1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh Nữ Phụ - Mỉm Cười Wr

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Chương 124: Chân tình

      Edit: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Ninh Vân Hoan vừa rồi xuất chuyện cực kì tỉnh táo, huống chi dấu vết người con trai ông ngay cả Lan Lăng Yến cũng đều đoán được là ai làm, Đông Phương Long đương nhiên thể nào đoán ra, vừa nghĩ tới chuyện người con trai phế vật này của ông ta sánh được Lan Lăng Yến coi như xong, vậy mà đối với người phụ nữ của ta tay, Đông Phương Ngạo Thế cũng có thể để bị thua thiệt. tại Đông Phương Long biết có đứa con này có tốt nữa.

      Việc hai cha con nhà Đông Phương tranh chấp bị Lan Lăng Yến ném ở sau đầu, lúc này trực tiếp đem xiêm y nút áo bỏ ra phía sau, vào phía trong buồng phi cơ.

      Lúc này máy bay cất cánh nên mang đến cho người máy bay cảm giác trận choáng váng và lòng buồn bực, ngoại trừ có chiếc áo khoác nam được khoác lên người dường như cả người Lý Phán Phán lộ ra trọn vẹn nằm trong ngực Ninh Vân Hoan khóc nức nở.

      "Tránh ra." Lan Lăng Yến cau mày, gương mặt có chút vui, vốn phải là người thiếu kiên nhẫn, nhưng là bởi vì Ninh Vân Hoan mất tích gần hơn mười hai tiếng, vất vả mới tìm thấy, sau khi rời khỏi long đàm hổ huyệt đó vẫn chưa kịp cùng vợ lời nào chứng kiến Lý Phán Phán liên tục ôm bà xã nhà , trong lòng Lan Lăng Yến cực kì bất mãn, sau khi hét lên tiếng vẫn thấy Lý Phán Phán có phản ứng gì liền chút suy nghĩ bứt cánh tay của ta ra đẩy qua bên cạnh!


      Mặc dù người Lý Phán Phán trần trụi nhưng chân vẫn mang giày cao gót, lúc này trong thời gian máy bay cất cánh nên trong khoang máy bay thể nào có cân bằng, do đó bị đẩy lảo đảo vài bước té chổng gọng mặt đất, chiếc áo khoác nam rộng thùng thình làm cho lấp ló chút hình ảnh da thịt bị xanh tím.

      "Ông xã, làm gì vậy!" Ninh Vân Hoan ngẩn ngơ, lúc này mới muốn đưa tay đỡ Lý Phán Phán, bị Lan Lăng Yến lại nửa đường đem tay nắm trong lòng bàn tay hỏi. "Sợ lắm ?"


      Lan Lăng Yến cũng thèm nhìn hình ảnh bất lực của Lý Phán Phán té ngồi mặt đất, đem tay vợ cọ xát trong lòng bàn tay. Kiểm tra mọi thứ chỉ là bùn đất bèn nhíu mày phân phó “Đem nước đến đây".

      Ninh Vân Hoan giãy giụa thoát, đành để cho nắm tay, chỉ khẽ gật đầu : "Có chút." xong lời này, lại muốn duỗi tay kia kéo Lý Phán Phán đứng dậy, nhưng Lan Lăng Yến lại vui đem tay còn lại của cũng nắm chặt. Nhíu mày hỏi: "Bây giờ còn sợ ?"
      Nhìn ra được Lan Lăng Yến vốn muốn để cho mình kéo Lý Phán Phán đứng dậy, Ninh Vân Hoan có chút bất đắc dĩ liế nhìn về phía Lý Phán Phán, hướng ta gật đầu xin lỗi. Lúc này mới quay mặt lại với cách chân thành: " sợ nữa."


      đúng là còn sợ chút nào, mặc dù biết ở kiếp trước mình cũng bị trong những người tình của Cố Doanh Tích bắt. Cũng từng lo lắng bản thân trở thành đống cặn bã bởi vì hào quang của ‘nữ chính’ dính vào, nhưng biết vì điều gì lại tin tưởng Lan Lăng Yến đến cứu mình, cảm giác này dính đến lí trí, nó như là loại bản , giác quan thứ sáu của phụ nữ. Và điều này chứng minh sai, Lan Lăng Yến thực xuất mà lúc này đây phi cơ được cứu về.


      Ngược lại là ‘nữ chính’ Cố Doanh Tích lần này biết kế tiếp phát triển như thế nào khi bị bỏ lại ở đảo. Nghĩ đến vấn đề này khiến cho Ninh Vân Hoan nhảy dựng lên, cũng đợi mở miệng. Lý Phán Phán có chút nhút nhát ngượng ngùng hỏi: "Hoan Hoan, hình như Cố tiểu thư còn ở đảo, theo chúng ta cùng lên máy bay đúng ?"


      Lúc trước Lý Phán Phán quá sợ hãi khi bị Đông Phương Ngạo Thế xé rách quần áo, sau đó gần như suýt nổi điên khi nghe Đông Phương Ngạo Thế muốn đem cho những người đàn ông khác chơi. Trong tâm chỉ muốn chết cho xong được Ninh Vân Hoan cầm áo khoác che ở phía sau, theo bản giống như lục bình trôi sông bám được bè gỗ cứu vớt nào nghĩ đến Cố Doanh Tích.


      Lúc này lên máy bay nên còn sợ hãi có nguy hiểm nữa mới nhớ tới Cố Doanh Tích, nghĩ đến việc Cố tiểu thư kia bị Đông Phương Ngạo Thế dơ bẩn còn trong sạch. Trong lòng dâng lên chút tội lỗi dè dặt liền : " bằng, bằng chúng ta xuống cứu ấy ?"


      Đông Phương Ngạo Thế kia là người quá kinh khủng, chỉ là chuyện muốn đánh phụ nữ mà hơn nữa còn muốn bức người ăn phân, uống nước tiêu, chơi mình chưa đủ còn muốn đem đưa cho thuộc hạ, xem phụ nữ là con người, Cố Doanh Tích chính thức rơi vào tay ác ma kia làm cho Lý Phán Phán lo lắng cho ta, nghĩ đến hình ảnh khóc đến đáng thương, thân thế và vận mệnh của ta lại mười phần thê thảm làm cho Lý Phá Phán trong lòng có chút đồng tình hơn.


      Ninh Vân Hoan biết Lý Phán Phán là thánh mẫu, lúc này ta có thể đề xuất việc cứu Cố Doanh Tích làm cho Ninh Vân Hoan ngạc nhiên, nên làm như nghe thấy, nhưng nhớ đến Cố Doanh Tích, liền nghĩ tới tình huống vừa rồi, trong lòng khỏi mềm nhũn, ánh mắt lúc nhìn Lan Cửu lộ ra vài phần sáng trong:


      “Lúc nãy khi xuống đem theo vũ khí, vậy làm sao hù dọa Đông Phương Long ?" Lúc đảo thấy được tình cảnh Lan Lăng Yến dùng Đông Phương Long làm con tin để bảo đảm sinh mạng an toàn cho cả đoàn người, về sau khi lên phi cơ cũng nghe được Lan Lăng Yến trong tay kỳ cũng có vũ khí, vừa rồi hoảng loạn nên biết là như thế nào, lúc này trầm tĩnh suy nghĩ lại mới cảm nhận được nguy hiểm, nhớ tới trước tình cảnh vừa trải qua, giống như trái tim đều nhảy vọt lên cổ họng .


      "Ừ, dụ dỗ ." Lan Lăng Yến nhàn nhạt gật đầu , lúc biết Ninh Vân Hoan mất tích mắt cũng đỏ rực, may mắn là người Ninh Vân Hoan luôn gắn thiết bị theo dõi, ban đầu là vì sợ muốn trốn tránh mình nên phải làm như thế để có cảm giác luôn ở bên nhau, sau này hai ngươi thân mật lại muốn lấy vì nghĩ dù sao mình cũng có quá nhiều kẻ thù, ngờ dự kiến này của đến bây giờ có chỗ thực .


      Khi Ninh Vân Hoan mất tích chỉ cần sau hai tiếng truy ra, nên tính ra Ninh Vân Hoan chỉ mất tích mấy tiếng mà thôi, mặt giám thị thấy có phát sinh ra chuyện gì làm cho Lan Lăng Yến thở phào nhõm đồng thời lúc ở máy bay chuẩn bị mọi thứ.


      Theo lý mà là người có tâm tư cẩn thận thể nào có chuyện sơ sẩy thế này, nhưng có lẽ do nghe tin bình an nên vừa mừng vừa sợ nên khi nhảy xuống phi cơ biết thế nào lại quên mang theo súng, tuy nhiên khi đứng dậy nhìn thấy Ninh Vân Hoan phía sau, cũng vì sợ có điều gì ngoài ý muốn nên mới đưa tay vào trong túi ước lượng, ngờ tới cuối cùng lão hồ ly Đông Phương Long lại thông minh quá thành vụng về nhận ra nên mọi việc được thoả đáng.


      "Lỡ như ông ta mắc mưu làm sao đây?” Ninh Vân Hoan thở ra hơi nhõm, mắt có chút nóng lên.


      Lan Lăng Yến nhìn thấy thủ vệ mang tới chậu nước, vừa đưa taynhận lấy chậu nước đem hai bàn tay bé của Ninh Vân Hoan bỏ vào chậu thay chà rửa, vừa ngẩng đầu lên chỉ cười : "Với bộ dạng này của lẽ chịu được vài nhát đạn? Nếu lúc đó được, ông xã che ở trước mặt em, tranh thủ thời gian cho em có thời gian chạy thoát."


      Lúc chuyện giống như đùa, đôi môi mỏng cong cong như cười, đầu chân mày cuối thấp như đè lên đôi mắt xếch dài , làm cho khí thế bức người nguy hiểm kia giảm bớt rất nhiều nhưng trong giọng lại rất nghiêm túc.


      tại ở trước mặt Ninh Vân Hoan, Lan Lăng Yến còn muốn tận lực giấu giếm tính cách của bản thân, Ninh Vân Hoan trước kia chỉ nhìn thấy vẻ ôn hòa ưu nhã bên ngoài của , nhưng trong ánh mắt đỏ rực tại lại lộ ra điên cuồng chấp nhất hề che dấu, vừa mới liếc mắt nhìn dám tiếp tục nhìn thẳng, nên lập tức quay đầu .


      cần biết bề ngoài của được che giấu tốt đến mức độ nào, nhưng tận trong xương tuỷ Lan Lăng Yến lại là người đàn ông cường thế bá đạo. Tính cách của muốn vật gì rồi nhất định bỏ qua, chỉ cần muốn là đến tranh đoạt đến cùng, tình cảm cũng ngoại lệ.


      biết tại sao Ninh Vân Hoan đột nhiên nhớ lại đêm 30 cuối năm từ nhà họ Lâm ra có chút vui. Lan Lăng Yến từng qua làm cho thích , lúc ấy chỉ cho là với tính cách cường thế đó của chỉ đùa mà thôi, tuy sau này cũng mơ hồ đoán ra việc dường như việc thích giống với việc thích . Nhưng tuyệt đối ngờ tới việc thích nhiều đến như vậy.


      người đàn ông duy ngã độc tôn như thế, ngay cả tình cảm với cha mẹ cũng rất mong manh, từ phải vất vả tập tễnh cho tới bây giờ biết trải qua bao nhiêu nhấp nhô mới có hết thảy ngày hôm nay thế nhưng lại nguyện ý chết vì mình!


      Cũng hề nghĩ qua sau khi mình trọng sinh trở lại có thể kết hôn, sinh con. Càng hề nghĩ tới có ngày người đàn ông vượt qua khỏi tưởng tượng của như thế, kiếp trước Ninh Vân Hoan chỉ liên tục lo lắng cho bản thân rằng biết mình chết lúc nào, hoàn toàn còn tâm tư để nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ, kiếp này gặp được loại cảm giác này khiến cho có chút biêt phải làm sao. muốn tránh, nhưng với loại người mạnh mẽ bá đạo như Lăng Yến tránh như thế nào, mà cũng biểu trực tiếp ra như thế cho phép lùi bước sao?

      Ninh Vân Hoan lên tiếng, chỉ cảm thấy ánh mắt mình có chút bối rối, giống như dám nhìn mặt Lan Cửu nữa, ánh mắt của tại toàn bộ tập trung ở tay mình, có thể cảm giác được dè dặt lau tay , ánh mắt chuyên chú, gương mặt mang theo vẻ ôn nhu dễ gì phát giác được.


      muốn mở miệng, Lan Lăng Yến cũng muốn bức , đối với chuyện tình cảm giữa nam nữ cũng có kinh nghiệm, có thể thắng được Đông Phương Long là bởi vì thông minh, có suy ra ba, sớm biết với tính cách của Đông Phương Long dễ gì tin tưởng chỉ hù doạ ông ta, kỳ hành động có vẻ như bỡn cợt hôm nay nhưng cũng nằm trong kế hoạch được tính toán tỉ mỉ của .

      Nhưng lúc này đây nhìn thấy vợ bởi vì câu của làm cho hổ thẹn lại mang theo vẻ sợ hãi lẫn cảm động, Lan Lăng Yến thầm nở nụ cười nham hiểm, nhưng hoài nghi trong lòng lại dâng thêm tầng. tại Ninh Vân Hoan biết tình huống người nhà Đông Phương như thế nào nhưng lại biết được chủ nhân chân chính của Long Minh mang tên là Đông Phương Long, tất cả những chuyện này hoàn toàn khớp với những tư liệu trước kia khi điều tra bà xã nhà , nhưng khối mơ hồ rắc rối này Ninh Vân Hoan tại muốn tại cũng muốn bức , chỉ giả vờ như hề phát ra lỡ lời, chỉ ngẫu nhiên trêu chọc , muốn thấy trong trạng thái hoảng loạn dị thường, giống như đào bẫy rập bắt con mồi , để cho tự nhiên rơi vào trạng thái phòng bị mà dính vào bẫy rập mà giăng sẵn.

      Trong lúc nhất thời hai người ai cũng có mở miệng chuyện, sau khi thay đổi mấy lần nước tay của Ninh Vân Hoan mới lại lần nữa trắng nõn non mềm, Lan Lăng Yến duy trì cầm khăn lau khô tay , bỗng nhiên quần áo bên bị kéo căng, chẳng biết khi nào Lý Phan Phán đứng lên dè dặt :
      "Hoan Hoan, Cố tiểu thư kia chúng ta có cần..."


      Lý Phán Phán là thánh mẫu, ta có trái tim như hoa cúc có thể bao dung tất cả vạn vật trong trời đất, trước kia Ninh Vân Hoan cũng từng là trong đám người được ta bao dung che chở qua, có lẽ bởi vì còn chìm đắm trong câu vừa rồi của Lan Lăng Yến lại bị Lý Phán Phán làm đứt dòng cảm thụ nên ánh mắt liền lạnh xuống:

      "Phán Phán, Cố Doanh Tích phải là người tốt, đừng tin ta, người này giống như sao quả tạ vậy, dính vào gặp phải chuyện gì tốt, nhìn xem chúng ta bây giờ cũng bởi vì ta mới bị bắt sao? Huống chi vừa rồi suýt nữa bởi vì ta mà dính vào chuyện gì, quên rồi sao?”


      Long Minh là nơi như thế nào, Lý Phán Phán thực nghĩ mình và mọi người ở đây có thể qua lại tự nhiên hay sao? Tiến vào trong đảo lần có thể bình an ra coi như xong, bởi Đông Phương Long cùng cha Lan xem như cũng có giao tình, cũng đối với Lan Lăng Yến có chút thưởng thức cao mới để cho trực tiếp lừa mà trở mặt, nhưng điều đó cũng chứng tỏ Đông Phương Long là người dễ bị khi dễ, ở kiếp trước Ninh Vân Hoan ít lần từ miệng Cố Doanh Tích nghe những tích lẫy lừng về cha của Đông Phương Ngạo Thế như thế nào.

      Nếu Lan Lăng Yến còn dám cho máy bay quay trở lại, đây phải là động thủ đầu thái tuế sao, thực cho rằng Đông Phương Long có biện pháp đem máy bay bắn rơi xuống sao? Lúc này bởi Đông Phương Ngạo Thế làm việc đúng nên ông ta mới nhịn lần cho qua, nếu quay lại lần nữa chắc chắn Đông Phương Long bỏ qua, đến lúc đó phải nguyên cả đám người cùng chết sao.


      Cố Doanh Tích là cái thứ gì mà đáng để cho cả đám người vì ta mà liên luỵ tính mạng. Nếu ta chết trong tay Đông Phương Ngạo Thế như thế hô lớn tiếng: Đông Phương Ngạo Thế vì dân trừ hại!


      “Nhưng mà…” Lý Phán Phán do dự chút, còn muốn mở miệng bị Ninh Vân Hoan bực mình “Được rồi, Phán Phán, cần suy nghĩ nhiều như vậy, Cố Doanh Tích hồng phúc tề thiên, dễ chết như vậyđâu.” ‘Nữ chính’ vốn là loài sinh vật vô địch ở phương diện này, có đánh cũng chết, chứ đừng chi tại ta chỉ ở chung với trong những gã nhân tình của ta, tuyệt đối chết được, cho dù là vứt ta ra biển rộng, chừng cũng con cá heo hoặc con cá mập tranh nhau làm quen với ta để được đem ta tiễn vào bờ!


      Lý Phán Phán cũng phải là người biết nhìn sắc mặt, lúc này có thể thấy Ninh Vân Hoa cực kì hề lo lắng cho Cố Doanh Tích, ta đè nén lo lắng trong lòng miễn cưỡng gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn còn chút yên lòng, nhìn ra được vẫn còn để ý Cố Doanh Tích .


      Ninh Vân Hoan cũng để ý tới ta nữa, trực tiếp liền hỏi Lan Lăng Yến: "Ông xã, phi cơ có quần áo của em ? Chúng ta nên cho Lý tiểu thư tắm trước, nghỉ ngơi chút ." Lý Phán Phán là bị làm cho liên lụy, Ninh Vân Hoan nhìn khuôn mặt nhắn cùng hình ảnh tiều tụy của ta, trong lòng cũng có chút thương cảm.


      Lan Lăng Yến miễn cưỡng gật đầu , nhưng tham muốn giữ lấy của cực mạnh, nên cực kì muốn quần áo của Ninh Vân Hoan do chính tay chuẩn bị tỉ mị bị người khác mặc người, bởi vậy phân phó "Lan Vệ, tìm bộ quần áo cho ta."


      Mặc dù phi cơ có nhiều người lắm, nhưng đồ dành cho đầu bếp và hộ vệ cũng có vài cái, vì là đồ của đàn ông nên có đổi giặt gì nhiều nhưng cũng có thể tìm ra được vài thứ, Lí Phán Phán bị đuổi sắp có chút ít mất hồn mất vía, Lan Lăng Yến lúc này mới kéo tay của Ninh Vân Hoan đứng lên:"Chúng ta cũng tắm rửa."


      Nếu muốn tắm rửa, vừa rồi vì sao còn dịu dàng giúp rửa tay hết nửa ngày? Ninh Vân Hoan có chút gì tùy ý Lan Lăng Yến lôi kéo vào phòng, giằng co hết ngày cũng mệt mỏi, mặc dù chuyện bị bắt có chút cảm thấy rất thích hợp, nhưng bây giờ an toàn, tinh thần luôn khẩn trương trước đó giờ đây hoàn toàn buông lỏng, lúc này tắm rửa xong được Lan Lăng Yến ôm lên giường cảm thấy có gì đó đúng nhưng quá mệt mỏi liền ngủ.


      Lan Lăng Yến giúp đem đầu tóc sấy khô, ngẫm lại vẫn yên tâm, nhìn dáng vẻ ngủ cực kỳ quen thuộc của , lại dè dặt vén váy của lên, sau đó lại đem quần lót cởi ra, tỉ mỉ xem có chỗ nào có vết thương hay , lúc này mới hài lòng hôn cái sau đó giúp mặc lại quần lót , đành lòng đem lăn qua lăn lại bèn ôm ngủ luôn.
      AnnieNguyễn315, Kemmut, lêthanh900914 others thích bài này.

    2. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Chương 125: Làm chủ

      Edit: Mộng Hàn

      Lúc tỉnh dậy, Ninh Vân Hoan nằm ở giường nhà mình, sắc trời bên ngoài vừa tối, ngủ lâu nên có chút choáng váng hoa mắt, Lan Lăng Yến cũng nằm bên cạnh , tay gối dưới cổ , tay ôm lấy eo , hai người nằm quá sát nhau, nên dù bên trong phòng có mở điều hòa, nhưng vẫn có chút ngột ngạt.

      vừa mới nhúc nhích, Lan Lăng Yến lập tức mở mắt ra, đưa tay ôm vào lòng:

      “Thức rồi à? Đói bụng ?”

      Bị Đông Phương Ngạo Thế bắt cóc lâu như vậy vẫn chưa ăn uống gì, theo lý mà lúc này Ninh Vân Hoan phải nên đói bụng, sờ sờ bụng, lại lắc đầu: “Có lẽ quá đói rồi, nên còn cảm giác nữa, đúng rồi lần này xảy ra chuyện gì?”

      ngủ giấc no say nên lúc này có sức để hỏi chuyện, dù sao cũng ngủ được, nhớ đến đây, Ninh Vân Hoan có chút buồn bực, dám chắc chắn Lan Lăng Yến biết nguyên nhân, lần này phải bị Cố Doanh Tích liên luỵ.

      Lan Lăng Yến nở nụ cười, đưa tay kéo vào trong ngực, véo véo gương mặt dán sát vào ngực của mình, ánh mắt có chút nguy hiểm, nhưng vẫn giọng dỗ dành: “Vậy chi bằng, em cho biết trước, làm sao em biết người kia là Đông Phương Long? Hơn nữa theo thấy hình như em cũng biết Đông Phương Ngạo Thế, trước kia em từng gặp ta rồi sao?”

      Ninh Vân Hoan ngẩn ngơ, đột nhiên trái tim kịch liệt nhảyđiên cuồng, nhớ đến trước kia trong lúc vô tình thốt lên tên Đông Phương Long, lúc ấy vì quá mệt mỏi, thêm nữa dường như Lan Lăng Yến chú ý đến việc này, vẻ mặt của có gì khác thường, nên Ninh Vân Hoan cũng để chuyện này trong lòng.

      thể ngờ bây giờ lại bắt đầu tính sổ từng chuyện , Ninh Vân Hoan cười giả lả hai tiếng, chàng Lan Lăng Yến này đúng là quá mức khôn khéo giảo hoạt, người bình thường phải là đối thủ của , Ninh Vân Hoan làm sao dám cho biết là người từng chết lần và trùng sinh trở về chứ? Sao dám chuyện như vậy, Lan Lăng Yến là người nguy hiểm như thế, làm sao dám mình từng chết tay , vì thế vắt hết óc suy nghĩ xem nên đem chuyện này thế nào cho ăn khớp đây.

      “Làm sao vậy?” Lan Lăng Yến cười cười, quân sợi tóc của vòng quanh đầu ngón tay thưởng thức. Vẻ mặt cân nhắc, nhưng tiếp tục truy hỏi nữa, đưa mắt Ninh Vân Hoan, dường như quên câu hỏi khi nãy, thở phào nhõm hơi. Nhưng ánh mắt phủ đầy sương mù.

      Mặc dù có thể chuyện này do Đông Phương Ngạo Thế làm. Lan Lăng Yến vẫn cảm thấy oan uổng cho gã ta, với tính cách tự đại cuồng vọng đó của Đông Phương Ngạo Thế, nếu gã ta muốn bắt người. Hoặc là rắc rối phức tạp, hoặc là khuếch trương huyênh hoang, nhưng thể làm được sạch gọn gàng như thế này, dù nôn nóng, nhưng Lan Lăng Yến nóng lòng đến mức còn biết phương hướng, và theo những gì điều tra, quả nhiên để tra ra vài chuyện thú vị.

      Hôm tất nhiên ở nhà họ Lâm, người luôn giả ngốc là Mộ Cẩn Ngôn bị nàng tự cho mình là thông minh là Lâm Thiến khích bác để gã ta đứng ra dạy dỗ Ninh Vân Hoan, lúc ấy gã ta vẫn giả vờ là thằng ngốc, cho rằng nếu làm cho bà xã của bị ấm ức cũng dám lên tiếng. Dù sao những người theo Lâm Mậu Sơn có ai bình thường mà lại so đo với tên ngốc.

      Nếu thắng người khác cười chê độ lượng, nhưng nếu thua càng thảm hại hơn, bị người ta ngay cả đứa ngốc cũng bằng. Nhưng cũng bởi vì Mộ Cẩn Ngôn suy nghĩ quá nhiều, nên khi bị cận vệ bên cạnh Ninh Vân Hoan bước ra đánh gã gãy răng, xem như bị huỷ dung nên gã ta mới căm hận đến thế.

      Nhưng cũng vì gã ta là người cực kì hiểm. Lại giỏi nhất là kiềm chế nhẫn nhịn, cho nên lúc ấy cùng hề bùng nổ, ngược lại nuốt xuống cơn tứcđó, nhưng cơn tức đó chỉ là tạm thời đè nén chứ có về sau này gã truy cứu tiếp. Mộ Cẩn Ngôn là người cực kì thông minh. Khi đó gã ra tay, ngược lại chọn ra tay lúc mọi việc qua hơn tháng sau.

      Lan Lăng Yên vốn nghĩ đến việc này, nên càng tăng thêm phòng bị, tuy biết bên cạnh vợ có năm cận vệ mà Lan ba ba cho, bản lĩnh của những người này đều cực kì lợi hại, nên cho rằng cho thêm người bảo vệ và trông chừng thêm ở phía sau để cho ai bắn lén phía sau, chứ đừng xác suất đến gần Ninh Vân Hoan để gây nguy hiểm cho gần như thể xảy ra, đề phòng đủ moin nơi nhưng kín kẽ mấy cũng có chỗ hở, quan tâm quá bị loạn.

      Mộ Cẩn Ngôn hận Ninh Vân Hoan, nhưng đồng thời cũng hận kẻ khơi mào câu chuyện là Lâm Thiến, tính cách của người này thuộc dạng có thù tất báo, tuy chủ ý lúc đó của Lâm Thiến chỉ là bỏ đá xuống giếng, nhưng nếu chuyện thành công, đương nhiên mọi việc đều tốt, nhưng khi kế hoạch thành công, Lâm Thiến đương nhiên phải đón nhận lửa giận của gã.

      Đúng lúc này, Lâm Thiến bị nhà họ Lâm đuổi ra khỏi cửa, Mộ Cẩn Ngôn chỉ nhàng châm ngòi, quả nhiên Lâm Thiến cắn câu, tại nàng bị Lâm Mậu Sơn cảnh cáo, dám quay về nhà họ Lâm, giờ ngay cả người bao dung như cha mẹ ta dám tiếp xúc với ta, người duy nhất xem như thương ta, cũng chỉ có ruột là Lâm Mẫn mà thôi.

      Vốn ả muốn nhờ Lâm Mẫn sai người đánh Ninh Vân Hoan trận xả giận mà thôi, chuyện còn lại dám làm, vì bên cạnh Ninh Vân Hoan lúc nào cũng có đến mấy cận vệ, lúc trước ả từng tận mắt nhìn thấy trong những cận vệ đó đánh Mộ Cẩn Ngôn, nên dám khinh thường, Lâm Mẫn từ trước đến giờ luôn xem cháu Lâm Thiến này như con ruột của mình, nên khi nghe ả ta đến nhờ mình trút giận giùm, đương nhiên gật đầu đồng ý.

      Tuy Lâm Mẫn bị Lan ba ba dưỡng thành tính tình kiêu căng như ngày hôm nay, nhưng dù sao bà ta vẫn là phu nhân của Lan ba ba, nếu muốn điều chuyển hai thủ hạ vốn là thành viên cũ trong bang hội của Lan ba ba sang nơi khác là chuyện vô cùng dễ dàng, bà vốn cũng có ý gì, nhưng vì ưa Ninh Vân Hoan, lại có thể trút giận giùm Lâm Thiến, dù sao kia cũng bị thiếu tay thiếu chân, vì vậy hoàn toàn quan tâm đến việc nếu Ninh Vân Hoan thiếu cận vệ xảy ra chuyện gì.

      Mà Mộ Cẩn Ngôn vốn chờ đợi cơ hội này, gã vẫn sai người theo sát Lâm Thiến và Lâm Mẫn, chờ chính là thời cơ thế này, lập tức chút nghĩ ngợi nhân dịp đó sai người bắt Ninh Vân Hoan lên xe, đồng hành còn có đại tiểu thư của nhà họ Lý, gã dứt khoát bắt luôn, dù sao thế lực trong quân đội của nhà họ Lý vốn , lại còn là quan trọng nhất, mà nhà họ Lý lại bị nhà họ Lâm sử dụng như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, nhà họ Lâm huy hoàng lâu quá rồi, lâu đến mức khiến gã nhìn gai cả mắt.

      Mộ Cẩn Ngôn là người có chí lớn, sớm muộn gì gã cũng đem nhà họ Mộ thu vào trong túi, đến lúc đó tình huống nhà họ Mộ như thế tất nhiên gã cảm thấy hoàn toàn đủ, huống chi thế hệ này của nhà họ Lâm lại có nhân vật nào xuất chúng, lúc đó nếu có thể đem thế lực của nhà họ Lâm thủ tiêu số, giống như đại thụ thay lá, thu những cành to chắc khoẻ vững chãi nhất về tay mình, mặc cho mình sử dụng tuyệt biết bao.

      Nghĩ như thế, nên Lý Phán Phán vốn có trong kế hoạch của gã cũng bị bắt luôn, gã muốn sau khi xong chuyện đổ hết toàn bộ lên người Lâm Thiến, dù Lâm Thiến tại bị Lâm Mậu Sơn đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, nhưng chỉ cần cop ta ngày còn mang theo họ Lâm, khi ta gây ra hoạ, người gánh chịu đương nhiên là cha mẹ của ta, Lý Phán Phán là tiểu thư được cưng chiều nhất ở nhà họ Lý, nếu xảy ra chuyện, Mộ Cẩn Ngôn có thể tưởng tượng ra được chi dù Lão thái gia kia có nể tình Lâm Mậu Sơn mà truy cứu chuyện này, nhưng trong lòng chắc chắn sinh ra vướng mắc, đây chính là kết quả mà gã muốn nhất

      Người duy nhất bị bắt nhầm, chỉ có Cố Doanh Tích mà thôi, tính cách của Lan Lăng Yến vốn cẩn thận, sau khi chủ quan lần, nên sau này dù có điều tra ra Cố Doanh Tích là bị bắt nhầm, nhưng là người mọn, phát dù Cố Doanh Tích bị bắt nhầm nhưng cũng do ả ta chủ động xông lên chặn Ninh Vân Hoan, dù chỉ muốn Ninh Vân Hoan cứu ả. Còn gã u Dương Chấn Thiên kia khi tìm được Cố Doanh Tích, cũng biết sau lưng ả này còn có gã đàn ông khác, trong cơn giận dữ, muốn giết chết Ninh Vân Thành .

      Cố Doanh Tích lo sợ nhưng ả lại quen biết ai, và Ninh Vân Thành lại là người nhà họ Ninh, ả chỉ đành phải đến nhà họ Ninh để tìm biện pháp, nhưng ả tìm thấy Ninh ba ba, giờ Ninh phu nhân lại còn ở viện an dưỡng, ả chỉ còn cách là chạy đến trường học để tìm Ninh Vân Hoan, ngờ xui xẻo đúng lúc bị người của Mộ Cẩn Ngôn bắt luôn.

      Kế hoạch của Mộ Cẩn Ngôn rất hay, nhưng nửa đường lại bị người khác cướp mất, Đông Phương Ngạo Thế cực kì huyênh hoang, trực tiếp đâm xe của gã văng ra ngoài, bản tin sáng nay vẫn còn đưa tin về vụ đụng xe đó.

      Thủ đoạn trực tiếp ngang tàng như thế, có lẽ đối với người luôn mưu đẩy người khác vào hố lửa chết thay mình như Mộ Cẩn Ngôn chưa bao giờ gặp qua, Lan Lăng Yến đangvội vã tìm tung tích của vợ , nên vẫn chưa tính sổ với gã, nhưng dù như thế nào, lần này Mộ Cẩn Ngôn tổn thất lớn.

      Gã ta cho người bắt Ninh Vân Hoan nhưng đồng thời cũng sợ thành công nên đều phái những người tinh nhuệ nhất do chính gã thầm huấn luyện từ khi gã còn , những người này có thể là cùng lớn lên với gã, chỉ chịu ân của gã, lòng trung thành của bọn họ đối vớithì có bất cứ điều kiện vật chất bình thường nào có thể mua chuộc được bọn họ, đối với chuyện lần này gã cực kì coi trọng, bởi vì vốn dó ý định đổ hết tội lên người nhà họ Lâm, cho nên khi phái chỉ phái những tâm phúc mà gã tin tưởng nhất.

      Nhưng tại lại bị người ta cướpđi, có lẽ Mộ Cẩn Ngôn bây giờ chắc tức đến mức sắp hộc máu rồi?

      Đấy lại chính là tác phẩm của ‘bà thím’ Đông Phương Ngạo Thế!

      Bởi vì có Lâm Mẫn tham gia chuyện này, nhưng chỉ cần nhà họ Lâm còn tồn tại, Lan ba ba cũng thực có cách nào phế bà ta thực . Cho nên dù Ninh Vân Hoan biết Lâm Mẫn giở trò từ bên trong, nhưng cũng có khả năng làm gì bà ta, huống chi quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu, dù trước kia có thể là Lan Lăng Yến biết nhưng qua mấy lần thấy thái độ của Lâm Mẫn tỏ thích Ninh Vân Hoan, cũng hiểu ít nhiều.

      Nếu Ninh Vân Hoan có biết gì về Lâm Mẫn cũng có ích lợi gì, chỉ càng làm thêm cam lòng mà thôi, có người đàn ông nào muốn chen miệng vào giữa quan hệ mẹ chồng nàng dâu,

      chuyện mẹ chồng nàng dâu phải việc đàn ông nên xen vào, Lan Lăng Yến cũng phải thương xót gì cho Lâm Mẫn nhưng cũng biết, Lâm Mẫn biến thành dáng vẻ như tại là trừng phạt lớn nhất của Lan ba ba đối với bà, nếu cho bà ấy bài học quá lớn, chừng lại là chuyện xấu, nên cứ để mặc chuyện này trôi qua trong thoả hiệp. Tuy chuyện lần này chính thức gây tổn hại đến Lâm Mẫn, nhưng Lan Lăng Yến cũng dễ dàng để yên như vậy.

      Món nợ mà Lâm Thiến và Mộ Cẩn Ngôn thiếu , ghi tạc trong lòng.

      Sau khi bị nghẹn lời ở câu hỏi trước, Ninh Vân Hoan cũng dám tiếp tục lại hỏi người chủ mưu là ai, còn hận có cách để làm Lan Lăng Yến đừng nhớ đến chuyện này nữa cơ.

      Chuyện bị bắt cóc qua hai ngày, trong khoảng thời gian đó này của nhà họ Lý cũng có đến thăm lần, người chủ mưu làm ta loại chuyện này là ai trong lòng họ đều biết rất , tuy Lý Phán Phán bị liên lụy, nhưng khi nghe ta Ninh Vân Hoan vẫn luôn chăm sóc ta, người của nhà họ Lý mang theo phần ân tình này, đến cảm ơn xong còn mang theo nhiều lễ vật tạ lễ cho Ninh Vân Hoan.

    3. ViCi

      ViCi New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      3
      Nv phụ trong truyện này toàn cực phẩm, ngàn chấm.... đọc nhìu khi trào máu ngược tư duy ng bth ko thể hỉu đc. N9 nu9 nhanh diệt hết lũ tra :v:v
      1900 thích bài này.

    4. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Chương 126: Mầm mống
      Edit: 1900

      Bị Lan Lăng Yến buộc ở nhà dưỡng 2 ngày, Ninh Vân Hoan vốn cũng bị thương, nhiều nhất là trong quá trình lẩn trốn bị nhánh cây quẹt mặt, mà trong nhà lại có nữ đầu bếp chuyên nghiệp ngừng thay đổi làm các loại soup uống hầm cách thủy chỉ làn da mà khí sắc cũng tốt vô cùng. đến 2 ngày, so với thời điểm bị bắt cóc còn xinh đẹp hơn.
      Lan Lăng Yến lại , dù thân thể bị thương, nhưng vẫn phải để cơ thể nghỉ ngơi yên tĩnh chút. Mỗi khi tranh chấp với nhau, có ưu thế như người nào đó Ninh Vân Hoan chỉ đành phải đồng ý, bị nhốt ở nhà hai ngày, vất vả mới được thả ra, Ninh Vân Hoan trường học trước tiên.
      Trong phòng học, Lý Phán Phán vẫn còn chưa đến, có lẽ lần này bị bắt cóc làm ấy sợ ngây người, nhìn dáng vẻ của cũng hiểu luôn được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, nên khi suýt nữa bị Đông Phương Ngạo Thế hạ lệnh cho người đến lần lượt cưỡng dâm, vừa bị tát vừa bị đánh bằng roi tình huống của ấy nghiêm trọng hơn nhiều.
      Mà Ninh Vân Hoan cũng đồng tình với tổn thương của Lý Phán Phán, dù ấybị liên lụy, nhưng muốn truy cứu nguyên nhân, nếu lúc đó phải ấy thương hại cho Cố Doanh Tích, bị ả ta kéo xuống nước mà thành ở bên cạnh cùng lắm chỉ bị chút ít kinh hãi, mà lúc đó Lan Lăng Yến lại tới kịp thời như thế, ấy nhất định bị thương.
      Nhưng nếu người nhà họ Lý biết con bảo bối của họ vì Cố Doanh Tích mà bị thương đoán chừng cũng bỏ qua cho ả ta. Nhưng nghĩ đến Cố Doanh Tích, Ninh Vân Hoan khỏi nghĩ việc đem Cố Doanh Tích vứt ở đảo Long Minh, cả đời này phải ở chung với Đông Phương Ngạo Thế ta cũng vui vẻ gì.
      Đông Phương Ngạo Thế mặc dù căm hận cùng chán ghét phái nữ, nhưng kiếp trước tuy ban đầu có ngược ‘nữ chính’, nhưng càng về sau càng lún sâu vào tình . Cũng biết kiếp trước gã ta hưởng qua nhiều mỹ nhân vậy nhưng sao lại coi trọng Cố Doanh Tích- người dáng dấp lẫn dung mạo đều xuất chúng, có lẽ do bình thường ăn ngán thịt cá nên muốn thay đổi khẩu vị?
      Mà đời này, Cố Doanh Tích bị Đông Phương Ngạo Thế ngộ nhận là tình nhân của Lan Cửu nên có thể mới chiếm hữu ả ta, cuối cùng lại phát đây chỉ là do biểu sai lầm của Cố Doanh Tích làm gã đoán nhầm. Khi Đông Phương Long xuất , gã biết mình nhận lầm người chừng thẹn quá hóa giận. Trước khi lên phi cơ, Ninh Vân Hoan cũng nghe thấy những lời thổ lộ của Cố Doanh Tích với Lan Lăng Yến, theo tính cách gã có lẽ tại cực kì chán ghét Cố Doanh Tích.
      Cũng biết dưới tình cảnh hung hiểm như vậy, hào quang ‘nữ chính’ có còn phát huy được tác dụng nữa hay ! Ninh Vân Hoan nghĩ vậy liền có chút phúc hậu mà nở nụ cười.
      Trong phòng học nhìn thấy Lý Phán Phán, sau khi tan học, Ninh Vân Hoan cũng muốn ở lại trường thêm chút nào, nên gọi điện cho hộ vệ, lúc này mới thong dong về phía cổng trường.
      Từ lần trước bị bắt cóc, Lan Lăng Yến đối với càng thêm cẩn thận. Mấy người Ninh ba ba đưa lúc trước giờ biết bị điều đến địa phương nào. Ninh Vân Hoan hỏi qua lần liền bị Lan Lăng Yến đem đề tài lược bỏ, chỉ qua thời gian ngắn là có thể nhìn thấy, cũng biết hai hộ vệ kia bị chút xử phạt, nhưng cũng nguy hiểm đến tính mạng nên cũng hỏi nữa.
      Vừa lên xe, Lan Lăng Yến gọi đến hẹn cùng nhau dùng bữa trưa. Xe vừa được khởi động, Ninh Vân Hoan liền lấy di động ra nghịch, trong chốc lát mệt mỏi. đặt điện thoại xuống, xoa mí mắt vừa nhìn ra ngoài cửa lại bắt gặp người quen lâu rồi gặp.
      Phó Viện được người đàn ông cao lớn ôm trong ngực. Khi người đàn ông kia cúi đầu gò má liền ra, cũng là người quen cũ, là người lần trước bị Lan Lăng Yến đánh bị thương phải đưa an dưỡng ở nước ngoài, nghe là vừa về nước lâu, Tần Dật!
      Lý Phán Phán trước khi bị bắt cóc còn tốt cho y, ngờ tới đôi cẩu nam nữ này lại thừa dịp Lý Phán Phán vẫn còn dưỡng thương mà thông đồng. Cũng biết Phó Viện từ đâu mà lại có bản lãnh lớn như thế. Nghe nhà họ Tần đề phòng ta cực kì nghiêm ngặt, vậy mà ta vẫn bắt được chỗ hở, xem bộ dáng này, của bọn họ có thể thấy được hai người họ cũng phải mới hẹn hò nhau lần đầu.
      Hai người ôm nhau vào nhà hàng Ninh Vân Hoan cầm di động chụp, thấy Tần Dật nhạy cảm xoay đầu về hướng bên này liền vội vàng chụp mấy kiểu, đằng sau Phó Viện cũng nghiêng đầu nhìn sang, nhanh chóng chụp thêm, xe dần xa, mới thôi.
      Tần Dật hướng về phía xa nhìn thêm mấy lần, phát có gì lạ thường, lần nữa ôm người tình bước vào nhà ăn. Lần trước y bị thương quá nặng, được đưa ra nước ngoài, tiện tìm đàn bà để ohats tiế dục vọng. Vất vả lắm y mới được về nước, Lý Phán Phán bắt được nhưng Phó Viện lại tự đưa tới cửa, lý nào ăn.
      Tuy lần trước Lý Phán Phán có vẻ như phát y cùng Phó Viện có chút gì đókhông đúng, Tần lão gia cũng cảnh báo y hai lần, nhưng lần này Lý Phán Phán bị thương, ba ba của y lại bận, nên đương nhiên y phải hưởng thụ trước .
      Nhưng Tần Dật cũng vẫn lo lắng bị Lý Phán Phán biết chuyện, tay chân của y bị thương, thể dùng sức như trước kia, trở trời lại bị đau đớn, tình huống như vậy thể trở về trong quân đội được nữa. Tần lão gia tại bồi dưỡng em họ y, nếu thế lực trong quân đội của y đủ mạnh, nhất định bị giao vào tay em họ, y nỗ lực nhiều năm như thế, sao có thể cam tâm?
      Vì vậy chỉ còn cách là nắm chặt Lý Phán Phán, dưới gia thế của nhà họ Lý y nghĩ Tần lão gia chắc bỏ rơi y hoàn toàn được.
      Tần Dật cũng biết chuyện của y và Phó Viện bị Ninh Vân Hoan chụp lại, hơn nữa vốn có ý tốt nào đó định gửi cho Lý Phán Phán xem.
      Lý Phán Phán mặc dù cực kì si mê Tần Dật, nhưng Ninh Vân Hoan thực tin rằng, trong lúc ấy bị chấn động kinh hãi như thế, tại lại nằm dưỡng thương mà vị hôn phu lại cùng bạn thân thông đồng với nhau. Loại chuyện như thế kích thích được ấy.
      Nếu thực chuyện này vẫn thể kích thích được ấy Ninh Vân Hoan xem như trả xong cái ân cho mượn điện thoại lần trước, cũng có định làm thánh mẫu cách vô nguyên tắc như thế nữa, vẫn nên chuẩn bị cách xa chút.
      Nhưng đợi Ninh Vân Hoan kịp gửi ảnh chụp cho Lý Phán Phán, Ninh Vân Thành dẫn người tìm đến trường học với bộ dạng vô cùng chật vật.
      Trong khoảng thời gian này, mất tin tức về Cố Doanh Tích, vừa lo lắng lại vừa sợ hãi ả ta xảy ra chuyện, mà u Dương Chấn Thiên lại ngừng uy hiếp, đem y chỉnh chỉ còn nửa cái mạng, đều bởi vì Cố Doanh Tích biến mất! Mấy gã đàn ông tại nôn nóng thôi, lúc này quan tâm đến ân oán riêng tư của bọn họ nữa, u Dương Chấn Thiên và Ninh Vân Thành tạm thời đạt thành nhận thức chung, hai người ai tìm đối phương gây phiền toái nữa mà suy tính tìm cách tìm ta ở nơi nào.
      Cả đám đều nghiêm túc suy nghĩ, Cố Doanh Tích có trong đại học, mà trong trường đại học này hầu hết đều ‘ thích’ ả ta, nên thể nào có ai đến gây phiền toái cho ả ta. Ninh Vân Thành dám chọc đến quan lại quyền quý, lần đó bị Lan Hổ hù dọa , sợ nếu mình đến tìm là tự đưa mình vào miệng cọp. Cho nên, bảo u Dương Chấn Thiên đến đó, nhưng khi tên kia quay về sắc mặt cũng cực kì khó coi. Tuyệt đối nhắc đến chuyện kia nữa. Ninh Vân Thành nghĩ trừ người mình chọc nổi, chỉ còn Ninh Vân Hoan.
      Ninh Vân Hoan vừa bước ra đến cổng trường, bị bàn tay đưa tới muốn bắt, chỉ là chưa bắt được bị hộ vệ vật xuống như gà con. Ninh Vân Thành vóc người cũng coi như cao lớn mà bị những gã cận vệ cao 1m9 bắt giữ, giãy giụa kiểu gì cũng thoát, những cổ áo bị nắm mà còn bị nhấc lên cao, sắc mặt đỏ bừng, chân tay vùng vẫy mà kêu: Thả ta ra!
      u Dương Chấn Thiên ở bên cạnh khá hơn chút, bị nhấc lên nhưng kết quả cũng tốt hơn Ninh Vân Thành kia là mấy. bụng gã bị đánh quyền, mất hình tượng khom người ôm bụng ngã ngồi mặt đất, mái tóc dài bên của gã cũng mất bộ dáng vốn có, rơi vương vãi mặt gã, chả còn dáng vẻ Nhị Lang thần hung hăng mà gã tự hào nữa. Chỉ đành dùng đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm Ninh Vân Hoan
      tốt nhất thành thực, tôi chỉ muốn mang về để hỏi tung tích người phụ nữ của tô, đừng kiểu rượu mời uống lại muốn rượu phạt!” u Dương Chấn Thiên gã từ đến giờ chưa từng chịu ấm ức lớn như thế này, lúc này nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Ninh Vân Hoan, càng nhìn càng thấy chán ghét buồn nôn, bộ dạng của này xấu xí hơn những nàng mà gã từng gặp. vậy khi gặp gã khác gì những con ả khác nhìn trúng tiền tài danh lợi của gã, nhìn gã chăm chú, làm người ta muốn buồn nôn.
      Ninh Vân Hoan nhìn gã, lại biết nên khóc hay cười, phất tay : “Mang bọn về, tôi muốn xem thử, ta muốn hỏi thăm người tình của ta như thế nào, và cho tôi uống rượu phạt ra sao!”
      Sắc mặt u Dương Chấn Thiên xanh mét, mới vừa muốn mở miệng chuyện, lại bị cận vệ chút khách sáo đem trói y lại. Ninh Vân Thành dù bị đánh nhưng khi đưa mắt mắt nhìn vào mắt của Ninh Vân Hoan, trong mắt y lại mang theo vẻ kiêng kị e dè.
      Y cảm thấy Ninh Vân Hoan tại khác hẳn trước kia, chẳng những hề quấn quýt bên cạnh y, ngược lại bắt đầu hờ hững với y. Trước kia lúc em quấn quýt bên y, y cảm thấy phiền chán, trốn tránh còn kịp, hôm nay quấn nữa, y lại thấy loại cảm giác bị phản bội, càng nhìn Ninh Vân Hoan càng thấy gai mắt.
      “Tao cảnh cáo mày, mày cho rằng đây là địa phương nào mà ở trước mặt mọi người dám bắt chúng tao ?” Ninh Vân Thành oán hận nhìn Ninh Vân Hoan , hận thể cầm dao mổ lồng ngực Ninh Vân Hoan ra xem trái tim của đen hay đỏ, chẳng những khuyến khích cho cha mẹ ki quan tâm y, nay lại dụ dỗ Ninh ba ba đem công ty giao hết lại cho ta, tại y vừa bị gia đình ruồng bỏ, hai bàn tay trắng, lại còn bị sòng bạc đòi nợ, tất cả những chiyenej này đều do nó làm hại!
      Ninh Vân Hoan nhịn được bật cười, hai người này có não hay , bọn họ xông tới đây muốn bắt mình , nhưng lúc đó lại nghĩ đây là địa phương nào, giờ lại lấy ra để uy hiếp mình. Nếu như ở kiếp trước tại đãbị bắt và mặc cho tên u Dương Chấn Thiên này nhục nhã mà dám làm gì bọn họ!
      Đáng tiếc, hôm nay thế cuộc đổi thay, bọn họ nhục nhã được mình mà ngược lại rơi vào tay mình!
      u Dương Chấn Thiên chính là họa sĩ quốc tế nổi tiếng, trước kia cuộc sống của y cũng khá chật vật. Kiếp trước từng nghe Cố Doanh Tích qua, trước kia gã vốn có gì, nhưng có người bạn xinh đẹp chi tiền cho để gã học tập theo đuổi nghệ thuật. Nhưng người đàn bà này biết xấu hổ, bị u Dương Chấn Thiên phát ta ngoại tình. Dưới phẫn hận đó làm gã vẽ nên tác phẩm ‘Khoảng Trời Riêng’, chính tác phẩm đó mang về danh tiếng vang dội cho gã, được mệnh danh là Picasso trẻ tuổi. Mỗi bức tranh của gã được trưng bày tại phòng triễn lãm riêng nay ở ngoại quốc, ít nhất có giá trị mười vạn đô la trở lên.
      Nhưng gã lại màng danh lợi, mỗi năm chỉ có khoảng mười đến hai mươi bức tranh, có linh cảm mới vẽ. Bình thường gã hay bay khắp nơi thế giới chủ yếu là để tìm kiếm linh cảm, giống như khi chưa nổi tiếng, năm vẽ trăm bức chỉ để kiếm lời.
      Cũng chính vì vậy, giữa đám tình nhân kia, tính cách của gã xem như cổ quái nhất, Cố Doanh Tích cũng sùng bái gã nhất, Ninh Vân Hoan ở kiếp trước cũng ngỡ gã là người màng danh lợi, nay vừa nhìn thấy u Dương Chấn Thiên, trong lòng tiếng khinh miệt.
      Mặc kệ hai người kia trợn mắt, Ninh Vân Hoan cho người trực tiếp bắt họ nhét lên xe, chính cũng muốn ngồi chung xe với hai người đó, nên lên taxi do cận vệ gọi đến về.
      Lan ba ba bởi vì Ninh Vân Hoan bị bắt cóc mà ở lại thêm vài ngày, bởi vậy Lan Lăng Yến thường xuyên bị ông ấy gọi về. Khi quay về căn biệt thự núi trong nhà cũng có ai, Ninh Vân Thành cùng u Dương Chấn Thiên bị đẩy xuống, hai tay bị trói ngoặt ra sau lưng, khi thấy ngọn núi này, Ninh Vân Thành ngẩn người rồi cười lạnh: “Mày cầm tiền của ba để thuê riêng ngọn núi, mày có biết tài sản Ninh gia cũng phải của mình mày, nếu tổ tiên dưới đất có linh biết Ninh gia có đứa con tán gia bại sản như mày, có tin nửa đêm bọn họ rủ nhau đến đòi mạng của mày hay !”

      Kể từ khi gặp được Cố Doanh Tích, Ninh Vân Thành tin tưởng là trời cao sắp xếp riêng cho gã. Vì vậy, đến quỷ thần cũng mạnh miệng, tự tin mà .

      Vừa nhìn ngọn núi này liền biết là tài sản riêng, ở nơi như Đế Đô này, là chỗ mà cho dù là có tiền cũng chưa chắc mua được, đừng trong tay Ninh Vân Hoan chỉ có công ty của nhà họ Ninh, cho dù gom hết sản nghiệp cả hai đời của nhà họ Ninh gộp lại cũng mua nổi mảnh đất của đỉnh núi này!
      Ninh Vân Hoan mặc kệ gã, hai hàng người hầu rất nhanh ra đón chủ nhân, người phụ nữ trung niên nhanh tay đón lấy tập sách trong tay Ninh Vân Hoan, hoàn toàn hề nhìn đến hai người bị trói phía sau, mang theo vui vẻ hỏi: “Phu nhân về.”
      Hai chữ “phu nhân” lập tức làm Ninh Chấn Thành chấn kinh hồi, thẫn thờ, rồi chuyển sang vui mừng hét lớn: “Mày lại dám tìm đàn ông? Chưa tốt nghiệp đại học ăn nằm với thằng khác. Nếu như ba ba biết nhất định đuổi mày ra khỏi nhà”. lập tức nghĩ tới ngọn núi này, lại cười lạnh: “ ra là ăn bám ông già, hèn chi thay đổi khác hẳn, tởm, thứ biết xấu hổ!”
      Tiếp nhận nước trái cây từ người hầu, nhấp ngụm, Ninh Vân Hoan mới hướng cận vệ : “Đánh trận, để ngậm miệng lại, nếu còn hô to gọi ngừng, bạt tai đến khi nghe lời mới thôi!”
      Lời vừa dứt, hai cận vệ chút chần chờ, đánh Ninh Vân Thành gào khóc thảm thiết. Ninh Vân Hoan mới cười : “Nếu so về biết xấu hổ, ai dám hơn Cố Doanh Tích chứ? quên lần trước người chung với tôi về vạch mặt Cố Doanh Tích hết ngủ với người này lại đến người khác sao? có biết, nữ thần trong lòng đến tận bây giờ vẫn còn van xin chồng tôi chạm vào ta, trước mặt mọi người còn thích anhấy, còn đồng ý sống chung chồng với tôi, nếu so biết xấu hổ, biết ai mặt dày hơn ai!”
      Lời của Ninh Vân Hoan làm cho vẻ mặt kiêu ngạo bất tuân của u Dương Chấn Thiên lập tức thay đổi, nghĩ đến Bạch Liên hoa trong lòng liền phản bác: “ bao giờ!”
      “Cái gì bao giờ? tưởng là thứ gì đó đặc biệt trong lòng ta đấy à? Chẳng qua cũng chỉ là trong những vị khách có ân với ta mà thôi, ngược lại Ninh Vân Thành nguyện ý làm con rùa đen rút đầu, đồng ý với dùng chung ả, nếu tin, có thể đến nhà họ Cố để hỏi Cố Thiếu Đào, ngay cả em trai mà ta còn có thể câu dẫn lên giường, còn đóng vai thánh nữ trong sáng ngây thơ gì chứ!”
      “Làm sao biết?” Loại chuyện xấu trong nhà như thế này ngay cả nhà họ Cố từ xuống dưới đều giấu kín mít, Ninh Vân Thành ngờ Ninh Vân Hoan lại ra ngay lúc này, mà y lại giật mình bật thốt lên như thế lại càng như chứng minh Ninh Vân Hoan sai, u Dương Chấn Thiên giật mình, sắc mặt lập tức cực kì khó coi.
      Trong lòng gã, Cố Doanh Tích là tốt giữ mình trong sạch, nguyện ý bán mình là chuyện cực kì bất đắc dĩ, vì bệnh tình của mẹ mà thôi, trước kia có người tình là Ninh Vân Thành cũng phải lỗi của . Sau khi điều tra Ninh Vân Thành chẳng qua chỉ là công tử ăn chơi đàng điếm của công ty , nên cũng để trong lòng, còn chuẩn bị dẫn theo Cố Doanh Tích bay ra nước ngoài, đem cuộc sống công chúa tốt nhất dành cho , nhưng ngờ Ninh Vân Hoan lại người đàn bà dâm đãng, bất cứ ai cũng có thể lấy làm chồng!
      "Làm sao có thể? Doanh Tích làm sao có thể là như thế, nếu còn bậy, tôi khách sáo!" u Dương Chấn Thiên lúc này hồn bay phách lạc, Ninh Vân Thành thế mới biết người mình nhưng lại thầm chồng của Ninh Vân Hoan trong thống khổ, y muốn tin lời Ninh Vân Hoan , nhưng tiềm thức lại nhớ đến những biểu lạ thường của Cố Doanh Tích khi nhìn thấy người đàn ông kia ở nhà họ Ninh.
      Khi ta cao trào lúc ở giường cũng gọi tên người đàn ông khác theo bản năng, Ninh Vân Thành lúc đó nào dám nghĩ nhiều, giờ biết chân tướng oán hận trong lòng liền trào dâng.
      Đàn ông dù hiền lành đến đâu cũng có lúc nổi điên, nhất là y vì Cố Doanh Tích mà trả giá tất cả, mà Cố Doanh Tích lại thích y, thậm chí thầm mến chồng của Ninh Vân Hoan. Trong đầu y lại nghĩ, có khi nào Cố Doanh Tích chỉ vì lợi dụng gã, vì muốn y quyên thận, vì ta mà dâng hiến tất cả!
      nay, biểu căm thù của Ninh Vân Hoan đối với y càng làm y ngạc nhiên thôi, trong lòng của y, em y luôn thích bám dính lấy y, giống như miếng keo dán đuổi mãi cũng , mà nay em hiền lành dịu dàng của y lại trở nên thay đổi lạ thường, có lẽ vì Cố Doanh Tích muốn đoạt chồng của em y nên mới thay đổi như thế.
      Nghĩ đến đây, trước mắt y đất trời dường như đảo lộn, y thể tin được, trong tim y như bị vỡ ra lỗ thủng cực to, máu ngừng tuôn trào từ nơi đó, mà những quyền cước người lại làm y khó chịu bi thống bằng. Ninh Vân Thành nằm co quắp giống như chó chết, Ninh Vân Hoan thấy tối tăm trong mắt y liền cười cười, phất tay ra hiệu dừng lại.
      "Để cho bọn họ cút !" tại nếu đem hai người này đánh chết là quá dễ dãi va bọn họ rồi, bọn họ phải là trong đám tình nhân trung thành của Cố Doanh Tích sao, nên để bọn họ tự mình tương tàn lẫn nhau. Trong lòng Ninh Vân Thành tại tự gieo cho mình mầm mống oán hận, ngày nào đó bùng nổ, còn gì đau bằng khi người đàn ông ả ta tha thiết, trung thành như con chó chỉ biết chủ nhân lại cắn ngược chứ?
      gì chết chóc bằng trầm lặng đó, khi bộc phát, Ninh Vân Thành vì Cố Doanh Tích mà bỏ ra nhiều như vậy, đương nhiên khổ sở đến mức tìm chết Màn kịch vui này, Ninh Vân Hoan phải chậm rãi thưởng thức, dù sao để hai người giãy giụa cho tới bây giờ, ở sau lưng mất ít công sức nha!

    5. Banashi

      Banashi Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      74
      cám ơn nàng công suất hết cỡ.
      có điều truyện này đọc chương nào cũng ức chế ghê. dễ bị nhồi máu quá.
      1900 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :