1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng Sinh Ngư Dân Nữ - Lại Mân Côi (183/447) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 108: Lại cái cực phẩm


      “A a, đúng vậy,” ngay sau đó tân nương tử chuyện lúc trước cùng Chu thị tại bến tàu lớn gặp được, Phùng gia, nàng thấy Trương thị trong lòng liền thư thái, nghĩ hôn điệt nữ nhà mình thiếu chút bị mình hủy, tâm lý chán nản hết sức, tại chuyện chung thân thực dễ dàng đạt thành, Trương thị này còn muốn tại ngày đại hỉ này cho điệt nữ ngột ngạt, trong lòng càng là cáu giận đến cực điểm.

      “Yến nhi, ngươi xem Vân nhi nhà ta, này quanh quẩn lại bị người châm ngòi ly gián, còn phải vẫn gả cho Đại đường ca ngươi, cho nên a, đừng sợ, này đều trách người khác có mắt, phát ngươi tốt, về sau a, có thời điểm người ta hối hận!” Phùng gia duỗi tay ôm lấy Trần Yến, hung hăng trừng Trương thị cái sau đó ôn nhu an ủi, làm cho Trần Yến vốn ủy khuất thôi nhịn được rơi lệ.

      “Ài hừm, hôm nay là cái ngày đại hỉ của Đại đường ca, ta thể rơi lệ,” Người Phùng gia đều rất tốt, dỗ Trần Yến nín khóc mỉm cười, làm cho Trần Ngư chan chứa cảm kích.

      Nếu đổi thành người chanh chua cay nghiệt chút, bỏ đá xuống giếng nhục nhã Trần Yến là tốt rồi, chừng còn liên luỵ cha mẹ bị nhục nhã, giờ khắc này, đối cái Đại đường tẩu này, Trần Ngư trong lòng là chân thành thích.

      Trương thị vốn là hi vọng Phùng Vân nhi có thể tức giận mắng to hoặc cáu giận gả, ầm ĩ lớn chút mới tốt, nghĩ đến bị bỏ qua như vậy, tâm lý bất mãn cáu giận Phùng Vân nhi rộng lượng, trong miệng xì tiếng khinh miệt, liền xoay người rời .

      “Cái Trương thị này, thực khiến cho người ta chán ghét,” Phùng gia thấy nàng rồi, lập tức nổi giận đùng đùng mắng.

      , người như vậy, đáng để ta tức giận!” Phùng Vân nhi như trước ôn nhu khuyên, bảo trì dịu dàng của tân nương tử.

      “Đại đường tẩu thực tốt,” Trần Ngư nhàng ôn nhu cười .

      “A a, Đại đường tẩu của ngươi tốt hảo ở chỗ nào a!?” Có người trêu chọc Ngư Nhi, để nàng ra.

      Ta , thực coi ta như tiểu oa nhi a! ( nương, ngươi chính là cái tiểu oa nhi) Trần Ngư tâm lý than thở, nhưng mặt lại lộ ra nụ cười rực rỡ, vặn vẹo ngón tay ngọt ngào : “Đại đường tẩu xinh đẹp, chuyện ôn nhu, đối tốt với tỷ tỷ, đối tốt với Ngư Nhi, Ngư Nhi thích Đại đường tẩu…,”

      “Xem hài tử này, làm cho người ta thích!” Mọi người vừa nghe, đều cười, đem Phùng Vân nhi chọc đến khóe miệng mỉm cười, mặt đỏ ửng càng sâu.

      “Cười cái gì vui vẻ như vậy, cho ta nghe chút, để ta cũng vui vẻ,” Tiến vào là Lương thị, nàng hôm nay tới nơi này giúp đỡ, tuy bàn rượu nhiều, nhưng cuối cùng cũng thể để Chu thị xuống bếp nấu đồ ăn, cho nên mời mấy người tốt, thủ nghệ được tới giúp đỡ… Nàng tiến vào, là đưa trà tới….

      “A a, hai cái khuê nữ của lão Tam Trần gia này, thực làm cho người ta vui mừng,” Phùng gia đem chuyện Trương thị làm ầm ĩ ra, mà là đem lời vừa rồi của Trần Ngư lần, cười mạch lau nước mắt : “Ngươi , nương này miệng bôi mật, chọc Vân nhi nhà ta cười ngừng…,”

      “Hai nương này là ta từ nhìn tử tới lớn, là tốt,” Lương thị vừa nghe, lập tức khen ngợi.

      Từ sau khi Trương thị rời , khí trong căn nhà này liền tốt hơn rất nhiều, ngay cả Trần Yến mặt cũng lộ ra chút ý cười, làm cho trong lòng Trần Ngư nhàng thở ra.

      Trần Ngư cho rằng, Trương thị này tìm cái mất mặt, suy đoán lúc uống rượu mừng ra, kết quả nàng chẳng những có, còn ý cười đầy mặt nhìn xung quanh, giống như chờ đợi cái gì, điều này làm cho Trần Ngư thể cảnh giác, sợ nàng lại ra cái gì thiêu thân, đến lúc đó rơi vào lúng túng là hướng tới Phùng Vân nhi .

      “Nương,” Trần Ngư đến bên cạnh Lâm thị, gặp Trần Yến cũng có chú ý đến bên này, thấp giọng đem tình vừa rồi tại trong phòng tân nương lần, sau đó chờ Lâm thị phát hoả : “Là Đại đường tẩu giải vây, còn an ủi tỷ tỷ…,”

      “Này là cái trời đánh,” Lâm thị hận nghiến răng ngứa, hận thể lập tức liền xông lên đánh Trương thị mấy cái tát, nhưng nàng biết hôm nay là cái ngày gì, nếu thực ầm ĩ lên, bẽ mặt là Đại tẩu, cho nên nàng cực lực nhịn.

      “Con vừa rồi thấy Nhị bá mẫu hết nhìn đông tới nhìn tây biết chờ cái người gì, sợ nàng lại muốn khi dễ ai, đến lúc đó ủy khuất là Đại đường tẩu, cho nên nương, nương cùng Đại bá mẫu tiếng…,” nàng là muốn Lâm thị xem ở việc Phùng Vân nhi giúp Trần Yến, phải giúp đỡ nàng ấy.

      Nhắc nhở Chu thị chút cũng tốt, miễn cho đến lúc đó thình lình phát sinh cái chuyện lúng túng gì, cũng làm cho nàng cố kiềm chế lại, mặc kệ như thế nào, cũng chờ sau khi đại hỷ qua rồi .

      Lâm thị hiểu ý tứ Trần Ngư, duỗi tay điểm trán nàng chút, trong miệng than thở : “Vẫn là con xảo quyệt,” sau đó xoay người tới gian phòng Chu thị đến….

      Thời điểm Lâm thị vào phòng, Trần Ngư thấy ở ngoài cửa tiến vào người phụ nhân trung niên, mang theo ba đứa con nít, phụ nhân kia mặt tròn tròn, làn da trắng nõn, nhìn nàng như thế, Trần Ngư luôn cảm thấy nàng cùng người nào đó rất giống nhau, nhất thời nghĩ ra là ai. Chờ đến khi Trương thị lộ ra tươi cười nịnh hót, tới nghênh tiếp kêu muội tử, nàng mới biết người này là ai — Nữ nhi duy nhất của Hồ thị, Trần thị.

      Nàng gả cho người nhà họ Trần, cho nên cũng có sửa họ.

      Trần Ngư tới nơi này sắp nửa năm, lần đầu tiên nhìn thấy cái người gọi là này, đối với nàng chút hảo cảm cũng có. Nhìn nàng ăn mặc đẹp đẽ, vải kia so với tân nương tử hôm nay mặc đều tốt hơn, biết nàng là người như thế nào.

      “Các ngươi ngoan ngoãn, đồ nơi này thể tùy tiện ăn, hiểu chưa?” Trần thị nhàn nhạt quét qua Trương thị cái, sau đó đáp lại tiếng rồi dặn dò nhóm nhi tử của mình, thấy ba tiểu tử kính sợ gật đầu xong, đến gian phòng của Hồ thị, cũng có đem mấy người trong thôn tới lui kia xem ở trong mắt.

      Hừ, thực ngạo khí a! Trần Ngư thấy Trần thị vô lễ như vậy, lập tức đem nàng quy hoạch thành người về sau kết giao.

      Thấy Trương thị vội chiếu cố ba cái oa nhi của Trần thị, Trần Ngư liền lén lén lút lút chạy trốn tránh tại phía dưới cửa sổ của Hồ thị, ra vẻ mình chơi cục đá, bất động thanh sắc nghe mẹ con các nàng ở trong phòng chuyện.

      “Nương, phải tháng chạp tổ chức hỉ sao? Thế nào tại lại làm?” Trần thị vào, liền bất mãn quở trách.

      “Ta làm sao biết,” Hồ thị vui tức giận : “Bọn từng cái từng cái lớn, nghe ta, ta có thể có cái biện pháp gì?”

      “Nương, ta nghe nhà Đông Sinh xây phòng ở mới?” Trần thị hai mắt vừa chuyển, dừng ở chuyện này chuyện.

      “Đúng a,” Hồ thị kinh hãi trả lời, nghĩ đến mình bị người đùa cợt, tâm lý liền càng thẩm hoảng, trong lòng đối Lâm thị lại càng oán hận. Nếu như nàng lúc trước ràng bạc là nhà mẹ đẻ nàng, mình cần gì rơi vào tình cảnh bị người chế giễu đây?

      Trần Ngư nếu biết suy nghĩ trong lòng bà già này, nhất định lại ói mửa : nếu thực , ngươi đoạt ta cùng họ với ngươi. Lão bà tử này chính là cái người ngu xuẩn, thấy bạc hai mắt liền sáng lên, có chuyện gì làm được.

      “Vậy tại sao lại đón nương qua ở đâu?” Trần thị bất mãn cả giận : “Đông Sinh tại sao lại như vậy đâu? Che phòng ở mới, còn để nương ở chỗ đen tuyền này, chút cũng bất hiếu, đợi lát nữa ta hảo hảo , để cho mọi người bình luận phân xử!”
      FuuTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 109: Phùng thị bị ủy khuất


      Dựa vào, lại là cái cực phẩm! Nghe thấy Trần thị đến đây chút, Trần Ngư nhịn được muốn mắng người. Nha, người Trần gia này trừ Đại phòng bình thường chút, Tam phòng bình thường chút, những người còn lại đều cực phẩm chịu được, làm cho nàng cũng nhịn được muốn cười.

      “Hôm nay là ngày trọng đại của a Dũng, ngươi đừng làm ầm ĩ, đến lúc đó khiến cho Đại tẩu ngươi khó xử, nàng để yên cho ngươi a!?” Hồ thị tâm lý có chút kinh sợ Chu thị, cho nên đồng ý. Kỳ , trong lòng bà cũng muốn vào ở trong phòng mới nhà con thứ ba, nhưng bà ầm ĩ chịu nổi như vậy, làm sao còn có mặt mũi .

      Trần Đông Sinh này sau khi ở riêng, đối với bà càng lúc càng tốt, ngay cả nhà mới xây xong cũng để mình ở, là thực bất hiếu.

      “Hừ, nàng cùng ta để yên?” Trần thị khinh thường hừ lạnh, đùa cợt : “Cưới người con dâu ngay cả đồ cưới cùng lễ hỏi đều có, chuyện chung thân như vậy, là làm cho người ta chế giễu, ta đến cũng cảm thấy mình mất mặt!” Nàng vốn muốn đến, nhưng mình là duy nhất của a Dũng, nếu tới, khẳng định bị người ta xấu, mới bất đắc dĩ mang ba nhi tử tới đây.

      Nàng sinh liên tiếp ba nhi tử, địa vị tại Trần gia là ai có thể lay động. Ở nhà chồng, nàng cần tự mình động thủ, có lão ma ma hầu hạ, tuy rằng so với phía bằng, nhưng cùng Đại tẩu bọn họ so sánh tới, mình là sinh sống ở trong thiên đường, cho nên nàng cũng nguyện ý về nhà, nhìn ngang nhìn dọc cũng đều khiến cho người ta thoải mái. (QA: lúc trước khi lấy chồng bà này sống ở nhà này chắc!?)

      “Được, khó được trở về lần, vẫn chớ có nhiều chuyện,” Đối với cái khuê nữ tâm cao khí ngạo này, Hồ thị cũng có bao nhiêu thân mật, dù sao quanh năm suốt tháng, khuê nữ này chỉ qua năm mới trở về lần, lần trở về này, cũng mang đồ gì cho mình, tâm lý liền càng vui.

      Hồ thị trong lòng thầm, Trần Ngư tự nhiên là biết, nhưng trong lòng nàng có cái kết luận — Trần thị này giống Hồ thị, cũng là người chanh chua cay nghiệt, mọn .

      Nghe đến đó, nàng đại khái hiểu Trần thị này muốn làm gì, con người đen nhánh lập tức quay tròn chuyển động, sau đó khóe miệng thoáng giơ lên nét tươi cười tà mị, lén lút lùi vào trong tân phòng… Giờ phút này trong tân phòng, chỉ có tân nương tử an tĩnh ngồi, những người còn lại đều được mời ra ngoài uống rượu mừng.

      “Đại đường tẩu,” Trần Ngư nhàng gọi.

      “Ngư Nhi?” Phùng Vân nhi vừa thấy nàng, lập tức kinh ngạc nhíu mày nhìn nàng, nghi ngờ hỏi: “Bên ngoài phải mở tiệc sao? Muội tại sao còn ăn đâu?” Đối với cái tiểu oa nhi này, nàng chính là thích từ trong đánh đáy lòng, nhìn cơ trí khả ái, làm cho người ta nhìn được muốn sủng.

      “Cho,” Trần Ngư từ trong túi tiền của mình lấy ra thỏi bạc để ở tay của nàng, thấy nàng kinh ngạc muốn chối từ, duỗi tay để áp ở khóe miệng, ra hiệu nàng cần lên tiếng cũng giọng : “Cái này là nương muội để cho muội đưa cho tẩu, nàng đợi lát nữa tới xem tẩu, làm cho tẩu ngươi lúng túng, cho nên để cho tẩu mang bạc áp chế, đừng để cho nàng đè ép qua!”

      Bạc này, là Lâm thị biết. Nàng cầm tầng lợi nhuận của sư phó điêu khắc chia, gom được ít, hôm nay cũng biết thế nào lại mang ở người, có lẽ là sáng sớm trong lúc hồ đồ định trước, Phùng Vân nhi giúp Trần Yến, nàng cũng phải giúp Phùng Vân nhi.

      Nắm chặt hai lạng bạc trong tay, trong hốc mắt ôn nhu của Phùng Vân nhi mơ hồ lóa hào quang, bị cảm kích bao vây, nghẹn ngào cũng biết cái gì mới tốt.

      Nàng biết, nhà mình nghèo, cho dù nàng gả vào Trần gia, a mẫu đối với nàng tốt, nhưng nương có đồ cưới chính là bị người xem thường. phen lời vừa rồi của Trần Ngư, làm cho nàng hiểu , a Dũng là muốn mượn đồ cưới làm cho mình lúng túng, cho nên Tam thẩm mới để cho Ngư Nhi cầm bạc cho mình mang bên người.

      Phần tình này, nàng ghi nhớ. ngày nào đó, nàng hồi báo thỏa đáng phần ân tình này.

      Quả nhiên, chờ Trần Ngư an ủi tốt Phùng Vân nhi ra ngoài lâu sau, Trương thị mang Trần thị tiến vào, mà Phùng gia thấy tình hình đúng, cũng cùng tiến vào cùng… Ngư Nhi, lén lút lùi vào tới đứng tại bên góc khuất xem náo nhiệt….

      “Bộ dạng cũng tồi, Phùng gia này nghèo, thế nào lại dưỡng ra nương trắng nõn như vậy, chẳng lẽ là cái trộm lười dùng mánh khoé?” Trần thị vừa vào cửa, sau khi đánh giá Phùng Vân nhi, khách khí chất vấn.

      “Ngươi là người nào?” Phùng gia vừa nghe, lập tức nheo lại hai mắt, chán ghét hỏi.

      “Đây là ruột của a Dũng, nàng tới nhìn xem tân nương tử,” Trương thị chứng kiến được Trần thị khách khí xong, cười tít mắt giới thiệu, tâm tình rất tốt.

      “Ốc, , ta còn cho rằng là đàn bà chanh chua nơi nào tới, chuyện chút quy củ cũng có,” Phùng gia chút cũng khách khí, chế giễu Trần thị, chút cũng lui bước.

      ,” Phùng Vân nhi nôn nóng gọi lên, lại bị đạo thanh bén nhọn đánh gãy.

      “Ngậm miệng, ngươi còn có tư cách gọi ta là ,” Trần thị chán ghét kêu gào.

      “Ngươi bệnh !?” Phùng gia bị nàng chọc cười, tràn đầy ý cười : “Ta là ruột của Vân nhi, nàng gọi ta, có cái gì sai? Ngươi đừng tự mình đa tình, gọi ngươi, kiếp sau !”

      Trần Ngư thấy tình hình đúng, lén lút chuồn kêu Đại bá mẫu tới trấn giữ.

      Đối phó với Trần thị biết xấu hổ, chỉ có người tính tình bưu hãn như Chu thị vậy, mới ổn được.

      “Ngươi…,” Trần thị bị trận trách móc, tâm lý cáu giận hết sức, nghĩ nghĩ mình mấy năm này sống cuộc sống thư thái, còn ai dám đối đãi với mình như vậy, liền run rẩy duỗi ngón tay chỉ Phùng Vân nhi cả giận : “Giỏi cho ngươi cái biết xấu hổ…,”

      “Tiểu này là mắng ai đây?” Chu thị vừa vào cửa nghe đến câu này, lập tức tiếp quá đề tài, bất động thanh sắc đến trước mặt nàng chất vấn: “Đây là ngày đại hỉ, thế nào lại chọc tiểu tức giận?” Nếu có Lâm thị qua, nàng còn thực muốn hết sức chửi ầm lên.

      Con dâu này của mình, chính mình đều đành lòng trách mắng câu, huống chi bị người khác giày xéo, nàng càng đồng ý.

      “Đại tẩu, được, ngươi tới vừa vặn,” Trần thị vừa thấy Chu thị, tâm lý cáu giận liền tạm thời áp chế, hướng nàng quở trách : “Ngươi xem ngươi xem, cho a Dũng tìm cái người vợ gì a!? Trong nhà nghèo đinh đương vang, muốn đồ cưới đồ cưới, muốn bạc bạc, lại bị Phùng gia dưỡng trắng nõn trắng nà, phải cái trộm lười dùng mánh khoé, chẳng lẽ vẫn là người tốt? Người như vậy xứng với a Dũng, a Dũng này về sau còn có ngày lành sống sao?”

      Chu thị nghe phen lời cố tình gây kia của nàng xong, tức giận đều sắp hộc máu. Nàng hung hăng áp chế phẫn nộ trong lòng, ngoài cười nhưng trong cười : “Tiểu a, nhà ta nghèo, cưới được người con dâu vào cửa, ta cao hứng, có thể sánh bằng cuộc sống giàu có của tiểu này, về sau cưới con dâu, người người đều chịu khó hiếu thuận!”

      Trần Ngư thấy Trần thị là nhặt xương trong trứng, lấy chuyện Phùng thị trắng nõn tới chuyện, trong lòng nhịn được thầm: ngươi trắng a, , ngươi thực là cực phẩm trong máy bay chiến đấu a!

      “Cho dù cưới được, ngươi cũng khoog nên chấp nhạn, nương như vậy, tặng cho ta, ta đều ngại rườm rà,” Trần thị thấy Chu thị kiềm chế, biết nàng là bởi vì hôm nay ngày lành, tiện cùng mình so đo, càng thêm kiêng nể gì.
      FuuTôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 110: Ngư Nhi khéo léo giải vây


      Thời điểm Chu thị cùng Phùng gia tức giận sắp chịu đựng nổi, Phùng Vân nhi đột nhiên mở miệng .”A mẫu, nương con biết ngườii là người tốt, ghét bỏ nhà ta nghèo, thực lòng đối tốt với ta, Vân nhi trong lòng cảm kích thôi… Nhưng Phùng gia ta cũng phải có, chỉ là sợ đồ cưới nhiều, bị người nhớ thương, cả ngày gây chuyện, nên vẫn mua sắm gì cho ta…,” Trong giọng ôn nhu, lời ra lại làm cho mọi người sửng sốt.

      “Hống hống…,” Trần thị vừa nghe, trong miệng phát ra trận tiếng cười cổ quái, nàng nhìn Chu thị châm chọc : “Đại tẩu, tại, ngươi biết con dâu này là người như thế nào !?”

      Chu thị trong lòng cũng phức tạp, cảm thấy Phùng Vân nhi nên dối, nàng lại ghét bỏ nàng nghèo, lúc này, là thực đâm lao phải theo lao.

      “Đây, cái này là nương ta giao cho ta,” Phùng Vân nhi từ trong trang phục hồng y lấy ra khối bạc hai lạng bạc Ngư Nhi cho nàng, đưa cho Chu thị : “Nàng dặn dò ta, cái này là muốn đưa cho a mẫu, về phần bạc của mình, Vân nhi còn có ít…,”

      Nhìn hai lạng bạc trong tay, Chu thị mắt trợn tròn, ngay cả Trần thị cũng mắt trợn tròn, lúc này Phùng gia cũng biết nên cái lời gì. Trong lòng nàng rất ràng, trong nhà tẩu tử mình là trăm văn tiền đồng cũng cầm ra, nếu cũng ủy khuất nương trong sáng linh lung này.

      Nhưng bây giờ, hai lạng bạc này lại là chân thực, nàng lựa chọn bảo trì trầm mặc.

      Trần thị thấy, Phùng thị chính là người nghèo, chút đồ cưới cũng có, bủn xỉn như vậy, lại nghĩ đến nàng còn giấu tay. Mà Trương thị hơi há mồm, muốn đả kích Chu thị chỉ có lấy nghèo ra chuyện, nghĩ đến cái tân nương tử này lợi hại như vậy, vừa ra tay chính là hai lạng bạc giữ đất, còn có lưu thể bạc riêng của mình, quả nhiên là khiến cho người ta khinh thường.

      Chính là, nhà ai có bạc, lại chút đồ cưới cũng mua, đều đổi thành bạc cho nương làm đồ cưới đâu?

      “Vân nhi, con cái hài tử ngốc, bạc này tự mình cầm, a mẫu làm sao lại muốn bạc của ngươi đây? Phần tâm này của con, a mẫu nhớ,” Chu thị khóe miệng tràn đầy vui sướng, nhét bạc lại trong tay Vân nhi, sau đó để ý Trương thị bọn họ xoắn xuýt, lải nhải : “Được rồi, mở tiệc, ra uống rượu mừng !”

      Trần thị các nàng có cái gì có thể ầm ĩ ra ngoài, thời điểm Trần Ngư ra cùng Phùng Vân nhi chớp chớp hai mắt, sau đó che miệng cười tít mắt ra ngoài.

      “Vân nhi, bạc này của người là nơi nào có?” Phùng gia nhịn được, chờ người vừa ra ngoài vội vàng hỏi.

      , ” Phùng Vân nhi trong lòng ủy khuất hết sức, nén lệ nức nở : “Kia là Tam thẩm để cho Ngư Nhi lén lút đưa tới, là sợ a Dũng tới gây chuyện…,”

      “Hài tử của ta, ngươi chịu ủy khuất,” Phùng gia vừa nghe, lập tức hiểu đầu đuôi trong đó, trong lòng đối với Lâm thị là đặc biệt cảm kích — hôm nay nếu có hai lạng bạc kia, Vân nhi chịu ủy khuất chỉ sợ phải chút chút như vậy. “Vân nhi, việc này, ngươi cần cùng a mẫu ngươi ràng, bằng nàng lại cho rằng ngươi có thể có bạc của mình, chọc ra cái ghét bỏ gì, đáng!”

      “Ân, ta biết!”

      Hôn của Trần Dũng, được Trần Ngư thầm hóa giải xuống, tuy rằng ra chút sai lầm , nhưng là an an ổn ổn trôi qua.

      Ngày hôm sau, Chu thị sớm chạy tới, hướng tới Lâm thị chính là cái chắp tay thi lễ, làm cho Lâm thị cùng Trần Đông Sinh nghi ngờ thôi.

      “Đại tẩu, này là xảy ra cái chuyện gì, buổi sáng uống trà tân nương tử, đến chỗ ta tự mãn?” Lâm thị trêu đùa hỏi.

      “Ngươi còn ,” Chu thị liếc nàng cái, trong lòng cũng thực rất cảm kích. “Ngươi ngày hôm qua nhét hai lạng bạc cho Vân nhi, khiến cho tiểu cùng Trương thị đều kinh ngạc, ta chẳng qua chỉ tới thực rất cám ơn ngươi đây?”

      “Cái gì? Hai lạng bạc? Ta có a!” Lâm thị kinh ngạc há to miệng, lắc đầu phủ nhận hỏi.

      có?” Chu thị phen nhiệt tình bỗng nhiên tràn đến, nghi ngờ gãi gãi tóc mai của mình, buồn bực : “Vân nhi buổi sáng cùng ta , hai lạng bạc kia là Ngư Nhi đưa cho nàng, là ngươi để cho Ngư Nhi đưa tới,” nàng tin tưởng Vân nhi cần thiết bịa đặt việc này, cho nên Lâm thị vừa có, nàng liền giải thích được.

      “Ngư Nhi?” Lâm thị cùng Trần Đông Sinh liếc nhau cái, trong lòng hiểu , vấn đề lớn nhất lại ở tại người Ngư Nhi.

      “Yến nhi,” Lâm thị hướng ra phía ngoài gọi.

      “Ai, nương, thế nào vậy?” Trần Yến đứng ở ngưỡng cửa trả lời.

      đem Ngư Nhi kêu tới,”

      “Nga,”

      Chỉ chốc lát sau, Ngư Nhi nhảy nhảy nhót nhót vào, nàng vừa thấy Chu thị ở đây, biết việc mình làm bị vạch trần, lập tức nhìn lén Lâm thị cái, trốn được đến trong lòng Trần Đông Sinh.

      “Ngư Nhi, con , con ngày hôm qua cho Đại đường tẩu con bạc là từ đâu mà có?” Lâm thị nghĩ hai lạng bạc phải số ít, bạc nhà mình từ sau khi phòng ở mới xây xong do nàng giữ, nhóm hài tử là tiếp xúc đến, cho nên trong lòng sợ hãi là Ngư Nhi tuổi còn hiểu chuyện, làm việc sạch , cho nên sắc mặt đặc biệt nghiêm khắc.

      “Nương, nương đừng khẩn trương như vậy, bạc kia phải trộm được,” Trần Ngư dẫn đầu , sợ Lâm thị hiểu sai.

      “Vậy là nơi nào tới?” Lâm thị vừa nghe nàng như vậy, toàn thân buộc chặt lập tức thả lỏng.

      “Ân…,” Trần Ngư chần chờ chút sau đó, mới uyển chuyển : “Là Thạch sư phó cho con!”

      “Thạch sư phó? vì cái gì muốn cho ngươi bạc?” Trần Đông Sinh nghĩ đến cái sư phó làm nghề mộc cho nhà mình kia, buồn bực hỏi.

      muốn làm cửa sổ nhà ta, con đồng ý, để cho cầm lượng bạc mua, sau đó mang người tới xem cửa sổ nhà ta, làm cho người ta sau đó, chia tầng cho con…,” Trần Ngư đem bí mật giấu trong lòng mình ra, sau đó ngập ngừng : “Đại bá mẫu, nếu nương muốn đánh cháu, người có thể bảo hộ cháu…,”

      “Được, Đại bá mẫu bảo hộ, tuyệt đối để cho nương cháu đánh cháu,” Chu thị vừa nghe, vui vẻ, vội vàng từ trong lòng Trần Đông Sinh kéo nàng tới đây bảo hộ.

      “Con… Con hài tử này, gan lớn a, thế nhưng lại làm chuyện như vậy, con… , ” Lâm thị tức giận đến đôi tay run run, ngay cả lời đều nên lời.

      “Nương, con lại trộm cướp, Thạch sư phó cũng vui sướng, nương giận dỗi cái gì đây?” Trần Ngư than thở giải thích : “Con ban đầu cho rằng có thể cho con chút chút tồi, nghĩ đến là người thành , còn thực chia tầng cho con… Con tầng chỉ cầm mấy lượng bạc, thấy kiếm được cũng nhiều, con lại khi dễ người ta, nương cũng đừng tức giận,” ai, Lâm thị tức giận, rất khủng bố.

      “Ngư Nhi nhà ta có bản lĩnh a, tuổi còn có thể kiếm bạc, Đại bá mẫu hôm nay nên thực cám ơn cháu, bằng Đại đường tẩu cháu ngày hôm qua bị ủy khuất,” Chu thị ôm tiểu Ngư Nhi, rất là chân thành cảm kích.

      Lâm thị thấy thế, tâm lý cũng hết giận. Hài tử này rất đúng, trộm cướp, còn giúp người, nàng còn có thể tức giận cái gì. Nhưng nàng muốn để cho Trần Ngư biết, nghiêm mặt hỏi: “Chuyện ngày hôm qua là thế nào?” Ai, hài tử này, thông minh quá mức, nếu như bị người nhớ thương, thế nào mới tốt a!?

      Phương pháp kiếm tiền trong nhà, đều là nàng đề xuất, nếu như bị người ta biết, còn chừng ầm ĩ ra đại gì tới, cho nên nàng tại là cực lực muốn giấu diếm Ngư Nhi thông tuệ.
      FuuTôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 111: Ta có thể cắn chó chó (cẩu cẩu) ngụm sao


      Trần Ngư thấy Lâm thị thay đổi đề tài, biết nàng tức giận, giương nanh múa vuốt, khuếch đại chuyện ngày hôm qua. Nàng đem Trương thị châm ngòi, Trần Yến chịu ủy khuất, Phùng Vân nhi giúp đỡ cùng với Trần thị và Hồ thị đối thoại còn có Trương thị mưu đều ra, sau đó đè thấp giọng, ủy khuất : “Con thích Đại đường tẩu, nàng giúp tỷ tỷ, cho Ngư Nhi nhiều đồ ăn ngon như vậy, Ngư Nhi liền đem bạc cho nàng!”

      Mọi người vừa nghe, trận an tĩnh, sau cùng, vẫn là Chu thị cắn răng : “Các nàng, còn hiểu chuyện bằng Ngư Nhi của ta!”

      “Ai, chuyện này ầm ĩ,” Trần Đông Sinh cũng là tại mới biết chuyện trong này, biết nên cái gì. Đối với cái nhà kia, là triệt để mất trông chờ.

      “Này cái đáng chém ngàn đao, về sau nếu còn dám khi dễ Yến nhi nhà ta, ta nhất định cắn chết nàng,” Lâm thị nghiến răng nghiến lợi gầm .

      Nghe đến lời của Lâm thị, Trần Ngư bình tĩnh được. “Nương, chó chó cắn chúng ta ngụm, nương cuối cùng cũng thể cắn chó chó , kia thực nhiều bẩn a!?” Nàng ra vẻ khả ái rụt rụt cần cổ, bộ dám.

      “Ha ha, Ngư Nhi câu này hay, chó cắn chúng ta ngụm, chẳng lẽ chúng ta phải cắn lại sao? Tam đệ muội, ta đừng cùng nàng so đo, sống tốt cuộc sống của mình, để cho nàng hâm mộ ghen tị ,” Chu thị ôm Ngư Nhi cười tít mắt .

      Chuyện bạc, Chu thị biết ràng, trả lại cho Ngư Nhi, đương nhiên, việc này, nàng cũng cùng Phùng Vân nhi .

      Rất nhanh, thời gian bắt đầu vào mùa đông, lúc này lúa mùa ở trong mảnh khô héo tự mình vui vẻ dào dạt, làm cho mọi người vốn chế giễu triệt để thu liễm thái độ, thậm chí đều có chút mong đợi lúa mùa thực có thể thu hoạch, nếu như vậy, bọn họ năm sau có hi vọng, cũng đến nỗi để nhà mình bỏ lãng phí.

      năm hai mùa lúa, bọn họ còn sợ đói bụng sao?

      Trước bởi vì nhà Trần Ngư xây gian phòng, sau đó mua đồ, chuyển nhà, lại thêm chuyện chung thân của Trần Dũng… tình bận rộn liên tiếp bọn họ căn bản trông nom hoa màu được, khoai lang trong đất cũng sớm chín.

      Trần Đông Sinh cùng Lâm thị đào khoai lang, mà Trần Ngư lại ở trong nhà chuyển khoai tây — xem đám khoai tây nảy mầm, Trần Ngư hai mắt lưu chuyển, nghĩ làm sao có thể đem những thứ này trồng đến trong đất hoang .

      Những thứ này, có thể chống hạn, kháng lạnh, thời kì sinh trưởng cũng ngắn, thời điểm này gieo hạt, tháng giêng sang năm có thể thu hoạch, ba tháng là được.

      Nhà Trần Đông Sinh muốn đào khoai lang, người giúp việc rất nhiều, có Lý thị, Trần Thuận Tử, còn có Trần Dũng cùng Lương thị, đoàn người này vừa tới, náo nhiệt, làm việc cũng nhanh.

      “Đông Sinh, khoai lang nhà ngươi lớn, nhìn thực tồi,” Trần Thuận Tử khen ngợi, nhà sớm xong việc, cho nên mới có thời gian tới giúp đỡ.

      “Này thu hoạch, tồi,” Chu thị cười , sau đó cùng Lâm thị : “Này đào được sai biệt lắm, chúng ta trước gánh về !?”

      cần gánh về về,” Lâm thị khoát tay, cười .

      gánh về?” Lúc này, người giúp việc đều nhìn nàng, vẻ mặt hiểu. “Tẩu tử, này gánh về, chẳng lẽ còn để thối ở trong đất hay sao?” Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh như vậy, cho nên có chút nghi ngờ.

      “A a…,” Lâm thị cũng giấu, liền cười tít mắt đến sơn đạo bên cạnh, dùng lực đẩy ra ít đất núi, sau đó xách lên cái nắp gỗ, cười : “Khoai lang đều để nơi này…,”

      “Đây là cái gì?” Mọi người đều bị hấp dẫn tới, tò mò hỏi.

      “Cái này a, là Ngư Nhi nhà ta nghĩ ra,” Trần Đông Sinh dừng bước, cười giải thích : “Nàng hầm nhà nãi nãi khẳng định để cho chúng ta cất lương thực, trước kia khi chưa rời , lo lắng lương thực có chỗ cất, tiểu nha đầu này cứ men theo vách núi đào cái, như vậy cần lập tức gánh về, khi nào muốn ăn còn tùy thời tới cầm, cũng bị nãi nãi nàng biết…,” câu sau cùng, mỉm cười ánh mắt đều khép kín.

      “Cái phương pháp này hay,” Chu thị nhìn xung quanh chút sau đó : “Để ở trong núi, nhừng đồ này cũng dễ dàng hư hỏng, nhà ta cũng phải làm cái,” miễn cho lão bà tử kia cả ngày nhớ thương đồ nhà bọn .

      Trương thị này cùng Trần thị khẳng định là cùng bà lão kia Vân nhi có thể có bạc riêng, cho nên đối với Vân nhi rất tốt, tìm mọi phương pháp muốn lấy chút bạc ra. Hừ, Vân nhi có bạc, cho dù có, nàng cũng cho, văn cũng cho.

      “Đúng vậy, đồ tốt như vậy, ta cũng đào mấy cái,” Trần Thuận Tử phụ hoạ, mấy người cười nghị luận, tay chân càng là lưu loát, mấy người gắn sợi dây, thả thả, lượm lượm, chuyển chuyển, rất nhanh đem khoai lang đều bỏ vào.

      Trần Đông Sinh đem phần lớn khoai lang đều giấu ở trong núi, chỉ gánh phần về, bị người trong thôn thấy, khó tránh thầm mấy câu, này lời vừa vặn lọt vào trong lỗ tai Hồ thị cùng Trương thị, hai người đều vô tâm làm ầm ĩ….

      Rất nhanh, năm mời đến.

      Thời điểm ở riêng, viết quá niên quá tiết là về lão phòng cùng nhau trải qua, còn phải cho Hồ thị ít bạc. Tuy rằng Lâm thị muốn , nhưng nàng cách nào phản bác điểm này, dù sao quá niên đoàn viên, cũng bị người tróc sống lưng, cho nên nàng mang ít đồ, cùng Trần Đông Sinh dần hài tử cùng nhau trở về.

      “Ô, Tam đệ muội, mua cái gì, xem này khách khí, ai biết còn cho rằng ngươi thăm người thân đâu,” Trương thị trong miệng chế giễu duỗi tay muốn tiếp nhận, bị Chu thị ngăn lại.

      “Tam đệ muội, phòng bếp bận rộn, giúp phen,” Chu thị là giải vây cho Lâm thị, Lâm thị đương nhiên hiểu , nàng cười đáp ứng, sau đó mang đồ lên nhà chính, đem đồ mình mua tới đưa cho Hồ thị, “A mẫu, đây là hai bộ vải dệt, cho ngươi cùng phụ thân làm đủ bộ,” tuy rằng lúc trước bà lấy bạc, Trần Đông Sinh y phục làm, nhưng nàng muốn vì chút đồ kia chọc người nhàn thoại, cho nên vẫn là mua.

      “Hai trăm văn tiền này là cho các ngươi, trăm văn này là quá niên dùng, đây là hai cân thịt heo còn có ít bánh ngọt…,” Lâm thị nhất nhất , Hồ thị chỉ là liếc xéo, mặt chút ý cười cũng có, đêm ba mươi, giống như người ta thiếu nợ bà, vẻ mặt trầm.

      Lâm thị mới mặc kệ những cái này, sau đó lưu lại câu phòng bếp giúp đỡ, liền ra.

      “Lúc này quá niên thực tốt, ngươi lại dài mặt cái gì?” Trần lão đầu nhìn được, ngó bộ dáng trầm kia của bà lải nhải.

      “Nhìn xem nàng như thế, đem hai lão chúng ta xem ở trong mắt sao?” Hồ thị bất mãn quở trách: “Xây gian phòng mới, nơi sáng sủa như vậy, cũng để cho hai lão chúng ta đến ở, Đông Sinh đều bị nàng dạy hư, cũng để ý chúng ta!”

      “Xem lời này của ngươi,” Trần lão đầu vì nhi tử biện giải, hướng nàng bất mãn : “Con thứ ba chuyển ra ngoài, chúng ta muốn tới ở nhà , Thu Sinh cùng Xuân Sinh còn bị người ta tróc sống lưng đâm chết a!? Ta giúp Thu Sinh, Xuân Sinh là lão Đại cho chúng ta dưỡng lão, ngại lão Tam cái chuyện gì đây?”

      Hồ thị biết là lời , nhưng trong lòng chính là bất mãn, “Hừ, có bạc chỉ mua chút đồ như vậy, tâm này a, chính là nấu chín!”
      FuuTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 112: Chuyện bất thường đêm ba mươi


      “Thôi , Nhị phòng ngay cả y phục đều cho chúng ta làm, ngươi liền bỏ bớt việc, mọi người vui vẻ trải qua đêm đoàn viên,” Trần lão đầu nhất nhất giúp đỡ Trần Đông Sinh, trong lòng hổ thẹn hết sức.

      “Thế nào chỉ có mấy món ăn này?” Nhìn vào đồ ăn rửa sạch trong phòng bếp, ngay cả miếng thịt cũng thấy, Lâm thị nhịn được hỏi.

      “Chỉ mua những thứ này,” Chu thị kềm chế đáy lòng bất mãn, oán hận : “Ta mặt khác cho trăm văn, nghĩ Vân nhi năm đầu tiên ở nhà ta ăn cơm tất niên, cho thêm chút, để a mẫu mua chút thức ăn ngon, kết quả… Ngươi nhìn xem, hừ, bà ăn xuống, cũng sợ người khác cười đến rụng răng!”

      Lâm thị trong lòng cũng là thoải mái, ba trăm văn, còn đủ nàng xử lý tốt bàn cơm thức ăn ngon sao? Cho dù có nhiều món ăn như vậy, làm chút cơm dầu cũng là có thể, nhưng cơm hoa màu cộng thêm canh dưa muối, rau mai khô để hai mảnh thịt muối, chén cá muối, chậu rau cải trắng, thứ khác cái gì cũng có.

      Cái này, là cơm tất niên sao?

      Cái này, vừa mới bắt đầu, chỉ thấy Lâm thị cùng Chu thị bưng đồ ăn lên bàn, thời điểm gọi mọi người ăn cơm, Hồ thị cùng Trần gia lão nhân ra, hai người mặc y phục đánh mụn vá, từ trước mặt tiểu bối qua, ngồi xuống. màn này, khiến cho Chu thị nhìn là nghiến răng ngứa, hận thể chửi ầm lên.

      Trần Yến bọn họ tuy rằng là hài tử, nhưng là mẫn cảm cảm giác được tình thích hợp, đều bảo trì trầm mặc, ai cũng dám mở miệng.

      “Đều đứng đó làm gì? Còn ngồi xuống?” Hồ thị thấy mọi người đều đứng ngó mình, mặt trầm .

      Nhiều người như vậy, cái bàn căn bản ngồi được, nhưng Hồ thị chỉ cho chút đồ như vậy, ngay cả hai cân thịt Lâm thị cầm tới đây cũng có đưa ra chút, cho nên mấy người lần lượt, chờ đến khi đến lượt Lâm thị bọn họ, chỗ hoàn toàn ngồi được.

      “Được, người nhà ngồi đủ, dọn cơm ,” Hồ thị làm như nhìn thấy, phân phó .

      Trần Đông Sinh gặp tình huống này, “Phách” chút buông đũa xuống, sau đó đứng lên lạnh lẽo rét buốt ngó Hồ thị : “Nương, sắp sang năm, ngươi thành tâm muốn để mọi người trải qua tốt đẹp, phải hay ?”

      “Ta thế nào muốn để mọi người tốt đẹp trôi qua?” Hồ thị oa tiếng đứng lên gào khóc.

      “Đêm ba mươi, từng người đều mặc đẹp đẽ nhất, cho dù trong nhà nghèo, mặc y phục cũng là ít mụn vá nhất, những nhìn ngươi xem, chỉnh bộ y phục đều là đánh mụn vá, là muốn cho ai khó chịu?” Trần Đông Sinh vẻ mặt tức giận chất vấn.

      Trần Ngư thấy bộ dáng Trần Đông Sinh nổi giận đùng đùng, tâm nghĩ: nên, xứng đáng bị mắng! Hồ thị này cho rằng đêm ba mươi mình mặc y phục rách rưới cho bọn họ ngột ngạt, lại chưa từng nghĩ đến bà bình thường mặc đều là tốt nhất trong nhà, cực ít có đánh mụn vá, hơn nữa bọn họ lại tặng vải vóc cho bọn làm quần áo mới… Nàng cái này, tới cùng là tự tìm phiền toái, hay vẫn là đầu óc bình thường?

      “Ta là nghèo, nhưng nghèo có khí khái, nhưng giống như chút người nào đó, giống như ăn mày, nơi nơi đông xin tây muốn, ngại xấu mặt!” Hồ thị vừa vừa liếc mắt Lâm thị, sau đó xoay mặt vẻ mặt cao ngạo.

      “A mẫu,” Chu thị vừa nghe, cao hứng, “Phách” thả đôi đũa xuống, trầm giọng chất vấn: “Ngươi lời này phải ràng, ngươi nghèo, vậy đồ ta hiếu kính ngươi nơi nào? Hai cuộn vải, hai cân thịt, trăm văn tiền… Đây là ta cùng Tam đệ muội thương lượng tốt, hai phần đồ, còn đủ ngươi đặt mua cơm đêm ba mươi sao?”

      “A mẫu, ngươi đừng tức giận,” Phùng Vân nhi an ủi Chu thị, trong mắt lên tia lời.

      “A a, Đại tẩu, người con dâu này của ngươi cũng hiểu chuyện,” Trương thị liếc qua Phùng Vân nhi, giọng : “Nhà ta nhiều người, chút bạc như vậy là đủ a mẫu dùng, ngươi nếu thực hiếu thuận, tại sao cầm cái lương nửa lương ra đây? Con dâu ngươi vừa ra tay chính là hai lượng, ngươi cho a mẫu trăm văn, phải quá mọn sao?”

      Phùng Vân nhi vừa nghe, tức giận hai mắt đỏ lên, bị Trần Dũng ở dưới bàn cầm tay , mặt lên tầng đỏ ửng, có mở miệng nữa.

      “Ha ha ha, Nhị đệ muội, nếu ngươi như vậy, sợ người ta cười nhạo sao?” Chu thị có tức giận, trái lại vẻ mặt ý cười. “Nhi tử con dâu hiếu kính ta, trở ngại ngươi việc gì? Các ngươi ăn cơm tất niên, còn muốn bạc nhi tử con dâu ta áp rương, các ngươi dài tay dài chân làm cái gì?”

      Lâm thị vẫn bảo trì trầm mặc, giống như những chuyện này đó cùng nàng chút quan hệ cũng có. Nàng dắt tay ba con trai con , vẻ mặt lãnh ý nhìn Hồ thị, nghĩ bà coi mình như người nhà, vậy mình cần khách khí như vậy.

      Như vậy cũng tốt, thực trở mặt, về sau quá niên quá tiết cần tới xem sắc mặt.

      “Nương, bữa cơm đoàn viên này ăn là khí vui mừng, ngươi vẫn là đổi bộ y phục ,” Lão Đại Trần gia luôn luôn trầm mặc cũng nhìn được, lên tiếng an ủi.

      Ai, gặp phải người nương như vậy, thống khổ là bọn cách nào sửa đổi.

      “Đổi cái gì mà đổi?” Hồ thị gào khóc kêu, chút cũng muốn dàn xếp ổn thoả. “Ta dưỡng ba nhi tử, đứa so với đứa bản lĩnh, hừ, có bạc đối với ta keo kiệt như vậy, trăm văn muốn xua đuổi ta… đứa xây gian phòng mới, ngay cả ở cũng để cho ta ở, ta sinh các ngươi làm cái gì, còn bằng lúc trước dìm chết các ngươi, bớt làm ta tức giận,”

      Chu thị cùng Lâm thị liếc nhau cái, hiểu chuyện hôm nay, là hướng vào bọn họ, nhưng Lâm thị như trước có mở miệng, dù sao này đó nàng muốn để mình chọc người nhàn rỗi.

      “A mẫu, ngươi có phải là thấy bạc nhà ta bao gồm cả bạc Vân nhi áp rương cũng phải giao vào trong tay ngươi, mới xem như hiếu thuận hay , đúng !?” Chu thị trong lòng thực nghĩ thông, thế nào gặp phải cái loại a mẫu đầu óc bình thường a mẫu, người nhà hòa hòa mỹ mỹ bà muốn, nhất định phải nhao nhao ồn ào, làm cho người ta đau đầu.

      “Ta là a mẫu ngươi,” Hồ thị cảm thấy chính mình sai, vẻ mặt tình lý đương nhiên.

      “Vâng, ngươi là a mẫu ta, nhưng là a mẫu, chúng ta ở riêng, ngươi đừng nghĩ đối phó ta giống như đối phó cả nhà Đông Sinh,” Chu thị mạnh mẽ đứng lên, vẻ mặt tức giận thêm kiên quyết chút nào thoái nhượng. “Ta dựa theo lúc trước thời điểm ở riêng cầm bạc, lương thực, vải vóc hiếu kính ngươi, ngươi còn muốn vắt óc tìm mưu kế muốn bạc nhà ta?”

      “Được rồi, đều đừng ầm ĩ, nhóm hài tử đều đói, ăn cơm !” Trần lão đầu vẻ mặt bất đắc dĩ, lôi kéo y phục Hồ thị, muốn nàng an tĩnh chút.

      “Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi, ăn chết a!?” Hồ thị chút cũng thỏa hiệp, nàng gây khó dễ Trần lão đầu cả đời, căn bản đem để vào mắt.

      “Chúng ta , ” Lâm thị nhéo tay nhóm hài tử, giọng với Ngư Nhi bọn họ.

      “Ân!” Trần Ngư đương nhiên có phản đối, ở chỗ này ăn cơm, nàng sợ mình bị độc chết.

      “Lâm Xuân Nương, ai cho phép ngươi ?” Hồ thị thấy Lâm thị đem mình xem ở trong mắt, nổi giận đùng đùng gào lên.

      “Vậy ngươi muốn như thế nào?” Lâm thị quay người lại nhìn, Hồ thị vẻ mặt phẫn nộ, mặt tròn dữ tợn cũng có phúc hậu ban đầu, cười lạnh : “Ta cảm thấy mình thực xin lỗi ngươi, ngươi đừng nghĩ cùng trước kia dạng gây khó dễ cho ta, được, chúng ta nha môn cáo… Nhà ta có bạc, có gian phòng mới, nhưng ngươi muốn ở sao? Dưỡng lão là chuyện của Đại nhi tử, ngươi giúp đỡ là con thứ hai, Đông Sinh nhà ta được cái gì?”


      Chương 113: Trò khôi hài đêm ba mươi


      trở mặt, là muốn cho mọi người vài phần mặt mũi, nhưng bà muốn, vậy đừng trách nàng khách khí. tại, nàng là triệt để hiểu , Hồ thị này là người khi thiện sợ ác, ai so với bà yếu hơn, bà khi dễ người đó, vì hài tử, nàng nhất định phải trở lên mạnh mẽ.

      “Người làm, trời đàng nhìn, phải có báo ứng, là thời điểm chưa tới!” Hồ thị vừa mới mở miệng muốn cái gì, Lâm thị triệt để ngăn chặn miệng bà.

      Hồ thị sợ nhất chính là những chuyện báo ứng này đó, bà là người mê tín, đối với những chuyện này là tin tưởng nghi ngờ.

      “Tam đệ muội, ngươi thực là lòng dạ độc ác, tại sao lại nguyền rủa a mẫu như vậy đây?” Trương thị vẫn xem náo nhiệt, muốn bọn họ ầm ĩ chết mới tốt, cho nên khẩn cấp vội vã muốn lửa cháy đổ thêm dầu.

      “Ngươi câm miệng cho ta,” Lâm thị lúc này chút cũng đều cho Trương thị mặt mũi, căm tức nhìn nàng trách mắng : “Ta tâm ngoan cũng bằng ngươi, Yến nhi nhà ta mới mười mấy tuổi, ngươi tại sao cứ muốn bức chết mới bỏ qua, ta tính sổ với ngươi, ngươi cũng đừng đeo mũi lên mặt, cho rằng ta sợ ngươi — ta làm cái gì thực xin lỗi ngươi, ngươi đừng bày mặt người chết cho ta xem, về sau ai muốn khi dễ nữ nhi ta, sỉ nhục các nàng, đừng trách ta tâm ngoan, cùng lắm cái ngươi chết ta sống, ta sống được, cũng phải lôi kéo người làm đệm lưng, trong tay diêm vương lại thêm mạng!”

      Lời này của Lâm thị, làm chấn kinh rất nhiều người, lại làm Trần Ngư cảm động. Cái này, thực là thương của mẫu thân đối hài tử, trọng sinh làn nữ nhi của Lâm thị, là phúc khí của nàng.

      Tại trong niên đại này, nữ nhi vốn là đáng tiền, được coi trọng thôi, có thể có được bảo vệ như vậy, Trần Ngư là cảm động rối tinh rối mù.

      “Tam đệ muội, Nhị tẩu ngươi cũng cái gì, ngươi đối với nương ta là ra làm sao, làm gì lại hướng tới Nhị tẩu ngươi vậy? Nàng cũng là có lòng tốt, nhắc nhở ngươi chút mà thôi!” Trần Thu Sinh thấy thê tử bị người , tâm lý bất mãn, dẫn trước mở miệng.

      “Có lòng tốt nhắc nhở ta chút?” Lâm thị thấy Trần Thu Sinh mở to mắt lời bịa đặt, cười tít mắt chất vấn: “Ta đối a mẫu tốt, vợ ngươi đối với bà tốt? A mẫu, cái khác, ta cùng Đại tẩu mỗi người hai bộ quần áo, vải dệt kia ta cùng Đại tẩu tự nhiên là giống nhau, biết Nhị tẩu tặng ngươi là bộ dáng gì, đưa ra để cho ta xem thử a!?”

      Ban đầu, nàng là biết Nhị tẩu tặng, chỉ là thời điểm ra đến cửa, Hồ thị tự mình thầm, nàng cáu giận ở ngoài cửa đứng hồi, lại nghe được phụ thân Nhị phòng tặng, suy nghĩ để trong bụng. Ban đầu, nàng cũng lười phải so đo, dù sao nàng đuối lý. Chỉ là lúc này, Trương thị lửa cháy đổ thêm dầu còn tính, còn nghĩ thầm châm ngòi ly gián, nàng nhịn xuống mới là kỳ quái.

      Chu thị vừa nghe, lập tức cảm giác được bên trong có cổ quái, ủng hộ Lâm thị : “Nhị đệ muội hiếu thuận như vậy, mua được khẳng định là cực tốt, a mẫu, đưa ra để cho chúng ta xem xem thôi!”

      Trương thị đoán được việc này bị Lâm thị vạch trần ra, tâm lý hận nghiến răng ngứa, dùng ánh mắt hung hăng khoét Lâm thị, hận thể đem nàng tách thành hai nửa.

      loại người, vĩnh viễn cũng thấy mình có cái gì sai, sai vĩnh viễn là người khác, mà Trương thị, chính là loại người này. Nàng cảm thấy người Trần gia thiếu nợ nàng, tại thời điểm nàng có phát tài, có cưới được con dâu, nhà khác cũng được, cho nên mới vẫn làm cho hai nhà khác ngột ngạt.

      Trước kia, nàng lén làm chút chuyện bỏ đá xuống giếng, ai cũng có thể cho qua, cũng cùng nàng so đo, cho nên nàng càng cảm thấy là người Trần gia thiếu nợ nàng, mấy việc kia là nàng nên làm, cho nên càng lúc càng kiêng nể gì, cũng cần biết là trường hợp nào, cho nên hôm nay mới biết thu liễm, bị Lâm thị phen níu chặt.

      Vải dệt này tặng, Trương thị cùng Hồ thị tốt, nàng viện cớ, Đại tẩu cùng Tam đệ muội tặng hai bộ đủ bọn nhị lão mặc năm, chờ đến năm sau, nàng mua gấm cho nhị lão mặc, này vừa dỗ, đem Hồ thị dỗ tốt, cũng đáp ứng cho nàng năm nay tặng.

      “Ta vì cái gì phải xuất ra tới?” Hồ thị thấy ổn, lập tức khóc nháo kêu gào: “Chính mình tặng đồ tốt, còn than thở người khác, có xấu hổ hay ?”

      “Hôm nay, ta liền biết xấu hổ,” Lâm thị thấy Hồ thị càn quấy, Trương thị tâm ngoan thủ lạt, dứt khoát xé rách mặt, vẻ mặt ngoan : “A mẫu, đưa ra so sánh so sánh, nếu thực là ta mua sai, ta ra bạc lần nữa mua, mua cho ngươi dải lăng la tơ lụa, thực tốt hiếu kính ngươi!”

      tình, phát lớn! Trần Ngư líu lưỡi xem màn này, thấy Lâm thị cử chỉ điên rồ, thế nhưng giáp mặt cùng Hồ thị xung đột trực tiếp, còn thuận theo buông tha, trong lòng sợ hãi nàng bị thiệt thòi, phải biết Hồ thị là người động thủ, nàng có thể cần biết hôm nay có phải là đêm ba mươi hay , đánh ngươi đánh ngươi, nếu lại liên hợp với Trần lão đầu, nàng bị thiệt thòi là ăn hết.

      Cái thời điểm này, Trần Đông Sinh căn bản giúp được nàng, nhất định bất hiếu có thể đè chết nàng, cho nên này trận này, tính ra.

      Lâm thị từng bước ép sát, làm cho khí giằng co, mà lần này, Trần Đông Sinh khuyên, trái lại đứng tại bên cạnh Lâm thị, trầm mặc nhìn chòng chọc những người mình gọi là thân nhân, tâm chậm rãi lạnh.

      trách như thế a, ưu đãi, chút cũng có được, đều là Lâm thị cùng từng bước khổ tới đây, nên cho nhị lão, bọn thứ cũng thiếu, vì cái gì lại phải người nhà? Cơm đoàn viên đêm ba mươi, thế nhưng coi thường tồn tại của nhóm hài tử, này tính là cái gì?

      Việc khác, có thể nhẫn nại, chỉ riêng cái này, nhẫn nại được.

      “Có cái gì ghê gớm đâu, nương, ngươi đưa ra cho nhìn xem phải là được sao, nương hài tử là cầm hai trăm văn mua vải tốt… Ngươi nhéo ta làm gì?” Trần Thu Sinh có chút đắc ý , lại ngờ bị Trương thị nhéo cái, có chút buồn bực hỏi.

      “Cái gì? Hai trăm văn?” Hồ thị vừa nghe, đột nhiên kêu sợ hãi tiếng, hai mắt tức giận trừng Trương thị, giận dữ hét: “Ngươi ngươi có bạc, mua nổi vải, ràng cho ta, Thu Sinh cho ngươi hai trăm văn kia, ngươi cầm nơi nào?” Bà đối với con thứ hai là có chút thua thiệt, cho nên cũng dung túng Trương thị, nhưng cũng biểu thị mình ngốc bị nàng lừa gạt.

      “Ta… Ta cầm nơi nào,” Trương thị nghĩ tới tình hôm nay lại biến thành như vậy, lắp ba lắp bắp : “Ta gom lại…,”

      “Giỏi cho ngươi cái độc phụ đáng chém ngàn đao, tự mình góp vốn riêng, thế nhưng lừa gạt ta, xem ta hôm nay thu thập ngươi cho thực tốt,” Hồ thị liền đứng lên muốn đánh Trương thị, mà Trương thị lại sợ hãi hét lên tiếng, đứng lên chạy.

      trận này, thực là trò khôi hài.

      Trần Đông Sinh câu cũng , mang Lâm thị cùng nhóm hài tử , mà Chu thị lôi kéo Trần Xuân Sinh lên, ra hiệu nhóm hài tử về nhà… Cứ như vậy, bàn chỉ còn lại Trần Thu Sinh cùng Trần lão đầu, còn có hai đứa bé….

      Mà Trần Thu Sinh cũng có quản Trương thị bị Hồ thị chặn đánh, mà là tự tại cầm lấy đũa, ăn thức ăn bàn, hai đứa bé kia thấy thế, cũng cầm lấy đũa cùng ăn, chỉ có Trần lão đầu liếc qua Trần Thu Sinh, nặng nề thở dài, buông đũa xuống, chắp đôi tay, trở về phòng.

      Đêm, có chút rét lạnh, Lâm thị gắt gao ôm Trần Ngư cùng Trần Yến, Trần Đông Sinh dắt tay Trần Hải, tăng nhanh bước chân tiến vào trong nhà, ai cũng câu.
      ananvuive_96Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :