1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Nữ Vương Và Trung Khuyển - Nguyệt Cả Triều Ca (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beatrice10101994

      beatrice10101994 Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      65
      Chương 57:
      Edit: Thuythuy2203
      Beta: Trucjang
      Sở Nam nằm giường hai người, thất thần nhìn sợi tóc Lưu Thi Ngữ lưu lại.
      “Leng keng, leng keng keng.”
      Di động vang lên. Vừa nhìn là Chu Tĩnh Nhã.
      Lần đầu tiên, Sở Nam có chút do dự, sau đó mới bắt điện thoại.
      “A Nam...” Giọng Chu Tĩnh Nhã mang theo hoảng sợ: “A Nam ra ngoài được , em..”
      “Nhã Nhã, em ở đâu?”
      Sở Nam lập tức cầm áo khoác ra cửa. Chu Tĩnh Nhã hẹn gặp Sở Nam ở rừng cây trước cửa công viên Động Lực.
      “A Nam. Hứa Mạt vừa rồi gửi tin nhắn đến đe dọa em, em cảm thấy ta muốn lấy mạng em... Em...”
      Chu Tĩnh Nhã nhíu mày, sốt ruột, tay tự giác đặt lên bụng.
      Sở Nam đau lòng: “Đừng sợ Nhã Nhã, ta dám, luôn luôn ở bên cạnh em, đời này đều bên cạnh em.” Ánh mắt đảo qua bụng Chu Tĩnh Nhã, có tia buồn bã.
      “Em muốn gả vào Tiếu gia, muốn làm vợ của Lục Tử Hành, em tuyệt đối thể để cho con mình có cha!” Chu Tĩnh Nhã cắn răng , tiện thể ôn nhu nhìn Sở Nam: “Giúp em, được ?”
      Sở Nam muốn , có thể là cha của đứa bé, nhưng biết, Chu Tĩnh Nhã đồng ý. Từ đến lớn, bọn họ muốn làm cái gì nhất định có được, nghi ngờ, Hứa Mạt khiến cho Chu Tĩnh Nhã thất bại, ta càng thêm ham muốn có được.
      “Được, chỉ cần Sở Nam còn sống ngày, để cho ai khi dễ em.”
      “Nam... Cảm ơn ...” Gương mặt xinh đẹp của Chu Tĩnh Nhã nở nụ cười, tựa vào vai Sở Nam, tự động ôm hông của ...
      Cách đó xa, bóng người lên, nhìn hai người hồn nhiên ôm nhau mặt cảm giác.
      ...
      Hứa Mạt đón Lưu Thi Ngữ về Hứa gia, nơi này nhiều người giúp việc, căn nhà lại rộng rãi, chăm sóc hai người phụ nữ có thai cũng phải là công việc , mà nhà và Lục Tử Hành chỉ có mình Lý TinhTinh, giúp được.
      Hứa Mạt để Lưu Thi Ngữ thu thập đồ đạc, bảo ấy trước tiên tắm. Lưu Thi Ngữ trong lòng mặc dù yên, nhưng thấy Hứa Mạt trầm ổn, bộ dạng dường như nắm chắc chắn, tâm trạng sợ hãi có chút lắng xuống.
      Hứa Mạt đút cho Tiểu Hi ăn no đến buồn bực, sau đó thả bé xuống giường.
      Hướng Tả chạy đến thông báo.
      “Đại tiểu thư, Sở Nam quả nhiên là gặp Chu Tĩnh Nhã, chuyện ở cửa sau công viên. Hai người ôm ôm ấp ấp, vừa nhìn là biết có chuyện!” Hướng Tả thầm vào tai Hứa Mạt, phân tích.
      “Được, tiếp tục theo dõi, đừng để bị phát .”
      Hứa Mạt bảo Hướng Tả xuống trước. Gần đây Hướng Tả học ít công phu, quả nhiên là gần mực đen, gần đèn rạng. Từ khi A Hổ cùng Tiểu Lý đến đây, Hướng Tả cũng còn giống hộ vệ.
      Lưu Thi Ngữ đêm ngủ được, Hứa Mạt chỉ có thể thức cùng , lúc Lục Tử Hành gọi điện tới, tìm được bà lão lao công, người phụ nữ này nhìn thấy đứa bé nhưng lại bị “mẹ” đứa bé mang
      Lưu Thi Ngữ gấp đến mức muốn lập tức theo tìm, được Hứa Mạt khuyên ngăn hồi. có thể giúp được gì, lại còn khiến mọi người phân tâm chiếu cố mình.
      Rạng sáng 4h, Lưu Thi Ngữ rốt cục cũng chịu nổi, phờ phạc nằm ngủ ghế salon.
      A Hổ vội vàng chạy tới.
      “Đại tiểu thư.”
      Hứa Mạt làm dấu đừng lên tiếng, liếc mắt nhìn Lưu Thi Ngữ, thấy chưa tỉnh. ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến ấy ngã bệnh vì mệt.
      “Tình huống thế nào?”
      “Tìm được rồi, tìm được rồi, ở bên trong gia đình, Hành đứng chờ bên ngoài nhà đó, bảo tôi về thông báo đón tới đó.”
      “Đón tôi? Vì sao trực tiếp vào tình huống tìm xem đứa bé ở đâu?”
      “Cái này tôi lắm. Nhưng mà...” A Hổ nhìn sắc mặt Hứa Mạt, giọng : “ Hành dường như có quen biết vị chủ nhà kia, hơn nữa quan hệ được tốt lắm”
      “A?”
      “Người đàn ông kia trưởng thành nhìn cũng trí thức văn tĩnh, thấy thiếu gia nhà ta liền “ầm” tiếng đóng cửa lại! Con mẹ nó, lễ phép!”
      Hứa Mạt thấy kì quái, Lục Tử Hành tuy rằng phúc hắc, nhưng mà bề ngoài tuyệt đối là thanh tú chính trực, là loại già trẻ đều thích, thế nào cũng gặp phải loại đối đãi như vậy, cái này làm sao...
      thôi, lúc này lập tức xuất phát.”
      “Đừng, đại tiểu thư, ngài lúc này xuất phát, Hành đánh chết tôi, nghỉ ngơi chút, giả vờ như hừng đông tỉnh ngủ, được ? Cầu xin ...” A Hổ tội nghiệp giữ cửa, ngoắc ngoắc đuôi cầu xin Hứa Mạt
      “...”
      “Đại tiểu thư...” A Hổ tiếp tục ngoắc đuôi.
      “..Được rồi, hai giờ sau xuất phát.”
      Hứa Mạt nằm nghỉ lát, trời còn chưa sáng liền cùng A Hổ tới chỗ Lục Tử Hành. Nhìn thấy khung cảnh quảng trường quen thuộc kia, khiến cho Hứa Mạt nhớ lại ngày xưa.
      Trường cao trung 37 của ở gần đây. Trời sắp sáng, những tòa nhà cao cao thấp thấp màu lam ám gian khiến cho nơi đây yên tĩnh thần bí, tuyết vẫn còn tinh tế rơi, mặt đất lên tầng tuyết mỏng mềm nhũn.
      Đầu xuân, trời xe lạnh.
      Cách đó xa, Tiểu Lý thấy đèn xe, lập tức mở ô chạy tới, thay Hứa Mạt mở cửa xe.
      “Đại tiểu thư, Hành ở bên kia.”
      Hứa Mạt xuống xe, siết chặt áo khoác lông màu đỏ đậm, xa xa, Lục Tử Hành trong bóng mờ mờ nắng sớm cùng ánh đèn đường chiếu xuống, ràng thấy mặt . Nhưng lại cảm nhận ràng được nhu tình ấm áp trong ánh mắp ấy, như dòng suối ấm áp chảy quanh .
      Lục Tử Hành đem máy ghi bị vỡ đôi cùng sim điện thoại từ trong thùng rác cho người bên cạnh: “Cầm lấy đem sửa, trong vòng ba ngày đem lại cho tôi”. Lục Tử Hành dùng khăn xoa xoa tay, gương mặt lạnh như băng bỗng nở nụ cười sáng lạn, sải bước về phía Hứa Mạt.
      “Bà xã, tại sao ngủ thêm chút.” Lục Tử Hành sờ sờ hai cái má trắng nộn của Hứa Mạt, vươn tay nhấc mũ áo khoác của lên, cẩn thận che gió lạnh: “Thời tiết lạnh, đừng để lạnh.”
      “Tiểu Nhạc ở bên trong?”
      Hứa Mạt chỉ chỉ vào căn nhà lớn trước mặt.
      “Đúng vậy, bà xã đại nhân, Tiểu Nhạc ở trong đó.”
      “Người nhà đó muốn trả lại đứa bé?” nên nha.
      Lục Tử Hành lúng túng cười: “Cũng phải... Chủ nhân căn nhà này, cùng có chút mâu thuẫn... cho vào cửa. Mạt, em quen ta, cho nên mới phiền em đại giá quang lâm tới đây, gặp người ta.”
      để cho vào cửa còn gọi là “có chút mâu thuẫn”? Xem ra là quan hệ vô cùng căng thẳng . Trong lòng Hứa Mạt thầm nghĩ.
      Lục Tử Hành ngoan ngoãn lui phía sau Hứa Mạt, Hứa Mạt ấn chuông cửa.
      Cánh cửa lập tức mở ra, phía sau cánh cửa là người đàn ông nho nhã băng lãnh, vừa nhìn thấy Hứa Mạt, trong nháy mắt, ngây ngẩn cả người:
      là... Hứa đại tiểu thư!”
      Hứa Mạt cũng ngay lập tức nhận ra ta.
      “Lãnh tổng. .”
      Lãnh Thừa Phong cuối cùng cũng để cho Hứa Mạt, Lục Tử Hành cùng mấy người vào cửa.
      Lãnh Thừa Phong buôn bán rượu vang đỏ, ở thành phố N có hơn mười trang trại rượu. Lãnh Thừa Phong này là người có cá tính ôn hòa rộng lượng, mặc dù phải là đại soái ca, nhưng lúc phất tay nhấc chân trầm ổn đại khí, loại khí chất này xem ra là có liên quan đến gia giáo gia đình. Cha Lãnh Thừa Phong là quan chức trong tỉnh, là con ông cháu cha, trong nhà trừ ra, có ai làm nghề buôn bán.
      Lúc trước Lãnh Thừa Phong có biết qua Long Khoa Kì, Long Tấn cùng có quan hệ hợp tác tuyên truyền gì đó, cũng bởi vì thế mới có nhận thức. Nhưng mà lần tuyên truyền đó... Hiệu quả tốt lắm. Cũng may Lãnh Thừa Phong cũng làm khó dễ.
      Có chuyện Hứa Mạt nghĩ mãi ra... Lục Tử Hành tại sao lại nổi lên mâu thuẫn với Lãnh Thừa Phong? Lãnh Thừa Phong là người đàn ông nho nhã lịch như vậy, có khả năng cùng người khác gặp mặt khó chịu, ngay cả cửa cũng cho bước vào...
      “Tiểu Nhạc Nhạc.” Hứa Mạt đón lấy Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc nhìn thấy Hứa Mạt, giống như là cảm nhận được hương thơm sữa mẹ, liên tiếp rúc vào ngực Hứa Mạt, vui vẻ khua tay múa chân: “Ôi ôi, nhìn con đói bụng đến mức này, lập tức có thể gặp mẹ rồi.”
      “Đứa bé phải con ?” Lãnh Thừa Phong hỏi.
      Hứa Mạt lắc đầu: “ phải, là con của bạn tôi.”
      Lãnh Thừa Phong lườm Lục Tử Hành cái, ánh mắt lạnh lùng, Lục Tử Hành làm như hề nhìn thấy, ánh mắt liên tục hướng về phía người Hứa Mạt, cười ha hả.
      Hứa Mạt tóm tắt tình hình, chân tướng việc, Lãnh Thừa Phong đại khái biết đươc .
      Chuông cửa lại reo lên, vừa mở cửa, là Lưu Thi Ngữ cùng Trịnh Thành đến đây.
      “Hứa Mạt...” Lưu Thi Ngữ biết được tin tức, lập tức cầu lái xe của Hứa gia hỗ trợ, đưa tới. A Hổ trước khi địa điểm cho Trịnh Thành, Trịnh Thành lại là tài xế lâu năm, cho nên cũng mất bao lâu tới.
      “Thi Ngữ, sao lại tới đây?” Hứa Mạt ôm Tiểu Nhạc, cẩn thận đưa cho Lưu Thi Ngữ. Lưu Thi Ngữ nước mắt lại tuôn rơi xuống, mất con may mắn tìm lại được. Con à, mẹ con thiếu chút nữa lo lắng đến chết rồi...
      Tiểu Nhạc ngửi thấy mùi vị quen thuộc của mẹ mình, bức thiết cọ cọ ngực Lưu Thi Ngữ, chu cái miệng lại, trong cổ họng a a vài tiếng, gấp đến mức muốn khóc.
      Lưu Thi Ngữ lau nước mắt, cười: “Tiểu Nhạc, đừng nóng vội, mẹ lập tức cho con ăn.”
      Lục Tử Hành biết điều lên xe đợi Hứa Mạt, Hứa Mạt thấy Lãnh Thừa Phong có hoan nghênh , cũng bảo .
      Lưu Thi Ngữ vô cùng cao hứng, trong mắt chỉ có đứa bé, hoàn toàn quên mất chỗ này trừ Hứa Mạt và bà lão giúp việc, còn có người đàn ông, tự nhiên cởi áo, lộ ra nhũ phong, đưa vào miệng Tiểu Nhạc. Tiểu Nhạc lập tức cắn cái, hưởng thụ bú mẹ.
      Đút cho Tiểu Nhạc hồi, Lưu Thi Ngữ kinh hoàng thở tiếng, bởi vì thấy có người đàn ông nhìn chằm chằm mình. Người đàn ông này đeo mắt kính gọng, nhã nhặn tao nhã mà thành thục, so với Sở Nam là lạnh lùng thành thục hoàn toàn trái ngược. Thấy Lưu Thi Ngữ nhìn mình, thản nhiên mỉm cười đáp lại.
      Trong đầu Lưu Thi Ngữ ngã rầm cái, vội vàng xoay lưng lại. là mất mặt, lại cứ như vậy đem ngực lộ ra với người đàn ông xa lạ...
      Lưu Thi Ngữ giọng dỗ con: “Tiểu Nhạc ngoan, ngừng lát, lên xe mẹ cho con bú tiếp, chúng ta chờ chút, được ...”
      Hứa Mạt đưa mắt nhìn Lãnh Thừa Phong, thấy ta cong cong khóe miệng mỉm cười nhìn Lưu Thi Ngữ quẫn bách, lập tức có ý tưởng. Người đàn ông Lãnh Thừa Phong này tính cách ôn thuận nếu cùng Lưu Thi Ngữ...
      Lưu Thi Ngữ nhìn thấy mặt Hứa Mạt lộ ra nụ cười thâm ý, có chút... Dự cảm xấu.
      Hứa Mạt và Lưu Thi Ngữ cảm ơn, sau đó rời .
      xe, Hứa Mạt và Lưu Thi Ngữ cùng nhau ngồi phía sau.
      “Cám ơn , Hứa Mạt, nếu như giúp tôi, Tiểu Nhạc biết khi nào có thể tìm về...” Lưu Thi Ngữ lòng cảm kích.
      “Thi Ngữ, đừng khách khí như vậy.” Hứa Mạt với Lưu Thi Ngữ: “Nếu muốn ly hôn, tôi có thể giúp , về phần tài sản cùng đứa bé, tôi cũng có thể giúp đỡ chút.”
      “Ừ...”
      Lưu Thi Ngữ ôm Tiểu Nhạc, nhìn ra ngoài cửa xe, xa xa, ánh mặt trời xuyên qua cánh rừng thưa rọi xuống, ấm áp chiếu vào mặt cậu bé. Từng tia nắng nhè ấm áp cùng trong suốt, làm cho nhớ đến nụ cười của người đàn ông kia.
      Tiểu Nhạc ăn no, ngủ say trong lòng .
      Pe Mick, tieunai691993, lionlemon12 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Lãnh Thừa Phong vs Lưu Thi Ngữ, cặp đôi này liệu có đến vs nhau, thks ed

    3. beatrice10101994

      beatrice10101994 Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      65
      Chương 58:
      Edit: Thuythuy2203
      Beta: Trucjang
      Từ Tiêu Cẩn đem đứa bé bỏ , khi trở về, lập tức bị Đỗ Khang phát ra khác thường, tra hỏi, Từ Tiêu Cẩn trong lòng phấp phỏm lo sợ thẳng thắn khai ra.
      Đỗ Khang thất vọng, tức giận, lại nhìn Từ Tiêu Cẩn lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng lại đành lòng...
      Nhưng là, luật sư, từ , cha Đỗ Khang luôn hun đúc khiến cho trong lòng chỉ luôn có nghĩa khí chính trực. Chính bởi vì có cỗ niềm tin này, khiến học nhiều năm như vậy, khi trở thành luật sư, chỉ vì chính nghĩa mới lộ diện.
      “... Tiêu Cẩn, rất thất vọng.” Đỗ Khang đối với Từ Tiêu Cẩn lộ vẻ thất vọng.
      Trong lòng Từ Tiêu Cẩn đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi, có chút hối hận đem việc thể tiết lộ ra ngoài cho Đỗ Khang. Nếu như Hứa Mạt kiện ta, Đỗ Khang nhất định đem ta đến cục cảnh sát tự thú.
      cần... cần... ta muốn ngồi tù....
      “... Khang...”
      Từ Tiêu Cẩn hốt hoảng nắm lấy tay Đỗ Khang, sau khi Đỗ Khang mâu thuẫn giãy dụa trong lòng, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Từ Tiêu Cẩn, ánh mắt trở nên kiên định.
      “Tiêu Cẩn... Em có nguyện ý cùng ra , sang nước ngoài...”
      Từ Tiêu Cẩn kinh ngạc, lập tức ánh mắt cảm động, nước mắt rơi, gật đầu.
      Trong lòng Từ Tiêu Cẩn mong muốn xa khỏi nơi này, tới nơi mới, làm lại từ đầu, bỏ qua những gièm pha vây quanh mình, chuyện xưa, uy hiếp đến đây kết thúc tất cả, nhưng trong lòng luôn sợ hãi, sợ rằng trước khi trời sáng bị bóng tối nuốt lấy ta. Bởi vì cần mấy ngày làm hộ chiếu, mấy ngày nay đều là nguy hiểm nhất...
      Ngón tay Chu Tĩnh Nhã khẽ cầm điếu thuốc tinh xảo, rít hơi, ánh mắt lo lắng trầm tư.
      thấy Từ Tiêu Cẩn! Làm thế nào cũng thấy bóng dáng ta. Từ Tiêu Cẩn có thể ở đâu, còn có cái người kêu là luật sư Đỗ kia, cũng có ở nhà.
      ta đánh giá thấp người phụ nữ Hứa Mạt gian trá kia, lại còn đánh giá cao chỉ số thông minh của Từ Tiêu Cẩn, đứa bé cũng thể làm tốt, lại đem nó tới cửa nhà người khác! Nếu tùy tiện tìm nơi thâm sơn cùng cốc vứt lại, hoặc tùy tiện tìm chỗ ném, hừ, làm sao có thể thành như bây giờ, nửa điểm hiệu quả cũng có, ngược lại còn tự vấp vào!
      Trách được hai mẹ con Từ Tiêu Cẩn bị thu thập còn sức đánh trả. Ngu xuẩn!
      Nhưng mà, vài ngày nay, ta rốt cục trốn nơi nào?
      Chu Tĩnh Nhã ngồi trong phòng, di di tàn thuốc xuống gạt tàn bằng pha lê, đầu đỏ điếu thuốc từ từ tắt thành màu xám đậm.
      Vừa khéo, chạy thoát vừa khéo. Chạy án!
      Hứa Mạt cùng Lưu Thi Ngữ tới cục cảnh sát lập án, nếu trộm đứa bé bị bỏ tù hai năm.
      Chu Tĩnh Nhã biết được tin này, tim lại đập rộn ràng hoảng sợ, tìm Sở Nam thương lượng vài lần.
      Trừ việc này, còn có điều làm cho Chu Tĩnh Nhã ngày đêm lo lắng.
      “Chị, chị làm sao vậy?” Chu Thanh Dự thấy gần đây Chu Tĩnh Nhã ăn rất kém, thỉnh thoảng còn thấy nôn mửa, cảm thấy rất kì quái, liền vừa cười vừa trêu chọc: “Chẳng lẽ mang thai.”
      Chu Thanh Dự vốn là đùa, lại dẫn đến trận nổi giận của Chu Tĩnh Nhã, ta sắc bén hỏi ngược.
      “Ai với em chị mang thai! Đừng có bậy!”
      Chu Thanh Dự sửng sốt. Chị mình có phải quá mức nhạy cảm hay ?
      Chu Tĩnh Nhã trốn về phòng.
      Đứa bé này rốt cục là muốn hay muốn... Nếu xóa sạch, liền mất lần “Cơ hội” ta vốn nghĩ kỹ đối sách, tương kế tựu kế...
      Chu Tĩnh Nhã suy nghĩ tới nửa đêm, rốt cục hạ quyết tâm như ban đầu!
      Chu Tĩnh Nhã ít nhiều ngấm ngầm “giúp đỡ” vụ án trộm đứa bé, Từ Tiêu Cẩn rất nhanh bị điều tra. Nhưng mà khi cảnh sát tìm tới cửa lại thấy người.
      “Hứa Mạt, nếu chúng ta liền coi như xong...” Lưu Thi Ngữ ôm Tiểu Nhạc, nhàng đỡ lưng bé. Nhiều ngày nay hai mẹ con họ sống ở Hứa gia.
      “Như vậy sao được, nếu bắt được người gây án, khiến cho kẻ đó lại tìm cơ hội khác hại người.”
      thể cảm thán, Lưu Thi Ngữ là người phụ nữ thông minh. Lúc biết Từ Tiêu Cần làm chuyện xấu, nhất thời ngây người, sau đó lập tức bình bĩnh lại cảm xúc, cũng hỏi vì sao Từ Tiêu Cẩn lại trộm Tiểu Nhạc.
      Lưu Thi Ngữ dĩ nhiên đoán được. Từ Tiêu Cẩn có hiềm khích với Hứa Mạt, ngày đó hai đứa bé đặt chung chỗ, vốn là Từ Tiêu Cẩn muốn trộm Tiểu Hi.
      Tuy rằng khiến cho hai mẹ con Lưu Thi Ngữ bị “liên lụy” nhưng trong lòng Lưu Thi Ngữ cũng có ghi hận, vẫn như cũ cảm kích Hứa Mạt làm đủ thứ giúp mình, cũng làm cho Hứa Mạt áy náy thôi.
      “Chuyện ly hôn, nghĩ kỹ chưa?” Hứa Mạt hỏi.
      Ánh mắt Lưu Thi Ngữ buồn bã, trong đầu tràn ngập hình ảnh Sở Nam, người đàn ông lạnh lẽo cứng rắn mà thành thục mị lực. “Ừ, ly hôn, tôi nghĩ ba tôi hiểu được, tài sản tôi cũng cần, học phí của mấy đứa em trong nhà có biện pháp. Ly hôn cầm tiền của Sở gia, làm tôi có cảm thấy đứng lên nổi.”
      Dù sao những ngày làm dâu ở đó, cũng có cống hiến gì: “Hứa Mạt, tôi biết cảm ơn thế nào...”
      Hứa Mạt vỗ vỗ tay Lưu Thi Ngữ: “Tôi rồi, tôi muốn giúp , cần lo lắng, an tâm chăm sóc Tiểu Nhạc tốt là được. Tôi làm điều này... đều là tôi nợ .”
      Hai tuần sau, có người gọi điện báo cảnh sát manh mối của Từ Tiêu Cẩn, mới bắt được ta.
      Khang, Khang, cứu em...”
      Từ Tiêu Cẩn bị bắt, nước mắt tuôn ào ào, nghĩ đến nhà giam trong lòng hoảng sợ thôi.
      “Cẩn Cẩn!”
      Người kiện là Lưu Thi Ngữ, nhưng sau lưng Lưu Thi Ngữ có Hứa Mạt cùng Lục Tử Hành, mà kẻ chủ mưu lại là Chu Tĩnh Nhã và Sở Nam, hai bên đều giỏi, Đỗ Khang tâm lực lao lực quá độ, vắt hết óc cũng nghĩ ra được biện pháp hiệu quả.
      Từ Tiêu Cẩn dưới hoảng sợ dĩ nhiên khai ra Chu Tĩnh Nhã. Hứa Mạt kiên nhẫn chờ, cũng nóng nảy xuất ra chiêu độc, quá trình lo lắng hãi hùng có khi so với kết quả còn khiến cho người ta sợ hãi giày vò hơn. Hứa Mạt rất nguyện ý kiên nhẫn chờ đợi.
      “Chết tiệt!” Chu Tĩnh Nhã hất tung toàn bộ gạt tàn, giấy tờ, cà phê bàn, bùm bùm rơi xuống đất.
      “Nhã Nhã, em đừng có tức giận thân thể, em có thai a...” Sở Nam nắm lấy vai Chu Tĩnh Nhã.
      Cha mẹ Sở Nam vốn là người nghiêm khắc, sau khi biết Chu Tĩnh Nhã tính kế trộm đứa bé , dạy dỗ con trai mình, cấm qua lại với Chu Tĩnh Nhã. Nhưng, lúc này là thời điểm nguy cấp, tuyệt đối có khả năng rời khỏi Chu Tĩnh Nhã, ta, dĩ nhiên chăm sóc ta.
      Khuôn mặt diễm lệ của Chu Tĩnh Nhã đỏ ửng, cắn chặt răng vào môi dưới, trong mắt tràn đầy ngọn lửa thù hận: “Hứa Mạt! Tôi tin thắng nổi !”
      “Nhã Nhã...” Sở Nam muốn lại thôi. Chẳng biết tại sao, ta cảm thấy, so với trước đây, công chúa kiêu ngạo ưu tú - Chu Tĩnh Nhã giờ thay đổi. Hơn nữa, cảm giác đối với ta của .....
      loại biến hóa, có phải là... lần lại lần nhớ tới, người vợ trong mắt luôn “bình thường có gì lạ”, những chuyện phát sinh...
      Biến hóa như vậy khiến cho Sở Nam tự dưng cảm thấy phiền chán, muốn đối diện, cố ý xem nó. chỉ tưởng tượng qua vài năm, vẫn liên tục thầm Chu Tĩnh Nhã, cho dù canh gác cho cả đời cũng được...
      “... Nam... Nam?”
      Chu Tĩnh Nhã gọi vài lần, Sở Nam mới nghe thấy, phục hồi lại tinh thần
      “Làm sao vậy Nhã Nhã?” Đối mặt với người thầm mười, hai mươi năm, Sở Nam có chút hoảng hốt, chột dạ.
      Chu Tĩnh Nhã nắm tay đặt lên ngực Sở Nam, mở to hai mắt long lanh nhiễm nước mắt nhìn Sở Nam.
      “Nam, giúp em được ? Tiện nhân Hứa Mạt kia nhất định khiến cho cảnh sát tra ra em, người đứng đầu cục cảnh sát kia có giao tình với Hứa gia, nhất định dùng quyền lực giúp đồ tiện nhân đó hại em. Nam, giúp em, được ? tại cũng chỉ có mới có thể giúp em...”
      Chu Tĩnh Nhã chưa từng điềm đạm đáng như vậy cầu ta cái gì, trước giờ vẫn là thiên nga cao quý kiêu ngạo.
      Sở Nam chớp mắt cái lập tức buông xuống phiền muộn —— này là người ta sâu đậm nhiều năm, bảo đầu rơi máu chảy, cho dù vứt bỏ toàn bộ đồ quý giá cũng thấy đáng giá .
      “Nhã Nhã, em , làm thế nào mới có thể giúp em?”
      “Nếu lúc đó em bị chứng cứ vô cùng xác thực tố cáo, ...” Chu Tĩnh Nhã bình tĩnh nhìn Sở Nam, gằn từng tiếng: “ muốn dẫn đứa bé chơi, chứ phải là em muốn trộm, được ? Kia đều là vợ con , cho nên nếu như mang , thành vấn đề...”
      Ánh mắt Sở Nam khẽ lóe lên rồi biến mất. Nếu đến lúc đó chân tướng ràng, lựa chọn dối. Đó chính là do lương tâm mê muội lựa chọn bao che Chu Tĩnh Nhã. Cha mẹ, Lưu Thi Ngữ tất nhiên biết được chân tướng... Nhưng lựa chọn bao che, có lẽ mọi người xa lánh ...
      “Được, đồng ý với em.” Sở Nam hạ quyết tâm.
      việc quả nhiên đúng như dự liệu của Chu Tĩnh Nhã, cảnh sát rất nhanh tìm thấy kẻ chủ mưu đứng phía sau là ta. Từ Tiêu Cẩn còn ra kiện bắt cóc lần trước, nhưng bởi vì thiếu chứng cứ, tạm thời thể tra xét.
      Chu Tĩnh Nhã chủ mưu trộm đứa bé, vốn tưởng là chuyện chắc chắn, Sở Nam đột nhiên nhảy ra chính là muốn đón đứa bé .
      “Nhã Nhã phải người xấu, đứa là tôi bảo Từ Tiêu Cẩn trộm, cửa xe cũng là tôi mở, tôi là cha đứa bé, chẳng lẽ ngay cả quyền mang đứa bé cũng có sao?”
      Sở Nam mặt cảm xúc mấy câu đó, khiến cho cha mẹ , Lưu Thi Ngữ, đám người đều kinh hãi.
      Lưu Thi Ngữ có chút khống chế được, tức giận đến phát run, cầm lấy áo Sở Nam, nước mắt chảy xuống như mưa: “! ! Lúc mang Tiểu Nhạc ném có nghĩ tới nó là con trai hay ? Hoặc là căn bản ngay cả con trai mình cũng nhận ra! Người như xứng làm ba của Tiểu Nhạc!”
      Sở Nam mặc cho Lưu Thi Ngữ vung tay đấm lên ngực mình mấy cái, lạnh lùng đẩy ra.
      Hứa Mạt đỡ được Lưu Thi Ngữ. Lưu Thi Ngữ khổ sợ dựa người vào Hứa Mạt, tức giận gạt nước mắt nhìn Sở Nam.
      Mấy người Hứa Mạt rời trước. Sở Nam thấy Lưu Thi Ngữ cùng Hứa Mạt, ngực còn lưu lại mấy cái đấm của Lưu Thi Ngữ.
      Trong lòng Sở Nam có loại cảm giác nặng nề, đáy lòng giống như bị người ta đúc thanh kim loại vậy, nặng trì trì... Trong lòng, rất thoải mái...
      Hứa Mạt mang Lưu Thi Ngữ rời , nhìn Sở Nam cười lạnh tiếng ——
      “Sở tiên sinh, đừng tưởng rằng việc này xong rồi...”
      Những lời này tràn đầy ý tứ mơ hồ, khiến cho người ta rét mà run. Chu Tĩnh Nhã cũng nghe thấy. Lúc gần , Hứa Mạt liếc mắt nhìn ta như để yên cho ta, khiến cho ta càng thêm phẫn hận, cực độ phẫn hận!
      Vụ án bởi vì có Sở Nam nên thể xử, Chu Tĩnh Nhã vì thế tạm thời tránh được kiếp. Nhưng mà Từ Tiêu Cẩn có may mắn như vậy, việc bắt cóc lộ ra, tìm thấy được chứng cứ kẻ mưu sau lưng ta, lại có máy ghi sửa xong, trong đó là toàn bộ chứng cứ phạm tội của ta, khiến cho ta thành kẻ chủ mưu, kết án vào tù là điều tránh khỏi.
      Đỗ Khang tới tìm Hứa Mạt vài lần, Hứa Mạt thấy ta, liền đóng cửa tiếp. Đỗ Khang là luật sư, tự nhiên tìm mọi cách để cứu người. Nhưng đối phương lại là Chu gia, Hứa gia, là cố hết sức.
      Khang, đừng vì em mà tìm kiếm vất vả... Chuyện cho tới bây giờ, ngồi tù em cũng chấp nhận, nhưng, Chu Tĩnh Nhã...” Từ Tiêu Cẩn nghiến răng nghiến lợi: “ Khang, giúp em...”
      Từ Tiêu Cẩn cách tấm kính thủy tinh, nhìn Đỗ Khang dùng khẩu hình ra hai chữ —— “Báo thù”!
      Nội tâm ta có loại niềm tin: Trả thù! Hứa Mạt đáng giận, Chu Tĩnh Nhã lại càng đáng giận! ta làm chuyện xấu ngồi tù là trừng phạt đúng người đúng tội, nhưng Chu Tĩnh Nhã lại mơ tưởng đem toàn bộ oan ức đều trút lên người ta, còn bản thân nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!
      Đỗ Khang hiểu điều muốn từ khẩu hình Từ Tiêu Cẩn, vừa đau lòng vừa cảm thấy phẫn nộ.
      Chu Tĩnh Nhã, người đàn bà này, lòng dạ lại có thể độc ác đến vậy!
      ............
      Pe Mick, tieunai691993, lionlemon10 others thích bài này.

    4. beatrice10101994

      beatrice10101994 Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      65
      Chương 59:
      Edit: Thuythuy2203
      Beta: Trucjang

      việc trộm đứa bé tạm thời chấm dứt ở đây, Lưu Thi Ngữ cùng Sở Nam quyết định ly hôn nhưng vẫn bởi vì quyền nuôi dưỡng đứa bé mà xảy ra vấn đề tranh chấp.

      Sở Nam ngầm đồng ý ly hôn, đối với đứa bé cũng tỏ thái độ, nhưng cha mẹ Sở Nam thà chết cũng chịu đồng ý nhường lại đứa bé. Dù sao cũng là hai người lớn tuổi trong Sở gia, cũng có chút lực ảnh hưởng, còn Hứa Mạt chỉ là người ngoài, trực tiếp nhúng tay vào về tình về lý đều tốt. Mẹ Sở Nam lấy cái chết uy hiếp, Lưu Thi Ngữ hạ được quyết tâm, chuyện ly hôn cứ như vậy mà giằng co.

      Đồ sứ xuất khẩu sang Nhật Bản, vì thế Lục Tử Hành phải sang Nhật thời gian.

      “Em , chờ trở về!” Lục Tử Hành hôn lên trán Hứa Mạt, sau đó cà cà mặt vào Tiểu Hi trong ngực : “Cục cưng của ba, đến đây...”

      Hứa Mạt cười: “Con trai tại chỉ biết tiểu, hôn.”

      Lục Tử Hành khẽ nhéo mũi cái: “Là con của chúng ta, bà xã.”

      Chuyện làm ăn của gốm sứ nghệ thuật rất tốt, dựa theo tình hình này, tương lai phát triển lường được.

      Tập đoàn tạm thời giao lại cho Hứa Minh Sơn, Lục Tử Hành có nhà, Hựa Mạt chán đến chết.

      Hôm nay ngày xuân trời đẹp, liền sinh ra chủ ý, dẫn theo Tiểu Lý, A Hổ, Hướng Tả, kéo theo Lưu Thi Ngữ, cả Lãnh Thừa Phong ngoại ô đạp thanh.

      “Lưu tiểu thư, đây là mũ tôi chuẩn bị cho , mặc dù là mùa xuân, nhưng tháng ba, tháng tư phơi nắng mặt trời vẫn bị đen.” Lãnh Thừa Phong đem mũ đưa cho Lưu Thi Ngữ.

      Lưu Thi Ngữ muốn cự tuyệt, nhưng nhất thời chưa biết cự tuyệt sao cho tốt, Lãnh Thừa Phong kịp đem mũ đội lên đầu .

      “Phụ nữ sau khi sinh con, thân thể trong giai đoạn hồi phục, phải chú ý chăm sóc, bằng dễ dàng bị tổn thương.”

      “Cảm ơn.”

      Trong lòng Lưu Thi Ngữ có chút lo lắng. Lãnh Thừa Phong là người đàn ông trải qua ít chuyện, chưa tới vô cùng lãng mạn, lại chân mà cẩn thận, cái loại tỉ mỉ mà như hề cố ý này, giống như xuất phát từ cá tính, rất tự nhiên.

      Lục Tử Hành cuối cùng cũng cho Hứa Mạt biết giữa và Lãnh Thừa Phong xảy ra chuyện gì. Hứa Mạt hỏi qua, Lục Tử Hành lại —— “Đây là bí mật của đàn ông.”

      bí mật chính là “ thể ” hay là “chuyện đàn ông” hoàn toàn đem ngăn bên ngoài.

      Đảo mắt cái, Lục Tử Hành Nhật hơn tháng, cuộc sống an nhàn của Hứa Mạt bất chợt bị tin tức phá hỏng.

      “Đại tiểu thư...” Trong lòng A Hổ run sợ, ấp úng .

      “Làm sao vậy?”

      “Cái đó...” A Hổ biết phải như thế nào.

      Hứa Mạt thấy A Hổ tay cầm phong bì, đưa tới. Vừa thấy, là chồng ảnh.

      Mặt Hứa Mạt lập tức biến sắc!

      Chu Tĩnh Nhã cùng Lục Tử hành hai người tiến vào khách sạn, cùng vào phòng.

      chồng ảnh, mọi bức ảnh đều là hình ảnh “chung chăn gối”, Lục Tử Hành lẳng lặng ngủ bên cạnh Chu Tĩnh Nhã, hai người vô cùng thân mật. Bức ảnh chụp rất ràng, mặt của hai người đều thấy ràng.

      A Hổ còn đem theo tin tức ra, theo tin đồn Chu Tĩnh Nhã cùng Lục Tử Hành hai người ra vào đôi, Chu Tĩnh Nhã đến bệnh viện khám thai...

      Đúng lúc này, Hứa Minh Sơn gọi điện thoại tới: “Tiểu Mạt, Lục Tử Hành bên kia, rốt cục là xảy ra chuyện gì? Cách xa như vậy, tin tức sao lại truyền nhanh như vậy? Mấy người Trương thúc đều biết, còn gọi điện thoại cho ba, bảo ba nhắc nhở con.”

      Lời của Hứa Minh Sơn, Hứa Mạt hiểu rất ràng. Nhất định là có vấn đề, là có người cố tình chơi xấu. Mà cái người này trừ Chu Tĩnh Nhã, Hứa Mạt nghĩ tới ai khác.

      Hứa Mạt “đùng” tiếng, đem toàn bộ đống ảnh vứt xuống bàn.

      Hứa Mạt đè nén phẫn nộ trong lòng, lại cầm ảnh lên, xem từng bức ảnh. Góc chụp này, ràng như vậy, gần như có thể khẳng dịnh, đây phải chỉ là chụp ảnh mà là cố ý.

      Muốn cho Hứa Mạt thương tâm khổ sở, sau đó náo loạn đòi ly hôn, để ta được như ước nguyện?

      Giỏi cho Chu Tĩnh Nhã, còn nghĩ thời gian này ta có kinh nghiệm trốn , thế mà lại lén lút chạy Nhật, chẳng biết xấu hổ đùa giỡn loại kỹ xảo này. Cái này cho là mình rất lợi hại phải ? thích ngủ với đàn ông của người khác, tôi khiến cho ngủ đủ!

      “A Hổ.”

      “Vâng, đại tiểu thư.” A Hổ cảm thấy toàn thân Hứa Mạt lúc này đều tỏa ra khí lạnh bén nhọn. tới tất cả những thứ này đều là thất trách, lúc trước mỗi ngày có theo dõi Chu Tĩnh Nhã, để cho ta ra chiêu này.

      , đem toàn bộ tư liệu về bạn bè thân thiết của Chu đại tiểu thư thu thập cho tôi, sáng mai mang tới cho tôi.”

      “Vâng.”

      A Hổ mặc dù trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi, nhưng cũng hỏi nhiều, chính mình ra ngoài chuẩn bị, Hứa Mạt cho mấy người A Tả tăng thêm hộ vệ, Tiểu Lý cùng A Hổ trở thành chân chạy vặt, Hướng Tả cùng thường xuyên được phân phó làm việc, ở lại.

      Hứa Mạt có gọi điện thoại chất vấn Lục Tử Hành, nhưng tại sao Lục Tử Hành vẫn gọi điện thoại về?

      Tức chết thôi! Hứa Mạt cắn răng.

      Tiểu Hi bị tỉnh giấc, oa oa khóc lớn, tiểu.

      “Con đúng là đứa trẻ giỏi cợt nhã, chỉ nhìn cái bộ dạng này của con là biết ba con phải là người tốt.”

      Hứa Mạt thay tã cho con, Lý Tinh Tinh vội vàng chạy tới giúp đỡ.

      Đến nửa đêm, Lục Tử Hành vẫn chưa gọi điện. Hứa Mạt lăn qua lộn lại, di động đặt sát bên gối, lát lại nhìn, có điện thoại, cũng có tin nhắn.

      Hỗn đản.

      Mặc kệ có phải là bẫy hay , thời điểm chụp hình Chu Tĩnh Nhã nhất định là ngủ bên cạnh , giữ tốt có thể phát sinh bất cứ chuyện gì...

      Tiếng chuông điện thoại vang lên, trong đầu Hứa Mạt ý niệm đầu tiên là Lục Tử Hành gọi về, vừa thấy màn hình hiển thị, lại thất vọng, là Lưu Thi Ngữ gọi tới.

      Lưu Thi Ngữ hai tuần trước trở về nhà mẹ đẻ.

      “Alo, Thi Ngữ.”

      “Hứa Mạt.”

      “Ừ.”

      “... việc tôi nghe , chớ suy nghĩ lung tung, Lục Tử Hành phải người như vậy, ấy rất , phản bội .”

      Ngay cả Lưu Thi Ngữ cũng biết? Hứa Mạt nghĩ nghĩ, đại khái là mấy người A Hổ kia nhiều chuyện, sợ khổ sở, cho Lưu Thi Ngữ để đến an ủi .

      “Ừ, đúng vậy... Tôi tin tưởng Tử Hành làm việc như vậy...” Tuy là thế, nhưng hình ảnh ràng, cảnh tượng sờ sờ như thế. như thế nào có thể khó chịu tức giận đây!

      Lưu Thi Ngữ khuyên nhủ hồi, rất lo lắng, hai người trò chuyện chút lại tới chuyện Sở Nam, Hứa Mạt vốn là người được an ủi lại biến thành người an ủi người khác.

      Cúp điện thoại, hơn mười hai giờ, Hứa Mạt vẫn ngủ được. Trấn định dưỡng đủ tinh thần, ngay mai “Làm việc” tốt, xem ra là phần “Lễ” ngày trước còn chưa đủ, Chu Tĩnh Nhã hài lòng.

      Lần này...

      Thời gian từng giây từng phút tiêu sái trôi , trời vừa rạng sáng.

      “Cộc cộc cộc ——” Cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên.

      Hứa Mạt ngủ mơ mơ màng màng, lập tức bừng tỉnh.

      Ai? Lý Tinh Tinh? Nửa đêm tới đây gõ cửa, xảy ra chuyện gì sao?

      Hứa Mạt bật đèn, mở cửa, mắt còn díu lại vì buồn ngủ chưa kịp nhìn tình huống, bị đôi tay dài quen thuộc ôm vào lòng. Ngửi thấy mùi vị quen thuộc, cảm giác quen thuộc, nhịp tim đập này...

      Hứa Mạt khó mà tin nổi, xoa xoa mắt nhập nhèm của mình ngẩng đầu nhìn cằm tuấn tú của người đàn trước mặt, cái cằm kia lên tia xanh xao mơ hồ của người mấy ngày nay bận rộn cùng mỏi mệt.

      Lục Tử Hành sờ sờ mặt vợ: “Tại sao lại nhìn như vậy, nhận ra ? mới rời bao lâu mà quên, phải bởi vì nhóc Chu Thanh Dự kia chứ?”

      Trong ánh mắt Hứa Mạt dâng lên màng nước mắt, oán trách đấm cái lên ngực , Lục Tử Hành hơi hơi ho khan tiếng, Hứa Mạt vội hỏi:

      bị ốm?”

      Hứa Mạt lúc này mới chú ý đến tóc, vai đều ướt: “ Ôi, bị ướt —— !”

      “Vừa rồi bên ngoài có gặp phải mưa, hơi dính chút thôi.”

      “Cái gì mà hơi dính chút, đều ướt đẫm, mau thay đồ.” Hứa Mạt giống như bóc trái quýt, lột sạch áo khoác cùng quần áo trong của Lục Tử Hành, lộ ra cơ ngực bền chắc, mặt lập tức có chút đỏ.

      “Hơn tháng chưa thấy qua thân thể trần trụi của , có phải nghĩ tới thân thể cường tráng của ... Hả?” Lục Tử Hành cố ý chỉ chỉ tay , tay sờ lên ngực Hứa Mạt. Thời kỳ cho con bú ngực vô cùng đầy đặn: “ là mềm...”

      Hứa Mạt đẩy Lục Tử Hành phen, chỉ chỉ vào chiếc giường em bé: “Con trai còn là vị thành nên, chú ý lời cùng việc làm chút, ảnh hưởng tốt.”

      “Nó chỉ là hạt đậu mè lớn chút thôi, trừ ăn trừ ngủ, chưa có công phu nghĩ tới...”

      Lục Tử Hành ôn nhu hôn lên đôi môi mềm, Hứa Mạt nhắm mắt lại, cứng nhắc mặc hôn.

      Lục Tử Hành cảm nhận được khác lạ của , cũng biết nguyên nhân vì sao, đau lòng, áy náy. Mặc dù là Chu Tĩnh Nhã hạ thuốc vào ly cà phê của , nhưng đúng là tạo thành thương tổn.

      sơ sẩy.

      “Thực xin lỗi... Mạt, thực xin lỗi... Đây chẳng qua là cái bẫy, rất nhanh tỉnh lại, có phát sinh chuyện gì... ...”

      Chu Tĩnh Nhã ở bên cạnh lâu, cũng dần dần tỉnh lại, giận dữ bỏ .

      Chu Triển Thanh giúp đỡ , ở Canada, Chu Tĩnh Nhã xác thực có giúp vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhất, đối với có ân, vì vậy, mới liên tục nhẫn nhịn. Nhưng Lục Tử Hành nghĩ tới, Chu Tĩnh Nhã lại đem chuyện này lan rộng ra ngoài, để cho mọi người quen biết đều nghĩ bọn họ cấu kết với nhau.

      Chu Triển Thanh cùng với thương hiệu đồ sứ Nhật bản kia có quan hệ gần, tại là thời kỳ hợp tác mấu chốt. Chu Triển Thanh hôm đó gọi điện thoại tới, buộc đưa cho ông ta công đạo. Lục Tử Hành tất cả đều là hiểu lầm, Chu Triển Thanh lại vô cùng tức giận, cảm thấy Lục Tử Hành khống chế con ông ta tính kế hại ông ta, tuyên bố cắt đứt quan hệ hợp tác lần này.

      Lục Tử Hành chưa bao giờ sợ người ta uy hiếp, tự nhiên cho ông ta câu trả lời hài lòng, Chu Triển Thanh tức giận cúp điện thoại.

      Chu Triển Thanh hoàn toàn phô bày khí thế mạnh mẽ vang dội. Ngày hôm sau, thương hiệu gốm sứ Nhật Bản ngáng chân, Lục Tử Hành vốn muốn trở về lúc đó, bất đắc dĩ thể phân thân đành kéo dài mấy ngày.

      “Em chỉ hỏi câu, ...”

      Lục Tử Hành chạm ngón trỏ lên môi Hứa Mạt, khàn khàn giọng : “Bà xã, biết em muốn hỏi gì? Đáp án của , thủy chung đổi, tại , tương lai vẫn như cũ ...”

      Tối nay Lục Tử Hành phá lệ nhiệt tình dũng mãnh, lại là tiểu biệt thắng tân hôn, vợ chồng son lửa nóng triền miên, mồ hôi đầm đìa. Trong lúc hai vợ chồng lại lần nữa cùng Vu Sơn. Thời khắc then chốt, nhóc Tiểu Hi tỉnh giấc, khóc lớn oa oa. Hai vợ chồng lập tức dừng lại, dỗ dành con trai.

      Là đói bụng.

      Hứa Mạt ôm lấy con trai cho bú sữa, Lục Tử Hành buồn bực ngồi bên, nâng cằm nhìn cậu bé, uất hận : “Xú tiểu tử, con có biết quấy rầy người khác rất là đạo đức ?”

      Hứa Mạt liếc mắt oán trách cái.

      Lục Tử Hành sáng sớm ngày hôm sau thể bay sang Nhật Bản, đem mọi việc giải quyết ổn thỏa cho xong, tuần sau trở về.

      tuần này tin đồn ngừng.

      Hứa Mạt lật xem tư liệu A Hổ thu thập tới, đều giống như dự đoán, đều là mấy người phụ nữ đứng bên cạnh Chu Tĩnh Nhã. Trong đó gặp qua vài người, năm ngoái Lục Tử Hành mới từ Canada trở về, trong yến hội của Tiếu gia.

      Lý Viện Viện, Triệu Dao, Trần Tư Đồng, ba người phụ nữ này là bạn thân của Chu Tĩnh Nhã, là bạn thân thực tế chẳng qua là nịnh nọt mà thôi.

      Chu Tĩnh Nhã cao cao tại thượng như vị công chúa kiêu ngạo, trong lòng ta, căn bản có người phụ nữ nào có thể so sánh ngang hàng. Lại , có ai can tâm tình nguyện liên tục làm nền cho người khác đâu.

      Trong tư liệu còn có vài người khác, Hứa Mạt lật qua lần, quyết định chọn ba người. Mấy người phụ nữ này tối hôm đó cũng miệt thị trào phúng Hứa Mạt ít.

      Hứa Mạt lấy tư liệu của ba người Lý, Triệu, Trần đưa cho A Hổ: “Là ba người này.”

      A Hổ thấp thỏm nhận lấy, trong lòng thầm vì Chu Tĩnh Nhã mà đổ mồ hôi lạnh.

      Cho nên mới , ngàn vạn lần nên chọc vào phụ nữ, nhất là đại tiểu thư, có địa vị lại thù dai. Xem kìa, gặp lần lại có thể đem mấy người phụ nữ này chọn ra.

      tuần sau, Lục Tử Hành trở lại, Chu Tĩnh Nhã tự nhiên cũng trở lại theo. Đương nhiên hai người phải cùng trở về, Lục Tử Hành cự tuyệt đề nghị của Chu Tĩnh Nhã.

      Chu Tĩnh Nhã có chút thất bại, cũng cam lòng. ta tin chuyện này kết thúc như vậy. Hừ, chờ hai ngày nữa đem chuyện đứa bé ra, Lục Tử Hành thể để ý tới.

      Chu Tĩnh Nhã nghĩ đến đấy, khoái trá nhếch khóe miệng. Chỉ cần giở thủ đoạn đúng chỗ, vốn có gì thành có gì đó.

      Chu Tĩnh Nhã vừa về nhà, Chu Thanh Dự lập tức lôi ta tới góc chất vấn.

      “Chị! Sao chị có thể làm chuyện như vậy được? Chị còn mặt mũi sao?”

      “Có đứa em nào chuyện cùng chị mình như thế ? Đừng có lung tung!” Chu Tĩnh Nhã giận dữ.

      “Người khác có lẽ biết, tưởng là Lục Tử Hành phong lưu, nhưng em lại hiểu sao? Là chị bỏ thuốc ta, bò lên giường ta !”

      “Bốp ——” Chu Tĩnh Nhã giận dữ giơ tay cho em trai cái tát: “Còn coi tôi là chị im lặng!”

      Chu Thanh Dự lau khóe miệng, cười lạnh: “Chị? Ha ha... Có người chị như vậy em cảm thấy rất mất mặt!”

      Hai chị em cứ như vậy bắt đầu chiến tranh lạnh. Chu Thanh Dự hẹn Hứa Mạt gặp mặt.

      “Hứa tiểu thư, xin lỗi, tôi thay chị xin lỗi .” Chu Thanh Dự áy náy .

      “Xin lỗi? Chị cậu căn bản có ý định xin lỗi, chữ “thay” này của cậu từ đâu ra?”

      “Tôi biết trong lòng tức giận, đem nhà chúng tôi liệt vào sổ đen, nhưng, xin đem tôi từ trong danh sách đen đó loại ra được ? Tôi...”

      Đối mặt với Hứa Mạt, Chu Thanh Dự càng ngày càng cảm thấy biết nên theo ai, biết phải làm thế nào để ấy vui vẻ. nhìn mình, luôn lạnh lùng như băng, làm cho luôn thoải mái, phiền chán.

      Chu Thanh Dự lại hàn huyên vài chuyện khác, về tình trạng gần đây của Hứa Mạt, sở thích vân vân, Hứa Mạt trả lời lấy lệ, lát sau phải , Chu Thanh Dự kéo tay ——

      thể nhận ra quan tâm của tôi sao? biết rất ràng tôi...” Tâm ý dành cho , cũng biết, tôi chỉ muốn quan tâm , giúp , hi vọng hạnh phúc, có mục đích khác...

      xin lỗi, tuy rằng cậu có chân chính làm tổn thương tôi, nhưng cậu lại dung túng bao che cho Chu Tĩnh Nhã, đủ khiến cho tôi bài xích trở thành bằng hữu. Chị cậu bắt cóc tôi, tội danh này đủ khiến ta ngồi tù. Mà cậu, cậu biết rằng chị mình thương tổn tôi, vẫn mặc kệ nó, để cho chị mình ngày càng càn rỡ, cậu xem, tôi hẳn là nên cảm tạ quan tâm của cậu sao?”

      Chu Thanh Dự còn lời nào để , trong lòng tràn đầy thất bại. Quan hệ máu mủ thể chối cãi, cho dù Chu Tĩnh Nhã có làm chuyện hoang đường cỡ nào, vẫn thủy chung là chị của ...

      Chu Tĩnh Nhã khẩn trương mong đêm qua nhanh, hơn chín giờ ngủ.

      Sáng dậy, Chu Tĩnh Nhã trở mình giường. Giường ta vốn là rất lớn, giường cũng có để thêm đồ chơi lông lá gì. Nhưng... Cái này là cái gì?

      Chu Tĩnh Nhã mơ mơ màng màng, cảm giác mông lung xoay người đè lên cái bóng xù lông... Giống... cái đầu!

      Chu Tĩnh Nhã đột nhiên bừng tỉnh, bị cảnh tượng xung quanh sợ ngây người!

      Đây là nơi nào?

      Lại nhìn cái bóng người bên cạnh quấn chặt chăn co người lại ——

      Trời ạ! Người đàn ông này là ai?

      Chu Tĩnh Nhã lúc này mới phát mình chỉ mặc cái váy ngủ mỏng manh.

      là ai?! Cút ——” Chu Tĩnh Nhã cất tiếng bén nhọn kêu lên, người đàn ông xa lạ mơ hồ tỉnh lại, híp mắt, miệng oán trách .

      “Cục cưng, sáng tinh mơ em rống quỷ cái gì a...”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: thế giới chuyện thống khổ nhất, phải ngươi vừa ngủ dậy nằm giường nam nhân cường tráng xa lạ, mà là ngươi vừa ngủ dậy, nằm bên cạnh nam nhân cường tráng miệng thối...
      Pe Mick, tieunai691993, JupiterGalileo9 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Đến rồi trừng phạt dành cho ả chu tĩnh nhã

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :