1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh Nữ Phụ - Mỉm Cười Wr

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Chương 151: Cốt Truyện

      Edit: Lan Chi
      Tống Thanh Vân khỏi nhớ tới ngôi nhà mà ông ta cực kì chán ghét mỗi khi tan tầm phải quay về, Đoàn Linh luôn nấu sẵn cơm để chờ sẵn, mặc dù lượng công việc của hai người như nhau,bằng cấp giống nhau, thậm chí lúc ở trường học Đoàn Linh là nữ nhưng hề thua kém mình, dường như bà luôn đuổi theo sát bước chân ông hề thua kém. Nhưng ở phương diện khác, bà vẫn là tuýp phụ nữ truyền thống của Hoa hạ, chuyện lớn chuyện trong nhà bà đều sắp xếp gọn gàng chỉnh chu, luôn làm những món mà ông ta thích ăn nhất nhưng lại hề than phiền dù chỉ câu. Nếu đem so với tuyệt tình của nhà họ Cố Đoàn Linh thực đối xử với ông tốt còn gì để tả nổi.

      Trước kia chỉ cảm thấy những chuyện này là đạo lý hiển nhiên, có lẽ là do Đoàn Linh làm mấy mươi năm rồi nên Tống Thanh Vân thành thói quen, tại dưới tình huống đối lập trời vực như thế này, Tống Thanh Vân đột nhiên nhớ tới Đoàn Linh tốt biết mấy, nước mắt tự chủ được rào rào chảy xuống.


      Lúc này Tống Thanh Vân mới hơi hối hận, ông ta cảm thấy mình và Đoàn Linh ly hôn quá thuận lợi , dù sao hai người cũng mang nợ lưng , sớm biết như thế ông chịu ly hôn sớm như thế, Đoàn Linh ra ngoài đánh bạc cùng với quét thẻ tốn nhiều tiền như vậy, ông ta nên bỏ bà nhanh như thế, số nợ thẻ ít ra bà cũng phải trả giúp ông nửa, chờ khi hai người thanh toán xong nợ thẻ tiền lương riêng của hai người vẫn dư xài,Đoàn Linh luôn luôn tiết kiệm, lần này chắc chắn bị chuyện gì đó kích thích nặng nề nên mới như thế, nếu mình ly hôn cũng rơi vào tình cảnh như tại.

      Quan trọng hơn chính là nếu như hai người ly hôn ông cũng có thể đến nhà mẹ đẻ của Đoàn Linh ở tạm, cũng rơi vào kết cục tại nhà để về. người Tống Thanh Vân tại ngay cả thuê nhà trọ để nghỉ tạm còn đủ chứ đừng bói đến chuyện ăn uống. Ông ta do dự chút, lúc này vừa mới cùng Đoàn Linh ly hôn, cho dù có muốn dỗ dành bà hồi tâm chuyển ý, cũng nên cho bà chút thời gian để bà trải nghiệm tầm quan trọng của ông nếu bà vắng ông rồi mới tính. Tống Thanh Vân đành gọi điện thoại cho con trai, tìm Tống Mẫn Nhiên gọi gã ta mang tiền đến.


      Tống Mẫn Nhiên sau khi tốt nghiệp đại học theo Phương giáo sư cùng nhau nghiên cứu xác thực cũng kiếm được chút ít tiền, số tiền kia khi quen với Cố Doanh Nặc sử dụng phân nửa, phân nửa còn lại tiêu hết vào tai nạn xe của ta

      Lúc này nếu Tống Thanh Vân chưa đóng học phí cho gã, thành tích của gã cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nếu muốn đạt học bổng còn có chút khó khăn. Sáu tháng cuối năm còn biết kiếm tiền từ đâu, tại Tống Thanh Vân lại còn tìm đến mình đòi tiền, tuy lòng dạ của Tống Mẫn Nhiên độc ác, nhưng dù sao cũng là cha ruột của gã, trước kia cũng làm gì có lỗi với gã, dù vậy vẫn sa sầm mặt gửi năm ngàn tệ vào tài khoản ngân hàng của cha gã, bởi vì bực bội nên gã cũng thèm đến gặp mặt Tống Thanh Vân.

      Gần đây cuộc sống của Tống Mẫn Nhiên cũng yên, gã bị Đoàn Linh bám sát buông
      , Đoàn Linh rất sợ gã lại trở về cùng với Cố Doanh Tích. Bởi vậy ngày ngày đều bám sát gã buông, làm cho gã hoàn toàn rút ra được thời gian để đến nhà họ Cố, gần đây đều ở lại bên trong ký túc xá của trường. Cũng bởi vì gã đến nhà họ Cố, cho nên biết Tống Thanh Vân chịu khổ sở ở Cố gia như thế nào , lại càng biết Tống Thanh Vân bị đuổi .

      Đoàn Linh rất sợ con trai của bà con đường lối về. Nên quyết tâm tùm người bạn mới cho gã, chừng có nào đó có khả năng giữ chặt trái tim của gã. Bà nghe từ chỗ của giáo sư Phương, con của giáo sư quay về nước. Nhưng mấy ngày nay bà mời ăn cơm ấy cũng đến. Mấy hôm nay chính bà cũng chưa từng nhìn thấy bạn tương lai của con trai mà bà cực kì vừa ý. Chỉ tiếc Tống Mẫn Nhiên phối hợp, nếu sớm bắt con trai đến nhà họ Phương.

      Bị bà bám mãi có chút bực mình nên trong lần Tống Mẫn Nhiên lại bị Đoàn Linh chặn bên ngoài trường học, giọng điệu cũng có chút bình tĩnh : "Mẹ, con muốn thăm Nặc Nặc, ấy là người trong lòng con, tại sao mẹ thể đón nhận ấy?"


      Nếu Cố Doanh Nặc bị gãy chân, Đoàn Linh tất nhiên có ý kiến gì với ta, cho dù ta gãy chân, nhưng thấy con trai bà thích ta như thế Đoàn Linh cũng xen vào, nhưng tình huống bây giờ đâu chỉ đơn giản như thế! tại chị của Cố Doanh Nặc quyến rũ chồng và con trai ngốc của bà đến mất hồn mất vía, nên bà tuyệt đối đồng ý để Tống Mẫn Nhiên sống chung với Cố Doanh Nặc , có chết bà cũng đồng ý!


      “Con bé nhà họ Phương có điểm nào tốt. Con ngay cả gặp mặt vẫn chưa mà nhất quyết cự tuyệt người ta. Giáo sư Phương quan tâm chăm sóc con nhiều năm như thế, ý của ông ta là gì chẳng lẽ con còn hiểu sao? Con có được như ngày hôm nay, có bao giờ con đặt tay lên ngực để tự hỏi xem có phải đều nhờ giáo sư Phương hay ? Con gặp thử lần có vấn đề gì? Cố Doanh Nặc phải tốt, nhưng ai bảo ta lại có người ….”

      Đoàn Linh vốn là muốn là có người chị như thế, nhưng lại sợ nếu mình ra, con trai biết được bỏ qua cho mình. Bề ngoài Tống Mẫn Nhiên nhìn như ôn hòa, từ lại nhu thuận nghe lời, kỳ đứa con này của bà chính là kẻ máu lạnh, cho dù bà đối xử tốt với nó ngàn lần nhưng chỉ cần làm trái ý nó lần, làm nó bất mãn thân thích gì nó cũng bỏ qua!

      "Mẹ là chê ấy bị gãy chân, nhưng con Nặc Nặc, ấy là bạn của con, con bao giờ bỏ rơi ấy đâu mẹ." Tống Mẫn Nhiên lạnh lùng xong lời này, lại nghĩ tới Đoàn Linh cùng Tống Thanh Vân ly hôn, dù gã đối với chuyện cha mẹ gã có ly hôn hay đều quan tâm, nhưng nghĩ đến chuyện như vậy dù người ngoài nhìn vào cũng thấy đau lòng, vì thế miễn cưỡng giải thích : "Vả lại đúng ra chuyện ấy bị tai nạn kỳ cũng có liên quan đến con…”

      Câu đó của gã trực tiếp làm Đoàn Linh nghĩ sai, bà khỏi nhớ tới lời của Cố Doanh Nặc, chẳng lẽ người tông xe vào ta là do Tống Mẫn Nhiên sai khiến, trong lòng khỏi lạnh lẽo, đồng thời có chút sợ hãi, nhưng càng đau lòng con trai bà hơn.

      Nếu là chồng bà có thể nhịn đau từ bỏ, con trai làm sao bà có thể cam lòng, là dứa con trai mà bà dứt ruột sinh ra, là khối thịt từ người bà lấy xuống, Đoàn Linh còn muốn khuyên nữa, nhưng khi nhìn thấy tia sáng lạnh trong đôi mắt của Tống Mẫn Nhiên, lập tức thương tâm ngậm miệng. Bà quyết định cho Tống Mẫn Nhiên thêm cơ hội, bà đến Phương gia xem thử trước, nếu như Phương gia nương ưu tú, bà cũng tin mình liều cả mặt mũi danh dự như thế mà Tống Mẫn Nhiên lại chịu nghe mình.


      Nghĩ như vậy, Đoàn Linh cũng gọi Tống Mẫn Nhiên bảo gã gặp con giáo sư nữa, chỉ khuyên gần đây trời nóng nực , gã chú ý thân thể của mình chút, đừng suốt ngày vùi mình vào phòng thí nghiệm, tiếp xúc mấy thứ hoá học kia lâu ngày tốt cho sức khoẻ… Lại khuyên gã nên thường ăn nhiều hoa quả, bà vốn còn muốn bảo Tống Mẫn Nhiên đem quần áo bẩn giao cho mình giặt tẩy Tống Mẫn Nhiên bực mình xoay người rời .
      Con lớn nghe mẹ, Đoàn Linh ôm bụng lửa giận, tự quay về nhà. Bây giờ bac còn chồng, ngay cả con trai cũng chịu nghe bà khuyên nhủ, an ủi duy nhất nay là Tống Thanh Vân mang khoản nợ kếch xù, cuộc sống của ông ta chắc chắn thảm hơn bà rất nhiều, nghĩ đến tình huống thê lương nay của tên khốn kiếp bạc tình kia, rốt cuộc Đoàn Linh cũng cảm thấy thoải mái hơn.
      Bà mày dạn mặt dày đến nhà giáo sư Phương, chỉ là Đoàn Linh tự cảm thấy mình suy nghĩ chu đáo nhưng bà vẫn còn bỏ sót chuyện đó là con của giáo sư Phương thích con trai bà.

      Chương 151.2
      Edit: Lan Chi
      Con của giáo sư Phương tên là Phương Như, năm nay hai mươi bốn tuổi, giáo sư Phương cũng có bộ dáng ôn tồn tao nhã, bề ngoài chính là người đàn ông trung niên đầy thu hút. Mà vợ ông cũng là người phụ nữ có bộ dáng thanh tú, có trình độ và cư xử rất đúng mực, con hai người sinh ra đương nhiên cũng kém, bằng cấp cực cao. Hơn nữa vóc người dung mạo điểm nào cũng xuất sắc, người tràn đầy phong thái phóng khoáng tự tin của thông minh quyến rũ, làm cho Đoàn Linh càng nhìn càng thích, đáng tiếc ở chỗ là do ấy có bằng cấp cao, kinh nghiệm phong phú nên rất có chủ kiến, lại hoàn toàn hề quan tâm về người học trò cưng mà cha cực kì xem trọng. Khó khăn lắm mới gặp được này, Đoàn Linh đương nhiên khen con trai bà trời có dưới đất .

      Nhưng ấy vẫn giữ gương mặt hờ hững làm Đoàn Linh cuối cùng cũng mất hết hy vọng nên cũng muốn cưỡng cầu nữa, dù sao bà tại cũng gặp vấn đề về tình cảm. Mặc dù bà cũng muốn để Phương Như và Tống Mẫn Nhiên nhau để cắt đứt liên hệ giữa con trai và hai ả đàn bà nhà học Cố. Nhưng cho dù giáo sư Phương đối xử với Tống Mẫn Nhiên tuy quá tốt, nhưng bà cũng phải là loại ngu ngốc ngu xuẩn, cũng sợ hành vi của mình làm cho người khác khó xử, ngược lại gây thêm phiền phức cho con mình, cũng vì chuyện này mà bà đau đầu mấy hôm, nay triệt để bỏ qua.

      Nhà họ Cố sau khi đuổi Tống Thanh Vân , ban đầu Cố Doanh Tích vẫn chưa phát ra chuyện này, ả ta chỉ cảm thấy cha chồng tương lai của em đến quấn quýt lấy ả nữa nên nhất thời thở phào nhõm. Hơn hai năm trước cũng bởi vì ngay lúc đó ả ta chịu áp lực quá lớn. Trong nhà có mẹ bị bệnh, ả ta lại lòng say mê Lan Cửu nhưng người đàn ông kia lại hề đáp lại tình cảm của ả nên làm ả thất vọng thôi, mà bên kia lại có Tạ Trác Doãn cưỡng bức ả làm chuyện ả hề muốn làm cho ả cảm thấy mệt mỏi, vì thế sau khi nhìn thấy người đàn ông trầm ổn, thành thục đầy nam tính như thế thổ lộ với ả, lúc ấy ả vẫn còn u mê trong tình cảm nên liền nhất thời hồ đồ.


      Nếu sớm biết tương lai có qua lại với người nhac họ Tống lúc ấy ả tuyệt đối hồ đồ xảy ra quan hệ với Tống Thanh Vân, tại cha con Tống Thanh Vân và ả dây dưa , tại còn Cố Doanh Nặc bị ả ta hại mà phải cụt chân. Ả cảm thấy mệt mỏi gần như thể chống đõ nổi nữa.

      chiếm được tình cảm mà ả vẫn liên tục chờ đợi, còn thứ tình cảm mà ả muốn nhưng vẫn quấn quít lấy ả,tin tức gần đây về Tống Thanh Vân làm cho ả thở phào nhõm, lúc này ả lại có thời gian để tưởng nhớ về Lan Cửu, nhớ đến những lần gặp mặt ít ỏi giữa ả và , Cố Doanh Tích liền cảm giác cả người đều muốn ngây dại.


      Nhưng gì gì, đến ban đêm ả vẫn phải đến quán ăn để làm việc, tiền cần sử dụng trong nhà quá nhiều. Chấn Thiên cần phải ra nước ngoài để giải quyết công chuyện nhưng lâu như thế vẫn chưa thấy quay về, ả ta sắp thể chống đỡ nổi nữa, kỳ thực ả vẫn chỉ là trẻ, mới hai mươi ba tuổi mà thôi, vì sao ông trời lại đối xử với ả tàn nhẫn đến thế? Để ả phải chịu nhiều áp lực đến thế?

      Cố Doanh Tích lúc này quên mình vẫn còn là nhân viên tiếp thị rượu, ả ta mỗi khi ngồi vào bàn thường hay uống trước để tỏ thành ý nhưng tại ả liên tục nốc rượu vào miệng, ban đầu ả còn chút thanh tỉnh, nhưng lâu sau cả người đều choáng váng, tại ngay cat việc tựa vào lòng người nào chính ả cũng biết.

      Tần Dật dở khóc dở cười nhìn người phụ nữ quyến rũ trong ngực gã, gã theo mấy đại thiếu gia của gia tộc khác đến đây vui đùa, gần đây gã bị Lý Phán Phán quản lý cực kì nghiêm khắc, làm cho gã sinh ra tâm lý nghịch, thừa dịp có thời gian cùng các bằng hữu ra ngoài chơi bời lêu lổng, lúc này chứng kiến nhân viên tiếp thị này tự mình ngã vào lòng gã. Gã vốn chỉ là người đàn ông bình thường, nhìn thấy ăn mặt cực kì khiêu gợi tự ngã vào lòng kình cho dù là thánh sống cũng thể chịu nổi, vì vậy gã cúi đầu xuống mút cái lên bộ ngực đầy đặn đong đưa gần như lộ hết ra ngoài của ả.

      Những người có mặt bắt đầu huýt sáo hò hét, vốn ngồi bên cạnh Tần Dật nay bị Cố Doanh Tích giành mất khách nên trong lòng khỏi có chút khó chịu, thầm véo Cố Doanh Tích vài cái, Cố Doanh Tích lúc này quá say, ả ta cảm thấy mình giống như mượn rượu giải sầu, sau khi uống say còn nhớ đến những chuyện làm ả ta phiền lòng nữa, nên cho dù bị véo cực đau nhưng ả ta cũng muốn tỉnh lại.


      Tần Dật bị bộ ngực phập phồng của ả câu dẫn làm lửa dục vọng bừng cháy. tại gã thể bước chân vào quân đội được nữa nên gã cũng còn ước thúc bản thân như trước kia, nên bản tính háo sắc vốn có của đàn ông lập tức bừng lên, thể chất tráng kiện theo cầu khắc nghiệt của quân nhân làm cho khả năng về chuyện ái ân gã có thiên phú kinh người, hơn nữa nhu cầu cũng mãnh liệt hơn so với nam nhân bình thường.


      Gã sờ thân thể bên dưới tay gã, gã dám khẳng định vóc dáng này chắc chắn phải tầm thường mà dâm đãng trời sinh, vừa rồi chỉ bị gã liếm ngực cái thôi mà ả này động tình, hơi thở chẳng những dồn dập mà mặt ửng hồng nhưng ráng chiều. Hơn nữa bộ ngực hoàn mỹ tròn trịa đó cùng với vòng eo mảnh khảnh là cái mông căng đầy, làm cho gã càng ngày càng thể nhịn nổi nữa. Trực tiếp đưa tay từ cổ áo của Cố Doanh Tích vào, nắm bầu ngực tròn trong đó bắt đầu nhào nặn.

      Cố Doanh Tích vốn uống rượu say, thân thể ả ta được dạy dỗ cực kì nhạy cảm, tại chỉ mới sờ thôi ả có chút chịu nổi. Chủ động đem ngực của mình hướng vào tay Tần Dật, Tần Dật dứt khoát cởi luôn chiếc áo còn sót lại chút ít của ả, lại từ dưới váy nàng sờ soạng vào.

      Sau trận xoa nắn đầy gợi dục đo, Tần Dật cũng có chút chịu nổi, cũng quan tâm có phải Cố Doanh Tích có phải dạng điếm qua đường hay , lập tức bế ả ta lên ôm ra ngoài. Nhưng cánh tay cả gã từng bị Lan Lăng Yến bẻ gẫy lần, nên hơi nhói đau, vất vả đem Cố Doanh Tích ôm lên xe của mình, Tần Dật liền cười trêu đùa: 'Người đẹp say rượu, em bắt tôi tốn sức thế này phải trả công, cho tôi nếm trước thử xem. xong, trực tiếp hạ ghế xe xuống sau đó đè lên người Cố Doanh Tích.

      nếm thử ả này biết, khi vừa nếm giật mình. Tần Dật suýt nữa bị tước vũ khí đầu hàng, thân thể này là tuyệt, chỉ là vóc người đẹp, hơn nữa mấu chốt là ở nơi mất hồn kia lại càng tuyệt diệu hơn bất kì nào khác. Gã vốn định qua loa xe cho xong việc sau đó đánh thức ả dậy và đưa về nhà. Nhưng lúc này sau khi ăn xong bén mùi Tần Dật cảm thấy muốn buông ả ra, nên dứt khoát lái xe trực tiếp chở ả đến khách sạn.

      Điên cuồng suốt cả đêm, hôm sau khi Cố Doanh Tích tỉnh lại toàn thân giống như bị xe nghiêng qua, ả tỉnh lại ở nơi xa lạ, khi mở mắt ra chứng kiến bờ ngực trần trụi, suýt nữa làm cho ả thét chói tai thành tiếng, ả run rẩy đứng dậy nhặt áo của mình bị xé rách lên mặc vào. Sau trận điên cuồng cả đêm cả người ả nhớp nhúa khó chịu, ả tắm rửa sạch trước, khi ả bước ra nhìn thấy Tần Dật mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở ghế sofa thong thả nhả khói.

      'Là ?'

      ' ra là ?'Vừa rồi Cố Doanh Tích dám nhìn gã đàn ông vẫn còn ngủ, ả vốn định xem đêm qua như cơn ác mộng, ai ngờ lúc bước ra thấy người đàn ông kia chẳng những tỉnh lại hơn nữa diện mạo lại cực kì quen mắt.
      Last edited by a moderator: 2/12/17

    2. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Ả ta có nhạy cảm trời sinh với dung mạo của phái nam, chỉ cần ả gặp lần là nhớ mãi quên, huống chi người đàn ông này từng cứu ả, hôm qua Tần Dật bị lửa dục làm mờ mắt nên suốt đêm chỉ biết ôm ả điên cuồng XO, làm gì có thời gian lau mặt cho ả, chỉ biết gương mặt của ả sau khi trang điểm quyến rũ kiều mị tận xương, ai ngờ ả này rửa mặt xong lại là gương mặt thanh tú, hơn nữa còn là người mà gã quen biết, lúc trước gã cũng vì ả mà suýt chút nữa vị phế tay chân, ngay cà tương lai của ả cũng gần như bị phá huỷ.
      Sắc mặt của Tần Dật có chút khó coi, nhìn chằm chằm gương mặt hết trắng lại xanh của Cố Doanh Tích lúc, lúc này mới cầm ví da của mình lên, từ bên trong rút mấy tờ tiền giá trị ném về hướng ả: 'Nếu là , đây xem như trả phí hầu hạ tôi tối qua.' Nếu phải nể tình ả hầu hạ gã cực kì sướng khoái, Tần Dật sớm báo thù. Chỉ là nghĩ đến thân thể này tối qua làm gã ăn lần rồi nhớ mãi quên nên rốt cuộc cũng nhẫn tâm dạy ả bài học, ngược lại cầm tiền ném cho ả, nhìn thấy sắc mặt ả trắng bệch, cảm giác đau lòng xen lẫn thống khoái liền xông lên trong lòng.

      'Tôi, tôi, tôi cần tiền, tôi, tôi phải là...' Cố Doanh Tích kích động đến mức lắp bắp, đôi bàn tay trắng minh của ả xiết chặt góc áo, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, kết quả của đôi mắt đẫm nước mắt của ả là đương nhiên bị Tần Dật bế lên ném thẳng lên chiếc giường của khách sạn.

      liên quan lần trước, Tần Dật cảm thấy tại dã tìm được người phụ nữ làm cho gã hết sức hài lòng, muốn lại đổi bạn giường khác. Lúc gã xong việc vừa mặc áo, vừa cười lạnh: 'Lần trước bởi vì chuyện của , có biết tôi bị gã chồng của con ả họ Ninh kia đánh gãy tay, từ đó về sau tương lai của tôi đều bị phá huỷ, tất cả những chuyện này đều là do nợ tôi

      Khi Cố Doanh Tích nghe đến từ chồng, cả người đều ngây ngốc, ả vừa chớp chớp nước mắt sắp tràn ra khỏi hốc mắt, vừa run rẩy hỏi: ' Chồng ?'

      Tần Dật ngược lại nghĩ ả có quen biết gì với Lan Lăng Yến. Bởi vì lần trước ả này hại gã cực kì thảm hại, nên nhà họ Tần cho người điều tra ả xem thử có phải ả là do đối thủ của nhà họ phái đến hãm hại gã hay . Nên đối với thân thế của Cố Doanh Tích gã đương nhiên rất ràng tường tận , biết Cố Doanh Tích chẳng qua chỉ là đứa con nhà nghèo khó vì thế gã tin ả có quen biết gì với Lan Lăng Yến, mặc dù tại gã cảm thấy cực kì vừa lòng đối với Cố Doanh Tích, nhưng kỳ trong lòng vẫn có chút xem thường xuất thân của ả ta , vì thế chỉ xem như câu ả vừa hỏi chỉ là thốt ra theo bản năng, cũng hề để ý:
      ' sai, nể tình hầu hạ tôi sướng nên tôi cho lời khuyên, tuyệt đối đừng bao giờ chọc vào tren họ Lan kia .' Mặt gã trầm, hề chú ý tới lúc Cố Doanh Tích nghe Lan Cửu xuất thân thấp, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng ấm áp: 'Tôi biết là thế mà, ấy phong tư trác tuyệt như thế, làm sao có thể là người bình thường chứ? ngờ ấy mới thực là vị vương tử thụ.'

      Ả ta thấp giọng lẩm bẩm nên Tần Dật cũng nghe , nhíu mày hỏi: ' lẩm bẩm gì đấy? Có nghe tôi vừa ? nợ tôi, từ nay về sau phải làm tình nhân để gán nợ, số di động của là bao nhiêu. Sau này nếu tôi gọi phải đến ngay….' Cố Doanh Tích có chút muốn, nhưng ả lại thể đấu lại cường thế của Tần Dật, chỉ đành dùng gương mặt dưa đám cùng Tần Dật trao đổi số điện thoại, cho đến gần tối, ả mới được Tần Dật thả trở về.

      Tuy Tần Dật xuất sớm, nhưng Ninh Vân Hoan nghĩ tới đến tận lúc này gã mới có gian tình với ‘nữ chính’. Cố Doanh Tích và Tần Dật vừa thông đồng với nhau, đương nhiên được thám tử báo ngay. Lần này vốn định đem ảnh chụp giữa Cố Doanh Tích và Tần Dật do thám tử gửi về, truyền cho Lý Phán Phán , ai ngờ lúc này cần đóng cai phản diện nữa. Tự Lý Phán Phán cũng biết chuyện này, đương nhiên là tức giận đến đỏ cả mắt.

      Lý Phán Phán bởi vì tính cách thánh mẫu sẵn nên ra khá đồng tình và có hảo cảm với Cố Doanh Tích, nhất là lúc còn ở đảo Long Minh khi ba người cùng bị bắt cóc. Kỳ thương tiếc cho này , nếu phải sợ nếu mình ra tay giúp này gây thương tổn cho lòng tự trọng của ta, này ra tay giúp đỡ cả nhà Cố Doanh Tích thoát khỏi bể khổ, ai ngờ thực tế trước mắt tặng cho bạt tai vang dội, đau đến mức làm gần như thể phục hồi tinh thần lại được.

      Lúc này, chuyện mà Cố Doanh Tích mang đến cho Lý Phán Phán còn đả kích sâu hơn việc của Phó Viện lần trước. Bởi vì lần trước vì Cố Doanh Tích mà suýt nữa bị người ta cưỡng hiếp tập thể, và đây là hồi báo của ta dành cho mình?

      Lý Phán Phán vừa vào đến phòng học lập tức ôm Ninh Vân Hoan bật khóc: 'Tại sao, tất cả bọn họ đều đối xử với mình như thế?'

      Đối với Tần Dật, Phó Viện hay kể cả Cố Doanh Tích đều bỏ ra tình cảm chân thực, đều nghiêm túc đối đãi va từng người bọn họ. Vì Cố Doanh Tích suýt chút nữa bị người ta cưỡng hiếp tập thể. đôi xử với Cố Doanh Tích tốt sao? Tại sao ta lại đối xử với như thế?

      Edit: Mộng Hàn
      Đối với Tần Dật, Phó Viện hay kể cả Cố Doanh Tích đều bỏ ra tình cảm chân thực, đều nghiêm túc đối đãi với từng người bọn họ. Vì Cố Doanh Tích suýt chút nữa bị người ta cưỡng hiếp tập thể. đôi xử với Cố Doanh Tích tốt sao? Tại sao ta lại đối xử với như thế?

      Ở thành phố loại scandal tình dục thế này thể che giấu được, vả lại đêm đó Tần Dật nôn nóng ôm Cố Doanh Tích mang như thế. Ở xe gấp đến độ cùng ả ta làm phát trước khi rời , rất nhiều người đều nhận ra xe của Tần đại thiếu, chuyện như vậy thể giấu ai được. Đương nhiên Ninh Vân Hoan biết Lý Phán Phán khóc vì chuyện gì.

      'Sớm với cậu bảo cậu đề phòng ta rồi.' Đối với tính cách thánh mẫu của Lý Phán Phán, Ninh Vân Hoan đúng là dở khóc dở cười, Lý Phán Phán này hồn nhiên thiện lương thánh mẫu, là bị người đánh má trái chừng còn cho người đánh luôn má phải , cũng cũng bởi vì Tần Dật là nghịch lân của ta mà gac ta lại hết lần này đến lần khác lại bị người thân thuộc với ta nhất cướp đoạt nên tại tính cách của Lý Phán Phán thay đổi khá hơn nhiều.

      'Mình, mình ngờ ấy lại là người như vậy, nếu sớm biết như thế, lúc trước, lúc trước mình cũng giúp ta ...' May mắn lúc ấy Ninh Vân Hoan cứu mình, nếu hậu quả Lý Phán Phán thực dám nghĩ tới, bất luận như thế nào, bị hãm hiếp tập thể đối với đều là việc cực kì đáng sợ, chỉ vừa nhớ đến thôi muốn bật khóc.

      'Biết sớm cũng có tác dụng gì đâu?’ Ninh Vân Hoan có chút tức giận vì sư chậm hiểu của nàng 'Tần Dật chính là con chó, thích ăn phân, cậu nghĩ cậu chỉ thấy lần thể có lần thứ hai?'

      Cái ví dụ này làm cho Lý Phán Phán thể nhịn được, 'Vèo' tiếng cười phá lên, vừa cầm khăn giấy lau mặt, vừa liếc mắt: ' Gần đây dường như cậu thay đổi rất nhiều, cách của cậu bây giờ có tình cảm hơn trước kia.’ giống bộ dạng lãnh đạm xa cách, làm cho người ta vĩnh viễn chạm tới được.

      Ninh Vân Hoan ngẩn người, ngờ tới lại
      như thế, nhưng chỉ trong nháy mắt lại khôi phục thần thái trước đó: 'Cậu lo cho cậu trước , đừng quan tâm đến mình. Cố Doanh Tích là người đơn giản, chỉ cần cho ta cơ hội, ta có thể đem tất cả đàn ông thu vào trong lòng bàn tay.'

      Khí chất trời sinh của ả ta khỏi phải , hơn nữa ả ta còn có hào quang của nữ chính hỗ trợ thêm, Tần Dật lại còn là trong những tình nhân trong định mệnh của ả ta. Ninh Vân Hoan nghĩ đến đây, nhịn được lại : 'Mình sớm nhắc nhở với cậu là ta là người đơn giản, nếu cậu đề phòng sớm hơn xảy ra chuyện như hôm nay…'

      Lý Phán Phán cũng nhớ Ninh Vân Hoan năm lần bảy lược nhắc mình nên coi chừng Cố Doanh Tích, lúc ấy chỉ cảm thấy người có xuất thân như Cố Doanh Tích, Tần Dật tuyệt đối là chướng mắt , ai ngờ đến ngày mình lại thống khổ như hôm nay? há to miệng, khóc ra nước mắt:

      'Vậy tại sao ‘ ấy’ của cậu luận thân phận địa vị hay điều kiện đều tốt hơn Tần Dật nhiều mà ta...'

      'Cậu cho rằng ta nhớ thương chồng mình sao?' Ninh Vân Hoan liếc ấymột cái, đợi ấy thêm hừ lạnh : 'Chỉ là chồng của mình ưa ta, nên cho ta cơ hội để đến gần thôi.' Lúc mang theo vẻ tự hào mà ngay cà chính bản thân cũng phát , nhưng Lý Phán Phán lại hiểu, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ, sau lúc lâu vừa thương tâm tuyệt vọng :

      'Cậu may mắn gặp được người đàn ông tốt như thế. Nhưng tại sao ông trời lại đối xử với mình tàn nhẫn như vậy? Mình thích Tần Dật mấy mươi năm, từ khi mình bắt đầu hiểu chuyện mình luôn mong ước ấy sau này là chồng mình, mình dâu của ấy. Mình luôn cho rằng ấy cũng nghĩ như mình, tại sao ấy lại đối xử với mình như thế, chẳng lẽ mình tốt chỗ nào sao?'

      Lý Phán Phán rồi lại , sau đó lại bật khóc. Ninh Vân Hoan thở dài. Lấy khăn giấy đưa qua cho ấy, nhớ lại đủ mọi chuyện mà mình chịu ở kiếp trước liền lạnh giọng : 'Hoặc là tàn nhẫn, hoặc là cậu cứ ở đó mà chịu đựng, hoặc là cậu trở nên hung ác.' dừng chút, nhìn thẳng vào đôi mắt ửng đỏ chứa chút kinh hoàng của Lý Phán Phán: 'Hoặc là, bị out khỏi cuộc chơi.'

      Thế giới này bởi vì thiện lương mềm yếu thánh mẫu của bạn mà cho bạn con đường sống, Ninh Vân Hoan từng thử qua, thể thực được, nhất là nữ phụ kiêm vật hy sinh như nàng và Lý Phán Phán, có tư cách gì mềm lòng thiện lương? Đó là tư cách độc quyền chỉ nữ chính mới có thể có, người có xuất thân thấp hèn nhất định trở thành đá đặt chân cho nữ chính, nhất là bia đỡ đạn có xuất thân cao lúc ngược họ càng sảng khoái hơn, kiếp trước Lý Phán Phán thiện lương nhưng cũng chưa cho ấy được kết cục gì tốt đẹp, nếu kiếp này ấy thay đổi chắc kết quả cũng y như kiếp trước. Mọi việc đều đều định sẵn, nếu phản kháng, chết .

      Bị lạnh lẽo trong lời của Ninh Vân Hoan làm sợ ngây người, Lý Phán Phán mở to mắt đôi mắt bồ câu, choáng váng ra lời, nhìn thấy Ninh Vân Hoan cầm giấy giúp mình lau nước mắt. Lại nghe ấy cười lạnh:

      'Tần Dật có cái gì tốt, đáng giá cậu khăng khăng mực như thế? Nhà họ Lý của cậu hề thua kém Tần gia, tại Tần Dật cầu cạnh cậu lại còn dám kiêu ngạo như thế, cậu dám khẳng định nhà họ Lý của cậu có thể hưng thịnh phồn hoa đến vĩnh viễn? Hoa nở ngàn ngày, tại nhà họ Lý có quyền có thế. Tiểu công chúa của nhà họ Lý là cậu được sủng ái đến như thế mà Tần Dật còn dám đối xử như vậy, nếu tương lai nhà họ Lý hơi thất thế, chẳng phải Tần Dật giẫm lên đầu cậu để tiểu tiện hay sao? Đàn ông đời này chết hết rồi sao, sao cậu cứ thích treo cổ mãi gốc cây què quặt của thế?'

      Lý Phán Phán ngẩn ngơ, lên tiếng nữa . Ninh Vân Hoan cũng tiếp tục để ý ấy nữa. Ngược lại chăm chú nghe giảng bài, giảng sư bục giảng thấy hai đại quý nhân rốt cục cũng chịu yên tĩnh , công khai tán gẫu ở lớp học nữa, rốt cục thở phào nhõm, thanh chuyện của hai người này , lại ngay ở lớp học, rất nhiều người đều quay đầu sang nhìn chằm chằm các , các bạn ngồi pử trước và sau các dãy bàn đều dỏng tai lên nghe đầy hưng phấn, hoàn toàn mặc kệ giảng sư ở bục những gì, ông lại dám cắt ngang câu chuyện của hai người này, lai lịch hai người này dưỡng như cũng , người này còn to hơn người kia, ai ông cũng thể trêu vào, đành phải tùy ý các chuyện, may mắn tại hai người dừng lại câu chuyện của họ.

      Rốt cuộc cũng xong tiết học, tiết học tiếp theo của Ninh Vân Hoan là môn học lịch sử tự chọn, vừa vặn nghe chút, trưa nay Lan Lăng Yến hẹn ăn cơm, tính cách người này thập phần bá đạo, chỉ cần khi có chút thời gian rảnh rỗi, ta liền nhất quyết bắt phải đứng ở trong phạm vi thế lực của hoặc là bên cạnh , đôi tay mảnh khảnh của Ninh Vân Hoan thể so va đôi chân to vững chắc của . Mỗi lần có hẹn phải ăn cơm với , loại cảm giác này tựa như chuột gặp phải mèo, có chút sợ hãi nhưng hết lần này tới lần khác lại thể chạy thoát móng vuốt sắc bén của người nào đó, nên cực kì buồn bực.

      'Hoan Hoan, lời của cậu vừa rồi, tớ suy xét , hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều, chúng ta cùng ăn cơm trưa ...'

      Ninh Vân Hoan nhìn chằm chằm vào hề lên tiếng, vẻ mặt đờ đẫn, nhưng nhìn vào ánh mắt của Lý Phán Phán lại hiểu, nhịn được che miệng nở nụ cười: 'Chồng cậu muốn cậu ăn cơm cùng ấy đúng ?'

      Editor: Mộng Hàn
      Ninh Vân Hoan gật , Lý Phán Phán nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương lo cho Ninh Vân Hoan của Lan Cửu lại nghĩ đến Tần Dật, tại ta đâu cần bước vào quân đội, có thời gian rảnh lại chưa từng nhớ đến mình chứ đừng chi đến việc hẹn mình ăn cơm. Nghĩ đến đây, trong lòng lại oán hận, và nghĩ đến Cố Doanh Tích, người vụng trộm lén lút sau mình, trong mắt Lý Phán Phán bất chợt lên vẻ tối tăm:
      'Cậu và chồng của cậu mặn nồng quá, mình rất hâm mộ, hôm nào rảnh điện thoại hẹn cậu chơi vậy.'

      Ninh Vân Hoan gật đầu , nhìn ra được Lý Phán Phán đối với Tần Dật có chút ít dao động, chỉ cần lại thêm chút sức , biết đâu cách này mình sử dụng thành công hậu trường sau lưng của Tần Dật còn nữa. Giống như nghĩ đến điều gì cực kì thú vị khóe miệng Ninh Vân Hoan giật giật, sau khi chào tạm biệt Lý Phán Phán, vội vàng mang đồ đạc của mình chạy về hướng khoa lịch sử.

      Lý Phán Phán là có rảnh lại đến hẹn chuyện, nhưng ngày hôm sau dù hai người có lớp, Lý Phán Phán gọi điện thoại đến hẹn dạo phố , dù sao gần đây vài chương trình học có lẽ sắp xong rồi, còn lại vài tiết học hay cũng sao cả, đừng thành tích của chính bản thân vốn luôn kém, cho dù có thi đậu cũng có Tô Doanh, làm sao cũng thể ở lại lớp, vì thế Lý Phán Phán vừa hẹn, vốn cũng có việc gì, liền đồng ý .

      Bởi vì hai người hẹn chính là buổi chiều, nên sáng sớm Ninh Vân Hoan thăm con trai trước, buổi trưa đến chỗ ba Ninh, mẹ Ninh ăn cơm trưa, Lan Cửu bắt đầu gọi điện thoại rất nhiều lần, bạo gan vờ như nghe thấy, bởi vì lúc trước có nghe điện thoại, nên phần sau còn lại là dám nhận cuộc gọi , sợ nghe được giọng lạnh như băng của Lan Cửu, chỉ vừa nghĩ đến thôi toàn thân run cầm cập, gần chiều Lý Phán Phán đến cư xá Ninh gia đón .

      Lần này hai dạo phố, vài vệ sĩ tiện theo nhưng thân phận hai người đặc biệt, nên đương nhiên những vệ sĩ này đều thầm bảo vệ từ xa.

      Ở bên cạnh Lan Cửu lâu, rất nhiều túi xách và quần áo đều là hàng thiết kế riêng, hơn nữa các nhãn hiệu nổi tiếng mỗi quý đều tự gửi những bộ sưu tập quần áo, giày dép, túi xách, … đến. phòng chứa đựng mỹ phẩm của các nhãn hiệu lớn, đồ trang sức cũng có phòng trưng bày riêng theo loại. Ninh Vân Hoan từ lúc mới bắt đầu còn ngạc nhiên càng về sau ngay cả nhìn cũng lười, bởi vì thiếu bất cứ vật gì nên gần như cũng mất hứng thú dạo phố.

      'Chúng ta dạo vòng, mua vài món đồ, sau đó ở bên ngoài tìm món ăn nào ngon ăn nhé? Mình vẫn chưa từng ăn được mấy món vặt ven đường đâu.'

      Ninh Vân Hoan cũng rất ít ăn quán ven đường, dù sao Ninh gia cũng xem như khá giả, muốn ăn cái gì bảo mẫu trong nhà cũng làm, nhưng tại nhìn gương mặt háo hức của Lý Phán Phán cũng hào hứng theo.

      Ngay từ đầu vốn cảm thấy cần gì cả , nhưng dạo hồi hai người ngược lại bắt đầu nảy sinh hứng thú. Phái nữ trời sinh thích dạo phố mua sắm, cho dù có rất nhiều vật phẩm xa xỉ mỗi quý đều có người mang đến tận nhà, nhưng cái loại cảm giác đó cùng với cảm giác tự mình thử lại hề giống nhau. Nên đợi đến khi Ninh Vân Hoan phục hồi tinh thần lại, và Lý Phán Phán, tay hai người mang đầy đồ, lúc này còn đến cửa hàng trang sức.

      Dọc theo con phố này đều là các cửa hàng trang sức khác nhưng hai người kịp xem hết , Lý Phán Phán bước đến cửa hàng đá quý độc quyền thử chiếc vòng tay.

      Đá quý và số kim cương thiên nhiên của Hoa Hạ ở thế giới này khác cực kì xa so với thế giới mà Ninh Vân Hoan từng sống. Đá quý và kim cương tinh khiết thuộc về dạng vật chất thể tự sản xuất, hoặc hình thành trong tự nhiên nên nó cực kì quý giá, ngay cả loại đá quý chất liệu thấp kém nhất mà Ninh Vân Hoan từng nhìn thấy ở kiếp đầu tiên cũng phải loại mac người bình thường có thể với tay tới. vòng ngọc tinh khiết ít nhất phải có giá từ ngang vạn trở lên, đây vẫn chưa phải là giá cả cao nhất.

      Vì thế người ở thế giới này nếu muốn mang kim cương đá quý hoặc ngọc phỉ thuý cẩm thạch gù đó chỉ có thể mua hàng nhân tạo khá giống như bản chính thậm chí thủ công tinh xảo hơn kim cương tự nhiên khá nhiêug, nhưng do là nhân tạo nên thể có được chất sáng bóng tự nhiên của kim cương hoặc đá quý chân chính.

      Ninh Vân Hoan thấy Lý Phán Phán chọn xong, cười khẽ cũng cất bước đến. Những thứ mà hai người mua trước đó ném vào trong xe, lúc này mặc dù hai tay , nhưng khí chất và cách ăn mặc người cả hai lập tức làm cho những chủ cửa hiệu cảm thấy những vị khách này giàu cũng thuộc hàng sang quý, nên nhiệt tình vây quanh giới thiệu cho hai .

      'Tiểu thư biết nên gọi ngài thế nào?'

      Ninh Vân Hoan cười cười, biết những thứ xa xỉ phẩm này bình thường mỗi khi gặp khách hàng chân chính đều lưu lại lí lịch cơ bản. Mỗi khi có hàng mới hoặc hàng độc quyền trực tiếp gọi điện thoại thông báo cho những khách hàng này, trước kia mặc dù cũng biết ít chuyện như thế này, nhưng lúc chưa ở bên cạnh Lan Cửu Ninh gia lại có tư cách hưởng thụ loại đãi ngộ này. Mà sau khi ở cùng với Lan Cửu Lan Lăng Yến ngay cả nội y quần lót của mặc size gì, loại nào thích hợp cũng đều biết rất , mọi thứ đều do chính chuẩn bị. Ninh Vân Hoan cũng cần mua mấy loại như thế này, dĩ nhiên là cũng có hưởng qua đãi ngộ như vậy, lúc này nghe người ta hỏi, có chút mới mẻ: 'Tôi họ Ninh.' xong liền nhìn những chiếc vòng ngọc được bày bên trong tủ kính, nhưng thấy chiếc nào vừa mắt, nhưng khi nhìn thấy chiếc trâm cài bằng ngọc ngược lại có chút hứng thú:

      'Mấy chiếc trâm này nếu màu đậm chút nữa đẹp hơn?'

      Lý Phán Phán cũng nhìn thấy, gật gật đầu: 'Khá đẹp, bên trong còn hàng khác , lấy cho chúng tôi xem thử.'

      Cách ăn mặc của hai người vừa nhìn thấy cực khác biệt, mấy nhân viên cửa hàng run rẩy trong lòng nhưng mặt vẫn hớn hở chào đón dám khinh thường. Bảo hai người ngồi chờ, vừa cho người mang cà phê lên vừa gọi điện thoại bảo người mang đồ đến.
      Last edited by a moderator: 2/12/17

    3. AikoNguyen

      AikoNguyen Active Member

      Bài viết:
      162
      Được thích:
      215
      Dạo này nam nữ chính gặp nhau ít quá, đáng thương cho hội chị em chỉ hóng giai, dài cả cổ rồi mà mấy chương liền chưa thấy nam thần duy nhất của truyện đâu, toàn vớ phải hàng thứ phẩm kém chất lượng. Ôi, tác giả đại nhân! Ôi, editor quyền lực! Hãy hiểu và thông cảm rồi cho chị em chúng em gặp Lan Cửu :yoyo26::yoyo26:
      AnnieNguyễn315 thích bài này.

    4. anh1412

      anh1412 Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      81
      Lý Phán Phán cũng thảm. Mình chỉ thích Lan Cửu thôi. NVH vẫn chưa biết là mình sướng mà chỉ vẫn thấy muốn trốn khỏi LC. NVH phải hiểu là chẳng cưới được ai mà chăm sóc như LC đâu. Nhưng mà rồi LC cũng thấy ánh sáng mặt trời thôi vì NVH dần dần tiếp nhận tình cảm của LC trong vô thức rồi. Chỉ là chưa nhận ra mà thôi. Đúng là trong cuộc nên còn u mê mà.

    5. Dion

      Dion New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      5
      Đhs lại có loại não tàn đến như thế.
      TM

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :