1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Nữ Vương Và Trung Khuyển - Nguyệt Cả Triều Ca (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      HyoChul báo bận theo tiếp được, tuyển editor nhé mấy , ai có hứng thú liên hệ fb Hằng Lê :)
      pixuri2009Cố Huân Nhiên thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 53
      Edit: Thuythuy2203
      Beta: Trucjang


      Mùa đông lặng lẽ an bình, giống như mấy ngày nay, thân hình Hứa Mạt lại mập thêm vòng, dự tính còn vài ngày nữa sinh. Khiến cho người làm mẹ tâm trạng vừa cảm động vừa yên. Khiến cho người làm cha tâm trạng cũng…

      “Ai, Mạt, mẹ với , phụ nữ sau khi có con chú ý đến chồng, em... Cũng thể như vậy.” Lục Tử Hành híp mắt, trực tiếp bày tỏ cầu.

      “Tất cả đều xem biểu của .” Hứa Mạt liếc mắt nhìn , đưa cho Lục Tử Hành cái bảng, bên là mấy cột viết “Ngày” “Thành tích”, “Đánh giá tổng hợp”, “Ghi chú đặc biệt”.

      Lục Tử Hành cầm lấy, cười “Bây giờ làm xong bảng thành tích cho con, có phải quá sớm hay ?”

      “Là của .”

      “Của ?”

      “Là bảng đăng ký thành tích của ông xã.”

      Lục Tử Hành lúc này cẩn thận nhìn thêm mới thấy, ngoài mấy cái cột kia, mặt sau còn có “Số lần ra ngoài”, “mờ ám với nhân viên”, “số lần hư hư ra ngoài”... Đợi chút, như là tiêu chuẩn ghi tội vậy. Lập tức thấy lạnh sóng lưng.

      Cái này... Nhất định là đùa....

      Lục Tử Hành cùng đối tác đồ sứ phía Nhật Bản thảo luận ổn thỏa, ở trong nước, buổi tiệc cùng vị tổng giám đốc họ Đậu hợp tác buôn bán, sản xuất số lượng lớn, in lại nhãn hiệu. Xem như là quyết định xuất khẩu như trong truyền thuyết , ra vào hải quan rất bình thường.

      Hiệp định gần đây nhất thỏa thuận tệ lắm, qua hai tháng nữa, là có thể vận chuyển đến Nhật Bản.

      Tình hình bệnh của Tiếu lão gia được chế, nhưng do già , dần dần hữu tâm vô lực. Lục Tử Hành biểu thái độ của mình: Đối với tài sản Tiếu gia có hứng thú. Tiếu lão gia gọi Lục Tử Hành tới phòng bệnh mình chuyện suốt đêm. Tới tận sáng hôm sau, Hứa Mạt mới gặp lại chồng mình mang theo tâm nặng nề trở về.

      Cuối cùng, vẫn là dựa theo phân phó của Tiếu lão gia từ đầu.

      Trầm Gia Bích tìm đến Hứa Mạt, mục đích đương nhiên là liên quan đến chuyện mẹ con Tiếu Thiên Cần. Tiếu lão gia vậy chắc cũng sớm biết tầng quan hệ này, vì vậy mới kiên trì đem toàn bộ tài sản giao cho cháu ruột mình, sau khi Hứa Mạt sinh con, Tiếu gia rốt cục cũng có truyền nhân.

      Mà thái độ Tiếu Hoành đối với Tiếu Thiên Cần như thế nào, Hứa Mạt bởi vì tới nhà Tiếu Hoành nên thể hiểu hết. Nghĩ đến, xem chừng trong lòng là có vướng mắc. Việc xấu trong nhà thể truyền ra ngoài. Mấy người Tiếu gia đều để trong lòng . Thân thể Tiếu lão gia tốt, ngoài mặt cần phải huyên náo như vậy.

      Hứa Mạt thỉnh thoảng có khi nhìn thấy Tiếu Thiên Cần, cũng biết là cố ý hay chỉ là ngẫu nhiên gặp.

      Ngày Hứa Mạt sinh, đó là buổi sáng sắc trời trong sáng, nắng đông ấm áp. Lục Tử Hành chưa có bao giờ khẩn trương như vậy.

      Bé trai hay là bé ...

      Lục Tử Hành ở hành lang bệnh viện tới lui, hơn giờ, đứa bé cũng chưa thấy sinh ra. Nóng nảy.

      “Mẹ, lâu như vậy, Mạt Mạt có sao chứ?”

      “ Tử Hành, con đừng có gấp, sinh con phải từ từ mới được.” Dương Thục Du khuyên bảo.

      Hơn hai giờ chờ đợi, cuối cùng, chín tháng “Công trình Hạo đại” rốt cục cũng viên mãn - -

      “Là bé trai.”

      Hai nhà Hứa, Lục vô cùng vui mừng, Tiếu lão gia bên kia cũng nhận được tin tức, trong điện thoại cười ha hả, còn muốn nghe tiếng khóc của đứa bé.

      Chuyện đời, đều là mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu lo.

      “Chị, vợ Lục Tử Hành sinh bé trai, cái này, chị cũng nên hết hi vọng . Tiếu lão gia đau lòng cháu trai như vậy, bây giờ Hứa Mạt lại sinh tằng tôn duy nhất, hai người bọn họ có khả năng ly dị.” Chu Thanh Dự nhìn Chu Tĩnh Nhã .

      Chu Tĩnh Nhã cười hừ tiếng, lắc lắc ly rượu màu vàng, liếc mắt nhìn Chu Thanh Dự cái.

      “Lời này, là chính em ? Em trai tốt của chị.”

      “... Em chị cái gì.” Chu Thanh Dự khẽ rũ con ngươi, che giấu ánh mắt của mình.

      “Em thôi , chúng ta là chị em ruột cùng nhau lớn lên, tâm tư của em chẳng lẽ chị đây hiểu ? Em dám ... Em đối với Hứa Mạt chút tâm tư cũng ?” Chu Tĩnh Nhã tới, nâng cằm Chu Thanh Dự lên, cười.

      Chu Thanh Dự hất bàn tay cầm cằm mình ra, bởi vì nhìn thấu mà chật vật, tức giận.

      “Đúng, em thích ấy. Nhưng ấy có gia đình, em bao giờ chia rẽ gia đình ấy, tới quấy rầy hạnh phúc của ấy. Đây mới . Chị, chưa ai với chị đúng , tình của chị... là rất ích kỷ.”

      “Chu Thanh Dự, em dám chuyện với chị như vậy sao!” Chu Tĩnh Nhã tức giận.

      ta hận chết Hứa Mạt, Chu Thanh Dự thẳng, càng làm ta khó nén giận.

      “Chị, ngày nào đó chị , em chỉ hi vọng, đến lúc đó chị sai lầm thái quá.”

      Chu Thanh Dự xong lập tức dời . Chu Tĩnh Nhã nặng nề để ly rượu “Bốp” cái xuống mặt bàn, chân ly rượu vỡ đôi.

      Chu Thanh Dự luôn lén bảo vệ Hứa Mạt, sao mà ta biết. Chỉ bởi vì đó là em trai của mình, ta muốn làm thương tổn tình cảm chị em.

      Chu Tĩnh Nhã bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, ôm ngực, đứng lên nôn ọe.

      trận nôn mửa biết trời đất.

      Tháng này kinh nguyệt chậm trễ. Chu Tĩnh Nhã chợt nhớ tới cái gì đó, trong lòng khỏi khủng hoảng trận.

      Chu Tĩnh Nhã lập tức thay quần áo, lái xe đến bệnh viện kiểm tra.

      “Chu tiểu thư, chúc mừng , mang thai.” Y tá đưa tờ giấy xét nghiệm cho ta.

      Chu Tĩnh Nhã trợn to mắt nhìn chăm chú tờ giấy kết quả xét nghiệm, vịn vào vách tường, lúc này toàn thân giống như bị sét đánh.

      Mang thai!

      ta mang thai!

      Đứa bé này...

      Chu Tĩnh Nhã nhớ lại cái đêm ở bữa tiệc tháng trước kia. Đêm đó ta uống rất nhiều rượu, sau đó cùng Sở Nam xảy ra quan hệ. Ngày hôm sau hoa mắt choáng đầu, thế nên quên uống thuốc tránh thai.

      Chu Tĩnh Nhã vừa lái xe vừa thất thần, vài lần còn vượt đèn đỏ, suýt nữa gặp chuyện may, bị cảnh sát giao thông ngăn lại còn biết.

      Chu Tĩnh Nhã để ý cảnh sát giao thông vỗ vỗ cửa xe, trái lại còn lấy di động ra gọi điện thoại cho Sở Nam, nhưng vẫn có người nghe máy...

      ...

      Con trai Lưu Thi Ngữ hơn tháng tuổi, vẫn chưa đặt tên, Sở Nam lần cũng tới thăm, bế qua. Đêm đó Lưu Thi Ngữ kiên trì sinh mổ, tuy rằng thời gian có lâu chút, quá trình cũng rất thống khổ, đứa bé vẫn sinh ra bình an.

      Trong phòng ngủ, tiếng khóc đứa trẻ đau tai nhức óc, khiến cho người nghe đều đau tâm phế phổi.

      “Nga, nga, cục cưng đừng khóc, mẹ lập tức cho con đổi bà nội... Đừng khóc, ngoan, đừng khóc...” Lưu Thi Ngữ ngồi bên giường, nhàng ôm đứa trẻ, vỗ vỗ, dụ dỗ.

      Sở Nam đúng lúc này ngang qua phòng ngủ, nghe thấy tiếng đứa bé khóc khản cả giọng, nhíu mày.

      “Sao nó lại khóc?”

      Lưu Thi Ngữ lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Nam cái, quay mặt : “Nó đói bụng.”

      “Vậy sao cho đứa bé bú .”

      “Hai ngày nay sữa đủ...”

      Ánh mắt Lưu Thi Ngữ mặc dù lạnh lùng, nhưng thanh ngữ khí vẫn ôn nhu như trước. Tầm mắt Sở Nam trượt đến cổ áo , bên trong có mặc áo ngực, lại thời kì cho con bú, rất đầy đặn mê người.

      Từ sau buổi tiệc, Lưu Thi Ngữ cho phép ta tiến vào cửa phòng ngủ, hai người chia phòng ngủ. Hơn tháng, Sở Nam có chạm vào .

      Lưu Thi Ngữ chợt nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, lại cảm giác được mùi thuốc lá nhàn nhạt người Sở Nam, kinh sợ ngẩng đầu - -

      Lúc này Sở Nam đứng trước mặt Lưu Thi Ngữ, chăm chú nhìn , trong con ngươi ánh lên đầy dục vọng, như ngọn lửa.

      , ra ngoài!”

      Lưu Thi Ngữ khủng hoảng.

      “Đây là nhà tôi, bảo tôi đâu?”

      Sở Nam cởi nút thắt caravat và quần áo, ý đồ rất sức ràng. Lưu Thi Ngữ vừa sợ hãi vừa tức giận.

      “Tôi muốn cùng thân thiết, ra ngoài!”

      Sở Nam nghe xong lạnh lùng cười, hừ tiếng, tiếp tục cởi nốt quần áo: “Để đứa bé vào trong nôi, cởi váy ra.”

      Sở Nam cởi quần áo trong, lộ ra cơ ngực cường tráng.

      Lưu Thi Ngữ ôm đứa bé lùi về phía sau: “ thể như vậy!”

      là người phụ nữ của tôi, có nghĩa vụ phải thỏa mãn tôi.”

      “Tôi phải là người phụ nữ của , người phụ nữ của có ở đây, nếu muốn, tìm ta, tìm tôi làm gì?”

      Lưu Thi Ngữ trước đến nay luôn luôn nghe lời, nhưng gần đây, càng ngày càng chống đối lại mệnh lệnh ta.

      Sở Nam đoạt lấy đứa bé, đứa trẻ bị kinh sợ, vừa ngoan ngoan im lặng lập tức khóc lên.

      “Cục cưng, cục cưng... chút a!” Nước mắt Lưu Thi Ngữ tuôn trào.

      Đứa bé bị bỏ vào trong nôi. Sở Nam ánh mắt lạnh lùng như dã thú, chỉ mang theo dục vọng, chăm chú nhìn .

      “Cởi.”

      Lưu Thi Ngữ cắn môi, cuối cùng vẫn hèn nhát cưởi quần áo □□ đứng trước mặt chồng.

      Sở Nam tiến lên, đè xuống giường lớn, hề có chút thương tiếc, lập tức phát tiết lửa dục tích tụ tháng qua.

      Đứa bé được mẹ ôm, khóc ở trong nôi, giống như gọi mẹ. Nghe tiếng con khóc, hai mắt Lưu Thi Ngữ đẫm nước mắt mông lung.

      Sở Nam quên rất nhiều thứ, ví như Chu Tĩnh Nhã thương tổn mình, hay là cái khác. ta Lưu Thi Ngữ, nhưng... thể phủ nhận, ta rất thích thân thiết với , cảm giác ôm thoải mái...

      Lưu Thi Ngữ dần dần trầm luân, có oán, có hận, có khổ sở, cố gắng chú ý đến. Nhưng mà cơ thể nghe theo, nhịn nổi cảm giác vui sướng Sở Nam đem tới: “Còn cần... ràng rất muốn...” Sở Nam thấp giọng trào phúng nỉ non, Lưu Thi Ngữ yên lặng rơi nước mắt, phản kháng.

      Hai người, chỉ có lúc này, là giống như đôi vợ chồng, hài hòa.

      Nhưng đúng lúc này, di động Sở Nam vang lên. Nghe thấy tiếng chuông, hai người trầm luân lập tức giật mình tỉnh mộng!

      ta, lại là ta...

      Sở Nam lập tức tăng nhanh tốc độ, hoàn toàn trái ngược với khát vọng điên cuồng lúc trước. Qua loa phát tiết xong, lấy di động.

      “Nhã Nhã...”

      “A Nam, tối hôm nay em ở khách sạn Duy Viên chờ ...”

      Chu Tĩnh Nhã xong, cúp điện thoại.

      Sở Nam vội vàng tắm rửa, mặc quần áo, lúc ra phòng ngủ, lại bị Lưu Thi Ngữ đột nhiên gọi lại - -

      “Sở Nam.”

      Sở Nam quay đầu, chỉ thấy thân thể Lưu Thi Ngữ trần trụi, mặt cảm giác đứng ở cạnh gường, ngực còn có vài vết đỏ, là vừa mới lưu lại.

      “Từ nay về sau, cần gặp tôi! Cũng cần bước vào nơi này! Nếu ...”

      Câu tiếp theo, tiếp tục nữa

      Sở Nam nhím mày, tia lửa giận tên biết từ đâu kéo tới lập tức bùng lên. Giọng điệu của rất lạnh, làm cho rất vui.

      “Đây là nhà của tôi, cũng là người phụ nữ của tôi, tôi muốn thế nào, cần đồng ý!”

      Sở Nam bỏ , Lưu Thi Ngữ ngồi bệt xuống, toàn bộ giả vờ cường ngạnh lúc nãy lập tức sụp xuống ầm ầm. ta chút cũng sai.

      Đây là nhà của ta, là vợ ta, có năng lực gì...

      Sở Nam cho tiền nuôi người thân , là vợ ta, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Đứa bé dường như biết người lớn cãi nhau, khóc vô cùng lợi hại, cổ họng đều khàn .

      Lưu Thi Ngữ đau lòng ôm lấy con trai: “Cục cưng ngoan, đừng khóc... Con lại khóc, mẹ cũng chỉ có thể bảo vệ con khóc... Ngoan... Đừng làm rộn nữa...”

      Khi mới gặp Sở Nam sùng bái, lưu luyến si mê, sớm hóa thành hư , lúc này, thầm nghĩ ly hôn.

      Ly hôn! Chờ Sở Nam trở về, cùng ta ngả bài!

      Chu Tĩnh Nhã hẹn Sở Nam ở khách sạn Duy Viên. Thấy Chu Tĩnh Nhã chủ động khác thường, Sở Nam ngoài ý muốn vô cùng vui sướng. Hai người lại nhiệt liệt triền miên đêm.

      Ngày hôm sau, Sở Nam tỉnh lại, Chu Tĩnh Nhã rồi, chỉ để lại tin nhắn vào di động Sở Nam - - “Em có con với Lục Tử Hành, giúp em, được ...”

      câu ngắn ngủi, lại giống như sét đánh ngang tai! Sở Nam khuất nhục giống như bị người ta tát cho vài cái mạnh. Nhưng, còn có thể thế nào. Chu Tĩnh Nhã, từ thích, mọi cầu của Chu Tĩnh Nhã, từ đều thể cự tuyệt, vui vẻ để Chu Tĩnh Nhã dựa vào.

      Chu Triển Thanh là người trọng danh dự, cho phép con mình trước khi kết hôn mà có thai, là điềm xấu cho cha.

      Sở Nam lập tức tìm Chu Tĩnh Nhã, sợ ta nghĩ quẩn trong lòng. Cuối cùng đến bờ sông tìm được Chu Tĩnh Nhã. Lúc này gió nổi to, Chu Tĩnh Nhã khóc đỏ con mắt, càng có vẻ đáng thương.

      “A Nam...”

      Sở Nam ôm Chu Tĩnh Nhã vào lòng, vô cùng xót xa: “Nhã Nhã.”

      đồng ý giúp em sao... Hứa Mạt quá lợi hại, em đấu lại được ta... ta bức em chết mất...”

      ta dám! Nhã Nhã... bảo vệ em.”

      ...........

      Đảo mắt tròn tháng, Hứa Mạt cùng Lục Tử Hành chọn xong tên cho con, tên là Lục Hi, ánh mặt trời . Tiếu lão gia lại lấy cho bé nhũ danh gọi là “Tiểu Hi” mọi người đều cảm thấy rất thuận miệng, cứ như vậy gọi .

      “Ba, con cùng Tử Hành muốn làm bữa tiệc mừng Tiểu Hi đầy tháng.” Hứa Mạt ôm con trai, với Hứa Minh Sơn. Hứa Minh Sơn giơ tay bế cháu trai, ôm vào ngực, nựng bé, vẻ mặt hớn hở.

      “Đúng vậy, là tiệc rượu đầy tháng, năm nay nhà chúng ta trải qua ít mưa gió, tuy rằng gặp phải chút khó khăn, nhưng kết quả cũng tốt. Công ty gốm sứ của Tử Hành cũng mở, cháu trai ta cũng có. Cái này đúng là nên “chiêu cáo thiên hạ” phen, ăn mừng trận.”

      Hứa Minh Sơn cưng nựng cháu trai, cười ha ha, kết quả là bị Lục Hi tiểu cho ướt người.

      “Ba, để con bế bé cho.” Lục Tử Hành tiếp nhận con trai.

      Tiểu gia hỏa này trở thành bảo khố trong tay người lớn, mọi người ai cũng muốn ôm cái.

      Trải qua buổi thương lượng, buổi tiệc rượu đầy tháng được ấn định vào thứ bảy tuần sau. Sau khi kết thúc buổi tiệc, Lục Tử Hành phải sang Nhật Bản thời gian.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Ngạch, ngày hối hận của tra nam họ Sở còn xa.
      Pe Mick, tieunai691993, lionlemon12 others thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Chờ ngày hối hận khóc ra nước mắt của Sở Nam, mong chị Thi Ngữ đk hạnh phúc

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 54:
      Edit: thuythuy2203
      Beta: TrucJang
      Đỗ Khang biết chuyện của Từ Tiêu Cẩn, suy nghĩ cả đêm, cuối cùng vẫn là đuổi Từ Tiêu Cẩn , ngược lại giữ ta lại, giúp ta tìm việc làm.

      Từ Tiêu Cẩn có chút cảm động, qua vài ngày sống yên ổn, đối với quá khứ bắt đầu nghĩ lại đủ chuyện. Càng muốn bắt đầu lại, trong lòng càng nặng nề.

      “Chuyện quá khứ cần nghĩ lại, cũng cần phạm phải sai lầm cũ, nếu ... rất thất vọng.” Đây là những lời Đỗ Khang với ta.

      “Tiểu Cẩn, tối nay ăn món gì?” Đỗ Khang từ phía sau ôm lấy Từ Tiêu Cẩn. Lúc này Từ Tiêu Cẩn xào món nấm xào thịt bằm.

      “Thơm quá.” Đỗ Khang nhắm mắt hít sâu hơi, cũng biết là Từ Tiêu Cẩn thơm quá, hay là đồ ăn thơm quá.

      Từ Tiêu Cẩn thẹn thùng, cũng có chút cứng nhắc. Ở bên Đỗ Khang, lúc đầu vốn là kế tạm thời, mà bây giờ...

      Mấy ngày nay Từ Tiêu Cẩn luôn luôn suy nghĩ, ta có nên buông mọi chuyện , bỏ những chấp niệm này, bắt đầu cuộc sống mới....

      **

      Chu Tĩnh Nhã ngồi trang điểm trước gương, thoa phấn, sơn móng tay, tóc, mi, son môi, trang điểm vô cùng xinh đẹp thanh lịch. Chu Tĩnh Nhã nhìn chính mình qua chiếc gương kia cười cười, trong đôi mắt kia chứa nhiều mạch nước ngầm đen tối, vô cùng trong sáng.

      Chu Tĩnh Nhã đến nhà trẻ có tên là nhà trẻ Tâm Mộng, đúng vào thời gian lên lớp. Trong phòng học, bọn trẻ dưới dạy dỗ của giáo nặn đất dẻo.

      Từ Tiêu Cẩn mang theo tâm trạng nặng nề thất thần dựa lưng vào cạnh cửa lớp học, sắc mặt nặng bề, dưới đôi mắt là hai quầng thâm đen. Khi nhìn thấy Chu Tĩnh Nhã, khuôn mặt Từ Tiêu Cẩn chợt lóe lên ánh mắt sợ hãi, sau đó sắc mặt lại càng trầm xuống.

      Chu Tĩnh Nhã cùng Từ Tiêu Cẩn đến sân thể dục trống trải gần đó.

      tìm tôi làm gì?”

      “Có chút chuyện, nghĩ nên nhờ Từ tiểu thư.”

      “Nhờ tôi? Muốn lợi dụng tôi đúng hơn .”

      Chu Tĩnh Nhã cười, nhưng nụ cười tới được đáy mắt: “Lợi dụng lẫn nhau, có cái gì là tốt?” Chu Tĩnh Nhã lấy ra cái thiệp mời, đưa cho Từ Tiêu Cẩn, là thiệp mời tiệc rượu đầy tháng của Hứa gia.

      nên biết làm như thế nào. Lần trước làm xong việc, lần này có thể tiếp tục.”

      “Thực xin lỗi, tôi có hứng thú.” Từ Tiêu Cẩn nhíu mày, lập tức trả lại thiếp cho Chu Tĩnh Nhã.

      có hứng thú? Nếu tôi đem chứng cứ chuyện lần trước bắt cóc Hứa Mạt giao nộp cho cảnh sát, đẩy vào tù lần nữa, còn hứng thú ?”

      !” Từ Tiêu Cẩn tức giận: “ nếu dám tố giác tôi, tôi cũng kéo xuống nước cùng!”

      thân phận thế nào, tôi thân phận ra sao, cảm thấy tôi có khả năng bị kéo xuống nước sao?” Chu Tĩnh Nhã lơ đễnh đáp lại lời uy hiếp của Từ Tiêu Cẩn.

      Chu Tĩnh Nhã lấy ra cái máy ghi , ấn nút, giọng kia, chính là cuộc chuyện của Từ Tiêu Cẩn cùng kẻ bắt cóc Hứa Mạt.

      “Bắt cóc con của Hứa Mạt, cái máy ghi này, tôi đưa cho .” Chu Tĩnh Nhã giơ giơ máy ghi : “Đừng nghĩ dựa được vào vị luật sư Đỗ kia, tôi có thể mời chục luật sư giỏi hơn ta, cho nên... đừng nghĩ việc đấu lại với tôi”

      Từ Tiêu Cẩn kìm nén lửa giận.

      muốn tôi đem con của Hứa Mạt đâu?”

      “Tùy , chỉ cần đừng để đứa bé đấy xuất trước mặt tôi, vĩnh viễn đừng đem nó trở về là được rồi.”

      “... Được.”

      “Nga, nga, tiểu Nhạc ngoan, ăn cơm.” Lưu Thi Ngữ vạch áo, ôm đứa bé cho bú sữa: “Ai, chút, con cắn mẹ đau quá.”

      Sở Nam quan tâm đứa con này, Lưu Thi Ngữ tự mình đặt cho con nhũ danh, Tiểu Nhạc, mà ông ngoại mình lại là nhạc sĩ, cũng thích nhạc, thứ hai... hy vọng con mình sau này có thể vui vẻ..., ở nơi này... có tình thương của cha trong gia đình...

      Nếu ly hôn, đứa con này có thể đem tốt. Lưu Thi Ngữ suy nghĩ, trong lòng lại trận nghẹn ngào. Dù sao, Sở Nam cũng thích mẹ con họ, bọn họ rồi, làm bẩn mắt ta, vừa vặn a...

      Cửa phòng ngủ thầm mở ra, Sở Nam hai ngày nay về nhà, lúc này lại tiếng động đứng ở cửa, nhìn vợ mình cho con bú sữa, ánh mắt dừng lại tại nơi đầu ngực còn dính sữa,

      Lưu Thi Ngữ chợt thấy có chút khác thường, sau đó nhìn thấy Sở Nam, có chút câu nệ, quay người khoác áo, cho ta mình trần trụi - lộ ngực.

      Sở Nam hừ tiếng: “ che giấu cái gì, người có chỗ nào tôi nhìn thấy, chạm qua.”

      Lưu Thi Ngữ chuyện, tiếp tục dỗ con.

      Sở Nam quay người định rời , bỗng nhiên Lưu Thi Ngữ gọi lại.

      khoan hãy ! Tôi có chuyện muốn với .”

      “Chuyện gì?”

      Lưu Thi Ngữ dỗ dỗ con, sau đó đem đứa đặt lên giường, kéo Sở Nam vào căn phòng khác, dùng toàn bộ bình tĩnh, ngữ khí quật cường, với Sở Nam:

      “Sở Nam, chúng ta... Ly hôn .”

      Lưu Thi Ngữ xong câu này, chờ đợi Sở Nam tức giận, chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng Sở Nam gì.

      “Người thích trở lại, tôi... Vừa vặn nhường lại vị trí cho ấy.”

      “Cho nên... muốn ly hôn với tôi?”

      Giọng Sở Nam nghe giống như bình tĩnh kéo theo vẻ tức giận, Sở Nam đặt tay lên vai Lưu Thi Ngữ, dọa sợ hãi nhảy dựng.

      “Đúng, chúng ta ly hôn ! A!”

      Sở Nam đột nhiên ấn Lưu Thi Ngữ dán lưng lên tường, bàn tay vuốt ve lên ngực, từ từ hôn môi.

      “Sở Nam, dừng lại!” Lưu Thi Ngữ vô cùng khẩn trương: “ đừng chạm vào tôi! Tôi muốn ly hôn với !”

      Lưu Thi Ngữ sống chết phản kháng, Sở Nam tiến triển chầm chậm, nổi giận đùng đùng giữ cằm Lưu Thi Ngữ: “Nhưng mà... Tôi đồng ý.”

      Sở Nam thô lỗ hôn môi , bàn tay dần dịch xuống phía dưới. Lưu Thi Ngữ cảm nhận được dục vọng mạnh liệt của ta.

      “Vì sao!? tôi, đừng chạm vào tôi! Buông tôi ra, tôi phải công cụ tiết dục của !”

      cần! cần ta chạm vào ! Bẩn muốn chết, người ta có hương vị của người phụ nữ kia!

      Lưu Thi Ngữ hung cắn Sở Nam cái. Sở Nam đau đến nhíu mày, lập tức rụt trở về, ánh mắt mù mờ.

      cắn tôi!”

      Sở Nam lau máu ở khóe miệng. Lưu Thi Ngữ vô cùng sợ hãi, liên tục lùi về phía sau.

      “Tôi... Tôi...”

      Sở Nam lại nắm lấy cằm Lưu Thi Ngữ.

      muốn ly hôn? Có thể, để đứa bé lại, còn về tiền... Tôi có thể cho .”

      Lưu Thi Ngữ lắc đầu: “, , con thể cho , tôi muốn đứa bé, tại, có thể cùng Chu Tĩnh Nhã sinh con, hai người có thể sinh rất nhiều, dù sao, dù sao hai người cũng phải ở cùng chỗ sao, a...”

      Sở Nam đột nhiên tức giận, hai tay nắm lấy bả vai Lưu Thi Ngữ. Nghe những lời này từ miệng , giống như lên án ta lầm đường lạc lối, khiến cho vô tình trở nên táo bạo. Vì sao lại phiền lòng như vậy? chút cũng muốn thấy nước mắt rơi xuống!

      “Mơ tưởng!”

      Sở Nam đóng sầm cửa bỏ , mẹ Sở đứng ngoài cửa, tất cả đều nghe được, sắc mặt đen .

      “Thi Ngữ à, A Nam ở bên ngoài vất vả thành cái dạng gì rồi, về đến nhà con lại thể nghe theo nó sao? Còn ly hôn, ly hôn cái gì, hai đứa kết hôn được mấy ngày? Con cũng làm mẹ rồi, cũng nên hiểu chuyện bình tĩnh chút ...”

      Lưu Thi Ngữ phản bác gì. Dĩ nhiên, trong lòng mẹ Sở đều hiểu, hai người cãi nhau vì ai. Nhưng mà chung quy là con của mình, bà ta hướng về Sở Nam cũng sai.

      Sở Nam bỏ , chính là vào vài ngày rảnh rỗi trở về, cho đến trước tiệc rượu đầy tháng của con Lục Tử Hành ngày, Sở Nam mới trở lại.

      Rượu mời đầy tháng con trai, Hứa Mạt mời hai vợ chồng, cố ý dặn dò muốn Sở Nam mang Lưu Thi Ngữ . Cả hai đều là mới làm mẹ, muốn tâm cũng quá ngạc nhiên.

      Tiệc rượu hôm đó đều là họ hàng thân thích cùng bạn bè của Hứa Mạt và Lục Tử Hành, có bạn bè thương trường. Hứa Mạt cứ do dự mãi, có nên đưa thiệp mời Giang gia , Lục Tử Hành nắm tay , thay quyết định - - đưa.

      Chuyện cũ qua, nên cố ý lảng tránh.

      Chu Thanh Dự, Chu Tĩnh Nhã đương nhiên là tới dự. phòng đầy người náo nhiệt. Từ Tiêu Cẩn đội tóc giả, trong điểm phong cách chút, nhìn qua chút thu hút. Chu Tĩnh Nhã tìm người giúp ta che giấu, trà trộn vào.

      Sở Nam vừa tới nơi có điện thoại gọi tới, là, vẫn còn chút việc ở tòa án, vừa có thông báo mới. Sở Nam với Hứa Mạt và Lục Tử Hành tiếng, sau đó để mẹ con Lưu thi Ngữ ở lại, sau đó vội vàng chạy xử lý.

      “Hứa Mạt, mang thai cũng thấy mập lúc nào, tôi đây béo lên hai vòng.” Lưu Thi Ngữ ôm Tiểu Nhạc, cùng Hứa Mạt ngồi tròng tán gẫu chuyện mấy bà mẹ trẻ trải qua.

      “Tôi sao lại béo lên, cái bụng to như vậy, ai ôi, quần áo trước kia có cách nào mặc vừa.” Hứa Mạt vỗ lên Tiểu Hi.

      Tiểu Nhạc tỉnh ngủ, chớp chớp đôi mắt đen nháy, tay chân ngừng động, cái miệng xinh đóng mở thổi bong bóng.

      Hứa Mạt nhìn con Lưu Thi Ngữ, rồi lại nhìn xem đứa trong ngực mình ngủ say,cái miệng nhắn cười toe toét: “Tiểu Nhạc là sống động. Đứa bé này nhà tôi, cả ngày ăn no lại ngủ, ngủ dậy tiểu, tiểu xong lại ngủ tiếp, tất cả mọi người đều tiểu tử này giống hệt cha nó, chính là đứa trẻ thích buồn bực.”

      “Đứa vừa sinh xong đều như vậy. Tiểu Nhạc còn lớn hơn tháng, thế còn lớn bằng vóc dáng Tiểu Hi nha.”

      “Ha ha, đúng vậy. Tiểu Nhạc nhà lạ người nha, vừa nãy tôi ôm, cũng thấy bé khóc.”

      “Còn như vậy, vẫn chưa có nhận ra đâu, ha ha.”

      Lưu Thi Ngư tính tình dịu dàng, Hứa Mạt rất thích . Hai người mới làm mẹ hàn huyên chuyện ít kinh nghiệm nuôi con tâm đắc. Cuối cùng, Hứa Mạt đem tiểu Hi ngủ say đặt xuống nôi, Lưu Thi Ngữ cũng đem con mình đặt cạnh.

      “Để cho hai em nó bồi dưỡng tình cảm, chúng ta xuống , đến giờ ăn cơm.”

      “Được.”

      Hứa Mạt kéo tay Lưu Thi Ngữ xuống lầu.

      Hai người vừa lâu, Từ Tiêu Cẩn thừa dịp có người, sờ soạng tiến vào. Tới giường cho em bé, Tiểu Nhạc, Tiểu Hi ngủ. Tiểu Nhạc giơ tay gãi gãi, động vào bụng Tiểu Hi nằm cạnh.

      Như thế nào lại có hai đứa trẻ?!

      Từ Tiêu Cẩn nhất thời mông lung. Hai đứa bé nhìn lớn hơn bao nhiêu, vừa nhìn đều biết là bé trai. Rốt cục đâu mới là con trai Hứa Mạt?

      Bỗng nhiên cửa truyền đến tiếng vang . Từ Tiêu Cẩn thiếu chút nữa bị dọa đến mất mật, vội vàng quay đầu - - là chút gió thổi tới, thổi tới chuông gió, xa xa, truyền đến tiếng, giống như về phía này.

      Từ Tiêu Cẩn quýnh lên. Hứa Mạt mới sinh con, phải là đứa đầu kia, đúng, đúng vậy, phải là đứa đầu !

      Từ Tiểu Cẩn phen ôm Tiểu Nhạc ra. Tiểu Nhạc hoàn toàn biết nguy hiểm gì, còn sờ sờ lục lặc, chơi...

      Có Chu Tĩnh Nhã che giấu, Từ Tiêu Cẩn thuận lợi mang đứa bé ra ngoài. chuyện này càng ít người biết càng tốt. Lần này Chu Tĩnh Nhã đem người Chu gia tới giúp mà là tìm Sở Nam. Sở Nam có việc rời , ra chỉ là lý do.

      “Lên xe .” Sở Nam lạnh lùng lùng liếc mắt nhìn Từ Tiêu Cẩn ôm đứa bé

      Từ Tiêu Cẩn vội vàng lên xe, Sở Nam nhanh chóng lái xe rời . Từ Tiêu Cẩn hừ lạnh tiếng: “ có vợ?”

      Sở Nam để ý đến ta.

      có vợ, còn có cả con, vẫn còn cùng người phụ nữ khác ở chung chỗ, sợ đến lúc đó mất nhiều hơn được sao?”

      nên lo cho chính mình .” Sở Nam lạnh lùng đáp. Chu Tĩnh Nhã bỏ qua chuyện này cho Từ Tiêu Cẩn. Từ Tiêu Cẩn muốn làm làm, muốn làm cũng phải làm, hơn nữa, người chịu tội thay cũng được định sẵn.

      chở tôi đâu?”

      “Bến tàu.”

      Từ Tiêu Cẩn nghĩ, bến tàu người qua lại đông đúc, nếu đem đứa này bỏ đó, xem chừng rất nhanh có người phát ra đem .

      Từ Tiêu Cẩn nhìn đứa bé trong ngực, lúc này đứa bé chớp chớp đôi mắt đen nhánh nhìn ta, cái miệng nhắn răng cười cười, hướng ngực ta cọ cọ - - muốn uống sữa.

      Trong lòng Từ Tiêu Cẩn dâng lên tia mềm mại. Nếu, lúc trước ta hại Hứa Mạt, hai Hứa Mạt sinh non, đứa bé này, sớm chết rồi.....

      Nếu, nếu, đứa con ta có bị mất , có lẽ cũng sắp được tuổi...

      Từ Tiểu Cẩn vùi thấp đầu suy nghĩ, hốc mắt có ẩm ướt. Nhớ lại năm trước, khoảng thời gian nước sôi lửa bỏng kia, Giang Dịch Thần, Hứa Mạt, còn cả ta, quấn quýt lấy nhau, ai cũng thở nổi...

      Ngực lại bắt đầu buồn rầu, phát đau, nặng nề...

      Đỗ Khang, có lẽ là cuộc sống mới của ta. Bởi khoan dung cùng độ lượng của , bởi ghét bỏ, có thể cho ta hy vọng mới...

      Chờ làm xong chuyện này, ta có thể lấy lại cái thứ uy hiếp gì gì đó trong tay Chu Tĩnh Nhã, ta có thể an tâm bắt đầu lại cuộc đời lần nữa...

      Sở Nam từ trong gương nhìn thấy Từ Tiêu Cẩn ôm đứa trẻ trong ngực, có sợi dây ràng buộc vô hình nào đó luẩn quẩn trong lòng . Cảm giác như là, giống như... Nhìn thấy con trai mình.

      Sở Nam mặt cảm xúc, nhưng trong lòng lại phiền não lung tung, nhớ lại lúc cãi nhau cùng Lưu Thi Ngữ, ấy muốn ly hôn với .

      Hừ, muốn ly hôn? Đừng có nằm mơ! Sở Nam nhớ lại con mình, hai tháng, cũng cẩn thận nhìn kỹ đứa bé… Đúng rồi, cũng chưa đặt cho nó cái tên... Đêm nay trở về thương lượng, tùy tiện đặt cái tên cho nó .

      Từ Tiêu Cẩn xuống xe ở bến tàu.

      “Những chuyện còn lại nên biết làm thế nào.” Sở Nam xong câu này, lái xe bỏ .

      ....

      Khi mọi người ăn cơm xong, Hứa Mạt cùng Lưu Thi Ngữ lên tầng bế con, mới phát ra thiếu đứa bé!

      Tiểu Nhạc thấy đâu nữa!

      “Tiểu Nhạc... Tiểu Nhạc của tôi!” Lưu Thi Ngữ nóng vội đến mức nước mắt đảo quanh.

      “Thi Ngữ, bình tĩnh, có thể là bảo mẫu bế thay tã, chúng ta nhanh tìm xem.” Hứa Mạt trấn an, nhưng trong lòng ngầm báo động.

      Làm sao có thể đột nhiên thấy đâu? Theo lý thuyết thể, khi xuống dưới lầu dặn dò Lý Tinh Tinh mau lên lầu chăm sóc bọn trẻ, chỉ có mấy phút bọn trẻ có ai bên người...

      Tìm khắp trong ngoài, nhưng mà nhưng mà tìm thấy Tiểu Nhạc đâu, xác định là tìm thấy, mất tích!

      “Thi Ngữ, Thi Ngữ!”

      Lưu Thi Ngữ hôn mê bất tỉnh, Hứa Mạt vội vàng đỡ được .

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Rang xào gà buồn ngủ. ngáp
      Pe Mick, tieunai691993, lionlemon9 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 55
      Edit: thuythuy2203
      Beta: Trucjang

      Chương 55:

      Lưu Thi Ngữ ngất xỉu, Hứa Mạt vội vàng đỡ vào phòng mình nghỉ tạm.

      “Mạt, em... Cảm thấy là ai?” Lục Tử Hành đuổi mọi người ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn và Hứa Mạt.

      “Em có trực giác...” Hứa Mạt .

      “Nhưng ta luôn ở dưới lầu, hơn nữa, ta cùng Sở Nam là bạn bè từ đến lớn, tại sao phải bắt cóc đứa bé...” Lục Tử Hành hiểu ý tứ nửa câu sau của vợ mình, từ “ ta” mà Hứa Mạt muốn , chính là Chu Tĩnh Nhã.

      “Cho nên em , là trực giác...”

      Hứa Mạt ôm cánh tay trầm tư. Là trực giác, là trực giác rất mãnh liệt. Lần này, người đó vốn muốn trộm là con của , chứ phải con của Lưu Thi Ngữ.

      cảm thấy có mối liên hệ cùng chuyện lúc trước mình bị bắt cóc.

      Chu Tĩnh Nhã tuyệt nhiên tự mình ra tay, bởi vì nếu bị phát , phơi bày, ta có chạy cũng thoát. Cho nên, ta lợi dụng người khác. Trừ bỏ Từ Tiêu Cẩn, Hứa Mạt nghĩ được ai.

      Chỉ là, Từ Tiêu Cẩn có thể tiếng động trộm đứa bé , tuyệt đối mình ta thể làm được. Ngoại trừ Từ Tiêu Cẩn, còn có người tiếp ứng ta...

      Người này rốt cục là ai...

      Lưu Thi Ngữ nằm vài phút liền giật mình tỉnh lại.

      “Tiểu Nhạc! Tìm được Tiểu Nhạc chưa?” Lưu Thi Ngữ chạy xuống giường, kích động bắt tay Hứa Mạt.

      Hứa Mạt đau lòng thôi: “Thi Ngữ, đừng lo lắng, tôi nhất định giúp tìm được con. có chuyện gì...”

      Nước mắt Lưu Thi Ngữ rơi ngừng, cầm lấy tay Hứa Mạt, như nắm lấy cái phao cứu mạng cuối cùng.

      “Hứa Mạt, giúp tôi, giúp tôi... Tôi thể sống thiếu Tiểu Nhạc...”

      Sở Nam vốn thèm để ý đứa bé, quyền thế, có thể nhờ ai.

      “Chuyện này, tôi giúp , yên tâm chờ Tiểu Nhạc trở về , đừng khóc....”

      “....”

      Lưu Thi Ngữ khóc thành tiếng, run rẩy nỉ non chữ “Sở Nam”, sau đó lập tức lấy di động gọi điện cho Sở Nam.

      ra, vừa rồi Lục Tử Hành có gọi điện thoại cho Sở Nam, nhưng bên kia nghe máy. Mà lúc này Lưu Thi Ngữ gọi tới, đường dây vẫn bận...

      ...

      Lúc trước thấy tình hình có biến, Chu Tĩnh Nhã nhân cơ hội tìm lý do rời . Từ Tiêu Cẩn, con tiện nhân kia, Chu Tĩnh Nhã gọi như thế nào cũng đều tắt máy. Chu Tĩnh Nhã vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Sở Nam.

      “A Nam, hãy nghe em ...” Chu Tĩnh Nhã có chút khó khăn tiếp.

      “Thế nào Nhã Nhã? Mọi việc làm xong, vừa rồi Lục Tử Hành gọi điện tới, nghe máy, hẳn là thành công.”

      “... A Nam... Đứa bé, lấy nhầm đứa bé! Từ Tiêu Cẩn là đồ đàn bà ngu xuẩn, cho rằng con của là con Hứa Mạt ôm .”

      Đầu dây điện thoại bên kia lâm vào im lặng.

      “A Nam? ... trách em sao? Vì sao ?”

      “… có, có…” Giọng trầm, có chút quái dị.

      “Từ Tiêu Cẩn đem đứa bé chỗ nào rồi? Bến tàu đúng ? Chúng ta bây giờ lập tức tìm, em đường.”

      “…”

      “A Nam? Em chuyện với nha.”

      “… Nhã Nhã…”

      “Vâng ?”

      cần tìm… Đứa bé… cần tìm về…”

      Chu Tĩnh Nhã mạnh mẽ phanh xe kít lại cái, dừng ven đường

      cái gì? tìm? Đứa bị ôm , là con của …”

      nghe em gì… , cần tìm lại…”

      “…”

      Chu Tĩnh Nhã khiếp sợ cúp điện thoại. Đứa bé, tìm?

      ….

      Mà lúc này, Hứa Mạt, Lục Tử Hành phân phó A Hổ cùng Tiểu Lý bắt đầu cử người tìm đứa bé. Hứa Mạt báo cho đồn cảnh sát, lần trước giúp tay nên lần này đám cảnh sát lập tức tiến hành tìm kiếm đứa bé. Dù sao có quan hệ cũng tiện hơn rất nhiều.

      Lưu Thi Ngữ hai mắt sưng đỏ, nước mắt đảo quanh, toàn thân căng thẳng cứng đờ, theo Hứa Mạt ra ra vào vào, nghĩ biện pháp.

      Sở Nam liên tục liên lạc được, dám thông báo cho người nhà Sở gia. Gia đình Sở Nam đáp ứng cho Sở Nam lấy vì đứa trẻ nối dõi tông đường, tại, đứa bé đột nhiên mất tích, tất nhiên giận chó đánh mèo, cũng sợ, nhưng mà,... Gia đình , hai người em trai của còn đựa vào Sở gia giúp đến trường. Nếu đứa bé ở tay bị mất tích như vậy, tình huống bây giờ…

      Lưu Thi Ngữ suy nghĩ, lau nước mắt cái, cảm thấy mình rất vô dụng. Lưu Thi Ngữ ấn số điện thoại mẹ Sở Nam, nhưng mà vẫn do dự.

      “Thi Ngữ, đừng sợ, nếu đến tối còn tìm thấy Tiểu Nhạc, cho mẹ chồng biết, tại với bọn họ cũng có tác dụng, tôi vừa sử dụng quan hệ điều thêm người tìm Tiểu Nhạc, có thể tìm được, tin tôi .”

      Hứa Mạt đành lòng để này tiếp tục rơi nước mắt: “Tin tưởng tôi.”

      “Hứa Mạt… Cảm ơn .” Lưu Thi Ngữ tựa vào vai Hứa Mạt khóc lên.

      tìm thấy con trai, chồng liên lạc được, ai có thể dựa vào.

      Hứa Mạt suy nghĩ, quyết định về sau giúp đỡ Lưu Thi Ngữ hết khả năng có thể, này rất dịu dàng, nhu nhược.

      Chỉ là, vì sao vẫn liên lạc được với Sở Nam, quá kỳ quái...

      Hứa Mạt nhíu mày, trong lòng tự đánh giá “hoài nghi” cái kia.

      Hổ dữ ăn thịt con, chẳng lẽ có “Khả năng” này sao?

      Lúc này chạng vạng chiều, những hạt tuyết mịn màng bắt đầu rơi xuống, trong khung cảnh mờ mờ, những bông tuyết màu trăng theo gió tung bay.

      Đây là quảng trường hoàn toàn yên tĩnh hẻo lánh, bóng dáng người phụ lưng hơi còng, bất chấp gió lạnh tới. Trong hoàng hôn nhìn mặt ta, nhìn động tác, áo khoác ngoài rộng mở, đem thứ gì đó quấn bao quanh ngực.

      Người phụ nữ qua con đường, hướng về phía mấy gia đình sườn đồi.

      “Có đói ?” Từ Tiêu Cẩn hỏi đứa bé trong ngực. Đứa bé này ngoan, khóc lóc om sòm, qua buổi trưa, chỉ náo loạn lần, Từ Tiêu Cẩn giơ tay cho đứa bé bắt lấy, cắn cắn, vỗ vỗ, ánh mắt đứa bé nhìn theo mê say, sau đó liền ngủ.

      Từ Tiêu Cẩn vốn định mang đứa bé để vào trong nhà vệ sinh bến tàu, nhưng khi ta định rời đứa bé oa oa khóc lớn. ta trốn góc, thấy thím lao công lưng còng bế ôm . Đứa bé khóc lớn, vô cùng lợi hại, nghe mà tan nát cõi lòng…

      Vì thế, Từ Tiêu Cẩn kìm nổi lòng, lập tức tới, đón đứa bé trở về từ chỗ bà thím kia.

      Cho dù thế nào, cũng nên tìm gia đình khá chút. Nếu bị người thím nghèo khổ kia nhặt nuôi, cuộc đời đứa bé này, khi bắt đầu khổ sở mà lớn lên…

      Từ Tiêu Cẩn hận Hứa Mạt, hận thể giết chết Hứa Mạt, nhưng mà…

      Từ Tiêu Cẩn cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực, tiểu tử này đảo đảo đôi mắt đen nháy, bàn tay mập mạp mềm mại nắm lấy lông áo ta, khuôn mặt mập mập bé cọ cọ ngực ta, tìm sữa uống.

      Từ Tiêu Cẩn đứng trước căn biệt thự ba tầng, ngửa đầu nhìn, gia đình này mặc dù có đại phú đại quý như Hứa gia, nhưng cũng có thể coi là tệ.

      “Đừng có trách ta, nếu có trách, trách người sinh ra ngươi, tên là Hứa Mạt.”

      Từ Tiêu Cẩn cởi áo khoác ngoài, trùm lên đứa bé, để xuống trước cửa, ấn chuống, sau đó lập tức trốn ra xa.

      Cửa mở, người phụ nữ tóc hoa râm, đeo tạp dề ra, giống như là người giúp việc, cũng có thể là bà nội hoặc bà ngoại trong nhà đó.

      Bà lão thấy đứa bé nằm mặt đất, lập tức kinh hãi, vội vàng chạy tới xem, hô hai câu: “Ai để đứa bé ở đây? Người có còn ở đây ?”

      Hoàng hôn muộn, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, đường bóng người. Từ Tiêu Cẩn nấp sau buồng điện thoại, thấy bà lão ôm đứa bé, nhìn nhìn, sau đó vào phòng, đóng cửa lại.

      Từ Tiêu Cẩn nhàng thở ra, lấy máy ghi mà Sở Nam đưa lúc trước, ném xuống đất, đạp gãy thành hai phần! lấy sim trong điện thoại ra, ném vào thùng rác.

      Cuộc sống thế này, đối với ta là quá đủ. Chu Tĩnh Nhã lợi dụng uy hiếp ta lần, có lần thứ hai, ngoại trừ Chu Tĩnh Nhã ra, Hứa Mạt cũng tìm ta tính sổ. Dù nghĩ thế nào, nếu cứ tiếp tục ta còn lối thoát….

      ta tại có Đỗ Khang, lúc này, ta có thể lần nữa sống cuộc sống như trước đây, ta muốn làm tiếp những việc này.

      Từ Tiêu Cẩn vội vã rời , ta muốn chạy xa chút, xa….

      Bà lão đem Tiểu Nhạc vào nhà.

      Trong phòng ấm hơn rất nhiều, chủ nhân căn nhà bàn, ăn cơm xong, hai người, người đàn ông ba mươi hai tuổi, cùng

      “Thừa Phong thiếu gia, vừa nãy có người nào đó để lại đứa bé.” bà lão mở áo khoác ra, vạch đũng quần Tiểu Nhạc lên, : “Oa, là bé trai.”

      Người đàn ông đeo kính khuôn mạ vàng, vừa trông thấy vô cùng nhã nhặn mà thành thục, tiếng dày rộng hữu lực vang lên:

      “Ôm tới cho tôi xem.”

      “Vâng.” bà lão đáp ứng, vội vàng bế đứa bé tới, cho người đàn ông nhìn. bé kia cũng xán lại gần: “, … Em cũng muốn nhìn...”

      Tiểu Nhạc thấy gương mặt đàn ông xa lạ, đột nhiên giống như hoảng sợ, oa tiếng, lập tức khóc to, nước mắt chảy thành dòng.

      Trầm Thừa Phong nghi ngờ, hỏi bà lão: “Thằng bé tại sao thấy tôi khóc.”

      “Cái này…” Bà lão cũng biết làm sao.

      “Đến đây, cho tôi ôm cái.” Trầm Thừa Phong chủ động ôm đứa bé: “Đừng khóc, đói bụng, hay là nhớ mẹ…”

      Tiểu Nhạc nằm trong lòng Trầm Thừa Phong, lập tức ngừng khóc, chớp chớp tròng mắt, nghiêm túc đánh giá người đàn ông trước mặt này. Xem chừng là chưa từng có người thành thục mà nam tính nào ôm mình chuyện nghiêm túc như vậy bao giờ. Vì thế, Tiểu Nhạc lại giương lên cái miệng răng, dùng nước bọt thổi ra hai cái bong bóng.

      “A, oa, đứa bé này có vẻ rất thích cậu a, thiếu gia, nhìn xem, thằng bé còn ngừng nhìn cậu kìa, ha ha.” Bà lão cao hứng .

      Lãnh Thừa Phong ôm đứa bé, trong lòng có cảm xúc vô hình. Ba mươi năm sống đời, 30 tuổi, vẫn bận rộn nghiệp, chưa lập gia đình. Ôm đứa trẻ ấm áp trong ngực này, như là, có tia ấp áp thấm vào trong lòng…

      “Làm sao bây giờ, Hứa Mạt… Tôi...” Lưu Thi Ngữ cố gắng lên tinh thần, nhưng ra nội tâm lúc này đứng bên bờ tuyệt vọng, cặp mắt thanh tú khóc đỏ cả lên.

      Cảnh sát bên kia vẫn tiếp tục truy tìm, thấy trời tối rồi, vẫn chưa có manh mối. Hứa Mạt chưa đem suy đoán trong lòng với Lưu Thi Ngữ. với ấy như thế nào? là, có thể chồng cùng tình nhân ấy cấu kết với nhau làm việc xấu, trộm con trai. Lời tàn nhẫn như vậy, Hứa Mạt khó nên lời. Cho dù có cho Lưu Thi Ngữ biết, cũng vô bổ. Nhưng mà, chân tướng sớm hay muộn cũng phải đối mặt a…

      “Cảnh sát điều động, tìm kiếm, yên tâm , Tử Hành còn là người của Tiếu gia, so với chỗ tôi quan hệ còn rộng hơn, ấy rất nhanh tìm được. Tối nay tôi đưa về nhà, hoặc là, ở lại chỗ tôi.”

      Lưu Thi Ngữ tràn đầy nước mắt, lắc đầu: “Phải trở về, thể lừa gạt nữa, tôi phải trở về đối mặt với bọn họ...”

      Đại khái là trận mưa to gió lớn , cha mẹ Sở Nam đều là những người vô cùng nghiêm nghị.

      Hứa Mạt nhìn thấu tâm tư này, cầm tay kiên định : “Đừng sợ, mọi việc đều có tôi, coi tôi là chị của , chuyện của , mình tôi gánh chịu.”

      Tuy rằng “thanh quan khó xử việc nhà”, nhưng mà dựa vào tính cách Hứa Mạt, chuyện muốn xen vào quản đến cùng, giống loại người nhàn nhã xen vào chuyện vô bổ, lại , Lưu Thi Ngữ chịu khổ thế này, rất có khả năng là gánh chịu thay mình, Hứa Mạt như thế nào cũng thể nhìn Lưu Thi Ngữ chịu khổ.

      , tôi đưa về nhà. Trở về Sở gia, có lẽ mọi chuyện có tiến triển mới.”

      Sở Nam, mấu chốt vấn đề nằm người Sở Nam….

      Hứa Mạt lái xe đưa Lưu Thi Ngữ trở về sở gia. Lục Tử Hành còn chạy ngược xuôi bên ngoài, suốt đêm tìm kiếm manh mối. Hứa Mạt biết, Lục Tử Hành tìm ai, tựa như quyển sách, mới nhìn vào tựa đề có thể hiểu cơ bản, nhưng mà lật mỗi trang giấy đều nhảy ra chút nội dung chưa từng nhìn thấy, khiến cho người ta kinh hoàng.

      Nhưng mà, Hứa Mạt cũng lo lắng Lục Tử Hành cho biết nội dung, giống như lời , , điểm này xỏ xuyên qua toàn bộ quyển sách đều thay đổi. Hứa Mạt quan trọng cái gì gì đó, cần thiết cái gì cũng phải biết.

      nghĩ ngợi, Lục Tử Hành gọi điện thoại tới.

      “Mạt, Sở Nam giờ chiều lái xe đến bến tàu, cùng người phụ nữ, người phụ nữ trong lòng còn ôm theo cái gì đó, có lẽ là Tiểu Nhạc.”

      Hứa Mạt vui vẻ: “Tìm được đứa bé sao?”

      đường tới bến tàu, kết quả thế nào điện thoại lại cho em.”

      “Được, tốt quá, cố gắng tìm xem, ngàn vạn lần thể buông tha mọi xó xỉnh nào đó. nghĩ tới so với cảnh sát Trương còn nhanh hơn.” Lục Tử Hành lại cho kinh hỉ.

      “Tìm được Tiểu Nhạc có phải ? Hứa Mạt.” Lưu Thi Ngữ bên cố gắng chuyện, sợ quấy rầy Hứa Mạt cùng Lục Tử Hành chuyện, làm lỡ việc.

      “Còn chưa tìm được, nhưng mà có chút manh mối, Tử Hành tới bến tàu.”

      “Có manh mối là tốt rồi… Có manh mối là tốt rồi...” Lưu Thi Ngữ khổ sở, kích động, nước mắt lại tuôn trào. Có đầu mối, có hy vọng. buổi chiều này, bị dày vò đến chết rồi. Con trai đáng thương của a….

      Sở Nam vẫn liên tục nghe máy, Hứa Mạt thừa dịp thời gian đèn đỏ, gửi cho Sở Nam tin nhắn - -

      “Hổ dữ ăn thịt con, nếu còn muốn con trai mình, vợ mình, còn có lương tâm, mau trở về Sở gia.”

      Tin nhắn được gửi .

      Nếu Sở Nam đồng ý thừa nhận, lập tức cùng nhau tìm đứa bé, mọi việc còn có thể cứu lại….

      Nhưng mà, nếu ta cự tuyệt …

      Hứa Mạt nhìn Lưu Thi Ngữ, lúc này ấy cầm di động cúi đầu, dù kiệt sức vẫn cố duy trì bình tĩnh, nhưng vẻ mặt ấy tái nhợt, cùng bàn tay khẽ run rẩy tiết lộ sợ hãi trong lòng ấy.

      Nếu quả giống như suy đoán của Hứa Mạt, đúng là do Chu Tĩnh Nhã sai khiến. Giữa vợ con và Chu Tĩnh Nhã, Sở Nam chọn cái nào?
      Last edited: 3/4/16
      Pe Mick, tieunai691993, lionlemon11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :