1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng Sinh Ngư Dân Nữ - Lại Mân Côi (183/447) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 94: Sinh bệnh


      Mấy hài tử tụ tập vào chỗ bóng râm, vui mừng ăn, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười, làm cho Lâm thị buồn bực thôi, đằng hồ này thực ăn ngon như vậy sao? Nàng phải người bên này, chưa từng nếm qua, chỉ là nghe Trần Đông Sinh từng , thứ này ăn ngon, cho nên cũng tức giận Trần Ngư tự quyết định, làm cho mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ.

      Nhưng tại thấy bọn chúng vui vẻ như vậy, cũng mỉm cười chút, tiếp tục so đo nữa.

      Cơm chiều, Trần Ngư chuyển ra canh đằng hồ, đương nhiên, lấy bộ dáng của nàng, còn chưa với tới bếp lò, vẫn là Lâm thị hết giận giúp nàng làm, nàng chỉ là ở bên cạnh chỉ huy — Đương nhiên, có đồ ăn ngon, hai nhà khác cũng đượcn ếm thử.

      “Nương Ngư nhi, ngươi thực là, làm đồ ăn ngon lại tặng cho nhà ta, cha hài tử cũng lải nhải, này thực ngại ngùng!” Lâm thị đưa đồ tới, đều là đồ ăn nhóm hài tử thích ăn, khiến nàng rất là ngại ngùng.

      “Này cũng đáng tiền, đều là bờ biển làm ra, mấy đứa bé tinh nghịch, lăn qua lăn lại rất nhiều, chỉ làm chút cho mọi người nếm thử,” Lời khách khí của Lương thị làm cho mặt Lâm thị lộ ra tươi cười, dù sao ở nhờ nhà bọn họ, tâm lý vẫn yên tâm. tại có thể có cơ hội báo đáp chút, cũng là tốt.

      “Ngươi khoan hãy , canh đằng hồ này còn thực là thơm ngon, ngay lỗ hổng kia của nhà ta đều thích (lỗ hổng = bạn đời), còn để chó ta làm chút về, chỉ là biết làm thế nào mới ăn ngon,” Lương thị có chút ngại ngùng .

      “Thím, nương ta có thể cho ngươi làm như thế nào, nhưng ngươi thể cho người khác biết, cái này là phương tử nhà bà ngoại ta, muốn bán lấy bạc,” biết Lương thị có nhiều tâm tư lắm, chỉ là vì hài tử, nam nhân trong nhà, cho nên Ngư nhi có ác ý, nhưng lời nên vẫn là muốn ràng.

      “A, muốn bán lấy bạc?” Lương thị sửng sốt, lập tức lắc đầu : “Vậy vẫn là cần , ta là người chịu được mọi người cầu xin, nếu bị mọi người biết, há phải hỏng việc lớn của các ngươi sao,”

      “Nương Ngọc nhi,” Lâm thị bất mãn trừng Ngư nhi cái, muốn cùng nàng giải thích cái gì, lại bị nàng đánh gãy.

      “Kia như vậy tốt lắm, ta tự cạy, các ngươi giúp ta làm, a a, như thế ta còn có thể trộm lười…,” Lương thị mặt mày đều cười lên, hoàn toàn tia thất vọng.

      Lâm thị bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu.

      Lương thị vừa , Ngư nhi bị Lâm thị phê bình. Ngữ khí kia, khủng bố: “Ngư nhi, người lớn chuyện, ngươi chen miệng vào làm cái gì? Ngươi làm như vậy, là đặt cha cùng nương ở chỗ nào hả?”

      Thấy Lâm thị tức giận hốc mắt đều hồng, Trần Ngư mới biết mình thực có chút nhiều chuyện, liền cúi đầu yếu ớt : “Nương, thực xin lỗi, con sai!” Ai, người là tốt.

      “Nương, Ngư nhi phải cố ý, muội ấy là vì nhà chúng ta có thể sớm chút xấy phòng ở mới, nương cần lại tức giận nữa!” Trần Yến theo an ủi.

      “Ai,” Được nữ nhi an ủi, Lâm thị toàn thân phẫn nộ bị rút , nàng vô lực ngồi ghế đá tại hậu viện, sâu kín than thở hơi : “Ngư nhi, nương phải muốn quở trách con cái gì, mà là… Nhà ta thiếu nợ Lương thẩm con rất nhiều, nàng cùng nhà ta thân quen thu lưu chúng ta, còn đem hậu viện chuyển cho chúng ta dùng, phần tình này, phải dùng bạc là có thể trả, con biết ?”

      “Con biết,” cần trả bạc, vậy dùng cái gì? Ngươi cho rằng ra phương tử đằng hồ là có thể trả ân tình cho người ta sao? Còn kém xa đâu. Ai, may mà Lương thị là người tốt, phải loại có mưu đồ kia, nếu đổi lại là loại người khác, phỏng chừng Lâm thị bọn họ chết thế nào cũng biết.

      “Con còn , rất nhiều chuyện đều biết, thiếu nhân tình người ta là phải trả,” Thấy nàng cúi đầu rất chân thành nhận sai, Lâm thị duỗi tay sờ sờ đầu nàng, ôn nhu .

      “Nương, con biết, về sau con lắm mồm!” Đáng thương oa nhi, ai, nàng so Đậu Nga còn oan hơn.

      Chuyện này cứ như vậy bỏ qua!

      Râu rậm bình thường nửa tháng hoặc là tháng tới lần, Trần Đông Sinh bớt giờ bến tàu lớn chuyến nghe ngóng chút, râu rậm lưu lại người ở bến tàu lớn, cho nên Trần Đông Sinh vừa hỏi, biết râu rậm này mấy ngày nữa đến.

      Trần Đông Sinh mang tin tức về, khiến người nhà đều tràn đầy mong đợi, nhưng là người nào đó bi thống.

      “Ngứa, nương, ô ô…,” Duỗi tay gãi cái điểm hồng nào đó người, Trần Ngư phát điên. Ni mã, lão thiên gia, ngươi đùa gì vậy, ta xuyên qua, thân thể cũng đổi, tại sao bệnh xấu này vẫn theo cùng a!?

      cái điểm hồng, gãi gãi sau đó liền thành khối lớn, dùng thảo dược xoa vào, lại khôi phục nguyên trạng — Nhưng là, ngừng ngứa, làm cho người ta phát điên bạo tẩu.

      “Ngư nhi ngoan, dùng thảo dược gột rửa tốt hơn,” Lâm thị nhìn Ngư nhi khóc đầy nước mắt nước mũi, đau lòng dỗ.

      “Ô ô…,” Cái này căn bản tốt, phải ăn hải sản, ăn nhiều rau dưa mới được, chỉ là nàng nên làm thế nào cùng Lâm thị đây? Cái bệnh ngạo kiều này, nàng tại đại cũng sâu sắc chịu khổ, chủ yếu là liên quan tới cơ thể, căn bản thuốc chữa được, lại chết người, chỉ biết đày đọa người ta.

      Trần Ngư vốn rất thích bờ biển tại cũng đều ở nhà, gãi gãi, cào cào kia, vẻ mặt rất là thống khổ, trong lòng đem lão thiên gia mắng cho gần chết….

      “Ngư nhi, ngày mai nương mang con bến tàu lớn tìm đại phu nhìn xem,” ngày mai là bọn họ tìm râu rậm thương lượng tình, mấy ngày này Ngư nhi toàn thân tự tại, cho nên mang nàng tìm đại phu nhìn xem cũng tốt, miễn cho chậm trễ ra bệnh nặng.

      “Nương,” bĩu môi, Trần Ngư làm nũng gọi, hoàn toàn có lanh lợi ngày xưa.

      “Tỷ tỷ, tỷ cùng ca ca bờ biển…,” Trần Ngư thần bí hề hề cùng Trần Yến , trong mắt lên mấy đạo ánh sáng….

      Ngày hôm sau trời chưa sáng, Trần Ngư bị Trần Đông Sinh cõng lưng, Lâm thị theo phía sau cùng nhau hướng bến tàu lớn mà .

      Vừa đến bến tàu lớn, Trần Ngư sinh long hoạt hổ, bệnh kia phải mệnh, chỉ là ngứa, còn cùng thuỷ triều lên xuống có liên quan, cho nên đường ghé vào lưng Trần Đông Sinh ngủ thơm ngọt nàng giờ phút này tinh thần phấn chấn, hai mắt ngừng nhìn xung quanh, nàng còn có mục đích khác, cho nên kiên quyết muốn Lâm thị đưa mình y quán.

      “Nương, chờ râu rậm thúc thúc mua phương tử nhà ta xong, nương lại mang con y quán ,” , cũng là lãng phí bạc, trừ phi có thể thay đổi thể chất của ta.

      Tại đại, nàng ăn rất nhiều trung dược, thuốc tây, chịu mấy ngày châm cứu thực khổ, nhưng đều có biện pháp, sau thể chất tăng cường, mới chậm rãi chuyển biến tốt.

      “Được, đợi lát nữa con nhất định phải nhìn xem, biết chưa?” Lâm thị cắn răng đồng ý.

      Thời điểm đợi râu rậm, Lâm thị cùng Trần Đông Sinh vẫn đứng ở trong góc , muốn bị người ta phát , mà Ngư nhi lại tại bốn phía nhìn quanh, phát ngày mới vừa sáng bến tàu lớn chậm rãi bắt đầu náo nhiệt lên, mà bên cạnh rất nhiều tửu lâu san sát, quy mô vẫn còn lớn, khiến nàng rất là giật mình.

      Bến tàu lớn này thành cái trấn quan trọng rất có quy mô buôn bán, nơi này nhộn nhịp thậm chí ngay cả vài nội thành đều thua kém. Nàng hai mắt nhanh như chớp di chuyển, nhìn cách đó xa tấm bảng hiệu của tửu lâu viết “Đắc Nguyệt Lâu”, thấy tiểu nhị mở cửa chính tửu lâu ra, lộ ra tươi cười cao thâm….
      Chương 95: Mua bán


      “Nương, thử xem thôi, dù sao cũng cần tiền, nếu thực có thể bán được bạc, còn phải là vì tốt cho nhà ta sao?” Trần Ngư đứng ở bên ra sức cổ động, hi vọng Lâm thị có thể di chuyển bước chân đem đồ trong cái sọt cầm bán cho tửu lâu.

      Đồ trong cái sọt là nàng để Trần Yến cùng Trần Hải bờ biển tìm kiếm, có con trai cùng thịt đằng hồ, còn có ốc bùn muối cùng ốc cay muối nàng muối lúc trước, những thứ này là nàng mang tới trấn này thử xem, nếu có thể, kia chính là bạc, nếu thể, cũng chỉ lãng phí chút thời gian.

      “Đông Sinh, chàng ,” Lâm thị bị Ngư Nhi quấn quít có chút động lòng, liền kéo kéo Trần Đông Sinh, đem vấn đề khó khăn vứt cho .

      Trần Đông Sinh nhìn mặt tiền khổng lồ của tửu lâu Đắc Nguyệt Lâu, nuốt nuốt nước miếng, có chút chột dạ với Trần Ngư: “Ngư nhi, thôi , bọn là tửu lâu lớn nơi nào lại coi trọng những vật ở nông thôn này của chúng ta, vẫn là đừng tìm mắng!”

      cả đời này xa nhất chính là bến tàu lớn này, nhưng chỉ là tới đưa cá, đưa xong sau đó liền trở về. Giao tình cùng râu rậm vẫn là dựa vào cơ duyên, cũng là nhân vật lớn nhất từng gặp trong cuộc đời này. Về phần Đắc Nguyệt Lâu này, trước giờ chưa từng qua, cũng dám vào, đó phải nơi thân phận như này có thể vào.

      Trần Ngư có thể thông cảm tâm lý hèn mọn của Trần Đông Sinh, nhưng nếu bước ra bước này, muốn đứng vững bước chân, vượt trội, đó là thể. Đường lên trời cần người hèn yếu, cần dũng cảm xông về phía trước.

      “Cha, thử chút xem sao, lại mất miếng thịt,” Trần Ngư nỗ lực thuyết phục, trong lòng cáu giận khối thân thể yếu này của mình, nếu nàng giống như Trần Yến, thuyết phục người khác cũng có chút sức thuyết phục, nhưng tại… Vẫn là để cho Trần Đông Sinh mở miệng mới được. “Nếu như làm được, chúng ta mang về nhà, nếu được, khoảng cách nhà ta xây nhà lại tiến thêm bước!”

      Bỏ miếng mỗi mỹ vị xuống, chờ Trần Đông Sinh mắc câu. Nàng biết kỳ vọng lớn nhất của Trần Đông Sinh chính là xây căn nhà thuộc về chính mình, nếu , cả đời này đều bị người coi khinh, cho nên nguyện vọng bức thiết nhất cùng mặt mũi tại so với nhau, ai nặng ai , cần cân nhắc ràng.

      Quả nhiên, Trần Đông Sinh nghe được lời Trần Ngư xong, cắn chặt răng, bước ra bước gian nan nhất của ….

      “Khách quan, tửu lâu buổi sáng…,” tiểu nhị thấy tiến tới là người nhà đánh mụn vá, có trợn trắng mắt, chỉ là dùng thanh lạnh lùng xong lời giải thích cần thiết, nhưng lời của còn chưa xong, bị Trần Đông Sinh đánh gãy.

      “Ta biết, tửu lâu buổi sáng buôn bán, tiểu nhị ca, ta tới nơi này là muốn hỏi chút…,” Trần Đông Sinh lắp ba lắp bắp ra lời, làm cho Trần Ngư đều gấp thay .

      “Cha ta là muốn hỏi chút, chưởng quầy của quý tửu lâu có ở đây hay ? có mấy cái món ăn của riêng mình muốn bán cho các ngươi,” Trần Ngư tiếp chuyện, sét đánh cách cách thuận lợi đem lời mà Trần Đông Sinh kinh sợ dám ra, sau đó chờ tiểu nhị phản ứng kịp.

      Tiểu nhị kia nghĩ đến cùng mình chuyện chính là tiểu nữ oa, còn lưu loát như vậy, ngây ngốc chút, nhưng tốt xấu gì cũng gặp qua cảnh đời, liền thoáng lộ ra nét tươi cười xã giao, thấp giọng : “Chưởng quầy ở lầu, có lẽ vừa mới thức dậy, ta hỏi chút,”

      Trần Đông Sinh bọn họ ở dưới lầu chờ thời gian nửa nén hương, chưởng quầy có chút mập kia xuống lầu, nhìn thoáng qua người đứng ở cửa, trong mắt lên tia hào quang, cười ôm quyền hô: “Khách quý đến, Trần mỗ tiếp đón chu đáo, xin hãy tha lỗi… Tiểu nhị, dâng trà…,”

      Trần chưởng quỹ khách khí như vậy, khiến Trần Ngư giật nảy mình, luôn cảm thấy khách khí có chút thích hợp, liền lôi kéo tay áo Trần Đông Sinh nhắc nhở, sau đó cùng ngồi vào băng ghế.

      Thấy Trần chưởng quỹ khách khí, lo lắng kiềm chế ở trong lòng Trần Đông Sinh cũng biến mất, đưa ra đồ trong cái sọt, có chút cẩn thận : “Chưởng quầy, tiểu nhân cầm vài đồ vật này nọ trong biển tới, còn xin chưởng quầy đừng trách móc!”

      “Làm sao có thể,” Trần chưởng quỹ trong mắt chợt lóe tinh quang, sau đó cười : “ như thế, mời làm để cho ta nếm thử…,”

      Lâm thị vừa nghe, theo tiểu nhị dẫn xuống phòng bếp. Trần Ngư cùng, làm trợ thủ.

      Canh đằng hồ, thơm ngon thanh đạm, mặt là hành lá, nhan sắc cũng cực đẹp. Mà con trai làm thành hai loại, loại là canh suông nước muối, loại là thịt con trai xào cay, là Trần Ngư đề nghị Lâm thị, bởi vì nàng thấy trong phòng bếp cây ớt xâu thành chuỗi, cho nên để cho Lâm thị bộc lộ tay nghề.

      Ba món ăn ngay cả ốc muối cùng tất cả ốc bùn cùng nhau bưng lên bàn, Lâm thị còn lợi dụng thời gian nấu ăn để nấu cháo, cho nên bữa sáng của Trần chưởng quỹ có thể giải quyết.

      Nhìn đồ ăn bàn làm cho người ta bỡ ngỡ, trong mắt Trần chưởng quỹ lên tia ngạc nhiên, cầm lấy đũa hiếu kỳ nếm thử chút, nhất thời gật gật đầu : “ tồi…,” thức ăn bàn bị Trần chưởng quỹ nếm thử chút, chén cháo cũng còn.

      Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Trần chưởng quỹ, Trần Ngư lập tức bắt đầu đàm phán. Bởi vì nàng ám hiệu Trần Đông Sinh thực lâu, người ta đều nguyện ý câu, nàng chỉ có thể làm mũi thương, hi vọng đừng bị đánh quá thảm.

      “Trần chưởng quỹ, mấy món ăn này, ngươi vừa lòng ?” Trần Ngư mở miệng, làm cho Trần Đông Sinh cùng Lâm thị trong mắt lên hổ thẹn, nhưng có lên tiếng ngăn trở.

      “Ngạch!” Vốn còn cảm thụ mỹ vị Trần chưởng quỹ vừa nghe thấy lời nàng , sửng sốt chút, thấy bọn căn bản có ý tứ mở miệng ngăn trở, liền quỷ dị cùng đứa bé kia chuyện. “Đúng là tồi, biết bán thế nào đây?”

      “Trần chưởng quỹ cái giá, nhìn xem thích hợp hay thích hợp, chúng ta lại thương nghị tốt, phải hay ?” Trần Ngư bày ra trạng thái đoan trang nhất, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, chính là đặt tại khuôn mặt non nớt của nàng, có chút quỷ dị.

      “Ân…,” Trần chưởng quỹ nghĩ chút sau đó thản nhiên : “Như vậy , những món ăn này chỉ là thời điểm vừa ăn có chút đặc biệt, chờ sau khi nếm qua ngươi ta cuối cùng biết, cho nên phương diện giá tiền…,”

      Gian thương! Trần Ngư trong lòng cáu giận mắng câu, cũng hiểu là lời . Những thứ này bờ biển nơi nơi đều có, chỉ là tại thời điểm vừa mới ăn làm cho thấy hấp dẫn mà thôi, về phần muối ốc cay cùng ốc bùn, người khác cũng có thể học, muốn bán giá cao là được.

      “Trần chưởng quỹ, ngươi hay lắm, cách muối này có lẽ người khác rất dễ lần mò, con trai này cũng vậy, nhưng là canh thịt đằng hồ này người khác làm cũng tốt, cái này ngươi hẳn là cũng hiểu, nếu đằng hồ mọc thành phiến cũng để lãng phí,” Trần Ngư đặt trúng trọng điểm, đây cũng vốn là ý tứ của nàng.

      Bản lĩnh lớn nhất của cổ nhân chính là phỏng chế đồ của người khác, nơi này lại có bản quyền nhãn hiệu, cho nên bị thiệt thòi là bị thiệt thòi ở chỗ này, nàng cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể xuống tay từ nơi này của Trần chưởng quỹ.

      Trần chưởng quỹ trong mắt lộ ra kinh ngạc, nhưng kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm thương trường khiến cho bảo trì trấn định, trầm mặc ra hiệu nàng tiếp tục.

      “Con trai này tìm cũng thuận tiện, nhưng là làm sao để làm sạch hạt cát trong bụng nó, làm thế nào để làm cho càng thơm ngon hơn, đó cũng phải người nào cũng có thể biết,” ai, nàng làm sao lại cảm thấy ánh mắt Trần chưởng quỹ có chút thích hợp đâu, chẳng lẽ là nàng quá quỷ dị.
      Chương 96: Cho ta


      “Ha ha, Đông Sinh huynh đệ, ngươi có nữ nhi tồi, tuổi còn có thiên phú buôn bán tồi, ta thực là hâm mộ,” Trần chưởng quỹ nghe lời Trần Ngư xong, cười lên ha hả, sảng khoái : “Được, mấy phương tử này ta mua, ra hai lạng bạc, được ?”

      “Hai lượng?” Trần Ngư mặt mày nhíu lại, giọng điệu cực oán giận : “Trần chưởng quỹ, mấy món ăn này tuy cực nhanh bị người ta biết phương pháp, nhưng ngươi đưa ra trước, bạc luôn kiếm lời hơn chút ? Hai lạng bạc này, quá ít !?”

      “A a, Được vậy ngươi , muốn bao nhiêu?” Trần chưởng quỹ vừa lòng nhìn nàng, ngừng gật đầu.

      Trần Ngư hai mắt nhanh chóng vòng vo vài cái, biết mấy món ăn này khi bị người ta lần mò, cuối cùng tìm ra, cho nên giống phương tử nham y, duỗi ra ba ngón tay : “Cái giá này, là thấp nhất!”

      “Được, vậy ba lượng,” Trần chưởng quỹ có ngập ngừng, gật đầu đáp ứng, nhưng mặt còn có tia suy nghĩ sâu xa, “Tiểu nương, mấy món ăn này ta mua xuống, biết cái bí phương khác, ngươi có bán cho ta ?”

      bí phương khác?” Trần Ngư nghi ngờ nhìn vợ chồng Trần Đông Sinh, thấy bọn cũng là hoang mang lắc đầu, nhìn Trần chưởng quỹ : “ biết Trần chưởng quỹ hỏi là cái bí phương gì?”

      “Chính là cái giống như đậu hủ thủy tinh kia, biết có bán cho ta ? Bao nhiêu bạc, chúng ta có thể thương nghị,” Trần chưởng quỹ cũng giấu, kỳ lúc đầu, nhận ra bọn họ chính là người bán đậu hủ thủy tình buổi sớm ở bến tàu, cho nên mới cùng bọn chuyện cuộc làm ăn này.

      Trần Ngư nghe thấy Trần chưởng quỹ xong, tâm lý rất nhanh có chút so sánh, đoạt trước Trần Đông Sinh mặt áy náy : “ giấu chưởng quầy, phối phương thủy tinh đậu hủ này, chúng ta bán cho người khác, hôm nay tới, là đưa nguyên liệu tới đây,” nàng đương nhiên bán cho Trần chưởng quỹ.

      Nơi này dù sao cũng chỉ là trấn , nhì phồn vinh, nhưng cùng râu rậm vào Nam ra Bắc so sánh, vẫn là kém quá nhiều, cho nên nàng vẫn là quyết định bán cho râu rậm.

      Trần Đông Sinh vốn mở miệng muốn cái gì, nhưng nghe thấy Ngư Nhi vậy, có chút kinh ngạc nhìn nàng cái, sau đó mím miệng lại.

      Trần chưởng quỹ có xem ánh mắt Trần Đông Sinh, liền rất có thâm ý nhìn Trần Ngư, sau đó lộ ra tươi cười thản nhiên, giọng hỏi: “ biết bán cho người nào?”

      “Bán cho lão bản thuyền,” Trần Ngư trả lời hết sức là thẳng thắn, dù sao nàng có ý tưởng như vậy.

      “Lão bản thuyền…,” Trần chưởng quỹ duỗi tay sờ sờ cằm mình, trầm tư chút sau đó : “Kia như vậy, tiểu nương, ngươi cùng người ta thương lượng chút, thuyền khẳng định bán ở chỗ này, có thể cho phép ta ở bên này bán hay , ta ra mười lượng bạc…,”

      “A!” Vợ chồng Trần Đông Sinh vừa nghe, lập tức kinh hãi kêu lên.

      Cha, nương, bình tĩnh a! Nghe thấy tiếng kêu của bọn họ, Trần Ngư vô lực trợn trắng con mắt, cảm thấy bọn thực là quá gặp qua cảnh đời, có chút xấu mặt. “Được, vậy ta đợi lát nữa hỏi chút, nếu người ta đồng ý, ta lại tới đây, sau đó đưa nguyên liệu cho ngươi, được ?”

      “Được, cứ xử lý như vậy!” Trần chưởng quỹ xem như người sảng khoái, cũng có vì đậu hủ thủy tinh có làm mà tức giận, ngược lại rất nhanh đưa ra ba lượng bạc thảo luận tốt vừa rồi cho Trần Đông Sinh, lại dựa theo năm văn tiền cân, đem con trai còn lại mua, về phần thịt đằng hồ, Ngư nhi là tặng cho , bởi vì số lượng nhiều, xem như vì đầu tư cho giao hảo về sau.

      Ôm ba lượng năm mươi văn bạc trong lòng, Trần Đông Sinh cảm thấy mình giống như nằm mơ, lộ cũng nhàng bay bổng, có chút dám tin. “Xuân Nương, này… này cứ như vậy bán?” Ngày mai, còn để cho đưa hàng tới, phải nằm mơ !?

      “Cha, trong lòng ngươi ôm bạc đó, đó là giả a!?” Trần Ngư thấy bộ dáng ngốc hề hề, rất muốn biết về sau trong nhà kiếm mấy trăm mấy ngàn lượng bạc xong, có cái phản ứng gì.

      “Đúng vậy, nhìn điểm tiền đồ này của ngươi!” Lâm thị liếc cái, sau đó duỗi tay ôm Trần Ngư khích lệ : “Vẫn là Ngư Nhi nhà ta lợi hại, cho cha mẹ tranh khí,” trong lòng nàng thừa nhận, vừa rồi nếu như phải Ngư nhi, bọn họ còn thực dễ giá.

      “Khanh khách…,” Trần Ngư được khen cười ra tiếng, vẻ mặt có chút đắc ý.

      Râu rậm tại bến tàu lớn có địa điểm cố định, là điểm dừng chân vãng lai, thời điểm Trần Ngư bọn họ tới, vừa mới đến. Râu rậm là người thẳng thắn, vừa thấy Trần Đông Sinh bọn họ, lập tức giương giọng tiếp đón: “Trần huynh đệ, mang cái đồ tốt gì cho ta?”

      “A a, lần này chúng ta tới, là có việc muốn thương lượng với ngươi,” so sánh với câu nệ vừa rồi, tại Trần Đông Sinh tốt hơn rất nhiều.

      “Có việc gì?” Râu rậm có chút hồ nghi hỏi.

      “Thúc thúc,” Trần Ngư thấy Trần Đông Sinh biểu hồi sau lại lắp, chủ động ôm việc này, ngọt ngào : “Là như vậy, nhà cháu mua phòng ốc, cha mẹ cùng cháu còn có ca ca tỷ tỷ đều ở tại nhà người ta, trong nhà muốn xây nhà, nhưng thiếu bạc, ý tứ cha mẹ cháu là muốn đem cái phương tử đậu hủ thủy tinh kia bán cho thúc, biết thúc thúc muốn hay ?” Nàng cảm thấy Trần chưởng quỹ đặt tên cho cái này rất tốt, chắc hẳn người giàu có người ta cũng thích cái tên mang khí vui mừng này.

      “Đậu hủ thủy tinh?” Râu rậm sửng sốt chút, sau đó phản ứng kịp hỏi: “Thực bán cho ta?”

      “Nếu như khó xử, chúng ta liền…,” Trần Đông Sinh nhìn phản ứng, cho rằng quá miễn cưỡng, vội vàng lên tiếng , kết quả bị râu rậm kích động đánh gãy.

      khó xử, khó xử, thứ này ăn ngon, nhưng là chúng ta đều biết làm thế nào, cho rằng là bí phương của huynh đệ, cũng ngại ngùng hỏi, nếu bán cho ta, cầm đến kinh thành, vậy được bao nhiêu người vui mừng a!” Nơi này thời tiết còn tính là tốt, địa phương khác nóng được đều nhanh chết người, nếu có cái ngoạn ý giải nóng như vậy, khẳng định nhận được người khác thích.

      Kinh thành? Trần Ngư hai mắt sáng ngời, nghĩ đến chuyện, liền lôi kéo tay áo râu rậm : “Thúc thúc, thời điểm nhà ta bán đều là liên tục để chậu ở trong nước núi giữ, cho nên có chút mát, nhưng cùng khối băng so sánh với, kém quá nhiều…,” nàng suy nghĩ của mình lần, sau đó chờ râu rậm phản ứng.

      “Tuyệt a!” Râu rậm nghe nàng đem cái này làm sau đó đều đem chảu để ở băng, ướp lạnh sau đó càng giải nóng, hai mắt lập tức sáng, duỗi tay nâng Trần Ngư lên ha ha cười : “Tiểu nha đầu, ngươi thực là phúc tinh của ta!”

      “Khanh khách…,” Trần Ngư có sợ hãi, trái lại bị râu rậm thẳng thắn vui vẻ chọc cười, cùng theo lúc cười lên.

      “Hài tử này, điên như vậy đâu?” Lâm thị nhìn dở khóc dở cười, nhưng trong mắt là tràn đầy sủng nịch.

      “Hài tử này khéo léo, ngươi muốn hay , liền cho ta,” râu rậm để xuống Trần Ngư cười thiếu chút đau sốc hông, hướng Lâm thị kêu lên.

      “A a, này là cái gì cùng cái gì,” Lâm thị đánh cái chỗ rẽ, đem này cho qua. Nàng nhưng là muốn đem Ngư Nhi cho người ta, nếu nàng rất xin lỗi hài tử.
      Fuu thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 97: Bị người hoài nghi


      giỡn với ngươi thôi, hài tử này ta thích,” râu rậm có lại tiếp tục cái đề tài này nữa, mà là nhìn Trần Đông Sinh : “Phương tử này, ngươi quyết định bán bao nhiêu?”

      “Thúc thúc nguyện ý ra bao nhiêu?” Trần Ngư đồng chí giành trước mở miệng, trong lòng lại lệ rơi đầy mặt — cha, phải ta coi khinh ngươi, nhưng là ngươi thực quá làm cho ta nắm chắc, vì bạc, đành phải ủy khuất ngươi tới làm nền cho thông minh của ta. (QA: -_-!!!)

      “Tiểu Ngư nhi muốn bao nhiêu đây?” Râu rậm đáp hỏi ngược lại, nhìn nương thông tuệ trước mắt, lộ hứng thú.

      “Năm mươi lượng,” Trần Ngư chút suy nghĩ buột miệng mà ra.

      “Ngư nhi,” Trần Đông Sinh cùng Lâm thị kinh hô ra tiếng, bị dọa tim “Bang bang” nhảy, chỉ sợ râu rậm tức giận quở trách hài tử lòng tham.

      “Ha ha…,” nghe thấy Ngư Nhi ra giá tiền xong, râu rậm có tức giận, trái lại ngửa đầu cười ha hả.

      “Thúc thúc cười gì vậy?” Ngư nhi xem ra là đồng ý, trong lòng vui vẻ, trong miệng lại than thở : “ phải năm mươi lượng bạc, ta còn thấy ít đâu. Phương tử này sau khi thúc thúc cầm đến kinh thành, năm trăm lượng cũng đáng giá, muốn đối với Ngư nhi mọn như vậy,” ai, giả trang hài tử, còn thực là đáng thương.

      “Ngư nhi, con hài tử này, cho phép hồ nháo!” Nhìn nàng hướng râu rậm đùa giỡn vô lại, làm cho Lâm thị rất là khẩn trương.

      việc gì, việc gì,” râu rậm ngăn Lâm thị quở trách Ngư nhi, cười tít mắt : “Được, hướng tới năm trăm lượng mà ngươi , năm mươi lượng này, ta mua!”

      “Ha ha, quá tốt!” Trần Ngư hướng Trần Đông Sinh nháy mắt, sau đó vỗ tay cười. Tâm lý oán thầm: ta thế nào càng lúc càng tính trẻ con? (thân ái, ngươi vốn chính là cái oa nhi sáu tuổi, kháng nghị cọng lông a!)

      Lâm thị cùng Trần Đông Sinh ngơ ngác nhìn nhau, nửa ngày ra câu .

      “Thúc thúc, ngươi cầm phương tử này muốn bán cho người kinh thành nhân, vậy ta bán cho lão bản nơi này làm, có thể hay ?” Trần Ngư nghĩ đến lời của Trần chưởng quỹ, nghĩ mười lượng bạc cũng ít, nhiều thêm câu, được thôi.

      “Ta ra năm mươi lượng, nhưng thể để cho người ta hưởng tiện nghi, biết ?” Râu rậm đến cũng có so đo, chỉ là lại dặn dò câu: “Chỉ cho phép ở chỗ này, cho địa phương khác, cũng cho phép trao tặng người khác, biết ?”

      “Ân, yên tâm, ta viết trong hiệp thương,” Trần Ngư gật gật đầu, đối với hào phóng là sinh lòng cảm kích, vui rạo rực : “Thúc thúc, ngươi lưu lại ở chỗ này mấy ngày? Nương ta lại làm đồ ăn ngon, là đồ ngươi chưa nếm qua, ngươi muốn nếm thử hay ?” Ban đầu đều bán cho Trần chưởng quỹ, ngày mai dù sao cũng phải tới, liền tặng chút cho cũng là tốt.

      “Muốn, khẳng định, mỗi lần ta đều nhớ nhung các ngươi có phải là lại tìm ra đồ ăn ngon hay , là đem ta thèm ăn chết. Đúng rồi, cái đậu hủ thủy tinh kia dùng cái gì làm, các ngươi có thể chuẩn bị cho ta nhiều chút, đến lúc đó cầm đến kinh thành đủ bán, ta oan ức chết!” Râu rậm bùm bùm ra đống xong, vẫn là chọn đúng trọng điểm.

      “Yên tâm, trong nhà có chuẩn bị!” Trần Đông Sinh rốt cục tìm về đầu lưỡi, trịnh trọng cam đoan .

      “Vậy tốt,” râu rậm rất là tín nhiệm bọn họ, đưa năm mươi lượng bạc sau đó, Lâm thị đem phương tử cùng nghe, sau đó Trần Ngư bổ sung mấy câu, cuối cùng : “Thúc thúc, thứ này cũng chỉ hai tháng này có, ta để cho người trong thôn nhặt nhiều điểm, ngươi mang nhiều chút kinh thành, được ?”

      “Càng nhiều càng tốt,” có bạc kiếm là ngốc tử, chính là vì bạc mới chạy đông chạy tây.

      Từ chỗ râu rậm cầm năm mươi lượng, lại cùng Trần chưởng quỹ sau đó cầm mười lượng bạc, cũng tại nhặt nham y đều muốn đưa cho râu rậm mang trước, chờ sau khi lập tức đem Trần chưởng quỹ cần đưa tới, cũng có kháng nghị, trong miệng vẫn tới mười lượng bạc là được tiện nghi.

      Lúc này, người Trần Đông Sinh ôm hơn sáu mươi lượng bạc, tâm lý thấp thỏm bất an, liền thuận theo Trần Ngư nhanh chóng về nhà — chờ lúc được nửa đường, Lâm thị mới nghĩ đến quên mất xem đại phu cho Ngư Nhi, trong lòng tự trách thôi.

      “Nương, nhà ta có phòng ở mới, bệnh của con sớm tốt, nương vẫn đừng lo lắng !” Vì an ủi nàng, Trần Ngư cố ý tươi cười .

      “A a, đúng a, nhà ta sắp có phòng ở mới,” Trần Đông Sinh sờ sờ bạc trong lòng, mặt lần đầu tiên phát ra tự tin thỏa mãn tươi cười.

      Cuộc đời này, rốt cục cảm thấy có hi vọng.

      “Cha, nương, chúng ta mua nơi nào được a!?” Trần Ngư thấy Trần Đông Sinh bọn họ cao hứng, thuận thế hỏi.

      “Cái này chúng ta còn chưa nghĩ ra, Ngư nhi, con có cái ý tưởng gì sao?” Thấy Trần chưởng quỹ cùng râu rậm đều khen ngợi Ngư nhi thông tuệ, Trần Đông Sinh trong lòng cũng cảm thấy như thế, muốn biết ý kiến của nàng.

      Trần Ngư chuyển chuyển hai mắt, nghĩ đến địa thế trong thôn, chân mày cau lại, đối với cái gì cũng dựa vào nhân lực giữa sườn núi rất bất mãn, nhưng nghĩ đến nếu tới gần bến tàu có gió to dữ dội, lại có nguy hiểm, cau mày suy tư hồi sau đó : “Cha, nhà ta mua mảnh đất lưng chừng núi ở đầu thôn kia , đem đường giảm chút, có thể để cho xe ngựa trực tiếp thông đến nhà ta, như vậy cũng thuận tiện chút…,”

      “Sau khi về nhà, cùng chỗ thương nghị chút,” Trần Đông Sinh có lập tức phản bác, nhưng trong ánh mắt lại có rất nhiều đơn. thấy trong mắt Lâm thị lộ ra vui mừng, biết trong lòng nàng nghĩ chỉ cần có thể cách nương xa chút, gian phòng của nhà bọn họ mặc kệ xây ở nơi nào đều là tốt, nhưng vẫn là hi vọng nương thấy gian phòng nhà , cho dù khích lệ mấy câu, cũng là tốt. (QA: ông này vẫn ngây thơ mơ mộng wa! -_-!!!)

      Nhưng là cái này nguyện vọng, hình như rất khó! (QA: Còn khó hơn lên trời ấy chứ!)

      Lâm thị cùng Trần Ngư có phản đối, hai người đều hiểu đơn trong mắt là vì sao, nhưng có ai mở miệng an ủi, Hồ thị này, bọn họ là tuyệt đối muốn chạm phải.

      Chỉ là, thực sao? Trần Ngư ở trong lòng xoắn xuýt, Hồ thị người này da mặt dày, thấy Trần Đông Sinh là nhi tử của nàng, chỉ cần nhà nhi tử nàng xây gian phòng, nàng khẳng định ra cầu thiêu thân, ai, nghĩ đến chỗ này, Ngư nhi cảm thấy đau đầu. Chỉ là, căn nhà thể xây, cuối cùng cũng thể cả đời ăn nhờ ở đậu.

      Chuyện xây nhà, tạm thời tới, sau khi Lâm thị trở về, trải qua Trần Ngư nhắc nhở, kêu Lương thị và Lý thị tới, cùng các nàng bờ biển nhặt nham y cùng mò con trai, ốc bùn vân vân, chỉ cần cầm trở về, bọn họ có thể mang đến trấn bán.

      “Thực sao?” Lương thị cùng Lý thị liếc nhau cái sau đó mở miệng : “Những thứ này đều ai biết, cũng ai ăn ngon, thực có thể bán được bạc sao?”

      “Có thể, thím, các ngươi làm ra, cha ta đưa đến bến tàu lớn bán, có người nhận rồi, cho nên các ngươi cần lo lắng,” Trần Ngư biết các nàng làm người phúc hậu, sợ cha mẹ khó xử, dẫn đầu thẳng thắn. Bọn kiếm được đồ, vợ chồng Trần Đông Sinh thương lượng tốt, kiếm văn.

      “Thực có người nhận sao?” Lý thị vẫn là dám tin.

      “Tiểu thẩm thẩm, là thực, còn có, nhà ta muốn xây phòng ở mới.” Trần Ngư thấy bọn họ dám tin, đem bọn chuyện nhà bọn họ kiếm được bạc ra, để cho bọn họ tin tưởng.

      “Xây nhà?” Lương thị cùng Lý thị liếc nhau cái, kinh ngạc nhìn bọn họ : “Là thực sao?”
      Chương 98: Khinh người quá đáng


      “Là thực,” Lâm thị thấy bọn họ dám tin, biết bọn họ là kinh sợ chịu nổi chuyện kinh hỉ như vậy, cười giải thích : “Trước đó chúng ta cùng người ta chuyện, sợ tình thành, cho nên vẫn dám để cho các ngươi biết, tại được bọn họ cho phép, còn đem vật kiếm được trong biển cầm bán cho bọn họ, mới tới cùng các ngươi tiếng, để cho mọi người cũng cao hứng cao hứng.”

      Sau khi nghe được Lâm thị giải thích, Lương thị cùng Lý thị là thực tin tưởng. Hai người các nàng trong mắt đều là ánh sáng nhấp nháy vui sướng — Phải biết rằng, cứ như vậy, thu nhập của bọn họ nhiều hơn.

      Bình thường đều ở trong đất bận việc, nhìn trời ăn cơm, nếu có cái vạn nhất, ăn đủ no đều có khả năng, tại nhóm hài tử bờ biển chơi cũng có thể kiếm bạc, bọn họ làm sao có thể cao hứng.

      “Thím, công việc này cũng chỉ hai tháng này, chờ thời tiết lạnh, thể làm!” Trần Ngư nhắc nhở, miễn cho bọn cao hứng quá nhiều thất vọng càng nhiều.

      “Có thể kiếm là được, tẩu tử a, vẫn là ngươi tốt, nhớ chúng ta,” Lý thị cười tít mắt lôi kéo tay Lâm thị cảm kích. Phương pháp kiếm tiền này, nhà ai phải đều che giấu, nghĩ đến Lâm thị cái gì cũng giấu, nhất nhất ra, tình cảm như vậy, há là ba câu hai lời có thể thuyết minh.

      “Xem ngươi kìa, nhóm hài tử đều để cho ngươi chiếu cố, đây chỉ là việc ,” Lâm thị khe khẽ mỉm cười, vỗ vỗ tay nàng, rất là vui mừng.

      “Đông Sinh, nhà ngươi khia nào xây nhà a?” Lương thị nghĩ đến việc trọng yếu nhất, vội vàng quan tâm : “Xác định thời gian, ta để cho nhà ta hỗ trợ, tại ở trong đất cũng vội, chậm trễ được!”

      “Nền còn chưa chọn tốt, gấp, tại trước kiếm bạc trọng yếu hơn,” Trần Đông Sinh tâm lý có phen so đo, tuy rằng trong nhà có hơn sáu mươi lăm lượng bạc, nhưng là xây căn nhà, mời khách ăn cơm, mua gia cụ chăn bông đồ này nọ vân vân, là cần số tiền lớn, còn bằng thư thả thời gian, kiếm nhiều chút mới tốt. “Hơn nữa, tại thời tiết quá nóng, đến mùa thu lại , người nhiều, xây nhà cũng nhanh, chờ đến mùa đông có thể ở là được, chính là khiến cho hai nhà các ngươi lưỡng thêm phiền toái!”

      “Đây là cái gì, hai nhà chúng ta còn khách khí cái gì, nếu lại lời như vậy, ta tức giận!” Lương thị trừng Trần Đông Sinh cái, trong ánh mắt tràn đầy bất mãn.

      Thấy bộ dáng Trần Đông Sinh ngại ngùng, Trần Ngư che miệng cười trộm, trong lòng thầm: Thực dễ dàng để lão cha thở mạnh hồi, kết quả bị Lương thẩm vừa trêu đùa, phỏng chừng về sau mơ tưởng tỉnh lại, vẫn là có chút khó. Bất quá, tốt xấu gì cũng có chút thay đổi, đáng giá chúc mừng.

      Có phương pháp kiếm bạc, ai còn có thể chịu đựng. Hai người về nhà cùng người trong nhà thương nghị chút, người người đều xuống biển….

      “Người mấy nhà này làm gì vậy, tại sao đều chạy tới bờ biển?” Có người thấy, cảm thấy rất hiếm lạ, hiếu kỳ nghị luận.

      “Đúng vậy a, xem, ngay cả người lớn hài tử đều cùng nhau xuống biển, này có phải là tìm cái bảo bối gì hay a!?”

      “Cũng thấy a, chỉ lượm ốc biển, cũng thấy có cái gì cổ quái,”

      “Chẳng lẽ trong đất đều có việc gì sao? nhà Trần Đông Sinh này cử chỉ điên rồ, tại sao ngay cả nhà nương Ngọc nhi cùng Thuận tử đều cùng cử chỉ điên rồ giống nhau đâu?” Bọn họ là hiếu kỳ, cũng là đầy mặt nghi ngờ, căn bản biết phát sinh cái chuyện gì.

      Bọn hiếu kỳ, phái hài tử theo, kết quả nhóm hài tử trở về đều bọn họ bên bờ biển lượm ốc biển, tại trong bãi bùn mò đông tây, bắt cá nhảy, căn bản có cái gì kỳ dị, cảm thấy là nhà Trần Đông Sinh nghèo quá, vẫn bên bờ biển tìm kiếm, kết quả ảnh hưởng tới hai nhà kia.

      “Cả nhà Đông Sinh này, còn thực là cái tai họa, nhìn nữ nhi kia của xem, bị người ta từ hôn, còn cả ngày hi hi ha ha, ta đều cảm thấy mất mặt!” Người lời chanh chua cay nghiệt, chỉ có Mã thị.

      Nàng thể nhìn người khác tốt, cũng cáu giận lần trước cả nhà Trần Đông Sinh khiến cho bọn họ khó chịu nổi, thừa cơ ở trong đám người bậy.

      “Ngươi mất mặt cái gì?” Chu thị qua, vừa vặn nghe được, đầy mặt phẫn nộ mắng: “Chuyện Trần gia ta, khi nào đến phiên cái họ Mã ngươi tới ? Nếu lại bị ta nghe thấy ngươi chuyện gì nhà ta, ta xé nát miệng ngươi là thể!”

      “Ô, xem tư thế này, thực có khí thế tẩu tử, ta Đại tẩu Trần gia, nhà Trần Đông Sinh này ra , gian phòng nhà bọn các ngươi có phần sao?” Có người cùng vô giúp vui, bắt đầu đui mù ồn ào theo.

      “Đúng vậy, nhi tử ngươi đều muốn đính hôn, gian phòng này vốn ít, ngươi theo a mẫu nhà ngươi tiếng, gian phòng này còn phải cho các ngươi a!?” Giả bộ cái gì chứ, trong lòng còn biết vui thành như thế nào.

      Chu thị lười phản ứng lại các nàng, oán hận trừng các nàng cái, sau đó xoay người rời .

      “Thiết, giả bộ cái gì chứ, trong lòng muốn hết sứct, còn cùng ta giả bộ, ta phi!” Mã thị hung hăng phun ngụm, sau đó tiếp tục cùng mọi người lôi kéo chuyện nhà.

      Chu thị tâm lý cáu giận, nghĩ đến trong lòng mình có chuyện, quẹo khúc quanh, tiến vào trong sân nhà mình, trái lại nhà Lương thị.

      “Ngọc nhi, ngươi nương đâu?” Chu thị nhìn vào trong viện Ngọc nhi người nhảy nhảy nhót nhót thầm, cười hỏi.

      “Nương ở đây, cùng phụ thân ca ca bờ biển,” Ngọc nhi biết điều trả lời.

      “Vậy nương Ngư nhi có ở đây ?” Đây là có chuyện gì? Tại sao đều đến bờ biển? Những thứ tìm thấy ở bờ biển này lại ăn ngon, thời gian bảo tồn lại dài, làm sao lại cả nhà đều xuất động đâu?

      “Ở đây, thẩm thẩm vừa mới trở về,” Ngọc nhi duỗi ngón tay chỉ hậu viện nhà mình, ngọt ngào : “Bá mẫu, ngươi theo ta, ta mang ngươi tìm thẩm thẩm!”

      “Được, Ngọc nhi thực là ngoan,” Chu thị khen ngợi chút sau đó, theo nàng vào trong.

      “Đại tẩu?” Lâm thị vừa mới cầm đằng hồ về, thời điểm để xuống muốn , thấy Chu thị theo phía sau Ngọc nhi tiến vào, kinh ngạc kêu tiếng.

      “Đệ muội,” Chu thị cũng cùng nàng vui cười, đỗ Ngọc nhi rời xong, nhíu mày tiến lên để ý Lâm thị, nghiến răng nghiến lợi : “Đệ muội, ta cùng ngươi chuyện, nhưng ngươi phải kiềm chế chút, ngàn vạn lần đừng tức giận!”

      “Có chuyện gì?” Lâm thị thấy nàng bộ dáng nguy cấp, lập tức khẩn trương hỏi: “Phải hay là a mẫu lại ra cái gì thiêu thân?” Trừ nàng, ai còn có thể khiến cho bọn họ tức giận đây.

      , phải a mẫu,” Chu thị để cho Lâm thị ngồi vào ghế đá, sau đó đem chuyện mình vô ý nghe được ra: “Là Vu gia này khinh người quá đáng, đem ngươi cùng Đông Sinh đều lừa!”

      Cho rằng cuộc đời này đều cùng Vu gia có cái gì liên quan, sao vừa nghe Chu thị , Lâm thị vẫn phục hồi tinh thần lại, chờ tinh tế tưởng tượng sau đó hiểu ý tứ của nàng, khẩn trương bắt lấy tay Chu thị, cắn răng : “Bọn lừa chúng ta cái gì?”

      “Bọn a, cái gì trúng trạng nguyên chứ, đều là lừa người…,” Chu thị biết Vu gia từ hôn là lấy cớ, cho nên giọng điệu càng thêm phẫn nộ. “Tiểu tử Vu gia này là trúng tú tài, được địa chủ trong thôn bọn họ nhìn trúng, đem con của mình đính hôn cho , đồ cưới là hai mươi mẫu ruộng tốt cùng chiếc thuyền đánh cá, đem Vu gia vui vẻ hỏng rồi, mới vội vàng đem Yến nhi của chúng ta đá văng ra…,” Thở cũng gấp, Chu thị hơi hết tình xong rồi. (QA: Phiên bản Trần Thế Mỹ!?)
      Chương 99: Đồ cưới hợp lại


      … Bọn …,” Lâm thị tức giận hết sức nắm chặt đôi tay, hai mắt đều hồng lên, cắn răng muốn mắng chút, nhưng quá tức giận khiên nàng căn bản ra lời cáu giận trong lòng, chỉ có thể suy sụp ngồi ghế đá, nửa ngày ra câu.

      “Ngươi đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận hỏng thân thể, đáng!” Chu thị thấy nàng tức giận đến chịu được, nhanh chóng an ủi.

      “Bọn … Khinh người quá đáng,” rốt cục thở ra hơi, Lâm thị cắn răng : “ cái gì xứng với, lại muốn nữ nhi tốt đẹp của ta cho bọn làm thiếp, bọn lại muốn cưới cái nữ nhi địa chủ, đây phải quá khi dễ người ta sao?” Nếu như tiểu tử Vu gia thực trúng cử làm quan, Yến nhi là thích hợp, nàng dù sao cũng biết chữ nào, theo làm quan trái lại bị người ta khinh bỉ. Hôn này, cũng thôi.

      Nhưng bây giờ, là bởi vì tiền tài, bọn thất tín bội nghĩa, vứt bỏ Yến nhi, khẩu khí này, làm cho người ta khó mà nuốt xuống.

      “Ai phải đâu,” Chu thị hiểu tâm tình của nàng, oán hận : “Ta vừa nghe, hận được tiến lên xé nát miệng Vu gia, đều là chút ngoạn ý gì, chưa làm quan ra vẻ nhà quan, người như vậy, cũng khá hơn chút nào, sớm muộn có ngày có báo ứng!”

      “Vu gia gặp báo ứng, đó là trừng phạt đúng tội, nhưng Yến nhi nhà ta sao? Tuổi còn , bị người đùa cợt, làm cho ta người làm nương này làm sao đau lòng đây?” Tuy rằng nàng , nhưng thấy Yến nhi cả ngày chạy đông chạy tây hôn , là đau lòng thôi, càng thống hận Vu gia thất tín bội nghĩa.

      “Ai, ngươi trấn an Yến nhi nhiều hơn, nàng còn , về sau nhất định có thể tìm được người tốt!” Chu thị thấy nàng thực vô cùng thương tâm, chỉ có thể an ủi, việc khác cũng dám nhiều lời cái gì.

      Lời của Chu thị ảnh hưởng tâm tình Lâm thị, nàng bờ biển, chỉ là tại ghế đá ngồi ngây ngốc, ngón tay cấu véo lòng bàn tay mình đều bầm tím cũng biết, vẫn là sau khi Trần Đông Sinh mang nhóm hài tử trở về, mới phát giác được tình thích hợp.

      “Nương, nương, người sao vậy?” Trần Ngư là người đầu tiên phát Lâm thị thích hợp, lập tức ném đồ trong tay, vội vàng hô.

      Cuộc sống trong nhà thực dễ dàng tốt hơn chút, nàng muốn Lâm thị lại xảy ra chuyện gì.

      Ngư Nhi gọi to dẫn tới Lương thị cùng theo bọn họ trở về, Lý thị vừa muốn về nhà, hai người buông đồ trong tay ra, vội vàng chạy tới hậu viện, thấy Lâm thị chỉ ngây ngốc ngồi ở nơi đó câu cũng , gấp gáp.

      “Đây là xảy ra chuyện gì? Vừa rồi phải vẫn tốt sao?” Lương thị tiến lên lo lắng hỏi.

      “Nương, ngươi chuyện a…,” Trần Hải hồng hốc mắt khóc gọi.

      “Nương, ngươi đừng dọa ta a, ngươi câu a!?” Trần Yến tiến lên, đẩy đẩy Lâm thị, khàn khàn cổ họng hô.

      “Yến nhi, Yến nhi mệnh khổ của ta a!” Bị Trần Yến đẩy, Lâm thị phục hồi tinh thần lại, duỗi tay ôm lấy Trần Yến, gào khóc lên.

      “Đây tới cùng là thế nào?” Trần Đông Sinh là chân tay luống cuống, cũng biết phải làm cái gì. “Xuân Nương, ngươi đừng dọa hỏng hài tử,”

      Trần Ngư thấy Lâm thị khống chế được tâm tình, lại thấy nàng gắt gao ôm Trần Yến, nhất định là chuyện về Trần Yến, có tiếp tục mở miệng, lẳng lặng chờ đợi Lâm thị ổn định cảm xúc mở miệng lại nguyên nhân khiến nàng khống chế được.

      Dưới an ủi của Lương thị cùng Lý thị, Lâm thị rốt cục đem Trần Yến trong lòng buông ra, nức nở ra tình Chu thị tới đây ….

      “Này trời đánh, chuyện tuyệt tự như vậy, bọn thế nào lại làm được?” Lý thị vừa nghe, lập tức lửa giận ngút trời.

      “Đúng vậy, loại người này, Yến nhi chúng ta hiếm lạ!” Lương thị ôm Trần Yến an ủi.

      “Nương, ngươi đừng khóc, ta có việc gì,” Trần Yến lộ ra mỉm cười ôn nhu, duỗi tay lau nước mắt mặt Lâm thị, ôn nhu an ủi nàng, giọng : “Mặc kệ bọn như thế nào, cũng liên quan gì tới ta, nương, ngươi đừng thương tâm!”

      “Đúng vậy, nương, ngươi là ngu,” Trần Ngư gặp tình huống ổn định , lại bắt đầu bán manh làm nũng, than thở : “Người như vậy, ngươi khóc cái gì? Bọn có thể vì nương nhà địa chủ cần tỷ tỷ, kia về sau gặp được càng giàu có hơn, khẳng định cũng muốn cái nương địa chủ kia, con rể như vậy, ngươi muốn tới khi dễ tỷ tỷ a!?”

      “A a, đúng, Ngư Nhi quá đúng, con rể như vậy, ngươi muốn làm gì?” Lương thị sau khi nghe lời của Ngư nhi, hai mắt sáng ngời, gật đầu phụ hoạ.

      Lâm thị sau khi nghe lời của bọn họ, mặt nhìn được xì cười chút, nhưng đau lòng trong mắt vẫn là ít được. “Bọn họ khinh người quá đáng, cái gì Yến nhi xứng với, còn phải muốn đồ cưới nhiều của người ta, coi khinh nhà ta nghèo… Chỉ là đáng thương Yến nhi, tuổi còn , gặp phải người như vậy, thực là đáng!”

      “Nương, ngươi cũng biết đáng, vậy cần khóc!” Trần Yến thấy nàng khóc đến hai đỏ mắt, vẻ mặt thất thần vừa rồi càng là dọa người, biết nàng này hết thảy đều là vì chính mình, hồng hốc mắt : “Mặc kệ ta về sau như thế nào, gả tới Vu gia, với ta, cũng là chuyện may mắn, nếu thực như Ngư Nhi , bị hưu trở về, kết quả như vậy, so với tại tốt hơn sao?”

      Trần Ngư có chút kinh ngạc nhìn Trần Yến thành thục, nghĩ đến nàng tuổi còn lại thông thấu như vậy, này xem như chuyện tương đối may mắn. Nếu nàng chui vào trong sừng trâu, sợ rằng cả đời này đều có kết quả tốt.

      “Đúng vậy, Yến nhi nhà ta tốt như vậy, về sau a, nhất định tìm được nhà khá giả, ngươi vẫn cần quá thương tâm, cái gì Vu gia kia, cùng ta có quan hệ nhiều, ngươi vẫn cần thương tâm!” Trần Đông Sinh theo an ủi, sau đó chỉ chỉ đồ đất : “Hôm nay, chúng ta chính là khổ cực hết sức, ngươi nếu cho miếng cơm ăn, chúng ta đều muốn rời nhà ra .”

      “Nương, nương, ta đói !” Trần Hải phụ hoạ, cùng kêu lên.

      “Ngươi cái mẻo thèm ăn,” Lâm thị bị chọc cười, lau khô nước mắt, bắt đầu khôi phục. “Nương nấu cơm, các ngươi thu thập đồ, đệ muội, các ngươi làm được bao nhiru, chút, để cho Đông Sinh đem bạc cho các ngươi,”

      “Gấp cái gì, còn sợ các ngươi chạy a!?” Lương thị bất mãn, lườm nàng cái : “Chờ buổi sáng ngày mai bán sau đó lại đưa cho chúng ta,”

      “Đúng vậy, tẩu tử, ngươi cái gì đâu?” Lý thị cũng là tán đồng.

      Rời Trần gia, rau dưa trong nhà cũng có, Lương thị cùng Lý thị biết việc này, đưa ít tới đây, cơm chiều, Lý thị làm mấy cái món ăn ngon, xem như chúc mừng nhà bọn họ rốt cục thoát khỏi những việc vui này.

      Sau bữa cơm chiều, Trần Ngư tắm rửa, ngồi ở trong sân hóng mát, xem Bảo Nhi ầm ĩ chơi, trong lòng nghĩ: phương thức kiếm tiền như vậy quá chậm, đồ ở bờ biển cũng có hạn, chờ về sau bị người ta biết, này cũng kiếm được bạc, vẫn là nghĩ biện pháp khác mới tốt, nếu xây căn nhà xong, trong nhà lại có bạc.

      Hôm nay, thấy Lâm thị bởi vì nhà nghèo, hủy hôn của Trần Yến là thống khổ như vậy, khiến cho nàng biết mặc kệ ở thời đại nào, đều là vì tiền khom lưng. Đối với cách làm của nhà kia, nàng là khinh thường, nhưng nhà mình là thực nghèo, hợp lại cũng vượt qua được đồ cưới của địa chủ người ta, đó là đương nhiên.
      Fuu thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 100: Bị người nhìn chòng chọc


      QA: Hắc hắc hum nay bù cho mấy nàng 9 chương lun nha! ^^

      Chỉ là, nàng nên làm như thế nào mới khiến người ta nghi đây?

      Cá trong biển này, nàng có tuyệt đối có thể làm thành món ăn mỹ vị, nhưng bây giờ tiết lộ ra ngoài, khẳng định dẫn tới Lâm thị bọn họ hoài nghi, cho dù ra cái lão gia gia kia, cũng phải kế lâu dài, cho nên trước hết phải nhẫn nại, đến lúc đó lại quyết định muốn làm gì.

      Hai nhà Lương thị cùng Lý thị hôm qua đều tiến hành phân công, có người nhặt nham y, có người mò con trai, có người cạy đằng hồ, cho nên ba nhà hợp lại cùng chỗ, có chút nặng, liền để Trần Đông Sinh dẫn, Trần Thuận Tử cùng theo đưa hàng hóa.

      “Cha mẹ,” Sau khi Trần Thuận Tử trở về, nhìn tới người ngồi trong viện, lập tức kích động tiến lên : “Các người có biết ngày hôm qua nhà ta kiếm được bao nhiêu ?”

      “Bao nhiêu?” Vân thị tương đối bình tĩnh, bạc này là bọn họ giống như chơi đùa làm ra, bao nhiêu cũng là có thể tiếp nhận, cho nên hướng phía nhiều nghĩ.

      “Nương, người xem,” đem tiền đồng mình nhận được từ trong bọc quần áo lấy ra, đưa cho Vân thị, làm cho Vân thị có chuẩn bị thiếu chút cầm tiền trong tay ném xuống.

      “Này… Này thế nào lại nhiều như vậy a!?” Vân thị nhìn xuyến tiền đồng trong tay có tới mấy trăm văn, cùng nam nhân nhà mình liếc nhau cái xong, dám tin hỏi: “Phải hay là Tam ca ngươi cho thêm ngươi ?”

      có, ta cùng Tam ca cùng nhau bán, chưởng quầy kia vừa hỏi bao nhiêu cân đưa bạc, nhà ta chỗ cần dùng nhiều, bạc vụn cầm về dùng được, vẫn là đổi thành tiền đồng mang về, nương, nhà ta ngày hôm qua được đến năm trăm văn, là năm trăm văn a…,” về cái này, lúc ấy cũng bị dọa ngốc, còn dám nhận, bị Đông Sinh ca cười nhạo hồi.

      A công Trần gia vừa nghe, lập tức kinh ngạc đến ngây người, nhìn tiền đồng trong tay bạn già, run run nửa ngày mới nghẹn ra câu tới: “Hài tử này, a!”

      Vân thị cùng Trần Thuận Tử đều biết, nam nhân (cha) mình khen là ai, trong lòng bọn họ cũng có chút tán đồng.

      “Nhà Ngọc nhi cùng nhà Đông Sinh ca ngươi được bao nhiêu?” Vân thị hiếu kỳ hỏi, tâm lý kích động ghê gớm.

      “Nhà Đông Sinh ca nhiều nhất, nham y bán được nhiều bạc nhất, tuy rằng , nhưng cân được hơn lượng, cho nên nhà Đông Sinh ca được tám trăm văn, nhà Ngọc nhi được cùng nhà ta kém nhiều lắm, so với nhà ta ít hơn hai mươi văn,” Trần Thuận Tử nhất nhất phát giữa bọn họ, biểu tình mặt cũng rất thoả mãn.

      Năm trăm văn, này là trước đó nghĩ cũng dám nghĩ. Phải biết rằng, bình thường làm việc vặt, kiếm được mười mấy văn xem như ghê gớm, nơi nào nghĩ đến có nhiều như vậy.

      “Cũng tồi, có hơn bốn trăm văn,” Trần gia a công chậm rãi .

      “Cha, công việc trong đất nhà ta quan trọng, mấy ngày này ta bờ biển buôn bán những thứ này, Đông Sinh ca , thời tiết lạnh, những thứ này đáng tiền, cho nên ta phải làm nhiều mấy ngày, có thể để dành chút bạc,” Trần Thuận Tử quy hoạch an bài về sau, trong lòng tràn đầy mong đợi.

      “Ta cùng ngươi cùng nhau , lão nhân, ngươi ở nhà đợi, nghỉ ngơi thực tốt, công việc trong đất trong nhà còn phải dựa vào ngươi đây,” Vân thị đành lòng để cho lão nhân khổ cực như vậy, liền săn sóc .

      “Ân!” A công Trần gia có phản bác, tuổi tương đối lớn, biết mình nếu cùng theo lúc giúp vui, nhất định dẫn tới người khác chú ý, còn bằng bảo trì trầm mặc, để cho nhóm hài tử lăn qua lăn lại.

      ngày năm trăm văn này, có thể làm cho người khác đỏ mắt.

      ngày hai ngày, dẫn tới người khác chú ý, nhưng liên tiếp mấy ngày đều như vậy, dẫn tới thôn dân chú ý, chờ đến có người tại trong Đắc Nguyệt Lâu ở bến tàu lớn thấy con trai làm món ăn, ốc cay muối cùng với đằng hồ, có chút người hiểu .

      “Ngư Nhi, tới đây,” Trần Ngư mình, thành con mồi dễ dụ dỗ nhất trong miệng người khác.

      Trần Ngư thầm trợn trắng mắt, trong lòng thầm: bản nương uy vũ bất khuất, ngươi muốn hỏi cái gì, đều uổng phí tâm cơ! Nhưng miệng, nàng như trước là ngọt ngào gọi: “Thím, kêu Ngư Nhi có chuyện gì sao?”

      “Cho ngươi, Ngư Nhi, nhà ta chiên thịt viên, ăn thử xem, ăn rất ngon,” phụ nhân kia duỗi tay từ trong lồng ngực lấy ra mấy cái thịt viên quắt quắt dùng bột mì chiên được, muốn đưa cho Trần Ngư.

      Trần Ngư vừa thấy thịt viên khủng bố nhìn ra hình dạng ban đầu kia, lập tức kinh hãi rút lui mấy bước, phe phẩy tay cự tuyệt, ngượng ngùng cười : “Thím, nương ta thể ăn đôg nhà người ta, ta nếu ăn, nàng đánh ta!” Nương, vì Ngư Nhi, chỉ có thể biến ngươi thành người xấu.

      “A a, thực là bé ngoan!” Phụ nhân kia thấy nàng ăn, vội vàng rút tay về nhét vào trong lòng, sau đó lộ ra tươi cười hòa ái dụ dỗ người, giọng hỏi: “Ngư Nhi a, nhà ngươi cả ngày bên bờ biển, đều tìm kiếm cái gì?”

      Quả nhiên vẫn là bị người biết, Ngư Nhi trong lòng oán thầm câu, sau đó lộ ra vẻ mặt hồ đồ biết nhìn nàng : “Chơi a! Bờ biển chơi thực tốt a, thím, ngươi cũng muốn sao?”

      “Ta , a a, thím về nhà a!” Thấy mình hỏi ra cái gì, nàng lạnh mặt xoay người rời , trong miệng thầm: “Chơi chơi chơi, chỉ biết chơi, sao chơi chết ngươi !”

      “Ni mã, thúi bà nương, chơi đùa ngươi, chẳng lẽ ta chơi đùa chính mình a!?” Trần Ngư nghe thấy lời nàng xong, tại sau lưng nàng làm cái mặt quỷ, sau đó cáu giận thầm.

      “Ai, tại thực nhiều người hỏi, làm sao xử lý đây?” Lương thị bị hỏi đến đầu đều đau, cũng bởi vậy đắc tội mấy người, cũng biết làm sao xử lý.

      “Ta cũng vậy, tẩu tử, này làm sao xử lý a!?” Lý thị đem vấn đề ném cho Lâm thị, muốn nhìn xem nàng có biện pháp gì hay . tại, phỏng chừng Lâm thị là lửa giận lớn nhất.

      Mấy người kia muốn hỏi tin tức, khi tới gần Lâm thị là đầy mặt tươi cười, khi thấy hỏi ra cái gì, bắt đầu châm chọc Yến nhi, làm cho ngưới ta hận được tiến lên đánh bọn họ mấy cái tát.

      “Đừng quản bọn , chúng ta làm chuyện của chính mình, lại trở ngại, tại có thể làm chút món ăn kia, chỉ có Đắc Nguyệt Lâu, mấy cái món ăn kia có thể để cho Trần chưởng quỹ kiếm rất nhiều bạc, cho nên đáp ứng chỉ cần ta đưa hàng hóa tới, cho nên cần sợ bọn ,” Trần Đông Sinh khó được kiên cường hồi, để ý tới ánh mắt người khác.

      “Phụ thân rất đúng,” Lúc Trần Ngư cất bước tiến vào, nghe được lời Trần Đông Sinh , lập tức gật đầu bất mãn oán hận: “Ta lại trộm cướp, sợ bọn làm cái gì? Hừ, còn coi ta như tiểu oa nhi, cầm thức ăn dỗ ta, ta mới mắc lừa!”

      “A ô, Ngư Nhi nhà ta lớn hơn rồi, làm mèo thèm ăn,” Lâm thị duỗi tay vuốt cái mũi của Ngư Nhi cái, cười trêu .

      “Nương, người chán ghét!” Trần Ngư dậm chân cái bất mãn oán hận, xoay người hướng Yến nhi bên kia .

      “A a… Các nàng a, cũng đần, muốn dỗ Ngư Nhi, còn thực xem nhầm, muốn dỗ Bảo Nhi nhà ta, kia còn sai lắm,” Lý thị cũng biết Ngư Nhi thông tuệ, cho nên khen ngợi .

      “Ai, ta chỉ sợ vẫn thoái thác nữa, dẫn tới thôn dân nhiều người tức giận, đến lúc đó…,” Lương thị tâm lý phá lệ lo lắng, người trong thôn đều là xem trọng tiền tài, nếu biết có phương pháp kiếm bạc, còn làm ầm ĩ tới khi ngươi chịu nổi ra, cho nên nàng có chút thầm đau buồn, sợ mấy người tư tưởng xấu làm ra cái chuyện gì xấu xa tới, đến lúc đó có thể dễ xử lý.
      Fuu thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 101: Mua đất xây nhà


      “Thím, muốn thôi, dù sao cũng ai muốn,” Trần Ngư giả bộ để ý trả lời.

      “Đúng a, cha, nương, thím, Ngư Nhi rất đúng, dù sao Đắc Nguyệt Lâu chỉ lấy đồ mà cha đưa qua, bọn họ cho dù biết, cũng vô dụng a, phải hay ?” Trần Yến hai mắt sáng ngời, nhắc nhở .

      “Này cũng thỏa đáng, nếu thực bị bọn họ biết, đến lúc đó tới gây sức ép cha con, nên thế nào xử lý? Thu hay vẫn thu?” Lâm thị tróc trán Trần Ngư, thản nhiên hỏi.

      Xoa trán mình, Trần Ngư trong miệng than thở: “Nương, nương vì sao luôn tróc trán con vậy? Lại tróc con nữa, con biến thành ngốc tử, đến lúc đó nương cũng đừng khóc !” Quá chán ghét, thực là.

      “A a, hài tử này, thực buồn cười!” Lương thị sờ sờ đầu nàng, gánh nặng trong lòng vẫn chưa có loại bỏ, nhìn Lâm thị : “Ngươi cũng đúng, tiếp tục như vậy nữa, phải làm sao mới tốt?”

      Mấy người đều trầm mặc, ai cũng nguyện ý ném phần công việc kiếm bạc này, nhưng cho người khác biết xong, kiếm bạc được như vậy nữa, đều tiến thối lưỡng nan.

      Trần Ngư thấy bộ dáng bọn họ khó xử, cũng hiểu tâm tư bọn họ. Kỳ chuyện này vẫn thực khó xử, nếu ba nhà bọn họ làm, cuối cùng đắc tội người khác, nhưng là cả người trong thôn xóm đều bờ biển lăn qua lăn lại, nàng tưởng tượng đến cái trạng huống kia, liền cảm thấy đặc biệt khủng bố, đến năm, tài nguyên bên bờ biển khô kiệt.

      Đây cũng là giống thời điểm ở kiếp trước, vì sao rất nhiều hải sản đều tuyệt chủng, ngay cả cá hoa vàng hoang dại cũng có, chỉ còn lại nuôi dưỡng, hương vị kia còn thực ghê tởm, nàng nghĩ tới càng buồn bực.

      Mấy món ăn này, phỏng chừng cũng làm được bao lâu, rất nhanh có người đưa món ăn cho Trần chưởng quỹ, nếu muốn Trần chưởng quỹ kiên trì, đến lúc đó, chừng chọc phiền toái chọc Trần chưởng quỹ.

      Trong lòng Trần Ngư có phen so sánh, lập tức lôi kéo tay áo Trần Đông Sinh : “Cha, cha cùng Trần chưởng quỹ , người khác nếu đưa đồ tới, đem giá tiền ép xuống thực thấp, như vậy người ta cảm thấy hăng hái, tích cực như vậy… Về phần nhà ta, phải muốn xây nhà sao? Còn bằng sớm khởi công làm, sớm chút vào ở!”

      “Đúng vậy, Đông Sinh, căn nhà nhà ta vẫn là phải xây, bằng thừa dịp lúc mọi người đều rảnh rỗi xây !?” Nàng muốn sống ở trong nước miếng của người khác, cái lời khó nghe gì cũng có.

      “Nhà các ngươi làm, chúng ta cũng làm,” Lý thị vừa thấy, lập tức tuyên bố thái độ, “Nhà các ngươi xây nhà, chọn ngày xong cùng ta tiếng, ta muốn tới giúp đỡ, Thuận tử nhà ta cũng tới,”

      “Đúng vậy, ta cũng có phần,” Lương thị theo sát phía sau trợ giúp.

      “Thím, các ngươi tự mình , để cho nhóm ca ca tỷ tỷ a, cha mẹ ta , ta cùng ca ca tỷ tỷ cùng nhau , nếu như vậy, bọn họ còn dám cái gì, chúng ta có thể phản bác!” Trần Ngư hai mắt nhanh như chớp chuyển, cả người linh động mười phần, làm Lâm thị nhìn nhịn được lại tróc nàng chút.

      “Vẫn là Ngư Nhi suy nghĩ kỹ, việc của nhóm hài tử, a a, mấy người kia, muốn cái gì cũng khống chế được,” Trần Đông Sinh vừa lòng gật đầu, sau đó nhìn Lâm thị : “Xuân Nương, nhà ta xây nhà , chúng ta theo thôn trưởng tiếng, đem mảnh đất chọn được cho tiếng,”

      “Ân!”

      Trần Ngư thấy bọn họ đồng ý, tâm lý thở ra, nghĩ như vậy cũng tốt, sớm chút vào ở trong căn nhà của mình, cuối cùng vẫn tốt hơn so với ăn nhờ ở đậu.

      Ngày hôm sau.

      Trần Đông Sinh dắt Ngư Nhi, Lâm thị xách theo cái giỏ, bên trong là miếng thịt mỡ Trần Đông Sinh mua ở trấn, nặng chừng hai cân, còn mang vài bánh ngọt, là cấp tạ lễ cho thôn trưởng. Hai người vừa tiến vào sân nhà thôn trưởng, lão bà của thôn trưởng kia liếc xéo bọn cái, lập tức lộ ra tươi cười híp mắt, có vẻ phá lệ hòa ái.

      Lão bà của thôn trưởng kia trong phút chốc thay đổi, bị Ngư Nhi xem ở trong mắt, nghĩ này phụ nhân mắt rất tinh, biết Lâm thị là mang đồ tới, cho nên mặt kéo dài lập tức biến thành giống như hoa nở.

      “Đông Sinh a, ngươi tìm lão nhân nhà ta có chuyện gì sao?” Tiếp qua đồ Lâm thị đưa tới, lão bà của thôn trưởng là Đại Trương thị (miễn cho cùng Trương thị trộn lẫn) giả ý chối từ mấy lần liền nhận lấy, suy nghĩ chút đồ trong cái giỏ, khóe miệng tươi cười càng che dấu được.

      Thâm sơn cùng cốc này, làm thôn trưởng này cũng mùi vị, xin người khác giúp đỡ làm việc, đều nhéo mấy quả trứng gà, vài cái trong đất nhà mình, vẫn là lần đầu tiên tặng đồ quý trọng như vậy, cho nên nàng càng muốn tận tâm.

      “Là như vậy, thím, ngươi cũng biết ta tại mang lão bà hài tử sống ở trong nhà người khác, đây cũng phải chuyện này, cho nên muốn tìm thôn trưởng mua mảnh đất, xây căn phòng để yên ổn sổng cho tốt!” Trần Đông Sinh biết cái gì khom lưng nịnh nọt, trực tiếp đem chuyện nhà mình ra.

      “Ốc, mua đất xây nhà a,” Đại Trương thị vừa nghe, trong miệng nỉ non, mặt lộ ra tươi cười hòa ái, lên tiếng gọi: “Lão nhân, Trần gia Đông Sinh tới đây, ngươi mau chạy ra đây,” bên , bên xốc lên rèm nhà mình dẫn bọn họ vào trong ngồi, trong lòng lại thầm: người trong thôn này đều Trần Đông Sinh mang cả nhà Ngọc nhi cùng cả nhà Trần Thuận Tử bên bờ biển tìm kiếm cái gì, chẳng lẽ thực phát tài?

      Trần Đông Sinh này ở riêng là cái tình huống gì, nàng rất ràng, hơn nữa Hồ thị cầm của bọn bốn mươi văn tiền đồng đem bọn thân xu đuổi , ăn nhờ ở đậu, là có của cải, tại lại đột nhiên muốn mua đất xây nhà, phải có cái gì cổ quái?

      Nhưng vẻ mặt nàng có vẻ lộ ra, mà là khách khí rót nước chiêu đãi, còn cầm nắm đậu phộng nhà mình đưa cho Ngư Nhi, ra sức khen ngợi Ngư Nhi khả ái, làm cho Lâm thị cười đến khép miệng được.

      Phụ nhân này, thực là ghê gớm. Trần Ngư xem thủ đoạn của lão bà thôn trưởng, cảm thấy Lâm thị bị nàng làm gì, ngã chết cũng cản nổi, chừng bi người ta bán nàng còn giúp người ta đếm tiền đâu.

      Thôn trưởng đầu hình tròn, bộ dáng trung đẳng, vẻ mặt ý cười, hoàn toàn có cái giá của thôn trưởng. nghe Trần Đông Sinh ý tới xong, lập tức liền đồng ý. “Chuyện này làm được, ta ngày mai nha môn chuyến, đem khế đất xử lý xuống cho ngươi…,” Thôn trưởng này thực cầu thị, có cái tâm nhãn gì, Ngư Nhi đối hơi có hảo cảm, nghĩ về sau có chuyện gì, còn phải dựa vào người đứng đầu này đè ép, vỗ mông ngựa nhiều hơn là tốt.

      “Vậy phiền toái thôn trưởng đại thúc, chúng ta muốn mua là mẫu đất hoang ở cửa thôn kia cùng với phần phía sau núi kia, đây là mười lượng bạc, là để đại thúc làm việc. Mặt khác hai lạng bạc này, phiền toái đại thúc chuẩn bị chút, còn lại để đại thúc mua chút rượu uống,” Trần Đông Sinh từ trong lòng lấy ra mười hai lượng bạc, đặt ở bàn ăn.

      Nhìn đến bạc lóa hào quang kia, Đại Trương thị cùng thôn trưởng hai mắt đều sáng, hai người liếc nhau cái xong, trong mắt lộ ra ý cười. “Đông Sinh, ngươi thế nào lại khách khí như vậy đâu? Ai, ngươi là người có tiền đồ, là nương ngươi hiểu chuyện!” Thôn trưởng cảm thán chút, nghĩ Hồ thị nếu biết Trần Đông Sinh khẳng khái như vậy, có ý tưởng như thế nào đây?

      Nhưng lại muốn bị Hồ thị biết, nhi tử nàng nhờ làm việc liền cầm hai lạng bạc, nếu biết, nàng muốn ăn thịt người.
      Fuu thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 102: Châm ngòi ly gián


      Thôn trưởng cảm thán mà Trần Đông Sinh thoáng lộ ra nét cười khổ, có đáp lời.

      “Thôn trưởng công công, ngươi phải nhanh chút làm tốt khế đất nga, Ngư Nhi mới có phòng mới để ở,” muốn làm cho khí lúng túng, Trần Ngư lại bắt đầu bán manh làm nũng.

      “A a, được, công công ngày mai , nhất định xử lý xong,” thôn trưởng cười tít mắt đáp lời Ngư Nhi, sau đó nhìn Trần Đông Sinh : “Việc này ngươi yên tâm là được, ngươi nếu muốn xây nhà, nhớ phải chọn được ngày trước, việc này thể qua loa được!”

      “Ân, ta hiểu !”

      Có tiền dễ làm việc, cái giá hai lạng bạc này cũng là đáng giá, thôn trưởng kia mất thời gian nửa ngày làm xong hết thảy, còn cầm lại lượng bạc, mảnh đất liền với đất hoang kia là nửa mua nửa tặng, dùng chín lượng là đủ.

      Cầm khế đất, Lâm thị luân phiên cảm kích, trong mắt cũng chảy ra nước mắt, biểu tình phá lệ kích động.

      Tiễn thôn trưởng xong, Trần Ngư từ Lâm thị trong tay cầm đến khế đất kia, cẩn thận tủ mỉ, phát có chút chữ mình có thể mù mờ, có chút chữ, còn thực biết, bĩu môi, rất là buồn bực. Nguyện vọng học chữ, vẫn là bao giờ a!

      “Đừng xé,” Lâm thị dặn dò Ngư Nhi, sau đó nhìn Trần Đông Sinh : “ đất hoang còn phải thu thập, như vậy , ta gửi cho ca ta cái tin, để cho bọn họ tới giúp chút, cộng thêm Thuận tử cùng cha Ngọc nhi, lại mời thêm mấy người, cũng sai biệt lắm…,” Nàng lo lắng Trần Đông Sinh nghĩ để cho người Trần gia tới đây, lập tức tiên hạ thủ vi cường. (ra tay trước có lợi)

      Nàng tại chỉ nghĩ cách người Trần gia xa xa, miễn cho châm chọc phiền toái.

      “Ân!” Trần Đông Sinh thực có nghĩ đến những chuyện này, gật gật đầu : “Cứ làm như vậy, ta cùng Thuận tử thương nghị chút, tìm mấy người giúp đỡ chút, đến lúc đó cần mua thịt mua món ăn chiêu đãi bọn .”

      Việc xây nhà này là đại , mời người chẳng những cần trả tiền công, còn phải mời cơm, nếu muốn bị người ta mắng.

      “Cái này ta cùng đệ muội còn có nương Ngọc nhi thương lượng tốt, các nàng tới đây giúp đỡ, nếu làm được… Tìm đại tẩu , nàng đáp ứng,” nghĩ đến Chu thị mấy lần giúp đỡ, Lâm thị trong lòng vẫn là nhớ. Nàng nghĩ là mời các nàng giúp đỡ trả tiền công, này cuối cùng cũng so với cho người khác tốt hơn.

      Nghe chuyện chung thân của Trần Dũng đàm, vẫn là cái nương Phùng gia kia, chuyện xong, định ngày hạ sính, trong nhà cần bạc quá nhiều.

      Trần Đông Sinh vừa nghe, liếc nàng cái, sau đó gật đầu đồng ý.

      đất hoang Trần Đông Sinh mua được mọc đầy cỏ dại, thời điểm này tươi tốt còn hơn nữa, sau khi a công Trần gia biết, mua, chọn mảnh đất như vậy, chỉ mời nhân công tốn hơn nhiều. Trần Đông Sinh cũng giải thích, chỉ bên kia tiện nghi hơn rất nhiều, sau đó trực tiếp ý tới, để cho Thuận tử giúp tìm chút người.

      “Đông Sinh ca, cái này ngươi cứ yên tâm, việc này cứ giao cho ta,” Trần Thuận Tử vừa nghe, lập tức ôm đồm việc này, vỗ ngực cam đoan : “ tại thuyền đánh cá rời bến như vậy, người rảnh rỗi ở trong nhà vẫn phải có, ta vừa , bọn khẳng định tới!”

      Thôn xóm này của bọn họ có rất ít người tìm làm giúp xây nhà, nếu rảnh rỗi ở trong nhà, đều bến tàu lớn tìm công việc làm, còn bị người khi dễ. Thực muốn tìm công việc, còn bằng giúp Đông Sinh, cả nhà bọn đều là người trung hậu, cũng làm mấy chuyện thiếu đạo đức kia.

      “Được, vậy việc này liền giao cho ngươi,” Trần Đông Sinh sau khi thấy đồng ý, thuận tiện đề nghị : “Cùng đệ muội tiếng, công việc nấu cơm trong nhà để cho nàng giúp đỡ chút,”

      “Cái này ngươi cũng đừng xa lạ, nương ta còn muốn cùng nhau giúp đây,” Trần Thuận Tử cười .

      “Vậy cần, có nương Ngọc nhi cùng Đại tẩu ta, nhân thủ cũng đủ, nhà ngươi hài tử còn , luôn cần người lưu lại chăm sóc,” Trần Đông Sinh vừa nghe, lập tức cự tuyệt .

      “Được, đến lúc đó đủ người, ngươi tiếng, chúng ta cũng đừng xa lạ như vậy!” A công Trần gia cũng cùng nhiều, gật đầu đồng ý.

      tình đại khái an bài tốt, Trần Đông Sinh mang người trong đất hoang thu thập chút cỏ dại rậm rạp kia, cử động kia, lập tức dẫn tới vài người chú ý.

      “Nhà Trần Đông Sinh này làm cái gì?” Mã thị tựa vào khung cửa nhà Lư Lan, nhìn đường người lui tới, nghi ngờ hỏi.

      “Xây nhà thôi,” Lư Lan cúi đầu thêu hoa, trong miệng cũng rảnh rỗi, “Tôn Vượng nhà ta cũng , ngày trăm văn, so với lên bến tàu lớn trả tiền công đều tốt hơn,” Nàng chính là nghe đến tiền công mới tâm động, miễn cho Tôn Vượng còn phải dậy sớm chạy .

      trăm văn ngày?” Mã thị vừa nghe, hai mắt nhanh chóng chuyển, trào phúng : “A a, ta Lan a, Trần Đông Sinh này là loại người gì, trong nhà là cái tình huống gì, ngươi phải ràng… Này phải muốn dỗ Tôn Vượng nhà người làm công!?” Tức chết người, công việc ngày trăm văn, là tìm cũng tìm được, Trần Đông Sinh này cũng quá khi dễ người, thế nhưng tìm Đông Lâm nhà nàng, tuyên bố là xem thường bọn , vậy đừng trách nàng làm ầm ĩ. (QA: bà này đúng là điên, timg chồng bà làm là khi dễ người!?)

      Lư Lan nghe thấy nàng lời này, mới đem đầu vẫn cúi ngẩng lên, ngó vẻ mặt ghen ghét của Mã thị, trong lòng nghĩ: Mã thị này chính là cái người ngu ngốc, lần trước khiến nhi tử mình ở nhà Trần Đông Sinh làm chút chuyện ngu xuẩn kia, làm cho nàng cũng cảm thấy bẽ mặt. Nhưng dù sao là hàng xóm, đuổi , chỉ có thể để nàng ở nhà mình lại, nếu Lâm thị có ý tưởng gì, công việc này còn lạc đến đầu Tôn Vượng.

      Nàng cũng muốn cùng Mã thị , công việc này vẫn chưa làm, trăm văn tiền đồng cầm đến tay. Nàng nhìn ra, Mã thị này chính là cáu giận Trần Đông Sinh để cho nam nhân của nàng làm việc — nhưng nam nhân của nàng là cái mặt hàng gì, người trong thôn xóm đều biết.

      Chính là cái người hết ăn lại nằm đùa giỡn vô lại, nhà ai dán lên nhà bọn , kia là gặp xui tám đời, ra chút máu, tình là kết thúc được.

      Cho nên, nàng càng thể những việc này.

      “Đều là người trong thôn, thực như vậy, bọn cũng chạy thoát,” Lư Lan thản nhirn đáp lại câu, sau đó thu lại cái giá thêu hoa của mình, cười : “Tẩu tử, ta muốn thăm nương ta, giữ ngươi!”

      “Hừ,” Mã thị sau khi nghe lời nàng hừ lạnh tiếng, biết Lư Lan là đuổi mình , lầu bầu mắng: “Ta phi, bị tiền mê hoặc mắt, có thời điểm ngươi khóc!”

      Lư Lan làm như mình nghe thấy, thu thập đồ xong khóa cứa, hướng trong thôn đến….

      “Phụ thân, uống nước,” Trần Yến cùng Trần Hải xách ấm nước, Ngư Nhi cầm chén, bước vào trong đất hoang nhà mình lớn tiếng gọi.

      “Cám ơn mọi người trước, uống miếng nước,” Trần Đông Sinh hô để cho mọi người nghỉ ngơi chút, sau đó quệt quệt mồ hôi trán, mặt bị mặt trời phơi nắng hồng lộ ra tươi cười chất phác, sờ sờ đầu Trần Hải xong với ba huynh muội bọn : “Lúc này trời rất nóng, thế nào lại để cho các con tới đưa nước?”

      “Nương nấu cơm,” Ngư Nhi ngọt ngào ngây thơ đáp lời.

      “Cha, việc này nhóm chúng con làm tốt, mệt mỏi!” Trần Yến cười tít mắt , rót nước cho người tới đây, được mọi người khen ngợi.

      Kỳ , Trần Yến bọn họ cũng rảnh rỗi, thừa dịp khi thuỷ triều xuống, nhặt nham y nhiều chút, dù sao này cái là sinh ý lớn cho râu rậm thúc thúc, thể ngừng. Về phần những vật khác, bọn thế nào làm, dù sao chút đồ kia mọi người vừa cân nhắc, luôn ràng. Chỉ có công việc nham y này, bọn họ dễ cân nhắc, tùy tiện để bọn chúng càn rỡ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :