1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh Nữ Phụ - Mỉm Cười Wr

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minhang

      Minhang Well-Known Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      928
      chờ mãi mới có chương mới hì hì

    2. yukikouso

      yukikouso Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      2,966
      Chương 94: Thích

      Lời của Ninh Vân Hoan vừa ra khỏi miệng, cả người Cố Nhàn đều cứng lại, bà rất cần tiền, bệnh của bà cũng thường xuyên cần uống thuốc. Lúc còn trẻ bà có công việc chính thức, dựa vào làm việc vặt mà nuôi lớn mấy đứa con trai con , đến già cũng có bảo hiểm, đến thuốc uống cũng là do bản thân bỏ tiền hoàn toàn, khả năng số tiền này cũng được hai vạn, ít nhất cũng đủ cho bà sống tốt qua mấy tháng, bà cũng là người, cũng sợ chết, có tinh thần thấy chết sợ, lại muốn liên lụy đến con , cho nên tự nhiên là muốn trả tiền lại.

      Nhưng Ninh Vân Hoan vừa như vậy, bên ngoài Cố Nhàn luôn thể là người biết lễ nghĩa, lúc này bị ra, cũng đành phải đem miếng vải trắng mở ra lần nữa, còn chưa mở miệng chuyện, cũng người phụ nữ đến nhặt ba tờ tiền giá trị lớn trở về:

      “Bà là đồ lừa gạt, tiền này tôi cũng thể cho, chẳng thà quyên góp cho hội từ thiện, tôi lấy lại ba nghìn.” Người phụ nữ vừa dứt câu, liên tiếp có mấy người lên nhặt lại tiền, quá phút đồng hồ, tiền mặt đất được nhặt sạch , đừng đến trăm đồng, mà ngay cả hóa đơn và biên lai của bệnh viện trước mặt Cố Nhàn cũng bị mọi người dẫm đầy dấu chân.

      Ba mẹ con họ Cố tức giận đến xanh mét, toàn thân run rẩy. Ninh Vân Hoan lại cười : “Tôi chỉ là mà thôi, ba tôi trợ giúp các người nhiều rồi, dù biết cảm ơn người cho thôi, cũng thể lấy oán trả ơn!”

      Lời của làm Cố Nhàn tức giận đến mức trắng bệch, Cố Doanh Nặc đỡ lấy Cố Nhàn, theo bản năng nguyền rủa: “ ác độc như vậy, nhất định chết tử tế!”

      “Tôi có chết tử tế hay chưa biết, nhưng nếu như nguyền rủa linh nghiệm, trước mắt nên lo lắng cho mình , biết khi nào chị bán đứng đây!” Ninh Vân Hoan nhớ đến Cố Doanh Nặc lúc chưa chết ở đời trước, đại khái là khoảng hai năm sau, đại khái năm sau ta cùng con trai của Tống Thanh Vân là Tống Mẫn Nhiên quen biết nhau, lúc này Cố Doanh Nặc biết chính mình mới chân chính là chết tử tế, ngược lại còn nguyền rủa người khác.

      Nghĩ tới những thứ này, Ninh Vân Hoan cũng tức giận với ta, ngược lại còn cười: “Đến lúc đó bà Cố dạy ra ba con , thế nhưng hết mất hai người là thiếu nữ trượt chân.” Ninh Vân Hoan , nở nụ cười, rốt cục mới thèm nhìn ba mẹ con họ Cố nữa. Xoay người vào trong tiểu khu.

      Để lại Cố Nhàn tức giận đến mức suýt hộc máu, Cố Doanh Nặc dù sao vẫn là thiếu nữ, sắc mặt lúc này cũng lên máu đỏ bừng, chịu được xoay người nằm trong ngực Cố Nhàn ríu rít khóc lên.

      Xử lý xong chuyện nhà họ Cố, Ninh Vân Hoan về nhà xem ba Ninh, tại thân thể ông tốt, hơn nữa lần trước bị Ninh Vân Thành lừa gạt ra ngoài rồi Cố Thiếu Đào kêu người đánh ông tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng ba Ninh, bởi vậy buổi sáng ông chỉ ở trong nhà lên xuống, cũng bước ra khỏi tiểu khu. Đối với chuyện xảy ra ở bên ngoài cũng biết . Ninh Vân Hoan suy nghĩ chút vần quyết định đem chuyện này cho ông biết.

      Dù sao bây giờ . Về sau lỡ như có người trong tiểu khu gặp ba Ninh chừng cũng lỡ miệng ra, để tự mình còn tốt hơn là nghe từ người khác, mình có thể ở bên khuyên nhủ. chừng ba còn có thể bình tĩnh hơn chút.

      Ai ngờ ngoài dự liệu của , ba Ninh vô cùng yên tĩnh, cũng có tức giận hay khó chịu gì: “Con , Vân Thành đúng là cùng với tên nhóc họ Cố kia thương lượng muốn bắt cóc ba đòi tiền?” Lúc ba Ninh những lời này, vẻ mặt hết sức trấn định, Ninh Vân Hoan ngẩn người, nhưng vẫn gật đầu : “Đúng vậy ba, con mượn Lan Lăng Yến vài người, theo dõi bọn họ liên tục.”

      Ba Ninh nghe thế, an tĩnh hồi lâu, lúc này mới thở dài, đến Ninh Vân Thành mà cầm quải trượng tay gõ gõ xuống đất: “Nếu cùng nó kết hôn, cũng đừng thẳng họ tên, miễn cho người ta Ninh gia chúng ta có gia giáo.” Ba Ninh dạy dỗ con câu xong mới miễn cưỡng vẫy tay với mẹ Ninh cười ở bên cạnh: “Tôi thấy biệt thự bên Lam Sơn tại cũng để trống có ai ở, Hoan Hoan cầm lấy , con lập gia đình, coi như đây là của hồi môn chúng ta cho con.”

      Lúc này trong lòng ba Ninh hết sức thất vọng về Ninh Vân Thành, nhưng hoàn toàn hết hy vọng với đứa con trai này, bởi vậy vẫn giữ lại chút, muốn đem nhà ở và toàn bộ tài sản danh nghĩa của mình cho con , nhưng mà vẫn đem biệt thự Lam Sơn cho Ninh Vân Hoan, chứng minh trong lòng ông vẫn tỉnh táo giống như biểu bên ngoài.

      Ninh Vân Hoan cũng biết khuyên ông như thế nào, đây vẫn chỉ là mới bắt đầu mà thôi, Ninh Vân Thành và Cố Doanh Tích dây dưa càng ngày càng sâu về sau còn có nhiều chuyện có thể xảy ra!

      Chỉ là đời này Cố Doanh Tích còn thuận buồm xuôi gió như đời trước, ngược lại bỏi vì quan hệ của Lan Lăng Yến mà còn bị người làm ô nhục. Nghĩ được như vậy, Ninh Vân Hoan lại nhớ đến kiện trong lúc đó.

      Bây giờ Lan Lăng Yến dạy dỗ Cố Doanh Tích chủ yếu là vì , có thể treo ngược mồi ở đó nhưng còn đám người Lưu Tấn Quân, căn bản mấy ngày này có đem đám người kia để ở trong lòng, cũng biết bọn họ đến nơi nào. Ninh Vân Hoan nghĩ đến chuyện như vậy, vừa ra khỏi nhà liền gọi điện cho Lan Lăng Yến: “Lúc ấy Cố Doanh Tích bị người cứu , vậy đám người Lưu Tấn Quân đâu vậy?”

      Hôm nay Cố Doanh Tích còn sống, cũng gọi điện thoại tới, biểu lúc đó có vẻ là che giấu, càng làm cho trong lòng Ninh Vân Hoan chắc chắn Cố Doanh Tích là được người cứu.

      “Làm sao em biết được ả được cứu?” thanh của Lan Lăng Yến xuyên qua điện thoại truyền vào tai Ninh Vân Hoan, mang theo tia lười biếng và ôn nhu, tiếng hít thở thổi tới ống nghe, hình thành loại khí mờ ám, lỗ tai Ninh Vân Hoan có chút nóng lên, cũng quên mất mình mới vừa hỏi cái gì.

      Cảm giác được đầu bên kia im lặng, Lan Lăng Yến dám khẳng định bộ dáng tại của có chút đáng , tay chân luống cuống, nhịn được lại cười khẽ hai tiếng, chạm vào di động hôn cái, lúc này mới thẳng: “Ả là được người cứu, hơn nữa bây giờ còn ở bên đó.”

      Ninh Vân Hoan vừa nghe câu này, lại càng cảm thấy suy đoán của mình đúng liền theo bản năng: “Cứu ả có phải là người họ Mộ ?”

      Lời vừa ra khỏi miệng mới phát giác được có cái gì đúng, nếu như mình đoán sai, có thể phải giải thích tại sao lại ra họ Mộ như vậy? Tại sao lại nghĩ Cố Doanh Tích có liên quan đến nhà họ Mộ? Mà nếu như đoán đúng, lại càng giải thích tốt chuyện như vậy, trong tay có người của Lan Lăng Yến cho mượn, đương nhiên Lan Lăng Yến biết ràng tại có tra động tĩnh của Cố Doanh Tích, huống chi coi như là tra động tĩnh của nhà họ Mộ, với địa vị cùa nhà họ Mộ lúc này, bản lãnh của cũng thể tra ra ràng, làm sao biết là nhà họ Mộ ra tay cứu Cố Doanh Tích mà giải thích cho tốt.

      Vẻ mặt Lan Lăng Yến ngưng tụ, cầm di động, trong mắt lộ ra vẻ đăm chiêu, cũng tiếp tục đề tài này, thợ săn lão luyện, đối với chuyện gì có hứng thú luôn luôn đem biểu chân ra, có rất nhiều kiên nhẫn, từ từ có thể biết ràng chuyện gì xảy ra. Nếu lúc này hỏi tới, Lan Lăng Yến khẳng định mình biết được đáp án, ngược lại còn làm cho Ninh Vân Hoan bị dọa mà chạy mất.

      vất vả mới đem người mang vào trong ngực có chút hơi ấm, làm loại chuyện đem người dọa trở về lại chỗ cũ, bởi vì liền giả bộ như có nghe câu vừa rồi của Ninh Vân Hoanh, mặt vui vẻ lại càng thêm chút ít u ám: “Là tên ngốc nhà họ Mộ cứu ả, Mộ Cẩn Ngôn.”

      Lấy được cái đáp án khẳng định, tảng đá trong lòng Ninh Vân Hoan rơi xuống dưới đất, lập tức nghĩ tới vừa rồi mình lỡ lời, trong lòng có chút lo sợ bất an, cũng viết vừa rồi Lan Lăng Yến có nghe thấy hay . Nếu như nghe được, khẳng định là giả bộ như nghe thấy. Mặc kệ như thế nào, hỏi tiếp tục, ngược lại làm cho hành vi của đủ thể diện, trong lòng Ninh Vân hoan ra vài tia cảm kích.

      thấy tên nhóc họ Mộ kia còn có chút tâm tư, chuyện của họ Cố, em cần lo, giao cho là được rồi!” Mặc dù Lan Lăng Yến thích bộ dáng sinh động của Ninh Vân Hoan lúc đùa giỡn Cố Doanh Tích, nhưng nghĩ đến lai lịch của Mộ Cẩn Ngôn mà mấy ngày nay tra ra được, lại cảm thấy người này quá nguy hiểm với Ninh Vân Hoan, nên giao cho chơi.

      đến ảnh hưởng của Cố Doanh Tích đến Ninh Vân Hoan, vậy đó là tâm ma, trong sách trốn thoát loại dây dưa với Cố Doanh Tích. Đời trước lại chết ở tay Cố Doanh Tích, cả đời này nghĩ muốn cách ly quan hệ với những người này, cũng ngờ quay quay lại, vẫn bởi vì Lan Lăng Yến mà đụng tới Cố Doanh Tích.

      “Chuyện của Mộ Cẩn Ngôn em biết giúp em, nhưng Cố Doanh Tích được.” Tâm kết của , cần chính đến mở ra, ít nhất coi như là cần Cố Doanh Tích tìm đến cái chết, nhưng tức giận của mình cần phải giải tỏa.

      Lan Lăng Yến khẽ nhíu chân mày, vừa muốn mở miệng chuyện, thanh mềm mại của Ninh Vân Hoan từ đầu bên kia điện thoại truyền tới: “ nhất định bảo vệ em, em biết , có đúng ông xã?”

      Vừa nghe đến những lời này, nghe đến gọi mình là cái gì, thoáng cái Lan Lăng Yến liền hết giận, thậm chí thời điểm đó chú ý, mặt còn lộ ra vẻ vui vẻ mà nhu hòa, vui trong lòng lập tức tản ra ngoài, toàn bộ chỉ còn là tràn đầy khoái trá, chính cũng thể khống chế khóe miệng vểnh lên, lời muốn ra đầy nịnh nọt và sủng ái:

      “Mộ Cẩn Ngôn là kẻ giả ngu của nhà họ Mộ, tâm cơ rất sâu, hơn nữa còn có chút thế lực, có điều bảo vệ tốt cho Hoan Hoan chính là trách nhiệm của ông xã, em yên tâm chơi , trước khi em chơi đủ, chắc chắn ả ta chết!” Về phần chơi đủ rồi Cố Doanh Tích có thể chết hay , Lan Lăng Yến cũng , đương nhiên Ninh Vân Hoan có hiểu được.

      ngờ chính là mình chỉ là nghe lời ba Ninh mà thuận miệng gọi tiếng ông xã mà thôi, biểu của lập tức ngoài dự liệu của Ninh Vân Hoan, có ngờ tới Lan Lăng Yến lòng dạ độc ác ai bì kịp trong con mắt cũng ngày dùng giọng như vậy để dụ dỗ . biết mình có chút đặc biệt đối với Lan Lăng Yến, cũng có thể cảm giác được, mặc dù những ngày này vẫn luôn nhàn nhạt với Lan Lăng Yến, trong lòng còn cho là mình sợ . Đúng là nếu như phải là ỷ lại vào dung túng của , thể nào ở trước mặt mà tự tại như vậy. Thậm chí, thời điểm có cảm giác nguy hiểm khi gặp Tần Dật, phản ứng đầu tiên chính là gọi điện cho !
      Iluvkiwi, Hiyoko, AnnieNguyễn31526 others thích bài này.

    3. yukikouso

      yukikouso Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      2,966
      Chương 95: Cùng chơi

      Khóe miệng Ninh Vân Hoan khẽ cong, và Lan Lăng Yến quen biết nhau 2 năm, sau khi hai người kết hôn, sinh con lâu như vậy, mà giờ giống như mới phát chuyện Lan Lăng Yến có thể thích .

      phải là nữ chính người gặp người thích, sau khi xuyên qua biết nội dung câu chuyện cũng mang đến cho bàn tay vàng, cũng ngờ tới hóa ra ngạc nhiên là ở chỗ này đợi . Nếu quả Lan Lăng Yến thích , phải chết, tại có chuẩn bị, cũng thể nào chết ở tay Cố Thiếu Đào hay là Cố Doanh Tích, chỉ cần Lan Lăng Yến giết , cái gì cũng nên sợ!

      Nếu như Cố Doanh Tích muốn mạng của , vậy để Cố Doanh Tích chết trước là được!

      “Em/ ở đâu?” Hai người hẹn mà cùng hỏi ra, Lan Lăng Yến giọng cười cười, lúc này mới : “Trước hết để cho người đưa em về nhà, chờ .”

      Tâm tình Ninh Vân Hoan vui vẻ như thể bay bổng lên, đầu tiên là gật đầu , lập tức phát căn bản thể thấy được động tác của mình, lúc này mới nhàng đáp ứng tiếng.

      Tuy kiếp trước giết mình, cũng rất sợ hãi đến mức thể tưởng tượng nổi, nhưng lúc này Ninh Vân Hoan lại tưởng tượng được mình vì lý do gì mà thích .

      Người như Lan Lăng Yến dễ động tâm, nhưng nếu động tâm khẳng định toàn tâm toàn ý thay lòng, người tâm chí kiên định như vậy, từ lại lớn lên trong hoàn cảnh nhà họ Lan như vậy, muốn cái gì trong lòng cần phải ràng. Ninh Vân Hoan vừa nghĩ đến cái muốn chính là mình lại nhịn được cong khóe miệng nở nụ cười.

      Xe trực tiếp lại đường cũ, dọc đường , Ninh Vân Hoan cầm di động, muốn gọi điện cho Lan Lăng Yến rồi lại cố nén, có ngờ có ngày cũng có tâm tư như này, có chút ít mơ màng, xe rất mau đến giữa sườn núi trong trang viên.

      Cả đỉnh núi tất cả đều là thuộc về cá nhân Lan Lăng Yến, xe chạy thẳng đường vào biệt thự. Xe mới vừa dừng ở bên ngoài, thấy sân cỏ lớn phía xa xa, nhìn qua cửa sổ xe, Ninh Vân Hoan liền thấy được có nhiều người ngồi ở bộ bàn ghế trước bãi cỏ.

      theo Lan Lăng Yến ở chỗ này mấy tháng. Bên này luôn có tiếp khách, lại là tài sản cá nhân của Lan Lăng Yến, theo lý mà càng có khả năng có người đến. Đoạn đường từ chân núi lên này được quản lý nghiêm ngặt, đừng là có người lên, ngay cả con thú dữ cũng có khả năng xuất . Hai vệ sĩ mới vừa nhảy xuống, mở cửa xe liền nghe tiếng trẻ con khóc vang lên.

      Ninh Vân Hoan thoáng liền nghe ra đây là tiếng khóc của Lan Ý, trong lòng căng thẳng, theo bản năng liền xuống xe chạy qua phía bãi cỏ.

      “Mọi người xem. Mũi heo. Mũi heo.” Tiếng cười ha ha truyền đến. Đứa bé khóc càng lớn tiếng, mấy người ngồi xung quanh cũng cười theo.

      Bảo mẫu đưa tay muốn ôm đứa bé về lại bị vài người ngăn cản, Ninh Vân Hoan thở phì phò chạy tới gần, liền nhìn thấy Lâm Thiến ôm con trai mình. Lúc này dùng sức đẩy cái mũi tạo thành hình dáng mũi heo, chóp mũ thằng bé đỏ bừng, cũng biết bị chỉnh bao lâu, khó trách lại khóc lớn tiếng như vậy.

      Hôm nay thời tiết bên ngoài rất lạnh, theo lý thuyết Lan Ý ra ngoài bà vú cùng với đám bảo mẫu phải mặc cho nhóc tầng áo lông dày mới phải, nhưng lúc này người nhóc có gì cả, chỉ có khi ở trong phòng có điều hòa mới mặc cả áo mỏng như vậy, lúc này sắc mặt nhóc tái nhợt.

      Tới giờ Lan Ý cũng có chút nhận thức, bị người xa lại ôm liền giãy giụa, hơn nữa còn bị chỉnh như vậy tự nhiên khóc càng lợi hại. Nhìn thấy mẹ tới, đôi bàn tay liền duỗi thẳng tới, trong miệng còn có chút hô ràng:

      “Mẹ, mẹ…” Lúc này nhóc con được mười tháng. có thể vài từ đơn giản, Ninh Vân Hoan thấy con trai vừa khóc vừa kêu như vậy khỏi đau lòng, tiến lên muốn ôm nhóc. Lâm Thiến lại cười hì hì đem nhóc con ôm qua hướng bên cạnh, cười : “Ai nha, hẹp hòi như vậy làm gì…”

      Ninh Vân Hoan đến gần thấy hai mắt và mũi con trai có chút sưng đỏ, chút nghĩ ngợi liền giơ tay cho Lâm Thiến cái bạt tai.

      “Chát” tiếng đánh giòn tan vang lên mặt Lâm Thiến, mọi người xung quanh vốn cười hì hì liền sợ ngây người. Lâm Thiến cũng ngây dại, đợi đến khi ta lấy lại tinh thần, lập tức nổi giận, vô ý thức làm cho nhóc con trong ngực đập mặt xuống đất: “Cái đồ biết xấu hổ, dám đánh tôi!”

      Chứng kiến động tác của ta, Ninh Vân Hoan giật mình. May mắn vệ sĩ sau lưng nhanh chóng nhảy tới tiếp nhận nhóc con chuẩn bị hôn mặt đất. Lan Ý biết đây là đập nhóc xuống đất, ngược lại cho rằng mẹ đùa giỡn với mình, còn nhếch môi nở nụ cười “hắc hắc”, lộ ra mấy cái trăng trắng như cơm đường.

      “Mẹ, mẹ, mẹ…”

      Ninh Vân Hoan thấy con trai có việc gì, cảm thấy thở phào nhõm, chút nghĩ ngợi liền tát thêm cho Lâm Thiến cái.

      Vừa rồi con trai còn ở trong ngực ta, vì sợ con trai mình bị ném ra, căn bản có dùng bao nhiêu lực, cũng ngờ ta lại sợ hãi làm con trai ngã xuống đất. Thứ đáng chết Lâm Thiến này lại đem con trai mình đập lên mặt đất, lần này con trai được người khác ôm lấy, có ở trong tay ta, tự nhiên dùng hết sức lực, hung hăng tát lên mặt Lâm Thiến cái.

      Đây là nén giận ra lực ở tay, nên đương nhiên sức lực cũng , đánh cho Lâm Thiến mới đứng lên xoay hai vòng liền đặt mông xuống đất.

      “Sao dám đánh tôi!” Lâm Thiến hứng trọn hai cái bạt tai lúc này mới hổi phục tinh thần lại, lập tức nổi giận vô cùng, bụm mặt, nghiêng người muốn ngồi dậy. Ninh Vân Hoan lại học hành vi cởi khuy tay áo của Lan Lăng Yến lúc đánh Tần Dật, vừa cởi áo khoát da dê ném xuống bãi cỏ bên cạnh, liền nhảy xuống ngồi ngang hông Lâm Thiến, để cho ta có thể ngồi dậy, lúc này mới túm hết tóc của ta lên, tay dùng sức đẩy mũi ta lên:

      “Như thế nào, mũi heo, thú vị sao?” còn muốn dùng sức, đột nhiên mũi của Lâm Thiến “răng rắc” tiếng, thế nhưng lại lệch sang bên. Lâm Thiến hét tiếng chói tai, cũng biết khí lực ở đâu ra đẩy Ninh Vân Hoan ra, bụm lấy mặt, nước mắt ngừng chảy ra.

      Vừa rồi dùng bao nhiêu sức trong lòng Ninh Vân Hoan biết , nhất định là dùng chút sức, nhưng tuyệt đối có bằng lúc Lâm Thiến làm với con trai mình, còn chưa kịp làm gì thêm, mũi này liền bị lệch, nhất định là sửa mũi.

      Nghĩ đến đây, tức giận trong lòng Ninh Vân Hoan càng tăng lên: “Như thế nào? Mũi heo thú vị sao?”

      “Tiện nhân, tôi muốn giết !” đầu tóc Lâm Thiến tán loạn giống như bà điên kêu lên, vừa nỗ lực chống nửa người lên. Làm sao Ninh Vân Hoan cho ta như ý được, thoáng cái lại đẩy ta ngả đất, nhéo mặt ta hỏi: “ dễ chơi? còn chơi đùa con trai tôi như thế nào nữa, tôi nghe chút, tôi dùng toàn bộ chơi với lần!”

      Ninh Vân Hoan xoay đầu nhìn con trai khóc đến mức khuôn mặt với chóp mũi sưng đỏ, mặc dù vừa rồi có sờ tay nhóc con có bị lạnh hay , nhưng cũng có thể biết được, nay ngoài trời lạnh như vậy, con trai biết ở bên ngoài bao lâu, nhất định là bị đông lạnh luôn rồi.

      Vừa nghĩ như thế, cỗ giận trong lòng lại dâng lên, hung hăng kéo tóc Lâm Thiến vừa mới bò lên, chuẩn bị tránh ra. Lâm Thiến lại hung hăng kéo mắt cá chân , làm cho lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng đứng vững bị ngã nhào ra đất. Lâm Thiến muốn bổ nhào lên người , Ninh Vân Hoan theo bản năng tránh sang bên, lúc này mới phân phó hai vệ sĩ: “Đem ta giữ lại, xem ra Lâm tiểu thư còn chưa có chơi đủ, hẳn là phải từ từ chơi đùa chút!”

      Cái này, Ninh Vân Hoan là tức điên rồi, vất vả mới đứng vững vàng được, sửa sang lại đầu tóc liền thấy Lâm Thiến bị vệ sĩ chế trụ, gò má ta có chút sưng đỏ, đầu tóc tán loạn, mấu chốt là mũi còn bị lệch, mặt dính ít cỏ vụn, trong đầu lỗ mũi giống như có thấm chút máu, vẻ mặt cực kỳ vặn vẹo, thét to: “Buông ra! Cẩu vật, các người biết bác tôi là ai ? Tôi kêu bác tôi cho người ném các ngươi xuống biển làm mồi cho cá mập!”

      Đối với người của nhà họ Lan mà , Lâm Thiến cũng biết tên mình ra cũng là vô dụng, bởi vậy cố ý nhắc đến Lâm Mẫn. Nhưng những bảo vệ này vốn là tâm phúc, chỉ nghe lời của Lan Lăng Yến. Lúc này Lan Lăng Yến nếu đưa bọn họ cho Ninh Vân Hoan sai sử, đương nhiên là Ninh Vân Hoan cái gì bọn họ làm cái đó.

      Đừng là lúc này Lâm Thiến nhắc đến tên Lâm Mẫn được gì, mà chính là cha của Lan Lăng Yến, chủ của Lan gia tự mình đến, nếu có mệnh lệnh của Lan Lăng Yến đối với bọn họ cũng chẳng là gì!

      Ngược lại, bởi vì hành vi uy hiếp của Lâm Thiến, vệ sĩ đem hai tay ta bắt chéo sau lưng càng khóa chặt hơn nữa, làm cho xương cốt Lâm Thiến vang lên tiếng rất , vẻ mặt ta cũng càng khó coi.

      Hành vi Lâm Thiến làm té con trai mình vừa rồi làm cho Ninh Vân Hoan hết sức phẫn nộ, cũng xem mình làm ra hậu quả gì, dù sao phía sau còn có Lan Lăng Yến, nhất định đem nguy hiểm ngăn trở hết. Ninh Vân Hoan cũng biết như thế nào, chính là tin tưởng , lúc này cũng cần biết Lâm gia là cái gì, hung hăng vung cánh tay, lại tát Lâm Thiến thêm cái, thẳng tay đánh cho đầu ta lắc qua lắc lại, hết lần này tới lần khác cả người bị người giữ lấy giãy giụa được, đầu tóc màu đỏ rượu cũng theo động tác của ta mà bung ra tứ phía.

      “Chơi thú vị sao?” Ninh Vân Hoan lắc lắc bàn tay, cảm thấy hơi đau. Lúc này mới quay đầu nhìn mấy còn cười xung quanh: “Buồn cười ? Tôi cảm thấy được chuyện này còn buồn cười hơn so với mũi heo.”

      Vài tên thanh niên và mấy sớm bị hành động hung hãn của làm chấn kinh đến thẫn thờ, những người này lớn tuổi nhất cũng qua hai mươi lăm tuổi. Nguyên đám lỗ tai đều bấm bảy tám cái khuyên tai, mặt dùng vòng bạch kim xỏ qua, nhìn qua lỗ tai thập phần lóe sáng hơn nữa còn vô cùng đẹp đẽ.
      Pe Mick, Iluvkiwi, Hiyoko28 others thích bài này.

    4. Minhang

      Minhang Well-Known Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      928
      Lthích quá. Ngày nào cũng có chương mới

    5. yukikouso

      yukikouso Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      2,966
      Chương 96: Liễu Yên

      Trong đó có khoảng chừng mười mấy tuổi lại ăn mặc khác biệt với đám người dị thường kia, người ấy mặc cái áo sơ mi màu kem bó eo, bên ngoài khoác cái áo len hồng phấn rộng thùng thình, phía dưới là quần lụa mỏng cùng màu với áo, mang đôi giày đơn giản cao đến mắt cá chân.

      Mái tóc nhuộm màu chocola làm nổi bật giương mặt ngọt ngào và đáng của , tóc mái cắt ngang trán vừa vẹn che hết chân mày, phía dưới lại là đôi mắt to sáng ngời, mặt chỉ đánh lớp phấn mỏng, trang điểm nhàng, ngồi giữa đám thanh thiếu niên ăn mặc như côn đồ lại có vẻ đặc biệt xuất chúng.

      Lúc này lấy tay che miệng, cỏ vẻ kinh ngạc đến ngây người. Chứng kiến Ninh Vân Hoan lại đánh Lâm Thiến bạt tai, mới phản ứng lại bình thường, vội vàng kêu lên: “Dừng tay, muốn làm gì? Vừa rồi Thiến Thiến cũng phải là cố ý, làm sao có thể tùy tiện đánh người như vậy?”

      thanh của tỏ vẻ khiếp sợ, gấp đến độ mặt đỏ bừng, làm cho khuôn mặt nhắn của nhìn qua càng thêm chói lọi. Lúc này vừa mở miệng ra, đám thiếu niên thiếu nữ mới hồi phục tinh thần, cả đám dùng vẻ mặt thiện cảm nhìn chằm chằm Ninh Vân Hoan: “ là ai? Dám chạy đến bên này, có biết đâu là khu vực của tư nhân? đánh Lâm nhị tiểu thư, có phải muốn sống nữa hay ?”

      Đám người kia vừa nhìn là biết có xuất thân tầm thường, nguyên đám bị cưng chiều đến mức biết trời cao đất rộng. Ninh Vân Hoan liếc mắt, nhịn được bật cười lên: “Đây là nhà tôi! Lời này cũng phải là do tôi mới đúng, đây là nhà tôi, là ai mời các người tới? Chạy đến nhà tôi, còn dám dụng đến con trai tôi, xem ra các người mới đúng là muốn sống!”

      “Nhà của ?” vẻ mặt ôn nhu vừa nghe như thế, nhịn được lên giọng chút, mặt miễn cưỡng duy trì vui vẻ, nhưng nghe ra được địch ý ở trong giọng : “Chị này, đây chính là nơi tư nhân của họ Lan, có phải nhầm đường?”

      chuyện cũng có vẻ mặt chanh chua. Nhưng ngữ điệu ôn nhu và lời ra làm mọi người chịu được đều bật cười tiếng.

      Mặc dù lúc này Ninh Vân Hoan sinh con, có thể là bởi vì ngày thường dậy sớm, hơn nữa sinh con xong cũng điều dưỡng thân thể rất tốt, lúc này thoạt nhìn bề ngoài cũng chỉ khoảng 17, 18 tuổi. Nhìn này trang điểm trang nhã, mặc đồ cũng rất thục nữ, nhưng ràng bộ dáng cũng khoảng chừng 20, Ninh Vân Hoan nhìn được cũng cười theo:

      “Chị ? à, nhìn bộ dáng của lớn hơn tôi vài tuổi, có phải soi gương nên cho rằng còn tuổi hơn tôi?”

      Vốn là muốn tranh cãi miệng lưỡi với những người này. Nhưng đám người này lại dám chạy đến nhà , khinh dễ con trai . Lúc này tự nhiên Ninh Vân Hoan khách khí với những người này. Thấy kia bị mình câu mà sắc mặt tái xanh, Ninh Vân Hoan tiếp: “Huống chi cũng biết đây là tài sản của nhà họ Lan, vậy mà nhà họ Lan có những người nào cũng thăm dò ràng, liền dám lấy khẩu khí mình là chủ nhân ở đây để giáo huấn tôi. Xin hỏi là ai?”

      xong lời này, Ninh Vân Hoan cũng thèm nhìn sắc mặt đỏ bừng của , đảo mắt liếc qua cái, quay đầu lại, vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm bảo mẫu: “Các trông Lan Ý thế nào? Nếu như trông được, cứ việc thẳng, tôi đề nghị Lan tiên sinh thay người.”

      Bảo mẫu bị Ninh Vân Hoan như vậy xong cả người gấp đến độ sắp khóc, lúc này mới lắp bắp: “Phu nhân, phải như thế, bọn họ là thân thích với lão phu nhân.”

      Ninh Vân Hoan cười lạnh tiếng. để ý thái độ của , chuyện này so với việc bị tát còn khó tiếp nhận hơn, chỉ là nhịn khó chịu trong lòng, đưa tay về phía Ninh Vân Hoan:

      “Có thể vừa rồi chúng tôi làm sai, cũng biết phu nhân là vị kia của nhà họ Lan…”

      “Liễu Yên. cần cũng ta chuyện, tiện nhân đó là họ tớ…” Lâm Thiến vừa rồi hai tay còn bị bắt chéo sau lưng thấy vươn tay ra với Ninh Vân Hoan liền hận đến cắn răng, hai mắt đỏ bừng, vừa mới mở miệng, nghe thấy tiếng xe ô tô ở xa xa. Mấy người đều theo bản năng quay đầu xem, chỗ Ninh Vân Hoan xuống xe vừa rồi có xe ngừng lại, có vệ sĩ mở cửa sau, thân người mặt bộ quần áo tây trang cắt may màu vàng nhạt, tay đặt cửa xe, tay nhanh chóng mở cửa, Lan Lăng Yến xuống xe tới bên này.

      vừa đưa tay ra với Ninh Vân Hoan thoáng cái đỏ mặt, hai tay để trước eo thon, xoay người chạy về hướng Lan Lăng Yến.

      Lan Lăng Yến mặc bộ tây trang màu trắng gạo uy vũ hiên ngang, ra màu của bộ đồ mặc người khá kén chọn người mặc, màu sắc đó chỉ làm cho ủy mị mà còn thể đầy đủ khí chất nhã nhặn, nho nhã mà mạnh mẽ của .

      Ninh Vân Hoan nhìn bộ dáng của kia, còn nghĩ đến hai chữ Liễu Yên mà Lâm Thiến vừa mới hô lên. Trong lòng lập tức nhớ đến lần trước tới công ty của Lan Lăng Yến, vừa lúc gặp Lâm Thiến đề cập qua Liễu Yên, trong lòng mơ hồ cũng có chút thoải mái, nhưng cũng ra.

      Lan Cửu.” Ngoài dự kiến của Ninh Vân Hoan, tên Liễu Yên này mặc dù vẻ mặt lúc gặp Lan Lăng Yến giống y đúc như Cố Doanh Tích, nhưng ánh mắt của ta cũng có liên tục xoắn ở người Lan Lăng Yến, chỉ là chạy chậm vài bước, cách gần chút mới giọng gọi.

      Căn bản bước chân của Lan Lăng Yến có dừng lại, mà ngay cả ánh mắt cũng có nhìn thoáng qua ta, rất nhanh liền qua.

      Đôi bàn tay Liễu Yên vốn là xoắn lại ở trước eo trong lúc đó liền cứng đờ, Ninh Vân Hoan thấy sống lưng ta cũng cứng lại, nhưng rất nhanh liền thả lỏng. Lúc ngẩng đầu lên mặt là bộ dáng dịu dàng động lòng người, có lấy nửa điểm bị người ta bỏ qua mà lúng túng và khó chịu, ngược lại còn cười ngọt ngào.

      “Làm sao vậy?” Vốn là Lan Lăng Yến rất cao hứng khi lần đầu tiên nghe được Ninh Vân Hoan gọi là ông xã, thể chờ đợi được liền bỏ công việc chạy về nhà, lại thấy trong nhà đột nhiên nhiều lên đám người , hơn nữa khuôn mặt hoàn hảo của bà xã có chút tốt lắm.

      “Lâm Thiến lấy con trai ra chơi trò mũi heo, đẩy đỏ cả mũi của Lan Ý!” Ninh Vân Hoan đến đây, cỗ tức giận trong lòng lại chui ra, lập tức hận thể xoay người đánh Lâm Thiến thêm hai cái bạt tai, sắc mặt khó coi : “Em đánh ta mới dừng lại.”

      Liễu Yên ở bên nghe được Lan Lăng Yến chủ động chuyện với Ninh Vân Hoan, nụ cười mặt rất nhanh liền cứng đờ, hai tay để phía sau lưng, hung hăng nắm thành quyền, cho đến khi cảm giác đầu ngón tay nhéo vào trong thịt đau đớn, mới làm cho ta bình tĩnh lại.

      ta thở ra hơi, cười với Lan Lăng Yến: “ Lan Cửu, chúng em cũng biết đứa bé này là con trai của vị tiểu thư đây, tính cách của Thiến Thiến Cửu cũng nên biết, giống như đứa bé, ấy cũng phải cố ý…” Giọng ta ôn nhu giải thích thay Lâm Thiến, còn muốn chuyện lúc đó Lan Lăng Yến đưa tay ôm lấy Lan Ý từ trong tay vệ sĩ. Nụ cười mặt Liễu Yên cứng đờ, ta hít ngụm khí lạnh, lúc này mới tiếp:

      Cửu…”

      ta còn làm cái gì?” Ngữ khí của Lan Lăng Yến giống như là đếm xỉa tới, nhưng ánh mặt lại có tia nguy hiểm, căn bản có đem những gì Liễu Yên nghe vào trong tai. Ninh Vân Hoan nhìn bộ dáng của Liễu Yên giống như là muốn khóc lên, mí mắt rũ xuống, trong lòng cười lạnh hai tiếng, lúc này mới : “Em biết, khi trở về vừa vẹn thấy ta đẩy mũi Lan Ý.”

      họ…” Lâm Thiến cũng hiểu cách làm người của Lan Lăng Yến, lúc này nghe giọng của , liền biết mình xong rồi, khẳng định thể cáo trạng chuyện Ninh Vân Hoan đánh mình được. ta chuẩn bị tìm cách thoát thân cho mình trước, sau đó lại tìm bác sau. Ý nghĩ này mới vừa nảy ra, Lâm Thiến liền cáo trạng Ninh Vân Hoan nữa, chỉ giải thích: “Em lại biết đứa đó là con của họ, hơn nữa…” Thời điểm ta ra Lan Ý là con của Lan Lăng Yến, làm nụ cười của Liễu Yến ăn mặc thục nữ đứng bên cạnh lập tức đông cứng. Ninh Vân Hoan quan sát ta, thấy thân hình ta dường như run lên.

      Hôm nay là tháng mười , thời tiết ở Đế Đô vốn là lạnh, ở trong nhà buổi tối đều phải mở hệ thống sửa, người Ninh Vân Hoan khoác áo lông còn cảm thấy tay muốn đông lạnh, ta chỉ mặc cái áo sơ mi và áo khoát gió, nhìn như vậy đúng là đẹp , cũng khẳng định là lạnh, vừa rồi thấy sắc mặt ta là bộ dáng trắng thuần, làm cho người ta nhìn thấy liền lưu lại ấn tượng mảnh mai, Ninh Vân Hoan nhìn thấy màu da của ta giống như lớp phấn lót lại tự giác nổi da gà, cũng biết nhất định là ta bị lạnh.

      biết là con trai tôi? Vậy tại tôi cũng biết .” Lan Lăng Yến nhìn con trai khóc đến mức thở ra hơi trong ngực, cau mày, đem áo choàng vải bông người bao bọc lấy đứa bé sau đó mới chuyển qua ôm trước ngực, vừa đưa tay đập lên, ánh mắt bén nhọn: “Đem biểu tiểu thư dẫn , chơi đùa với ta tốt chút.”

      Giọng trầm thấp, nhưng mà đem Lâm Thiến hù dọa, Liễu Yên kia vừa muốn chuyện, Lâm Thiến bị người ta che miệng mang .

      “Chậm , đem giao cái chìa khóa ra đây.” Nếu muốn tiến vào biệt thự núi của nhà họ Lan, người ít nhất phải có cái chìa khóa đặc thù mới có thể tiến đến chân núi, hơn nữa xem xét kỹ chút, cái chìa khóa còn tương đương với thân phận, trong ấn tượng của Lan Lăng Yến, và Ninh Vân Hoan có chìa khóa cũng gì, nhưng nghĩ ra được ngoại trừ cha mẹ của mình còn có ai có thể có chìa khóa.

      Ánh mắt Lâm Thiến có chút bối rối, con người di chuyển, sắc mặt Lan Lăng Yến trầm xuống: “Giao ra đây, nên ép tôi lục soát người .”

      “Em…” Thời điểm Lâm Thiến có chút ít do dự, Lan Lăng Yến lại rảnh ở chỗ này mò mẩm với ta, lạnh giọng quát lên: “Giao ra đây!”
      Iluvkiwi, Hiyoko, AnnieNguyễn31528 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :