1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng Sinh Ngư Dân Nữ - Lại Mân Côi (183/447) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 170: Kế hoạch của Ngư Nhi

      Trần Ngư hoàn toàn có nghĩ đến huynh muội Vương gia áp dụng thủ đoạn hèn hạ, chờ đến khi nàng thấy sinh ý bến tàu lớn ngày tốt hơn ngày, người trong nhà đều bận rộn thể tối mày tối mặt nhưng mặt lại mang ý cười, trong lòng mình cũng yên tâm xuống.

      Thương thế của Trần lão đầu đáng ngại, nhưng đại phu dặn dò, ông dù sao cũng lớn tuổi, bị thương nặng, về sau thể xuống biển làm việc nặng nữa, người Trần gia liền nhất trí quyết định để ông ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng, ba nhi tử thay nhau nuôi….

      Thấy màn như vậy, trong lòng Trần Ngư tương đối vui mừng, nhất là phản ứng của Trương thị. Xem ra, thực là trong tay có tiền, người có thể thay đổi, trở nên hào phóng, trở nên có lý có lễ. (QA: Cái này phải với người nào cũng đúng à nha!^^)

      Người nhà đồng lòng, tình cũng dễ xử lý.

      Trần Ngư triệt để buông ra tình của hai nhà, đem chuyện của cửa hàng cùng phường khoai lang giao cho bọn họ làm, chính mình toàn tâm lên kế hoạch chuyện ngăn biển nuôi trồng.

      Bạch gia.

      “Thiếu phu nhân, Ngư Nhi nương tới,” Nha hoàn Hồng nhi hầu hạ Trần Yến đứng tại ngoài cửa bẩm báo.

      “Ngư Nhi?” Trần Yến vừa nghe, hai mắt sáng chút, với Bạch Du Nhạc bên cạnh: “Ta nhìn xem…,”

      “Ta với nàng cùng nhau ,” xong, liền đứng dậy, trong miệng bùm bùm lốp bốp quở trách : “Cái muội tử này của nàng quá làm người ta bớt lo, ở chỗ này mở ra cửa hàng, làm sinh ý lâu như vậy cũng tới nơi này của chúng ta chút, nàng nàng ấy hôm nay tới, chỉ đơn thuần là thăm nàng sao?”

      Đối với cái em vợ Trần Ngư này, Bạch Du Nhạc thể là có suy nghĩ gì, chính là cảm thấy này quá lợi hại.

      “A a…,” Trần Yến nghe oán hận, có bất mãn, trái lại hé miệng cười khẽ lên, “Nếu chàng cảm thấy nàng có việc, hỏi chút thôi,”

      “Khẳng định!” Bạch Du Nhạc vừa trả lời, vừa dắt tay nàng về phía trước, hoàn toàn để ý nha hoàn đứng ở bên lén lút nhìn mình.

      Trần Ngư ngồi tại trong phòng khách Bạch gia, uống trà, chờ đợi Trần Yến xuất . Thời điểm khi nàng thấy Bạch Du Nhạc nắm tay Trần Yến chậm rãi tới, ý cười nơi khóe miệng che dấu được — Trần Yến thực gả sai người.

      “Thực là khách ít đến, hôm nay là ngọn gió nào thổi, thế nhưng làm cho Ngư Nhi nương quang lâm hàn xá (đến nhà nghèo chơi)?” Bạch Du Nhạc che chở Trần Yến ngồi xuống xong, vẻ mặt chua xót hỏi.

      Thấy Bạch Du Nhạc như vậy, Ngư Nhi nhịn được, cười “hì hì” tiếng. “À hừm, tỷ phu, ngươi như vậy, ta vẫn thực quen,” Bạch Du Nhạc này, chua đến cũng thực thối.

      “Ngươi còn biết quen,” lập tức, Bạch Du Nhạc liền khôi phục bộ dáng ngày xưa, vẻ mặt căm tức phẫn nộ trừng nàng chất vấn: “Ngươi ngươi xem, mỗi ngày tại bến tàu lớn ra ra vào vào, cũng biết tới nhà ta thăm tỷ ngươi cái, là ngươi thực lòng cùng chúng ta xa lạ, đúng hay ?”

      Đối mặt với lửa giận của Bạch Du Nhạc, Trần Ngư là dở khóc dở cười. Nàng chung quy thể mỗi ngày tới cửa hàng, mỗi ngày liền tới Bạch gia chuyến , này ra, người ta nghị luận thế nào? Nhưng nàng biết Bạch Du Nhạc là có ý tốt, cho nên vẻ mặt đau khổ giải thích : “Tỷ phu, ngươi đừng tức giận, là ta sai, về sau a, ta tới thăm tỷ tỷ nhiều hơn, điều này dù sao cũng có thể !?”

      “Ngư Nhi, muội đừng để ý , chính là thấy ta ở trong nhà có việc gì, cho nên muốn để muội tới cùng ta,” Trần Yến lôi kéo tay Trần Ngư, ôn nhu hỏi: “Trong nhà sao rồi, thân thể cha mẹ đều tốt chứ? Hai tiểu tử kia có phải lại cao hơn rồi ? Biết chuyện chưa?” Từ sau khi xuất giá, trừ ngày lại mặt, chính là lần vào thời điểm quá niên.

      “Đều tốt, đều tốt, tỷ yên tâm,” Thấy Trần Yến như vậy, Trần Ngư cười trả lời, trong lòng oán thầm: May mà lúc trước chuyện ông nội bị thương cho nàng, bằng lấy tính tình của nàng, khẳng định sốt ruột chết.

      Sau khi hai tỷ muội hàn huyên trận, Bạch Du Nhạc thấy sai biệt lắm, liền xen miệng hỏi: “Ngư Nhi, ngươi hôm nay tới, đơn thuần là thăm tỷ tỷ ngươi !?” Cái em vợ này, cũng phải người nhàn nhã như vậy.

      Bị Bạch Du Nhạc đoán trúng, Trần Ngư có vẻ có chút lúng túng, nàng ngại ngùng cười “Hắc hắc” tiếng, theo thói quen sờ sờ tóc đen bóng loáng của mình, hơi mất tự nhiên nhìn Bạch Du Nhạc : “Tỷ phu, lúc trước chúng ta bán phương pháp chế băng cho Lâu gia, ngươi chúng ta muốn dùng lượng lớn khối băng, Lâu gia có thể có ý kiến hay ?”

      “Dùng lượng lớn khối băng?” Bạch Du Nhạc sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Ngươi muốn lượng lớn khối băng làm cái gì?” này lại muốn lăn qua lăn lại cái gì đây?

      Trần Ngư cười thần bí, giọng : “Ta muốn ngăn biển nuôi cá, bắt cá biển mới mẻ, dùng khối băng ướp lạnh…,”

      “Cái gì?” Vẻ mặt Bạch Du Nhạc vốn là hiếu kỳ liền bị chấn kinh thay thế, nhất thời kích động, vỗ mạnh cái bàn cái sau đó đứng lên, dọa mọi người nhảy dựng.

      “Ngươi làm gì, dọa chết người a!?” Trần Ngư thấy Trần Yến bị giật nảy mình, lập tức vỗ phía sau lưng Trần Yến trừng Bạch Du Nhạc cái, vì kinh ngạc mà tức giận. (QA: Hix! Trần Yến chắc đến nỗi yếu ớt vậy chứ!? Ta khó chịu nhất khi đọc truyện này là mỗi lần đều miêu tả Trần Yến vs Lâm thị yếu ớt như vậy. Hix Lúc trước các nàng cũng là nông dân chịu qua khổ cực chứ có phải tiểu thư phu nhân yếu ớt gì đâu! -_-!!! cần thái quá vậy chứ!)

      “Thực xin lỗi, ta là có chút kích động, nhưng là Ngư Nhi, việc này cũng phải chuyện , ngươi đừng cùng ta giỡn, việc này cũng phải có thể tùy ý náo loạn!” Khoan hãy Yến nhi, chính cũng bị giật nảy mình, nàng này, muốn làm đều là chuyện có khả năng, có thể hù chết người.

      “Ai , ta đều hỏi ràng,” Trần Ngư bất mãn kháng nghị: “Thôn trưởng , bãi bùn ở vùng biển bên kia ai quản, ta nuôi nhốt sao cả, dù sao cũng dùng… Ta tại muốn biết nhất chính là băng này, chúng ta có thể dùng ?”

      Bạch Du Nhạc thấy Trần Ngư đều trù tính tốt, trong lòng càng là giật mình, liền nghĩ chút sau đó : “Lúc trước thời điểm chúng ta cùng Lâu gia ký hiệp nghị, thêm câu nhà mình dùng là có thể, thể bán cho người khác… Cho nên… Hẳn là có vấn đề,” thoáng chần chờ chút, sau đó hạ kết luận.

      “Ngư Nhi, cái này thực có thể sao?” Trần Yến nhìn Bạch Du Nhạc vừa rồi kích động, phản bác như vậy, liền lo lắng hỏi.

      “Có thể, tỷ cứ yên tâm !” Trần Ngư an ủi Trần Yến, trong lòng đối với việc Bạch Du Nhạc trấn định là cáu giận hết sức. “Tỷ phu, có thể tìm Lâu Phượng Minh thương lượng chút , ta hi vọng bởi vì chuyện này, đến lúc đó rước lấy vài phiền toái, nếu làm được, cùng Lâu Phượng Minh tiếng, đem điều này viết cường điệu chút…,” có điều này, Lâu Phượng Minh muốn phản bác cũng vô dụng, chỉ là tương đối khó giải quyết.

      “Ta biết, ta phái người đưa tin cho Lâu Phượng Minh,”

      “Được, ta chờ tin tức của ngươi!”

      Thời điểm Lâu Phượng Minh nhận được thư của Bạch Du Nhạc, trong lòng suy nghĩ cùng cảm khái hàng vạn hàng nghìn. Có phương pháp chế băng, từ Bắc Ngư được phép trở lại kinh thành, trước giờ được coi trọng cũng biến thành người tâm phúc trước mắt lão gia tử. biết, nếu như có phương pháp chế băng kia, tại thế nào cũng về được, cho nên đối với Bạch Du Nhạc là tràn đầy cảm kích.

      Tình huống của Lâu gia, cũng là cực kỳ phức tạp. Điểm đơn giản nhất mà , Lâu Phượng Minh là đích tôn của trưởng tử Lâu gia, phải được sủng ái nhất. Chỉ là, nương mệnh khổ, buông tay nhân gian, cha lại lấy người có thủ đoạn, thiết kế , ném đến cái chỗ xa ở Bắc Ngư trấn kia, lại nghĩ đến cho cơ hội, trực tiếp được ông nội thích, này có thể đem người ta tức giận đỏ mắt hộc máu.

      Chương 171: Cửa hàng gặp chuyện may

      Bạch Du Nhạc ở trong thư tình huống, ta cần dùng lượng lớn băng, nhưng bán cho người khác, chỉ hỏi có đồng ý hay . Kỳ , Bạch Du Nhạc hoàn toàn cần thiết cẩn thận như vậy, lúc trước viết , cũng cần kiêng kỵ những điều này. Nhưng là thư của ta, lại làm cho Lâu Phượng Minh hiếu kỳ lên — Bạch gia này, cần lượng lớn băng làm cái gì chứ?

      Lần này, đem dẫn Lâu Phượng Minh lại lần nữa trở lại Bắc Ngư trấn.

      Lâu Phượng Minh vừa phái người đưa tin cho Bạch Du Nhạc, chỉ cần bán, quản việc này, vừa ra roi thúc ngựa chạy về Bắc Ngư trấn — đường bôn ba, trong đầu óc lại thoáng cũng thân ảnh chân thành tinh quái, làm cho bất tri bất giác thoáng lộ ra nét ý cười ôn nhu, nhưng chính phát . (QA: Chết! Bắt đầu có gian tình! Chu Thanh đâu rùi sao còn chưa về nữa!? Mất vợ tới nơi rồi!)

      Sau khi nhận được hồi , Trần Ngư liền triệt để buông tay làm lớn. Thuyền đánh cá bởi vì nghỉ ngơi chỉnh đốn, phần lớn ở nhà, cho nên Trần Ngư thuê thuyền đánh cá, Bạch Du Nhạc cùng vô giúp vui, cũng muốn nhập cổ, Trần Ngư bị quấn quít bất đắc dĩ, liền gật đầu đáp ứng, lại đem ba trăm lượng bạc cấp cho mình góp phần.

      Hành động của Trần Ngư, bị người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ, nha đầu này chẳng lẽ điên, thế nhưng còn nghĩ ở trong biển mò bạc… Có người chuyện càng khó nghe, Trần Ngư lớn, người đính hôn kia vẫn chưa có trở lại, khẳng định là đầu óc muốn hỏng, người cũng bình thường.

      Dù sao, lần này, ai Ngư Nhi tốt, đều nàng bình thường, làm cho Lâm thị cũng là khẩn trương hề hề, cảm thấy khuê nữ này là càng lúc càng được, thầm nghĩ muốn hảo hảo phê bình nàng. Nhưng là, còn chờ nàng mở miệng, lúc này mấy tên tiểu tử Trần gia lại dẫn đầu đứng ra, đem đám người loạn bậy kia hung hăng giáo huấn trận, khiến tất cả mọi người đều nhanh chóng ngậm miệng, dám nghị luận nữa. (QA: Ta thấy bà Lâm thị này thực ba phải! Con mình sống cùng bao nhiêu năm còn hiểu được ah mà nghe ng` khác !?)

      “Ngươi Trần gia này có kỳ quái , lúc trước Nhị phòng Trần gia gây sức ép Tam phòng, đuổi bọn họ (Tam phòng) , ngay cả gian phòng đều là mượn nhà người ta, cuộc sống nhà mình thực dễ dàng tốt lên, lại khắp nơi giúp đỡ bọn họ (Nhị phòng), làm cho bọn họ tại giống như cỗ dây thừng vậy, làm cái gì đều lòng, xem ra thực có chút bản lĩnh!” Có người nhìn ra đạo lý trong đó, hâm mộ .

      “Đúng a, còn thực khác biệt, này nhà ai sau khi ở riêng mà phải tự sống cuộc sống của mình, còn an phận, hận thể đem nhà người khác chuyển đến nhà mình, có lẽ chưa bao giờ giống như Trần gia tại vậy, người ba nhà đều giống như nhà!”

      “Đúng vậy, này tâm đều đoàn kết, cũng là Trần lão đầu có bản lĩnh a, con cháu hiếu thuận, cuộc đời này, cũng tốt!”

      Mấy người bởi vì việc mấy tên tiểu tử Trần gia cùng nhau xuất thủ, nghị luận, trong mắt trong lòng tràn đầy hâm mộ, cảm thấy người nhà này đồng lòng, ngày nào đó có thể phát đạt, ánh mắt nhìn bọn cũng có chút giống nhau.

      Trần Ngư sau khi biết huynh đệ Trần gia là vì mình bất bình, tâm lý là cực kỳ cao hứng, liền càng khách khí để cho bọn giúp đỡ.

      Mấy người này đều từng ở biển lăn lộn, đối với việc khống chế thuyền đánh cá đều tốt hơn, Trần Ngư liền nghĩ biện pháp, dùng thuyền đánh cá thuê có chút khó khăn, dù sao mình là vị nương lên thuyền đánh cá, khẳng định bị người ta nhàn thoại, nhà người ta cho thuê dùng cũng bất mãn, vạn nhất phát sinh chuyện gì, đều muốn trách cứ đến đầu nàng, cho nên liền mua mấy chiếc người ta cần, nghỉ ngơi chỉnh đốn sơ qua chút, chỉ cần có thể lái là được.

      Hết thảy chuẩn bị sắp xếp xong, Trần Ngư ngồi ở thuyền chỉ huy, mấy chiếc thuyền đánh cá ngừng tại chỗ cách khu bến tàu xa, nhưng đến nơi thuỷ triều xuống hết, tại thời điểm thuỷ triều xuống, dùng tảng đá buộc vào gậy gỗ, thả vào trong hải, lại dùng lưới đánh cá mà mình để cho người ta bện vây quanh, nhất nhất rơi vào đáy biển, hình thành vòng rào cản, cái này chính là mục đích của Trần Ngư.

      Khi hết thảy đều làm xong, trong lòng nàng thở dài nhõm hơi, sau đó đem lồng cua cho người làm thả ở cạnh thuyền, lưu lại hán tử mình mua về tới trông giữ….

      Lúc này cửa hàng Trần gia sinh ý càng làm càng lớn, thuê người chỉ có thể làm bên ngoài, bên trong kia có chút bí mật thể bị người ta biết, cho nên Trần Ngư thừa dịp sau nạn hạn hán, có đám người bụng ăn no, liền mua vài người trở về.

      Mấy người, mới tiêu hết mấy lượng bạc, mỗi người lượng sai biệt lắm, giống như nửa bán nửa tặng vậy, đem Trần Ngư vui vẻ tới mấy ngày liền. Nàng với Chu thị, khế bán thân của những người này đều ở người nàng, sợ bọn họ chạy trốn cùng tiết lộ chuyện cơ mật, chỉ cần tôn trọng bọn , cần trách mắng, bọn khăng khăng mực giúp nhà mình.

      Trần Ngư rút ra hai người ở bên bờ biển, hai người thay phiên trông coi… Hai người này cũng đều là từ lớn lên bên bờ biển, quen thuộc thủy tính, là Trần Ngư đặc biệt chọn. Nàng biết, trước mắt vừa mới bắt đầu, người ta đều xem náo nhiệt, căn bản nảy sinh cái tâm địa hiểm độc gì, nhưng chờ đến về sau thực có thể thành, tình liền khó , cho nên phòng bị trước cũng tốt.

      Phương pháp Trần Ngư chọn dùng là sản xuất thô sơ, nhà mình bắt cá sống thả phân tán vào bên trong để nuôi, nhất là thời điểm lúc này là thời tiết tốt nhất, đại bộ phận cá đều có giống, qua tháng sau, tình có biến chuyển, cho nên mấy ngày nay nàng vẫn ngồi bên bờ biển bận rộn, tới trong thôn trấn.

      Chờ đến khi Trần Ngư nhận được tin cửa hàng xảy ra chuyện may, thiếu chút xảy ra mạng người, liền ngựa dừng vó chạy tới, Chu thị cùng người trong cửa hàng đều bị mang đến trong nha môn.

      Trần Ngư vừa nghe, biết bên trong thích hợp, nàng có lập tức tới nha môn, mà là tìm Bạch Du Nhạc cùng Trần chưởng quỹ… Bọn so với mình nhận được tin tức sớm hơn, muốn biết phát sinh chuyện gì.

      “Theo ta được biết, là tại trong cửa hàng điểm tâm sáng ăn phải đồ có độc, người ta báo quan … Trùng hợp là, quan sai kia lại ở bên cạnh, hết thảy, liền giống như thiết kế tốt vậy,” Trần chưởng quỹ đem chuyện mình biết ra, còn nhiều tin tức hơn chút.

      “Người đâu? có chuyện chứ!?” Trần Ngư ràng tình là hướng cửa hàng điểm sáng mà tới, cây to đón gió, người ta co biện pháp gây khó dễ cho cây lâu năm là Trần chưởng quỹ, liền nhằm về phía nàng. Nàng biết đây đơn thuần là hướng về phía nàng, hay là có cái mưu gì, nhưng cuối cùng biết ràng.

      sao, được đại phu cứu, nhưng là vẫn tru lên, là các ngươi hạ độc ,” Bạch Du Nhạc tự mình xem, cảm thấy người kia so với mình còn khỏe mạnh hơn, chí ít gào khóc vang như vậy, là làm được. (QA: -_-!!!)

      Trần Ngư sau khi nghe, trầm mặc , suy nghĩ một lát sau, nhìn bọn hỏi: “Chuyện này, ta tiện ra mặt, cha nuôi, ngươi có thể tìm hiểu chút , trong nha môn muốn giải quyết thế nào, nếu là bồi thường bạc, chúng ta cũng nhận, nếu là có người cố ý thu mua người trong nha môn, vậy tình dễ xử lý.”

      Nha môn quan phủ tới cùng sâu bao nhiêu, nàng biết, nhưng biết chút, dân chúng cùng nha môn đấu, có thể bị lột da róc xương, cái gì đều nhận nổi.

      “Được, ta tìm hiểu chút, ngươi đừng gấp, tai nạn chết người, có đại ,” Trần chưởng quỹ vừa nghe, lập tức xoay người ra mặt.

      Trần Ngư dặn dò Bạch Du Nhạc ngàn vạn cần để Trần Yến biết, sợ tính tình của nàng kềm nén ở trong lòng, đến lúc đó người bên này có chuyện gì, bên kia xảy ra chuyện, vậy đáng. Mà trong nhà, Trần Ngư nghĩ chút, phân phó người mang tin cho Trần Đông Sinh, để giấu Hồ thị cùng Lâm thị, về phần những người khác, nghĩ biện pháp rồi thông báo tiếng, chờ có tin tức, mình liền sai người đưa , nếu bọn ở nhà là lo lắng, cho người tới đây nhìn xem….

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 172: Ngư Nhi ra mặt

      Việc này là đại , có thể qua được , nàng cũng biết, giấu diếm, cũng phải chuyện tốt, trước, đến lúc đó được, cùng nhau nghĩ biện pháp, tình vẫn có thể qua được.

      Chỉ chốc lát sau, Trần chưởng quỹ liền mang tới tin tức tốt.

      “Quan lớn trong nha môn này họ Vương, ta tìm hiểu chút, là biểu thúc của Vương Nguyên Bảo, Vương gia còn từng trợ giúp , cho nên lúc này là cắn chết cũng thả người, muốn tra , chuyện này, tương đối khó giải quyết!” Trần chưởng quỹ vẻ mặt ngưng trọng .

      “Lại là Vương gia, hừ, công khai đấu lại, liền tới ngấm ngầm, cũng sợ tuyệt tự, ” Trần Ngư vừa nghe, tâm lý cáu giận vô cùng, liền ra lời sạch , đem Bạch Du Nhạc cùng Trần chưởng quỹ giật nảy mình — nha đầu này, còn phải người bình thường có thể chọc.

      “Vương gia này tại bến tàu lớn tác oai tác phúc thành quen, ngươi chẳng những chắn tài lộ của bọn , còn làm cho bọn có đường có thể lui, bọn có thể ra tay độc ác sao?” Bạch Du Nhạc lại có chút hiểu đạo lý trong này, cảm thấy nếu đổi thành chính mình, có lẽ làm càng tuyệt tình hơn. Người vì mình, trời tru đất diệt.

      Ngư Nhi vì báo thù, gì đáng trách, chỉ là sai ở việc dùng lần hạ gục Vương gia, mới khiến cho Vương gia có phản kích như vậy, nếu là làm tốt, Ngư Nhi tổn thất xem ra chỉ chút chút. Phải biết, cửa hàng điểm tâm sớm này của Trần gia tại bến tàu lớn xem như có chút danh khí, nếu như bị đánh trở về, tổn thất bạc phải số ít.

      Nền móng của Trần gia mỏng, tổn thất lần tương đương với tổn thất lớn, muốn khôi phục, có chút khó. Vương gia này từ đó về sau, khẳng định phòng bị Trần gia, mặc kệ Ngư Nhi có động tác gì, người ta quấy rối, Ngư Nhi cái gì cũng làm được, đây mới là đáng sợ nhất.

      tại có biện pháp, trước nhìn xem, cùng lắm ta bỏ cửa hàng, làm sinh ý này, nhưng thể để cho Đại bá mẫu ta bọn họ xảy ra chuyện,” tiền tài tính là gì, nhưng là mệnh người chung quy phải bảo trụ. Nếu đại nhân kia thực là hôn quan, chừng lên mặt giải quyết bá mẫu, đến lúc đó thế nào cũng phải thúc thủ trói chân (bó tay bó chân).

      “Ngư Nhi, bước lui, từng bước lui (có lần bị lùi bước có nhiều lần nữa bị lùi bước)!” Bạch Du Nhạc có bởi vì lời của nàng mà cao hứng, trái lại lo lắng nàng lưu ý thân tình mà bị người ta bắt lấy nhược điểm. tuy rằng thưởng thức đại khí của Trần Ngư, nhưng là thương trường, thua lần, rất khó đứng lên.

      “Ta biết,” cái đạo lý này, nàng so với ai khác đều hiểu, chỉ là nghĩ đến chính mình ngã ở chỗ này. Sống kiếp này, nàng làm sinh ý chưa cùng quan phủ dính dáng quan hệ gì với nhau, cho nên quên mất hắc ám của quan phủ, quan thương (quan phủ + thương nhân) cấu kết ti tiện, mới có phòng bị chuyện như vậy….

      Vương gia này vì muốn đem chuyện nháo lớn, cố ý phái người thầm tuyên truyền, cho nên người biết tin tức đặc biệt nhiều, cửa nha môn đầy ắp người.

      Trần Ngư cùng Bạch Du Nhạc bọn đều chen vào trong, thấy Chu thị quỳ đại đường bọn họ đều run lẩy bẩy, thực giống như bị dọa , tâm lý càng là lo lắng.

      Quả nhiên, thời điểm đại nhân ra vẻ đạo mạo kia chất vấn Chu thị, Chu thị bình thường răng bén lưỡi nhọn, từng bó từng bó đạo lý nơi nào còn dám trả lời, ấp a ấp úng đều sắp bị đại nhân kia thành cam chịu hạ độc, điều này làm cho Trần Ngư rất là nôn nóng, vừa kích động, nàng liền đứng ra.

      “Ai dám cắn loạn bản đại nhân thẩm án?” Vương đại nhân kia vẻ mặt trầm phẫn nộ quát.

      Trần Ngư tiến lên bất mãn quỳ xuống, ở trong lòng đem nam nhân khiến mình uốn gối này mắng gần chết, nhưng mặt mảnh trầm tĩnh, giòn thanh : “Khởi bẩm đại nhân, tiểu nữ là chưởng quầy cửa hàng điểm tâm sớm Trần gia, cho nên tự động tới thỉnh tội!”

      “Nha đầu này, tội gì chứ?” Ngăn được nàng, Bạch Du Nhạc vừa chán nản vừa tức giận.

      “Nàng vẫn là cái tính tình kia, ngươi muốn ngăn cũng ngăn được,” Trong mắt Trần chưởng quỹ là tràn đầy lo lắng, nhưng trong lòng lại là cực kỳ bội phục. cái oa nhi mười hai tuổi, so bất kỳ ai đều dám làm dám chịu hơn, phần dũng khí này, ngay cả cũng có.

      “Ngươi là Trần Ngư?” Vương đại nhân kia sớm từ trong miệng cháu mình nghe tới tên của nàng, lập tức lớn tiếng chất vấn.

      “Vâng!” Thao. Mẹ. Ngươi. (ta đoán là câu chửi bậy), ngươi có bản lĩnh rống càng lớn tiếng chút, ta giết chết ngươi, ta liền thực xin lỗi cặp chân hôm nay. trách Ngư Nhi oán hận như vậy, mấy năm qua, nàng làm cái gì đều thuận lợi trôi chảy, nếu là cửa hàng thực xảy ra chuyện, nàng có gì để . Nhưng lúc này là biết quan thương cấu kết, nàng có thể tức giận sao?

      “Trong điếm của ngươi hạ độc hại người, chưởng quầy ngươi cùng người giúp đỡ thừa nhận tất cả, ngươi còn có cái gì để ?” Người kia thấy Trần Ngư vẻ mặt nhận tội, lập tức đắc ý, cảm thấy cái nữ oa mười hai tuổi, nơi nào có lợi hại như cháu chứ, khóe miệng liền lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

      Phải biết, cửa hàng điểm tâm sớm này của Trần gia nhưng đơn giản, ngay cả ăn đều cảm thấy mỹ vị, nếu có thể được đến nửa cửa hàng này, cho dù làm quan, cuộc đời này cũng có thể sống.

      “Câu này của Đại nhân, tiểu nữ cũng có chút hiểu , bá mẫu nhà ta ngay cả lời cũng chưa từng , làm sao là thừa nhận?” Trần Ngư thấy tham quan kia khóe miệng mỉm cười, biết là xem thường mình, tâm lý là cực kỳ khinh thường, nhưng biểu tình mặt cũng mờ mịt hiểu.”Vụ thẩm án này, chẳng lẽ cần người trúng độc ra mặt, đại nhân liền kết luận chuyện này nhất đinh là cửa hàng Trần gia gây nên sao?”

      Bọn thương nghị tốt, chỉ là người ta biết, Vương đại nhân này, quả nhiên là đem tất cả mọi người đều xem như đần độn.

      “To gan,” Sư gia ở bên thấy đại nhân bị hỏi khó, lập tức hung hãn kêu lên, quở trách : “Đại nhân thẩm án, cần nha đầu ngươi dạy?”

      Trần Ngư để ý tới sư gia kia, biết tiểu quỷ khó chơi, cho nên hai mắt thẳng tắp nhìn Vương đại nhân kia, chờ đợi trả lời.

      Bạch Du Nhạc này cũng là người hiểu biết, tuy rằng biết tình thích hợp, nhưng đè ép lại được quan phủ, thấy Trần Ngư trực tiếp chỉ ra, liền cười lạnh tiếng lui về phía sau bước, trong đám người hô lên, hét lớn: “Trong lúc này người bị độc cũng kiện, đại nhân còn thẩm vụ án cái gì a!?”

      Người, bản tính chính là bát quái, bằng hôm nay cũng tụ tập ở chỗ này. Gặp trong đám người có người quát lên, người bên cạnh cũng cùng ồn ào, bọn đều tại cửa hàng Trần gia ăn chút, biết bọn họ là người tốt, lượng đồ ăn nhiều, cho nên căn bản tin cái việc trúng độc gì đó, liền cùng chất vấn.

      “Đúng vậy, đại nhân hỏi như vậy, người ta thừa nhận, có thể hỏi ra cái kết quả gì?”

      “Đại nhân có phải là muốn vu oan giá hoạ hay a!?” Bạch Du Nhạc lần nữa lên tiếng.

      “Ssự tình này thấy thế nào cũng thích hợp, có phải là có cái gì cổ quái hay a!?” Có người tâm sáng, lập tức cảm giác được có phần đúng, liền lên tiếng hỏi.

      “Đúng vậy, nhìn xem, thế nào lại giông như nhằm vào cửa hàng Trần gia vậy, có phải là chọc người nào rồi hay ?” Người nơi này đều biết Vương đại nhân này là cái mặt hàng gì, trong lòng suy nghĩ, liền hiểu .

      Lúc này người là càng tụ càng nhiều, tiếng nghị luận là càng càng vang, đem Vương đại nhân dương ương đắc ý kia tức giận hộc máu, trong lòng quở trách Vương Nguyên Bảo gây cản trở, kêu người tới xem náo nhiệt cái gì, kết quả đem chính mình tính toán vào trong.

      Nếu phải có nhiều người như vậy, định đoạt, trực tiếp phán, người ta còn có cái lời gì có thể . tại này vừa náo, vẫn thể chiếu theo chương trình mà phá án, chừng, còn xảy ra tai vạ khác, cũng chỉ đành hơi nhíu mày hung hăng vỗ mộc án cái, làm cho mọi người im lặng, sau đó phái người đem người trúng độc kia nâng vào nha môn….

      Chương 173: phen trò hề

      Trần Ngư quỳ ở chỗ ấy thấp giọng an ủi Chu thị, để cho nàng đừng lo lắng, rất nhiều, mới an ủi được Chu thị bị dọa ….

      Chỉ chốc lát sau, người trúng độc kia liền bị nâng tới, ngay cả đại phu khám và chữa bệnh cũng cùng theo, Ngư Nhi nhìn lên, vui vẻ. Đại phu kia, chính là đại phu lần trước khám và chữa bệnh cho Trần lão đầu, sau đó hỏi mình ít vấn đề, a a, chuyện hôm nay, chính là đủ náo nhiệt.

      Vương đại nhân này, bước sai chân, từng bước sai!

      “Ngươi là người nào?” Vương đại nhân khi thấy đại phu đứng ở bên cạnh, vẻ mặt bất mãn hỏi.

      “Ta là đại phu khám và chữa bệnh cho người trúng độc, ta có công danh người,” cho nên cần quỳ, ngươi cũng đừng dùng quan uy ép ta. Đại phu kia ném bộ dáng ghê gớm, đem Trần Ngư chọc tâm lý ngừng vui vẻ, cảm thấy đại phu kia đối Vương đại nhân là hoàn toàn bộ khinh thường, xem liền làm cho người ta ghiền.

      “Ai cho ngươi tới đây?” Vương đại nhân tức giận, giỏi cho ngươi cái tiểu tử đáng chết, thế nhưng coi khinh ta, xem ta hôm nay làm sao quản thúc ngươi, cho ngươi biết kết cục đắc tội ta là gì.

      “Đại nhân thẩm án, ta cùng vụ án này có liên quan, ta làm sao có thể tới chứ?” Đại phu kia châm chọc cười tiếng, trêu chọc : “Chẳng lẽ đại nhân biết xem bệnh? Biết này trong người này là độc gì?”

      Vương đại nhân kia vừa bị hỏi, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng, từ trắng thành đen, là buồn cười, chọc cười mọi người, ngay cả Trần Ngư đều nhịn được cười, càng làm cho cái đại nhân kia khó chịu nổi.

      “Càn rỡ, đại đường, cho phép ồn ào,” Đáng thương Vương đại nhân nghẹn hơn nửa ngày, rống câu lời thừa phải rất uy vũ, sau đó trầm nhìn người nằm tại ván gỗ, lãnh chất vấn: “Dưới công đường là người nào?”

      Trần Ngư liếc qua người nằm bên cạnh, thấy người kia gầy yếu chua ngoa, vẻ mặt thô tục, vừa xem biết phải loại người tốt gì. Mà giờ phút này hai mắt quay tròn chuyển động, vừa thấy chính là người an phận, Trần Ngư bất động thanh sắc đánh giá, nghĩ Vương Nguyên Bảo tìm người như vậy, nhất định là có nguyên nhân, bằng yên lặng theo dõi biến hóa.

      “Đại nhân, tiểu nhân kêu Hứa Văn, là chủ cửa hàng điểm tâm sớm đầu phía đông trấn,” người kia nằm tại ván gỗ, vẻ mặt vô lực bẩm báo, thực giống như bệnh nguy kịch, tùy thời muốn mất mạng vậy, như vậy, Trần Ngư nhìn đều mệt mỏi thay cực kỳ. “Tiểu nhân vốn nghe điểm tâm cửa hàng Trần gia ăn ngon, liền nghĩ trăm nghe bằng thấy, nên tới đây nếm thử, nghĩ đến người ta thế nhưng hạ độc, hại ta là cửu tử nhất sinh… Đại nhân, ngươi cần phải vì ta làm chủ a!?”

      xong, còn khóc lên, như vậy, giống như trải qua chuyện đau khổ ủy khuất nhất.

      “Ngươi bậy,” Chu thị vừa nghe, cả người chấn động mạnh, nghĩ chính mình từng tuổi này, đều thể bằng Ngư Nhi như vậy, liền lớn tiếng phản bác.

      “Càn rỡ, đại nhân thẩm án, há có thể để cho ngươi lớn tiếng ồn ào, lại ồn ào nữa, nhất định đánh ngươi hai mươi bản tử,” Sư gia kia là thu ưu đãi, liền càng thêm nhìn chằm chằm Trần Ngư bọn họ.

      “Đại bá mẫu, đừng gấp,” Trần Ngư vội vàng ngăn nàng lại, sợ các nàng ăn mệt trước mắt đáng.

      “Trần Ngư, người ta kiện ngươi tìm cách hạ độc hại mạng người, ngươi có thể có chuyện gì để ?” Vương đại nhân ra vẻ quang minh chính đại chất vấn.

      “Xin hỏi đại nhân, ta vì sao hướng người khác hạ độc, lại hướng chứ?” Trần Ngư vô lực hỏi, cảm thấy hồi này, quả thực là trò hề, chỉ có Vương đại nhân còn ở chỗ ấy tự mãn.

      “Ta cùng ngươi sinh ý giống nhau, ngươi sợ ta giành sinh ý của ngươi, cho nên mới hạ độc với ta,” Hứa Văn vừa nghe, chờ đại nhân hỏi, liền lập tức nguỵ biện.

      “… ,” tĩnh lặng, tĩnh lặng quỷ dị, tất cả đại đường nhiều người như vậy, ai cũng có phát ra thanh, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quỷ dị thể tưởng tượng nổi chăm chú nhìn nam nhân ở trước mắt, thực giống như lời gì đó thể tưởng tượng nổi, đều kinh ngạc ngẩn người.

      “Các ngươi làm gì?” Hứa Văn bị vẻ mặt mọi người nhìn chòng chọc có chút run lên, lắp ba lắp bắp chất vấn.

      “Ha ha…,” Trần Ngư dẫn trước phục hồi tinh thần lại, để ý hình tượng cười lớn, sau đó giống như bị bệnh truyền nhiễm vậy, người người đều cuồng tiếu….

      “Hứa gia ngươi sinh ý làm lớn bao nhiêu? Cửa hàng Trần gia ta sinh ý lại ra sao? Ngươi nghĩ lừa bịp tống tiền, tìm cái cớ tốt chút, đừng dùng lý do chính ngươi cũng tin, ngươi thấy mọi người đều chế giễu sao?” Trần Ngư khinh miệt quét mắt nhìn cái, lời.

      Trận trò hề này, thời điểm nào mới có thể kết thúc a!?

      “Trần gia này sinh ý tốt mỗi ngày người đều chen vào trong, người ta từ khác trấn chạy tới cũng mua được, còn kiêng kỵ Hứa gia ngươi, này phải cười đến chết người sao?” Trần chưởng quỹ dở khóc dở cười hỏi.

      “Hứa gia này, ở tại cái gọc nào cũng biết, còn nghĩ cùng Trần gia so, có phải là đầu óc bình thường hay ?”

      “Đúng vậy, Trần gia này sinh ý tốt ngay cả Vương gia đều thua kém, chẳng lẽ còn lợi hại bằng Hứa gia ngươi?”

      Lúc này mỗi người câu, Hứa Văn sớm hoảng tay chân, nhưng chết thừa nhận, sau cùng dứt khoát khẽ run run gắng gưỡng bò lên, quỳ đến kêu rên : “Đại nhân, chuyện cửa hàng Trần gia hạ độc hại ta, là rất nhiều người đều nhìn thấy, đây là , cho phép bọn chống chế!”

      Vương đại nhân vừa nghe, cảm thấy chuyện này kết luận như vậy là tốt nhất, liền gõ mộc án : “Cửa hàng Trần gia này hạ độc thương nhân là , các ngươi nguỵ biện thế nào đều chối cãi được…,”

      Trần Ngư thấy Vương đại nhân muốn búa kết án, tâm lý gấp gáp, liền mở miệng muốn phản bác, lại bị người khác nhanh chân đến trước.

      “Đại nhân, chuyện này hạ độc hay hạ độc, trúng độc hay trúng độc, phải đại phu định đoạt sao? Đại nhân làm sao lại hỏi ta chút vậy?” Đại phu kia lại ung dung mở miệng, vẫn là lời làm Vương đại nhân tức giận hộc máu như trước.

      “Đúng vậy, Hứa chưởng quỹ này lại có gì nguy hiểm tánh mạng, chừng là ăn nhầm đồ, cái này làm sao lại là do cừa hàng Trần gia chứ?”

      “Ta lại ăn những vật khác!” Hứa Văn lại miệng tiện.

      “Ngươi có thể chứng minh sao?” Có người bén nhọn chất vấn.

      “Vương đại nhân này có phải là thu ưu đãi của người ta rồi hay ? Hứa Văn này đỏ mắt sinh ý náo nhiệt của Trần gia, liền nghĩ đắn đo người ta… đoạn thời gian trước, ta nghe trong tay Vương đại nhân nhiều thêm trăm mẫu ruộng tốt, bây giờ đều tại trong tay Vương gia, chừng chính là thu ưu đãi của ai đó mới được đến,” có người khó hiểu nghị luận, lại vừa lúc bị Trần Ngư nghe được.

      trăm mẫu ruộng tốt, triều đình thưởng tứ, Trần Ngư tâm tư rất nhanh động, đối với Vương đại nhân trước mắt lại nhiều thêm tầng nhận thức.

      “Ngươi là làm sao biết ?” Có người bát quái tâm lên, hiếu kỳ hỏi.

      “Người Vương gia này cắt xén hết sức, cho người ta thuê đất, đều là bảy tám phân, nhưng người có đất bất đắc dĩ vẫn phải thuê, ta có thân thích chính là bị bức thuê đất của Vương gia, cùng ta tố khổ, ta mới biết,”

      trăm mẫu ruộng tốt, đó phải cái số lượng gì a!”

      “Chỗ này của chúng ta, ai có thể có nhiều như thế chứ?” Hai người càng càng hăng say, thanh đều có chút lớn.

      “Bản đại nhân thẩm án, sao cần đại phu ngươi tới khoa tay múa chân,” Vương đại nhân nghe chút nghị luận kia sau đó, chỉ muốn mau chút kết thúc vụ án, tiếp tục giằng co nữa, gốc gác của mình cũng sắp bị đào ra.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 174: Vương đại nhân đáng thương

      Thực là, chút chuyện này cũng làm xong, về sau cùng người nhà Vương Nguyên Bảo cách xa chút, miễn cho bị liên luỵ .

      “Là đại nhân thẩm án, nhưng đại nhân muốn phán án oan, chúng ta cũng được nghị luận, mọi người , có đúng a!?” Nhân mạch của đại phu cũng phải chỉ chút chút, ai nguyện ý đắc tội đại phu, đó chính là ngại cái mạng của mình sống quá lâu.

      “Vâng, muốn biết ràng, thể phán án oan,” lúc này nhân khí lên cao, Trần Ngư cũng có chút đố kỵ.

      Ngay tại thời điểm náo loạn thể kết thúc, Trần Ngư muốn hỏi chút về chuyện ruộng tốt, đột nhiên, đạo thanh vang lên, người chen vào được, vọt tới đại đường : “Khởi bẩm đại nhân, tú tài có chuyển bẩm báo!”

      Người này đột nhiên lao tới dọa mọi người nhảy dựng, Trần Ngư quen biết , nhưng Chu thị biết, Bạch Du Nhạc cũng biết, thể đối với người từng là tình địch của mình hiểu phen, cho nên Vu Tiểu Vũ bộ dạng thế nào, ràng nhất. Bây giờ thấy vọt tới đại đường, tâm lý “Lộp bộp” chút, cảm thấy việc lớn tốt.

      “Sao lại là ?” Chu thị sững sờ hồi rồi nỉ non.

      “Đại bá mẫu, là ai?” Trần Ngư hiểu ra sao.

      “Người đứng dưới công đường là người nơi nào?” Vương đại nhân đau đầu hỏi. Vu Tiểu Vũ này là thế nào, tại sao lại xuất vào lúc này, tới cùng là muốn làm gì? Người Vương gia lúc này, tại sao người cũng xuất ?

      “Ta gọi là Vu Tiểu Vũ,” Tên vừa ra, dọa Trần Ngư nhảy dựng, buồn bực nghĩ mặt hàng này lại muốn gây sức ép cái gì.

      Vu Tiểu Vũ này bộ dạng là dạng chó hình người, nếu là hiểu từ trước, Trần Ngư cảm thấy phải có hảo cảm hơn, nhưng là trước đây làm nhiều chuyện thần tiên cũng phẫn hận như vậy, nghĩ để Trần Ngư đối có hảo cảm, đó là so với mặt trời mọc lên từ phía tây càng khó hơn.

      “Ngươi tự tiện xông vào đại đường, có chuyện gì muốn ?” Vương đại nhân nghĩ Vu Tiểu Vũ là con rể Vương gia, làm chuyện gì cũng hẳn là giúp đỡ Vương gia, cho nên ngữ khí hòa hoãn rất nhiều. (QA: Lầm to rùi! Vương đại nhân này cũng nghĩ quá tốt về Vu tiểu tử này rồi! Cái gì gọi là dạng chó hình người aaa!??)

      “Ta đến là để chứng minh Hứa Văn này dối, là trước đó uống thuốc mới như vậy,” Lời của Vu Tiểu Vũ, khiến mọi người kinh sợ, cũng hù sợ Vương đại nhân. là cùng Vương Nguyên Bảo thông đồng cùng chỗ, vì mưu đồ bí mật cửa hàng của Trần gia, nếu tình bại lộ, cái đại nhân này cũng cần làm thêm nữa?

      “Ngươi bậy cái gì?” Vương đại nhân quýnh lên, liền lớn tiếng trách mắng. (QA: hài hước a!)

      “Đại nhân, bậy, cái này ta có thể chứng minh,” đại phu đoạt nổi bật của Vu Tiểu Vũ, cười tít mắt : “Này đồ ăn vào trước hay sau, phản ứng đương nhiên cũng giống nhau, cho nên ta có thể chứng minh Hứa Văn này là dối, thân thể khỏe phải trúng độc, mà là bởi vì ăn đồ linh tinh dẫn tới khỏe, cùng cửa hàng Trần gia quan hệ!”

      Đây là từ nơi nào xuất ? Vu Tiểu Vũ hung hăng trừng mắt nam nhân khó hiểu kia cái, cảm thấy những lời này, hẳn là để mình . vốn quyết định tốt, vạch trần chuyện này, sau đó làm cho người Trần gia nhân tình của mình, nghĩ đến bị tên gia hỏa này phá hoại. (QA: Tên này bị chứng hoang tưởng quá nặng rồi!)

      “Vu Tiểu Vũ, ngươi ăn của ta, dùng của ta, thế nhưng phản bội ta, ta cho ngươi chết tử tế được,” Khi Vương Liên biết tin tức rồi vội vàng đuổi tới, nghe thấy lời của Vu Tiểu Vũ xong, lập tức xông tới giống như đàn bà chanh chua vậy, hướng gầm lên giận dữ.

      Vu Tiểu Vũ tránh né Vương Liên công kích, có chút chật vật, nhưng trong miệng lại nguỵ biện : “Đồ cưới của ngươi văn cũng chưa động đến, là chính ngươi lăn qua lăn lại, Vu gia ta nơi nào dùng đến bạc của ngươi? Ngươi đừng vớ vẩn giống như đàn bà chanh chua vậy,” nàng phải ở tại Vương gia sao? Tại sao lại ở chỗ này chứ?

      “Ta vớ vẩn, lúc trước, phải ngươi nhìn trúng đồ cưới của ta, mới huỷ hôn thú (cưới) khác sao? Hừ, ngươi cho rằng ngươi thay Trần gia xuất đầu, người ta đem ngươi ghi ở trong lòng, đừng quên, Trần Yến người ta sớm thành thân, tìm nam nhân tốt hơn ngươi, người ta muốn ngươi mới kỳ quái,” Vương Liên cũng mặc kệ đây là nơi nào, nổi giận đùng đùng kêu to, chút bộ dáng cũng có.

      Nàng là thực bị tức điên, nghĩ đến là Vu Tiểu Vũ từ phía sau lưng đâm chọc mình đao — đao này, bao nhiêu tàn nhẫn, tới cùng có biết hay ?

      Trần Ngư mắt lạnh xem bọn họ cãi lộn, đem Chu thị nâng dậy đứng ở bên, gặp Vương đại nhân kia cũng là lờ mờ ngăn cản, liền nghĩ Vương gia này vận số đến, bại cũng được.

      “Ta lười dây dưa với ngươi, nếu như phải ngươi tâm ngoan thủ lạt, mượn tay đệ đệ ngươi hủy trong sạch của người ta, ta như vậy sao? Thất bại lần, ngươi lại nảy sinh kế, nghĩ vu vạ cho cửa hàng Trần gia người ta, quậy đến chết người, để cho các ngươi thu cửa hàng, lời này của ta là đúng hay sai?” Dù sao cũng trở mặt, Vu Tiểu Vũ cũng cố kỵ, trực tiếp lớn tiếng vạch trần ra mưu của bọn .

      Vương Liên bi thương nhìn Vu Tiểu Vũ, cảm thấy người trước mắt này thực xa lạ, chính mình cùng thành thân nhiều năm như vậy, hài tử cũng có hai đứa, lại biết là người tâm ngoan thủ lạt như thế. là muốn đem Vương gia đẩy vào tuyệt cảnh, bức nàng chết, mới dừng tay !?

      “Nguyên Bảo rất đúng, ta tới cùng nhìn trúng ngươi cái gì, mới đem cuộc đời này của mình hủy ?” Đột nhiên, Vương Liên chết tâm, mắt lạnh nhìn Vu Tiểu Vũ cái, cái gì cũng tranh luận.

      “Đều an tĩnh cho ta,” Lúc này, Vương đại nhân mới giật mình thấy tình thích hợp, hướng mọi người hô to. “Chuyện này có kỳ quặc khác, chờ bản đại nhân tra ràng sau đó thẩm tra lại, đem người có liên quan đều dẫn cho ta,” xong, liền muốn lui đường chạy trốn, nhưng có người cho phép.

      “Đại nhân, người đều ở chỗ này, còn cần tra cái gì?” Trần Ngư biếng nhác lên tiếng hỏi, thuận tiện còn nhắc nhở câu: “Bằng hữu phí xa tại kinh thành của ta gửi cho tin cho ta, ta được trăm mẫu ruộng tốt cùng trăm lượng bạc, lúc này sớm nên đến, cũng biết thế nào, vẫn có tin tức, cũng biết nơi nào xảy ra sai sót, ta là chút đỉnh cũng chưa thấy…,” xong, còn lạnh nhạt quét Vương đại nhân cái, tràn đầy ép sát lợi hại.

      Vương đại nhân kia vốn còn muốn vừa nghe đến lời này của Trần Ngư, lập tức trượt chân, té ngã đất, trong lòng “Phốc phốc” nhảy loạn. trăm lượng bạc cùng trăm mẫu ruộng tốt này, đều bị nuốt.

      trách to gan, mà là sau khi chuyện này phát sinh, nghe nam làng chài có chuyện gì xảy ra, đều là Trần gia gây nên, nhưng cùng cái đại nhân này hề quan hệ, cho nên vẫn chưa báo lên triều đình. Nhưng là, trước đó lâu, triều đình đột nhiên khen thưởng tới, nhưng chỉ là lén lút, cũng có gióng trống khua chiêng. (QA: Lão này ngu ! hiểu sao vẫn làm quan được!? Lão báo mà ngta vẫn được thưởng phải nghĩ được là vì sao chứ! Ngu lại tham xuống đài sớm mới là lạ!)

      nghĩ nếu thực đem những thưởng tứ này cho Trần Ngư, vậy chính mình cái đại nhân này còn mặt mũi, cho nên liền có tâm lùi lại mấy ngày, thấy tất cả mọi người đều biết, liền giấu chuyện này, làm như chưa hề phát sinh, đem để ở Vương gia, như vậy chính mình liền có thể sau lưng thu bạc, lại nghĩ đến việc này bị Trần Ngư biết.

      “Ngươi bậy cái gì?” Vương đại nhân đứng lên xong, vẻ mặt kinh hãi kêu, “Nữ tử này cả gan làm loạn, coi rẻ bản quan, người tới a, bắt lại cho ta, nhốt vào trong đại lao ,” chỉ cần giết chết nàng, như vậy chuyện này, liền có ai biết. (QA: Haha cười chết ta! Đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a! Quá ngu!)

      Lời này của vừa ra, Bạch Du Nhạc cùng Trần chưởng quỹ bọn đều nóng nảy, tuy rằng biết lời của Trần Ngư là có ý tứ gì, nhưng là vẻ mặt ngoan kia của Vương đại nhân lại hù sợ bọn là nghĩ giết người diệt khẩu.

      Chương 175: Vương gia xong đời

      “Đại nhân, ngươi xác định muốn làm như vậy sao?” Trần Ngư nghiêng đầu, chút cũng gấp, trái lại khẽ cười : “Nhiếp gia, phái người tra chuyện này, ngươi cảm thấy, ngươi chạy được sao?”

      Người đần độn này, thực biết là làm sao lên cái Huyện lệnh này, thế nhưng còn có thể vững chắc nhiều năm như vậy, xem như kỳ tích.

      Nguyên bản Vương đại nhân dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, giờ phút này triệt để ngồi liệt ở mặt đất, trong miệng thào tự , ai cũng nghe ràng nỉ non cái gì, nhưng mọi người đều biết, đại nhân, điên.

      Gặp được biến cố như vậy, tất cả mọi người đều mắt trợn tròn, chỉ có Trần Ngư mắt lạnh nhìn Vương Liên, lạnh lùng : “Vương gia xong rồi!”

      Lúc này Vương Liên cảm xúc kích động làm sao có thể chịu được kích thích như vậy, kêu gào tới đây liền muốn đánh người, nhưng bị Trần chưởng quỹ bọn ngăn lại.”Đánh chết ngươi kẻ tiện nhân, đều là ngươi, nếu phải ngươi, Vương gia chúng ta làm sao biến thành cái bộ dáng này?” Trong lòng nàng hận, hận thấu trời, sắp đè chết nàng.

      Trần Ngư nhìn bộ dáng điên cuồng của nàng, lắc đầu : “ có chuyện hôm nay, Vương gia sớm muộn cũng xảy ra chuyện — ngươi biết thúc thúc kia của người cho Vương gia các ngươi trăm mẫu ruộng tốt, là từ nơi nào có được ?” Nàng muốn là rút củi dưới đáy nồi.

      Vương Liên vừa nghe, ngây ngốc chút, có chút nghi ngờ nỉ non : “ là người ta tặng…,” Nhưng là, thấy bộ dáng hoảng sợ kia của thúc thúc, cho dù nàng biết, cũng biết đại khái tình.

      “Ai tặng nhiều như vậy? , ta căn bản đem Vương gia các ngươi để vào mắt, ngươi sống cuộc sống của ngươi, ta làm sinh ý của ta, mọi người bình an vô , nhưng ngày ngày ngươi muốn trêu chọc ta, còn phái người lén vào nhà cũ của chúng ta, thiếu chút muốn mạng của ông nội ta, hôm nay còn làm ra hành vi bỉ ổi như vậy, ngươi cảm thấy Vương gia còn có đường lui sao?” Kỳ , những tình này phát sinh, Vương gia cũng bị cái Vương đại nhân kia hại chết.

      Vương Liên căn bản mặc kệ này đó, mà cố chấp hỏi: “Đất kia, từ đâu mà có?” Trần Ngư này đó, cùng lắm chính là đẩy ra mấy cái kẻ chết thay, Vương gia tốn nhiều chút bạc, cũng xảy ra được đại gì. Nhưng là, vẻ mặt của thúc thúc quá quỷ dị, là bị dọa đến, cho nên nàng muốn hỏi ràng.

      Trần Ngư thấy nàng chết tâm, nên dựa vào gần nàng, tại bên tai nàng thấp giọng : “Đây chính là phần thuởng triều đình cấp cho ta, trăm mẫu ruộng tốt trăm lượng bạc, đều bị ngươi thúc thúc tham còn đem tống đến trong tay các ngươi, cho dù biết lai lịch, Vương gia tội cũng .”

      Khi Vương Liên vừa nghe đến triều đình, hai chân lập tức liền mềm nhũn. Như cà nhiễm sương, triệt để có giương nanh múa vuốt như vừa rồi, hoàn toàn ủ rũ. Trong miệng, là dám tin nỉ non: “ thế nào dám, thế nào dám a…,”

      tình, chuyển biến như kỳ tích, làm cho đám nha dịch linh tinh kia biết xử lý thế nào, sư gia kia vốn còn nghĩ cáo mượn oai hùm, nhưng tại ngay cả đại nhân đều ngốc, còn ai phán án, chuyện này, đương nhiên là sống chết mặc bay. Trần Ngư cùng Vương gia cắn chết thả, nàng biết, chờ đến khi râu rậm cậu trở về, chuyện này được phơi bày.

      Vương gia, đến lúc đó xử cũng trễ. tại, bọn nhảy lên ra cái trò gì.

      Trần Ngư nâng Chu thị, mang mọi người rời , ngay cả nhìn Vu Tiểu Vũ cái cũng . Mà , lại đem ánh mắt thực thắm thiết đan vào tại người Trần Ngư, lại lần nữa bị rung động. nghĩ đến nha đầu trước kia thế nhưng trổ mã mỹ lệ như vậy, ngay cả Trần Yến đều thua kém, Vương Liên càng cần phải . (QA: Ta chết cười mất! Bệnh tên này càng ngày càng nặng!)

      Trong mắt , nổi lên tính toán, tham lam, chỉ riêng có thực tâm.

      Vương Liên từ trong bi thương tỉnh lại, mắt lạnh nhìn vẻ mặt của Vu Tiểu Vũ, biết mình ở trong lòng cái gì cũng phải, tâm cũng chết, tại nghĩ cùng so đo này đó, mà là nghĩ như thế nào mới có thể cứu vãn hết thảy cho Vương gia.

      Vương gia bại, chính mình tại Vu gia căn bản sống được, có trượng phu có tâm mơ muốn mưu hại mình, nàng còn có thể an ổn sao? Đối diện với vẻ mặt lạnh lùng khinh thường của Vu Tiểu Vũ, Vương Liên cười.

      Nàng là thua, chính là Vu Tiểu Vũ thắng sao? Tham lam cùng kinh diễm trong mắt vừa rồi tránh được hai mắt của mình, nàng cũng tin, Trần Ngư là nữ tử thông minh như vậy, đem Vu Tiểu Vũ xem ở trong mắt. Nàng chờ, muốn nhìn xem Vu Tiểu Vũ cuối cùng có kết cục gì.

      Chờ thời điểm Trần Ngư mang Chu thị trở lại Đắc Nguyệt Lâu, bên trong ngồi thực nhiều người Trần gia. Vừa thấy bọn trở về, Trần Xuân Sinh lập tức đứng lên xem Chu thị, ân cần hỏi han: “Bị đánh ? Bị thương ?”

      Cùng Trần Xuân Sinh nhiều năm như vậy, sinh ba nhi tử, Chu thị vẫn là lần đầu tiên cảm giác được quan tâm mình như vậy, cộng thêm mình bị ủy khuất, vừa phát ra liền thể thu thập, nhào vào trong lòng , gào khóc lên….

      “Nương…,” Nhóm nhi tử cùng Trần Xuân Sinh ở phía sau muốn quan tâm, nhưng bị Trần Ngư ngăn lại.

      “Đại bá mẫu bị hù sợ, để cho nàng khóc chút, thư thái hơn,” nàng cũng muốn hảo hảo nghỉ ngơi a, ai, đáng tiếc bờ vai — Chu Thanh, ngươi tên hỗn đản, ngươi còn muốn trở về hay ? (QA: Hắc hắc! Bắt đầu nhớ nam9 rùi nha!)

      Trần Ngư biết, tại thời điểm khi nàng mỏi mệt, vắng vẻ, trong lòng luôn là nhớ nhung Chu Thanh, thực giống như nếu có ở, nàng cũng mệt mỏi như vậy, đơn như vậy. Loại ỷ lại này, là trước đây có, mà chính nàng cũng có phát .

      Nếu nàng phát , nhất định giễu cợt mình hơn ba mươi tuổi, đối với cái mao hài tử có ỷ lại, đầu óc có vấn đề. Chính là, cũng như thế, loại chuyển biến này, là nàng hoàn toàn có phát .

      “Ngư Nhi,” Bạch Du Nhạc đem Trần Ngư kéo đến bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “ trăm mẫu đất vườn này tới cùng là thế nào?” Thấy cái đại nhân kia tham trăm mẫu thổ địa kia xong, lại bị Trần Ngư dọa đến điên mất, thấy tình đơn giản, cho nên sớm hiếu kỳ, chỉ là Trần Ngư bảo hộ Chu thị, tìm được thời cơ tốt.

      Trần Ngư thấy hiếu kỳ như thế, bĩu môi, hạ giọng : “Đó là phần thuởng triều đình cấp cho ta, là Tình tỷ tỷ ta cầu được. Chỉ là Vương đại nhân kia biết lai lịch, nghĩ ta chẳng hề biết, người triều đình phái tới cũng , liền nuốt bút thưởng tứ này…,”

      “Ngươi làm sao lại biết?” chính là chút tin tức cũng , cái tiểu nương này, giấu được thực kín.

      “Lần trước râu rậm cậu tới, cùng ta , tại hồi kinh giúp ta tra ,” Đối với , Trần Ngư có giấu, biết trong lòng có chừng mực, chuyện này có thể hay , đều tại trong khống chế của nàng. Nhưng là đối với người Trần gia, nàng quyết định giữ bí mật, dù sao chuyện này rất lớn, nếu xảy ra sơ suất gì, bọn họ ăn hết còn mang về.

      “…,” Bạch Du Nhạc lần này là triệt để lời. nương này, gan lớn, tâm lại cẩn thận, nghĩ tình đều là người khác nghĩ đến, ngay cả tình như vậy cũng giấu, thấy nàng tâm tư kín đáo — Chu Thanh, thực là cái có phúc khí.

      Người Trần gia sợ bóng sợ gió trận, đều muốn nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày, chỉ có Chu thị ồn ào chính mình có chuyện gì — Kia chính là thu nhập lượng bạc a, nàng đau lòng… Chỉ là nàng kháng nghị bị coi thường, mọi người đều lôi kéo nàng muốn trở về hảo hảo nghỉ ngơi, dù sao nơi này sinh ý tốt, sớm về tối , mọi người cũng mệt chết.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 176: Trần Yến té xỉu

      Trần Ngư dán tờ giấy ở ngoài cửa, báo nguyên nhân mấy ngày này mở cửa tiệm, sau đó viết thời điểm nào lần nữa khai trương, sau đó mang tất cả mọi người, trở về Nam làng chài.

      Chờ Trần Ngư vừa , Bạch Du Nhạc liền về nhà, đợi ngồi nóng cái mông, nha hoàn lại tới báo bên ngoài có người tìm, làm cho lại huyên thuyên lải nhải Trần Ngư dứt, chờ vừa đến ngưỡng cửa xem, hóa ra là Lâu Phượng Minh, lại lần câm lặng.

      Vương Liên hòa ly, mang hai đứa bé, rời Vu gia. Khi Trần Ngư nghe đến cái tin tức này, câu: nữ nhân này thông minh, đáng tiếc gả sai nam nhân.

      Kỳ , tóm lại, Trần Ngư đối với Vương Liên có chán ghét, cũng biết tất cả mọi chuyện đều cùng Vu Tiểu Vũ có liên quan. Nếu như có Vương Liên chặn ngang, Trần Yến ngây ngốc gả , bị tên tuổi tú tài của Vu Tiểu Vũ đè chết, cuộc đời này đều sống đáng thương tội nghiệp, mà lúc đó, bọn thân là người nhà mẹ đẻ, là quản được.

      So với lúc trước thống khổ, Trần Yến tại xem như hạnh phúc.

      Chuyện hạnh phúc, còn chỉ chút chút, chờ sau khi người Trần gia vừa mới hoàn hồn lại tâm đều hạ xuống, Bạch gia phái người truyền tới tin tức, Trần Yến mang bầu.

      Cái tin tức này đem mọi người vui mừng hỏng rồi. Phải biết, trừ Trần Dũng ngoài ra, thế hệ tôn tử của Trần gia, mấy năm rồi cũng chưa có tin tức như vậy, đáng gia đem tất cả mọi người đều vui mừng hỏng, Hồ thị càng thêm thúc giục mấy cháu daau vừa mới vào cửa, muốn các nàng thêm chút sức, làm cho mầy người kia xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, mọi người cười hớn hở ngừng.

      Trần Ngư cùng Lâm thị mang lễ vật thăm Trần Yến, lại gặp nàng sắc mặt tái nhợt, căn bản giống vui sướng khi mang thai, liền lo lắng hỏi.

      “Tỷ, tỷ đây là thế nào? Mặt trắng dọa người, có phải tỷ phu bắt nạt tỷ ?” Phương thức Trần Ngư tính sổ rất quái, chỉ cần Trần Yến tốt, đó chính là lỗi của Bạch Du Nhạc.

      “Ta nơi nào dám bắt nạt nàng, ” Bạch Du Nhạc đứng bên cười khổ giải thích : “Ta cùng Lâu Phượng Minh chuyện của nhà ngươi, kết quả Yến nhi mang nha hoàn tới đây, đúng dịp nghe được, sợ hãi kêu tiếng bị dọa ngất … Mời đại phu tới đây, là có hỉ, thể chịu được kinh hách, ta mới phái người Trần gia báo hỉ cùng đón các ngươi tới, sau khi nàng tỉnh lại, cũng tin các ngươi có chuyện gì, ta lừa nàng…,” (QA: xem cái tiêu đề của chương là ta nản làm rùi! Haiz! Hơi chút là ngất làm ta cứ nổi da gà á!)

      Lần này, muốn người khác, đều giật nảy mình. Chờ đại phu có hài tử, về sau thể cả kinh sợ hãi nữa, coi chừng hài tử giữ được. Nương nghe, hận thể đem đập gần chết. Bình thường đối Yến nhi vẫn giống như nữ nhi ruột thịt vậy, tại biết Yến nhi mang bầu, còn thương đến tận xương , nhi tử này, làm cũng thảm.

      Trần Ngư vừa nghe, hung hăng trợn mắt nhìn , cả giận : “Ta phải từng cùng ngươi sao? Những chuyện này muốn cho tỷ tỷ, ngươi cố tình ở nhà , có phải ngươi là ăn no rỗi việc , cố ý muốn tỷ tỷ ta thoải mái a!?” Nàng là ngàn dặn dò, vạn dặn bảo, được ở nhà tới mấy cái chuyện này, kết quả chẳng những nghe, còn vừa vặn bị tỷ tỷ nghe được, này phải thêm loạn sao?

      là ăn no rỗi việc,” Lư thị mang Hồng nhi tới, trong tay bưng chén thuốc, cáu giận : “Nếu như tôn tử ta có cái chuyện gì, ta tha cho ngươi được.”

      “Bà thông gia, đừng tức giận, hài tử sao là tốt nhất,” Lâm thị nhanh chóng đợ nàng đón lấy chén thuốc trong tay nàng, trong đầu óc cũng chỉ có ý niệm: quả quyết thể để bà bà chiếu cố con dâu, này truyền ra, bị mắng.

      “Người này bớt lo, Ngư Nhi đều dặn tử tế như vậy, ngươi vẫn sơ ý như thế, may mà thân thể Yến nhi trụ cột tốt, bằng , có thời điểm đến ngươi khóc,” Lư thị cũng là nghĩ lại mà sợ hết sức, nếu là lúc này tôn tử còn, tâm lý đau chết.

      “Bà bà, nương, Ngư Nhi, ta chuyện gì, các ngươi đừng trách cứ ,” Trần Yến thấy mọi người đều hướng Bạch Du Nhạc, tâm đau lòng , liền mở miệng yếu ớt .

      “Tỷ, cái giáo huấn này, tỷ phu nên chịu, ai khiến giống như cái bà ba hoa vậy, ở nhà lải nhải,” Trần Ngư chút cũng đem Bạch Du Nhạc đáng thương xem ở trong mắt, thấy phải hung hăng giáo huấn chút, mới có thể để cho hiểu .

      “Đúng vậy đúng vậy, Yến nhi, chúng ta để ý , chúng ta uống thuốc trước,” Lư thị phụ hoạ lời Trần Ngư , sau đó dỗ Trần Yến đem thuốc uống.

      Chờ Trần Yến uống thuốc, ngủ xong, mọi người mới thở ra, từ trong phòng nàng ra.

      Hỉ này vừa giật mình, cả kinh sợ hãi, đem Lâm thị giày vò thảm, chờ đến khi nàng từ trong phòng Trần Yến ra, cả người tinh thần đều tốt, Trần Ngư xem lo lắng thôi. Lâm thị này thân thể tuy rằng tại thời điểm sinh đôi sinh đôi điều dưỡng tốt, nhưng trước kia mệt quá lợi hại, thân mình vẫn thể nào tốt, cho nên có chuyện gì, trong nhà cũng đều giấu.

      Lúc này, là nghe được Trần Yến mang bầu, là đại hỷ , mới để cho nàng tới, lại nghĩ đến còn có cái kinh hách chờ nàng, làm cho nàng sắc mặt trắng bệch, vừa xem liền biết bị hù sợ.

      Trần Ngư nâng Lâm thị nghỉ ngơi hồi, sau đó mang nàng trở về nhà.

      Ngày hôm sau, Bạch Du Nhạc cùng Lâu Phượng Minh đến Nam làng chài, là tới xem Ngư Nhi nuôi cá hồi, nhưng Ngư Nhi căn bản phản ứng với bọn , đối Lâu Phượng Minh càng là hảo cảm, ai khiến tại Bạch gia làm tỷ tỷ xảy ra chuyện.

      “Tỷ phu, tỷ ta mới mang bầu, thân thể cũng thoải mái, ngươi liền thể bồi nàng nhiều chút? Người ta hiểu chuyện, chẳng lẽ ngươi cũng sao?” Lạnh lùng liếc qua Lâu Phượng Minh, nàng chỉ gà mắng chó chất vấn.

      Bạch Du Nhạc hướng Trần Ngư cười khổ cái, vô cùng bất đắc dĩ : “ phải ta nghĩ bồi, là nương ta tại thấy ta phiền, đuổi ta ra!” Ai, nhà ai nhi tử có như thảm vậy, nương chỉ cần tức phụ tôn tử, muốn nhi tử này. Làm cho ở nhà thảm hề hề, mới cùng Lâu Phượng Minh ra.

      “Hì hì” Trần Ngư vừa nghe được, cười mắng: “Xứng đáng!”

      Lâu Phượng Minh vẫn bị vắng vẻ nhing Trần Ngư chớp mắt chuyển biến, trổ mã càng thêm , có chút giật mình sững sờ, trong lòng có chút vui mừng, có chút khó hiểu, còn có tia cảm giác ra lời, tóm lại là ngũ vị tạp trần, hoàn toàn biết vui mừng của mình từ đâu mà tới, chỉ là thấy vẻ mặt hờn dỗi của nàng, cảm thấy mình đoạn đường này đuổi tới, hoàn toàn đáng giá.

      Đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người khác, Trần Ngư sớm luyện đến chết lặng, cho nên căn bản có phát Lâu Phượng Minh khác thường, tại trong xin khoan dung của Bạch Du Nhạc, rốt cục đáp ứng cho bọn bờ biển nhìn xem….

      “Ngươi từng từ bên trong mò ra cá sao?” Lâu Phượng Minh hiếu kỳ hỏi.

      có,” Trần Ngư cũng có giấu, mà là cười : “Chờ qua hai tháng, sau khi con cá sinh sản cá con, liền có thể quăng lưới,”

      Bạch Du Nhạc hiếu kỳ đánh giá, bởi vì này đó đều phải hiểu . Chờ đến khi thấy nơi xa có mấy chiếc thuyền tới tới lui lui biết làm cái gì, liền hiếu kỳ hỏi: “Bọn bắt cá sao?”

      Trần Ngư thuận theo ngón tay nhìn qua, khóe miệng lộ ra tươi cười thần bí, cười : “Cái này, ta còn thực thể , ngươi muốn biết, liền ở lại bên này xem, đến hai ngày, có kỳ tích phát sinh!”

      Chương 177: Bầy cá

      Lời này triệt để dẫn tới lòng hiếu kỳ của hai người, ngay cả Bạch Du Nhạc đều muốn lưu lại. Nhưng nghĩ đến trong nhà còn Trần Yến có thai, lại nghĩ nghĩ tới nương sủng con dâu kia của mình, liền bỏ xuống tâm tư, nghĩ Trần Yến tại nhất định là muốn về nhà mẹ đẻ, mà nương tuy rằng vẫn ở tại Bắc Ngư trấn, nhưng hiếu biết đối với nơi này là cái gì cũng đều biết, liền nghĩ đón bọn họ tới đây, ở tại Trần gia, có lẽ làm cho bọn họ càng vui vẻ.

      Thế là, chờ đến chạng vạng ngày hôm sau, thời điểm Ngư Nhi từ bờ biển trở về, thấy Trần Yến ngồi ở trong sân, ôn nhu xem đôi sinh đôi cười , Lư thị ôm Trần Đào cùng Lâm thị , còn cho rằng mình nằm mơ. Chờ đến sau khi biết ràng, liền buồn bực vỗ xuống trán mình, cảm thấy bị Bạch Du Nhạc đánh bại.

      Thấy tỷ tỷ cao hứng, Lư thị cũng hưng phấn, Lâm thị liền càng cần phải , miệng đều sao khép lại được, Trần Ngư còn có cái lời gì để . Oán hận đối với Bạch Du Nhạc đều ném sau đầu, nghĩ như thế nào mới có thể dưỡng tốt hài tử trong bụng Trần Yến.

      Đối với điểm này, tất cả mọi người đều phản đối, bởi vì thời điểm đôi sinh đôi còn tại trong bụng Lâm thị, chính là Trần Ngư chiếu cố, xem bộ dáng trắng nõn khả ái của bọn , ai còn cái gì, ngay cả Lư thị đều muốn hảo hảo thỉnh giáo chút, làm cho Trần Ngư hắc tuyến đầy đầu, thế nào lại làm như mình sinh mấy đứa vậy… Cảm giác, quỷ dị.

      Ba ngày sau.

      “Nhanh lên,” Trần Ngư gõ cửa phòng Lâu Phượng Minh cùng Bạch Du Nhạc, hét lớn: “Còn dậy, ta , xem được náo nhiệt, chớ có trách ta!”

      Bạch Du Nhạc này mang lão nương lão bà tới Trần gia, ban đầu là rất cao hứng, nhưng vừa vặn bị lớp người già sau khi mang thai phải phân phòng, cho nên Bạch Du Nhạc đáng thương liền bị an bài cùng Lâu Phượng Minh gian, thấy bộ dáng ai oán kia của Bạch Du Nhạc, Trần Ngư trốn tránh tại ngưỡng cửa cuồng tiếu nửa ngày, tâm lý nhịn được đem hai cái đại nam nhân hung hăng YY phen….

      “Lúc này trời cũng chưa sáng a, Ngư Nhi nương, ngươi muốn làm gì?” Lâu Phượng Minh xoa xoa hai mắt, vẻ mặt bất mãn mở cửa, đầy mặt oán hận.

      “Bắt cá, ngươi phải muốn xem sao? xem, vậy ta ,” Trần Ngư ném câu , liền xoay người muốn . Nàng vội hết sức, cũng có thời gian để ý có công tử tức giận.

      “Ngư Nhi, ta cùng ngươi , ” Bạch Du Nhạc mặc quần áo tử tế, đẩy Lâu Phượng Minh ra cười tít mắt .

      Tên gia hỏa này, vẻ mặt ngu ngốc, ràng đối Ngư Nhi có ý tứ, cũng lại ngu ngốc về mặt tình cảm, biết cũng thôi, còn thường thường làm cho Ngư Nhi tức giận, thực là đáng đời ôm được mỹ nhân về.

      Bị Bạch Du Nhạc đẩy, Lâu Phượng Minh lảo đảo chút ngã ở bên, may mà vịn khung cửa, có ngã sấp xuống. bất mãn hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Du Nhạc cái, cũng dám cái gì, dù sao nơi này là địa bàn của ta, đành phải ủy ủy khuất khuất thầm câu: “Đợi lát nữa, ta cũng !”

      Chờ đến sau khi Lâu Phượng Minh chuẩn bị tốt, tráng hán tử của Trần gia cũng đều chuẩn bị tốt, chờ đến ra, người người đều cho cái mặt lạnh, ai cũng để ý .

      Trần Ngư mang mọi người đến bờ biển, sớm đợi ở thuyền đánh cá, sau đó làm cho mấy người lên bốn chiếc thuyền khác nhau….

      “Đây là muốn làm gì?” Chẳng những Lâu Phượng Minh hiếu kỳ, ngay cả Bạch Du Nhạc cũng vậy. tuy rằng phải người nơi này, nhưng là biết thói quen bắt cá của nơi này, nhìn Trần Ngư như vậy, mấy chiếc thuyền buộc cùng nhau, vẫn là có chút kỳ quái, liền hiếu kỳ hỏi câu.

      “Chờ,” Trần Ngư đem hai người vô dụng đuổi , sau đó cùng Trần Dũng mấy người thương nghị, sau đó lại cùng Trần Lâm Trần Vân ở đối diện gọi, hỏi chuẩn bị tốt chưa, xem dòng nước gì đó, làm cho Lâu Phượng Minh cùng Bạch Du Nhạc rất là buồn bực, cảm thấy mình tại trước mặt Trần Ngư giống như tên đần độn.

      Cái này, là bọn nghĩ nhiều, Trần Ngư mới nghĩ như vậy, bởi vì cái này vốn là phải bọn có thể làm.

      “Tốt, thời gian kém nhiều, chuẩn bị sẵn sàng,” Sau khi bàn bạc tốt, trời cũng sáng, theo thanh vang lên của Trần Ngư, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn mặt biển, làm cho hai người Bạch Du Nhạc cùng Lâu Phượng Minh cũng nhìn chòng chọc mặt biển giống như đần độn, biết mặt biển gió êm sóng lặng có cái gì hay mà xem.

      “Ngư Nhi, ngươi tung lưới, cá này tự mình bỗng nhiên xuất sao?” Bạch Du Nhạc chần chờ chút hỏi ra nghi ngờ trong lòng Lâu Phượng Minh.

      “Hắc hắc, chờ xem,” Trần Ngư thần bí bán cái nút, tiếp tục nhìn chòng chọc mặt biển, hai mắt sáng ngời hữu thần, tỏa ánh sáng, ở dưới ánh mặt trời mới lên, phảng phất như tinh linh trong biển, Lâu Phượng Minh nhìn hai mắt cũng đều đành lòng chớp chút.

      Hai người bị Trần Ngư trả lời ngăn chặn, đành phải chờ xem….

      Thời gian đại khái qua chén trà , mặt biển nơi xa toát ra từng trận bọt sóng, bốc lên, ngừng tới gần, Trần Ngư ngừng cùng Trần Dũng hô , mà khiến hai kẻ ngu ngốc tắc mờ mịt xem, biết toát ra bọt sóng là cái trò gì, chỉ có thể trợn to hai mắt xem….

      Chờ đến khi bọt sóng tới gần thuyền đánh cá, Bạch Du Nhạc bọn vừa mới thấy là bầy cá, Trần Ngư đột nhiên hô lớn tiếng: Kéo lưới, lưới đánh cá tàng ở trong biển đột nhiên bị người đánh cá kéo tới, nửa cá trong bầy cá bị lưới đánh cá giữ được, ở trong biển ngừng nhảy bắn lên, có nhảy ra ngoài mặt biển, đoán ánh sáng nhấp nháy, Bạch Du Nhạc cùng Lâu Phượng Minh mới nhìn ràng, hóa ra là bầy cá thu….

      “Ngư Nhi, được, bầy cá va vào lợi hại, tiếp tục như vậy, thuyền muốn lật,” bọn muốn đem cá lôi ra, lại phát đây phải bọn có thể làm, lực đạo của bầy cá quá lớn, thuyền đánh cá của bọn quá , kéo nổi.

      Ngư Nhi cũng thấy, chính là bởi vì nguyên nhân này, hàng năm từ nơi này cá thu hợp thành đàn lướt qua vẫn thành tiếc nuối của nàng, thực dễ dàng năm nay làm hồi, còn bắt nhiều cá như vậy, nàng là quyết định thả , liền sau khi suy nghĩ chút : “ cần đem lưới đánh cá kéo ra khỏi mặt biển, đặt ở trong biển kéo về…,”

      Mặc kệ có bao nhiêu cá ở trong biển, có nước biển kéo, cũng có trọng lượng, cho nên biện pháp này tương đối tốt.

      Bốn chiếc thuyền đánh cá cùng bù cho nhau, Ngư Nhi để dây thừng cá cố định tại hai chiếc thuyền, hai chiếc khác rút lui, như vậy có thể tốt hơn chút, bằng bốn chiếc thuyền, còn thực có chút nguy hiểm.

      Thực dễ dàng chờ thuyền đánh cá tới gần bến tàu, nước biển nông, cá thu nôn nóng bất an lại bắt đầu nhảy lên, làm cho thuyền đánh cá lung la lung lay, Bạch Du Nhạc bọn bị dọa đến táng đởm kinh hồn, chỉ có Ngư Nhi đứng ở chỗ ấy nhúc nhích tí nào chỉ huy, căn bản đem những lay động đó xem ở trong mắt, làm cho Bạch Du Nhạc bọn lại tự ti chút.

      nương này, cường hãn thực giống người.

      Cừ , sau cùng bầy cá cuối cũng bị kéo lên bờ, nhưng là gần như dựa vào mấy chục lao động lăn qua lăn lại mới lên được. Hóa ra, Ngư Nhi nghĩ quá đơn giản, bầy cá làm ầm ĩ lợi hại, có cần cẩu, căn bản thể thực được, sau cùng, vẫn là chứa bọn chúng ở trong nước, để Trần Lâm trở về kêu người, làm cho tất cả nam nhân Trần gia đều tới, còn kêu Trần Thuận Tử, Trụ Tử vân vân….

      cập vào bến tàu được, trực tiếp để mắc cạn trong biển, mấy chục người, cùng nhau kéo bầy cá khỏi biển, đặt ở bờ cát, làm cho người đến xem nào nhiệt choáng váng.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 178: Tồn tại

      Bọn bắt cá bắt cả đời, khi nào từng thấy qua cảnh tượng như vậy, người người đều nghị luận nhao nhao, ngay cả Trần lão đầu cũng được nâng chạy tới.

      “Trời của ta a,” Lâm thị cùng Lư thị mỗi người ôm đứa bé, Trần Yến bởi vì mang thai, để nàng cùng theo, do Chu Tuyết ở nhà bồi. Khi các nàng tới đây thấy bãi biển có bầy cá hơn mấy trăm thậm chí hơn ngàn cân, mắt đều trợn tròn.

      “Đây… Đây là làm sao mà ra?” Ngay cả Hồ thị đều lắp bắp. Cuộc đời này, bà từng xem qua bắt cá nhiều nhất, cũng hơn trăm cân, vượt qua hai trăm liền có. tại nhiều như vậy, còn là cá sống, làm sao khiến bà kinh ngạc được.

      “Nương, chúng ta mấy ngày hôm trước phải vẫn tới lui thôi, ngươi hỏi ta làm cái gì, Ngư Nhi cho , vạn nhất thành, làm trò cười, cho nên ta liền nghe theo ,” Trần Dũng thấy Chu thị muốn hỏi, liền chủ động mở miệng giải thích.

      “Phụ thân,” tiểu Lai Quý sớm biết chuyện, biết , thấy nhiều cá như vậy, hưng phấn giống như cái gì vậy, bổ nhào qua đây muốn Trần Dũng ôm.

      Trần Dũng cũng mặc kệ thân mình bị nước biển ngâm ướt, cười tít mắt đem tiểu Lai Quý đặt tại bả vai mình, dặn ngồi vững rơi xuống.

      “Các ngươi thần thần bí bí, là làm cái này?” Trương thị trợn mắt há mồm hỏi.

      Mấy ngày nay, hai đứa con trai thần thần bí bí thương lượng cái gì, nàng hỏi cũng , bọn cùng mấy người Trần Dũng, làm cho nàng cùng Chu thị nghi hoặc nhiều lần, luôn cảm thấy nhóm hài tử bình thường, nhưng bọn lại , cũng biết nhóm hài tử làm chuyện thương thiên hại lý, liền chịu đựng hiếu kỳ chờ, lại nghĩ đến nhiều cá như vậy, có thể đem tất cả kinh hỉ hỏng rồi.

      “Ngư Nhi, ngươi thực là lợi hại a!” Bạch Du Nhạc thể bội phục .

      có mọi người, chỉ dựa vào mình ta, con cá cũng bắt lên được,” Trần Ngư cười hết sức tự nhiên, chút cũng kiêu ngạo, trái lại đem công lao đều tính tại đầu mọi người.

      “Ngư Nhi, cùng công công (ông: xưng hô của những người đàn ông lớn tuổi) , cái này làm sao kéo lên được?” Thôn trưởng tại thời điểm biết tin tức chạy tới, cá bờ cát nhảy lên. Thấy nhiều cá như vậy, cũng bị rung động, trong lòng vui mừng vì lúc trước mình khó xử Trần gia, Trần gia này, thực ghê gớm.

      Trần Ngư biết suy nghĩ của thôn trưởng, người nơi này nhiều, ít, mọi người đều dựa vào bắt cá để sống, cho dù muốn khai hoang cũng có bạc, cho nên sống cuộc sống khổ ba ba, nếu là lập tức có thể thêm được nhiều cá như vậy, liền giống nhau, cho nên mới hỏi.

      “Ngư Nhi, ngươi thôi, cá này, là làm sao kéo lên được?” Có người hiếu kỳ hỏi, nhiều cá như vậy, mọi người hâm mộ là giả.

      Cá tươi mới lại sống này, bán được bao nhiêu bạc a!?

      Thấy bộ dáng hâm mộ hiếu kỳ của mọi người, Trần Ngư than thở tiếng, cao giọng : “Biện pháp này, phải thể , nhưng là bắt cá này, quả có nguy hiểm…,” xong, Ngư Nhi liền đem nguyên do trong đó ra.

      Hóa ra, tháng sáu hàng năm, bày cá thu vì ăn cá , liền qua nơi này, hợp bầy, còn nhảy lên mặt nước, cảnh tượng kia, tương đối làm cho người ta rung động. Lúc trước thời điểm Ngư Nhi vừa mới trọng sinh, liền phát , chính là cái thời điểm đó trong lòng nàng ngưa ngứa, nhưng có nghĩ ra biện pháp, dù sao cái này phải giỡn.

      Mấy năm nay, nàng hàng năm thấy bầy cá từng đám từng đám qua lại hề có biện pháp, trong lòng là gấp vô cùng, nhiều lần đều bốc lửa. Năm nay, nàng mua mấy chiếc thuyền đánh cá, mua người trông, lại mời mấy người giúp mình tìm nơi quây lại uôi cá, liền nghĩ chuyện này.

      Nàng cùng mấy vị huynh đệ Trần Dũng thương nghị chút, nọi người cùng nhau nghiên cứu, nghĩ biện pháp chính là thầm thả lưới đánh cá, sau đó mỗi bên hai chiếc thuyền đánh cá cột chắc, dùng dây thừng rắn chắc nhất, sau đó đợi chờ thời cơ tốt nhất. Bởi vì đối với chuyện này xác định, cho nên Trần Ngư dặn dò mấy người đường huynh đệ đều đừng , về phần Trần Hải, liền càng cùng .

      “Bầy cá dễ bắt giữ, nhưng là kéo lưới dễ dàng, mọi người cũng thấy, bầy cá nơi này của ta dựa vào mấy chục người mới kéo lên được, hơn nữa vạn nhất làm tốt, còn có khả năng lật thuyền, cho nên… Làm thế nào, mọi người suy xét ràng, dù sao phương pháp ta ,” Sau khi Trần Ngư xong, liền lướt nhìn mọi người, thấy trong mắt mọi người đều lên bất an, biết cái phương pháp này vẫn là làm được.

      Nàng có thể làm như vậy, là bởi vì tay trong có mấy chiếc thuyền đánh cá, Trần gia cái khác nhiều, nam đinh nhiều. Đường huynh có năm người, cộng thêm phụ thân cùng bá phụ, còn có Thuận tử thúc vân vân, dù sao cũng có thể đầy đủ nhân số. Nhưng là nhà khác được, cho dù trong nhà huynh đệ nhiều, nhưng sau khi ở riêng, mỗi người chỉ để ý đến mình, ai cũng giúp đỡ lẫn nhau, cho nên cái này, chỉ có thể xem hâm mộ, có biện pháp.

      Ở trong nhà, Trần Ngư sớm dự bị tốt khối băng, là lặng lẽ chế tác, cũng cho người khác biết, chỉ có Bạch Du Nhạc biết. Chờ đến sau khi bầy cá được kéo lên an toàn, Trần Ngư liền lập tức phân phó mọi người bận rộn lu bù lên, phải biết, tại thời tiết rất nóng, tại là vừa mới hừng đông, nhiệt độ khí còn tốt, có gió biển, người sợ lạnh còn phải mặc áo dài tay, nhưng thời gian lâu, bầy cá bị hỏng, cho nên bọn phải vội vàng tranh thủ thời gian.

      Lần này, ngay cả Lâm thị cũng rảnh rỗi, đem Trần Đào Trần Ba đưa trở về, để cho Lư thị trông giúp, Chu Tuyết chiếu cố, nàng cũng cùng bận rộn lên.

      Trần Ngư đem băng trong nhà kéo ra, lại dọa mọi người nhảy dựng. Làm sao nhiều băng như vậy, phải tiêu bao nhiêu bạc — Lâu Phượng Minh nhìn đến đây, nhìn thoáng qua Trần Ngư sâu, nhưng người ta căn bản để ý … Ai, tên tự mình đa tình, từ lúc trước thời điểm nhất thời nhanh miệng muốn mua Ngư Nhi, liền định trước mình phải nhận bi kịch. (QA: Lúc trước Lâu Phượng Minh vẫn biết người có phương pháp chế băng là Trần Ngư nhé! Người ra mặt bán phương pháp chế băng vẫn là Bạch Du Nhạc đấy!)

      Đối mặt với mọi người hỏi thăm, Trần Ngư chuyện, chỉ là cười ứng phó, thúc giục mọi người làm mau chút. Người tới giúp làm việc rất nhiều, Lương thị Lý thị cần , ngay cả Hồ thị cũng ra, lúc này, bà là thực xuống biển.

      Mọi người đồng lòng, vô cùng có trật tự, tình liền thành việc ít người nhiều, cũng nhanh hơn rất nhiều. Cá này tới có chút bất ngờ, cho nên Trần Ngư cũng chuẩn bị tốt phải xử lý thế nào, liền cùng ba huynh đệ Trần Đông Sinh thương nghị, nhiều cá như vậy, mặc kệ là bến tàu lớn hay là trong thành đều tiêu thụ hết được, thời tiết lại nóng, bằng cầm nửa đến trong trấn bán, nửa đặt trong nhà yêm chế (muối) hoặc làm cách khác, lại đủ gửi ít cho người có quan hệ tốt, bằng để lãng phí vô ích, cũng là đáng tiếc.

      Ba vị huynh đệ Trần gia thương lượng chút, cảm thấy Trần Ngư có chút đạo lý, liền đồng ý cách làm của nàng, cũng nhắc nửa cá cũng có khoảng mấy trăm cân, để ở bến tàu lớn cũng bán được, bằng nhờ người đưa tới trong thành lớn thử xem xem… Thành lớn này là cách gọi của người nơi này, là nơi qua Bắc Ngư trấn, so với Bắc Ngư trấn lớn hơn, người càng nhiều hơn, cũng càng náo nhiệt hơn, là tòa thành chân chính, còn có tường thành.

      Sau khi thương nghị tốt, mọi người liền phân thành mấy nhóm, do Trần Xuân Sinh mang Trần Lâm Trần Vân tới trong thành, Trần Ngư cùng Trần Đông Sinh Trần Dũng tới bến tàu lớn, Trần Thu Sinh ở nhà thu thập đến tiếp sau đó, mà Lâu Phượng Minh cũng đề xuất nhà muốn cá, cần trăm cân, chờ người của phái tới cầm , để ở trong nước biển, thả khối băng, như vậy có thể nuôi sống đoạn thời gian….

      Chương 179: Bán cá

      tình, từng bước , Trần Ngư thể phân thân thành hai người, chỉ có thể tùy ý Trần Xuân Sinh mang người lăn qua lăn lại. Xe bò trong nhà để cho Trần Xuân Sinh mang , nàng để cho Trần Thủy chọn năm con cá lớn tặng tới nhà Lư Lan ca ca, mượn xe bò nhà bọn đến bến tàu lớn, cũng mặc kệ Lâu Phượng Minh là làm sao mang cá , chỉ dặn dò Lâm thị nhớ thu bạc.

      Lời Trần Ngư dặn dò, đem Bạch Du Nhạc cười gần chết, Lâu Phượng Minh là tức chết được, lầu bầu ra câu: tham tiền!

      Đối với đánh giá như vậy, Trần Ngư lười phải phản bác, tham tiền thế nào, nàng lại trộm cướp. Lâu Phượng Minh vị công tử ca này là tuyệt đối hiểu bạc đối với bọn họ quan trọng như thế nào, nghĩ lúc trước, Trần gia là ngay cả cơm đều ăn đủ no, nàng nếu tham tiền, còn phải muốn đói bụng.

      Tôn chỉ của Trần Ngư: cùng cái gì có trở ngại đều có thể, chỉ muốn cùng bạc có trở ngại, đó là cái cơ bản nhất để lấp đầy bụng a!

      Trần Ngư là thấp thỏm bất an nghĩ, nhiều cá như vậy, có thể bán hết được sao? Nhưng là, chờ thời điểm nàng đến bến tàu lớn, nghênh đón kinh hỉ. Nàng ban đầu nghĩ tặng mấy con cá cho Trần chưởng quỹ, sau đó hỏi có thể giúp đỡ chút , kết quả tại Đắc Nguyệt Lâu gặp được Trần chưởng quỹ, nghe được Trần chưởng quỹ cùng râu rậm chuyện phát sinh lúc trước….

      “Cha nuôi, râu rậm cậu,” Trần Ngư đánh gãy ngôn ngữ phẫn nộ của Trần chưởng quỹ, kinh hỉ kêu.

      “Ngư Nhi, ngươi mấy ngày tới, là cửa hàng muốn khai trương sao?” Trần chưởng quỹ vừa thấy nàng, cũng là đầy mặt vui sướng, nghĩ đến thông báo còn phải qua ba ngày nữa mới có thể khai trương, liền tò mò hỏi.

      “Đúng vậy, sau khi ta tới thấy cửa hàng đóng cửa, hỏi thăm chút mới biết xảy ra chuyện, mới tới đây hỏi cha nuôi ngươi, nghĩ đến mới nghe hồi, ngươi liền tới … Nha đầu, ngươi có phải là ngửi được hương vị hay ?” Râu rậm cười trêu chọc .

      “Đúng a, cậu, ta là ngửi được đống lớn cá theo gió tới với ta, ngươi tới, cho nên ta vừa cao hứng, đem người đưa tin đều bắt, thuận tiện chuẩn bị mang lên bàn hảo hảo xin ngươi tha chuyến,” Trần Ngư cùng vớ vẩn, ngược lại đem Trần chưởng quỹ bọn đến ngây ngốc.

      “Cái gì người đưa tin? Cái gì cá? Ngư Nhi, ngươi là chính mình sao?” Râu rậm bị nhiễu choáng váng đầu, có chút dở khóc dở cười hỏi.

      “Cha nuôi, râu rậm cậu, các ngươi ra nhìn xem liền biết,” Ngư Nhi đem bọn dẫn ra, Trần Đông Sinh bọn đứng ở ngưỡng cửa, giờ phút này bị người vây quanh, Trần chưởng quỹ cùng râu rậm căn bản thấy lắm, thực dễ dàng chen vào đám người, liền thấy cá nhảy tưng tưng, hai người đều mắt trợn tròn.

      “Ngư Nhi, cá này nơi nào tới?” Râu rậm kích động ghê gớm, dù là thuyền của nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe qua chuyện như vậy, cho nên kích động ghê gớm.

      “Cha, cha nuôi, các ngươi đem cá đẩy vào trong hậu viện Đắc Nguyệt Lâu, miễn cho nhiều người vây xem như vậy,” Trần Ngư cười tít mắt , cùng mọi người phất tay : “Các vị, ngại ngùng, cá này, chúng ta tại bán, chờ chúng ta thương nghị tốt lại bán, xin các vị thứ lỗi!”

      Lời Ngư Nhi vừa ra, trong đám người vừa rồi xem náo nhiệt, liền có người lên tiếng hỏi: “Tiểu nương, cá này có thể lưu lại cho ta mấy con , thiếu gia nhà ta hôm nay đãi khách, vừa vặn thiếu cá tươi mới này,”

      “Nhà ta cũng muốn, bán nhiều mấy con cho ta, lão gia nhà ta chuẩn bị hầm băng,” có người chuyện, có người liền phụ hoạ, lập tức, tình huống so vừa rồi càng náo nhiệt hơn.

      Ngư Nhi nghĩ đến tình biến thành như vậy, liền khó xử nhìn mọi người, sợ cá mình mang tới đủ bán, liền đột nhiên vỗ đầu óc, giật mình cười : “Xem đầu óc này của ta, nếu các ngươi thực muốn cá, liền cho người đánh xe ngựa Nam làng chài, các ngươi đến nơi đó hỏi thăm Trần gia muốn mua cá sống, khẳng định có người có thể chỉ cho các ngươi!”

      Nàng lo nhiều cá như vậy bán hết, làm cá khô tặng người lại cảm thấy quá hào phóng, tâm lý xoắn xuýt đấy, người ta liền đem tin tức tới, thực đem nàng mừng hỏng rồi.

      “Nam làng chài kia thực có cá như vậy, tươi mới như vậy bán sao?” Có người chần chờ hỏi.

      “Có, tuyệt đối có, cá này của ta là buổi sáng cùng mấy người ca ca của ta cùng nhau từ trong biển lôi kéo vào bờ, ước chừng ngàn cân, chẳng qua nhà ta phân thành mấy đường bán cá, có trong thành, cho nên trong nhà còn lại bao nhiêu, ta cũng ràng, các ngươi muốn mua, vẫn là mau chóng chạy xem chút… Cá nơi này của ta, muốn cho cha nuôi ta cùng cậu ta trước, cho nên thừa lại bao nhiêu, ta cũng xác định,” Tiêu chuẩn của Ngư Nhi là đánh chút cho viên đường, đem người ta gấp chết.

      Lời của Ngư Nhi vừa rơi xuống, đám người liền nổ tung.

      “Oa, chừng ngàn cân, thực là ghê gớm, cuộc đời này của ta còn chưa từng thấy nhiều cá như vậy đâu,” có ông già kinh ngạc kêu, đầy mặt thể tưởng tượng nổi.

      “Đúng a, bến tàu lớn này thuyền tới thuyền , mọi người có thể có hai ba trăm cân liền đủ vui sướng a, nghĩ đến nương này lợi hại như vậy!”

      Có người là đối với lai lịch của cá hiếu kỳ, vừa rồi muốn mua cá vừa nghe Ngư Nhi xong, liền lập tức rời khỏi đám người, đánh xe ngựa, chạy đến Nam làng chài.

      Đây chính là chuyện làm cho nhóm lão gia thiếu gia cao hứng, chuẩn bị cho tốt, chừng còn có thưởng, cho nên người người tích cực hết sức, chỉ sợ Ngư Nhi bán hết sạch .

      Trần Ngư mặc kệ người bên ngoài, nhìn cá được kéo vào Đắc Nguyệt Lâu xong, liền cùng râu rậm xoay người vào Đắc Nguyệt Lâu, cũng biết trong đám người, thủy chung có đôi mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

      Người nhìn chằm chằm Ngư Nhi, chính là Vu Tiểu Vũ. vừa rồi chỉ là hiếu kỳ, cũng có nghĩ nhiều, chính là nghe đến Trần Ngư lưới có chừng ngàn cân, hơn nữa còn là cá sống, dùng nước đá đóng băng, giá này bán cao bao nhiêu? Trong lòng hơi tính toán chút, liền bị giật nảy mình, nghĩ nhiều người chạy tới Nam làng chài mua cá như vậy, giá tiền chuyến, chừng còn có thể tăng lên, những nhà có tiền kia, tìm chính là mới mẻ, muốn cái thể diện, căn bản đem bạc để vào mắt.

      thấy Trần Ngư cùng người râu rậm kia tiến vào Đắc Nguyệt Lâu xong, tâm lý lại có vài ý tưởng — đối với người râu rậm này, ban đầu là ràng, sau bởi vì tìm hiểu chuyện Trần gia, mới biết ta là người kinh thành, lai lịch còn , Trần Ngư bán vài vật ly kỳ cổ quái cho ta, đều được ta đem , về sau nhận làm cậu, liền càng giống nhau.

      tính toán, Trần Ngư định thân, nhưng là nam nhân kia sau khi hơn năm cũng trở về, nếu là mình lấy Trần Ngư, vậy vận may về sau thực lớn.

      Dựa vào thân phận tú tài của mình vào kinh cùng râu rậm liên lạc chút cảm tình, chừng về sau còn có thành tích lớn… Trong lòng Vu Tiểu Vũ là càng nghĩ càng vui sướng, cảm thấy Trần Ngư là của , người ta còn phải ba ba cầu xin mình, hoàn toàn có nghĩ đến Trần Ngư đối với là cái nhìn gì, luôn cảm thấy thân phận tú tài của mình, người ta nhất định nịnh bợ … .

      Tên gia hỏa này hoàn toàn quên mất, Trần Hải cũng là tú tài, hơn nữa là lần thi liền đậu. Trần gia, còn có cái Bạch Du Nhạc, lúc trước còn là lẫm sinh, cho nên đâu, lừa dối chính mình, đem chính mình chỉnh chết.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :