1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng Sinh Ngư Dân Nữ - Lại Mân Côi (183/447) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 153: Cầu hôn

      “Này có thể trách Đông Sinh sao?” Trần Xuân Sinh che ở trước mặt Trần Đông Sinh, hơi hận ý chất vấn: “Tai vạ đến nơi, ngươi chỉ quản chính ngươi, có từng quan tâm qua tình huống trong nhà? Ta mang lương thực tìm ngươi, ngươi sớm chuồn mất … A a, tại biết nhà Đông Sinh từng có nhiều lương thực như vậy, hối hận? Ngươi trách ai? Trách chính ngươi, lòng dạ độc ác, mới có báo ứng!”

      Lời của Trần Xuân Sinh lời trúng đích, chọc thẳng trái tim người ta, Trần thị vừa nghe, lảo đảo chút sau đó ngồi liệt ở mặt đất, Chu thị nhìn được, tiến lên lôi kéo Trần Xuân Sinh chút, giọng : “ , về nhà !”

      “Đông Sinh, ngươi cũng vào , đệ muội ở nhà bận qua nổi,” Thời điểm Trần Xuân Sinh , quay đầu cùng Trần Đông Sinh câu, sợ Trần Đông Sinh bị Trần thị lôi kéo, đến lúc đó lại nổi lê thiêu thân.

      “Ân!” Trần Đông Sinh lạnh nhạt nhìn lướt qua Trần thị ngồi liệt ở mặt đất, ngay cả chào hỏi cũng , trực tiếp .

      Trần Đông Sinh sau khi trở về, Trần Ngư muốn biết Trần thị cuối cùng như thế nào, đều nhận được đáp án. Sau, nàng từ trong miệng Phùng Vân nhi biết, Trần thị thấy khóc rống có tác dụng, tự mình rời .

      “Nàng người này, tính toán cả đời, đem chính mình tính toán vào trong, đáng thương hai đứa bé kia,” Lâm thị là người thiện tâm, nếu như phải Trần thị quá đáng, cũng lạnh lùng đối đãi nàng như vậy.

      “Nương, người đừng quản, ai nương tốt!” Trần Yến ôm Trần Ba khuyên .

      “Ta biết, ta nấu cơm, chiếu cố tốt cho nhóm đệ đệ,” Lâm thị dặn dò phen sau đó, liền phòng bếp.

      Trần Ngư nhìn Trần Đào ngồi ở giường, lại nhìn xem Trần Ba trong tay Trần Yến, cười : “Hai tiểu tử này nếu xem kỹ, còn thực phân biệt được, về sau lớn, nếu lại nhầm, làm thế nào?” Nếu như bị tân nương tử nhận sai, vậy chơi vui rồi.

      “Muội cứ nghĩ nhiều,” Trần Yến vỗ đầu nàng cái, sau đó ngó Trần Hải : “Muốn ở nhà mấy ngày?”

      Duỗi tay đùa nghịch Trần Đào, Trần Hải quay đầu nhìn thoáng qua Trần Yến sau đó, trong mắt lên mỉm cười, thản nhiên : “Tỷ phu , đoạn thời gian này cần , chờ tỷ tỷ cùng tỷ phu thành thân xong, đệ lại … Tỷ phu tại bận rộn muốn chết, cả ngày nghĩ đồ cần dùng lúc thành thân, căn bản nghiêm túc đọc sách…,”

      “Đệ bậy cái gì?” Trần Yến bị Trần Hải mang theo ánh mắt trêu tức nhìn thẹn thùng thôi, kháng nghị bỏ qua.

      “Tỷ, đó là chuyện tốt, tỷ giận dỗi cái gì?” Trần Ngư cùng trêu chọc.

      Về sau, năm huynh muội bọn họ cùng nhau như vậy, rất khó ! Lớn lên, dự báo phân ly, lấy chồng, cưới vợ, đều muốn bắt đầu cuộc sống của chính mình.

      Trần Yến tức giận trừng hai người bọn họ, nhưng trong tay ôm Trần Ba, có biện pháp, chỉ có thể dùng ánh mắt doạ nạt bọn họ.

      Thấy Trần Yến như vậy, Trần Ngư cùng Trần Hải che miệng cười trộm, trong mắt tràn đầy khí vui mừng.

      Người Trần gia đều trù bị hôn của Trần Yến, áo cưới của nàng sớm tự mình thêu, đồ cưới cũng do Phùng Vân nhi giúp, Lâm thị giúp tay, cũng gần đủ. Nhưng là ngăn tủ linh tinh, còn cần mời người… Vốn nên chuẩn bị trước, nhưng mọi người đều đói bụng, rất ổn định, liền dám tìm.

      tại bắt đầu, cũng muộn.

      Chỉ là tại trong nhà bạc nhiều, Trần Ngư sợ Lâm thị nghĩ quá nhiều, đành phải cau mày, nghĩ làm sao có thể kiếm ra chút bạc.

      tại, nàng mới cảm thấy bạc lúc trước mình kiếm được là như muối bỏ biển. Tuy rằng có mấy trăm lượng, nhưng đối với trong nhà cần dùng mà , còn quá ít. Này tưởng tượng, nàng cũng nghĩ đến mình căn bản có nguồn bạc lâu dài, thực giống như từ khi vừa mới bắt đầu, nàng sai.

      Trần Ngư cân nhắc nên làm sao kiếm bạc, nhưng là việc nàng cầm mấy vạn cân khoai tây cứu toàn thôn từ từ truyền ra, cũng có người muốn trồng khoai tây, lại khổ vì có mầm mống, cũng ở trong bóng tối tìm hiểu….

      Đối với việc này, Trần Ngư cũng có ý tưởng, mầm mống trong nhà vẫn là lưu lại, chỉ là, nhiều, muốn tất cả mọi người đều có thể nhận được, đó là thể, làm tốt, xảy ra chuyện.

      Chỉ là, việc này còn chưa ra, việc khác tới.

      “Ngư Nhi, nhà tỷ có khách đến,” Trần Ngư ở trong ruộng cạn nhà mình xem xét nghe được có người gọi sau đó, liền phất tay ra hiệu chút, rồi chậm rãi xuống.

      “Ngư Nhi, nhà tỷ có thực nhiều người tới, tỷ mau trở về nhìn xem,” người đến là tiểu nhi tử Bảo Nhi của Lý thị, bây giờ tám tuổi.

      “Rất nhiều người?” Ngư Nhi sửng sốt, buồn bực hỏi: “Tới là ai a, đệ có quen biết ?” Kỳ quái , ai tới nhà nàng vào lúc này chứ?

      “Có người biết, có người biết,” Bảo Nhi tinh tế nghĩ chút sau đó : “Bà ngoại tỷ ta biết, người khác, ta biết!”

      “Bà ngoại?” Trần Ngư trong miệng nỉ non, nghĩ Chu thị thời điểm này tới, tới cùng là có chuyện gì? Trong nhà nhiều người như vậy, là ai tới?

      Trần Ngư mới vừa về đến nhà, phát trong nhà rất náo nhiệt, nơi nơi đều là người, ngoài cửa còn có mấy chiếc xe ngựa, làm cho nàng hiểu ra sao — lúc nào , nhà nàng quen biết nhiều người như vậy?

      “Ngư Nhi,” Vừa thấy nàng, Trần Hải liền nhanh chóng lôi kéo nàng trốn ở góc phòng, vẻ mặt khẩn trương : “Muội thảm rồi!”

      “Thế nào?” tình thế nào giống như là nhằm về phía nàng?

      “Trần chưởng quỹ, bà ngoại, Lâu gia, Vương gia, còn có vài người trong thôn, bây giờ đều tụ ở trong nhà ta, bảo là muốn cầu hôn,” Trần Hải vừa , vừa buồn bực, bọn là như thế nào gom lại cùng nhau, chẳng lẽ là thương lượng tốt? Này giống như thể, chỉ có thể quá trùng hợp.

      “Cầu hôn? Cầu hôn ai?” Nhà nàng đến tuổi thành hôn, thực giống như có ai !? trách đầu óc Ngư Nhi phản ứng tới, mà là nàng cảm thấy mình quá , mới mười tuổi, căn bản có cảm giác chuẩn bị đính hôn, cho nên mới hỏi vấn đề ngốc như vậy.

      Trần Hải nhìn Trần Ngư bình thường thông minh, bây giờ ngây ngốc, dở khóc dở cười : “Tỷ chúng ta đính hôn, trừ muội, trong nhà có ai còn có thể đính hôn a!?” Nàng phải bị dọa ngốc !?

      “Ta?” Trần Ngư duỗi ngón tay chỉ chính mình chút, sau đó nhíu nhíu lông mày : “Ta còn , chưa nghĩ tới đính hôn!” Đính hôn, liền tỏ vẻ sau này mình làm chuyện gì đều phải có chừng mực, nếu bị người tróc cột sống, ngay cả người cùng mình đính hôn cũng bị , kia thực phải nàng nguyện ý.

      “Cho dù muội , người ta nhiều người như vậy, muội cảm thấy hôm nay muội chạy được sao?” Trần Hải liếc xéo nàng cái, nhàn nhạt .

      “Huynh có ý kiến gì, ám hiệu chút?” Trần Ngư tìm niềm vui trong đau khổ .

      Lâu gia, chính là Lâu Phượng Minh muốn mua mình, còn biết mấy cái phiền phức xuất kia, là tới cầu hôn, đầu óc có vấn đề? Vương gia, cái bệnh thần kinh, trực tiếp gạt bỏ. Về phần người trong thôn, nàng là thực biết đối với ai có ấn tượng… Bà ngoại, người tới xem náo nhiệt gì a!?

      Trần Hải giả bộ thâm trầm nghĩ lại chút, sau đó sờ sờ càm : “Ta cảm thấy nhi tử Trần chưởng quỹ tồi, chí ít muội cũng quen biết, cha mẹ người ta thương muội như vậy, đối với muội cũng tốt, đúng ?” Trừ cái này, là thực biết người nào tốt.

      Chương 154: Đau đầu

      Ca ca ngốc, ta cùng người ta chung sống cả đời, phải cùng cha mẹ , huynh nghĩ quá ngây thơ. Trần Ngư oán thầm xong, liền từ trong góc ra — nàng là vai chính, nếu ra ràng, tình này, thực là xong rồi.

      Thời điểm Trần Ngư vào trong, người mỗi nhà phái tới đều nghị luận nhao nhao, người này thiếu gia nhà tốt, người kia công tử nhà mình tốt, loạn đoàn, chỉ có lão Chu thị an tĩnh xem, câu cũng chưa .

      “Ngư Nhi,” Lâm thị vừa thấy nàng, lập tức nôn nóng gọi, đến bên cạnh nàng hỏi: “Việc này xử lý thế nào a!?”

      Ngư Nhi nhìn bọn họ cái, thấp giọng hỏi: “Nương, có thể từ chối ?” Nàng là thực nghĩ đính hôn.

      Lâm thị ngó đám người như hổ rình mồi kia, lắc đầu : “Có chút khó…,” hôm nay tìm cái tử sửu dần mão tới, những người này, từ bỏ ý đồ.

      Xem ra, hôm nay đem chuyện chung thân định xuống, là thực được. Còn chờ Ngư Nhi nghĩ lại, mấy bà mối kia vừa thấy Trần Ngư, lập tức vây quanh, xuất ra bản lĩnh của mình, bắt đầu ba hoa chích chòe ….

      “Trần nương, Lâu thiếu gia rất ngưỡng mộ ngươi, muốn nạp ngươi làm di nương, đây chính là phần đầu, về sau đeo vàng đội bạc, cuộc đời này, ngươi là được hưởng phúc, nếu sinh nhi tử, về sau nâng làm phu nhân, đó là thực được hưởng phúc bất tận!” Bà mối trang điểm mặc đồ đỏ cài châm xanh vừa , vừa biểu tình khoa trương, làm cho Ngư Nhi yên lặng rút lui mấy bước.

      Chỉ là, bốn phía đều là người, nàng có thể chạy đâu đây?

      “Trần nương, Vương gia chính là đồng ý dùng lễ của chính thất phu nhân, tuy rằng là nạp thiếp, nhưng cho mặt mũi đủ lớn, đây chính là người ta muốn cũng chiếm được,” lại bà mối nhìn dọa người, đầy mặt tươi cười, tầng phấn mặt rơi xuống dưới, Ngư Nhi nhìn thấy ngay cả khẩu vị cơm chiều đều có.

      “Ngư Nhi nương,” vẫn là người nhà Trần chưởng quỹ phái tới có chút ánh mắt, lôi kéo tay Trần Ngư : “Ngươi cùng nhà Trần chưởng quỹ là quan hệ gì, ta trước, vợ chồng Trần chưởng quỹ này đều là người thành , nhà chỉ có con trai bảo bối, ngươi nếu gả tới, cuộc sống sau này cũng cần quan tâm, hết thảy Đắc Nguyệt Lâu này, còn phải là của ngươi sao!”

      “A a, Đại nương, ngươi trước hết buông tay,” ngươi nhiệt tình dọa chết người a.

      “Ngư Nhi, mẫy chỗ kia làm di nương, làm thiếp, làm sao được tự tại như ở trong thôn,” người trong thôn cơ hồ cũng bắt đầu gia nhập, lôi kéo Ngư Nhi : “Hơn nữa, ngươi gả gần, chiếu cố cha mẹ cũng thuận tiện, nhà ngươi còn có hai người đệ đệ, ngươi đúng ?”

      “Ai làm di nương tốt, có bản lĩnh, nhà ngươi cũng ra nhìn xem, đó là ngươi có thể sao?” Bà mối kia mở trừng hai mắt, thân thể to lớn hướng lên phía trước bước, có thể dọa chạy đám người.

      Cùng đám người kia so với, Ngư Nhi là cực kì .

      “Đúng vậy, thiếp cũng là hưởng phúc, nhà ngươi tặng , người ta cũng muốn,” Hai bà mối bắt đầu liên thủ đuổi mấy chướng ngại, nghĩ cuối cùng bọn họ phân thắng thua.

      “Khuê nữ tốt đẹp nhà ta, mới làm thiếp cho người ta,” thôn nhân cũng bắt đầu phản bác.

      Thế là, ngươi câu, ta câu, náo nhiệt khiến người bịt lỗ tai, đáng thương Ngư Nhi bị vây vào giữa, chịu đủ tàn phá.

      “Ngậm miệng…,” chịu nổi, Ngư Nhi kêu to tiếng, thẳng đến khi tất cả mọi người đều ngừng lại, sững sờ nhìn mình, liền thở dài tiếng, rất muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng nàng sợ hãi mình sau khi mở miệng cự tuyệt, gặp được càng nhiều nước miếng, đành phải nuốt nuốt nước miếng của mình, từ giữa đám bà mối chuyển ra, đứng tại bậc sân, ném ra câu : “Ai muốn cầu hôn, ngày mai tự mình tới… Chỉ cần làm ta vừa lòng, ta đáp ứng!”

      Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, biết trong hồ lô của Ngư Nhi bán thuốc gì, ngay cả lão Chu thị cũng bị mời , ai cũng kịp cùng Trần Ngư quá câu.

      “Ngư Nhi,” Trần Yến ở trong phòng nghe lo lắng, tại sau khi biết tất cả mọi người đều mới ra, nhìn nàng đầy mặt lo lắng.

      “Ta có chuyện gì,” biết nàng yên lòng, Ngư Nhi cười khổ tiếng : “Nương, tại sao lại tới nhiều người như vậy a!?”

      Lâm thị cũng là vẻ mặt khó hiểu. “Ta cũng biết, bắt đầu là nhà Trần chưởng quỹ, sau là bà ngoại con, về sau nữa, chậm rãi nhiều lên, sau cùng, lời gì cũng chưa được, mọi người ngươi câu, ta câu, ầm ĩ đến mức ta cũng biết muốn cái gì.” Ai, nữ nhi gả ra được phải lo lắng, gả ra được, cũng phải lo lắng.

      Sinh trai dưỡng , lo lắng chín mươi chín, còn thực là sai.

      “Ai, đau đầu!” Trần Ngư vô lực nâng trán, đầu óc loạn mảnh.

      “Tam đệ muội, tình như thế nào?” Chu thị cùng Trương thị nhận được tin tức, cùng Lý thị các nàng đám chạy tới đây.

      “Còn chưa định,” Lâm thị biết bọn họ là quan tâm Ngư Nhi, khó xử : “Ngư Nhi muốn bọn họ ngày mai tự mình tới, ai, chuyện này ầm ĩ…,”

      “Tại sao trong thôn ta cũng có người cùng lẫn vào?” Lý thị tò mò hỏi.

      “Ân,” Lâm thị có chút thoải mái gật đầu.

      “Những người này, thực là có lương tâm, dễ nghe, chính là nhìn trúng gian phòng, lương thực nhà ngươi,” Lương thị chuyện rất trực tiếp, dễ nghe, nhưng đều là .

      “Ngư Nhi, cháu cần suy nghĩ thực tốt, đây chính là chuyện cả đời, thể giỡn, biết ?” Lý thị nhìn Trần Ngư yên lặng , có lòng tốt nhắc nhở.

      “Cháu biết, chỉ là…,” Nếu là nhà, nàng còn có thể cùng người ta thương lượng, những mấy nhà kia, nàng xử lý thế nào?

      “Nhà Trần chưởng quỹ vẫn là tồi, biết gốc biết ngọn, các ngươi còn có sinh ý lui tới,” Chu thị nghĩ chút sau đó thoáng đề ra chút.

      cũng đúng, Vương gia kia, ta phi, cái gì ngoạn ý, cũng dám tới,” Trương thị là vẻ mặt phẫn nộ, sau đó nghi ngờ hỏi: “Lâu gia này, là ai a!?”

      “Đúng vậy, ta cũng chưa từng nghe qua, ở nơi nào đến a!?” Mấy người đều buồn bực gật đầu, hiểu được lai lịch của người ta.

      “Lâu gia này là từ bên ngoài đến, mọi người biết cũng sai,” Lâm thị đem chuyện Ngư Nhi cùng Lâu công tử ra, chỉ là thản nhiên tránh . “Có lẽ là người ta khuếch đại Ngư Nhi, mới cùng vô giúp vui.”

      “Vẫn là Ngư Nhi tốt, nhiều như vậy, Ngư Nhi, ngươi cần lựa chọn cho tốt, biết ?” Vừa đến đây, Chu thị lại cười.

      Ngư Nhi ngay cả lời đều lười phải trả lời, trực tiếp đói bụng.

      Ngày hôm sau, người nhà Ngư Nhi sớm thức dậy, nhưng ai cũng sớm bằng Ngư Nhi, nàng sớm tới trong đất, chờ đến thời điểm người mỗi nhà tới, nàng chỉ với Trần Đông Sinh câu: để mấy vị mua thứ đồ, cảm thấy đồ này là xứng với nàng!

      Trần Đông Sinh đầy mặt nghi ngờ, nhưng nghĩ hôn của Ngư Nhi chỉ có thể tự nàng quyết định, gật gật đầu trở về. Đám người chờ đợi Ngư Nhi tới nghe lời Trần Đông Sinh mang về tới, người người đều mắt trợn tròn.

      “Hừ,” Lâu Phượng Minh căn bản lười phải cùng đám người kia chuyện, sau khi nhận được nhiệm vụ, trực tiếp dẫn người . là cảm thấy Trần Ngư thủ nghệ tồi, về sau gả cho mình, cũng là ưu đãi, cho nên mới tới chuyến này. Nhưng, ngạo khí trong khung xương, làm cho cảm thấy rất nén giận, Trần Ngư này cư nhiên ra vẻ, được nể mặt mà muốn, là quá phận.
      oxy501Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 155: Lựa chọn

      Người mấy nhà nhận được tin tức, cũng đều nhao nhao .

      Mà người trong làng chài lúc trước cầu hôn, vừa nghe được Ngư Nhi cái này, đều ủ rũ. Phải biết rằng, Ngư Nhi tặng người nhà vải dệt đều là người ta mua nổi, nàng căn bản để ở trong lòng. Cho nên muốn mua xứng với nàng, còn thực có chút khó, trong nhà bọn họ lại nghèo, cho nên đều buông tha cho.

      Thừa lại, chỉ có Lâu gia, Vương gia, Trần gia, còn có Chu gia.

      Chờ đến thời điểm khi Ngư Nhi về nhà ăn cơm trưa, bốn người đều trở về. Sau khi Trần Ngư thấy được người bà ngoại đề cử, tâm lý có chút kinh ngạc, thế nhưng là Chu Thanh lúc trước cứu mình, nhịn được nhìn nhiều cái, chỉ thấy cúi đầu, nắm trong tay cái gì đó, thực giống như có chút khẩn trương.

      Lúc này Ngư Nhi, chải bím tóc, đầu chút trang sức cũng có. Khuôn mặt hồng hồng bị mặt trời chiếu lên, có chút tỏa sáng. Quần áo màu lam bị dính bùn đất, có chút chật vật, nhưng nàng vẫn vẻ mặt bình tĩnh như trước.

      Nàng nhìn bốn người trong sân, giọng : “Các ngươi mua cái gì?”

      “Ta mua trâm vàng,” Lâu Phượng Minh là người đầu tiên đứng ra , gồm trâm vàng đựng tại trong hộp cầm ra, khoe khoang : “Chỉ cần ngươi cài cây trâm vàng này, thân phận, khí thế, lập tức giống nhau!”

      Trần Ngư chuyện, chỉ là nhìn cái. Vương Nguyên Bảo thấy Trần Ngư nhìn mình, lập tức giống như hiến bảo vật đưa ra vòng ngọc mình mua được, cười tít mắt : “Ngư Nhi nương, xem, này xứng với ngươi, sao?”

      Ngư Nhi xem vòng ngọc giá trị xa xỉ kia, lạnh nhạt hạ khóe miệng xuống, lại nhìn Trần Nguyên Phong, trong mắt có mỉm cười.

      “Ngư Nhi muội muội, ta mua là trâm ngọc,” Trần Nguyên Phong mang tia khoe khoang, chỉ là trần thuật những chuyện mình làm.

      “Ngươi đâu?” Trần Ngư nhìn Chu Thanh, thanh giòn giã hỏi.

      Chu Thanh nhìn đồ mấy người còn lại đưa ra, tay cầm càng khẩn trương….

      “Ngươi mua sao?” Trong tay cầm ràng, làm cho Trần Ngư nảy sinh lòng hiếu kỳ.

      phải là cây trâm gỗ, a a, hóa ra tại trong mắt ngươi, Ngư Nhi nương chỉ xứng với cái này a?” Vương Nguyên Bảo sớm nhìn thấy, giờ phút này châm chọc cười .

      mua, đưa ra nhìn xem,” Trần Ngư lộ ra nụ cười tươi tắn, giọng .

      Chu Thanh vừa nghe nàng như vậy, thở sâu chút, thong thả hé ra cây trâm hoa mai đơn giản mộc mạc nắm trong tay ra, vẻ mặt khẩn trương.

      Thấy cây trâm của Chu Thanh, ba người còn lại đều nhàng thở ra, cảm thấy là bị đá rồi. “Chúng ta mua đồ cần mua được, biết nương nhìn trúng cái nào?” Hỏi han, là Lâu Phượng Minh.

      Trần Ngư tinh tế xem, có duỗi tay tiếp, mọi người đều khẩn trương hô hấp, tất cả mọi người đều nhìn nàng, hi vọng nàng có thể mau chút hạ quyết định, bằng có thể đem người khẩn trương chết.

      “A a…,” Ngay tại thời điểm mọi người khẩn trương ghê gớm, Ngư Nhi đột nhiên giọng cười, sau đó nhìn bọn , nghịch ngợm hỏi: “ tại, có thể cho ta nhìn xem túi tiền của các ngươi sao?”

      “Cái gì?” Mấy người đều kinh ngạc trăm miệng lời , hoàn toàn hiểu nàng muốn làm gì.

      “Có thể xem sao?” Ngư Nhi tức giận, lại hỏi lần.

      “Ta còn bạc, đều mua cây trâm gỗ này,” Chu Thanh dẫn đầu mở miệng trước, đại khái là cảm thấy mình có hi vọng, cho nên có vẻ rất là thẳng thắn.

      “Đây là của ta,” Trần Nguyên Phong kéo xuống túi tiền của mình, cười : “Bạc bên trong nhiều, mua trâm ngọc, còn hơn lượng…,”

      “Ta còn mấy trăm lượng… Ngươi muốn, nha, cho ngươi,” Vương Nguyên Bảo trực tiếp muốn đem túi tiền nhét vào trong tay Ngư Nhi, nhưng bị nàng tránh .

      Lâu Phượng Minh hành động cổ quái kia của Trần Ngư, cảm thấy việc này đơn giản, tinh tế trước sau nghĩ lần, cũng tìm ra cái trò gì, liền cởi xuống túi tiền của mình, lạnh giọng : “Ta hi vọng cái này là trò đùa cuối cùng!” (QA: Tên này cầu hôn hay đòi nợ vậy các nàng!!! -_-!!!)

      Trần Ngư chỉ là lạnh nhạt nhìn lướt qua, trong lòng lại hận nghiến răng ngứa: ni mã, ta lại khiến ngươi tới, cùng ngươi đùa cái gì chứ!

      Bạc còn lại của Lâu Phượng Minh, là nhiều nhất trong bốn người, đồ mua được cũng là quý nhất.

      Trần Ngư nhìn bốn người bọn cái, đến trước mặt Chu Thanh, cười khẽ : “Có thể giúp ta mang lên sao?”

      Lời củaTrần Ngư, làm chấn động Chu Thanh, kinh hách đám người.

      “Trần Ngư, ngươi có ý tứ gì?” Vương Nguyên Bảo dẫn trước mở miệng chất vấn.”Ta mua vòng ngọc, chẳng lẽ còn sánh bằng cây trâm gỗ trong tay sao?”

      “Đúng vậy, trâm vàng của ta sánh bằng cây trâm gỗ của sao?” Lâu Phượng Minh cũng bình tĩnh, thủy chung cảm thấy Trần Ngư là cố ý ra vẻ, muốn sĩ diện, lại nghĩ đến nàng thực chọn mình. (QA: bệnh tự kỉ quá nặng!Về sau lại hối hận. Đáng đời!!!)

      “Ngư Nhi, ngươi nghĩ kỹ chưa?” Thấy Trần Ngư lựa chọn Chu Thanh, mọi người cũng đều cảm thấy bất ngờ.

      “Trâm vàng, vòng ngọc đều tốt, chỉ là, mua được toàn tâm toàn ý,” Trần Ngư chút cũng tức giận, chỉ là giọng giải thích.

      “Ngươi chuyện ràng, cái gì toàn tâm toàn ý? Ngươi trêu đùa chúng ta, đừng cho rằng tùy ý tìm cớ là được,” Vương Nguyên Bảo lúc trước cảm thấy Trần Ngư nếu lựa chọn Lâu Phượng Minh, liền thôi, về phần người khác, còn xem ở trong mắt, đến lúc đó dùng cứng rắn, còn là của mình.

      Cho nên thấy nàng lựa chọn Chu Thanh xong, bắt đầu tính toán chủ ý của mình.

      “Ta muốn các ngươi mua thứ xứng với ta, nhưng đồ các ngươi mua được đều là nửa trong túi tiền của mình, có ngay cả nửa đều bằng… Thấy , tại trong lòng của các ngươi, ta chỉ trị giá chút giá trị như vậy… Các ngươi muốn nạp ta làm thiếp, ngoài việc ta còn có giá trị lợi dụng, nhưng ta biết , chẳng lẽ còn nhảy vào trong sao?”

      “Vậy ngươi vì sao muốn lựa chọn !?” Lâu Phượng Minh phục hỏi.

      người chỉ có tiền mua cây trâm gỗ, nhưng vẫn mua … Ngươi là trở về tới, đúng ?” Trần Ngư nhìn Chu Thanh hỏi.

      “Ân!”

      “Tại trong lòng , ta là quan trọng nhất, cho nên, ta lựa chọn , lòng dạ đối tốt với ta, đó là đủ!” Trần Ngư lộ ra cái tươi cười ngọt ngào.

      “Ngư Nhi, gia thế tốt, ngươi gả , chịu khổ!” Trần Nguyên Phong để ý Ngư Nhi gả cho ai, chỉ là có chút lo lắng cho tương lai của nàng.

      “Nguyên Phong ca ca, ngươi ta cùng mười nữ nhân tranh nam nhân tốt, hay là cùng nam nhân nỗ lực sống cuộc sống của chính mình tốt hơn? Nghèo chút, đáng sợ, chỉ cần hai người nỗ lực, cuộc sống về sau tốt!” Đối với điểm này, Trần Ngư căn bản để ở trong lòng.

      Kỳ , làm cái quyết định này, nàng cũng là sợ, sợ mình thấy là mỗi người đều có giữ lại, vậy nàng thực khó xử, biết phải lựa chọn ai.

      Trần Nguyên Phong nghe được lời của nàng, lộ ra cái tươi cười an tâm, cái gì cũng nữa.

      Lời của Trần Ngư, cũng làm chấn kinh tất cả mọi người trong viện, nghĩ đến nàng tuổi còn , lại có thể ra lời như vậy.

      “Lâu công tử,” Trần Ngư nhìn Lâu Phượng Minh trầm mặc , ôn nhu cười : “Lòng người, có thể phân thành mấy phần? Ngươi luôn là dùng tâm lợi dụng người khác tính toán người khác, để cho người khác làm sao đối với ngươi? , ngươi, là người đầu tiên bị ta bài trừ, chọn ai, ta cũng dám chọn ngươi… Ta sợ chết, muốn nghĩ tới thời điểm có giá trị lợi dụng, bị người cước đá văng ra!”

      Chương 156: Chế băng

      Lâu Phượng Minh tức giận, trả lời, mà hai mắt gắt gao rơi tại thân thể nàng, trong lòng đột nhiên có loại hiểu được, mình thực giống như mất cái gì đó, mơ hồ, có tia khó chịu ngăn ở trong lòng mình, nhưng cụ thể là cái gì, nên lời.

      “Ngươi nhiều lời thừa như vậy, ta đều dựa theo lễ chính thê hạ, ngươi còn gả cho ta, phải nể mặt ta sao?” Vương Nguyên Bảo nổi giận đùng đùng chất vấn, là thực hiều những thứ này, dù sao biết cưới Trần Ngư, nửa đời sau của mình phát đạt, cho nên vẫn mơ tưởng xoay chuyển cái kết cục này.

      “Vương công tử, ngươi có phải là quên mất chuyện lần trước rồi ?” về cái này, Trần Ngư là lửa giận đầy mình, cười lạnh : “Lần trước, ngươi phải muốn chiêu đãi phụ thân ta thực tốt sao? Cha ta vẫn ở đó, ngươi thôi, ta muốn nhìn xem, ngươi là làm thế nào tiếp đãi ,” cho rằng mình thực quên mất, hừ, nàng là nữ nhân, có câu thế nào… là đầu óc chập mạch, mới đưa lên cửa.

      Vương Nguyên Bảo còn muốn ngang ngược, nhưng là Trần Đông Sinh hai mắt tức giận bắn tới đây, cộng thêm Chu Thanh, bình tĩnh được, bỏ lại câu: chờ xem, liền rất nhanh rời .

      Vương Nguyên Bảo , những người còn lại được lựa chọn, đương nhiên cũng , chỉ có Chu Thanh còn đứng ở nơi đó, có chút chân tay luống cuống, còn có chút khẩn trương và bất an.

      “A a, ta vẫn tiểu tử này tốt, nghĩ đến còn cứu Ngư Nhi, hai người các ngươi là thực có duyên!” Lão Chu thị sau khi biết việc Chu Thanh cứu Ngư Nhi, rốt cục lên tiếng, trước, nàng chính là vẫn trầm mặc.

      “Bà ngoại, người làm sao biết Chu Thanh?” Trần Ngư có ngại ngùng giống nương nhà bình thường, trái lại tự nhiên thanh thản hỏi.

      a, là trong thôn nhà mẹ đẻ ta, từ thiện tâm, lần này xảy ra nạn hạn hán, Nhị cữu cháu có việc ra bên ngoài, nếu phải gặp được tiểu tử này, cái mạng của Nhị cữu cháu đều còn,” về việc này, lão Chu thị vẫn là tâm có thừa tích cực.

      “Nương, Nhị ca ra chuyện gì?” Lâm thị nghe được Nhị ca thiếu chút xảy ra chuyện, lập tức khẩn trương hỏi.

      Hóa ra, thời điểm loạn đói, Nhị cữu Trần Ngư mang lương thực tặng tới nhà mẹ đẻ Nhị cữu nương, kết quả bị người nhìn chòng chọc vào, bị cướp còn , còn thiếu chút bị người giết, vẫn là Chu Thanh lộ ra, cứu Nhị cữu mệnh, rồi hộ tống về Lâm gia.

      Lúc này lão Chu thị vừa thấy Chu Thanh xong, cảm thấy hợp mắt, lại cảm thấy con người tốt, vừa vặn xứng với Ngư Nhi, liền ra sức muốn tới cầu hôn, thuyết phục Chu Thanh hơn nửa ngày mới khiến cho gật đầu.

      Chỉ là, lão Chu thị nghĩ đến người cầu hôn nhân lại có nhiều như vậy, còn là có tiền có thế, trong lòng lúc ấy cũng thực lo lắng, nghĩ đến vẫn là cháu ngoại mình hiểu lòn mình, chọn Chu Thanh, tâm lý vui mừng đến biết cái gì.

      Lúc này hôn của Trần Ngư xem như định ra, sính lễ chính là cây trâm gỗ kia, Chu Thanh đáp ứng, nhưng Trần Ngư để ý , trực tiếp làm chạy lấy người.

      Hôn là định rồi, nhưng là Trần Ngư còn thành nhân, cho nên đồng chí Chu Thanh, phải đợi. Lại , Chu Thanh năm nay mười lăm tuổi, so với Ngư Nhi lớn hơn bốn tuổi, cùng Trần Yến cùng tuổi.

      Lâm thị cùng Trần Đông Sinh cảm thấy Chu Thanh tốt, chỉ là người bên ngoài giống vậy, mấy người lúc trước lui bước trong lòng càng là hối hận, sớm biết điều kiện của Trần Ngư đơn giản như vậy, cần buông tha cho.

      Chỉ là, điều kiện của Trần Ngư thực đơn giản sao? Có người để tay lên ngực tự hỏi, phát làm được dạng giống Chu Thanh, rất khó.

      Đối với Trần Ngư mà , định thân, liền bớt phiền toái, tuy rằng thể cùng giống như trước kia, nhưng bớt người đánh chủ ý lên mình, cũng xem như an tĩnh.

      Nàng ở trong lòng càng nghĩ làm thế nào kiếm nhiều bạc, việc khác, đều để ở trong lòng. Chỉ là, đồng chí Chu Thanh đáng thương, lúc trước đối với Ngư Nhi cũng có chút hảo cảm, thực dễ dàng chờ đến khi đính hôn, lại còn phải đợi bốn năm, đều sắp khóc.

      Về sau, Trần Ngư hiểu trạng huống của Chu Thanh, nhi, mấy năm trước, phụ mẫu lần lượt qua đời, trong nhà còn có muội muội, là huynh muội sống dựa vào nhau lớn lên.

      Biết được tình huống như vậy, Trần Ngư nghĩ chút, liền cùng Chu Thanh thương nghị, để cho huynh muội bọn cũng dời đến Nam làng chài, mua mảnh đất, xây căn phòng, tiện chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa, nàng cũng muốn cùng cha mẹ tách ra, trong nhà còn có hai đứa , bốn năm sau, hai tiểu tử kia mới năm tuổi, thời điểm này mệt người nhất, cần người chiếu cố.

      Tự nhiên, người ta là đáp ứng, nhưng Lâm thị tại được, bị người nhàn thoại. Ngư Nhi đành phải dừng tay, nhưng còn muốn giúp đỡ Chu Thanh chút, hi vọng có thể kiếm chút bạc.

      Chính là, Chu Thanh là nam nhân, trong khung xương có loại tư tưởng nam nhân nên nuôi gia đình, sau khi cùng Trần Ngư đính hôn bao lâu, đem muội muội Chu Tuyết đưa đến Trần gia, tự mình người ra ngoài, lưu lại phong thư, làm cho Ngư Nhi chờ mấy năm, nhất định trở về. (QA: lần này đổi lại thành Ngư Nhi chờ!?)

      “Ni mã , ngươi làm như mình Khôi Thái Lang a!?” Xem thư, Ngư Nhi là nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng có biện pháp, dù sao người . (QA: Nàng nào biết Khôi Thái Lang là ai ? Ta search GG chỉ ra Khôi Thái Lang là sói xám trong cừu vui vẻ và sói xám thui ah! -_- !!!)

      Chu Tuyết năm nay mười tuổi, gầy teo , cũng rất nhát gan, chỉ có thời điểm đối với song bào thai, mặt mới lộ ra tươi cười, làm cho người Trần gia nhìn thương tiếc thôi.

      Trần Ngư nghĩ nửa ngày, đầu óc đều sắp nghĩ hỏng, mới nghĩ đến biện pháp, đó chính là làm băng, nhưng lại sợ rước lấy phiền toái, liền để cho Trần Hải tìm Bạch Du Nhạc tới, cùng thương nghị chút về việc này, dọa trừng lớn hai mắt, hơn nửa ngày ra lời.

      “Ngư Nhi, muội thực có thể làm ra băng?” Nương ta a, ta tìm người nhà nương tử đều là đám người trâu gì a, biết Trần gia dựa vào là Trần Ngư, nhưng nghĩ đến nàng làm chuyện như vậy,

      Thấy bộ dáng Bạch Du Nhạc kinh ngạc như vậy, Trần Ngư do dự chút : “Ta cảm thấy có thể được, ta có thể thử xem… Chỉ là, ta sợ rước lấy phiền toái, cho nên mới tới tìm huynh thương lượng,” Bạch gia như thế nào, nàng biết, nhưng là Bạch Du Nhạc muốn so với nàng hiểu hơn ít.

      “Phiền toái…,” Bạch Du Nhạc nghĩ chút sau đó : “Nếu như thực có thể thành, phiền toái là có ít, ta muốn tìm người dựa vào chút, nếu khối bánh mì loại lớn này, ăn vô, trái lại rước lấy phiền toái!” Chuyện thương trường, hiểu được chút, cũng biết lợi hại trong đó.

      “Tìm ai?” Trần Ngư buồn bực. Người nàng quen biết, chỉ mấy người như vậy, có thể tìm ai đây?

      “Lâu Phượng Minh,” Bạch Du Nhạc oanh thả tiếp quả bom, thiếu chút làm Trần Ngư nhảy dựng lên.

      ? nên nên, ta cũng muốn cùng liên lụy , tên gia hỏa kia trầm hết sức,” Trần Ngư nghĩ đến tên gia hỏa kia, lập tức giậm chân kháng cự.

      “Nhưng là trừ , muội thực ăn vô, bằng muội cứ đưa ra phương tử, bằng ngưới ta từ bỏ ý đồ!” Thế lực Bạch gia ở bên này, càng lo lắng là người của Bạch gia biết cái này, giành, mà phải bảo hộ.

      Thấy vẻ mặt ngưng trọng của Bạch Du Nhạc, Trần Ngư sắp hộc máu. Thực dễ dàng tiễn cái ôn thần kia, tại lại muốn chủ động tìm kết hợp làm ăn, đó phải làm người ta rất buồn bực sao?

      Việc này, tới cùng nên xử lý thế nào đây?

      Trần Ngư do dự phân vân, nhưng nghĩ nghĩ chuyện trong nhà, hôn của Trần Yến sắp đến, Lâm thị vì cái này, đầu tóc bạc phơ rất nhiều, đành phải thỏa hiệp.

      Chương 157: Xuất giá ()

      tìm Lâu Phượng Minh là Bạch Du Nhạc, Ngư Nhi muốn Bạch Du Nhạc cần ra mình, chỉ có được bí phương chế tác băng, xem Lâu Phượng Minh có ý tứ thế nào, lại tới chuyện hợp tác sau.

      Bạch Du Nhạc tìm Lâu Phượng Minh, Trần Ngư ở trong nhà chờ tin tức.

      Hai ngày sau, nàng chưa chờ được Bạch Du Nhạc, lại chờ được người Nhiếp Tình phái tới cùng phong thư. Trong thư, Nhiếp Tình thân thể mình đáng ngại, ngự y khám và chữa bệnh qua, thân thể khác người bình thường, thậm chí so với thiên kim tiểu thư bình thường khác còn tốt hơn, cha mẹ rất cao hứng, đều muốn cám ơn ngươi, cho nên tặng tới tạ lễ cùng với tặng quà mừng cho Yến nhi tỷ tỷ….

      xe đồ, so với tạ lễ lần trước còn chói mắt hơn.

      Chỉ riêng bạc, ngàn lượng, làm cho Lâm thị và Trần Đông Sinh run run nửa ngày dám nhận, khiến người đưa đồ tới đều ngừng lại xem, Trần Ngư nhìn được, mới tự chủ trương nhận.

      Bạc này, xem như giải khẩn cấp, nhưng nàng cũng có trực tiếp nhận, mà là để người mang về phong thư, đem ý tứ mình lần.

      Tại kinh thành phía xa sau khi Nhiếp Tình nhận được thư, là vạn phần thích thú, cảm thấy sau khi trở về, mình có vui vẻ tự tại giống như ở Nam làng chài. Sau khi mở thư ra, xem đến nội dung bên trong xong, tươi cười mặt nàng đọng lại, thành tia bất đắc dĩ, thở dài tiếng : “Ngư Nhi, ngươi làm gì đây?”

      “Tình nhi, thế nào?” Đại phu nhân Nhiếp gia vừa vặn tới xem nữ nhi của mình, liền tiến tới thú vị hỏi. Nàng biết nữ nhi của mình vẫn chờ thư của tiểu nương, nàng là nghe có thư đến, mới tới đây xem xem, lại thấy nữ nhi ai oán thở dài, khỏi có chút tò mò.

      “Nương,” Nhiếp Tình thấy nàng sau đó, bĩu môi : “Nương còn ngàn lượng đủ cho người ta tiêu, người ta lại ngàn lượng chỉ đủ phần , hừ!”

      “Có ý tứ gì?” Nhiếp phu nhân hiểu ra sao, nhận thư nữ nhi đưa qua, thấy nội dung trong thư xong, dở khóc dở cười : “Nha đầu này, có chút bản lĩnh!”

      ngàn lượng bạc, thế nhưng muốn cho khuê nữ làm tiền riêng, muốn sau khi cho nàng xong, về sau, trả cả vốn lẫn lời cho nàng. (QA: “nàng” này là Nhiếp Tình nha!)

      “Nương, người biết, nàng rất có ý tứ,” Nhiếp Tình nghĩ đến khoảng thời gian vui vẻ kia, liền lôi kéo nương nàng ngừng, ý cười mặt cũng càng lúc càng sâu, Nhiếp phu nhân nhìn thấy trong lòng vừa được an ủi lại vừa chua xót.

      Nữ nhi, nhân sinh của con định trước, muốn thay đổi, căn bản thể, hi vọng con có thể tiếp nhận được.

      Ngày kết hôn củaTrần Yến, rốt cục đến.

      Nàng mặc vào áo cưới tự mình làm, dáng vẻ thướt tha mềm mại, ngay cả Ngư Nhi cũng nhịn được tán thưởng: “Tỷ tỷ, tỷ thực đẹp a!”

      Thấy thân ảnh thẹn thùng mỹ lệ trong gương, Trần Yến sờ áo cưới người, chậm rãi : “Nếu như phải muội đề nghị, ta cũng làm ra áo cưới đẹp mắt như vậy, Ngư Nhi, cám ơn muội!”

      “Tỷ, tỷ cùng ta cái này làm gì?” Trần Ngư có chút quen, bởi vì tại trong mắt nàng, Trần Yến vẫn là loại người sống nội liễm kia, ra ngôn ngữ cảm động trời đất.

      , Ngư Nhi, muội nghe tỷ tỷ hết lời,” qua đêm nay, cuộc đời này, hai tỷ muội các nàng cũng có thời gian tâm tốt như vậy, vài lời , nghẹn tại trong lòng nàng rất lâu, nếu lại ra, cuộc đời này, chỉ sợ có cơ hội.

      “Được, tỷ ,” Thấy nàng tâm tình có chút kích động, Trần Ngư đành phải để nàng chuyện ra.

      “Ngư Nhi, tỷ tỷ cám ơn muội, nếu như có muội, cũng có tỷ tỷ hôm nay,” Trần Yến lôi kéo tay nàng, hốc mắt rưng rưng, nghẹn ngào : “Tỷ tỷ , cảm giác trong lòng đối với muội, biết nên làm thế nào có thể biểu đạt ra, mới có thể để cho muội hiểu ,” mới trước đây bị từ hôn, có Ngư Nhi, nàng còn biết nghĩ thế nào, cũng có hạnh phúc như tại.

      Nàng cảm kích, có cách nào ra như vậy.

      “Tỷ, ra đừng , chúng ta là tỷ muội ruột thịt, còn cần khách khí như vậy sao?” Ngư Nhi hiểu tâm tình của nàng, chỉ ôn nhu cười : “Tỷ thực ràng, phải tỏ vẻ tỷ muội chúng ta xa lạ sao?”

      “Ngư Nhi, có muội muội như muội, là phúc khí của tỷ tỷ!” Trần Yến ôm nàng, nghiêm túc .

      “Ta cũng vậy a, có tỷ, có cha mẹ, có ca ca, có đệ đệ, cũng là phúc khí của ta!” Trần Ngư là lời trong lòng, nhưng Trần Yến căn bản hiểu nội tâm cảm khái của Trần Ngư.

      “Ngư Nhi tỷ tỷ,” Chu Tuyết bưng hai chén canh đứng ở ngưỡng cửa, sợ hãi gọi.

      “Tuyết Nhi, mau vào,” hai tỷ muội thấy Chu Tuyết, lập tức cười. Nha đầu này ở Trần gia vài ngày, so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, chí ít thấy người cũng dám gọi, cũng có thể vài lời, giống như lúc mới tới, giống như người câm điếc vậy.

      “Thím muốn ta đưa chè trôi nước tới,” Chu Tuyết ôn nhu cười tiếng, đem chè trôi nước bưng ra để ở trước mặt bọn họ.

      Ngày mai chính là ngày chính của Trần Yến, trong nhà có thời gian nấu cơm, hôn lại lớn, mời nhiều người, giúp đỡ cũng nhiều. Cả khu vườn, đều bày đầy, có chút bày hết, đều để tới hậu viện .

      Sáng sớm hôm sau, Trần Yến sớm sớm bị đánh thức, mặc áo cưới, trang điểm, Phùng Vân nhi làm bà mối lúc này sớm tới Bạch gia, chờ cùng tân lang cùng nhau tới đón tân nương.

      Đôi sinh đôi được mặc vào bộ áo khoác màu đỏ, mang mũ màu đỏ, làm nổi bật da thịt thực dễ dàng dưỡng trắng nõn lại được, nhìn phá lệ khả ái, làm cho người ta nhịn được muốn nhào lên cắn vài ngụm. Nếu như phải đôi sinh đôi còn , chừng Bạch gia mượn tá bọn lăn giường.

      “Yến nhi tỷ, tỷ thực xinh đẹp,” Chu Tuyết xem Trần Yến mặc áo cưới, trang điểm xong, đầy mặt sùng bái.

      “Chờ muội lớn lên, cũng có ngày này, hâm mộ cái gì, ” Trần Ngư vỗ Chu Tuyết cái, giúp Trần Yến đem chút son phấn cuối cùng thu phục.

      Bạch Du Nhạc này thực có đủ ý tứ, tặng đến đều là son phấn hương phấn loại tốt, nghe nơi này căn bản có bán.

      “Ngư Nhi tỷ tỷ,” Chu Tuyết thẹn thùng dậm chân, sau đó quay đầu chạy.

      “Tỷ, cái vòng Tình tỷ tỷ tặng đến, tại sao tỷ mang?” Thấy cổ tay trắng nõn, chỉ có cái vòng ngọc, Trần Ngư nghĩ đến cái vòng vàng khảm bảo tháchk phí tổn xa xỉ kia, liền nghi ngờ hỏi.

      “Cái đó quá quý trọng , vẫn là đừng mang,” Trần Yến chút nghĩ ngợi .

      “Tỷ, này cái phải đội, Bạch gia là cái dạng tình hình gì, ta cũng biết, có cái lá bài tẩy vẫn là được,” Trần Ngư khuyên Trần Yến đem cái vòng đội, tâm lý vẫn suy nghĩ Trần Yến xuất giá, cửa hàng, nông trang, có thể bị thiệt thòi … ( Ngư Nhi nương, ngươi là làm muội muội, những việc này cần ngươi quan tâm…)

      Trần Yến chịu nổi Ngư Nhi khuyên, liền đem cái vòng vàng kia lấy ra đội, khí chất cao quý nháy mắt tăng lên, khiến Ngư Nhi xem cũng gật đầu.”Tỷ, Tình tỷ tỷ lúc sau gửi tới trang sức, còn có trăm lượng ngân phiếu, tỷ cần phải cất giữ tử tế, bên cạnh tỷ có nha đầu, đến lúc đó ta cùng tỷ phu tiếng…,”

      “Bạch gia này …,” Trần Yến nghĩ Bạch gia loạn như vậy, nhưng bị Trần Ngư đánh gãy. (QA: Ta phát Trần Yến cùng cha mẹ Ngư nhi thời gian dài như vậy rồi nhưng vẫn rất ngây thơ! Ta muốn dùng từ………. ngu ngốc! T_T Mong các nàng đừng ném đá ta!)

      “Phòng chút vẫn tốt hơn, ngày đại hỉ, cần xảy ra tì vết là tốt nhất!” Nàng là từng gặp qua, ngày đại hỉ, người ta mượn gió bẻ măng rất nhiều, lúc đóm hối hận cũng kịp, vẫn là cẩn thận trước tốt hơn.

      “Ân!” Trần Yến gật gật đầu, xem như đáp ứng.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 156: Chế băng

      Lâu Phượng Minh tức giận, trả lời, mà hai mắt gắt gao rơi tại thân thể nàng, trong lòng đột nhiên có loại hiểu được, mình thực giống như mất cái gì đó, mơ hồ, có tia khó chịu ngăn ở trong lòng mình, nhưng cụ thể là cái gì, nên lời.

      “Ngươi nhiều lời thừa như vậy, ta đều dựa theo lễ chính thê hạ, ngươi còn gả cho ta, phải nể mặt ta sao?” Vương Nguyên Bảo nổi giận đùng đùng chất vấn, là thực hiều những thứ này, dù sao biết cưới Trần Ngư, nửa đời sau của mình phát đạt, cho nên vẫn mơ tưởng xoay chuyển cái kết cục này.

      “Vương công tử, ngươi có phải là quên mất chuyện lần trước rồi ?” về cái này, Trần Ngư là lửa giận đầy mình, cười lạnh : “Lần trước, ngươi phải muốn chiêu đãi phụ thân ta thực tốt sao? Cha ta vẫn ở đó, ngươi thôi, ta muốn nhìn xem, ngươi là làm thế nào tiếp đãi ,” cho rằng mình thực quên mất, hừ, nàng là nữ nhân, có câu thế nào… là đầu óc chập mạch, mới đưa lên cửa.

      Vương Nguyên Bảo còn muốn ngang ngược, nhưng là Trần Đông Sinh hai mắt tức giận bắn tới đây, cộng thêm Chu Thanh, bình tĩnh được, bỏ lại câu: chờ xem, liền rất nhanh rời .

      Vương Nguyên Bảo , những người còn lại được lựa chọn, đương nhiên cũng , chỉ có Chu Thanh còn đứng ở nơi đó, có chút chân tay luống cuống, còn có chút khẩn trương và bất an.

      “A a, ta vẫn tiểu tử này tốt, nghĩ đến còn cứu Ngư Nhi, hai người các ngươi là thực có duyên!” Lão Chu thị sau khi biết việc Chu Thanh cứu Ngư Nhi, rốt cục lên tiếng, trước, nàng chính là vẫn trầm mặc.

      “Bà ngoại, người làm sao biết Chu Thanh?” Trần Ngư có ngại ngùng giống nương nhà bình thường, trái lại tự nhiên thanh thản hỏi.

      a, là trong thôn nhà mẹ đẻ ta, từ thiện tâm, lần này xảy ra nạn hạn hán, Nhị cữu cháu có việc ra bên ngoài, nếu phải gặp được tiểu tử này, cái mạng của Nhị cữu cháu đều còn,” về việc này, lão Chu thị vẫn là tâm có thừa tích cực.

      “Nương, Nhị ca ra chuyện gì?” Lâm thị nghe được Nhị ca thiếu chút xảy ra chuyện, lập tức khẩn trương hỏi.

      Hóa ra, thời điểm loạn đói, Nhị cữu Trần Ngư mang lương thực tặng tới nhà mẹ đẻ Nhị cữu nương, kết quả bị người nhìn chòng chọc vào, bị cướp còn , còn thiếu chút bị người giết, vẫn là Chu Thanh lộ ra, cứu Nhị cữu mệnh, rồi hộ tống về Lâm gia.

      Lúc này lão Chu thị vừa thấy Chu Thanh xong, cảm thấy hợp mắt, lại cảm thấy con người tốt, vừa vặn xứng với Ngư Nhi, liền ra sức muốn tới cầu hôn, thuyết phục Chu Thanh hơn nửa ngày mới khiến cho gật đầu.

      Chỉ là, lão Chu thị nghĩ đến người cầu hôn nhân lại có nhiều như vậy, còn là có tiền có thế, trong lòng lúc ấy cũng thực lo lắng, nghĩ đến vẫn là cháu ngoại mình hiểu lòn mình, chọn Chu Thanh, tâm lý vui mừng đến biết cái gì.

      Lúc này hôn của Trần Ngư xem như định ra, sính lễ chính là cây trâm gỗ kia, Chu Thanh đáp ứng, nhưng Trần Ngư để ý , trực tiếp làm chạy lấy người.

      Hôn là định rồi, nhưng là Trần Ngư còn thành nhân, cho nên đồng chí Chu Thanh, phải đợi. Lại , Chu Thanh năm nay mười lăm tuổi, so với Ngư Nhi lớn hơn bốn tuổi, cùng Trần Yến cùng tuổi.

      Lâm thị cùng Trần Đông Sinh cảm thấy Chu Thanh tốt, chỉ là người bên ngoài giống vậy, mấy người lúc trước lui bước trong lòng càng là hối hận, sớm biết điều kiện của Trần Ngư đơn giản như vậy, cần buông tha cho.

      Chỉ là, điều kiện của Trần Ngư thực đơn giản sao? Có người để tay lên ngực tự hỏi, phát làm được dạng giống Chu Thanh, rất khó.

      Đối với Trần Ngư mà , định thân, liền bớt phiền toái, tuy rằng thể cùng giống như trước kia, nhưng bớt người đánh chủ ý lên mình, cũng xem như an tĩnh.

      Nàng ở trong lòng càng nghĩ làm thế nào kiếm nhiều bạc, việc khác, đều để ở trong lòng. Chỉ là, đồng chí Chu Thanh đáng thương, lúc trước đối với Ngư Nhi cũng có chút hảo cảm, thực dễ dàng chờ đến khi đính hôn, lại còn phải đợi bốn năm, đều sắp khóc.

      Về sau, Trần Ngư hiểu trạng huống của Chu Thanh, nhi, mấy năm trước, phụ mẫu lần lượt qua đời, trong nhà còn có muội muội, là huynh muội sống dựa vào nhau lớn lên.

      Biết được tình huống như vậy, Trần Ngư nghĩ chút, liền cùng Chu Thanh thương nghị, để cho huynh muội bọn cũng dời đến Nam làng chài, mua mảnh đất, xây căn phòng, tiện chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa, nàng cũng muốn cùng cha mẹ tách ra, trong nhà còn có hai đứa , bốn năm sau, hai tiểu tử kia mới năm tuổi, thời điểm này mệt người nhất, cần người chiếu cố.

      Tự nhiên, người ta là đáp ứng, nhưng Lâm thị tại được, bị người nhàn thoại. Ngư Nhi đành phải dừng tay, nhưng còn muốn giúp đỡ Chu Thanh chút, hi vọng có thể kiếm chút bạc.

      Chính là, Chu Thanh là nam nhân, trong khung xương có loại tư tưởng nam nhân nên nuôi gia đình, sau khi cùng Trần Ngư đính hôn bao lâu, đem muội muội Chu Tuyết đưa đến Trần gia, tự mình người ra ngoài, lưu lại phong thư, làm cho Ngư Nhi chờ mấy năm, nhất định trở về. (QA: lần này đổi lại thành Ngư Nhi chờ!?)

      “Ni mã , ngươi làm như mình Khôi Thái Lang a!?” Xem thư, Ngư Nhi là nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng có biện pháp, dù sao người . (QA: Nàng nào biết Khôi Thái Lang là ai ? Ta search GG chỉ ra Khôi Thái Lang là sói xám trong cừu vui vẻ và sói xám thui ah! -_- !!!)

      Chu Tuyết năm nay mười tuổi, gầy teo , cũng rất nhát gan, chỉ có thời điểm đối với song bào thai, mặt mới lộ ra tươi cười, làm cho người Trần gia nhìn thương tiếc thôi.

      Trần Ngư nghĩ nửa ngày, đầu óc đều sắp nghĩ hỏng, mới nghĩ đến biện pháp, đó chính là làm băng, nhưng lại sợ rước lấy phiền toái, liền để cho Trần Hải tìm Bạch Du Nhạc tới, cùng thương nghị chút về việc này, dọa trừng lớn hai mắt, hơn nửa ngày ra lời.

      “Ngư Nhi, muội thực có thể làm ra băng?” Nương ta a, ta tìm người nhà nương tử đều là đám người trâu gì a, biết Trần gia dựa vào là Trần Ngư, nhưng nghĩ đến nàng làm chuyện như vậy,

      Thấy bộ dáng Bạch Du Nhạc kinh ngạc như vậy, Trần Ngư do dự chút : “Ta cảm thấy có thể được, ta có thể thử xem… Chỉ là, ta sợ rước lấy phiền toái, cho nên mới tới tìm huynh thương lượng,” Bạch gia như thế nào, nàng biết, nhưng là Bạch Du Nhạc muốn so với nàng hiểu hơn ít.

      “Phiền toái…,” Bạch Du Nhạc nghĩ chút sau đó : “Nếu như thực có thể thành, phiền toái là có ít, ta muốn tìm người dựa vào chút, nếu khối bánh mì loại lớn này, ăn vô, trái lại rước lấy phiền toái!” Chuyện thương trường, hiểu được chút, cũng biết lợi hại trong đó.

      “Tìm ai?” Trần Ngư buồn bực. Người nàng quen biết, chỉ mấy người như vậy, có thể tìm ai đây?

      “Lâu Phượng Minh,” Bạch Du Nhạc oanh thả tiếp quả bom, thiếu chút làm Trần Ngư nhảy dựng lên.

      ? nên nên, ta cũng muốn cùng liên lụy , tên gia hỏa kia trầm hết sức,” Trần Ngư nghĩ đến tên gia hỏa kia, lập tức giậm chân kháng cự.

      “Nhưng là trừ , muội thực ăn vô, bằng muội cứ đưa ra phương tử, bằng ngưới ta từ bỏ ý đồ!” Thế lực Bạch gia ở bên này, càng lo lắng là người của Bạch gia biết cái này, giành, mà phải bảo hộ.

      Thấy vẻ mặt ngưng trọng của Bạch Du Nhạc, Trần Ngư sắp hộc máu. Thực dễ dàng tiễn cái ôn thần kia, tại lại muốn chủ động tìm kết hợp làm ăn, đó phải làm người ta rất buồn bực sao?

      Việc này, tới cùng nên xử lý thế nào đây?

      Trần Ngư do dự phân vân, nhưng nghĩ nghĩ chuyện trong nhà, hôn của Trần Yến sắp đến, Lâm thị vì cái này, đầu tóc bạc phơ rất nhiều, đành phải thỏa hiệp.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 157: Xuất giá ()

      tìm Lâu Phượng Minh là Bạch Du Nhạc, Ngư Nhi muốn Bạch Du Nhạc cần ra mình, chỉ có được bí phương chế tác băng, xem Lâu Phượng Minh có ý tứ thế nào, lại tới chuyện hợp tác sau.

      Bạch Du Nhạc tìm Lâu Phượng Minh, Trần Ngư ở trong nhà chờ tin tức.

      Hai ngày sau, nàng chưa chờ được Bạch Du Nhạc, lại chờ được người Nhiếp Tình phái tới cùng phong thư. Trong thư, Nhiếp Tình thân thể mình đáng ngại, ngự y khám và chữa bệnh qua, thân thể khác người bình thường, thậm chí so với thiên kim tiểu thư bình thường khác còn tốt hơn, cha mẹ rất cao hứng, đều muốn cám ơn ngươi, cho nên tặng tới tạ lễ cùng với tặng quà mừng cho Yến nhi tỷ tỷ….

      xe đồ, so với tạ lễ lần trước còn chói mắt hơn.

      Chỉ riêng bạc, ngàn lượng, làm cho Lâm thị và Trần Đông Sinh run run nửa ngày dám nhận, khiến người đưa đồ tới đều ngừng lại xem, Trần Ngư nhìn được, mới tự chủ trương nhận.

      Bạc này, xem như giải khẩn cấp, nhưng nàng cũng có trực tiếp nhận, mà là để người mang về phong thư, đem ý tứ mình lần.

      Tại kinh thành phía xa sau khi Nhiếp Tình nhận được thư, là vạn phần thích thú, cảm thấy sau khi trở về, mình có vui vẻ tự tại giống như ở Nam làng chài. Sau khi mở thư ra, xem đến nội dung bên trong xong, tươi cười mặt nàng đọng lại, thành tia bất đắc dĩ, thở dài tiếng : “Ngư Nhi, ngươi làm gì đây?”

      “Tình nhi, thế nào?” Đại phu nhân Nhiếp gia vừa vặn tới xem nữ nhi của mình, liền tiến tới thú vị hỏi. Nàng biết nữ nhi của mình vẫn chờ thư của tiểu nương, nàng là nghe có thư đến, mới tới đây xem xem, lại thấy nữ nhi ai oán thở dài, khỏi có chút tò mò.

      “Nương,” Nhiếp Tình thấy nàng sau đó, bĩu môi : “Nương còn ngàn lượng đủ cho người ta tiêu, người ta lại ngàn lượng chỉ đủ phần , hừ!”

      “Có ý tứ gì?” Nhiếp phu nhân hiểu ra sao, nhận thư nữ nhi đưa qua, thấy nội dung trong thư xong, dở khóc dở cười : “Nha đầu này, có chút bản lĩnh!”

      ngàn lượng bạc, thế nhưng muốn cho khuê nữ làm tiền riêng, muốn sau khi cho nàng xong, về sau, trả cả vốn lẫn lời cho nàng. (QA: “nàng” này là Nhiếp Tình nha!)

      “Nương, người biết, nàng rất có ý tứ,” Nhiếp Tình nghĩ đến khoảng thời gian vui vẻ kia, liền lôi kéo nương nàng ngừng, ý cười mặt cũng càng lúc càng sâu, Nhiếp phu nhân nhìn thấy trong lòng vừa được an ủi lại vừa chua xót.

      Nữ nhi, nhân sinh của con định trước, muốn thay đổi, căn bản thể, hi vọng con có thể tiếp nhận được.

      Ngày kết hôn củaTrần Yến, rốt cục đến.

      Nàng mặc vào áo cưới tự mình làm, dáng vẻ thướt tha mềm mại, ngay cả Ngư Nhi cũng nhịn được tán thưởng: “Tỷ tỷ, tỷ thực đẹp a!”

      Thấy thân ảnh thẹn thùng mỹ lệ trong gương, Trần Yến sờ áo cưới người, chậm rãi : “Nếu như phải muội đề nghị, ta cũng làm ra áo cưới đẹp mắt như vậy, Ngư Nhi, cám ơn muội!”

      “Tỷ, tỷ cùng ta cái này làm gì?” Trần Ngư có chút quen, bởi vì tại trong mắt nàng, Trần Yến vẫn là loại người sống nội liễm kia, ra ngôn ngữ cảm động trời đất.

      , Ngư Nhi, muội nghe tỷ tỷ hết lời,” qua đêm nay, cuộc đời này, hai tỷ muội các nàng cũng có thời gian tâm tốt như vậy, vài lời , nghẹn tại trong lòng nàng rất lâu, nếu lại ra, cuộc đời này, chỉ sợ có cơ hội.

      “Được, tỷ ,” Thấy nàng tâm tình có chút kích động, Trần Ngư đành phải để nàng chuyện ra.

      “Ngư Nhi, tỷ tỷ cám ơn muội, nếu như có muội, cũng có tỷ tỷ hôm nay,” Trần Yến lôi kéo tay nàng, hốc mắt rưng rưng, nghẹn ngào : “Tỷ tỷ , cảm giác trong lòng đối với muội, biết nên làm thế nào có thể biểu đạt ra, mới có thể để cho muội hiểu ,” mới trước đây bị từ hôn, có Ngư Nhi, nàng còn biết nghĩ thế nào, cũng có hạnh phúc như tại.

      Nàng cảm kích, có cách nào ra như vậy.

      “Tỷ, ra đừng , chúng ta là tỷ muội ruột thịt, còn cần khách khí như vậy sao?” Ngư Nhi hiểu tâm tình của nàng, chỉ ôn nhu cười : “Tỷ thực ràng, phải tỏ vẻ tỷ muội chúng ta xa lạ sao?”

      “Ngư Nhi, có muội muội như muội, là phúc khí của tỷ tỷ!” Trần Yến ôm nàng, nghiêm túc .

      “Ta cũng vậy a, có tỷ, có cha mẹ, có ca ca, có đệ đệ, cũng là phúc khí của ta!” Trần Ngư là lời trong lòng, nhưng Trần Yến căn bản hiểu nội tâm cảm khái của Trần Ngư.

      “Ngư Nhi tỷ tỷ,” Chu Tuyết bưng hai chén canh đứng ở ngưỡng cửa, sợ hãi gọi.

      “Tuyết Nhi, mau vào,” hai tỷ muội thấy Chu Tuyết, lập tức cười. Nha đầu này ở Trần gia vài ngày, so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, chí ít thấy người cũng dám gọi, cũng có thể vài lời, giống như lúc mới tới, giống như người câm điếc vậy.

      “Thím muốn ta đưa chè trôi nước tới,” Chu Tuyết ôn nhu cười tiếng, đem chè trôi nước bưng ra để ở trước mặt bọn họ.

      Ngày mai chính là ngày chính của Trần Yến, trong nhà có thời gian nấu cơm, hôn lại lớn, mời nhiều người, giúp đỡ cũng nhiều. Cả khu vườn, đều bày đầy, có chút bày hết, đều để tới hậu viện .

      Sáng sớm hôm sau, Trần Yến sớm sớm bị đánh thức, mặc áo cưới, trang điểm, Phùng Vân nhi làm bà mối lúc này sớm tới Bạch gia, chờ cùng tân lang cùng nhau tới đón tân nương.

      Đôi sinh đôi được mặc vào bộ áo khoác màu đỏ, mang mũ màu đỏ, làm nổi bật da thịt thực dễ dàng dưỡng trắng nõn lại được, nhìn phá lệ khả ái, làm cho người ta nhịn được muốn nhào lên cắn vài ngụm. Nếu như phải đôi sinh đôi còn , chừng Bạch gia mượn tá bọn lăn giường.

      “Yến nhi tỷ, tỷ thực xinh đẹp,” Chu Tuyết xem Trần Yến mặc áo cưới, trang điểm xong, đầy mặt sùng bái.

      “Chờ muội lớn lên, cũng có ngày này, hâm mộ cái gì, ” Trần Ngư vỗ Chu Tuyết cái, giúp Trần Yến đem chút son phấn cuối cùng thu phục.

      Bạch Du Nhạc này thực có đủ ý tứ, tặng đến đều là son phấn hương phấn loại tốt, nghe nơi này căn bản có bán.

      “Ngư Nhi tỷ tỷ,” Chu Tuyết thẹn thùng dậm chân, sau đó quay đầu chạy.

      “Tỷ, cái vòng Tình tỷ tỷ tặng đến, tại sao tỷ mang?” Thấy cổ tay trắng nõn, chỉ có cái vòng ngọc, Trần Ngư nghĩ đến cái vòng vàng khảm bảo tháchk phí tổn xa xỉ kia, liền nghi ngờ hỏi.

      “Cái đó quá quý trọng , vẫn là đừng mang,” Trần Yến chút nghĩ ngợi .

      “Tỷ, này cái phải đội, Bạch gia là cái dạng tình hình gì, ta cũng biết, có cái lá bài tẩy vẫn là được,” Trần Ngư khuyên Trần Yến đem cái vòng đội, tâm lý vẫn suy nghĩ Trần Yến xuất giá, cửa hàng, nông trang, có thể bị thiệt thòi … ( Ngư Nhi nương, ngươi là làm muội muội, những việc này cần ngươi quan tâm…)

      Trần Yến chịu nổi Ngư Nhi khuyên, liền đem cái vòng vàng kia lấy ra đội, khí chất cao quý nháy mắt tăng lên, khiến Ngư Nhi xem cũng gật đầu.”Tỷ, Tình tỷ tỷ lúc sau gửi tới trang sức, còn có trăm lượng ngân phiếu, tỷ cần phải cất giữ tử tế, bên cạnh tỷ có nha đầu, đến lúc đó ta cùng tỷ phu tiếng…,”

      “Bạch gia này …,” Trần Yến nghĩ Bạch gia loạn như vậy, nhưng bị Trần Ngư đánh gãy. (QA: Ta phát Trần Yến cùng cha mẹ Ngư nhi thời gian dài như vậy rồi nhưng vẫn rất ngây thơ! Ta muốn dùng từ………. ngu ngốc! T_T Mong các nàng đừng ném đá ta!)

      “Phòng chút vẫn tốt hơn, ngày đại hỉ, cần xảy ra tì vết là tốt nhất!” Nàng là từng gặp qua, ngày đại hỉ, người ta mượn gió bẻ măng rất nhiều, lúc đóm hối hận cũng kịp, vẫn là cẩn thận trước tốt hơn.

      “Ân!” Trần Yến gật gật đầu, xem như đáp ứng.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 158: Xuất giá (hai)

      Trong nhà có ngàn lượng bạc, Lâm thị cho hai trăm lượng, lại thêm vài trang sức, cộng thêm Nhiếp Tình cho, đồ cưới của Trần Yến xem như rất nhiều. Chỉ có ngăn tủ, thùng tắm vân vân, cũng là để cho người ta làm tốt, mọi thứ đều tinh xảo, còn có chút hoa văn là Ngư Nhi đề nghị, là người khác chưa từng gặp qua, lại cho Trần Yến tăng mấy phần mặt mũi.

      Bên ngoài, tiếng pháo nổ vang lên, người đón tân nương tới, Lâm thị nhanh chóng tới, nhìn nữ nhi trang điểm đoan trang mỹ lệ, khóe mắt rưng rưng : “Thời điểm ra cửa, được quay đầu nhìn, biết ?”

      “Nương,” Trần Yến cũng là khóe mắt hồng hồng, vẻ mặt đành lòng.

      “Quay đầu nhìn, cuộc sống tốt, nhất định phải về phía trước, được quay đầu, nhớ lời nương ,” Lâm thị cầm tay nàng, tha thiết dặn dò.

      “Con biết, nương, nương cùng cha nhất định phải bảo trọng,” Trần Yến nghẹn ngào .

      “Đừng khóc, thể khóc,” Lâm thị thấy nàng tâm tình kích động, làm hỏng trang điểm tinh xảo, nhanh chóng khuyên : “Ca ca con tiễn con ra cửa, thể khóc, thể quay đầu, hiểu chưa?”

      Trần Ngư thấy Lâm thị hồng mắt, bộ dáng cứng rắn nhẫn nhịn, cũng có chút nhịn được. Người nơi này xuất giá, là thể khóc, cho nên vô luận như thế nào, đều phải nhịn xuống, chỉ có chờ nữ nhi ra cửa, lên kiệu hoa, người trong nhà mới có thể khóc ra, cho nên lúc này cũng rất khổ cực.

      Trần Yến từ biệt phụ mẫu trưởng bối, được Trần Hải dẫn ra cửa, dìu lên kiệu hoa, tiếng pháo nổ vang, kiệu hoa khởi kiệu….

      Trần Ngư đứng tại ngưỡng cửa, xem thấy kiệu hoa diễn tấu sáo và trống mà , tâm lý cảm thấy chuyện lớn, rốt cục được định xuống. Vừa rồi trong sân còn náo nhiệt bất phàm, ước xuất tiếng khóc, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, biết là Lâm thị cùng Hồ thị… Ai, giả khóc này, cũng mệt mỏi.

      Tân nương tử lên kiệu hoa, rượu cưới này, mọi người vẫn là muốn uống, loại thời điểm mang thức ăn lên này, khí náo nhiệt liền thực có cảm giác hỉ .

      Trần Ngư biết Bạch gia là tình hình gì, chờ đến khi Trần Hải trở về, nàng ngủ. Ngày hôm sau, nhìn Lâm thị cùng Trần Đông Sinh sắc mặt có chút tốt, khỏi lén lút hỏi Trần Hải, biết thời điểm Trần Yến vào cửa, Bạch gia có chút thân thích lớn tiếng nghị luận, Trần Yến là trèo cao gì đó, dù sao dễ nghe.

      Mấy người vào tân nương phòng xem tân nương tử kia, cũng đều là vẻ mặt khinh thường, Trần Yến đều là ôn nhu cười tiếng, căn bản để ý, thậm chí có người còn xả ra chuyện Trần Yến bị từ hôn, Trần Yến độc tác chiến nhất nhất chịu đựng, thẳng đến khi Trần Yến trong lúc vô ý lộ ra nhẫn vàng vòng vàng khảm kim cương, mới khiến mọi người ngậm miệng.

      Có người hiếu kỳ hỏi lai lịch cái vòng tay này, Trần Yến cũng giấu, do Phùng Vân nhi đứng ở bên mở miệng giải thích, cái này là Đại tiểu thư Nhiếp gia ở kinh thành tặng, ngay cả trâm vàng đầu cùng khóa vàng đeo cổ, đều là quà mừng Nhiếp gia tặng, là đặc biệt phái người từ kinh thành đưa tới….

      Lời Phùng Vân nhi xong, tiềng trào phúng trong gian phòng liền có, ánh mặt mọi người nhìn Trần Yến nhi cũng thay đổi, điều này làm cho trong lòng Phùng Vân nhi thở dài tiếng, vẫn là Ngư Nhi thông minh… Nếu như phải thời điểm ra đến cửa, Ngư Nhi dặn dò mình những lời này, sợ rằng nhục nhã Yến nhi phải nhận lấy càng nhiều.

      Trần Hải đem tình mình biết nhất nhất ra, bao gồm cả Phùng Vân nhi với . Ngư Nhi sau khi nghe xong, trầm mặc hồi sau đó, cái gì cũng , ngay cả tức giận cũng , làm cho Trần Hải rất là hiểu.

      Trần Ngư biết người ta nghĩ thế nào, chỉ là biết nữ nhi xuất giá cho dù như thế nào, nhà mẹ đẻ cũng thể giúp, chỉ có Yến nhi chịu thua kém, được Bạch Du Nhạc thương , đó mới là đạo lý. Về phần chuyện lúc thành thân, chỉ có thể xem như chuyện , mà đại chân chính, là Bạch gia tới cùng có bao nhiêu sâu, Trần Yến, có thể chống đỡ được hay .

      Người khác, giúp được nhất thời, giúp được đời.

      Thời điểm Trần Yến lại mặt, trong mắt là tràn đầy hạnh phúc thẹn thùng, làm cho Trần Ngư hiểu , chút người nháo kia chỉ là tôm tép nhãi nhép, Bạch Du Nhạc đối tốt với nàng, vậy yên tâm.

      Công tử Bạch gia có chuyện : ta dám đối với Trần Yến tốt sao? cần Nhiếp gia, chỉ cần ngươi cái em vợ này, ta chọc được, giày vò gì đó phải chỉ chút, nếu là ngày nào đó đắc tội ngươi, ta còn cái mạng sao? Chẳng qua, đối với Trần Yến, là thực nghĩ tốt, có nguyên nhân gì, chỉ muốn thấy mặt nàng xuất tươi cười ôn nhu.

      Hôn của Trần Yến xong, kế tiếp, Trần Ngư liền cùng Bạch Du Nhạc thương nghị muốn Lâu Phượng Minh cho cái đáp án xác thực, nàng tại bức thiết cần bạc mua núi mua đất, mấy vạn cân khoai tây trong nhà lúc trước còn, lại sau đó nàng muốn tích trữ lương thực, muốn tích trữ bạc, muốn tiếp tục làm người nghèo cả năm.

      Người ta đều là nghèo tháng, nàng là đến cuối năm bạc, đáng thương hết sức.

      Thời điểm cách năm mới còn khoảng mười ngày, Lâu Phượng Minh cho đáp án xác thực, muốn hợp tác, chỉ là ra bạc mua, do Lâu gia độc quyền làm. Bạch Du Nhạc dám đáp ứng, vội vàng tới đây cùng Trần Ngư thương nghị, Trần Ngư nghĩ chút sau đó, sợ cây to đón gió — nàng muốn cùng quan phủ nhà giàu tiếp xúc, cho nên chọn lựa nam nhân cũng là bạc, cho nên cùng Bạch Du Nhạc chuyện này, nàng đáp ứng.

      Nhưng là, ít hơn hai ngàn lượng, nàng bán.

      Thời điểm vừa mới nghe đến con số này, Bạch Du Nhạc trợn to hai mắt, cảm thấy cái em vợ này, thực là làm người ta dám khinh thường.

      Sau cùng, lấy tài ăn của Bạch Du Nhạc, khó khăn lắm mới lấy được hai ngàn hai trăm lượng… Ngư Nhi đem hai trăm lượng lấy ra cho Bạch Du Nhạc, cự tuyệt, Ngư Nhi liền ném cho câu, để mang về cho tỷ nàng, Bạch Du Nhạc câu cũng nên lời.

      Có hai ngàn lượng, Ngư Nhi cảm thấy lưng mình lưng cũng thẳng lên rồi. Nàng cũng cho Lâm thị, mà chỉ với Lâm thị trong tay mình có chút bạc, tại thể cho nương, nàng muốn dùng, Lâm thị chỉ là sâu nhìn nàng cái, cái gì cũng , gật đầu đáp ứng.

      Có bạc Ngư Nhi càng bận rộn, nàng thăm dò nơi nào có thể mua được hàng loạt ruộng nước, nơi nào có thể mua được đất trồng cây ăn quả, kết quả tìm tìm lại, nhận được tin tức là Vương gia là tốt nhất.

      Điều này đem nàng 囧 chút, nghĩ mình rốt cuộc muốn đem Vương gia xử lý hay đây?

      Căn cứ tin tức nàng nhận được, Vương Nguyên Bảo sở dĩ lại ngăn lại mình, nửa nguyên nhân là Vương Liên ra hiệu, còn có nửa nguyên nhân là mình tại Đắc Nguyệt Lâu lộ ra tay kia… Điều này huynh muội này, phải người tốt gì.

      “Nên từ chỗ nào xuống tay đây?” Trần Ngư vuốt cằm, vẻ mặt ngưng trọng.

      “Ngư Nhi, nghĩ cái gì vậy?” Trần Hải nhìn nàng nghiêm túc như vậy, tới đây tò mò hỏi.

      “Ca, huynh có phải là muốn cùng tỷ phu cùng nhau khảo tú tài ?” Trần Ngư có trả lời chuyện của mình, mà là hỏi lại việc nàng quan tâm.

      “Ân,” Trần Hải gật gật đầu : “Tỷ phu hẳn là có thể, nhưng ta… Ta muốn thử xem, xem như làm quen chút cũng tốt, muội có đúng ?” là cảm thấy mình có thể, nhưng là phu tử chờ chút, cho nên quyết định trước thử xem, được xem như rèn luyện.

      “Ân,” Trần Ngư gật gật đầu, nàng cảm thấy nên để Trần Hải thử xem, bằng dè dặt lại biến thành khiếp đảm, đến lúc đó ảnh hưởng tới ý chí chiến đấu của ….

      Chương 159: Lão phòng xảy ra chuyện

      “Ngư Nhi, tỷ xuất giá, ta cùng tỷ phu cầu học, trong nhà chỉ còn lại muội chiếu cố cha mẹ cùng hai người đệ đệ, ca ca…,” Trần Hải muốn chút lời cảm khái gì đó, bị Trần Ngư trợn trắng con mắt vui đánh gãy.

      “Đừng chua xót như vậy, chiếu cố cha mẹ cùng đệ đệ là việc của ta, ta cam tâm tình nguyện, huynh nếu thực cảm tạ ta, khảo cái trạng nguyên trở về, thuận tiện cho cha mẹ vẻ vang, cho người Trần gia chân chính ngẩng đầu làm người!” Trần Ngư cảm thấy Trần Hải tâm tính bất định, có chút kiêu ngạo, nếu mình cho chút áp lực, chừng trong lòng nơi lỏng.

      Trần Hải là mong đợi của mấy người lớn Trần gia, nếu thi đậu, áp lực của Trần Đào cùng Trần Ba càng lớn, cũng làm cho Lâm thị thất vọng, nàng đối với nhi tử này, ký thác hi vọng là kềm chế ở trong lòng.

      “Yên tâm, ta nhất định !” Trần Hải vừa nghe, lập tức ngẩng đầu cam đoan, trong đáy mắt tràn đầy nghiêm túc.

      “Ca, trong nhà huynh cứ yên tâm, chiếu cố tốt chính mình, đừng để cha mẹ lo lắng, biết ?” Trần Ngư ngữ khí có chút ngưng trọng, đột nhiên cảm giác đươc, lớn lên thực phải chuyện tốt.

      Lớn lên, có nghĩa là tách ra. Trần Yến xuất giá, muốn thường xuyên trở về, là thể. Mà Trần Hải từ khi bắt đầu học, rất ít về nhà, về sau cho dù có thi đậu, nhưng cưới vợ, cũng có cuộc sống của mình, thi đậu, càng thể thường xuyên trở về… Tâm lý nghĩ như thế, mất mác liền càng nhiều.

      Lại là năm, Trần Ngư mười hai tuổi. Chu Thanh ra ngoài vẫn chưa trở về, tin tức có, làm cho Chu Tuyết rất là lo lắng, thường thường đứng tại cửa Trần gia nhìn xung quanh, Trần Ngư là có lòng đủ lực. Nàng thể làm cho Chu Tuyết để xuống lo lắng, bởi vì trong lòng nàng cũng rất lo lắng, trong lòng đối với Chu Thanh có chút tức giận.

      Cho dù xông xáo ra ngoài, cũng phải gửi cái tin tức, bằng thực xảy ra chuyện gì, mình liền thảm. phải lưng đeo thanh danh khắc phu độc cả đời, ai, Chu Thanh… Chúng ta là ai đày đọa ai a!?

      Ngay tại thời điểm Trần Ngư tâm lý xoắn xuýt, lão phòng Trần gia xảy ra chuyện lớn.

      Hôm đó, Trần Ngư cùng Chu Tuyết mang đôi song bào thai ở trong sân chơi, bọn biểu tình muôn màu muôn vẻ, chọc Trần Ngư cười nước mắt đều ra, Lâm thị ở bên cạnh bận rộn bất đắc dĩ nhìn Trần Ngư : “Con còn cười, xem bọn bị con dọa…,”

      “Hì hì, thực là khả ái muốn chết, tỷ tỷ chết các đệ,” Trần Ngư vừa , vừa đem hai tiểu tử nhìn mình phát ngốc vân vê ở trong ngực hung hăng hôn cái, ngay cả Chu Tuyết cũng nhịn được cười.

      “Ngư Nhi tỷ, tỷ xem bọn …,” Đôi sinh đôi bị nhiệt tình của Ngư Nhi dọa đến muốn khóc khóc được chọc Chu Tuyết cũng nhịn được cùng vui vẻ, mặt tươi cười tràn đầy vui vẻ chân thành, cùng nhát gan ban đầu khác biệt rất lớn.

      Ở chỗ này, mỗi người đều thực lòng thương nàng, có thể Trần Ngư có, nàng cũng có, cái gì ăn ngon uống ngon, mọi người đều chiếu cố nàng, làm cho nàng cảm thụ được thân tình mình vẫn khát vọng, đối với người Trần gia rất là ỷ lại.

      “Nương, ca ca cùng tỷ phu ra ngoài xong, để cho tỷ tỷ tới nhà ta !?” Trần Ngư nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm thị .

      Lâm thị vừa nghe, cau mày nghĩ chút sau đó lắc lắc đầu : “ được, tỷ phu con ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại bà bà của tỷ con, nàng người cũng rất đơn, để tỷ tỷ con giúp đỡ nhiều chút, nàng thực thương tỷ con, so với nương còn cẩn thận hơn.” về bà bà của nữ nhi, Lâm thị cũng là chan chứa vui mừng.

      Vốn cảm thấy nữ nhi của mình là gả cao, định phải chịu ít làm khó dễ, nghĩ đến nương Bạch Du Nhạc là Lư thị đối với Yến nhi là thực lòng thương , ngay cả nàng người làm nương này xem, cũng cảm thấy tự thẹn bằng, cũng càng vì Yến nhi cao hứng, từng trải qua khó khăn, rốt cục có được hạnh phúc của mình.

      “A a, bà bà Bạch gia này cũng chơi vui,” nghĩ đến Lư thị, Trần Ngư cũng cảm thấy vui mừng, người ôn nhu lại tức giận như vậy, là thực lòng thương Trần Yến, này phải vàng bạc trắng có thể mua được.

      loại duyên phận rất kỳ quái, kêu mắt duyên. Người cùng người có mắt duyên, mới có duyên phận. Lư thị cùng Trần Yến, chính là có mắt duyên lần đầu tiên gặp mặt, mới có duyên phận bà tức (mẹ chồng nàng dâu) sau này, tình cảm giống như mẹ con.

      bậy cái gì, lớn ,” Lâm thị lườm nàng cái, xoa xoa tay : “Ta chuẩn bị cơm chiều, trông Đào nhi cùng Ba nhi, cha con sắp trở lại,”

      “Ốc, dạ!” Trần Ngư hướng Chu Tuyết le lưỡi, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái .

      Chu Tuyết nén cười đến mặt đều hồng, ôm Trần Ba cười thành tiếng, trong lòng lại cầu nguyện: Đại ca, huynh nhất định phải bình an trở về. Tẩu tử thực tốt, đối với ta cũng tốt, huynh mau chút trở về….

      Sau khi nếm qua bữa cơm chiều, Trần Đông Sinh cùng Trần Ngư lại đùa nghịch đôi sinh đôi phen, làm cho hai tiểu gia hỏa trở mặt khóc lớn, bị Lâm thị quở trách chút. Vui đùa ầm ĩ xong, mỗi người đều về phòng của mình, đều ngủ.

      Đến nửa đêm, cả thôn xóm đều an tĩnh, đột nhiên, cửa lớn nhà Trần Ngư bị đập “Bang bang”, bên ngoài vang lên tiếng la khóc, dọa đến mọi người trong phòng đều giật mình, đều tỉnh.

      “Ai gõ cửa, giống như khóc?” Lâm thị nghiêng người nghe hồi, buồn bực hỏi.

      “Nương, là Dũng ca ca,” Thời điểm Trần Ngư nghe đến tiếng đập cửa, liền mặc quần áo tử tế ra, đứng tại ngưỡng cửa Lâm thị trả lời, sau đó chạy mở cửa.

      “Lão phòng bên kia xảy ra chuyện?” Lâm thị vừa nghe, cùng Trần Đông Sinh trăm miệng lời kêu cùng nhau, hai người lập tức mặc áo lên….

      Trần Ngư mở cửa, Trần Dũng lảo đảo xông vào, thấy Trần Ngư sau đó nén lệ nức nở : “Ông nội xảy ra chuyện, bị người chém giết…,”

      “Cái gì?” Trần Đông Sinh ra vừa nghe được, lập tức gấp gáp, về phòng cầm bạc ôm vào trong lòng mình, nhìn Lâm thị : “Ta trước nhìn xem, nàng trông hài tử cho tốt,”

      “Ân,” Lâm thị gật gật đầu, biết mình cũng vô dụng, chỉ có thể dặn dò : “Cẩn thận chút,”

      “Được,” Trần Đông Sinh cùng Trần Dũng xoay người muốn , nhưng bị Trần Ngư ngăn lại, “Ta cũng nhìn xem,”

      Trần Đông Sinh phản đối, mang Trần Ngư cùng Trần Dũng cùng nhau , Lâm thị hai mắt khẩn trương nhìn bóng lưng bọn họ biến mất ở trong màn đêm, sau đó đóng cửa, tâm lý bất ổn, căn bản dám ngủ. Chu Tuyết cũng bị đánh thức, đứng tại ngưỡng cửa xem, thấy Lâm thị bước vào có chút trầm trọng, liền tiến lên đỡ nàng : “Thím, ngươi sao chứ!?”

      “Ta sao,” Lâm thị kéo nàng dựa vào hồi sau đó : “Tuyết Nhi, cháu cùng thím vào phòng , buổi tối chúng ta cùng nhau ngủ,”

      “Ân!” Chu Tuyết phản đối, nàng dìu Lâm thị vào phòng, sau đó đóng cửa….

      Chờ đến khi Trần Đông Sinh đến, lão phòng bên kia lộn xộn. Hài tử khóc, phụ nhân kêu, Hồ thị gào khóc, mảnh hỗn độn.

      Trần lão đầu giờ phút này nằm ở mặt đất, miệng vết thương lồng ngực, máu chảy ngừng, làm cho người xem hoảng sợ, hôn mê, Hồ thị khóc đến nước mắt nước mũi, sắc mặt trắng bệch, là bị thực dọa đến.

      Trần Ngư thấy miệng vết thương Trần lão đầu ở trái tim, tâm lý buông lỏng, liền tiến lên xem xét chút, thấy Trần lão đầu còn có chút hơi thở, giữ chặt Hồ thị : “Nãi nãi, bà trước hết đừng khóc, ông nội còn cứu được…,”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :