1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh Nữ Phụ - Mỉm Cười Wr

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Shiyu

      Shiyu Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      1,537
      CHƯƠNG 68: GIỚI THIỆU

      Editor: Shiyu

      nợ tôi 5500 vạn, đừng hòng trốn nợ!”

      Ninh Vân Hoan cường điệu với Cố Doanh Tích, sau đó mới đứng dậy.

      Lúc này Cố Doanh Tích mới luống cuống, vộ vàng hỏi:

      “5500 vạn là sao, tôi hiểu…”

      “Điện thoại di động và túi xách.”

      Ninh Vân Hoan chỉ hai thứ mặt đất, cười lạnh tiếp:

      muốn quỵt nợ đúng ?”

      “Tôi phải người như vậy!”

      Cố Doanh Tích vội vàng lắc đầu, nước mắt chảy xuống hai bên gò má lại bị động tác lắc đầu của ả mà văng lung tung:

      “Nhưng mà, nhưng mà dựa vào cái gì, dựa vào gì mà nhiều tiền như vậy…”

      có ý kiến?”

      Lan Lăng Yến vốn muốn chuyện với Cố Doanh Tích nhưng nhìn bộ dáng từ chối của ả mà Ninh Vân Hoan muốn ả bồi thường tiền, bởi vậy nén cảm giác muốn chọc ả hai đao, nhướng nhướng mày hỏi.

      Vừa nhìn thấy đầu óc Cố Doanh Tích liền cháy, ả sợ hãi vội vã lắc đầu. Tô Doanh nhìn thấy ả như thế nên nhanh chóng lấy giấy bút, trước tiên đưa cho Cố Doanh Tích ký, sau đó bảo ả đóng dấu tay, cuối cùng mới đưa cho Ninh Vân Hoan, ý muốn để tùy tiện viết.

      Làm xong mấy thứ này, Lan Lăng Yến kéo Ninh Vân Hoan :

      “Lan Hoảng và Lan Lộ đem phế vật nhà họ Tần kia về, thuận tiện ông già nhà họ Tần biết nuôi chó phải buộc chắc nếu có ngày bị người ta đánh tới bắt ăn.”

      Tô Doanh nghe được lời này thầm cắn lưỡi:

      “Dẫu gì trước đây là trợ thủ của nhà họ Lý, ông ngoại cậu rất tôn kính nhà họ Lý kia, cũng nên cho điểm thể diện.”

      Lan Lăng Yến thèm liếc nhìn chỉ lo kéo Ninh Vân Hoan . Học sinh xung quanh tự động nhường lối cho , các bạn học nam :

      “Quá trâu…”

      Đánh thái tử nhà họ Tần xong rồi cho người đưa về ô nhục người ta, hành động như vậy khiến nhiều bạn học nam sùng bái Lan Lăng Yến, còn các bạn học nữ ghen tỵ với Ninh Vân Hoan.

      Lý Phán Phán che miệng nhìn Tần Dật co quắp dưới tàn cây như cục bột nhão, có chút kinh hoảng :

      “Chờ chút…”

      Nể mặt nàng vừa rồi cho mượn điện thoại, Ninh Vân Hoan nghĩ đến chuyện kiếp trước và tình cảnh vừa rồi nên nhịn được nhắc nhở đơn thuần này câu:

      “Lý Phán Phán, chính hãy coi chừng khuê mật của mình . Tôi nhìn thấy hình như Phó Viện và vị hôn phu của gặp mặt sau lưng .”

      ra tận mắt thấy tình cảnh ấy nhưng lúc nãy Ninh Vân Hoan nhìn thấy bộ dáng Phó Viện và Tần Dật mắt mày lại, đoán rằng bọn họ có gian tình. Chắc chắn cuối cùng thông đồng với nhau, huống chi dù tại Tần Dật léng phéng với Phó Viện sớm muộn gì cũng đến với Cố Doanh Tích. Dù người đàn ông đầu tiên của Cố Doanh Tích thay đổi nhưng rồi vẫn dính đến Ninh Vân Thành, từ điều này có thể thấy chuyện nên xảy ra sớm muộn vẫn xảy ra.

      Ninh Vân Hoan có hảo cảm hơn với đơn thuần nhà họ Lý này, bởi vậy đề điểm nàng câu. Nhìn thấy bộ dáng có chút ngốc của nàng, sau đó mới xoay người theo Lan Lăng Yến.

      Lan Lăng Yến kéo người lên xe rồi hai đại hán mới đưa thuốc đến. Lan Lăng Yến mở nắp giúp bôi thuốc đỏ lên mặt. Sau đó mới xem tay , môi mím lại đường, vẻ mặt nghiêm khắc:

      “Chịu đựng chút!”

      xong lời này, Lăn Lăng Yến đỡ cánh tay mềm nhũn rũ xuống của Ninh Vân Hoan, dùng sức vặn. Ninh Vân Hoan nghe thấy xương cốt vang lên tiếng rồi đau đớn kịch liệt kéo đến, thoáng cái đầu đầy mồ hôi ngã vào ngực Lan Lăng Yến, cắn môi buồn bực hừ tiếng.

      “Tần gia.”

      tay Lan Lăng Yến nhè vỗ về cổ tay của , mặt mũi tràn đầy hàn câu, rồi nhắm mắt cúi đầu để cằm đầu , im lặng.

      Điện thoại hỏi người theo nhà họ Ninh bệnh viện mà ba Ninh nằm, xe chạy về hướng đó.

      Bởi vì vừa rồi nháo trận ở trường lúc đến bệnh viện trễ 3 tiếng, Ninh Vân Hoan vốn muốn đến thăm ba trước nhưng Lan Lăng Yến đồng ý. trực tiếp dẫn kiểm tra xương cốt. Mặc dù cổ tay được nắn lại tốt rồi nhưng vẫn bị thương, tất nhiên phải bó bột cố định mới đúng để tránh lưu lại di chứng cho sau này.

      Thấy thái độ kiên trì của Ninh Vân Hoan đành bất đắc dĩ đồng ý. Bây giờ giúp chỉnh hình chính là ông Đường xem mạch cho trước đây. Ninh Vân Hoan nhớ đến Lan Lăng Yến gọi vài cuộc điện thoại xe trước khi đến đây nên cũng ngạc nhiên.

      “Hai ngày nay tránh động chạm đến vết thương, còn phải bó bột lại để tránh về sau dễ trật khớp.”

      Ông Đường tự tay nẹp và bó bột cho , vì trờ nóng nên bó dày chỉ cố định lại treo trước ngực, lúc này mới hài lòng cắt băng gạc :

      "Tốt lắm."

      Lan Lăng Yến gật đầu phân phó sau lưng:

      “Mấy người ở lại ghi nhớ phải kiêng những thứ gì, ông Đường viết cho tôi vài món dược thiện.”

      Ông Đường tự nhiên đáp ứng, cười :

      “Đó là đương nhiên. Lần trước các ngươi xuất ngoại, chắc sinh con rồi đúng ? Lần trước tháng ít nên biết được bé trai hay , ngươi giữ bí mật với ông ngoại ngươi cũng được, nhưng cũng với ta sao?”

      Lan Lăng Yến lên tiếng chỉ cười cười lộ ra nếp nhăn mặt. Ông Đường có biện pháp với nên cười lắc đầu, hỏi nữa, ngược lại sắc mặt Ninh Vân Hoan đỏ bừng, cảm thấy ngẩng đầu lên được.

      Thu dọn xong hết mọi việc, lúc này mấy người mới đến phòng bệnh của ba Ninh.

      Đây là bệnh viện lớn nhất Đế Đô, phòng bệnh của ba Ninh ở ngay đầu dãy, chỉ cần lên tầng mười bảy, quẹo ra khỏi thang máy thấy. Lúc này ba Ninh nằm giường, còn mẹ Ninh cúi đầu dọn dẹp đồ, ông nằm nghiêng, mặt hướng về phía cửa sổ, từ ngoài cửa nhìn thấy mặt của ông.

      “Ba”

      Ninh Vân Hoan gõ cửa, hai người trong phòng đồng thời xoay lại. Mẹ Ninh nhìn thấy con tới liền nhanh chóng ném thứ gì đó trong tay ra rồi vẫy vẫy vào. Ninh Vân Hoan chỉ có tay nên tiện vặn nắm cửa, Lan Lăng Yến đưa tay giúp , có ý muốn cùng vào. Ninh Vân Hoan nghĩ đến vừa rồi người ta giúp , lúc này mà qua sông rút ván ác quá. Hơn nữa tính cách Lan Cửu khi nhận định chuyện gì đồng ý cũng vẫn làm. Bởi vậy cuối cùng đành phải chấp nhận giúp mở cửa.

      Lúc ba Ninh nhìn thấy chàng trai đứng bên cạnh Ninh Vân Hoan ông liền ngạc nhiên, ngày cả mẹ Ninh cũng ngây ngốc. Sau đó mới vội vàng đứng dậy đến bên cửa, cười khan hỏi:

      "Hoan Hoan, đây là..."

      Hình như sợ Lan Lăng Yến tự giới thiệu làm đổ bể mối quan hệ của hai người nên Ninh Vân Hoan vội :

      “Ba, mẹ, đây là Lan Lăng Yến, bạn trai con.”

      “Bạn trai?”

      Bà Ninh ngạc nhiên liếc con , bà ngờ có ngày con luôn nhu thuận nghe lời mình có bạn trai. Còn ba Ninh thoáng nhớ đến tên “Lan Cửu” trong miệng Cố Doanh Tích, sắc mặt có chút khó coi:

      “Tay con bị sao vậy?”

      Vừa rồi Ninh Vân Hoan dẫn bạn trai đến, bà Ninh chỉ lo kinh ngạc quên hỏi tay của , lúc này nghe thấy ông Ninh nhắc, bà vội vàng tiến lên phía trước nhìn cánh tay bó bột của , cũng dám sờ, giọng điệu lo lắng hỏi:

      “Đúng vậy, tay con bị làm sao?”

      có gì, con chỉ bị ngã, vừa nãy bác sĩ xem rồi. Đúng rồi ba, tại sao lần này ba phải vào bệnh viện?”

      Ninh Vân Hoan nhắc đến chuyện tay vì sợ ba Ninh biết bị người ta đánh ông tức chết. thấy ông hỏi Lan Lăng Yến mà chỉ lo tay , biết ông quan tâm nên lòng cảm thấy ấm áp. liền tới bên cạnh ba Ninh, ngồi ghế bên cạnh giường.

      “Tất cả đều do của con.”

      Mẹ Ninh đến đây liền tức giận nhưng nhìn thấy Lan Lăng Yến nên miễn cưỡng nhịn xuống, cười :

      “Mời cậu Lan ngồi, để cậu chê cười rồi.”

      Mặc dù bà Ninh có chút ngoài ý muốn với chuyện con có bạn trai nhưng cũng tức giận. Bà và ông Ninh phải người cổ hủ, dù trong lòng hy vọng Ninh Vân Hoan gả khá hơn nhưng chủ yếu là thái độ của . Nếu thích đối phương kém chút cũng sao, tuy nhà họ Ninh phải đại phú đại quý nhưng cũng có chút của ăn của để, có chia cho con trai con mỗi người nửa họ cũng có đủ để sống bình an đến cuối đời.

      Bởi vậy sắc mặt bà Ninh vẫn tốt, thái độ khách khí tuy nhiên giọng thân thiết nhiều. Vẻ mặt Lan Lăng Yến cũng thay đổi, dù gì tại Ninh Vân Hoan là người của , cũng cầm giấy hôn thú, cũng sinh con trai, khẳng định là trốn thoát. Trong điều tra, mẹ vợ phải là dạng người chanh chua, muốn bọn họ tiếp nhận phải là chuyện khó.

      “Ninh Vân Thành? ta lại làm sao?”

      Ninh Vân Hoan thèm lo lắng chuyện giới thiệu Lan Lăng Yến trước mặt ba mẹ, ngược lại nghe thấy tên Ninh Vân Thành ngạc nhiên:

      “Vừa rồi ở trường con có gặp Cố Doanh Tích. Chính ta ngăn cản con lúc lâu nếu con tới sớm.”

      Vì sợ ba Ninh và mẹ Ninh lại bị Ninh Vân Thành dụ dỗ tiếp nhận Cố Doanh Tích, đương nhiên lúc này Ninh Vân Hoan phải tố cáo tội trạng của Cố Doanh Tích. Quả nhiên, khi ba Ninh nghe thấy sắc mặt thay đổi. Ông luôn là người nghiêm túc, trang trọng nên hiếm khi thất lễ với người khác nhưng lúc này nghe thấy tên Cố Doanh Tích mặt lên vẻ chán ghét:

      “Có phải do ta đẩy con ? Cái thằng súc sinh Ninh Vân Thành này, hạng người gì có, hết lần này đến lần khác phải nhất định là ta!”

      “Được rồi, được rồi, huyết áp của ông mới ổn định lại, đừng để bị chọc tức.”

      Bà Ninh thấy mặt mày chồng đỏ bừng, vội vàng khuyên vài câu:

      “Có lời gì từ từ , nếu tức ảnh hưởng đến bệnh chúng ta phải làm sao mới tốt đây?”

      Nhà họ Ninh bây giờ chỉ mình ba Ninh chống, nếu ông ngã xuống đại gia đình gặp nạn.
      Iluvkiwi, Hiyoko, AnnieNguyễn31540 others thích bài này.

    2. AikoNguyen

      AikoNguyen Active Member

      Bài viết:
      162
      Được thích:
      215
      CDT quả nhiên là "nữ hoàng cực phẩm", tư duy của kẻ não tàn như vậy rất thích hợp để trở thành vật thí nghiệm cho cơ sở nghiên cứu, phải biết cấu trúc da mặt của ta để thiết kế áo chống đạn mới được :yoyo68::yoyo68:
      Shiyu, Tiểu maothuyt thích bài này.

    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Ta quyết định ko bình luận về cực phẩm não tàn CDT nữa. Ko ở cùng quỹ đạo, tần số hoạt động não quá thấp. Ta ko còn gì để .
      ShiyuDothuydung thích bài này.

    4. Shiyu

      Shiyu Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      1,537
      CHƯƠNG 69: NHÀ HỌ TẦN

      Editor: Shiyu
      Nghe bà Ninh khuyên như vậy, ông Ninh mới ho khan hai tiếng nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi:

      “Nó trở lại chỉ muốn đòi tiền, là mẹ họ Cố kia phải phẫu thuật, cần năm mươi vạn, trở về lần này để mượn hai trăm vạn.”

      Nhà họ Ninh có tiền, phải lấy ra hai trăm vạn mà ba Ninh vừa nghĩ đưa tiền cho Cố Nhàn kia ông muốn.

      “Ba con cho nó tiền nhưng nó phải phủi sạch quan hệ với Cố Doanh Tích. Thằng đó chẳng những đồng ý, ngược lại khiến ba con tức đến té xỉu, còn nó quay đầu bỏ chạy.”

      Mẹ Ninh đến lại nhớ đến con trai mình giống như bị điên, bà khỏi có chút thương tâm. Hai vợ chồng bọn họ luôn thương con trai. Dù thường ngày ba Ninh hay mắng Ninh Vân Thành nhưng trong lòng ông đau nhất là . Khi nào Ninh Vân Thành đòi tiền có bao giờ ba Ninh cho đâu? Ông sợ đủ tiền xài, chỉ cho nhiều hơn chứ thiếu. Tuy mỗi lần đều mắng , đó đều là tiếc rèn sắt thành thép thôi, phải chán ghét . Mấy ngày này ba Ninh bị Cố Doanh Tích chọc tức nên ở nhà tĩnh dưỡng. Vốn thấy con trai quay về, ngoài mặt ông mà trong lòng rất vui. Nhưng lúc Ninh Vân Thành mắng ba Ninh khiến ông ngất xỉu vừa nhìn thấy ba mình ngã liền hoảng loạn xoay người chạy mất, cũng báo tiếng với người giúp việc.

      May mắn mấy ngày gần đây, Ninh Vân Thành đều lảng vảng ở bên ngoài nhà. Mẹ Ninh luôn nhớ đến con trai vừa nghe người giúp việc báo con trai trở lại bà liền cuống quýt chạy về nhà. Lúc này mới phát ba Ninh té mặt đất, vội vàng gọi xe cấp cứu, nếu muộn chút biết phát sinh chuyện gì.

      “Haiz!”

      Ba Ninh lắc đầu, sắc mặt khó chịu, ông khoát khoát tay ra hiệu mẹ Ninh đừng nữa, sau đó cố nặn ra vẻ tươi cười, vẫy vẫy Lan Lăng Yến:

      “Năm nay cậu Lan bao nhiêu tuổi, công tác ở đâu? Trong nhà có những ai? Hoan Hoan còn tuổi hiểu chuyện, dẫn cậu về giới thiệu, để cậu chê cười rồi.”

      Lần trước con trai lui tới với Cố Doanh Tích, ba Ninh chưa tìm hiểu kỹ nhân phẩm Cố Doanh Tích thế nào tùy ý để Ninh Vân Thành dẫn người về nhà ở. Ông học được bài học nên đâu để con bị thiệt thòi, mở miệng liền hỏi gia thế, nhân phẩm Lan Lăng Yến.

      “Nhà chúng tôi có quy củ gì. Gả con phải bán con , để ý nhà đối phương giàu hay nghèo chỉ hy vọng nhân phẩm chính trực, có thể đối xử tốt với con chúng tôi.”

      Mẹ Ninh cười tiếp câu, lúc đến nhân phẩm chính trực suýt nữa Ninh Vân Hoan bật cười. Nhà họ Lan làm ăn nhiều năm có bất kỳ liên quan đến hai chữ “chính trực”, chuyện nào thể lộ ra ánh sáng cũng có thể tìm thấy ở trong nhà họ Lan. Nếu Lan Lăng Yến là thanh niên tốt chính trực thế giới này có người tốt.

      Phẩm chất này đối với thủ lĩnh hắc đạo lớn nhất thế giới phải là chê cười sao.

      Lan Lăng Yến liếc mắt nhìn Ninh Vân Hoan đến khi toàn thân cứng lại mới nghiêng đầu về phía ba Ninh :

      “Vốn phải gọi tiếng: cha, mẹ. Bất quá bây giờ con và Hoan Hoan chưa cử hành hôn lễ bởi vậy thất lễ, thỉnh hai người tha lỗi.”

      Thốt ra câu này, ba Ninh liền nghẹn họng. Lần đầu tiên trong đời trừng con nhưng nhìn thấy bộ dáng chột dạ của nghĩ che giấu việc có bạn trai thôi, nghĩ đến hai người này kết hôn , con cũng có. Hôm nay nhìn thấy con còn bó bột, ba Ninh nhẫn tâm mắng , thở dài:

      “Lần trước người họ Cố nhắc tới chắc là cậu Lan đúng ? Nghe cậu đứng hàng thứ chín, vậy có ít các chị em trong nhà?”

      Ba Ninh nhớ đến Cố Doanh Tích nhắc đến Lan Cửu nên sợ người thanh niên này bị Cố Doanh Tích đoạt .

      Kể từ án lệ thực tế bày ra trước mắt là Cố Doanh Tích khiến con trai thiếu não của mình say mê thần hồn điên đảo, ba Ninh dám xem thường sức chiến đấu của Cố Doanh Tích. Đối với hành vi biết xấu hổ của ả từ lời kể của Ninh Vân Hoan, lòng ông tràn đầy cảnh giác. Lại thấy bề ngoài xuất sắc cộng khí độ bất phàm của Lan Lăng Yến, ra trong lòng ông hài lòng vài phần nhưng tự chủ sinh ra lo lắng.

      “Ba, ba yên tâm. ra ấy nhận ra Cố Doanh Tích, tất cả đều do Cố Doanh Tích biết xấu hổ mà thôi.”

      Ninh Vân Hoan thay Lan Lăng Yến trả lời vì sợ ba Ninh hỏi chuyện chị em của . Các chị em trong nhà họ Lan phải bị xử lý thành tàn phế cũng thủ tiêu, nếu ra chắc chắn dọa ba Ninh.

      Mặc dù thấy cướp lời mở miệng lòng ông vui vì con chuyện giúp người đàn ông khác nhưng nhắc đến Cố Doanh Tích biết xấu hổ, ngược lại khiến mẹ Ninh và ông đều đồng tình, hẹn mà cùng gật đầu.

      Hai vợ chồng nhà họ Ninh phải là người cay nghiệt. Họ đều là người phúc hậu, hôm nay đều nhìn nhận Cố Doanh Tích là đồ biết xấu hổ, có thể thấy được nhân phẩm Cố Doanh Tích đến mức nào.

      “Vậy ba, lần sau Ninh Vân Thành tiếp tục đến làm phiền ba phải làm sao?”

      Ninh Vân Hoan ngồi bên cạnh Lan Cửu, theo phản xạ lôi kéo tay , có chút lo lắng hỏi.

      đến vấn đề này, ba Ninh và mẹ Ninh nhìn nhau có chút khó xử.

      Mặc dù Ninh Vân Thành hỗn láo nhưng vẫn là con trai mình, phải nhặt được ven đường. nay tuổi còn , đánh cũng đánh được, mắng cũng nghe, còn có thể làm gì với ?

      “Ai, là oan nghiệt a!”

      Mẹ Ninh thở dài, buồn rầu đến mức muốn bứt tóc.

      “Theo ý con, ba, ba cần phải chặt đứt các khoản tiền và tiền tiêu vặt của .”

      Ninh Vân Hoan sớm vừa mắt Ninh Vân Thành, nghĩ đến chuyện kiếp trước, lúc này lòng cười lạnh hai tiếng, trước mặt ba Ninh cho liều kích :

      “Nếu , cầm toàn bộ tiền hiếu kính Cố Doanh Tích. Con nhìn thấy nhà họ Cố phải là loại người biết cám ơn, tiền kia ném vào nước còn có thể nghe thấy tiếng vang, ném cho bọn họ còn bằng nuôi chó hơn.”

      Bởi vì Cố Doanh Tích nên có hảo cảm gì với người nhà họ Cố. Thần sắc ba Ninh vừa động, còn mẹ Ninh có chút do dự:

      con là đàn ông, nếu có chút tiền phòng thân sợ là tốt?”

      Sớm đoán được mẹ Ninh như thế, Ninh Vân Hoan tự tin :

      “Chắc chắn Ninh Vân Thành quen có tiền sinh hoạt. Đến lúc đó có tiền, phải quay trở về nhà với ba mẹ, tách khỏi Cố Doanh Tích sao?”

      Những lời này hoàn toàn đả động mẹ Ninh, khiến bà tự chủ khẽ gật đầu.

      tại bà chỉ lo lắng con trai bị ả họ Cố kia khiến cho thần hồn điên đảo, bây giờ có

      biện pháp tách hai người kia ra bà cũng bất chấp con trai chịu khổ, vì việc cấp bách là làm Ninh Vân Thành tỉnh táo trở lại. Hai vợ chồng trao đổi ánh mắt với nhau, Ninh Vân Hoan biết được bọn họ nghe lọt lời . ra biết chắc Ninh Vân Thành vì tiền mà buông tha Cố Doanh Tích, dù sao kiếp trước ngay cả cha mẹ và em cũng bỏ xuống, nên cả đời này buông tay mới lạ. Hơn nữa với tính cách của Ninh Vân Thành, ba Ninh cắt đứt tài lộ của càng hận hơn mới đúng.

      sợ hận, chỉ sợ tỉnh táo lại có biện pháp sửa . muốn hận ba Ninh, nháo càng lâu tình cảm càng xuống dốc, ba Ninh và mẹ Ninh thất vọng đối với , đến lúc bọn họ buông tay buông chân là thời điểm thu thập Ninh Vân Thành!

      Giải quyết chuyện Ninh Vân Thành, sắc mặt ba Ninh dễ nhìn hơn chút. Lúc này mới có tâm tư chuyện với Lan Lăng Yến. lời nào hoản hảo, vừa tán gẫu ba Ninh lại vui vẻ, ông phát Lan Lăng Yến giống như đám người trẻ cùng lứa với . Tuy nhiều nhưng người khí thế hiếm thấy, giống như nhà bình thường. Dù ông chưa nghe thấy nhà quyền quý nào mang họ Lan trong thành phố này nhưng khí độ Lan Lăng Yến phải giả bộ ra được. Ba Ninh tự nhận mình có tuệ nhãn, càng chuyện với Lan Lăng Yến càng dám xem thường . Sau khi hai người tán gẫu hơn giờ, ba Ninh mở miệng ngậm miệng kêu tên Lan Lăng Yến, thái độ thân thiết khỏi phải . Hơn nữa bộ dáng ông cực kỳ hài lòng Lan Lăng Yến, chỉ kém trực tiếp gọi tiếng con rể mà thôi. Sau khi nhìn thấy ánh mắt Lan Lăng Yến luôn như có như rơi người Ninh Vân Hoan, tâm ba Ninh thả lỏng hoàn toàn. Sau đó ông để mẹ Ninh tiễn hai người về, lúc chờ mẹ Ninh rót nước cho ông uống thuốc, ý cười đầy mặt câu:

      “Con rể của chúng ta tầm thường.”

      Mẹ Ninh tò mò hỏi ông nhưng dụ dỗ thế nào ông cũng .

      ***

      Sau khi Lan Lăng Yến và Ninh Vân Hoan về nhà.

      Bên phía kia, Lý Phán Phán mềm nhũn nằm khóc người Tần Dật. Nhờ hiền lành của Lý Phán Phán, Phó Viện cũng được đưa tới nhà họ Tần. Nhà họ Tần mời các bác sĩ quân y chuyên phục vụ cho quân đội đến khám, chỉ kém trực tiếp chuyển bệnh viện về nhà. Lúc đám chuyên gia nổi tiếng vây quanh trước mặt Tần Dật, mặt mỗi người đều vẻ khó khăn:

      “Tần lão tướng quân, Tần thiếu bị người ta dùng lực gây thương tích, tay phải hoàn hảo chỉ cần nối xương lại là được, làm giải phẫu xong còn đáng ngại. Nhưng xương cốt tay trái bị bể nát, dù được giải phẫu dọn dẹp sạch chỉ sợ về sau khó dùng lực mạnh.”

      Lúc này tai mũi Tần Dật tràn đầy máu, ngay cả mẹ mặt mũi tràn đầy nước mắt cầm khăn ấm lau máu giúp máu vẫn ngừng tràn ra. Bà nghe họ như thế lập tức nghiến răng nghiến lợi mắng to:

      “Là ai dám đả thương con chúng ta, ta muốn đền mạng!”

      “Tốt lắm, chuyện đến mức này phải do con trai ngoan của bà gây ra sao?”

      Bà ta như vậy, Tần Chính, cha Tần Dật đứng bên liền giận dữ tiếp:

      “Là nhà họ Tô cho người đưa về, tiền đồ của nó, hôm nay vì đứa con quen biết ra mặt, đáng đời bị người ta đánh thành như vậy!”

      Bây giờ Tần Chính nhìn thấy bộ dáng sống dở chết dở của con trai, trong lòng ông cũng vô cùng đau lòng. Đây chính là đứa con ông gửi gắm kỳ vọng rất cao, về sau muốn để nó thay chức vụ trong quân của ông. Nếu cánh tay nó thể dùng lực, sau này chẳng phải thành phế nhân sao? Ông nghĩ đến những điều này lại hận thể đạp Tần Dật giường ra xa, mắt thấy tâm phiền.
      Last edited: 16/11/16
      Iluvkiwi, Hiyoko, AnnieNguyễn31538 others thích bài này.

    5. Banashi

      Banashi Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      74
      Khi nào bà CDT kia bị thảm đây ạ. E rất là mong chờ đợi cảnh đó.
      Shiyu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :