1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh ngụy loli - Mặc Hoành Thủy (35/172)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 42 : Liễu Nguyệt biến mất

      biết ta?” Vân Thiên Mộng vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Dục Phong bên cạnh.

      ta học cùng lớp với .” Lâm Dục Phong trả lời, sau đấy để ý đến vẻ giật mình mặt Vân Thiên Mộng, cúi đầu nhìn Liễu Nguyệt, “Vì sao vừa rồi lại muốn đẩy Mộng nhi?”

      Có thể thấy là Liễu Nguyệt có chút cố kỵ Lâm Dục Phong, có ra tay nữa, hung hăng với Vân Thiên Mộng: “Đều tại mày, là mày khiến cho tao thể đến trường này nữa, là mày làm cho bác đuổi tao đúng ?!”

      Vân Thiên Mộng chuyển mắt, sau đấy kéo cánh tay Lâm Dục Phong : “ Lâm, chúng ta về , cần để ý đến ta, em cho gia gia để cho gia gia xử lý.”

      Lâm Dục Phong hơi nhíu mày, sau đấy với : “Mộng nhi, chúng ta ra cửa trường, đưa em về nhà có được ?”

      cần.” lắc đầu, “ Tiểu Lí đến đón em.”

      Lâm Dục Phong kéo tay , thêm gì, nhìn qua Liễu Nguyệt : “Thành thành về cho tôi, nếu lại ở trong này quấy rối hoặc là tạo phiền toái cho Mộng nhi, tôi bỏ qua cho .”

      xong, cũng để ý đến sắc mặt Liễu Nguyệt tái mét lại, để ý đến ánh mắt phẫn hận của ta nhìn bóng dáng bọn ho rời cũng dám làm gì, cứ như vậy đơn giản rời .

      kéo tay Vân Thiên Mộng đến cửa trường, quét mắt nhìn qua, về phía chiếc xe.

      Vân Thiên Mộng kéo tay : “ Lâm, em muốn ngồi xe về nhà.”

      Lâm Dục Phong suy nghĩ giây lát rồi hỏi: “Mộng nhi, xe tới đón em ở đâu?”

      Chỉ chỉ chiếc xe.

      Lâm Dục Phong dắt đến, lúc này tiểu Lí đứng cạnh xe nhìn xung quanh tìm Vân Thiên Mộng, nhìn thấy Lâm Dục Phong dắt đến, vội vàng đến nhận lấy ba lô của Vân Thiên Mộng : “Tiểu thư , Lâm thiếu gia.”

      Lâm Dục Phong hơi ngẩng đầu với tiểu Lí: “ tiểu Lí, hôm nay có chút việc muốn với Mộng nhi, cho nên để cho bé ngồi xe của em lát, chờ em hỏi xong, rồi để ấy về nhà có được ?”

      Tiểu Lí dừng lát, lập tức gật đầu.

      Lâm Dục Phong dắt tới bên xe Lâm gia, với người trẻ tuổi đứng bên cạnh: “ hỏi xem Liễu Nguyệt có chuyện gì?”

      Người trẻ tuổi gật đầu, lập tức xoay người vào trường học.

      Lâm Dục Phong mở cửa xe cho Vân Thiên Mộng, cho Vân Thiên Mộng lên xe trước mới ngồi vào.

      đóng cửa xe lại rồi quay đầu nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Vân Thiên Mộng, mỉm cười, “Mộng nhi, tại sao hôm nay Liễu Nguyệt lại những lời này với em?”

      Vân Thiên Mộng thầm bĩu môi, ra muốn trả lời vấn đề của , giải thích ra phiền toái, vì thế hỏi ngược lại: “ Lâm, vậy Liễu Nguyệt cái người điêu ngoa bốc đồng kia tại sao lại nghe lời như vậy?”

      Lâm Dục Phong im lặng, nhưng mà cũng nhanh chóng giải thích: “ ta đắc tội với , cho người dạy dỗ lần, nếu phải nể mặt bác cả Sở gia, dễ dàng bỏ qua cho ta như vậy.” rất nhanh dường như muốn đến chuyện này.

      trợn mắt há mồm nhìn Lâm Dục Phong, đứa mới mấy tuổi, dùng thói quan lieu….. Haizzz, khó trách kiếp trước hoàn toàn phải đối thủ của .

      Nhưng mà, nhìn bộ dạng này của Lâm Dục Phong, dường như Liễu Nguyệt cũng phải xúc phạm bình thường đến .

      rất cõ tình nghĩa mà cảm thấy vui sướng khi người gặp họa.

      Lâm Dục Phong để ý thấy cười trộm, mắt xếch xinh đẹp hơi lộ ra xấu hổ, hơi mất hứng : “Mộng nhi, quan tâm đến em, em cười cái gì?”

      trừng mắt nhìn, sau lắc đầu, “ có gì, Lâm, bác cả việc giao cho bác, Mộng nhi còn , cần xen vào.”

      Rốt cuộc Lâm Dục Phong vẫn còn , hơi mất hứng, cảm thấy chính mình có ý tốt quan tâm đến Mộng nhi, vì sao cái gì cũng cho biết.

      Nhưng mà đột nhiên nhớ tới việc, cười tủm tỉm nhìn Vân Thiên Mộng : “Mộng nhi, vừa rồi nhìn thấy đánh nhau rất lợi hại, lập tức đẩy ngã Liễu Nguyệt, chuyện này cho Sở gia gia biết có được , để cho ông biết Mộng nhi rất lợi hại.”

      nhất thời có chút bối rối, nhưng mà vẫn than thở : “Có gì mà được, còn tốt hơn là bị người khác bắt nạt.”

      “Đúng, Mộng nhi đúng, Mộng nhi nếu muốn tự bảo vệ bản thân, có thể dạy võ cho em.”

      Nhất thời trong đầu xuất hình tượng người đầy cơ bắp, ngực có thể phẳng như sân bay, lắc đầu, cảm thấy biến thành như vậy đáng sợ, muốn bản thân biến thành cơ bắp đầy người, vì thế lắc đầu : “ cần làm phiền Lâm –“

      Còn chưa xong, người lái xe trẻ tuổi vừa rồi mở ra cửa xe, với Lâm Dục Phong: “Tiểu thiếu gia, giáo viên trường bọn họ cũng , chỉ biết hôm nay Liễu Nguyệt chưa đến trường, cũng có xin phép.”

      Lâm Dục Phong gật đầu, nhìn Vân Thiên Mộng ở bên cạnh vẫn cố sang chủ đề khác mà giải thích gì với , tâm tìm có chút tốt, hiểu được, vì sao vẫn cảm thấy Mộng nhi bài xích , lần này ràng là quan tâm muốn hỏi xem xảy ra việc gì để giải quyết giúp , tuy rằng cần, nhưng mà vẫn muốn giúp ……

      Nhưng mà nếu như Mộng nhi muốn , cũng hỏi ra được gì, bằng về nhà nhờ gia gia tìm hiểu….

      Lâm Dục Phong dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn , dịu dàng dặn dò: “Mộng nhi, về sau lúc đến trường cẩn thận hưn. Có chuyện gì hoặc xảy ra việc gì nguy hiểm, phải lớp năm tư tìm được ?”

      gật đầu đồng ý: “ Lâm, em phải về nhà, về muộn, gia gia lo lắng.”

      Lâm Dục Phong mở cửa xe, đưa đến xe Sở gia, “Mộng nhi, cuối tuần này đến chơi với em.” xong nhìn lên xe.

      Dây dưa đến bây giờ, cũng sắp đến giờ Sở Vô Dực tan học, cũng chờ Sở Vô Dực tan học cùng nhau về. Có lẽ là vì ngày đầu tiên học có hơi mệt, chờ liền ngủ quên, lúc Sở Vô Dực nâng lên mới tỉnh lại.

      Sở Vô Dực thân thiết nhìn “Mộng nhi, mệt mỏi về phòng ngủ chút, chúng ta về nhà rồi.”

      Vân Thiên Mộng lắc lắc đầu cho tỉnh táo, sau đấy đem chuyện Liễu Nguyệt ngày hôm nay cho Sở Vô Dực.

      Sở Vô Dực cúi đầu suy nghĩ lát rồi nhàng với : “Mộng nhi ngoan, chuyện này em cần để ý xử lý cho em.”

      Vân Thiên Mộng gật đầu.

      Mặc kệ là Sở gia ra tay hay là Lâm gia ra tay, tóm lại ngày hôm sau đến trường, Liễu Nguyệt biến mất.

      Những ngày sau, trôi qua càng thoải mái hơn, học tập hề có áp lực trừ bỏ việc làm bài tập kiên nhẫn ra cũng có gì hài lòng, ngày ngày đến trường cũng thảnh thơi, cũng sắp đến cuộc thi cuối kỳ.
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 43 : Thân thể Sở Phong
      Vân Thiên Mộng đương nhiên là lo lắng cuộc thi cuối kỳ, thi được điểm tối đa đấy là vô cùng dễ dàng, vì thế chút để ý cuộc thi cuối kỳ, hôm nay sau khi tan học, vui vẻ về nhà, vừa vào cửa thấy được bác sĩ Trương luôn kiểm tra sức khỏe cho Sở Phong ngồi ở phòng khác, chắc là thanh lúc vào nhà có vẻ , hai người đều chú ý đến , ràng cũng đứng cạnh cửa, muốn nghe tình trạng thân thể của Sở Phong như thế nào.

      Bác sĩ Trương mà bác sĩ trung y vô cùng nổi tiếng, cũng xem như là cấp bậc danh thủ quốc gia, cứ cách thời gian đến kiểm tra cho Sở Phong lần, chuyện này biết, nhưng mà mỗi lần hỏi kết quả kiểm tra sức khỏe, từ trước tới giờ Sở Phong chỉ hai chữ tốt lắm, hỏi cũng hỏi ra được gì, lần này tự mình nghe chút.

      Nghe thấy bác sĩ Trương lo lắng : “Về sau ẩm thực của ngài vẫn là thanh đạm chút tốt hơn, tuy phải là thể ăn đồ ăn mặn, nhưng mà tốt nhất là đụng vào đồ ăn nhiều mỡ, ngài nhớ phải ăn kiêng, cứ tiếp diễn thế này chỉ sợ ngài…” Lời này tuy hết, nhưng mà mọi người đều hiểu được có ý gì.

      Sở Phong nghe vậy, bình tĩnh : “ biết.”

      Bác sĩ Trương lại dặn dò vài câu,chuẩn bị đứng lên tạm biệt, Vân Thiên Mộng cũng vào trong phòng khách, vừa vừa : “Gia gia, cháu về rồi.” Sau đấy lại với bác sĩ Trương: “Chú Trương hảo”

      Bác sĩ Trương cười vỗ đầu , “Mộng nhi về rồi sao.”

      Sở Phong cười thay cầm ba lô đặt lên sofa, với bác sĩ Trương: “Tiểu Trương, để tôi bảo tiểu Lí tiễn cậu”

      Bác sĩ Trương gật đầu, cầm đồ của mình ra ngoài. Sở Phong với tiểu Lí xong cũng vào, nhìn thấy Vân Thiên Mộng ngồi ở phòng khách, lại hỏi: “Sao còn ngồi ở đây? lên gác làm bài tập sao? Hay là….” Ông cười nhéo múi Vân Thiên Mộng “Hay là muốn của cháu.”

      “Ôi chao, gia gia đừng Mộng nhi như vậy thôi.” Vân Thiên Mộng hơi thẹn thùng, trước kia đúng là thỉnh thoảng ngồi sofa chờ Sở Vô Dực về, Sở Phong vẫn thích chờ của .

      “Vậy sao lên gác làm bài tập?”

      “Mộng nhi muốn biết bác sĩ Trương kiểm tra thân thể gia gia xong như thế nào, có thân thể gia gia thế nào ạ?”

      “Bác sĩ Trương thân thể gia gia tốt lắm.”

      hắc tuyến,tốt lắm, quả nhiên lại nhàng hai chữ này, hơi chu miệng, nhưng mà cũng thêm gì, cầm ba lô lên gác, vào phòng sau buông ba lô ngồi lên ghế.

      Năm đấy Sở Phong ra trận bị thương, từ TW về hưu sau vẫn luôn ở lại Thượng Hải dưỡng lão, bình thường tất cả đều tốt, chính là phương diện ẩm thực quá chú ý. Thích ăn thịt cá, như vậy đối với thân thể tốt lắm, nhưng mà trước đây cũng có người khuyên qua, nhưng mà Sở Phong được hai ngày lại bắt đầu thừa dịp mọi người chú ý ăn đồ ăn mình thích, trước kia tuy rằng mọi người cảm thấy tốt, nhưng cũng khuyên được, cũng chỉ có thể tùy ông, nhưng bây giờ bác sĩ cũng như thế, phải nghĩ cách khuyên nhủ Sở Phong thay đổi thói quen ẩm thực mới được.

      Sở gia là nhà , người Sở gia là người thân muốn chăm sóc bảo vệ, hy vọng người thân bên cạnh bị thương tổn, muốn nhìn thân thể Sở Phong hỏng mất, muốn Sở Phong khỏe mạnh nhìn lớn lên.

      hít sâu hơi.

      Lúc ăn cơm tối, vẫn ngồi cạnh Sở Vô Dực, tuy bây giờ có thể tự mình ăn cơm, nhưng mà Sở Vô Dực vẫn thay gắp thức ăn đặt trong bát , về phần bón cơm, trải qua lần thứ N kháng nghị, cuối cùng cần. nhìn đồ ăn trong bát,tròng mắt chuyển động.

      Chỗ ngồi cách Sở Phong rất gần. ở giữa cách Sở Vô Dực, nhưng mà còn cánh tay ngắn, muốn gắp thức ăn cho Sở Phong vẫn là lực bất tòng tâm vì thế đẩy đẩy Sở Vô Dực: “ , chúng ta gắp thức ăn cho gia gia được ?”

      Sở Vô Dực hơi nghi ngờ nhìn , giọng với : “Mộng nhi, ông ngoại thích người khác gắp thức ăn cho mình”

      “Vì sao?”

      Sở Vô Dực dừng chút, thanh càng , “Vì bà ngoại, gắp thức ăn cho ông làm ông nhớ đến bà ngoại”

      Vân Thiên Mộng hiểu ra, bà ngoại Sở Vô Dực qua đời sớm, tình cảm Sở Phong đối với vợ rất sâu, mỗi lần nhắc tới người vợ qua đời, luôn đau lòng, nếu gắp thức ăn cho Sở Phong làm ông nhớ đến vị bà bà chưa bao giờ gặp hay là thôi ….

      Làm cho gia gia đau lòng tốt, vì thế lại nghĩ cách khác.

      *

      Ăn cơm xong, Vân Thiên Mộng cũng vội lên gác, ngồi ở phòng khách cùng Sở Phong xem TV.

      Sở Phong tò mò nhìn hỏi: “Mộng nhi, sao lên đọc sách?”

      Vân Thiên Mộng cười với Sở Phong, “Gia gia, cháu muốn chuyện này với ông”

      “Chuyện gì?”

      “Cái kia….” Vân Thiên Mộng hơi ngượng, “Cái kia, nêu cuối kỳ Mộng thi được hai môn 100 điểm, gia gia thưởng cho Mộng nhi được ?”

      Sở Phong nghe vậy cười, nhàng chọc trán , “Mộng nhi còn tuổi. bắt đầu muốn phần thưởng, bình thường gia gia dạy cháu nhiều như vậy, so với năm nhất tiểu học đều khó hơn nhiều, thi được 100 điểm cũng là bình thường.”

      “Gia gia” Vân Thiên Mộng lay lay cánh tay ông làm nũng : “Gia gia, người ta là trẻ con, thi tốt hẳn là phải thưởng chút thoi, được thưởng làm cho người ta vui vẻ, lần sao mới có thể càng thi càng tốt.”

      Sở Phong bật cười, “Liền cháu nhiều đạo lý như vậy, nào có đứa bé nào mặt dày chủ động muốn thưởng.”

      “Mộng nhi muốn a.” Vân Thiên Mộng cười tủm tỉm, “Gia gia đồng ý Mộng nhi được ?”

      “Được được được, gia gia đồng ý với cháu” Sở Phong nhìn như bị bám lấy mới có cách nào mà đồng ý với , ra trong mặt vẫn đầy ý cười “Mộng nhi muốn cái gì?”

      “Mộng nhi muốn gia gia đồng ý từ nay về sau thể lại ăn gì đầy mỡ.” Vân Thiên Mộng nghiêm túc .

      Lần này Sở Phong sửng sốt, nghĩ tới Vân Thiên Mộng lại muốn cái này, ông vươn tay vuốt tóc , vẻ mặt từ ái, “Mộng nhi, có phải hôm nay cháu nghe thấy ông cùng bác sĩ Trương chuyện?”

      Vân Thiên Mộng cũng giấu giếm, gật đầu.

      Sở Phong ôm ngồi lên đùi mình, cảm thấy đứa bé này làm cho người ta thương , mới mấy tuổi, biết biến đổi cách quan tâm ông, lo lắng cho thân thể ông.

      mặt ông mang theo ý cưới, hỏi Vân Thiên Mộng: “Mộng nhi hy vọng gia gia sống lâu trăm tuổi?”

      tự nhiên gật đầu, “Cháu hy vọng gia gia vẫn khỏe mạnh an khang, nhìn Mộng nhi lớn lên, nhìn Mộng nhi.”

      “Vậy cháu có biết, trước kia gia gia đáp ứng gì với bà nội?”
      Phong Vũ Yên, ChrisPhương Lăng thích bài này.

    3. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 44 : Nhảy lớp

      Vân Thiên Mộng gật đầu, tỏ vẻ chính mình chăm chú lắng nghe..

      Thanh Sở Phong trầm thấp nhàng. “Mộng nhi còn bé, có thể nghe hiểu hết được, mấy năm loạn lạc trước, trong nhà rất nghèo, cũng có hạnh phúc như Mộng nhi bây giờ, lương thực cho cả nhà rất ít, bà nội cháu chính là ở thời điểm đấy thân thể suy yếu cộng thêm mệt nhọc…. ….” Sở Phong tới đây thanh trở nên đâu khổ, nhưng mà ông hít sâu hơi, nhịn bi thương xuống tiếp: “Sau khi bà nội cháu , lâu sau trong nhà cũng dần tốt hơn, gia gia bắt đầu thích ăn thịt cá, đem những thứ từ trước chưa được ăn đều ăn, cũng ăn thay phần bà nội cháu ăn…. Ăn đến bây giờ, gia gia thành thói quen.”

      Vân Thiên Mộng nghe, dần dần hiểu ra, mấy năm loạn lạc đấy chắc là chỉ thời kì đặc thù. Tuy rằng có tự mình trải qua thời kì kia, nhưng cũng nghe ít người già kể lại, thời kì đặc thù là thời đại đen tối, vô số người chết oan, vô số người đói chết, chính giới mưa gió lay động, mỗi người đều cảm thấy bất an. vậy lúc đấy Sở gia cũng tốt, thế nhưng lại làm cho vợ Sở Phong….

      Rất có thể là sau thời kì đặc biệt Sở gia sửa lại án xử sai. Bây giờ Sở Phong thích ăn thịt cá cũng liên quan đến thời kì đấy, lúc đầu là vì trước kia chưa được ăn những thứ này, ông nhớ nhung người vợ, chỉ ăn cho bản thân, cũng thay vợ mình ăn, sau này dần dần thành thói quen.

      Có có chút buồn rầu, thói quen cái này nhưng là dễ sửa.

      kéo tay Sở Phong : “Gia gia phải quý thân thể mình, nếu bà nội vui.”

      ra, nhiều năm như vậy, ông cũng nuôi thành thói quen, mỗi lần khi ăn gì, đều nhớ đến bà nội cháu, có đôi khi kìm lòng được ăn nhiều hơn chút, giống như là ăn thay bà ấy, làm cho bà ấy nếm thử.” Sở Phong thản nhiên xong, trong giọng đong đầy nỗi nhớ.

      Vân Thiên Mộng cắn môi, rất nghiêm túc : “Mộng nhi muốn gia gia mệnh dài trăm tuổi.”

      Sở Phong cười khẽ, vỗ đầu giọng : “Yên tâm , gia gia còn muốn nhìn đám các cháu lớn lên, lập gia đình, lấy vợ….”

      “Vậy gia gia phải chú ý thân thể, thể ăn đồ nhiều dầu mỡ.” cố chấp, “Gia gia còn chưa đồng ý với cháu chuyện vừa rồi đâu.”

      Sở Phong nhất thời có chút dở khóc dở cười, vỗ vỗ : “ Cháu ý, tiểu quỷ linh tinh, hóa ra còn chưa quên chuyện vừa rồi thương lượng với gia gia.”

      “Vậy rốt cuộc gia gia có đồng ý hay nha?” làm nũng hỏi.

      “Đồng ý đồng ý.” Sở Phong gật đầu, lại thở dài, “Những lời vừa rồi nghẹn trong lòng ông nhiều năm, cùng người khác, liền với cháu cái quỷ nha đầu này, xem như gia gia đồng ý với cháu, nếu cháu thi được điểm tối đa, gia gia liền thay đổi thói quen ẩm thực.”

      Vân Thiên Mộng cười tủm tỉm gật đầu, hôn Sở Phong cái, hai ông cháu tiếp tục chuyện

      *

      Quả nhiên cuộc thi cuối kỳ Vân Thiên Mộng cầm hai môn điểm tối đa về nhà, Sở Phong thấy thế cũng chỉ tắc lưỡi, chuẩn bị thay đối thói quen ẩm thực.

      Sở Vô Dực càng chăm chỉ hơn, có đôi khi cùng làm bài tập phát xem ra phải sách giáo khoa trung học, mà sách tiếng nguyên bản, tiếng của tuy ở dưới dạy dỗ của Sở Vô Dực có tiến bộ, nhưng mà đối với loại sách tiếng chuyên nghiệp này còn bất lực, chỉ biết đấy là sách về tài chính học, còn muốn hiểu kỹ hơn cũng được.

      Tết lịch năm nay cũng giống năm trước vô cùng náo nhiệt, đầu năm mới họ hàng Sở gia đến nhà chúc tết cũng đều hòa thuận vui vẻ, trừ bỏ Lý Thiếu Điềm chơi với Sở Vô Trạch nhiều hơn cũng có gì khác.

      Tóm lại, ngày qua cũng thỏa mãn.

      Chẳng qua, nghỉ đông tuyệt vời luôn ngắn ngủi, giữa tháng hai, lại bắt đầu đeo ba lô lên làm học sinh.

      Ngày đầu tiên của học kỳ mới, vẫn có chút nhớ đồng học nghỉ đông gặp, cười chào hỏi với Sở Vô Dực ngồi cánh, lại bắt đầu cùng Triệu Di Hinh ngồi ở đằng trước những chuyện trong kì nghỉ, hai học sinh chuyện ngừng.

      *

      Ở trong học tập đơn giản thoải mái, học kỳ cũng chầm chậm trôi qua.

      Tới gần cuối kỳ, Vân Thiên Mộng tìm thời gian chuyện mình muốn nhảy lớp. năm theo tiểu học học lên, có chút lãng phí thời gian, quá lãng phí trọng sinh của , cho nên tính đường cũ của những người trước, nhảy lớp.

      Sở Phong nghe xong hỏi : “Mộng nhi muốn nhảy lên năm mấy?”

      ra Vân Thiên Mộng muốn lên thẳng sơ trung, nhưng mà như thế khỏi dọa người, vẫn bảo thủ : “Năm bốn.”

      “Năm bốn?” Sở Phong hơi nhíu mày, này chính là nhảy hai cấp, nền tảng có thể chắc hay , học theo kịp….

      Ông suy nghĩ lát quyết định hỏi: “Vì sao Mộng nhi muốn nhảy lớp?”

      nghĩ nghĩ, : “Mộng nhi muốn thông minh như , hơn nữa bây giờ học rất đơn giản.”

      Sở Phong do dự lát vẫn gật đầu, ông đối với đứa bé mà mình dạy dỗ vẫn có tin tưởng, tin tưởng con bé học được.

      Sau khi cuộc thi cuối kỳ năm nhất kết thúc, Sở Phong dẫn đến văn phòng Lương Tu Viễn, thương lượng chuyện nhảy lớp. Lương Tu Viễn cũng gì, trực tiếp lấy mấy bài kiểm tra ra. Vân Thiên Mộng làm bài rất nhanh, rất nhanh chấm điểm xong, tất cả đều là điểm tối đa, cái này làm cho Sở Phong vui vẻ cười toe toét, cảm thấy nhà chính mình lại ra thiên tài nhi đồng.

      Lương Tu Viễn cầm bài kiểm tra cảm thán, “Haizzz, ông đứa nhà ông sao đều thông minh như vậy, năm đấy Sở Vô Dực nhà ông chuyển đến, vốn định để thằng bé lên năm tư, kết quả người ta bộ bài kiểm tra trực tiếp lơn sơ nhị. Cháu út nhà ông cũng phải người dễ bị bắt nạt, vừa học năm liền lên năm tư…”

      Sở Phong càng nghe càng đắc ý, cảm thán : “ có cách, dạy dỗ tốt.”

      Vì thế, Vân Thiên Mộng đợi sau khi kết thúc kì nghỉ hè, 囧 囧 biến thành học sinh năm tư

      Học kỳ hai của kết thúc, điểm thi vào trường đại học của Sở Vô Nhã cũng có, Sở Vô Nhã như mong muốn thi lên trường đại học quân y đứng thứ hai Trung Quốc, xem như hoàn thành được nửa ước mơ làm thầy thuốc. Hai người cháu Sở gia tương lai phát triển cơ bản định xong, Sở Vô Đình thân là cháu trưởng tự nhiên là kế thừa gia nghiệp Sở gia, ở trong bộ đội từng cấp từng cấp lên. Sở Vô Nhã cũng kế thừa thương nghiệp của ba mẹ, đương nhiên vợ chồng chú ba Sở Gia ý nghĩ cũng thoáng bắt buộc , ngược lại là tùy ấy chọn thầy thuốc, tương lai học xong hẳn là làm việc ở trong bệnh viện quân y, Vân Thiên Mộng nhìn tình huống này khỏi nghi hoặc, vậy thương nghiệp của ba mẹ Sở Vô Nhã do ai kế thừa…. là, con rể …..

      Được rồi, thừa nhận bây giờ nghĩ này đó có chút sớm.

      Toàn bộ kì nghỉ hè biết Sở Vô Đình chạy đâu, ở nhà được mấy ngày, Sở Vô Nhã thỉnh thoảng ở lại đại trạch, có khi ở bên chỗ ba mẹ, thời gian ở nhà cũng nhiều. Gần đây Sở Quân Quốc sắp được chuyển lên TW, càng bận rộn hơn, thời gian trở về cũng càng ngày càng ít, cho nên thường xuyên ở nhà cũng chỉ có cùng Sở Vô Dực, Sở Phong ba người.

      Sở Vô Dực luôn ở trong thư phòng đọc sách, đôi khi cũng ra ngoài làm gì đấy, hôm nay nhìn thấy Sở Vô Dực vẻ mặt nghiêm túc từ ngoài về, khỏi mở miệng hỏi: “ đâu vậy?”

      Sở Vô Dực tới ôm , sắc mặt dịu dàng hơn, “ ủy thác vốn đầu tư công ty.”

      Ủy thác vốn đầu tư công ty? Đột nhiên nhớ tới trước kia xem lịch sử phát triển cổ phiếu, Thượng Hải có được điểm giao dịch chứng khoán đầu tiên ở Trung Quốc: Công ty Tĩnh An ủy thác vốn đầu tư ngân hàng công thương Trung Quốc chi nhánh Thượng Hải

      “Vậy đến đấy làm gì?”

      Sở Vô Dực mỉm cười, “ vào đấy học số thứ, sau này dễ kiếm tiền.”

      Nga, chơi cổ phiếu nha!

      lại nghĩ đến đường xưa của các vị tiền bối trọng sinh, biết trước phương hướng phát triển tương lai thế giới, lợi dụng cổ phiếu kiếm tiền….

      có cần cũng làm như vậy , xoa cằm bắt đầu suy nghĩ.

      PS : Gần đây Thủy Mỗ dịch văn Tiếng , có vẻ bận, chờ bận xong mấy ngày nhất định mỗi ngày đổi nhiều hơn.

      Tái bút: Sử lại cái BUG , đem ba mẹ Sở Vô Nhã biến thành làm buôn bán, hy vọng thân nhóm thứ lỗi [lời tác giả]
      Phong Vũ Yên, ChrisPhương Lăng thích bài này.

    4. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 45 : Học sinh chuyển trường

      Tháng tám nóng bức dần qua, đến tháng Chín quá mát mẻ. Sở Vô Nhã thu dọn hành lý, phải trường đại học báo danh. Vân Thiên Mộng cùng Sở Vô Dực rất muốn đưa , chỉ tiếc vì thời gian báo danh trùng nhau nên thể cùng . Cho nên ngày Sở Vô Nhã báo danh, bọn họ chỉ có thể ở lúc ăn sáng tạm biệt, nhìn bóng dáng Sở Phong cùng ba mẹ Sở Vô Nhã đưa đến trường học. Sở Vô Nhã làm sinh viên đại học quân y, tự nhiên là phải ở lại trường, vì thế, trong nhà cũng thường thiếu người.

      Nhưng mà Vân Thiên Mộng cũng có quá nhiều thời gian mà xuân thương thu buồn, ăn sáng xong đeo ba lô cùng Sở Vô Dực đến trường.

      Lần này lớp học của là lớp ba năm tư, là học sinh tuổi nhất trong lớp, cho nên vừa bước vào quang vinh chiếm được chú ý của mọi người, thanh các học sinh --

      “Cậu xem cậu xem, đứa bé , có phải nhầm lớp hay ?”

      “Đúng vậy, nhìn như búp bê, nhìn giống học năm tư…”

      “Bé như vậy, học xong nhà trẻ chưa?”

      Nghe được những lời này, Vân Thiên Mộng 囧, nhìn xung quanh, muốn ở trước khi chủ nhiệm lớp đến tìm được chỗ ngồi, nghĩ đến lúc này bỗng nghe thấy thanh bé trai gọi lên: “Em xinh đẹp, ở đây!”

      theo thanh nhìn lại, lại phát là Tống Thiên Gia từng gặp mặt!

      nhất thời kinh ngạc, lần đấy phải nghe Sở Quân Quốc Tống gia ở HongKong sao, sao Tống Thiên Gia lại xuất trong trường tiểu học ở Thượng Hải…

      Nhưng mà còn chưa kịp nghĩ thêm, lại nghe thấy Tống Thiên Gia gọi: “Vân Thiên Mộng, ở đây!”

      đeo ba lô đến, có thể nhìn thấy người quen, nhất là bên người lại có chỗ ngồi trống, vẫn rất vui vẻ ngồi bên cạnh người quen.

      Tống Thiên Gia thấy tới, rất có phong độ thân sĩ đứng lên thay kéo ghế ra, đợi ngồi xuống xong lại tò mò hỏi: “Em xinh đẹp, em bé như vậy sao lại đến năm tư?”

      Vân Thiên Mộng quay đầu cũng tò mò nhìn cậu, “ phải nhà ở HongKong sao? Sao lại chuyển đến trường tiểu học này?”

      Tống Thiên Gia cười gượng hai tiếng, “Ba ba có việc đến Thượng Hải, có lẽ phải ở nửa năm, lo lắng mình ở lại HongKong, liền đưa theo.”

      Nghe xong lời này, nhịn xuống câu hỏi muốn ra, ba cậu ta đến đây, nhà cậu ta còn có những người khác nữa , ví dụ như mẹ cậu ta ông nội bà nội gì đấy, làm sao có thể là mình cậu ta ở HongKong…..

      vừa đặt ba lô xuống bao lâu chủ nhiệm lớp vào, vào sau chuyện đầu tiên chính là giới thiệu hai học sinh mới.

      Chủ nhiệm lớp là người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi, khí chất trầm ổn, ông ý bảo Tống Thiên Gia lên bục giảng trước.

      “Các học sinh, đây là bạn học Tống Thiên Gia là học sinh chuyển trường mới vào lớp ta, hy vọng sau này mọi người cùng bạn học này hòa thuận.”

      Chờ chủ nhiệm lớp giới thiệu xong, Tống Thiên Gia mở miệng : “Các bạn học hảo, năm nay mình tám tuổi, năm tuổi mình bắt đầu đến trường, nhảy lớp năm, cho nên bây giờ may mắn được cùng các chị xinh đẹp và các đẹp trai cùng học, về sau mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”

      Những lời này làm cho cả lớp cười vang, chiếm được thiện cảm của ít người.

      Tiếp theo, là giới thiệu Vân Thiên Mộng.

      “Các học sinh, đây là Vân Thiên Mộng bạn học mới chuyển vào lớp ta, bé là từ năm nhất trường ta nhảy lên năm tư, năm nay năm tuổi, còn rất , hy vọng mọi người chiếu cố bé nhiều hơn.”

      Lời này vừa ra, nhất thời lại trận xì xầm.

      nha…”

      thiên tài nha….”

      Vân Thiên Mộng nở nụ cười loli ngọt ngào, cúi người với cả lớp : “Em là Vân Thiên Mộng, về sau mong các chị chỉ bảo nhiều hơn.”

      ít bạn học nhìn thấy nụ cười của , cũng bị nụ cười ngọt ngào này làm xúc động, ấn tượng với cũng vô cùng tốt.

      Lúc ngồi vào chỗ, Tống Thiên Gia thầm với : “Xem ra hai chúng ta là tuổi nhất trong lớp.”

      *

      thể là, Vân Thiên Mộng nghĩ đến Tống Thiên Gia tiểu tử này vẫn là cái nhiều, bắt đầu tiết học cậu vẫn chuyện cùng : “Em xinh đẹp, sao em giỏi như vậy, mới 5 tuổi học năm tư đâu?”

      “Cuối năm em 6 tuổi…”

      “Vậy vẫn còn rất thôi.” Tống Thiên Gia dứt khoát .

      Vân Thiên Mộng: “….” Cậu cũng nhảy lớp có được !

      Bla bla bla…

      Dưới đây tỉnh lược rất nhiều câu …….

      Vân Thiên Mộng nghe được vô cùng kiên nhẫn, rốt cục nhịn được mà hỏi: “Lần trước sau khi trở về, có bị phạt ? Rốt cuộc xử phạt như thế nào?”

      Vừa hỏi, Tống Thiên Gia lập tức im lặng, rốt cuộc có vẻ mặt cười hì hì hỏi đống vấn đề như vừa rồi, hơi tủi thân : “Ba bảo chép lại 100 lần gia huấn Tống thị.”

      “Vậy… gia huấn của Tống thị có dày ?”

      Tống Thiên Gia im lặng giơ hai ngón tay làm ra độ dày, Vân Thiên Mộng nhất thời cảm thấy ba đứa này rất tàn nhẫn, chép tận 100 lần….

      cẩn thận nhìn ngón tay trơn bóng của Tống Thiên Gia để bàn, trong lòng cảm thán, may mắn tay đứa này sao.

      Vân Thiên Mộng nhìn thấy bộ dạng đáng thương kia của Tống Thiên Gia cũng đành lòng, chuyển đề tài hỏi: “Em nhớ là ở Hongkong, sao tiếng phổ thông tối vậy, có chút giọng Cảng Đài nào.”

      “Giọng Cảng Đài là gì?” Tống Thiên Gia bộ dạng cục cưng tò mò.

      đau đầu, quên giọng Cảng Đài là từ ngữ đại Tống Thiên Gia nghe hiểu, cho đổi từ cho , “Chính là khẩu .”

      Tống Thiên Gia hiểu ra, “Nga - - cái kia, ba từ nhiều năm trước bắt học tiếng phổ thông, học nhiều năm như vậy tự nhiên là có khẩu

      Tống Thiên Gia xong câu đấy, chuông vào lớp vang lên, Vân Thiên Mộng nhất thời cảm thấy giải thoát rồi.

      Nào ngờ, sau khi hết tiết thứ hai Tống Thiên Gia lại bắt đầu hỏi: “Em xinh đẹp, em từ bé của em dạy em đọc sách, vậy là ai dạy em đọc sách.”

      im lặng, vấn đề này cũng biết…

      Nhưng mà bị Tống Thiên Gia hỏi cho to đầu, bất đắc dĩ hỏi ngược lại: “Tống Thiên Gia, ai cũng nhiệt tình như vậy sao, thích hỏi nhiều như vậy sao?”

      “Đương nhiên phải.” Tống Thiên Gia vẻ mặt đương nhiên lắc đầu, “Chẳng qua là từ lần đầu tiên nhìn thấy em liền cảm thấy rất thân thiết ,thoải mái, cho nên thích chuyện với em, còn những người khác,hừ” xong, giả bộ hừ tiếng, hơi có cảm giác tuổi trẻ mà thành thục, nhưng mà nhìn vô cùng đáng .

      Vân Thiên Mộng bị trêu cho cười.

      *

      Lúc tan tiết bốn, Vân Thiên Mộng vừa đeo ba lô ra phòng học nhìn thấy Lâm Dục Phong đứng ở cửa lớp.

      có hơi kỳ lạ nhìn Lâm Dục Phong, tuy là cùng học trường nhưng mà rất ít khi Lâm Dục Phong đến tìm vào giờ này, “ Lâm, có chuyện gì sao?”

      Khuôn mặt nghiệt của Lâm Dục Phong mang theo do dự, dừng chút mới : “Mộng nhi, chúng ta vừa vừa chuyện .”

      gật gật đầu, lúc định theo Lâm Dục Phong, bên tai lại vang lên thanh ồn ào cả sáng nay, “Em xinh đẹp, chúng ta cùng nhau thôi.”

      Lâm Dục Phong nhìn Tống Thiên Gia chạy tới bên cạnh Vân Thiên Mộng, nhíu mày hỏi: “Cậu là ai?”

      Tống Thiên Gia ngoan ngoãn biết phải tự giới thiệu, “Em tên là Tống Thiên Gia, mỹ nhân, tên là gì?”

      Vân Thiên Mộng nghe vậy, nhất thời cười lên, Tống Thiên Gia quả nhiên là kẻ dở hơi! ra vẫn cho rằng bộ dạng của Lâm Dục Phong sai, giống cái mỹ nhân nghiệt mị hoặc, nếu trang điểm lên còn có tiềm chất biến thành mỹ nữ, chẳng qua những lời này có gan trước mặt Lâm Dục Phong, ai biết Lâm Dục Phong nham hiểm này có mang thù hay . Nhưng mà hôm nay lại bị Tống Thiên Gia cái đứa cố kỵ gì ra, có cảm giác tìm được tri kỷ.

      Chính là, sắc mặt Lâm Dục Phong ‘bá’ cái đen lại, nhìn Vân Thiên Mộng cười, lại nhìn vẻ mặt cười nghịch ngợm của Tống Thiên Gia, chỉ cảm thấy tức nghiến răng nghiến lợi….

      Vân Thiên Mộng thấy Lâm Dục Phong tức giận, nhất thời ngừng cười, vẫn là đừng chọc giận Lâm Dục Phong tốt hơn, dù sao bình thường vẫn rất chăm sóc , phải nghĩ cách tắt lửa giận của mới được.

      đảo đảo mắt, kéo tay Lâm Dục Phong, để ý đến quay đầu, vừa vừa làm nũng : “Bộ dạng Lâm rất khá, Mộng nhi rất thích.”

      Lâm Dục Phong hơi nghi ngờ nhìn , “ sao?”

      gật đầu như giã tỏi, vô cùng chân thành : “Đương nhiên là , Lâm xinh đẹp như vậy, Mộng nhi rất hâm mộ đâu.”

      Thế này Lâm Dục Phong mới xoay lại nhìn ,, nhìn bộ dạng chân thành cùng hâm mộ của , bỗng nhiên cảm thấy xinh đẹp có thể được hâm mộ dường như cũng là chuyện sai, nghĩ như vậy xong cũng tức giận nữa, như mà vẫn giống như là vui nhìn lẩm bẩm : “Tiểu nha đầu”

      Vân Thiên Mộng nhất thời cảm thán, Lâm Dục Phong lúc bé dễ dỗ hơn khi lớn lên nhiều lắm……

      Vì thế bước nhanh hơn sang chuyện khác: “Sao trưa hôm nay lại đến tìm em, có chuyện gì sao?”

      Vân Thiên Mộng nhắc tới Lâm Dục Phong mới nhớ tới nguyên nhân mình đến đây, đứng lại, quay đầu nghiêm túc nhìn Vân Thiên Mộng hỏi: “Mộng nhi, em còn nhớ người thân trước kia ?”
      Phong Vũ YênPhương Lăng thích bài này.

    5. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 46 : Vân Hi
      Người thân, của ?

      Vân Thiên Mộng ngờ Lâm Dục Phong lại hỏi chuyện này.

      Người thân của , hai kiếp làm người đều có gặp người có quan hệ huyết thống với

      Trong lòng chua sót, cố gắng làm bộ như có chuyện gì hỏi Lâm Dục Phong: “ Lâm sao lại hỏi vấn đề này?”

      Lâm Dục Phong hơi nhíu mày, suy nghĩ xem giải thích chuyện này như thế nào, tối hôm qua nhìn thấy tấm ảnh kia, giữa trưa hôm nay xúc động lại đây hỏi .

      Lâm, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Vân Thiên Mộng thấy gì, hỏi lại lần nữa.

      ngờ lúc này Tống Thiên Gia cái người ba hoa kia lại bắt đầu chuyện, “Vân Thiên Mộng, mỹ nhân này vì sao muốn hỏi chuyện người thân của em?”

      Vân Thiên Mộng hoàn toàn đen mặt, nghĩ tới Tống Thiên Gia thằng nhãi này chỉ huyên náo còn tò mò như vậy, có người này ở đây, Lâm Dục Phong gì với , còn tuyên truyền khắp nơi cho mọi người biết!

      Hai mắt híp lại, quyết định lập tức đá Tống Thiên Gia .

      lộ ra nụ cười loli nhìn Tống Thiên Gia, ngọt ngào : “Tống Thiên Gia, chúng ta có chuyện muốn , ở chỗ này cùng chúng ta, sợ về nhà muộn, bị chép lại gia huấn Tống thị sao?”

      Tống Thiên Gia vừa nghe, lập tức rùng mình, Tống Thiên Gia sợ trời sợ đất chỉ sợ lão ba mình, nhớ tới ba mình đúng là cầu về nhà đúng giờ, nếu về trễ bị phạt…

      khóc, nhưng mà cũng chỉ có thể tình nguyện về, dù sao uy nghiêm của lão ba là thể trêu vào.

      Vân Thiên Mộng thấy vướng bận rồi, nhìn Lâm Dục Phong, vì sao lại hỏi chuyện này.

      Nhưng mà may mắn Lâm Dục Phong rất nhanh giải thích với , “Mộng nhi, tối hôm qua có người đến nhà làm khách, nhờ gia gia giúp tìm người, nhìn thấy tấm ảnh kia, cảm thấy người trong ảnh hơi giống em, nên hỏi chút.”

      nghe xong, trong lúc nhất thời thể tiêu hóa tin tức này, máy móc hỏi: “Muốn tìm người tên là gì, có biết ?”

      "Tìm người phụ nữ tên là Vân Hi, Mộng nhi, em có ấn tượng gì với người này ?”

      Vân Hi….

      Cùng họ Vân giống , nhưng mà, tên này nghe vào tai cũng xa lạ, lạnh như băng.

      chưa từng nghe thấy tên này.

      lắc đầu với Lâm Dục Phong, “Chưa từng nghe thấy.” xong câu này, cắn môi, vẫn hỏi thêm câu: “Người kia chỉ là tìm người phụ nữ tên Vân Hi sao?”

      Lâm Dục Phong gật đầu, “Đúng là chỉ tìm người phụ nữ tên Vân Hi.”

      Vân Thiên Mộng cúi đầu, im lặng, sau đấy thu lại biểu tình thuộc trẻ con, ngẩng đầu nhìn Lâm Dục Phong : “Cảm ơn lâm cho em biết chuyện này, nhưng mà em ấn tượng gì với cái tên này….” xong, chớp chớp mắt, “ Lâm cẩn thận nghĩ lại xem, nếu em còn nhớ tên người thân của em, chắc chắn cho Sở gia gia…”

      Lâm Dục Phong nghe vậy, cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy Vân Thiên Mộng có lý, tuy là trong lòng vẫn nghi ngờ, nhưng mà cũng thêm gì, cười : “Mộng nhi đúng, cũng là em thông minh, cuối cùng vẫn cảm thấy Mộng nhi thông minh như người lớn.”

      Vân Thiên Mộng trong lòng ‘lộp bộp’, này nhưng đừng để bị tên Lâm Dục Phong tiểu quỷ này nhìn ra, cẩn thận nhìn sắc mặt Lâm Dục Phong, phát sắc mặt vẫn bình thường, giống như câu vừa rồi chỉ là câu bình thường mà thôi, lặng lẽ thở phào. Lại kéo tay Lâm Dục Phong : “Vậy Lâm, chúng ta đến ngoắc tay, hôm nay chuyện Lâm đến tìm em là bí mật của hai chúng ta, được với người khác được ?”

      Lần này Lâm Dục Phong rất phối hợp gật đầu, trong lòng vì có thể có bí mật với Vân Thiên Mộng mà cảm thấy vui sướng.

      Chậm trễ lúc như vậy, lúc cùng Lâm Dục Phong ra cửa trường, thấy Sở Vô Dực đứng cạnh xe Sở gia quay đầu với Lâm Dục Phong, “ Lâm, em trước, tạm biệt.”

      “Đợi chút” bỗng nhiên Lâm Dục Phong gọi lại hỏi: “Mộng nhi, vừa rồi cái tên Tống Thiên Gia có phải là rất sợ ba đúng ?”

      Vân Thiên Mộng gật đầu, cảm thấy Tống Thiên Gia đen đủi.

      Quả nhiên, Lâm Dục Phong thấy gật đầu xong, môi lộ ra nụ cười lạnh, nụ cười kia giống như là , Tống Thiên Gia, cậu chết chắc rồi!

      Nhìn thấy Vân Thiên Mộng đến bên cạnh mình, Sở Vô Dực vươn tay cầm ba lô cho , ôm vào trong xe.

      Xe xuất phát sau, Sở Vô Dực vươn tay ôm hỏi: “Mộng nhi, trưa nay có chuyện gì mà lại ra muộn vậy?”

      Vân Thiên Mộng chôn đầu vào lòng , giọng : “ có gì, chỉ là thầy giáo lâu hơn chút.”

      Sở Vô Dực vừa nghe biết là , nghĩ nghĩ vẫn hỏi: “Mộng nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Lần này Vân Thiên Mộng lắc đầu, vươn tay bé ôm eo Sở Vô Dực, cũng muốn thêm gì, vừa rồi nghe chuyện Lâm Dục Phong làm cho tâm tình rầu rĩ.

      Nhìn giống , cũng cùng họ Vân……

      Nếu người có quan hệ huyết thống với , theo như phỏng đoán, có phải là kiểu chú bác …. Nếu có thể lấy được ảnh tốt rồi, buồn rầu nghĩ.

      Nhưng mà cũng buồn rầu bao lâu, loại chuyện quan hệ huyết thống này thể tạo nhiều ảnh hưởng với , kiếp này có cả nhà Sở gia làm người thân, vừa rồi trong thấy buồn là do nhớ tới kiếp trước lẻ loi đơn thống khổ thôi.

      hít sâu hơi, ngẩng đầu, tươi cười rạng rỡ với Sở Vô Dực, “ , xem, trưa nay có thể ăn bánh ngọt ?”

      Sở Vô Dực nhìn thấy cười, cũng lại hỏi chuyện gì làm buồn rầu, xoa đầu cười : “Em cũng phải biết thói quen của Hà tẩu, bánh ngọt chắc là có.”

      Vân Thiên Mộng bĩu môi, than thở: “Em muốn ăn bánh ngọt….”

      “Được rồi.” Sở Vô Dực sủng nịch gật đầu, “ với tiểu Trương nhờ ta buổi chiều lấy lòng hộ em, cơm tối em có bánh ngọt ăn.”

      nghe vậy cười cong mắt, hôn Sở Vô Dực cái, “Vẫn là tốt nhất.”

      *

      Buổi trưa, bàn cơm Lâm gia.

      Lâm Dục Phong vừa ăn cơm vừa hỏi: “Gia gia, cái chú hôm qua nhờ ông tìm người tên là gì ạ?”

      Lâm Tắc nghi hoặc nhìn Lâm Dục Phong, biết cháu trai nhà mình từ khi cảm thấy hứng thú với loại chuyện này, nhưng mà ông vẫn trả lời: “Tên là Tống Cẩm Thiên, Tống gia Hongkong, nghe con trai của chuyển đến học cùng trường với cháu, sau này có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với con , như vậy có lợi cho tương lai của cháu.”

      Tống Cẩm Thiên?

      Lâm Dục Phong híp mắt lại, hỏi tiếp: “Gia gia, con trai của chú Tống Cẩm Thiên kia có phải tên là Tống Thiên Gia ?”

      Lâm Tắc gật đầu, “Sao cháu biết?”

      Lâm Dục Phong cười tủm tỉm: “Gia gia, hôm nay chúng cháu gặp nhau, ông yên tâm, về sau cháu nhất định tiếp xúc với nhiều hơn.” Nhất định phải trả thù hôm nay!

      Lâm Dục Phong cười hiểm, như vây muốn chỉnh chết Tống Thiên Gia tiện hơn nhiều.

      *

      Tống Thiên Gia cảm thấy hai ngày gần đây mọi việc của mình thuận lợi.

      Đầu tiên là ba ba đại nhân mắng cậu, dạy cậu phải biết tôn trọng người khác, kết quả dạy dỗ là chép gia huấn Tống thị. Sau đấy chính là cậu viết quen chữ phồn thể biết viết chữ giản thể, làm cho điểm môn ngữ văn rất thấp, vì thế, lại bị phê bình chút….

      Ngày hôm sau, cậu mang đôi tay vì luyện lâu chữ giản thể mỏi nhừ học, trong tiết học, cậu nhịn được mà oán giận với em xinh đẹp Vân Thiên Mộng: “Vân Thiên Mộng, em cũng biết ba nhẫn tâm như thế nào, biết viết chữ giản thể, lại bắt viết nhiều lần như vậy, tay của mỏi nhừ thể viết chữ được…..”

      Vân Thiên Mộng nhìn bộ dạng này của Tống Thiên Gia, hình như đúng là rất đáng thương, mấy ngày nay nghe Tống Thiên Gia lải nhải, cũng biết được ba ba của đối với vô cùng nghiêm khắc, như thể là, nghiêm khắc có chút giống như đối với con mình….

      tò mò hỏi: “Vì sao ba ba lại nghiêm khắc với như vậy?”

      Tống Thiên Gia ủ rũ, ba ba của cậu vì sao lại nghiêm khắc với cậu như vậy…. Cậu cũng biết. Trước kia ba ba giống như bây giờ, còn mơ hồ nhớ trước đây ba ba đối với cậu nghiêm khắc như bây giờ, nhưng mà vài năm gần đây ba ba đối xử với cậu càng ngày càng nghiêm khắc, càng ngày càng kỳ quái…..

      Vân Thiên Mộng thấy Tống Thiên Gia trả lời, chắc là chuyện trong nhà tiện ra, cũng hỏi nhiều, chuẩn bị sách vở của tiết sau.
      Phong Vũ YênPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :