốt.

      kéo tay Sở Vô Nhã hỏi: “Chị hai, ở kia làm gì thế ạ?”

      Sở Vô Nhã nhìn phía trước : “Phòng để đồ chuyển làm phòng đàn”

      nghe xong mắt sáng lên, chẳng lẽ tiểu chính thái mua đàn piano về tính tham gia cuộc thi?

      tò mò muốn qua nhìn, nhưng mà thấy ở đấy tiếng người ồn ào, vẫn từ bỏ. Nhưng mà những người này hiệu suất làm việc cũng rất cao, kiếp trước cũng chỉ ở lúc đến trường mới nhìn thấy đàn piano, đứng ngoài cửa sổ thủy tinh của trung tâm thương mại nhìn đàn piano, còn có biết đàn piano là như thế nào. Kiếp trước ra xấu hổ, cái tài lẻ cũng có, đến lúc vào đại học nhìn thấy những người đó tham gia diễn tấu nhạc cụ dân gian rồi đàn piano cũng chỉ biết hâm mộ, kiếp này cuối cùng cũng cần hâm mộ, kiếp này cũng có cơ hội học tập nhạc cụ mà mình muốn.

      Nhưng mà bởi vì tập trung ăn cơm, Sở Vô Dực xúc cơm đến trong miệng vài lần bị trượt, cẩn thận chạm vào hai má , làm biến thành mèo hoa , Sở Phong thấy thế cười, liền ngay cả Sở Vô Nhã trong mắt cũng mang theo ý cười, chu miệng, được rồi, bây giờ thành trò hề.

      Nhưng mà vẫn là tốt, rất nể tình cười, cầm giấy ăn nhàng giúp lau cơm mặt, bất đắc dĩ hỏi: “Mộng nhi, em nghĩ gì thế? Sao ăn cơm cũng tập trung?”

      nghe vậy, lập tức ôm tay tiểu chính thái, làm nũng : “ , em muốn xem đàn piano”

      Sở Vô Dực xoa đầu , “Hóa ra là muốn xem đàn piano, ăn cơm xong đưa em xem có được ?”

      vui vẻ gật đầu, lại tiếp: “Vậy phải đàn cho em nghe”

      Sở Vô Dực dừng lại chút, “ lâu rồi có đàn, chắc là có chút lạ tay.”

      nghe xong hơi rầu rĩ cúi đầu xuống.

      Sở Vô Dực thấy như vậy, bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy chính mình dường như thua tay Mộng nhi, mở miệng : “ lát nữa đàn cho Mộng nhi nghe”

      Hai mắt lập tức sáng lên, hôn lên mặt Sở Vô Dực cái: “Cảm ơn

      Sở Vô Dực tươi cười sủng nịch nhìn : “Bây giờ yên tâm chưa, ngoan ngoãn ăn cơm”

      *

      Ăn cơm xong, tiểu chính thái là làm ôm Vân Thiên Mộng lên phòng để đàn, đặt lên ghế trong phòng hỏi: “Mộng nhi muốn nghe bài nào?”

      Vân Thiên Mộng tươi cười, ngọt ngào : “ đàn bài nào cũng được.”

      Sở Vô Dự vuốt hai má , sau giọng : “Mộng nhi chờ chút, thử đàn chút rồi đàn cho em”

      kiếp trước tuy là có cơ hội học đàn piano, nhưng mà ý nghĩ bồi dưỡng tế bào nghệ thuật cho bản thân vẫn chưa từng từ bỏ, vẫn hay tìm sách báo, tìm hiểu về nhạc cụ, trong đó có đàn piano.

      nhìn ra được, chiếc đàn piano này là đàn piano kiểu tam giác phong cách Baroque của Schimmel được sản xuất ở Đức, thanh đẹp và cân bằng, tiếng đàn phong phú, ấm áp, phần bass ổn định chắc, còn ở vực cao thanh ngọt cộng thêm im vang sáng, chỗ hay nhất của nó là cao tuyệt đối chói tai, vẫn luôn là trong những hãng piano đứng đầu thế giới, ở trước khi được trọng sinh, chiếc piano Schimmel Đức giá đều phải mấy chục vạn, đến chiếc piano này của tiểu chính thái ràng là được thiết kế và chế tác khác với piano tam giác bình thường khác.

      Xem ra việc làm ăn của cha mẹ Sở Vô Đình , có thể mua được đàn piano tốt như vậy, Sở gia đúng là rất có tiền nha.

      bên cảm thán, Sở Vô Dực bên kia bắt đầu thử , sau đó mười ngón tay linh hoạt đặt phím đàn, trước thử đàn hai cho quen, sau đó Vân Thiên Mộng nghe được làn điệu quen thuộc.

      Bản << Canon in D >> của Johan Pachelbel, bản Canon quen thuộc nhất, cũng là khi Pachelbel còn trẻ phải chịu đựng đau đớn tột cùng khi những người thân chết sáng tác ra tổ các bản nhạc bất hủ. Trong đó khúc biến tấu chính là << Canon in D >> , nhạc du dương, uyển chuyển lại vô cùng triền miên, giống như hai người cùng nhau sinh tử.

      chăm chú lắng nghe Sơ Vô Dực đánh đàn, trong bản nhạc của Sở Vô Dực cũng chứa bi thương, nhưng phải là tình sống chết giữa hai người nhau, ngược lại giống như là người thân muốn xa rời, cảm thấy có lẽ Sở Vô Dực trong lòng nhớ cha mẹ , cái loại tình cảm này vô cùng đau thương, loại đau buồn thể thành lời.

      Khó trách tiểu chính thái bình thường luôn làm mặt lạnh, hóa ra trong lòng vẫn chất chứa đau khổ, cho nên mới có thể đàn ra những thanh cảm động như vậy.

      Tuy rằng tiểu chính thái đàn còn hơi lạ tay, nhưng mà đàn khúc này Vân Thiên Mộng tự giác mà rơi nước mắt, Sở Vô Dực ngồi trước đàn piano yên lặng lúc mới xoay người lại, nhìn thấy nước mắt mặt vô cùng kinh hãi, vội vàng đứng dậy đến bên người : “Mộng nhi làm sao thế? thoải mái ở đâu sao?”

      mặt hai hàng nước mắt trong suốt, bỗng nhiên úp mặt vào ngực tiểu chính thái, hơi nghẹn ngào : “Mộng nhi cảm thấy lúc đàn rất khổ sở, Mộng nhi muốn khổ sở như vậy”

      Sở Vô Dực chấn động, sau đó câu nào ôm lấy , đứa bé trong lòng tuy , nhưng mà có trái tim nhạy cảm. Đều số đứa trẻ luôn vô cùng nhạy cảm, Mộng nhi là trong những đứa trẻ đấy, thậm chí có thể thông qua khúc nhạc mà cảm thấy được đau khổ trong lòng , nhưng mà hi vọng Mộng nhi khóc, Mộng nhi khóc liền cảm thấy đau lòng.

      theo bên cạnh ghế lấy giấy, nhàng nâng khuôn mặt Vân Thiên Mộng trong ngực ra, cẩn thận thay lau nước mắt, vừa lau vừa dỗ: “Mộng nhi khóc, là tốt, nên đàn bản nhạc kia, sai rồi, Mộng nhi phạt

      Vân Thiên Mộng lắc đầu nước mắt ngừng rơi, nhưng vẫn còn nghẹn ngào, làm cho người ta đau lòng, sau khi khóc tiếng hơi khàn, “ đau lòng được ?”

      Sở Vô Dực trả lời ngay, ngược lại dùng đôi mắt màu xanh dương nhìn chăm chú, bốn mắt chạm nhau, Vân Thiên Mộng đôi mắt như ngọc lưu ly nhìn vào mắt , lát sau Sở Vô Dực nét mặt lộ ra tươi cười thản nhiên, hơi thấy được hai lúm đồng tiền, “Chỉ cần Mộng nhi vui vẻ, liền vui vẻ được ?”

      Vân Thiên Mộng gật đầu, sau đó vươn tay kéo tay Sở Vô Dực : “ , chúng ta ngoắc tay”

      Sở Vô Dực phối hợp ngoắc tay sau đứng dậy rót cốc nước cho uống xong, thanh của Mộng nhi bởi vì khóc nên hơi khan, muốn thanh mềm mại ngọt ngào của Mộng nhi bởi vì chuyện này mà sau này bị khan, cổ họng cần chăm sóc cẩn thận.

      *

      Sở Vô Dực nếu tham gia cuộc thi đàn piano, vậy muốn bỏ dở giữa chừng, cho nên bây giờ Sở gia thường nghe thấy tiếng đàn piano, chẳng qua tiểu chính thái còn đàn khúc Canon in D làm cho Vân Thiên Mộng khóc nữa, ngược lại thay đổi ít bản nhạc vui vẻ khác, như là khúc Ballade Pour Adeline. Sở Phong đôi khi nghe rồi thở dài, giống như là buồn phiền chuyện gì, mỗi khi như vậy Vân Thiên Mộng đều tự động đến bên người Sở Phong muốn chuyện cười gì đây để làm cho ông vui vẻ, hy vọng người thân bên cạnh mình đều vui vẻ, đương nhiên là muốn tự thể nghiệm.

    3. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 29 : Tham dự thi tuyển

      Tiểu chính thái hổ thiếu niên thiên tài, mới tháng ngắn ngủi, trình độ đàn tăng lên nhiều, theo Vân Thiên Mộng thấy, trình độ của tiểu chính thái thoải mái thi qua được đàn piano cấp mười. đối với việc tiểu chính thái lần này tham gia thi vô cùng tin tưởng, cho nên vòng loại cũng theo giúp vui.

      Bởi vì là cuộc thi đàn piano thanh thiếu niên cả nước mới bắt đầu tổ chức, cho nên ít thể chế cũng chưa được hoàn thiện, cũng có phân tổ chuyên nghiệp, tổ nghiệp dư, từ 7 -16 tuổi đều có thể dự thi, cũng chỉ chia thành cuộc thi khu vực cùng cuộc thi chung kết.

      Thi đấu ở khu vực Thượng Hải được tổ chức vào ngày thứ Bảy trong tháng Mười Hai, được tổ chức ở Tom Lee Thượng Hải.

      Năm tám mươi người học đàn piano còn chưa nhiều như ở thế kỷ hai mươi mốt, cho nên cuộc thi vòng loại lần này cũng nhiều người đến, nhưng trùng hợp là, gặp phải người quen, Lâm Dục Phong.

      Lâm Dục Phong nhìn thấy lại treo lên nụ cười mê người vỗ đầu hỏi: “Mộng nhi, lâu thấy, em khi nào học đàn piano, cũng tới tham dự thi sao?”

      Vân Thiên Mộng hắc tuyến, còn như vậy, ngón tay ngắn như vậy, làm sao có thể đàn được piano.

      Lâm Dục Phong thấy im lặng trả lời, lại nhìn thấy Sở Vô Dực đứng sau , trong lòng đoán tới tham gia cuộc thi hẳn là Sở Vô Dực mới đúng, cho nên cũng lại hỏi chuyện cuộc thi, ngược lại xoa xoa tóc mềm mại của hỏi: “Mộng nhi, gần đây thế nào, có kén ăn nữa ?”

      đến đây hơi ngượng, ra vẫn hơi kén ăn, chẳng qua kiếp trước hoàn cảnh ở nhi viện chấp nhận được chuyện kén ăn, cho nên tật xấu này ở kiếp trước thể ra. Nhưng mà ở kiếp này, ở Sở gia ngày trôi qua thoải mái, thói quen kén ăn của xuất , Lâm Dục Phong có lần đến Sở gia ăn cơm trưa phát tật xấu này của , liền nghiêm túc thể kén ăn.

      có…” chột dạ trả lời.

      Nhưng mà chứng minh, Lâm Dục Phong dù còn tuổi, nhưng mà cũng dễ lừa, nghe thấy sau : “Mộng nhi ăn cơm thể kén ăn, bằng cao được, lớn lên xinh đẹp, tương lai có người muốn lấy làm vợ nga.” Lời này ra hoàn toàn là lời dỗ trẻ con.

      Vân Thiên Mộng nghe vậy còn chưa kịp gì, Sở Vô Dực bên cạnh liền từ trong bản nhạc ngẩng đầu : “Mộng nhi tương lai nhất định có người nguyện ý lấy”

      Vân Thiên Mộng vui vẻ, cảm thấy tiểu chính thái còn rất nể tình, khi nào đều bênh . Nhưng mà Lâm Dục Phong còn hơi mất hứng, lúc đùa với Vân Thiên Mộng, thỉnh thoảng Sở Vô Dực vào câu, làm cho mất lạc thú, nhưng mà cũng gì, sau lại cùng Vân Thiên Mộng vài câu, cũng lấy ra bản nhạc xem.

      ra Lâm Dục Phong cứ thời gian lại đến Sở gia lần, đôi khi cũng mang cho Vân Thiên Mộng ít quà từ nước ngoài mang về, thỉnh thoảng cũng dạy ít kiến thức mới học, như là súng ống, thuật phòng thân linh tinh. Đối với những kiến thứ này vẫn nguyện ý nghe, dù sao ai cũng thể cả đời đều thuận lợi trôi qua, có lẽ ngày nào đó gặp được chuyện gì đấy nguy hiểm, học thêm ít luôn sai. Cùng Lâm Dục Phong tiếp xúc nhiều hơn, cũng dần dần cảm giác được kiếp này Lâm Dục Phong đối với tốt, có thêm tạp chất gì vào.

      Kiếp trước hai bọn họ cũng coi như là đứng ở hai mặt đối lập, lúc đấy biết về cũng chỉ là đối với kẻ địch ngoan độc, có nhìn thấy chân thành đối với bạn bè. Kiếp này bọn họ, lập trường sớm khác với kiếp trước, hơn năm ở chung, cũng bài xích Lâm Dục Phong như trước nữa, đối với việc ngẫu nhiên xem làm trẻ con mà ôm cũng chấp nhận, chẳng qua là bây giờ vẫn có cách nào đem làm bạn bè, vẫn cùng có ngăn cách.

      Dự thi cho phép vào xem, ở trong phòng cách vô cùng tốt, bốn vị ban giám khảo chấm điểm phần diễn tấu. Người dự thi chọn 1-2 bài khác nhau, thời gian trình diễn là 15 phút ( ít hơn 10 phút)

      Bản nhạc mà Sở Vô Dực chọn là Fantasy Chopin, mà Lâm Dục Phong lại chọn Debussy – Pasepied, Lâm Dục Phong vào diễn tấu trước, lúc vào khẩn trương nhiều lắm, lúc ra vẫn khí định thần nhàn như trước, Vân Thiên Mộng hỏi câu đàn thế nào, Lâm Dục Phong cười : “Phát huy sai, có lỗi”

      tự nhiên cũng theo: “Chúc mừng Lâm”

      Lâm Dục Phong mỉm cười, lại hỏi: “Mộng nhi, có muốn đến nhà chơi ?”

      Vân Thiên Mộng vẫn lắc đầu, tuy rằng bài xích Lâm Dục Phong như lúc trước nữa, nhưng mà cũng muốn đến nhà Lâm Dục Phong chơi, nhân sinh quen, mà loại gia đình chính khách này, chắc chắn nhiều dễ sai.

      Lâm Dục Phong đối với câu trả lời này dù có hơi thất vọng, nhưng mà mỗi lần đều từ chối, cũng bị từ chối quen rồi, chính là trong lòng vẫn nghi hoặc, vì sao cảm giác Mộng nhi tinh xảo xinh đẹp như búp bê dường như thích , nhưng mà càng ngày càng thích Mộng nhi, Mộng nhi đáng , cười rộ lên rất ngọt ngào, đôi mắt đen láy như ngọc lưu ly đen, Mộng nhi tốt như vậy vì sao thích , rốt cuộc là làm sai ở chỗ nào…

      Chỉ tiếc, Lâm Dục Phong bi thúc giục cũng biết, Vân Thiên Mộng là trọng sinh, mà bản thân tại trước khi Vân Thiên Mộng trọng sinh làm ra cái sai lầm to.

      Tiểu chính thái cũng rất nhanh ra, ra sau bước đến bên người Vân Thiên Mộng ôm : “Mộng nhi, chúng ta về nhà thôi”

      Nhìn thấy Vân Thiên Mộng cười gật đầu, Sở Vô Dực quay đầu nhìn Lâm Dục Phong : “Chúng tôi trước” xong, ôm Vân Thiên Mộng rời .

      Nhân vật chính đều rồi, Lâm Dục Phong ở lại cũng làm gì, cũng ra ngồi xe nhà mình về, đường về nhà nghĩ, rốt cuộc có phương pháp nào có thể làm cho Mộng nhi thường xuyên ở bên người đâu…

      Cảm tình Lâm Dục Phong phúc hắc này cũng chơi nuôi vợ.

      *

      chứng minh, ánh mắt Vân Thiên Mộng cũng sai, tiểu chính thái cũng đợi quá lâu nhận được thông báo tham gia trận chung kết, trận chung kết được cử hành vào năm sau, cho nên tiểu chính thái vẫn có thời gian luyện tập.

      Lúc nghe được tin này, Sở Phong cảm thán câu: “ uổng công mẹ cháu năm đó thích đàn piano, cháu cũng xem như là thừa kế được thiên phú của con bé”

      Đây là lần đầu tiên nghe thấy Sở Phong nhắc tới con của mình, nhưng mà sau câu này, ông cũng thêm gì, ngược lại hỏi ít chuyện liên quan đến trận chung kết.

      Trận chung kết cuộc thi đàn dương cầm được cử hành ở Bắc Kinh, như thế cũng đồng nghĩa với việc Vân Thiên Mộng thể xem, đối với chuyện này cũng có hơi tiếc.

      *

      Chớp mắt, tết lịch năm lại muốn tới.

      Sở Vô Đình cũng ở trước tết lịch mười ngày về nhà, người cũng càng khỏe mạnh, trải qua huấn luyện của quân đội, tính cách cũng thành thục hơn, nhưng mà ổn trọng, khụ khụ, ở trước mặt người nhà vẫn như trước ổn trọng, trước mặt người ngoài cần .

    4. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 30 : Lại tết lịch nữa

      Tết lịch lại sắp đến, trong nhà cũng bắt đầu có khách đến. Năm nay khác với năm ngoái, thời điểm này năm ngoái khách tuy nhiều, nhưng mà nhóm người giúp việc đều còn chưa nghỉ, ngẫu nhiên cái tiệc cũng có việc gì, năm nay Sở Phong bỗng nhiên cảm thấy số người giúp việc muốn nhiều năm có về nhà cùng người thân đón tết lịch, cho nên liền cho vài người giúp việc nghỉ, còn lại tự nhiên là đủ người… Trong nhà có việc, Sở Phong vung tay bố trí nhiệm vụ cho nhóm người trẻ tuổi mua hàng tết, thuận tiện trang trí nhà cửa cho có khí ngày tết.

      Sở Vô Đình thân thể cường tráng người cao sức khỏe, tự nhiên việc ra ngoài mua đồ mang về là của , nhưng mà Sở Phong sợ người làm hết liền cho Sở Vô Dực cùng với , hai người là có xe đưa đón, nên cũng quá vất vả.

      Sở Vô Nhã là người khéo tay, chính tết vài cái nút thắt thủ công, trang trí trong nhà.

      Còn Vân Thiên Mộng, mới hơn bốn tuổi, tự nhiên có người giao việc cho . Cho nên liền dựa theo tâm lý ham học hỏi đến phòng Sở Vô Nhã học cách làm đồ thủ công. Sở Vô Nhã tuy rằng bề ngoài nhìn lạnh lùng nhưng mà tiếp xúc mới phát kỳ Sở Vô Nhã là người rất dịu dàng, đối với việc ở bên cạnh học tập, chẳng nhưng kiên nhẫn, ngược lại còn thường xuyên dạy , vài ngày như vậy, Vân Thiên Mộng cũng học được ít cách làm, lúc rảnh rỗi, cũng thử xâu kim làm vài cái túi tiền, nhưng mà vì tay còn quá nắm chắc được độ mạnh yếu mà làm ra cân xứng, đẹp mắt, bĩu môi, phỏng chừng chỉ có thể cho chính mình dùng, vốn nghĩ làm vài cái tặng cho người khác.

      Sở Vô Nhã thấy bộ dạng uể oải của , do dự chút rồi mở miệng giọng : “Mộng nhi em còn bé có thể làm ra được như thế này sai rồi, sau này lớn lên cũng tốt dần hơn”

      Vân Thiên Mộng nghe vậy gật đầu, sau ánh mắt trong suốt nhìn Sở Vô Nhã : “Lớn lên sao? Vậy chị hai lớn lên muốn làm gì?”

      “Chị?” Sở Vô Nhã im lặng lâu, tiếng động mở cửa sổ, dường như xem vấn đề của Vân Thiên Mộng, ngay tại lúc Vân Thiên Mộng trông chờ đáp án, bỗng nhiên nghe thấy Sở Vô Nhã : “Chị muốn làm bác sĩ”

      Hóa ra, Sở Vô Nhã muốn làm bác sĩ nha, quả nhiên có tình thương, tán thưởng, nhưng mà chính mình cuối cùng là muốn làm gì…

      Kiếp trước lúc thi vào trường đại học lòng chỉ muốn thi đại học tốt, đối với chuyên nghiệp gì đều qua loa, sau cũng xem như được thỏa nguyện thi được vào trường đại học tốt, nhưng mà chuyên nghiệp cũng là hệ lịch sử thấy hứng thú, tốt nghiệp xong cũng là Tề Lăng tìm việc giúp .

      Kiếp này tuyệt đối muốn lại học hệ lịch sử, làm phần trong quân đoàn trọng sinh, nên làm thế nào mới bị cuộc sống an nhàn ở Sở gia khống chế giấc mộng của mình, lựa chọn được ngành nghề mà mình thích …

      bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề này.

      *

      Nhoáng cái đến đêm giao thừa, đêm giao thừa năm nay cùng năm trước có gì khác nhau, người nhà ngồi lại cùng nhau chuyện ăn uống, thuận tiện xem gala chào xuân.

      Thời điểm hơn mười giờ, như trước là bốn người bọn họ ra ngoài nổ pháo, chờ đến lúc bọn họ về tiếng chuông mười hai giờ cũng vang lên, biểu thị năm mới đến.

      Thân thể trẻ con thức muộn được, cho nên hơn mười hai giờ, Vân Thiên Mộng mở được mắt, lần này là Sở Quân Quốc ôm về phòng, thay đắp chăn còn hôn lên mặt cái rồi mới rời .

      tốt, Sở Quân Quốc ngày càng thương , mơ mơ màng màng nghĩ, sau đó vào mộng đẹp.

      Buổi sáng ngày đầu năm mới, vẫn là được tiểu chính thái gọi dậy, lại thay bộ quần áo mới, quần áo mới năm nay phải màu đỏ thẫm như năm ngoái, đổi thành màu phấn hồng, áo màu phấn hồng, quần màu phấn hồng, giày màu hồng phấn, tóm lại mặc bộ này vào sau, cả người vô cùng trắng mềm, lại kết hợp với hai bím tóc Sở Vô Dực buộc cho , cả người vô cùng đáng nhìn vui mừng.

      Năm mới thôi, tự nhiên là ngày trẻ con phát tài, vừa đến buổi trưa Vân Thiên Mộng cát tường ít, tiền trong túi cũng ít, vui mừng làm cười hai mắt cong lên.

      Đến giữa trưa, trong nhà đến ít họ hàng, lại gặp được Sở Vô Trạch.

      Bác họ Lí Thiếu Điềm lôi kéo Sở Vô Trạch đến bên cạnh cười vỗ đầu : “ năm gặp, Mộng nhi nhưng là cao lên, càng ngày càng giống cháu ruột của chú”

      Vân Thiên Mộng nghe thấy vậy, thầm xem thường bà ta, những lời này phải là lúc Lâm Đại Ngọc vào Cổ phủ, Vương Hi Phượng câu kia ý tứ là hiệu quả như nhau sao, còn phải là cũng phải là cháu ruột của Sở Phong, dù giống nhau cũng phải ruột thịt.

      Nhưng mà Lí Thiếu Điềm xong câu đó lại hỏi tiếp: “Mộng nhi năm nay cũng nên vào tiểu học ?”

      Vân Thiên Mộng nghe thấy vậy nhớ tới vấn đề đến trường bị xem , Sở Phong hình như cũng qua là năm nay cho vào tiểu học, trẻ con vốn là đến tuổi tự nhiên đến trường, tuy rằng bây giờ so với tuổi đến trường còn sớm hai năm, nhưng mà có Sở gia lên tiếng, đến trường sớm hơn hai năm cũng chỉ là việc .

      Nhưng mà học tiểu học với cũng là chờ đợi tốt đẹp gì, trong tâm lí tuổi của cũng gần ba mươi rồi, để cho “cao tuổi” như vậy cùng đám trẻ con lông còn chưa dài học, cảm thấy áp lực rất lớn…….

      Vì thế chỉ có thể miễn cưỡng cười : “Đúng vậy, gia gia năm nay cháu phải học”

      “Vậy cũng khéo.” Liếu Thiếu Điềm tiếp lời, với Sở Quân Quốc lúc này vừa tới gần bà : “Vô Trạch nhà tôi năm nay cũng lên tiểu học, tiểu học tốt nhất Thượng Hải cũng chỉ có mấy trường, có khi Mộng nhi còn cùng Vô Trạch nhà tôi học cùng trường đấy”

      Nghe như thế, Vân Thiên Mộng bỗng nhiên ý thức được vấn đề, Thượng Hải năm tám mươi, chất lượng giáo dục cũng quá phát triển, cho nên trường tiểu học xuất sắc cũng chỉ có trường, cách khác, rất có khả năng cùng Sở Vô Trạch học cùng trường, nhìn Sở Vô Trạch cười thẹn thùng, thở dài hơi, cùng học cùng học , Sở Vô Trạch vẫn là tiểu chính thái hay thẹn thùng cái gì cũng hiểu, cần đối xử với như địch nhân.

      Sở Quân Quốc nghe thế gật đầu, thản nhiên tiếp lời: “Đúng là rất có thể cùng học trường, đến lúc có khi còn muốn làm phiền Vô Trạch chiếu cố Mộng nhi, con bé nhưng là đứa trẻ làm cho người ta bớt lo” Mặc dù trong lời nó có chút trách cứ, nhưng ngữ khí sủng nịch kia thế nào cũng che giấu được.

      Liếu Thiếu Điềm cười : “Nghe chú kìa, mọi người đều là người nhà, giúp đỡ lẫn nhau là đương nhiên, chừng đến khi đó cần chăm sóc là Vô Trạch nhà chúng tôi ý chứ”

      Kế tiếp chính là người lớn chuyện trêu đùa, Vân Thiên Mộng có hứng thú nghe, khắp nơi trong phòng khách, muốn ngồi xuống vẽ vòng tròn, những ngày tháng bi ai phải ngồi nghe thầy giáo giảng bài sắp đến….

      Sở Vô Trạch thấy đến bên phòng khách cũng hiếu kì theo, thấy mặt vui, hơi e thẹn hỏi: “Mộng nhi sao vậy? vui sao?”

      nhìn Sở Vô Trạch, cũng thể là phải học tiểu học nên vui , vì thế đổi chủ đề hỏi: “ họ thích đến trường sao?”

      “Thích” Sở Vô Trạch khẳng định gật đầu “Mẹ , học có thể học được rất nhiều kiến thức, có thể quen được nhiều bạn mới”

      Trẻ con quả nhiên là đều đối với vật việc biết ôm loại tâm tính tò mò, lúc chưa đến trường nghe người lớn đến trường tốt như thế nào, liền vô cùng muốn đến trường, nhưng mà đến khi đến trường rồi mới biết được học vất vả.

      Nhưng mà vẫn cần làm phù thủy độc ác đánh vỡ ảo tưởng đơn thuần tốt đẹp của Sở Vô Trạch, sau đó lại chuyện với thêm vài câu, thời gian cũng trôi qua.

      Mùng mùng hai tết còn đỡ, nhưng mà mồng ba tết, cái tên là cho người ta thấy phiền chán đến đây…

      PS: Lúc nữ chủ được Sở Vô Dực nhặt gần ba tuổi, phải mới vừa hai tuổi…. Đứa sớm hiểu biết có thể lưu loát cũng có gì. Nếu có người cảm thấy việc này thể chịu đựng được BUG, vậy mời tùy ý ( Lời tác giả )

    5. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 31 : Mồng ba tết

      Mồng ba tết, Hàn Dĩnh dẫn theo Liễu Nguyệt đến nhà chúc tết.

      Tới nhà là khách, năm mới, thể đuổi khách ra khỏi nhà, cho nên dù người Sở gia muốn gặp bà ta, cũng vẫn để cho bà ta vào cửa, dù sao Sở Quân Quốc vẫn ở đây.

      Nhưng mà Hàn Dĩnh lần này đến so với lần trước tiến bộ hơn, hiểu được che dấu cảm xúc, vào cửa vẻ mặt tươi cười hòa khí, mang đến ít đặc sản làm quà, còn làm cho Liễu Nguyệt chúc tết mọi người.

      Hàn Dĩnh cùng người lớn chuyện, để cho Liễu Nguyệt cùng Vân Thiên Mộng chơi với nhau, Vân Thiên Mộng đương nhiên là muốn để ý đến, cầm lấy quyển truyện cổ tích tiếng xem.

      Liễu Nguyệt đến bên người hỏi: “Mày xem cái gì?”

      tùy tay giơ quyển sách lên cho ta xem.

      Liễu Nguyệt khinh thường hừ tiếng : “Mày nhìn cũng hiểu sao?”

      Vân Thiên Mộng cười tủm tỉm nhìn Liễu Nguyệt cái, sau đó cầm quyển truyện cổ tích Andersen bản tiếng giơ ra trước mặt ta : “Đúng là có chỗ tôi xem hiểu lắm, nhất định là thông minh hơn tôi, cho tôi biết xem là từ này nghĩa là gì

      Liễu Nguyệt kiêu ngạo nhìn , ràng cảm thấy biết tiếng còn ở đây cầm quyển sách tiếng giả vờ giả vịt đọc, chờ đến khi nhìn thấy từ mà Vân Thiên Mộng chỉ, mặt Liễu Nguyệt cứng lại rồi, từ này chính ta cũng biết….

      Nhưng mà ta làm sao có thể ở trước mặt Vân Thiên Mộng thừa nhận là mình biết, vì thế cứng cổ : “Từ đơn giản như vậy tao muốn cho mày”

      “Nga?” Vân Thiên Mộng vẫn tươi cười như trước nhìn ta, Liễu Nguyệt nhìn vẻ mặt thế nào cũng giống như là chột dạ, “Nhưng mà, tôi biết, biết cho tôi , hay là…. hay là biết nên mới ?”

      Liễu Nguyệt hai mắt trừng lên, “Ai, ai tao biết, từ này là… là, nghĩa là quần áo”

      “Là vậy sao….” Vân Thiên Mộng ý vị thâm trường cảm thán, trang vừa rồi đọc là bài Bộ quần áo mới của hoàng đế [The Emperor’s New Clothes], vừa rồi chỉ vào từ emperor, ràng nghĩa là hoàng đế, nhưng mà Liễu Nguyệt lại là quần áo… Xem ra Liễu Nguyệt chỉ biết từ emperor này nghĩa là gì, liền ngay cả từ clothes ở sau cũng hiểu….

      lập tức vẫy tay với Sở Vô Dực ý bảo lại đây, đợi cho Sở Vô Dực đến bên người , giơ quyển sách lên hỏi Sở Vô Dực: “ , từ này nghĩa là gì ạ?”

      Sở Vô Dực có chút kì lạ nhìn , từ emperor này ràng dạy cho Mộng nhi, cũng biết, vì sao bây giờ lại hỏi nghĩa là gì. Nhưng mà nếu Mộng nhi hỏi , vẫn trả lời: “Nghĩa là quân chủ, hoàng đế”

      Vân Thiên Mộng cười lại càng ngọt, liền bộ dạng đấy mà cũng muốn cùng chị đây đấu. nhìn Liễu Nguyệt giận nhịn được : “ hiểu cần lung tung, như vậy dạy sai cho tôi”

      “Mày trêu đùa tao!” Liễu Nguyệt cảm thấy bản thân bị đùa giỡn, phẫn nộ nhìn Vân Thiên Mộng, vừa định giơ tay đẩy , nhưng mà trong đầu lại nghĩ tới trước khi ra khỏi nhà Hàn Dĩnh dặn , cuối cùng cũng có gan vi phạm, hung hăng trừng Vân Thiên Mộng : “Chờ xem”

      Nghe xong lời này, Vân Thiên Mộng còn chưa kịp gì, Sở Vô Dục ở bên cạnh lạnh lùng : “Liễu Nguyệt, nếu chịu thu liễm lại, người phải chờ xem là .”

      xong, đứng dậy ôm Vân Thiên Mộng tới bên Sở Quân Quốc, vừa đặt xuống cạnh Sở Quân Quốc, chợt nghe thấy Hàn Dĩnh : “Đây là Mộng nhi , lâu thấy, lại cao lên, nghe năm nay muốn lên tiểu học”

      Nghe ? Vân Thiên Mộng nghe hai chữ hay nghi ngờ, bà ta là nghe ai ….

      Sở Quân Quốc lãnh đạm : “Đúng vậy, chuẩn bị cho con bé lên tiểu học”

      Hàn Dĩnh nghe vậy, mặt tuy cười, nhưng trong lòng cũng là cười lạnh, bình thường đứa Sở gia đều trường tiểu học đấy, con bé này chắc là cũng như vậy, nếu là trường học đấy, cũng dễ thu thập nó…

      Lúc bà ta còn định thêm gì, Sở Quân Quốc uyển chuyển đuổi khách, bà ta thấy thái độ Sở Quân Quốc kiên quyết, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn dẫn Liễu Nguyệt về, còn nhiều thời gian, muốn thu thập cái Vân Thiên Mộng chướng mắt kia vẫn còn nhiều cơ hội…

      Mẹ con Hàn Dĩnh rồi, Sở Vô Dực với Sở Quân Quốc chuyện vừa rồi của Liễu Nguyệt, Sở Quân Quốc im lặng lúc mới : “Lần sau nếu chuyện này còn xảy ra nữa, cháu cần nể mặt ta, cứ làm những gì cháu muốn” Sở Vô Dực được đến cam đoan sau gật đầu với ông, vẫn luôn cảm thấy mẹ con Hàn Dĩnh dễ dàng thỏa mãn như vậy, hơi lo lắng cho Mộng nhi, cần cố kị đến mặt mũi của bác cả dễ làm hơn rồi.

      Tháng giêng dần trôi qua, cuộc sống của Vân Thiên Mộng lại trở về như trước, vào tháng ba, Sở Vô Dực Bắc Kinh tham gia cuộc thi đàn piano, Vân Thiên Mộng vì tuổi còn quá được theo, cho nên đây là lần đầu tiên Vân Thiên Mộng cùng tiểu chính thái xa nhau.

      Tiểu chính thái rồi, có người đọc truyển cổ tích tiếng cho , có người bón cơm cho , ngay cả lúc đọc sách đến mệt cũng có người ôm lên giường, thế này mới phát , ngày nhàn nhã quen, hơi ỷ lại vào tiểu chính thái, đây cũng phải tượng tốt. Làm người phụ nữ thế kỉ 21 thời đại mới, cần phải độc lập, mà phải là phụ thuộc vào người khác, kiếp trước từng quá tin cậy ỷ lại vào Tề Lăng, nhưng mà Tề Lăng lại cho làm tỉnh lại. Kiếp này sao lại có thể lặp lại sai lầm kiếp trước…

      Xem ra sau này vẫn là cần bồi dưỡng năng lực độc lập nhiều hơn… Bằng người khi mất năng lực đường, người đấy vĩnh viễn giống như dây leo quấn người của người khác, về sau thể nắm giữ vận mệnh của mình, kiếp này muốn lại làm người như vậy.

      Nhưng mà, kế hoạch độc lập của cũng thực được bao lâu, bởi vì tiểu chính thái chỉ năm ngày về.

      Trước đấy gọi điện về, biết giờ tiểu chính thái về, đứng ngay ở cửa chờ , nhìn thấy từ xe xuống ngay lập tức nhào vào lòng , tiểu chính thái năm ngày, là nhớ a.

      Sở Vô Dực cũng ôm lấy Vân Thiên Mộng, hôn hai má của hỏi: “Mộng nhi, có nhớ ?”

      gật đầu.

      Sở Vô Dực nở nụ cười, hai lúm đồng tiền hơn ra, “ cũng nhớ Mộng nhi, mấy ngày Mộng nhi có ăn cơm ngoan hay , có kén ăn ?”

      có” đương nhiên là lắc đầu, cũng nghĩ đến ở đằng sau có vô gian đạo “bán đứng” .

      Sở Phong cười trêu: “ kén ăn sao? Trưa hôm nay là ai múc hết cà rốt trong bát ra ngoài?”

      Vân Thiên Mộng chu môi đỏ làm nũng : “Gia gia, sao lại vạch trần cháu”

      “Để của cháu giám sát cháu kén ăn chứ sao, gia gia đây là vì tốt cho cháu” Sở Phong cười hớ hớ , lập tức nhìn về phía Sở Vô Dực hỏi: “Kết quả như nào?”

      “Vào nhà rồi xong, ôm Vân Thiên Mộng vào phòng khách.

      Đặt Vân Thiên Mộng xuống sô pha, từ trong hành lý lấy cúp cùng giấy khen ra đưa cho Sở Phong.

      Sở Phong vừa cầm, phát cháu ngoại của mình đạt được giải nhất, uổng công mẹ thằng bé có thiên phú nghệ thuật như vậy, tham gia cuộc thi đàn piano, được giải thưởng coi như là làm tròn giấc mộng của con ông.

      Sở Phong cầm giấy khen và cúp, trong nhất thời vô cùng cảm khái.

      Sở Vô Dực đưa giấy khen cho Sở Phong sau, lấy đặc sản mua cho Vân Thiên Mộng từ trong hành lý ra.

      Vân Thiên Mộng mở gói to ra, phát bên trong có ít kẹo, vịt nướng Bắc Kinh còn có bánh phục linh , đều là những món thích ăn, vô cùng vui vẻ ở mặt Sở Vô Dực hôn cái : “Cảm ơn , tốt”

      Ánh mắt Sở Vô Dực càng thêm dịu dàng, từ trong hành lý lấy đồ ra đưa cho Vân Thiên Mộng.



      Vịt quay Bắc Kinh: Đây là đặc sản nổi tiếng nhất Bắc Kinh. Chỉ cần nhắc đến hai chữ Bắc Kinh là người ta có thế nhớ ngay đến món ăn này. Nguyên liệu là thịt vịt thượng hạng được tẩm ướp hương vị với bí kíp đặc biệt, quay than hoa. Vịt thành phẩm có da giòn, vàng sậm, bóng mượt, thịt mềm, béo ngậy thơm nức mũi.
      [​IMG]

      Bánh phục linh: Còn gọi là bánh kẹp. Đây là món điểm tâm truyền thống nổi tiếng. Bánh gồm lớp vỏ bằng bột cán mỏng, giữa kẹp với nhân làm bằng mứt được nấu từ mật ong với đường cát trộn thêm với nhân quả thông nghiền nát. Bánh hình trong, vỏ mỏng trong như giấy, trắng như tuyết, mùi thơm rất độc đáo.
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, Tôm Thỏ, Lonna4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :