1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Nữ Vương Và Trung Khuyển - Nguyệt Cả Triều Ca (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      cái này gọi là tự bê đá đập chân mình đó
      Cố Huân Nhiên, TrâuChris thích bài này.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      tự gây nghiệt ko thể sống
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    3. HyoChul

      HyoChul Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      322
      Thông báo: Vì tuần này và tuần sau mình bận thi cuối học kỳ nên "tạm thời" mỗi tuần mình chỉ up được 1 hoặc 2 chương, sau khi thi mỗi tuần mình up ít nhất 2 chương tuần. Mong bà con gần xa thông cảm và luôn ủng hộ mình nhé! <3<3<3
      PHUONGLINH87^^, vuthuhangcaoduong thích bài này.

    4. HyoChul

      HyoChul Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      322
      Chương 41
      Ánh trăng
      Chu Tĩnh Nhã dính vào bên cạnh Lục Tử Hoành, trông rất mập mờ. ít khách mời tình hình còn khen họ là trai tài sắc, rất xứng đôi. Lục Tử Hoành liên tục lắc đầu giải thích, mình có vợ. Khách mời nhất thời quýnh lên. Chu Tĩnh Nhã lại chút cũng để ý lạnh lùng, cự tuyệt của Lục Tử Hoành, cố ý dính sát vào, càng nghe càng thấy vui vẻ. Mọi người thấy vậy, thầm suy đoán, vợ của Lục Tử Hoành chắc là thể xuất ở bữa tiệc rồi.

      Hứa Mạt ở bên nhìn, khóe môi nhếch lên nụ cười , cũng cản trở ta. Chu Tĩnh Nhã cố tình ngoảnh đầu lại nhìn về phía Hứa Mạt, thấy cười có chút thể giải thích được, trong lòng khó hiểu, cũng có chút thoải mái.

      Chu Tĩnh Nhã tới.

      vậy mà lại cười?” Chẳng lẽ là đau lòng đến phát ngốc?

      “Váy của đẹp như thế, tôi nhìn đương nhiên là cảnh đẹp ý vui, nên cười.” Hứa Mạt quan sát Chu Tĩnh Nhã từ xuống dưới.

      “Hả?” Chu Tĩnh Nhã nhìn lại bộ váy của mình, vừa liếc nhìn chiếc váy của Hứa Mạt, gật đầu cái, “Cái này là do nhà thiết kế Dee của Julie&R của chúng tôi thiết kế, lâu nữa đưa lên kệ ở quầy chuyên doanh. À, đúng rồi, cho biết tin tức tốt, Julie&R của chúng tôi lập tức tiến vào chiếm giữ nửa cửa hàng của trung tâm thành phố, bách hóa Viễn Dương, nhưng mà giá cả hơi cao, mấy ngàn coi như là thấp nhất, giá quả thấp, đến lúc đó tôi tặng mấy cái, coi như làm quà gặp mặt, bởi vì sau này tôi cũng muốn ở lại thành phố N.”

      Trong gia đình Chu Tĩnh Nhã làm về trang phục, Julie&R là trang phục cao cấp mới được Chu gia đưa vào thị trường, kiểu dáng của Châu Âu, phong cách xa xỉ, giá rẻ cũng mấy nghìn, thường hết mấy vạn, thậm chí có vài cái váy số lượng có hạn giá lên tới hai ba mươi vạn.

      cái hố lớn mà!

      “Nghe bách hóa Viễn Dương rất khó để vào, các người làm sao mà vào được vậy?” Hứa Mạt hỏi.

      Hàng hóa cao cấp mới ra thị trường, độ nhận thức chưa cao, dễ dàng tiến vào bách hóa Viễn Dương - nơi tập hợp các mặt hàng xa xỉ thương trường,

      “Đây là bí mật thương nghiệp, bất quá ngược lại cũng có thể cho biết. Các người có tập đoàn ở đó, giúp đỡ chúng tôi vào, hơn phân nửa cổ phần của Viễn Dương đều là của tập đoàn này. Có nó hỗ trợ, sản phẩm của Julie&R nhanh chóng được phổ biến rộng rãi.”

      Chu Tĩnh Nhã rất vui vẻ và tự phụ. Lần này ta vì Lục Tử Hoành, dứt khoát bỏ công việc nghiên cứu làm ở nước ngoài trở về nước, Chu Thanh Dự quyết định đem tấm bảng kinh doanh gia đình cho ta quản lý, cùng vài trưởng bối cùng nhau làm sản phẩm này.

      Hai ngày trước cùng tập đoàn kia thỏa thuận hiệp nghị, ta cũng có tham dự, nghe hai bên chuyện với nhau, biết thực lực và thái độ của tập đoàn đó. Chu Tĩnh Nhã đối với việc mở rộng Julie&R tràn đầy tự tin! Có hỗ trợ của tập đoàn đó, hết thảy đều là vấn đề!

      “Vậy chúc mừng ! Đến lúc đó, nhất định phải tặng tôi nhiều cái váy nha! Tôi bình thường thể nào mua được, nếu tặng tôi, đoán chừng đời này tôi cũng được mặc.” Hứa Mạt cười .

      Đúng vậy, mua cho tôi, tôi cũng tuyệt đối mua tác phẩm cũ của nhà thiết kế. đối với phong cách ăn mặc, vẫn rất kén chọn.

      “Được.” Chu Tĩnh Nhã có chút kỳ quái, luôn cảm thấy Hứa Mạt nên có thái độ này. Ngẫm lại, trong tài liệu là con của ông chủ buôn bán. Làm buôn bán có thể thấy các mặt của xã hội.

      Chu Tĩnh Nhã chuẩn bị vài thứ. Hứa Mạt trong lòng cười lạnh. phải biết Chu Tĩnh Nhã muốn đưa Julie&R gia nhập vào bách hóa Viễn Dương. Trong các điều khoản của hiệp nghị bìa còn có chữ ký của mà. Phụ trách kinh doanh là Lý tổng, hiệp nghị được sao làm 2 bảng, Long Khoa giữ bản và bản được giữ trong đó còn có chữ ký của .

      Julie&R và Viễn Dương hợp tác mà , Hứa Mạt vốn có để bụng, cũng tính ủng hộ sản phẩm mới này. Nhưng thời điểm Chu Tĩnh Nhã điều tra tin tức, ngoài ý muốn phát tầng quan hệ này, lúc này để cho thư ký Châu thông báo cho các đại cổ đông của bách hóa Viễn Dương mở cuộc hợp. tay có phần lớn cổ phần, quyền quyết định đương nhiên là thuộc về . Vả lại, đây cũng phải là chuyện lớn gì, hội nghị cũng chỉ là danh nghĩa, thực tế chỉ là báo tiếng.

      Thay vì để cho Chu Tĩnh Nhã dùng cách khác để tiếp cận Lục Tử Hoành, còn bằng đem ta để dưới mí mắt, ở địa bàn của , xem ta muốn đùa giỡn kiểu gì.

      Hứa Mạt cảm giác tiểu tử trong bụng dường như cử động.

      “Mới có chút xíu mà mệt? Chút nữa mẹ còn muốn cho con chút kích thích đấy.”

      Có lẽ người lớn tuổi đều thích huyên thuyên, Tiếu lão gia lôi kéo cánh tay của Lục Tử Hoành dứt, người bên dưới có lẽ thích nghe, chỉ có thể giả vờ thoải mái cười ha ha, biết là thiệt tình hay là giả ý. Tiếu lão gia đem chuyện quá khứ, tại kể lại lần cho Lục Tử Hoành, dự đoán về tương lai lần, dặn dò chút rồi mới chịu dừng.

      Chu Tĩnh Nhã quả nhiên là định kéo tới cây đàn violon xinh đẹp, rồi thay đổi cái váy màu xanh đậm, khiêm tốn xinh đẹp, chạy tới khéo léo với Tiếu lão gia tặng cho ông tiết mục biểu diễn, làm ông vô cùng vui vẻ.

      Ánh đèn chiếu vào người Chu Tĩnh Nhã, ta mình ngồi ở nơi đó, ngẩng cao đầu, ánh mắt đảo qua toàn bộ mọi người ở sảnh, lưu luyến ở chỗ Lục Tử Hoành. Lục Tử Hoành cũng nhìn ta, cũng có chút bất ngờ khi ta có thể kéo được bài “Thánh tang thiên nga” tốt đến vậy.

      Ánh mắt của Sở Nam luôn nhìn về chỗ, trong ánh mắt là nồng nàn cùng ái mộ. Toàn sảnh đều chuyên tâm lắng nghe, duy có người hoàn toàn thờ ơ, sắc mặt hề thay đổi. Người đó chính là Giang Dịch Thần. Bây giờ đối với mọi thứ đều có hứng thú, nhất là đối với phụ nữ, còn hứng thú nữa.

      Hai ba người Nga cùng người đàn ông da đen cúi đầu chuyện với nhau, trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ, Hứa Mạt nghe thấy vài từ lọt vào tai như fabulous (tuyệt vời), perfect (hoàn hảo)… Cũng có người thấp giọng thảo luận.

      “Chu đại tiểu thư có phải là vợ của cháu trai của Tiếu lão gia ?”

      “Tôi đoán ‘gần như vậy’! xem ánh mắt Chu tiểu thư khi nhìn ta luôn là chứa tình ý, như hình với bóng…”

      giọng chút, đừng để người khác nghe được. Lục Tử Hoành có vợ.”

      “Hả? Đây chẳng phải là… ngoại tình?”

      “Bất quá ngẫm lại người vợ kia của ta chắc là có địa vị gì, đêm nay ngay cả mặt mũi cũng thấy, giống như Chu Tĩnh Nhã vậy vừa có tiền lại vừa đẹp, ai mà thích...”

      “……”

      Hứa Mạt càng nghe càng thấy lọt tai, ngẫm lại, Chu Tĩnh Nhã nếu quá mức đắm chìm trong lời ca tụng, quên , gọi đến cùng ta “khoa tay múa chân” vậy làm sao bây giờ? lẽ chờ cả đêm, chỉ có thể làm cho mình buồn bực?

      “Trình độ diễn tấu này quả là có thể so với người chuyên nghiệp!”

      “Đúng vậy, kỹ xảo sử dụng đều rất nhuần nhuyễn…”

      “…” Thỉnh thoảng có vài giọng thầm thảo luận vang lên bên tai .

      Chu Tĩnh Nhã đàn xong, bên trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của những người đứng xem, ta như chú thiên nga xanh, lướt về hướng Hứa Mạt.

      Hai người phụ nữ có quan hệ kì lạ vào lúc này lại tản mát ra thứ khí thế cũng kì lạ kém, mọi người thờ ơ đứng nhìn, ai cũng cảm nhận ra được bầu khó dị thường, giờ phút này đều nháy mắt quan sát, thiên nga nữ vương sao đột nhiên về phía người phụ nữ bình thường, ngay cả giày cao gót cũng mang.

      “Chị Hứa, chị là cháu của ông, hay là chúng ta cùng nhau tấu khúc tặng ông .” Chu Tĩnh Nhã chỉ chỉ đàn dương cầm, “Chị đàn dương cầm, em đàn violon, ngẫu hứng biểu diễn, được ?”

      Hứa Mạt nhịn được suýt bật ra tiếng đồng ý, nhưng vẫn nhịn được.

      “Ôi, coi ta này, đúng là già rồi, chỉ lo quan tâm đến cháu trai, đến cháu dâu mà cũng quên, mọi người mọi người, đây chính là vợ của Tử Hoành, Hứa nha đầu.” Tiếu lão gia chuyện quá lâu, giọng có phần hơi khàn.

      đợi Hứa Mạt mở lời, Chu Tĩnh Nhã khẩn trương chăm sóc như là rất hiểu chuyện, so với Hứa Mạt, ngược lại có vẻ đặc biệt lễ độ, nhiệt tình và hào phóng. Hứa Mạt trong lòng cười lạnh, cũng tham công cùng Chu Tĩnh Nhã.

      “Ông nội, ông mau uống chút nước ấm cho thấm giọng, xem ra ông quá cao hứng, giọng cũng khàn .”

      sao, sao. Tiểu Mạt à, con và Nhã Nhã cùng nhau đàn khúc .” Người lớn tuổi dường như đều thích nghe con cháu của mình biểu diễn, giống như người lớn thích cho trẻ trong nhà nhảy múa, ca hát vậy.

      Hứa Mạt tỏ vẻ khó xử.

      Chu Tĩnh Nhã thân thiết : “Chúng ta cùng tấu bản Sonate Ánh trăng của Beethoven chương thứ nhất, nhịp rất chậm, độ khó cao.”

      “…Vậy cũng được.”

      Hứa Mạt miễn cưỡng đồng ý, thấy vậy, Tiếu lão gia có chút hoài nghi mình lúc nãy có phải nên đồng ý cho Hứa Mạt cùng Chu Tĩnh Nhã hợp tấu hay , dù sao Chu Tĩnh Nhã trước đây cũng học qua nhiều năm, đến cấp 10. Nếu như Hứa Mạt lên, chỉ làm trò cười cho những nhân vật nổi tiếng, vậy mặt mũi coi như….

      “Nha đầu con chớ miễn cưỡng, biểu diễn ngẫu hứng cũng quá đột ngột, bằng …”

      có chuyện gì đâu ông nội, tuy con tường xuyên đánh đàn, nhưng vẫn có thế thử chút, chỉ có điều trình độ thấp, mọi người cần phải thông cảm nhiều hơn.”

      Hứa Mạt vậy mà từ chối bậc thang của Tiếu lão gia, chủ động nghênh tiếp, tất cả mọi người đều bất ngờ. Trường hợp như vậy, trang điểm, mang giày cao gót, cũng mặc váy ung dung cao quý, ắt hẳn phải là thiên kim đại tiểu thư, đánh đàn bình thường thôi, muốn cùng với trình độ của Chu Tĩnh Nhã diễn tấu, có phần hơi khắt khe.

      Lục Tử Hoành ung dung thản nhiên mỉm cười. này luôn có ý nghĩ, kế hoạch của riêng mình. Ai trêu chọc , để bụng coi như xong, nếu như bị nhớ được, vậy là….

      Hứa Mạt dưới ánh mắt của năm sáu chục nhân vật lớn trong giới thương nhân, tới bên cạnh đàn dương cầm, ung dung ngồi xuống, ngoảnh đầu lại đúng lúc nhìn thấy ánh mắt chứa đựng ý cười của Lục Tử Hoành nhìn mình, tựa hồ chút cũng lo lắng.

      Lục Tử Hoành lén lút làm động tác cố lên đối với . Mà Chu Thanh Dự tà khí đứng ở cách đó xa, bên cạnh là hai mỹ nhân.

      Đầu ngón tay Hứa Mạt ấn xuống phím đàn, nhạc vang lên, toàn sảnh đều yên tĩnh, ai cũng lặng lẽ chờ người phụ nữ này làm trò cười cho thiên hạ. Khóe miệng Chu Tĩnh Nhã nở nụ cười, nụ cười vì mưu của mình trong phút chốc lại chuyển thành vạn phần tao nhã, cao quý. Cho dù Hứa Mạt đàn, ta cũng có thể đánh gãy nhịp của , để cho lạc nhịp, làm trò cười cho thiên hạ, vả lại, ta chuẩn bị 2 bài khác nữa…

      Ngón trỏ Hứa Mạt rơi vào phím đàn đen trắng, đàn violon tao nhã chậm rãi phối hợp, tiết nhàng bay, yên lặng mang theo chút ưu buồn.

      Bài Sonate Ánh trăng của Beethoven chương thứ nhất là nơi bắt đầu cho câu chuyện xưa. Chuyện kể rằng, Beethoven vào lúc nửa đêm dưới ánh trăng, tới căn phòng cũ, cùng em đàn bài hát, trai là thợ đóng giày, em người mù, hai em cùng nghe, tựa như rong chơi trong ánh trăng mênh mông, từ từ vào trong mộng.

      Nhưng, đây chẳng qua chỉ là câu chuyện xưa được hư cấu. Bản nhạc này, là Beethoven viết cho người ông , hai người nhau bao lâu, người phụ nữ đó ngược lại người đàn ông khác. Là điển hình của cốt truyện “ em, em cũng , nhưng xuất , cho nên em phản bội .” Chương nhạc này, ra là khúc nhạc bi thương.

      Hứa Mạt cười chăm chú nhìn Chu Tĩnh Nhã kéo đàn violon, cũng đúng lúc Chu Tĩnh Nhã nhìn qua, tầm mắt hai người phụ nữ chạm nhau, đề phòng cùng đối địch, đều mỉm cười trong lúc ánh mắt giao nhau.

      Chu Tĩnh Nhã chọn khúc nhạc này, là muốn cho : Các người nhau thế nào, tôi đến, ấy lập tức thay đổi đến bên tôi.

      Chu Tĩnh Nhã cố ý lúc nhanh lúc chậm, cố ý thầm làm nhịp điệu thay đổi, khiến cho Hứa Mạt đàn tốt. Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, luôn cảm thấy giây kế tiếp Hứa Mạt theo kịp, giai điệu quá nhanh, nhưng, giây kế tiếp, lại có. làm người nghe có chút sốt ruột. Vài người thường nghe nhạc hội, quen thuộc với bản nhạc này, giai điệu, tiết tấu, sớm phát dị thường, ở đây là hợp tấu, cái này căn bản là hai người đọ sức với nhau, đào bẫy nhau.

      đó đàn tệ nha.”

      “Đúng vậy, nghĩ tới. Ê… Tôi thế nào lại có cảm giác này thoạt nhìn… nhìn rất quen mắt, đúng là gặp nhau ở đâu rồi phải?”

      “Phải ? thể nào, suy nghĩ kỹ lại xem.”

      “…”

      Chu Thanh Dự cũng thay đổi bộ dáng cà lơ phất phơ, đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng, nhìn Hứa Mạt với cặp mắt khác xưa! sớm có trực giác, khí thế của này, ánh mắt bình thường, giống người phụ nữ bình thường, ràng là có chỗ nào đó bất đồng nhưng thể ra được, đại khái là, trong ánh mắt của hề có vẻ khiếp sợ cùng sợ hãi.

      Chu Tĩnh Nhã càng ngày càng bực bội, còn có chút nóng nảy. Hứa Mạt vậy mà làm trò cười cho thiên hạ. Đâu chỉ là bị xấu mặt, mà còn cùng ta đọ sức. A! Bất quá ta còn có chuẩn bị chút, bảo đảm lập tức xấu mặt, ngay… giây kế tiếp…

      Chu Tĩnh Nhã thấy Hứa Mạt đàn, khóe miệng lên ý cười…

      Đột nhiên, đàn dương cầm bị vỡ , mọi người hồi hỗn loạn, kinh ngạc, nhưng lại trong dự kiến.

      Hứa Mạt giống như bị phỏng ngón tay, vội vàng rụt về. ngón áp út chảy ra giọt máu. Trong kẻ hở của phím đàn kia vậy mà lại có cây kim đứng thẳng! Đàn dương cầm là loại có cường độ thanh, cái đâm kia quả là đâm đến tận xương!

      Tay đứt rột xót đều đau đó!

      Hứa Mạt giận dữ, nhìn về Chu Tĩnh Nhã. Chu Tĩnh Nhã vẻ mặt chân tướng, ân cần : “Hứa tiểu thư làm sao vậy? lẽ đàn nên mệt?”

      Hứa Mạt mỉm cười trong tức giận, trước mặt mọi người, nhổ kim ra, đưa tới trước mặt Chu Tĩnh Nhã, “ cẩn thận bị kim đâm, tôi nghĩ là chuyện ngoài ý muốn, tuyệt đối phải là cố ý gắn vào cây đàn để đâm tôi.”

      …” Chu Tĩnh Nhã quả là muốn hộc máu, ta thiên tính vạn tính, tính đến vừa ra đời Hứa Mạt, lại dám trước mặt nhiều nhân vật tên tuổi như vậy hướng về phía ta chất vấn, phản ứng của người phụ nữ bình thường, phải đều là thầm phẫn nộ, căm tức sao?

      “Mạt!” Lục Tử Hoành bước tới trước mặt Hứa Mạt, sốt ruột cằm tay Hứa Mạt lật xem, “Bị thương chỗ nào? Có đau ? Chúng ta đàn nữa, chúng ta bôi thuốc!” Lục Tử Hoành đau lòng nắm tay của Hứa Mạt, quên lạnh lùng nhìn Chu Tĩnh Nhã.

      sao, chỉ đau chút thôi.” Hứa Mạt làm sao mà đồng ý bỏ qua chuyện như vậy. Làm sao có thể bỏ qua cho Chu Tĩnh Nhã như vậy chứ.

      “Nhã Nhã, chuyện này là sao?” Tiếu lão gia cau mày. Con bé phải là người như vậy.

      “Đúng vậy Nhã Nhã, phải là con làm hãy ra, tuyệt đối thể để cho người khác vu oan, khi dễ!” Chu Triển Thanh căm phẫn.

      “Hứa tiểu thư, lời của phải là tôi hại sao? vòng vo như vậy là hãm hại tôi, làm cho tôi rất bối rối. Coi như là người bình thường, cũng cần phải chịu trách nhiệm với lời của mình.” Chu Tĩnh Nhã duy trì dáng vẻ ưu nhã, thanh cao. đứa nhà nghèo, dám cùng ta tranh cao thấp.

      Hứa Mạt nhún nhún vai, lạnh nhạt : “Tôi cho rằng… Với thân phận của tôi, cần phải hãm hại .”

      Chu Tĩnh Nhã nghe xong chỉ cảm thấy cực kỳ nực cười, nhịn được lộ ra tia chế giễu.

      “Thân phận của ? Xin thứ lỗi, Hứa Mạt tiểu thư, tôi có chút nghe hiểu…”

      Chu Tĩnh Nhã ra tên Hứa Mạt, trong đám người vẫn suy nghĩ kia có người từng gặp Hứa Mạt, bỗng nhiên la to tiếng ----- “Trời ơi tôi nhớ ra rồi! Đây phải là nha đầu của tập đoàn Long Khoa sao!”

      Sau khi người đàn ông đó kêu lên, đột nhiên im lặng, bởi vì từ “nha đầu” đó có chút tôn trọng. Trong đám người nhận ra Hứa Mạt này, đều cùng nghĩ tới, thấp giọng nghị luận.

      “Hóa ra chính là ấy, tân chủ tịch của tập đoàn Long Khoa, thiên kim của lão chủ tịch.”

      “Còn phải sao…”

      ấy tuổi còn trẻ mà lợi hại như vậy? Có thể ngồi lên vị trí chủ tịch? Tôi mới tin.” Có người phục.

      “Lợi hại phải là ấy, mà là những thủ hạ trung thành dưới tay ấy kìa, tuổi còn trẻ mà có thủ đoạn này, sao ông nhìn thử xem cha của ấy là ai…”

      “Đúng rồi, Chu gia phải gần đây vừa kiếm tiền dưới trướng của Long Khoa sao, như vậy… Chu tiểu thư chẳng phải là chủ tịch trẻ cấp thấp, cầu xin ấy sao?”

      “…”

      “Giương cung bạt kiếm như vậy, cộng với biểu trước đó của Chu Tĩnh Nhã, đoán chừng là Chu Tĩnh Nhã nhìn trúng chồng của Hứa Mạt, muốn câu dẫn rồi…”

      “…”

      Chu Tĩnh Nhã cũng nhận ra khác thường, nhất định là có sai lầm ở chỗ nào, nhưng nhất thời lại nghĩ mãi ra, chỉ cảm thấy, mọi người ở sảnh nhìn ta với ánh mắt từ hâm mộ, sùng bái trở nên có chút khinh thường, bất mãn.

      Hướng Tả cùng A Hổ đến, chen tới trước mặt Hứa Mạt. “Đại tiểu thư, đại tiểu thư, bị thương có nghiêm trọng , có cần bệnh viện ?”

      Hứa Mạt bỗng nhiên nở nụ cười, đem kim đưa cho Hướng Tả. “Giữ lại.”

      xong, rồi hướng về Chu Tĩnh Nhã , “Vừa rồi Chu tiểu thư hiểu sai ý của tôi, tôi là , chuyện này tuyệt đối phải là làm, nhất định là cẩn thận rơi vào cây đàn kia. Hiếm khi gặp được Tĩnh Nhã tiểu thư cũng thích nhạc như vậy, chúng ta cùng đàn tiếp .”

      “Mạt, tay em còn bị thương! Còn đàn cái gì hả… Mau, bôi thuốc với !” Lục Tử Hoành có chút tức giận. sớm biết Hứa Mạt muốn thừa dịp thu thập Chu Tĩnh Nhã, cho nên vẫn khoanh tay đứng nhìn, chỉ là tại tay bị thương, còn bướng bỉnh cái gì hả! tùy hứng!

      Hứa Mạt vỗ vỗ tay của , mỉm cười, “Em muốn vì đàn bản nhạc, chỉ vì đàn, chỉ vì nở rộ… ánh trăng…”

      Toàn bộ mọi người ở sảnh nhìn Hứa Mạt với ánh mắt hoặc là khâm phục hoặc là hiếu kỳ, nhìn trở lại đàn dương cầm ngồi xuống.

      Bài hát đó, có hai ba năm chưa hề đàn qua. Khó khăn đầu tiên là bản nhạc có nhịp điệu nhanh, căn bản là đàn violon thể theo kịp. cùng Lục Tử Hoành trong lúc đó, có người thứ ba có thể chen vào! cần nhạc đệm.

      Khi Chu Tĩnh Nhã thấy nụ cười quyến rũ động lòng người của Hứa Mạt, trong nháy mắt có suy nghĩ đáng sợ. phải là… phải là muốn đàn bản nhạc kia!

      Bản Sonate Ánh trăng chương thứ ba!

      Nếu như là bài đó, ta thua…
      Last edited by a moderator: 14/5/17
      Pe Mick, tieunai691993, lionlemon16 others thích bài này.

    5. HyoChul

      HyoChul Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      322
      Chương 42
      phù quá dày dặc, quá dày đặc. Hứa Mạt bị thương ngón tay phát đau, phím đàn dính chút vết máu, đau đến nỗi trán Hứa Mạt ứa ra mồ hôi lạnh.

      Hứa Mạt cắn răn kiên trì, chợt thấy bóng dáng bao phủ xuống, ghế bỗng nhiên chật chội.

      Hứa Mạt nghiêng đầu – Lục Tử Hoành?

      “Để làm tay của em…”

      Giọng trầm ổn, ôn nhu của Lục Tử Hoành vang lên. nụ cười vui vẻ nở rộ trong ánh mắt của Hứa Mạt.

      nhạc bỗng chậm rãi, ngón tay Lục Tử Hoành ở phím đàn nhún nhảy, giống với Hứa Mạt đàn nhanh như vậy, đầu ngón tay Lục Tử Hoành lưu lại phím đàn, chậm rãi, ôn nhu, tựa như nửa đêm tâm bên gối cùng người .

      Tay trái Hứa Mạt thỉnh thoảng phối hợp đàn vài nốt. Vợ chồng son hai người ăn ý ân ái khảy đàn, mọi người ở đây chỉ biết hâm mộ. Bất quá, trong ánh mắt hâm mộ của những người ở đây, cũng có người ngoại lệ, chẳng hạn như Giang Dịch Thần, tỷ như Chu Tĩnh Nhã, Chu Thanh Dự, còn có… người phụ nữ được mời tới.

      Chu Tĩnh Nhã nhìn về phía người phụ nữ cố giấu thân thể của mình ở góc sáng sủa. Người phụ nữ đó giấu rất thành công, đêm nay ai phát ra ta mời mà đến. Nhưng, bất kể ta có che dấu đến đâu, cũng thể che dấu ánh mắt đầy oán hận của ta. Người phụ nữ này, phải ai khác, chính là Từ Tiểu Cẩn!

      ta muốn tìm luật sư họ Đỗ, trước đó ta gọi điện thoại vô số lần, tới văn phòng luật sư của tìm vài lần, đều bị trợ lý của ngăn lại, gặp được. Hôm qua, có người cho ta biết, đêm nay tới đây là có thể gặp được Đỗ luật sư. Mặt dù biết gặp Hứa Mạt, nhưng ta vẫn phải mạo hiểm tới.

      Từ Tiểu Cẩn nhìn ánh đèn chiếu xuống Hứa Mạt, nhìn thấy dáng vẻ và chồng Lục Tử Hoành ngọt ngào hạnh phúc, thấy, bụng của kết hôn, rồi mang thai, có nhà, có người thân, có nghiệp! Mà Từ Tiểu Cẩn sao? Lại vì Hứa Mạt mà có người thân, có chồng, có việc làm, có con cái! bây giờ, cái gì cũng có!

      Từ Tiểu Cẩn nửa mình trong bóng tối, cúi đầu, hai quả đấm nắm chặt. Từ Thu Yến được hoãn án tử hình, 2 năm nữa thi hành, chính xác hơn, còn lại năm. Chỉ có hơn năm, ta sao có thể trơ mắt đề cho mẹ của mình chờ chết… Nhất định còn có biện pháp cứu thoát mẹ ta.

      “Tiểu thư, thoải mái sao?” Người đàn ông mặc âu phục mang giày da, dáng cao, ngũ quan tính là đẹp trai, nhưng bộ dạng nghiêm chỉnh, thanh tú, mặt mày sở hữu khí chất trong trẻo lạnh lùng nhưng lại thân thiện.

      Bị phát , Từ Tiểu Cẩn có chút hoảng hốt, vội vã quay đầu qua chỗ khác, “…… Tôi sao…”

      có chuyện gì sao?” Người đàn ông này quan sát ta lâu.

      có việc gì, tôi rất khỏe.”

      Từ Tiểu Cẩn thái độ lạnh nhạt nhưng giấu được có phần sợ sệt, sợ làm cho người khác chú ý, người đàn ông nhìn, cho rằng là do sợ .

      cần sợ, tôi phải là người xấu.”

      Người đàn ông rút ra tấm danh thiếp, đưa cho Từ Tiểu Cẩn, “Tôi tên là Đỗ Khang, là luật sư có tiếng.”

      Từ Tiểu Cẩn vừa nghe, đột nhiên ngẩng đầu…

      Đỗ Khang nhìn trước mắt, khẽ nhíu mày, đôi mắt to ngạc nhiên, thể tin nhìn , tiếp theo tràn ra tia vui sướng. Bộ dạng như vậy, nhưng lại ra được… Có chút rất mê người, đáng

      ****


      Tiếng đàn biểu diễn ngẫu hứng cách tuyệt vời của Hứa Mạt và Lục Tử Hành, khác hẳn với vẻ căng thẳng của Chu Tĩnh Nhã, thiên nga cao ngạo thanh nhã trong nụ cười .Biết co biết duỗi mới là đại trượng phu, Chu Tĩnh Nhã tự xưng là yếu kém so với đại trượng phu, tuyệt đối chút thất bại liền chật vật chịu được!

      số người ở chỗ này thầm chuyện với nhau.

      “Chu Tĩnh Nhã cũng quá vượt quá chức phận, ràng thiếu gia Tử Hoành người ta có vợ, còn muốn bám dính mở tiệc chiêu đãi, cũng nhìn chút lập trường và thân phận của mình…”

      “…Đúng vậy, nếu là tôi tôi khẳng định làm được…”

      “…”

      Chu Tĩnh Nhã nghe vào trong tai nhớ ở trong lòng, cắn răng thầm hận. Chu Tĩnh Nhã tính. Hứa Mạt, cho rằng đêm nay cứ như vậy mà kết thúc, vậy quá ngây thơ rồi!

      Chu Tĩnh Nhã phẫn nộ, tức giận. Lớn đến như vậy, ta vẫn luôn là hòn ngoc quý của Chu gia, là công chúa cao quý giữa đám đông, chưa từng bị làm khó như vậy, nhục nhã như vậy!

      ta muốn cái gì, chưa bao giờ có được. Chỉ cần thủ đoạn dùng đúng chỗ, có gì là được!

      Hứa Mạt bị Lục Tử Hoành kéo thoa thuốc lên tay, Tiếu Thiên Cần khoan thai đến chậm, là công ty có việc trì hoãn. Thái độ đúng là nhiệt tình khác thường! Lục Tử Hoành sợ quấy rầy đến Hứa Mạt, cùng Tiếu Thiên Cần ra ngoài phòng.

      Hứa Mạt hỏi Hướng Tả Lưu Thi Ngữ ở đâu. Hướng Tả , Lưu Thi Ngữ đường bị say xe, vừa tới Tiếu gia liền bị nôn liên tục, và A Hổ đành phải đưa Lưu Thi Ngữ giao cho nữ giúp việc của Tiếu gia chăm sóc, dù sao hai người bọn họ cũng là đàn ông chăm sóc cũng tiện, hơn nữa lại quen biết.

      Hứa Mạt gật đầu cái, trong lòng có hơi do dự. Đem người phụ nữ có thai đến đây để lợi dụng, quả quá phúc hậu. Vả lại mình cũng là phụ nữ có thai, biết mang thai cực khổ cùng khó khăn. Nếu Lưu Thi Ngữ tâm trạng bị kích động, đứa dễ bị sẩy, tốt… Người phụ nữ đó cũng có chỗ đáng thương, lợi dụng ấy vẫn có chút đành lòng.

      Tối nay tình huống của Chu Tĩnh Nhã cũng có mấy phần chật vật, dứt khoát cứ để đêm nay chậm rãi qua , về sau Chu Tĩnh Nhã tới thành phố N, thời gian còn dài mà…

      Hứa Mạt vừa ngâm nga vừa ấn phím đàn,tâm trạng cũng tệ.

      ****


      Lưu Thi Ngữ vừa xuống xe liền nôn nghén kịch liệt, vì để tránh làm xấu mặt, nghỉ ngơi cho đến khi cảm thấy cảm giác buồn nôn giảm xuống mới ra ngoài, tìm ông xã Sở Nam. Lưu Thi Ngữ hỏi người phụ nữ trung niên, có thấy Sở Nam hay .

      “À, vừa vặn nhìn thấy người , theo hành lang này, sau đó quẹo trái, hình như là vào phòng đối diện căn phòng kia…”

      “Cảm ơn…”

      Lưu Thi Ngữ có chút lo lắng, cũng có chút chờ mong. Hôm nay trước khi ra cửa Sở Nam chăm chút rất tỉ mỉ, khiến diện mạo thành thục tuấn nay càng tuấn hơn, thực rất đẹp trai… càng muốn nhìn chồng của mình, ở bên ngoài bộ dáng uy phong như thế nào…

      Lưu Thi Ngữ nghĩ, khóe miệng khỏi lộ vài phần vui vẻ…

      ****


      “Nhã Nhã, người phụ nữ đó biết tốt xấu là gì, em đừng khổ sở.” Sỡ Nam lo lắng ôm bả vai Chu Tĩnh Nhã, “Những người ngu xuẩn đó cái gì cũng biết, chỉ biết đoán già đoán non, em đừng để bụng.”

      Chu Tĩnh Nhã ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Sở Nam, phiền muộn trong lòng cũng có chút cảm động, cũng dâng lên trận ủy khuất.

      “Đừng khóc… Đừng khóc… Em khóc đau lòng… Cho dù phát sinh chuyện gì, cũng ở bên cạnh em…”Trong lòng bàn tay của Sở Nam chứa nước mắt của Chu Tĩnh Nhã, tâm đau buốt.

      “Cảm ơn , Sở Nam, cho em mượn bả vai lúc, được …” Chu Tĩnh Nhã rốt cuộc gỡ xuống tư thái cao quý tựa như thiên nga, tựa vào bờ vai của Sở Nam, khổ sở, khuất nhục từng trận kéo tới.

      Sở Nam trong lòng thở dài, đau đớn. Trong mắt , vì sao nhìn thấy Chu Tĩnh Nhã nhiều năm như vậy, vì sao thể tiếp nhận

      Lưu Thi Ngữ khe khẽ đẩy cửa ra, đập vào mắt, chính là hình ảnh chồng mình và Chu Tĩnh Nhã ôm nhau.

      Tâm, bỗng chốc đau vô cùng, Lưu Thi Ngữ vội đỡ lấy khung cửa, trận hoa mắt chóng mặt.

      “Ai đó?!” Sở Nam quát, cùng Chu Tĩnh Nhã đồng thời hướng về phía cánh cửa.

      Lưu Thi Ngữ trong mắt hàm chứa lệ, cũng được, ở lại cũng xong, đứng ở cửa biết làm sao.

      Sở Nam thấy là , bước nhanh tới trước mặt , trong mắt tràn đầy phẫn nộ, cằm chặt hai cánh tay , “Sao lại tới đây! Đừng với tôi là lén theo dõi tôi!”

      “Em…Em là tới đưa đồ đánh rơi…” Lưu Thi Ngữ đem túi giấy đưa tới trước mặt “Mẹ tay tốt, cho nên em mới…”

      “…Ừ… Đưa cho tôi.”

      Sở Nam tối nay đối với cực kỳ lạnh lùng. Lưu Thi Ngữ đưa túi giấy chứa lễ vật cho Sở Nam.

      Chu Tĩnh Nhã có chút nghi ngờ cũng tới. Người phụ nữ mang thai này là ai? Trước đây chưa từng thấy qua.

      Chu Tĩnh Nhã nhìn chằm chằm túi giấy cẩn thận bì dính nôn mửa, nhất thời cảm thấy buồn nôn, giống như thấy quái vật, virus, sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau mấy bước – “Cái đó dính cái gìvậy, trông ghê tởm?!”

      Chu Tĩnh Nhã từng làm bác sĩ, rất thích sạch .

      Chu Tĩnh Nhã vẻ mặt thoải mái, Sở Nam quan tâm ngớt, quay đầu hướng Lưu Thi Ngữ trừng cái, gầm : “Còn lấy ra xa chút!”

      Nam…” Lưu Thi Ngữ nước mắt bi thương, vội vàng giấu túi giấy sau lưng, dám đem thứ Chu Tĩnh Nhã ghê tởm ra lần nào nữa.

      Lưu Thi Ngữ vụng trộm ngắm nhìn Chu Tĩnh Nhã. ra này chính là Minh Nguyệt xinh đẹp trong lòng của chồng mình - vóc dáng, trang phục đẹp đẽ. Nhìn lại mình xem, bụng phệ dáng người mập mạp, mặc váy vải bông cứ giống như khoác khăn trải bàn lên người…

      “Nam, này là ai vậy?” Chu Tĩnh Nhã bịch mũi, cau mày hỏi Sở Nam.

      Lỗ tai Lưu Thi Ngữ lập tức dựng lên, rưng rưng nước mắt.

      Sở Nam nhìn Chu Tĩnh Nhã, trong mắt thoáng vẻ hốt hoảng, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lưu Thi Ngữ, câu.

      Trầm mặc, đại biểu cho cái gì, Lưu Thi Ngữ hiểu rất … Trong lòng trận đau đớn, dưới bụng cũng đau cái.

      “Tôi, tôi chỉ là tới tặng quà… Ai cũng phải…”

      Lưu Thi Ngữ nhìn xuống đất, lời nhịn được có chút ủy khuất, thân ảnh lại kiên cường đứng thẳng.

      Sở Nam nhíu mày, tâm tình rất kém, “ ra ngoài , ở đây có chuyện của …”

      Lưu Thi Ngữ cúi đầu ra ngoài.

      “Đứng lại. Đem đồ đặt lên ghế…”

      “Dạ…” Lưu Thi Ngữ để đồ xuống, trốn ra cửa, tay vịn tường, đứa trẻ trong bụng động đậy. Lưu Thi Ngữ vừa lau nước mắt, vừa vuốt ve bụng mình, thanh ôn nhu, bi thương – “Bảo bối, phải sợ… Mẹ đây, mẹ con… Ba ba phải là thừa nhận con…Ba lập tức về nhà với mẹ và cùng nhau chuyện với con… Ngoan…”

      ****


      Chu Tĩnh Nhã bỏ lại Sở Nam, mình muốn thay quần áo vì có chút lạnh. thực tế, ta phải thay quần áo.

      Trong phòng thay đồ, Chu Tĩnh Nhã nắm trong tay tờ báo cũ, chính là bài báo lúc trước đăng hình ảnh “mờ ám” của Hứa Mạt và Giang Dịch Thần xe, còn có đoạn tin tức nửa hư nửa , trong đó có chụp bức ảnh nửa gương mặt của Hứa Mạt, là người phụ nữ có cuộc sống cá nhân cực kì hỗn loạn, hơn nữa ta còn cố ý chuẩn bị số hình ảnh giả mạo khiêu dâm… xen vào giả giả, có đủ kích – thích!

      Còn nữa, Hứa Mạt mới kết hôn lâu, liền mang thai, thế nhưng Lục Tử Hoành bị thương vào ngày kết hôn, nếu như thêm mắm thêm muối, đứa này có phải là con của Lục Tử Hoành hay cũng biết.

      Chu Tĩnh Nhã mặc kệ đứa bé đó có phải là con của Lục Tử Hoành hay . Miệng người đáng sợ, lời đồn so với lời càng làm cho người ta cảm thấy hứng thú, dễ dàng tin tưởng. Tối nay đến đây, toàn là những nhân vật có máu mặt trong thương giới. ta ngược lại muốn nhìn chút, sau khi những lời đâm thộc bị đồn ra ngoài, Hứa Mạt dùng vẻ mặt như thế nào để đứng trong cái vòng này, còn mặt mũi nào để làm chủ tịch, và hợp tác với người khác.

      Những người tới đây tối nay, lúc ra về đều phần quà , dùng túi giấy tuyệt đẹp để đựng. đem vật này để ở trong túi…

      Ha ha ha ha …. Thần biết quỷ hay….

      Chu Tĩnh Nhã tính toán như vậy, nhanh chóng đem những thứ đó chuẩn bị tốt, đồng thời đặt ở trong túi.

      Chu Tĩnh Nhã cho rằng mình tính toán chê vào đâu được. Nhưng nghĩ tới, Hứa Mạt biết trước tất cả.

      “Đại tiểu thư, chính là mấy thứ này.” A Hổ đem những thứ Chu Tĩnh Nhã chuẩn bị đưa cho Hứa Mạt xem, cẩn thận quan sát phản ứng của . Ở phía những thứ đó, rất quá đáng! Quả thực là khó coi!

      A Hổ chờ Hứa Mạt nổi giận, lại nghĩ rằng, Hứa Mạt vậy mà im lặng, chỉ hừ lạnh tiếng, hỏi: “ ta bỏ tất cả bao nhiêu bộ?”

      “Báo cáo đại tiểu thư, tổng cộng 68 bộ.”

      Hứa Mạt gật đầu cái. “Đều lấy , để xe.”

      “Dạ!” A Hổ hấp tấp xoay người rời .

      “Chờ chút… Tôi nhớ trong cốp sau của xe có chồng lớn sách giới thiệu về tập đoàn Long Khoa, đem những quyển sách đó bỏ vào trong túi , vừa vặn mượn cơ hội này để cho những xí nghiệp, cáo lão già kia nhìn xem tập đoàn chúng ta phát triển như thế nào, mở rộng tầm mắt chút.”

      “Dạ!” A Hổ trong lòng cảm thán, về sau nghìn lần vạn lần đừng chọc giận đại tiểu thư, bằng nhất định chết chắc.

      ****


      A Hổ ra khỏi phòng, vừa vặn gặp Lục Tử Hoành.

      “Lục công tử…” A Hổ thấy xung quanh có ai, giọng với Lục Tử Hoành, “Tối nay thực là chúc mừng ! Tiếu gia lợi hại như vậy, người trong hội chừng cũng dám tìm gây phiền toái!”

      “Mạt sai cậu lấy những thứ đó ?” Lục Tử Hoành trong lòng buồn cười, tâm tư của Hứa Mạt, từ trước đến nay đều đoán sai, chỉ là chưa bao giờ để cho biết, ra “hiểu này.

      “Đúng vậy, tiểu thư thoạt nhìn đối với những thứ quanh mình luôn để tâm tới, thờ ơ lãnh đạm, nhưng thực tế… Theo em quan sát, trong đầu ấy bận tâm rất nhiều chuyện…”

      Lục Tử Hoành cười tiếng, “Ngay cả cậu cũng nhìn ra…”

      Lục Tử Hoành lật nhìn những thứ trong tay A Hổ, đều là tình sử về Hứa Mạt và Giang Dịch Thần, vui cau mày, mặt chứa tia khí lạnh. A Hổ lập tức cảm thấy trận rét run.

      “Đem những thứ này cẩn thận cất kỹ, nhớ kỹ, mấy thứ này nghìn vạn lần được để người khác thấy! Cần phải cẩn thận xử lý cho tốt!”

      “Dạ, em làm việc cứ yên tâm!”

      Lục Tử Hoành gật đầu, A Hổ rời .

      Hướng Tả núp ở khúc quanh, nghe thấy A Hổ gọi Lục Tử Hoành là “Lục công tử” cùng với thái độ trò chuyện giữa hai người, có chút kỳ quái. Bình Thường A Hổ gọi Lục Tử Hoành như vậy.

      A Hổ đem đồ vật cất xong, né tránh mọi người, di chuyển đến xe. Ngoài phòng tầm nhìn , A Hổ cẩn thận đụng vào người, những thứ đó rơi rải rác xuống đất!

      “Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi chú ý, mắt nhìn …” A Hổ vội vàng xin lỗi.

      có gì.” Giang Dịch Thần trả lời, xong, trong ánh sáng quá rực rỡ, nhìn thấy hình ảnh đăng báo, trong mắt sáng lên, cau mày.

      “Tôi giúp nhặt.”

      , cần cần.” A Hổ vội vàng cự tuyệt, vội vội vàng vàng nhặt lên liền.

      Giang Dịch Thần nhìn thoáng qua A Hổ, lại nhìn chút tờ báo cùng chút hình ảnh được in đó. Mặt ghi lại chuyện cũ của và Hứa Mạt, nửa nửa giả, khoa trương ít, nhưng thấy tình cảm trong lòng dần dần trầm tĩnh, lại từ từ bốc cháy…

      Hồi lâu, thở dài tiếng.

      là chuyện cũ, thành vợ người khác, còn có thể như thế nào…
      Last edited by a moderator: 14/5/17
      Pe Mick, lionlemon, JupiterGalileo19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :