1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh Nữ Phụ - Mỉm Cười Wr

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Chương 121: Long Minh
      Edit: Mộng Hàn

      Bên cạnh Lý Phán Phán cũng làm xong phần của mình, gã dưới người cũng còn nhúc nhích nữa. Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, biết hai lấy đâu ra sức, thừa dịp tên kia còn ngẩn người lập tức nhào về hướng Cố Doanh Tích, gã kia chửi thề, đá văng Cố Doanh Tích ra sau đó bắt đầu vung tay lên, ai ngờ hai này giống như phát điên, vừa tát vừa cấu vừa véo . Loại hành động vượt ra ngoài ý muốn kiểu này làm gã này kinh hoảng, trong lúc nhất thời kịp phản ứng, đầu trong nháy mắt liền nóng hừng hực.

      Hai phát huy trọn vẹn hành động kinh điển của phái nữ khi đánh nhau, đá vào chỗ yếu hại nhất của gã, nắm đầu gã, ban đầu gã còn lắp bắp sau đó càng chửi càng lớn tiếng Ninh Vân Hoan chút nghĩ ngợi liền kéo Cố Doanh Tích bên cạnh lại đây, cầm lấy tay ả ta nhét vào miệng gã này!

      "Ngô..." chỉ gã kia rên lên đau đớn, ngay cả Cố Doanh Tích cũng rên theo, nhưng biết có phải bởi vì thân phận của ả ta hay , Ninh Vân Hoan cảm thấy nghe trong thanh của ả ta cứ như nhộn nhạo động dục.

      "Đau quá ~" Cố Doanh Tích nũng nịu rên lên, Ninh Vân Hoan rất sợ ả ta rút tay về, đe dọa ả, cười lạnh tiếng: "Cố Doanh Tích, ở đây tối đen như mực, nếu dám rút ra, có tin tôi giam chung với gã này ?”

      Giam chung với gã kia kết quả như thế nào, Cố Doanh Tích đương nhiên hiểu, nên sao ả dám cãi, thân thể của ả thể để cho những tên này làm bẩn được, tại Lan Cửu ca vốn thèm liếc nhìn ả, nếu lại bị tên này chạm vào, ả còn mặt mũi nào để nhìn mặt Lan Cửu ca?

      Cố Doanh Tích nghĩ đến đây, cố nén cảm giác ghê tởm đem tay nhét sâu vào miệng gã kia hơn, gã kia dùng sức cắn cái, ả suýt nữa bật khóc thành tiếng, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo vừa rồi của Ninh Vân Hoan, ả đem luôn cái tay còn lại của ả cũng nhét vào miệng tên kia, cố chịu đựng đau đớn. Lúc này mới khóc thút thít : "Chúng ta thế nào cũng là bạn học cùng trường, sao em lại đối xử va chị như thế? Rốt cuộc chị làm gì, để em phải đối xử với chị như thế?"

      Lúc này trong lòng Cố Doanh Tích đúng là . Ả tự cho là ả hoàn toàn hề đắc tội với Ninh Vân Hoan, nhưng này luôn bắt nạt ả. Cố Doanh Tích càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt vừa tuôn rơi như mưa, ả vừa nức nở hỏi: "Thậm chí chị còn đem Lan Cửu ca nhường cho em rồi, cũng hề tranh giành vì với em, vì sao chúng ta lại thể làm bạn? Ninh học muội, chị rất muốn trở thành người bạn thân thiết của em ."

      "..." Ninh Vân Hoan nghe những lời tâm tình bày tỏ nổi lòng của ả chẳng những hề cảm thấy cao hứng ngược lại từng cơn buồn nôn cứ dồn dập tràn tới. Lúc này dùng toàn bộ sức mạnh mà có siết chặt cổ gã đàn ông dưới thân, răng nghiến chặt để để tập trung hết sức lực nên dám mở miệng, chỉ sợ phân tâm làm tên này giãy thoát, nếu khi Cố Doanh Tích xong lời này Ninh Vân Hoan có thể vung tai tát chết !

      "Từ chị vốn có ba ba. Người trong lòng của chị lại thích chị, nếu chị là em, chị nhất định cực kì quý trọng anhấy..." Cố Doanh Tích mình lẩm bẩm ngừng, khí lực tay buông lỏng vài phần, tay lập tức rơi ra khỏi cái miệng há to để hớp lấy khí.

      May mà yết hầu của gã này bị siết chặt nên thể kêu thành tiếng, nếu Cố Doanh Tích lơ đãng kiểu này chắc chắn mang đến tai hoạ cho bọn họ.

      Lý Phán Phán cùng Ninh Vân Hoan hai người lại dùng sức đè nghiến gã đàn ông kia đến khi còn giãy dụa nữa, mới lau mồ hôi đầu cái, đặt mông ngồi bệt đất. Bên cạnh Cố Doanh Tích còn u oán lẩm bẩm than thở rằng ả cam tâm. Giống như trong tình huống bị người ta bắt cóc, sống chết chưa biết này hề liên quan gì đến ả, nghe ả cứ lảm nhản dứt miệng, Ninh Vân Hoan nghe ra được oán hận cùng phẫn nộ bên trong lời tâm của ả, phỏng chừng đây mới chính là tính cách chân chính được núp dưới vê ngoài nhu nhược thiện lương kia.

      " cũng là đáng thương." Lý Phán Phán nghỉ ngơi lúc, thở hổn hển hồi lâu, lúc này mới nuốt nước miếng cái, trong lòng cảm thấy đồng tình với hoàn cảnh mà Cố Doanh Tích vừa khóc vừa kể kia, vội vã tới gần muốn lau nước mắt giúp ả, Ninh Vân Hoan còn kiềm chế được nữa: "Kể lể đủ chưa, nếu muốn khóc cứ ở đây mà khóc cho , chúng tôi trước, ở lại đây chẳng biết lúc nào có người đến.”

      tại thực muốn đem Cố Doanh Tích đánh bất tỉnh sau đó nhốt ta ở lại nơi này, dù sao Cố Doanh Tích là nữ chính, ả ta có được thân thể bất tử, nhiều nhất cùng lắm ả ta thu được thêm mấy thằng đàn ông vào hậu cung của ả mà thôi, nghĩ vậy nhi, Ninh Vân Hoan lại bắt đầu lục lọi người mấy tên kia tìm chìa khoá, bởi vì ánh mắt thích ứng với bóng tối, nên khi nhìn đến người đàn ông đầu tiên mà siết cổ lúc này sắc mặt xanh tím, đầu lưỡi lòi ra ngòi, mắt trợn ngược hằn đầy gân máu, trong lòng khỏi cũng có chút hốt hoảng.

      Gã này vừa nhìn biết gã ta chết, Ninh Vân Hoan tuy sống nhiều năm, trải qua mấy kiếp nhưng đây là lần đầu tiên giết người, lúc này cũng đành phải nhắm mắt laij dám nhìn nữa, sau khi mò mẫm vài thi thể tìm được chìa khóa, liền hướng Lý Phán Phán lắc lắc.

      "Hoan Hoan, ấy đáng thương quá..." Lý Phán Phán có chút đành lòng nhìn Cố Doanh Tích với gương mặt đẫm lệ, phải đứa ngốc, thấy Ninh Vân Hoan cực kì kiên nhẫn với Cố Doanh Tích,, mặc dù biết hai người này sao lại thành như thế này, nhưng tại nhìn thấy Cố Doanh Tích khóc đếm mức này, nếu bảo quan tâm, cũng yên lòng.

      "Người đáng thương trong thiên hạ này còn rất nhiều, nếu cậu cứ tiếp tục cùng ta ngồi dây dưa kể lể khóc than như thế này, người đáng thương đến lượt tất cả chúng ta đấy.” Ninh Vân Hoan lạnh lùng đáp trả Lý Phán Phán câu, Lý Phán Phán ngẩn ngơ, cũng hiểu tình cảnh giờ của mình, đè nén tình cảm thương hại của mình xuống đưa tay kéo Cố Doanh Tích lên: " ra khỏi nơi này trước rồi sau, đừng khóc."

      "Em, em thực là người tốt." Cố Doanh Tích khịt khịt mũi, đôi mắt đỏ hồng hồng gật gật đầu.

      Ninh Vân Hoan thèm để ý đến ả ta, chỉ bảo mọi người lôi thi thể đến sắp xếp ởmột góc sáng sủa, các ngẫm nghĩ rồi cởi áo khoác của mấy tên đó khoác lên người rồi mới khoá cửa lại và ta ngoài.

      Ra khỏi gian phòng đó Ninh Vân Hoan mới phát đây là hòn đảo , dọc theo con đường hẻo lánh bóng người chạy hồi lâu, tiếng sóng biển vỗ bờ mới mơ hồ vang lên từ phía xa, mùi gió biển bốn phía bắt đầu tràn đến, thời tiết ở nơi này khác hẳn với thành phố Hoa Hạ rét lạnh, nơi đây ấm áp, thậm chí hơi nóng bức.

      biết do khẩn trương hay do chạy nên cơ thể nóng lên, người bọn họ đẫm đầy mồ hôi, cách đó xa là từng hàng biệt thự đèn đuốc sáng trưng, Ninh Vân Hoan cũng biết đây là đại bản doanh của ai nên càng dám chạy loạn, biết đây là gòn đảo nên dù bọn họ có chạy như thế nào nhưng nếu có người đến tiếp ứng thể nào thoát được, trong lòng khỏi có chút tuyệt vọng.

      "Làm sao bây giờ?" Cố Doanh Tích ngơ ngác hiểu, lần đầu tiên trong đời ả mới trải qua chuyện như thế này, ả gần như suy sụp. Bởi vì Ninh Vân Hoan biểu quá bình tĩnh, cho nên mặc dù biết thích mình, nhưng vẫn theo bản năng xem ấy thành người tâm phúc.

      "Sao tôi biết?" Ninh Vân Hoan lạnh lùng đáp lại ta. Ngẫm lại biểu vừa rồi của ả ta, cảm thấy yên tâm: “Đây là nơi như thế nào tôi nghĩ cũng biết. tốt nhất đừng gây thêm chuyện nữa, nếu đừng trách tôi sao khách sáo với .”

      Cố Doanh Tích cảm thấy tủi thân, ả đâu có làm gì, nên khi bị Ninh Vân Hoan cảnh cáo như thế, tính tình ả ta yếu đuối nên bật khóc lớn giống như sắp chết đến nơi!

      Bốn phía ngoài thanh gió biển thổi qua rừng cây 'Sàn sạt' ra, chỉ còn lại tiếng nức nở của Cố Doanh Tích, Ninh Vân Hoan vừa định mắng ả. từ xa giống như có tiếng người cười lớn truyền đến, chút nghĩ ngợi liền kéo Lý Phán Phán bắt đầu chạy ngược hướng biệt thự. Cố Doanh Tích lúc này cũng biết tốt xấu, lúc này dám khóc nữa, cũng vội vàng chạy theo. Ả vốn muốn gọi Ninh Vân Hoan chờ mình, nhưng nghĩ tới lời cảnh cáo vừa rồi của , nên cố gắng nén khóc chạy nhanh theo.

      Cũng biết chạy bao lâu, bọn họ giống như những con ruồi đầu, cắm đầu mà chạy có phương hướng, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại. trốn vào khu vườn trồng đầy hoa cỏ.

      Cũng biết bên ngoài có người truy tìm bọn họ hay , bên trong khu vườn này tối đen vắng lặng, Ninh Vân Hoan quyết định trốn vào trước rồi sau, cởi áo khoác quẩn quanh mặt để bảo vệ, kéo Lý Phán Phán chui đầu vào bên trong, Cố Doanh Tích cũng học theo cách làm và chui đầu vào, bọn họ vừa mới trốn xong, bên trong khu vườn mới vừa rồi vẫn còn tối đen lập tức liền truyền đến tiếng người, những ngọn đèn vụt sáng bừng lên.

      “Mang phụ nữ đến đây cho tôi.” người đàn ông thân hình cao lớn ra lệnh cho người hầu phía sau, thanh có chút trầm lạnh lẽo, người kia vội vã đáp ứng sau đó lập tức quay đầu rời .

      Người đàn ông nới lỏng chiếc cà vạt người, có lẽ do nóng, nên vội vã bước vào trong nhà, bao lâu sau trong căn nhà sáng đèn, Ninh Vân Hoan thở phào nhõm hơi, đồng thời nhìn thấy Cố Doanh Tích rúc sát vào bên người mình, lập tức ghét bỏ trừng mắt liếc ả ra.

      Khoảng năm phút sau y bước ra, lúc này y cởi áo khoác người chỉ mặc bộ y phục trung y màu đen, tay cầm ly rượu chát, sớm có người mang ghế đến bên cạnh cho y, y vội vã ngồi xuống, bên ngoài mấy người mặc âu phục đen xách người phụ nữ như xách con gà con bước vào, ném đến trước mặt gã kia, bọn họ cúi người cung kính thi lễ, rồi lui xuống.

      Bốn phía trong khu vườn đèn sang rực rỡ, Ninh Vân Hoan trốn ở trong bụi hoa, khi nhìn đến gương mặt của gã đó, lập tức trái tim đập dồn dập, lúc người đàn ông kia bưng ly rượu lên ánh mắt liếc nhìn về phía bên này.

      Đây là gã đàn ông có chút trầm thâm hiểm nhưng nét đẹp lại hơi thiên về hướng nữ tính hóa, tóc y được nuôi dài đến thắt lưng, chỉ dùng mợi cái gì đó buộc hờ hững, đen bóng lại mang theo mấy phần quyến rũ. gương mặt y khi cười cực kì tuấn mỹ, người đàn ông với vẻ đẹp quyến rũ thu hút đó nhưng trong đôi mắt hẹp dài lại giống như độc xà, khi nhìn người khác luôn lộ ra tia sang lạnh lẽo.

      Tim Ninh Vân Hoan lạnh lẽo, đồng thời lại cảm thấy có chút may mắn, đây cũng là người quen cũ ở kiếp trước, lúc trước nhờ ‘ơn’ của Cố Doanh Tích, bị tên Đông Phương Ngạo Thế này chỉnh , trong những gã đàn ông trong hậu cung của Cố Doanh Tích, đương gia của hắc bang Long Minh có thể lực lớn nhất , trước khi gã chưa quen Cố Doanh Tích, và có dính dáng đến ả ta, nhưng sao mình lại bị bắt đến nơi này.

      Ninh Vân Hoan cảm thấy may mắn đây là người quen cũ, kiếp trước chết tay gã này, lần này lại bị bắt cùng Cố Doanh Tích, gã là người đàn ông mà số mệnh định cho ‘nữ chính’, nên Ninh Vân Hoan gần như tin tưởng, chỉ cần có Cố Doanh Tích ở đây, nếu mọi chuyện vẫn diễn ra y như kiếp trước chắc chắn bị tên này hành hạ nhưng đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng cũng chính bởi vì có Cố Doanh Tích, lực sát thương của ‘nữ chính’ này là quá cường đại, người nào chống đối ả ta chết cũng tàn phế, tính cách người này lại cực kì quỷ dị khó đoán, Ninh Vân Hoan đúng là sợ xảy ra số chuyện ngoài ý muốn, dù chết nhưng nếu chẳng may rơi vào kết cục gì tốt đúng là tai bay vạ gió .

      Lúc này Ninh Vân Hoan thực tin tưởng mình bị liên lụy vì con ả Cố Doanh Tích này, chỉ cần dính đến ả xui xẻo này nhất định luôn gặp chuyện may, khỏi hung hăng trợn mắt nhìn Cố Doanh Tích.

      Gã đàn ông bên kia tùy tiện kéo khóa xuống, mặc cho người phụ nữ quấn lấy thân thể như rắn, lúc quần áo hai người càng lúc càng ít Đông Phương Ngạo Thế cũng biết lấy từ đâu ra cây roi, lúc người phụ nữ kia cởi sạch, thân thể quyến rũ kia bám dính người gã gã vung roi quất về hướng người này!

      'Bốp ' tiếng, thanh roi vút cắt qua trung vang lên, thân thể trắng như tuyết của người phụ nữ hằn lên vệt dài đỏ rực, chỉ sắc mặt người phụ nữ kia trắng bệch, ngay cả đám người Cố Doanh Tích cũng run bắn lên.

      Kế tiếp, gã Đông Phương Ngạo Thế đó lại ngừng giơ roi lên, quất vun vút đến mức này cuốn người lại thành khối. Đông Phương Ngạo Thế lúc này mới dùng roi vén nắp tùng bên cạnh lên, từ bên trong mùi hôi hám nồng nặc bay ra, đám người Ninh Vân Hoan ngửi rất ràng, Đông Phương Ngạo Thế nở nụ cười nham nhở, lôi người phụ nữ về hướng đó.

      “Uống thứ trong thùng vào!”

      Người phụ nữ liều mạng lắc đầu, Đông Phương Ngạo Thế nắm đầu ta ấn vào trong thùng.

      "Oa!" Người phụ nữ rốt cục thể kiềm chế được nữa, gương mặt dính đầy chất bài tiết, ói như nôn hết cả ruột gan, Đông Phương Ngạo Thế lại cởi quần, vừa tiểu lên người phụ nữ, vừa ra lệnh: "Uống vào!"

      Lúc này sắc mặt Ninh Vân Hoan đều xanh mét, kiếp trước chỉ biết Đông Phương Ngạo Thế có thói quen ngược đãi phụ nữ, hình như có liên quan đến giai đoạn trưởng thành của gã, nên gã cực hận phụ nữ, ngay từ đầu khi Cố Doanh Tích ở bên cạnh gã, từng chịu ít đau khổ, nhưng ít nhất ăn phân uống nước tiểu chắc chắn có, tuy nhiên roi tuyệt đối thiếu. Cho tới sau này, khi ‘nữ chính’ dùng chân tình hóa giải bóng ma trong lòng gã, gã mới bắt đầu trở nên bình thường.

      Nhưng nghe chuyện, còn chứng kiến trong thực tế loại nặng khẩu vị như thế, Ninh Vân Hoan vẫn cực kì chịu nổi.

      Bên cạnh, Cố Doanh Tích nôn ọe hai tiếng, ụa ụa ngừng gần như sắp nôn ra ngoài. May mà người phụ nữ ở ngoài kia bị đánh khóc như sói tru, người đầy phân người, dưới cơn kích động điên cuồng, Đông Phương Ngạo Thế dùng tay ấn đầu người phụ nữ kia xuống đất, sau đó dùng sức đâm vào.

      Vừa mới trải qua tra tấn như thế, thân thể người phụ nữ vốn hề chuẩn bị, lúc này bị đâm vào đau đớn ngừng cầu xin, Đông Phương Ngạo Thế còn thỉnh thoảng ngắt véo, đánh đập ta.

      "Đừng ói ra!" Ninh Vân Hoan cảnh cáo nhìn chòng chọc vào Cố Doanh Tích nôn ngừng, ả ta mới nôn ra thôi mùi hôi xông lên làm Ninh Vân Hoan cũng muốn nôn theo, Lý Phán Phán bên cạnh cũng trắng bệch cả mặt, giống như cũng sắp nôn.

      "Ụa, ụa, chị kiềm chế được, , thực biến thái, chị muốn cứu kia..." Cố Doanh Tích vừa ói vừa muốn đẩy bụi hoa bước ra ngoài, mặt Lý Phán Phán lộ ra vẻ đành lòng nhưng lên tiếng, ngược lại theo bản năng liếc mắt nhìn sang Ninh Vân Hoan.

      " muốn chết tự mình , đừng liên lụy chúng tôi!" Ninh Vân Hoan cũng quan tâm bị phát hay nữa, trong lòng hận thể đem Cố Doanh Tích ăn tươi nuốt sống, bên lại thấp giọng cảnh cáo: "Tôi cảnh cáo , được ói nữa, nếu có tin tôi bắt nuốt lại những thứ vừa ói ra hay !”

      Lời này vừa thốt ra, chỉ là Cố Doanh Tích ói lợi hại hơn, ngay cả Lý Phán Phán cũng nuốt hai ngụm nước miếng, sắc mặt tái xanh, suýt nữa cũng nôn ra.
      Hiyoko, phương1311, Kemmut13 others thích bài này.

    2. AikoNguyen

      AikoNguyen Active Member

      Bài viết:
      162
      Được thích:
      215
      Ôi trời ơi, muốn đập CDT 1 phát chết luôn cho đỡ ngu hết phần thiên hạ :die::die:

    3. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Chương 122: Tìm đường chết
      Edit: Mộng Hàn


      Bên kia Đông Phương Ngạo Thế đè ở người của kia hung tàn xoay đầu lại ánh mắt bén nhọn tàn nhẫn nhìn về hướng bên này, Ninh Vân Hoan chợt nảy ra ý, bàn tay vốn chống đỡ khẽ rụt lại, chút nghĩ ngợi liền đưa tay bốc bùn lên thoa đầy mặt.
      "Hoan Hoan, cậu làm gì thế?" Lý Phán Phán chứng kiến hành động của ấy, ngẩn người, lại thấy Ninh Vân Hoan đem đôi tay nhem nhuốc của ấy thoa lên mặt , vốn muốn tránh nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Ninh Vân Hoan, lại cố nhịn xuống, nhưng vẻ mặt lại hết sức khó coi.
      nào thích vẻ lôi thôi bẩn thỉu thế này của Ninh Vân Hoan, Lý Phán Phán mặc dù tính cách ôn nhu thiện lương, nhưng dù sao cũng xuất thân từ gia tộc lớn, cuộc sống từ đến lớn cực kì chú ý hình tượng, đối với tình huống tại lại càng thập phần thích ứng, cảm thấy làn da mình bởi vì đầy bùn đất dường như kéo nhau nổi mẩn đỏ.
      Cố Doanh Tích ở bên cạnh đưa ánh mắt ghê tởm nhìn hai với gương mặt bẩn thỉu đó nhưng lại lên tiếng, hít mũi cái, dám gì. Bên kia Đông Phương Ngạo Thế đem dưới thân chơi đến bất tỉnh, có lẽ trong lòng gã tại mặc dù cảm thấy sướng khoái lạ thường khi làm nhục nữ nhân như thế, nhưng đối với mùi vị vừa rồi gã cũng cảm thấy tởm lợm nên sau khi chơi kia đến nửa chết nửa sống, cho người lôi đó ra ngoài, rồi bảo người trông chừng nơi này sau đó thẳng vào trong căn nhà.
      Khi trở ra lúc gã thay bộ y phục khác, tay cầm roi, tay bưng ly rượu trắng. Có thể thấy là gã tắm rửa qua, mái tóc dài đến eo vẫn còn ẩm ướt làm chiếc áo ngủ bằng lụa ướt hơn phân nửa, dán chặt ở hông gã, thoạt nhìn có hấp dẫn lạ thường.
      "Mấy con chuột , vẫn chưa trốn đủ à?" Đông Phương Ngạo Thế cười tà tiếng, chiếc roi được quấn nơi cổ tay roi được gã chậm rãi rút ra, trực tiếp chỉ về hướng đám người Ninh Vân Hoan trốn, Ninh Vân Hoan thấy lòng trầm xuống, Lý Phán Phán lại càng siết chặt cổ tay của .
      Vừa rồi lúc Đông Phương Ngạo Thế khi dễ kia, bọn họ đều trông thấy rất ràng tường tận, trong lòng sợ hãi là giả . Lý Phán Phán cùng Tần Dật đính hôn, nếu như ở nơi này bị người đàn ông kia khi dễ, cho dù thân phận địa vị của nhà họ Lý gia cao hơn của nhà họ Tần chút, nhưng chắc chắn nhà họ Tần cưới vào cửa.
      Thế giới này luôn đối xử copng bằng với nữ nhân như thế, đàn ông ngoại tình trái ôm phải ấp sao, cùng lắm chỉ là bọn họ phong lưu liền bỏ qua, mà mà phái đại đa số cũng tha thứ hoặc bấm bụng bấm dạ mà chịuđựng, nhưng nếu Lý Phán Phán gặp phải chuyện như thế này , cho dù bản thân Tần Dật phải thứ gì tốt nhưng tuyệt đối cũng tha thứ cho .
      Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa. Mà cho dân chúng thắp đèn. Đây chính là nghĩa này.
      "Còn ra?" Đông Phương Ngạo Thế cười lạnh hai tiếng. Khóe miệng nhếch lên: "Mang phân đến đổ vào nơi đó, ta muốn xem lũ chuột chúng bây có thể trốn tới khi nào!"
      Ninh Vân Hoan khỏi thầm nguyền rủa vài tiếng, tên Đông Phương Ngạo Thế này quả nhiên tính tình ác độc y như trong trí nhớ của , loại phương pháp xấu xa đó vậy mà gã cũng nghĩ ra. Trong lòng thầm mắng vài câu, khỏi giận chó đánh mèo đến người Cố Doanh Tích, nhịn được hung hăng liền véo ả ta cái.
      Cố Doanh Tích bị véo nhịn được nũng nịu 'A' lên tiếng, đau đến sắc mặt trắng bệch, nước mắt quẩn quanh trong hốc mắt, lại cắn môi, bên trong đôi mắt hạnh đều là lên án nhưng lại mím môi gì.
      Ở bên cạnh hai có vẻ lôi thôi lại vô cùng bẩn thỉu thế này, chỉ có Cố Doanh Tích thân thể sạch . Lúc này vừa khóc như hoa lê đái vũ, mặc dù Cố Doanh Tích xinh đẹp, nhưng người lại có loại khí chất điềm đạm đáng , nhất là lúc này khóc như giận mà dám gì, lại càng làm cho người ta chú ý.
      Nên biết mỹ nữ thứ này giống như những cánh hoa tươi. Nếu là đám tiểu mỹ nhân ở chỗ này, nhất là bộ dạng của Ninh Vân Hoan cùng Lý Phán Phán đều xinh đẹp hơn Cố Doanh Tích nhiều, Cố Doanh Tích thoạt nhìn là tuyệt đối tầm thường , nhưng nay Ninh Vân Hoan và Phán Phán đều lôi thôi bẩn thỉu như thế, nên nhan sắc bình thường như Cố Doanh Tích được vẻ xấu xí của hai kia phụ trợ trở nên rực rỡ chói mắt, chỉ là ánh mắt của Đông Phương Ngạo Thế rơi xuống người Cố Doanh Tích, mà ngay cả mắt của đám người mặc hắc y bên cạnh cũng đều nhìn về phía ả ta.
      so sánh biết, nếu đem so sánh bộ dạng của Cố Doanh Tích còn hấp dẫn hơn gần như chỉ còn nửa cái mạng vừa rồi.
      Ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào người Cố Doanh Tích, Ninh Vân Hoan cảm nhận được ánh mắt của Đông Phương Ngạo Thế chỉ dừng lại ở người trong nháy mắt, liền dờiđi, hồi lâu sau mới mở miệng hiểm cười hai tiếng:
      "Ai là tình nhân của Lan Cửu?"
      Nghe như thế, Ninh Vân Hoan khỏi lấy làm kinh hãi, vốn cho là lần này mình bị bắt cóc là vì Cố Doanh Tích, hơn nữa gã Đông Phương Ngạo Thế này lại còn là trong những nhân tình ở kiếp trước của Cố Doanh Tích, nhưng ngờ khi nghe gã hỏi câu đó dường như là nhằm về hướng mình, chứ phải là Cố Doanh Tích làm liên lụy tới mình, ngược lại giống như Cố Doanh Tích bị liên lụy.
      Cố Doanh Tích khi nghe hỏi câu ‘ai là tình nhân của Lan Cửu’ mặt bất chợt e thẹn, ả ta vốn là người sạch nhất trong ba người, nên tại lộ ra thần sắc như thế, Đông Phương Ngạo Thế lập tức nhe răng cười tiếng, roi trong tay lập tức vung lên, tiếng rít lạnh người vang lên trong khoảng , sắc mặt Cố Doanh Tích tái nhợt, thân thể co rúm lại, nũng nịu yếu đuối : ", nên làm như thế, vừa rồi nếu như làm sai chuyện gì, cũng được đối xử với ấy như thế..." Cố Doanh Tích đến đây , thối lui, theo bản năng ả ta muốn trốn ra phía sau của Ninh Vân Hoan, nhưng khi chứng kiến ánh mắt ghê tởm của Ninh Vân Hoan, ả ta như bị sỉ nhục hất cằm lên, lại nghĩ tới chuyện Ninh Vân Hoan cùng Lan Cửu ca ở bên nhau, trong lòng khỏi cũng sinh ra vài phần bất mãn l.
      Trước kia ả từng cùng Ninh Vân Hoan chung đụng qua, biết này là người phụ nữ hung ác hiểm độc như thế, như thế làm sao xứng đôi với Lan Cửu ca của at, trước kia ả vẫn cảm thấy mình xứng với Lan Cửu ca, nhưng tại nếu đem so với độc ác tên Ninh Vân Hoan này, đương nhiên ả tốt hơn rất nhiều, ít nhất Ninh Vân Hoan sống trong sung sướng an nhàn từ , nên tuyệt đối có tính cách ôn nhu săn sóc như ả ta.
      Hơn nữa tính cách này lại tốt như thế, Lan Cửu ca ở chung với ta, cũng chỉ là bị hành hạ mà thôi!
      Vừa rồi Đông Phương Ngạo Thế hỏi câu ‘Ai là tình nhân của Lan Cửu’ làm cho trong lòng ả ta nảy ra ý, sinh ra loại tâm tư muốn cùng Ninh Vân Hoan cạnh tranh công bình, nếu như Ninh Vân Hoan biết quý trọng Lan Cửu ca, vậy hãy giao ấy lại cho người lòng thương ấy!
      Cũng chính bởi vì trong lòng nghĩ như thế, cho nên khi Cố Doanh Tích nhìn thấy ánh mắt của Ninh Vân Hoan, trong lòng thầm lập quyết tâm, ngay cả khi ả cảm thấy hơi sợ Đông Phương Ngạo Thế cũng muốn đến bên cạnh Ninh Vân Hoan, khinh thường làm bạn với này, nhưng ả ta cũng biết sợ hãi, cho nên dùng sức kéo Lý Phán Phán sang đứng bên cạnh ả.
      Lý Phán Phán lảo đảo, vốn định lên tiếng nhưng khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Cố Doanh Tích, lại thấy bộ dạng kiên cường của Ninh Vân Hoan, vốn đồng tình Cố Doanh Tích, nên tại nhìn thấy bộ dạng sợ sệt như thế này của ả ta, lòng trắc lại phát tác, thuộc tính thánh mẫu lại phát tác, nên lại im lặng lên tiếng đứng bên cạnh Cố Doanh Tích, nắm chặt lấy tay của ả ta, lên tiếng .
      Ninh Vân Hoan nở nụ cười, ân tình khi mượn điện thoại di động của Lý Phán Phán mà nợ trước kia, tình huống hôm nay mặc dù là ấy bị mình liên lụy, nhưng mình cũng hết lòng trợ giúp cho côấy, thậm chí vừa rồi lúc làm cho mặt mình xấu cũng đều nhớ đến ấy, nếu ở tình huống an toàn khác nguy hiểm đến bản thân, đương nhiên trả lại phần ân tình đó, nhưng Ninh Vân Hoan phải thánh mẫu, thể giống như Lý Phán Phán được, bất chấp an nguy của bản thân để giúp đỡ người khác.
      Nếu như lần này hai người họ có thể chạy thoát được, sau này nhất định nghĩ cách trả phần ântình đó, nhưng tại dưới tình huống Đông Phương Ngạo Thế phải là người dễ chọc, cố hết sức, ngay cả bản thân còn biết nên làm sao để bảo vệ mình, nên đương nhiên có cách nào quan tâm đến Lý Phán Phán .
      "Tốt, rất dũng cảm! Quả nhiên hổ là tình nhân của Lan Cửu!" Đông Phương Ngạo Thế vừa thấy Cố Doanh Tích chấp nhận, lập tức mừng rỡ, roi trong tay như rắn độc bắt đầu vung đến, đánh Lý Phán Phán đau đớn đến mức hét lên tiếng, té ngã mặt đất ngừng run rẩy, lúc này gã mới nhìn sang Cố Doanh Tích vẫn muốn lui về phía sau trốn, roi ngừng điên cuồng vút lên người ả ta.
      "A a a..." Cố Doanh Tích cất tiếng thét chói tai, vừa rồi lúc nhìn thấy kia bị Đông Phương Ngạo Thế rút roi đánh, làm người ta tự cảm thấy rất đau , ngờ tới lúc này lại đánh vào thân thể mình, Cố Doanh Tích mới biết được là đau đến mức độ nào, ả muốn trốn tránh nhưng hoàn toàn thể trốn thoát, vài roi xuống, ả thấy giác cả thân thể đều chết lặng.
      Nhìn Cố Doanh Tích ngã nhào lên mặt đất giống như con búp bê bằng vải nát, Đông Phương Ngạo Thế lúc này mới nhe răng cười tiếng, đem roi thu trở lại, chỉ vào Lý Phán Phán mặt đất : "Có nghĩa khí, gia thích!"
      Gã vừa , lại vừa hung hăng dẫm lên mặt Lý Phán Phán, chút nghĩ ngợi liền cúi người đem y phục người Lý Phán Phán 'Xoát' tiếng xé tan tành!
      Lý Phán Phán hét lên hai tiếng, nước mắt tuôn như mưa, theo bản năng ấy liền quay đầu nhìn Ninh Vân Hoan, nhưng đôi môi giật giật, lại lên tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, ngược lại là Cố Doanh Tích bị đánh đến nửa chết nửa sống , Đông Phương Ngạo Thế đem Lý Phán Phán lột sạch , Lý Phán Phán vốn cho là gã bỏ qua cho mình, sắc mặt như tro tàn, Đông Phương Ngạo Thế lại cười lạnh tiếng, bạt tai quất vào mặt , làm ấy ngã lật sang bên mới về hướng Cố Doanh Tích.
      Gã muốn làm gì Lý Phán Phán làm sao hiểu, chứng kiến gã đàn ông kia nắm tóc Cố Doanh Tích, giống như kéo con chó chết. Kéo đến bên cạnh chiếc ghế dài, ngay cả quần cũng o thèm cởi, trực tiếp vạch áo choàng tắm ra, cũng có khúc dạo đầu, hung hăng đâm mạnh vào.
      Cố Doanh Tích rên tiếng, trong lòng khuất nhục cùng oán hận làm cho nước mắt của ả ta kiềm chế được tuôn rơi như mưa, tứ chi ngừng giãy giụa: " muốnđâu! Đau quá, đau quá, tránh ra..."
      "Tiện nhân đúng là già mồm! Trong miệng muôn, lại siết chặt ta như thế, thả lỏng chút, muốn để gia rời sao? Lan Cửu thích , ra là loại đói khát tình dục thế này!" Đông Phương Ngạo Thế nghiến răng nghiến lợi , sắc mặt đều có chút thay đổi, thân thể này là quá chặt, chính là bởi vì Cố Doanh Tích đem gã tiếp nhận cực kì khó khăn, làm cho gã cảm thấy sướng khoái lạ thường, hơn nữa xem như nể tình ta có thân thể tiêu hồn thực cốt nhưthế, lần này mình để cho ả này ăn phân uống nước tiểu.
      Hiyoko, AnnieNguyễn315, phương131114 others thích bài này.

    4. AikoNguyen

      AikoNguyen Active Member

      Bài viết:
      162
      Được thích:
      215
      Ôi quả nhiên giống người ta , chỉ cần biết tận dụng k có gì là vô dụng cả, bao gồm người như CDT.

    5. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Chương 123: Cứu

      Nghĩ như vậy, Đông Phương Ngạo Thế liền liều mạng đâm vào, giống như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt gã nhăn nhó, làm cho đến khi Cố Doanh Tích đau đến mức mặt đổ cả mồ hôi lạnh, đôi môi hé ra, nghiêng đầu mà ngất .


      Từ xa, dường như có thanh gì đó truyền tới từ giữa trung, nhưng đứng trước cảnh tượng dâm đãng mị hoặc này, người ta hoàn toàn có cách nào có thể chú ý đến thứ khác. mặc những tên mặc hắc y tràn đầy vẻ kích động nhìn chằm chằm Đông Phương Ngạo Thế ra vào trong thân thể Cố Doanh Tích, ánh mắt đều có chút đỏ lên.


      Thân thể yếu ớt giống như thể tiếp nhận nổi Đông Phương Ngạo Thế, chỗ ra vào có tia máu chảy ra, Đông Phương Ngạo Thế quả nhiên hổ là trong những nam nhân của nữ chính, mới trước đó vừa phát tiết cơ thể của người phụ nữ khác mà nhanh như vậy lại sung sức, chẳng sợ hư thận.

      Thầm mắng trong lòng vài câu, Ninh Vân Hoan quay đầu , nhờ vậy mà nghe được tiếng động trong trung, trong lòng khỏi nhảy lên, hai bàn tay cũng nắm chặt lại.

      "Hai con kia thưởng cho các người!" Đông Phương Ngạo Thế ở người Cố Doanh Tích phát tiết, sảng khoái đến nỗi giọng có chút run run, nhưng vẫn quên đám thuộc hạ trung thành của mình.

      Mặc dù mặt Ninh Vân Hoan lúc này trông rất bẩn, Lý Phán Phán cũng khác gì, nhưng hai người vẫn là phụ nữ, mấy gac mặc hắc y vui mừng đáp lời, có người còn gấp rút chạy vào nhà lấy nước để cho hai người Ninh Vân Hoan lau mặt. Đúng vào lúc này, thanh trung càng lúc càng đến gần, chỉ trong nháy mắt, tiếng máy quạt phi cơ trực thăng từ xa vang đến.

      Sắc mặt Ninh Vân Hoan khỏi sáng ngời, mắt sáng lên, quay đầu liền thấy thùng phân vừa nãy Đông Phương Ngạo Thế sai người mang tới ở bên cạnh, cố nén cơn buồn nôn chạy nhanh tới, dội về phía Đông Phương Ngạo Thế nằm sấp người Cố Doanh Tích!

      Đông Phương Ngạo Thế trước kia bắt ít đàn bà ăn những thứ này, nhưng đây lại là lần đầu tiên gã thể nghiệm, nhìn thấy hành động này của Ninh Vân Hoan, sắc mặt gã liền biến đổi:

      "Tiện nhân, mày...Ặc, phi!" Gã muốn tránh, nhưng cơ thể người phụ nữ dưới thân căng chặt giữ lấy làm cho gã vô cùng sảng khoái. Gã nhất thời thể rút ra, bị Cố Doanh Tích kẹp chặt lấy, thùng phân dội thẳng vào người gã, phân từ người gã cũng rớt xuống người Cố Doanh Tích!
      "Áaa..." Lần này Cố Doanh Tích nôn ra, nửa thân dưới đau như bị người ta đóng đinh vào chiếc ghế, mà nửa người lại thối đến mức làm cho ả nôn liên tục, nhưng vừa mới nhúc nhích thân thể, chỗ hạ thân nơi hai người tiếp xúc liền đau như bị xé rách.

      "Tôi ở chỗ này!" Ninh Vân Hoan hét lên, lại sợ người ở trung nghe thấy. hề nghĩ ngợi liền cầm lấy ly rượu trắng của Đông Phương Ngạo Thế tạt lên hai người này. Sau đó lôi ra cái bật lửa mà trước đó lục xoát được từ người gã đàn ông bị xiết chết, đánh lửa lên rồi ném về phía hai người!

      'Ầm' tiếng. Rượu trắng phản ứng với khí methane trong phân người, hơn nữa chất vải lụa mà Đông Phương Ngạo Thế mặc lại bắt lửa rất tốt, lúc này liền bốc cháy điên cuồng.


      Dưới tình huống đó, cho dù là hùng chỉ sợ cũng qua nổi cực hình này! Rất nhanh, đầu tóc Đông Phương Ngạo Thế bắt đầu bốc lửa. Đem mái tóc dài xinh đẹp đốt đến mức toả ra mùi khó ngửi, bấy giờ gã cũng kiềm được cơn tức giận mà la thét chói tai, người ở trong biệt thự nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài, liền vội vàng chạy ra dập tắt lửa.


      Gây ra động tĩnh lớn như vậy trong vườn hoa, phi cơ trực thăng đỉnh đầu chậm rãi đáp xuống, đến tầm cao khoảng bảy tám thước, cửa phi cơ được mở ra, bóng người dẫn đầu nhảy xuống trước, phía sau những người khác cũng nhảy theo. Người cầm đầu dường như chỉ mất hai giây ổn định, liền đứng dậy dẫm lên bụi hoa chạy tới, sau khi nhìn tình huống ở bên này, hé mắt, bước chân lúc này mới chậm lại.


      Đông Phương Ngạo Thế nguyền rủa hai tiếng. Sau khi gã chỉnh sửa lại mái tóc của mình, vẻ mặt toát lên hung ác nham hiểm, ánh mắt mang đầy sát ý chút che dấu nhìn Ninh Vân Hoan.


      Lúc này, gã chịu đau đớn dưới thân, dùng sức rút ra từ trong cơ thể Cố Doanh Tích, phỏng chừng lúc này cả hai người đều bị thương . Cố Doanh Tích cũng bị đau mà tỉnh, mở to đôi mắt to mờ lệ, nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao gầy tới, mặt lộ ra vẻ si mê.


      Đông Phương Ngạo Thế cười đến run người, nhìn thấy hạ thân Cố Doanh Tích chảy ra dịch nóng xen lẫn vết máu, giữa hai chân là đống hỗn loạn, trong lòng vô cùng đắc ý: "Lan Cửu, quả nhiên rất biết chọn phụ nữ, mùi vị của ta tệ đâu. Nhưng người này bị tôi dùng qua rồi. Nếu để ý, hay là để tôi bồi thường cho mấy người phụ nữ khác nhé? Đảm bảo là hàng còn trinh!"


      Lan Lăng Yến phía trước, sải bước nhanh tới, cũng tức giận vì câu của Đông Phương Ngạo Thế. Lúc Ninh Vân Hoan nhìn thấy , trong lòng thở phào nhõm, lại nhìn thấy Lý Phán Phán gần như lộ hoàn toàn mặt đất, vội cởi áo khoác người bao lấy ấy, rồi vừa ôm vừa đỡ ấy đứng lên.


      "Em sao chứ?" Ánh mắt Lan Lăng Yến có chút sắc bén, quan sát vợ mình từ xuống dưới, thấy còn ngốc, biết lấy bùn bôi lên mặt để ngụy trang, lúc này mới thở phào nhõm. cũng chẳng thèm nhìn Cố Doanh Tích chật vật nhếch nhác, lúc này ả ta cố gắng giãy dụa muốn đứng lên khỏi ghế, hai chân run rẩy, gần như thể đứng vững.

      Bị người mình thầm chứng kiến cảnh thể chịu nổi như vậy, sắc mặt Cố Doanh Tích trắng bệch tia máu, ả cố gắng dùng những mảnh quần áo ghép lại che khuất thân thể, nhưng hai tay ả vô cùng run rẩy, thái độ coi thường của Lan Lăng Yến đối với ả ta lúc này làm cho ả thể tự lừa mình rằng Lan Lăng Yến tới là để cứu ả ta được.


      "Lan Cửu, có nghe tôi thế?" Đông Phương Ngạo Thế lúc này vô cùng chật vật, trong lòng cực kì oán hận, lúc nhìn thấy Lan Lăng Yến dừng lại trước mặt ả xấu xí vừa tạt phân gã, gã thèm nghĩ ngợi liền :


      "Thôi, ả này dù sao tôi cũng chơi chán rồi, trả lại cho . Tôi cho thêm mười người phụ nữ nữa, để lại con trước mặt cho tôi!"


      Lúc này Lan Lăng Yến mới quay đầu lại, ánh mắt tỉnh táo, nếu phải vì Ninh Vân Hoan vẫn chưa xảy ra chuyện gì, sớm phát điên rồi. Có điều gã ta dám động thủ đầu thái tuế, liền vén tay áo lên.


      Đông Phương Ngạo Thế nhìn thấy thế, khỏi vừa cười, vừa lùi về sau hai bước: " xem cho kĩ tại bên nào nhiều người hơn, là tôi nể mặt ba tôi, mới cho mấy phần mặt mũi mà trao đổi, nếu như dám nể mặt, có tin tôi phế !"


      tới đây, Đông Phương Ngạo Thế phất tay, mấy người đứng sau Lan Lăng Yến nhanh chóng vây quanh sau lưng , dù sao người trong vườn hoa này cũng ít. Dù vậy trong lòng gã vẫn còn cân nhắc, bởi Lan Lăng Yến luôn làm cho Đông Phương Ngạo Thế phải kiêng kị, từ tới lớn ít lần nghe qua danh tiếng của Lan Lăng Yến, mỗi lần đều nghe thấy lợi hại thế nào, thực để lại bóng ma trong lòng Đông Phương Ngạo Thế, lúc này gã dám tự ý động thủ.


      "Tôi cho cơ hội, đứng yên tại chỗ!" Đông Phương Ngạo Thế hô lên, Lan Cửu căn bản chẳng thèm động đậy, búng tay cái. Tuy người của Long Minh hội có súng, nhưng người của Lan Cửu cũng phải tay mà đến, bọn họ đều mặc áo chống đạn bên trong. Đám người lần này Lan Lăng Yến mang tới đều là vệ sĩ tinh nhuệ, luôn nấp trong bóng tối của Lan ba ba, cho nên bao lâu sau, đám người áo đen của Long Minh đều bị đánh ngã xuống đất.


      Chuyện này xảy ra quá nhanh, đợi đến khi Đông Phương Ngạo Thế kịp hoàn hồn, gã bị người ta dẫm đè mặt đất rồi.


      Tục ngữ rất đúng, con bị đánh cha tới, chưa tới 10 phút, người của Long Minh nghe được tin liền trang bị toàn thân đầy đủ nhanh chóng chạy đến. Cầm đầu là người đàn ông trung niên với mái tóc đen dài được vuốt keo chải ngược ra sau ót, ông mặc bộ trang phục lụa trắng đời Đường, trong tay cầm tẩu thuốc, được đám người vây xung quanh.


      Khi ông ta đến cũng thèm nhìn Đông Phương Ngạo Thế bị người ta đạp mặt đất, ngược lại tươi cười tới chỗ Lan Lăng Yến, mấy người bên cạnh muốn ngăn ông lại, nhưng ông khoát tay, bước thêm vài bước, đến khi cách Lan Lăng Yến khoảng bốn, năm mét mới dừng lại, mặt mang vẻ hiền hòa:


      "Tiểu Cửu, hai năm gặp. Nghe ba cháu , cháu bây giờ những cưới vợ, ngay cả con cũng có rồi phải ? Điểm này a, đứa em nên thân này của cháu thể sánh bằng được."

      Giọng của người đàn ông trung niên này rất vang dội, nhưng ánh mắt lại vô cùng ôn hoà. Ninh Vân Hoan ngẩng đầu nhìn ông ta, đúng lúc thấy ánh mắt của ông ta cũng nhìn qua, ánh mắt đó mặc dù lạnh nhạt, nhưng dường như nhìn thẳng vào trong lòng người, ánh mắt Ninh Vân Hoan sáng lên, nở nụ cười theo bản năng.


      Mặt bây giờ còn dính đầy bùn đất, lúc cười lên lộ ra hàm răng trắng ở khuôn mặt lấm lem, nhìn cực kỳ buồn cười, người đàn ông trung niên kia cũng cười, chỉ cau mày liếc nhìn Cố Doanh Tích ngồi co quắp ghế, nãy giờ vẫn chưa bò dậy được, thở dài:


      "Đây mới là vợ của cháuđúng ? Thằng chó con nhà bác chỉ kém cháu về thủ đoạn, ngay cả ánh mắt cũng bằng cháu." Người đàn ông trung niên chỉ vào Ninh Vân Hoan, ánh mắt lúc này mới dừng lại người đứa con trai vô cùng chật vật: “Con đúng là đồ vô dụng."


      “Ba, con có chỗ nào bằng ta chứ? ta dù có tốt hơn nữa, cũng phải con trai ba, vì sao con làm nhiều việc như vậy, trong mắt ba luôn cho rằng ta ưu tú hơn con?" Đông Phương Ngạo Thế nghe thấy người đàn ông trung niên chỉ trích gã liền tức giận, từ sống dưới cái bóng con nhà người ta của Lan Lăng Yến.


      Cha của gã - Đông Phương Long là người nắm quyền đời thứ hai của Long Minh, từ rất ưu tú, cũng bởi vì xuất thân, từ rất sớm ông ta quen biết với Lan ba ba, mặc dù có chính thức kết bái huynh đệ, nhưng hai người em sống chết có nhau, năm đó khi Đông Phương Ngạo Thế và Lan Lăng Yến còn chưa ra đời, Lan ba ba từng đùa với Đông Phương Long muốn hai nhà chỉ phúc vi hôn.


      Ai ngờ Lâm Mẫn sinh ra đứa con trai, Đông Phương Long vốn cho rằng mình sinh con , nhưng rốt cuộc lại cũng là con trai, đương nhiên thể làm thông gia. Đông Phương Long từ ưu tú, mọi thứ đều vô cùng xuất sắc, người nắm giữ thực quyền của Long Minh nay thực ra là ông ta chứ phải Đông Phương Ngạo Thế.


      Nhưng cũng bởi vì có người cha xuất sắc như thế, lại có ông kết nghĩa từ áp đảo gã, mỗi khi Đông Phương Long lấy Lan Lăng Yến ra để so sánh với gã, ánh mắt nhìn gã giống như nhìn phế vật vậy. Bản thân Đông Phương Long ưu tú, lại luôn cho rằng con mình cũng có thể ưu tú giống mình. Sau khi biết con trai mình so với Lan Lăng Yến chẳng khác gì phế vật, liền coi thường gã, luôn cho rằng Đông Phương Ngạo Thế còn bằng đứa con , ít nhất con còn có thể gả cho Lan Lăng Yến để liên hôn!


      Từ được Đông Phương Long nuôi dạy như con . Cho đến khi 10 tuổi, khi Lan ba ba mang Lan Lăng Yến tới đảo thăm Đông Phương Long, sau khi Lan Lăng Yến biết gã là con trai liền ghét bỏ câu:


      "Ẻo lả, cút !"


      Đối với đứa trẻ mới 10 tuổi đây là đả kích cực lớn, hơn nữa từ Đông Phương Long bất mãn và coi thường gã, làm cho nội tâm của Đông Phương Ngạo Thế trở nên vặn vẹo, gã bắt đầu chán ghét và hận phụ nữ, bởi vì từ Đông Phương Long hi vọng là con , dù rằng gã phải nhưng lại suốt ngày diện cho gã thành bé


      Thực ra Đông Phương Ngạo Thế cũng biết trong lòng gã nghĩ như thế nào, gã vừa muốn chứng minh rằng mình làm đứa con trai có tác dụng hơn so với con nhiều, nhưng mỗi lần gã cố gắng, liền bị Lan Lăng Yến đả kích nặng nề!


      Hơn nữa đến việc nhiều năm trước Lan Lăng Yến kêu gã ẻo lả, còn đuổi cút . Điều này làm cho Đông Phương Ngạo Thế tức giận ghi nhớ trong lòng, muốn so sánh với mọi mặt nhưng đều bằng, điều này càng làm gã ta phục. Ngày rộng tháng dài qua , những oán hận đơn phương của gã đối với Lan Lăng Yến rốt cuộc bùng nổ.


      "Bác trai lâu rồi gặp, lúc này ba cháu ở Hoa Hạ, nếu biết lần này là bác cho mời, ông ấy chắc chắn tới thăm." Lan Lăng Yến cười cười, bề ngoài giống như thoải mái chuyện với Đông Phương Long, nhưng thực ra thân thể căng thẳng.


      Đông Phương Long bề ngoài tuấn nhã, vóc người gầy, bởi vì mối quan hệ với Lan ba ba, nên từ Lan Lăng Yến quen biết ông. Ông ta là người luyện qua võ học cổ truyền của Hoa Hạ. Ông ta chẳng những hề yếu hơn những người có cơ bắp vạm vỡ, ngược lại còn còn hung tàn hơn bất kì người nào. Lan Lăng Yến từng chứng kiến ông ta tay giết chết con sói, sức lực đôi tay kia cực lớn, hai cánh tay có thể xé xác con sói, cũng như vậy có thể giết được người.


      đánh giá của Lan ba ba với ông ta chỉ có thể là cực độ nguy hiểm.


      Long Minh giống với gia tộc Lan thị của Lan ba ba. Mặc dù người bên ngoài hiểu đều gọi chung là hắc đạo, cho rằng những người đó vô cùng hung ác, nhưng tồn tại của Long Minh giống với nhà họ Lan.


      Lan ba ba ngoại trừ quản lí buôn lậu súng ống đạn dược, còn quản lí đủ các loại kinh doanh thể lộ ra ngoài sáng. Có thể nhà họ Lan dùng phương thức bồi dưỡng người thừa kế vô cùng tàn nhẫn, cho nên người thừa kế chẳng phải người tốt lành gì, có thể chuyện ác nào làm. Lan ba ba có gương mặt và hình dạng ôn nhu nho nhã, nhưng tâm ông còn ác hơn bất kì ai.


      Mặc dù Long Minh cũng mang danh hắc đạo, nhưng hoàn toàn giống với Lan gia, Long Minh gần như làm những chuyện phạm pháp, bọn họ có loạt quy định nghiêm khắc. So với nhà họ Lan coi trọng truyền thống Hoa Hạ, càng tôn trọng quốc gia này hơn bất kì ai. Long Minh lại coi trọng hành hiệp trượng nghĩa, thuộc hạ vô số. Nhưng thuộc hạ của Long Minh, đại đa số là người chính nghĩa có danh tiếng trong giang hồ, bọn họ phóng hỏa giết người, thậm chí còn thầm thay trời hành đạo, tổ chức như vậy là do cha của Đông Phương Long thành lập, lại nhờ Đông Phương Long mà càng phát triển lớn mạnh.


      Bề ngoài ông ta là người hiền hòa mà nhân nghĩa, nhưng kỳ có thể làm đến chức vị lãnh đạo, cũng thể hiền lành như biểu bề ngoài của ông ta.


      Phải biết rằng rất nhiều thứ nhìn bên ngoài có vẻ vô hại nhưng ra nó lại chính là thứ dễ dàng cướp sinh mệnh của người khác.


      Đông Phương Long vô cùng nguy hiểm. Có thể làm cho Lan ba ba- người chuyện ác nào làm cũng phải kiêng kị, Lan Lăng Yến đương nhiên dám coi thường ông ta. Sau khi nhìn thấy hành động của Đông Phương Long, Lan Lăng Yến liền có cảnh giác, Đông Phương Long nay trong giai đoạn tráng niên, các phương diện về sức khỏe đều kém, lại thêm ông ta có kinh nghiệm lão làng, nếu như sơ ý, sợ rằng bị trúng chiêu của ông ta


      "Tiểu Cửu quả nhiên có uy phong của lệnh tôn, Lan đúng là hổ phụ vô khuyển tử, biết tốt hơn ta bao nhiêu lần." Đông Phương Long cười , lại nhìn đứa con trai nên thân mình nhắc tới, nhìn thấy Đông Phương Ngạo Thế vừa tức giận lại ấm ức, nhưng dám tức giận với Đông Phương Long, chỉ có thể độc nham hiểm liếc Lan Lăng Yến.


      Lan Lăng Yến cũng sợ gã, Đông Phương Ngạo Thế ngay cả người phụ nữ của mình đều nhận ra, vậy mà còn muốn đối nghịch với . Tại nơi này có ba người phụ nữ, Đông Phương Ngạo Thế bị biến thành bộ dạng như vậy, Cố Doanh Tích bị gã ta cưỡng bức, nhìn dáng vẻ khóc lóc sướt mướt của ả ta, chắc chắn thể làm được việc này. Tiểu thư của nhà họ Lý cả người lúc này đều che kín lại, nếu phải vừa rồi là Ninh Vân Hoan lấy áo khoác khoác che cho ta, e rằng đến giờ ta vẫn chưa đứng dậy nổi nữa.


      Người duy nhất có thể làm chuyện đó ở đây chỉ có Ninh Vân Hoan. Hơn nữa vừa rồi Đông Phương Ngạo Thế còn mở miệng muốn để vợ ở lại đây, càng làm cho Lan Lăng Yến chắc chắn suy đoán. Đông Phương Ngạo Thế chẳng có bản lãnh gì, chỉ có bản lãnh tìm phụ nữ để trả thù phát giận thôi. Đông Phương Long cả đời minh, lại sinh ra đứa con trai phế vật ngu ngốc như vậy, thực cũng đủ làm cho ông ta khó chịu được.


      Nghĩ đến đây , Lan Lăng Yến nhịn được hơi mỉm cười, nhưng chỉ trong chớp mắt, vừa nghĩ tới thảm trạng của Đông Phương Ngạo Thế, Đông Phương Long biết từ lúc nào tới trước mặt , tay nắm lấy cổ tay , sức của ông ta lớn tới mức chỉ cần thêm chút lực, liền có thể bóp nát xương của Lan Lăng Yến.


      Ánh mắt của Lan Lăng Yến hề thay đổi, chỉ cười cười, cánh tay vốn đút trong túi quần lúc này đưa lên hướng về phía Đông Phương Long: "Bác trai đừng vọng động, cháu trai gan , có thể bị dọa đấy."

      Nụ cười mặt Đông Phương Long dừng chút, đột nhiên lộ ra vẻ tán thưởng: "Chẳng trách tay của cháu luôn để trong túi quần."


      "Muốn so chiêu với bác trai, cháu hổ thẹn dám nhận, nơi này của bác rất nguy hiểm, cháu trai người ít lực yếu, chỉ có thể chuẩn bị chút. Mặc dù thân thủ của bác rất lợi hại, nhưng là họng súng có mắt, nên đành phải mời bác buông tay ."


      Đông Phương Long thở dài, vốn bóp chặt tay của Lan Lăng Yến mới dần thả ra, rồi đưa tay lên đỉnh đầu: "Tốt lắm. Bất quá chỉ đùa với cháu chút thôi, thằng nhóc này, cũng quá nhát rồi!"


      "Cháu nhát gan, thể so với con trai bác gan dạ mưu trí, cháu thông thuộc hòn đảo này của bác lắm, bằng bác dẫn bọn cháu dạo vòng để làm quen, ý bác như thế nào?" Lan Lăng Yến cười cười, cánh tay đút trong túi quần nhắm vào Đông Phương Long


      biết tính cách Đông Phương Long nên khắc cũng dám buông lỏng. Đông Phương Long biết muốn dùng ông ta làm con tin, để ông đưa lên máy bay. Trong lòng ông ta than tiếng, nhưng sắc mặt hề thay đổi: "Hiếm khi có dịp cháu tới chơi, chi bằng ở lại hai ngày làm khách? Cũng để bác làm tốt vai trò của chủ nhà."


      Lan Lăng Yến cười cười, ánh mắt có chút âmđộc: "Cháu cũng muốn ở lại đây mấy ngày. Chỉ là đồ trong tay lại muốn giữ người lại." xong, lại uy hiếp tiến gần Đông Phương Long chút.


      khí hết sức căng thẳng, tới bây giờ Đông Phương Ngạo Thế mới hiểu được Lan Lăng Yến làm gì, lập tức quát to: " muốn làm gì? Mau thả ba tôi ra!"


      Vừa rồi Lan Lăng Yến cùng Đông Phương Long đấu tâm lý mấy hiệp, mà đến bây giờ Đông Phương Ngạo Thế mới phát ra, Đông Phương Long trong lòng càng thêm thất vọng về đứa con này, nhìn thấy Lan Lăng Yến làm việc gọn gàng nhanh chóng, hơn nữa còn vô cùng dứt khoát, tính cách lại cương nghị. Muốn dứt là dứt, thực là hơn đứa con trai của ông ta biết bao nhiêu lần.


      So sánh mới thấy, Đông Phương Ngạo Thế thực là phế vật vô năng bên trong thối rữa.


      "Câm miệng!" Đông Phương Long có chút bực mình mắng con trai câu, sau đó nhìn gã ta nữa, lúc quay đầu lại mặt tràn đầy ý cười: "Tiểu Cửu thấy thế nào? Lúc cháu kết hôn, bác mang tiếng là bác của cháu mà còn chưa tặng quà đâu. Giờ đúng lúc chiêu đãi các cháu mấy ngày, xem như là bồi tội."


      Đông Phương Ngạo Thế thấy mình thay Đông Phương Long chuyện mà cha cảm kích, ngược lại xem con đẻ mình như nhìn kẻ thù, trong lòng gã oán hận, nhịn được hung hăng dẫm lên thân thể của Cố Doanh Tích, khiêu khích liếc nhìn Lan Lăng Yến.


      Lan Lăng Yến có chút nổi nhìn Đông Phương Long, thấy thần sắc ôn hòa của ông ta có chút sứt mẻ, còn có chút xanh mét, khỏi cười khẽ: "Bác cần nữa, cháu rất sốt ruột muốn về nhà, nếu như bác muốn ôn chuyện, đợi cháu trở về lại với ba cháu, vừa đúng lúc có thể lại thăm bác."


      Vừa rồi Đông Phương Long vậy ra là muốn thử xem thái độ của Lan Lăng Yến mà thôi, bây giờ thấy ý chí của kiên cường, cũng thêm lời nào, gật đầu trực tiếp để cho mấy người áo đen tránh ra hai bên. Bản thân ông ta bị Lan Lăng Yến chĩa súng vào, đưa tiến về phía trước.


      Từ trực thăng nhanh chóng thả cái thang dây dài xuống, hai cánh quạt quay tạo gió mạnh làm cho Ninh Vân Hoan tới có chút khó khăn, càng cần nhắc tới Lý Phán Phán gần như dính chặt vào Ninh Vân Hoan, làm càng khó hơn.
      Hai người phụ nữ lên máy bay trước, Cố Doanh Tích ngồi co quắp ở ghế lúc này mới nhảy dựng lên như phát điên, vừa rồi ả ta bị ép buộc tới mức toàn thân run rẩy, ngay cả sức để mặc quần áo cũng có, nhưng lúc này nhìn thấy hai người Ninh Vân Hoan đều lên máy bay, ta cũng muốn lên theo, tận lực kêu lên:
      " Cửu, Cửu, cứu...cứu em với."


      Lan Lăng Yến hoàn toàn chẳng thèm quay đầu nhìn, chỉ nhìn chằm chằm Đông Phương Long. Nước mắt Cố Doanh Tích ngừng chảy xuống, thân hình gầy yếu, tóc dài bị gió thổi tung bay, lúc này mắt ả ta sưng đỏ, người tất cả đều là vết roi, hơn nữa mặt còn có vết máu, nhìn qua cũng có vẻ đáng thương.


      "Tiểu Cửu, bé này chờ cháu đến cứu đấy." Đông Phương Long nhìn thấy tình cảnh như thế, liền nở nụ cười, nhún vai : "Tuổi trẻ quả nhiên tốt."


      "Bác trai đùa rồi, cháu còn chẳng biết ta là ai cả." câu lạnh lùng của Lan Lăng Yến làm cho Cố Doanh Tích trong nháy mắt sợ ngây người, ả ta dám tin, tự mình lẩm bẩm: " biết em? Sao lại biết?" mặt ả ta đầu tiên là lộ ra vẻ đau lòng, sau đó lại có chút điên cuồng: "Sao có thể quen em? Em thích mà! Chẳng lẽ biết hay sao?"


      "Em vì chịu khổ nhiều như vậy..." Ả ta thậm chí vì thừa nhận mình là người phụ nữ của Lan Lăng Yến, mà lọt vào tay tên ác ma này, bị gã cường bạo, sao lại có thể rằng quen ả chứ? Nếu như phải ả , sao ả có thể chịu được những chuyện như thế này? Tất cả những chuyện này ràng phải là do Ninh Vân Hoan gánh chịu!


      "Vậy sao?" Lần đầu tiên trong đời Lan Lăng Yến quay người lại nhìn Cố Doanh Tích, Cố Doanh Tích giống như qua đôi mắt lạnh lùng hững hờ của thấy được hình ảnh chật vật nhếch nhác của mình lúc này, trước đó ả còn có chút kích động, sau khi nghe thấy lời Lan Lăng Yến, tâm trạng liền rơi xuống đáy vực, giống như rơi vào hầm băng ngàn năm vậy.


      Ánh mắt của lãnh đạm, trong đó có chán ghét cũng chẳng có căm hận, chỉ tĩnh lặng giống như làn nước , ả nhìn ra cảm xúc của , chỉ là thái độ lạnh nhạt của làm người ta đau đớn, chán ghétả, cũng chẳng có bất cứ ý gì với ả. Đối với , ả chỉ là người liên quan, thậm chí còn thèm đặt ả vào mắt, ngay cả ả là ai có lẽ Lan Lăng Yến cũng biết!


      Ngay cả chút ấn tượng về ả cũng đều có, làm sao có thể ?


      Trong lòng Cố Doanh Tích nghĩ đến đó, nhất thời bi thương tới mức thể đứng vững, cả người loạng choạng lùi lại mấy bước, đặt mông xuống ghế, giống như thất hồn lạc phách. Thân xác đau đớn đều bằng đau đớn trong lòng, tim giống như bị khoét lỗ hổng. Lời thổ lộ thâm tình của ả ta giống như trôi vào hư , tất cả những khổ sở đau đớn phải chịu vì đều trở thành trò cười, nước mắt Cố Doanh Tích chảy ra, ả cam lòng!


      Hai người Ninh Vân Hoan và Lý Phán Phán lên trực thăng, còn lại mấy người vệ sĩ cũng nhanh chóng leo thang dây lên , bên thả xuống sợi dây thép mềm có mũi nhọn gắn hai cái câu, Lan Lăng Yến tay đón lấy rồi gắn vào người mình.


      Ngay cả áo khoác ngoài của sớm được chuẩn bị, cả người đều trang bị kĩ càng, lúc này cái câu cài vào áo, bên mấy vệ sĩ vác súng ra đứng ở cửa trực thăng, nhắm vào Đông Phương Long.
      Đông Phương Long biết lần này ông ta thể giữ Lan Lăng Yến lại, khỏi cười khổ hai tiếng.


      "Cháu chuẩn bị đầy đủ, Lan có đứa con như cháu là may mắn!"


      “Đến địa bàn của bác mà chuẩn bị đầy đủ, làm sao cháu dám tới?" Nhìn thấy dáng vẻ này của Lan Lăng Yến, hoài nghi trong lòng Đông Phương Long cuối cùng cũng tiêu tan, còn ý giữ ở lại nữa, dù sao cũng giữ lại được, bằng thuận theo nước tiễn thuyền , miễn cho trộm gà được còn mất nắm gạo, tránh cho sau này gặp mặt Lan ba ba lại thấy lúng túng.


      Trong lòng ông lại thở dài tiếng, ra hiệu cho người bên cạnh lui về phía sau. Địa bàn của Long Minh lại bị hậu bối tùy ý ra vào, còn bị thương tích gì, nếu chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi của Long Minh đúng là mất sạch!


      Nhưng nếu quyết định, Đông Phương Long cũng phải người do dự lưỡng lự, tất nhiên có ý đồ gì khác. Người xung quanh lo lắng, cẩn thận phòng bị Lan Lăng Yến ra tay. Theo thu ngắn của dây thép, thân thể Lan Lăng Yến dần dần lên cao, thẳng tới giữa trung, gần tới trực thăng, Đông Phương Long mới thấy tay trong túi quần buông lỏng.


      Đợi mấy vệ sĩ đón lấy , sau khi vào trong trực thăng rồi, máy người vệ sĩ được trang bị đầy đủ nhanh chóng che chắn cho , Đông Phương Long thấy tay nhận lấy quần áo người bên cạnh đưa mặc vào, nhìn thấy tư thái thong dong ưu nhã của , trong lòng khỏi tán thưởng Lan ba ba sinh được đứa con vừa có thủ đoạn lại có diện mạo, có chút hiếu kì:
      "Sao cháu lại giết bác? Cơ hội tốt như thế này, đừng với bác là vì nể tình em của bác với ba cháu."


      "Đương nhiên phải." Lan Lăng Yến cười khẽ.


      Đông Phương Long càng hiếu kì, "Lẽ nào cháu sợ giết bác rồi ra được khỏi hòn đảo này?"


      "Cũng phải." Lan Lăng Yến vuốt cánh tay lộ ra bên ngoài, nhìn thấy biểu tình hiếu kì của Đông Phương Long, nở nụ cười mới rút cánh tay vẫn luôn đút trong túi quần ra ngoài, hướng Đông Phương Long vẫy vẫy: "Thực ra căn bản là cháu có súng, cảm ơn bác trai khoản đãi, cũng chăm sóc vợ cháu, cháu xin cáo từ, đợi sau này gặp mặt, tạm biệt!" Lan Lăng Yến đến đây, cười khép ngón tay trỏ và ngón giữa lại, học theo tư thế của Lan ba ba, làm tư thế bắn súng, sau đó quay người vào khoang trực thăng


      "Phốc" Đông Phương Long suýt nữa thổ huyết, sắc mặt tái xanh, lúc này suy nghĩ của ông ta cùng con trai của mình Đông Phương Ngạo Thế khác gì nhau, đều có xúc động muốn chửi má nó.


      Lan Tú đúng là tên khốn khiếp, bản thân ông ta giảo hoạt thôi, còn nuôi dưỡng ra đứa con nghiệt như vậy. Đem người lão làng trong giang hồ như ông ta đùa giỡn quay vòng , hơn nữa mấu chốt chính là dưới tình huống như vậy, còn có thể đổi sắc mặt mà đùa cợt với ông ta!


      Sao lại có loại nghiệt như vậy tồn tại cơ chứ, lúc này Đông Phương Long tức muốn chết, ông ta vất vả đợi nhiều năm, rốt cuộc đợi đến thời điểm Lan ba ba có sơ sót, để ông ta suýt nữa bắt được Lan Lăng Yến. Vậy mà lại để cho chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta, quan trọng là ông ta kỳ hoàn toàn có thể bắt lại, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn thể bắt được!


      Dám dùng kế thành để đùa giỡn với ông ta, đúng là có gan! Nhưng những chuyện nghịch thiên như vậy, vậy mà ông lại để cho thành công! Cả đời ông ta tính kế biết bao nhiêu người, ngờ thế mà hôm nay lại trúng kế của tiểu bối, tự phụ của Đông Phương Long bị đả kích nặng nề, là mất mặt mà!


      Nhưng trong lòng Đông Phương Long, ngoài cảm giác mất mặt ra, lại có chút tán thưởng, tuổi Lan Lăng Yến còn trẻ, có thể lừa gạt ông ta như vậy, thực là quá xuất sắc. Người trẻ tuổi như vậy sau này nhất định có tiền đồ vô lượng, đáng tiếc phải con trai ông ta thôi, lại càng theo phe ông. Nhà họ Lan người thừa kế hề thua kém Lan ba ba như vậy, có thể thấy được huy hoàng của nhà họ Lan vẫn tiếp tục kéo dài!


      Đông Phương Long lại thở dài hơi, Đông Phương Ngạo Thế chật vật ở phía sau lúc này mới phản ứng lại, hung hăng đẩy Cố Doanh Tích lảo đảo tránh ra, gấp rút chen lên, tức giận :


      "Ba, Lan Cửu dám đùa giỡn ba như vậy, sao chúng ta bắn rớt trực thăng của gã ta luôn!"


      "Phế vật!" Đông Phương Long đối với việc thả Lan Lăng Yến rời thể làm gì, còn bị mất mặt, trong lòng tức giận, lại thấy con trai biết điều chạy lại đây, lúc này có đối lập, càng thể Đông Phương Ngạo Thế quá bất lực.

      Trong mắt Đông Phương Long lộ ra phiền chán, chút nghĩ ngợi liền tát cho Đông Phương Ngạo Thế bạt tai: "Cút trở về, bản chất ngu xuẩn thôi, sau này có thể bổ sung, nhưng nhìn xem chuyện tốt mày làm này, tìm phụ nữ thôi mà có mắt như mù, đem trân châu buông bỏ lại nhặt thứ đồng nát như vậy. Chỉ xét về việc nhìn phụ nữ, con trai của Lan Tú biết ưu tú hơn mày bao nhiêu lần!"
      Hiyoko, AnnieNguyễn315, phương131113 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :