1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng Sinh Ngư Dân Nữ - Lại Mân Côi (183/447) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 137: Vị khách thần bí đến


      “Ngư Nhi, cháu thực là hào phóng a,” Sau khi thấy kỳ lân tinh xảo, Chu thị mím môi cười trêu chọc .

      Nàng biết nha đầu này có bản lĩnh, nhà lão Tam có thể phất lên, đều dựa vào nàng, cho nên chỉ là vui đùa như vậy, cũng có ý tứ gì khác.

      “Đó là đương nhiên, bọn chính là đệ đệ ruột thịt của cháu, đối tốt với bọn , cháu đối tốt với ai a!?” Trần Ngư ngạo kiều ngẩng đầu lên, hình dạng kia, chọc cười hết sức.

      Nếu lễ vật của Trần Ngư là tinh xảo, vậy lễ vật của Hồ thị chính là làm người ta kinh sợ. Bà này là người keo kiệt đến mức tận cùng, thế nhưng cũng tặng lễ, còn tặng hai đôi vòng bạc đeo chân. Nơi này có cái tập tục, nam hài là vòng bạc đeo chân, nữ hài là vòng tay bạc, nhưng chân chính làm được, lại có mấy người.

      Thấy phân lượng vòng bạc đeo chân , Trần Ngư nhìn Trần lão đầu cái, thấy cũng là đầy mặt kinh ngạc, thấy trước đó là hoàn toàn biết.

      Mà mọi người tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng cái gì. Còn Trương thị chỉ là nhìn thoáng qua, rồi cúi đầu, cũng cái gì khó nghe. Nàng tại muốn như thế nào đây? Thấy vòng bạc kia, trong lòng nàng là có chút hâm mộ, nhưng còn biết cái gì , cái gì nặng.

      Bây giờ Trần Ngư dạy công việc cho các nàng, hai chuyến hàng được mấy lượng bạc, dựa theo cái tốc độ này xuống, nhà nàng cũng có thể xây nhà mới, cưới vợ cho hai đứa con trai. Đây chính là mấy năm nay nàng vẫn chờ đợi, cho nên ai nặng ai , nàng suy nghĩ ràng. Về phần lão Đại cùng lão Nhị Trần gia, bà nương mình cũng tức giận, bọn lại có cái gì để .

      Bây giờ Trần Ngư giúp đỡ hai nhà bọn , bọn đều ràng, tâm lý cũng càng hổ thẹn.

      Sinh đôi tử tắm ba ngày, vô cùng náo nhiệt trôi qua, chỉ có khuôn mặt tươi tắn, có bới móc, làm cho Trần Ngư thẳng thể tưởng tượng nổi, làm cho Trần Yến là dở khóc dở cười, hung hăng tróc nàng trán chút, nàng mới an tĩnh lại. Tắm ba ngày, chỉ là mọi người thân nhân gặp nhau, nhưng là đầy tháng, thể đơn giản như vậy.

      Lúc này, ngay cả Trần Hải cũng đều trở về, Bạch Du Nhạc càng cần phải . Mà Hoàng thị mang Trần Nguyên Phong tới cửa, lại làm cho người Trần gia kinh hỉ phen, này tính là khách quý. chờ bọn họ kinh ngạc, bên này, ngưỡng cửa lại tới mấy cái xe ngựa, sau khi người xe xuống dưới, người tặng lễ là râu rậm.

      Râu rậm cùng Trần Ngư nhận thức nhiều năm như vậy, vẫn bảo trì hết sức thần bí, chỉ có khi tới thuyền mới có thể nhìn thấy , về phần tên là gì, họ gì, người Trần gia đều muốn hỏi đến, ngay cả Trần Ngư cũng vậy, loại ăn ý này, làm cho bọn họ cảm thấy biết tại sao, nhớ nhau so tính toán nhau tốt hơn.

      Bên này, thủ hạ râu rậm đưa tặng lễ, bên kia, lại tới chiếc xe ngựa hoa lệ, làm mọi người kinh hãi như lọt vào trong sương mù. Lúc này, còn có người nào đây? Người bọn họ quen biết, đều đến a!

      xe ngựa, mã phu trung niên thông minh lanh lợi ngồi ở chỗ ấy, vẻ mặt khí độ kia, bọn họ là nông dân nơi nào gặp qua, người người đều ngây ngốc, chỉ có Trần Ngư còn xem như trấn định, tiến lên giòn giã hỏi: “Xin hỏi bá bá, xe chính là chủ tử nhà ngươi?”

      Mã phu vừa nghe thấy Trần Ngư hỏi han, có chút ngạc nhiên. là cố ý phóng ra khí thế muốn dọa dọa những nông dân này, lại nhìn nhóm người lớn đều ngây ngốc, chỉ có tiểu nữ oa trước mắt sợ, còn ổn trọng ràng hỏi ra miệng như thế, khỏi tinh tế nhìn nàng, trầm mặc lúc sau mới chẫm rãi : “Vâng!”

      “Xin hỏi chủ tử nhà ngươi là vị nào?” Trần Ngư chút cũng khách khí, có hèn mọn giống như người nhà, ngược lại là thẳng thắn lưng, chút cũng khách khí chất vấn.

      phải Trần Ngư biết lễ phép, mà là khách nhân nhà kia lại ra vẻ như vậy, ngay cả người râu rậm thúc thúc phái tới cũng là trực tiếp báo danh ra, còn khách khí như vậy, chỉ có người này vô lễ như thế, còn để cho mã phu kia khí thế ép người, mình trốn tránh ở bên trong lên tiếng, làm người ta muốn thích cũng khó.

      Trong mắt Mã phu lên kinh ngạc, lập tức muốn mở miệng, nhưng bị người trong xe ngựa đột nhiên phát ra thanh thanh thúy đánh gãy. “Dư thúc, ta muốn khi dễ Ngư Nhi muội muội của ta, ngươi vẫn muốn, lúc này xem ngươi còn cười được ,” giọng vừa ra, rèm xe ngựa bị mở ra, lộ ra gương mặt mỹ lệ, Trần Ngư nhìn lên, tâm lý kêu rên: “Các nàng sao lại tới?”

      “Tiểu thư,” vừa rồi lộ diện là Linh Nhi, cho nên Trần Ngư cần đoán cũng biết người tới là ai. Linh Nhi duỗi tay đỡ người xe ngựa, nhàng xuống xe ngựa.

      đầu Nhiếp Tình đội nón nỉ có sa mỏng, che khuất dung nhan của nàng, người ngoài nhìn ra cái gì, nhưng nàng nhìn người lại rất ràng.

      “Tình tỷ tỷ, tỷ sao lại tới?” Đối với Nhiếp Tình, Trần Ngư chỉ là cảm thấy các nàng tặng lên nhận lễ ngày hôm đó xong, nên có dính dấp, lại chưa từng nghĩ đến nàng chuyến thực xa, cho nên có chút quỷ dị. Trần Ngư có lẽ chưa từng nghĩ đến, từ lúc nàng bắt đầu nhảy xuống biển cứu Nhiếp Tình lên, duyên phận giữa các nàng dây dưa , thế cho nên Trần Ngư vừa thấy Nhiếp Tình, cũng trêu ghẹo các nàng là nghiệt duyên, khi dính đến liền dứt ra.

      Nhiếp Tình vốn là ý cười đầy mặt, nhưng vừa nghe được Trần Ngư hỏi han, mày liễu nhíu lại, giọng điệu hơi chất vấn: “Còn hỏi ta, nhiều ngày như vậy cho người mang tin tới, muội có phải là đem ta cái Tình tỷ tỷ này đặt ở trong lòng hay ?”

      Nhiếp Tình phẫn nộ khiến Trần Ngư á khẩu trả lời được, tâm lý oán thầm: tỷ, ta biết ngươi ở nơi nào a, hôm đó khi cứu ngươi, ngươi là ở thuyền, ta nghĩ nhiều ngày như vậy, ngươi sớm biết nơi nào, làm sao còn biết ngươi vẫn ở tại bến tàu lớn như trước chứ?

      Nhiếp Tình lén lút nhìn vẻ mặt Trần Ngư, cảm thấy khá thú vị, tự mình chốn ở dưới mành sa cười trộm, sau đó vén lên mép váy, cùng Linh Nhi đỡ, chân thành mà lên, hành lễ với các vị trưởng bối Trần gia, giọng điệu đoan trang mà ôn nhu, “Tình nhi tới mạo muội, còn xin các vị trưởng bối đừng trách,”

      Người Trần gia này, khi nào có gặp qua trận địa này, lập tức bị dọa phát sợ, vẫn là lão Chu thị phục hồi tinh thần lại trước, nâng nàng đứng dậy, cũng đón nàng vào nhà.

      Trần Ngư nhìn Nhiếp Tình vừa làm ầm ĩ kia, có chút bất đắc dĩ duỗi tay vỗ vỗ trán mình, cảm thấy mình thực giống như bị lừa vậy, có mấy phân bất đắc dĩ.

      Dư thúc bất động thanh sắc ngồi ở xe ngựa nhìn cử chỉ cổ quái của tiểu nương kia, thấy vẻ mặt nàng, thực giống như là đối với cách làm của tiểu thư có chút dở khóc dở cười, có đặc biệt kinh hỉ, cũng đặc biệt tức giận, giống như chính là bằng hữu bình thường qua lại, chỉ là cùng nàng chơi đùa ầm ĩ chút mà thôi. Dư thúc nghĩ đến ý tưởng của mình, tâm lý ngẩn ra, cũng cảm thấy có chút buồn cười.

      Chỉ là, nếu sau khi nàng biết thân phận tiểu thư, còn có thể bình tĩnh như bây giờ đây?

      , bắt đầu mỏi mắt mong chờ.

      Sinh đôi tử tuy rằng là đầy tháng, nhưng Lâm thị còn chưa hết ở cữ, ý tứ lão Chu thị là lúc trước Lâm thị hư mệt thân thể, thừa dịp này bồi bổ lại tốt, cho nên thế nào cũng phải muốn nàng ở cữ thêm nửa tháng.

      Chương 138: Nhiếp Tình phúc hắc


      tháng nay, muốn lão Chu thị, ngay cả Trần Ngư đều là hao hết tâm tư muốn đem nàng dưỡng tốt, thời điểm vừa mới sinh hài tử xong, muốn uống nước, được, canh táo đỏ, kia là dùng loại táo đỏ lớn chưng được chỉ còn lại canh đặc, hương vị kia, tuyệt đối có thể làm người ta mê luyến. Mà sau đó, rửa mặt linh tinh, nước sôi thêm miếng gừng, đây chính là ngay cả lão Chu thị cũng chưa từng gặp qua, nhưng Trần Ngư chỉ câu: sách viết….

      May mà Trần Hải ở nhà, bằng tất nhiên muốn hỏi, quyển sách nào viết, khi nào, vẻ mặt Trần Ngư mới chơi vui.

      Có che chở tỉ mỉ như vậy, Lâm thị muốn tốt cũng khó.

      Lúc này Nhiếp Tình tới đây, nàng tại ngưỡng cửa hành lễ, hỏi thăm sức khỏe, để cho nha hoàn tặng lên quà mừng mình mang tới, bị đưa vào khuê phòng của Trần Ngư. biện pháp a, lúc trước thời điểm bọn họ xây gian phòng, nghĩ chiêu đãi mấy tiểu thư nhà giàu kia, chỉ cảm thấy căn nhà xây kín, nhà mình có thể ở, giữ lại mấy gian phòng khách là được.

      Nhưng bây giờ như vậy, chỉ có thể chuyển ra phòng ngủ của Ngư Nhi. Từ sau khi Trần Yến đính hôn, các nàng liền tách ra ngủ, lúc này cũng có cái gì thỏa đáng.

      Gian phòng của Ngư Nhi rất đơn giản, nàng là thực có tâm tư suy nghĩ tới gian phòng của mình, sau khi Trần Yến chuyển ra như thế nào, tại vẫn là như vậy, chẳng qua bàn trà có nhiều thêm bộ trà cụ, thêm mấy phân thú tao nhã, cũng làm cho Nhiếp Tình “Di” tiếng, có chút kinh ngạc.

      “Tùy tiện ngồi,” Sau khi tiếp đón Dư thúc vào, Trần Ngư liền vào phòng mình ốc để chiêu đãi Nhiếp Tình, dù sao trong nhà nữ nhân nào có cái gan đối diện này, sợ khinh nhờn người ta, cho nên khổ sai này rơi lên người Trần Ngư.

      Tuy rằng là ở nông thôn, nhưng Nhiếp Tình vẫn rất chú trọng lễ tiết, từ sau khi vào phòng của Trần Ngư ra nữa, làm cho Trần Ngư rất là buồn bực, náo nhiệt thấy, còn phải bồi vị thiên kim tiểu thư này ở trong phòng, rất là bất mãn.

      “Thủ pháp pha trà này của ngươi hết sức thú vị,” Nhiếp Tình cũng mặc kệ người ta có tức giận hay , cầm nón nỉ ngồi bên mỉm cười .

      Trần Ngư pha trà cùng Nhiếp Tình biết giống nhau, phải trực tiếp ngâm tại trong ly trà, mà là để ở trong ly trà đặc chế lớn hơn, chờ đem quá trình rửa lá trà qua nước đầu tiên rồi sau đó muốn uống ly trà , mới thực bắt đầu pha trà, ngâm tốt sau đó lọc bỏ lá đổ vào trong chén , sau đó mới đổ vào trong ly trà….

      Dù là Nhiếp Tình tiểu thư ở thế gia vọng tộc, cũng bị thủ pháp thông thạo ưu mỹ kia của Trần Ngư mê hoặc, trừng lớn hai mắt ngó nửa ngày, làm cho Linh Nhi rất là lời thầm : tiểu thư, ngươi là thiên kim thế gia, tại sao lại giống như oa nhi ở nông thôn vậy, chút cảnh đời cũng chưa từng gặp qua chứ?

      Nàng là biết những thứ này, cho nên phát giác ra cái hay trong đó, nhưng Nhiếp Tình từ học chính là cầm kỳ thư họa cùng phẩm trà, cho nên, bị mê hoặc, cũng là cần phải vậy.

      Sau khi Trần Ngư khoe khoang chút nho , rót trà mời nàng phẩm, sau đó khách khí hỏi: “Tình tỷ tỷ, tỷ làm sao lại biết đệ đệ ta hôm nay đầy tháng?” Bạch gia, là được mời đến, Trần chưởng quỹ cùng Bạch gia là quen thuộc, Nhiếp Tình này biết, cũng có chút quái lạ.

      Nhiếp Tình tao nhã nhấp ngụm trà, liếc nàng cái sau đó mới chậm rì rì : “Nam làng chài này lão Tam Trần gia sinh được đôi sinh đôi, ai biết chứ?” Nàng cũng là nghe sau đó mới nảy ra ý định, đoán ra thời gian tới vô giúp vui. ra, hôm đó tiểu nha đầu kia cứu mình xong, thứ muội có tâm muốn hại chết mình kia lại gặp xui, bị nàng đánh mấy cái tát sau đó, để cho nàng ta lăn xa chút, đừng xuất ở trong tầm mắt nàng.

      Tiểu nha đầu kia sau đó, lại như trước vẫn hiển ở trong đầu của mình, tự nhiên thanh thản kia, bộ dáng cơ trí khả ái, xem làm cho người ta vui mừng, cho nên mới đến nhà để thăm, chỉ là tìm viện cớ muốn nhìn xem mà thôi.

      Trần Ngư Sau khi nghe lời nàng , giật giật khóe miệng, tại sao lại cảm thấy người này rất là phúc hắc chứ? Biết mình hỏi là cái ý tứ gì, cố tình chọn , làm cho người ta muốn tức giận lại giận được. “Vậy tỷ làm sao còn chưa ?” Cũng cùng nàng vòng vo, người ta là thiên kim tiểu thư, từ lúc vừa rơi xuống đất bắt đầu dụng tâm kế, làm sao nàng này ngâm ở dưới quê có thể hiểu , cho nên còn bằng trực tiếp chút.

      “Muội muốn để ta sớm chút rời ?” Nhiếp Tình liếc xéo nàng cái, mặt mày kia trong lúc đó lộ vẻ phong tình, làm cho Trần Ngư cảm thấy mình toàn thân nổi cả da gà, nàng ta mới chậm rãi cười tít mắt : “Ta ở chỗ này lạc cư, mua căn nhà, về sau, có thể thường thường tới tìm muội chơi!”

      “Cái gì?” Trần Ngư lúc này thực bình tĩnh được, thét chói tai tiếng, dọa người bên ngoài nhảy dựng, người người ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ thiên kim tiểu thư kia quả nhiên là người dễ chọc, ngay cả Ngư Nhi tính tình tốt nhất cũng tức giận.

      Khụ khụ, lời này, Ngư Nhi nghe cũng có chút đỏ mặt, chỉ là nàng đối với người trong nhà hoặc người nàng cho phép, nũng nịu, nhõng nhẽo làm người ta nhịn được từ đáy lòng thương nàng, nhưng là đối với người quen thuộc, chọc nàng tức giận, vậy đừng trách nàng khách khí, chanh chua cay nghiệt đến ngươi hộc máu mới thôi.

      “Đừng lớn tiếng như vậy chứ, dọa hỏng người ta,” Nhiếp Tình vỗ vỗ ngực, vẻ mặt bị kinh hách.

      Trần Ngư lời, nàng ngửa đầu thở dài, biết Nhiếp Tình chính là cái gia hỏa phúc hắc đến mức tận cùng. “Tỷ là rảnh rỗi nhàm chán, nhưng ta vội muốn chết, muốn khai hoang, muốn làm ruộng, còn muốn kiếm bạc cho tỷ tỷ làm đồ cưới, kiếm bạc cưới vợ cho hai đệ đệ, cho nên tỷ muốn chơi tự mình chơi , đừng mang theo ta, ta rảnh!”

      Cho ngươi mấy phân nhan sắc ngươi mở phường nhuộm, hừ, bản nương vội hết sức, có thời gian để ý ngươi.

      “Khanh khách…,” Linh Nhi vừa nghe đến lời nàng , lập tức che dấu được tiếng cười thanh thúy, che miệng cười hỏi: “Ngư Nhi nương, cha mẹ ngươi đâu? Chẳng lẽ bạc nhà ngươi đều là ngươi kiếm?” Đối với nàng mà , nghe được lời như vậy, cảm thấy là Trần Ngư cố ý thoái thác, cho nên hơi có ý vị giễu cợt.

      Trần Ngư hiểu ý tứ của nàng ta, đối với vẻ mặt hơi nghiền ngẫm của Nhiếp Tình, biết ý tưởng trong lòng nàng ta, liền thoáng lộ ra nét tươi cười đùa dai ác liệt, khẽ: “Trần chưởng quỹ Đắc Nguyệt Lâu là cha nuôi ta…,”

      “Cho dù Trần chưởng quỹ là cha nuôi ngươi, nhưng mà… Trần chưởng quỹ? Cha nuôi?” Nhiếp Tình vốn cũng là thuận miệng trả lời, nhưng sau khi nghĩ đến thấy lời của mình thích hợp, lập tức nghĩ tới chuyện gì đó, kinh ngạc chất vấn.

      Trần Ngư rất bình tĩnh nhún nhún vai, trả lời câu “Ân hừ!” Chỉ là, trong lòng nàng sắp cười rút gân, rốt cục có thể chỉnh được đại tiểu thư này lần, sướng!

      “Cho nên… chút thức ăn của Đắc Nguyệt Lâu kia, đều là ngươi làm?” Nhiếp Tình lại hỏi câu.

      Trần Ngư thoáng đắc ý gật đầu, thấy vẻ mặt Linh Nhi cũng là đầy mặt dám tin, cười càng vui vẻ. Nhưng là, có câu kêu vui quá hoá buồn, Trần Ngư chính là loại người kia. Nàng cho rằng mình chỉnh được Nhiếp Tình, lại chưa từng nghĩ Nhiếp Tình còn có biện pháp hay chờ nàng đâu.

      “Oa, vậy tốt quá, mấy ngày này ta ở nhà ngươi, ngươi phải nấu đồ ăn ngon uống ngon chiêu đãi ta,” Bộ dáng Nhiếp Tình tuyên bố chuyện này, lại tiếp tục lần nữa khiến Trần Ngư há to miệng, nửa ngày ra lời.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 139: Phòng bị vẫn là tính toán tốt

      Sau khi Nhiếp Tình tới Trần Ngư liền bị đánh bại, vậy sai, chỉ thấy nàng híp híp hai mắt sau đó, trong mắt đạo tinh quang chợt lóe lên, sau đó thoáng lộ ra nét cười ngọt ngào, giòn giã : “Được, cầm bạc tới!”

      Nhiếp Tình cùng Linh Nhi sau khi nghe, là hai đôi mắt trợn tròn, nghĩ đến Trần Ngư dứt khoát cùng các nàng muốn bạc — Phải biết, bình thường tới nhà người ta làm khách, chủ nhà phải thực tốt tiếp đãi sao? Làm sao xem trọng tiền tài giống như Trần Ngư vậy chứ?

      Thấy hai người các nàng đều mắt trợn tròn, trong bụng Trần Ngư là cười đau sốc hông, nhưng mặt là bộ nghiêm túc như trước. “Xem các người như thế, ăn mặc ngủ nghỉ đoán chừng cũng cần người ta hầu hạ, người nhà ta cũng phải hạ nhân của Nhiếp phủ các người, dựa vào cái gì phải hầu hạ tỷ a!? Hơn nữa, chúng ta có quan hệ gì, dựa vào cái gì muốn ăn ngon uống tốt cấp cho tỷ chứ?”

      Lời Trần Ngư , khiến Linh Nhi có chút tức giận, tâm nghĩ tiểu thư nhà ta có thể ở nhà ngươi, là phúc khí của các ngươi… Nhưng trong mắt Nhiếp Tình lại lên tinh quang, cười gật đầu hỏi: “Được, muội , muốn bao nhiêu bạc?” Cùng người ta hư tình giả ý lợi dụng mà , nàng vẫn là thích Trần Ngư gọn gàng dứt khoát.

      Như vậy, tiền hàng hai bên thoả thuận xong, còn tồn tại lợi dụng, thực tốt.

      Trần Ngư thấy Nhiếp Tình rất nghiêm túc nhìn mình hỏi thăm, tâm lý nghĩ chút, biết nàng thiếu nhất chính là bạc, cười tít mắt : “Như vậy được, tỷ cùng Linh Nhi, ngày trăm văn… Nhưng là ta nếu như làm đồ ăn gì ngon, phải gấp bội, như thế nào?”

      “Chỉ là chỗ này của ngươi, ở còn ủy khuất tiểu thư nhà ta, còn ngày hai trăm văn, ngươi cướp a!?” Linh Nhi có chút phục .

      ngày ba trăm văn, thích ở hay , tùy tiện!” Trần Ngư có tức giận, trái lại duỗi ra ba ngón tay khoa tay múa chân, hướng Linh Nhi cười tà, rất có tư thế lại há mồm nữa, ta liền tăng thêm, làm cho Linh Nhi thầm chán nản dậm chân.

      ngày ba trăm văn, mỗi ngày phải làm đồ ăn ngon miệng, bằng ta trả,” nàng lưu ý này đó, cũng biết Trần Ngư thủ nghệ tồi, bằng cũng có giá món ăn mười lượng bạc. Phải biết rằng, tại nhà nông bình thường, năm có thể có hai ba lượng bạc chi phí sinh hoạt tồi, càng trăm lượng bạc.

      Chỉ là, nàng vừa rồi nghe được Trần Ngư , nhà bọn họ còn giống như rất thiếu bạc, vẻ mặt kia khi ra lẽ thẳng khí hùng, cũng giống như cảm thấy nhà mình nghèo có cái gì đúng, trái lại tràn đầy tự tin lóe hào quang.

      “Hắc hắc, Tình tỷ tỷ, ta là buôn bán, tỷ cảm thấy như vậy có thể ở được ?” Trần Ngư vẻ mặt tính toán, làm cho Nhiếp Tình cũng lời.

      Sau cùng, Nhiếp Tình ra mười lượng bạc cho Trần Ngư, sau đó để cho Dư thúc đem quần áo của mình chở tới… Chỉ là, nàng lưu lại tin tức, đem mọi người Trần gia oanh tạc ngốc, nhưng lại thể cự tuyệt, Trần Ngư đều đáp ứng.

      Nhiếp Tình tặng cho đôi song sinh lễ vật, thế nhưng là hai cái lạc tinh xảo, đem mọi người làm cho chân tay luống cuống — hắc hắc, chủ yếu là cảm thấy Ngư Nhi nhận bạc của người ta có chút đúng, nhưng Trần Ngư cũng để ý điều này, nàng tại thiếu bạc hết sức, có người đua bạc tới, nàng mới mặc kệ ba bảy hai mươi mốt đâu.

      Đầy tháng vừa qua, Trần Ngư lại bắt đầu công việc lu bù lên, nàng mới bất quản Nhiếp Tình ở nhà nàng làm gì, chính là mỗi ngày chạy tới đất hoang xem, còn có vài cây đại thụ đỉnh núi nửa mua nửa tặng kia, liền dặn dò người khai hoang cần chặt có cây cối, nếu có trận mưa lớn, cái gì cũng phải hủy diệt.

      “Tiểu thư, người tại sao lại muốn ở nơi này?” Linh Nhi chải tóc đơn giản cho Nhiếp Tình xong, cắm thêm đầu cây trâm ngọc, lúc còn muốn cài thêm mấy cây trâm lên đầu nữa, bị Nhiếp Tình ngăn lại.

      Nàng nhìn chòng chọc gương đồng, cảm thấy mình vô cùng đơn giản là tốt nhất. “Linh Nhi, ngươi ở chỗ này, có cái gì thư thái?”

      Linh Nhi thuở cùng Nhiếp Tình lớn lên, phần cảm tình kia sớm vượt qua tình cảm chủ tớ, cho nên Linh Nhi bộ dạng diễm lệ xinh đẹp, Nhiếp Tình cũng như trước để nàng theo cùng, bởi vì nàng lòng dạ với mình, có nhị tâm.

      Chải tóc xong, Linh Nhi bất mãn : “Người Trần gia quá biết phân biệt, tiểu thư sống ở chỗ này xem như xem trọng bọn , thế nhưng còn lãnh đạm tiểu thư…,”

      “A a…,” nghe được Linh Nhi oán hận, Nhiếp Tình thấp giọng cười mấy tiếng sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt chăm chú hỏi: “Ngươi cảm thấy người Trần gia coi ta như trộm để phòng bị tốt, hay là tính toán ta có thể mang tới cho bọn họ bao nhiêu ích lợi tốt? Ngươi đừng quên, Trần Hải chính là học trò , tuy rằng phu tử chậm rãi khảo tú tài, sợ tuổi còn luống cuống, về sau làm được việc… Nhưng sau đó đâu? Linh Nhi, ngươi xem qua người khác nịnh hót ta, lại cũng biết ta thích nhất chính là khuốn mặt tươi cười tràn đầy tính toán giả dồi kia, vì cái gì còn muốn tự tìm khó chịu như vậy chứ?”

      Linh Nhi sau khi nghe lời Nhiếp Tình , sắc mặt trắng nhợt, nhất thời hiểu cái gì, đột nhiên thấp giọng tự trách : “Thực xin lỗi, tiểu thư, là ta sai,”

      “A a, trách ngươi nghĩ ràng, người bình thường thấy Ngư Nhi đối với ta như vậy, luôn cảm thấy nàng sai, đáng tiếc ngươi nơi nào có thể nghĩ đến, nếu thu bạc kia, chúng ta ăn tại Trần gia, có thể lúng túng sao?” Kỳ , chuyện này, cũng là nàng tinh tế nghĩ mới hiểu , mới giật mình cái nha đầu nông thôn này đơn giản.

      Nhiếp Tình tới được mười ngày, Trần Ngư mỗi ngày rất bận rộn, đều là Trần Yến chiêu đãi, mà đôi sinh đôi kia cũng thành bảo bối của Nhiếp Tình, cả ngày đùa nghịch, ngày trôi qua rất thảnh thơi.

      Rốt cục, chờ đến khi đôi sinh đôi được bốn mươi lăm ngày, Lâm thị triệt để được giải phóng, nàng hung hăng tắm rửa cái, sau đó đổi bộ y phục sạch sảng khoái, ra ngồi ngoài sân viện, cả người đều cảm thấy thay da đổi thịt, miễn bàn có bao nhiêu nhàng.

      năm này, nàng chính là sống cuộc sống của thiếu nãi nãi, áo tới chỉ duỗi tay cơm tới há mồm, làm cho nàng cũng ngại ngùng.

      “Lâm thẩm,” Nhiếp Tình thấy Lâm thị, hai mắt sáng ngời, cười hỏi: “Ngư Nhi muội muội nơi nào?”

      Trải qua hơn mười ngày chung sống, Lâm thị xem như hiểu , cái thiên kim tiểu thư này chút cũng thiên kim, sống ở nhà nàng ăn cái gì uống gì, đều giống bọn họ, cảnh giác cùng khiếp đảm trong lòng cũng để xuống, trực tiếp vui tươi hớn hở : “Nàng a, hoang dã, ở trong nhà khắc cũng ngồi yên, cũng biết là chạy lão phòng bên kia , hay là tới đất hoang, dù sao chờ thời điểm cơm chiều, nàng lại trở về !”

      “Ốc, ” Trong mắt Nhiếp Tình lên hâm mộ cùng mất mát, ngữ khí trả lời có chút buồn bực vui.

      Lâm thị thấy Nhiếp Tình sống ở chỗ này, nón nỉ cũng mang, mặc cũng đơn giản, mặt son phấn thoa, đối với nàng cũng có mấy phần thích, liền cười : “Tình nhi, cháu nếu thấy nhàm chán, để cho Ngư Nhi mang cháu ngoài dạo chơi, cháu là tiểu thư thế gia, khẳng định chưa thấy qua cảnh sắc bờ biển, thực đẹp mắt đấy!”

      nên nên,” chờ Nhiếp Tình trả lời, Linh Nhi nhanh chóng lên tiếng cự tuyệt: “Tiểu thư nhà ta thân thể yếu đuối, nhiều vài bước là lại bị bênh thở dốc, nơi này có đại phu, xảy ra chuyện!”

      Chương 140: Bệnh của Nhiếp Tình

      “Thở dốc?” Trần Ngư vừa mới vào cửa, nghe được lời Linh Nhi , kinh ngạc hỏi: “Tình tỷ tỷ, tỷ có thở khò khè?” Bệnh xấu này thực dễ khống chế, cho dù ở đại, cũng là gai góc hết sức.

      Nhiếp Tình bất mãn trừng Linh Nhi cái, sau đó cay đắng : “ phải thở dốc, là ta từ trong bụng mẹ ra có chứng bệnh này, thể quá mệt mỏi, cũng thể lại nhiều, nếu …,”

      “Tiểu thư lần trước rơi xuống biển xong, liền sinh bệnh nặng, dưỡng mấy tháng mới dưỡng lại được, đại phu quả quyết thể để tiểu thư lại bị kinh hãi nữa, nếu … nếu …,” tới đây, Linh Nhi nghẹn ngào ra lời.

      Thấy Linh Nhi bộ dáng bi thương, nghĩ đến bệnh của Nhiếp Tình là rất nặng, trong lòng Ngư Nhi lại càng hiểu , “Nếu thân thể tốt, vì cái gì còn muốn sống xa nhà, ở chỗ này mua tòa nhà chứ? Phụ mẫu người nhà tỷ đâu?” cần cho ta, lại là kịch cẩu huyết trong hào môn, vậy khiến nàng phát điên.

      Thường thường trong kịch cẩu huyết, có nữ nhi dòng chính bị khi dễ, hoặc có ủy khuất vô cùng lớn, mình cũng có bản lĩnh giúp người ta phen.

      “Phụ mẫu tại kinh thành,” Nhiếp Tình ôn nhu , trong mắt có nồng đậm nhớ thương, ngữ khí càng là suy sụp, hình dạng kia, Trần Ngư xem cũng chua xót.

      “Vậy tại sao lại để mình tỷ tới nơi này ?” Đây mới là mấu chốt.

      “Ta là dòng chính nữ trong nhà, tương đối được phụ mẫu trong nhà sủng ái, chỉ là từ bị chứng bệnh này, được trong nhà bảo hộ, người khác cũng biết rất ít… Chỉ là, thứ muội kia của ta cam lòng phụ mẫu sủng ta, liền nảy sinh tâm kế, muốn gả ta ra ngoài, tìm người phú quý lưu manh vô lại, cha mẹ bất đắc dĩ, mới để cho ta rời kinh tránh …,”

      Trần Ngư thoáng tưởng tượng, liền hiểu ngoắt ngoéo ngoằn ngoèo trong đó, càng nghĩ đến ngày đó thanh kia khóc đến bi thương, buồn bực hỏi: “Cái thứ muội kia của tỷ, có phải là cũng theo tới ?”

      “Đúng a!” Nhiếp Tình gật gật đầu .

      “Hôm đó, chính là nàng đẩy tỷ xuống biển?” Trần Ngư hai mắt nhíu lại, lãnh hỏi.

      “Ân!”

      “Nếu lúc trước nàng từng hại tỷ, vì sao tỷ còn muốn mang nàng theo chứ?” Này phải tự mình muốn chết sao?

      “Là cha ta phân phó, muốn nàng chiếu cố ta, nếu phải nàng xinh đẹp, nàng bị bức bất đắc dĩ, nếu ta , nàng chính là nương duy nhất có giá trị trong nhà, đến lúc đó chỉ hôn cửa hôn tốt, đủ nàng cả đời khoe khoang, lại chưa từng nghĩ hại người hại mình…,” nghĩ đến Nhiếp Nhu, trong mắt nàng lên tia hận ý.

      Nhìn hai tỷ muội biến thành như vậy, Trần Ngư cùng Lâm thị là thổn thức thôi, hai người liếc nhau cái xong, do Trần Ngư mở miệng tiếp tục hỏi: “Biết nàng tốt, về sau đề phòng chút, đúng rồi, nàng tại ở chỗ nào? Tỷ ở nhà ta, có thể có phiền toái gì ?” Người này nếu nảy ra thiêu thân, là cái tâm tư gì cũng có, chỉ sợ nàng kế thành, lại sinh độc kế.

      “Ta chính là sợ nàng giở trò xấu với ta, mới mua tòa nhà để nàng ở, mình tới nơi này của muội, nàng biết ta ở nơi nào, tòa nhà bên kia đều là người của ta, chỉ cần ta ăn ngon uống tốt chờ, cho dù về sau hồi kinh, nàng cũng cái gì được!” Cái này, chính là nguyên nhân lúc trước nàng muốn Nhiếp Nhu lăn xa chút.

      “Ai, về sau ở nơi này, đừng xem mình là người ngoài,” Lâm thị sinh lòng đồng tình, thấy nàng tuổi còn rời xa phụ mẫu tha hương, tất nhiên dễ dàng, liền nghĩ về sau muốn thương nàng nhiều hơn.

      “Cám ơn Lâm thẩm!” Nhiếp Tình giơ lên tười cười ôn nhu, cảm kích .

      Trần Ngư trước cảm thấy Nhiếp Tình có cái gì thích hợp, chính là mấy ngày này nàng có ý tưởng muốn rèn luyện Nhiếp Tình chút, lại phát vài bước đường, nàng ta lại khó thở lợi hại, chút đỉnh khí lực cũng có, xem là quá dọa người.

      “Ta này thân thể tốt xem có gì, nhưng vừa biết, đại phu đổi mười mấy lần, đều dùng dược điều hòa, nhưng cho tới bây giờ, trái lại càng lúc càng nặng,” Nhiếp Tình thở phì phò, được Linh Nhi dìu đến bên cạnh hòn đá ngồi, trong mắt sương mù lan tràn. Khi nàng thấy thân ảnh Trần Ngư nhanh nhẹn, vui vẻ, tâm lý hâm mộ càng cần .

      Nếu nàng có thể chạy có thể nhảy, tốt. Cuộc đời này, tâm nguyện duy nhất cũng là cái này.

      Trần Ngư hé miệng xem Nhiếp Tình, cảm thấy Nhiếp Tình vốn thân thể hẳn là bị đại phu trị mệt. Là dược ba phần độc, lại ra sức chuốc, trong mười mấy năm, cũng biết tới cùng cho nàng uống bao nhiêu dược, thấy thân thể nàng tổn hại đến mức nào.

      “Ngư Nhi, ta việc gì, muội đừng thương tâm!” Nhiếp Tình nhìn Trần Ngư đầy mặt trầm, cười giải thích : “Ta đều thông suốt, có thể thừa dịp lần này , ta này sống cũng uổng!”

      “Tiểu thư…,” Linh Nhi nghe đến lời của tiểu thư tiêu cực như vậy, nước mắt lập tức chảy ra.

      “Khóc cái gì,” nghe được tiếng Linh Nhi khóc, Ngư Nhi đầu liền to, lập tức mặt tối sầm khiển trách: “Tiểu thư nhà ngươi như thế nào đâu, đều sắp bị ngươi khóc ra chuyện rồi… Tiểu thư nhà ngươi cũng phải cứu được, khóc cọng lông a!?” Giận dữ, ra miệng thành bẩn.

      Nhiếp Tình cùng Linh Nhi nghe lời nàng , ngơ ngác nhìn nhau hồi, Linh Nhi mới kềm chế nghẹn ngào, run giọng hỏi: “Ngư Nhi nương, tiểu thư nhà ta… Còn cứu được?”

      Ngay cả ngự y cũng tiểu thư cứu được, thế nào Ngư Nhi lại có thể cứu chứ? Chẳng lẽ, là lừa các nàng?

      Ngay cả Nhiếp Tình cũng là mang theo ánh mắt trông chờ xem nàng, làm cho Ngư Nhi rất là ngại ngùng, đỏ mặt : “Ta cũng phải thập phân nắm chắc, nhưng có tia cơ hội, chúng ta vẫn là phải thử chút, phải hay ?”

      “Ngay cả ngự y đều hi vọng, ngươi lại có thể có cái phương pháp gì chứ?” Trong mắt Nhiếp Tình trông chờ biến mất, thừa lại là nồng đậm thất vọng.

      “Mấy lang băm kia chỉ biết dùng dược tục, trong miệng than thở là dược ba phân độc, lại ngay ngày cho tỷ uống dược, tỷ cũng uống bao nhiêu năm, bệnh đều uống ra bệnh tới,” cái này, có lẽ chính là bi ai của thiên kim nhà giàu, nếu đổi thành tại nhà nông, có tiền mời đại phu, có lẽ càng nhanh khỏi.

      Nhiếp Tình cùng Linh Nhi lại lần nữa bị lời Trần Ngư oanh ngốc, cũng biết nàng tới cùng cái ý tứ gì, chỉ là trong ánh mắt hơi chút có mong đợi… Có lẽ, nàng có thể thay đổi cái gì, dù sao coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa, được, nàng thắng, thua, cũng hỏng như vậy.

      Trần Ngư rất buồn bực mình nhất thời lanh mồm lanh miệng, bằng phía sau cũng có hai cái đuôi bám theo. Thấy ánh mắt tràn đầy hi vọng như hổ rình mồi kia của Linh Nhi cùng Nhiếp Tình, Trần Ngư liền muốn va vào tường.

      “Ngư Nhi, con nếu thực có biện pháp, giúp đỡ nàng ,” Lâm thị nhìn được, liền dẫn đầu làm người thuyết phục.

      “Nương, phải ta giúp, mà là giúp, cũng biết hiệu quả như thế nào, mặt khác chính là sắp đến Tết, nhà ta còn phải tăng nhanh bước chân, có lẽ có thể trồng xong khoai tây,” trong lòng nàng giấu rất nhiều chuyện, phải câu hai câu là có thể làm xong.

      “Niều như vậy đều trồng khoai tây?” Lâm thị có chút chần chờ…,

      “Sắp đến tháng chạp, trồng khoai tây cũng được, dù sao khoai tây nhà ta trông nhiều mà, vẫn là trước trồng rồi ,” quá nhiều, nghĩ cách bán . Từ trước râu rậm cho mười mầy củ quá ba năm, nàng trồng được vài lần, người nhà cũng nếm qua mấy lần, cho nên trồng là phản đối, chỉ là sợ nhiều.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 141: Mỹ vị ra lò

      Nếu khoai tây này tốt, sản lượng mẫu so với khoai lang còn tốt hơn, núi này khai hoang ra mấy chục mẫu đất, được có bao nhiêu sản lượng a!?

      Cứ tính toán như vậy, Trần Ngư cũng cảm thấy da đầu mình run lên.

      Chờ Ngư Nhi đem tất cả tình đều thu phục, là cuối tháng chạp, sắp đến Tết. Nhiếp Tình cùng Linh Nhi cũng lưu lại, dù sao trở lại trong tòa nhà kia, cũng là nàng lẻ loi trơ trọi ăn Tết, Lâm thị liền khuyên nàng lưu lại, Trần Ngư chu mỏ, để nàng đừng lập dị như vậy, sau cùng Nhiếp Tình là dở khóc dở cười lưu lại.

      Đôi song bào thai tại trắng nõn trắng nà, miễn bàn có nhiều đáng . Mặc kệ là ai, ở bên ngoài bận rộn năm, mệt mỏi đến muốn nhúc nhích, nhưng trở về thấy bọn họ, mặt cũng khỏi tự chủ lộ ra khuôn mặt tươi cười.

      “Ngư Nhi,” Trần Đông Sinh thực dễ dàng bắt lấy Ngư Nhi trơn trượt bận rộn, có chút lo lắng hỏi: “Con ở núi trồng nhiều khoai tây như vậy, muốn làm gì?” Biết cái khuê nữ này làm chuyện gì đều có ý tưởng, nhưng mấy chục mẫu đất, toàn bộ đều trồng khoai tây lên, có vẻ có chút khủng bố.

      “Cha,” Trần Ngư biết trong lòng bọn họ đều có suy nghĩ, có thể nhịn đến bây giờ hỏi mình, xem như tùy ý mình hồ nháo. “Nhà ta khai được là đất hoang, màu mỡ, mặc kệ là trồng lúa mạch hay là khoai lang, sản lượng cuối cùng ít. Bây giờ thời điểm này, muốn trồng những thứ này cũng muộn rồi, còn bằng tròng khoai tây, đến ba tháng có thể thu hoạch, cha đúng ?”

      Xem nữ nhi ràng mạch lạc, Trần Đông Sinh là dở khóc dở cười, “Ai, nhận mấy con chữ, đọc vài cuốn sách, chính là giống nhau, cái gì đều hiểu, ta này cái lão tử đều hiểu nhiều bằng khuê nữ!” Tuy rằng nữ nhi làm ruộng, nhưng đề xuất kiến nghị lại đều rất tốt, khiến trồng gì trong đất cũng được người ta hâm mộ.

      “Chàng đừng khen nàng, lại khen nữa, nàng cái đuôi muốn vểnh trời ,” Lâm thị bận rộn đồ ăn đêm ba mươi, cười trêu chọc .

      “Nương, nương thực chán ghét,” Trần Ngư than thở câu, sau đó sờ sờ đầu mình : “Hôm nay đều rảnh rỗi, con làm chút đồ ăn ngon cho mọi người, như thế nào?”

      “Ngư Nhi, muội muốn làm cái gì?” cúi đầu đùa nghịch đôi sinh đôi Trần Hải đột nhiên lên tiếng hỏi. ở trong trấn, cái khác nhớ, chỉ nhớ Ngư Nhi làm vật ly kỳ cổ quái, ai, đó là có bạc cũng mua được, ngay cả tỷ phu đều như vậy, thấy thủ nghệ của Ngư Nhi là thực tốt.

      Thấy bộ dáng Trần Hải thèm ăn, Trần Ngư “Hì hì” cười tiếng, trêu chọc : “Nhìn huynh như thế, có phải là tỷ phu đều bỏ đói huynh ?”

      Vừa nghe đến hai chữ tỷ phu, mặt Trần Yến liền lặng lẽ đỏ bừng, vùi mình càng sâu, hi vọng ai cũng cần phát nàng tự tại.

      “Chẳng những là ta, ngay cả tỷ phu đều lải nhải muội làm đồ ăn ngon, bên ngoài đều có bán, có thời điểm thèm ăn cũng có cách nào,” Trần Hải bất mãn than thở.

      Nhiếp Tình nghe đến đó, hiếu kỳ nhìn Ngư Nhi hỏi: “Thủ nghệ muội tốt như vậy, làm thức ăn lại là nhà người ta có, vì sao tự mình mở tửu lâu ?” Ngay cả nàng này ăn quen sơn hào hải vị cũng thích nàng đồ ăn vô cùng đơn giản lại mỹ vị kia, huống chi là người khác.

      “Môn sinh ý này học vấn rất sâu, chỉ lấy tửu lâu tới , khách nhân làm khó dễ là tình lý đương nhiên, giải quyết tốt chính là đóng cửa, ta thích nhìn sắc mặt người ta, cho nên đâu, vẫn là lăn qua lăn lại chút bán cho Đắc Nguyệt Lâu, như vậy cha nuôi cao hứng ta cũng cao hứng, mọi người đều cao hứng, sao lại làm chứ?” Nàng mới muốn cúi đầu xoay người, nịnh hót vỗ mông ngựa, như vậy quá mệt mỏi, chút cũng phải nàng muốn.

      “Tình nhi, cháu đừng để ý, tiểu não của nàng nghĩ chính là cùng người khác giống nhau, nếu cũng lăn qua lăn lại ra chút đồ kia,” Lâm thị vân vê bột trong tay, cười với Nhiếp Tình.

      “A a, Lâm thẩm, ta vẫn thích Ngư Nhi như vậy, tiêu sái bất kham, nếu là thân nam nhi, nhất định là rường cột nước nhà!” Nhiếp Tình có chút đáng tiếc .

      “Ta nếu là thân nam nhi, tỷ a, sớm gả cho ta,” Ngư Nhi cười đùa cợt nhả trêu chọc.

      “Xem xem nha đầu này, càng càng vô pháp vô thiên,” Lâm thị làm bộ muốn đánh nàng, bị nàng chuồn .

      “Nương, nương muốn đánh quá niên sao? Vậy sang năm con thảm, năm đều phải bị nương ngược đãi.” Trần Ngư vừa chuồn thực nhanh, vừa túm lấy Trần Yến mặt đỏ ngồi bên, than thở : “Tỷ phu mấy ngày này đều tới, tỷ đừng chỉ để ý đỏ mặt, đến phòng bếp giúp đỡ ta…,”

      “Nương, nương nhìn Ngư Nhi xem, nương cũng quản,” Trần Yến bị Ngư Nhi trêu chọc mặt càng đỏ, tức giận muốn Lâm thị giáo huấn Ngư Nhi chút.

      “Thảm, Ngư Nhi, muội là chọc nhiều người tức giận!” Trần Hải ôm đệ đệ sinh đôi cười .

      Ngư Nhi lầu bầu lẩm bẩm lôi kéo Trần Yến , người trong phòng cười lăn cười lộn. Thấy màn này, trong mắt Nhiếp Tình lên tình cảnh dĩ vãng quá niên trong nhà, thấy vô luận đều có tự tại, vui vẻ như bây giờ.

      Nhà giàu người ta quá niên, còn muốn trận đấu này, trận đấu kia, còn phải bị người đùa cợt châm chọc, cho dù là nữ nhi dòng chính, bị người chỉ chỉ trỏ trỏ là khó tránh, ngay cả cha mẹ cũng có cách nào, còn tự tại như ở chỗ này. Xem người nhà cười cười, trêu chọc lẫn nhau, có khí quá niên.

      Nàng càng hâm mộ là địa vị của Ngư Nhi tại Trần gia, mặc kệ là ai, có chuyện gì, luôn cùng nàng thương nghị mấy câu, chút cũng xem thường nàng là thân nữ nhi, cho dù là công chúa hoàng gia, chỉ sợ cũng có tự tại như Ngư Nhi.

      Trần Ngư lôi kéo Trần Yến vào phòng bếp, muốn dạy nàng làm thức ăn, về sau gả đến Bạch gia cũng có thể dỗ được dạ dày tỷ phu, làm Trần Yến thẹn thùng vẫn cúi đầu , nhưng là phản bác tức giận. Nàng biết, mình làm thức ăn bằng Ngư Nhi, cũng nhiều mẫu hoa như nàng, cũng muốn học, nhưng Ngư Nhi , nàng càng tiện hỏi, dù sao Ngư Nhi vì nàng, trả giá rất nhiều.

      Nhưng bây giờ Ngư Nhi muốn dạy nàng, nàng liền thích thú gật đầu.

      Ngư Nhi từ trong vại lấy ra bột khoai lang, để cho Trần Yến dùng chày cán bột đập vụn, mình lại đem thịt heo, rau cải trắng, cà rốt, con lươn khô, khô mực, con tôm , đậu phộng lấy ra rửa sạch sau đó tinh tế cắt, sau đó để Trần Yến nhóm lửa, chờ sau khi nồi nóng, đem thịt heo để xuống để lọc dầu, lại đem đồ tanh để xuống xào trước, lại thả cải trắng, sau đó rắc muối, rượu, đồ gia vị vân vân, đậy nắp nồi chờ….

      Trần Yến xem Ngư Nhi làm này đó, hai mắt cũng dám chớp chút, chỉ sợ bỏ sót bước nào làm ngon.

      Sau khi trong nồi mở ra, Ngư Nhi cầm muôi có lỗ hổng, đem đồ bên trong vớt ra róc nước thả vào trong chậu, đem nước múc ra bát, lại để Trần Yến đem bột khoai lang đập vụn lấy ra đổ vào mặt món ăn nấu tốt, dùng đũa quấy, cảm thấy khô, thi tăng thêm canh nóng, chờ quấy đều, Trần Ngư lại để Trần Yến đem nồi đốt lên, nàng ở bên trong thêm nước sạch, lại đem rau cải trắng vừa rồi rửa sạch chưa cắt xé ra, ném vào trong nồi, chờ nước sôi.

      “Tỷ, tỷ xem, sau khi nước này sôi, cầm đũa gắp cái viên , như vậy trợt xuống trong nước, co lại thành viên cầu …” Trần Ngư vừa làm, vừa , muốn đem chú ý nhất nhất cùng nàng ràng, sau đó đem đồ trong chậu giao cho nàng, muốn nàng tới làm….
      Last edited: 22/3/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 142: Bị nhìn vào chòng chọc



      Trần Yến cũng phải người được chiều chuộng, Trần Ngư vừa , nàng liền hiểu , xuống tay cũng nhanh, chớp mắt xong.

      Chờ trong nồi nấu sôi triệt để sau đó, Ngư Nhi nêm nếm hương vị, cảm thấy nhạt, thả chút muối, rắc chút hành thái, liền nhấc nồi ra.

      Từng chén canh màu sắc đẹp mắt, mùi thơm xông vào mũi bày ở trước mắt mọi người, mọi người đều phán đoán là làm từ cái gì.

      “Khẳng định phải bột mì,” Lâm thị chọc đũa vào viên cầu trơn nhẵn trong chén, khẳng định : “Bột mì làm đều là đặc, hơn nữa trơn mềm như vậy,”

      “Màu sắc này thực đẹp mắt,” Nhiếp Tình giọng thầm.

      Hành thái màu xanh, rau cải trắng trắng, cây cải củ hồng, màu sắc khác nhau xen lẫn, chưa ăn biết ăn ngon.

      “Mọi người xem no rồi? Nếu ăn, mình ta ăn,” Thấy mọi người đều giống như cử chỉ điên rồ, Trần Ngư than thở , cúi đầu uống ngụm canh, lập tức phát ra tiếng thở dài thỏa mãn: “Ttrời lạnh này, uống ngụm canh, quá hạnh phúc!”

      “Ngư Nhi, con còn chưa cái này làm từ cái gì đâu?” Lâm thị rất lưu ý vấn đề này, dù sao nàng cũng là kẻ thích phòng bếp, hỏi ràng, trong lòng khó tránh có vướng mắc.

      “Bột khoai lang a,” Trần Ngư trả lời hết sức trực tiếp, “Nương, con phát a, đồ này có thể làm rất nhiều đồ ăn ngon, còn có thể làm ngọt canh, con ngày mai làm cái, nương được ?”

      “Đương nhiên là được, a a, cái Tết này a, mọi người đều nếm thử Ngư Nhi làm đồ ăn ngon,” Trần Đông Sinh vừa gắp viên cầu nhét vào trong miệng, vừa cười trêu chọc .

      “Ngư Nhi, cái này gọi là gì?” Nhiếp Tình ăn thanh tú đoan trang, bị Ngư Nhi hung hăng khinh bỉ phen.

      biết,” Ngư Nhi tiếp tục đầu đầy đau khổ.

      “Tình nhi, cháu hiểu nhiều, đặt cái tên, về sau cho dù bán cho Trần chưởng quỹ, cũng tiện cùng nghe chút,” Lâm thị cười .

      “…,” Nhiếp Tình thoáng trầm tư chút liền cười : “Kêu thất thải canh , vừa nghe làm người ta thèm ăn,”

      Mọi người đều hay, chỉ có Trần Ngư ói mửa: thực quê.

      Cái Tết này, mọi người bị Trần Ngư dượng mập mạp mũm mĩm, nàng vắt óc tìm mưu kế làm thực nhiều đồ, ngay cả Nhiếp Tình đều muốn trở về.

      Đông xuân tới, sau khi qua sinh nhật mười tuổi, bộ dáng Ngư Nhi cao lên nhanh, đều sắp vượt qua Nhiếp Tình. Nhưng là, tính tình nương của nàng vẫn chưa xuất , vẫn là tuỳ tuỳ tiện tiện như trước, dựa theo Trần Yến : phải tìm người trị nàng, bằng để nàng nghịch ngợm nữa, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

      thể miệng Trần Yến rất linh, linh khiến Trần Ngư ngửa đầu điên cuồng gào thét. Người trị nàng chưa xuất , lại rước lấy cực phẩm….

      Lại , Trần Ngư liên tục làm mấy món ăn, làm cho Đắc Nguyệt Lâu sinh ý là ngày tốt hơn ngày, đều vượt qua tất cả tửu lâu ở bến tàu lớn, cũng rước lấy vài người đỏ mắt, muốn từ trong miệng Trần Ngư đào ra ít, nhưng Trần Ngư luôn giả ngốc giả ngu, người trung hậu có, nhưng người giả dối hiểm lại nghĩ cái biện pháp tự cho là thông minh, đó chính là muốn lấy Trần Ngư làm thiếp.

      Lại sau đầu xuân, khoai tây nhà Trần Ngư đều có thể thu hoạch, nàng suy nghĩ quá nhiều, liền muốn cùng Trần chưởng quỹ thương nghị chút, xem có thể thể bán bớt ít khoai tây, lại để cho râu rậm bán ít, cùng lắm tặng mấy cách nấu ăn.

      Hết thảy thảo luận thỏa đáng xong, Trần Ngư cùng Trần Đông Sinh ra, vừa mới muốn trở về, nhưng Trần Đông Sinh nghĩ đến Lâm thị dặn dò mua đường đỏ, hạt vừng vân vân chưa mua, liền quay đầu lại, muốn Trần Ngư đứng ở bên kia cần loạn.

      Trần Ngư nhất người nhàm chán, liền nhìn quanh bốn phía, nghĩ nơi này phồn hoa toàn dựa vào bến tàu buôn bán duy trì, biết sau khi vật đổi sao dời, nơi này vẫn còn được phồn hoa như thế ?

      “Nhường chút,” Ngay khi Ngư Nhi muốn về phía trước mấy bước, bóng râm đứng chắn tại trước mặt nàng, làm cho nàng thể lên tiếng nhắc nhở.

      nương, tại hạ là Vương Nguyên Bảo, có thể thỉnh giáo phương danh nương?” Cái tên tự cho là nhàng để cho Trần Ngư làm người ác, khuôn mặt trắng nõn kia giống như tiểu bạch kiểm vậy, nàng càng nhìn càng muốn phun.

      thể, cút ngay!” Vương Nguyên Bảo, ni mã, ngươi lại cản đường ta nữa, ta khiến nương ngươi gọi ngươi là Thiêu Nguyên Bảo.

      nương, hung hãn như vậy làm cái gì, thiếu gia ta là thương hương tiếc ngọc nhất,” Vương Nguyên Bảo quần là áo lượt ngó bộ dáng phẫn nộ của nàng, hai mắt lên tia tinh quang, lập tức cười tít mắt hỏi.

      là nhìn chòng chọc vào mình !? Trần Ngư mắt lạnh ngó người vẫn ngăn trở mình, phát hai gã sai vặt của ngăn đường lui của mình, thẳng vào vấn đề : “Ngươi muốn làm cái gì?”

      cái nha đầu ở nông thôn, muốn cái gì, thiếu gia nhà ta nhìn trúng ngươi, là phúc khí của ngươi, ngươi đừng được nể mặt mà muốn,” gã sai vặt đứng tại phía sau Ngư Nhi trong miệng sạch mắng.

      “Đúng vậy, nhanh chóng cùng thiếu gia nhà ta về, làm tiểu thiếp thứ năm của , chừng còn có thể kéo theo người nhà cùng phát đạt, đây chính là may mắn lớn nhất của nhà ngươi,” gã khác cổ động, hai người kẻ xướng người hoạ.

      “Nếu ta đồng ý, các ngươi là quyết định ở bên đường cướp người?” Trần Ngư khóe miệng thoáng giơ lên nét cười lạnh cao thâm, giọng hỏi.

      “A a, nương đừng như vậy, dựa vào quan hệ của chúng ta, còn cần phải cướp sao?” Vương Nguyên Bảo kiêng nể gì tiến lên bước, biết nương đều là sĩ diện, nghĩ ràng như nàng , trực tiếp cướp người, về nhà gạo nấu thành cơm, có lẽ mục đích của liền có thể đạt tới.

      Thấy trong mắt Vương Nguyên Bảo chợt lóe lên tia sắc bén, Trần Ngư biết vẫn nhìn chòng chọc vào mình, chẳng hề là nhìn trúng mình, sợ rằng là cùng Đắc Nguyệt Lâu có liên quan, tâm lý cũng thoáng gấp gáp, sợ bọn chó cùng rứt giậu, làm quyết định cái, bị thiệt thòi vẫn là mình.

      “Ta cha lập tức tới,” nàng tại chỉ có thể cầu nguyện Trần Đông Sinh nhanh chút trở về, nếu nàng thực bị thiệt thòi.

      “Được, ngươi nếu nguyện ý theo ta , vậy đợi lát nữa cha vợ tới, cùng nhau , nhà ta có rất nhiều chỗ,” thời điểm chuyện, ngữ khí hơi có tia ngoan.

      màn này, khiến cho trong lòng Trần Ngư “Lộp bộp” chút, biết ngay cả cha đều muốn lôi , khẳng định là nghĩ đến độc ác, đột nhiên kinh hỉ mở miệng kêu: “Cha nuôi, người trở về?”

      Cha nuôi Trần Ngư là ai, trong lòng Vương Nguyên Bảo rất ràng, sửng sốt, đợi quay đầu, Trần Ngư từ bên cạnh lướt qua, rất nhanh chạy về phía trước… Thời điểm này chạy, nàng chính là đứa ngốc. Đáng tiếc, cái phương hướng này phải quay về Đắc Nguyệt Lâu.

      Ngư Nhi thời gian dài ở ngoài đồng chạy loạn, thể lực tốt, chỉ là nàng tính ra sai, Vương Nguyên Bảo kia thực phải quà là áo lượt giống mặt ngoài, thế nhưng mang người đuổi theo, làm cho Trần Ngư kêu khổ thấu trời, tâm lý đem Trần Yến mắng gần chết: đều là tỷ mồm quạ đen, bị tỷ hại chết.

      Ngư Nhi chạy đầu đầy mồ hôi, Vương Nguyên Bảo cũng càng đuổi càng gần, ngay khi Ngư Nhi sắp chạy nổi, quay đầu nhìn xung quanh, tự mình trực tiếp đụng vào bộ ngực dày rộng hữu lực, làm cho nàng ngốc hồi sau đó ngẩng đầu, đối diện đôi mắt đen nhánh trong suốt….

      “Đứng lại cho ta,” Vương Nguyên Bảo cũng là mệt mỏi sắp hộc máu, sau khi thấy Trần Ngư dừng lại, bắt đầu cáo mượn oai hùm. “Uy, tiểu tử, đem tiểu thiếp ta ra đây, nếu đừng trách ta khách khí!”
      Last edited: 24/3/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 143: Cả nhà ngươi đều là tiểu thiếp

      Trần Ngư thở hồng hộc đứng chày ở chỗ ấy, nghĩ với người ngăn trở mình nhường chút, nghe được lời của Vương Nguyên Bảo, lửa giận trong lòng lập tức bùm bùm lốp bốp lên, hướng chửi ầm lên : “Ni mã, ngươi mới là tiểu thiếp, cả nhà ngươi đều là tiểu thiếp,” Bệnh thần kinh nơi nào tới, đầu óc có vấn đề .

      Chu Thanh nhìn nương thở hổn hển trước mặt mình, trong con ngươi đen nhánh lên tia nghi ngờ cùng hiếu kỳ….

      “Trần Ngư, ngươi đừng cho rằng hôm nay ngươi có thể chạy trốn được, ngươi trốn thoát lòng bàn tay ta,” Vương Nguyên Bảo cảm thấy bên mình có ba người, cho dù Trần Ngư bên kia có nhiều thêm người, cũng là ổn đánh ổn thắng.

      “Thế nào xử lý?” Trần Ngư thấp giọng hỏi. Nàng là muốn hỏi người kia tới cùng có giúp mình , giúp, vậy mình tiếp tục chạy, giúp, vậy hợp lại thử xem. (QA: Tỷ tỷ! Ngươi tính hợp lại đánh nhau!? -_-!!!)

      Chu Thanh vừa nghe, trong mắt lên tia khác thường, trong miệng câu cũng , duỗi tay lôi kéo Ngư Nhi chạy, đương nhiên là thuận theo đường mình vừa rồi chạy tới… Hành động của , chẳng những dọa Ngư Nhi nhảy dựng, ngay cả Vương Nguyên Bảo bọn cũng sững sờ chút, lúc này cự ly lập tức kéo ra.

      Có Chu Thanh ở đây, Trần Ngư đầu óc cũng linh hoạt, bị lôi kéo nơi nơi chạy loạn, chỉ chốc lát sau đem người ném bỏ, khi nàng muốn hỏi mình bị đưa tới nơi nào, đường quen thuộc ra, hơn nữa khoảng cách tới nhà rất gần.

      “Ta đưa muội đến đây, tự muội trở về !” Nàng tiểu nương, nếu mình đưa nàng trở về, nhất định dẫn tới rất nhiều lời đồn đãi chuyện nhảm.

      “Huynh… Cám ơn huynh,” Trần Ngư vốn là nghĩ hỏi làm sao biết mình ở nơi này, nhưng cảm giác hỏi ngược lại tốt, liền chậm chạp cảm tạ, mang theo cả người chật vật chạy về nhà.

      Chu Thanh cũng có rời , vẫn nhìn chằm chằm Trần Ngư mở cửa nhà mình, vào, mới xoay người về, trong tay, còn truyền tới nhàn nhạt ấm áp, là loại cảm xúc xa lạ với .

      “Ngư Nhi, con làm sao vậy? Này toàn thân bẩn thỉu dơ dáy, chạy nơi nào nghịch ngợm ? Cha con đâu?” Lâm thị vừa mở cửa, thấy bộ dáng Trần Ngư chật vật chịu nổi, lập tức kinh hãi hỏi.

      “Nương, để cho con thở chút,” Trần Ngư vừa vào cửa liền ngồi liệt ở mặt đất, đem mọi người giật nảy mình.

      “Đậy là làm sao?” Chu thị vừa vặn tới xem đôi sinh đôi, vừa thấy Ngư Nhi như thế, lập tức cùng Lâm thị đỡ nàng dậy, đến ghế dựa dưới mái hiên để cho nàng ngồi, Trần Yến bưng tới cốc nước ấm, cho nàng uống xong, Trần Ngư mới cảm thấy mình tỉnh hồn lại, đầu óc cũng ràng chút, chỉ là hai chân run lên lợi hại….

      “Ngư Nhi, xảy ra chuyện gì?” Nhiếp Tình bị kinh hãi ra khỏi phòng, thấy Ngư Nhi vẻ mặt chật vật, ân cần hỏi han.

      “Ngư Nhi, có phải là cha con xảy ra chuyện gì ?” Lâm thị thấy nữ nhi trở về, nam nhân trở về, lập tức lo lắng run rẩy hỏi.

      phải,” Trần Ngư ổn định tinh thần, cười khổ : “Cha mua hạt vừng, đường đỏ, con ở bến tàu chờ, kết quả gặp phải tên kêu Vương Nguyên Bảo, muốn nạp con làm tiểu thiếp thứ năm của … May mà đường có người cứu con, bằng mọi người cũng nhìn thấy con!”

      “Cái gì?” Mọi người đồng thanh kinh ngạc, Lâm thị là bị dọa tới tay đều mềm xuống.

      “Tại sao còn có người biết xấu hổ như vậy a? Chẳng lẽ nơi này có quan phủ sao?” Nhiếp Tình vừa nghe, là tức giận tới ngực đau, khí thế trong giọng điệu thể vãn hồi.

      “Vương Nguyên Bảo?” Chu thị sau khi tức giận, thấp giọng nỉ non: “Tên này, tại sao có chút quen nhỉ?”

      “Đại tẩu, tẩu biết người này?” Lâm thị gắt gao cầm tay nàng chất vấn.

      “Chính là cảm thấy quen, nhất thời nghĩ ra,” Chu thị gãi gãi mặt mình, có chút nghi hoặc : “Nhà ta có thân thích họ Vương a, nhưng tên này, ta vẫn cảm thấy có chút quen thuộc, ai, các ngươi nghĩ nghĩ xem, nhà ai họ Vương đây?”

      “…,” trừ Nhiếp Tình, người người đều nhíu mày suy tư, nhưng vẫn là nghĩ ra… Đột nhiên, Chu thị vỗ bắp đùi, chợt : “Ta lại làm sao lại quen như vậy, hóa ra là na tên súc sinh…,”

      “Ai a!?” Trần Ngư biết mình từng chọc họ Vương nào tức giận, cho dù có, cũng nghĩ tới hèn hạ như vậy.

      “Đệ đệ ruột của nương tử địa chủ kia của Vu Tiểu Vũ, ta vẫn thôi, tại sao lại quen thuộc như vậy, hóa ra là cái biết xấu hổ này,” Chu thị sau khi nghĩ tới, tức giận mắng.

      “Chúng ta cùng nhà bọn sớm quan hệ, vì cái gì còn phải làm như vậy chứ?” Trần Yến hiểu được, mình cũng đính hôn, Vương Nguyên Bảo tại sao lại nhằm vào Ngư Nhi chứ.

      “Tỷ, là để ta làm tiểu thiếp, kỳ là muốn nắm được thực đơn ta bán cho Đắc Nguyệt Lâu, bằng ta cái gầy quá xá, còn bằng nha đầu, nơi nào có thể lọt vào mắt , còn có chính thê cùng mấy phòng tiểu thiếp,” Trần Ngư bĩu môi, khinh thường hừ .

      “Cho dù là vì thực đơn, cũng nên làm loại chuyện dơ bẩn hèn hạ này, biết hủy thanh danh nương là hủy cả đời ngưới ta sao?” Lâm thị là hận nghiến răng ngứa, khóe môi đều cắn ra máu.

      mới quản những cái này đâu,” Trần Ngư nhướn mi châm chọc. “Nếu thực nghĩ được, là người tốt rồi.”

      “Ngư Nhi, con vừa rồi có người cứu con, người đâu?” Lâm thị tò mò hỏi.

      , may mà có , mang con từ đường chạy về, đem bọn chúng ném bỏ, nếu hôm nay con còn thực gay go!” đến cái này, nàng mới nghĩ tới, hóa ra đường tới bến tàu lớn chỉ có đường này, hắc hắc, về sau có cơ hội, phải nhìn xem.

      “Cháu cũng thực là, người ta cứu cháu, cháu cũng mời người ta vào nhà uống ly trà, cám ơn người ta cho tốt,” Chu thị giọng trách cứ, cảm thấy Ngư Nhi làm đúng.

      “Cháu đều bị dọa chết, nơi nào còn nghĩ nhiều như vậy,” nàng là vô ý thức thuận theo đường quen chạy về, đầu óc sớm bị ngăn lại, nếu có thể nghĩ tới, nàng chính là vị thần.

      Mọi người thấy thế, cũng tiện cái gì, liền để cho Ngư Nhi vào phong gột rửa nghỉ ngơi chút. Chờ đến sau khi Ngư Nhi đổi y phục, nằm ngủ, Trần Đông Sinh mới vội vội vàng vàng chạy về tới, biết Ngư Nhi trở về rồi, cảm xúc khẩn trương căng thẳng buông lỏng, người thiếu chút cũng đứng vững.

      Sau khi nghe lời Lâm thị , tâm lý cũng là hận cực, may mà Ngư Nhi xảu ra chuyện, cũng thể đem người ta làm gì, cùng Lâm thị : “Ngư Nhi cũng lớn, năm nay cũng nên định cho nàng mối hôn , miễn cho nàng tới lui, nếu ai nhìn trúng, đều tới tay, nàng chúng ta có thể phòng được sao?”

      như vậy, nhưng là sớm đính hôn như vậy, ai biết nhân phẩm như thế nào chứ?” cái Trần Yến dọa nàng gần chết, may mà lão thiên có mắt, để Đại nữ nhi tìm được kết quả tốt, nàng muốn lại thấy Ngư Nhi xảy ra chuyện.

      “Trước nhìn xem, tốt nhất là tìm người biết gốc biết ngọn,” trước kia là Vu Tiểu Cường, tại lại nhiều thêm Vương Nguyên Bảo, lại tới thêm cái nữa, tim cũng chịu nổi.

      “Ân!” Điểm này, Lâm thị đồng ý, nàng vẫn hi vọng nữ nhi gả gần chút, nàng có thể chiếu cố ít.

      Chương 144: Đồng chí Trần Ngư bi thống

      “Về sau đừng để nàng tùy tiện ra cửa, nếu có thực đơn mới, nàng học làm, lại tới dạy đầu bếp ở Đắc Nguyệt Lâu,” hôm nay, xem như đem ba hồn bảy vía của dọa nửa.

      “Được!”

      “Đúng rồi, ta còn phải quay lại chuyến, Trần chưởng quỹ biết, phái tiểu nhị tại bến tàu lớn tìm đấy, ta phải quay lại thông báo tiếng,”

      “Vậy chàng sớm về sớm, trở về vẫn nên ngồi xe bò ,” Lâm thị là đau lòng chạy tới chạy lui.

      ngại, đây là ngân phiếu Trần chưởng quỹ đưa, nàng cất ,” đem ngân phiếu người mình lấy ra đưa cho Lâm thị xong, liền xoay người ra cửa.

      Nắm ngân phiếu trong tay, trong mắt Lâm thị hạ quyết định mạnh … Đồng chí Trần Ngư, bi thống!

      Chờ đến Ngư Nhi ngủ đủ, tinh thần phấn chấn lên, liền nghe được cái tin tức bi thống như vậy, lập tức mắt trợn tròn, sững sờ hơn nửa ngày mới : “Nương, cái này hôm nay là ngoài ý muốn, nương thể giống như chim sợ cành cong, cái gì cũng để con ta làm!?” Trời, nàng muốn điên.

      “Làm cái gì mà làm, con xem Tình nhi, đoan trang tao nhã, nhìn con xem, giống như con khỉ, cả ngày tán loạn khắp núi, từ ngày hôm nay bắt đầu, con cùng Tình nhi học làm nương gia ôn nhu như vậy, đừng phí tâm tư lăn qua lăn lại những ngoạn ý kia cho ta,” khó được lần, Lâm thị phát hỏa với Trần Ngư. (QA: Nhưng mà Ngư nhi như vậy nhà này lấy đâu ra được như bây giờ nhỉ!? -_-!!!)

      Ta so với Đậu Nga còn oan hơn, ràng là người ta trêu chọc ta, vì cái gì chịu phạt lại là ta chứ?

      Trong lòng Trần Ngư xoắn xuýt, nhưng là dám cùng Lâm thị trực tiếp nảy sinh xung đột, biết tính cách bánh bao thịt gay gắt lên, mười đầu trâu cũng kéo lại được. Nàng thấy bộ dáng hé miệng cười trộm của Nhiếp Tình, trợn trắng con mắt, dùng ánh mắt cho nàng ta: đều là ngươi hại ta, ngươi nếu ở chỗ này, ta đến nỗi như vậy sao?

      Nhiếp Tình mới lười phải để ý tới ánh mắt u oán của nàng, trái lại có chút vui sướng khi người gặp họa, khó được thấy Trần Ngư ăn lần nghẹn, tâm tình rất tốt.

      Trần Ngư bị cấm túc, đổi thành Lâm thị ra ngoài, dù sao nàng hết ở cữ. Chỉ cần hợp thời trở về cho hai đứa bé ăn, cũng có thể ra ngoài ít thời gian, giúp đỡ Trần Đông Sinh thu thập công việc trong đất.

      “Vẫn là các đệ thư thái, ăn no ngủ, ngủ đủ ăn,” Trần Ngư duỗi ra chọc khuôn mặt nhắn của đôi sinh đôi, bất mãn phát tiết phẫn nộ của mình, đương nhiên cũng là nhàng.

      “Hai tiểu gia hỏa này phúc khí lớn, biết nhà ta mấy năm trước nghèo, tới,” Trần Yến sau khi nghe lời Trần Ngư , có chút cảm thán : “ tại cuộc sống tốt, bọn có thể ăn rất no, ngủ được thư thư thái thái, bằng a, có thời điểm bọn khóc!” Trước kia, ngay cả người lớn cũng ăn đủ no, hài tử càng cần phải .

      “Tiểu Tứ tiểu Ngũ cũng là thứ tốt, a a,” Trần Ngư vừa nghe, vui vẻ.

      “Ngư Nhi,” Trần Yến chăm chú nhìn Nhiếp Tình ở trong phòng, giọng : “Nương muốn Tình nhi đặt tên cho bọn , muội thế nào?”

      “Đặt đặt thôi,” cái việc này, nàng tranh, cho dù nàng đặt cùng Nhiếp Tình giống nhau, nương cũng cảm thấy Nhiếp Tình đặt thực tốt.

      Trần Ngư cùng Nhiếp Tình chút, Nhiếp Tình oa nhi Trần gia đều là hai chữ, liền tả con sóng lớn cùng sóng, là cùng tên Trần Hải đối xứng, cũng có thể biểu ra tên bọn giống nhau. Lời này cũng đúng, chỉ là chí ít trong lòng Trần Ngư thư thái chút, phải tên Cẩu Thặng, Cẩu Tử có thể dễ nuôi, tốt.

      Tiểu Tứ, kêu Trần Đào, tiểu Ngũ, kêu Trần Ba, tên này, xem như quyết định rồi.

      Nhà Trần Đông Sinh trồng mấy chục mẫu khoai tây, cái này là giấu cũng giấu xong. Dựa vào người nhà cũng thu hoạch xong được, cho nên lại mời người trong thôn xóm cùng nhau….

      Lúc này, Trần Ngư ra mặt, tình lại giải quyết được, cho nên Lâm thị để cho Trần Dũng cùng Trần Lâm cùng, để cho bọn tấc cũng rời bảo hộ tốt Ngư Nhi, làm cho nàng giống như túm được hai người hộ vệ vậy, đau đầu.

      Sau khi Trần Dũng bọn nghe Lâm thị tình xong, vung quyền nếu gặp được cái có mắt kia, khẳng định giáo huấn chút thực tốt, làm cho thu tâm hèn hạ kia lại.

      Trần Ngư mang theo khoai tây, tới Đắc Nguyệt Lâu, sau đó trực tiếp thẳng vào vẫn đề : “Cha nuôi, thứ này, ăn ngon lại dễ làm, nhưng là số lượng nhà con quá nhiều, thực ăn hết được, nhìn xem có thể giúp đỡ con hay , nơi nào còn mua cái này?”

      Trần chưởng quỹ vừa thấy viên đồ hình tròn, có chút chần chờ hỏi: “Cái này phải khoai tây bên ngoài tới sao?”

      “Đúng a, nhà con trồng ba năm, năm nay trồng mấy chục mẫu, đưa ra bán cũng được,” Trần Ngư chán nản .

      Trần chưởng quỹ nhìn cái tiểu nha đầu trước mắt này, trong lòng lên tia khác thường, sau đó cười tít mắt : “Này đơn giản, con viết mấy cái sách dạy nấu ăn, ta đem cái này mang đến trong thành, cùng mấy bằng hữu cùng mở tửu lâu giống ta thương nghị chút, con cảm thấy như thế nào?”

      “Được, vậy cám ơn cha nuôi!” Trần Ngư phát Trần chưởng quỹ khác lạ, chỉ vừa nghênh đón vừa thấy đau đầu.

      Trần Ngư đặc biệt chọn hôm nay tới, vì biết râu rậm cũng tới, cho nên cùng Trần chưởng quỹ thảo luận tốt sau đó, lại gặp râu rậm, đem ý mình tới chút, râu rậm lập tức đáp ứng, về hỏi chút, đến lúc đó lại cho nàng câu trả lời. Râu rậm muốn khoai tây, lại thời tiết dần dần nóng lên, muốn lượng lớn nham y, người trong kinh thành là càng lúc càng thích thủy tinh đậu hủ này, chỉ là số lượng ít.

      Thứ này từ sau khi năm thứ nhất râu rậm mang tới, bắt đầu thịnh hành, bởi vì số lượng ít, dù sao ở kinh thành nhà giàu nhiều, tranh cướp, số lượng hiển nhiên thiếu, cho nên râu rậm áp lực liền lớn.

      Hàng năm đều muốn kêu mấy thứ, nhưng đều là thiếu, căn bản có biện pháp — Thứ này là bờ biển tự nhiên sinh trưởng, cách nào dùng nhân công, cũng chỉ có thể càng ngày càng ít.

      Người ta đối với khoai tây nhà Trần Ngư đều rất hiếu kỳ, thấy thu hoạch cao, cũng đều tìm hiểu, nhưng Trần Đông Sinh cũng có nhả ra, hàm hồ qua, người tới giúp bận rộn cũng ngại ngùng mở miệng tiếp.

      Trần Ngư làm thịt kho tàu xào khoai tây, dầu kia được khoai tây hấp thu , hương vị phải ngon bình thường. Lại thêm bánh khoai tây, cho tiểu Lai Quý cùng Nữu Nữu (nữ nhi củaPhùng Vân nhi) khoai tây bùn, còn có chính là trực tiếp ninh khoai tây… Làm tốt sau đó, cũng là gửi cho mấy nhà, số lượng làm cũng nhiều.

      “Thứ này, có thể ăn no,” Chu thị ăn chút sau đó, đưa Ngư Nhi mang chậu trở về, vui vẻ : “Tiểu Lai Quý nhà ta, ăn miệng chứa đầy dầu, đem cha vui vẻ hỏng, hung hăng hôn vài cái… Tam đệ muội, thứ này còn thực là tốt a!”

      “Tẩu muốn ăn, tự mình lấy, dù sao trong nhà khắp nơi đều có,” Lâm thị cũng cười trả lời, trong nhà chất thành núi, còn có rất nhiều đều để ở trong hầm chỗ Hồ thị.

      “Lấy ta cũng làm được ăn ngon như vậy,” điểm này, Chu thị .

      “Đại bá mẫu, thịt kho tàu được cho thịt mỡ, như vậy mới ăn ngon, bằng người cứ rửa sạch chưng hoặc hầm, ăn như vậy, đối với tiểu Lai Quý cùng Nữu Nữu cũng tốt,” Trần Ngư sau khi nghe lời Chu thị , cười tít mắt .

      “Bây giờ Ngư Nhi thành người lớn rồi, xem cái cùng cái, Đại bá mẫu cũng lờ mờ!” Chu thị cười khích lệ .
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :