1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng Sinh Ngư Dân Nữ - Lại Mân Côi (183/447) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 114: Sinh nhật Ngư Nhi


      Vừa vào nhà, Lâm thị cũng mặc kệ khí lạnh người mình, phân phó nhóm hài tử ra, rồi nhanh chóng tới phòng bếp — Tại lão phòng bên kia, chút cũng ăn, lúc này, mọi người đều đói, lại tiếp tục chậm trễ nữa, tới mùng đầu năm.

      Trần Yến cùng Trần Ngư muốn giúp đỡ, Trần Hải cùng vô giúp vui, Trần Đông Sinh lại càng thể người bắt chéo chân hưởng thụ, kết quả tất cả phòng bếp đều là người, lại chất đầy tiếng cười.

      “Này mới giống quá niên,” ngâm ấm tay ở trong nước ấm, Trần Ngư vẻ mặt hạnh phúc cảm thán.

      “Đúng vậy, bên lão phòng kia quá ồn, thực khủng bố!” Trần Hải phụ hoạ, tiến đến bên cạnh Trần Ngư lộ ra tươi cười ấm áp.

      “Về sau ta ít là tốt rồi,” Trần Yến vốn nguyện ý , chỉ là cha mẹ cầu, nàng cũng có biện pháp… có ở bên kia ăn cơm, trong lòng nàng lại nhàng thở ra, mặt cũng dào dạt khí vui mừng.

      Nghe thấy đối thoại của nhóm hài tử, Lâm thị nhìn Trần Đông Sinh cái, hạ thấp giọng nặng nề : “Về sau quá niên quá tiết, ngươi muốn , ngươi cứ , ta ngăn, nhưng… Ta cùng nhóm hài tử , , cũng là chọc người ta thấy phiền… Cũng giống như chịu ủy khuất!”

      Hôm nay, cũng là nàng tức giận, mặc kệ ngày gì cũng cùng Hồ thị trải qua, lại nghĩ đến cũng là trận khôi hài, tại nghĩ nghĩ, cùng bọn họ nhiệt tình chính là làm cho mình tức giận, vẫn là Ngư Nhi rất đúng, bị chó chó cắn ngụm, cuối cùng cũng thể cắn chó chó ngụm, vẫn là thân chút mới tốt.

      “Ta biết, về sau quà tặng trong ngày lễ của ta đừng thiếu, tặng dày chút, rồi đừng qua bên kia,” Trần Đông Sinh lúc này khó xử, mà là trực tiếp ủng hộ.

      Lâm thị vừa nghe, khóe miệng giơ lên tươi cười ôn nhu, biết là đau lòng mình.

      Tuy rằng cơm tất niên là tại lão phòng bên kia ăn, nhưng Lâm thị đánh giá cao Hồ thị, cho nên đồ trong nhà cũng rất nhiều. Dựa vào nàng khéo tay, chỉ chốc lát sau, làm ra bàn thức ăn ngon, làm cho Trần Ngư bọn họ nước miếng chảy ròng….

      Nhà nông dân, có cái gì tập tục đón giao thừa, chỉ cần mệt mỏi, sớm sớm ngủ.

      đếm yên tĩnh.

      Ngày hôm sau là mùng đầu năm, ra cửa hết sức nhiều, trong nhà cũng chuẩn bị vài thức ăn. Tối hôm qua Trần gia tranh cãi ầm ĩ tự nhiên có người nghe được, nhưng là mùng đầu năm, ai cũng nguyện ý nhắc tới, cho nên chuyện này vẫn làm như chưa từng phát sinh, mọi người đều quên.

      Mùng hai Tết, là ngày cấm kỵ, ai cũng thể tới nhà thân thích, ngay cả nhà hàng xóm cũng được, cái này là ngày làm việc trong nhà của người chết, cho nên người lớn trẻ đều lưu ở trong nhà, miễn cho xung đụng vào mọi người.

      Mùng ba tháng giêng, bắt đầu chúc Tết. Trần Ngư bọn họ tự nhiên nguyện ý lão phòng, dù sao cũng có tiền mừng tuổi, cái này là Trần Yến lén lút thầm, Trần Ngư nghe được, cho nên nàng càng nguyện ý làm bia đỡ đạn. Cuối cùng, cái bia đỡ đạn này tự nhiên là Trần Đông Sinh đạt được. cầm ít đồ lão phòng bên kia, trở về sắc mặt rất khó coi, khẳng định là bị mắng, nhưng ai cũng hỏi.

      Mùng bốn Têt, cả nhà Trần Đông Sinh lại tới nhà mẹ đẻ Lâm thị, chúc tết cho hai cậu bọn . chuyến này, bọn chúng thu hoạch tồi, ông ngoại bà ngoại thêm hai người cậu, tiền mừng tuổi nhận được ít, đem mấy đứa bé vui vẻ ầm ĩ. Lâm thị thấy bọn chúng vui vẻ, để bọn chúng tự bảo quản, trong nhà cũng thiếu chút tiền như vậy.

      Mùng sáu Tết, lúc Trần Ngư còn mơ mơ màng màng ngủ, bị Trần Yến lôi ra từ trong chăn ấm áp….

      “Tỷ, muội rất buồn ngủ, tỷ lôi kéo muội dậy làm gì?” Mấy ngày này tuy rằng là Tết, nhưng đều thức dậy rất sớm, thực dễ dàng hôm nay rảnh rỗi, vì cái gì còn muốn kéo nàng rời giường đâu?

      “Cậu, mợ sắp tới, muôi lại nằm ngủ , thực dễ nhìn,” Trần Yến thấy nàng mơ mơ màng màng, khóe miệng thoáng nét ý cười khó hiểu.

      Trần Ngư bị túm còn cách nào, chỉ có thể đầu hàng. “Được rồi, được rồi, muội thức dậy vẫn được sao?” Ai, oa nhi cổ đại, thực là mệnh khổ a.

      “Tỷ, làm gì phải mặc đẹp như vậy a?” Thấy áo khoác màu hồng nhạt trước năm mới bị Trần Yến lấy ra, còn đưa cho mình khăn trùm đầu, quấn hai mảnh màu xanh nhạt mang thêm cái đai lụa , càng thêm làm nổi bật Ngư Nhi thanh tú khả ái, nhưng trang điểm như vậy, khỏi quá long trọng chút, cho dù chúc Tết nhà cậu, cũng thấy bọn họ trang điểm cho mình xinh đẹp như vậy.

      “Nha đầu ngốc, quên hôm nay là cái ngày gì?” Trần Yến thấy nàng còn ngây ngốc hỏi mình, duỗi tay chọc trán nàng hờn dỗi hỏi.

      “Cái ngày gì?” Ngư Nhi nghi ngờ hiểu.

      “Hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của muội, muội quên sao?” Trần Yến thấy nàng vẫn là mơ mơ màng màng giống như tỉnh ngủ vậy, nhịn được quở trách : “Những năm qua vừa mới qua đêm ba mươi, thấy muội bẻ ngón tay đếm từng ngày, năm nay thế nhưng nhắc cũng nhắc tới, cư nhiên quên, mệt nương sớm thức dậy làm mì trường thọ cho muội, còn ba ba kêu ta tới gọi muội dậy…,”

      “Ha ha…,” nghe thấy Trần Yến quở trách, Trần Ngư chẳng những có uất ức, trái lại cười lên ha hả, che bụng mình cười : “Tỷ, ta lừa gạt tỷ, sinh nhật của mình làm sao lại quên, ta chọc tỷ thôi!” xong, nàng chờ Trần Yến phát hoả, chạy nhanh như làn khói ra ngoài.

      “Trần Ngư, muội là cái nha đầu hư hỏng,” Trần Yến tức giận dậm chân cái, mắng tiếng mới đuổi theo ra ngoài.

      “A, cứu mệnh a, nương, cứu mệnh a,” Trần Ngư bên cùng Trần Yến vui đùa ầm ĩ, bên tâm lý nhàng thở ra. Nàng còn thực biết sinh nhật Trần Ngư là vào mùng sáu tháng giêng, cho nên sợ người Trần gia hoài nghi, cố ý cùng Trần Yến vui đùa ầm ĩ, làm cho bọn họ quên mất mình bình thường.

      “Đây là có chuyện gì?” Đôi tay xoa quần áo cũ, Lâm thị ra nhìn hai tỷ muội điên cuồng ầm ĩ, Ngư Nhi còn bên thét chói tai bên cười, liền vội vàng ngăn lại : “Dừng lại, Yến nhi, được đuổi theo muội muội, lại cười nữa, đau sốc hông tốt, đều ngừng lại cho ta!”

      “Hô hô…,” Trần Ngư dừng lại thở phì phò, dùng nắm tay đập lồng ngực của mình, hơn nửa ngày mới hòa hoãn xuống, mà Trần Yến cũng cùng nàng sai biệt lắm, bên thở phì phò, bên tức giận trừng nàng….

      “Xem các con, điên a, lúc này giữa mùa đông, hồi nóng, hồi lạnh, bị cảm lạnh,” Lâm thị nhìn các nàng trán tràn đầy mồ hôi, nhíu mày giáo huấn.

      “Nương, nương nhìn xem cái nha đầu điên này, thế nhưng chọc ta, ra vẻ quên mất sinh nhật của mình, nương nàng có ghê tởm đáng giận hay ?” Trần Yến hòa hoãn xuống sau đó nổi giận đùng đùng cáo trạng.

      “Con cũng phải biết nha đầu này gian xảo hết sức, xứng đáng mắc lừa!” Lâm thị vừa nghe, dở khóc dở cười, cũng lười phải an ủi Trần Yến. Nàng biết hai tỷ muội này cảm tình tốt, vì điểm này ầm ĩ ra hiềm khích.

      “Khanh khách…,” Trần Ngư thấy Lâm thị giúp nàng, kiêu ngạo cười, Trần Yến tức giận vung quyền tỏ vẻ mình phẫn nộ.

      Trần Ngư sinh nhật trôi qua hết sức náo nhiệt, người tới cũng rất nhiều, có hai nhà cậu, mợ cùng với hài tử của bọn họ, còn có oa nhi nhà Lương thị cùng bốn oa nhi nhà Trần Thuận Tử (đứa nhất quá , cho nên tới), thêm hai oa nhi của Đại phòng Trần gia nữa (Trần Dũng thành thân, tự nhiên tới).
      FuuTôm Thỏ thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 115: Ba năm sau


      Này cũng gần hai mươi hài tử, trong sân miễn bàn có bao nhiêu náo nhiệt, chạy nhảy kêu la, nháo thành đoàn, đem đám người lớn đều chọc cười. Khó được cao hứng như vậy, Lâm thị chuẩn bị ba bàn thức ăn, đều tràn đầy, làm cho nhóm hài tử ăn đến miệng đầy dầu, bụng ưỡn ra trực tiếp hô quá no….

      Tiễn thân thích cùng mây nhóm hài tử kia , nhóm hài tử chơi đua mệt mỏi cũng nằm ngủ, sau khi thu thập đồ xong Lâm thị vào phòng, thấy Trần Đông Sinh còn nằm ở chỗ ấy phát ngốc, biết suy nghĩ gì, cười hỏi: “Chàng tại sao còn chưa ngủ đây?”

      “Trong nhà còn thừa lại bao nhiêu bạc?” Trần Đông Sinh đột nhiên lên tiếng hỏi.

      “Ân?” Lâm thị biết Trần Đông Sinh phải người thích quản bạc, cho nên nghi ngờ ừ tiếng sau đó lên tiếng : “Trong nhà xây căn nhà, ban đầu thừa lại khoảng mười hai lượng, quá niên mua hàng tết, mua đồ cho lão phòng bên kia, lại cho hai trăm văn, còn lại cũng nhiều, chàng muốn dùng sao?” khác thường như vậy, nàng vẫn muốn hỏi tiếng.

      “Tới đây, ngồi xuống trước,” Trần Đông Sinh lôi kéo Lâm thị ngồi xuống xong, vẻ mặt ngưng trọng, “Xuân Nương, hôm nay ta nhìn mầy hài tử nhà Nhị ca nàng, vẻ mặt trầm ổn, mà mấy người tiểu Hải lại nôn nóng hết sức, nghĩ so sánh với nhau, vẫn là kém đoạn…,”

      Lâm thị có đánh gãy lời của , chỉ là nghi ngờ nghe, buồn bực cho là phải là nhìn hài tử nhà Nhị ca, cần tiểu Hải ! ?

      “Khác biệt giữa tiến với tiến học đường này, có lẽ là ở chỗ này, ta thấy tiểu Hải cũng thông tuệ, bằng chúng ta qua Tết xong đưa tiểu Hải tiến học đường !?” vô nghĩa nửa ngày, Trần Đông Sinh rốt cục đến điểm quan trọng.

      “Tiến học đường?” Lâm thị cả kinh, nhìn Trần Đông Sinh cái, thấy trong mắt lên tiếc nuối, oán giận… Rất nhiều loại tâm tình, biết là nghĩ đến chính mình, muốn để cho nhi tử có tiếc nuối, gật gật đầu đồng ý, nhưng lập tức lại tưởng tượng, có chút lo lắng : “Chỉ là trong tay ta đại khái còn lại tám lượng bạc, tiền học phí học đường quý như vậy, ta có thể trả nổi sao?”

      “Đập nồi bán sắt, ta cũng muốn để cho tiểu Hải tiến học đường!” trách Trần Đông Sinh hạ quyết định như vậy, nếu nhà bọn họ có ai đọc thư biết chữ, cuộc đời này, ngày nổi danh, có lẽ còn liên luỵ tới con cháu đời sau, cho nên cắn chặt răng cũng phải để cho tiểu Hải tiến học đường.

      như vậy, vậy sáng sớm mai ta hỏi chút, nếu đủ, đem lúa mễ mùa bán ít,” Lâm thị trong lòng cũng tính toán, đồng ý với suy nghĩ của .

      “Được!” Còn lại, lời vô nghĩa.

      Trần Đông Sinh trồng lúa mùa, thu hoạch tồi, cùng lúa sớm sai biệt lắm, nhưng chỉ trồng nửa mẫu, trong lòng vô cùng tiếc nuối lúc trước vì cái gì trồng nhiều chút, nhưng thu hoạch cũng được mấy trăm cân. Cái này là gạo mới, là tại có, nếu muốn bán, giá tiền so với ban đầu cao hơn, cho nên năm tiền học phí này, lo lắng.

      Ngày hôm sau, hai người đem cái quyết định này cho Trần Hải, vừa nghe, nhảy lên cao ba thước, hưng phấn gật đầu được, cũng cam đoan nhất định đọc thư biết chữ thực tốt, cho cha mẹ tăng mặt mũi. Trần Yến tự nhiên cũng cao hứng, chỉ có Trần Ngư khóe miệng lộ tươi cười, tâm lý lại lo lắng thôi.

      Trong nhà có bao nhiêu bạc, tiêu bao nhiêu, còn thừa lại bao nhiêu, nàng đều biết, cho nên vừa nghe đến quyết định của bọn họ, trong lòng nghĩ bạc này là làm sao có được.

      Nàng muốn quá khiến người chú ý, nhưng là làm như vậy, tới khi nào mới có thể thay đổi tình trạng trong nhà đây?

      Nàng muốn ở trong căn nhà đá sáng trưng, lại ăn cháo hoa màu thêm dưa muối, kia mới khiến cho người ta phát điên.

      “Cha, nương, tiền học phí quý như vậy, nhà ta còn có bạc sao?” Trần Hải tuy rằng chín tuổi, nhưng sau kinh nghiệm bị Hồ thị tàn phá, biến thành chẳng những hiểu chuyện, còn sớm thành thục, cho nên vừa hỏi, chọc trúng trọng điểm.

      Lâm thị khe khẽ mỉm cười, quyết định giấu. “Ta cùng cha con thương lượng tốt, gạo mới nhà ta rất nhiều, chỉ bán trăm cân là được, dù sao lương thực nhà ta còn có, sợ đói bụng!”

      “Gạo mới nhà ta phải nhiều sao?” về cái này, Trần Hải cũng là bụng tức giận. Lúc trước khi nhà trồng lúa mùa, nãi nãi tới ầm ĩ, còn đánh Ngư Nhi cái tát, nhưnh chờ đến khi lúa mùa trồng thành công, bà vẫn mặt dày mày dạn tới muốn gạo mới, nương cho năm mươi cân, bà còn cùng người khác nương mọn, tâm lý thực hận là nghiến răng ngứa. (QA: nàng nào còn nhớ vụ bốn mươi văn tiền vs 1 cái tát này ? -_-!!!)

      “A a, tiểu tử này còn thực tinh ranh, biết lương thực trong nhà nhiều,” Trần Đông Sinh đối với nhi nữ (nhi tử + nữ nhi) của mình lộ ra vẻ mặt vui mừng, duỗi tay sờ sờ đầu Trần Hải, cười : “Lương thực nhà ta đều giấu ở trong hầm đất núi, bằng con cho rằng cho nãi nãi con năm mươi cân gạo mới, bà thoả mãn sao?”

      Hầm đất này cất khoai lang, còn có gạo mới vào, là người khác biết. Nửa mẫu đất này mọc, ai cũng xem được, nhưng dù sao lúa mùa Trần Đông Sinh là người trồng đầu tiên, rất nhiều đều là hạt lép, người khác cũng biết giả, cũng bị lừa gạt cho qua.

      “Nương, con lại nghĩ nghĩ biện pháp khác !?” Trần Ngư tâm nghĩ, lương thực này là gốc dễ của dân chúng, vạn nhất ra chút cái gì thiên tai dịch bệnh, có chút lương thực cất trữ là muốn mạng người, cho nên muốn bán lương thực trong nhà.

      “Có thể bán, ta đương nhiên bán, trước hỏi chút tiền học phí cần bao nhiêu bạc lại tính toán,” Lâm thị trong lòng cũng hiểu tầm quan trọng của lương thực, nhưng Trần Đông Sinh trong lòng có cái kết, nếu chậm trễ Trần Hải, sợ rằng cuộc đời này cũng phải uất ức.

      Bên này, Trần Đông Sinh mang Trần Hải gặp tiên sinh, tiên sinh này phải người trong thôn, là địa phương bên kia đỉnh núi, cùng bến tàu lớn tương đối tương gần, nơi đó phu tử nghe là từng làm quan, sau đó đắc tội quyền quý, về quê dạy học. Mà vị hôn phu trước kia của Trần Yến là Vu Tiểu Vũ cũng là học ra từ , cho nên thanh danh rất là tồi.

      Bên kia, Trần Ngư nhìn biển khơi, tâm lý vẫn nghĩ tới cùng như thế nào, mới có thể để làm cho trong nhà thoát khỏi nghèo khó này — kỳ chẳng những là trong nhà, ngay cả nhà Đại bá mẫu cùng nhà tiểu thẩm thẩm, cũng là có chút thời điểm chỉ có thể uống cháo loãng, cuộc sống trôi qua tương đối bần cùng.

      Tài nguyên trong biển khơi này là khá phong phú, nhưng là tại thuyền đánh cá quá lạc hậu, ngay cả thương thuyền của râu rậm cũng có chút ổn định, huống chi là thuyền đánh cá.

      Bất luận Trần Ngư vắt hết óc, cũng nghĩ ra cái việc gì kinh thiên động địa lại có thể phát tài, chỉ có thể an ổn sống cuộc sống của chính mình. Chuyện Trần Hải định, năm năm lượng tiền học phí thêm mười cân gạo. Hóa ra, tiên sinh này cưới cái thiên kim của quan ở kinh thành, chưa hề chăm sóc qua hoa màu, cho nên trong nhà ai có thể làm ruộng, chỉ trông vào học phí của tiên sinh, trong nhà cũng có chút túng thiếu.

      Tuy rằng tiên sinh nghĩ cái phương pháp, tiền học phí rẻ chút, nhưng được mỗi người giao mười cân gạo, mấy chục người học sinh này, cũng đủ nhà ăn.

      Trần Ngư nghe đến cái này, tâm lý cảm giác được vị tiên sinh này có chút khả ái.

      Thời gian, thoáng cái qua ba năm, Trần Ngư mười tuổi. Ba năm này, nàng an ổn sống cuộc sống của chính mình, có làm việc khác người, dựa vào chế tác nham y cùng ít đồ, miễn cưỡng đủ cung cấp tiền học phí cho Trần Hải, cuộc sống trong nhà tuy rằng căng thẳng, nhưng mặt Lâm thị cùng Trần Đông Sinh tươi cười sáng lạn ngày càng nhiều.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 116: Ngư Nhi bị tập kích


      Thừa dịp Trần Hải có học chữ cơ hội, Trần Ngư cũng thừa cơ hưởng chút hào quang, học được ít, còn ầm thầm đề ra chỉ điểm Trần Hải chút, khiến cho phu tử rất là vừa ý Trần Hải.

      Nếu như cả nhà Trần Đông Sinh còn có cái gì tốt, đó chính là Trần Yến. Nàng năm nay mười bốn, nhưng ai hỏi thăm, ngay cả người cầu hôn cũng có, điều này làm cho Lâm thị bọn họ rất là nôn nóng.

      Trong ba năm này, Phùng thị sinh hai hài tử, nhi nữ để có, Chu thị đối với nàng cũng tốt, tuy rằng nghèo, nhưng cuộc sống vẫn có thể trôi qua.

      Mà Chu thị cùng Trương thị thuyền đánh cá, sớm tách ra, tại như trước là Trần lão đầu giúp Trần Thu Sinh, về phần chỗ Trần Xuân Sinh nơi đó sớm có người giúp đỡ, ba nhi tử đều lớn, đáng tiếc trừ Trần Dũng, chuyện chung thân của hai người khác cũng đều có thành, ngay cả hai đứa con trai của Trương thị cũng như vậy, đều bởi vì nghèo, nương nguyện ý gả cho bọn .

      Trần Yến mười bốn tuổi cùng Phùng Vân nhi thêu hoa, cho nên lưu lại ở lão phòng bên kia, Chu thị từ sau cơm tất niên ba năm trước ầm ĩ vui vẻ, căn bản phản ứng lại Hồ thị cùng Trương thị, cho nên Trần Yến qua bên kia, cũng bị cái ủy khuất gì.

      Vì tiền học phí của Trần Hải, ba năm này, Lâm thị cùng Trần Đông Sinh vẫn bôn ba, chỉ có Trần Ngư ở nhà rảnh rỗi, công việc nấu cơm trong nhà cũng rơi vào người nàng.

      Lại tới giữa hè a, Trần Ngư cảm thấy mình thực bi kịch, nóng đến mồ hôi chảy thẳng xuống mới nấu cơm xong, sau đó đem mẻ cá mới mẻ Đại bá mẫu đưa tới thu thập tốt, cho thêm bột khoai lang mình lén lút làm, sau đó nấu canh cá rau mai khô, tâm nghĩ món ăn này là mình lần đầu tiên làm, biết lát nữa nên giải thích thế nào.

      Nhưng nàng thể tiếp tục nấp nữa, nhất định phải để bọn họ tiếp nhận thông minh của mình, hơn nữa, tại nàng mười tuổi, phải hợp thời phát huy ra chút đặc biệt.

      Bắt cá, nàng là được, dù sao nơi này là nữ nhân đều thể lên thuyền, cho nên nàng đánh mất ý niệm này. Nhưng là phương diện thức ăn, cùng hải sản có liên quan, đó thể tính là ít, cho nên nàng chút cũng lo lắng Trần gia phát tài được — cái này, cũng là nguyên nhân vì sao nàng muốn giành công việc trong phòng bếp.

      Cầm cái tô , đem canh cá rau mai khô múc ít vào, cầm cái cái nắp đậy lại để ở trong cái giỏ , nàng xách tới nhà Đại bá mẫu, thuận đường kêu tỷ tỷ trở về ăn cơm.

      Trần Ngư mười tuổi có phô trương, bởi vì cả ngày bận rộn sinh kế, cho nên cũng có thu thập chính mình thực tốt, dựa theo Trần Ngư : lúc này thu thập chỉnh tề, chừng bị ai đặt lễ đính hôn, chuyện như vậy nàng nhưng là muốn trêu chọc, miễn cho biến thành cái Trần Yến thứ hai.

      Trần Ngư nhàn nhã hướng nhà Đại bá mẫu đến, nhưng được nửa đường, bị ngăn lại. Nàng vữa bình tĩnh xem, là Vu Tiểu Cường, lập tức chán ghét hơi nhíu mày : “Chó ngoan chắn đường, tránh ra!” (QA: nàng nào còn nhớ bạn tiểu Cường này !?)

      Cùng tuổi Trần Hải nhưng Vu Tiểu Cường cả ngày người điên chạy, đánh lộn ẩu đả mọi thứ tới, so với Trần Hải cao hơn cái đầu, thân thể cũng cường tráng, thấy eo kia của Trần Ngư, “Rầm” nuốt chút nước miếng, cười tít mắt tiến lên cười đùa : “Ngư Nhi, cho ngươi làm bà nương của Cường ca ca, như thế nào?”

      Ta. Thao. Mụ. Ngươi! Trần Ngư vừa nghe, thiếu chút chửi ầm lên, nhưng nàng vẫn là nhịn xuống, nghi ngờ hiểu đưa ra bàn tay gãi gãi đầu mình, nghi ngờ hỏi: “Bà nương là cái gì? Có thể ăn sao?” Lúc này cùng Vu Tiểu Cường nháo lên, chừng lại chọc ra đại gì, cho nên giả ngu là nhất định đúng.

      Vu Tiểu Cường thấy nàng cái gì cũng biết, tâm lý càng là vui mừng, trong miệng dỗ : “Bà nương chính là ngươi đến nhà ta cùng ta ngủ, ta cho ngươi ăn ngon, lại cho ngươi làm quần áo mới, so với người ngươi xinh đẹp hơn nhiều, còn mua châm cho ngươi mang,” chỉ cần ngươi đáp ứng, hắc hắc, chuyện còn lại, chính là ta .

      Nương ngươi, ngươi vẫn là cái hài tử mười hai tuổi sao? Nghe được Vu Tiểu Cường tự tại như vậy, Trần Ngư thiểu chút chịu đựng nổi. Nàng nắm chặt nắm tay của mình, lắc đầu cự tuyệt : “Nương , thể tùy tiện muốn đồ của người ta, hơn nữa, nhà ngươi ngủ, khẳng định thư thái như nhà ta, nhà ngươi đều là phòng ở thấp, mới như nhà ta!”

      Cả nhà Vu Đông Lâm đều phải người tử tế, bao gồm Mã thị, cả ngày trộm lười dùng mánh khoé, thanh danh ở trong thôn là cực kỳ khó nghe, Vu Tiểu Cường này chuyện trộm đạo còn làm được ít, bây giờ lại muốn dỗ mình tới nhà gia, là đầu óc đáp sai tuyến !?

      Tuy rằng người trong thôn phần lớn cũng đều là căn nhà thấp, nhưng chỉ riêng thanh danh của Vu Tiểu Cường là khó nghe nhất, bà mối cũng nguyện ý nhắc tới tên , sợ đập bể bảng hiệu của mình.

      Vu Tiểu Cường thấy mình hảo ngôn hảo ngữ dỗ, nàng thế nhưng còn nhà mình tốt, hơi nhíu mày, tia ác độc từ trong đôi mắt lên, nghĩ đến nương cùng qua, nếu nhìn trúng vị nương nào, chỉ cần nhào lên ôm lấy, mặc kệ người ta có nguyện ý hay , kia đều là của ngươi, cho nên ánh mắt nhìn Trần Ngư lập tức trở nên xanh mơn mởn, giống như con sói, làm cho người ta kinh ngạc.

      Nhìn Vu Tiểu Cường sắc mặt biến đổi, Trần Ngư thầm kêu tiếng tốt, tại sao hôm nay mình lại gặp xui như vậy, thế nhưng gặp gỡ cái biết xấu hổ như vậy, tâm nghĩ mình khẳng định chạy lại , đánh, càng cần phải , thuận theo, kia còn bằng giết nàng, cho nên tại chỉ có thể giằng co.

      Vu Tiểu Cường nhìn hai bên chút, gặp thời điểm giữa trưa, đều ở nhà nấu cơm, nghĩ mình nếu đắc thủ, sợ có bà nương, lập tức xoa xoa tay, chảy nước miếng, chậm rãi tới gần Trần Ngư, cũng sợ mình làm như vậy, đưa tới hậu quả như thế nào.

      “Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?” Trần Ngư giả bộ sợ hãi kêu, chỉ là rút lui hai bước, cũng có kích động chạy loạn… Nếu nàng vừa thét chói tai, vừa lúc Vu Tiểu Cường nhào lên, bị người ta thấy, nàng là nhảy vào Hoàng Hà đều được.

      “Ngư Nhi ngoan, cần sợ, để cho Cường ca ca ôm ôm, đợi lát nữa Cường ca ca cho ngươi đường ăn,” Vu Tiểu Cường hoàn toàn bộ dạng lưu manh, trong miệng tuy rằng dỗ, nhưng hai mắt lại nhìn chòng chọc Trần Ngư, sợ mình vừa chú ý cái, nàng chạy.

      “Ta muốn, ngươi đừng tới đây,” Trần Ngư cầm chặt cái giỏ trong tay mình, tâm sinh kế, hạ giọng, khàn khàn gọi.

      Vu Tiểu Cường nhìn Trần Ngư căn bản dám lớn tiếng kêu, nghĩ lời nương có đạo lý, cho nên càng to gan yên tâm, khóe miệng nổi lên tươi cười muốn có bao nhiêu ghê tởm liền có bầy nhiêu ghê tởm, Ngư Nhi nhìn cũng nhanh muốn phun.

      “Tới, để Cường ca ca ngươi ôm ôm, cuộc đời này, để cho ngươi ăn thịt, uống rượu,” Vu Tiểu Cường đem lời của cha mình học được mười phần, xong xông lên muốn ôm Trần Ngư, nhưng nàng thân thể nhanh nhẹn hướng bên phải tránh qua, đem cái giỏ mình xách theo hung hăng hướng người Vu Tiểu Cường hắt , sau đó đầu cũng quay lại hướng nhà Đại bá mẫu chạy , hoàn toàn để ý phía sau Vu Tiểu Cường thê lương kêu tiếng.

      “Ngư Nhi, ngươi đây là thế nào?” Thấy Trần Ngư chạy đến thở ra hơi, hốc mắt còn hồng hồng, Chu thị vừa mới thấy nàng, vội vàng quan tâm hỏi.

      “Ô ô…,” Trần Ngư vừa thấy Chu thị, nhào vào trong ngực nàng, chịu đựng nổi ủy khuất trong lòng, gào khóc lên, đem người trong viện đều dẫn tới.
      FuuTôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 117: Người Trần gia lòng


      “Ngư Nhi, này là thế nào?” Trần Yến vừa nghe được tiếng khóc của Ngư Nhi, lập tức đứng lên lao tới. Từ sau khi Ngư Nhi sáu tuổi, nàng cơ hồ chưa từng thấy Ngư Nhi khóc qua, cho nên lần này nàng khóc đáng thương như vậy, nhất định là xảy ra chuyện gì. “Ngư Nhi, cho tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ làm chủ cho muội, là ai khi dễ muội, phải ?”

      Khi dễ trong miệng Trần Yến, là nhóm hài tử bướng bỉnh, đánh Trần Ngư, nàng chút cũng đoán được tình là nghiêm trọng như vậy.

      “Thiết, con nhóc, còn tỏ ra khác người,” Trương thị nhìn Trần Ngư ôm Chu thị kêu khóc, nhịn được lên tiếng châm chọc.

      Sau khi Trần Dũng ra, căm tức nhìn Trương thị cái xong, đến bên cạnh Trần Ngư, nhìn nàng dỗ dành : “Ngư Nhi ngoan, cho Dũng ca ca, ai khi dễ muội, đợi lát nữa Dũng ca ca mang mấy người ca ca cùng nhau đập , báo thù cho Ngư Nhi!”

      Trần Ngư tuy rằng rất muốn , nhưng Trương thị cùng Hồ thị đều ở đây, này có chuyện biến thành có chuyện, nhưng lại tưởng tượng, mình hắt canh cá nóng bỏng lên cả người Vu Tiểu Cường, lúc này y phục mùa hè mỏng, lúc này, đại khái người biết rất nhiều, cho nên cũng giấu, khóc nức nở : “Dũng ca ca, Vu Tiểu Cường khi dễ muội!”

      “Gia hỏa này, thực muốn ăn đòn, xem ta thu thập ,” Trần Dũng vừa nghe là Vu Tiểu Cường, hận nghiến răng ngứa.

      Ban đầu, Trương thị lén lút dạy nhi tử mình, muốn bọn khi dễ Trần Yến Trần Ngư, kết quả bị Trần Dũng bắt được, hung hăng giáo huấn trận, lần sau còn dám khi dễ các nàng, đừng trách lòng dạ độc ác. So huynh đệ, nhiều bằng nhà , dáng người, cũng là bọn lớn hơn, lần này, Trương thị dám, sợ nhi tử mình bị thiệt thòi, cũng chỉ động mở mồm.

      Nhưng là Vu Tiểu Cường giống nhau, dù sao Trần Dũng bọn phải xuống biển, số lần gặp được cũng ít, nên ta vẫn thường xuyên khi dễ Trần Ngư, sớm muốn thu thập ta chút.

      “Ngư Nhi, tại sao khi dễ muội? Có phải là nơi nào bị thương hay ?” Trần Yến thấy thế, càng quan tâm, đem nàng từ trong lòng Chu thị kéo ra, khẩn trương kiểm tra.

      có,” Trần Ngư khóc được quá lợi hại, nghẹn ngào chút sau đó mới tỉ mỉ : “Ta mang canh cá cho tiểu Lai Quý ăn (nhi tử của Phùng thị), muốn gọi tỷ tỷ về nhà ăn cơm, kết quả gặp được Vu Tiểu Cường, muốn ta làm bà nương , còn cái gì ăn thịt, uống rượu, cùng về nhà…,”

      Trần Ngư vừa tới đây, tất cả người Trần gia sắc mặt đều biến, bao gồm Trần Yến trong đó. Bọn họ đều hiểu rất trong này là cái ý tứ gì, ánh mắt nhìn Ngư Nhi càng là lo lắng, sợ Ngư Nhi thực ăn cái mệt gì.

      “Ta đồng ý, muốn ôm ta, ta bị dọa hỏng, đem canh cá cùng với cả cái giỏ đều ném người , sau đó đầu cũng quay lại chạy tới nhà Đại bá mẫu nơi này,” Trần Ngư trật tự ràng chuyện rành mạch, cũng đem tâm mọi người treo cao để xuống. “Tẩu tẩu, canh cá có, tiểu Lai Quý được ăn,”

      “Ngươi hài tử này, còn nhớ tiểu Lai Quý, ngươi là muốn dọa chết tẩu tẩu ngươi là ta sao?” Phùng thị vừa nghe, tâm xoắn xuýt mới để xuống, nghe được lời hiểu chuyện của nàng, tâm lý níu chặt, toàn thân run rẩy, căn bản dám nghĩ nếu Ngư Nhi có tô canh cá cho tiểu Lai Quý, phát sinh chuyện gì.

      Phải biết rằng, Trần gia ra cái Trần Yến, lại thêm cái Trần Ngư, Tam thẩm kia còn có thể thừa nhận nổi sao?

      “Cái tiểu súc sanh đáng chết này, dưới ban ngày ban mặt, thế nhưng làm chuyện bằng súc sinh như vậy,” Dẫn đầu lo lắng bất bình, thế nhưng lại là Hồ thị, chỉ thấy nàng tức giận đến hai gò má trắng nõn biến thành đỏ rực, thân thể run rẩy hô: “A Dũng, cháu mang tiểu tử trong nhà đem tên súc sinh này đập chút cho ta, Yến nhi, cháu nhanh tới trong đất kêu cha mẹ cháu trở về, nương a Dũng, con đưa Ngư Nhi về, đem tiểu tử kia bắt tới nhà Ngư Nhi , ngày hôm nay thu thập thực tốt chút, cho là Trần gia chúng ta có người.” (QA: Hồ thị bắt đầu biến tốt nha các nàng!!!)

      “Đúng vậy, người Vu gia cũng quá kiêu ngạo, thế nhưng khi dễ đến đầu người Trần gia, thực cho là Trần gia có ai sao?” Trương thị cũng cùng phụ hoạ, lòng đầy căm phẫn.

      Phản ứng của hai người này, bị mọi người nghĩ nhiều, nhưng bị Trần Ngư xem ở trong mắt, nàng có chút kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy các nàng cũng phải ghê tởm như vậy, chỉ là bởi vì nhà nghèo, bảo hộ những gì mình nên bảo hộ, cho nên mới có tính toán như vậy như vậy.

      việc này, Chu thị cũng dám để cho Trần Yến người chạy tới trong đất. Nàng để cho Trần Lâm cùng Trần Yến, chính mình cùng Phùng thị đưa Trần Ngư trở về, sau đó Trần Dũng mang tiểu tử Trần gia, lồng lộng hùng dũng hướng nhà Vu Tiểu Cường chạy ….

      Lúc này Trần Yến cùng Trần Lâm hốt ha hốt hoảng chạy vào trong đất, cùng Lâm thị Trần Đông Sinh đại khái tình huống, chỉ thấy Lâm thị “A!” Hét lên tiếng, ngay cả giày cũng mặc kệ, chạy hướng về nhà, Trần Đông Sinh cũng vậy, đầy mặt phẫn nộ, dặn dò Trần Lâm bảo hộ tốt Trần Yến, cũng cất bước lập tức chạy….

      Sau khi về đến nhà, tim Trần Ngư nhảy “Bang bang” lúc này mới hơi chút an ổn, Phùng thị đưa tới nước sạch cho Trần Ngư rửa mặt, ôm nàng ngừng an ủi: “ có chuyện gì, đừng sợ, chờ Dũng ca ca muội trở về, nhất định dạy cho trận!”

      “Thực là vô pháp vô thiên,” Chu thị càng nghĩ càng tức giận, trong miệng mắng : “Cái Mã thị này, mắng dạy nhi tử, thủ đoạn bỉ ổi như vậy cũng có thể làm ra, còn thực là biết xấu hổ!”

      “A mẫu, Mã thị này há lại là người tốt, chừng nàng lo lắng nhi tử cưới được tức phụ, đặc biệt dạy đây,” Phùng thị chỉ ra chân tướng.

      “Ngư Nhi, Ngư Nhi,” Lâm thị nghiêng ngả lảo đảo chạy về tới, trong miệng thê lương gọi, thanh kia, làm lòng người tan nát, nghe cũng nhịn được muốn khóc. “Ngư Nhi, Ngư Nhi ngoan của nương,” nàng vừa vào cửa, thấy Trần Ngư được Phùng thị ôm, lập tức tiến lên ôm, hồng hốc mắt ngừng thở gọi: “Ngư Nhi, đều là nương sai, nương nên để mình con ở nhà,”

      “Nương, Ngư Nhi có việc gì, người đừng lo lắng, Ngư Nhi thực việc gì,” thấy vẻ mặt dữ tợn điên cuồng kia của Lâm thị, Trần Ngư sợ nàng kinh hách quá độ, xảy ra cái tai vạ gì, nhanh chóng an ủi.

      “Tam đệ muội, ngươi yên tâm, Ngư Nhi bị thiệt thòi, ngươi đừng nghĩ lung tung, ha!” Chu thị hiểu tâm tình Lâm thị, cùng an ủi .

      Nếu Trần Ngư lại xảy ra chuyện gì, cuộc đời này, thực bị hủy.

      “Ngư Nhi, Ngư Nhi…,” Lâm thị toàn thân run rẩy, trong miệng vẫn nỉ non, gắt gao ôm lấy Trần Ngư, sợ mình mất nữ nhi này, giống như chỉ có ôm như vậy, nàng mới có thể an tâm.

      Trần Ngư nhìn Lâm thị như thế, trong lòng hối hận thôi, sớm biết muốn ầm ĩ lớn như vậy, chưa đem cả nhà Vu Tiểu Cường hù sợ, trái lại đem nương dọa hỏng, thực là mất nhiều hơn được a!

      Vu Tiểu Cường này vừa kêu to, có người chú ý đến, hơn nữa mấy vị huynh đệ Trần gia hướng Vu gia chạy, tình tự nhiên cũng bị người biết. Mọi người nghị luận nhao nhao, đều cảm thấy chuyện này có chút nghiêm trọng, ngay cả thôn trưởng cũng bị kinh động.

      Mà Lý thị bọn họ được đến tin tức, cũng chạy tới nhà Trần Đông Sinh.

      “Thực là tên súc sinh, trong ngày thường trộm đạo được còn tính, thậm chí ngay cả thủ đoạn bỉ ổi như vậy cũng làm ra, quả nhiên là cảm thấy người Trần gia ta dễ khi dễ sao?” Lý thị tính tình vốn thẳng thắn, này vừa bắt đầu mắng, thu lại được. “Hôm nay a, giáo huấn phen thực tốt, còn thực đem Trần gia chúng ta cho là mèo bệnh, về sau, còn có tay đâu.”

      Chương 118: Ác nhân cáo trạng trước


      Lúc này, thanh ồn ào ngay cả lão nhân Trần gia bọn họ bên bến tàu cũng đều biết, cũng trở lại.

      “Ngư nhi có việc gì !?” Trần lão nhân chen vào đám người, vào sân lo lắng hỏi.

      có việc gì, chỉ là bị sợ hãi,” Chu thị nhìn Lâm thị còn run rẩy, lên tiếng trả lời.

      “Thằng nhãi con này,” Trần Xuân Sinh mắng, Trần Thu Sinh đứng ở phía sau tuy rằng có lên tiếng, nhưng bất mãn mặt là ràng, điều này làm cho Trần Ngư trong lòng có suy nghĩ khác.

      “Việc này ầm ĩ, Vu Tiểu Cường này cũng quá ra gì, chuyện bỉ ổi như vậy cũng làm được, vậy nương trong thôn chúng ta còn làm sao dám ra a!?” Lương thị nhìn người vây quanh ở cửa, thôn trưởng tới, hai mắt vừa chuyển, ra vẻ lo lắng .

      “Đúng vậy, này là đê tiện hạ lưu, nghĩ muốn hủy diệt thanh danh nương, dụng tâm cũng quá ác độc,” Những người trong nhà có nương lớn sai biệt lắm lên tiếng, trong lòng cũng sợ hãi.

      Nếu hôm nay đổi thành là nương nhà mình, có vận khí tốt như vậy ? Nếu thực bị Vu Ttiểu Cường ôm, vậy đời này, tương đương là bị hủy.

      “Cứu mạng a, cứu mạng a, giết người, cường đạo a!” trận kêu khóc thê lương ở phía sau mọi người vang lên, mọi người quay đầu lại nhìn, hóa ra là Trần Dũng mang theo nhóm huynh đệ bắt Vu Tiểu Cường trói lại, trực tiếp túm lại đây, mà Mã thị địch lại bọn họ, hành động người đàn bà chanh chua cũng dùng được, ngay tại phía sau khóc lớn, muốn tìm người hỗ trợ.

      Nhưng là, nàng gào khóc đến khàn cổ họng, cũng ai hỗ trợ, chỉ có người ta chỉ trỏ nghị luận cái gì, trong lòng lại càng lo lắng.

      Thằng nhãi con này mới về đến nhà kêu thảm, nàng vội vã tìm thầy thuốc, cũng chưa có hỏi rốt cuộc phát sinh chuyện gì, chỉ thấy mấy huynh đệ Trần gia chạy vào túm người, nàng che chở đứa con chửi ầm lên, nhưng Trần Dũng bọn họ bất động thanh sắc, còn ngăn đón mình đem đứa con túm , trong lòng lại càng yên.

      Thằng nhãi con này rốt cuộc làm chuyện gì, như thế nào lại gặp phải nhóm người Trần gia này? Còn có, Đại phòng Nhị phòng Trần gia này phải ưa nhau sao? Lúc này như thế nào lại đều buộc cùng nhau?

      Trong lòng mang theo nghi hoặc, nàng gào khan đuổi theo tới đây, thấy mọi người đều vây quanh ở nhà Trần Đông Sinh, trong lòng lộp bộp chút, nhưng vẫn là ngăn giọng khóc hô: “Cứu mạng a, Trần gia cướp người, muốn giết người……,”

      “Câm miệng cho ta!” Thôn trưởng hướng về phía Mã thị giận dữ hét, hai mắt tức giận trợn lên, căm tức nhìn Mã thị : “Hôm nay đúng là giết người, ngươi đừng ồn ào, cũng ngẫm lại con ngươi làm cái chuyện thiếu đạo đức gì, còn rống lớn tiếng như vậy, mất mặt xấu hổ a!”

      “Tiểu Cường nhà ta ngoan như vậy, như thế nào lại làm chuyện thiếu đạo đức, là các ngươi vu hãm ,” Mã thị kịp nghĩ lại kịch liệt phản bác, giống như chỉ có như vậy, mới có thể cho chính mình thêm can đảm.

      Mà phía sau, đám người Trần Dũng túm lấy Vu Tiểu Cường tiến vào sân, nhưng bị Trần Đông Sinh vừa đuổi tới ngăn cản. “A Dũng, đừng túm vào, ô uế đất nhà của ta!”

      “Đúng vậy, đừng để cho vào, miễn cho Ngư Nhi nhìn sợ hãi,” Hồ thị theo sát phía sau, ôm tiểu Lai Quý hài tử của Phùng Vân nhi, vẻ mặt tức giận .

      Trần yến theo phía sau bọn họ, nhìn thấy ánh mắt của bọn họ tràn ngập khó tin cùng thể hiểu nổi. Làm thời điểm nàng cùng Trần Lâm đuổi theo Trần Đông Sinh hướng trong nhà tới, đường gặp Hồ thị cùng Trương thị, chỉ thấy các nàng ôm đôi nhi nữ của Phùng Vân nhi, nghiêng ngả lảo đảo lại đây, miệng lẩm bẩm: Thằng nhãi con, nghĩ đến Trần gia có ai đúng vân vân…….

      Trần đông sinh ở phía trước cũng đợi thấy bọn họ, sợ bọn họ ở dưới tình huống này lại bỏ đá xuống giếng, đạp hư Ngư Nhi, cho nên vẻ mặt có chút lãnh ngạnh, nhưng sau khi nghe xong lời của Hồ thị, tâm nháy mắt ấm áp — bọn họ, thủy chung là người nhà.

      Người nhà có thể khi dễ người nhà, khi dễ như thế nào đều được, nhưng là đổi thành người khác khi dễ người trong nhà, đó là chọc tổ ong vò vẽ, mỗi người đều mài quyền soàn soạt, cái loại cảm giác này, tồi.

      Trần Đông Sinh từ trong tay Hồ thị ôm lấy tiểu Lai Quý, sau đó theo bọn họ cùng nhau vào trong nhà mình, gặp gỡ màn ở cửa kia…… đem tiểu Lai Quý giao cho Hồ thị, sau đó trầm tới gần Vu Tiểu Cường…….

      “Các ngươi muốn làm gì?” Mã thị vừa thấy tình huống thích hợp, dùng sức muốn tới gần đứa con, nhưng cố ý vô tình bị người chặn, làm cho nàng hoảng hốt lên. “Các ngươi ai dám đụng đến con ta nửa sợi lông, ta cùng các ngươi liều mạng!” Trần Đông Sinh này là người hiền lành, làm sao lại tức giận lớn như vậy đây?

      Con a con, ngươi rốt cuộc đem người ta làm gì?

      Lúc này, Mã thị là thực luống cuống, ngay cả thôn trưởng cũng ra mặt, chuyện con mình bình thường ăn cắp ăn trộm bị đào ra, cũng đủ uống bình.

      “Ngươi cùng chúng ta liều mạng? Hôm nay ta muốn nhìn, ngươi như thế nào cùng chúng ta liều mạng,” Lâm thị nghe được lời Trần Đông Sinh xong, che chở Trần Ngư ra, phía sau theo mọi người Trần gia, trận thế như đánh giặc này làm cho mọi người trong thôn xem choáng váng. Bình thường cãi nhau nhiều nhất chính là người Trần gia, tại sao lúc này lại đồng lòng như vậy, là ầm ĩ hiểu nổi.

      “Nương tiểu Cường, phải mọi người làm khó dễ con ngươi, mà là con ngươi phải là người, thủ đoạn hạ lưu như vậy cũng làm ra được, ngươi là dạy hài tử như thế nào?” Bên cạnh có người cùng Mã thị vẫn là tốt, nhịn được lên tiếng vài câu.

      “Con ta hạ lưu như thế nào? Chỉ con ngươi là tốt, ta phi!” Mã thị còn biết tình có bao nhiêu lớn, chính là cảm thấy được chỉ cần mình so với người khác khí thế hơn chút, xấu xa chút, tình cuối cùng cũng qua .

      “Ngươi…… Ta lười với ngươi, ngươi đừng hối hận là được!” Lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, người nọ tức giận ngã ngửa, lười phải phản ứng Mã thị nữa.

      “Vu Tiểu Cường, tự ngươi , ngươi làm chuyện gì?” Trần Dũng mang theo Vu Tiểu Cường tới trước mặt mọi người, lớn tiếng chất vấn .

      “Ta…… Ta cái gì cũng chưa làm,” Thấy tình nháo lớn, nương cũng quản được mình, Vu Tiểu Cường liền bắt đầu giả vờ ủy khuất, hồng vành mắt mắng : “Là Trần Ngư đem chén canh cá nóng cuồn cuộn hắt lên người ta, ngực ta bây giờ còn đau, tin các ngươi nhìn cái,”

      “Con a, ngươi bị thương như thế nào? Nương nhất định vì ngươi lấy lại công đạo,” Mã thị vừa nghe, thuận theo, vừa kêu gào, bị thôn trưởng áp chế .

      “Ngươi câm miệng cho ta, lại thêm câu vô nghĩa, ta gọi người trói ngươi lại, lấy khối vải nhét vào miệng ngươi, xem ngươi còn nhiều miệng hay !” Thôn trưởng hung tợn răn dạy nàng, thấy nàng câm miệng cái gì nữa, mới hướng về phía Vu Tiểu Cường hỏi: “Trần Ngư vì cái gì muốn hắt canh cá lên người ngươi? Ngươi làm cái chuyện tốt gì, ràng cho ta!”

      “Ta…… Ta có làm gì, là nàng cố ý hắt ta,” lúc này, cho mười lá gan, cũng dám ra nguyên do. Ngốc tử cũng hiểu được, nhiều người như vậy đều là hướng về phía mình tới, nếu , còn phải bị đánh chết.

      Vừa rồi thời điểm dọc theo đường , mấy tiểu tử Trần gia kia muốn đánh mình chút, tại toàn thân đều rất đau.

      “Ngư Nhi, ngươi , làm cái gì?” Trần Đông Sinh cũng hàm hồ, trực tiếp với nữ nhi.

      hiểu Trần Ngư, đứa này cứng cỏi thông minh, việc này dọa đến nàng, cho nên mới để cho nàng mở miệng.

      QA: Nhân tiện quảng cáo chút truyện mới của nhà ta hehe!!! http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif

      Đây là link tại nhà ta:https://quynhanh311008.wordpress.com/di ... nu-co-doc/

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 119: Ngậm máu phun người


      Trần Ngư quả nhiên giống như Trần Đông Sinh dự đoán, từ trong lòng Lâm thị ngẩng đầu lên, hé ra khuôn mặt nhắn đỏ rực, tạm dừng nức nở chút, sau đó tức giận duỗi ra ngón tay chỉ Vu Tiểu Cường, nổi giận đùng đùng : “Ta mang canh cá cho tiểu Lai Quý uống, thuận tiện kêu tỷ tỷ về nhà ăn cơm, Vu Tiểu Cường nửa đường ngăn ta lại, dỗ ta cùng về nhà, cho ta ăn thịt, uống rượu, ta đồng ý, lại muốn tiến lên ôm ta, ta sợ hãi, đem canh cá ném người , sau đó chạy tới nhà Đại bá mẫu…,”

      “Ha ha…,” Trần Ngư vừa xong, trong đám người liền vang lên tiếng cười lớn.

      “Vu Tiểu Cường, nhà ngươi ăn trấu nuốt cháo loãng cũng ăn nổi, còn cho Ngư Nhi ăn thịt, uống rượu, khẩu khí cũng a!” Có người trêu chọc, ngôn ngữ hài hước kia tương đối nhiều.

      “Đúng vậy, hôm nào cũng để cho ta nếm thưởng cái gì kêu ăn thịt, uống rượu,”

      Trong đám người, ngươi câu, ta câu, đem hình ảnh vốn nghiêm túc thay đổi, làm cho Trần Ngư rất là lời… Vu Tiểu Cường a Vu Tiểu Cường, xem xem nhân duyên làm người của ngươi, ai, ta cũng muốn ngươi.

      “Được rồi, đều ngậm miệng,” thôn trưởng ra chủ trì đại cục, tức giận trừng Vu Tiểu Cường chất vấn: “Ngươi có làm qua hay ?” Lẽ nào lại như vậy, tuy rằng Nam làng chài nghèo chút, nhưng tốt xấu xảy ra đại gì, xem như là an bình yên ổn. Nhưng việc xảy ra lúc này, làm cho cái thôn trưởng này cũng cảm thấy bẽ mặt.

      “Các ngươi muốn làm gì?” Mã thị sau khi biết chuyện nhi tử làm, tâm lý kinh hãi ghê gớm, cũng hiểu nhi tử nếu gật đầu, cuộc đời này bị người ta giày vò ở trong tay, lập tức quyết định phản công, ngậm máu phun người. “Ép hỏi nhi tử ta a!? Nhi tử ta bộ dạng đoan chính, chừng là người ta nhìn trúng nhi tử ta, sống chết ỷ vào, nhi tử ta thuận theo, mới hạ ngoan tay như vậy, ta còn cùng các ngươi tính sổ, các ngươi còn biết ngượng tru lên!”

      Lời Mã thị vừa ra, hình ảnh ồn ào nhất thời an tĩnh, an tĩnh đến mức tất cả mọi người đều nghe được tiếng tim đập của nhau.

      “Ta đánh chết ngươi cái biết xấu hổ,” Hồ thị tru lên tiếng, đột nhiên xông tới muốn đánh người, dọa hỏng mọi người, phải biết trong tay bà nhưng là ôm hài tử.

      “Nãi nãi,” Phùng Vân nhi lập tức chạy lên, ngăn bà lại khuyên : “Ngươi đừng tức giận, bày ở chỗ ấy, đừng cùng nàng càn quấy, thôn trưởng cho Ngư Nhi câu trả lời thỏa đáng!”

      “Tức chết ta,” Hồ thị giao hài tử cho Phùng Vân nhi, chống nạnh nổi giận mắng: “Ngư Nhi nhà ta nhìn trúng cái nhi tử biết xấu hổ này của ngươi, ta phi, mắt bị mù cũng đều chướng mắt, càng huống chi Ngư Nhi nhà ta thông minh, ta phi chết ngươi,”

      Thấy bộ dáng người đàn bà chanh chua kia của Hồ thị, Trần Ngư khóe miệng vỡ ra tươi cười, đột nhiên cảm thấy Hồ thị đáng .

      “Thông minh như thế nào, còn phải người Trần gia ngươi gả ra được, chừng sợ mình gả ra được, cứng rắn dựa vào nhi tử của ta,” Mã thị cam lòng yếu thế, kêu gào ra lời đâm vào trái tim.

      “Nữ nhi ta cho dù cả đời gả ra được, cũng chướng mắt nhi tử ngươi,” Lâm thị triệt để tức giận, nàng đem Trần Ngư giao cho Chu thị, vọt tới trước mặt Mã thị gầm lên giận dữ: “Nhi tử nhà người bản lĩnh, trộm đạo, bò tường nhà người ta, tại là nửa đường chặn nữ nhi ta, muốn hủy thanh danh nàng, lớn lên còn gì nữa, chừng bò vào nhà ai hủy thanh danh nương người ta, ngươi còn biết ngượng ồn ào, ngươi lại dám kêu gào lớn tiếng nữa, nhìn xem nhi tử nhà ngươi có bao nhiêu tốt,”

      Lời của Lâm thị, triệt để gõ vào người trong nhà có nữ nhi, trong lòng cũng sợ hãi , nếu việc này bị phát , vậy về sau Vu Tiểu Cường chừng làm ra chuyện như vậy, người người đều căm tức Mã thị, hận thể nuốt nàng.

      phải là muốn ôm chút, lại mất miếng thịt, cùng lắm để ta nhi tử cưới nữ nhi ngươi, có cái gì đặc biệt hơn người đâu,” Mã thị trong miệng than thở, ra càng phải lời người .

      “Ta phi, ngươi nghĩ được thực đẹp,” lúc này, thực khiêu khích nhiều người tức giận.

      “Thôn trưởng, ngươi việc này xử lý thế nào?” Trần Đông Sinh lười phải cùng nàng càn quấy, hi vọng thôn trưởng có thể cho bình luận.

      “Việc này quá ác liệt, vẫn là do nha môn phán quyết !?” Thôn trưởng cũng khó xử, thấy Mã thị làm cho nhiều người tức giận, sợ mình vừa làm cái tốt, đưa tới hiềm khích, vẫn là báo quan tốt hơn.

      “Nương, ta muốn vào nha môn, là ngươi , chỉ cần ôm Trần Ngư, nàng là của ta, căn nhà nhà nàng cũng là của ta…,” Vu Tiểu Cường vừa nghe đến phải vào nha môn, lập tức hoảng, đem cái lời gì cũng đều vạch trần ra.

      Mà lời , làm cho Lâm thị cắn chặt hàm răng, hận thể tiến lên hung hăng cắn bọn vài ngụm.

      “Hóa ra là vì gian phòng nhà Trần Đông Sinh,” có người giật mình hiểu ra.

      “Cho dù vì căn nhà, nhà người ta này còn có nhi tử ni, cho dù cưới Ngư Nhi, căn nhà cũng tới phiên , Mã thị này, tâm còn ác độc!”

      “Thôn trưởng,” Lương thị đột nhiên mở miệng, nàng hung hăng nhìn chòng chọc Mã thị, gằn từng chữ : “Người Vu gia này tâm ngoan thủ lạt, bình thường trộm đạo, mọi người mở con mắt, khép con mắt cũng cho. Nhưng hôm nay ngươi nghe chút, bọn mưu tính thực sâu, ôm khuê nữ người ta, còn nghĩ muốn gian phòng, người ta, chừng còn có tâm tư mưu tài sát hại tính mệnh, người như vậy, Nam làng chài chúng ta thể giữ…,” nàng là người có khuê nữ, bình thường sủng, giống như thịt trong tim, nhưng phải lấy ra để bị người ta chà đạp.

      “Đúng, Nam làng chài chúng ta thể giữ người như vậy, đuổi bọn ra ,” Lời Lương thị vừa ra, nhà ai có nữ nhi đều cổ động, phòng bị nhất thời, phòng được cả đời, đuổi mới triệt để thanh tịnh.

      “Đuổi ra, đuổi ra…,”

      Mã thị vừa thấy tình huống này, mắt trợn tròn, nàng có dự liệu tới tình ầm ĩ lớn như vậy, trong lòng hối hận sắp hộc máu. “Mọi người hương lý hương thân, làm gì đây?”

      “Ngươi tại biết hương lý hương thân? Lúc dạy nhi tử ngươi khi dễ Ngư Nhi, thế nào nghĩ nghĩ cái này?” Lý thị sớm đọng cỗ tức giận, lập tức lên tiếng chất vấn.

      Mã thị nhìn mọi người tức giận, mình rất khó phản bác, hai mắt như trộm vừa chuyển, ưỡn ngực : “Việc này là nhi tử ta đúng, nhưng Trần Ngư bị nhi tử ta ôm, cuộc đời này cũng gả ra được, nàng phải cùng nhi tử ta ,”

      “Ta có,” Trần Ngư muốn hộc máu, gặp qua biết xấu hổ, lại chưa từng gặp qua biết xấu hổ như vậy.

      “Ngươi có là có, ai thấy?” Mã thị thấy Lâm thị bọn họ sắc mặt đột biến, trong lòng đắc ý, nghĩ các ngươi muốn ta sống tốt, ta chết cũng lôi kéo Trần Ngư, xem các ngươi còn cười được . “Tỷ tỷ ngươi cuộc đời này gả ra được, lại thêm ngươi cái nữa, nương ngươi muốn điên, tốt xấu nhi tử ta muốn ngươi, ngươi vẫn là theo chúng ta !”

      “Ta liều mạng với ngươi,” Lâm thị gấp, nghĩ phải bắt được Mã thị, nhưng bị người ngăn lại, nàng cả kinh giận dữ, dẫn tới hôn mê bất tỉnh.

      “Nương,” này xem, thực là loạn.

      “Vu Tiểu Cường, nương ngươi biết xấu hổ, ngươi có phải cũng là người hèn nhát hay ?” Trần Ngư tức giận, chờ người đem Lâm thị dời , việc này, nàng quyết định tự mình giải quyết. “Tự ngươi , ngươi có đụng tới ta hay ?”
      FuuTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :