1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh Nữ Phụ - Mỉm Cười Wr

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 15: Hùng

      Cố Doanh Tích dây dưa làm cho Ninh Vân Hoan trong lòng sinh ra cảm giác giống như bị tên háo sắc sàm sỡ, nhớ tới kiếp trước mình như cái đuôi loại theo bên cạnh ta, rốt cục thể nhịn được trợn mắt hỏi trời cao sao lại có loại người như thế này.

      vất vả mới thoát khỏi Cố Doanh Tích dây dưa, mới vừa kết thúc buổi học, Ninh Vân Hoan vội vàng muốn len lén chạy về nhà, vừa đúng thời gian hẹn điện thoại đổ chuông, thanh có chút lãnh đạm của Lan Lăng Yến ở đầu bên kia điện thoại vang lên: " Tôi ở ngoài cửa trường!"

      câu suýt nữa làm cho nước mắt, nước mũi của Ninh Vân Hoan đều phun ra, biết bản thân mình tạo nghiệt gì, vất vả lắm mới trọng sinh trở về, muốn báo thù, chỉ muốn tránh xa đám ma quỷ quái này, chỉ muốn người ta đừng có tới trêu chọc , tuyệt đối có thời gian để trả thù bọn họ gì đó, cũng biết vì sao lại chọc phải tên Sát Thần này.

      Nhưng cố tình mỗi khi lên tiếng, Ninh Vân Hoan có lá gan để từ chối!

      Kiên trì tới ngoài cửa trường, đường đều nghĩ đến lát nữa làm thế nào, vừa ra tới cửa trường, còn nhìn thấy xe của Lan Lăng Yến, cách đó xa vang lên tiếng hét chói tai đầy kinh ngạc hòa lẫn vui mừng: "Học muội!"

      thanh có chút thê lương, lúc này phải là buổi trưa, ở cổng trường học cũng xuất nhiều người, ngoài cổng có vẻ có chút vắng vẻ, bảo vệ nghe thanh duyên dáng gọi to đó, nhịn được rướn cổ ra bên ngoài dò xét, chỉ là sau khi nhìn thấy ràng tình huống trước mặt, lại vội vàng đem cổ rụt trở về, làm như nhìn thấy.

      Ninh Vân Hoan theo hướng thanh nhìn sang, liền gặp được Cố Doanh Tích lúc này bị người thanh niên có vóc dáng tầm thường, hơi có chút mập giữ chặt trong lòng, lúc này giãy dụa như muốn chạy tới chỗ .

      biết nữ chính có phải có thể chất đến đâu là gây họa đến đó hay , nhưng Ninh Vân Hoan có ý định quan tâm tới, dù sao Cố Doanh Tích vốn là nữ chính của truyện thịt văn, cuộc đời của ta sinh ra là để thu gom đàn ông và nếm hết mỹ nam đủ loiaj sắc thái trong thiên hạ, kiếp trước Cố Doanh Tích từng vì thế vô cùng thống khổ, Ninh Vân Hoan còn ngây ngốc mà đồng tình với ta, cuối cùng mới biết được, người nên đồng tình phải Cố Doanh Tích mà là chính bản thân .

      Nữ chính và nữ phụ bao giờ giống nhau. Ví dụ như: Nữ chính xảy ra chuyện, đương nhiên có nam chính tới cứu ta, mà bản thân nếu có xảy ra chuyện gì, chỉ có con đường chết mà thôi, cơ hội ngóc đầu trở lại cũng có, bởi vì ai bảo mình là nữ phụ cơ chứ, còn có vô số nữ phụ lần nữa tiếp tục đứng lên vì nữ chính ngột ngạt mà tăng gạch thêm ngói!


      Dù sao xác định mình có mặc kệ cũng có nam chính đột ngột từ trời té xuống, bởi vậy Ninh Vân Hoan lúc nghe được Cố Doanh Tích kêu , chỉ nhìn thoáng qua hướng đó, tiếp theo dễ dàng làm như nhìn thấy, quay mặt nhìn thêm lần nào nữa.

      Người ôm chặt Cố Doanh Tích, chàng thanh niên có mặt như mặt heo kia là sinh viên năm thứ tư của đại học này, tư chất như vậy, nếu chỉ dựa vào thành tích đương nhiên có cách nào bước vào trường này, có lẽ cửa sau ! Kiếp trước Ninh Vân Hoan chỉ biết người thanh niên ôm Cố Doanh Tích này tên là Lý Vũ Khoan, ba ba là thị trưởng thành phố, rất có quyền thế, Lý Vũ Khoan là con trai duy nhất của thị trưởng, từ được cưng chiều chả khác gì ông vua con, tham hoa háo sắc , rất nhiều nữ sinh nghèo khó chỉ cần hơi có chút ít nhan sắc, bị để ý và dụ dỗ.

      Nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì ba ba là thị trưởng, ai mà gây chuyện với chả khác nào tự tìm phiền toái,điều này cũng khiến tiếng xấu của lan khắp đại học, vừa rồi nhân viên an ninh kia hiển nhiên nhận ra , bởi vậy mới làm như thấy rụt cổ về. Dù sao chơi đùa phụ nữ sau này cũng dùng tiền để chặn miệng họ, kiếp trước quậy phá đến đâu cũng hề xảy ra chuyện gì, đáng tiếc cuối cùng chọc phải thứ nên dây vào “Nữ chính đại nhân”!

      Ninh Vân Hoan làm nữ phụ thâm niên, nên được ở bên cạnh nữ chính lâu hơn chút, nhưng Lý Vũ Khoan này ngay cả vai phụ cũng tính, nhiều nhất tối đa cũng chỉ có thể xem là vật hy sinh tên người qua đường A, B gì đó mà thôi!

      dâm dục thành tánh, mà bộ dạng lại phải tuấn tú lịch gì, cuối cùng lại dám chọc tới nữ chính, đương nhiên bị thân thể của nữ chính mê hoặc làm cho đầu óc choáng váng, sau này bị cả đám đàn ông thuộc hậu cung của nữ chính thu thập, thuận tiện ngay cả cha của cũng bị kéo xuống nước!

      Thấy những thứ này, Ninh Vân Hoan đương nhiên xoay người muốn , sau lưng truyền đến tiếng gọi to: "Học muội, học muội, em cứu chị với." ta đến đây, ngẫm lại giống như cắn rứt lương tâm, bởi vậy sau lúc lâu mới hô tiếp: "Học muội, em đừng đến đây, cần lo cho chị, ưm..." xong lời này, Cố Doanh Tích giống như cực kì thống khổ, nước mắt ngừng chảy xuống!

      Ninh Vân Hoan cố nén ý định muốn tát ta hai cái, cơn tức bốc lên trong lòng, Cố Doanh Tích mặt ngoài như thiện lương rộng lượng, nhưng tiếng hét vừa rồi thu hút ít ánh mắt nhìn về hướng này.

      thanh của ta thê lương dị thường, nhưng ở cửa trường học này nhiều người lắm, chỉ vài cánh cửa xe hạ xuống, quay đầu dò xét sang đây chút.

      "Mỹ nữ, em tên gì? Hôm nay cho dù thượng đế cũng thể nào cứu được em, em biết ba của là ai ? Em theo thiếu phần của em đâu!" Vật hy sinh biết thần chết đến gần, ngược lại còn quay sang trêu chọc Cố Doanh Tích câu, lại đưa sờ soạng mặt của ta, sau khi sờ đủ, lúc này mới quay đầu nhìn sang Ninh Vân Hoan, ánh mắt sáng rỡ đầy háo hức: "Con bé này cũng tệ, ngoan ngoãn lại đây với gia."

      Cố Doanh Tích bị Lý Vũ Khoan ôm siết vào trong ngực, nước mắt rơi như mưa, bộ dáng đó xác thực làm cho ai nhìn thấy cũng đau lòng.

      Mà kéo còn chưa đủ, vật hy sinh A kia còn đưa ánh mắt háo sắc tới chỗ Ninh vân Hoan, mẹ nó, bà nằm cũng ăn đạn là sao?

      Quả nhiên khi chạm mặt nữ chính y như rằng có chuyện gì tốt, Ninh Vân Hoan trong lòng thầm mắng vài câu, lỗ tai lại làm bộ nghe thấy bước nhanh hơn bình thường và bắt đầu chạy. Ninh gia chẳng qua cũng chỉ là gia đình kinh doanh bình thường, mặc dù có chút tiền, nhưng ở mảnh đất thành phố này hòan toàn là cái gì, từ xưa đến nay có câu dân nên đấu cùng quan, dùng vào lúc này cũng giống như vậy, Ninh gia cho dù có chút quen biết nhưng cũng thể nào dám so sánh với lãnh đạo thành phố, nhất là thị trưởng quản cả thành phố lớn như thế này!

      Vừa nhìn thấy Ninh Vân Hoan muốn chạy, Cố Doanh Tích lập tức cuống cuồng , theo bản năng liền kêu: "Học muội, em chờ chút, Lý học trưởng, đuổi theo ấy ...." Vừa xong, ta mới giống như vừa nhận ra, vội vã lấy tay che miệng, nước mắt lại rơi như mưa, cuống quýt ngậm miệng lại.

      Nhưng lời vừa rồi của ta Ninh Vân Hoan nghe được, quả nhiên là nữ chính, ngoài mặt làm ra vẻ thiện lương, bên trong đầy toan tính! cười lạnh hai tiếng, chạy nhanh hơn chút, người phía sau đuổi cũng càng mau, hai chân có chút bủn rủn phát run , phần bầm tím nơi bắp chân cũng bắt đầu đau đớn, nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau càng lúc càng gần, Ninh Vân Hoan cảm thấy có chút nóng nảy, vừa rồi nhân viên an ninh kia khi nhìn thấy Cố Doanh Tích bị bắt còn dám lên tiếng, lần này đến phiên cũng giống như vậy .

      Trong lòng lại khỏi đem Cố Doanh Tích mắng cẩu huyết phun đầu, Ninh Vân Hoan cố lê đôi chân đau chạy thêm vài bước, va vào lồng ngực rắn chắc, bị người đó giang rộng đôi tay ôm vào lòng.
      Iluvkiwi, B.Cat, Hiyoko56 others thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      sao muội ko nhận dc thông báo có truyện mới vậy ss?

      con mụ CDT bệnh ko tí nào. Chờ màn hùng cứu mỹ nhân ah

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 16: Cứu mỹ nhân

      Thâm hình ấm áp cứng rắn mang theo hương thơm thoang thoảng, Ninh Vân Hoan tựa tai vào trong ngực , 'Thùng thùng ' tiếng tim đập trầm ổn vừa dầy vừa nặng vang lên, tinh thần thả lỏng, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, theo bản năng đem cánh tay vòng quanh thắt lưng mạnh mẽ rắn chắc của .

      "Cút!" thanh thanh nhã nhưng đầy lạnh lẽo vang lên, trong ngực khẽ chấn động, luồng sát khí lạnh như băng toát ra ngoài.

      Ninh Vân Hoan ở gần nhất nên cảm nhận được chân nhất, tự chủ được sợ run cả người, cánh tay của hơi buông lỏng, chưa kịp để xuống, dùng sức đem xiết chặt vào lòng, cả người Ninh Vân Hoan đều lây dính mùi hương của , tóc gáy sau lưng dựng đứng, cảm giác nguy hiểm lập tức tuột hơn phân nửa.

      "Lan Cửu ca..." Thanh của Lý Vũ Khoan vang lên, giống là có chút run run: "Tôi biết, tôi biết ta là..."

      Nếu ánh mắt của Lan Lăng Yến có thể hóa thành thực chất, gã kia chắc chắn trúng đạn ngã lăn. Tính cách luôn luôn là thuộc loại mặt ngoài cực kì bình thản, nhưng kì thực sau lưng giết người chết đền mạng, tất cả mọi chuyện đều luôn nằm trong lòng bàn tay Lan Lăng Yến, cần phải vì loại chuyện này mà nổi giận, bởi vậy rất ít khi nếm được loại mùi vị nổi giận như thế này.

      Vừa rồi khi nhìn thấy họ Lý này dám vươn tay ra suýt nữa chạm vào người phụ nữ của mình ngọn lửa tên lập tức liền bừng lên trong lòng Lan Lăng Yến. Đôi mắt xếch dài của lúc này gần như híp lại, hung quang trong mắt bắn ra, đầy vẻ nguy hiểm chết người.

      "Cho mày phút để biến mất khỏi trước mặt tao." Lan Lăng Yến vừa , tay ôm Ninh Vân Hoan, cổ tay kia giơ lên, lộ ra chiếc đồng hồ bên dưới cổ tay áo, bắt đầu nhìn thời gian.

      Lúc này mặc dù mặt ngoài của rất lãnh đạm và điềm tĩnh, còn có thể cùng gã Lý Vũ Khoan này chuyện, nhưng kỳ trong lòng muốn cầm dao đâm tên kia, ", hai..."

      Vừa mới đếm hai tiếng, ngay cả tiếng cầu xin tha thứ cũng dám có, Ninh Vân Hoan liền nghe được trận tiếng chân dồn dập truyền tới, quả thực chạy còn nhanh hơn lúc rượt đuổi vừa rồi, lâu sau nghe tiếng động cơ xe hơi truyền đến, Lan Lăng Yến hừ lạnh tiếng như ác ma : "Mười, chạy trốn quá chậm!"

      "..." Đếm tới mười người cũng biến mất, vậy mà còn chậm ư? Ninh Vân Hoan giùng giằng muốn quay đầu nhìn, có lẽ là do người làm nổi giận chạy xa, chỉ nhàng vừa động, Lan Lăng Yến đem buông lỏng chút, đương nhiên thả lỏng này cũng chỉ là cho có phạm vi hoạt động ở trong lòng mà thôi.

      Lý Vũ Khoan quả thấy nữa, nhưng lại để lại tai họa ở bên cạnh!

      "Học muội, tiên sinh này là ai thế em? Cảm ơn cứu em." tiếng dịu dàng đáng vang lên, lúc này khuôn mặt của Cố Doanh Tích ửng đỏ, trong ánh mắt còn sót lại ngấn lệ, cặp mắt kia mềm mại đáng đến tận xương , lại còn gợn sóng lăn tăn, cực kì hấp dẫn người khác.

      hổ là 'nữ chính', dù có gương mặt xinh đẹp, nhưng có đôi mắt như biết , cực kì quyến rũ người khác.

      "Chào , em là Cố Doanh Tích, vừa rồi cảm ơn cứu em, vẫn chưa được biết tên của . có thể cho em cơ hội để em mời ăn cơm, và bày tỏ lòng biết ơn của em ?" Giống như đè nén được sợ hãi trong lòng, mặt Cố Doanh Tích lộ ra nét cố gắng kiên cường: "Vừa rồi em cứ ngỡ rằng ..." Lúc ta đến đây, trong ánh mắt lại ươn ướt, hợp với thần thái rụt rè của ta, làm cho người ta cảm thấy ta cực kì điềm đạm đáng .

      Kiếp trước khi Ninh Vân Hoan làm bạn với 'nữ chính', vừa thấy ánh mắt này của ta, làm sao biết ta động xuân tâm, kiếp trước khi biết 'nữ chính' sau khi nếm đủ tất cả các mỹ nam tuyệt sắc xong, cuối cùng vẫn là lòng thích Lan Lăng Yến, thậm chí vì mà hại chính mình, kiếp trước Cố Doanh Tích thích Lan Lăng Yến. Ninh Vân Hoan trọng sinh về kiếp này đương nhiên ta vẫn thích Lan Lăng Yến.

      Chuyện này đều được định sẵn, sớm biết, nhưng lúc này biết có phải bởi vì từng lăn lăn giường với ta mấy lần hay , mà trong lòng của Ninh Vân Hoan có chút vui, nhưng cái loại cảm giác vui này là quá xa lạ, bởi vậy chính cũng ý thức được, tựa vào trong lòng Lan Lăng Yến lên tiếng, nhưng mà sắc mặt lại có chút khó coi.

      Lan Lăng Yến hoàn toàn có để ý tới 'nữ chính' đứng ở bên, ngược lại chỉ đưa tay đón lấy chiếc khăn mà vệ sĩ mặc Âu phục đen vừa đưa tới, lau mồ hôi trán cho Ninh Vân Hoan: "Lần sau gặp phải tình huống như vậy, cần chạy." có tự mình tới đón , cũng phái người lại đây. Nghĩ đến tình cảnh mới vừa rồi, lửa giận Lan Lăng Yến vừa đè xuống lại dâng lên, trong lòng lại đem tên Lý Vũ Khoan chạy trốn chọc thêm mấy dao, rồi mới ôm Ninh Vân Hoan muốn rời .

      Cố Doanh Tích đứng bên, sắc mặt lập tức liền cứng lại, đây phải lần đầu tiên khi ta chủ động bày ra thiện ý lại bị bỏ mặc đếm xỉa đến, lúc trước khi ta dùng mọi cách muốn kết bạn với Ninh Vân Hoan cũng bị bỏ mặc, nhưng Ninh Vân Hoan là phụ nữ! Cố Doanh Tích được phái nữ thích lắm, nhưng với phái nam ta luôn luôn được săn đón, cho dù loại mắt cao hơn đầu đến đâu, chỉ cần ta lấy lòng ai có thể lãnh đạm với ta như thế.

      "Chờ chút." biết tại sao, khi ta vừa nhìn thấy người đàn ông lại rất có cảm tình, bới vậy lần đầu tiên trong đời ta đè nén e thẹn trong lòng, chạy đuổi theo Lan Lăng Yến, vừa giang hai tay ra ngăn cản đường của , vừa đỏ ửng mặt, giọng : " vẫn chưa cho em biết tên của ..." ta dừng chút, lại ngước đôi mắt long lanh rụt rè lên hỏi: " họ Lan sao? Vừa rồi em mới nghe, nghe..."

      Lúc Cố Doanh Tích đến đây, mặt lộ ra vẻ hồn nhiên ngây thơ, dung mạo của ta phải xinh đẹp, nhưng ánh mắt trong veo như nước, rất có cảm giác của học sinh trung học, hồn nhiên ngây thơ, làm cho người ta muốn hung hăng giày xéo, ta khẽ nghiêng nghiêng đầu, càng vẻ khả ái ngây thơ, e lệ : "Em có thể gọi Lan Cửu ?"

      Khóe miệng Lan Lăng Yến mang theo ý cười như có như , càng làm cho sắc mặt Cố Doanh Tích đỏ rực, ta theo bản năng nhìn thấy Ninh Vân Hoan bị Lan Lăn Yến ôm vào trong ngực, đôi mắt chỉ si ngốc bám riết người : " cao..." Lúc đến đây, ta thẹn thùng vặn xoắn đôi tay, ánh mắt của Ninh Vân Hoan bắt đầu nhìn từ chân của ta dài lên, nhìn thấy đôi chân của ta tách ra theo bản năng, mà đầu gối lại chụm vào nhau, hình thành hình chữ V đặc thù chỉ có nữ chính trong truyện tranh mới làm, khóe miệng lập tức co quắp.

      Ninh Vân Hoan còn có thể liếc Cố Doanh Tích chút, nhưng Lan Lăng Yến ngay cả đuôi mắt cũng từng nhìn ta. Cố Doanh Tích còn muốn thêm hai vệ sĩ bên cạnh có chút nhẫn nại nổi nữa, người vươn cánh tay, đem Cố Doanh Tích mời ra.

      Cửu công tử của Lan gia, phải ai cũng có tư cách gọi tiếng !

      Có lẽ là bộ dáng nghiêm túc cười của hai vệ sĩ dọa Cố Doanh Tích, tuy rằng ta rất muốn đuổi theo để tiếp nhưng cũng dám bước thêm bước nào nữa, ngược lại lấy ánh mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lan Lăng Yến, đến khi chiếc xe kia dần biến mắt trong ánh nhìn cực kì lưu luyến rời của ta.
      Iluvkiwi, B.Cat, Hiyoko52 others thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      luôn tự cho là mình thông minh, đâm đầu vào chỗ chết ah, đáng đời CDT

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 17: Truy vấn

      Trong xe im ắng lạ thường, bởi vì xe được cải tiến lại, nên lúc lại hề có chút rung nào, tiếng động cơ xe cũng gần như có, chung quanh yên lặng, yên lặng đến mức có chút quỷ dị. Chỗ ngồi phía sau được sửa lại thành gian rộng rãi thông thoáng, chỉ còn Ninh Vân Hoan cùng Lan Lăng Yến hai người ngồi trầm mặc.

      Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của 'nữ chính', từng làm bạn với ta mấy năm, Ninh Vân Hoan làm sao biết tính cách của ta, ta thuộc loại người dễ dàng chịu thua, bề ngoài nhìn như nhu nhược, nhưng lại có kiên trì tận xương, đó cũng là điểm đặc biệt làm cho đám thiếu gia công tử sau khi nhìn quen những lớn gan, phoáng khoáng kia trở nên thích tính tình e dè nhưng kiên quyết này của 'nữ chính'.

      Trong lòng Ninh Vân Hoan có chút thoải mái, luôn có loại cảm giác vật gì đó thuộc về mình lại bị người khác mơ ước muốn chiếm lấy, nhưng Lan Lăng Yến kỳ phải là 'vật gì đó' mà cũng phải của , loại cảm giác này rất giải thích được. mím môi, tuy rằng trong lòng ngừng với bản thân phải bình tĩnh, nhưng mặt cũng hiển lộ ràng dễ chịu, Lan Lăng Yến cúi đầu nhìn thay đổi ngừng mặt , rốt cục thể nhịn nữa, vươn ngón tay ra đâm đâm vào bên má :

      "Sợ lắm à?"

      Thanh thanh nhã lãnh đạm, cho dù chứa ý cười nhưng giọng vẫn làm cho người ta cảm thấy có nguy hiểm, lạnh lẽo chứa trong đó. Ninh Vân Hoan nhìn nụ cười mặt , ngẩn ngơ, ban đầu còn chưa ý trong lời của , đợi đến khi kịp hiểu chuyện gì chỉ lặng lẽ lắc đầu.

      "Em yên tâm, Lý gia ở trung tâm thành phố này sống lâu quá rồi." Phong cách lười biếng, giọng điệu bất cần, nhưng ý trong lời của cho thấy kết cục sắp tới của Lý gia.

      Ninh Vân Hoan ngây người, khóe miệng run rẩy, mặc dù biết khi mình đối mặt hẳn là nên làm ra vẻ nhu thuận ít , nhưng lúc này vẫn nhịn được bĩu môi: " phải hứa với ta là cho con đường sống?"

      Lúc ấy còn ràng là trong vòng phút nếu người kia chạy nhanh bỏ qua cho người ta, Lý Vũ Khoan đó chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, đợi Lan Lăng Yến đếm tới mười người cũng biến mất, theo lý mà người như Lan Lăng Yến tuyệt đối giống như là giữ lời...

      Lan Lăng Yến nghe được lời của Ninh Vân Hoan, nhíu mày nhìn , cặp mắt xếch kia khẽ liếc , biểu tình gợi cảm đầy mị hoặc: "Hoan Hoan, lúc ấy tôi chỉ bảo ta biến mất trước mặt tôi, tôi hứa thả ta khi nào?"



      đến đây, khóe miệng của Lan Lăng Yến hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười có chút tà khí: "Huống chi con người của tôi thích nhất chính là sau khi thu hoạch xong mới tính sổ, phải em là người hiểu nhất sao? Hửm?" đến chữ sau cũng nhấn cao giọng, cực kì có sức hấp dẫn, biết tại sao, khuôn mặt Ninh Vân Hoan hơi ửng đỏ đỏ, dám nhìn nữa, theo bản năng cũng quay đầu sang hướng khác.

      Đợi đến khi tỉnh táo lại mới nghĩ ra lời này của Lan Lăng Yến là có ý gì! Tên gian trá phúc hắc này, thích nhất là chơi chữ và chơi tâm lí, Lý Vũ Khoan lúc ấy nghĩ rằng có thể trong vòng1 phút có thể chạy khỏi nơi đó tương đương chuyện này trôi qua, ai ngờ đại gia hoàn toàn có ý này. Nghĩ tới đây, Ninh Vân Hoan khỏi muốn cào tường, bởi chính cũng từng bị lường gạt như thế này, lúc trước, lần đầu tiên khi cùng xảy ra quan hệ, cũng rơi và trường hợp giống y như Lý Vũ Khoan, cuối cùng Tôn Ngộ thể chạy khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai.

      Tuy rằng lòng luôn muốn tìm cách tránh xa nhân vật nguy hiểm này càng xa càng tốt, Ninh Vân Hoan sống hai đời, nhưng có số người trời sinh có thủ đoạn nhiều hơn người khác, khí thế cũng mạnh mẽ hơn, dưới tính huống lực ý chí thể sánh bằng, thủ đoạn cũng nhiều, rốt cuộc cũng biết làm gì, đương nhiên người thua phải nghe theo lời người thắng. Nên đến buổi tối vẫn thể quay về nhà, bị buộc ra ngoài cùng Lan Lăng Yến phóng túng đêm, đời trước bởi vì quá nhu thuận nên biết sống phóng túng là như thế nào, ngờ sau khi trọng sinh, lòng muốn thay đổi kết cục kết quả lại biến thành như thế này. dám nghĩ đến việc nếu Ninh phu nhân biết mình tại làm cái gì sắc mặt khó xem đến đâu, Ninh Vân Hoan chỉ đành phải gọi điện thoại về nhà muốn thuê căn phòng ở gần trường học để ở, sau này về, tránh cho việc bị 'ai đó' mỗi lần bắt đêm nhiều bị ba Ninh và mẹ Ninh sinh ra hoài nghi.

      Đối với quyết định của Ninh Vân Hoan, ba Ninh ngược lại cũng có gì, tuy rằng ông cũng luyến tiếc con , nhưng ông làm người nghiêm túc, luôn luôn lấy công việc làm trọng, phần lớn thời gian đều vùi đầu ở trong công ty, nên ngoài việc cầu mỗi tuần phải trở về ở thêm hai ngày, còn lại ba Ninh cũng hỏi nhiều, dù sao ông vẫn còn đứa con trai nên thân đáng lo hơn nhiều.

      Ninh phu nhân ngược lại có chút luyến tiếc, nhưng mỗi ngày bà xã giao cũng nhiều, vài phu nhân thân thiết ngày thường hẹn chơi mạt chược, dạo phố.... Con lại thích chung, nên kỳ bình thường bà cũng có thời gian ờ cùng Ninh Vân Hoan, bởi vậy mặc dù bà có chút yên lòng đối với việc cho Ninh Vân Hoan dọn ra ngoài ở, nhưng cuối cùng vẫn gì.

      Mà lúc này đứa con cưng của hai vợ chồng Ninh gia bị tên mặt người dạ thú nào đấy ăn sạch còn chút xương lần nữa!

      Ngày hôm sau, Ninh Vân Hoan ngỡ rằng sau chuyện xảy ra hôm qua 'nữ chính' nhất định đến dây dưa thôi để truy hỏi Lan Lăng Yến rốt cuộc là ai, nhưng ngờ khi được Lan Lăng Yến đưa đến trường học, Cố Doanh Tích những đến tìm , ngược lại giống như người này biến mất, giống như trong trường học hề có người này tồn tại.

      Vừa học xong giờ tự học, Phó Viện ở góc kia sớm nhìn chòng chọc Ninh Vân Hoan chừng mấy ngày, vất vả lắm mới đón được giờ học của , lúc này vội vã thừa dịp thời gian tan học bu lại, chặn đường .

      "Hoan Hoan, gần đây cậu đâu vậy?" Giọng điệu đầy vẻ bất mãn, sắc mặt của Phó Viện cũng dễ nhìn: " Có phải mấy ngày gần đây cậu về nhà đúng , thời gian dài về nhà như vậy là đâu thế? Cậu suốt đêm về như vậy, chú bên kia có biết ?"

      Có lẽ phái nữ trời sinh nhạy cảm, Phó Viện đoán Ninh Vân Hoan có thể ở cùng với chàng đẹp trai cực phẩm lần trước, nghĩ đến chuyện nay, Phó Viện ghen tị đến mức nghiến muốn nát hàm răng. ta vốn thuộc người có tâm tư sâu nặng, nhưng người bạn ngày thường đồng trang lứa với ta, đột nhiên vượt mặt ta, hơn ta ở điểm nào đó trong lòng ta bắt đầu cảm thấy thoải mái.

      Bị giọng điệu chất vấn của ta chọc giận, sắc mặt Ninh Vân Hoan liền trầm xuống: "Tớ đâu liên quan gì đến cậu? Tớ có với ba mẹ tớ rồi." xong lời này, Ninh Vân Hoan xoay người muốn bỏ , Phó Viện lại theo bản năng vội vàng chặn lại, thấy vẻ mặt vui, ta vội vàng cắn chặt răng, miễn cưỡng cố nặn ra nụ cười : "Hoan Hoan, sao cậu lại vậy, chúng ta phải là bạn sao? Bạn bè nên quan tâm nhau mà. Đúng rồi, chàng đẹp trai lần trước phải bạn trai của cậu đúng , nếu phải bạn trai cậu, vậy ta là ai thế? Hay cậu giới thiệu cho tớ ." Phó Viện vờ như đùa, dùng vai đụng đụng Ninh Vân Hoan, nhưng nét e thẹn mặt ta phá vỡ ý định như đem câu vừa rồi thành đùa hủy sạch .
      Iluvkiwi, B.Cat, Hiyoko50 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :