1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng Sinh Ngư Dân Nữ - Lại Mân Côi (183/447) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 125: Kinh hỉ


      “A… Chó điên từ nơi nào tới, ở chỗ này sủa loạn cắn loạn,” Trần Ngư cảm thấy Trần Yến là quá vô tội, từng người đều khi dễ đến đầu nàng.

      “Ngươi rốt cuộc là ai?” Vương Liên cũng có đình chỉ kiêu ngạo, nàng đối với những người này tràn đầy khinh thường.

      “Ngươi ở nơi nào chui ra đồ đàn bà chanh chua, đừng cho rằng ngươi ăn mặc dạng chó hình người, ta sợ ngươi, vị bác này, ngươi đứng tại ngoài cửa nhà ta hỏi ta là ai, nương ngươi dạy ngươi nhìn đường a, đường nhà mình như thế nào, biết ?” Luận miệng lưỡi, Trần Ngư là mười phần độc, ai có thể so với nàng chứ.

      Những năm này, nàng cùng thôn phụ trong thôn tranh cãi mà ra, cộng thêm kiếp trước ít, gom lại hiệu quả vẫn là tồi.

      “Này đều từ chỗ nào xuất , tại Nam làng chài kiêu ngạo, đều xem chúng ta là chết a!?” Chu thị cùng Lương thị từng bước tới gần, đứng sát vào Vương Liên, rất có tư thế ngươi lại nhiều thêm câu, ta lập tức đập bẹp ngươi.

      “Các ngươi những người đàn bà chanh chua này, ai dám đụng đến ta chút, ta là nương tử tú tài,” Vương Liên hướng tới Chu thị bên kia, chút cũng nhượng bộ.

      “Thực đáng thương!” Nhìn Vương Liên như thế, Trần Ngư phát biểu quan điểm của mình. “Ngươi đừng ở chỗ này ầm ĩ, tỷ ta chết cũng gả cho Vu Tiểu Vũ, ngươi cứ yên tâm…,” Sau khi xong, nàng lại thấp giọng nỉ non, thanh kia vừa vặn bị Vương Liên nghe được. “ ràng cáu giận người ta, rồi lại cố tình mượn danh người ta, này tới cùng là ai đáng thương đây?”

      Vương Liên sau khi nghe được lời Trần Ngư , thân thể run rẩy chút, đôi tay nắm chặt tiết lộ cảm xúc của nàng. Lúc trước, phải muốn mượn tiếng tăm của Vu Tiểu Vũ để mình có uy phong, cũng làm cho chính mình mang nhiều đồ cưới như vậy còn sống uất ức như thế.

      “Xảy ra chuyện gì?” Lúc Trần Đông Sinh trở về, thấy cửa nhà mình nhiều người vây quanh như vậy, tách mọi người ra để tiến vào, gặp Trần Yến Trần Ngư đều đứng ở ngoài cửa buồn bực, lưng đưa về phía là hai người mặc trang phục nữ nhân, liền đến bên cạnh Trần Ngư quay đầu nhìn, “Là ngươi? Ngươi tới nơi này làm cái gì?” Vừa thấy đến Vu thị, Trần Đông Sinh bình tĩnh.

      “A a, thông gia,” Vu thị vừa thấy , lập tức cười mơ tưởng chút gì, kết quả bị Vương Liên đánh gãy.

      “Người ta chết cũng vào Vu gia, ngươi còn nịnh nọt gọi thông gia, ngươi ngại xấu mặt, ta cũng ngại xấu mặt,” Vương Liên đánh gãy lời của Vu thị xong, hung tợn : “Thế nhưng Vu gia bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa, hừ, muốn nạp thiếp, ta thành toàn ngươi, , trở về dời đồ cưới, ta muốn hòa ly!”

      Vương Liên quyết định, khiến cho Vu thị mắt trợn tròn.

      “Cút cho ta, còn cút, đừng trách ta đánh nữ nhân,” Trần Đông Sinh mắt hổ trợn lên, bộ dáng muốn ăn người.

      “Ta…,” Vu thị bên lo lắng Vương Liên thực muốn cùng cháu hòa ly, bên lại nghĩ Trần Hải thi đậu học trò , về sau nếu thi đậu tú tài đậu Tiến sĩ, vậy Vu gia cùng có thể dính hào quang, cho nên giãy dụa tới cùng muốn lựa chọn bên nào….

      Đột nhiên, trận bùm bùm lốp bốp tiếng pháo nổ đánh gãy Vu thị xoắn xuýt, cũng dẫn tới người vây xem hiếu kỳ, đều phán đoán: nhà ai tổ chức hỉ a, thế nào chút tin tức cũng biết?

      “Thanh này, tại sao là hướng bên này?” Lương thị đụng đụng eo Chu thị, buồn bực hỏi.

      “Hình như là vậy,” Chu thị cũng hiếu kỳ.

      “Cha, xảy ra chuyện gì?” Trần Ngư nhìn khóe miệng Trần Đông Sinh lộ ra tươi cười thản nhiên, cảm thấy có cổ quái, tò mò hỏi.

      Trần Đông Sinh cao thâm khó lường nhìn nàng cái, cũng trả lời, nhưng khóe miệng giơ lên cùng trong mắt lộ ra ý cười, là thế nào cũng giấu được.

      Chờ đến thời điểm pháo dần dần tới gần, mọi người hai mắt đều trợn to, ngay cả Vương Liên ầm ĩ muốn cũng nhịn được đứng lại, hiếu kỳ nhìn chùm vải đỏ gì đó từ phía trước tới, buồn bực trong thôn xóm đổ nát này, nhà ai đặt sính lễ bừa bãi như vậy, lúc trước khi mình đính hôn, cũng long trọng như vậy.

      “Oa, ta phải nằm mơ !?” Có người nhìn ra đội ngũ tặng sính lễ là hướng bên này, véo véo mặt mình, có chút dám tin.

      “Này khuê nữ nhà ai có phúc khí như vậy a, nhiều sính lễ như vậy, từng rương này, xem như mấy nâng a!?” Có người chưa từng gặp qua hình ảnh như vậy, lập tức ở chỗ đó gào to.

      Náo nhiệt này vừa xuất , nhất thời đem người làm ầm ĩ quên mất, ngay cả Trần Ngư cũng chỉ nhớ xem náo nhiệt, căn bản lười phản ứng lại Vu thị. Mà Vu thị vốn muốn , nhưng thấy nhà ai tặng sính lễ, nghĩ Trần Yến mười bốn còn chưa đính hôn, tâm lý khẳng định chờ đợi, liền nghĩ chờ sau khi đội ngũ tặng sính lễ qua, mình lại tiếp tục chế giễu người ta… Kết quả hành động kia của nàng, nhất định khiến cho mình dính bi kịch.

      Người diễn tấu sáo và trống đưa dâu ngừng tại của nhà Trần Đông Sinh, tất cả mọi người đều há to mồm sao khép lại được, biết đây là muốn làm gì.

      “Tỷ tỷ, chuyện này là thế nào?” Ngư Nhi bình tĩnh.

      “Ta biết,” Trần Yến sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt bất an trả lời.

      Thời điểm mọi người ở đây nghị luận nhao nhao, từ trong đám người người nho nhã y phục màu lam ra, “Tỷ, Ngư Nhi,” Trần Hải lộ ra khuôn mặt tươi cười, cười tít mắt qua.

      “Tiểu Hải, sao lại là ngươi?” Trần Yến kinh hô.

      “Tiểu Hải, ngươi hát là tuồng gì a!?” Chu thị giữ chặt , sợ tiểu hài tử hiểu chuyện, làm ra chuyện gì khiến mọi người cười nhạo.

      “Khanh khách, phải ta hát tuồng gì, là tỷ phu tới hạ sính cho tỷ tỷ ta,” Trần Hải lôi kéo tay Chu thị, lớn tiếng ồn ào.

      “Hạ sính cho tỷ tỷ?” Có người điên. “Tỷ tỷ, là Trần Yến !?”

      “Đúng vậy, Trần gia chỉ có hai khuê nữ, Ngư Nhi là muội muội, cho nên này người ta là định hôn với Trần Yến?” Có người cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      Phải biết, vừa rồi người Vu gia tới nhục nhã Trần Yến, tại lại có người tới hạ sính, còn phô trương lớn như vậy, này nhưng phải giỡn, người người đều trừng lớn hai mắt xem, muốn biết nhà ai bạo tay lớn như vậy, đem nương bị từ hôn của Trần gia định hôn.

      “Yến nhi,” trong đám người, người thân hình thon dài, mặc áo bào màu tím nhạt, đầu mang trâm ngọc, vẻ mặt ôn hòa nho nhã, ánh mắt nhìn Trần Yến cũng là ôn hòa có lễ, vừa nhìn chính là người chồng làm cho người ta thích.

      “Oa, nam tử thực tuấn tú, là công tử nhà ai a!?” thân bất phàm kia, vừa thấy biết gia thế tồi.

      “Bạch công tử?” Phùng Vân nhi vẫn nhìn, thấy có chuyện gì mình có thể nhúng tay, đứng ở phía sau, nghĩ đến thấy người tặng hôn là người mình biết, liền kinh ngạc kêu lên tiếng.

      “Vân nhi, ngươi nhận thức ?” Chu thị thấp giọng tò mò hỏi.

      là công tử ở Hồng Tụ Phường,” Trong mắt Phùng Vân nhi lên kinh hỉ, tâm nghĩ Yến nhi thực là gặp được mây tan nhìn thấy trăng sáng.

      Hồng Tụ Phường này là tú phòng lớn nhất ở bến tàu lớn, sinh ý tốt, con người lão bản nương càng là ôn hòa tốt bụng, Yến nhi gả vào nhà bọn họ, đó thực là phúc khí a!

      “Nhanh, hiền tế, vào bên trong ngồi, Ngư Nhi, mau mang trà,” Trần Đông Sinh chút cũng ngoài ý muốn, ân cần tiếp đón.

      “Nhạc phụ, hãy khoan,” Bạch Du Nhạc vừa thấy người ngoài cửa phải bị người đưa hôn dẫn tới đây, ngăn lại Trần Đông Sinh muốn xoay người vào trong, nhìn Vu thị vẻ mặt thể tưởng tượng nổi hỏi: “Nàng là ai?”
      FuuTôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 126: Chuyện chung thân của Trần Yến


      “Nàng phải…,” Trần Đông Sinh vừa muốn trả lời, kết quả bị Vu thị vội vàng đánh gãy.

      “Vị công tử này, người Trần gia này rất xấu xa, khuê nữ nhà bọn họ từng bị lui thân, thanh bạch, ngươi là mắc lừa a!” Vu thị vừa thấy mình được ưu đãi, lòng dạ hiểm độc muốn hắt nước bẩn vào Trần Yến, nghĩ vô luận ra sao cũng thể để nàng đắc ý.

      “Ngươi cái đồ biết xấu hổ, xem ta thu thập ngươi, vừa rồi ai tha thiết mong chờ tới cầu hôn? Lúc trước lại là ai huỷ hôn, thất tín bội nghĩa? tại vũ nhục Yến nhi như vậy…,” Chu thị lo lắng hôn của Trần Yến thất bại, lập tức xông lên muốn đánh Vu thị, nhưng bị Bạch Du Nhạc ngăn lại.

      “A a, vị bá mẫu này đừng tức giận, ta trái lại muốn cám ơn người ta, nếu nhà nàng muốn Yến nhi, làm sao đến phiên ta đâu?” Bạch Du Nhạc nhã nhặn lịch mấy câu, đem Vu thị buồn bực á khẩu trả lời được, làm cho Chu thị cười lộ ra hàm răng.

      “Ta… Ta là vì tốt cho ngươi,” Vu thị cà lăm giải thích.

      “Trần Yến có đôi tay khéo léo, việc thêu thùa tiếp đến sang năm, mẫu hoa mỗi cái đều giống nhau, ngươi nương như vậy, ta nghe mấy câu mê sảng của ngươi lại buông tha cho sao?” Bạch Du Nhạc ràng chỉ ra nguyên do, cười lạnh : “Đáng tiếc nhà ngươi biết, nếu làm gì cưới cái gì nữ nhi địa chủ kia, cưới Trần Yến, ngày lành còn sợ có sao?”

      Trần Yến vì cái gì lại bị từ hôn, sớm biết, cho nên căn bản bị Vu thị châm ngòi.

      “Ngươi… Ngươi đừng hối hận!” Vu thị há mồm muốn uy hiếp, nhưng bị Trần Hải đánh gãy.

      “Đừng mang cháu ngươi tới uy hiếp người, tỷ phu ta từ lúc mới sinh, hừ, nhà chẳng những có tú tài, còn có làm quan, tùy tiện tới cái, có thể bóp chết cái tú tài rách nát kia nhà người, đừng ở ngoài cửa nhà ta khoe khoang ghê tởm, biến cho ta, lần sau lại thấy ngươi, xem ta lột da ngươi,” Trần Hải chuyện giọng điệu phá lệ kiêu ngạo, rất có cảm giác cáo mượn oai hùm, nhưng Trần Ngư cảm thấy loại cảm giác này tốt lắm.

      Vu thị xám xì xám xịt , mọi người đều chúc Trần Đông Sinh, mà Trần Yến thừa dịp thời điểm vừa rồi cửa mở vào trong….

      Đại như vậy, đem Lâm thị đánh thức cũng khó có khả năng. Nàng nghe được bên ngoài nhao nhao ồn ào, thấy Trần Yến tiến vào, buồn bực hỏi: “Yến nhi, sao vậy? Ta ngủ hết sức an ổn, nhao nhao ồn ào, xảy ra chuyện gì?”

      có chuyện gì,” Trần Yến ngại ngùng tình của mình, chỉ đỏ mặt nỉ non câu: “Phụ thân trở về, có việc tìm nương,” chạy về phòng mình.

      “Hài tử này, sao lại như vậy?” Lâm thị thấy Trần Yến có chút thích hợp, từ giường xuống dưới, gian nan đeo giày sau đó mở cửa ra ngoài, rồi lại bị đồ cưới mang tới làm hoa mắt, trong đầu là mảnh mờ mịt.

      “Nương, nương tỉnh?” Trần Ngư nhìn Lâm thị lắc lư loạng choạng đứng ở ngưỡng cửa, vội vàng chạy lên đỡ nàng, sau đó cười hì hì : “Nương, có người đặt sính lễ cho tỷ tỷ, người xem, thực nhiều này, tỷ tỷ thẹn thùng trốn tránh vào trong phòng rồi!”

      “Hạ sính?” Lâm thị nỉ non câu, xem sính lễ đầy sân, nhất thời lâm vào thẫn thờ, chậm chạp nỉ non: “Thế nào có bà mối tới đâu? Này ngày sinh tháng đẻ còn chưa trao đổi đâu?”

      Nương ta a, người tại sao hỏi chút nữ tế của người là ai, mà lại quan tâm những chuyện trọng yếu này đâu?

      “Xuân Nương,” Trần Đông Sinh dẫn Bạch Du Nhạc vào cửa, cười hì hì giới thiệu : “Ta dẫn về con rể cho nàng, nàng xem như thế nào?”

      “Tiểu tế bái kiến nhạc mẫu đại nhân,” Bạch Du Nhạc rất nể tình chắp tay thi lễ hô.

      “Này… Chuyện này là thế nào?” Lâm thị hoàn toàn lờ mờ.

      “Nương, thở sâu, đây là chuyện cao hứng, nương đừng kích động,” Trần Ngư vừa thấy nàng tâm tình kích động, lập tức an ủi, trong miệng than thở : “Nương chính là mang hai cái oa nhi đâu, ngày đại hỉ này, ngươi kiềm chế chút cho con, cha, mau đỡ nương vào trong, con pha trà cho tỷ phu,”

      Lời Trần Ngư vừa ra, mọi người đều vội vàng, trái lại đem con rể mới ném bên. Mà Bạch Du Nhạc này cũng xa lạ, tự mình vào nhà, tìm ghế dựa ngồi, chút cũng khách khí.

      Trần Ngư rót trà cho Bạch Du Nhạc, nghĩ người này chính là nam nhân Trần Yến nhớ thương. Nghe vừa rồi với Vu thị, đối với cái tỷ phu này là chấp nhận, liền ngọt ngào hô tiếng: “Tỷ phu!”

      “Ha ha, Ngư Nhi ngoan nhất,” Bạch Du Nhạc vừa nghe, tâm tình tốt vô cùng, từ trong lồng ngực lấy ra khối ngọc bội đưa cho nàng : “Cái này là quà gặp mặt, lần sau thêm phần dầy cho muội!”

      “Đa tạ tỷ phu!” Trần Ngư cũng nhún nhường, trực tiếp cất vào trong lòng. Chê cười, này mà muốn cũng uổng, bắt chẹt , còn bắt chẹt ai đây.

      Lâm thị ở trong gian phòng ngồi hồi, sau khi Trần Đông Sinh xong, lo lắng trong lòng mới hạ xuống.

      Việc này, có chút thực. Hóa ra, Bạch Du Nhạc này tại cửa hàng thêu từng gặp qua Trần Yến lần, liền động tâm. Chính là, bất hạnh có cơ hội, dù sao mấy lần đưa đồ thêu sau đó, đều là Phùng Vân nhi đưa tới, làm cho thiếu chút bị bệnh tương tư.

      cùng Trần Hải là đánh bậy đánh bạ quen biết, tại thời điểm thi học trò , cùng nhau còn có nhi tử Trần chưởng quỹ. Vừa lúc, hai người bọn đều quen biết nhi tử Trần chưởng quỹ, lại thường xuyên qua lại, mọi người đều quen nhau.

      Trần Hải nhớ tỷ tỷ cùng muội muội trong nhà, lải nhải trong miệng, Bạch Du Nhạc có tâm tư tìm tòi liền biết này thế nhưng là đệ đệ của nương mình nhìn trúng, lập tức phá lệ chiếu cố… Trần Hải cũng biết ma xui quỷ khiến chuyện tỷ tỷ bị từ hôn, càng làm cho Bạch Du Nhạc thương tiếc.

      trở về cùng mẫu thân mình , mẫu thân là người hòa nhã thiện lương, chỉ nương là người tốt, mặc kệ bị từ hôn hay đều sao cả. Lúc này, Bạch Du Nhạc tự mãn, kêu Trần Hải tới nguyên nhân, mà vừa lúc thời điểm này, Trần Đông Sinh tới, liền hợp kế lại, xử lý tình.

      Sính lễ này là sớm được chuẩn bị, mời bà mối là phu nhân Trần chưởng quỹ, chỉ là phu nhân hôm nay về nhà mẹ đẻ, cho nên Bạch Du Nhạc tự mình tới. Dựa theo , đây là coi trọng đối với Trần Yến.

      Mối hôn này, cứ như vậy thành. Mà Trần Yến vốn nhìn trúng Bạch Du Nhạc, vẫn tự ti mình xứng với, lúc này cũng ai hỏi nàng có nguyện ý hay , dù sao chuyện chung thân của nàng định ra, chờ đến đủ mười sáu tuổi liền thành thân. Mà Bạch Du Nhạc so với Trần Yến lớn hơn tuổi.

      “Ông trời của ta, này đều có thể viết thành chuyện xưa,” Trần Ngư nghe chuyện xưa của Bạch Du Nhạc xong, nhịn được kinh hô.

      “Là có tâm, bằng , Yến nhi còn biết phải chịu bao nhiêu ủy khuất đâu,” Lâm thị biết chuyện phát sinh hôm nay cũng cảm khái, nếu nàng biết, chừng lại bị kích động.

      “Nương, người thở dài cái gì, tỷ tỷ gả cho cái Vu Tiểu Vũ kia còn bằng gả cho Bạch Du Nhạc đâu, so với Vu Tiểu Vũ mạnh hơn nhiều, cho nên đâu, nương cũng đừng cằn nhằn, vẫn là nghĩ chuẩn bị thêm cho tỷ tỷ chút đồ cưới !” Trần Hải cố ý sang chuyện khác, chọc nàng vui vẻ. Trong nhà có nương mang bụng to, còn thực phải chuyện bớt lo.

      tại, nút thắt lớn nhất trong lòng nương được cởi bỏ, tâm tình phải tốt !
      FuuTôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 127: Chó ở đâu kêu


      Chuyện chung thân của Trần Yến được định ra, Lâm thị vốn cao hứng, nhưng bây giờ lại uất ức.

      Nàng cùng Trần Ngư lải nhải, trong nhà bạc nhiều, chỉ đủ cho tiểu Hải đến học đường, phải biết là tiểu Hải giờ là học trò , học đường cũng phải đổi.

      Đối với vấn đề này, Trần Ngư rất là đau đầu.

      Trần Hải đổi học đường, bạc cần dùng càng nhiều. Trần Yến xuất giá, cần đồ cưới, Lâm thị sinh hai cái oa nhi, cần bạc… Trời, đống lớn trạng huống đều sáp lại gần, làm cho Trần Ngư rất là xoắn xuýt. Nàng bên an ủi Lâm thị, bên nghĩ làm sao có thể kiếm được tiền….

      “Cha, cha muốn đưa đồ cho Trần chưởng quỹ sao?” Thấy Trần Đông Sinh muốn lên trấn, Trần Ngư theo ở phía sau tò mò hỏi.

      “Đúng a,” Trần Đông Sinh thấy thế, sờ sờ đầu nàng hỏi: “Con muốn ?”

      “Ân!” Trần Ngư thành gật đầu : “Chuyện chung thân của tỷ tỷ định, thể xuất đầu lộ diện, cho nên có thể ở nhà chiếu cố nương, cha, cha mang con lên bến tàu lớn, được ?”

      “Được, cùng nương con tiếng, cha mang con !”

      Được Lâm thị đồng ý, Trần Ngư cầm gói đồ ra, bên trong là khoai lang phấn nàng làm, muốn tới chỗ Trần chưởng quỹ bán chút, thuận tiện làm mấy món ăn, nhìn xem có thể vừa ý Trần chưởng quỹ .

      trách Trần Ngư có ý nghĩ như vậy, bởi vì nàng rất ràng, kế tiếp chỗ cần dùng bạc trong nhà rất nhiều. Bạch Du Nhạc này hạ sính lễ long trọng như vậy, là có lòng tốt muốn cho Trần Yến mặt mũi, để cho người ta biết là coi trọng Trần Yến, nhưng đến lúc đó, nếu đồ cưới của Trần Yến nhiều, đừng nhà người ta, người trong thôn xóm cũng chỉ lưng cha mẹ bọn họ mắng, cho nên nàng chỉ có thể cố gắng kiếm bạc.

      Mới vừa đến Đắc Nguyệt Lâu, thấy ba tầng trong, ba tầng ngoài đầy người vây quanh, làm cho Trần Ngư cùng Trần Đông Sinh rất là ngạc nhiên, Đắc Nguyệt Lâu này cho dù sinh ý tốt, cũng có quang cảnh như thế.

      “Cha, xảy ra chuyện gì !?” Trần Ngư cảm thấy tình huống có chút thích hợp, liền lôi kéo Trần Đông Sinh chen vào bên trong, chen đến người mặt tầng mồ hôi, mới thoát ly khỏi đám người, đứng ở ngưỡng cửa tửu lâu.

      phải tửu lâu lớn nhất sao, ngay cả món ăn cũng làm được, đây là làm bảng hiệu lừa gạt người!?” Bên trong, đạo thanh trẻ tuổi truyền tới, nhưng giọng điệu lại cay nghiệt châm chọc người, làm cho người ta nghe được toàn thân tự tại.

      “Vị công tử ca này, Đắc Nguyệt Lâu có thể làm đến tại, đều là mọi người chiếu cố, nhưng dám là tửu lâu lớn nhất…,” Trần chưởng quỹ xin khoan dung, trong lòng khổ thể tả: tiểu tổ tông này là nơi nào tới, đây phải có ý định muốn đập bọn bảng hiệu nhà sao?

      “Đừng lời vô ích với ta, ngươi xem tiểu gia ta là hài tử, hừ hừ bậy bạ mấy câu cũng bị lừa gạt?” Vẫn là dạng kiêu ngạo, trong giọng điệu lộ phẫn nộ.

      “Chuyện này là thế nào?” Trần Ngư lôi kéo tiểu nhị bên cạnh, thấp giọng hỏi.

      Trần Ngư tới Đắc Nguyệt Lâu mấy lần, tiểu nhị đương nhiên là quen biết, cho nên hạ giọng, vẻ mặt đau khổ : “Tiểu gia này biết từ nơi nào tới, bảo là muốn chưởng quầy mang lên toán món cá, còn phải là làm từ loại cá, phải có món ăn, có canh, có lạnh , có nóng… Lúc này đem đại chưởng quỹ nóng nảy hết sức, ai biết bỏ qua, tranh cãi ầm ĩ đưa tới nhiều người như vậy, ai, hôm nay, Đắc Nguyệt Lâu là mất mặt!”

      Trần Ngư nhìn cái lưng đưa về phía mình kia, măc tơ lụa trắng ngà, eo quấn thắt lưng thêu thùa kỹ càng, chưa xem tướng mạo biết cái này là từ trong nhà phú quý ra. Chỉ là, nàng vẫn là hiểu, Trần chưởng quỹ này buôn bán cũng an phận thủ thường, người cũng xấu, khi nào tội , thế nhưng muốn làm cho người ta xuống đài được như vậy.

      “Mau , này tới cùng là có thể làm hay ? thể làm, dỡ bảng hiệu cho ta, lăn ra khỏi bến tàu lớn, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ!” Tàn nhẫn trong giọng điệu phải bàn cãi.

      Lời của , làm cho rất nhiều người đều nghe vô.

      “Tại sao lại kiêu ngạo như vậy chứ, Trần chưởng quỹ lại chưa cái món ăn gì cũng làm được, làm khó dễ như vậy, xem ra là cố ý bới móc, muốn đem Trần chưởng quỹ đuổi ra khỏi bến tàu lớn,”

      “A, ra là thế!”

      “Đem Trần chưởng quỹ đuổi ra, là muốn mình đặt chân ở chỗ này !?”

      “Đúng, bằng tại sao lại muốn nhằm vào Trần chưởng quỹ đâu?”

      Xì xào bàn tán nghị luận đều bị Trần Ngư thu vào trong lỗ tai, thấy Trần chưởng quỹ khó xử lại bối rối nghẹn đỏ mặt, Trần Ngư tâm lý rất là nôn nóng, phải biết rằng Đắc Nguyệt Lâu này tại cũng là trong những nguồn thu nhập của bọn họ. Nếu Trần chưởng quỹ , nhà bọn họ phải là càng hoạ vô đơn chí sao?

      “Thiếu gia nhà ta hỏi ngươi đấy, tới cùng có thể làm hay ?” Gã sai vặt bên cạnh cũng là vẻ mặt mắt chó nhìn người thấp, giọng điệu bừa bãi đến cực điểm. “Có thể hay cũng phóng cái rắm ra, đừng nghẹn đến ngay cả câu cũng có!”

      “Ngươi…,” Trần Nguyên Phong nhi tử của Trần chưởng quỹ tức giận đến hai mắt trợn lên, thấy phụ thân bị cái nô tài khi nhục, trong lòng hận nghiến răng ngứa, lúc vừa mới muốn xông lên bất bình vì phụ thân, bị nương Hoàng thị ngăn lại.

      “Hư, đừng chuyện,” Hoàng thị muốn quậy lớn chuyện, càng huống chi, nhi tử là khảo tú tài, làm trạng nguyên, nếu như bị người ta khơi mào chuyện hôm nay, tiền đồ cả đời đều bị hủy, nàng làm gì được, chỉ có thể gắt gao che miệng nhi tử, làm cho hiểu mảnh khổ tâm của mình.

      Trần chưởng quỹ hai tay nắm chặt, biết hôm nay bị làm khó dễ là thế nào cũng giải được. loại cá làm thành mười vài loại hương vị, cần , ngay cả ngự trù trong cung đình cũng đều làm được, cho nên thở dài tiếng, vừa mới nghĩ : Thôi, nghe được thanh trong trẻo vang lên, trong giọng điệu còn hơi có ý vị vui đùa.

      “Nếu như có thể làm được, thế nào?” Trần Ngư tiến tới bước, giòn giã hỏi.

      Trần Đông Sinh gấp gáp muốn ngăn nàng lại, nhưng muộn, chỉ có thể nôn nóng bảo hộ tại phía sau nàng, sợ nàng bị ủy khuất.

      “Ngư Nhi?” Trần chưởng quỹ thấy Trần Ngư, hai mắt sáng ngời, nhớ được trong đầu tiểu gia hỏa này tràn đầy ly kỳ cổ quái, trong lòng hiểu sao có tia lòng tin.

      “Ngươi là ai?” Người tới liếc xéo nàng cái, thấy tiểu nương đen thui thủi ở nông thôn, hỏi câu cho có lệ.

      “Ta là tới tìm cha nuôi mẹ nuôi,” Trần Ngư lo lắng làm khó dễ mình phải thân thích Trần chưởng quỹ được động thủ, mượn cái danh trước, sau đó lại hỏi lần: “Này loại cá, mười cách nấu, nếu Đắc Nguyệt Lâu hôm nay làm được, ngươi làm như thế nào?”

      Tiểu tử, nãi nãi ngươi để cho ngươi biết cái gì kêu hối hận!

      “Làm được cho bạc, có cái gì to tát đâu,” Công tử kia trẻ tuổi khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt kiên nhẫn, giọng điệu tốt trả lời.

      món ăn, bao nhiêu bạc?” Trần Ngư vẫn là đuổi sát hỏi, chút cũng đem sắc mặt để vào mắt.

      “Ngươi cái tiện nha đầu, cùng thiếu gia nhà ta chuyện, thái độ gì vậy?” Gã sai vặt bên cạnh nổi giận đùng đùng thét chói tai, lại bị Trần Ngư lạnh nhạt đánh gãy.

      “Cha nuôi, nơi nào có chó kêu vậy?” xong, nàng còn xoa xoa lỗ tai, vẻ mặt ủy khuất bĩu môi : “Ngươi biết ta sợ chó, còn để cho chó tiến vào, có phải muốn khi dễ Ngư Nhi vậy?”

      Trần chưởng quỹ nghe được lời Trần Ngư , trong lòng nghẹn cười, miệng lại ra vẻ khó xử : “Là cha nuôi khiến Ngư Nhi bị ủy khuất,” cái cha nuôi này, là làm chắc rồi.

      Chương 128: Mười lượng bạc món ăn


      “Ngươi…,” Gã sai vặt kia tức giận đứng lên muốn cắn người, lại bị công tử nhà mình ngăn lại.

      món ăn, lượng bạc, như thế nào?” Trong giọng điệu rất có hương vị cầm bạc đập người.

      món ăn lưỡng, mười món ăn, mười lượng, a a, công tử tính toán thực cao minh a, mười lượng bạc, có thể mua Đắc Nguyệt Lâu của cha nuôi ta? Mọi người xem, cái giá tiền này, thích hợp sao?” Trần Ngư lười phản ứng lại người tự cho là đúng kia, xoay người hỏi mọi người che kín ở ngoài cửa.

      “Đắc Nguyệt Lâu này sinh ý tại bến tàu lớn chính là hạng nhất hạng nhì, mười lượng bạc kia, phải khi dễ người ta sao?”

      “Đúng vậy, mười lượng bạc, a a, nếu biết mười lượng bạc có thể giải quyết được, vừa rồi Trần chưởng quỹ nên đưa ra mười lượng bạc cho người ta, để cho người ta sớm chút cút , miễn cho mất mặt xấu hổ!”

      “Đúng vậy, mười lượng bạc, ta phi!”

      Nguồn gốc nhà Trần chưởng quỹ này vốn cũng ở tại bến tàu lớn, tổ tông dựa vào từng chút từng chút phát tích mới có Đắc Nguyệt Lâu bây giờ, vài chục năm này sinh sống ở đây, làm sao có thế có ai giúp đỡ, người quen biết đều oán hận chán ghét thiếu gia kiêu ngạo kia, cho nên đều giúp đỡ Trần chưởng quỹ, khí, lập tức trở nên có chút quỷ dị .

      Lâu Phượng Minh nghĩ đến cái tiểu nha đầu ở nông thôn bức A Phúc nổi giận đùng đùng, cũng bức mình tiến thối lưỡng nan, liền hung hăng khoét nàng cái, nghiến răng nghiến lợi : “Vậy ngươi , món ăn, giá bao nhiêu?”

      món ăn, mười lượng bạc!” Trần Ngư cười tít mắt duỗi ra ngón tay của mình, sau khi nghe được mọi người kinh ngạc hít hơi, rất là vừa lòng hiệu quả mình chế tạo ra. Nàng nhìn thiếu gia kia mở miệng muốn phản bác, nhàng chậm rãi ném ra câu: “Nếu ăn nổi, ta cũng gì, chỉ là chuyện hôm nay tới quấy rối… Ta phải thương lượng lại thực tốt…,”

      Lâu Phượng Minh tức giận hai tay nắm chặt, hoàn toàn có kiêu ngạo vừa rồi, cứng rắn nhịn phẫn nộ ra vẻ hào phóng : “Được, mười lượng mười lượng, nhưng Đắc Nguyệt Lâu nếu làm được, vậy nên xử lý thế nào?” Hừ, loại cá, mười loại món ăn, ai làm ra được, là nghĩ tốt mới tới làm khó dễ, cho nên chút cũng sợ hãi mình thua.

      Người ta đem vấn đề ném trở về, lúc Trần Ngư vừa mới muốn mở miệng trả lời, Trần chưởng quỹ dẫn đầu lên tiếng. “Làm được, Đắc Nguyệt Lâu miễn phí tặng cho ngươi!”

      A a, cái tiền đặt cược này, có chút lớn.

      “Cha nuôi, ngươi a, chính là như vậy mới bị người ta khi dễ,” Trần Ngư nhìn thấy người ta vừa mới mở miệng muốn cười, lại nhịn được muốn kích thích người ta chút. “ trăm lượng bạc làm sao có thể cùng Đắc Nguyệt Lâu so chứ? Ai… !” xong còn ung dung thở dài tiếng, như vậy, chọc cười rất nhiều người.

      Lâu Phượng Minh sợ người ta đổi ý, lập tức tìm Lý Chính làm đảm bảo, (Trần Ngư đề ra cái cầu, nếu muốn người chứng kiến, phải viết xuống giấy cam đoan, được đem thực đơn này truyền ra ngoài, nếu bồi thường mười vạn lượng bạc). Bản thân Lâu Phượng Minh chính là vì gây sức ép bọn họ, mới làm chút chuyện kia, gật gật đầu đáp ứng. Việc này, xem như chắc chắn.

      “Ngư Nhi, này có thể được ?” Trần Đông Sinh khỏi lo lắng, sợ Trần Ngư thực đem Đắc Nguyệt Lâu của Trần chưởng quỹ làm mất.

      “Cha, cha cứ yên tâm , đồ ăn nhà ta mấy năm này, phải đều là con làm sao?” Trần Ngư đắc ý hả hê . Kiếp trước nàng, cả ngày sống ở trong hải sản, nếm qua nhiều nhất, chính là món ăn dùng cá làm, chẳng lẽ còn sợ cái này sao?

      “Nhưng là…,” vẫn là yên lòng a!

      có quy định phải dùng loại cá nào, Trần Ngư chọn cá thu. Cá này lớn, thịt nhiều, xương cá ít, hương vị cũng ngon, là nguyên liệu dùng tốt nhất. (Trần Ngư gian trá lại lừa gạt Lâu Phượng Minh phen, bạc mua cá muốn ra, khiến người ta vừa tức giận vừa rút khóe miệng trợn trắng mắt, lại câu cũng nên lời,)

      Tiến vào phòng bếp, chỉ có Trần Ngư cùng gã sai vặt của Lâu Phượng Minh, A Phúc. Người khác, Lâu Phượng Minh tin được. Mà A Phúc bởi vì vừa rồi Trần Ngư đối với khinh miệt, tâm lý hận nghiến răng ngứa, cho nên vẫn lạnh mặt bày ra bộ dáng tự cho là rất lạnh rất khốc, lại nghĩ đến Trần Ngư căn bản lười phản ứng lại .

      Trần Ngư đem thịt cá thu thập tốt, sau đó bắt đầu thi thố tài năng.

      Nàng trước làm món đơn giản, đem cá thu mới mẻ cắt thành lát, sau đó thêm rượu gia vị, muối, bột ớt, hoa tiêu vân vân loạt đồ gia vị để ướp, sau đó bắt tay vào làm món cá khác.

      A Phúc đứng ở bên cạnh, vốn là tràn đầy khinh thường, nhưng là thấy nàng băm, cạo, lóc thịt, căt, đập, từng đao từng đao rất nhanh, đều xem hoa mắt , trong ánh mắt nhịn được lộ ra kinh ngạc cùng bội phục. cùng thiếu gia rất nhiều địa phương, còn chư từng gặp qua bộ dáng như vậy. Tâm lý, đối với cái tiểu nương ở nông thôn này cũng có suy nghĩ khác, bắt đầu nhìn bằng con mắt khác.

      Mười loại món ăn, chỉ có Trần Ngư người hoàn thành, cho nên có chút chậm. Băm cá nhung quá mệt mỏi, nàng liền bắt A Phúc giúp đỡ… Mình vội chiên cá thu cắt lát. Cá cắt lát này trước khi ướp, nàng đập, thịt cá rời rạc, có thể càng ngon miệng.

      Trong phòng bếp, hương vị bốn phía, A Phúc hai mắt là chớp cũng chớp chút, trợn mắt há mồm xem….

      “Ngây ngốc làm gì, cá nhung băm tốt cho ta,” Trần Ngư thấy A Phúc như thế, trong lòng cười trộm, nhưng mặt vẫn nghiêm túc như trước, nhìn kinh sợ đem cá nhung băm tốt đưa cho mình, hừ lạnh tiếng xoay người, kỳ trong lòng cười co rút.

      Cá nhung kia băm cực mịn, sền sệt, cùng dạng như thịt nhung, Ngư Nhi đem muối thô nghiền , rắc chút, sau đó rửa sạch hai tay xoa nắn, chờ vân vê chia đều sau đó sắp xếp từng cái từng cái viên thuốc trắng nõn, thả vào nồi nước nấu, chờ nấu sôi sau đó, rắc tầng hành thái rồi bắc nồi ra,để cho A Phúc đem miếng cá chiên tốt cùng canh thịt viên canh mang sang , sau đó lại đem con cá khác xử lý tốt lấy ra nấu món ăn khác.

      A Phúc mang từng món ăn sang, kia sắc hương vị đều đủ cũng là món ăn mới kỳ lạ lập tức dẫn tới chú ý của mọi người, ngay cả Trần chưởng quỹ cũng nhịn được tiến lên xem, bàn kia đặt lên năm loại món ăn.

      Món thứ nhất, cá miếng chiên thơm, màu vàng óng, mảnh bóng loáng, mùi thơm xông vào mũi, làm cho người ta nhịn được muốn ăn thêm.

      Món thứ hai, canh cá viên, cá viên trắng nõn rắc tầng hành thái, màu sắc vô cùng đẹp mắt, khiến người ta cảm thấy chẳng những đẹp mắt, ăn cũng nhất định rất ngon.

      Món thứ ba, canh cá rau mai khô, bột khoai lang bọc thịt cá lọc bỏ xương, cùng với múi thơm của rau mai khô chua, lộ ra tầng hương vị dụ người chảy nước miếng.

      Món thứ tư, đầu cá chưng đậu hủ, đồ gia vị chọn dùng là cây ớt cùng hoa tiêu vân vân, vừa bưng lên, dẫn tới động tác nuốt nuốt nước miếng của mọi người, hình ảnh kia, xem đều có cảm giác vui mừng.

      Món thứ năm, xương cá thơm xốp giòn, đem loại bỏ thịt cá dùng bột khoai lang bọc xương cá, thả vào trong chảo dầu chiên, lại lấy ra để ráo dầu, thêm bột ớt khô, đậu phộng, tỏi, gừng miếng vào trong nồi chiên, cho thêm dầu thả đồ gia vị vào, hương vị thơm ngon kia xông vào mũi, có thể làm cho ngưới ta nuốt vào ba chén cơm.

      Món ăn mang lên ít, nhưng cá trong phòng bếp còn rất nhiều, Trần Ngư khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nghĩ cá thu này mình tới nơi này mấy năm, cũng chưa nếm qua, tên ngốc kia cũng quản việc này, hắc hắc, đợi lát nữa có bao nhiêu, đều mang , trở về cho nương bọn họ nếm thử.
      FuuTôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 129: Nàng, ta muốn


      Đồng chí Trần Ngư keo kiệt chỉ vì tiết kiệm cá, cho nên mới dùng xương cá làm món ăn, nếu đồng chí Lâu Phượng Minh biết, biết có thể nôn ra máu .

      Lục tục, chín món ăn bài ở bàn, chờ Ngư Nhi tự tay bưng cái nồi đất lên, mười loại món ăn, đầy đủ.

      Bưng lên cuối cùng là cháo cá, phối hợp với nấm hương , thịt nạc, hương vị kia, a a, cần .

      “Lâu công tử, mời dùng!” Thời điểm kí tên, Trần Ngư biết được tên của , liền cười tít mắt tiếp đãi.

      Lâu Phượng Minh nhìn món ăn đầy bàn mình chưa từng nếm qua, trợn mắt há mồm, duỗi ngón tay chỉ Trần Ngư chậm chạp : “Ngươi… Ngươi…,”

      “Đừng thua dậy nổi chứ, gã sai vặt nhà ngươi cũng vẫn trợn mắt há mồm nhìn, có phải giả hay , ngươi hỏi là được!” Trần Ngư chút cũng khách khí, trực tiếp dùng lời ngăn chặn muốn ra lời khó nghe.

      “Thiếu gia,” A Phúc vẻ mặt đau khổ, hướng gật gật đầu, ý tứ kia, căn bản cần giải thích.

      Lâu Phượng Minh nhìn bàn món ăn này, chẳng những tức giận, ngược lại ngửa đầu “Ha ha” cười ha hả, bộ dáng cử chỉ điên rồ kia, dọa hỏng phòng người.

      “Tốt, tốt, quá tốt,” Thời điểm mọi người cho là điên rồi, đột nhiên vỗ bàn kêu to, sau đó chỉ Trần Đông Sinh : “Nàng, ta muốn, bao nhiêu bạc?”

      Cái gì cùng cái gì? Trần Ngư thấy thế, uất ức, vừa mới muốn phản bác, bị Trần Đông Sinh lạnh lẽo rét buốt trách mắng. “Vị công tử này, nàng là nữ nhi của ta, là bảo bối cục cưng của ta, nhà ta nghèo, cho dù phải nghèo đói chết, ta cũng bán nữ nhi của ta, núi vàng núi bạc cũng bán!” Vang vang mạnh mẽ trả lời, chấn kinh tất cả mọi người trong gian phòng.

      “Phụ thân,” Trần Ngư cảm động nước mắt ròng ròng, nàng biết Trần Đông Sinh là người nội liễm, bao gồm cả tình cảm của đối với Lâm thị, đều là tự mình hiểu , làm cho người ta cảm thụ, lại nghĩ đến nghe đươc bảo vệ như vậy, nhịn được “Oa…,” tiếng, khóc lên.

      “Ngư Nhi khóc, khóc, chúng ta về nhà, về nhà là tốt rồi, ai dám giành ngươi ,” Trần Đông Sinh vừa thấy nữ nhi bảo bối khóc, lập tức tiến lên che chở nàng, khẩn trương dỗ.

      “Ta vị công tử ca này, ngươi hôm nay tìm tới Đắc Nguyệt Lâu gây chuyện, lão nương ta cũng so đo với ngươi, Ngư Nhi nhà ta này làm bàn món ăn, ngươi còn muốn mua người, là thực cảm thấy chúng ta sợ ngươi, hết cách với ngươi? Có mấy cái bạc, kiêu ngạo a, dùng bạc đè người, ta phi!” Hoàng thị cực lực nhẫn nại cũng chịu nổi, nhảy ra nổi giận mắng.

      Đối với người làm khuê nữ này, nàng cũng là nhận định. Tiểu nha đầu này, cái khác, chỉ cần trước kia làm đồ gì đó cũng để Đắc Nguyệt Lâu kiếm ít, nhi tử cùng Trần Hải lại quen biết, hơn nữa Bạch Du Nhạc cùng Đại tỷ Trần Ngư đính hôn, còn phải đều là người nhà, cho nên nàng cũng bình tĩnh để người ta khi dễ Ngư Nhi.

      “Đúng vậy, thua, cầm bạc chạy lấy người, đừng thua dậy nổi còn ra vẻ đại gia,” Trong đám người có người nhìn được, hung hăng mắng.

      “Đúng vậy, cầm bạc biến, chưa gặp qua ai kiêu ngạo như vậy.”

      Lâu Phượng Minh để ý mầy người tức giận mắng kia, từ trong lồng ngực lấy ra tờ nhân phiếu trăm lượng, phách tiếng đặt lên bàn, sau đó phân phó A Phúc đem những món ăn này đóng gói, rồi đứng lên ra ngoài, nhưng ánh mắt lại vẫn sâu dừng lại nhìn Ngư Nhi khóc, ánh mắt thâm thúy kia giống như muốn đem Ngư Nhi nhìn thấu vậy, có cổ cảm giác thích người.

      Bạc cầm đến tay, Đắc Nguyệt Lâu giữ được, Trần chưởng quỹ là cảm kích ghê gớm. Hôm nay sinh ý cũng làm được, đóng cửa tiệm, nhìn Trần Ngư cảm kích phen, làm cho Trần Ngư rất ngại ngùng, có chút khó xử : “Trần chưởng quỹ…,”

      “Phải là cha nuôi, con nếu kêu, ta đồng ý,” Trần chưởng quỹ mặt tối sầm bất mãn răn dạy.

      “Đúng vậy, cái mẹ nuôi này ta là làm chắc rồi, con kêu ra miệng, cuộc đời này, đừng nghĩ sửa,” Hoàng thị cùng phụ họa .

      Trần Ngư cùng Trần Đông Sinh đều 囧 , tình huống này, tại sao lại quỷ dị như vậy chứ.

      “Ngư Nhi, vừa rồi muôi làm, thực là chỉ làm loại cá?” Trần Nguyên Phong có chút hoài nghi hỏi.

      “Ân, trong phòng bếp còn có thừa lại, mẹ nuôi, người bưng tới, mọi người cùng nếm thử,” Trần Ngư mỉm cười .

      Mười cái chén bàn, đều là vừa rồi đựng món ăn, Trần Nguyên Phong nhịn được trước cầm đũa nếm thử chút, kinh ngạc thiếu chút ngay cả đầu lưỡi đều cắn hết. “Oa, ăn thực quá ngon, cha, tửu lâu nhà ta làm ăn ngon bằng Ngư Nhi làm,”

      “Đúng vậy, Ngư Nhi, đây là gì a, hương vị kia, mềm mại, cắn giòn ngon, còn lộ ra được hương vị thơm ngon của cá,” Hoàng thị theo sau khen ngợi .

      “A, cái này a, cũng là nguyên nhân hôm nay con tới nơi này,” xong, nàng lấy bọc từ chỗ Trần Đông Sinh tới, từ bên trong đưa ra bột khoai lang trắng trắng trơn mịn, cười : “Chính là cái này làm ra, ban đầu là muốn lấy ra cùng cha nuôi tiếng, để ở trong tửu lâu làm, nghĩ đến gặp được chuyện như vậy…,”

      “Được được, Ngư Nhi, đồ này tốt, lưu lại, bao nhiêu bạc, cùng cha nuôi ,” Trần chưởng quỹ cũng nhịn được kích động, Trần Ngư này mỗi lần lấy đồ ra đều có thể làm cho kiếm khoản lớn, làm sao có thể cao hứng chứ.

      Trần Ngư lần này chỉ là lấy ra thử chút, cũng cần bạc, chỉ là qua vài loại cách làm, sau đó mang ngân phiếu cùng cá còn lại về nhà. Ngân phiếu kia nàng vốn muốn nửa, nhưng Trần chưởng quỹ cùng Hoàng thị đều đó là cho nàng làm lễ ra mắt, chối từ được, chỉ có thể giữ lại.

      Ra khỏi Đắc Nguyệt Lâu, Trần Đông Sinh cảm thấy mình còn giống như nằm mơ, có chút dám tin tưởng xoa xoa ngân phiếu mình cất trong lồng ngực, bất an hỏi: “Ngư Nhi, như vậy tốt ?” xong, còn suy nghĩ chút mấy con cá lớn trong tay.

      “Có cái gì tốt,” Trần Ngư cười vui vẻ, lúc này, buồn bực trong đáy lòng có thể để xuống nửa. “Chúng ta mua chút đồ ăn ngon, về nhà cho nương bồi bổ,”

      “Được!” Trần Đông Sinh nhìn nữ nhi cười xán lạn, cũng gì nữa, trong lòng trong mắt tràn đầy ý cười, nhưng tưởng tượng đến vừa rồi cái Lâu công tử kia bộ dáng kiêu ngạo kia, nếu thực muốn mua Ngư Nhi, nên xử lý thế nào?

      Trong lòng, thủy chung giấu tia đau buồn thầm.

      Trần Đông Sinh cùng Trần Ngư ngay tại bến tàu lớn xung quanh mua ít đồ xong, vừa mới muốn về nhà, nghe được truyền tới trận tiếng kinh hô: “Tiểu thư, cứu mệnh a, tiểu thư rơi xuống nước…,”

      Thanh này, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của Ngư Nhi, nàng lôi kéo Trần Đông Sinh hướng giáp ranh bến tàu chạy ….

      “Tấm tắc, tiểu thư này vừa rơi xuống nước, liền thảm,” có người vừa chạy vừa .

      “Đúng vậy, nếu bị gã hán tử kia cứu lên, còn phải gả cho người ta,”

      Trần Ngư vừa nghe cau mày, chân bước càng nhanh. “Cha, làm cho người nhà tiểu thư kia ngăn lại mấy người xem náo nhiệt đó, lại tìm chút áo choàng dầy tới, mau,” sau khi xong, liền tăng tốc chạy lên phía trước, sau đó tại trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, “Phanh” tiếng, nhảy xuống nước.

      Mà bên kia, mấy người nha hoàn kia đều là người biết bơi, ở thuyền kêu la, lại dám để cho gã sai vặt hoặc ngư dân cứu, sợ vừa cứu, hủy cả đời tiểu thư. Thời điểm nôn nóng, thấy có người từ bờ nhảy xuống, trong mắt lo lắng càng sâu.

      Chương 130: Bán Ngư Nhi


      Ngư Nhi bên nhanh chóng bơi, bên nghĩ còn may mà vừa rồi ở chỗ cha nuôi ăn chút đồ, nghỉ ngơi chút, bằng lúc này cứu người được, ngược lại đem mình góp thêm vào.

      “Cứu… …,” Tiểu thư kia ở trong nước giãy dụa hồi, có sức lực, giờ phút này trìm xuống….

      “Ngươi đừng lộn xộn,” Trần Ngư thở ngụm túm lấy nàng, ở bên tai nàng phân phó, “Ta cứu ngươi lên, ngươi đừng lộn xộn, bằng hai ta hôm nay đều phải chết,”

      Tiểu thư kia còn xem như người tỉnh táo, thuận theo nàng dám nhúc nhích, chỉ liều mạng làm cho mình lộ đầu khỏi mặt nước, miễn cho mình bị chết chìm. Mà kéo người so mình còn cao hơn, Ngư Nhi lại có áp lực gì, dù sao trong nước có lực đẩy, cái này căn bản mệt mỏi….

      Chờ tới khi Ngư Nhi kéo tiểu thư kia đến bờ biển, người nhà kia sớm nghe Trần Đông Sinh phân phó, ngăn lại đám người, cũng để cho nha hoàn bờ cầm hai áo khoác dày, chờ đến khi Trần Ngư cứu người lên, lập tức có nha hoàn tiến lên bao lấy các nàng, mấy người kia ngay cả bộ dạng đều thấy lắm, huống chi là thân thể.

      Trần Đông Sinh tâm lý tuy rằng nôn nóng, nhưng thấy Ngư Nhi lên bờ, được người ta giúp đỡ thay quần áo, an tâm chờ. Mà Trần Ngư được nâng lên chiếc thuyền đánh cá, còn chưa sải bước, nghe được đạo thanh khóc lóc vang lên: “Tỷ tỷ, ta phải cố ý, ô ô…,”

      nương, bên trong chuẩn bị tốt nước ấm, mời ngươi rửa sạch nước biển người này…,” có nha hoàn có ký hiệu tiến lên đỡ Ngư Nhi, trong mắt lên là nồng đậm cảm kích.

      “Đa tạ,” Ngư Nhi khe khẽ mỉm cười.

      “Là chúng ta phải tạ ngươi mới đúng,” nha hoàn kia vừa , vừa cùng nàng : “Nếu nương, tiểu thư nhà ta ngày hôm nay liền thực…,” đến chỗ thương tâm, nhịn được hồng hốc mắt.

      Trần Ngư cái gì, chỉ là dựa theo các nàng phân phó tắm rửa, đổi thân y phục nguyên liệu cực tốt, được bọn nha hoàn lau khô tóc, búi kiểu tóc tinh xảo, đội hoa nhi, hình dạng kia, lập tức liền thay đổi.

      Ai, ta trọng sinh mấy năm, hôm nay xem như lĩnh hội phen tiểu thư chân chính là như thế nào.

      nương, tiểu thư nhà ta có lời mời,” Linh Nhi là tên nương có ký hiệu vừa rồi, là Trần Ngư khi nãy hỏi được.

      Trần Ngư nhăn nhó vén váy, cảm thấy mình còn thực phải mệnh tiểu thư, rồi cười khổ cái theo nàng qua. Y phục ban đầu của mình ướt, thể mặc được, chỉ có thể mặc cái này.

      Tiểu thư được cứu lên uống canh gừng, tắm rửa, đổi y phục, lần nữa chải vuốt tóc, giờ phút này vẻ mặt đoan trang ngồi ở ghế, khi thấy Trần Ngư tới đây, lập tức đứng lên qua gắt gao nắm tay nàng : “Hôm nay, đa tạ muội muội cứu, bằng ta …,”

      Mặc kệ là có được cứu hay , cuộc đời này, sợ rằng vẫn bị hủy.

      “A a, nha đầu ở nông thôn, biết bơi, cho nên tiểu thư đừng nhớ nhung,” Trần Ngư tự nhiên thanh thản cười .

      biết muội muội xưng hô ra sao? Bao nhiêu tuổi?” Tiểu thư kia cũng nhắc tới nữa, lại hỏi chuyện khác.

      “Ta kêu Trần Ngư, năm nay mười tuổi,” những cái này, cũng có gì thể gặp người, cho nên nàng trả lời hết sức là thuận miệng.

      “Ta so với muội muội lớn hơn hai tuổi, năm nay mười hai, ta họ Nhiếp, tên chữ Tình,” Nhiếp Tình ra tên mình, nắm tay Trần Ngư : “Về sau, ngươi kêu ta Tình tỷ tỷ !”

      Còn có về sau? Trần Ngư cảm thấy tiểu thư này là khách sáo, các nàng là qua nơi này, còn có cái gì về sau chứ?

      Cùng Nhiếp Tình mấy câu, từ chối nàng tặng đồ cho mình, liền muốn xuống thuyền, khi biết phụ thân Ngư Nhi chờ ở bên dưới, Nhiếp Tình cũng ngăn nữa, dặn dò Linh Nhi mang đồ tiễn Ngư Nhi xuống thuyền.

      Cuối cùng, Trần Đông Sinh cùng Ngư Nhi phải thuế hai xe bò về thôn, may mà nhà nàng ở cửa thôn, xe bò rẻ vào trong nhà nàng, người thấy cũng nhiều, nhưng dù sao vẫn có người nhìn thấy lập tức, người trong thôn đều biết — Trần Đông Sinh thuê xe bò chở đồ về nhà.

      Trần Yến cùng Lâm thị nghe đến tiếng đập cửa, Trần Yến liền mở cửa, thấy xe bò đồ, mắt trợn tròn, kinh ngạc : “Cha, cha mua nhiều đồ như vậy, làm sao có bạc?” Tình huống trong nhà, nàng cũng biết, cho nên rất là giật mình.

      “Trước đừng hỏi, đem đồ chuyển vào ,” Trần Đông Sinh chỉ chỉ đồ xe, tâm tình hơi có chút trầm trọng .

      Trần Yến thấy phụ thân biểu tình cổ quái, chăm chú nhìn Ngư Nhi, nhìn nàng chẳng những đổi y phục, đầu còn mang đầu hoa, rất có mấy phân hương vị tiểu thư nhà giàu, khí kia cũng rất quỷ dị, làm cho nàng dám nhiều lời cái gì, chỉ có thể cúi đầu cùng Trần Ngư cùng nhau chuyển đồ, sau khi chuyển xong, Trần Đông Sinh trả tiền xe, lấp tức ra đóng cổng.

      Lúc trước thời điểm xây gian phòng, bọn vây tường, cho nên bình thường trừ phi có thể tiến vào trong viện, nếu cửa lớn vừa đóng, biết tình huống bên trong.

      Vác bụng to, Lâm thị trợn to hái mắt nhìn Trần Yến Trần Ngư chuyến lại chuyện chuyển đầy đồ vào trong nhà, biểu tình kinh ngạc nhìn Trần Đông Sinh : “Chàng… Chàng tại sao mua nhiều đồ như vậy? Những đồ này…,” cho dù nàng biết, nhưng là biết chút đồ kia giá trị xa xỉ, tức giận : “Chàng biết tại trong nhà thiếu bạc sao? Còn dùng nhiều như vậy, còn có, Ngư Nhi như vậy là thế nào? Tại sao đổi bộ quần áo?”

      Thấy nữ nhi mười tuổi sau khi đổi y phục, đôi mắt to kia vốn bị sợi tóc che giờ phút này bất đắc dĩ nhìn cha nàng, khí chất linh động kia, là nàng vốn phát , lúc này, nàng mới biết, tiểu nữ nhi của mình lớn, nên hứa hôn.

      “Ai, vào trong rồi ,” Trần Đông Sinh có phản bác lời của Lâm thị, chỉ là ôm nàng vào phòng, sau đó quay đầu phân phó Trần Yến : “Đem chút đồ kia chuyển vào, những thứ này thể dễ dàng mua được, là người ta tặng cho Ngư Nhi,”

      “Tặng cho Ngư Nhi?” Lâm thị kinh ngạc há to mồm, nghĩ đến cái gì, đột nhiên bắt đầu kêu rên lên: “Giỏi cho ngươi Trần Đông Sinh, ngươi thức là lòng dạ độc ác, thế nhưng bán Ngư Nhi, ta liều mạng với ngươi…,”

      Nhìn bộ dáng nương đột nhiên kích động, Trần Ngư giật giật khóe miệng, trong lòng điên cuồng hét lên: nương, ngươi ở đó ầm ĩ cái gì a!?

      “Nương, cha có bán con , là con cứu tiểu thư nhà người ta, người ta tặng con,” Trần Ngư nhanh chóng tiến lên, ba câu hai lời đem tình giải thích ràng, cho dù là như vậy, Trần Đông Sinh cũng nhần mấy bàn tay trắng như phấn.

      “Nàng nghĩ lung tung cái gì, mang thai hài tử còn kích động như vậy, ngồi xuống ngồi xuống,” Trần Đông Sinh đối với Lâm thị căn bản tức giận được, chỉ có thể cố chịu ủy khuất này.

      Thở phì phò, Lâm thị vuốt bụng ngồi xuống, nhìn hai cha con kỳ quái, mặt tối sầm chất vấn: “Tới cùng là có chuyện gì, cho ta nghe ràng chút ,” hô, lúc này, thực cáu giận cái bụng lớn này của mình, bằng có thể đuổi bọn họ chạy xung quanh nhà. (con cá nào đó: nương, ngươi làm như đây là thi chạy bộ a! )

      Thời điểm này, Trần Yến chuyển ít đồ tiến vào, có chút kinh ngạc chỉ chỉ tơ lụa đặt lên bàn, có chút chần chờ hỏi: “Ngư Nhi, đây đều là tơ lụa?”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 130: Bán Ngư Nhi


      Ngư Nhi bên nhanh chóng bơi, bên nghĩ còn may mà vừa rồi ở chỗ cha nuôi ăn chút đồ, nghỉ ngơi chút, bằng lúc này cứu người được, ngược lại đem mình góp thêm vào.

      “Cứu… …,” Tiểu thư kia ở trong nước giãy dụa hồi, có sức lực, giờ phút này trìm xuống….

      “Ngươi đừng lộn xộn,” Trần Ngư thở ngụm túm lấy nàng, ở bên tai nàng phân phó, “Ta cứu ngươi lên, ngươi đừng lộn xộn, bằng hai ta hôm nay đều phải chết,”

      Tiểu thư kia còn xem như người tỉnh táo, thuận theo nàng dám nhúc nhích, chỉ liều mạng làm cho mình lộ đầu khỏi mặt nước, miễn cho mình bị chết chìm. Mà kéo người so mình còn cao hơn, Ngư Nhi lại có áp lực gì, dù sao trong nước có lực đẩy, cái này căn bản mệt mỏi….

      Chờ tới khi Ngư Nhi kéo tiểu thư kia đến bờ biển, người nhà kia sớm nghe Trần Đông Sinh phân phó, ngăn lại đám người, cũng để cho nha hoàn bờ cầm hai áo khoác dày, chờ đến khi Trần Ngư cứu người lên, lập tức có nha hoàn tiến lên bao lấy các nàng, mấy người kia ngay cả bộ dạng đều thấy lắm, huống chi là thân thể.

      Trần Đông Sinh tâm lý tuy rằng nôn nóng, nhưng thấy Ngư Nhi lên bờ, được người ta giúp đỡ thay quần áo, an tâm chờ. Mà Trần Ngư được nâng lên chiếc thuyền đánh cá, còn chưa sải bước, nghe được đạo thanh khóc lóc vang lên: “Tỷ tỷ, ta phải cố ý, ô ô…,”

      nương, bên trong chuẩn bị tốt nước ấm, mời ngươi rửa sạch nước biển người này…,” có nha hoàn có ký hiệu tiến lên đỡ Ngư Nhi, trong mắt lên là nồng đậm cảm kích.

      “Đa tạ,” Ngư Nhi khe khẽ mỉm cười.

      “Là chúng ta phải tạ ngươi mới đúng,” nha hoàn kia vừa , vừa cùng nàng : “Nếu nương, tiểu thư nhà ta ngày hôm nay liền thực…,” đến chỗ thương tâm, nhịn được hồng hốc mắt.

      Trần Ngư cái gì, chỉ là dựa theo các nàng phân phó tắm rửa, đổi thân y phục nguyên liệu cực tốt, được bọn nha hoàn lau khô tóc, búi kiểu tóc tinh xảo, đội hoa nhi, hình dạng kia, lập tức liền thay đổi.

      Ai, ta trọng sinh mấy năm, hôm nay xem như lĩnh hội phen tiểu thư chân chính là như thế nào.

      nương, tiểu thư nhà ta có lời mời,” Linh Nhi là tên nương có ký hiệu vừa rồi, là Trần Ngư khi nãy hỏi được.

      Trần Ngư nhăn nhó vén váy, cảm thấy mình còn thực phải mệnh tiểu thư, rồi cười khổ cái theo nàng qua. Y phục ban đầu của mình ướt, thể mặc được, chỉ có thể mặc cái này.

      Tiểu thư được cứu lên uống canh gừng, tắm rửa, đổi y phục, lần nữa chải vuốt tóc, giờ phút này vẻ mặt đoan trang ngồi ở ghế, khi thấy Trần Ngư tới đây, lập tức đứng lên qua gắt gao nắm tay nàng : “Hôm nay, đa tạ muội muội cứu, bằng ta …,”

      Mặc kệ là có được cứu hay , cuộc đời này, sợ rằng vẫn bị hủy.

      “A a, nha đầu ở nông thôn, biết bơi, cho nên tiểu thư đừng nhớ nhung,” Trần Ngư tự nhiên thanh thản cười .

      biết muội muội xưng hô ra sao? Bao nhiêu tuổi?” Tiểu thư kia cũng nhắc tới nữa, lại hỏi chuyện khác.

      “Ta kêu Trần Ngư, năm nay mười tuổi,” những cái này, cũng có gì thể gặp người, cho nên nàng trả lời hết sức là thuận miệng.

      “Ta so với muội muội lớn hơn hai tuổi, năm nay mười hai, ta họ Nhiếp, tên chữ Tình,” Nhiếp Tình ra tên mình, nắm tay Trần Ngư : “Về sau, ngươi kêu ta Tình tỷ tỷ !”

      Còn có về sau? Trần Ngư cảm thấy tiểu thư này là khách sáo, các nàng là qua nơi này, còn có cái gì về sau chứ?

      Cùng Nhiếp Tình mấy câu, từ chối nàng tặng đồ cho mình, liền muốn xuống thuyền, khi biết phụ thân Ngư Nhi chờ ở bên dưới, Nhiếp Tình cũng ngăn nữa, dặn dò Linh Nhi mang đồ tiễn Ngư Nhi xuống thuyền.

      Cuối cùng, Trần Đông Sinh cùng Ngư Nhi phải thuế hai xe bò về thôn, may mà nhà nàng ở cửa thôn, xe bò rẻ vào trong nhà nàng, người thấy cũng nhiều, nhưng dù sao vẫn có người nhìn thấy lập tức, người trong thôn đều biết — Trần Đông Sinh thuê xe bò chở đồ về nhà.

      Trần Yến cùng Lâm thị nghe đến tiếng đập cửa, Trần Yến liền mở cửa, thấy xe bò đồ, mắt trợn tròn, kinh ngạc : “Cha, cha mua nhiều đồ như vậy, làm sao có bạc?” Tình huống trong nhà, nàng cũng biết, cho nên rất là giật mình.

      “Trước đừng hỏi, đem đồ chuyển vào ,” Trần Đông Sinh chỉ chỉ đồ xe, tâm tình hơi có chút trầm trọng .

      Trần Yến thấy phụ thân biểu tình cổ quái, chăm chú nhìn Ngư Nhi, nhìn nàng chẳng những đổi y phục, đầu còn mang đầu hoa, rất có mấy phân hương vị tiểu thư nhà giàu, khí kia cũng rất quỷ dị, làm cho nàng dám nhiều lời cái gì, chỉ có thể cúi đầu cùng Trần Ngư cùng nhau chuyển đồ, sau khi chuyển xong, Trần Đông Sinh trả tiền xe, lấp tức ra đóng cổng.

      Lúc trước thời điểm xây gian phòng, bọn vây tường, cho nên bình thường trừ phi có thể tiến vào trong viện, nếu cửa lớn vừa đóng, biết tình huống bên trong.

      Vác bụng to, Lâm thị trợn to hái mắt nhìn Trần Yến Trần Ngư chuyến lại chuyện chuyển đầy đồ vào trong nhà, biểu tình kinh ngạc nhìn Trần Đông Sinh : “Chàng… Chàng tại sao mua nhiều đồ như vậy? Những đồ này…,” cho dù nàng biết, nhưng là biết chút đồ kia giá trị xa xỉ, tức giận : “Chàng biết tại trong nhà thiếu bạc sao? Còn dùng nhiều như vậy, còn có, Ngư Nhi như vậy là thế nào? Tại sao đổi bộ quần áo?”

      Thấy nữ nhi mười tuổi sau khi đổi y phục, đôi mắt to kia vốn bị sợi tóc che giờ phút này bất đắc dĩ nhìn cha nàng, khí chất linh động kia, là nàng vốn phát , lúc này, nàng mới biết, tiểu nữ nhi của mình lớn, nên hứa hôn.

      “Ai, vào trong rồi ,” Trần Đông Sinh có phản bác lời của Lâm thị, chỉ là ôm nàng vào phòng, sau đó quay đầu phân phó Trần Yến : “Đem chút đồ kia chuyển vào, những thứ này thể dễ dàng mua được, là người ta tặng cho Ngư Nhi,”

      “Tặng cho Ngư Nhi?” Lâm thị kinh ngạc há to mồm, nghĩ đến cái gì, đột nhiên bắt đầu kêu rên lên: “Giỏi cho ngươi Trần Đông Sinh, ngươi thức là lòng dạ độc ác, thế nhưng bán Ngư Nhi, ta liều mạng với ngươi…,”

      Nhìn bộ dáng nương đột nhiên kích động, Trần Ngư giật giật khóe miệng, trong lòng điên cuồng hét lên: nương, ngươi ở đó ầm ĩ cái gì a!?

      “Nương, cha có bán con , là con cứu tiểu thư nhà người ta, người ta tặng con,” Trần Ngư nhanh chóng tiến lên, ba câu hai lời đem tình giải thích ràng, cho dù là như vậy, Trần Đông Sinh cũng nhần mấy bàn tay trắng như phấn.

      “Nàng nghĩ lung tung cái gì, mang thai hài tử còn kích động như vậy, ngồi xuống ngồi xuống,” Trần Đông Sinh đối với Lâm thị căn bản tức giận được, chỉ có thể cố chịu ủy khuất này.

      Thở phì phò, Lâm thị vuốt bụng ngồi xuống, nhìn hai cha con kỳ quái, mặt tối sầm chất vấn: “Tới cùng là có chuyện gì, cho ta nghe ràng chút ,” hô, lúc này, thực cáu giận cái bụng lớn này của mình, bằng có thể đuổi bọn họ chạy xung quanh nhà. (con cá nào đó: nương, ngươi làm như đây là thi chạy bộ a! )

      Thời điểm này, Trần Yến chuyển ít đồ tiến vào, có chút kinh ngạc chỉ chỉ tơ lụa đặt lên bàn, có chút chần chờ hỏi: “Ngư Nhi, đây đều là tơ lụa?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :