1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng Sinh Ngư Dân Nữ - Lại Mân Côi (183/447) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 103: Nguồn gốc bạc


      Ngày đầu tiên làm việc, Lâm thị chuẩn bị thịt mỡ rán lọc lấy dầu, dùng cặn bã dầu (tóp mỡ) làm cơm dầu, lại xào thêm rau mơ khô nấu canh, xào rau cải, còn có nồi rau trộn cá, xem như cơm của bọn .

      “Thuận tử bọn này đều cơm giữa trưa ăn ngon, buổi chiều khi làm việc càng ra sức,” Mệt mỏi ngày Trần Đông Sinh trở về ăn cơm, nằm ở giường cùng Lâm thị tán gẫu.

      “Chúng ta lần đầu tiên xây nhà, cũng biết trong nhà người ta là như thế nào, cho nên trong lòng ta vẫn là có chút lo lắng,” Lâm thị nghe thấy như vậy, tâm lý cũng thoải mái rất nhiều.

      “Nghe Tôn Vượng , bọn ở bến tàu lớn làm việc, ngày ba mươi văn, làm khổ, ăn cũng chỉ là màn thầu các loại, cho nên hôm nay xem món ăn nhà ta, miệng mãi là quá khách khí,” nghĩ đến cái tình cảnh kia, cũng cười.

      “A a, nhà ta cũng ra bao nhiêu đồ, chỉ mua thịt, cá tạp kia cũng rẻ, chỉ hai văn tiền, cái khác đều là của nhà mình, rau cải là nhà Ngọc nhi, hôm nay chỉ tiêu mười mấy văn, để cho bọn làm việc ra sức chút, cũng đáng giá!” Kỳ Lâm thị làm như vậy, chủ yếu là muốn để cho Trần Đông Sinh cũng ăn chút đồ ngon.

      Nhà Trần Đông Sinh ngày đầu tiên làm việc, tốt xấu gì mọi người là nhìn ra tới. Nhưng đêm hôm đó sau khi trở về, bà nương nhà mình hỏi những chuyện này, mấy nam nhân ngay thẳng giấu, đều , ngày hôm sau, tình này liền vỡ tổ.

      trăm văn ngày, còn ăn ngon uống ngon chờ, còn có cơm dầu, đây chính là mọi người năm khó được ăn lần, trong nhà nghèo, năm cũng được ăn lần, này có thể chọc mọi người đố kỵ, cũng làm cho mọi người phán đoán nhà Trần Đông Sinh tới cùng là làm sao kiếm bạc.

      Có người phán đoán, chút bạc kia là Hồ thị lén lút cho, dù sao Trần Đông Sinh là tiểu nhi tử của nàng, cách ngôn phải : sủng đại, ái tiểu, việc này khẳng định là Hồ thị làm. (sủng đại, ái tiểu: sủng hài tử lớn nhất, thích hài tử nhất)

      Lời này mọi người tốt rồi, nhưng lại cố tình truyền vào trong lỗ tai Trương thị, trong lòng nàng tưởng tượng: lời này vẫn là có chút đạo lý, Chu thị này ba ba muốn giúp đỡ, chỉ có nhà mình chút ưu đãi cũng có, khẳng định là có cổ quái, lập tức tìm Hồ thị, muốn nàng cho mình câu trả lời thỏa đáng.

      “Ngươi cùng ngươi quan hệ, vậy bạc kia nhà Trần Đông Sinh là nơi nào có?” Trương thị bám chặt Hồ thị tha, giọng điệu ủy khuất, biểu tình khoa trương, khóe mắt rưng rưng, vỗ bắp đùi khóc ròng : “Thời điểm ở riêng, mỗi nhà chỉ được chút tiền đồng như vậy, Trần Đông Sinh mua khối đất hoang lớn còn ngại chật hẹp, lúc sau chẳng những mua hơn mẫu, còn ngay cả ngọn núi nối liền đó đều mua, tiêu mười lượng bạc… Mời nhiều người trong thôn giúp đỡ như vậy, mỗi ngày ăn ngon uống ngon chiêu đãi, còn có cơm dầu, ô ô… Hai tiểu tử kia nhà ta mấy năm nếm qua cơm dầu…,”

      “Cái gì?” Hồ thị vừa nghe, vẻ mặt lập tức kinh ngạc. Nàng cho rằng Trương thị là muốn lừa bịp tống tiền bạc mình, mới cố ý như vậy. Mấy ngày này, bà cũng đều ở nhà, nơi nào cũng , cho nên tin đồn bên ngoài bà căn bản biết. tại nghe Trương thị khóc rống như vậy, cảm thấy tình có chút thích hợp, ngược lại bắt lấy tay áo của nàng gào lên: “Gào khóc cái gì gào khóc, đem tình ràng cho ta, Đông Sinh tới cùng làm cái chuyện gì?”

      Trương thị thấy Hồ thị rốt cục cũng tức giận, khóe miệng lên nét cười lạnh, sau đó duỗi tay lau nước mắt mặt, ủy khuất : “Nhà Đông Sinh mua đất, muốn xây nhà, trả cho người tới giúp làm việc ngày trăm văn, còn ăn ngon uống ngon chiêu đãi… Ngay cả tẩu tử cũng hỗ trợ, mang về tới tràn đầy cơm dầu cho nhi tử nàng ăn, nhà ta chút chút cũng có… Người bên ngoài đều là ngươi sủng đại, ái tiểu, bạc kai cũng là ngươi ra!”

      “Ta…,” Hồ thị vừa mới muốn phản bác, trong lòng chớp mắt tưởng tượng, cảm thấy chuyện này kỳ quặc, muốn xem đến tột cùng là chuyện gì.

      Nhà Đông Sinh này làm sao lại có mười lượng bạc đây? Mua đất tiêu mười lượng bạc, vậy xây nhà, mời người giúp làm việc đâu? Như vậy tính toán, bạc này ghê gớm… Nếu nàng có nhiều bạc như vậy, cần gì cả ngày làm ầm ĩ, sớm để cho mình ăn ngon uống ngon hưởng thụ.

      , nhìn xem,” Hồ thị trong lòng phen so đo, y phục cũng quản, trực tiếp xoay người ra cửa.

      Kia Trương thị vừa thấy, lập tức cười híp híp mắt, gắt gao theo.

      Mà bên này, Lâm thị dựng bếp lò tại nhà Ngọc nhi khói trắng quyến rũ, mấy người rất bận rộn, lưu loát. Vừa mới đưa nước xong ba huynh muội Trần Ngư bọn họ ngồi ở ghế đá quạt cây quạt, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc.

      Vừa lúc, xây nhà còn có thể lợi dụng được ăn ngon, cảm giác này, còn thực là thư thái! Trần Ngư trong lòng thầm, nghĩ Lâm thị , có tóp mỡ xào rau, cơm, dầu xào hạt đậu, canh rau mộc nhĩ, xem như thức ăn tồi.

      Bếp lò hơn mấy đạo bóng dáng ai bận việc nấy, nhưng vừa cười vừa , mọi người bận rộn cũng vui vẻ. Chỉ là, thời điểm khi Hồ thị dẫn Trương thị tới hậu viện, Ngư Nhi mở miệng kêu to tiếng: “Nương,” bảo trì trầm mặc.

      Mấy người kia, nàng cũng muốn gọi, người ghê tởm.

      Lâm thị vừa nghe, đôi tay xoa phen lên y phục rách rưới phía trước làm khí đốt, ra mỉm cười sẵng giọng: “Ngư Nhi có phải là thèm ăn hay , lập tức có thể dọn cơm, chờ chút, nương cho con…,” Lời vừa mới , nhìn thấy hai đạo bóng dáng nổi giận đùng đùng mà tới kia, khuôn mặt tươi tắn vội vàng đọng lại, chậm chạp gọi lên: “A mẫu, Nhị tẩu,”

      “Ô, hương vị thực là thơm a, Tam đệ muội, làm cái gì ăn ngon sao?” Trương thị giống như chỗ người, hai mắt lên nhìn khói trắng bố lên bếp lò, hâm mộ hỏi.

      Lâm thị phản ứng nàng, chỉ là nhìn Hồ thị thản nhiên hỏi: “A mẫu, có chuyện gì sao?”

      “Ngươi này là cái thái độ gì?” Hồ thị vừa thấy bộ dáng ngạo khí mười phần kia của Lâm thị, cảm thấy mình bị người coi khinh, lập tức xù lông. Giận dữ hét: “Nhi tử ta xây nhà, ta tới nhìn xem được sao?”

      A a, nhìn xem, trong hai mắt vẩn đục kia của bà giờ phút này tinh quang lấp lánh, hận thể đem đồ này nọ của mình tất cả đều thuộc về bà, còn nhìn xem, thực là lừa người đều chớp chút mắt. “Vậy a mẫu nhìn xem thực tốt, ta làm việc!” Lâm thị cũng phản ứng bà, biết mình càng cùng bà mạnh mẽ, bà là càng giày vò.

      Ngư Nhi nhìn trước mắt màn này, cảm thấy Lâm thị giống như thay đổi, trở nên khiến nàng có chút nên lời. Dù sao nàng đối Hồ thị, giống như kinh sợ như vậy.

      Là bởi vì trong tay mình tay có bạc, hay là bởi vì nhà mình muốn xây nhà đây?

      A a, ngay cả phụ thân đều thay đổi, càng huống chi nương đâu.

      “Tam đệ muội,” Trương thị thấy Lâm thị muốn xoay người rời , gọi nàng lại, hai mắt như độc xà nhìn nàng, trầm chất vấn: “Đem bạc thuộc về nhà ta giao ra đây,” Dù sao, mặc kệ có phải là Hồ thị cho hay , nàng cũng phải khoét chút dầu.

      “Cái gì?” Lâm thị sửng sốt, có chút nghi ngờ.

      “A mẫu cho ngươi nhiều bạc như vậy, ngươi dỗ Đại tẩu giúp ngươi, cho nàng chút ưu đãi, nàng so đo, ta nhưng giống vậy, đừng coi ta như ngốc tử,” Trương thị nhìn bộ dáng nàng sững sờ, cho rằng nàng chột dạ, càng phát ra thái quá.
      Fuu thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 104: Ngửa đầu cười lớn


      Lâm thị sau khi nghe, đầy mặt thể tưởng tượng nổi, cuối cùng vậy mà lại cười. Nàng nhìn Hồ thị bên trầm mặc , nhìn bà vậy mà lại cam chịu, cười hỏi: “A mẫu, biết ngươi cho chúng ta bao nhiêu bạc?”

      Trần Yến bọn họ đứng ở bên xem sau đó, cũng là trợn mắt há mồm, nghĩ người này da mặt dày, là thiên hạ vô địch.

      Trần Ngư nhìn tình có chút thích hợp, hướng vào bên trong kêu Chu thị tới, lại lần lời của Trương thị vừa rồi, để cho nàng giúp đỡ Lâm thị chút, miễn cho hai đấu , Lâm thị thua còn phải chịu nhục nhã.

      Chu thị các nàng vừa nghe như vậy, lập tức làm nữa, ngay cả Lương thị cũng theo ra. Về phần Lý thị, nàng biết mình ở trước mặt Hồ thị chính là bị chèn ép, lưu lại ở bếp lò trông lửa, miễn cho nồi thức ăn ngon đều lãng phí.

      “Có bao nhiêu trong lòng ngươi ràng,” Hồ thị cũng giải thích, cũng phủ nhận, giống như là cố ý hồ hồ đồ đồ đem tình nhận xuống.

      “Kêu la, Tam đệ muội, lúc này ngươi còn cái gì để giải thích?” Trương thị thấy Hồ thị thừa nhận, kiêu ngạo ghê gớm, cảm thấy mình bị thiệt thòi, tâm nghĩ hôm nay vô luận ra sao, cũng muốn Lâm thị xuất ra huyết, để cho căn nhà của nàng xây được.

      “Ta có cái gì có thể giải thích,” Lâm thị đột nhiên thoáng lộ ra nét tươi cười nghiền ngẫm, liếc qua Hồ thị sau đó nhìn Trương thị hỏi: “Bạc này ở trong tay ta, ngươi muốn thế nào đâu?”

      Trần Ngư thấy tươi cười giống vô lại kia của Lâm thị, kinh ngạc đến ngây người, cảm thấy tính tình Lâm thị vẫn là có thể cải tạo — Lúc này, nàng là thực giận quá thành cười, biểu tình kia, cũng phúc hắc hết sức.

      Chu thị là tức giận đến hai tay nắm chặt, hận thể tiến lên hung hăng cho Trương thị cái tát, nếu phải nàng ta quấy rối, chừng nàng ngay cả tôn tử cũng được ôm rồi, cho nên đôi mắt trợn tròn, bộ dáng oán hận.

      “Ta mặc kệ, ta muốn phần kia của ta, ngươi thể độc chiếm bạc a mẫu cho ngươi, phải vậy… Bằng ta cáo (kiện) ngươi,” Trương thị thấy Lâm thị đùa giỡn vô lại, cũng có chút kinh ngạc, lập tức uy hiếp : “Đúng, ta cáo ngươi, để ngươi ngay cả căn nhà cũng xây được,”

      “Cáo ta?” Lâm thị duỗi tay chỉ mặt mình, vẻ mặt khó hiểu, “A a, ngươi tại sao lại hỏi chút a mẫu cho ta bao nhiêu bạc đâu? Này vừa cáo, a mẫu được nha môn làm người làm chứng, này cho bao nhiều bạc, bạc là nơi nào tới, năm mười đều phải biết ràng, bằng phải chịu năm mươi đại bản… Khanh khách, ngươi xác định muốn cáo sao?” Sau khi xong, nàng rất có thâm ý liếc nhìn Hồ thị, thấy bà sắc mặt đột biến, trong mắt ý cười càng sâu.

      Nương, ngươi mới là thần tượng của ta! Trần Ngư thấy mấy câu nặng kia của Lâm thị đem Hồ thị chọc cho khiếp đảm, trong lòng bội phục thôi.

      “Cáo cái gì cáo, lòng dạ ác độc, câm miệng cho ta, nơi này còn tới phiên ngươi gào khóc om sòm,” Hồ thị căng thẳng, lập tức răn dạy Trương thị, sau đó nhìn Lâm thị : “Đem bạc của nhi tử ta giao ra đây,”

      “Bạc này là của ngươi sao? Thế nào lại biến thành của nhi tử ngươi?” Lâm thị vẫn bộ biểu tình vân đạm phong khinh như trước, mặt lại là đùa cợt cùng nghiền ngẫm, “A mẫu, ngươi đến xem, ngươi cho nhà ta bao nhiêu bạc xây nhà a!? Bây giờ Đại tẩu ở đây, Nhị tẩu cũng ở đây, vừa vặn ràng , nhà ta được bao nhiêu, cũng cho nhà Đại tẩu Nhị tẩu bấy nhiêu, miễn cho ngươi nặng bên này bên kia, chỉ đau lòng tiểu nhi tử.”

      Ngươi muốn làm ầm ĩ, ta để cho ngươi làm ầm ĩ lớn chút.

      “A mẫu, ngươi tâm cũng quá ngoan,” Chu thị vừa nghe, lập tức hiểu ý tứ trong lời của Lâm thị, tiến lên nắm quả đấm chất vấn: “Lúc trước thời điểm ở riêng, ngươi cho chúng ta chút tiền đồng như vậy cũng thôi, ngay cả a Dũng muốn thành thân, ngươi cũng keo kiệt như vậy, lượng bạc cũng bỏ được, tại ngươi mười mấy lượng bạc xây gian phòng mua đất nhà Tam đệ muội là ngươi cho, ngươi sợ thiên lôi đánh xuống sao?”

      Lúc này, Chu thị là thực vô cùng tức giận, mới lời ác độc như vậy. Nàng biết, có lẽ trong tay Hồ thị còn nắm bạc, nhưng bà đối với mỗi nhà đều như vậy, nàng cũng tiện cái gì. Chỉ là lúc này, thấy nhà Tam đệ muội có bạc, lập tức đeo mũi lên mặt, bắt đầu lừa bịp tống tiền, này kêu là chuyện gì?

      Bà làm người như vậy, nên hung hăng dọn dẹp phen, bằng còn có làm ầm ĩ.

      “Ngươi… Ngươi cái độc phụ nhẫn tâm, dám nguyền rủa ta?” Hồ thị là cái người mê tín mười phần, trong đầu nàng cảm thấy Bồ Tát so với nhi nữ (con trai + con ) ruột thịt của mình còn tốt hơn, cho nên vừa nghe đến lời như vậy, lập tức tru lên, duỗi tay muốn đánh Chu thị.

      “A mẫu, ngươi làm việc trái với lương tâm, sợ cái gì thiên lôi đánh xuống đây?” Lâm thị che ở trước mặt Chu thị, câu lạnh lẽo rét buốt, đem Hồ thị làm cho ủ rũ.

      Nương, ngươi uy vũ, quá hả giận! Tay của Trần Ngư cùng Trần Yến nắm chặt cùng chỗ, trong lòng hô to.

      “Ta mặc kệ, a mẫu, ngươi bạc này là ngươi cho, ta chỉ muốn chia bạc, bằng mọi người đều thể yên ổn sống qua ngày,” Trương thị thấy tình thích hợp, bắt đầu giở trò hồ đồ, cũng mặc kệ mình có bị xấu mặt hay xấu mặt. Ai cùng bạc áy náy, chỉ cần kiên trì chút, bạc khẳng định là của nàng.

      Hồ thị bị bức gấp gáp, dứt khoát giả vờ nữa, hung hăng khoét Lâm thị cái, duỗi tay kêu lên: “Đem bạc của nhi tử ta giao ra đây, ta là nương , phải nghe ta, bằng ta cáo là đứa bất hiếu,”

      Đầu năm nay, lưng đeo thanh danh bất hiếu, liên luỵ người cả nhà, ngay cả nhóm hài tử cũng có ngày cất đầu lên được, cho nên Hồ thị này, thực đủ ác độc. Nhưng là, nàng quên mất điểm, nhóm hài tử này là chỗ yếu của Lâm thị, đụng chạm hài tử nàng, nàng cùng ngươi liều mạng.

      “Được, vậy ngươi , ngươi theo nhi tử ngươi đòi bạc, cho, ngươi liền cáo, cáo mất hết danh dự, cũng làm cho mọi người biết Trần gia ngươi đều là chút ngoạn ý gì!” Lâm thị hai tròng mắt tức giận trừng lớn, chút cũng đem uy hiếp của Hồ thị xem ở trong mắt, trái lại lửa cháy đổ thêm dầu, thúc giục bà mau chút.

      hành động kia của Lâm thị, khiến cho trong lòng Hồ thị vô cùng khó chịu. Dĩ vãng, chỉ cần mình vừa uy hiếp, Lâm thị câu lời thừa cũng có, lúc này thế nào lại trấn định như vậy đâu?

      “A mẫu, ngươi đừng mắc lừa, trong lòng nàng sợ đây,” Trương thị nhìn Hồ thị có chút chịu nổi, giọng ở bên tai nàng thầm.

      “Lâm Xuân Nương, ngươi vì chút bạc kia, thế nhưng mặc kệ sống chết của nam nhân cùng hài tử của ngươi, ngươi lòng dạ độc hết sức,” Hồ thị vừa nghe, lập tức cảm thấy có chút đạo lý, liền ngoan : “Đừng chọc ta tức giận, ta chính là được làm được, đến lúc đó bị hủy thanh danh, cũng đừng trách ta vô tình!” (QA: sao nghĩ bà vì chút bạc kia mà muốn kiện cho con cháu bà bị hủy thanh danh!? -_-!!!)

      “A a… Ha ha…,” Lâm thị sau khi nghe, bắt đầu là cười khẽ, sau là ngửa đầu cười lớn, cười nước mắt đều chảy ra. Chờ cười đủ, khóe mắt nàng rưng rưng nhìn Hồ thị, cười tít mắt nhu hòa hỏi: “Ta đồng ý lòng dạ độc ác, vậy ta hỏi ngươi chút, Đông Sinh là con trai ruột ngươi sao? Ngươi thế nào cũng phải bức mất hết danh dự, thống khổ chịu nổi, ngươi ác sao? Cả nhà chúng ta đều bị ngươi đuổi , tay ngươi vẫn kéo dài ra ngoài như vậy, thực dễ dàng góp được chút bạc xây nhà lại biến thành của ngươi, a a, thực cho là ta dễ khi dễ như vậy sao?”
      Fuu thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 105: Hồ thị tức giận hộc máu


      Thấy bộ dáng điên cuồng kia của Lâm thị, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, chỉ có Trần Ngư hiểu bất lực cùng thống khổ trong lòng Lâm thị, kia là vật cực tất phản, bị áp bách quá lợi hại, nàng bất cứ giá nào, cái hậu quả gì cũng mặc kệ, mới điên cuồng như vậy.

      Nếu như giao ra bạc, phòng ở mới thất bại, kỳ vọng của bọn họ chết yểu. Mà giao bạc, Hồ thị uy hiếp như vậy, bà là cái ngu xuẩn, bị Trương thị kích thích, khẳng định làm được, để cho Trần Đông Sinh gánh cái thanh danh bất hiếu, cái cuộc đời này của ba huynh muội bọn họ cũng bị hủy, cho nên Lâm thị cùng đường bí lối, bắt đầu cố tìm đường sống trong chỗ chết.

      “Ta hôm nay đem lời nơi này, ngươi muốn cáo, ta cùng nhi tử ngươi hòa ly, mang bạc, hài tử, căn nhà, chúng ta sống cuộc sống khác, hủy là thanh danh Trần gia các ngươi, cùng Lâm Xuân Nương và hài tử của ta quan hệ, ngươi thích làm ầm ĩ thế nào thi ầm ĩ như thế, thích phá hoại thế nào phá hoại như vậy, ta chờ xem náo nhiệt!” phen lời vang vang mạnh mẽ, chấn kinh tất cả mọi người, bao gồm cả Trần Ngư trong đó.

      Nàng là thực nghĩ đến Lâm thị nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại thể bội phục nàng. Cái nữ nhân này yếu đuối nửa đời người, lúc này, thực bị bức gấp gáp. Tượng đất cũng có bà phần tính tình, con thỏ gấp còn cắn người, Lâm thị này là thực bị bức cùng đường bí lối.

      “A mẫu, a Dũng nhà ta muốn thành thân, phía dưới còn có hai tiểu tử, ngươi nếu thực muốn như thế, ta mang nhóm hài tử cùng cha hài tử về nhà mẹ đẻ sống, cuộc đời này cũng trở về,” Chu thị lửa cháy đổ thêm dầu, nhìn Hồ thị kia vẻ mặt xanh trắng giao nhau, trong lòng là quá thư thái. “Nếu lại vẫn được, đem họ của nhóm hài tử đều sửa, cùng ta họ Chu cũng tồi!”

      Lời của Chu thị, chọc cười Lương thị phía sau, chỉ thấy nàng ý cười đầy mặt, thấy xuất diễn này rất có ý tứ. Bắt đầu từ thời điểm Ngư Nhi chạy vào, các nàng còn thực sợ Lâm thị bị thiệt thòi, tại xem tới, là Hồ thị tức giận muốn ngã ngửa.

      “Ngươi… Ngươi cái biết xấu hổ, nghĩ cướp bạc của Trần gia ta, mang hài tử của Trần gia ta, ta cáo tố ngươi, liều cái mạng này ta cũng để ngươi được như ý!” Hồ thị tức giận dùng tay trực tiếp ôm ngực, lảo đảo mấy bước mới đứng lại, thấy bà là bị tức giận sắp phát điên.

      “A bà Trần gia, ngươi muốn liều mạng, vậy về nhà ngươi , đây chính là nhà ta, làm hỏng đồ nhà ta, cần phải bồi thường,” Lúc này Lương thị từ phía sau Chu thị ra, cười tít mắt , sau đó ngó vẻ mặt xem kịch của Trương thị, lên tiếng châm chọc : “Ta thế nào thấy ngươi vẫn giống người Trần gia, Trần Đông Sinh này gánh cái thanh danh bất hiếu, chẳng lẽ liên luỵ Nhị phòng các ngươi? Muốn bạc muốn đến điên ?”

      “Hừ, ngươi đừng đứng chuyện đau thắt lưng, Tam đệ ta ở nhà ngươi, có bạc còn phải đưa cho các ngươi, đừng cho rằng ta biết dơ bẩn trong lòng ngươi, nhìn thực giống như người tốt, ta phi!” Trương thị bị điểm danh, lập tức giống như bà điên triển khai tư thế bình trà bắt đầu mắng.

      Lâm thị vừa nghe, gấp gáp, vừa mới há mồm muốn cái gì, Lương thị ngăn lại, chỉ thấy nàng đầy mặt ýcười, liếc xéo bộ đắc ý hả hê của Trương thị. “Ô, Nhị tẩu tử, ngươi làm sao lại biết a!? Tâm này của ta a, chính là thích tính toán, biết hai vợ chồng Trần Đông Sinh là người kiếm ra bạc, tha thiết mong chờ để cho các nàng tới nhà ta, kiếm bạc, đương nhiên phải chia cho ta phân nửa… Lúc trước, ngươi tại sao lại nghĩ đến đâu? Nếu nghĩ đến, hôm nay a, được chia bạc chính là ngươi!” Tức chết ngươi, xứng đáng.

      “Hì hì!” Ngư Nhi nhịn được, lén lút cười. Lương thị này, cũng là cái tâm ngoan phúc hắc, biết Trương thị cùng Hồ thị để ý cái gì, thế nhưng còn tại miệng máu của các nàng rắc muối, quá mức nghiền.

      “Ngươi… Giỏi cho ngươi cái Lâm Xuân Nương, ngươi gả là Trần gia, thế nào giúp đỡ người khác? Ta… Ta để cho nhi tử ta bỏ ngươi,” Hồ thị tới lui, vẫn chỉ có cái này, cái khác, bà còn thực là cầm ra.

      , ta chờ!” Lâm thị chút cũng tức giận, trái lại khóe miệng mơ hồ lộ ra ý cười.

      “A mẫu, để cho Đông Sinh hưu nàng, đem bạc giao ra đây, thể để nàng mang ,” Hồ thị cùng kề tai , nhưng bị đám người nghe vào trong tai.

      Hồ thị chửi mắng trách móc , muốn tìm Trần Đông Sinh. Mà Lâm thị các nàng đứng ở trong sân, ngơ ngác nhìn nhau hồi xong, mọi người đột nhiên đồng thanh cười.

      “Khẩu khí này nghẹn ta, rốt cục ra,” Chu thị cười nước mắt đều chảy ra.

      “Nhìn bộ dáng kinh ngạc kia của các nàng, thực là thoải mái,” Lương thị cười nước mắt cũng chảy ra, duỗi tay lau nước mắt ở khóe mắt, đột nhiên quay đầu nhìn Lâm thị hỏi: “Nàng tìm Đông Sinh, chúng ta có cần nhìn xem hay ?”

      cần,” Lâm thị lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

      Có cổ quái, tuyệt đối! Trần Ngư trong lòng giống như bị mèo gãi, ngứa khó chịu, rất muốn biết Lâm thị trấn định là vì sao có được.

      Thời điểm cơm trưa, Lâm thị mang Ngư Nhi các nàng đưa cơm, vừa mới đến đất hoang, có nhân tới chuyện Hồ thị tới bới móc… Sau đó, Trần Ngư mới biết, Hồ thị này cùng Trương thị chững chạc đàng hoàng tới cùng Trần Đông Sinh muốn bạc, còn muốn Trần Đông Sinh hưu Lâm thị, căn nhà nhà mình này cũng xây rồi, còn sợ tìm được con dâu sao?

      Lúc này, Trần Đông Sinh gật đầu được, nhưng đến bạc, khó xử, quanh co nửa ngày bạc này là Lâm thị từ Đại ca nhà mẹ đẻ vay được, này sau khi hưu, bạc tóm lại phải trả về, này mua đất cùng chuẩn bị tiêu mười mấy lượng, này chỗ thiếu là cầm ra, còn phải để Hồ thị nghĩ nghĩ biện pháp, chỉ cần kiếm đủ bạc, lập tức hưu Lâm thị.

      A a, phen lời của Trần Đông Sinh, thấy dẫn tới bao nhiêu náo động lớn, làm cho Hồ thị vốn lẽ thẳng khí hùng bị tức giận thiếu chút hộc máu, càng huống chi trong đất còn có nhiều người như vậy, cộng thêm Hồ thị gào khóc mắng đưa tới rất nhiều người, lúc này, thực là náo nhiệt.

      Mọi người mắng Hồ thị lương tâm, tâm ngoan, muốn nuốt bạc nhà con dâu lại đuổi người ta , tâm cơ thực sâu, tính toán thực tỉ mỉ a! Nợ cũ nợ mới cùng tính lượt, làm cho Hồ thị giống như chạy trốn chạy trốn, nhiều câu vô nghĩa cũng dám.

      Ngư Nhi sau khi nghe những cười nhạo này, mới biết Lâm thị trấn định tới từ nơi nào, hóa ra nàng sớm cùng Trần Đông Sinh thương lượng tốt, nguồn gốc có bạc cũng tìm cớ tốt, này xem như chặn lại miệng của mấy người lắm mồm trong thôn.

      Hồ thị này làm ầm ĩ ra cái trò gì, Trương thị cũng dám dọn dẹp, cuộc sống, được chút an tĩnh. Bận rộn mấy ngày, nên chỉnh lý đều chỉnh lý, mua hòn đá cũng xong, nhưng là thuyền đánh cá trong thôn lại lục tục muốn xuống biển công việc lu bù lên, khiến người giúp việc thiếu hơn phân nửa.

      Lâm thị tương đối nôn nóng, nhưng Trần Đông Sinh an ủi nàng : cơ bản đều xong, chỗ còn lại phải giao cho xây nhà, những người này của bọn họ làm được, mà xây nhà sư phó mang người tới, bọn họ chỉ cần làm tốt thức ăn chiêu đãi, có vấn đề.

      Bởi vì thuyền đánh cá muốn rời bến, Chu thị thể tới giúp đỡ, dù sao nàng cùng Trương thị thuyền đánh cá còn hợp cùng chỗ, cho nên nàng , bị Trương thị xấu.

      Làm việc mấy gày này, Lâm thị cho nàng trăm văn, ý tứ ý tứ chút, Chu thị đồng ý, nhưng Lâm thị kiên trì, nàng hiểu tâm ý của Lâm thị, gật đầu đồng ý.
      Fuu thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 106: Phải lấy bạc mua


      có người làm ầm ĩ, căn nhà xây vô cùng nhanh, nhà bốn gian phòng ở trước sau thêm cái phòng bếp rộng thoáng, còn có cái nhà kho, chiếm hơn mẫu đất, cái này là ý tứ của Trần Ngư, thầm ám hiệu Trần Đông Sinh cùng sư phó xây nhà , gian phòng xây rộng thoáng như vậy, trước sau đều có thể để người ở, như vậy khách đến cũng sợ.

      tại Ngư Nhi còn , cùng Trần Yến ở căn phòng, phòng trống trong nhà lại càng nhiều.

      Thu hoạch vụ thu xong, căn nhà nhà Trần Ngư cũng xây kín. Thời điểm lên nhà mới, mời mười mấy bàn, có mặn có chay, người uống rượu đều khích lệ Lâm gia tốt. Năm đó đồ cưới nhiều, tại lại tặng căn nhà, làm người ta đỏ mắt hết sức. Mà Hồ thị cùng Trương thị lại có tới, ngay cả lão Nhị Trần Thu Sinh cũng tới.

      Lão nhân Trần gia tới đây xong, chỉ là trầm mặc , mà Chu thị cùng Trần Xuân Sinh trái lại thả lỏng tay chân ra, cảm thấy huynh đệ cho bọn tăng thể diện, đầy mặt ý cười, quả chính là huynh đệ ruột thịt.

      Sau khi vào ở phòng mới, mấy người Trần Yến bọn họ đầy mặt khí vui mừng, mỗi căn phòng đều cẩn thận xem, tinh tế nghiên cứu.

      “Xem, cái này là lân phượng trình tường,” (Kỳ Lân, phượng hoàng cầu cát tường) mấy đứa bé quanh quẩn lại vài vòng xong, mới phát cửa sổ khắc đá của mỗi gian phòng là giống nhau, lập tức hiếu kỳ nghiên cứu lên.

      “Muội làm sao biết?” Trần Yến nhìn Trần Ngư có bài bản hẳn hoi, nghi ngờ hỏi.

      “Là sư phó điêu khắc , ta nhớ,” Trần Ngư tìm cớ qua loa tắc trách , tâm lý lại oán thầm: ta thế nào lại biết, cái này là ta để cho sư phó làm cho.

      Trong thôn này cửa sổ ban đầu đều là dùng đầu gỗ làm, dán lớp giấy hoặc vải rách, ánh sáng trong phòng vừa u vừa khó chịu, cộng thêm căn nhà thấp bé, làm cho người ta loại cảm giác bị đè nén. Trần Ngư sớm nghĩ tại thời điểm xây nhà thay đồi chút, cho nên thường xuyên cùng Trần Đông Sinh đề ra, liền được Trần Đông Sinh nghe theo.

      Cửa sổ nhà bọn họ đều là dùng tảng đá điêu khắc, có hoa văn lân phượng trình tường, ** đồng thái, bình an như ý, liễu lục đồng xuân, phú quý trường xuân vân vân, làm cho sư phó điêu khắc đều tấm tắc khen ngợi, cảm thấy phương pháp của bọn họ tốt, sợ gió to, kiên cố, cũng dễ nhìn. Mà Trần Ngư lại mặt khác đề ra, muốn sư phó làm mộc cho mỗi cái cửa sổ đều làm tấm ván gỗ làm cánh cửa, dùng rãnh lõm kẹp giữ lại, như vậy sợ bão. (QA: Có ai biết kiểu cửa này !? Ngày xưa ở nông thôn chỗ ta cũng hay làm cửa này!)

      Cái phương pháp này, bị sư phó điêu khắc xem đỏ mắt, hỏi có thể làm cho nhà khác . Mặc kệ kích động như vậy, chủ yếu là nơi này đều là ở gần bờ biển, mỗi lần thời điểm có gió to, cửa sổ gian phòng đều giữ được, đều phải lần nữa nghỉ ngơi chỉnh đốn. tại nếu dùng tới rãnh lõm kẹp giữ lại tấm ván gỗ, cần lo lắng việc này.

      “Có thể,” Trần Ngư trả lời hết sức sảng khoái, nhưng đầy mặt tính toán. “Phải lấy bạc mua,”

      Sư phó kia có coi khinh nàng, mấy ngày nay nàng ở chung quanh lầu bầu lẩm bẩm, đều bị nam chủ nhân nghe được, biết cái tiểu khuê nữ này là thông minh, ở nhà cũng tương đối được sủng ái, cười tít mắt : “Cái này có thể, bao nhiêu bạc, chỉ cần lão hủ ra, ta mua,”

      “Sư phó, ngươi cho lượng là được, về sau a, khi nào ngươi muốn làm, còn có thể dẫn người ta tới nhà ta xem, đến lúc đó ngươi làm lần, cho ta phần, thế nào?” Trần Ngư nghiêng đầu, nhàng mềm mại hỏi.

      “Này… ,” sư phó kia chấn kinh nhìn oa nhi mới sáu tuổi trước mắt, bị ý tưởng thông tuệ kia của nàng làm trấn động, “Được, ta đáp ứng!” Cuối cùng sư phó kia thỏa hiệp, biết hài tử này là buông tha mình, cũng có dùng công phu sư tử ngoạm.

      Được lượng bạc, Trần Ngư cầm cho Lâm thị, bị Lâm thị lải nhải trận.

      Chờ nhà Ngư Nhi quyết định dọn về nhà mới, chuyện chung thân của Trần Dũng cũng được định ra, tháng chạp thành thân.

      Trải qua nỗ lực của Chu thị, gian phòng ban đầu của Trần Đông Sinh có nửa gian cho Trần Dũng làm phòng ở mới, nửa gian sau bịt kín, mặt khác lại mở ra cánh cửa, cho Trương thị.

      Ngày này, Chu thị cầm mấy cái trứng gà đỏ tới nhà Lâm thị, mặt cười đều sao khép lại được, thấy nàng vui sướng.

      “Đại tẩu, điệt tức phụ (vợ của cháu) này hôm sau vào cửa !?” Lâm thị tiếp nhận trứng gà đỏ, cười hỏi.

      “Đúng a,” Chu thị vui sướng .

      Trần Ngư đứng ở bên có chút kinh ngạc, hôm sau này chính là ngày chính, tại sao lại thấy giết heo mời khách, tìm ai giúp đỡ vậy?

      “Chuyện chung thân của a Dũng này thành, Đại tẩu tâm cũng nên buông lỏng,” Lâm thị lôi kéo Chu thị ngồi xuống, cảm thấy sau khi ở riêng, khỏi phát được Chu thị là người tốt.

      “A a, này được cưới vào cửa xong, thành người Trần gia, ta mới triệt để yên tâm, nếu giống như treo sợi dây, ta khó chịu!” Chu thị tâm lý rất vui mừng vì mình nghe lời a Dũng , giúp đỡ Lâm thị, bằng cùng nàng thân, có hối hận. Nàng mới tin bạc của Lâm thị là từ nhà mẹ đẻ vay, căn nhà kia ngay cả mua đất hoang, dưới ba bốn mươi lượng, huống chi, bên trong còn tạo hình tinh tế như vậy, thấy trong tay bọn họ có chút bạc bên người, nếu lấy cách làm người của Lâm thị, thể làm ầm ĩ lớn như vậy.

      “A a, chính là hôm sau, ngươi gấp cái gì, cốc trà của con dâu này, ngươi là uống là chắc chắn!” Lâm thị a a cười, cũng thay nàng cao hứng.

      “Ngày mai trong nhà giết heo,” Chu thị rốt cục đến trọng điểm, khuôn mặt trầm có chút vui : “Bà nương kia lại ở chỗ ấy lời châm chọc, ta là cáu giận hết sức, ai, nếu là có chút phương pháp, ta cũng chuyển ra ngoài ở, bằng , để cho a Dũng mang tân nương tử ra ngoài ở ta cũng cao hứng, miễn cho nàng bị chèn ép!” (QA: Chu thị cũng là cái mẹ chồng tâm lý, thương con dâu a!?)

      “Nhị tẩu cái gì?” Lâm thị hồ nghi hỏi.

      Nàng có nghĩ đến ý tứ trong lời của Chu thị là nhằm vào mình, biết Chu thị là người mạnh mẽ, tuyệt đối nghĩ tới để cho nhi tử con dâu tới nhà mình.

      “Ai, ngươi cũng biết, gian phòng kia nhà người ở, để cho cha chia ra, hai nhà mỗi nhà nửa…,” Việc này, Lâm thị là sớm biết, cho nên Chu thị tới cũng cảm thấy ngại ngùng. “Vốn trong tay ta có bạc, việc này Phùng gia cũng biết, cũng cầu đặc biệt gì, chỉ cho nương làm bộ hồng y, còn phải tốt nhất. Gian phòng kia ta cho a Dũng ở, thu thập phen mua chút đồ thêm vào trong, dầu gì cũng là có thể xem… Nhưng là ngươi biết, xử lý chuyện chung thân cần bán heo, điều kiện của nhà ta kia, nơi nào có thể mua nổi, thuê con heo…,”

      Theo Chu thị lải nhải xuống, Trần Ngư mới hiểu vì cái gì mối hôn này náo nhiệt như vậy. Hóa ra, nhà Chu thị nghèo, Phùng gia cũng tốt, nhưng nương Phùng gia là người tốt, cũng để ý điều kiện có thể tốt, chỉ hi vọng tìm người có lòng. Điều này làm cho Chu thị cảm thấy thua thiệt nương người ta, muốn đối nàng tốt chút, nhưng trong nhà lại là điều kiện kia, có thể tốt đến đâu?

      Người giết heo theo con heo được thuê, đến lúc đó để ở trong sân giết, dùng bao nhiêu thịt tính bấy nhiêu tiền cho người bán heo, lại trả thêm cho hai mươi văn, đó là tiền thuê heo, cũng cho nương người ta chút mặt mũi. Dù sao, chuyện chung thân của bọn họ tổ chức lớn, cũng mời người trong thôn ăn cơm, chỉ là người trong nhà làm ba bàn, bao gồm cả người đưa dâu, cho nên muốn dùng cũng dùng được bao nhiêu.

      Chính là, việc này bị Trương thị biết, nàng lập tức đứng ở trong sân châm chọc, lời kia cực kỳ khó nghe, còn Chu thị lừa nương người ta vân vân, làm cho Chu thị là tức giận ghê gớm.
      Fuu thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 107: Trần Yến chịu nhục nhã


      “Đại tẩu, miệng ở mặt nàng, mặc kệ nàng , heo thuê này xử lý chuyện chung thân, là phong tục từ ngày xưa, có cái gì mà mất mặt, có người ngay heo cũng thuê được, trực tiếp đón nương nhà người ta vào cửa, ngay cả rượu cưới cũng làm, kia mới chân chính là bủn xỉn, cho nên a, nàng kia là đỏ mắt, cho nên mới châm chọc ngươi, ngươi đừng tức giận, vui vẻ chờ uống trà của con dâu, tức chết nàng!” Lâm thị cũng suy nghĩ ra, biết Trương thị là thể nhìn hai nhà bọn họ tốt, cho nên biện pháp chính là mặc kệ tức giận như thế nào, cũng cần ở trước mặt Trương thị lộ ra nửa phần.

      Trần Ngư nghe lời Lâm thị xong, khóe miệng cười tiếng, cảm thấy Lâm thị sau khi thay đổi quá buồn cưới, có đủ tiềm chất phúc hắc lúc lúc .

      “Đại bá mẫu, ngươi để ý người ta làm cái gì, là a Dũng ca ca cưới vợ, Nhị bá mẫu là ghen tị ngươi, mới vớ vẩn chọc ngươi tức giận, ngươi càng tức giận, nàng càng cao hứng, nhưng ngươi thể để cho nàng được như ý!” Trần Ngư ngẩng đầu, rất nỗ lực tỏ vẻ phẫn nộ của mình, kết quả bi kịch.

      “A ô, Ngư Nhi bảo bối của ta hừm,” Chu thị vừa nghe, vui vẻ, trong lòng cái lửa giận gì cũng có, ôm nàng lên lại hung hăng hôn cái, lớn tiếng : “Được, Đại bá mẫu nghe ngươi, thể để cho nàng được như ý, muốn cười tít mắt tức chết nàng!”

      Ô ô, khuôn mặt nhắn của ta, Trần Ngư kêu rên, cảm thấy mình hơi lo nhiều chuyện bao đồng.

      Trần Dũng thành thân, tuy rằng phải tổ chức lớn, nhưng là cả nhà Trần Đông Sinh vẫn là muốn , dù sao bọn họ cùng cả nhà Trần Dũng quan hệ vẫn là tồi. Chu thị biết ân oán giữa bọn họ, đem cả nhà bọn cùng Hồ thị bọn họ tách ra ngồi, như vậy, cũng ầm ĩ ra cái chuyện gì.

      “Ngư Nhi, chúng ta nhìn tân nương tử !?” Trần Yến trong mắt tràn đầy ao ước, nàng biết cuộc đời này của mình có lẽ cuối cùng gả ra được, cho nên đặc biệt hâm mộ tẩu tử mới, có thể trở thành tân nương tử xinh đẹp, đó là mơ mộng trong đời của mỗi vị nương.

      Trần Ngư biết suy nghĩ trong lòng Trần Yến, nếu biết, nhất định nôn hộc máu: tỷ a, ngươi mới mười tuổi, tâm tư ngươi nặng như vậy làm gì? Ai, Lâm Đại Ngọc là chết như thế nào, chính là tự mình nghĩ chết, nghĩ nghĩ, liền chết. (QA: -_-!!!)

      “Được a, nương, chúng ta xem tân nương tử,” Trần Ngư cùng Lâm thị tiếng, sau đó hướng căn nhà ban đầu của Trần Đông Sinh cùng Lâm thị đến.

      Chuyện chung thân thực quạnh quẽ, đây là suy nghĩ trong lòng của Trần Ngư. Nàng biết niên đại này chân chính thành thân là như thế nào, chỉ là kiếp trước xem qua truyền hình rất nhiều, vô luận là có tiền hay có tiền, cũng là có kiệu nâng, diễn tấu sáo và trống đưa vào cửa, có tổ chức rượu cưới lớn, cũng có đến mười bàn, nơi nơi đều là vải đỏ, xem khí vui mừng, làm cho người ta cao hứng.

      Nhưng Trần Dũng này thành thân, chỉ là quần áo vải thô lam sắc, nhìn qua rất là tinh thần, chính là lại làm cho Trần Ngư nhìn mà chua xót. mặt Trần Dũng lộ ra tươi cười ngại ngùng hạnh phúc, tiếp đón ngươi thân bên kia của tân nương tử, dào dạt vui vẻ hỉ .

      chiếc giường gỗ, xếp mấy cái chăn mền đệm giường, tân nương tử ngồi ở giường hỉ, mặc thân áo váy đỏ nồng đậm khí vui mừng, búi kiểu tóc phụ nhân, cắm cây châm màu bạc, lấy ánh mắt Trần Ngư tới xem, kia cũng là đồ giả, phải cây trâm bạc thực .

      Vòng tai ngân nhĩ khéo léo đeo đôi tai trắng nõn, tân nương tử vẻ mặt thẹn thùng mỉm cười nhìn người đưa dâu nhà mình, ôn nhu trán kia, làm cho Trần Ngư nháy mắt thích cái Đại đường tẩu này.

      “Tới xem tân nương tử, mau, cầm bánh kẹo cưới,” người phụ nhân trung niên thấy Trần Yến dẫn Trần Ngư tiến vào, lập tức ra hiệu tân nương tử, khóe miệng mang tươi cười khí vui mừng, người khác đều có thể bị tâm tình vui sướng của nàng lây nhiễm.

      “Đại đường tẩu,” Trần Ngư tiếp nhận bánh kẹo cưới nàng chuyển tới, ngọt ngào hô tiếng.

      “Hừm, đây là oa nhi nhà ai a, ngọt như vậy,” Người thân bên nhà tân nương tử nghe, lập tức vui sướng thôi, duỗi tay hung hăng nắm phen bánh kẹo cưới, nhét vào trong lòng Ngư Nhi, lên tiếng hỏi.

      “A Dũng ca ca là Đại đường ca của ta, phụ thân ta trong nhà xếp thứ ba,” Trần Ngư mềm dẻo yếu ớt trả lời, mặt bộ hồ đồ, nhưng như vậy, lại thu mua lòng người phòng.

      “Ốc, là đôi nữ nhi của Trần Đông Sinh, xem xem, thực là cơ trí khả ái,” có người giật mình nghĩ đến, khen ngợi .

      “Đại đường tẩu, ngươi thực xinh đẹp,” Trần Yến ngó thấy nàng đầy mặt vui sướng, mặt trắng nõn chỉ là thoa son phấn nhàn nhạt, càng làm nổi lên nét hào phóng tự tại của nàng, người như vậy, làm cho người ta từ trong lòng nhịn được muốn tiếp cận.

      “Hai tỷ muội này, miệng cùng giống như bôi mật, xem làm cho người ta vui mừng,” Người phòng, cười cười, khí so với vừa rồi càng vui mừng.

      “Tấm tắc, ta Đại điệt tức phụ a,” Trương thị cầm nắm hạt dưa, dựa vào ngưỡng cửa phòng ở mới, vẻ mặt kiên nhẫn, ngó tỷ muội Trần Yến cái xong, lắc lắc đầu : “Đây là ngày đại hỉ, ta chính là nhẫn tâm, nhưng ngươi xem xem, nhà lão Tam này tâm nhưng là độc ác, khuê nữ nhà mình bị từ hôn, cũng kiêng kỵ, để cho người ta vào tân phòng, thực đủ xui xẻo!”

      Nàng vừa xong, người phòng đều trầm mặc, Trần Yến trong hốc mắt lộ ra nước mắt, nhẫn chịu rơi xuống, mà Trương thị thấy màn này, trong lòng cười run rẩy ngừng, hận được lớn tiếng ồn ào ra — thấy cả nhà Trần Đông Sinh sống trong gian phòng mới, mình còn phải bị người chỉ chỉ điểm điểm chèn ép, trong lòng hận thể đập gian phòng mới kia, tức giận thể ra, hướng người bọn họ ra.

      Đại phòng cưới vợ, Tam phòng có nhà mới, mỗi người đều sống so với nàng tốt hơn, nàng muốn làm cho bọn sống tốt, lại như thế nào, muốn bọn sinh lòng hiềm khích càng tốt.

      Trần Ngư thấy tình cảnh này, hận thể tiến lên xé nát miệng Trương thị, nhưng nàng thể vào lúc này lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ có thể duỗi tay nắm tay Trần Yến, để cho nàng ấy đến mức mất lý trí, gào khóc lên — này đối với nữ hài tử mà , so với bất kỳ nhục nhã nào đều nặng hơn.

      Tâm Trương thị, thực đủ độc ác!

      Lần đầu tiên, Trần Ngư đem Trương thị thành cừu nhân xem, hận nàng lòng dạ chật hẹp đem thủ đoạn hạ lưu hướng tới hài tử vừa mới trong mười tuổi, phải biết rằng Trần Yến còn xem như thành thục, để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu đổi thành người khác, chừng sớm nhảy sông tự vẫn.

      khí, ngưng lại cương cứng, bởi vì Trương thị đứng tại ngưỡng cửa, Trần Yến muốn tránh né bối rối căn bản ra được, mà Trần Ngư muốn ra kêu người cũng thể, liền giằng co như vậy, khí, quỷ dị mà trầm tĩnh….

      “Yến nhi,” đột nhiên, đạo thanh nhu hòa vang lên, dẫn tới mọi người chú ý, tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi vào người tân nương tử, chỉ thấy nàng lộ ra tươi cười ấm áp bao dung, hai mắt mỉm cười gắt gao nhìn Trần Yến, ôn nhu : “Ngươi mới mười tuổi, còn chưa thành niên, qua mấy năm, cuối cùng có người biết ngươi tốt, càng huống chi, Yến nhi nhà ta xinh đẹp như vậy, lớn lên, nẩy nở, người cầu hôn khẳng định chèn phá cổng lớn nhà ngươi!” Trương thị này là loại người gì, nàng so với ai khác đều ràng.

      Lúc trước, chuyện chung thân của mình thiếu chút bị hủy ở trong tay nàng, lúc này, nàng lại bắt đầu ra cái thiêu thân, thực là tà chết tâm a!
      Fuu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :