1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh Nữ Phụ - Mỉm Cười Wr

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yukikouso

      yukikouso Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      2,966
      Chương 101: Vạch trần

      Về sau nếu những người bạn cũ kia biết con mình tìm người con dâu như vậy, cười tới rớt răng mới là lạ! Mặc dù ba Ninh là người khoan dung, thế nhưng cũng khoan dung tới mức đồng ý cho con trai cưới người con dâu để rồi lại bị , bị chiếm tiện nghi như vậy!

      “Ba, con kính trọng người, mới mang theo Tích nhi đến cầu xin người, tại ấy mang thai, chính là người cho con chút mặt mũi nào cũng nên cho cháu người chút mặt mũi! Thời tiết hôm nay lạnh như vậy, Tích nhi để tỏ lòng kính ý với người, quỳ mặt đất lâu như vậy, làm sao người có thể ác tâm như vậy?” Chính xác chuyến này Ninh Vân Thành vì hôn của và Cố Doanh Tích mà đến, ở trong sòng bạc thua hơn nghìn vạn, gần đây người của sòng bạc đuổi theo đòi nợ gay gắt, chính có bản lãnh trả hết khoản nợ, lúc này liền muốn mượn đứa bé trong bụng Cố Doanh Tích trở lại báo tin cho ba Ninh, đồn thời mượn ông thêm chút tiền.

      Ninh Vân Thành vừa dứt câu, ba Ninh còn chưa kịp mở miệng, Lan Lăng Yến duỗi tay ngồi bên cạnh Ninh Vân Hoan lại đột nhiên :

      “Mấy tháng?”

      Vừa nghe Lan Lăng Yến mở miệng hỏi, Cố Doanh Tích kích động toàn thân run cầm cập, tại ả cảm giác thân thể mình ô uế, thể với tới Lan Lăng Yến được, có thể có được nhưng ả có tư cách len lén thích Lan Lăng Yến, nhiều nhất ả hề cạnh tranh với Ninh Vân Hoan, từ đó yên lặng thích là được.

      Dù sao cũng là vô tội, ả cách hèn mọn như vậy, Cố Doanh Tích nghĩ tới những thứ này, suýt nữa nước mắt lại chảy ra, vội vàng hít mũi cái, cắn răng nín thanh khóc sụt sùi lại.

      Kể từ lúc Lan Lăng Yến tới nay, rất ít khi chuyện cùng ả, mỗi lần đếm xỉa đều làm cho tâm Cố Doanh Tích đau đớn!

      Hôm nay, vất vả mới thấy chuyện với mình, hốc mắt Cố Doanh Tích lập tức đỏ lên, hít sâu hai cái, đợi Ninh Vân Thành trả lời, liền chút nghĩ ngợi : “Hai tháng…”

      Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, ngoại trừ Ninh Vân Thành vẻ mặt ngốc trệ lập tức lộ ra vẻ kiếp sợ như bị sét đánh, ba Ninh trầm mặc hồi lâu, còn lại sắc mặt đều xanh mét!

      “Hai tháng? Tôi nhớ là lúc tôi làm phẫu thuật, Ninh Vân Thành là bị dẫn vào cục cảnh sát, bởi vì nó có khuynh hướng bạo lực làm đả thương người khác, cho nên bị trông giữ hai tháng?” Lúc này ba Ninh tức giận đến mức giọng cũng thay đổi, cả người suýt nữa nhảy dựng lên, tay run rẩy, chỉ vào Ninh Vân Thành : “Hai tháng mày có ở cùng chỗ với ta? Rốt cuộc đứa bé trong bụng ta là của ai?”

      Càng ba Ninh càng thấy tức, cầm quải trượng trong tay đập lên người Ninh Vân Thành, “Mày !”

      Ninh Vân Thành nghe Cố Doanh Tích đứa trong bụng mới chỉ có hai tháng, cũng có phản ứng. Lúc này cả người ngây dại ra, ba Ninh giơ quải trượng đánh tới cũng quên tránh né, chỉ nghe tiếng “Bùm” giòn vang, quải trượng trực tiếp đập vào đầu . Ninh Vân Thành hô đau, dòng máu đỏ từ đầu chảy xuống, dọc theo cằm tí tách tí tách rơi xuống đất.

      “Vân Thành, Vân Thành, làm sao vậy?” Lúc này người vốn là bị sắc đẹp của Lan Lăng Yến mê hoặc, Cố Doanh Tích mới giống như là hồi phục thần trí bình thường lại, thê lương hét lên, giống như chồng chết, hai tay cầm lấy bả vai Ninh Vân Thành đung đưa!

      Thời khắc mấu chốt, biết sức lực của ả từ đâu đánh tới đung đưa làm đầu Ninh Vân Thành quay vòng vòng, máu trán cũng tuôn ra nhiều hơn.

      Ba Ninh đánh Ninh Vân Thành xong thấy cũng trốn tránh, trong lòng liền có chút hối hận, chỉ là sợ lúc này mất hết mặt mũi. Ninh phu nhân sớm sợ đến ngây người, ngược lại Ninh Vân Hoan phản ứng kịp, nhưng lúc này xem chuyện vui còn chưa kịp, sao mà gọi điện kêu bác sĩ cho Ninh Vân Thành được chứ, chỉ muốn dựa trong ngực Lan Lăng Yến xem kịch vui thôi!

      “Vân Thành, được có chuyện, được bỏ lại em mình a.” Lúc này Cố Doanh Tích khóc đến mức nước mắt ngừng chảy xuống, hai môi tái nhợt có chút máu, thoạt nhìn yếu ớt và làm cho người ta thương xót. biết có phải do tiếng kêu thê thảm vừa rồi của Cố Doanh Tích gọi cho hoàn hồn hay mặt Ninh Vân Thành có chút vặn vẹo, lộ ra vẻ thống khổ: “Tích nhi, vì cái gì, vì cái gì mà em phải bội ? Chẳng lẽ có Tạ Trác Doãn và , em, em còn chưa đủ sao?”

      , phải vậy!” Cố Doanh Tích khóc đến khản giọng, vốn là quyết định tốt muốn giấu vùi bí mật ở trong lòng, có ngờ tới vì khinh địch mà bị khui ra, ả nên trách ai đây? Lan ca ca sao? , ả cam lòng như vậy được, cũng chỉ là quan tâm đến ả mà thôi, cũng phải là có chủ tâm như vậy với ả, cũng phải cố ý!

      Trong lòng Cố Doanh Tích viện cớ thay cho Lan Lăng Yến, lúc này, phát rốt cuộc cũng thẻ lừa gạt nổi nữa, ả hồn nhiên quyết định úp mở chuyện này nữa.

      “Vân Thành, em có lỗi với . Sau khi Doãn xảy ra chuyện, đám người Lưu Tấn Quân bị bắt cóc, em, em vì cứu bọn họ, kết quả, kết quả bị người cho…” Cố Doanh Tích đến đây giống như là nhớ tới tình cảnh ác mộng ngày hôm đó, chịu được té nhào vào trong ngực Ninh Vân Thành thất thanh khóc rống lên: “Em có lỗi với ! Vân Thành, sau khi xảy ra chuyện, em nghĩ đến cái chết, nhưng em thể chết được. Vân Thành, đánh em , mắng em , đều là lỗi của em. tại thân thể em ô uế, xứng với , Vân Thành, van cầu buông tha cho em…”

      Vẻ mặt Ninh Vân Thành từ lúc bắt đầu có vẻ khiếp sợ, kế đến hoảng hốt, cuối cùng biến thành kiên nghị cùng với thương tiếc, cũng bất chấp vết thương ở đầu, ôn nhu thương ôm Cố Doanh Tích vào trong lòng:

      “Ngốc nương, làm sao em có thể ngốc như vậy chứ? Em thiện lương như vậy, biết em chịu nhiều khổ cực như vậy, làm sao buông tha em được. em còn kịp nữa đó, đây hết thảy phải là lỗi của em, may mắn em có chết, nếu biết làm sao bây giờ?”

      Tuy trong lòng dám nghĩ đến hậu quả lỡ như mất người , nhưng Ninh Vân Thành nghĩ tới người kia thuần khiết như vậy mà thân thể bị người khác chạm qua. Vốn là trước kia ôm thân thể mềm mại này vào trong ngực làm huyết mạch căng phồng, lúc này lại cảm thấy thoải mái, phải bởi vì thương tiếc cho Cố Doanh Tích mà áp chế cảm giác thô bạo ở trong lòng, biết lúc này mình thể phát giận, nếu có thể Cố Doanh Tích tìm cái chết, Ninh Vân Thành nhịn cảm giác phẫn nộ muốn đẩy Cố Doanh Tích ra ở trong lòng, cũng dám làm ra động tác nào gây tổn thương đến người !

      Hai tay gắt gao nắm thành quả đấm, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu Cố Doanh Tích khóc thút thít làm cho ngoại trừ mến còn có tia khó chịu và tuyệt vọng.

      Ba mẹ Ninh vốn có chút lo lắng tổn thương đầu con trai, vừa nghe đến Ninh Vân Thành ngừng thổ lộ chân tâm, ba Ninh chẳng những bị cảm động còn cảm thấy buồn nôn, nên lời.

      biết có phải là do ông già rồi theo kịp tiết tấu thời đại hay , còn con trai mình vừa gặp phải Cố nương này liền biến thành người thiếu não, ba Ninh cảm thấy đôi nam nữ ôm nhau sít sao ở trước mặt này ngừng cho ông cảm thấy buồn nôn đến chịu nổi, ông vội vã nháy mắt với Ninh phu nhân. Lúc này muốn mở miệng lời nào với Ninh Vân Thành!

      Ông muốn mở miệng chuyện với Ninh Vân Thành, nhưng Ninh Vân Thành lại có lời muốn : “Ba, Tích nhi bị khổ sở lớn như vậy, đứa trong bụng ấy nhất định thể lưu lại được!”

      Mắt Ninh phu nhân sáng lên, cảm thấy từ khi quen biết Cố Doanh Tích, đây là lần đầu tiên con trai tiếng người. Ninh Vân Hoan ở bên cạnh lại cười lạnh, nhích tới gần bả vai Lan Lăng Yến, đưa tay vẽ lung tung dưới cổ , bên lỗ tai giọng : “Nghe chút, chuyện hay sắp tới.”

      Quả nhiên, Ninh Vân Thành kiên định và quyết đoán : “Ba, trước người đưa con hai vạn, để con cùng với Tích nhi phá thai!”

      đến đây, bất chấp sắc mặt ba mẹ Ninh tái xanh khó coi, liền tiếp: “Thân thể Tích nhi luôn luôn tốt, nếu như làm phẫu thuật, nhất định là thể làm đại ở bệnh viện nào cũng được. Bây giờ ấy còn chưa lập gia đình, làm chuyện như vậy chung phải đến bệnh viện chính quy mới đảm bảo, nếu đụng vào thân thể, sau này tốt, hai vạn cũng biết có đủ hay …”

      Mặc dù chuyện xảy ra, lần đầu nghi ngờ người có đứa nhưng ngờ lại phải của , đả kích như vậy đối với Ninh Vân Thành mà , khác gì có người lấy dao khoét vào tim , làm cho trơ mắt nhìn Cố Doanh Tích mang nghiệt chủng của người đàn ông khác. Nhưng lại nhịn được, bởi vậy cũng bất chấp việc đứa bé hơi lớn, muốn phá bỏ tổn thương đến thân thể Cố Doanh Tích, cùng lắm tìm bác sĩ ở bệnh viện chính là được. Quan trọng nhất là quyết định phải lấy nghiệt chủng trong bụng Cố Doanh Tích ra.

      “Trước kia tốn nhiều tiền vô bạn như vậy, còn cùng người ta phá thai. Kinh nghiệm của phong phú sao?” Nhìn đùa giỡn nãy giờ, trong lòng Ninh Vân Hoan sớm cười đến đau cả bụng, nếu phải sắc mặt của ba mẹ Ninh hết sức khó coi, chỉ sợ lúc này cũng bật cười lên: “Ở bên ngoài treo nhiều quảng cáo lắm, nhiều nhất khoảng mấy ngàn là làm xong, nghe học sinh còn có chiết khấu, mà học tỷ năm nay thi qua sao? Nếu như thi qua, sang năm học lại, cũng vẫn còn là học sinh !”

      Lời của Ninh Vân Hoan làm cho sắc mặt Cố Doanh Tích và Ninh Vân Thành xanh mét, đôi môi Cố Doanh Tích lại càng run rẩy, ánh mắt nhìn Ninh Vân Hoan giống như là nhìn kẻ thù giết cha. Nếu phải là tính cách ả luôn luôn ôn nhu hiền thục, lúc này nghe được lời châm chọc khiêu khích của Ninh Vân Hoan, nhất là còn ở trước mặt người trong lòng ả, sớm nhịn được.

      Vốn là trước mặt Lan Lăng Yến ra là mình bị người ta cường đạo cũng đủ làm cho ả tuyệt vọng rồi, thậm chí lúc này ả dám nhìn tới mặt Lan Lăng Yến, chỉ sợ chứng kiến thần sắc khiếp sợ và thất vọng mặt , có thể hết lần này đến lần khác Ninh Vân Hoan còn muốn thêm dầu vào lửa, Cố Doanh Tích rốt cục nhịn được, khóc lên:

      “Ninh tiểu thư, cũng là phụ nữ, tại sao có thể với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi có lỗi gì với ? Vì sao thể thay tôi suy nghĩ? Tôi bị người ta làm như vậy, là tôi nguyện ý à? biết nhiều khó chịu, nhiều ủy khuất trong lòng tôi sao? Vì cái gì mà thể thông cảm cho tôi, chẳng lẽ ở trước mặt Lan ca ca tôi như vậy, liền rất vui vẻ sao? Tôi chỉ muốn cùng cạnh tranh công bằng, vì cái gì mà ngay cả cơ hội cũng cho tôi! Thậm chí tại tôi cũng từ bỏ, tôi chỉ muốn yên lặng đứng từ xa mà nhìn ấy, cái gì cũng muốn, làm sao còn muốn khó xử tôi…”
      Iluvkiwi, Hiyoko, AnnieNguyễn31526 others thích bài này.

    2. Minhang

      Minhang Well-Known Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      928
      CDT thà quá! "Cạnh tranh công bằng" mới ghê chứ!!!! Não cá mới bà này
      Bạch Tiểu Ngọc thích bài này.

    3. tinihh

      tinihh Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      88
      đọc đến đây ko còn gì để với bà Cố cực phẩm này rồi a.
      càng đọc càng thấy đau tim à. Mình thấy bà này bị bệnh hoang tưởng nặng rồi .
      dẫu bk chỉ là trong truyện thôi nhưng mỗi lần đọc lại thấy tức muốn thổ huyết với bà Cố Doanh Tích này
      mong bà này mau chết sớm siêu sinh sớm để đỡ gây họa cho đời
      Bạch Tiểu Ngọc thích bài này.

    4. yukikouso

      yukikouso Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      2,966
      Chương 102: Ghen ghét

      Cố Doanh Tích vừa dứt tiếng , Ninh Vân Thành liền trợn mắt nhìn Ninh Vân Hoan: “Rốt cuộc Tích nhi làm hại gì đến mày? Trước mày hại ấy ký phiếu nợ hơn năm ngàn vạn coi như xong, tại ấy làm gì cả, làm sao mày còn muốn hãm hại ấy?”

      “Ninh Vân Thành, mày nổi điên cái gì?” Ba Ninh suýt chút nữa muốn cầm quải trượng gõ lên đầu cái, Ninh Vân Thành lại bất mãn : “Tôi là bị đủ rồi! Sao các người có thể ích kỷ, vô tình, lạnh lùng như vậy? Tích nhi là người bị hại, huống chi ấy cũng có làm chuyện gì, chỉ cần là người, đều có quyền thích người khác!”

      Đối với việc người vì cứu người mà bị cường bạo, khẳng định trong lòng Ninh Vân Thành là thống khổ, có người nguyện ý chia sẻ nỗi đau với người , cũng rất thống khổ! Hôm nay, người thống khổ nhất chính là , nhưng vẫn biết lúc này mình thể nào biểu ra ngoài, nếu với tâm tư nhạy cảm và yếu ớt của Cố Doanh Tích, nhất định ấy nghĩ ngợi lung tung, nhất định khó chịu, vất vả ấy mới bước ra khỏi ý niệm tự sát ở trong đầu, Ninh Vân Thành thể phơi bày nỗi thống khổ của ấy, vừa nghĩ tới việc chính mình có thể mất người khả ái này, toàn thân liền tự chủ được rùng mình cái.

      “Câm miệng!” Lan Lăng Yến lạnh lùng nhìn Ninh Vân Thành hét lên tiếng. Ninh Vân Thành bị nhìn, toàn thân giống như bị người ta cởi sạch sau đó nhét vào trong tủ lạnh, theo bản năng sợ run cả người, lúc này ánh mắt mới lóe lên, quay mặt .

      Vốn là trong lòng Cố Doanh Tích thích Lan Lăng Yến lâu rồi, nhưng cảm giác của ả đối với Ninh Vân Thành cũng giống như vậy, Ninh Vân Thành là công tử nhà giàu, tuấn lại đẹp trai, thân hình cao lớn và vô cùng thâm tình săn sóc cho ả, chỉ cần là phụ nữ, nếu được nhất định hoàn toàn động tâm, ra ả cũng thích hư vinh, bởi vì có người đàn ông như vậy theo đuổi, ả có thể kiêu ngạo, có thể tự hào. Trước kia ả cũng cho rằng Ninh Vân Thành cũng thua người khác, nhưng là bây giờ cùng Lan ca ca so sánh, Vân Thành cứ như vậy làm cho ả cảm thấy vừa mắt?

      Vốn là trước kia vẻ đẹp trai làm cho ả động tâm, tại so với Lan Lăng Yến ưu nhã hoa lệ lại mang theo vài phần lạnh như băng, làm sao lại cảm thấy khó coi như vậy? Vốn là Ninh Vân Thành vóc người cao lớn rắn chắc, tại so với Lan Lăng Yến, lại cảm thấy thấp hơn rất nhiều. Hơn nữa mới vừa rồi Lan ca ca chỉ quát tháo câu hù dọa Ninh Vân Thành dám hé răng nửa lời, càng so sánh, Cố Doanh Tích càng cảm thấy Ninh Vân Thành so ra kém xa với Lan Lăng Yến ngồi im lặng lời mà khí thế cường đại làm người ta có biện pháp xem chỗ kia.

      người ưu nhã lãnh đạm giống như vương giả, người lại rống to khàn cả giọng, cái nào càng có khí chất tao nhã, tự nhiên cần Cố Doanh Tích , cũng vô cùng ràng.

      Nghĩ được như vậy, Cố Doanh Tích nhịn bất mãn trong lòng xuống, càng cảm thấy Ninh Vân Thành đứng lên rống to làm cho ả có chút đỏ mặt. Khách quan mà , thanh của Lan Lăng Yến dễ nghe làm cho thân thể ả tự chủ được nổi lên run rẩy.

      Vì cái gì, vì cái gì đều là phụ nữ, nhưng Ninh Vân Hoan lại được người đàn ông mà mình tâm niệm bảo hộ, mà chính mình cũng chỉ có người như Ninh Vân Thành và Tạ Trác Doãn? Vì cái gì mình chiếm được người, Ninh Vân Hoan lại dễ dàng có được? Xuất thân của ta tốt hơn mình, còn có ba thương. Chính mình lại có gì cả, vì cái gì ta thể đem Lan ca ca nhường cho mình? tại ta hạnh phúc ngã vào trong ngực Lan ca ca, chính mình vì cứu những người mà ta nhìn thuận mắt kia mới bị người lần lượt bạo hành, thậm chí tại còn mang thai nghiệt chủng, đúng ra đây phải là những chuyện mà Ninh Vân Hoan phải nhận lấy mới phải!

      Nếu như phải mình thay ta cứu những đứa trẻ đáng thương kia, chính mình cũng bị người ô nhục, nếu như phải bởi vì ta, chính mình có khả năng rơi vào hoàn cảnh bây giờ!

      Cố Doanh Tích cả đời chưa từng hận ai, lúc này trong đầu bởi vì ghen ghét mà sinh ra cảm xúc oán hận, Ninh Vân Hoan biết, Cố Doanh Tích biểu thuần khiết ngu ngốc, cho phép bản thân có chút biểu ác độc nào ở đời trước lại có thể sinh ra oán hận và ghen ghét .

      Rốt cuộc Ninh Vân Thành được như ý nguyện lấy tiền phá thai cho Cố Doanh Tích, hồn bay phách lạc cùng với Cố Doanh Tích vẻ mặt hoảng hốt bị ba Ninh đuổi ra ngoài.

      Trải qua chuyện lần này, ba Ninh chỉ thất vọng với đứa con trai này, thậm chí ông còn hoài nghi có phải đứa con trai này của ông đầu óc có vấn đề hay .

      Ở nhà họ Ninh ăn cơm tối xong, hai người Ninh Vân Hoan mới trở về, sau khi lên xe, Ninh Vân Hoan vui mừng với Lan Lăng Yến: “Chuyện Cố Doanh Tích, là giúp em hả giận à?”

      Trước Lan Lăng Yến từng qua với là muốn thay dạy dỗ đám người Lưu Tấn Quân. Từ lúc Cố Doanh Tích ra ả vì cứu đám người Lưu Tấn Quân mà bị người ta cường bạo, Ninh Vân Hoan liền đoán được duyên cớ ở trong đó.

      Lan Lăng Yến cũng có phủ nhận, chỉ là đưa tay tới mắt cá chân bị thương của Ninh Vân Hoan. dùng lực đạo vừa phải, cũng quá mạnh làm cho người chịu nổi, cũng đến mức như vuốt ve bình thường có cảm giác, cái loại vuốt ve gân cốt đau đớn, vừa vẹn trong phạm vi chịu được của Ninh Vân Hoan.

      Tay cầm lấy chân, vẻ mặt nghiêm túc mà lãnh đạm, đột nhiên giờ khắc này, trong lòng Ninh Vân Hoan mềm nhũn ra.

      Chỉ sợ cả đời này, cũng có người đàn ông nào giống như , chính là cầm lấy chân đau của , thay xoa nắn vết thương, cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cũng ngại phiền toái. Ngược lại nghĩ đến đủ loại chuyện trước kia, rất nhiều chuyện của đều do bỏ công sức, đoán chừng là làm nhiều lắm, cũng sớm có thói quen, như chút động tác giống như phù du tiếng động, ý thức mà toàn bộ đều hòa tan vào trong lòng , nghĩ, khả năng cả đời này cũng quên.

      Con trai Lan Ý bị bệnh cũng dần dần tốt lên, thân thể ba Ninh cũng khôi phục, thậm chí Ninh Vân Hoan còn nghe Cố Doanh Tích mới làm xong phẫu thuật. Ả mang thai hơn hai tháng, thời gian này cũng phải là thời gian phá thai tốt nhất, lúc này mà phá thai tổn thương đến thân thể ả là lớn nhất, hơn nữa ả lại có tiền, nghe là Ninh Vân Thành tìm mấy người bạn gọi là kinh thành đại thiếu mượn.

      Bây giờ so ra Ninh Vân Thành kém xa thời điểm tìm ba Ninh muốn lấy tiền liền có, lúc người ta cho mượn tiền nghe bị ít chế nhạo, lễ năm mới sắp tới gần, lại bắt đầu tìm việc làm. Đại thiếu gia du học ở về học được bản lãnh gì, ngược lại sống phóng túng, tìm phụ nữ học cái tinh túy, hôm nay muốn tìm việc tự nhiên là tìm được cái gì tốt.

      May mắn là còn lưu loát tiếng , nếu là vững vàng làm người phiên dịch cũng được, đáng tiếc là đại thiếu gia, khi nào cầm lấy công việc chỉ có mấy ngàn tiền lương, vì vậy đối với những chuyện lặt vặt này tự nhiên chướng mắt, bây giờ còn ở trong trang thái thất nghiệp.

      Khách quan mặc dù Ninh Vân Hoan nhìn Cố Doanh Tích vừa mắt, nhưng về việc này, Cố Doanh Tích còn mạnh hơn Ninh Vân Thành nhiều, ít nhất ả vẫn phục vụ cho mấy nhà quyền quý, có tham vọng quá cao.

      Gần đây phải lo lắng con trai ngã bệnh, cũng có nữ chính Cố Doanh Tích làm rối, quan hệ với Lan Lăng Yến như có như tầng lụa mỏng ở đây, Ninh Vân Hoan rất hài lòng với cuộc sống như vậy, bởi vậy mấy ngày này mặt luôn nở nụ cười.

      Lan Lăng Yến cũng đem mọi chuyện cần thiết giao cho thuộc hạ, mấy ngày nay muốn ở bên cạnh tốt. danh nghĩa ít sản nghiệp, như vậy có nghĩ là mọi chuyện đều cần phải tự mình hỏi đến, thậm chí chuyện đến tay cũng nhiều. Với tình hình Lan gia lúc này, thuộc hạ đều là người khó tìm, hơn nữa rất nhiều người đều là bồi dưỡng từ , trung thành có thể tin cậy, tự nhiên toàn bộ thời gian Lan Lăng Yến đều rảnh để ở cùng bà xã.

      Đây là năm thứ hai hai người cùng chỗ đón tết, năm ngoái là hai người còn ở nước ngoài, tự nhiên khí tết nguyên đán ở Hoa Hạ với ở nước ngoài là giống nhau.

      Lễ Giáng Sinh còn chưa tới, trong trang viên Lan gia cũng bật đèn màu cùng với cây thông. Tháng mười hai ở Đế Đô cũng bắt đầu có tuyết rơi, thời tiết lạnh nên Ninh Vân Hoan cũng muốn ra khỏi cửa, Lan Lăng Yến cũng nguyện ý cùng ở nhà, dù sao cũng thời gian dài rồi hai người bồi dưỡng tình cảm.

      Buổi tối chờ Lan Ý tắm rửa xong được bảo mẫu dỗ ngủ, Ninh Vân Hoan ngồi ở trong phòng khách, nhìn qua cửa sổ trong suốt sát đất, từng bông tuyết rơi xuống, vốn là bên ngoài biệt thự có bãi cỏ, lúc này bị bông tuyết che dấu lại. Dưới ánh đèn lờ mờ bên ngoài, mặt tuyết phản ra quang cảnh ánh màu bạc.

      Vừa rồi ngâm mình trong nước ấm, lúc này Ninh Vân Hoan lại lười biếng nghĩ tới động đậy, Lan Lăng Yến muốn ôm , di động đặt ở bàn trà lại đột nhiên vang lên.

      Đây là di động của Lan Lăng Yến, hơn nữa cái này còn là điện thoại tư nhân, biết được số điện thoại này bình thường đều là người thân của . Ninh Vân Hoãn ngẩn người, còn chưa kịp mở miệng chuyện, Lan Lăng Yến cười lạnh tiếng, trực tiếp cầm lấy di động dập máy.

      Cũng biết qua bao lâu, điện thoại bên cạnh sofa cũng vang lên, Ninh Vân Hoan nhìn vẻ mặt trầm của Lan Lăng Yến, lúc này mới : “ nhận sao?”

      Vừa dứt lời, quản gia Lan Tứ cầm cái điện thoại trong nhà đến: “Ông chủ, lão gia có chuyện tìm ngài.”

      Lan Lăng Yến vừa nghe lời này, ngược lại nở nụ cười: “Nếu tôi nghe, lại tiếp máy làm gì.”

      Trong lời của có chút tức giận, mấy người trong sảnh cũng nghe ra, Lan Tứ trán đổ mồ hôi đầm đìa, có chút cười khổ liếc nhanh Ninh Vân Hoan, ông chỉ là thay người làm việc. Lan Lăng Yến là con trai của lão gia, muốn nghe điện thoại lão gia có tức giận cũng thể nào giết , nhưng ông lại khác, có lá gan dám nghe điện thoại của chủ Lan gia? tại cũng phải Lan Lăng Yến là chủ Lan gia, ông cũng chỉ là theo gà chó lên trời.

      Kỳ Lan Lăng Yến cũng biết Lan Tứ là có biện pháp, trong lòng cũng tính món nợ này lên người gọi cuộc điện thoại, sắc mặt thoải mái nhận điện thoại.

      Đầu bên kia biết gì đó, sau lúc vẻ mặt Lan Lăng Yến càng khó coi, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó lôi kéo Ninh Vân Hoan đứng lên: “Bây giờ chúng ta ra ngoài chuyến.”
      Iluvkiwi, Hiyoko, AnnieNguyễn31524 others thích bài này.

    5. yukikouso

      yukikouso Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      2,966
      Chương 103: Cha mẹ chồng

      Bên ngoài tuyết còn rơi, sắc trời cũng gần tối, bây giờ có thể chỗ nào? Ninh Vân Hoan nghĩ đến cuộc điện thoại nghe vừa rồi, nghe Lan Tứ gọi là lão gia, trong lòng đoán được chỉ sợ chính là cha mẹ chồng mình còn chưa gặp đến, liền ngoan ngoãn đáp tiếng rồi lên lầu thay quần áo.

      Sau khi hai người chuẩn bị thỏa đáng xuống xe cũng khởi động sẵn, điều hòa trong xe cũng mới mở, lúc này ngồi lên ghế lạnh, Ninh Vân Hoan run cả người. Lan Lăng Yến phiền não đẩy mắt kính, nhưng vẫn phải ôm bà xã bị đông lạnh môi run cập cập vào trong lòng, lấy áo khoác của mình ở xe đắp lên người .

      “Lúc này cha mẹ trực tiếp đến Lâm gia.” Ninh Vân Hoan có hỏi cuộc chuyện vừa rồi. Chỉ là Lan Lăng Yến mà còn có thể dùng máy bay tư nhân tự do xuất nhập, đừng đến người đứng đầu Lan gia kia.

      Vừa nghĩ tới mình chuẩn bị gặp vợ chồng Lâm Mẫn, Ninh Vân Hoan liền có chút khẩn trương, dưới tình huống như thế này luôn cảm thấy xe chạy quá mau.

      Tuy ở Hoa Hạ Lâm gia có thân phận hiển hách, nhưng ra chỗ ở cũng giống như chỗ tại của Lan Lăng Yến, cũng là biệt thự ở trong núi.

      Người ở bên ngoài đoán chừng cũng biết được tin tức, bởi vậy xe đường chạy thẳng lên núi, mấy người canh gác cũng có kiểm tra. Bởi vì là người Lâm gia ở chỗ này, thủ vệ đều được trang bị súng đạn , ánh mắt lành lạnh, lúc nhìn người vẻ mặt như sát thủ, nếu phải bên cạnh còn có người vẻ mặt còn lãnh hơn đám binh lính này là Lan Lăng Yến chỉ sợ lúc này Ninh Vân Hoan bị mấy binh lính này hù dọa thành chim cút.

      Đời trước, bị chiếc xe quân đội mang , cảnh này khiến nhìn thấy binh lính liền có bản năng sợ hãi, lúc này cả người toàn bộ núp trong ngực Lan Lăng Yến, vẻ mặt có chút cứng ngắc.

      “Làm sao vậy?” Lan Lăng Yến thấy bị hù dọa đến mức môi cũng run run, vừa vỗ vào sống lưng , vừa ôm người chặt thêm chút ít, thấy cuối cùng vẫn có chút sợ hãi, đôi môi liền hôn lên trán , trấn an : “Còn có đây. Sợ cái gì?” thanh của lúc này vô cùng dịu dàng, Ninh Vân Hoan nghe nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực , vốn sợ hãi cũng dần dần an định xuống, nhàng vươn tay ôm lấy eo , nhắm hai mắt lại.

      Lâm gia lúc này sớm ngồi đầy người, Lan Lăng Yến lôi kéo Ninh Vân Hoan xuống xe, rất xa liền chứng kiến trong biệt thự đèn bật sáng chói, bóng người rực rỡ.

      Phát triển mấy trăm năm, bất kể là nhánh phụ hay dòng chính Lâm gia nhân khẩu đều hết sức khả quan, chớ chi tới quan hệ thông gia, quan hệ với các gia tộc khác, nếu cộng lại số nhân khẩu chỉ sợ cũng là con số khổng lồ. Chỉ tính ở dòng chính do Lâm Mậu Sơn đứng đầu, phía dưới có tổng cộng bốn người con trai, mà bốn người này lại tiếp tục khai chi tán diệp*. tại cháu nội lớn nhất của Lâm Mậu Sơn cũng có con trai, nhân khẩu dòng chính này tự nhiên cũng ít được.

      *Khai chi tán diệp: Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.

      Lúc Ninh Vân Hoan bị Lan Lăng Yến lôi kéo vào nhà, sớm có người giúp việc đứng ở bên cạnh lấy áo khoác xuống cầm treo. Nhìn ra được là trước đó mọi người trong phòng vẫn còn cười , lúc hai người vừa tiến vào, mọi người trong phòng đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới lấy lại được nụ cười.

      Đập vào mắt Ninh Vân Hoan đầu tiên là ba người đàn ông tuổi tác giống nhau, ngoại trừ lớn tuổi nhất ánh mắt ôn hòa, đầu tóc bạc toàn bộ chải về phía sau gáy, lộ cái trán trơn bóng ra ngoài. Hai người đàn ông trung niên còn lại tuổi khoảng chừng hơn ba mươi, người diện mạo nho nhã, trong tay cầm cái tẩu thuốc, mặc bộ tây trang màu trắng, hai chân bắt chéo, vẻ ngoài có vài phần tương tự Lan Lăng Yến. Lúc này như cười như đè lên cái tẩu hít hơi, phun ra vài vòng khói, nhìn Lan Lăng Yến cười cười:

      “Xem như là mời được người tới.” Ngữ điệu lúc người đàn ông trung niên này chuyện làm cho người ta có cảm giác ôn nhu, giống như nghe lời của có thể xóa phiền não trong lòng, mà người ngồi bên cạnh cũng cười theo, phác thảo sơ lược người đàn ông này là ánh mắt bình thường giống như chim ưng, lúc nhìn người khác làm cho người ta cảm thấy lạnh mà run, lúc này tiếng của người mặc tây trang màu trắng vừa dứt, liền cười theo:

      Lan có người nối nghiệp, là đáng mừng.”

      Người có thể xuất ở chỗ Lan gia, ngoài trừ ba của Lan Lăng Yến thực là Ninh Vân Hoan nghĩ ra được là còn những người nào.

      Cái này có thể là nhân vật lớn trong hắc đạo vẻ mặt đều nhìn ra bộ dáng hung ác nham hiểm, ngược lại, nhìn qua còn bình thường giống như mấy bác lớn tuổi có lực hấp dẫn mà thôi, mặc thân tây trang màu trắng tao nhã, nhất cử nhất động đều tràn đầy ý cười ôn hòa, Ninh Vân Hoan hoảng hốt, cả người có chút mất tự nhiên. Có người khách ngồi ở dưới vẻ mặt lúc chuyện còn giống người trong hắc đạo hơn người đàn ông trung niên ánh mắt sắc bén kia.

      “Ở đâu ra, đứa con kém cỏi này tính tình gàn bướng, làm sao có thể so sánh với Đại công tử của Mộ được.” Ba Lan mỉm cười, khách sáo với người đàn ông bên cạnh câu, lúc này mới ngồi ngay ngắn: “Nếu đến, còn qua đây.”

      Người xung quanh nhường đường tạo thành lối cho hai người Lan Lăng Yến, bên này mặc dù vây quanh Lâm Mậu Sơn rất nhiều người, điều là con cháu dòng chính của ông, nhưng có người nào mà biết, ở trong Lâm gia con cháu dòng chính là cháu nội ruột thịt của Lâm Mậu Sơn còn sánh bằng đứa cháu ngoại được ông tin tưởng. Lúc mọi người nhìn thấy hai người Lan Lăng Yến, mặt lộ ra vẻ bất mãn cùng với ghen ghét, nhưng căn bản là Lan Lăng Yến lơ đễnh, chỉ là lôi kéo tay của Ninh Vân Hoan, đến trước mặt mấy người mới ôn hòa chào hỏi:

      “Ông ngoại, ba.” dừng chút, nhìn đến người đàn ông trung niên họ Mộ được ba Lan mời đến, cười cười: “Chú Mộ.”

      Người đàn ông họ Mộ được mời đến đúng là cha của Mộ Cẩn Ngôn giả ngu – Mộ Thiệu Hoa, cũng là người đầu lĩnh trong nghị viện, lúc Lan Lăng Yến nhìn tới ông nở nụ cười, con mắt sáng loe lóe, lúc này mới đứng lên nở nụ cười:

      “Lăng Yến, xem như vất vả mới gặp cháu. Nghe thời gian trước em họ Cẩn Ngôn đắc tội với cháu phải ? Nó là đứa ngốc, nếu như đắc tội chỗ của cháu, cháu rộng lượng chút đừng so đo với nó, giờ chú ở đây bồi tội với cháu.”

      Mộ Cẩn Ngôn cứu người phụ nữ mà Lan Lăng Yến muốn ra tay, giấu diếm được người khác, nhưng đối với số người lại thể lừa gạt được, ba Lan kéo cái tẩu ra, cười ôn hòa đứng lên:

      “Tiểu Cửu, nếu như nhìn ta vừa mắt, cần gì dùng phương pháp như vậy? Dùng thủ đoạn như vậy đối phó với phụ nữ, ngại ô uế tay con sao, lần sau có chuyện như vậy trực tiếp giao cho ba!” Mộ Thiệu Hoa bảo vệ đứa con trai ngốc của ông, nhưng ba Lan cũng thể trơ mắt nhìn con trai mình bị trưởng bối làm khó. Lúc này mặt mũi lại tràn đầy ôn hòa, vui vẻ, khi chuyện giọng lại có sát ý lạnh như băng:

      “Chẳng qua là phụ nữ, cũng đáng cho con coi trọng như vậy, có tiền đồ!”

      Ba Lan xong lời này, Mộ Thiệu Hoa ở bên cạnh sắc mặt chưa thay đổi, cũng theo cười cười, như bình thường phụ họa lời của ba Lan. Lâm Mậu Sơn nhìn thấy cũng rằng, Lan Lăng Yến chưa kịp mở lời, giọng nữ lạnh buốt liền vang lên:

      “Xác thực là có tiền đồ, thay phụ nữ làm việc lại làm ra bộ dáng này, hổ là con trai ngoan của ta.” người phụ nữ mặc váy trắng ngắn bó sát người, bên ngoài lại khoác cái áo da màu xanh ngọc, mái tóc dài gợn sóng, tay cầm ly rượu chẳng biết từ lúc nào tựa vào phía sau ghế sôfa, mặt trang điểm lại cố tình dùng son đậm, gương mặt mộc trắng khuôn miệng có vẻ đặc biệt đẹp đến chói mắt. Lúc này, chiếc áo màu xanh ngọc trông lạnh như băng ngừng đem dung mạo của người phụ nữ đè xuống, ngược lại bị khí thế của lấn áp, càng ra vẻ rực rỡ.

      Mặc dù hai đầu chân mày của Lan Lăng Yến giống ba Lan nhiều hơn chút, nhưng cái cằm nhọn và đôi môi lại cực kỳ giống người phụ nữ này, nhất là lúc hai người nhếch môi, nếu đem hai mắt che lại, chỉ sợ đúng là làm cho người nhận ra ai là ai.

      “Mẹ.” Bị người phụ nữ chế nhạo phen, mặt Lan Lăng Yến cũng có lấy nửa điểm tức giận, nhưng giọng có chút trầm xuống. Ninh Vân Hoan chung đụng với lâu như vậy, biết chuyện như bây giờ là ra trong lòng mất hứng.

      Lâm Mẫn đem ly rượu cầm tay nhét qua cho chồng, mới đôi giày cao gót đến chỗ Ninh Vân Hoan, người bà mang theo mùi hương nhàn nhạt, giống như là mùi nước hoa Ninh Vân Hoan thường hay nghe thấy, ngược lại hết sức đặc thù, loại hương vị này có cảm giác mềm mại đáng , phối hợp với đôi môi đỏ mọng rực lửa của Lâm Mẫn lại càng thêm phần quyến rũ.

      Bà là tiểu thư danh giá của Lâm gia, thế hệ Lâm Mậu Sơn chỉ có mình bà là con , tự nhiên là được cưng chiều đến tận trời, so sánh với mấy người con trai mà , trình độ được sủng ái của Lâm Mẫn ở Lâm gia hoàn toàn khác với công chúa, người bà có vẻ thục nữ lại có vẻ đẹp diễm lệ quyến rũ đến cực hạn. Trong nháy mắt bị bà nhìn tới, Ninh Vân Hoan thấy áp lực như núi, hoàn toàn bại trận trước mẹ chồng vô cùng xinh đẹp này.

      Vốn là cũng coi như là có dung mạo xinh đẹp, lúc này dưới xâm lược của Lâm Mẫn cực kỳ xinh đẹp này, bị đả kích tới mức bằng đống cặn bã. Coi như vóc người có lồi có lõm, mẹ chồng lại uyển chuyển vô cùng, thậm chí so với càng có vóc người mê người hơn, ít lòng tin cũng cầm lên nỗi.

      Ninh Vân Hoan bắt đầu hoài nghi, hàng năm đều nhìn thấy mẹ như vậy, vì cái gì mà Lan Lăng Yến còn có thể để ý đến ?

      Ánh mắt nhìn sang, Lan Lăng Yến liền hiểu đến, lập tức nhịn cười, nhéo nhéo bàn tay bé của . Sau đó mới hơi cảnh giác nhìn Lâm Mẫn chạy đến gần, vừa đem vợ kéo đến sau lưng, vừa thản nhiên :

      “Mẹ, mẹ hù ấy rồi.”

      câu có ý cảnh cáo và ngăn cản, Lâm Mẫn tự nhiên cũng nghe ra. Mặc dù quan hệ giữa bà và con trai quá thân mật, nhưng có nghĩ là bà duy trì quan tâm đến con trai. Hôm nay thấy đồ mình dễ dàng hưởng thụ lại bị người phụ nữ khác lấy được, Lâm Mẫn ngẩn người, cỗ phẫn nộ và bi thương liền bùng lên trong lòng.
      Iluvkiwi, Hiyoko, AnnieNguyễn31523 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :