1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng Sinh Ngư Dân Nữ - Lại Mân Côi (183/447) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 131: Gan lớn a


      “Hình như vậy, muội cũng biết,” Cái này, nàng là thực biết, phải giả vờ. “Tỷ, những thứ này đến lúc đó cho tỷ làm đồ cưới, tỷ được ?”

      “Việc này đến lúc đó lại , các ngươi trước cho ta nghe chút , tới cùng là phát sinh chuyện gì?” Nhìn vẻ mặt Ngư Nhi hơi vui sướng, có lẽ phát sinh đại gì, cho nên trong lòng nàng thoáng yên ổn, nhưng vẫn muốn biết phát sinh chuyện gì, nếu nàng khó mà an tâm được.

      “Ai, ” Trần Đông Sinh thở dài tiếng, đem ngân phiếu cất ở trong ngực cầm ra, đặt ở bàn, ra hiệu Lâm thị nhìn xem….

      “Cái gì đây, tại sao lại bọc nhiều lớp như vậy,” lớp lại lớp bọc, làm cho Lâm thị vừa mở ra, vừa thầm, thời điểm khi mở ra ngân phiếu trăm lượng ở trước mặt nàng quả nhiên, nàng ngơ ngác quay đầu nhìn Trần Đông Sinh, ngay cả tức giận là cái gì đều quên mất.

      Quả nhiên, ngân phiếu là đồ tốt, thấy động tác máy móc như người máy kia của Lâm thị, Trần Ngư phát ra cảm khái lớn nhất.

      “Cha, ngân phiếu a, nơi nào có a!?” Trần Yến che ngực mình, rất có cảm giác chịu nổi.

      “Còn phải Ngư Nhi sao,” đem chuyện phát sinh hôm nay lần, có chút bất đắc dĩ : “Nàng làm bàn món ăn, Lâu công tử kia thua, ngân phiếu này cùng cá bên ngoài liền cho quy chúng ta!”

      “Ngư Nhi, gan con quá lớn?” Lâm thị sau khi nghe, trong lòng nghĩ lại mà sợ ghê gớm, sợ Ngư Nhi nếu thua, phải làm gì cho đúng.

      “Nương, mấy năm nay con mỗi ngày tìm cách nấu ăn, còn sợ làm được những món này sao?” Trần Ngư để ý Lâm thị trách cứ, rất là ngạo kiều ngẩng cổ lên, khuôn mặt thanh lệ kia làm cho Lâm thị chú ý càng nhiều.

      “Vậy những đồ này cũng là Lâu công tử kia tặng sao?” Lâm thị chần chờ chút hỏi.

      “Mới phải,” Trần Ngư chờ Trần Đông Sinh mở miệng, cười tít mắt : “Thời điểm con cùng phụ thân trở về, vừa lúc gặp được vị tiểu thư rơi xuống nước, con cứu nàng, cho nên mới mang những đồ này đó cảm tạ con, y phục người con cũng là đổi ở chỗ các nàng,”

      “Con… Con hài tử này, gan lớn a,” Lâm thị giọng nhu hòa hạ thấp mắng đến sau cùng, áp chế được, chống đợ người đứng dậy, làm hình dạng bình trà nổi giận mắng: “Ngươi cái nữ hài, nhảy xuống biển cứu người, nếu bị người ta nhìn thấy, ngươi cuộc đời này phải bị hủy sao? Còn có ngươi,” đem mục tiêu chuyển đến Trần Đông Sinh, chút cũng khách khí mắng: “Ngươi là làm cha như thế nào, để cho hài tử nhảy xuống, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi bảo ta phải làm sao?” , liền bắt đầu gào khóc lên.

      Này vừa xem, tất cả mọi người đều hoảng.

      “Nương, nương, người đừng khóc a,” Trần Ngư nhanh chóng tiến lên nhận sai, “Ta về sau dám, nương đừng khóc nữa, nương lại khóc, ta cũng muốn khóc.” Nàng biết nương tức giận như vậy là đau lòng, lo lắng cho mình, trong lòng nàng rất cảm động, ôm lấy Lâm thị nức nở .

      “Nương, Ngư Nhi có chuyện gì, nương đừng dọa đến nàng!” Trần Yến cũng khuyên, xoa trán mẫu thân càng lúc càng trẻ con thực biện pháp.

      “Còn có về sau, con hài tử này, tại sao luôn khiến người ta lo lắng vậy?” Lâm thị tức giận tới nhanh, cũng nhanh, chỉ chốc lát sau trấn định lại.

      Lâm thị kích động như vậy, Trần Đông Sinh căn bản dám đem lời của Lâu Phượng Minh cho Lâm thị, sợ nàng kích động tiếp nhận nổi, chỉ có thể đem này đó tàng dưới đáy lòng, nghĩ người ta muốn là chỉ là thuận miệng ra, vậy cũng sao cả, nếu , cho dù liều mạng, cũng để cho người ta mang Ngư Nhi .

      Lâm thị ổn định tâm tình xong, kiểm tra đồ nương Nhiếp gia đưa tới, phát những đồ này đều là nông dân bọn họ chưa từng gặp qua, chỉ có mấy cuộn vải tơ lụa, vải gấm là Trần Yến thêu hoa cho người ta gặp qua, cũng có chút dám xuống tay sờ soạng, cảm xúc bóng loáng kia, là bọn họ chưa từng tiếp xúc qua.

      nương này tặng lễ, có phải là quá quý trọng rồi ?” Lâm thị nhìn trong hộp gỗ khắc hoa đặt mấy cái hộp tinh xảo, vừa mở ra xem, bên trong là đôi bông tai bằng ngọc, chiếc vòng vàng, quý trọng nhất là cái vòng tay bằng vàng, mặt vòng chỉ rộng bằng nửa ngón tay cái, khảm nạm bảo thạch màu lam, bên cạnh điểm xuyết bảo thạch màu lam giống như vậy, còn lại toàn bộ dùng vàng chạm rỗng điêu khắc, trang sức như vậy, ngay cả Trần Ngư đều xem ngây người.

      Oa, bảo bối a! Trần Ngư xem sau đó, trực tiếp chảy nước miếng.

      “Ta biết bên trong có những thứ này,” Trần Đông Sinh cũng cảm thấy lễ này quá quý trọng, có chút vô thố xoa xoa tay : “Này… Này làm thế nào xử lý? Muốn trả lại ?” ban đầu cho rằng chỉ là khoảng mười cuộn vải liệu, ít thức ăn, nghĩ đến chính là những thứ này, thấy người ta đối với phần ơn cứu mạng này là bao nhiêu coi trọng.

      “Cha, người ta tặng, làm sao có thể trả lại chứ?” Trần Ngư nhanh chóng chặn, nàng cũng muốn cùng người ta có dính dấp, liền vội vàng đem cái vong trong tay Lâm thị cướp lấy, sau đó đưa cho Trần Yến : “Cái náy là lúc sau cho tỷ tỷ làm đồ cưới, ai cũng được nghĩ cách!”

      , được, Ngư Nhi, cái quá quý trọng,” Trần Yến nắm vòng vàng trong tay có chút phỏng tay, kích động .

      “Ta mặc kệ, cái này là ta cho tỷ tỷ làm đồ cưới, tỷ tỷ nếu cầm, ta tức giận!” Trần Ngư biết tính tình Trần Yến, liền bắt đầu chơi xấu.

      Thấy bộ dáng hai tỷ muội hòa thuận, Lâm thị cùng Trần Đông Sinh liếc nhau cái, đều cười.

      “Yến nhi, cái là tâm ý của Ngư Nhi, con cứ cầm , chờ về sau trong nhà tốt lên, lại chuẩn bị phần đồ cưới tốt cho Ngư Nhi,” lời như vậy, trong lòng Lâm thị cũng hiểu , mặc kệ về sau chuẩn bị cho Ngư Nhi nhiều đồ cưới tốt, cũng bằng được cái vòng vàng này. Cái này phải người bình thường có thể có được, nhưng Ngư Nhi kiên trì, nàng cũng tiện cái gì, dù sao hai người đều là nữ nhi của mình, cho ai cũng giống nhau, chỉ cần các nàng đều cao hứng là được.

      Chuyện này, cứ quyết định như vậy. Nhưng là mười mấy cuộn vải kia lại khó khăn, nhan sắc đẹp đẽ mỹ lệ, hình thức mới mẻ, nguyên liệu quý trọng, làm cho Lâm thị rất là đành lòng, nhưng nhiều như vậy, cuối cùng vẫn muốn tặng chút cho thân thích.

      Trần Ngư thấy vẻ mặt Lâm thị xoắn xuýt như vậy, nhịn được cười. “Nương, lưu lại năm cuộn cho tỷ tỷ làm đồ cưới, còn lại người xem tặng , a, đúng rồi, phải giữ lại ít cho trong bụng nương, trong những cái này có mấy cuộn đặc biệt tốt, đoán chừng mùa hè mặc nóng, đến lúc đó cho đệ đệ muội muội mặc, là tốt nhất!”

      “Vẫn là con thông minh,” Lâm thị chịu nổi duỗi tay điểm nàng chút, tâm lý có chút cảm khái, nữ nhi này, là càng lúc càng thông minh.

      May mà ở đây, hai nhà khác của Trần gia đều khuê nữ, cho nên tặng tự nhiên ít. Lâm thị tâm lý nghĩ chút, liền lấy ra cuộn tơ lụa đỏ tươi thuê hoa cỏ bằng tơ vàng cho hai vị tẩu tử cùng Phùng thị, ba người, vừa vặn cuộn vải, lại chọn trong đó cuộn vải gấm màu đỏ son thêu hoa cùng màu cho Hồ thị may bộ.

      Tự nhiên, người trong nhà dùng đều là tương đối tốt, cái này cũng là Trần Ngư đề nghị, bằng bị người ta . Về phần vải vóc lưu lại, Trần Ngư đề nghị cho Trần Yến làm y phục hoặc xuất giá cần dùng, dù sao nguyên liệu tốt, làm cái gì cũng đẹp mắt.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 132: Phương thức chung sống quỷ dị


      Mà nhà Lý thị có hai khuê nữ, Lâm thị nghĩ đến Lý thị tốt, liền chọn cuộn vải dệt hơi kém ít cây cỏ màu xanh thêu xen lẫn hoa mai màu đỏ thêu. Tuy rằng là vải dệt, nhưng nguyên liệu là trải qua dệt nhuộm tỉ mỉ, là nhà người bình thường dùng nổi, cho nên Lâm thị cũng cảm thấy mình làm như vậy là tốt.

      Tặng cho Lương thị, là bộ màu hồng đào, cho Ngọc nhi, bộ màu thơm mát, chờ sau khi phân phối xong, Lâm thị nhìn cả phòng vải vóc, đau đầu.

      “Nương, cái này cho bà ngoại, cái này cho cữu nương,” Trần Ngư chọn cuộn màu trà cho bà ngoại Chu thị, lại đem màu bạc thơm mát còn lại lấy ra tặng cho hai người mợ, về phần khác, cũng có, nếu tặng nhiều, nhà cậu ngay cả cháu cũng có, làm sao đủ mà tặng chứ.

      “Vẫn là Ngư Nhi ngoan,” Lâm thị cực kỳ vui mừng, biết nữ nhi này là khắp nơi vì mình suy nghĩ.

      Lâm thị bụng lớn, ra cửa tiện, mà Trần Yến lại đính hôn, tự nhiên thể ra ngoài, công việc tặng vải, liền rơi xuống người Trần Ngư. Nàng đổi y phục, gõ xuống đầu hoa đầu, ôm vải vóc cùng bánh quế hoa, bánh ngọt, quả khô vân vân tiểu thư Nhiếp gia tặng lão phòng bên kia.

      tại phương thức chung sống với lão phòng bên này, có chút quỷ dị. như thế nào đây, lúc này Trương thị cùng Chu thị vẫn chuyện, nhưng hai nhà có ăn, luôn tặng ít, ngay cả Hồ thị cũng vậy. Mà Lâm thị cùng Hồ thị Trương thị cũng chuyện, nhưng có ăn uống, hai nhà đều tặng, là cho hài tử, kỳ trong lòng người lớn hiểu .

      Ngư Nhi thấy tuy rằng quỷ dị, nhưng phương thức chung sống như vậy cũng tồi, xa cách chút mới cảm thấy thân, phải sao?

      “Đại bá mẫu, tẩu tẩu…,” Xách nhiều đồ như vậy, cho dù xem như Trần Ngư quen làm việc cũng cảm thấy mệt mỏi, vừa mới đến cửa lão phòng, bắt đầu gọi.

      “Ngư Nhi,” Phùng Vân nhi cùng mọi người ở trong phòng làm việc thêu thùa, sau khi nghe được thanh Ngư Nhi, lập tức ra. “Ngư Nhi, muội làm cái gì đây, cầm nhiều đồ tới như vậy?”

      Lời của Phùng Vân nhi vừa mới dứt, Hồ thị Trương thị các nàng ra tới. Các nàng cũng phải bởi vì lời của Phùng Vân nhi mới ra, là nghe được thanh của Ngư Nhi mới ra, chỉ là nhanh như Phùng Vân nhi.

      “Nãi nãi, Nhị bá mẫu,” Trần Ngư lễ phép kêu, nàng là tiểu bối, thể lễ phép, càng huống chi người ta lúc trước từng bảo vệ mình, bây giờ đối với mình cũng rất tốt. “Nương kêu cháu tới tặng đồ, vừa lúc mọi người đều ở đây, miễn cho cháu chạy tới chạy lui, mệt chết cánh tay, bắp chân này,”

      “Nha đầu này, nơi nào tới xảo quyệt như vậy,” Trương thị bị chọc cười, nhịn được trêu chọc .

      “Cái này, là Nhị bá mẫu,” Nàng đem vải dệt nương cắt tốt cầm ra, đưa cho Trương thị, sau đó đem bánh ngọt gói tốt cũng cầm ra, cùng nhau đưa tới.

      “Này… Này nguyên liệu gì? Tại sao lại đẹp mắt như vậy?” Trương thị vừa thấy vải dệt trong tay Ngư Nhi, cũng dám tiếp, này chính là các nàng cả đời cũng chưa tứng gặp qua.

      “Ngư Nhi, những thứ này là từ đâu mà có?” Phùng Vân nhi cũng bị trấn trụ, buồn bực hỏi.

      “Cái này là cho nãi nãi,” Ngư Nhi trả lời, thời điểm đưa ra mà đỏ tươi cao quý hoa lệ cho Hồ thị, vẻ mặt Hồ thị cũng trở nên thay đổi. “Cái này là cho Đại bá mẫu cùng tẩu tử,” Sau khi nhất nhất phân phối xong, nàng lại đem bánh ngọt quả khô phân phát ít, sau đó cười hì hì : “Rốt cục nhàng, mệt chết ta.”

      “Ngư Nhi, này nơi nào có? Có phải là Bạch gia tặng cho tỷ tỷ cháu làm sính lễ?” Hồ thị tại xem như tỉnh táo rất nhiều, tuy rằng cùng nhà Trần Đông Sinh các nàng cũng thân thiết, nhưng đối với Ngư Nhi xem như hòa ái.

      “Đúng vậy, cái này chúng ta thể nhận,” Phùng Vân nhi xong liền muốn đem đồ đặt người Ngư Nhi, nhưng bị Trần Ngư ngăn lại.

      “Nãi nãi, Nhị bá mẫu, tẩu tử, Bạch gia cho tỷ tỷ sính lễ, nương chút nào động, những thứ này, là hôm nay cháu cứu vị tiểu thư nhà giàu, nàng vì cảm kích cháu nên tặng,” Trần Ngư có giấu diếm, đại như vậy, qua mấy ngày chắc chắn truyền ra , cho nên nàng ăn ngay .

      “Cứu? Làm sao cứu?” Hồ thị nhíu mày nghiêm túc hỏi.

      Trần Ngư kể lại tình huống lần, sau đó cười khổ mà : “Tiểu thư kia tôn quý, mấy nha đầu kia chặn gã sai vặt chịu để cho bọn xuống cứu người, miễn cho hủy thanh danh tiểu thư, cho nên ta xuống, may mà người bến tàu lớn đều bị chặn, cho nên tiểu thư kia có chuyện gì, cũng cầm những đồ này cảm tạ cháu, cháu còn lưu năm cuộn cho tỷ tỷ làm đồ cưới, khanh khách…,”

      “Cháu hài tử này, tại sao lại lớn gan như vậy chứ?” Trương thị vừa nghe, mồ hôi lạnh đều xuất .

      “Đúng vậy, nếu cháu xảy ra chuyện gì, cha mẹ cháu phải làm thế nào?” Hồ thị cũng giật nảy mình, từ sau khi Ngư Nhi bị Vu Tiểu Cường khi dễ, quan niệm của nàng cũng thay đổi ít, sau đó thấy Trần Ngư khắp nơi bảo vệ người Trần gia, cho phép người ta nửa câu người Trần gia phải, lòng nàng cũng thay đổi.

      “Ngư Nhi, muội lưu lại năm cuộn cho Yến nhi, lại tặng chúng ta những thứ này, vậy chính muội sao?” Phùng Vân nhi nghĩ đến chuyện chủ yếu nhất, nôn nóng hỏi.

      “Tẩu tử, ta còn , tẩu gấp cái gì chứ? Nương ta làm cho ta bộ quần áo, nhưng nàng bụng to, tỷ tỷ phải thêu áo cưới, chỉ có thể để tẩu làm cho ta,” Trần Ngư lôi kéo tay áo nàng, rất có cảm giác làm nũng vô lại, làm cho Phùng Vân nhi là dở khóc dở cười.

      cười hồi xong, Ngư Nhi liền trở về, nàng còn có việc cần hoàn thành. Mà thời điểm Phùng Vân nhi ôm vải dệt còn có thức ăn trở về, mấy phụ nhân trong thôn kia đều ở đây, sau khi thấy tơ lụa diễm lệ xinh đẹp kia, đều hâm mộ ghê gớm, khen ngợi Lâm thị hào phóng, đổi thành các nàng, khẳng định cất giấu.

      cuộn vải, luôn có chút nặng, Trần Đông Sinh phụ trách ôm đưa đến ngoài cửa, do Trần Ngư đem vào trong.

      “Tiểu thẩm thẩm,” Trần Ngư cố hết sức gọi, Lý thị từ bên trong ra, vừa thấy cố hết sức kia của Trần Ngư, lập tức tiếp lấy đồ qua lải nhải : “Tại sao lại cầm nhiều đồ như vậy, mệt chết , trước uống ngụm nước,”

      “Rầm rầm” uống chén, Trần Ngư mở ra vải dệt được đặc biệt gói Lâm thị, cười tít mắt : “Tiểu thẩm thẩm, đẹp mắt ?”

      “Vải dệt này thực đẹp mắt, nguyên liệu cũng tốt, nơi nào có vậy?” Lý thị kinh hỉ tò mò hỏi.

      “Nương cháu muốn cháu đưa tới cho thẩm còn có Mai tỷ tỷ làm y phục,” Trần Ngư cười tít mắt trả lời.

      “Này là làm sao lại cho?” Lý thị vừa nghe, hai tay lập tức rụt về, lắc đầu kích động cự tuyệt. Vải như vậy, lượng bạc cũng mua được, nàng dám muốn.

      “Tiểu thẩm thẩm, đây là người ta tặng cháu, nương làm chủ để mọi người đều làm xiêm y mới, cho nên thẩm đừng từ chối, bằng trở về, nương đánh cháu,” lại bắt đầu nũng nịu, nhõng nhẽo, ai.

      Lý thị lại Trần Ngư, nhưng là hỏi nguyên nhân có những vải vóc này, sợ động tới sính lễ của Trần Yến. Sau khi biết được Trần Ngư lỗ mãng hành động, cũng nàng mấy câu, nhưng giọng điệu là quan tâm.

      nhà Lương thị, Lương thị cũng là luân phiên chối từ, cho dù biết chuyện Ngư Nhi cứu người, cũng muốn, những đồ này với nhà các nàng mà , quá quý trọng, cũng lãng phí vải dệt.

      Về sau, vẫn là Trần Ngư bỏ được, giữ lại cho Ngọc nhi làm đồ cưới, Lương thị cũng miễn cưỡng khó xử nhận lấy.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 133: Rơi vào trong hố tiền


      Nhà mẹ đẻ Lâm thị là Trần Đông Sinh tự mình tặng qua, chờ đến ngày thứ ba, chuyện Trần Ngư cứu nương nhà người ta truyền khắp, tất cả người trong thôn đều biết. Mọi người nghị luận nhao nhao, người ta tặng xe bò đồ cho Trần Ngư, cũng thấy các nàng lấy ra phân chia, giọng điệu có vẻ có chút ghen tị.

      Lúc này, vẫn là Trương thị ra chuyện, nhà nàng mỗi người đều được Trần Ngư đưa đồ tới. Hơn nữa, đó là Ngư Nhi cứu người được, dựa vào cái gì muốn lấy ra chia.

      Sau khi Trần Ngư nghe , đối với những thôn nhân này là lời nào để . Đồ nhà nàng, còn lấy ra phân chia, bằng chính là mọn, thực biết trong đầu người nào đó chứa cái gì vậy. Nàng cũng lười phản ứng lại, tại trong đầu nàng nghĩ chuyện khác, ví dụ như làm sao để dùng bột khoai lang làm ra đồ ăn ngon, nếu có thể, ngoạn ý này phải cần số lượng lớn, vẫn nên làm như thế nào mới tốt.

      Quả nhiên, Trần Ngư đưa bột khoai lang, tại năm ngày sau khi Ngư Nhi đưa, Trần chưởng quỹ tự mình tới Nam làng chài.

      “Cha nuôi, người sao lại tự mình tới?” Sau khi nhìn thấy đứng ngoài cửa là Trần chưởng quỹ, Trần Ngư có chút kinh ngạc.

      “Ta có thể tự mình tới sao?” Trần chưởng quỹ cười : “Mẹ nuôi con cùng Nguyên Phong ca ca của con đều muốn đến, nhưng trong tửu lâu thể có người, nên chỉ mình ta tới,”

      “Mời vào bên trong, nương, cha nuôi tới,” Chuyện này, Lâm thị biết, cho nên Trần Ngư vừa , Lâm thị hiểu .

      “Nương con có mang thuận tiện, con vẫn đừng giày vò nàng, hôm nay tới, là có việc tìm con,” Trần chưởng quỹ biết Trần Đông Sinh ở nhà, liền ngồi ở trong sân cùng Trần Ngư trò chuyện, để cho gã sai vặt chuyển đồ mình màng tới vào.

      Thấy người ta mang tới đống lớn đồ vật, Trần Ngư nâng trán lời, mấy ngày này làm sao, tại sao đều thích tặng đồ cho nhà nàng đây?

      Lâm thị biết trong nhà có nam nhân, mình mang thai tiếp đón cũng tiện, Yến nhi càng tiện, chỉ có thể để Trần Ngư chiêu đãi Trần chưởng quỹ.

      “Cha nuôi, người tìm con có chuyện gì?” Trần Ngư nghiêng đầu hỏi, kỳ trong lòng sớm hiểu mục đích tới.

      “Tiểu nha đầu, ở trước mặt cha nuôi con đừng giả làm ngốc tử, có phải là có chút trễ rồi ?” Trước kia khi cùng tiểu nha đầu này quen thuộc, vẫn cảm thấy nàng thông minh lanh lợi giỏi giang, cùng vợ chồng Trần Đông Sinh giống nhau. Mấy ngày này chung sống xuống, cũng biết nàng lợi hại, cho nên cũng dám khinh thường, nhưng bộ dáng biết còn cố hỏi kia của nàng, vẫn là chọc trợn trắng mắt.

      “Khanh khách, cha nuôi, con sai, người , con chăm chú lắng nghe,” Trần Ngư cùng giỡn, chững chạc đàng hoàng hỏi.

      Trần chưởng quỹ ý tới, hôm đó thấy Trần Ngư lưu loát dùng loại cá làm mười loại món ăn, tâm lý là kinh ngạc ghê gớm, rồi lại ngại ngùng hỏi. Mấy ngày này, người bến tàu lớn đều tại lải nhải, muốn nếm thử món ăn hôm đó Ngư Nhi làm, bị hỏi biện pháp, mới tới.

      “Này đơn giản, chỉ là,” Trần Ngư trả lời hết sức lưu loát, nhưng là trong hai mắt lên thông minh lanh lợi, “Hắc hắc” cười : “Cha nuôi, món ăn này, tính toán dùng bao nhiêu bạc mua a!?”

      Trần chưởng quỹ vừa nghe, khóe miệng giật giật, cũng muốn chiếm tiện nghi, chỉ là nha đầu này thẳng thắn, hơi có chút cân nhắc, làm cho vui tức giận trừng mắt nhìn nàng : “Ngươi rớt vào hố tiền ? Cùng cha nuôi ngươi còn ràng như vậy, chẳng lẽ ta còn để ngươi bị thiệt thòi hay sao?”

      “Cha nuôi, người thể oán trách con rớt vào trong hố tiền , chỗ cần dùng bạc của nhà con nhiều,” xong, nàng liền duỗi ra tay , bắt đầu bẻ ngón tay than thở : “Người xem, tỷ con đính hôn, vị tỷ phu tương lại còn tặng sính lễ dầy như vậy, nếu thời điểm tỷ con xuất giá, đồ cưới dày, phải bị người xem thường, này là điểm.” Tạm dừng chút, nàng còn thêm: “Ca ca con thi đồ học trò , về sau phải thi tú tài, khảo công danh, đường dùng bạc kia, càng lên cao càng tiêu nhiều . Còn có, trong bụng nương con có hai đứa , tương lai muốn dùng bạc…,”

      “Ngừng ngừng ngừng…,” Trần chưởng quỹ vừa nghe, lập tức lời ngăn lại nàng muốn tiếp tục , bội phục phục sát đất. “Ngươi bao nhiêu bạc, cha nuôi cùng ngươi mua còn được sao?”

      “A a, vẫn là cha nuôi tốt nhất!” Trần Ngư cười tít mắt ngó , trong mắt tràn đầy ý cười.

      Trần Ngư cùng Trần chưởng quỹ ở bên ngoài thương nghị tình, mà Lâm thị cùng Trần Yến ở trong phòng cũng đầy mặt chấn kinh, trong hai mắt chậm rãi tràn ra nước mắt, loại cảm giác kia, là cách nào diễn tả bằng lời.

      Các nàng biết Trần Ngư là nương chịu khó, vì trong nhà tính toán, ăn mượn dùng, đối với người trong nhà đặc biệt tốt, lại nghĩ đến nàng nghĩ xa xôi như vậy, ngay cả cuộc sống sau này của tiểu Hải đều lên kế hoạch chu đáo như vậy, cái này thậm chí ngay cả bọn họ làm phụ mẫu cũng chưa từng nghĩ qua, chỉ nghĩ năm kiếm bạc năm đọc sách, đọc tới đâu tính tới đó….

      “Nương,” Trần Yến nghẹn ngào nuốt nuốt nước miếng, hạ giọng đỏ hồng mắt : “Ngư Nhi…,”

      “Ta biết, ta biết,” Lâm thị cũng là nghẹn ngào hồng hốc mắt, khóe miệng lại thoáng lộ ra nét tươi cười ôn nhu, giọng : “Con biết muội muội tốt, về sau, có thể giúp đỡ nhiều hơn giúp đỡ, biết ?”

      “Con biết,” Trần Yến nhịn xuống ngọt ngứa trong cổ họng, liều mạng muốn mình nhịn xuống, muốn khóc ra.

      Thời điểm Vu gia tới cửa bới móc, Ngư Nhi bảo vệ mình muốn cùng bọn họ liều mạng, chờ đến Ngư Nhi cứu tiểu thư Nhiếp gia, được đến tơ lụa tốt như vậy, lại chỉ muốn giữ lại cho mình làm đồ cưới, mà nay lại nghe được nàng thể ủy khuất mình, muốn cho đồ cưới dày, phần tâm ý này, phần tình tỷ muội này, làm cho nàng làm sao có thể thừa nhận đây?

      Phải là nàng người tỷ tỷ này tới chiếu cố nàng ấy, chưa từng nghĩ đều là nàng ấy chiếu cố bọn họ….

      Trần Ngư cùng Trần chưởng quỹ thương nghị xong, mười loại món ăn, có đơn giản, vừa xem biết, Trần Ngư liền xem như tặng miễn phí, về phần mấy loại khác, nàng đều tính giá tiền mười lượng bạc loại bán hết, Trần chưởng quỹ cũng trả giá, trực tiếp gật đầu đáp ứng, lúc này cầm bạc ra, cũng muốn mang ít bột khoai lang — cái này, làm Trần Ngư khó xử.

      “Cha nuôi, trong nhà có nhiều, đại khái chỉ có bốn năm cân, người dùng trước, mấy ngày này ta chuẩn bị tốt, đưa tới cho ngươi , được ?” Ai, mấy ngày này quên nghĩ vụ này.

      “Được, kia cứ như vậy, ta về trước,” Trần chưởng quỹ được Trần Ngư viết phương tử xong, nhanh chóng trở về, tươi cười mặt kia, có thể làm choáng váng hai mắt người khác.

      Thấy Trần chưởng quỹ mừng như điên , Trần Ngư sờ sờ bảy thỏi bạc mười lượng trong tay, khóe miệng thoáng lộ ra nét vui sướng, nghĩ lúc này, nàng là thực có năng lực giúp đỡ cả nhà Đại bá mẫu.

      “Nương, xem, bạc,” Trần Ngư đắc ý hả hê cầm bạc vào phòng giao cho Lâm thị, lại thấy Lâm thị cùng Trần Yến đều hồng hốc mắt nhìn mình, nhịn được lo lắng : “Này… Này xảy ra chuyện gì? Nương, nương có phải là thân thể thoải mái ?”

      “Nương có chuyện gì, chỉ là cảm thấy Ngư Nhi quá giỏi giang, tâm lý có chút lên men,” Lâm thị sờ sờ khóe mắt, có chút trầm thấp .
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 134: Khuê nữ phá sản


      Trần Ngư vừa nghe, lập tức hiểu tâm tư của bọn họ, liền cười tít mắt dựa vào Lâm thị : “Nương, tỷ tỷ, chúng ta là thân nhân, Ngư Nhi kiếm được bạc cũng là của mọi người, nếu nương lời này, chính là thương Ngư Nhi, đợi lát nữa cha trở về, Ngư Nhi cáo trạng với cha,”

      “Con nha đầu này, nương con mấy câu thế nào, còn muốn cáo trạng, gan lớn a!?” Lâm thị vừa nghe, lập tức nghiêm mặt giáo huấn.

      Trần Ngư 囧 囧, trả lời nàng, mà là đối Trần Yến nháy mắt mấy cái : “Tỷ, Trần chưởng quỹ tặng rất nhiều đồ tới, muội chuyển được, tỷ giúp muội,”

      Trần Yến cũng thu liễm cảm xúc, cười tít mắt : “Được, ta giúp muội!”

      Trần chưởng quỹ đưa tới, đơn giản là đồ ăn, còn có mấy con cá, là cá nước ngọt, làm Trần Ngư vui vẻ đến tìm được phương hướng. Tại Nam làng chài, ăn hải sản là bình thường, nhưng muốn ăn được cá nước ngọt, kia so với lên trời còn khó hơn. Nhưng là, cá này lại thích hợp cho Lâm thị ăn, chỉ cần đem canh chưng trắng trắng, hương vị kia, là cực ngon.

      Thức ăn, đương nhiên thể nhà tự mình ăn. Phân chia mấy nhà, trong nhà cũng còn lại bao nhiêu. Cá nước ngọt kia cất bị hỏng, Ngư Nhi liền nấu hết, phân thành ba nồi, lửa chậm rãi chưng, chưng buổi chiều, đem thịt cá đều chưng nhuyễn ra, mới nhấc nồi xuống, quyết định cho mỗi nhà chén.

      “Tẩu tử, cứu mệnh a,” Trần Ngư đặt ngoài miệng chính là câu này, lúc này, nàng là thực muốn gọi cứu mệnh, ai kêu nàng tham nhiều, tay xách bánh ngọt thức ăn, tay xách nồi canh cá, vừa vừa nghỉ ngơi chút hơn nửa ngày mới đến lão phòng bên này, cho nên kêu cứu mệnh cũng được.

      Phùng Vân nhi đợi đầu óc mình có phản ứng, người theo phản xạ đứng lên lao ra, trong miệng còn thầm : “Mỗi lần đều bao lớn bao , cũng sợ mình bị ngã!” Quả nhiên, chờ đến khi nàng đứng ở ngưỡng cửa thấy Trần Ngư thở hồng hộc, liền đau lòng lại tức giận hung hăng liếc nàng cái, nổi giận mắng: “Muội cả ngày giày vò chính mình, ngại quá mệt mỏi sao? Muốn tặng đồ, thể tiếng, để Dũng ca ca muội lấy sao?”

      “Lần sau, lần sau nhất định kêu trước tiếng, tẩu tử, muội khát nước chết,” Trần Ngư mệt mỏi trực tiếp xin khoan dung.

      “Còn biết khát nước a, có nước!” Phùng Vân nhi tức giận trực tiếp cãi lại, kết quả tự mình đem mình chọc cười.

      Trần Ngư biết Phùng Vân nhi là đau lòng mình, cũng làm ầm ĩ, cùng nàng vào trong, sau đó mở miệng gọi: “Nãi nãi, Nhị bá mẫu, uống canh cá,”

      “Canh cá này nhà ai làm a, cháu còn cứ tự giày vò mình đâu?” Trương thị cũng nhìn thấy, khỏi cũng nghi hoặc.

      “Hắc hắc, Nhị bá mẫu, đợi lát nữa ngươi muốn uống canh cá, đừng đem đầu lưỡi mình cắn xuống tới,” Trần Ngư đắc ý hả hê , nàng biết người nơi này làm cá nước ngọt, sợ vị tanh, cho nên rất nhiều người cũng chưa nếm qua, loại cá này hương vị cùng nước mặn hoàn toàn là hai hương vị, cho nên nàng mỏi mắt mong chờ.

      “Đây là canh cá gì?” Hồ thị ra cúi đầu nhìn canh cá trong hũ sành cái, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, thấy canh cá còn là màu trắng sữa, mình căn bản chưa từng xem qua, nghi ngờ hỏi.

      “Cái này là canh cá cá nước ngọt, đại chưởng quỹ bến tàu lớn đưa tới,” Trần Ngư rất nhanh lấy ra cái thìa đem canh cá chia, sau đó đem bánh ngọt, thịt khô, còn có mứt mình xách tới cũng chia.

      “Ngươi hài tử này, tại sao cả ngày đưa đồ tới chỗ này,” Chu thị từ phòng bếp ra, thấy nàng mỗi nhà đưa chút, đau lòng .

      “Đại bá mẫu, trong nhà vẫn còn, ngươi cũng đừng mất hứng, Ngư Nhi sợ nhất ngươi nghiêm mặt, rất dọa người a!” Làm nũng là bẩn lĩnh chắc tay nhất lúc này, chỉ là cảm thấy mình càng lớn càng trẻ lại.

      “Ngươi này cái khuê nữ phá sản,” Chu thị nghẹn thực lâu mới nghẹn ra câu như vậy.

      Trương thị muốn mở miệng cái gì, nhưng nghĩ nghĩ, biết nàng cùng Trần Ngư thân thiết như Chu thị, liền ngậm miệng, cái gì cũng chưa .

      “Tẩu tử, tẩu đem đồ cất , ta có chuyện muốn với mọi người,” Trần Ngư nghĩ đến mục đích tới của mình, vẻ mặt nghiêm túc .

      cái gì?” Chu thị cùng Trương thị liếc nhau cái, trong mắt đồng dạng lên nghi ngờ.

      Ngồi ở ghế đá trong sân, Trần Ngư trong lòng nghĩ chút xong, nghiêm túc nhìn các nàng hỏi: “Khoai lang trong nhà, còn có ?”

      “Đương nhiên có,” Chu thị dẫn đầu trả lời : “Có phải là nhà cháu ? Nếu có, từ nhà Đại bá mẫu xách chút trở về, dù sao trong đất cũng sắp chín!”

      , cháu phải có ý tứ này,” Trần Ngư cảm kích ý tốt của Chu thị, vội vàng mục đích tới của mình. “Đại khái Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu biết nhà cháu vẫn cùng Đắc Nguyệt Lâu ở bến tàu lớn có chút qua lại, mà nay đại chưởng quỹ nhìn trúng mấy món ăn cháu làm, đều thương nghị tốt, chỉ là trong đó có loại đồ…,”

      “Là khoai lang?” Phùng Vân nhi giọng điệu cổ quái hỏi. Ngoạn ý này, nơi nơi đều có, niên đại này tốt, mọi người mới chỉ trồng ăn chút, nếu niên đại tốt, ngoạn ý này khắp núi đều có, Ngư Nhi này là đánh cái chủ ý gì đây?

      “Cũng xem như vậy,” Trần Ngư hướng Phùng Vân nhi nhếch miệng cười cái, nhưng lập tức lại giải thích : “Khoai lang ban đầu vẫn được, thứ này ta tự mình làm, mới làm được chút đỉnh, chỉ đủ Trần chưởng quỹ nhét kẽ răng, cho nên muốn Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu nếu là cảm thấy được, thu khoai lang thừa trong thôn, mà sau khi làm tốt nhất loạt bán cho Trần chưởng quỹ cùng thương nhân thuyền…,”

      “Này có thể được ?” Trương thị có chút lo lắng, những năm này, có bạc nàng triệt để hiểu mình lại liều lĩnh cũng vô dụng, cưới được con dâu, trong lòng nhi tử cũng có oán khí, nghĩ lúc trước mình làm chút chuyện thất đức kia, trong lòng luôn tự nhủ: chẳng lẽ thực có báo ứng?

      Cũng bởi vì như vậy, lệ khí người nàng thu liễm, trở nên có chút cẩn thận dè dặt, sợ thực có báo ứng. Hơn nữa thấy chuyện Vu Tiểu Cường, tâm lý càng có kiêng kỵ. Mã thị kia ở trong thôn là đàn bà chanh chua, cũng phải bị chế phục đuổi sao?

      “Có thể được,” đối với thay đổi của Trương thị, Trần Ngư thể cái gì, nhưng là biết trong lòng nàng cũng là tâm thiện, chỉ là bị cuộc sống bắt buộc, lại có mấy phân sĩ diện, cho nên mới hẹp hòi như vậy. “Ta làm đồ tốt gì đó cũng rẻ, bán cho Trần chưởng quỹ là hai mươi văn tiền cân, người ta tồn khoai lang cũng ăn hết, khoai mới cũng sắp có, cho nên quá đắt… Hơn nữa phương pháp chế tác này, ta chỉ có thể để ở trong hậu viện lão phòng, thể bị người khác xem …,” Câu thâm ý cuối cùng kia, làm tất cả mọi người đều sững sờ chút.

      “Được, cứ quyết đinh như vậy, đợi lát nữa chúng ta đem hậu viện thu thập,” Hồ thị là người đầu tiên đáp ứng. khác, chỉ vì Ngư Nhi , chỉ có thể để ở trong hậu viện lão phòng, bà lại được hợp lại phen. Bà hiểu , Ngư Nhi là muốn giúp đỡ Đại phòng Nhị phòng, bằng hậu viện nhà nàng so với hậu viện lão phòng còn lớn hơn, lại tại sườn núi, ai cũng xem được.

      Chuyện này, Trần Ngư là tự chủ trương, cũng là nàng thành tâm muốn giúp đỡ Đại phòng Nhị phòng, cái này vẫn là Hồ thị tương đối thông thấu. Nàng nghĩ đến, chỉ cái quyết định như vậy, về sau mang tới thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế nào, cứu bao nhiêu mạng người.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 135: Mua đất khai hoang


      Trần Ngư sau khi trở về cùng Lâm thị Trần Đông Sinh cách làm của mình, sau đó đem hai mắt lén lút chăm chú nhìn Lâm thị, chỉ sợ nàng phát hoả… Nàng vẻ mặt khẩn trương căng thẳng, lại ngờ Lâm thị chỉ là chăm chú nhìn phương xa rất lâu, lâu đến khi Trần Ngư cảm thấy mình thành “Hòn vọng nương”, Lâm thị mới sâu kín mở miệng : “Các nàng nếu có thể nhớ được con tốt, uổng phí mảnh khổ tâm của con!”

      Nghe được lời Ngư Nhi , nàng mới giật mình thấy cái tiểu nữ nhi này là có bao nhiêu tâm. Hóa ra, nàng chẳng những muốn giúp đỡ ca ca tỷ tỷ nhà mình, ngay cả Đại phòng Nhị phòng nàng đều muốn giúp đỡ. Nàng có tức giận Ngư Nhi, chỉ là cảm thấy bọn họ những người lớn này, ngay cả đứa bé đều bằng. Lúc trước, Trương thị cùng Hồ thị là thế nào nhục nhã, quở trách các nàng, nhưng tại lại hiểu được lấy đức báo oán, đổi thành là nàng, nàng biết mình làm được.

      “Nương, con muốn bọn họ nhớ được con tốt, chỉ hi vọng các ca ca đều có thể lấy được vợ, hắc hắc, bọn đều lấy vợ, vậy về sau đổi thành bọn sủng con,” Vốn muốn than thở nàng là nhất trong nhà, nghĩ đến hai cái trong bụng Lâm thị, ánh mắt trở nên có chút u oán.

      “Ha ha,” vẻ mặt kia của Ngư Nhi, ai cũng nhìn ra, đều bị nàng chọc cười.

      Bây giờ, Trần Hải cùng Bạch Du Nhạc Bắc Ngư trấn, nơi đó có phu tử tốt hơn. Mà Lâm thị bụng lớn, Trần Yến lại là người đợi gả, cho nên trong nhà trừ Trần Đông Sinh, chỉ còn lại Trần Ngư. Nhưng Trần Đông Sinh còn phận bận rộn công việc trong đất, chút trong đất kia còn phải dựa vào mấy đứa cháu trai, Trần Thuận Tử bọn họ mới miễn cưỡng làm xong, cho nên chuyện trong nhà, là thực chẳng thể giúp được gì.

      Nhưng trong lòng vẫn là rất quan tâm, cho nên lên tiếng hỏi: “Ngư Nhi, tuy rằng con muốn giúp đỡ Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu con chút, nhưng thứ kia sau khi làm được, thực có thể bán lấy tiền sao?” Đối với nữ nhi của mình tới cùng có bao nhiêu bản lĩnh, là thực biết. Chỉ là biết sau khi cùng nhi tử biết ít chữ, nàng nghĩ biện pháp càng thêm xảo quyệt.

      “Có thể,” Trần Ngư nghĩ nghĩ sau đó đột nhiên bắt đầu vẻ mặt đau khổ, ai oán nhìn cha mình : “Cha, đều là cha lôi kéo, làm con đột nhiên nghĩ tới, mọi người trong thôn xóm ta đều chỉ có đất miễn cưỡng có thể sống tạm, nếu thực làm lớn, vẫn là có chút phiền phức…,”

      Lời Trần Ngư , làm Trần Đông Sinh cũng nặng nề xuống, lời này Ngư Nhi rất đúng. Người trong làng chài này đều là dựa vào đánh cá để sống, miễn cưỡng vài mẫu đất là vì sống tạm, nhưng ai nguyện ý đem tâm tư chân chính đặt ở dưới ruộng, nếu Ngư Nhi thực muốn thu khoai lang, phỏng chừng người muốn vẫn ít.

      “Vậy làm sao xử lý?” Lâm thị hi vọng phương pháp nữ nhi mình thực dễ dàng mới nghĩ ra được bị bóp chết, cho nên có chút nôn nóng hỏi.

      Người nhà đều trầm mặc, ai cũng lên tiếng trả lời vấn đề của Lâm thị.

      “… A, có,” Trần Ngư trầm mặc hơn nửa ngày mới kinh hỉ duỗi tay vỗ, cười hì hì : “Trong thôn xóm ta cái khác nhiều, đất hoang đặc biệt nhiều, cha, bằng chúng ta khai hoang !?”

      Trần Ngư hai chữ vô cùng đơn giản, nện đến Trần Đông Sinh cùng Lâm thị là hai mắt hoa lên, nửa ngày đều vẫn thẫn thờ.

      “Ngư Nhi, việc khai hoang này phải tùy tiện là có thể lăn qua lăn lại, mình phải mua đất trước mới có thể, bằng tội lớn!” Trần Đông Sinh nhanh chóng , miễn cho cái nữ nhi xảo quyệt này chút cẩn thận vào trong lao ngục bơi chuyến.

      Trần Ngư thấy Trần Đông Sinh nôn nóng như vậy, mở miệng muốn gì đó, nhưng vẫn là ngậm lại, tâm lý than thở: các ngươi xem ta là đần độn a, ta khai hoang đương nhiên là mua đất, hừ, đầu năm nay là cái gì đều là hoàng gia, ta cũng phải ngại mình sống quá lâu, mới mạo phạm chút luật pháp khó hiểu kia.

      “Ngư Nhi biết, ngươi lớn tiếng như vậy làm cái gì?” Lâm thị nhìn Trần Ngư cúi đầu, bộ dáng suy sụp cảm xúc, nhìn hết sức là đau lòng.

      “Ta… Ta chỉ là…,” Trần Đông Sinh vốn là có lòng tốt, thấy nữ nhi cao hứng, nương tử tức giận, cũng thực trong ngoài phải người.

      Vừa thấy cái này, Trần Yến là cắn chặt răng căn hung hăng nén cười, nhưng cảm giác kia, rất khổ….

      “Nương, nương đừng trách phụ thân, con biết phụ thân có đạo lý, cho nên con quyết định, nhà ta mua đất khai hoang…,” Trần Ngư ra, làm cho mấy người Trần Đông Sinh mắt trợn tròn.

      Nhưng là, lời Trần Ngư , ai lại có thể thực lòng phản bác chứ? Chẳng khác, chỉ trong nhà kiếm được bạc, cơ bản đều là nàng tìm cách, nàng muốn mua đất, ai có thể có tư cách phản bác đây? Chủ yếu nhất, trong lòng bọn họ đều nghĩ thuận theo nàng, muốn làm nàng cao hứng.

      Chuyện mua đất, cứ vỗ án chắc chắn như vậy. Trần Ngư cùng Trần Đông Sinh nhà thôn trưởng, điểm danh muốn mua đất hoang bên sườn núi sau nhà mình, làm thôn trưởng giật nảy mình… Nhưng thôn trưởng cũng là người biết lợi hại, Nam làng chài bần cùng nhiều năm như vậy, chỉ có nhà Trần Đông Sinh ở trong thôn sống tốt chút, chắc hẳn bên trong có chút trò, liền nghĩ chờ bọn họ mua đất, khai hoang cần người, cũng có thể giúp đỡ người trong thôn nhân chút, cho nên liền gật đầu đáp ứng.

      Ban đầu Trần Ngư nghĩ trăm lượng có thể mua được nửa cái sườn núi tồi, nhưng nghĩ đến đất hoang là rẻ, cơ hồ là nửa bán nửa tặng, còn đến trăm lượng, đem đỉnh núi đều bán cho bọn họ, việc này đem Trần Ngư vui vẻ hỏng rồi, cho thôn trưởng năm lượng bạc làm phí chân chạy, về sau còn muốn chú ý nhiều hơn.

      Thôn trưởng tự nhiên là cười tít mắt nhận, vui tươi hớn hở đáp ứng. Chuyện tốt như vậy, phải lúc nào cũng có thể có, chỉ có giúp nhà Trần Đông Sinh làm việc, mới có thể được ưu đãi như vậy, làm sao có thể tận tâm chút đâu.

      Nhà Trần Đông Sinh đất hoang sau núi, nha môn mang người tới đo đạc, cấp khế đất, việc như vậy vừa truyền ra, khiến người trong thôn xóm đều sôi trào, đây là số tiền lớn a, cả tòa núi, phải ai cũng có thể có được. Lúc này xem, Trần gia bắt đầu bị làm ầm ĩ, chẳng những là nhà Trần Ngư, ngay cả lão phòng bên kia cũng có người nghĩ cách tìm hiểu Trần Đông Sinh có phải là phát tài rồi .

      Lúc này Chu thị cùng Trương thị đều là biết Trần Ngư mua đất hoang muốn làm gì, tự nhiên cái gì cũng chịu , chỉ cắn răng ràng. Nhưng mấy người tốt kia thấy Trần Đông Sinh phát tài, Trương thị các nàng còn ở trong lão phòng sống cuộc sống khổ cực như vậy, khỏi có chút châm ngòi ly gián chua chát : “Trần Đông Sinh này cũng phải người tốt, có nhiều bạc như vậy cũng giúp đỡ các ngươi chút, nhìn xem lúc này hài tử lớn như vậy, ngay cả vợ cũng có!”

      Nếu đổi thành dĩ vãng, Trương thị khẳng định là thuận theo người ta tức giận mắng Trần Đông Sinh. Nhưng lần này, Trần Ngư đoán trước được những chuyện như vậy, còn đặt ở nơi đó, hiểu là muốn giúp đỡ các nàng, cho nên Trương thị ngốc như vậy, chỉ là nổi giận đùng đùng hướng người kia gào lên: “Cái gì mà nhiều bạc như vậy, đó đều là người ta vay lão bản Đắc Nguyệt Lâu, về sau còn phải trả!”

      Cách này, cũng là Trần Ngư dạy.

      Có lời của Trương thị, chuyện linh tinh trong thôn ít rất nhiều, hắc hắc, vẫn là Trần Ngư thông minh, biết mượn miệng ai cũng tốt bằng mượn miệng Trương thị ra, dù sao người lớn hai nhà bọn họ là chuyện.

      Chương 136: Lâm thị sinh con


      Từ sau khi mua đất hoang, Trần Ngư liền bắt đầu ngựa dừng vó bận rộn, mà nàng cũng đem phương pháp làm bột khoai lang dạy cho Chu thị và Trương thị, muốn bọn họ tìm mấy người có thể tin tưởng giúp làm, nhưng phải tách ra, thể đều bị những người đó biết, thể có tâm phòng bị người, dù sao đây cũng là phương pháp kiếm tiền.

      Đối với điểm này, Trương thị và Chu thị hiển nhiên sánh bằng Trần Ngư, đều liên tục gật đầu.

      Thời gian, trôi qua thực nhanh, hết thảy đều tiến hành vô cùng thuận lợi, bột khoai lang chế tác được vài lần, đều được Trần Ngư đêm bán, nhận được bạc cũng chia cho Chu thị và Trương thị nửa, lại ra hiệu các nàng đưa ra ít cho Hồ thị, dù sao địa bàn là của bà, dỗ bà cao hứng, mọi người mới có thể cao hứng.

      Đất hoang, tiếp tục mời người khai hoang, tiền công trả cao, nhưng cơm nuôi cơm, cho nên ở núi hoang cũng là cảnh tượng náo nhiệt, còn có hài tử và phụ nhân đưa cơm.

      Chẳng qua, bụng Lâm thị cũng đợi được, cảnh tượng náo nhiệt như vậy, cần nàng, ngay cả lão Chu thị bà ngoại của Trần Ngư cũng đợi được, cái này là cháu ngoại trông mười năm, có thể làm bà vui vẻ hỏng rồi, chờ Lâm thị tới lúc sinh sản, vội vàng chạy tới, ngồi tại Trần gia trấn thủ.

      Trần Ngư lo lắng trong bụng Lâm thị mang là song thai, tuổi lại lớn, cũng dành nhiều tâm tư, để cho mẹ nuôi tại bến tàu lớn bên kia tìm đại phu y thuật giỏi mời tới trực sẵn trong nhà, lại mời hai bà đỡ, chuẩn bị chu đáo, mới an tâm bận rộn chuyện của mình.

      “Nương, nương nha đầu Ngư Nhi này tại sao lại ngang ngược như vậy đâu? Con cũng sinh ba đưa oa nhi, thuận lợi mà, tại sao nàng lại nhiều tâm địa gian giảo như vậy chứ?” Lâm thị sờ bụng, vẻ mặt hiểu.

      Lão Chu thị nhìn nữ nhi tại được dưỡng mập mạp mũm mĩm, trong mắt lộ ra vui mừng tươi cười, cười nàng bớt lo. “Con a, có nữ nhi thân thiết hiểu chuyện, nàng là nghĩ con mười năm chưa sinh sản, trong bụng lại là song thai, là mọi chuyện nghĩ vì con, con xem mỗi ngày để cho con tới lui, vận động nhiều hơn, ngay cả khi lão đại phu tới cũng đều như vậy tốt, lợi cho sinh sản, con là nhìn thấy nàng có bao nhiêu để ý con, để ý hai cái tiểu oa nhi kia trong bụng con.”

      Lâm thị vừa nghe lời của lão Chu thị, ánh mắt có chút ảm đạm, đột nhiên hấp hấp lỗ mũi, có chút chua xót : “Con biết nàng tốt, trong lòng lại càng hổ thẹn.”

      “Con ngốc, hài tử nguyện ý, nhìn nàng mỗi ngày tươi cười khuôn mặt, chứng minh nàng nguyện ý để cho các con có cuộc sống tốt, cho nên đừng nghĩ ngợi lung tung, chờ sau khi sinh hài tử đừng quên nàng,” Lão Chu thị nhàn nhạt nhắc nhở.

      “Đều là hài tử của con, con đương nhiên làm chuyện như vậy!”

      Dự tính còn nửa tháng nữa tới ngày sinh sản vẫn là dự tính sai, Lâm thị đau trước thời gian.

      Lâm thị đau là vào ban ngày, cho nên nhận được tin tức Ngư Nhi và Trần Đông Sinh chạy vào trong nhà, mà lão phòng bên kia sau khi nhận được tin tức, Chu thị và Lý thị còn có Lương thị cũng tới đây giúp đỡ, Trương thị nghĩ muốn tới đây, nhưng nghĩ đến hậu viện còn có đống lớn công việc, cái gì, yên lặng đứng lại.

      Lão Chu thị ở trong phòng sinh cùng hai bà đỡ cùng nhau, mà Chu thị các nàng tại phòng bếp nấu nước ấm, Trần Ngư cùng Trần Đông Sinh đứng ở ngoài phòng vội vàng tới lui, mà Trần Yến sửa soạn quần áo của tiểu oa nhi.

      “Cha, cha đừng đứng chày trước mặt con,” Sau khi lại lần nữa cùng cha mình thiếu chút va vào nhau, Trần Ngư kêu rên . Sân này to như vậy, bọn họ vẫn va vào nhau mấy lần, làm cho người ta ngột ngạt.

      “Con này hài tử, cùng cha con tranh cãi, đứng chờ bên cho ta , đừng cho ta thêm loạn,” nghe đến mỗi thanh kêu rên của Lâm thị, Trần Đông Sinh sắp phát điên, cho nên giọng điệu có chút hung, nhưng Trần Ngư hoàn toàn để ở trong lòng.

      Tại sau khi Lâm thị kêu thảm thiết ngày đêm, rốt cục sinh được đôi nhi tử, này đem tất cả vui vẻ hỏng rồi. Nhưng trong lúc đó vẫn có vài tình huống khẩn cấp, Lâm thị thiếu chút chịu được, vẫn là Trần Ngư mời đại phu phát huy tác dụng lớn nhất, làm cho Lâm thị bị rong huyết… Đó cũng phải giỡn.

      Chỉ vì điểm này, về sau phân lượng lời của Trần Ngư ở trong nhà, liền càng nặng.

      Lâm thị thai sinh hạ hai đứa con trai, này tại Nam làng chài là tiền lệ, đều làm mọi người kinh hãi phen. Mọi người đều nghị luận nhao nhao, ban đầu cuộc sống của Lâm thị là chật vật nhất, chẳng những a mẫu nhìn thuận mắt, chị em bạn dâu giễu cợt, ngay cả thôn nhân cũng đều châm chọc mấy câu, lại chưa từng nghĩ nàng là người có phúc khí nhấy.

      Ba nhi tử cộng thêm hai nữ nhi, bây giờ đây, ai còn dám nàng thể sinh, sinh ra nhi tử chứ?

      Sau khi Hồ thị nghe , chỉ là khóe mắt rối rắm, nhiều lời cái gì, để chog Chu thị mang trứng gà, mì sợi, đường đỏ, còn có mấy bộ y phục tiểu oa nhi… Đối với cách làm của Hồ thị, Lâm thị cái gì, chỉ là xem vài lần, trong mắt chưa sương mù, chua xót trong đó, chỉ có chính nàng có thể hiểu .

      “Bà giá kia nghĩ thông suốt cũng tốt, trong tháng thể khóc, lần này sinh hai cái oa nhi kia, thân thể con rất mệt, thể khóc nữa, hiểu chưa?” Mấy chục năm qua, có cái gì đáng để bà yên lòng, đại khái chính là cái nữ nhi nhất này. Ở nhà, được tất cả mọi người thương, sau khi xuất giá, thế nhưng sống cuộc sống chịu ủy khuất như vậy.

      Nếu như phải nữ nhi quật cường, hiếu thắng, chừng sớm cùng Trần Đông Sinh hòa ly, nơi nào có cuộc sống tốt vén ra mây mù như tại vậy.

      “Nương,” Lâm thị cái gì, chỉ là nhào vào trong ngực bà, nghẹn ngào thôi.

      tại cũng sống tốt, con khóc cái gì?” Lão Chu thị khuyên giải an ủi, khóe mắt rưng rưng, tự mình lén lút lau chút, sau đó an ủi nàng.

      “Nương, bà ngoại,” Trần Ngư miệng than thở vào, vẻ mặt vui. “Tiểu Tứ tiểu Ngũ tới này đứa lớn, đứa a, vì sao con luôn phân biệt được?” Đối với nàng mà , bộ dạng con sinh đôi giống nhau như đúc, thực nhìn ra có cái gì giống nhau. Nhưng là sau khi bà đỡ cùng bà ngoại , mọi người đều nhớ kỹ, chỉ riêng nàng nhớ được, trong lòng uất ức phát điên.

      Khó có thể nhìn được bộ dáng thất bại của Trần Ngư, Lâm thị quên mất chua xót vừa rồi, từ trong lòng Chu thị ngẩng đầu, hồng hốc mắt cười : “Lúc này mới sinh ra, con chưa nhìn ra, chờ qua mấy ngày nữa, có thể nhìn ra,”

      “Nhưng tỷ tỷ vẫn có thể biết,” cái này chính là nàng phục nhất. Nếu chỉ có Lâm thị biết, kia là mẹ ruột cẩn thận, nàng cò gì để , nhưng là ngay cả Trần Yến cũng biết, vậy liền càng khiến nàng phát điên.

      “A a…,” Nhìn bộ dáng Trần Ngư phục, làm cho lòng Lâm thị xoắn xuýt triệt để buông ra.

      Hài tử tắm ba ngày, thành đại của Trần gia. Ngày này, người ba nhà Trần gia đều đầy đủ, ngay cả Hồ thị cũng bị Trần Ngư cứng rắn lôi kéo tới, người nhà Lâm thị càng cần phải , tới đống lớn, có oa nhi, con dâu trẻ tuổi, nhảy nhảy nhót nhót, phải náo nhiệt bình thường.

      Nơi này tắm ba ngày, cần mời người nào, chỉ là người nhà tụ cùng chỗ, mời mấy người quan hệ tốt, sau đó để trưởng bối chúc phúc, xem như long trọng nhất.

      Hai hài tử mở mắt ra, nhưng khuôn mặt nhắn giống nhau như đúc kia, triệt để tù binh tâm mọi người, đều khen ngợi Lâm thị phúc khí tốt, người người đều tặng lễ nàng. Ngư Nhi cũng tự mình tặng, đôi khóa kỳ lân độc đáo, là nàng đặc biệt muốn Trần chưởng quỹ tới trong thành đặt làm. Tách ra, vẫn là kỳ lân , khép lại, là kỳ lân lớn, đồ tinh xảo như vậy, dù là lão Chu thị cũng chưa từng xem qua, huống chi là người khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :