1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh ngụy loli - Mặc Hoành Thủy (35/172)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 3 : Lưu lại
      Xe xa đến trước cổng sắt chạm rỗng màu đỏ, lái xe đưa giấy chứng nhận cho bảo vệ mới có thể vào, Vân Thiên Mộng thấy như vậy thầm kinh hãi, gia đình Sở Vô Dực, thoạt nhìn là gia đình tiêu chuẩn cán bộ cấp cao, bước cờ này, biết rốt cuộc là đúng hay sai.

      Xe dừng lại ở vị trí đỗ xe, Sở Vô Dực cẩn thận ôm Vân Thiên Mộng xuống xe, Tiểu Lí tắt xe, nhìn thấy tiểu thiếu gia nhà mình còn ôm đứa bé hai tuổi kia, tự nhiên là muốn tiếp nhận giúp tiểu thiếu gia đỡ mệt, nghĩ tới Sở Vô Dực thế nhưng tránh khỏi tay Tiểu Lí, ôm Vân Thiên Mộng thẳng vào biệt thự.

      Ngôi biệt thự này ở năm 80 xem như vô cùng xa hoa, mặc dù là trời tối làm cho Vân Thiên Mộng nhìn lắm, nhưng là mơ hồ có thể nhìn thấy kiến trúc cổ điển được mặt cỏ vây xung quanh, phía trước biệt thự còn có đủ các loại cây xanh cùng hoa viên, biệt thự màu sắc chủ đạo là màu trắng, cửa biệt thự là cửa gỗ truyền thống khắc hoa,mặt điêu khắc hoa văn xinh đẹp, chất gỗ giống như là so với gỗ thông thường muốn tốt hơn nhiều, Sở Vô Dực ôm vào phòng khách, phòng khách với phong cách đậm chất truyền thống phương đông đập vào mắt, cột thẳng lên với xà nhà, kết hợp với hoa văn dân tộc xinh đẹp, bức tranh thủy mặc vừa nhìn là biết đồ cổ vô giá, sàn nhà là gỗ màu hồng nâu, vừa nhìn biết là ngôi biệt thự vô cùng quý khí lại mất tao nhã.

      Lúc này trong phòng khách biệt thự chỉ có ông lão tầm hơn sáu mươi tuổi, nhàn nhã cho cá ăn, nghe được thanh , ông lão quay đầu lại nhìn Sở Vô Dực đầu tiên là nở nụ cười hiền lành, sau đó thấy Vân Thiên Mộng được Sở Vô Dực ôm, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, nhưng mà cũng chỉ lát liền dời ánh mắt, đến sô pha trong phòng khách ngồi.

      Sô Vô Dực ôm Vân Thiên Mộng ngồi xuống sô pha đối diện ông lão, nhàng đặt xuống sô pha cạnh mình, cuối cùng do dự chút lại vỗ vỗ đầu , giống như là dỗ .

      Vân Thiên Mộng lập tức ngồi khó yên, nhìn ra được người ông lão này có uy nghiêm cùng sắc bén của người làm quân nhân trong thời gian dài, đồng thời lại có quý khí của người người, nghĩ chắc là thân phận thấp, phỏng chừng có thể quyết định hay ở là do ông lão này quyết định.

      Huống hồ, ông lão này tuy rằng mặt có dấu vết năm tháng, ít nếp nhăn hằn sâu mặt, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra được ông cùng Sở Vô Dực có ba phần giống nhau, vậy chắc hẳn là gia gia của tiểu chính thái này.

      Lúc này "chú" Tiểu Lí đến bên người lão gia gia, mở miệng : “Thủ trưởng, này…” đến nửa tiếp, bởi vì cũng biết giải thích thế nào về bé bên người tiểu thiếu gia.

      Đơn giản đưa tờ giấy lúc trước Sở Vô Dực lấy người Vân Thiên Mộng đưa cho vị lão gia gia này, ông lão này tiếp nhận tờ giấy nhìn lướt qua, lập tức hiểu được lai lịch đứa nhe, ông cúi đầu nhìn dung nhan tinh xảo như búp bê, đôi mắt đen bóng như ngọc lưu ly làm người trìu mến, trong lòng run lên, bỗng nhiên nhớ tới con búp bê trước đây mình đưa cho con , búp bê kia là bảo bối của con , phải là vô cùng giống bé trước mặt này sao.

      Ông bỗng nhiên hiểu được vì sao cháu ngoại của mình thích gần người lại đem bé này ôm về.

      Sở Vô Dực nhìn ông lão xem xong tờ giấy kia, nâng lên khuôn mặt tuấn tú, khẽ mở môi mỏng, thanh còn mang theo chút non nớt vang lên: “Ông ngoại, cháu muốn giữ Mộng nhi lại bên người”

      Mộng nhi? Ông lão lập tức hiểu được là chỉ đứa bé tên Vân Thiên Mộng kia, nhưng mà cháu ngoại của mình cũng quá mức , đứa mới mấy tuổi muốn đem người giữ lại bên người.

      Đứa từ trở về có suy nghĩ, quả nhiên là phải người lớn lên ở Trung Quốc từ có thể hiểu được.

      Ông lão hắng cổ giọng, sắc mặt trở nên nhu hòa hơn, nhìn Vân Thiên Mộng hỏi: “Mộng nhi cháu có biết cha mẹ cháu là ai ? Bọn họ bây giờ ở đâu? Vì sao Vô Dực lại đưa cháu về đây?”

      Vân Thiên Mộng nhìn sắc mặt ông lão có chút hiền hòa, lại ngẩng đầu nhìn Sở Vô Dực vẫn ôm vào lòng, trong mắt lóe ra nhát gan cùng bất an, cắn môi dưới, sau mở miệng : “Ba ba, mẹ… cháu vừa tỉnh thấy bọn họ, cháu rất lạnh, là đưa cháu đến chỗ ấm áp”

      Lông mày ông lão hơi cau lại, lại hỏi: “Vậy Mộng nhi có biết nhà của mình ở đâu ?”

      Nhà…. Trong lòng Vân Thiên Mộng chua sót, vẫn đều là nhi, làm sao lại có nhà…

      ngẩng đầu, gương mặt tinh xảo nhìn ông lão, trong ánh mắt có chút mờ mịt, thanh mềm mại nỉ non,: “Nhà…”

      Ông lão lắc đầu, đứa mới hai tuổi, cho dù hiểu chút việc, chỉ sợ cũng trả lời được câu hỏi của mình, xem quần áo đứa này mặc tuy rằng kém, nhưng cũng là vải thô, nghĩ hoàn cảnh hẳn là rất nghèo, huống hồ đứa mới hơn hai tuổi, cũng có khả năng làm ra chuyện gì nguy hiểm, nếu cháu ngoại của mình muốn lưu đứa này lại, cũng phải được.

      Ông chuyển ánh mắt nhìn Sở Vô Dực, hơi nghiêm túc hỏi: “Cháu quyết định? Cháu có biết, đối với gia đình như chúng ta, thu dưỡng đứa tuy rằng phải là chuyện gì lớn, nhưng là vẫn có chút phiền phức, hơn nữa khi nhận, vẫn nuôi bé đến khi trưởng thành”

      Sở Vô Dực cúi đầu nhìn thân ảnh nho mềm như xương trong lòng, chóp mũi mơ hồ quanh quẩn mùi sữa người đứa bé, cảm thấy lòng vẫn luôn lạnh như băng mơ hồ hòa tan ít, nhìn ông lão trịnh trọng gật đầu, đôi mắt màu xanh dương ánh lên kiên định,: “Ông ngoại, cháu chắc chắn”

      Ông lão gật đầu thở dài, bé này nhìn kĩ vô cùng giống con của ông lúc , có thể hay , là con của ông….

      Ông lão lắc lắc đầu, xóa ý niệm có khả năng này, với Tiểu Lí vẫn đứng trong góc: “Buổi tối ngày mai nhớ gọi ba cái đứa kia trở về cho ta, cậu có thể nghỉ rồi”

      Tiểu Lí gật đầu, ra phòng khách.

      Ông lão cao giọng gọi: “Hà tẩu, trước thu thập phòng khách….”

      “Ông ngoại” Sở Vô Dực ngắt lời ông lão : “Mộng nhi còn như vậy, thể ở mình”

      Ông lão dừng lại, sau đó nhìn đứa chỉ sợ mới cao đến đầu gối mình, : “Đêm nay làm cho Hà tẩu chiếu cố bé”

      Ông lão vừa dứt lời, người phụ nữ tầm năm mươi tuổi vào phòng khách, tóc dài búi sau đầu, người mặc quần áo màu đỏ đen mà quản gia năm 80 thường mặc, vào lại hỏi: “Lão gia có gì phân phó?”
      Phong Vũ Yên, 139, Mizuki5 others thích bài này.

    2. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 4 : Tự mặc quần áo

      Vân Thiên Mộng nhìn tình hình như vậy, biết chính mình hẳn là có thể ở lại ngôi nhà này, nhìn ông lão trước mắt được Tiểu Lí gọi là thủ trưởng, lại ở tại ngôi biệt thự xinh đẹp như vậy, quân hàm chắc cũng thấp, nghĩ tới trọng sinh, lại có thể ở tại gia đình bưu hãn như vậy.

      Chính là, Sở Vô Dực gọi ông lão này là ông ngoại mà phải ông nội, vậy chắc là cháu ngoại, cháu ngoại cùng họ ở tại nhà ông ngoại, như vậy cha mẹ đâu…..

      Còn có, vào phòng khách sau, theo ánh đèn nhu hòa phòng khách, hoàn toàn có thể nhìn thấy diện mạo của tiểu chính thái, ngũ quan lập thể, đôi mắt màu xanh dương, đều tiểu chính thái này là con lai, phụ thân là người nước ngoài, biết tại sai, đem để lại nhà ông ngoại, hào môn quả nhiên là có nhiều bí

      Mỗ loli thành công lưu lại hào môn cảm thán, tính cách của luôn lạc quan sáng sủa, biết chính mình được lưu lại chỗ cẩm y ngọc thực, bên người còn có cái tiểu chính thái che chở cho mình, tuy rằng biết hào môn luôn đơn giản, nhưng mà cũng lo lắng bao nhiêu, chính là vươn cánh tay trắng noãn muốn tiểu chính thái ôm, thuận tiện đem mặt dán lên cổ tiểu chính thái, ăn chút đậu hũ mĩ nam.

      Trước khi trọng sinh nàng sống đến 25 tuổi, soái ca gặp ít, nhưng là có gan dám lên sỗ sang, trọng sinh thành cái chuẩn loli, rốt cục có thể qianh minh chính đại ăn đậu hũ mĩ nam, huống hồ làn da tiểu chính thái nhìn có vẻ vô cùng tốt, trơn trơn mềm mềm, nhìn qua chỉ muốn cắn cái.

      Tròng mắt vừa chuyển, ỷ vào ưu thế mình là loli, thỏa mãn nguyện vọng nội tâm, răng sữa nho cắn cái vào cổ tiểu chính thái, giữ vững lực đạo, chỉ là có chút ngứa, tuyệt đối đau.

      Sở Vô Dực vươn tay muốn ôm Vân Thiên Mộng lên đùi mình liền cảm giác được cổ ngứa, cúi đầu nhìn bé ở trong lòng cắn cổ mình, khỏi bật cười, nhàng đẩy mặt ra, vươn tay điểm điểm lên mũi của : “Tiểu bướng bỉnh”

      Vân Thiên Mộng chu môi đỏ mọng, làm nũng : “ …”

      Sở Vô Dực nhìn ánh mắt tinh thuần chút tạp chất, ánh mắt càng nhu hòa, vươn tay khẽ vuốt tóc đen mềm mại thấp giọng : “Em vậy lại sợ người lạ”

      Vân Thiên Mộng lộ ra khuôn mặt loli nhắn đáng , gì, nghĩ rằng, chị đây đều 25 tuổi, sao còn có thể sợ người lạ, huống hồ là chị đây chủ động cho cậu mang về, làm sao còn có thể sợ.

      Bên kia, Hà tẩu nghe xong ông lão phân phó, đến bên người Sở Vô Dực : “Tiểu thiếu giam đem tiểu thư cho tôi , tôi mang rửa mặt chải đầu ngủ”

      Sở Vô Dực cúi đầu nhìn nhìn đứa bé trong lòng, hơi do dự chút sau vẫn buông ra, cẩn thận giao cho Hà tẩu, sau đứng dậy rời .

      Hà tẩu ôm lên khách phòng lên tầng hai, đầu tiên hỏi có đói bụng , nhìn đến lắc đầu sau, mới đưa rửa mặt, sau ôm lên giường ngủ.

      Bị ép buộc lâu như vậy, huống hồ tại cũng khuya, Vân Thiên Mộng mệt mỏi ngủ .

      *

      Vừa khéo hôm sau là thứ bảy, Sở Vô Dực cần đến trường, cho nên Vân Thiên Mộng tỉnh lại sau người đầu tiên nhìn thấy dĩ nhiên là Sở Vô Dực.

      chớp chớp hai mắt còn mơ hồ, lộ ra nụ cười ngọt ngào: “ sớm”

      Sở Vô Dực nhìn nụ cười ngọt ngào của , tự giác cũng nở nụ cười, “Sớm, Mộng nhi, tối qua có ngủ ngon ?”

      Nhìn đến nụ cười của Sở Vô Dự, Vân Thiên Mộng sửng sốt lúc, manh, là quá manh!

      nghĩ tới Sở Vô Dực cười thế nhưng có thể nhìn thấy mặt có hai cái má lúm đồng tiền đáng .

      Tối hôm qua bởi vì vấn đề ánh sáng hơn nữa Sở Vô Dực cũng lộ ra nụ cười tươi, cho nên cũng để ý đến, tại ở dưới ánh nắng nhu hòa sáng sớm chiếu xuống, có thể thấy ràng hai cái má lúm đáng của .

      Vốn là khí chất lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng khi cười lên lại có hai má lúm đồng tiền, là tuyệt đỉnh chính thái mỹ nam nha.

      Khó trách cũng hay cười, phỏng chừng là sợ chính mình cười rộ lên mê hoặc sinh vật giống cái từ năm tuổi đến chín mươi tuổi.

      Sở Vô Dực thấy ngây người, thu liễm nụ cười, nhàng vuốt đầu hỏi: “Làm sao vậy? Có chỗ nào thoải mái sao?”

      Vân Thiên Mộng lập tức lắc đầu, thầm phỉ nhổ chính mình, nghĩ tới có thể miễn cưỡng tiến vào hàng ngũ ngự tỷ, còn có thể bị mĩ nam tiểu chính thái mê đảo.

      Sở Vô Dực thấy lắc đầu cũng hỏi thêm gì, đỡ đứng dậy lấy quần áo đặt ở đầu giường cho hỏi: “Biết tự mặc quần áo sao?”

      gật đầu, tối hôm qua, Hà tẩu biết từ đâu đưa cho bộ quần áo ngủ xem như vừa người, cho nên tại Sở Vô Dực kéo đứng lên sau người mặc bộ quần áo ngủ Hà tẩu đưa, tiếp nhận quần áo đưa, bỗng nhiên ý thức được vấn đề, coi như là hoàng hoa khuê nữ [ khụ khụ, được rồi, là đứa bé chưa trưởng thành], nhưng mà cũng thể bởi vì còn mà xem tầm quan trọng của việc trong sạch, Sở Vô Dực tuy rằng còn nhưng cũng là sinh vật giống đực, liền nghiêm túc ngồi bên giường nhìn “Thục nữ” thay quần áo…. lại bởi vì vấn đề tuổi nên thể mở miệng với phi lễ chớ nhìn, phỏng chừng nếu như , tiểu chính thái dùng ánh mắt quỷ dị nhìn .

      là làm cho khóc ra nước mắt nha.

      Sở Vô Dực thấy động đậy, có chút kỳ quái nhìn : “Vẫn là biết mặc sao? Để giúp em , quần áo này là quần áo trước đây của chị Ba, chờ hôm nay ăn sáng xong mang em mua quần áo mới”

      Khóe miệng Vân Thiên Mộng hơi run rẩy , linh quang trong đầu chợt lóe, với Sở Vô Dực: “ , em khát nước, rót hộ em cốc nước được ?”

      Sở Vô Dực chút nghi ngờ gật đầu, lập tức ra khỏi phòng.

      Vân Thiên Mộng nhân dịp này nhanh chóng cởi quần áo ngủ người, lại dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, đợi đến lúc Sở Vô Dực cầm cốc nước mag vào, chỉ còn vài khuy áo chưa cài, thấy thế, thở hơi, may mắn động tác của chị đây nhanh, bằng làm tốt bị “thất thân”

      Sở Vô Dực thấy mặc quần áo, liền trực tiếp vươn tay đỡ lưng , đem cốc nước ấm trong tay mình uy đến cái miệng của , mặt tuy rằng có biểu tình gì, nhưng mà ánh mắt nhu hòa, động tác rất cẩn thận, sợ bị sặc.

      Vân Thiên Mộng uống mấy ngụm liền tỏ vẻ mình uống nữa, Sở Vô Dực lập tức gật đầu, ôm xuống giường, có vẻ là muốn đưa rửa mặt chải đầu, vừa đẩy cửa Vân Thiên Mộng liền nhìn thấy Hà tẩu từ sáng đến giờ chưa thấy đâu định vào, nhìn thấy Sở Vô dực kéo tay , có chút lắp bắp kinh hãi, : “Tiểu thiếu gia, ngài muốn đưa tiểu thư rửa mặt sao? Việc này cứ giao cho tôi làm là được rồi”

      cần” Sở Vô Dực lạnh lùng thản nhiên cự tuyệt Hà tẩu, lôi kéo Vân Thiên Mộng về phía trước.

      Mà Vân Thiên Mộng bị Sở Vô Dực lôi kéo ngẩng đầu nhìn tiểu chính thái rất cảm thán, nhìn ra tiểu chính thái này tuy lạnh lùng, nhưng còn rất biết chăm sóc người khác.

      *

      Rửa mặt xong, Sở Vô Dực ôm đến nhà ăn, khi bọn họ bước vào nhà ăn, bên trong nhà ăn trừ bỏ ông lão tối hôm qua gặp, còn có nam nữ ngồi xung quanh bàn ăn cơm hình chữ nhật.

      Chàng trai khoảng chừng 17 tuổi, có cảm giác là loại hình mĩ thiếu niên ấm áp, diện mạo có năm phần giống Sở Vô Dực, nhưng là khí chất sáng sủa hơn nhiều, ngũ quan cũng nhu hòa hơn.

      Còn cũng tầm 15 tuổi, ngũ quan có chút khí, ngồi thẳng lưng rất có vẻ đẹp trung tính.

      Nghĩ đến nam nữ này là họ, chị họ linh tinh của tiểu chính thái, tối hôm qua phỏng chừng là bọn họ về quá muộn nên nhìn thấy hai vị này.

      Sở Vô Dực ôm Vân Ngàn Mộng ngồi vào chỗ của , sau đó để Vân Ngàn Mộng vào ghế trẻ con ở bên cạnh .

      Thiếu niên ấm áp nhìn chằm chằm động tác của Sở Vô Dực sau nhịn được mà cảm thán : “ phải chứ…. Em trai cậu thế nhưng ôm trẻ con ăn cơm, đứua bé này thế nhưng bị gương mặt lạnh kia của cậu dọa khóc?”

      Sở Vô Dực thản nhiên liếc thiếu niên ấm áp cái, sau đó bình tĩnh : “ cả sang nay thời gian rời giường hình như hơi muộn”

      Thiếu niên ấm áp nghe thấy vậy nhất thời ra lời, lập tức cúi đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

      Đáng tiếc, ông trời chiều lòng người, ông lão ngồi ở ghế chủ vị, cũng chính là Sở Phong ho khan tiếng, uy nghiêm lên tiếng,: “Vô Đình, tuần này cháu dậy muộn mấy lần rồi?”

      Thiếu niên ấm áp, cũng chính là Sở Vô Đình, do dự chút rồi trả lời: “Ba lần”

      Sở Phong hai mắt nheo lại, sau đó lên tiếng : “Lát nữa ăn sáng xong, đứng trung bình tấn bốn tiếng.”

      Nhất thời, Sở Vô Đình đều muốn khóc, làm sao có thể nhất thời đầu óc luẩn quẩn chọc em trai chứ…. là quả báo nha, trung bình tấn bốn tiếng, đứng xong có thể trực tiếp bệnh viện.

      Sở Phong xong lại mở miệng : “Vô Đình, Vô Nhã, việc vừa rồi ta cùng các cháu, từ hôm nay trở , các cháu có thêm em , tên là Vân Thiên Mộng”

      Sở Vô Đình nghe vậy ngẩng đầu đánh giá tiểu loli ngồi bên cạnh Sở Vô Dực, có cảm giác là trưởng thành sớm, nhìn đến nhiều người lạ cũng sợ, khóc khóc nháo, im lặng ngồi, nhìn đến ánh mắt của còn lộ ra nụ cười, khuôn mặt tinh xảo như búp bê nở nụ cười động lòng người, nụ cười thuần túy trước mặt .

      Sở Vô Đình giật mình có chút hiểu được vì sao em trai luôn đối với người khác lạnh như băng lại đối với bé bằng thái độ nhu hòa, nhìn đến nụ cười của , liền ngày cả cũng thích.

      bé xinh đẹp như vậy, rốt cuộc là cha mẹ như thế nào lại bỏ được mà bỏ rơi…

      thở dài chút, sau đó nở nụ cười tươi với Vân Thiên Mộng : “Mộng nhi, về sau chính là cả của em nha”
      thuyt, Phong Vũ Yên, aaab5 others thích bài này.

    3. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 5 : tốt lắm

      Vân Thiên Mộng chớp chớp đôi mắt to, sau đó dịu dàng : “Đại ca”

      Sở Vô Đình nghe thấy vậy gật đầu : "Mộng nhi ngoan”

      Tiếp theo, Sở Vô Nhã ở bên cũng bình tĩnh câu: “Mộng nhi” Vẻ mặt thản nhiên, thân thiện cũng khinh thị, giống như chỉ là người xa lạ ở nhà bọn họ mà thôi.

      Vân Thiên Mộng thầm cảm thán, quả nhiên gương mặt loli chỉ có thể thông sát sinh vật nam tính, đối với nữ tính, khụ khụ, giống như là có tác dụng gì quá lớn.

      Nhưng mà tuy rằng thái độ Sở Vô Nhã lãnh đạm, Vân Thiên Mộng vẫn như trước mỉm cười ngọt ngào kêu lên: “Chị tốt”

      Sở Vô Nhã thản nhiên gật đầu, lập tức dời ánh mắt

      Sở Phong chủ vị thấy mọi người đều nhận thức xong rồi, liền ăn cơm.

      Vân Thiên Mộng nhìn bữa sáng bàn, trước mặt mọi người đều là trứng gà cùng ly sữa, giữa bàn để bánh bao, bánh quẩy linh tinh, nhưng mà có đãi ngộ đặc thù chút, trước mặt là cháo trứng thịt nạc cùng ít đồ ăn sáng, cháo trứng thịt nạc chắc là sợ tại còn ăn được bánh bao bánh quẩy nên chuẩn bị cho để dễ tiêu hóa, phỏng chừng là sợ còn với tới đồ ăn nên mới chăm sóc hơn.

      Nghĩ đến đây, trong lòng tia ấm áp, ngẩng đầu đối với Hà tẩu đứng cách đấy xa : “Cám ơn Hà tẩu”

      Hà tẩu kinh ngạc chớp mắt, sau đó có chút xấu hổ xua tay với : “Tiểu thư , đấy là tiểu thiếu gia cố ý phân phó, ngài hẳn là cảm ơn tiểu thiếu gia”

      Vân Thiên Mộng nghiêng đầu nhìn Sở Vô Dực, : “Cảm ơn

      Sở Vô Dực lắc đầu: “ có gì, nhanh ăn , nếu ăn ….” tới đây do dự lát mới : “ có thể bón cho em”

      Lời này vừa ra, vẻ mặt mọi người đều ngốc lại, nhưng mà Sở Vô Nhã nhanh chóng lấy lại tinh thần, lại bắt đầu cúi đầu ăn, Sở Vô Đình giống như là muốn gì, nhưng mà nhớ tới bốn tiếng trung bình tấn của mình vẫn là cúi đầu ăn cơm dám lên trêu chọc hai câu. Ngược lại Sở Phong ngồi ở chủ vị ánh mắt lên chút suy nghĩ sâu xa làm cho Vân Thiên Mộng nhận thấy được.

      Vân Thiên Mộng nghe được lời của Sở Vô Dực sau cũng lắc đầu, tuy rằng còn , nhưng mà sinh hoạt đều có thể tự lo được. Sau đó, cầm lấy thìa bắt đầu ăn cháo trứng thịt nạc, bàn cơm im lặng, phát huy ăn cơm chuyện đến cảnh giới cao nhất.

      Cơm nước xong, Sở Vô Đình tự nhiên thành đến dưới ánh mặt trời đứng trung bình tấn, Sở Vô Nhã lên gác vào phòng, trong phòng khách chỉ còn lại ba người , Sở Vô Dực, Sở Phong.

      Sở Phong vẫy vẫy tay bảo đến, Vân Thiên Mộng bước chân đến bên người Sở Phong.

      Sở Phong ôm lên sô pha ngồi cạnh bên người ông, cúi đầu nhìn : “Mộng nhi, tối hôm qua hơi muộn, gia gia có số việc kịp với cháu, hôm nay gia gia trịnh trọng với cháu, có số việc tại cháu nghe hiểu, nhưng mà gia gia vẫn muốn cho cháu biết”

      Vân Thiên Mộng ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to sáng bóng nhìn Sở Phong mơ hồ hiểu được muốn gì.

      Sở Phong nhìn đôi mắt mắt to trong suốt kia, lời có chút đả thương người nên lời, ngược lại thay đổi phương thức ôn hòa: “Cha mẹ của cháu nhờ chúng ta chăm sóc cháu, về sau cháu ở lại đây, cháu nguyện ý sao?”

      Vân Thiên Mộng nghe vậy, làm bộ như cái hiểu cái gật đầu: “Nguyện ý, tốt lắm, đối với Mộng nhi tốt lắm”

      đối với cháu tốt lắm những lời này Sở Phong cũng đồng ý, cháu ngoại của mình, quả là đối với đứa bé này tốt lắm, còn chu đáo hỗ trợ mặc quần áo ăn cơm, chính mình cũng chưa được hưởng loại đãi ngộ này.

      Nghĩ đến đây, trong lòng khỏi có chút chua chua, nhưng mà ông cũng bật cười, chính mình đều muốn 60 tuổi, thế nào còn ghen tị với đứa mới hai tuổi

      Sau lát, ông lại hỏi thêm câu: “Cháu có muốn tìm ba mẹ cháu ?”

      Vân Thiên Mộng ngây dại, trong lòng vô cùng chua sót, ba mẹ, hai kiếp làm người, đều có may mắn được nhìn thấy ba mẹ của mình, kiếp trước cũng từng nghĩ tới việc tìm ba mẹ, nhưng lại ngừng thất vọng, buông tha cho hi vọng tìm được ba mẹ, chỉ hi vọng yên lặng sống hết đời, nhưng mà ý trời trêu người, làm cho lại kiếp làm người tại sớm muốn tìm ba mẹ, sống ở dưới che chở của bọn họ, bây giờ chỉ muốn bằng hai bàn tay mình tạo ra cuộc sống của riêng bản thân.

      Nhưng mà sao có thể lắc đầu với Sở Phong, làm cho Sở Phong biết đứa chỉ mới hai tuổi nghĩ tìm cha mẹ.

      chỉ có thể mờ mịt nhìn ông lão ngồi bên cạnh mình.

      Sở Phong thấy định tiếp cái gì, Sở Vô Dực ở bên cạnh thản nhiên mở miệng,: “Nếu cha mẹ Mộng nhĩ nhẫn tâm vứt bỏ bé, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, bọn họ đều có tư cách làm cho Mộng nhi nhớ bọn họ”

      Sở Phong nghe vậy muốn mở miệng thêm gì, nhưng lại nhìn đến trong đôi mắt màu lam của cháu ngoại lên tia lạnh lùng, cũng chỉ thở dài thêm gì.

      Sở Vô Dực đến bên cạnh sô pha, bế Vân Thiên Mộng lên, thanh từ tính mang theo dịu dàng: “Bây giờ mang em ra ngoài mua quần áo mới”

      Vân Thiên Mộng gật đầu nhìn làn da mềm mại của tiểu chính thái gần ngay trước mặt, rốt cục vẫn là hôn cái lên gương mặt : “ tốt, Mộng nhi mua quần áo mới”

      xong câu đó, nhất thời cảm thấy, chính mình là càng ngày càng loli….

      Khụ khụ, cái kia, là ngụy loli.

      Tiểu chính thái được hôn sau tự nhiên là hơi lộ ra lúm đồng tiền.

      Lúc này Tiểu Lí hôm qua lái xe vào phòng khách, chào hỏi với Sở Phong xong với bọn họ: “Tiểu thiếu gia, tiểu thư , chúng ta có thể rồi”

      Sở Vô Dực gật đầu, thả Vân Thiên Mộng xuống, nhận lấy cái túi Sở Phong đưa cho sau liền dắt tay ra ngoài biệt thự.

      Vẫn là chiếc ô tô ngày hôm qua, cùng tiểu chính thái ngồi ở ghế sau, sắp bắt đầu hành trình mua sắm đầu tiên kể từ khi trọng sinh.

      Nhìn đến cảnh vật quen thuộc mà xa lạ, bỗng nhiên có loại cảm giác chứng kiến lịch sử phát triển, nhìn trang phục người đường màu sắc đơn giản xanh, đen, xám, nghĩ đến tương lai có đủ loại quần áo kiểu dáng, màu sắc.

      giống như người trước lịch sử.
      thuyt, Phong Vũ Yên, 1395 others thích bài này.

    4. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 6 : Cố nhân kiếp trước

      Ô tô chạy đến đường Nam Kinh, bây giờ, đường Nam Kinh còn chưa có đường dành riêng cho người bộ, cho nên ô tô dừng lại tại cửa hàng gần đấy, lúc Sở Vô Dực ôm xuống xe Vân Ngàn Mộng mới phát , thế nhưng tới bách hóa hữu nghị.

      kinh ngạc nhìn bách hóa hữu nghị trước mặt, cũng chính là trung tâm thương mại hữu nghị kiếp trước.

      Thời điểm lần đầy tiên vào trung tâm thương mại này liền cảm thấy nó vô cùng xa hoa, nơi này hội tụ vô số thương hiệu quốc tế, các loại hàng hóa xa xỉ cùng châu báu, cho nên trung tân thương mại này cho dù là kiếp trước tốt nghiệp đại học tìm được công việc sau cũng dám đến.

      Mà bách hóa hữu nghị ở năm 80 lại càng xa xỉ.

      Thời điểm học đại học có nghe bách hóa hữu nghị trước kia vốn chỉ mở ra cho người nước ngoại, sau năm 70 mới mở ra cho người trong nước. Nhưng mà, nếu muốn tới nơi này mua gì, cũng phải có ngoại tệ mới được. Ở năm 80, nơi này nhận tiền giấy, chỉ nhận vé ngoại tệ, hơn nữa giá so với thị trường khác cao hơn nhiều, nhưng bởi vì cửa hàng hữu nghị độc quyền hàng nhập khẩu, khách hàng còn cách nào khác, muốn mua hàng nhập khẩu chỉ có thể tới nơi này, còn phải có vé vào.

      Mới đây trước khi trọng sinh, nhiều thời gian là ở nhi viện, cho dù đến trường cũng chưa từng có cơ hội tới bách hóa hữu nghị này, bắt chước nhiều công nhân bình thường nằm úp sấp trước cửa sổ thủy tinh nhìn xem rốt cục là chỗ này bán cái gì.

      Chính là nghĩ tới bây giờ lại vào chỗ này mua đồ, bỗng nhiên có loại cảm giác .

      nghĩ tới trọng sinh lần, cũng có thể thể nghiệm cảm giác đặc biệt này, cũng có thể hưởng thụ lần tiêu xài của chủ nghĩa tư bản.

      Xem ra, Sở gia đúng là có lòng đem nuôi lớn, cách khác, tùy tiện mua hai bộ quần áo xanh xanh hồng hồng là được, cần gì đến chỗ xa xỉ như vậy.

      Trong lúc suy tư, Sở Vô Dực đưa vào bách hóa hữu nghị, dắt đến thẳng cửa hàng quần áo trẻ em, nhìn đủ loại quần áo kiểu dáng trẻ em, cúi đầu nhìn hỏi: “Mộng nhi thích bộ nào?”

      Vân Thiên Mộng ngẩng đầu nhìn quần áo quầy, tất cả đều là nhập khẩu nước ngoài, phong cách thiết kế có vẻ tiếp cận hai mươi năm sau, khác với quần áo trẻ em màu xanh, màu xám thời đại này.

      Theo thấy, chiếc áo gió màu hồng nhạt này,hình thức là dài tay, bên tri chỗ ngực có thêu hình, ở chỗ túi tiền có hai cái nơ con bướm, nếu đứa mặc vào, tại cái niên đại này tuyệt đối 100% dẫn đến quay đầu.

      Sở Vô Dực thấy nhìn cũng câu gì, nghĩ là hiểu như thế nào, theo ánh mắt của nhìn thấy được chiếc áo gió kia, lập tức nhìn thân người , cảm thấy thích hợp, bảo người bán hàng lấy bộ quần áo kia cho thử. Người bán hàng thấy người chuyện là đứa nhở mắt xanh, ràng là con lai, vậy họ hàng là người nước ngoài ít, liền ân cần chu đáo định lấy bộ quần áo kia, chính là đợi tay người bán hàng chạm tới quần áo, bên tai Sở Vô Dực nghe thấy giọng trẻ con gọi : “Sở Vô Dực”

      Vân Thiên Mộng nghe thấy thanh quen thuộc sau theo bản năng quay đầu nhìn về phía người đến, sau đó giật mình ngây người đứng tại chỗ.

      Đó là gương mặt bao giờ muốn gặp lại, nghĩ tới thiên ý trêu ngươi, nguyên bản là người kiếp trước nửa năm trước khi qua đời mới gặp, kiếp này thế nhưng hai tuổi liền gặp phải.

      Xem ra ông trời quả nhên là vẫn đối với người tốt hẳn, nó mở cho ngươi cánh cửa, nhất định đóng lại cửa sổ, biết là trọng sinh là sinh ra hiệu ứng cánh bướm vận mệnh của mình hoàn toàn thay đổi, phát triển theo phương hướng mà bản thân biết.

      Chẳng qua, kiếp này, lại là người như kiếp trước có lực phản kháng định mệnh, kiếp này nhất định sáng tạo ra bầu trời của riêng mình.

      số người, số việc, qua cho nó qua, cần gì phải câu nệ kiếp trước đâu.

      Nghĩ thông suốt sau, Vân Thiên Mộng như trước mang theo nụ cười chiêu bài loli nhìn cậu bé 7 tuổi trước mặt, khuôn mặt 7 tuổi có thể nhìn ra được diện mạo nhu mang theo mị hoặc, mắt xếch hẹp dài phối hợp với nụ cười mang theo mị hoặc, người mặc quần áo trẻ em phong cách màu nâu nhạt, vẫn như trước biết mà lừa gạt đến lòng các .

      Vân Thiên Mộng thầm oán thầm.

      Bên cạnh Sở Vô Dực nhìn thấy người sau thản nhiên gật đầu : “Lâm Dục Phong”

      Lâm Dục Phong để ý đến thái độ lãnh đạm của , tươi cười như trước : “Sở Vô Dực, đến đây sao gặp chú của mình, muốn mua cái gì trực tiếp bảo người mang đến là được.”

      Lời này vừa ra, Vân Thiên Mộng hiểu được, người chú này thấp nhất cũng là người cấp bậc quản lí, bằng có khả năng văn phòng ngồi còn có phục vục cấp bậc VIP. Căn cứ theo tác phong mà , phỏng chừng cha của tại cũng muốn là làm chức vụ , khó trách kiếp trước gặp có quyền thế lớn như vậy.

      Sở Vô Dục lắc đầu với Lâm Dục Phong: “ cần phiền toái như vậy”

      Lâm Dục Phong lúc này đem ánh mắt đặt lên người Vân Thiên Mộng, đánh giá đứa trẻ trước mặt này, có khuôn mặt tinh xảo như búp bê, có thể làm cho nhiều người vừa nhìn thấy liền nhịn được mà thương, đôi mắt sáng trong suốt như ngọc lưu ly, tóc dài mềm mại như câu dẫn người lên vuốt ve, cảm thụ cảm giác mềm nhẵn kia.

      đứa trẻ vô cùng xinh đẹp, Lâm Dục Phong định nghĩa như vậy, sau đó hỏi Sở Vô Dực,: “ bé này là ai vậy?”

      Sở Vô Dực cúi đầu nhìn thoáng qua Vân Thiên Mộng, bỗng nhiên bế lên, ánh mắt dịu dàng nhìn : “ bé là Vân Thiên Mộng, là em của tôi”

      Lâm Dục Phong nghe vậy gật đầu, sau đó nở nụ cười dụ dỗ nhìn Vân Thiên Mộng : “Em , là Lâm Dục Phong, em là em của Sở Vô Dực, chúng ta về sau thường xuyên gặp mặt, em gọi Lâm được ?”

      Khóe miệng Vân Thiên Mộng thoáng run rẩy chút, Sở gia này, phải là có giao tình tốt lắm với Lâm gia …. bỗng nhiên có cảm giác khóc ra nước mắt, rành muốn tránh, lại càng gần.

      Nhưng mà chị đây trọng sinh, ngươi cái tiểu chính thái 7 tuổi lại lợi hại như thế nào, phỏng chừng cũng bằng chị đây trọng sinh, sao lại sợ ngươi, huống chi, dựa vào quan hệ tại, Lâm Dục Phong hẳn là làm ra việc gì ảnh hưởng đến tính mạng của .

      Vì thế vươi tay trắng mềm ôm cổ Sở Vô Dực, mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào đáng , dịu dàng với Lâm Dục Phong: “ Lâm”
      thuyt, 139, Mizuki4 others thích bài này.

    5. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 7 : Phòng

      Lâm Dục Phong nghe vậy vỗ vỗ đỉnh đầu : “Em đáng , Mộng nhi, hôm nay là em đến mua quần áo sao?” Nơi này là khu quần áo trẻ em, chắc là mua cho Vân Thiên Mộng.

      Vân Thiên Mộng gật đầu, trong lòng cũng cho là đúng, Lâm Dục Phong là bộ dạng gì, trước khi trọng sinh kiến thức đủ, nham hiểm, máu lạnh vô tình, tại mặt tuy lộ vẻ tươi cười, nhưng mà ai biết trong đầu tính kế gì, cái động tác vỗ đầu đúng là làm cho cả người thoải mái.

      Lâm Dục Phong thấy gật đầu, liền tiếp: “Nếu là mua cho Mộng nhi, vậy đến chỗ chú tôi, làm cho bọn họ đều mang quần áo lại đây, Mộng nhi chọn hai bộ, tặng em, xem như là Lâm tặng cho Mộng nhi quà gặp mặt”

      Sở Vô Dực rũ mắt xuống,thản nhiên : “ cần, chúng tôi hôm nay mua rất nhiều quần áo, cần phiền toái các

      “Như vậy sao….” Lâm Dục Phong hơi trầm ngâm, sau đó với Vân Thiên Mộng: “Mộng nhi, vài ngày sau Sở gia tìm em chơi nhé, đến lúc đó mang quà cho em”

      “Được” Vân Thiên Mộng cười mỉm gật đầu, trong lòng lại thầm may mắn người này rồi, tuy rằng kiếp này cũng có, có lẽ cũng làm ra chuyện gì tổn thương , nhưng mà nhìn cả người vẫn đực tự nhiên,quên xem như di chứng kiếp trước, vẫn là cách xa chút tốt hơn.

      Rốt cục tiễn bước người chướng mắt, Sở Vô Dực bĩnh tình giống như đều có việc gì xảy ra, trừ ở đầu vuốt hai cái, như trước tri kỷ thay chọn quần áo, lấy ra vài bộ sau cúi đầu hỏi : “Mộng nhi, biết tự thay quần áo sao?”

      Vân Thiên Mộng tự nhiên là gật đầu.

      Sở Vô Dực nghĩ nghĩ chút giúp đem vài bộ quần áo đến phòng thử đồ rồi ngồi lên ghế, sau đó với : “Mộng nhi, nếu mặc được bảo , ở ngay ngoài cửa, biết chưa?”

      Vân Thiên Mộng gật đầu, lập tức vào phòng thử đồ mặc quần áo vô cùng đắt này.

      Sở Vô Dực đứng ở ngoài cửa phòng thử đồ, trong mắt xẹt qua tia lạnh như băng, Lâm Dục Phong có vẻ rất hứng thú với Mộng nhi…..

      Về phần Mộng nhi… Có vẻ đối với Lâm Dục Phong có cảm giác gì.

      *

      Thời điểm Vân Thiên Mộng cùng Sở Vô Dực về, cốp xe đằng sau để đầy túi lớn túi quần áo, cơ bản là đem quần áo năm bốn mùa đều mua hết, nhìn ra Sở Vô Dực bề ngoài lạnh như băng lại cất giấu ham muốn điên cuồng mua sắm.

      Quả nhiên là người thể nhìn bề ngoài.

      Xe rất nhanh chạy về Sở gia, thời điểm bọn họ về nhà đến giờ cơm trưa, bàn cơm chỉ có mình Sở Phong ngồi, Sở Vô Đình cùng Sở Vô Nhã cũng ở bàn cơm, Sở Vô Nhã biết là đâu, còn về Sở Vô Đình…

      Đứa kia phải là còn phải đứng trung bình tấn .

      Vân Thiên Mộng vừa cảm thán, vừa bị Sở Vô Dực ôm ngồi lên ghế trẻ con, vẫn như cũ ngồi bên cạnh giúp gắp đồ ăn, thấy thế mỉm cười ngọt ngào với Sở Vô Dực, từ ghế trẻ con cố gắng vươn cánh tay ôm lấy làm nũng : “Cảm ơn

      Sở Vô Dực đôi mắt màu lam lóe ra dịu dàng, bỗng nhiên cúi đầu dùng hai má cọ cọ mặt : “ có gì, Mộng nhi mau ăn, thích ăn gì lại cho biết, gắp giúp em”

      “Vâng” Vân Ngàn Mộng gật đầu, lập tức buông Sở Vô Dực ra, ngoan ngoãn bắt đầu mở miệng ăn cơm.

      Cơm nước xong, Sở Phong với : “Mộng nhi, ông cho người ta trang trí phòng cho cháu, muốn xem sao?”

      Trang trí xong? hổ là gia đình cán bộ cao cấp, tốc độ nhanh, trong thời gian buổi sáng trang trí xong.

      gật gật đầu, lập tức để Sở Phong dẫn lên lầu.

      Phòng ngủ của ở bên cạnh phòng Sở Vô Dực, chắc đây vốn là phòng dành cho khách, trong buổi sáng ngắn ngủi, ở đây trần ngập đồ dùng trẻ em,. Rèm cửa sổ màu hồng nhạt, tường màu hồng nhạt, mặt giường trải ga giường màu trắng có hình con bướm, bên có để đồ chơi của trẻ con hai tuổi, ở đầu giường còn có cái búp bê vô cùng đáng .

      Trong buổi sáng mà có thể trang trí được như thế này, sai, đủ để thấy Sở Phong đối với tận tâm.

      Trong lòng giống như lại ấm áp ít, trọng sinh sau có lẽ có thể có cơ hội cảm nhận được ấm áp của gia đình.

      ôm đùi Sở Phòng ngửa đầu nhìn ông : “Cảm ơn gia gia”

      Sở Phong cười ha hả bế lên : “Cảm ơn gia gia sao, vậy cháu nên cảm ơn như thế nào đây?”

      Vân Thiên Mộng giả vờ như suy nghĩ, sau đó ở mặt Sở Phong hôn cái, nũng nịu : “Sau này Mộng nhi kiếm nhiều nhiều tiền, hiếu thuận với gia gia”

      Sở Phong nghe vậy, sửng sốt lát, trong lòng dâng lên dòng nước ấm, đứa này mới hơn hai tuổi muốn kiếm nhiều tiền hiếu thuận với ông, đều đồng ngôn vô kỵ, nhưng mà ai lại chẳng biết lời của trẻ con mới là chân thành nhất, có thể đả động lòng người nhất.

      Sở Phong cúi đầu hôn lên làn da mềm mại của Vân Thiên Mộng, sau đó sủng nịch với : “Được, gia gia chờ cháu lớn lên kiếm tiều hiếu thuận ông” xong thả xuống dưới, xoa xoa tóc : “Cũng cảm ơn , trang trí phòng này, hơn phân nửa là ý kiến của nó.”

      Vì vậy, Vân Thiên Mộng lại đến bên người Sở Vô Dực : “Cảm ơn

      Sở Vô Dực cũng bế lên, giống như cố ý cũng hỏi: “Vậy Mộng nhi định cảm ơn như thế nào?”

      vươn tay trắng nõn nhàng chống lên cằm mình, bĩu môi giống như suy nghĩ, sau đó mở miệng : “Em cố gắng làm cười, vui vẻ, nơi này rất đẹp. lúc lạnh lùng, nơi này xinh đẹp” vừa vừa vươn hai tay đặt ở hai lúm đồng tiền của .

      Sở Vô Dực sửng sốt lát, sau đó đôi mắt màu xanh dương dường như đậm hơn mấy phần, tay ôm chặt, dùng hai má dán lên hai má Vân Thiên Mộng : “Mộng nhi ngoan”

      Sau đó, ôm lên giường , thay kéo chăn : “Mộng nhi mệt mỏi , ngủ lúc , lúc ăn cơm tối còn có ba người bác trở về, đến lúc đó cho em gặp mặt”

      Vân Thiên Mộng gật đầu, phỏng chừng cơm chiều gặp ba người bác kia hẳn chính là “Ba cái đứa “ tối hôm qua sở Phong .

      Rốt cuộc vẫn làn thân thể của đứa , dạo đến trưa cũng rất mệt mỏi, cho nên vừa nằm xuống giường mềm mại lâu sau liền ngủ.

      Đến lúc dụi mắt, nhìn đồng hồ bên giường sắp 5 giờ.

      vội vàng xuống giường mở cửa phòng.
      thuyt, Phong Vũ Yên, 1395 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :