1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh Nữ Phụ - Mỉm Cười Wr

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yukikouso

      yukikouso Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      2,966
      Chương 97: Chất vấn

      Ánh mắt Lan Lăng Yến bén nhọn, đôi mày kiếm chau lên, trong lòng Lâm Thiến hoảng hốt, liền khóc “Oa” lên tiếng: “Chị Liễu Yên…”

      sắc mặt khó coi đứng bên cạnh miễn cưỡng cười cười, từ từ đưa tay ra sau gáy, ở chỗ nút áo phía sau đưa tay duỗi vào cổ, từ bên trong móc ra cái vòng bạch kim, mặt treo cái túi tinh xảo. Liễu Yên mở túi, mới từ từ lấy ra đồ vật tạo hình tinh xảo, trông giống như điện thoại di động thu , nắm chặt trong tay sau đó mới cam lòng đưa cho Lan Lăng Yến:

      Cửu…”

      Lan Lăng Yến cũng liếc ta dù chỉ là cái, chán ghét nhìn Lâm Thiến chút: “Đồ đạc của tôi, thế nhưng cũng dám tùy ý lấy đưa cho người khác, về sau cách xa tôi chút, cần phải xuất trước mặt tôi, nếu tôi chém hai tay !”

      Lúc này Lâm Thiến sớm bị dọa đến mặt còn cắt máu. ta biết Lan Lăng Yến đối với em họ như luôn là sắc mặt chút thay đổi, nhưng đối với nhà quyền quý như ta mà , có người họ dáng dấp tốt mà lại có xuất thân bất phàm như vậy lại là việc rất có thể diện, ta rất muốn đến gần Lan Lăng Yến, nhưng vẫn luôn đối xử với người em họ này rất nhàn nhạt, có ngờ tới ngày cũng gần gũi với người phụ nữ như vậy, trong lòng Lâm Thiến thể diễn tả được là có mùi vị gì.

      ta biết thân phận của Lan Lăng Yến, cũng hiểu chính là người giết người chớp mắt, trong lòng ta đối với việc Lan Lăng Yến ác như vậy những sợ hãi, ngược lại còn bởi vì thân phận của ta và là thân thích, còn thập phần mê muội tàn khốc như vậy, nhưng ngờ, tại lại có thể uy hiếp ta như vậy. Lâm Thiến biết , nếu như ta lại tiếp tục theo chọc nổi giận, nhất định được làm được.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thiến vừa khó xử lại vừa sợ hãi, rốt cục nhịn được lại khóc lớn lên.

      Liễu Yên đứng bên cạnh cảm thấy lúng túng, Lâm Thiến là chị em tốt của , sau khi biết tâm tư của , Lâm Thiến mực trợ giúp. Huống chi, chìa khóa nhà Lan Lăng Yến là do ấy lấy từ chỗ bác Lâm Mẫn, muốn làm quà tặng sinh nhật hai mươi tuổi cho .

      Đối với Liễu Yên đây chính là lễ vật vô cùng trân quý. Nhưng cầm trong tay chưa được vài ngày, lại phải giao ra!

      Hôm nay khi tới, chứng kiến thái độ của nhà họ Lan đối với việc mình có cái chìa khóa, cái loại cảm giác đó làm người ta cảm thấy mê muội, muốn mất . Nhưng ánh mắt Lan Lăng Yến giống như con chim ưng nhìn chằm chằm vào , làm cho hô hấp khó khăn, mặc dù hết sức bỏ được, nhưng Liễu Yên thể làm gì được, vẫn như cũ run tay đưa chìa khóa tới.

      Lan Lăng Yến chán ghét nhíu chân mày, ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh nhận lấy, sau đó ném xuống mặt đất. Đem con trai giao lại cho Ninh Vân Hoan, lúc này Lan Lăng Yến mới đưa tay qua vệ sĩ bên cạnh. Vệ sĩ sờ soạng bên eo lấy ra đồ vật màu đen tinh xảo đưa cho . Sau khi lấy chủy thủ ra, Lan Lăng Yến hung hăng đem chủy thủ đập lên cái chìa khóa dưới mặt đất.

      Mặc dù bên ngoài chiếc chìa khóa làm bằng chế phẩm cứng tinh khiết, nhưng bị chủy thủ đập tới lực mạnh, cũng đè mạnh xuống sân cỏ. Cũng biết chủy thủ này làm bằng cái gì, mũi nhọn bên ngoài làm cho cái chìa khóa làm bằng chế phẩm cứng tinh khiết bị đâm thủng. Mặt mũi đám người Liễu Yên tái nhợt, lúc này Lan Lăng Yến mới cười lạnh, quăng cái vỏ chủy thủ lên bàn:

      “Từ nay về sau ở chỗ này tôi lần cuối cùng cho mọi người, còn cái chìa khóa khác, ngoại trừ chìa khóa trong tay tôi và phu nhân ra, ai còn có thể dễ dàng lên tới đây, vậy chính là trách nhiệm của các người!” đến đây, Lan Lăng Yến mới nhìn quản gia Lan Tứ vất vả cho người bưng mâm thức ăn qua đây: “Nếu ngay cả việc như vậy cũng làm được, tôi có thể đổi người làm quản gia.”

      Sắc mặt Lan Tứ vô cùng khó coi, biết mình chỉ là chuẩn bị đồ ăn trong thời gian ngắn như vậy, chuyện gì xảy ra, nhìn bộ dáng biểu tiểu thư bị người ấn xuống, còn mấy người khách sắc mặt lúng túng. Còn Ninh Vân Hoan lại thể bộ dáng vô cùng lãnh đạm, càng đừng đến ông chủ còn phát hỏa. Lan Tứ suy nghĩ trong lòng chút, liền đoán ra nhất định là Lâm Thiến làm cái gì đắc tội đến Ninh Vân Hoan, chút nghĩ ngợi liền lập tức nhận sai, mặt tìm người làm vườn chuẩn bị cấp ghép lại thảm cỏ bị biến dạng, mặt khác cho người đưa những người khách này xuống núi.

      “Những người khác cho , họ Lâm giữ lại, cho người chơi tốt với ta, sau đó gửi lại nhà họ Lâm!”

      xong lời này, Lan Lăng Yến mới lạnh lùng liếc nhanh mọi người ở bên ngoài, xoay người để tay ở bên cạnh eo Ninh Vân Hoan, nửa ôm trở về phòng.

      Bên ngoài lưu lại đám người sắc mặt lúng túng, ánh mắt Liễu Yên theo bóng lưng hồi lâu, cuối cùng tiêu cự mới rơi người Ninh Vân Hoan, từ từ dừng lại.

      Lúc trở lại phòng, Lan Ý tựa vào trước ngực Ninh Vân hoan mà ngủ thiếp , Lan Lăng Yến đem con trai giao cho bảo mẫu sắc mặt hoảng loạn bên cạnh: “ lần cuối cùng, nếu như ngay mà việc này mà còn thể làm xong, như vậy, còn có ý nghĩa gì?”

      Hai bảo mẫu hoảng loạn gật đầu , mặt khác cho người chiếu cố Lan Ý lại phải đảm bảo hết nửa này mới nhận lấy Lan Ý. Chờ những người này vừa , Lan Lăng Yến mới ôm chầm lấy Ninh Vân Hoan vẫn còn tức giận, cười : “Còn tức? thấy em đúng là trút giận , sau đó phải buôn tha cho ta sao?”

      Mặc dù mũi của Lan Ý có chút sưng đỏ, nhưng qua vài ngày nhất định biến mất, lại đến Lâm Thiến còn thảm hơn nhiều, mũi giả bị làm méo, cái này phải phẫu thuật lại lần nữa mới được, nếu như xử lý tốt, chừng còn có thể để lại di chứng.

      “Em có tức giận, có điều ánh mắt Liễu Yên kia nhìn có cái gì đó đúng, có phải trước kia phụ người ta đúng ?” Ninh Vân Hoan nghĩ đến ánh mắt Liễu Yên nhìn Lan Lăng Yến liền cảm thấy chua chát trong lòng. lâu Lan Lăng Yến cũng chưa hiểu tới ai, đến khi Ninh Vân Hoan chỉ ra là mặc áo len màu hồng, cùng với váy trắng, tóc quăn, mới biết được:

      “Em mà Lâm Thiến đưa chìa khóa?”

      Ninh Vân Hoan gật đầu , xem bộ dạng của Lan Lăng Yến khẳng định là biết ta, trong lòng khỏi có chút cao hứng, thần sắc mặt cũng dễ nhìn hơn chút. Thần sắc của Lan Lăng Yến lại nguy hiểm, nắm eo kéo người lại, thấy hét lên tiếng rồi ngã vào trong lồng ngực mình, lúc này mới đưa tay ôm trọn lấy eo : “Em đề cập ta với làm chi? Bảo bối, cảm thấy có chút mất hứng rồi.”

      Ninh Vân Hoan nhịn được, rốt cuộc nở nụ cười, vừa cười vừa lăn lộn trong ngực cầu xin tha thứ, hai người náo loạn thành khối. Thần sắc của Lan Lăng Yến lúc đầu nguy hiểm dần biến thành mỉm cười, cuối cùng ánh mắt có chút ôn nhu sủng ái, chẳng biết lúc nào mặt càng lúc càng gần, thân thể cũng đè ở người , hô hấp giống như bàn chải nhàng phớt qua mặt Ninh Vân Hoan, mang theo hồi run rẩy và nhột . Thân thể Ninh Vân hoan có chút như nhũn ra, đưa tay chống đỡ ở trước ngực , kiểu tư thế này của hai người nhìn qua rất có khí thân mật và ngọt ngào, Ninh Vân Hoan cảm giác khuôn mặt càng ngày càng nóng:

      “Hôm nay em đánh Lâm Thiến, chỗ mẹ …” Tiếng chuyện cuối chưa kịp ra khỏi miệng bị Lan Lăng Yến nuốt trọn vô trong miệng, cuối cùng chỉ còn lại thở khẽ.

      Thời tiết bên ngoài vô cùng rét lạnh, dưới ánh đèn phòng hai người lại thân mật quấn lấy nhau, hai tay Ninh Vân Hoan bị Lan Lăng Yến giơ lên đỉnh đầu, thân thể hai người gắn kết chặt chẽ, lúc tình nồng như lửa, điện thoại bị ném trong đống lộn xộn gường lại đúng lúc vang lên.

      Trong bầu khí như vậy, tiếng chuông vang lên có vẻ đặc biệt chói tai. lúc Ninh Vân Hoan có chút choáng đầu muốn khóc lên, thân thể bị tách thành tư thế mê người, nghe được tiếng chuông, vừa muốn giãy giụa, Lan Lăng Yến đầu đầy mồ hồi đem đè xuống.

      “Điện thoại di động.”

      “Đừng quản nó.” Lan Lăng Yến chưa từ bỏ ý định lưu lại ấn ký người , Ninh Vân Hoan thở hổn hển hai tiếng, thanh điện thoại di động kết thúc, lâu sau lại vang lên.

      Hai người cũng khó có khả năng lại tiếp tục như trước, ánh mắt Lan Lăng Yến nguy hiểm, vất vả ra khỏi thân thể Ninh Vân Hoan, lúc tách ra hai người đều khẽ rên tiếng. Ninh Vân Hoan là thở phào nhõm, toàn thân đều thả lỏng, còn vẻ mặt Lan Lăng Yến lại hết sức khó coi, từ đống váy áo mặt đất nhặt lấy điện thoại, vẻ mặt càng thêm khó coi nghe máy: “Có việc?”

      Đầu kia biết gì đó, ánh mắt của Lan Lăng Yến càng khó chịu, sẳng giọng : “Nhanh như vậy ta về cáo trạng? Bà là ám chỉ tôi, lần sau phải quan tâm ta lâu chút?”

      Lan Lăng Yến đến đây, dừng lại chút, chờ lúc mở miệng lại nở nụ cười lạnh: “ ấy rảnh, dù sao bà với ba tôi lâu nữa đến Hoa Hạ đến lúc đó gặp nhau phải là tốt hơn? Về phần chuyện Lâm Thiến, tôi cảm thấy cần thiết phải lãng phí thời gian vào chuyện này.” Lan Lăng Yến ngừng chút, nhàn nhạt tiếp: “Nếu có chuyện gì khác, tôi cúp máy trước.”

      Giọng nhã nhặn lạnh nhạt, nhưng động tác lại rất nhanh cúp máy điện thoại quăng ra ghế sô pha cách đó xa, lúc này mới nhào tới gường lần nữa, nhanh chóng đem Ninh Vân Hoan vừa nghĩ tránh được kiếp chế ngự dưới thân.

      Mặc dù có nghe được Lan Lăng Yến chính miệng ra điện thoại của ai, nhưng nghĩ đến mình vừa mới đánh Lâm Thiến, hơn nữa ý trong lời Lan Lăng Yến làm Ninh Vân Hoan suy đoán có phải sau khi trở về Lâm Thiến liền cáo trạng, mà người gọi đến là mẹ chồng cáo lai lịch lớn mà mình chưa gặp .

      Những chuyện này Lan Lăng Yến chủ động , cũng hỏi, nếu là đến Lâm Thiến, tức giận cũng còn chưa tan đây! May mắn Lan Lăng Yến có ý để cho nhận lỗi, ngược lại vợ chồng âu yếm cả nửa ngày, liền đem chuyện này quăng ra sau đầu, đề cập đến.

      Mà lúc này, Cố Doanh Tích cũng về đến nhà, cũng biết ả với Mộ Cận Ngôn như thế nào, thế nhưng người nhà họ Mộ lại cho ả về nhà. Bệnh của Cố Nhàn càng ngày càng nghiêm trọng, mà Cố Doanh Tích ở nhà họ Mộ chiếu cố Mộ nhị thiếu gia, người nhà họ Mộ lại thiếu tiền, tự nhiên cho ả hai mươi vạn cầm theo. Vấn đề tiền bạc của nhà họ Cố thoáng cái được giải quyết, Cố Nhàn cũng được mọi người đưa đến bệnh viện, tất cả mọi người đều bỏ tâm tư người Cố Nhàn, mà quên mất Cố Thiếu Đào sứt đầu mẻ trán.
      Iluvkiwi, Hiyoko, AnnieNguyễn31528 others thích bài này.

    2. yukikouso

      yukikouso Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      2,966
      Chương 98: Tay cầm

      Cố Thiếu Đào ở bên ngoài đánh bạc thiếu nợ mấy ngàn vạn, hết lần này tới lần khác càng thua lại càng cam lòng, sau đó muốn gỡ vốn, bởi vậy lại đánh cuộc vài lần, ngược lại có thua có thắng, chỉ là tóm lại thua nhiều hơn, lại ít thắng, tiền nợ tự nhiên cũng càng ngày càng nhiều, giống như quả cầu tuyết, hơn tháng ngắn ngủi lại nợ thêm hai ngàn vạn. muốn bị người ta chém tay rồi lại bán làm con vịt miễn phí kiếm tiền trả nợ, chỉ đành phải vắt hết óc muốn nghĩ ra biện pháp, nhưng xuất thân chỉ là nhi thấp hèn, lại ở nơi có bản lãnh, trong thời gian ngắn lại thua đến mấy ngàn vạn, bởi vậy buồn bực đến mức cả người tiều tụy , cũng thể nghĩ ra biện pháp nào.

      Cũng còn may là chuyện thiếu nợ bên ngoài số tiền lớn như vậy người nhà họ Cố cũng biết, nếu dám tưởng tượng nếu Cố Nhàn biết những chuyện này, trong lòng nghĩ như thế nào. Nhưng trong lòng Cố Thiếu Đào cũng duy trì suy nghĩ như lúc trước về nhà họ Cố nữa, ngược lại cư nhiên lại sinh ra tia thoải mái. Thời điểm nghĩ biện pháp vay tiền, Cố Doanh Nặc vẫn nghĩ đến việc muốn cùng phủi sạch quan hệ, ràng chính đánh lão già họ Ninh cũng là vì giúp Cố Doanh Tích hả giận, đúng là thời điểm mấu chốt, phải ruột thịt quả nhiên là phải ruột thịt, Cố Nhàn tốt giúp cho thôi, hơn nữa còn có suy nghĩ muốn đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người .

      Càng làm thất vọng chính là thần tiên tỷ tỷ Cố Doanh Tích trong mắt . Trong lúc nguy nan ả chết cũng , ngược lại còn trốn hưởng thanh phúc, nếu như chị Doanh Tích ở đây, chính đến mức vì thay Cố Nhàn gom đủ tiền phẩu thuật mà suy nghĩ đến bài bạc. Hôm nay hết thảy là do đen đủi, nhưng người nhà họ Cố lại nhận được tiền Cố Doanh Tích cầm về, thoáng cái liền trở thành có vấn đề gì, ngược lại chính là bản thân , biết nên vượt qua cửa ải khó khăn này như thế nào!

      Nghĩ đến những thứ này, trong lòng Cố Thiếu Đào càng thêm oán hận, Cố Doanh Tích có thể cầm được tiền ra cũng sớm cầm về, ngược lại, ngay thời điểm đen đủi mới đem về, tại đem về có ích lợi gì? Hơn nữa biết có phải vì nguyên nhân lần trước Ninh Vân Hoan tiền của Cố Doanh Tích có lai lịch bất chính hay , những ngày này luôn cảm thấy tiền của Cố Doanh Tích giống như là ả bán mình có được, bởi vậy trong lòng cũng có chút cách xa Cố Doanh Tích. Mỗi ngày đều sớm về trễ, tránh né đám người họ Cố này.

      tại Cố Nhàn vào bệnh viện ở, con lớn trở lại bên cạnh, lại mang tiền về đủ cứu mạng của bà, tự nhiên Cố Nhàn cảm thấy trong lòng nhõm, mặt cũng nhiều thêm vài phần vui vẻ. Sáng sớm chứng kiến ba đứa con vây bên cạnh mình, bà nhịn được với Cố Doanh Tích: “Con cũng đừng để ý quá, hai ngày nay chăm sóc mẹ đủ khổ cực rồi, thời gian này trông con gầy quá. Chờ mẹ phẫu thuật xong, hầm canh bồi bổ cho con.”

      Hôm nay tính mạng mình an toàn, đương nhiên cả người Cố Nhàn đều cảm thấy thỏa mái hơn rất nhiều, nếu phải là tại chưa tìm được thận phù hợp với bà, chỉ sợ lúc này bà cao hứng nhảy cẩn lên.

      Nhìn thấy nụ cười mặt Cố Nhàn, Cố Doanh Tích miễn cưỡng nặn ra vẻ mặt tươi cười. Nay hơn hai tháng, ả trôi qua cực kỳ thống khổ, chuyện bị người lần lượt bạo hành làm cho lòng ả nặng trịch. tại ả hối hận muốn chết, hối hận ngày đó nên vì đám người Lưu Tấn Quân mà đơn thân mạo hiểm, ả càng hối hận chính mình hôm đó làm việc theo cảm xúc bất chấp hậu quả. Hôm nay chính mình gặp phải đả kích như vậy, thân thể ả còn sạch , về sau làm sao có thể gặp lại Lan Cửu?

      Ả nghĩ đến những tỉnh cảnh này, giống như những thứ buồn nôn kia vẫn còn vây quanh ả, trong lòng Cố Doanh Tích buồn nôn, nhịn được nôn khan hai tiếng, suýt nữa phun ra.

      “Đây là thế nào?” Cố Nhàn thấy bộ dáng trắng bệch của con , trong lòng hoảng hốt. Lập tức ngồi dậy, gấp rút kêu Cố Doanh Nặc vừa mới đến: “Doanh Nặc, mau gọt táo cho chị lớn , có phải buổi sáng ăn gì cả nên dạ dày khó chịu?”

      mặt Cố Doanh Nặc lộ ra vẻ khó chịu, vừa muốn mở miệng chuyện, nhưng thấy bộ dáng Cố Doah Tích lại cúi người nôn khan hai cái, cũng luống cuống theo, để túi xách xuống, cầm lấy quả táo gọt cho Cố Doanh Tích.

      Ngược lại Cố Doanh Ngữ tuổi nhất lại có suy nghĩ nhiều như vậy, năm nay ta mới vừa tốt nghiệp trung học, đúng là giữ mồm giữ miệng được, chứng kiến bộ dạng này của Cố Doanh Tích, liền nghĩ tới bộ phim tối qua mới xem tivi, liền cười hì hì :

      “Chị có phải mang thai ? tivi người ta cũng diễn giống vậy.” ta vừa dứt câu, dao tay Cố Doanh Nặc lệch cái, lập tức đâm vào lòng bàn tay, trong miệng phát ra tiếng “Ui”, hít vào hơi, lúc này mới đưa tay vào trong miệng cầm máu, chịu đựng cảm giác đau nhức.

      Mặt Cố Nhàn cứng đơ, cử động của Cố Doanh Nặc làm bà hoàn hồn, sắc mặt thoáng cái cũng tỏa sáng: “Là sao Doanh Tích?”

      Lúc này Cố Doanh Tích nào dám trả lời, hai tháng gần đây ả đều ngây ngốc ở nhà họ Mộ, cả ngày nghĩ đến chuyện mình bị người vũ nhục, cứ liên lục do dự chết hay chết mà lơ mơ sống qua ngày, căn bản chú ý đến bạn tốt có tới hay . tại bị Cố Doanh Ngữ nhắc nhở, ả mới phát có thể là mình mang thai, tin tức này nhất thời làm ả thẫn thờ.

      Ả bắt đầu hồi tưởng lại từng tình huống trước đó, khi đó Tạ Trác Doãn bị Tạ gia ép buộc trở về, còn Ninh Vân Thành là đúng đoạn thời gian bị cảnh sát giam giữ, căn bản thể nào cùng với ả, mà sau khi hai người đàn ông rời khỏi, bạn tốt ghé qua, thể nào mang thai được, sau khi bị đám người vũ nhục, căn bản ả cũng có làm tiếp chuyện như vậy, Cố Doanh Tích vừa nghĩ tới kết quả kia , toàn thân lập tức run rẩy, đôi môi mấp máy, nước mắt ngăn được rơi xuống dưới.

      “Đây là thế nào?” Cố Nhàn vừa nhìn thấy bộ dáng con , lập tức liền luống cuống, vội vàng kéo tay của con cười : “Đứa này, khóc cái gì? Mang thai có thể là chuyện tốt. tại tuổi Vân Thành cũng , cha mẹ của nó chắc cũng nghĩ đến việc có cháu rồi ? Bây giờ con thay Ninh gia sinh ra đứa bé, chuyện trước kia chẳng phải là trôi qua sao? Mẹ tin vợ chồng họ Ninh sau khi biết con mang thai còn muốn ghét bỏ con!”

      Cố Doanh Tích nghe những lời này của Cố Nhàn mà thể lắc đầu nổi, ả biết mình nên chuyện đó với Cố Nhàn như thế nào, vốn quyết định chuyện bị vũ nhục vĩnh viễn giấu trong lòng, cũng ngờ được thế nhưng lúc này lại có cái chứng cớ, ả nên bị người ta biết mình mang thai, càng muốn bị người ta biết ả từng bị đám người như vậy chạm qua.

      Nghĩ được như vậy, Cố Doanh Tích cuống quít bắt tay Cố Nhàn, : “Mẹ, người đừng …”

      “Đừng cái gì?” Đúng vào lúc này, Ninh Vân Thành lại cười mừng rỡ cầm đống điểm tâm vào phòng bệnh. Gần đây gầy kinh khủng, người họ Cố cũng chỉ nghĩ là vì lo lắng tung tích của Cố Doanh Tích mới bị gầy như vậy, có thể ở đây ai biết nguyên nhân gầy là do bị người ta đòi nợ, nhưng chỉ cần nhìn thấy người trong lòng, Ninh Vân Thành cảm giác lòng mình thoáng cái chữa khỏi, lúc này cũng chỉ là si ngốc nhìn ả. Trong lòng Ninh Vân Thành cảm thấy trong lòng đều là ngọt ngào.

      Cố Nhàn biết hoảng loạn trong lòng con , ngược lại nhìn thấy Ninh Vân Thành còn cao hứng : “Vân Thành à, Doanh Tích mang thai, có thể là con của con, con mang nó trở về chuyện với cha mẹ con chút .”

      Nghe câu như thế, cảm giác đầu tiên trong lòng Ninh Vân Thành là mừng như điên, nhưng thấy vẻ miễn cưỡng mặt Cố Doanh Tích, thần sắc liền biến đổi: “Tích nhi, chẳng lẽ em muốn sinh con cho ?”

      “Làm sao có thể như vậy được Vân Thành, làm sao em muốn sinh con cho , nhưng…nhưng em có nỗi khổ tâm a!” Nước mắt Cố Doanh Tích kiều tuôn ra, khóc đến hoa lê đái vũ.

      Ninh Vân Thành nhìn thấy bộ dạng này của ả, cả lý trí cũng còn, vội vàng vỗ lưng ả:

      “Tích nhi ngoan, có nỗi khổ tâm gì mà thể với Ninh đại ca sao? Chỉ cần em , do dù là độc dược, đối với cũng có thể là thuốc cứu mạng…”

      “Ninh đại ca…”

      “Tích nhi…”



      Hai người thâm tình nhìn nhau, cũng ôm nhau chặt, Cố Nhàn được như ý nguyện, chủ động đem phòng bệnh nhường cho hai người trẻ tuổi nhau say đắm này.

      Lúc này, Cố Thiếu Đào tay cầm túi bánh bao và sữa đậu nành chẳng biết đứng trước cửa phòng bệnh từ lúc nào. Vốn là trong lòng Cố Thiếu Đào tối tăm chuẩn bị tới xem chị Doanh Tích như thế nào, thuận tiện đem cho ả ít thức ăn, nhưng vừa tới cách đó xa, liền thấy hai chị em Cố Doanh Nặc đẩy Cố Nhàn ra, cũng nghe từ miệng ba người chuyện Doanh Tích mà sâu đậm mang thai con của Ninh Vân Thành.

      Trong lòng xuất cỗ lửa nóng, luôn có lại xúc động muốn lấy cái gì đó nện vào người Cố Doanh Tích, hỏi ả chút vì cái gì, vì cái gì có thể tiếp nhận hai người đàn ông cùng lúc lại thể tiếp nhận thêm mình! Nếu người ta đưa tiền có thể để ả nguyện ý ngủ cùng, tại sao lại được?

      Chính coi ả như nữ thần, dám khinh nhờn, nhưng ả lại có thể đối xử với vô tình như vậy! Cố Thiếu Đào cảm giác vì nhà họ Cố mà gánh lưng khoản nợ khổng lồ, căn bản nhà họ Cố ai quan tâm đến tại có tốt hay . muốn làm cho người khác biết chuyện đánh bạc mà thiếu nợ, nhưng vì cái gì mà luôn thấy khó chịu?

      Giờ phút này, trong lòng Cố Thiếu Đào tuôn ra cỗ bất bình và oán hận, nắm chặt quả đấm, nhìn hai người ôm ấp nhau trong phòng, hình ảnh đó chói mắt vô cùng, khó chịu trong lòng tại tăng thêm.

      Mặc dù Cố Doanh Tích cảm động chân tâm của Ninh Vân Thành dành cho mình, nhưng ả là muốn đứa bé ở trong bụng, có thể ả dám đem lời này ra, nếu Ninh Vân Thành nhất định hỏi ả đây là có chuyện gì. Nghĩ đến nếu Ninh Vân Thành biết ả mang thai con của người khác, trong lòng nhất định mất hứng, lời Cố Doanh Tích đến miệng rồi lại nuốt xuống.

      Trong lúc hai chị em nhà họ Cố đều ảo sầu suy tư, hai ngày này bên phía Ninh Vân Hoan cũng tốt lành gì, Lan Ý con trai ngã bệnh!

      Cũng biết có phải là mấy ngày trước Lâm Thiến đẩy mũi hù dọa đến nhóc hay , hoặc là trời lạnh mà ta lại đem Lan Ý ra chơi đùa ngoài vườn gặp phải gió lạnh, hai ngày này tiểu Lan Ý chỉ là bị cảm mạo chảy nước mũi, mà còn liên tục sốt cao. Đây cũng là nguyên nhân Ninh Vân Hoan quyết định tới trường mấy ngày cuối tháng, chỉ cần chuẩn bị bài tập tốt đem tới nộp là được, dù sao hiệu trưởng Tô Doanh là quen biết với Lan Lăng Yến, làm như vậy ở đại học Đế Đô cũng ai dám đến làm khó , ngược lại Ninh Vân Hoan bắt đầu ở trong nhà chuyên tâm chăm sóc con trai.
      Iluvkiwi, Hiyoko, phương131126 others thích bài này.

    3. yukikouso

      yukikouso Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      2,966
      Chương 99: Bới móc

      Gần đây Lan Ý bị cảm phải uống thuốc ít, đây là lần đầu tiên nhóc bị cảm từ khi sinh ra, suốt ngày khóc đến gò má cũng đỏ bừng. Mỗi lần Ninh Vân Hoan quay lại nhìn thấy con trai cắm ống truyền nước biển liền đau lòng thôi, hận thể bị đau thay con, tự nhiên trong lòng càng thêm hận Lâm Thiến chết tiệt kia.

      Buổi chiều Lan Ý cũng chịu uống sữa, lúc này dù chỉ ít nhóc cũng chịu uống, vốn là khẩu vị tên nhóc này rất tốt, biết có phải do bị cảm mạo hay , gần đây nhóc lại bị đau bụng, cả ngày có vẻ mệt mỏi, Ninh Vân Hoan hận thể khó chịu thay con trai, ngay cả Ninh gia cũng có về.

      Sáng sớm thừa lúc Lan Ý còn ngủ, Ninh Vân Hoan theo Lan Lăng Yến tới công ty, gần đây có tới trường, thời gian bị chia làm hai nửa, nửa cùng với người lớn, nửa còn lại là ở với người . Buổi sáng theo Lan Lăng Yến tới công ty, ngồi chút, dạo mấy cửa hàng xem quần áo, mua cho con trai vài đôi giày bé bé xinh xinh, lại gom được vài bộ quần áo mới chịu chuẩn bị về.

      Vốn là những thứ này đều có chuyên gia đưa đến Lan gia, hơn nữa những thứ đem qua đều là tinh phẩm, nhưng phụ nữ thích dạo phố chính là thiên tính, coi như Ninh Vân Hoan biết trong nhà cái gì cũng thiếu, nhưng lúc này vẫn mua vài túi mới chịu lên xe.

      Tới gần tháng mười , bầu trời bắt đầu có mưa phùn, còn kèm theo bông tuyết, buổi trưa cũng lạnh đến chịu nổi, Ninh Vân Hoan chỉ muốn vội vàng về nhà với nhóc con. Lúc xe chạy đến dưới chân núi biệt thự của nhà họ Lan, có hai người mặc quần dài màu xanh đứng chuyện với người khác, thấy có xe tới, hai cảnh vệ cúi chào, nhanh chóng mở thanh cản xe lên, đúng lúc xe qua, vốn là người nọ đứng bên cạnh chuyện đột nhiên chạy xe ra ngăn cản!

      Người lái xe lập tức phanh gấp, thân thể Ninh Vân Hoan tự chủ nhào tới đụng vào phía trước, may mắn phía sau xe này cực rộng, mới bị đụng tới thủy tinh ở phía trước. Nhưng cũng bởi vì phía trước có vật cản, phải đứng vững mới bị lăng xuống sàn xe, nhưng lúc này bởi vì đạp thắng gấp, chân phải truyền đến hồi đau nhức kịch liệt, Ninh Vân Hoan thở sâu hơi, suýt nữa là muốn mắng người.

      Lái xe ngồi phía trước mắng câu, lúc này mới vội vàng lấy micro ra phía sau: “Phu nhân, có chuyện gì chứ?”

      Ninh Vân Hoan đè lên điện thoại dây, nhíu mày : “Tôi bị trật chân.”

      Nghe thế, tài xế rốt cục nhịn được nữa. xin lỗi với Ninh Vân Hoan, sau khi xin chỉ thị lập tức mở cửa xe xuống: “Có phải bà muốn chết? Nếu muốn để tôi thành toàn cho bà!”

      Vừa rồi cửa xe đóng, xe này cách vô cùng tốt. Bên ngoài chuyện thế nhưng nghe , Ninh Vân Hoan hạ thấp kính cửa sổ xuống, lộ đầu ra phía ngoài, nhìn thấy người phụ nữ cản đường xe vì lời của tài xế mà sợ hãi, ngược lại còn cười lạnh: “Ngươi cho là tôi sợ? Tôi là mợ của Lan Lăng Yến, tôi muốn gặp nó.”

      Trong thời tiết có chút sương mù mịt mờ, người phụ nữ đứng ở hơi xa, trời lại có chút mưa bụi nên Ninh Vân Hoan thấy vẻ mặt, lúc người phụ nữ chuyện lại có làn khói trắng bay ra càng che lấy khuôn mặt.

      Nhưng ba người đứng bên cạnh lại thấy , ngoại trừ hai người phụ nữ trẻ tuổi hơn còn có người khoảng tuổi trung niên mặc quân trang.

      người thiếu nữ trong đó mặc dù đeo tai trùm hình con thỏ màu hồng phấn, và quấn khăn quàng cổ che gần hết nửa khuôn mặt giống như là đeo khẩu trang, nhưng Ninh Vân Hoan vừa liếc qua liền nhận ra được, bất kể là thân hình hay ánh mắt lộ vẻ oán hận, càng làm cho Ninh Vân Hoan xác định, đây đúng là người mà hận – Lâm Thiến!

      “Tôi lại muốn nhìn chút. Đàn bà họ Ninh này có gì đặc biệt hơn người, đám đánh con của tôi, họ Lan là cái gì của ta, cho rằng đây là địa phương nào, coi nơi này là nước ngoài, tùy xử lý sao?” Người phụ nữ kia tức giận la lên với tài xế vài câu, đột nhiên Lâm Thiến đứng ở bên chỉ về phía Ninh Vân Hoan : “Mẹ, ta ở đó.”

      Đứng bên cạnh ta là thiếu nữ lớn hơn khoảng hai ba tuổi, thần sắc có chút lạnh lùng, nhìn sang Ninh Vân Hoan, mặt lạnh lộ ra tia vui vẻ, hướng Ninh Vân Hoan gật đầu , giống như vẻ mặt địch ý của Lâm Thiến.

      Người phụ nữ vốn cản tài xế lại, nghe những lời này liền gấp rút vòng qua bên cạnh tài xế, vẻ mặt nghiêm khắc đánh giá Ninh Vân Hoan từ xuống dưới vài lần, lúc này mới cười lạnh:

      “Chính là người như , cũng xứng đáng đánh con của tôi?”

      mặt Ninh Vân Hoan lộ ra vẻ vui vẻ, ôn hòa : “Đúng vậy, nếu phu nhân giáo dưỡng con tốt, tôi liền thay người dạy lại. Lại tới tôi cũng ngại ngày đó ra tay quá , nếu cũng đến mức bây giờ ta còn dám đến.”

      Thiếu nữ mặt lạnh như băng kia nhìn thấy Ninh Vân Hoan dám chuyện như vậy với mẹ mình, khỏi nhíu mày, mặt lộ ra nụ cười ngoài ý muốn, quân nhân đứng bên cạnh cau mày, gấp rút sải bước qua bên này.

      biết tôi là ai hay ? chuyện với trưởng bối là ngồi ở xe như vậy?” Người phụ nữ này nghe thấy những lời của Ninh Vân Hoan, trong lòng giận tím tái, nhưng hoàn hảo là gia giáo lại làm cho bà ta cố nén phẫn nộ trong đầu, đổi sắc mặt :

      “Dựa theo những lời vừa , là bởi vì Ninh gia các người có gia giáo, cho nên tại tôi cũng nên thay thế cha mẹ , giáo huấn hồi cho tốt?”

      Ninh Vân Hoan gật đầu , mặt cũng vì những lời này mà thay đổi, ngược lại giọng : “Đúng vậy, chỉ cần bà có thể làm được.”

      Người phụ nữ kia vừa nghe những lời này, chút nghĩ ngợi liền đưa tay qua muốn đánh , Ninh Vân Hoan buồn cười ngã ngửa người về phía sau, liền tránh tát này, người phụ nữ kia trấn định như vừa rồi nữa, ngược lại dùng sức nặng đập vào cửa xe: “ xuống cho tôi! Cái thứ gì, cũng dám với tôi là dạy dỗ con tôi, cộng lông cũng xứng đụng vào, còn dám đánh nó, gia giáo nhà họ Ninh các người chính là như vậy? Nếu là trước kia, ngay cả tư cách chuyện với tôi cũng có, chỉ là dựa vào trẻ tuổi có phần nhan sắc, liền khinh cuồng thành bộ dáng này, cũng sợ ngày nào đó từ trời rớt xuống, ngã chết !”

      “Tốt lắm.” Người đàn ông trung niên cau mày, quay đầu liếc nhanh người phụ nữ, lúc này mới định đưa tay kéo bà cho tỉnh táo, người phụ nữ này lại phục, giơ tay lên né tránh người đàn ông trung niên, cao giọng : “Lâm Sâm, người biết trời cao đất rộng là gì, dám đánh Thiến Thiến của chúng ta, xem thái độ tại của ta đối với em, là bữa bãi. Lan gia có chút bản lãnh, có thể đó là Lan gia, cái thứ này có thể ngồi được yên ổn hay còn chưa biết liền bắt đầu càn rỡ lên, em còn là trưởng bối đấy, chính là Lan Lăng Yến ở đây, em cũng muốn hỏi chút Lâm Mẫn dạy con trai như thế nào!”

      Ninh Vân hoan hai lời liền cầm điện thoại di động lên bấm số Lan Lăng Yến, trực tiếp : “Ông xã, người nhà họ Lâm đến.” phải là muốn đem chuyện này giao cho Lan Lăng Yến làm, nhưng mà cần cho mình thái độ.

      Bên kia Lan Lăng Yến rất là khoái trá vì hai chữ ông xã vừa rồi, lại tới đây phải là lần đầu tiên gọi như vậy, đúng là trừ những lúc hai người thân mật ra đây là lần thứ hai! Đầu tiên trầm mặc hồi, đến lúc Ninh Vân Hoan có chút thiếu kiên nhẫn, Lan Lăng Yến mới có điểm sung sướng : “Tùy em chơi, chỉ là nhớ chú ý bản thân.” đến đây, lại dặn dò thêm câu: “Để cho hai người bọn Lang theo, được tự ý rời .”

      Hai người bọn Lang trong miệng chính là hai vệ sĩ vẫn liên tục theo Ninh Vân Hoan, trong lòng Ninh Vân Hoan đều hiểu, đáp tiếng liền cúp điện thoại.

      Nếu Lan Lăng Yến để cho mình tùy ý chơi, liền tỏ coi như tại mình có đắc tội với Lâm gia cũng có biện pháp giải quyết tốt hậu quả. Ninh Vân Hoan suy nghĩ ràng, cùng lắm đắc tội với người họ Lâm xong giải thể công ty của Ninh gia, ngây ngốc ở Hoa Hạ nữa, dẫn ba mẹ Ninh theo Lan Lăng Yến xuất ngoại, vừa lúc cũng thích ở cái địa phương này nữa.

      “Tốt lắm.” Người được gọi là Lâm Sâm kia có thể là cậu của Lan Lăng Yến bắt được người phụ nữ, lúc này mới nhíu lông mày : “Có chuyện gì từ từ , nếu như là trách nhiệm của bọn họ, đương nhiên thiên vị!”

      xong lời này, ánh mắt Lâm Sâm lạnh lùng nhìn qua Ninh Vân Hoan: “Ninh tiểu thư, tôi sai chứ?”

      Khí thế người đàn ông này cường đại, mặc thân quân trang màu xanh biếc, ánh mắt dửng dưng, cũng làm cho trong lòng Ninh Vân Hoan sinh ra vài phần hảo cảm. thích đạo lý với người luôn luôn thiên vị, lúc này mặc dù trong giọng Lâm Sâm mang vài phần lãnh đạm, nhưng cũng may mắn đạo lý nhưnmg lấy khí thế đè người, điểm này đem ra so sánh với người phụ nữ vẻ mặt khó coi bên cạnh càng thể ra tỉnh táo của ông, càng làm cho Ninh Vân Hoan cười cười: “Vừa vẹn tôi cũng có sổ sách cần tính toán với Lâm tiểu thư.”

      Ninh Vân Hoan xong lời này, lúc này mới lên tiếng chào cảnh vệ dưới chân núi: “Để xe bọn họ lên , có việc gì lên núi rồi , ông cũng có vấn đề gì chứ?”

      Lời ngoài dự tính của làm cho chân mày Lâm Sâm nhớm lên, mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, gật đầu , người phụ nữ bên cạnh lại phục: “ còn có sổ sách muốn tính toán với con tôi?”

      “Có việc lên rồi sau!” Lâm Sâm quay đầu lại lườm bà ta cái, lúc này người phụ nữ mới ngừng miệng lên tiếng.

      Lang tiếng xin lỗi xong lại lần nữa khởi động xe, Ninh Vân Hoan đóng kính cửa sổ lại, xe của bọn họ trước, lâu sau kính chiếu hậu xuất chiếc xe con cũng theo lên.

      Về đến nhà, trước tiên để người cầm đồ mua cho con trai lên trước, Lan Ý lúc này vừa mới tỉnh ngủ, khóc đến mức khuôn mặt nhắn đỏ bừng, bảo mẫu ở bên cạnh giọng báo cáo, sáng sớm nay nhóc đứng lên uống sữa liền phun ra hết, lúc này khóc gay gắt, may mắn là Ninh Vân Hoan trở lại.

      Sáng sớm vẫn còn mệt mỏi như vậy, lúc người nhà họ Lâm vào vừa hay nhìn thấy Ninh Vân Hoan ôm Lan Ý chặt, đứa bé giãy giụa ngừng, chân liên tục đạp đạp sai lệch vị trí, cuối cùng cũng đành phải mang tất vào chân.
      Iluvkiwi, AnnieNguyễn315, Pe Mick25 others thích bài này.

    4. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      Ms lọt hố. Hóng ngày truyện hoàn
      Cơ mà t thấy truyện nên beta lại những chương đầu, cảm thấy vẫn mang hướng convert nhiều
      Đọc hơi khó hiểu nàng ạ.

    5. yukikouso

      yukikouso Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      2,966
      Chương 100: Chê cười

      Đám người Lâm Sâm vào đúng lúc Lan Ý khóc gay gắt, nhìn trán đứa bé còn vài giọt máu , đầu tóc cạo sạch , thân thể trắng mịn lần nữa được chăn bông bọc lại, Ninh Vân Hoan thấy người nhà họ Lâm vào, vẻ mặt rét run: “ biết Lâm phu nhân chứng kiến xong có cảm giác như thế nào?”

      Mẹ của Lâm Thiến bị Ninh Vân Hoan hỏi, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó cười lạnh mấy tiếng trả lời: “ có chăm sóc con trai tốt, hôm nay lại hỏi tôi? Cũng phải do tôi sinh ra, chuyện liên quan gì tới tôi?”

      Cho dù chuyện như vậy đề cập tới Lâm Thiến, dầu gì cũng coi như Lan Ý có quan hệ với nhà họ Lâm, như vậy lại có vẻ quá lãnh đạm, Lâm Sâm nhíu mày, muốn nhắc nhở vợ đôi câu. Lúc này Ninh Vân Hoan lại ôm con trai vỗ vỗ, vỗn là muốn giao nhóc cho bảo mẫu, nhưng vừa động, bàn tay bé của Lan Ý cầm lấy quần áo lại khóc lên, cũng đành phải ngồi xuống lần nữa, cởi áo khoác giao cho bảo mẫu bên cạnh, lúc này mới ôm con trai thoải mái ngồi ghế sofa, nhìn qua lại cười lạnh:

      “Lâm Thiến thông qua đồng ý của tôi, liền tự mình ôm con trai tôi ra ngoài, nhóc cũng chưa tới tuổi, bị chỉnh cho khóc sướt mướt, mũi đẩy tới sưng lên.”

      Người họ Lân tìm tới tận cửa còn tốt, khi tìm đến lửa giận trong lòng Ninh Vân Hoan nhịn được lại dâng lên: “Nếu như tôi về trễ, có phải con trai tôi bị ta chơi cho đủ? Coi con trai tôi là cái gì, món đồ chơi của ta sao?”

      thanh của Ninh Vân Hoan càng lúc càng lớn, người nhà họ Lâm ngẩn ngơ, La Từ theo bản năng quay đầu nhìn coi của mình, trong lòng cũng khỏi có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến mũi của Lâm Thiến, thỏa mái trong lòng cũng lên:

      “Cho dù con của tôi hiểu chuyện, có cần phải ra tay nặng như vậy? dám đánh nó cũng , hơn nữa còn đẩy mũi nó sai lệch! Con của tôi, có tư cách gì mà đánh?”

      “Tôi dùng sức còn chưa bằng nửa ta đâu, tôi chỉ mới đẩy như vậy ta kêu đau, chẳng lẽ con trai tôi cũng phải là người?” Ninh Vân Hoan càng càng giận, cố nén lửa giận trong lòng có lớn tiếng mắng chửi, nhưng vẻ mặt lại hết sức khó coi:

      “Hơn nữa, thời tiết bây giờ là như thế nào. Tôi tin người lớn như Lâm Thiến còn biết, người trưởng thành như ta ngây ngốc ở bên ngoài cũng chịu nổi, con trai tôi lại bị ta ôm ra ngoài, buổi tối hôm đó liền sốt cao, bà thấy , đứa bé còn như vậy mà trán đầy là lỗ kim truyền nước biển! Các người cũng là cha mẹ, tôi cũng chỉ là bất bình thay con trai các người hung ác tìm tới cửa như vậy, tại con trai tôi bị hại thành bộ dáng như vậy, Lâm phu nhân cảm thấy phải làm đến dạng nào nữa tôi mới được sinh khí đây?”

      Chứng kiến thái độ lạnh như băng của Ninh Vân Hoan, cùng với Lan Ý bộ dạng đáng thương bị ôm vào trong ngực. La Từ thoáng cái dám tin trợn tròn hai mắt, bà chỉ biết là con bị người đánh, hơn nữa còn bị đẩy sai lệch mũi, liền nhất thời sinh khí tìm tới Ninh Vân Hoan trút giận, muốn thay con đòi lại công đạo.

      Nhưng chân tướng việc như thế nào Lâm Thiến lại tỉ mỉ, lúc này người họ Lâm bị Ninh Vân Hoan chất vấn, sắc mặt có chút lúng túng. Vẻ mặt Lâm Sâm nghiêm khắc, trừng mắt liếc nhanh Lâm Thiến đeo khẩu trang, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “ là, Lâm Thiến mời người đến Lan gia, cũng ôm Lan Ý ra ngoài, trêu chọc đứa bé cho khóc, cùng với bị gió lạnh mà cảm mạo?”

      Ninh Vân Hoan cho là ông tin, đem đứa bé bế lên, vài bước tới trước mặt nhà họ Lâm. Nghiêng người để cho bọn họ xem: “Mũi Lan Ý còn có chút tím xanh, thấy ràng chứ.”

      May mắn là thời gian trôi qua chưa lâu, hơn nữa da đứa bé vốn là non mỏng, ngày đó sưng đỏ, lúc này liền đổi màu thành tím xanh. Người nhà họ Lâm thấy ràng, lại nhìn cái trán Lan Ý đầy lỗ kim đo đỏ, Lâm Sâm chút nghĩ ngợi liền cho Lâm Thiến cái bạt tai.

      Sức lực của ông, cũng thể so sánh với Ninh Vân Hoan được,thân thể Lâm Thiến xoay hai vòng sau đó đụng vào khay trà trước mặt rồi té xuống đất.

      May mắn khay trà kia làm bằng đá Đại Lý, căn bản bị ta đụng vẫn nhúc nhích, đồ ăn ở cũng bị rơi xuống, ngược lại là Lâm Thiến bị đụng, nhất định là rất đau, khẩu trang rớt ra, làm lộ khuôn mặt trắng bệch.

      “ Ba à…” Lâm Thiến sợ tới phát hoảng, theo bản năng bụm mặt hô câu.

      tại mặt ta vô cùng đặc sắc, ngoại trừ cái mũi lệch nghiêng qua bên, còn có dấu bàn tay đỏ bừng hết sức ràng, khóe miệng còn bị rách, giống như là có tia máu thấm ra.

      “Nhận lỗi với chị dâu họ nhanh!” Lâm Sâm thở ra hơi, nắm chặt quả đấm, lạnh lùng với con .

      “Con !” Lâm Thiến bị đánh ngay trước mặt Ninh Vân Hoan, trong lòng sớm hận Ninh Vân Hoan thấu xương. tại ngay đến cha mình muốn mình xin lỗi Ninh Vân Hoan, làm sao mà ta chịu được, lập tức lắc đầu, vẻ mặt quật cường : “Dựa vào cái gì mà muốn con xin lỗi? Ai biết chóp mũi con trai ta là như thế nào, con chỉ mới đẩy có vài cái, có thể biến thành bộ dáng này? Về phần bị cảm mạo, ta là ba tin sao?”

      La Từ đứng ở bên lên iếng, Lâm Sâm vừa nghe những lời của Lâm Thiến, lập tức giận dữ, lại giơ nắm đấm lên, Lâm Thiến bị hù dọa lập tức rụt người, bụm mặt lại, mới vừa muốn mở miệng chuyện, vẻ mặt lạnh lùng đứng bên cạnh ta gấp rút đứng dậy:

      “Ba, người đánh Thiến Thiến rồi, khẳng định em nó cũng biết sai rồi, nhưng chỉ bởi vì mặt mũi mới chịu thôi.” thay Lâm Thiến chuyện, lúc này mới ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu của Lâm Thiến, mỉm cười : “Thiến Thiến, em là sao?”

      “Ai muốn làm bộ hảo tâm! Lâm Đan, cút ra xa chút.” Lời của Lâm Thiến vừa ra khỏi miệng, lúc này chỉ là Lâm Sâm nổi giận, mà ngay cả La Từ cũng có chút bất mãn đứng lên: “Thiến thiến, vì sao lại với chị con như vậy, đó là chị con muốn tốt cho con.”

      “Ai biết trong lòng ta nghĩ như thế nào! ta chính là hi vọng con bị ba đánh chết!” Lâm Thiến vừa xong, Lâm Sâm lập tức nhịn được, cước đá lên con . Lâm Thiến nhịn được, lúc này bò người lên bỏ chạy, La Từ yên tâm muốn xem, Lâm Sâm bởi vì ta bỏ chạy mà lại sinh khí, cũng đuổi theo, Lâm Đan ở phía sau hô đôi câu: “Baba, cần phải đánh em ấy, nó chỉ là đứa trẻ hiểu chuyện mà thôi.”

      câu vừa xong, Lâm Thiến nhịn được đáp lại câu: “Mèo khóc chuột giả từ bi!” Tiếng vừa dứt, cơn tức của Lâm Sâm lớn thêm, vẻ mặt cũng càng khó coi.

      Lâm Đan sau khi xong, xoay người lộ ra nụ cười, đâu còn bộ dáng lo lắng trước đó, lại hướng Ninh Vân Hoan: “Như thế nào, trút giận đủ chưa?”

      Vẻ mặt Ninh Vân Hoan thoáng chút tự nhiên, vẻ mặt vừa rồi còn lạnh như băng lúc này lại lộ ra bộ dáng giảo hoạt. Ninh Vân Hoan nhịn được, nghi ngờ hỏi: “ ta là em ruột của ?”

      “Ai cũng đều hỏi như vậy!” Lâm Đan khôi phục bộ dáng lãnh đạm trước đó. Ninh Vân Hoan nghe ý tứ của ta, bật cười: “Khó trách ta thích .”

      “Nếu như nó thích em, em thấy rất phức tạp.” Vẻ mặt Lâm Đan lạnh lùng , nhìn thấy Lan Ý hai con mắt phát sáng lên, “Có thể cho em ôm cái ?”

      Ninh Vân Hoan có chút thích, nhưng còn chưa mở miệng cự tuyệt, Lâm Đan đưa tay ra ngoài, do dự chút, liền đứng bên cạnh vệ sĩ. tin lời của Lâm Đan, nếu Lâm Đan muốn giúp Lâm Thiến hả giận biết làm gì với con trai, chính mình đứng ở bên cạnh sợ phản ứng cũng kịp. Bởi vậy lúc này mới do dự đưa đứa bé ra, ai ngờ đứa bé còn chưa qua tay, Lan Ý vốn nhắm mắt ngủ cảm giác được phải xa mẹ lại lần nữa tỉnh ngủ mở mắt ra. Trong miệng phát ra thanh chuẩn bị khóc, Lâm Đan bên cạnh duỗi tay ra, vẻ mặt lãnh đạm:

      “Mau tới nào, có dì họ và mẹ ở chỗ này.”

      Vừa nghe lời này, chỉ là Ninh Vân Hoan mà ngay cả bảo mẫu và vệ sĩ bên cạnh cũng cứng ngắc lại. Lâm Đan lại sao cả, đưa tay đến dứt khoát ôm cả Ninh Vân Hoan và Lan Ý vào trong ngực.

      Bị ấy ôm như vậy, lông tơ Ninh Vân Hoan đều đứng lên. Dựa vào ánh mắt cũng nhìn ra được Lâm Đan chắc là có tâm tư xấu với con trai mình, cảm giác bị phụ nữ ôm cả đời này cũng nghĩ đến, chỉ đành phải hy sinh giao con trai cho Lâm Đan, chính mình vội vàng lấy tay xoa xoa cánh tay nổi da gà, ngồi xuống bên.

      Đáng thương cho Lan Ý nhìn thấy mẹ ôm mình mà là dì nào đó lạ hoắc lập tức muốn khóc, nhưng con mắt Lâm Đan lại tỏa sáng, sờ lên khắp người nhóc, vốn người đứa bé mềm mại non nớt, bị Lâm Đan sờ sờ làm nước mắt trong hốc mắt bị hù dọa ép trở về, hai tay kháng cự vung lên, trong miệng kêu i i a a náo loạn cả lên.

      đáng , chị dâu họ tặng em .”

      Con mắt Lâm Đan tỏa sáng, cái trán Ninh Vân Hoan nhảy lên, cự tuyệt ấy: “ được.”

      “Ai…” Lâm Đan có chút tiếc nuối thở dài, lại chuyên cần sờ tay Lan Ý nhanh chút. Nhắm thấy nhóc con chuẩn bị muốn khóc, lúc này Ninh Vân Hoan mới vội vàng nháy mắt với Lan Ý, mấy người vội vàng đem đứa bé bế lên dụ dỗ, Lan Ý mới nhếch miệng khóc.

      Tuy tại người ôm nhóc phải là Ninh Vân Hoan, nhưng nãy giờ thử với người lạ khẳng định người lạ vừa rồi ôm so với bảo mẫu thoải mái hơn chút.

      Trong lúc Lâm Đan có chút tiếc nuối, Lâm Sâm ôm con vào.

      Nhìn ra được lúc này trong lòng Lâm Thiến hận Ninh Vân Hoan thấu xương, nhìn ánh mắt ta cũng mang theo tia máu màu đỏ, nhưng căn bản Ninh Vân Hoan sợ ta, ngược lại là hướng về phía Lâm Thiến cười lạnh tiếng. Vẻ mặt La Từ có chút khó coi, lại trầm mặc có lên tiếng, Lâm Sâm lạnh lùng :

      “Nó làm chuyện sai lầm, đương nhiên phải bị phạt, nếu Ninh tiểu thư còn có chỗ nào hài lòng, cần phải trút giận, tôi tuyệt đối nhíu mày chút nào.”

      Rốt cuộc Lâm Thiến là con của Lâm Sâm, tuy biết con làm ông bị mất thể diện lớn như vậy, Lâm Sâm cũng tự tay đánh con , nhưng ông đánh xong nhất định tức giận cũng tiêu hơn phân nửa, lúc này trong đầu cũng có chút hối hận vì đánh con, có điều thể nghiêm mặt được, nhưng trong lòng nhất định là có chút mất hứng với Ninh Vân Hoan, dù sao người ngoài với người là con ruột thịt của mình, tâm người đều là nghiêng nghiêng bên, bởi vậy lúc này chuyện cực kỳ lạnh nhạt kêu tiếng Ninh tiểu thư.

      Đối với thái độ của Lâm Sâm, Ninh Vân Hoan ngẩn người, sau liền nở nụ cười, cũng để ý:

      có gì, dù sao tại Lâm tiên sinh dạy dỗ qua, tôi còn gì để , chỉ là hi vọng lầm sau Lâm phu nhân có điểm nào thỏa mái cần lại tới tìm tôi trút giận.”

      câu làm sắc mặt La Từ càng khó coi, trong mắt lộ ra vẻ phiền chán.

      Lâm Thiến đứng bên cạnh gì, Lâm Sâm kêu con lớn ngồi sofa tiếng, lúc này mới thản nhiên với Ninh Vân Hoan:

      “Nếu Ninh tiểu thư trút giận xong, chuyện này xem như Lan gia và Lâm gia thương lượng xong, về sau Ninh tiểu thư cần phải nhắc lại.”

      Vốn là Ninh Vân Hoan vẫn còn ấn tượng tốt với trưởng bối như Lâm Sâm, có điều lúc này nghe ra ý tứ trong lời của ông, trong lòng có chút thoải mái, đứng lên: “Chuyện này cho tới bây giờ đều phải là tôi , lời này của Lâm tiên sinh phải rồi.”

      Lan Ý bị cảm cũng tìm tới cửa nhà họ Lâm để thu thập Lâm Thiến, mà người nhà họ Lâm cũng rất bao che khuyết điểm lại tìm tới cửa, tại ý tứ của Lâm Sâm dĩ nhiên là nhất quyết buông tha chuyện như vậy. Thần sắc Ninh Vân Hoan cũng lạnh xuống, muốn mời những người này về, Lâm Sâm lạnh mặt : “ như vậy quấy rầy rồi.” xong lời này, Lâm Sâm liền dẫn vợ và con ra ngoài. lâu sau bên ngoài truyền đến thanh xe hơi, nhà họ Lâm lúc này mới .

      Vốn là ngày tốt lành lại bị đám người họ Lâm náo loạn, trong lòng Ninh Vân Hoan cũng phiền, dụ dỗ con trai mới truyền nước biển xong ngủ thêm chốc lát. Tranh thủ lúc Lan Ý ngủ, Ninh Vân Hoan nghĩ đến vài ngày có về thăm ba Ninh, muốn xế chiều thăm ba Ninh lúc Lan Lăng Yến trở lại, biết Ninh Vân Hoan muốn thăm ba Ninh cũng cùng.

      Tuy thừa nhận với ba Ninh là hai người đăng ký, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lan Lăng Yến tới nhà ba vợ. Trước kia ở trong bệnh viện gặp mặt hiển nhiên là đề cập tới. muốn cùng, tất nhiên là Ninh Vân Hoan cũng có cách nào khác với . Lúc lên xe Lan Lăng Yến cho người chuẩn bị chút đông trùng hạ thảo, xuống núi lấy đồ xong liền thẳng hướng đến Ninh gia.

      Gần đây mỗi lần về nhà họ Ninh đều có chút chuyện muốn xảy ra, cái này làm cho Ninh Vân Hoan có bóng ma với việc trở về nhà, rất sợ đường lại gặp đám người họ Cố.

      may là đường đến tiểu khu đều yên lặng, xe vào trong, bảo vệ thấy Ninh Vân Hoan ngồi phía sau liền nhanh chóng mở cửa, xe thuận lợi vào nhà họ Ninh.

      “Người nhà họ Lâm làm khó em chứ?” Lúc xuống xe, Lan Lăng Yến ôm Ninh Vân Hoan từ xe xuống, cũng đặt xuống đất, ngược lại ôm về phía biệt thự Ninh gia. Vốn dĩ khoảng cách chỉ là hai ba bước, Ninh Vân Hoan giãy giụa muốn xuống, tay đặt mông vỗ cái: “Đàng hoàng chút! Lúc nãy gọi điện cho lão Đường, buổi tối ông ấy lên núi chuyến.”

      Mắt cá chân của Ninh Vân Hoan lúc này bị sưng phồng lên, lúc này dù sao cũng đến trước cửa nhà mình, cũng còn vài bước. Lan Lăng Yến muốn ôm Ninh Vân Hoan cũng có kiên trì phản đối, chỉ là sắc mặt có chút đỏ lên.

      Bảo mẫu đứng ở trong phòng chứng kiến tình cảnh bên ngoài lan can, ý cười đầy mặt bước tới mở cửa, giọng nhắc nhở Ninh Vân Hoan: “Tiểu thư, Đại thiếu gia trở lại.”

      Vừa nghe đến Ninh Vân Thành, Ninh Vân Hoan tâm tình vốn tốt thoáng cái sắc mặt liền khó coi, gật đầu lên tiếng. Ninh phu nhân ở trong lòng lập tức đứng lên, nhìn thấy Lan Lăng Yến ôm con mà giật mình: “Làm sao vậy?”

      “Trật chân, có việc gì đâu mẹ.” Lúc này trời mưa lâm râm, Lan Lăng Yến bước nhanh ôm Ninh Vân Hoan vào nhà, Ninh phu nhân kêu người chuẩn bị khăn nóng…

      Ba Ninh ngồi trong phòng nhìn thấy hai vợ chồng tới, hài lòng gật đầu , hai người Cố Doanh Tích và Ninh Vân Thành quỳ trước mặt ông. khí trong phòng lúc này ngưng lại, cũng biết trước khi đến Ninh Vân Thành cái gì, ba Ninh cầm quải trượng, sắc mặt cũng có chút khó coi.

      Ánh mắt Cố Doanh Tích từ lúc Lan Lăng Yến vào liền dính vào người , đến khi nhìn thấy ôm Ninh Vân Hoan, sắc mặt lập tức trở nên trắng nhợt, thân thể khẽ run run hai cái. Ninh Vân Thành ở bên cạnh nhìn thấy vô cùng đau lòng, ôm ả vào trong ngực mình, thấy Ninh Vân Hoan, giọng có phần thân thiện: “ tới làm gì?”

      Ninh Vân Hoan vừa nghe lời này liền cười, nhìn được vỗ vỗ Lan Lăng Yến, ra hiệu cho đặt lên ghế sofa, lúc này mới nhận lấy chén nước Ninh phu nhân đưa tới uống ngụm: “Cảm ơn mẹ.” Cảm ơn Ninh phu nhân xong, Ninh Vân Hoan mới nhìn đến Ninh Vân Thành dùng ánh mắt thân thiện nhìn chằm chằm: “Ninh gia bây giờ cũng phải là làm chủ, chỉ có mới có thể trở về, còn tôi sao?”

      Vừa nghe lời này, trong lòng Ninh Vân Thành liền nổi lên lửa giận, cười lạnh : “ lại muốn đùa giỡn cái gì?”

      Nhìn bộ dạng căm thù của , Ninh Vân Hoan nghĩ đến ý của , Ninh Vân Thành lại oán hận : “Có phải chê cười tôi ?”

      Khó có dịp Ninh Vân Thành lại phát hỏa lớn như vậy, Ninh Vân Hoan lại là tò mò biết hai người này trở về là làm cái gì, quay đầu liếc nhìn Ninh phu nhân cái. Ninh phu nhân tự nhiên hiểu được tâm tư của con , nhìn Cố Doanh Tích quỳ mặt đất cười lạnh tiếng, thấy ánh mắt ả luôn đảo quanh người con rể mình, lửa giận trong lòng Ninh phu nhân nổi lên cao hơn: “ nhìn cái gì?” Ninh phu nhân nhìn bộ dáng của Cố Doanh Tích trong lòng sinh khí, vốn là muốn chuyện khó nghe hơn chút, nhưng thấy con rể ở chỗ này, sợ làm cho nó chê cười, bởi vậy cố nén phiền chán trong lòng, lạnh lùng :

      “Vân Thành, con có chuyện gì thể cùng với ba ba, nên mang ta về nhà.”

      “Mẹ!” Ninh Vân Thành bất mãn lên giọng, vẻ mặt có chút kích động: “Tích nhi mang thai con của con, chẳng lẽ tụi con nên kết hôn sao? phải mẹ hi vọng con mau có đứa bé, để cho mẹ và ba ôm cháu sao?”

      Chính xác là Ninh phu nhân muốn có cháu nội, cũng hi vọng con trai mau kết hôn, mấu chốt chính là phụ nữ tốt nó chọn, lại muốn tìm Cố Doanh Tích đến để chọc tức bọn họ!

      “Nếu như con tìm những người phụ nữ khác mẹ với ba cái gì cũng , cho dù gia thế kém chút, chỉ cần phẩm chất tốt, biết giữ mình trong sạch mẹ đều đồng ý, duy chỉ có Cố tiểu thư con cũng cần phải nghĩ tới!” Ba Ninh nghe như thế, khó có thể nhịn được, oán hận gõ quải trượng lên mặt đất: “Nếu mày quả thích nó, chính mày có bản lĩnh cưới nó tao hai lời, nhưng nếu như muốn để tao lấy tiền cho mày và nó kết hôn mày đừng mơ tưởng! Mày bỏ được nó tao cũng cần phải thế này!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :