1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh Nữ Phụ - Mỉm Cười Wr

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Chương 117: Làm nhục
      Edit: Mộng Hàn

      biết tại sao nhưng Lâm Mẫn luôn ưa Ninh Vân Hoan, Lan Lăng Yến thấy mẹ mình ngừng chỉa mũi nhọn về hướng Ninh Vân Hoan, trong lòng khỏi bất mãn, từ giữa và Lâm Mẫn cũng thân thiết, từ cũng chưa từng ở gần bên bà để vun đắp tình cảm mẹ con, cho dù là quan hệ thân cận nhất, cũng mấy thân thiết.

      Cho dù là huyết thống trời sinh, nhưng nếu có những ngày tháng sống chung bồi đắp tình cảm huyết thống cũng là gì.

      Với Lan ba ba, Lan Lăng Yến cũng thân thiết, nhưng ít nhất hai người còn có quan hệ về lợi ích, có thể duy trì tình cảm cha con ở vẻ bề ngoài, nhưng nếu thực tới lúc ngươi chết ta sống, phỏng chừng cha con hai người nương tay.

      Lúc này Lâm Mẫn bị tức chết rồi, con trai bà ta mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra lại chỉ biết lo cho người ngoài, đến ai là người thân cũng phân biệt được, Ninh Vân Hoan cùng ngủ với nó chiếc giường, nhưng dù sao nó cũng do bà sinh ra, nhưng bây giờ lại vì người khác mà đối nghịch với bà ta, quả nhiên giống như chị dâu Điền Ngọc Hinh , con trai cưới vợ liền bỏ rơi mẹ.

      "Được rồi Mẫn Mẫn, cũng sợ họ chê cười hay sao!" Lâm Mậu Sơn giống như cảnh cáo nhìn con , ông mở miệng, Lâm Mẫn dù bất mãn hơn nữa, cũng phải nhẫn nhịn, Mộ Thiếu Hoa ở bên cạnh nghe thấy liền cười:

      "Sao dượng lại vậy, con và Mẫn Mẫn sống chung từ đến giờ, sao lại biết tính cách em nó cơ chứ, lúc này người lớn chúng ta chuyện, chi bằng cho đám trẻ chơi thôi." Mộ Thiếu Hoa bán cho Lâm Mậu Sơn cái nhân tình, tách hai người Lâm Mẫn và Ninh Vân Hoan, Lâm Mậu Sơn cũng hài lòng đối với chuyện này: " , Tiểu Cửu lần đầu tiên dẫn vợ con về, hai đứa tìm bà ngoại, đòi bao lì xì lớn !"


      Ninh Vân Hoan cười đáp lời, đám người Điền Ngọc Hinh theo phía sau Lâm Mẫn vừa mới đến, nghe thế liền lộ ra bất mãn, nhưng dám lộ bất mãn trước mặt Lâm Mậu Sơn, cho nên siết chặt nắm đấm chứ dám lên tiếng.

      Bên ngoài vườn hoa chỉ có Lâm Thiến và người nhà họ Lâm, còn có hai đứa con trai nhà họ Mộ và vài người lạ mặt, đều là những người Ninh Vân Hoan chưa gặp qua, có lẽ là người quen có quan hệ thông gia với Lâm gia.

      “Ôi, nhìn xem ai đến này, còn phải bạn gà rừng bay lên cành cao của chúng ta hay sao?" Lâm Thiến nhìn thấy Ninh Vân Hoan, ánh mắt sáng rực, vội vàng chỉ vào Ninh Vân Hoan cười đùa với đám người Liễu Yên: "Chị Liễu Yên, đến xem thứ này này, vậy mà họ em lại cứ nghĩ như báo vật, cái thứ đồ chơi rẻ tiền này, ngay cả ngón chân của chị cũng bằng." Vừa nhìn thấy Ninh Vân Hoan là Lâm Thiến tức điên, lần trước sau khi ta dẫn em họ chạy khỏi nhà họ Lan, lúc về còn bị Lâm Sâm đánh trận, Lâm Sâm còn với ta rằng, Lâm Mậu Sơn lên tiếng, nếu như ta còn ương bướng biết điều, sau này ta được mang họ Lâm nữa, tự cút ra nước ngoài!

      Dù gì Lâm Thiến còn là cháu ruột của Lâm Mậu Sơn, nhưng ông lại uy hiếp ta như vậy. Lâm Thiến làm sao có thể chịu nổi, nhưng ta dám tìm Lâm Mậu Sơn gây phiền phức, chỉ nghĩ tới lần trước tới nhà họ Lan, mà đối với những chuyện ta ra ngoài lêu lổng, nhuộm tóc … Mặc dù Lâm Sâm cũng vui, nhưng từ trước tới nay chưa từng nghiêm khắc như thế này.

      Trùng hợp là ta đến nhà họ Lan gặp Ninh Vân Hoan xong trở về liền bị mắng, trong lòng Lâm Thiến đương nhiên cho rằng do Ninh Vân Hoan mách lẻo, nên càng hận này hơn, lúc này nhìn thấy Ninh Vân Hoan, đúng là kẻ thù gặp nhau sừng sộ chịu thua, nếu phải sợ đánh nhau làm Lâm Mậu Sơn nổi giận, Lâm Thiến sớm nhảy lên cào mặt Ninh Vân Hoan rồi.

      "Tôi là gà rừng, là cái gì? cho rằng là phượng hoàng sao?" Ninh Vân Hoan phì cười, đối với loại người như Lâm Thiến cảm thấy mình nên tiếp cúc làm gì, ta ưa mình, còn muốn nhét phụ nữ cho Lan Lăng Yến, đừng Lâm Thiến ưa , cũng ưa Lâm Thiến chút nào.

      "Mày muốn chết!" Lâm Thiến nghe thấy lời châm chọc đó của Ninh Vân Hoan, sắc mặt sầm xuống, đứng dậy, định quan tâm gì nữa, làm bản thân mình sảng khoái trước rồi tính sau, ai ngờ Mộ Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh lại đứng lên, mang theo điệu nũng nịu vờ ngu ngốc : "Người xấu, người xấu, trả sữa lại đây, trả sữa lại đây!"

      xong, lại muốn xông lên, Lâm Thiến nhìn thấy vậy, lập tức nở nụ cười Mộ Cẩn Ngôn là đứa ngốc, nếu nó ra tay đánh Ninh Vân Hoan, chỉ ông nội thể trách ta, e rằng cha và chú họ cũng thích Ninh Vân Hoan, đến lúc đó Ninh Vân Hoan vừa mất lòng người lớn vừa bị ăn đòn, xem sau này còn mặt mũi tới Lâm gia nữa hay !

      Nghĩ như vậy, Lâm Thiến mừng rỡ, chỉ vào Ninh Vân Hoan với Mộ Cẩn Ngôn: "Mộ Cẩn Ngôn, thấy ai , đây chính là kẻ đẩy lần trước, còn mau đánh cho ta trận cho hả giận!" Giọng của ta vừa dứt, Mộ Cẩn Chi ngồi bên cạnh liền cau mày.

      Y vẫn luôn quan tâm em trai, nhưng lần trước vì lời vô duyên vô cớ của Ninh Vân Hoan mà hoài nghi em trai, cho nên trong lòng y có chút áy náy đối với Mộ Cẩn Ngôn, cũng vì thế nên y cũng ưa người châm ngòi tình cảm em là Ninh Vân Hoan, lúc này thấy Lâm Thiến sử dụng em trai y thành kẻ đánh thuê cho ta, trong lòng y vui, nhưng nghĩ tới lần trước Ninh Vân Hoan suýt nữa phá hoại tình em của bọn họ, lại cảm thấy nên cho nàng này bài học.

      Nhưng dù sao vẫn là thân thích, tính tình Lan Lăng Yến lại cổ quái, nếu Mộ Cẩn Ngôn nổi giận quá mức, e rằng làm tức giận, vì thế Mộ Cẩn Chi thầm quyết định để Ninh Vân Hoan chịu chút dạy dỗ, chỉ cần Cẩn Ngôn đánh hai cái, trút hết giận rồi y kêu Cẩn Ngôn dừng tay!

      Nghĩ như vậy, cho dù Mộ Cẩn Chi biết Lâm Thiến có ý đồ khác, nhưng y cũng mắt nhắm mắt mở coi như biết.

      Ninh Vân Hoan cười lạnh, nghe thấy quả nhiên Mộ Cẩn Ngôn nghe lời Lâm Thiến xông qua đây, Ninh Vân Hoan thấy ánh mắt y trầm lạnh lẽo, mặc dù giấu rất nhanh, nhưng vẫn để cho nhìn ra được bản tính của Mộ Cẩn Ngôn.

      đợi Ninh Vân Hoan ra tay, cận vệ do Lan ba ba cho luôn theo như hình với bóng lập tức xông ra, thèm quan tâm Mộ Cẩn Ngôn là ai, vung chân đá về hướng gã!


      Ninh Vân Hoan đối mặt chính diện với Mộ Cẩn Ngôn, nhìn thấy thân thể gã cứng đờ, muốn né tránh theo bản năng, nhưng sau đó lại lập tức dừng lại, trong lòng khỏi cười lạnh. Từ Mộ Cẩn Ngôn có dã tâm, sau lưng ngừng thầm tập võ, nhìn thấy nguy hiểm né tránh theo bản năng, nhưng lúc này ở trước mặt Mộ Cẩn Chi, xem Mộ Cẩn Ngôn tránh như thế nào!

      Lòng tự trọng của người này cực cao, mà tính cách cũng vô cùng bá đạo mạnh mẽ, cũng bởi vì vậy, gã muốn đứng dưới Mộ Cẩn Chi, cho nên mới giả ngu 20 năm, nhưng trước mặt mọi người, gã bị người ta đánh, gã nhất định chịu được, chỉ cần gã chịu được tốt, nhìn dáng vẻ giờ của Mộ Cẩn Chi có vẻ hoàn toàn nghi ngờ gì em trai này, tuy biết tại sao y lại hết hoài nghi nhanh như vậy, nhưng Ninh Vân Hoan khỏi cảm thán trước thủ đoạn của nam chủ Mộ Cẩn Ngôn này!

      "Oành" tiếng, Mộ Cẩn Ngôn bị người ta đá thẳng cước vào mặt, khuôn mặt liền đau rát, nửa mặt giống như phải còn là của gã nữa, lực đạo của người đứng phía sau Ninh Vân Hoan nhảy lên đá gã vô cùng mạnh, ngay cả đau đớn gã cũng kịp cảm nhận, nghe thấy trong miệng vang lên tiếng "răng rắc", gã nhịn được há mồm, phun thứ trong miệng ra.

      Hai cái răng rơi xuống đất, mọi người liền ngơ ngác, Lâm Thiến ngờ Ninh Vân Hoan dám cho người đánh trả, lại nhìn thấy Mộ Cẩn Ngôn bị đánh đến gãy răng, có lẽ quá mức kinh ngạc, ngay cả Mộ Cẩn Chi cũng kịp phản ứng.

      Mộ Cẩn Ngôn cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vệt máu đất, gã sờ sờ miệng, bên trong mất hai khoảng trống, lúc này gió thổi tới, cảm thấy răng lợi tê tê, mặc dù đau, nhưng gã dám đụng vào.

      Gã lại bị người ta đánh gãy răng!

      Sau lúc lâu, Mộ Cẩn Chi mới hoàn hồn, ánh mắt điên cuồng, nếu phải sức khống chế kinh người của gã từ đến lớn, e rằng lúc này nhịn được ngay lập tức hành hạ Ninh Vân Hoan đến chết rồi!

      Bây giờ vẫn chưa phải lúc, phải nhẫn nhịn! Gã sắp xếp nhiều năm như vậy, thể vì người phụ nữ mà thất bại trong gang tấc! Mộ Cẩn Ngôn ngừng tự an ủi trong lòng. Gã hít sâu hơi, nhưng gân trán vẫn nhịn được mà co giật, vẻ mặt trầm đáng sợ.

      Răng của gã bị người ta đánh rụng, đối với gã mà , đây là sỉ nhục to lớn, hơn nữa còn bị đánh rụng răng trước mặt nhiều người như vậy, bản thân gã ràng có thể tránh được, nhưng vì thể để người khác hoài nghi mà dám tránh!

      Bị thiệt thòi lớn như thế, Mộ Cẩn Ngôn muốn giết người, nhưng nghĩ tới mưu kế của gã, gã cố nhịn, nhịn tới mức thân thể run rẩy, ánh mắt đỏ hồng, cuối cùng mới áp chế được thô bạo xuống!

      "Oa!" Gã cắn mạnh đầu lưỡi, thu hồi vẻ trầm vừa rồi, lúc này mới ngẩng đầu lên gào khóc: "Đau quá, ba, mẹ, ba mẹ ở đâu!"

      Mặc dù Mộ Cẩn Ngôn giả vờ tâm trí mình chỉ có 7, 8 tuổi, nhưng thực ra gã là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi rồi, tiếng khóc của gã đủ to, rất nhanh liền truyền khắp biệt thự.

      Hàng loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lâu sau người vẫn chưa tới nhưng tiếng khóc của Điền Ngọc Hinh truyền tới rồi:

      "Cẩn Ngôn, làm sao? Làm sao vậy? Mẹ ở đây!"

      Bóng dáng của Điền Ngọc Hinh nhanh chóng xuất dưới ánh đèn, lúc nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Mộ Cẩn Ngôn, Điền Ngọc Hinh tối sầm mặt, xuýt ngã xuống, vội vàng đỡ con trai lên, để cho gã ngồi chiếc ghế bên cạnh, vội :

      "Sao vậy? Mới đây mà, sao con lại trở thành như thế này? Đau ở đâu, mau cho mẹ biết."

      Vừa chuyện, Điền Ngọc Hinh vừa run rẩy giơ tay ra lau vết máu bên miệng cho Mộ Cẩn Ngôn, lúc nhìn thấy con cả ở bên, có chút tức giận quát: "Cẩn Chi, con chăm sóc em như thế nào vậy?"

      Hai đứa con trai, đứa thông minh, khỏe mạnh bình thường, Điền Ngọc Hinh đương nhiên quan tâm đứa con thứ hai vì sơ xuất của bà mà trở nên ngốc nghếch hơn, và cũng vì Mộ Cẩn Ngôn mà giận chó đánh mèo lên Mộ Cẩn Chi ít lần, lúc này bà ta vừa mở miệng mắng con trai, Mộ Cẩn Chi sớm quen với việc mẹ mình bất công, nhưng thấy bà ta hề nể mặt mũi mắng y trước mặt nhiều thân thích như vậy, trong lòng có chút vui, sắc mặt trầm xuống:


      " Là Ninh tiểu thư sai người đánh!"
      Iluvkiwi, Hiyoko, AnnieNguyễn31515 others thích bài này.

    2. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Chương 118: Nuôi thành người vô dụng

      Ninh Vân Hoan ngờ người làm cho có ấn tượng tệ ở kiếp trước như Mộ Cẩn Chi cũng có lúc trở nên trơ trẽn như thế này, ràng y biết xảy ra chuyện gì, nhưng lại cố ý như vậy, lẽ nào y cho rằng bị mọi người dọa sợ dám mở miệng hay sao?

      "Mộ đại thiếu gia, bên ngoài đồn đại xuất chúng đến bực nào, nhưng ngờ cũng chỉ có vậy thôi, quả nhiên là nghe danh bằng gặp mặt!" Lúc này Ninh Vân Hoan vô vùng coi thường Mộ Cẩn Chi, biết Mộ Cẩn Ngôn dùng cách gì làm cho y dễ dàng hết hoài nghi như vậy, nhưng loại đàn ông quả quyết như y, chẳng trách dù kiếp trước có được thiên thời địa lợi nhân hòa, mà vẫn bại dưới tay Mộ Cẩn Ngôn.

      khinh thường trong lời của Ninh Vân Hoan thể quá , mọi người nghe đều hiểu, sắc mặt Mộ Cẩn Chi tái xanh, y ngờ Ninh Vân Hoan dám y như vậy, trong lòng y vừa giận dữ, vừa muốn tính toán so đo nhặt với , y luôn cho rằng so đo với người phụ nữ có thân phận địa vị như làm mất thể diện và phong độ của y, chỉ làm giảm đẳng cấp của y mà thôi, cho nên dù tức chết được, nhưng y vẫn mở miệng.

      "Lâm tiểu thư đầu tiên là châm chọc khiêu khích, sau đó sử dụng Mộ nhị công tử làm đao chém người khác giùm mình, Mộ nhị công tử vừa kêu tôi là kẻ xấu vừa muốn đánh tôi, tôi vô tội, vệ sĩ ở bên chỉ muốn tách ta ra thôi, tôi còn chưa đụng tới sợi lông của Mộ nhị công tử, tôi nghĩ Mộ nghị sĩ biết phân biệt phải trái hồ đồ giống như Mộ đại công tử đấy chứ?"


      Ninh Vân Hoan xong lời này, liền lộ ra vẻ mặt vô tội cùng sợ hãi.

      Người nhà họ Mộ trầm mặc gì, Lâm Mậu Sơn vừa đến, đúng lúc nghe thấy lời của Ninh Vân Hoan, vả lại Lâm Thiến luôn là người gây chuyện nay có được tất cả mọi thứ của nhà họ Lâm, nhưng lại cống hiến gì cho nhà họ Lâm, trong lòng ông cảm thấy Lâm Ý càng quan trọng hơn khi nhà họ Lâm toàn những hậu bối ra gì như thế này.


      Lan ba ba tính toán nhà họ Lâm, lẽ nào Lâm Mậu Sơn tính toán Lan ba ba hay sao, nhìn thấy nhà họ Lâm như có người thừa kế, nhưng Lâm Mậu Sơn thực suy bại tới mức chỉ có thể nhận chắt ngoại về nuôi dưỡng hay sao, còn bằng ông để cho con cháu trong nhà sinh ra đứa trẻ để ông đào tạo.

      Nếu như biết đứa trẻ sinh ra sau này có thể thừa kế nhà họ Lâm, những đứa cháu bất tài ăn chơi đàng điếm bên ngoài kia, tuy vô dụng nhưng ít ra vẫn còn có thể sinh con, hơn nửa vì có thể đạt được phần thường của nhà họ Lâm mà tranh giành đến đầu rơi máu chảy, Lâm Mậu Sơn chịu dưỡng Lâm Ý, cũng là vì nhìn trúng thế lực của Lan ba ba mà thôi.

      Mặc dù nhà họ Lan chủ yếu hoạt động ở nước ngoài, nhưng nay Lan ba ba có ý làm kinh doanh rửa tiền ở Trung Quốc, chỉ dựa vào tài sản của nhà họ Lan, cho dù xuất thân từ hắc đạo như nhà họ Lâm, rồi kinh doanh thêm hai tram năm nữa vẫn thể sánh bằng.

      Chỉ cần Lan ba ba chịu quan tâm Lâm Ý dù chỉ chút thôi, đủ để người kế thừa sau này của nhà họ Lâm hoành hành ngang dọc ở Trung Quốc trong tay!


      Đám cháu hiểu ý ông thôi, dù sao cũng chỉ toàn lũ vô dụng, nhưng nếu mấy đứa con hiểu ý ông, đặc biệt là con trai cả Lâm Sâm quản thúc chặt chẽ con của y, ngược lại còn để cho con y gây chuyện với Ninh Vân Hoan khắp nơi, điều này làm Lâm Mậu Sơn biết có phải con trai cả thầm ra lệnh cho con làm hay , điều này làm cho ông ta vô cùng thất vọng về y.

      "Lâm Sâm, ngày mai đặt vé máy bay cho nó, tùy tiện đem nó đâu cũng được, sau này ba hi vọng nhìn thấy nó xuất ở nhà họ Lâm nữa!" Sắc mặt Lâm Mậu Sơn bình tĩnh, nhưng lời của ông lại làm cho sắc mặt Diệp Từ trắng bệch, môi run rẩy ra lời, Lâm Đan đứng bên cạnh nhìn Ninh Vân Hoan đầy thâm ý, vỗ vỗ lưng Diệp Từ, vội vàng :

      "Ông nội, Thiến Thiến chỉ là.... ....."

      "Nếu cháu muốn giúp nó, ngày mai ông bảo bà nội cháu sắp xếp người xem mắt cho cháu." Tuổi Lâm Đan , sở dĩ Lâm Sâm thúc giục ta lập gia đình, nguyên nhan a duy nhất là muốn ta trở thành con cờ của gia tộc.

      Diệp Từ cũng là người vô dụng, cả đời sinh cho Lâm Sâm hai đứa con , tuy thời đại ngày nay suy nghĩ thoáng hơn, luôn nam nữ bình đẳng, nhưng những gia đình càng có địa vị cao, đối với những phong tục truyền thống càng nghiêm khắc.


      Con có tư cách tiếp quản nhà họ Lâm, Lâm Sâm là con trai trưởng, tất nhiên cam tâm, phải ông ta nghĩ cách khác, thậm chí còn bao nuôi mấy người phụ nữ , nhưng những người đó chẳng sinh nổi cho ông ta đứa con nào, cả cuộc đời ông ta cũng chỉ có hai đứa con , con Lâm Thiến bị nuôi đến vô dụng, có lẽ vì từ Lâm Đan quá ưu tú, nó sống dưới cái bóng của Lâm Đan, tình cảm của hai chị em cũng tốt.


      Lâm Sâm sớm bỏ Lâm Thiến sang bên, nhưng đối với Lâm Đan, ông ta lại có tính toán khác, ông ta muốn con kén rể, đến lúc đó nếu Lâm Đan có thể sinh ra con trai, ông ta cũng phải hoàn toàn hết cơ hội, cho nên từ trước tới nay chưa từng đề cập qua chuyện xem mắt của Lâm Đan, mà thầm tìm kiếm con rể tài năng vào ở rể ở nhà họ Lâm.

      Lâm Mậu Sơn đương nhiên cũng biết ý định của y, nhưng lúc đó ông mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này, ngờ chỉ vì nay Lâm Đan giúp Lâm Thiến, Lâm Mậu Sơn liền muốn gả Lâm Đan .


      Nếu Lâm Đan thực bioj gả ra ngoài những ý định của ông trôi theo dòng nước, ông ta đương nhiên cam lòng vì thế luôn nháy mắt ra hiệu cho con .


      Nhưng làm người ai cũng có khuyết điểm, tuy Lâm Đan luôn ưu tú hơn Lâm Thiến, nhưng đối với đứa em Lâm Thiến, ta lại vô cùng thương và bảo vệ, cho dù Lâm Thiến có hận ta tới đâu, nhưng cảm tình của ta đối với em thực sâu đậm, nếu cũng ba lần bốn lượt giúp Lâm Thiến trước mặt Lâm Mậu Sơn.

      tại dù biết Lâm Sâm lắng, nhưng ta biết nếu để Lâm Thiến bị đưa ra nước ngoài cuộc sống chắc chắn tốt, cho dù có ta và Diệp Từ lo cho về mặt tiền bạc, nhưng đường đường là đại tiểu thư nhà họ Lâm nếu như rơi vào kết cục bị xóa tên trong gia tộc, thân phận địa vị cũng còn, hôn nhân sau này e rằng cũng thuận lợi, nếu Lâm Thiến có tiền, đối với ta mà phải là may mắn, ngược lại còn là chuyện xấu.

      "Ông nội, ông cho Thiến Thiến cơ hội nữa thôi.... ....."

      "Câm miệng! Ai cần chị tới giả bộ tốt bụng, bày ra cái trò chồn đến chúc tết gà, cho rằng tôi biết chị tính toán cái gì hay sao!" Trước đó, đối với câu Lâm Mậu Sơn muốn đưa ta ra nước ngoài, ta vẫn chưa kịp hoàn hồn, ngờ trong mắt ông nội, ngay cả Ninh Vân Hoan ta cũng bằng, trong lòng vốn cực kì khó chịu, lại nghe thấy chị Lâm Đan ta ưa từ cầu xin giùm ta, những ta cảm kích, ngược lại còn nổi trận lôi đình.

      "Ông nội, ông phải biết ai mang họ Lâm chứ, ông đối tốt với ta thi ta có thể cho ông chạm vào đấy à?” Từ có người chị ưu tú, nên tính cách Lâm Thiến vô cùng phản nghịch, mấy năm nay ngày càng thậm tệ hơn, cùng qua lại với đám đầu trâu mặt ngựa, học được ít tật xấu, lúc này mở miệng nhưng lời bẩn thỉu, chỉ Lâm Sâm nghe thấy mà đen mặt, Mộ Minh Lệ ở bên cạnh cũng trầm mặt xuống:


      "Mẹ dạy dỗ mày như thế này sao? cần ra nước ngoài làm gì nữa, nhưng tuyệt đối cũng được ở lại nhà họ Lâm, uy danh của nhà họ Lâm bao nhiêu năm qua thể bị hủy hoại bởi đứa như !” Mộ Minh Lệ có ít cháu trai cháu , Lâm Thiến lại biết ăn , càng được ai thương, cách ăn diện xứng với tuổi tác hàng ngày của ta làm ai ưa nổi, nay ta lại còn ăn bậy bạ, những đồng tình với Lâm Thiến, mà còn đổ thêm dầu vào lửa:


      "Cháu có năng lực như vậy, nhà họ Lâm dám giữ cháu, sau này nếu để tôi biết người nào trong nhà họ Lâm này lén lusct qua lại với cháu, hoặc lén dùng tiền của nhà họ Lâm cho cháu, giống nwh Lâm Thiến, tự xóa tên trong gia tộc học Lâm, ra bên ngoài tự lập cánh sinh!”

      Mộ Minh Lệ xong lời này, quay đầu nhìn Lâm Mậu Sơn, Lâm Mậu Sơn gật gật đầu, hai vợ chồng cũng thèm nhìn Lâm Thiến, chỉ nhìn chằm chằm hai vợ chồng Lâm Sâm.

      "Tôi , dựa vào cái gì bắt tôi ? Muốn phải là ta mới đúng!" Lâm Thiến nghe thấy lời của Mộ Minh Lệ, tức tới phát điên, muốn hét lên, Lâm Sâm nhịn nổi nữa, tát cho ta cái làm ta ngã nhào lên bàn, sau đó trượt xuống đất, mới hít sâu hơi, phân phó gia nhân: "Mang nó , giao cho cảnh vệ Vương, là mệnh lệnh của tôi, bảo ông ta đưa Lâm Thiến , sau này cho phép nó vào nhà nữa!"

      Diệp Từ ở bên cạnh dám lên tiếng, lời vừa rồi của Lâm Mậu Sơn là với hai vợ chồng họ, cho dù bà có lưu luyến con tới mức nào, cũng chỉ có thể nhịn, đợi mấy ngày nữa Lâm Mậu Sơn hết giận, lại đến van xin để con trở về.

      Lâm Thiến muốn hét lên, nhưng bị người ta bắt lấy cánh tay lôi ra ngoài, thiếu nữ mặc váy hồng đứng bên cạnh ta nhìn Lâm Thiến với ánh mắt băn khoăn, muốn rời cùng ta, nhưng ta lại có lí do để ở lại, chỉ có thể khuyên bảo:

      "Chú dì, Thiến Thiến chỉ là đứa trẻ, hai ngày tới để ấy ở tạm chỗ cháu, cháu khuyên bảo ấy."

      "Đứa trẻ ngoan, vất vả cho cháu rồi." Lúc Lâm Sâm nhìn sang người chuyện là Liễu Yên vẻ mặt chậm rãi thả lỏng, gật đầu với ta: " Thiến Thiến phải nhờ cháu khuyên bảo giùm rồi, cũng chỉ có lời của cháu, nó mới nghe lọt tai.... ...... ..."


      " ơi, cứu cháu.... ....." Lâm Sâm vừa dứt lời, Lâm Thiến hét lên như heo bị chọc tiết, Lâm Mẫn nỡ để cháu chịu khổ, lúc này nghe thấy ta kêu lên, vội vàng làm nũng với Mộ Minh Lệ: "Mẹ, Thiến Thiến còn nên mới hiểu chuyện, vừa rồi chỉ là sai, tha thứ cho Thiến Thiến lần mà, nhà họ Lâm cũng phải có tiền, nuôi thêm người có đáng bao!"

      Mộ Minh Lệ tức giận nhìn đứa con càng sống càng ngu của bà, bị Lan ba ba nuôi tới mức hồn nhiên biết đời, trong lòng vừa hận vừa giận, lại có chút cảnh giác.


      Trước đây con sống bên bà, bởi vì chỉ có con này, lại còn là mẹ gà con mọn, cho nên cưng nó như nâng trứng, từ đả sủng ái, nhưng Lâm Mẫn sinh ra trong gia thế như nhà họ Lâm, cho dù có hồn nhiên tới đâu, kiêu căng tới đâu cũng đến mức biết gì cả. Lúc nó gả cho người ta mặc dù có chút kênh kiệu, nhưng thực ra chuyện đại vẫn nhìn thấu.

      Lúc đầu cho rằng thế lực của Lan ba ba ở trong nước, nhưng cũng là gia đình môn đăng hộ đối, lại thêm thân phận địa vị Lan ba ba tầm thường, con gả qua đó giúp hai nhà hợp tác giúp đỡ nhau trong kinh doanh, cho nên mới gả con qua, ngờ mới 20 năm qua , Lâm Mẫn bị Lan ba ba sủng thành như thế này, biết Lan ba ba có ý gì, hay là thực sủng ái nó để nó sống vô tâm vô phế như thế này.

      Nếu là cái sau còn tốt, nếu là cái trước, Mộ Minh Lệ khỏi run sợ, cả đời này của con coi như bị hủy rồi!
      Iluvkiwi, Hiyoko, AnnieNguyễn31516 others thích bài này.

    3. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Chương 119: Còn Hy Vọng
      Edit: Mộng Hàn


      “Cách làm việc của ba con còn cần con nhắc nhở sao?” Mộ Minh Lệ vừa , nhưng đuôi mắt lại liếc nhìn về phía Lan ba ba, thấy ông chỉ giữ nụ cười , dáng vẻ vẫn tao nhã lịch nhưng trong đôi mắt lại tối thăm thẳm, nụ cười môi lại làm bà lạnh cả mình, nên trừng mắt liếc con : “Con lập gia đình rồi chuyện nhà mẹ cần con lo!”

      "Mẹ, chẳng qua là có số người biết điều, đánh Cẩn Ngôn cũng thôi lại còn dám gây ra chuyện như vậy, đúng là tinh phá nát gia cang người khác, biết mắt của Lan Lăng Yến có bị mù lại coi trọng con đàn bà như thế!”

      Lâm Mẫn nổi giận gì bị Mộ Minh Lệ dạy dỗ trước mặt đông người như thế, trong lòng bà vừa phục vừa oán hận, hung hăng trợn mắt liếc Ninh Vân Hoan, hiển nhiên là trách giúp giùm Lâm Thiến, trong lòng hận đến tận xương.

      "Mắt con bị mù?" Lan Lăng Yến nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt có chút nguy hiểm: "Có phải mẹ quá hồ đồ rồi hay ?”

      Từ đến giờ Lâm Mẫn thân thiện với , biết, Lan Lăng Yến cũng chưa từng muốn bà giúp bất cứ chuyện gì. Nhưng chuyện đến nước này, bà chẳng những thèm phân thị phi vậy còn trách người khác, khó trách nay Lâm Mẫn nhìn như có quyền có thế, Nhưng Lan Lăn Yến biết ngoài Lan ba ba cưng chiều bà bà còn lại được gì.

      sống đến từng tuổi này rồi nhưng ngay cả tình thế tại ra sao cũng còn biết phân biệt được.

      Lâm Mẫn nghe con trai bà hồ đồ, trong lòng lửa giận càng thêm tăng cao, vừa định mở miệng tiếp, Lan ba ba đem tay vòng qua hông bà, âu yếm hôn lên đỉnh đầu của bà, thấp giọng : "Mẫn Mẫn, em nên nghỉ ngơi." xong, đợi bà thêm gì nữa, ông đem bà kéo sang bên. Lâm Mẫn còn định lên tiếng bênh vực cháu , nhưng khi thấy ngay cả Lan ba ba như thế, tuy rằng trong lòng cực kì bất mãn, nhưng cũng dám tiếp tục mở miệng thêm gì, hừ lạnh tiếng, nhưng ánh mắt khi nhìn Ninh Vân Hoan lại đầy u hiểm độc.

      Lúc này mọi người hết sức xấu hổ. Vừa mới bị mang là Lâm Thiến, bên phía nhà của Diệp Từ thấy tình cảnh như thế, cũng ai dám bước lên biện hộ giúp. Đều đứng thất thần ngay tại chỗ.
      Điền Ngọc Hinh nhìn thấy miệng còn trai bà đẫm đầy máu, đau lòng nước mắt tuôn như mưa. Oán hận trừng mắt nhìn Ninh Vân Hoan: "Ninh tiểu thư xuống tay có phải quá nặng rồi hay ? Cẩn Ngôn hiểu chuyện, chẳng lẽ tiểu thư cũng hiểu chuyện như nó?"
      "Ý của Mộ phu nhân, là bởi vì ta hiểu chuyện còn tôi nên hiểu chuyện và đứng yên để ta đến đánh tôi chăng?" Ninh Vân Hoan cười lạnh liếc mắt nhìn vẻ mặt lộ vẻ giận dữ của Điền Ngọc Hinh rồi tiếp: "Huống chi dạy dỗ con giùm Mộ phu nhân cũng phải việc mà tôi nên làm, Mộ đại công tử cũng có mặt, ta cũng thể ngăn cản. Chẳng lẽ Mộ phu nhân cho rằng tôi có thể ư?"
      Trước kia, ấn tượng của Ninh Vân Hoan đối với Mộ Cẩn Chi khá tốt, nhưng tối nay nhìn hành vi bao che của y như thế trong lòng cũng là cự kì chán ghét, tuy Mộ Cẩn Chi che chở cho em trai của mình đệ đệ là chuyện tốt, nhưng làm người bị hại như trong lòng đương nhiên dễ chịu gì. Sau khi đáp trả người nhà họ Mộ câu, dưới sắc mặt xanh mét của Điền Ngọc Hinh và gương mặt hung ác nham hiểm của Mộ Thiệu Hoa lúc này mới lên tiếng :
      "Dượng, trẻ con hiểu chuyện, nên mới có chuyện ầm ĩ như ngày hôm nay. Nhưng thân thể Cẩn Ngôn khoẻ, cháu phải mang nó xuống núi để kiểm tra, ở lại được.”

      Trong lòng của Mộ Thiệu Hoa lúc này đương nhiên cực kì giận dữ, nhưng khi chuyện cũng hề mất phong độ, đêm nay dù nguyên do gì để náo loạn thành tình huống như tại, nhưng Mộ Cẩn Ngôn bị người ta đánh đến gãy răng, dù gã là thằng ngốc, nhưng như thế cũng như đánh vào mặt gia tộc họ Mộ.

      Lâm Mậu Sơn cũng biết đến nước này rồi cũng tiện lưu người nhà họ Mộ nữa, vì thế khi thấy Mộ Thiệu Hoa tự hạ bậc thang để mình có dsaf bước xuống liền hài lòng gật gật đầu, ôm Lâm Ý lên đường: "Là Lâm Thiến hiểu chuyện, Lâm Sâm cũng theo Thiệu Hoa cùng xuống núiđi, gãy răng cũng phải chuyện , dù sao cũng phải kiểm tra kỹ mớiđược."
      Điền Ngọc Hinh bất mãn trong lòng, gãy răng phải chuyện , nhưng người đàn bà đánh con bà ta đến gãy răng sao lại bị chuyện gì? Trong lòng bà ta cực kì bất mãn, nhưng lên tiếng chính là Lâm Mậu Sơn, Điền Ngọc Hinh dù sao cũng chưa đến mức mất lí trí nên dù trong lòng cực hận cũng đành nuốt giận vào lòng, nhưng mối thù này nhà họ Mộ ghi nhớ kỹ, sau này chậm rãi hoàn trả gấp đôi.

      Đúng là những ngày cuối cùng tất niên để chờ đón năm mới edm đẹp như thế lại xảy ra chuyện như vậy, tuy rằng người gây chuyện là Lâm Thiến bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, nhưng Lâm Mậu Sơn hiển nhiên vẫn còn chưa nguôi giận, mọi người cũng ai còn muốn tiếp tục ở lại , Lan Lăng Yến kéo tay Ninh Vân Hoan tay cáo từ trước, sau khi hai người lên xe xong, sắc mặt của Lan Lăng Yến lúc này mới sa sầm xuống:
      "Mộ Cẩn Chi thập phần xuất chúng? là cái thứ gì, đáng giá em như vậy sao?"
      Ninh Vân Hoan vốn nghĩ rằng trách mình quấy rối bữa tiệc đoàn viên của nhà họ Lâm, nhưng ngờ tới khi vừa mở miệng bắt đầu tính toán nợ cũ, lập tức cả người co rụt lại, rút vào góc sáng sủa của chiếc xe, biện giải yếuớt: “Em chỉ tuỳ tiện thôi..”

      "Tùy tiện ? Vậy sao lại chưa từng nghe em ‘tùy tiện ’ chồng của em xuất chúngđến bậc nào, giỏi giang ra sao?" Hai người chân chính ở chung với nhau lâu như thế, nhưng Ninh Vân Hoan lại chưa từng thích câu nào, lại càng đừng khen , câu chuyện tình của hai người bắt đầu có thể xem như Lan Lăng Yến nửa cưỡng bách, với tính tình bá đạo mạnh mẽ của cũng thấy chuyện đó có gì lạ, nhưng hôm nay khi nghe Ninh Vân Hoan khen Mộ Cẩn Chi, trong lòng lập tức trở nên cực kì ghen tị.

      ", chồng của em minh thần võ, em thích ." Lan Lăng Yến càng nghĩ càng cảm thấy thẹn quá thành giận, vừa , vừa nằm đè lên người , Ninh Vân Hoan vừa định giãy dụa, hai tay lại bị bắt lấy đè lên ghế nệm bằng da, hai chân bị tách ra đặt ở thành ghế, hoàn toàn thể động đậy, đáng sợ là bang tay còn lại của Lan Lăng Yến đặt ở bên hông của , nặng cù lét . Loại cảm giác nhột nhạt nặng lại thể giãy dụa như thế này làm ai có thể chịu nổi, Ninh Vân Hoan ngay từ đầu còn cố gắng cười, nhưng cuối cùng lại thể nhịn nổi nữa, rốt cục cười phá lên, hai cái chân tuy rằng biết vô dụng, vẫn là liều mạng giãy dụa: "Tha mạng, ông xã minh thần võ... ha ha ha ha..."
      "Còn gì nữa !" Lan Lăng Yến vừa , nhưng tay vẫn ngừng chọt lét : "Về sau còn dám khen người khác nữa ?"
      " dám, dám..." Ninh Vân Hoan cười đến đau bụng, nước mắt đều chảy ra, chân đạp lung tung trong khí gần như sắp khóc.

      “Em vẫn chưa em thích .” Lan Lăng Yến vừa , vừa dời tay khỏi hông , và bắt đầu vén vạt áo lên luồn tay vào trong, đem những lời định của bà xã nuốt hết vào trong miệng.

      Năm cũ qua , mấy hôm tới chính là thời gian nhập học, Lan ba ba đón năm mới ở Hoa Hạ xong cũng chuẩn bị rời .

      Dù sao ông cũng là người cực kì bận rộn, tuy ông xem trọng thế lực ở Hoa Hạ này nhưng người nhưnoong lại thể dừng ở nơi nào quá lâu, bởi vậy vừa đến tháng hai, lập tức muốn rời

      Lan Lăng Yến sáng sớm bị Lan ba ba cho gọi tới. Ông sắp rờiđi, lưu lại miếng thịt béo bở lac Hoa Hạ này đương nhiên sao ông có thể bỏ qua. Bởi vậy có ít chuyện phải cần con trai ông quản.

      Đại học đế đô cũng vì nghỉ khá sớm nên thời gian tựu trường cũng sớm hơn các trường đại học khác là nửa tháng. Mấy ngày hôm trước cũng có người nhắc cần phải đến trường học để báo danh, nên Lan Lăng Yến bao lâu, Ninh Vân Hoan ngủ trong chốc lát, cũng bị kêu dậy, thu dọn đồ đạc xong rồi đến trường học, thừa dịp cận vệ làm thủ tục cho Ninh Vân Hoan, Lý Phán Phán cũng xách theo túi xách bước vào phòng học.
      Kỳ nghỉ đông này Ninh Vân Hoan nghe được tin tức gì về Lý Phán Phán. Lúc ở nhà họ Lâm tổ chức yến hội, Lý Tương Quân thân là cấp dưới của Lâm Mậu Sơn, cũng dẫn theo mấy con trai con dâu đến nhà họ Lâm, nhưng Ninh Vân Hoan lại thấy ta. Lúc này hai người vừa chạm mặt, Lý Phán Phán chút do dự lập tức xách theo túi xách về hướng Ninh Vân Hoan.
      "Hoan Hoan, lâu gặp được cậu, trưa l nay chúng ta cùng nhau ăn cơm ." Lý Phán Phán thoạt nhìn như gầy vài phần, đôi mắt long lanh như mặt hồ thu trở nên to hơn. Khuôn mặt như lòng bàn tay, cắm nhọn hoắc, mặt gần như giấu được vẻ tiều tuỵ.

      "Tần đại ca trở lại, ấyđã biết được thân phận bạn trai của cậu, muốn lời xin lỗi với cậu.” Lý Phán Phán vừa , vừa có chút áy náy liếc mắt nhìn Ninh Vân Hoan.
      Hai người vốn cũng thân. Nhưng lúc này giọng của ta ngược lại cực kì thân mật, Ninh Vân Hoan nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu:
      "Nể mặt cậu nên chuyện của Tần Dật xem như bỏ qua .” Dù sao Tần Dật cũng bị Lan Lăng Yến đánh cho trận, nhà họ Tần lại mang tỷ đến để làm quà xin lỗi, tiền cũng nhận xong, chắc chắn truy cứu nữa, lúc này cũng nhân cơ hội xem như nể mặt Lý Phán Phán lần."Nhưng ăn cơm cần..." Ninh Vân Hoan vừa dứt lời, Lý Phán Phán liền nở nụ cười khổ:
      "Muốn hẹn cậu lần đúng dễ chút nào. Chuyện của Phó Viện, lúc trước phải cảm ơn cậu nhắc nhở, nhưng nếu cậu biết tính cách của ta rồi đừng qua lại với ta nữa.”

      Phó Viện là hạng người gì Ninh Vân Hoan đương nhiên biết, lúc này cần Lý Phán Phán nhắc nhở, tất nhiên tiếp tục qua lại với Phó Viện, nhưng Lý Phán Phán có ý nhắc nhở , phần nhân tình này Ninh Vân Hoan vẫn nhớ ở trong lòng, bởi vậy cũng chỉ điểm ta câu:
      " Có số chuyện tự cậu cũng biết rồi đó được, hôn nhân giữa cậu và Tần Dật giữa hôn , cậu cũng nên suy nghĩ cẩn thận."
      Lý Phán Phán gật gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu: "Hoan Hoan, cậu tốt, mình biết cậu tốt với mình, nhưng mình cam lòng, mình là người của ấy rồi, tình cảm giữa mình và ấy hơn mười năm, mình tin đấulại Phó Viện!"

      ám chỉ đến Phó Viện mà là ám chỉ đến Cố Doanh Tích, người mà tại vẫn chưa phát sinh quan hệ thân thể với Tần Dật, nhưng bây giờ giữa Tần Dật cùng Cố Doanh Tích vẫn chưa thực phát sinh quan hệ, cho dù , chỉ sợ Lý Phán Phán cũng tin, vì thế Ninh Vân Hoan chỉ cười khổ tiếng, gật gật đầu, cũng thêm gì nữa.
      "Cậu nên..." muốn nhắc nhở Lý Phán Phán nên đề phòng Tần Dật, ai ngờ điện thoại trong túi vang lên, lấy điện thoại ra nhìn, màn hình hiển thị loạt dấu sao, dù sao chỉ cần tốn cước số điện thoại có cơ mật đến đâu cũng liên quan gì đến . Nhưng Ninh Vân Hoan nhớ lại tình cảnh lần trước lúc Điền Ngọc Hinh gọi điện thoại lập tức muốn tiếp, ai ngờ sau khi điện thoại cắt đứt lại vang lên lần nữa, nhịn được thế này mới nhận.
      " to gan, dám cắt điện thoại của tôi!" Đầu điện thoại kia, giọng của Lâm Mẫn hổn hển vì tức tối, trọng giọng chứa cơn giận kinh hồn, trực tiếp ra lệnh: “Tôi có chuyện muốn với , đến nhà họ Lâm ngay bây giờ!” Sau khi bà xong, từ đầu dây bên kia truyền đến thanh dập máy mạnh, tiếp theo là thanh cắt đứt liên lạc.

      "Là bạn trai cậu gọi à?" Hiển nhiên Lý Phán Phán bởi vì đứng gần, cũng nghe được tiếng bên kia gác điện thoại, mặc dù nghe đối phương rốt cuộc là ai, nhưng vẫn đoán thử câu.
      Ninh Vân Hoan lắc đầu, sắc mặt có chút lãnh đạm: "Là mẹ của bạn trai mình gọi!"
      Lý Phán Phán có chút đồng tình nhìn , hiển nhiên cũng chịu ít chuyện từ phía mẹ của Tần Dật, vì thế sau khi nghe thân phận của người gọi điện thoại đến cũng thêm gì nữa.
      Cười giả lả hai tiếng, Ninh Vân Hoan gọi điện thoại cho cận vệ xong tự ra khỏi phòng học, Lý Phán Phán thấy hành động của , đơn giản cũng cất bước theo cùng nhau ra ngoài: "Mình về với cậu, dù sao chuyện ở đây cũng làm xong hết rồi.”

      Ninh Vân Hoan cũng lên tiếng, chỉ gật gật đầu, bởi vì còn phải chờ hai cận vệ quay lại, cho nên cùng Lý Phán Phán ra ngoài nhưnv cũng nhanh, lát sau đến cổng trường, xe đậu bên kia đường, lúc này đèn đỏ bật sáng, cận vệ ngồi trong xe bên kia đường nhìn thấy Ninh Vân Hoan đến, vội vã xuống xe định đợi đèn xanh bật lên đến đón ai ngờ lúc này bên cửa trường thân ảnh màu trắng nhào về hướng Ninh Vân Hoan.

      hoảng sợ, chút nghĩ ngợi liền duỗi chân muốn đá qua thân ảnh kia kêu đau tiếng, Ninh Vân Hoan cảm giác chân của mình đạp thứ gì đó mềm mềm, định thu chân lại chân lập tức bị người nọ ôm chặt.
      "Ninh học muội, chị van xin em..." Biến cố đột nhiên xuất làm Lý Phán Phán đứng bên cạnh Ninh Vân Hoan giật nảy mình, đợi hai người kịp hoàn hồn, chiếc xe việt dã từ xa chạy nhanh về hướng bên này rồi that chậm tốcđộ, từ xe có mấy người đàn ông mặc áo đen nhảy xuống, đưa tay xốc Cố Doanh Tích cùng Ninh Vân Hoan kéo vào xe, Lý Phán Phán đứng ở bên cạnh vừa muốn thét chói tai, cũng bị người ta mang lên xe.
      Khi cận vệ kịp hoàn hồn định đuổi theo chiếc xe kia tăng tốc chạy nhanh.

      Ninh Vân Hoan bị người ta bịt miệng ấn ghế ngồi, xuyên qua kẽ hở của chiếc ghế nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy cận vệ của đặt điện thoại lên tai, chân chạy nhanh về hướng xe đậu, sau hàng loạt chuyển biến nhanh và đột ngột đó, thanh xe va vào nhau lập tức truyền đến, xe phía sau đuổi kịp.

      Cố Doanh Tích vừa định thét chói tai, người đàn ông kia cũng biết lấy cái gì vậy nhét vào trong miệngả ta, ả ta nhanh chóng nghoẹo đầu sang bên cạnh ngất , tiếp theo Lý Phán Phán cũng bị ngất y như thế đừng chi Ninh Vân Hoan. Chỉ là trước khoảnh khắc ngất xỉu, còn kịp nghĩ mỗi lần đụng phải ả sao Chổi Cố Doanh Tích này đều gặp chuyện may. Cảm giác vẫn còn bồng bềnh trôi nổi chìm trong cơn ác mộng, khi tỉnh lại biết tại là giờ nào, bốn phía đều là mảnh tối đen, tay chân của gần như còn cảm giác, có lẽ bị người ta trói lại, máu thể thông quá lâu nên lạnh như băng.

      vừa nhúc nhích tiếng rên của Lý Phán Phán cũng vang lên bên cạnh : “Ưm…”

      "Đây là nơi nào?" giọng nũng nịu tuy rất nhưng Ninh Vân Hoan vừa nghe xong lập tức biết ngay đấy là giọng của Cố Doanh Tích, đoán bọn ở bên trong gian phòng rộng rãi chung quanh cực kì vắng lặng.

      Vừa nghe đến thanh của Cố Doanh Tích Ninh Vân Hoan cũng để ý đầu mình vẫn còn nặng nề, cả người đều run lên.
      Trong lòng nguyền rủa hai câu, Ninh Vân Hoan mạnh mẽ trấn định lại, chung quanh cực kì im ắng, dường như và Lý Phán Phán cùng Cố Doanh Tích ba người có lẽ bị giam chung chỗ, nghe được thanh của nất kì ai khác, cũng biết đây là đâu và ai bắt cóc họ.

      Hình ảnh của cận vệ mà nhìn thấy trước khi ngất xỉu, có lẽ họ gọi điện thoại cho Lan Lăng Yến, biết khi nào ấy mới có thể đến cứu mình.
      biết dạng vật hi sinh như mình và Lý Sán Sán khi đụng phải nữ chính ki có kết cuộc gì tốt đẹp, kinh nghiệm từ kiếp trước đến kiếp làm cho Ninh Vân Hoan hiểu, Cố Doanh Tích mỗi khi gặp phải nguy hiểm vẫn luôn có nam chính điên khùng nào đó nhào ra cứu ả, sau đó bị tình sét đánh với ả, nhưng phái nữ khi ở chung với ả ta nếu phải thay ả ta bị luân phiên cưỡng hiếp cũng thành oan hồn thay ả!
      Hiyoko, AnnieNguyễn315, phương131117 others thích bài này.

    4. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Chương 120: Gặp nạn
      Edit: Mộng Hàn

      Nghĩ đến đủ mọi chuyện mà mình phải chịu ở những kiếp trước, Ninh Vân Hoan khỏi càng nôn nóng hơn, cắn chặt răng, thân thể giật giật, cảm giác châm chích như bị ngàn mũi kim đâm từ tứ chi truyền tới, cố nén, đụng cái vào bên cạnh, cũng biết là Lý Phán Phán hay là Cố Doanh Tích, "Phán Phán?"

      Mới cất tiếng , Ninh Vân Hoan cảm thấy cổ họng của như bị dao cắt, môi có chút khô nứt tróc da , cũng biết mịnh bị trói ở đây bao lâu nhưng người lại hề có chút cảm giác, ngay cả áo khoác lông người cũng bị cởi ra, nếu phải cảm thấy bản thân hoàn toàn hề có gì khác thường, hẳn là có ai chạm qua, nếu chỉ sợ lúc này sớm kiềm được tức giận.

      Hai mắt của bị gì đó bịt lại, có lẽ là do các ngủ mê mang nên miệng bị bịt lại, nên ít ra còn có thể trao đổi, nên có lẽ tình huống của hai người còn lại chắc cũng như .

      "Hoan Hoan?" Thanh mang theo chút run rẩy của Lý Phán Phán vang lên, vừa nhích người về hướng thanh của Ninh Vân Hoan bên cạnh mình, theo động tác dịch chuyển bên phải của , Ninh Vân Hoan có thể cảm nhận được người kia hẳn là Lý Phán Phán .

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Sao chúng ta lại ở đây?" Lý Phán Phán vừa , vừa run rẩy, lại nhích đến gần Ninh Vân Hoan hơn.

      ấy gia thế hiển hách, hơn nữa trong nhà họ Lý lại chỉ có mỗi mình là con , bởi vậy cưng chiều như châu báu, từ đến lớn bao giờ để gặp phải những mặt tối tăm hắc ám của xã hội, hơn nữa nhà họ Lý xuất thân là quân nhân thế gia, nên cho dù có người ưa nhà họ Lý, nhưng chỉ là đứa con , lại được sủng ái sớm hay muộn cũng gả ra ngoài , nhà họ Lý lại bảo vệ rất nghiêm, cho nên gần như có ai dám chạm đến , lần này bị bắt cóc, vẫn là lần đầu tiên gặp được tình huống ngoài ý muốn như thế.

      Ninh Vân Hoan lại bình tĩnh hơn, ở kiếp trước cũng từng bị trong đám nam chính của Cố Doanh Tích là Long Minh lão đại bắt cóc qua, lúc ấy ai ai cũng đều nghĩ là ăn hiếp ả ta, luôn làm ả ta bật khóc, nhưng nể tình Cố Doanh Tích xem là bạn thân nên Long Minh lão đại cũng thực làm gì nhưng cũng cho người đến doạ hết mấy ngày, làm trong lòng sinh ra ít bóng ma ám ảnh, nếu phải cuối cùng chết là ở bàn thí nghiệm của Lan Lăng Yến, cuộc sống khoảng thời gian đó kinh khủng hơn so với lúc bị Long Minh lão đại nhốt hơn rất nhiều có lẽ khi trọng sinh lại quá mức sợ Lan Lăng Yến đến như thế mà suýt nữa quên còn có người như thế.

      "Ninh, Ninh học muội, là, là em sao?" Thanh run rẩy của Cố Doanh Tích cuối cùng cũng vang lên, giống như muốn nhích đến gần , hai chân của Ninh Vân Hoan bị trói cực chặt, nếu lúc này sớm giơ chân lên đạp ả văng ra ngoài. Nghe thấy thanh của Cố Doanh Tích liền nhíu mày lại chặt: "Câm miệng!"

      "Nơi này là đâu thế? Có ai ở đó , thả chúng tôi ra ngoài !" Cố Doanh Tích sau khi bị Ninh Vân Hoan quát, đầu tiên là khóc hai tiếng, tiếp theo đột ngột cất tiếng kêu lớn lên.

      Mẹ kiếp! Vất vả lắm chung quanh họ có ai canh giữ, Ninh Vân Hoan còn ngẫm nghĩ xem nên dùng biện pháp gì để cởi trói cho mình và trốn , nhưng con ả ngốc nghếch đó lại bắt đầu hét lên, trong cơn giận dữ, chút nghĩ ngợi liền chụm hai chân lại đạp mạnh về hướng Cố Doanh Tích: " câm miệng lại cho tôi!"

      Ninh Vân Hoan bị người trói ở bên trong, lắng nghe ràng, bên phải là Lý Phán Phán, bên trái còn lại là Cố Doanh Tích, vừa rồi Cố Doanh Tích vì quá sợ hãi mà nhích lại gần . Vì thế nên bị đạp trúng, Cố Doanh Tích quả nhiên phát ra tiếng kêu đauđớn, bị Ninh Vân Hoan quát lớn, nên cũng dám lên tiếng nữa.

      "Có phải ngại kịp chết nhanh đúng ? Nên hét lớn gọi bọn họ đến giết ?”

      Lúc này Ninh Vân Hoan thực muốn chém chết ả tiện nhân Cố Doanh Tích này, nhưng lại liều mạng cố kiềm nén, sợ nếu mình kiềm được mà đánh ả kia hét ầm lên làm bọn người kia chạy đến hỏng bét.

      tại biết là giờ nào, mắt của bọn họ tuy bị bịt lại nhưng cũng có thể men theo khe hở mà nhìn ra được bên ngoài là ban đêm, tình huống bên ngoài cũng ràng lắm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bên trong phòng là có người, Ninh Vân Hoan cố nén lửa giận quay sang với Lý Phán Phán bên cạnh :

      "Phán Phán, nếu có người đến, trước tiên cậu cứ vờ như vẫn còn ngủ mê, cho dù có người đánh cậu, cậu cũng thể lên tiếng, biết ?" Khi các còn mê man bonn họ đem các quăng ở nơi này, nhưng tại nếu họ biết các tỉnh, chắc chắn các được đãi ngộ tốt như thế này nữa.

      Lý Phán Phán liều mạng gật đầu, lập tức lại nhớ đến Ninh Vân Hoan thể nhìn thấy được động tác của mình vì thế khẽ ừ tiếng.

      Cố Doanh Tích ở bên cạnh dám lên tiếng, nhưng tiếng thút thít vẫn ngừng truyền đến, làm cho Ninh Vân Hoan hận thể cho con ả chết tiệt này bạt tai, "Đừng khóc nữa! Có phải muốn gọi đám người kia đến hại chết chúng tôi mới chịu đúng ?”

      "Chị, chị có." Cố Doanh Tích ban đầu còn dùng giọng hơi lớn để phân bua cho bản thân, nhưng khi nghe được thanh vang dội vọng lại từ bốn bức tường, rồi lại nhớ đến vừa rồi Ninh Vân Hoan đánh ả ta nên hạ thấp giọng xuống, nhưng trong bụng lại cảm thấy tội nghiệp cho Cửu ca lại quen biết với người phụ nữ hung hãn thích đánh người như này.

      Vừa nghĩ tới Lan Cửu ca, mắt Cố Doanh Tích khỏi lại đẫm lệ, vừa mới thút thít hai tiếng, lại nghe thấy giọng nghiến răng nghiến lợi của Ninh Vân Hoan, dám lên tiếng nữa.

      "Phán Phán, cậu đến gần mình chút, có thể đứng được ?" Ninh Vân Hoan cố nén ý định giết chết Cố Doanh Tích, hít sâu mấy hơi để trấn tĩnh lại, rồi mới quay sang hỏi khẽ Lý Phán Phán.

      "Để mình thử xem." Bên ngoài cực kì vắng lặng, Ninh Vân Hoan cũng dám đem vận mệnh giao vào tay người khác, bởi vậy sau khi trầm mặc lúc lại phân phó Lý Phán Phán đứng lên, hai cố gắng lúc, Lý Phán Phán thể đứng được, ngược lại ngồi ngồi cũng vững nên ngã mặt đất.

      Ninh Vân Hoan chỉ đành phải tự mình chuyển tới, trong lúc trườn đến có cảm giác như chạm phải cổ tay Lý Phán Phán gì thế đưa miệng đến gần, dùng răng bắt đầu cởi khăn vải buộc tay ấy ra.

      Có lẽ đám người kia nghĩ bọn họ là những yếu đuối có sức chiến đấu lại hôn mê, nên chỉ dùng những mảnh vải trói người các phải buộc bằng dây thừng hay gân trâu ...khó có thể cỡi ra này nọ, Lý Phán Phán giống như cũng hiểu được ý của Ninh Vân Hoan, lập tức vừa phối hợp động tác của vừa bắt đầu liều mạng giãy dụa.

      Như vậy suốt hơn hai khắc đồng hồ sau, hai đều mệt đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, thanh của Cố Doanh Tích lại đột nhiên sâu kín vang lên:

      " xem, chúng ta còn có thể sống tiếp ?" Ả ta xong, lại nhịn được bật khóc, thanh như cực kì đè né.

      Ninh Vân Hoan lúc này nào có thời gian để ý đến ả ta, cho dù là có cũng tuyệt đối an ủi ả, răng mỏi nhừ, may mà miếng vải buộc bắt đầu buông lỏng, lúc đầu của bọn họ đầy mồ hôi, rốt cục dùng sức cái kéo nút buộc rời ra. Lý Phán Phán lập tức dùng sức xoay mạnh cổ tay, vòng xiết được nới lỏng, rồi rời ra.

      Lý Phán Phân vốn cũng mạnh mẽ gì, nhưng tại được tự do hai tay, liền lập tức bò đến cởi ra cho Ninh Vân Hoan. Nhưng nút thắt này rất chặt, vì thế học theo động tác của Ninh Vân Hoan, cúi đầu xuống bắt đầu dùng răn để cắn, có hai tay hỗ trợ, lại thêm cái miệng, vì thế việc cởi bỏ nút thắt tiện hơn Ninh Vân Hoan vừa rồi rất nhiều. lâu sao cũng giúp Ninh Vân Hoan cởi xong.

      Hai tự ai nấy cởi nút thắt ở chân mình ra. Ninh Vân Hoan cố nén đau đớn, đem miếng băng keo màu đen mắt mình cũng lột xuống, may mà bên ngoài là ban đêm nên ánh mắt cũng mất thăng bằng khi bị tiếp xúc với bóng tối quá lâu cho lắm, chỉ chớp mắt cho ánh mắt quen với mọi thứ chung quanh, gần như có thể thấy tình cảnh trong phòng , bốn phía đều trống trơn, có bất cứ thứ gì khác. Ba người các chật vật trong góc, nhưng cũng biết đây là nơi nào.

      Cố Doanh Tích giống như tử thi, nằm nhoài mặt đất, Ninh Vân Hoan vốn muốn quan tâm đến ả, dù sao nữ chính vô luận như thế nào cũng chết được, nhưng lúc này thuộc tính thánh mẫu của Lý Phán Phán đột nhiên bừng dậy. quan tâm đến tình cảnh liều mạng cởi dây trói giữa ấy và Ninh Vân Hoan, thực tâm muốn cởi trói cho Cố Doanh Tích, vì thế cũng nổi giận với Ninh Vân Hoan.

      Bất lực với ương ngạnh này, Ninh Vân Hoan cảm thấy tay chân mình cũng rã rời, vì thế cũng muốn vì tranh cãi với này tạo chú ý dẫn đám người kia đến, vì thế âu khi khuyên vài câu thấy Lý Phán Phán nghe, bắt đầu làm vài động tác giúp tay chân có thể hoạt động bình thường trở lại.

      Cố Doanh Tích rất nhanh cũng được thả ra, Ninh Vân Hoan cảnh cáo ả ta: "Nếu Lý Phán Phán cứu , tôi cũng hy vọng có thể làm gì, nhưng chỉ cần cản tay cản chân tôi..."

      "Chị, chị ..." Lời của ả ta vẫn còn chưa kịp xong bên ngoài đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, hiển nhiên có vài người đến, Ninh Vân Hoan cùng Lý Phán Phán nhìn nhau cái, trái tim của bọn họ bắt đầu đập điên cuồng, từ ngoài cửa truyền đến tiếng mở khoá, giọng nam có vẻ thô bỉ :

      "Bên trong có ba con nhóc, ăn no xong đúng lúc cũng nên làm gì để hạ hoả, ba người chúng ta, mỗi đứa em!”

      Cố Doanh Tích suýt nữa thét lên, Ninh Vân Hoan rất sợ con ả chết tiệt này làm lộ chuyện, vội vã nhanh tay lẹ mắt bịt miệngả lại, trợn mắt cảnh cáo ả, nếu phải sợ làm hỏng việc, sớm bóp chết Cố Doanh Tích.

      Trong phòng trống rỗng, nên muốn tìm chỗ để trốn cũng có, Ninh Vân Hoan có chút bối rối thấy những mảnh vải cột tay bọn họ nằm đất, vội vã hít sâu hơi rồi liếc mắt nhìn Lý Phán Phán, nhặt mảnh vải lên buộc hờ cổ tay, rồi đưa mắt ra hiệu cho Lý Phán Phán làm theo.

      Lý Phán Phán còn có chút dám, nhưng lúc này cũng biết tốt xấu, nếu đánh ngã ba người này chỉ sợ hôm nay người ngã , vì thế gật gật đầu, Cố Doanh Tích do dự thôi, dáng vẻ như e ngại sợ sệt, nhưng dưới ánh mắt hung hãn của Ninh Vân Hoan, ả ta như mới miễn cưỡng gật đầu trả lời, rồi dịu dàng nhón tay nhặt mảnh vải lên cầm trong tay.

      Ba chạy đến bên cạnh cánh cửa, từ bên ngoài cánh cửa nhanh chóng truyền đến tiếng khoá lách cách, Ninh Vân Hoan khẩn trương đến mức lạnh run cả người, kiếp trước tuy bị chết thảm, nhưng cũng chưa từng trải qua hoàn cảnh sợ bị người ta phát giác như thế này, lúc này trong lòng sợ là giả, nhưng muốn chết phải phản kháng, cho dù muốn chết cũng muốn chết như thế này, nên tại phải liều mạng rồi tính tiếp.

      Khóa cửa vừa mở ra, ánh trăng từ bên ngoài lập tức rọi vào bên trong phòng, làm cho trong phòng thêm chút ánh sáng. Người từ bên ngoài đưa đầu vào thể thấy tình huống trong phòng, bọn họ cũng dám bật đèn, sợ động tĩnh từ nơi này gây chú ý cho người khác, ngược lại là đám người Ninh Vân Hoan trong phòng, nương theo ánh trăng bên ngoài nhìn thấy rất đám đàn ông kia.

      Ninh Vân Hoan trốn ở sau cửa, hướng Lý Phán Phán gật gật đầu, thừa dịp mấy gã đó lặng lẽ bước vào, về chỗ các nằm ngất xỉu ban nãy, Ninh Vân Hoan lập tức nhảy bật người lên, hai tay giang rộng ra quấn mảnh vải vào cổ tên đó, sau đó liều mạng siết chặt lại.

      Có lẽ là tên bị đánh chưa kịp chuẩn bị lại bị đánh bất ngờ nên Ninh Vân Hoan dễ dàng quật ngã xuống mặt đất, cũng ngã lên người gã ta nhưng nhanh chóng ngồi dậy, mảnh vải trong tay dùng sức siết chặt lấy cổ tên này.

      "Mẹ k..." Từ trong miệng gã mới vừa mắng ra chữ, sau đó thể thêm tiếng nào nữa, tay chân của bắt đầug vùng vẫy như điên, Ninh Vân Hoan sợ gã phục hồi tinh thần lại mình gặp nạn, nên dùng tất cả sức lực có, siết chặt cổ gã.

      Bên cạnh, Lý Phán Phán làm việc cũng thuận lợi, này nhìn thánh mẫu lại mềm lòng, nhưng và thời khắc nguy hiểm, cũng gần như liều mạng, nhanh chóng đánh ngã tên trong đó.

      Nhưng ‘nữ chính’ Cố Doanh Tích này lại là phế vật vô dụng, vừa mới xông lên giống như tình nhân lâu ngày gặp lại, ôm siết lấy gã kia như trong những bộ phim ngôn tình, lúc bộ ngực ả ta cọ vào người tên kia, gã đó cất tiếng cười đầy dâm dục, xoay người bế ả ta lên và bắt đầu giở trò sờ soạng người ả ta, Cố Doanh Tích bị đám nam nhân nhà ả dạy dỗ trở nên cực kì nhạy cảm, khi tên kia vừa sờ vào ả lập tức có cảm giác, tuy rằng trong lòng ả cảm thấy cực kì khuất nhục cùng tình nguyện, nhưng vẫn bị gã kia sờ đến run rẩy toàn thân, từ hoa huyệt có dòng nước nóng tràn ra, đồng thời miệng cũng phối hợp rên ư ử.

      Nhìn thấy thế, Ninh Vân Hoan gần như kiềm được muốn chửi thề tiếng, gã kia nghe được động tĩnh bên cạnh, lập tức cảm thấy có cái gì đó ổn, lập tức giữ chặt Cố Doanh Tích, lạnh giọng quát:

      "Dừng tay, bằng tao giết chết ả này!"

      Ninh Vân Hoan lúc này càng siết chặt sợi dây tay , người bên dưới tại giãy dụa càng lúc càng yếu, cuối cùng xuôi tay nằm yên. Quần áo người Ninh Vân Hoan bị gã ta bấu víu đến nhàu nát, dù tại gã nằm yên, nhưng cũng dám buông tay, lại dùng sức siết thêm lúc nữa, thẳng đến khi giống như nghe được tiếng xương gãy vang lên mới thở dài nhõm hơi, phía sau lưng lập tức đẫm đầy mồ hôi lạnh.

      "Tuỳ mày, mày muốn cứ giết chết ta!”

      Vừa tỉnh táo chuyện, Ninh Vân Hoan vừa bắt đầu hồi phục khí lực, hai tay tuy vẫn còn run ngừng nhưng đem sợi dây siết cổ gả kia nắm lên và bắt đầu xoay cổ tay, sau lúc lâu mới cảm giác người có chút khí lực.

      Tuy rằng vừa quan tâm đến sống chết của ta, nhưng thực cũng thầm chuẩn bị sức để có thể đến gần giết chết gã này, tuy Ninh Vân Hoan có ý định cứu Cố Doanh Tích, thậm chí còn muốn giết chết ả, nhưng cũng phải bây giờ, nếu để cho gã này phục hồi tinh thần kêu người đến giúp, người chết . phải muốn cứu Cố Doanh Tích, chỉ là gã này thể chết mà thôi!

      "Học muội, hu hu, tại sao lòng dạ em lại ác độc đến vậy? Chị với em thù oán..." Cố Doanh Tích bật khóc nức nở, làm cho gã bắt giữ ta hơi phân tâm, Ninh Vân Hoan cảm thấy nhõm, ả chết tiệt này ít ra cũng còn có chút tác dụng.
      Hiyoko, AnnieNguyễn315, Pe Mick13 others thích bài này.

    5. Thảo17

      Thảo17 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      54
      Huhu năng suất quá. Sau thời gian bị bỏ đói hôm nay vào đọc . Truyện hay, cảm ơn các bạn tiếp tục edit bộ này

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :