1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh ngụy loli - Mặc Hoành Thủy (35/172)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 8 : Ba người bác

      Vân Thiên Mộng mở cửa phòng ra xuống nhà nhìn thấy Sở Vô Đình hình tượng nằm úp sấp ghế sofa trong phòng khách, vẻ mặt mệt mỏi chịu được, mà Sở Phong ngồi bên nhàn nhã đọc báo, giống như đối với bộ dạng kia của cháu trai mình có cảm giác gì.

      đến bên người Sở Phong ôm đùi hỏi: “Gia gia, đại ca làm sao vậy?”

      Sở Phong thấy là , đặt báo xuống, ôm ngồi lên đùi sau : “Nó là tố chất thân thể tốt, phải rèn luyện nhiều hơn mới được”

      Sở Vô Đình nghe thấy vậy cơ hồ khóc ra nước mặt, bị thao luyện ngày, chỉ có lúc ăn cơm trưa mới được nghỉ 15 phút! Tình huống như vậy, ngã từ ngoài cửa là tốt rồi, tại gia gia thế nhưng còn thể chất tốt………..

      Được rồi, nhịn!

      Nhưng mà……. Mắt chuyển động, cố gắng ngồi dậy, mặt lộ ra nụ cười tươi hỏi Vân Thiên Mộng: “Mộng nhi tương lai muốn làm nghề gì?”

      Vân Thiên Mộng có chút mờ mịt lắc đầu, tựa vào ngực Sở Phong : “Em biết”

      Lúc này nụ cười mặt Sở Vô Đình càng hiền lành: “Vậy Mộng nhi có muốn làm quân nhân ? Rất uy phong! Làm quân nhân có thể đánh chạy người xấu , bảo vệ người thân của mình, có thể uy phong lên chiến trường giết địch, Mộng nhi muốn sao?”

      chớp chớp đôi mắt như ngọc lưu ly hỏi ngược lại: “Vậy đại ca ca tương lai muốn làm cái gì?”

      Sở Vô Đình dừng lại lát, lập tức trả lời: “Quân nhân”

      nghe vậy, giả vờ như cái hiểu cái gật đầu, vẻ mặt ngây thơ hỏi tiếp: “Vậy làm quân nhân giống như đại ca ca mệt mỏi như con chó sao?”

      “Như con chó ?” Sở Vô Đình vô cùng thắc mắc hỏi lại.

      Vân Thiên Mộng hơi chu môi đỏ mọng: “Chỉ có con chó mới nằm úp sấp, lè lưỡi thôi, đại ca ca vừa rồi là chơi bắt chước con chó sao?”

      Lời này vừa ra, Sở Vô Đình nhất thời đen mặt, đây là đứa mới hơn hai tuổi sao, sao lại phúc hắc như em trai vậy.

      Hắc muốn khóc.

      Mà Sở Phong ôm Vân Thiên Mộng cũng nhịn được mà cười ra tiếng, xoa xoa tóc hỏi: “Mộng nhi rất đúng, đại ca cháu chính là bắt chước con chó

      Vân Thiên Mộng cũng cười ra từng tiếng cười trong veo.

      Tiểu tử, lông còn chưa dài đâu muốn lừa chị đây, có cửa đâu!

      Thời điểm Sở Vô Dực xuống nhà, liền nhìn thấy ông ngoại mình ôm Mộng nhi cười ngừng, mà đại ca nhà mình mặt lại vô cùng đen.

      Nhìn đến Mộng nhi tươi cười, lạnh lùng mặt cùng nhạt ít, vươn tay ôm Mộng nhi từ trong tay Sở Phong ra, vuốt tóc dài của hỏi: “Mộng nhi, lát nữa trong nhà có ba bác trai cùng hai bác trở về, bọn họ đều rất hòa nhã, em phải sợ, chúng ta tối nay bảy giờ mới ăn cơm, Mộng nhi nếu đói bụng ăn trước ít bánh ngọt lót dạ” xong, cầm lấy bánh bàn giơ đến bên miệng .

      Vân Thiên Mộng đúng là có chút đói bụng, vừa ăn bánh trong tay tiểu chính thái, vừa nghĩ: Ba bác trai này chắc là ba người con của gia gia , ba bác trai, hai bác , chẳng lẽ còn bác trai chưa lấy vợ.

      đến cũng lạ, Sở Phong hẳn là có bốn đứa cháu mới đúng, nhưng mà bây giờ lại chỉ nhìn thấy ba đứa trẻ, ràng là còn người chưa kết hôn…

      Hào môn đúng là lắm chuyện kì lạ.

      Vân Thiên Mộng oán thầm.

      *

      Khoảng chừng 6h, đôi vợ chồng trung niên vào cửa nhà.

      Trong đó người quân trang thẳng thớm, còn người khác, dùng lời năm 80 mà , chính là rất nhiều tiền.

      Sở Vô Dực thấy hai người sau : “Bác ba, bác .”

      Hai người cười gật đầu, vào nhà đầu tên là gọi Sở Phong tiếng ba, rồi mới ngồi xuống sô pha trong phòng khách, lúc nhìn thấy Vân Thiên Mộng ngồi đùi Sở Vô Dực hơi sửng sốt, người phụ nữ giống như định gì,nhưng cuối cùng cũng mở miệng.

      quá vài phút sau, lại thêm đôi vợ chồng đến, lần này người đàn ông cùng bác ba bộ dạng rất giống, chẳng qua là có chút nghiêm túc hơn, người phụ nữ thế nhưng lại cười hiền lành, mơ hồ còn mang theo chút hoạt bát.

      Bác ba thấy thế kêu: “ hai”

      Sở Vô Đình cũng gọi tiếng “Ba, mẹ”, Sở Vô Dực là Bác hai, bác .

      Hóa ra, đây là bác hai, Sở Vô Đình là con của bác hai.

      trợn mắt, gien Sở gia quả nhiên tồi, bác hai cùng bác ba vẻ ngoài đều rất tuấn, cũng biết bác cả trở về cuối cùng kia trông như thế nào.

      Bác cả 6 rưỡi mới về, bác cả là làm cho Vân Thiên Mộng kinh ngạc, bác cả là người trong ba em tuấn nhất, hơn bốn mươi tuổi, còn có già, tham gia quân đội hàng năm đều bị phơi nắng, làn da cùng binh lính bình thường trắng hơn nhiều, có thể thấy được lúc trẻ nhất định là mỹ nam, chính là, lam nhan bạc mệnh, mặt bác cả xinh đẹp lại có vết sẹo kéo dài từ mắt bên trái xuống đến má, làm cho khuôn mặt càng thêm uy nghiêm.

      sau bác cả là Sở Vô Nhã, nhìn thấy mọi người trong phòng khách đều chào hỏi qua, mới gọi vợ chồng bác ba là ba mẹ, cái này mới là đúng.

      Dĩ nhiên là bác cả đẹp trai có vợ.

      Sở Phong nhìn thấy mọi người trở về đầy đủ, trước bảo mọi người ăn cơm, là cơm nước xong có chuyện muốn .

      Vì thế, mọi người đều đến nhà ăn,

      Bàn ăn cơm chữ nhật đổi thành bàn tròn lớn, bàn cũng nhiều thức ăn hơn, Vân Thiên Mộng vẫn như trước ngồi ghế trẻ con cạnh Sở Vô Dực, bên cạnh có vài món ăn chuyên môn chuẩn bị cho .

      Theo quy định của Sở gia ăn cơm chuyện, trừ bỏ hai vợ chồng ngẫu nhiên giọng hai câu, Sở Vô Dực thỉnh thoảng giọng quan tâm hỏi Vân Thiên Mộng mấy câu, bữa cơm liền im lặng trôi qua.

      Sau khi ăn xong mọi người lại đến phòng khách, Vân Thiên Mộng lúc này nghiễm nhiên thành tiêu điểm của mọi người, bởi vì Sở Phong lão gia tử ngồi xuống sau câu đầu tiên là: “Về sau, nhà chúng ta nuôi dưỡng Vân Thiên Mộng”

      Bác ba lên tiếng đầu tiên: “Rất tốt, nhiều đứa cùng ba, ba cũng vui vẻ hơn, chính là đứa này….”

      Sở Phong thấy thế, xuất ra tờ giấy ở người Vân Thiên Mộng lúc trước, ba em đều nhìn qua, còn nghĩ là chuyện này có quan hệ sâu xa gì, lúc này đều cảm thấy có gì, đứa mới hơn hai tuổi, còn chưa lớn, có thể có nguy hiểm gì.

      Về phần loại chuyện chia gia sản này, bọn họ căn bản đều lo lắng, người Sở gia luôn luôn đoàn kết lòng, vô cùng bao che khuyết điểm, ba em bộn họ mỗi người đều có tiếng tăm, đứa của mình cái gì cũng thiếu, gia sản, di sản cái gì, hoàn toàn ở trong phạm vi lo lắng, theo bọn họ thấy, đứa trưởng thành đều phải độc lập, nên nghĩ đến chuyện ăn bám cha mẹ.

      Huống hồ, từ khi mẹ qua đời, ba bình thường cũng có chút đơn, nếu như lão gia tử đồng ý… Bọn họ cũng đồng ý, huống chi cái bé kia nhìn bộ dạng tinh xảo giống như búp bê, tuổi tuy còn , nhưng cũng rất lễ phép, cũng sợ người lạ, có thể làm cho đáy lòng người ta dâng lên cảm giác trìu mến.
      Phong Vũ Yên, Mizuki, Diệp Diệp4 others thích bài này.

    2. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 9 : Búp bê
      Vì thế, chuyện thu dưỡng Vân Thiên Mộng được định ra, Vân Thiên Mộng lấy danh nghĩa là con của Sở Quân Quốc con cả Sở gia, từ nay về sau, cũng trở thành người có ba.

      Sở gia quyết định mười ngày sau vì Vân Thiên Mộng tổ chức buổi tiệc nhận nuôi, lần này định làm to, chỉ tính mời vài bạn bè, thân thích tới tham dự bữa tiệc này, vì thế Vân Thiên Mộng đen mặt, bạn bè quen biết có cả Lâm gia .

      Chính là, đợi đến bữa tiệc mới thấy Lâm Dục Phong, ở sáu ngày sau ngay tại trong nhà gặp được .

      Ở Sở gia sáu ngày, hiểu Sở gia, tại người nắm quyền là Sở lão gia tử Sở Phong, nghe quân hàm rất cao, chẳng qua vì lần trong chiến dịch bị thương, bây giờ muốn lui sau màn, ở nhà tu tâm dưỡng thân, nhưng mà trong tay vẫn còn quyền lực , dư uy còn lớn.

      Về phần ba người con Sở gia, con thứ nhất cùng con thứ hai đều làm trong quân đội, còn người con thứ ba là thương nhân, con cả cùng con thứ hai bình thường đều ở tại quân đội hoặc nhà của bọn họ ở nội thành, ít khi về nhà chính, còn con thứ ba cũng bận rộn việc kinh doanh, cho nên hàng năm ở tại nhà chính Sở gia cũng chỉ có bốn đứa bọn họ.

      Trong những người cháu cháu cả Sở Vô Đình chuyển thẳng lên học trường quân đội, cho nên cũng có áp lực thi vào trường đại học, cả ngày chính là tập luyện thỉnh thoảng cũng đọc sách. Cháu thứ hai Sở Vô Nhã là lên cao nhất, mấy ngày nay tiếp xúc, Sở Vô Nhã thường xuyên sớm về muộn, là người có vẻ lạnh lùng, đối với ai đều thản nhiên, Sở Vô Đình là thiếu niên sáng sủa, ngẫu nhiên đùa dai, nhưng mà toàn thua, nhưng là càng thua lại càng hăng.

      Còn tiểu chính thái Sở Vô Dực, chỉ có thể là thiên tài trong thiên tài, đại thần trong đại thần, Sở Vô Dực năm nay mới 11 tuổi cũng lên sơ tam, cách khác sang năm tham gia trung khảo…..

      chỉ có như thế, thành tích Sở Vô Dực hàng năm đều xếp hạng nhất.

      Chẳng lẽ, đây là khác biệt giữa thiên tài cùng người thường sao…

      Nhưng mà tuy rằng Sở Vô Dực vẻ mặt lạnh như băng, nhưng mà đối với rất tốt, thường xuyên vỗ đầu dỗ , cũng thường hỏi han ân cần quan tâm , ngẫu nhiên còn dạy học chữ.

      Còn mẹ của Sở Vô Dực, cũng chính là con út của Sở Phong, lại hoàn toàn biết gì cả, nhìn vẻ ngoài của Sở Vô Dực, mẹ của chắc là lấy người da trắng, nhưng mà tại như thế nào cũng biết, còn có, Sở Vô Dực ràng là cháu ngoại lại vẫn mang họ Sở, chuyện này cũng biết tại sao.

      Sở gia rất nhiều việc đều là số, nhưng mà cũng cần thiết đem việc này trở thành gánh nặng của mình, mỗi ngày nên cười đều cười, thẳng đến hôm lúc nhìn thấy tiểu chính thái trở về, đằng sau thế nhưng còn có Lâm Dục Phong, nhất thời tươi cười của cương lại.

      Nhưng mà, chỉ giật mình chút, liền về phía Sở Vô Dực mới vào nhà, đến ôm chân làm nũng : “ , về!”

      Sở Vô Dực mỉm cười gật đầu, hai cái má lúm như như , lập tực bế lên ngồi xuống sofa, đặt lên đùi sau đó lấy ra viên chocolate : “Mộng nhi hôm nay có ngoan ? Nếu ngoan thưởng viên chocolate này cho em”

      nhìn thấy chocolate ferrero rocher liên tục gật đầu, đối với loại đồ ăn vặt này có sức kháng cự.

      Sở Vô Dực thấy thế, hơi buồn cười vỗ đầu : ‘Em tính, phải hỏi ông ngoại”

      chu môi đỏ mộng, gì.

      Sở Phong nghe vậy ngồi bên cười gật đầu: “Mộng nhi hôm nay rất ngoan, lại học thêm được vài thứ”

      Sở Vô Dực thế này mới đem chocolate đưa cho , tiếp nhận nhét vào miệng.

      Lâm Dục Phong vẫn đứng bên xem hết màn này mới lễ phép với Sở Phong: “Sở gia gia”

      Sở Phong mỉm cười gật đầu, câu: “Dục Phong đến đây sao, tùy tiện ngồi , thân thể bà nội cháu gần đây thế nào rồi?”

      “Dạo này rất tốt ạ, cảm ơn Sở gia gia quan tâm” Vừa , đến bên Vân Thiên Mộng, theo cặp sách sau lưng lấy ra con búp bê xinh xắn đưa cho : “Mộng nhi, Lâm còn nợ em món quà đúng , đây là hàng mới về hôm qua, Lâm chọn cho em cái, Mộng nhi nhìn xem có thích hay ?”

      Sau đó cúi đầu xem búp bê, tuy rằng bên trong sớm quá tuổi chơi búp bê rồi, nhưng mà trước đây ở nhi viện căn bản là có cơ hội đụng tới búp bê loại sản phẩm cao cấp này, cho nên bây giờ nhìn thấy búp bê vẫn rất thích. Huống hồ, búp bê này rất đẹp. mắt đen như ngọc lưu ly với đôi môi đào linh lung, tóc đen mềm mại, thực tinh xảo, cũng rất giống , búp bê này vẻ ngoài nhìn rất giống .

      ôm chặt búp bê, nếu chính mình kiếp trước, có người đưa cho con búp bê như vậy, biết vui vẻ đến mức nào nữa.

      Sở Vô Dực nhìn thấy ôm chặt búp bê Lâm Dục Phong đưa, trong mắt lướt qua tia vui, hơi mím môi nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của , cuối cùng cũng thêm gì.

      Lâm Dục Phong nhìn thấy Vân Thiên Mộng thích búp bê tặng, đương nhiên là rất vui vẻ, nhìn thấy thơm thơm mềm mềm, muốn đem từ đùi Sở Vô Dực bế lên, muốn biết xem ôm búp bê tinh xảo xinh đẹp này cảm thấy thế nào.

      nghĩ tới Sở Vô Dực thế nhưng buông tay, chính là ôm chặt : “Mộng nhi có thói quen cho người lạ ôm”

      Vân Thiên Mộng nghe vậy, vội vàng tiến sâu vào lòng Sở Vô Dực, cũng muốn bị Lâm Dục Phong ôm.

      Lâm Dục Phong trong mắt lên nghi hoặc : “Mộng nhi khônh muốn cho Lâm ôm sao?”

      Lúc này, Vân Thiên Mộng biểu ra ưu thế của trẻ con, trẻ con thôi, làm nũng đều là rất bình thường, vì thế bĩu môi : “ Lâm nhìn qua rất lạnh, Mộng nhi hơi sợ”

      Sở Vô Dực nghe vậy vừa lòng với với Lâm Dục Phong:”Mộng nhi có hơi sợ cậu”

      Lúc này Lâm Dục Phong giật mình, đây là lần đầu tiên có người lạnh lùng, tuy rằng nội tâm đúng là lạnh như băng, nhưng là từ sinh hoạt tại loại hoàn cảnh kia học xong cách che dấu cảm xúc của mình, Vân Thiên Mộng mới là đứa hơn hai tuổi làm sao lại cảm thấy được? Là đồng ngôn vô kỵ, vẫn là cho là như vậy….
      Phong Vũ Yên, Mizuki, Diệp Diệp5 others thích bài này.

    3. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      hihi, ng nho nhung tam tu k nho
      lynnnng thích bài này.

    4. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 10 : Ăn cơm
      Vì thế, tuy rằng Lâm Dục Phong trưởng thành sớm cũng hơi buồn bực, rầu rĩ nhìn Vân Thiên Mộng,: “Mộng nhi, đối với em tốt sao?”

      Vân Thiên Mộng nghĩ nghĩ, nhàng lắc đầu: “ có đối với em tốt”

      “Vậy vì sao rất lạnh đâu?” Lâm Dục Phong truy hỏi tha.

      Vân Thiên Mộng chu chu môi, muốn tiếp tục đến vấn đề này, phát huy ưu thế loli trời sinh, bỏ qua vấn đề này ở trong lòng Sở Vô Dực làm nũng : “ , Mộng nhi đói bụng”

      Sở Vô Dực nghe vậy vỗ đầu , thần sắc nhu hòa : “Được, bây giờ chúng ta lập tức ăn cơm”

      Đề nghị ăn cơm Sở Phong tất nhiên phản đối, Sở Vô Định bị ba đưa vào quân đội tập luyện, mấy ngày này trở về, Sở Vô Nhã luôn luôn sớm về muộn, có khi cũng ở lại ký túc xá của trường, với Sở Phong là cần chờ cơm , cho nên, Sở Phong tự nhiên là phân phó Hà tẩu đem thức ăn lên, mà Lâm Dục Phong quan hệ rất tốt với Sở gia tự nhên là được mời ở lại ăn cơm, Lâm Dục Phong đáp ứng.

      Lúc ăn cơm, Vân Thiên Mộng có thể là trái ôm phải ấp, bên trái chính là mỹ nam lạnh lùng Sở Vô Dực, bên phải là nghiệt mị hoặc Lâm Dục Phong, nếu ở kiếp trước vào lúc ăn cơm bên cạnh có nhiều mĩ nam ngồi như vậy, cho dù mĩ nam đều là tiểu chính thái chưa trưởng thành, cũng vô cùng vui vẻ, nhưng mà bây giờ, chỉ cảm thấy rất tự nhiên.

      Lâm Dục Phong được dạy dỗ tốt lắm, lễ nghi ăn cơm nhìn cũng lễ phép, chính là, cũng cần thay gắp thức ăn lại tiện bón cho .

      Lâm Dục Phong nhìn đến đồ ăn chuyên chuẩn bị cho Vân Thiên Mộng, hỏi : “Mộng nhi tự ăn cơm được sao?”

      gật đầu, thầm bĩu môi, đương nhiên là biết, chị đây đều hơn hai mươi tuổi, làm sao còn thể tự sinh hoạt trong cuộc sống.

      “Phải ?” Khuôn mặt nghiệt còn mang nét trẻ con của Lâm Dục Phong lộ ra nụ cười, cầm lấy đôi đũa sạch bên cạnh gắp thức ăn cho : “Mộng nhi còn quá , tự mình ăn cơm dễ bị vãi lên người, đến lúc đó dễ giặt sạch, Lâm bón cho tốt hơn sao?”

      Vân Thiên Mộng nhìn đồ ăn được giơ lên trước mặt mình, tiến thoái lưỡng nan, vừa rồi từ chối cho Lâm Dục Phong ôm , chả may tên tính tình tốt lại nham hiểm này trở mặt tại chỗ, vì thế chỉ có thể dùng thanh mềm mại của loli : “ Lâm, Mộng nhi tự ăn được, bón cho Mộng nhi đến lúc đấy ăn no, đói”

      Lâm Dục Phong nghe vậy, trong mắt lên đạo hào quang, lấy đũa gắp thức ăn giơ đến trước miệng , sau đó : “ Lâm sao, Mộng nhi còn như vậy, cần có người bón”

      “Để tôi bón” Sở Vô Dực tiếp lời, đem đồ ăn riêng của Vân Thiên Mộng kéo đến trước mặt mình, cũng cầm lấy đôi đũa sạch bên cạnh gắp đồ ăn lên cho Vân Thiên Mộng, đồng thời với Lâm Dục Phong: “Cám ơn cậu nhắc nhở, Mộng nhi đúng là còn cần người bón, tôi là của Mộng nhi, có trách nhiệm chiếu cố. Cậu là khách, cần làm như vậy, nếu bởi vì chiếu cố Mộng nhi mà làm chậm trễ cậu dùng cơm là chúng tôi chiêu đãi tốt”

      Lời này nghe qua có vấn đề gì, nhưng vẫn làm cho Lâm Dục Phong được tự nhiên, vì thế trầm mặc lát, đưa tay xoa đầu Vân Thiên Mộng : “Mộng nhi, Lâm bón cho em nữa, em phải ngoan ngoãn ăn cơm đấy”

      Từ trước đến nay, vốn chưa từng đút cơm cho người khác, Sở Vô Dực bắt đầu dưỡng thành thói quen đút cơm cho Vân Thiên Mộng, hơn nữa thói quen này vẫn được duy trì rất lâu.

      Thời gian nhoáng cái mà qua, bữa tiệc nhận nuôi rất nhanh mà đến, làm cho Vân Thiên Mộng giật mình là bữa tiệc này là được tổ chức ở khách sạn quốc tế đường Nam Kinh, khách sạn quốc tế này có thể là khách sạn cao cấp nhất ở niên đại 80 này, chút đồ ăn cũng bằng vài tháng lương của công nhân bình thường, nghĩ tới Sở gia thế nhưng là tổ chức bữa tiệc này ở đây, hổ là gia tộc quyền cao chức trọng, quả nhiên tài đại khí thô.

      Bữa tiệc này ước chừng đặt bốn năm bàn, đều mời ít bạn bè thân quen của Sở Phong hoặc là của ba người con Sở gia, thực đơn của bữa tiệc là Sở lão gia tử đặt ra, Vân Thiên Mộng tự nhiên là cần lo lắng đến việc này, chỉ cần ăn mặc xinh đẹp tới đấy ăn là được.

      Bởi vì là nhân vật chính của bữa tiệc này, Sở Vô Nhã cùng Sở Vô Đình đều sớm đến bữa tiệc trước để hỗ trợ bố trí thuận tiện chiêu đãi khách, Sở Vô Dực ở lại trong nhà giúp , cùng Sở Phong phụ trách việc đưa đến.

      Vân Thiên Mộng hôm nay mặc bộ đường trang may bằng tay màu đỏ, càng làm cho da thêm mềm mại trắng nõn như ngọc, tóc được Hà tẩu búi thành hai búi hai bên, là loli thể loli hơn.

      Lúc đoàn người Vân Thiên Mộng vào khách sạn quốc tế Thượng Hải, có vài người khách đến, con lớn Sở gia Sở Quốc Quân nhìn thấy vài người đến lập tức ra đón, Vân Thiên Mộng là lấy danh nghĩa con của , nên tới ôm, cho nên từ trong lòng Sở Vô Dực tiếp nhận Vân Thiên Mộng.

      Vân Thiên Mộng đối với vị lam nhan mỹ nam tử đại bá bá này
      có ấn tượng rất tốt, hơn nữa bây giờ lại là cha nuôi của , cũng là đối tượng muốn nhận, cho nên vô cùng nể tình ở mặt Sở Quốc Quân hôn cái.

      Sở Quốc Quân sửng sốt, ràng là có chút thích ứng được với hành vi thân mật này, phản đối đem Vân Thiên Mộng làm con nuôi của , là vì làm cho lão gia tử nhà mình vui vẻ, hai cũng là vì bộ dạng của giống với chuyện nhớ đến, cho nên liền nhận làm con , nhưng là mười ngày qua mình đều bận công việc có thời gian hiểu biết đứa bé này, bây giờ lại bỗng nhiên bị hôn cái….

      nhìn gương mặt tinh xảo như búp bê của Vân Thiên Mộng, nụ cười ngọt ngào làm cho người ta thương, tựa hồ bị xúc động ít, tay đặt sau lưng vỗ : “Lát nữa phải nghe lời”

      Vân Thiên Mộng tự nhiên là gật đầu, tùy ý Sở Quốc Quân đem đặt vào vị trí bên cạnh mình.

      Chỗ ngồi hôm nay tự nhiên là được để ý, Sở Phong ngồi ở chủ tọa, con lớn nhất Sở gia Sở Quốc Quân còn có con mới nhận nuôi Vân Thiên Mộng theo thứ tự ngồi phía bên phải , mà bên cạnh tự nhiên vẫn như trước là tiểu chính thái Sở Vô Dực. Về phần hai đứa con khác cùng đứa của bọn họ tự nhiên là phân ngồi ở bàn khác chiêu đãi khách.

      Nhưng mà làm cho Vân Thiên Mộng có chút buồn bực là nghĩ tới quan hệ của Lâm gia cùng Sở gia lại tốt như vậy, tốt đến có thể cùng Sở Phong ngồi cùng bàn, Lâm Dục Phong ngồi bên cạnh Sở Vô Dực, như trước lộ ta nụ cười nghiệt nhìn .

      Quên quên , ngồi chỗ , cần phải vì mà làm hỏng tâm trạng cao hứng của mình ngày hôm nay.

      Bởi vì hôm nay , rốt cục có thể đường đường chính chính cùng người khác mình phải là nhi, mình cũng có cha.
      Phong Vũ Yên, Mizuki, Diệp Diệp7 others thích bài này.

    5. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 11 : Bữa tiệc nhận người thân
      Đêm nay tầng khách sạn quốc tế đều bị Sở gia bao hết, đợi cho khách gần như đều đến sau, Sở Phong từ chỗ ngồi đứng lên đến khoảng trống mang theo khí tràng uy nghiêm của người người mở miệng chuyện: “Hôm nay đến đây đều là bạn tốt, chúng ta cũng lòng vòng, bình thường đều nhiều, hôm nay đừng nữa, Sở mỗ tôi hôm nay rất vui vẻ, nhận được đứa cháu nhu thuận nghe lời, con cả của tôi cũng mới nhận nuôi đứa con , Quân Quốc, bế Mộng nhi lên”

      Sở Quân Quốc bế Vân Mộng Nhi ngồi ghế tới bên người Sở Phong, Sở Phong tiếp nhận Vân Thiên Mộng tự mình ôm, đối với mọi người giới thiệu: “Đây là cháu của tôi, con của Sở Quân Quốc – Vân Thiên Mộng”

      Phía dưới mọi người nghe vậy, đều bắt đầu vỗ tay, cũng có ít người chúc mừng, Vân Thiên Mộng kiếp trước cũng đối mặt với trường hợp như thế này rồi, cho nên tại cũng sợ hãi, chính là lộ ra nụ cười loli ngọt ngào, câu cũng tùy ý Sở Phong ôm .

      Sau lát, Sở Quốc Quân tiếp nhận Vân Thiên Mộng, đưa trở về chỗ ngồi.

      Hôm nay thực đơn rất phong phú, ra đều vượt quá tiêu chuẩn bữa tiệc niên đại 80, ở giữa là lẩu thập cẩm, bên cạnh là cá sốt cà chua, có vịt bá vương xung quanh có trứng vịt trang trí, chân giò kho tàu, cá hun khói, đậu phụ cua,đồ uống là Sprite, kính rượu dùng rượu Mao Đài.

      Nhìn bàn đồ ăn ngon Vân Thiên Mộng phải giơ ngón trỏ, Sở Vô Dực tri kỷ giúp đem khăn ăn nhét vào cổ áo, đề phòng khi đồ ăn nước uống rơi xuống làm bẩn quần áo, sau đó gắp mấy thứ thích ăn vào bát, gắp lên nấm chuẩn bị đút cho , Vân Thiên Mộng do dự lát, vẫn ăn nấm, sau đó thấp giọng : “ , em có thể tự ăn” Bình thường ở nhà đút cho ăn sao, nhưng mà ở đây nhiều người nhìn như vậy, ăn cơm còn cần người đút, rất ngượng nha.

      Sở Vô Dực dừng lại sau vỗ vỗ đầu : “Được, vậy Mộng nhi tự mình ăn”

      Ông lão ngồi cạnh Sở Phong, cũng chính là ông nội của Lâm Dục Phong, Lâm Tắc với Sở Phong: “Xem đứa cháu thứ ba cùng cháu mới nhận thức nhà ông rất thân thiết nha”

      Sở Phong gật đầu cười, trong mặt xẹt qua quang mang.

      Lâm Tắc thấy thế tiếp: “Cháu trai nhà tôi thấy cháu nhà ông sau trở về với tôi, nó rất thích, còn muốn mời bé đến nhà chơi, ông thấy thế nào?”

      Sở Phong động tác dừng chút, mơ hồ hiểu được ý tứ của Lâm Tắc, đứa hai nhà nhiều lại, chừng còn có thể là thông gia, chính là….

      “Mộng nhi nếu đồng ý, tôi cũng cho con bé đến nhà ông chơi, cháu trai nhà ông lần trước còn tặng Mộng nhi con búp bê, đứa kia rất thích” Sở Phong cười nhạt, về phần con búp bê kia Vân Thiên Mộng có thích hay biết rồi.

      Lâm Tắc cũng cười: “Con bé thích là được, lần khác tôi là tặng con bé thêm vài cái, , cháu này của ông tôi nhìn cũng thích, lớn lên xinh đẹp , còn mà nhu thuận, nhiều người nhìn như vậy cũng ầm ỹ nháo, cháu tốt như vậy, vì sao ông cho họ Sở, còn muốn giữ lại nguyên tên họ của con bé?”

      “Cho dù Mộng nhi mang họ Sở, con bé vẫn đều là cháu của tôi, mẹ đứa kia sinh nó cũng dễ, chúng ta là người lớn cũng có quyền cướp đoạt tên họ của con bé”

      Lâm Tắc gật đầu, cảm thấy có suy nghĩ mới.

      Vân Thiên Mộng ở bên ăn vui vẻ quên hết, hoàn toàn biết chính mình bị để ý.

      Lâm Dục Phong ngồi kia lại cách Sở Vô Dực thỉnh thoảng nhìn Vân Thiên Mộng, cảm thấy đôi môi đỏ rực làm cho lòng có chút ngứa, muốn lên trêu trêu , đáng tiếc trung gian cách đại băng sơn Sở Vô Dực, dừng lát, mở miệng hỏi Vân Thiên Mộng : “Mộng nhi tại hơn hai tuổi, sang năm ba tuổi, có muốn nhà trẻ hay ?”

      Nhà trẻ?

      Ba chữ này cấp Vân Thiên Mộng cảnh báo, đúng vậy, lớn như vậy nhà trẻ là bình thường, nhưng mà, thân thể bình thường, tâm lý bình thường nha. đều hơn hai mươi tuổi, còn muốn đám con nít cùng nhà trẻ tranh đồ chơi, nghĩ đến lạnh cả người.

      “Mộng nhi muốn nhà trẻ” có chút rầu rĩ

      nhà trẻ, thế Mộng nhi muốn làm gì?” Lâm Dục Phong tiếp tục hỏi.

      suy tư lát: “Mộng nhi muốn cùng ông nội học chữ, học tri thức, muốn nhà trẻ” Tuy Sở Vô Dực có thời gian cũng dạy ít tri thức vỡ lòng, nhưng là Sở Vô Dực ban ngày cần học, thời gian cũng nhiều, lại tiếp mấy ngày nay đa số đều là Sở Phong dạy .

      “Mộng nhi ngoan” Lâm Dục Phong cười tủm tỉm khen câu, sau đó : “Mộng nhi lợi hại như vậy, có khi sang năm có thể học trường tiểu học, chừng cùng Lâm trường” nhưng là rất chờ mong được học cùng trường với .

      Đến trường?

      Những lời này đánh thức Vân Thiên Mộng, trọng sinh sau vẫn cảm thấy chính mình so với ngày trước thuận lợi hơn, cũng buông xuống nhiều đề phòng, nhưng mà cũng thể cả đời sống dưới giúp đỡ của Sở gia, so với người khác hơn cái ưu thế là trọng sinh, vì sao lợi dụng chút, làm cho chính mình sống càng thoải mái?

      trước khi trọng sinh học tập cũng khá, tuy rằng thi được vào Thanh Hoa, Bắc Đại gì đấy, nhưng cũng là sinh viên trường có tiếng, hàng năm ở đại học lấy được học bổng, có ưu thế như vậy vì sao học sớm, cũng có thể có nhiều thời gian hơn học những thứ đời trước có cơ hội học.

      Vì thế cười tủm tỉm với Lâm Dục Phong gật đầu : “ Lâm, em cố gắng trường tiểu học”

      Lâm Dục Phong nghe vậy, cũng vừa lòng gật đầu, lại gắp thức ăn để vào bát của : “Mộng nhi ăn nhiều chút, tương lai cũng cao hơn”

      Vân Thiên Mộng gật đầu, cũng muốn chạm vào đồ ăn Lâm Dục Phong gắp cho , động tác của Lâm Dục Phong tự nhiên là nhìn thấy, mắt tối lại nhưng mà gì.

      Bữa tiệc sau khi xong, Vân Thiên Mộng dù sao cũng là thân hình đứa bé, chịu nổi mệt mỏi, gục ở trong lòng Sở Vô Dực ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác có người giúp thay quần áp, giật mình, nháy mắt thanh tỉnh hơn, mở to mắt nhìn thấy Sở Vô Nhã giúp thay quần áo, vì thế lại yên tâm, theo bản năng : “Cảm ơn chị”

      Sở Vô Nhã động tác dừng chút, sau thản nhiên , : “ có gì, Vô Dực nhờ chị, em ngoan ngoãn ngủ "

      nghe lời, trở mình lại ngủ.

      Bàn tiệc
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, 1012, Mizuki6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :